1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiên tài khí phi - Ngọc Khuyết (C167) HOÀN đã có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 26: Hoa mạn châu sa

      Vân Mộng Vũ mang theo Lục Bình tiếp tục ở đường cái, nhàn nhã dạo, thỉnh thoảng ghé vào các sạp hàng ngắm nghía chút.

      Đột nhiên Vân Mộng Vũ thấy cái sạp trước mặt, liền kinh ngạc nhìn. Lục Bình thấy tiểu thư đột nhiên dừng lại, là tò mò, liền tiến lên phía trước chỉ thấy người bán hoa. Liền tò mò hỏi: “Tiểu thư, loại hoa đó có gì đẹp đâu, trong tướng phủ có rất nhiều loại hoa quý. Ngươi nếu thích chỉ cần , ta có thể bảo quản gia lấy ít.”

      “Đây là hoa mạn châu sa, là vĩnh viễn thể lại trải qua bi thương.” Vân Mộng Vũ si ngốc nhìn, biết vì sao, giờ khắc này, nàng tựa hồ có thể cảm nhận được loại cảm giác bi thương này.

      “Vị tiểu thư này ánh mắt tốt, có thể nhận ra được đây là loài hoa tuyệt tích từ lâu.” sạp, lão bản rất vui vẻ mở miệng .

      “Lão bản, ngươi có bao nhiêu, ta mua hết.”

      “Hoa này bán.”

      bán? Vậy ngươi bày quán này ra làm gì?” Vừa nghe lão bản , Lục Bình lập tức nhịn được tức giận hỏi.

      “Hoa này xác thực bán, nó chỉ đưa cho người có duyên. Mà vị tiểu thư này chính là người có duyên đó.” Lão bản cười , mắt bao hàm thâm ý nhìn nàng.

      “Người có duyên, lão bản làm sao mà biết ta là người có duyên, chỉ là vì ta đúng tên của loài hoa này sao?” Vân Mộng Vũ giương mắt ánh mắt nhìn .

      “Bởi vì chỉ có ngươi có thể biết loại hoa này. Lần lượt thay đổi thời xuyên qua, giống như loài hoa này vậy, khó có thể vượt qua số mệnh chướng ngại.”

      Vân Mộng Vũ cả kinh vội ngẩng đầu lên, tràn đầy kích động nhìn .

      “Ngươi, ngươi làm sao mà biết, vậy ngươi biết cách trở về sao?”

      “Khi duyên phận cùng thời cơ đến , tại thời cơ còn chưa đến. Đợi thời cơ đến rồi, tự nhiên có người hữu duyên giúp đỡ ngươi.”

      Vừa vừa thu dọn đồ đạc, đem mầm hoa mạn châu sa đóng gói đặt ở trong tay Vân Mộng Vũ liền rời khỏi. Thấy thế, Vân Mộng Vũ lập tức lôi kéo tay lo lắng hỏi: “Xin cao nhân chỉ giáo, tiểu nữ vô cùng cảm kích.”

      “Thời cơ chưa tới, ngươi hỏi cũng là vô dụng. Tiểu thư chỉ cần sống tốt ở đây, làm chuyện ngươi muốn làm. Nhớ kỹ, muốn lưu lại phải cẩn thận. Hết thảy đều phải coi bản thân mình là chính.” xong, hề để ý tới Vân Mộng Vũ liền rời .

      Nhìn bóng dáng xa dần, nàng nhất thời có chút biết nên làm sao. Ở lại là việc quan trọng nhất, nhưng quan trọng nhất vẫn là bản thân ta, điểm này vĩnh viễn thể thay đổi, lúc này, trong mắt nàng lên mảnh kiên định. Bởi vì kiện này, Vân Mộng Vũ cũng tiếp tục dạo phố, liền sớm hồi phủ. Ai ngờ vừa đến Tâm Mộng cư chợt nghe có người đến báo lão phu nhân cho mời.

      Lão thái bà, tốt thôi, nếu làm gì quá đáng, đừng nên trách ta vô tình.
      Vân Mộng Vũ tháo khăn che mặt xuống, cũng thay quần áo, liền đến Thuỵ Lân viện.

      vào trong phòng, nhìn thấy lão phu nhân ngồi ở phía , Vân Ngọc hốc mắt phiếm hồng nằm trong lòng lão thái bà, cúi đầu nức nở. Lí Như cùng Vân Dung hốc mắt cũng phiếm hồng đứng bên cạnh.

      “Đồ nghiệp chướng này, trong mắt ngươi còn có tổ mẫu này sao, còn có tướng phủ này sao, thế nhưng làm ra việc hãm hại muội muội. Còn quỳ xuống cho ta.”

      Vừa thấy Vân Mộng Vũ đến, khí huyết của bà sôi lên. Cháu này, từ bị hắt hủi, lại ngu dốt, bà lại thích. vất vả mới gả được cho Dạ vương, ai ngờ lại bị chồng bỏ. Mà nàng lại tung tin vịt bên ngoài là ly hôn, nàng căn bản tin. Tính tình của nó, làm sao có thể có cơ hội ly hôn. Vốn, nàng trở về lại , tướng phủ cũng để ý đến nàng ta. Nhưng vạn vạn ngờ, nàng vừa trở về bao lâu lại hãm hại đứa cháu mà bà thương nhất.

      Đứa cháu này từng được giàu sang phú quý, tại lại phải gả cho vương gia khố rách áo ôm nhưng chỉ được làm sườn phi. Nghĩ vậy, trong lòng bà cực kỳ đồng ý.

      Mà nay Ngọc nhi lại ở trước mặt bà kể ra mình chịu ủy khuất, nhìn thấy cháu từ được bà nâng niu bây giờ trước mặt bà khóc lóc. Bà nhất thời đau lòng vô cùng, liền đem Vân Mộng Vũ kêu đến giáo huấn chút, làm cho Ngọc nhi hết giận.

      Mà Vân Mộng Vũ đối với lời lão thái bà lại ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ đứng ở nơi đó. Ngẩng đầu lên, cười khẽ hỏi: “Tổ mẫu cái gì, Vũ nhi phạm sai lầm gì rồi, vì sao phải quỳ. Nếu đúng vậy, Vũ nhi vì sao lại phải quỳ, hơn nữa từ lúc ta tiến vào đến bây giờ, đứa con là thứ nữ kia nên được ngồi, chỉ được đứng. biết học lễ nghĩa như thế nào, quy củ. Cũng biết thỉnh an ta.”

      Nghe như thế, lão phu nhân tức giận liền đứng lên. Vân Ngọc lại tức giận đến cắn chặt hàm răng, chết tiệt vậy mà lại lần nữa nhắc nhở chuyện nàng là thứ nữ.

      Đứng ở bên, Lí Như cùng Vân Dung cũng thay đổi sắc mặt chút, trở nên cực kì khó coi. Vấn đề thân phận vẫn là cái gai trong lòng các nàng, tại lại bị lần nữa, các nàng trong lòng như bị con kiến cắn trúng, cực kỳ khó chịu.

      Mà lúc này bà vú, nha hoàn đứng ở bên mang bộ dáng xem kịch vui, đại tiểu thư này làm cho người khác choáng váng. Cứ ngang nhiên chống đối lại mấy vị trưởng bối ở trong phủ, đây phải là muốn chết sao. Nàng tuy là đại tiểu thư trong tướng phủ nhưng lại biết điều.

      Lão phu nhân chỉ tay vào Vân Mộng Vũ, tức giận đến toàn thân đều run rẩy.
      “Ngươi, ngươi cái gì, lặp lại lần nữa.”

      “Lặp lại lần nữa sao, tổ mẫu, chứ phải là người già rồi sao, còn nghe được những lời ta sao. Hay là phái tiểu thiếp hoặc thứ nữ đứng bên cạnh người mời đại phu về khám .” Vân Mộng Vũ chút nể tình trực tiếp trả lời.

      Lí Như cũng tức giận đến toàn thân run run, tiểu thiếp, nàng lại bị nữ nhân này gọi là tiểu thiếp trước mặt bao nhiêu người. Về sau nàng quản gia như thế nào đây, về sau nàng còn có mặt mũi gì ở tướng phủ nữa.

      Vân Dung giờ phút này sắc mặt cực kì khó coi, trong mắt nàng mang theo nghi hoặc. Đây là chuyện gì, thái độ nàng ta quá khác thường, hề chịu đựng. Cứ ngang nhiên náo loạn cùng với tổ mẫu có lợi ích gì đối với nàng. Hơn nữa nàng nên xử lí lửa giận của tổ mẫu như thế nào. Chẳng lẽ sau lưng nàng còn có con bài chưa lật mà muốn người khác biết. Trong lòng nghĩ, nhìn Vân Mộng Vũ ánh mắt tràn ngập cảnh giác.

      “Người đâu, người đâu, đem nghiệp chướng này bắt cho ta, kéo xuống đánh ba mươi trượng.” Lão phu nhân tức giận nhìn ra phía ngoài hô to. Cái này, nàng cư nhiên lại đắc tội với lão phu nhân của tướng phủ.

      Chỉ chốc lát liền có rất nhiều bà vú tiến vào, chuẩn bị bắt Vân Mộng Vũ. Mà Vân Mộng Vũ lúc này lại bình tĩnh thong dong đứng ở nơi đó, vẻ mặt và bộ dáng lại thong thả, làm cho người ta có chút hiểu.

      Lão phu nhân hung hăn nhìn Vân Mộng Vũ.

      Vân Ngọc lại là vẻ mặt độc nhìn nàng.

      Lí Như cũng là mang bộ dáng xem kịch vui.

      Vân Dung giờ phút này cũng là có chút nghi ngờ, cảm thấy Vân Mộng Vũ có chuẩn bị, tình tuyệt đối dễ dàng giải quyết như vậy ......

      Quả nhiên......
      Chris thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      Chương 27: Trừng ác phó


      Khi bà vú chuẩn bị tiến lên bước, nàng cũng hoảng loạn lấy ra vật. Vật thể kia ở trong phòng phát ra ánh sáng khác thường.

      Đợi mọi người xem kỹ khỏi hô hấp hơi, đó là ngọc Mẫu Đơn. Ngọc Mẫu Đơn là tượng trưng cho hội Mẫu Đơn hàng năm, mà ngọc Mẫu Đơn này lại còn là đương kim thái hậu lúc vẫn là hoàng hậu tặng cho.

      Mười bảy năm trước, mẫu thân Vân Mộng Vũ là Mộc Lâm quận chúa biểu diễn khúc ca làm cho cả Sở quốc khiếp sợ. Khúc nhạc kia từng đồn đãi quanh quẩn ở Yến kinh cứ kéo dài tiêu tan.

      Hoàng hậu thưởng thức tài hoa của, đặc biệt ban thưởng ngọc Mẫu Đơn độc nhất vô nhị có hai. Bình thường ngọc Mẫu Đơn này làm từ loại ngọc lưu ly, mà phần tao nhã của nhẫn Mẫu Đơn là lấy lục ngọc mà luyện thành. Toàn bộ ngọc dùng để khắc hoa mẫu đơn, nhìn qua trông rất sống động. Khi ánh mặt trời chiếu xuống toả ra ánh sang xanh biếc, giống như có thể nhìn thấy hoa Mẫu Đơn nhàng rung động.

      Mà ngọc Mẫu Đơn này quan trọng nhất phải để ngắm mà là nó được Sở vương giao cho đặc quyền. Hoàng hậu từng qua chỉ cần đưa ngọc ra có thể đưa ra cầu đối với nàng, có miếng ngọc này có thể được hưởng quyền lợi của công chúa, quyền lợi này có giá trị trong ba triều đại.

      Năm đó Mộc Lâm xuất giá cũng là lấy quy cách của công chúa, hôn lễ từng chấn động thời. Đáng tiếc tại là quá khứ. Vân Mộng Vũ trong lòng giờ phút này cũng vì nàng chưa từng gặp mặt mẫu thân mà cảm thấy bi thương.

      Nàng có thể có cơ hội trở thành nữ nhân tôn quý nhất Sở quốc tôn quý nhất, đây mới là ngụ ý của ngọc Mẫu Đơn.

      Ngay cả như vậy, thái hậu vẫn như cũ thích nàng, đối với nàng như là con ruột. Cho nên, Vân Ngọc mặc dù là giàu sang phú quý gì đó cũng thể có được nhân duyên tốt.

      Mà vì tính cách của Vân Mộng Vũ thích thân cận cùng thái hậu, nên quan hệ cũng dần phai nhạt.

      Ngọc Mẫu Đơn! Vậy mà lại xuất rồi!

      Trong phòng mọi người nhất thời đều có chút thất thần, phải cái kia mười sáu năm trước bị mất rồi sao?

      tại sao lại xuất ở đây?

      Lúc này kinh ngạc nhất là Lí Như, mười sáu năm trước, Mộc Lâm sinh vào ban đêm, nàng tìm khắp mọi nơi, nhưng chính là tìm thấy ngọc Mẫu Đơn, tại làm sao có thể xuất ở đây. Có nó, về sau Vân Mộng Vũ còn biết có thể kiêu ngạo thành cái dạng gì. tại, nàng cũng sợ ai cả.

      Vân Mộng Vũ cầm miếng ngọc đó trong tay, cảm thụ được mặt truyền đến độ ấm, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Đây là vú Vương giúp nàng cất giấu, sau khi vú Vương bị sát hại, Hồng Mai mang về đưa cho nàng.

      Lão phu nhân nhìn khối lục ngọc sáng trong tay nàng, nhất thời cũng có chút thất thần. Nàng cũng liên tưởng đến nữ tử kia từng phong hoa tuyệt đại. Đáng tiếc, hồng nhan bạc mệnh a.

      Lão phu nhân sau thoáng thất thần, rất nhanh lại khôi phục về vẻ mặt giận dữ.

      “Vân Mộng Vũ, ngươi muốn làm cái gì, ngươi lại ngỗ nghịch muốn chống đối ta sao?”

      “Ngỗ nghịch? Tổ mẫu lời này ta hiểu, ta làm sao có thể ngỗ nghịch chống đối ngươi đây? Ta vừa đến, tổ mẫu bắt ta quỳ xuống, ta biết sao, liền hỏi câu, mà tổ mẫu lại vì vậy muốn trách phạt ta. Thử hỏi, ta bị phạt vô cớ sao?” Vân Mộng Vũ giương mắt, mãnh liệt trả lời.

      “Cớ gì hả? Ngươi vô cớ hãm hại muội muội, ngươi tâm địa ác độc như vậy, chẳng lẽ chuyện này phải sao? Lỗi như vậy còn thể phạt ngươi sao?” Lão phu nhân lập tức quát lớn.

      Nghe như thế, Vân Mộng Vũ lại nở nụ cười. “Hãm hại, như thế nào là hãm hại? Chứng cớ? Xin hỏi các ngươi ai có chứng cớ, cần , chắc là ba mẹ con Vân Ngọc chính là chứng cớ. làm trò cười trong thiên hạ. tiểu thiếp hai thứ nữ ra cũng có thể định tội cho đích nữ như ta, là đáng chê cười. Đương kim thánh thượng chú trọng nhất là việc oan uổng, hy vọng tổ mẫu hồ đồ định tội cho ta.” Vân Mộng Vũ xong ngẩng đầu lên, ánh mắt trầm tĩnh nhìn lão phu nhân.

      Những lời này làm lão phu nhân á khẩu trả lời được. Nàng quả có chứng cớ, nàng chỉ nghe Lí Như mà biết được. Cái này đúng là phiền toái, nếu truyền việc này ra ngoài, sợ là mang tai hoạ về cho tướng phủ. Vậy có gì là tốt chứ?

      Trong lòng nhất thời có chủ ý, lão phu nhân giờ phút này trong lòng căm tức, liền quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Lí Như liếc mắt cái. chờ mấy mẹ con kia cùng lão phu nhân nghĩ ra kế sách, Vân Mộng Vũ giành mở miệng trước.

      “Vũ nhi biết tổ mẫu thiện tâm, trừng phạt hạ nhân, ác danh kia hãy để Vũ nhi đảm đương. Vừa rồi bà vú muốn bắt ta, vậy nên phạt đánh ba mươi trượng. Lí di nương giảo hoạt xảo biện, phá hư khí an bình trong tướng phủ, có ý đồ gây rối, đánh mười trượng. tỷ muội Vân Dung, Vân Ngọc tuổi còn khó tránh khỏi chịu ảnh hưởng, lần này cho qua. Tổ mẫu, ngươi cảm thấy Vũ nhi xử lý hợp lý ?”

      Nghe được lời của Vân Mộng Vũ, Lí Như thiếu chút nữa ngất xỉu. Nó dám đánh nàng, nằm mơ . Vân Dung giờ phút này cũng mang vẻ mặt buồn bã nhìn Lí Như. Vân Ngọc và bà vú căn bản để ý lời của nàng, các nàng nghĩ, đợi lát nữa có người chấp hành, mặt mũi của nàng coi như vứt .

      Lão phu nhân lại mang vẻ mặt hốt hoảng nhìn Vân Mộng Vũ. Xử phạt các nàng cũng vấn đề gì cả, chỉ cần phải là hai đứa cháu bà thương là được. Nhưng hôm nay nếu mà đánh, như vậy bà lại biết giấu mặt đâu. Nhưng nếu đánh, nàng có thể cầm ngọc Mẫu Đơn gặp thái hậu, đến lúc đó hậu quả khó lường.
      Vân Mộng Vũ lúc này lo lắng vấn đề của lão phu nhân. Lão phu nhân này là người tham lam vinh hoa phú quý, làm sao có thể cho tướng phủ bị uy hiếp được.

      “Đại tiểu thư các ngươi nghe sao, còn đem bà vú cùng Lí di nương kéo xuống.” Lão phu nhân đột nhiên rít gào ra tiếng.

      Lão phu nhân xong giống như bình khởi kinh lôi, mọi người trong phòng đầy kinh ngạc.
      Khó tin nhất chính là Vân Ngọc, nàng nghĩ tới, lão phu nhân bởi vì Vân Mộng Vũ mà đánh mẫu thân của nàng. Điều này sao có thể, nàng muốn lên tiếng bênh vực mẫu thân, muốn hỏi vì sao, nhưng vừa thấy mặt lão phu nhân trầm lặng biết như thế nào.

      đợi nàng hiểu được, mẫu thân nàng cũng bị hạ nhân lôi xuống.

      Bà vú giờ phút này cũng hối hận, biết vậy nên khinh thường đại tiểu thư, tại xem như ăn trúng quả đắng rồi.

      Vân Dung giờ phút này cũng dám mở miệng, lão phu nhân lại nổi cơn thịnh nộ. Mà Vân Mộng Vũ nhìn thấy kết quả rất vừa lòng nhưng lại vội rời , mà chỉ cười khẽ tiếng, sau đó tìm vị trí mà ngồi xuống, lẳng lặng nghe tiếng roi đánh ở bên ngoài, nhàng thưởng thức trà, có vẻ rất nhàn nhã.

      Trong phòng là bầu khí quỷ dị, mọi người ai cũng chuyện.

      Chỉ chốc lát, hình phạt cũng xử xong.

      Nghe được quản tiến vào bẩm báo. Vân Mộng Vũ cũng thản nhiên đứng dậy cáo từ về Tâm Mộng cư.

      Thấy nàng rồi, lão phu nhân đứng ở nơi đó lại tức giận đến cả người run rẩy.

      Nghiệp chướng!

      Vân Mộng Vũ trở lại Tâm Mộng cư tâm tình rất tốt liền xem vài bức thư. Lục Bình hưng phấn bẩm báo với nàng về chuyện phát sinh ở Thuỵ Lân viện. Vân Mộng Vũ nghe xong cũng gì.

      Lúc dùng cơm chiều, Vân Mộng Vũ dùng cơm tâm tình rất tốt, đột nhiên phịch tiếng, cửa bị cước đá văng.

      Vân Mộng Vũ ngẩng đầu lên, đuôi lông mày khẽ nhếch, nhìn về phía người tới.

      Mị Huyết: Hehe nhìn cái tiêu đềchương này là nàng biết đáp án, làm thầy bói được ọ a
      Chris thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 28: Vân Mộ phẫn nộ

      Vân Mộng Vũ giương mắt nhìn về phía người tới.

      Vân Mộ!

      Thấy người tới, đuôi lông mày Vân Mộng Vũ chỉ khẽ nhếch, mặt nhưng có biểu tình, vẫn là bộ dáng nhàn nhã.

      đúng là người con có hiếu, người cha nhân từ, lại là phu quân tốt. Bên kia mới chịu chút ủy khuất, lập tức chạy qua bên này trút giận.

      Vân Mộng Vũ khóe miệng nhàng gợi lên nụ cười như , trong mắt cũng là mảnh hàn băng, trong lòng khó có thể khống chế cảm xúc phẫn nộ ngừng lan tràn trong lòng.

      “Nghịch nữ này, dám chọc giận tổ mẫu của ngươi, làm tổ mẫu ngươi tức giận đến bị bệnh ở giường, ngươi muốn làm cái gì? Lúc trước ngươi nên trở về, đỡ phải gây hoạ trong tướng phủ.” Vân Mộ vừa vào cửa cái gì cũng hỏi, liền chửi ầm lên.

      Lại bước đến trước mặt Vân Mộng Vũ, muốn nâng tay lên tát cho nàng bạt tai.

      Nhận thấy được ý đồ của , Vân Mộng Vũ lập tức đứng dậy, tay trái rất nhanh đưa tới, nhanh chóng bắt lấy bàn tay to của Vân Mộ, hai người nhìn nhau kịch liệt. ánh mắt phẫn nộ, lại thâm trầm như nước, ánh mắt lãnh liệt.

      Hai người cứ như vậy giằng co lẫn nhau. Nếu là mấy hôm trước, nàng còn có thể cho điều muốn, nhưng tại, nàng nghĩ nhịn nữa.

      Bằng , nếu nàng nhịn , bọn họ nghĩ nàng yếu đuối, trêu chọc nàng. Khiến cho nàng mỗi ngày cảm thấy phiền. Vậy nên nàng nhường nữa để chuyện này sớm được giải quyết.

      Hơn nữa loại việc này, có thể giải quyết dễ dàng, nàng nghĩ cùng bọn họ chơi trò chơi vô bổ. Cân nhắc kỹ, mâu quang nàng khinh chuyển, ánh mắt nhìn Vân Mộ.

      “Phụ thân lại có ý gì, cần tùy tiện đem ít tội đổ lên đầu của ta. Phụ thân đường đường là tướng quân Sở quốc hồ đồ đến mức phân biệt trắng đen, ta đây nghi ngờ năng lực của phụ thân. Còn nữa, phụ thân, về sau nên hơi tí liền mở miệng hô to gọi tên ta hoặc động thủ với ta. Ta thích như vậy, như vậy thực ảnh hưởng tới cảm xúc của ta. Nếu cảm xúc của ta khống chế được cũng rất dễ dàng làm ra chuyện thể tưởng tượng được. Phụ thân, ngươi , ngươi nghĩ ta với thái hậu sao, hộ quốc tướng phủ có được mấy ngày thanh tịnh đây?”


      Nghe được mấy câu này, trong lòng Vân Mộ cũng bình tĩnh rất nhiều, giống như lúc nãy.

      Kỳ trong lòng vẫn rất ràng Lí Như đối xử với nàng tốt, nhưng nếu quá mức, ảnh hưởng đến danh dự của tướng phủ, cũng mở con nhắm con mà cho qua. Mà ở trong lòng , ba mẹ con Lí Như đều rất quan trọng. Cho nên nhiều lúc, cho dù biết sai là ở Lí Như, cũng nguyện ý phối hợp với nàng diễn trò. Mà trước kia, Vân Mộng Vũ cũng phản kháng, mặc cho bọn sắp xếp. Nhưng bây giờ lại ngược lại.


      Bây giờ nàng lại phản kháng, lại biết lợi dụng điểm mạnh của nàng, lại biết uy hiếp. Nghĩ đến đây, Vân Mộ hơi nheo mắt lại.


      Bây giờ nàng rất nguy hiểm, nhưng biết đối đãi với nàng như thế nào. Vì tại nên cố gắng đối đầu với nàng, về sau tìm cơ hội giải quyết.


      Lúc này Vân Mộ trong mắt biến ảo ngừng, lại lên tia lãnh khốc. Nhìn Vân Mộ như vậy, Vân Mộng Vũ thèm gì cả.


      Muốn trừ bỏ nàng, đừng mơ đến mộng đẹp đó.


      Bây giờ, đối với nàng mà , giải quyết tướng phủ chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
      Trò chơi chỉ là mới bắt đầu, rất nhanh, nàng làm cho các nàng thống khổ.


      Thời gian cứ như vậy trôi qua, cha và con , hai người nhìn nhau chớp mắt.


      Cuối cùng, Vân Mộ cũng chỉ có thể hừ tiếng bỏ tay ra, sắc mặt trầm phất tay áo rời khỏi. Mà Vân Mộng Vũ lại mang tâm tình giống như trước vẫn vui vẻ dùng cơm, cứ như là chưa phát sinh ra chuyện gì.


      Sau ngày đó, tướng phủ quả nhiên im lặng, còn ai dám trêu chọc nàng. Trong phủ nha hoàn cùng bà vú cũng nơm nớp lo sợ, dám chậm trễ đến Tâm Mộng cư như trước.


      Vân Mộng Vũ lại nhàn nhã trong phủ, từng ngày từng ngày vui vẻ trôi qua.


      ngày, Hồng Mai tiến vào thông báo, có người của hộ quốc tướng quân phủ tới. Vân Mộng Vũ khóe miệng cười tươi cho Hồng Mai mời người đó vào.


      Chỉ chốc lát Hồng Mai liền mang bà vú ước chừng năm mươi tuổi vào, Vân Mộng Vũ nhận ra đó là vú Trịnh bên người bà ngoại, được bà ngoại tín nhiệm. Trịnh mama vừa đến liền hành lễ với Vân Mộng Vũ, sau khi đứng dậy liền bảo nha hoàn đưa cho bà cái hộp.


      “Đại tiểu thư, đây là lão phu nhân sai người vì đại tiểu thư làm quần áo để tiểu thư tham dự hội Mẫu Đơn.”


      Hồng Mai tiến lên tiếp nhận cái hộp, sau đó lại lui ra.


      “Bà ngoại ta thân thể thế nào, còn ho khan ? Còn nữa, khẩu vị của bà ngoại ta nay như thế nào?” Vân Mộng Vũ nhìn vú Trịnh, trong lòng cảm thấy rất là thân thiết, cho nha hoàn mang ghế đến, mời bà ngồi chuyện.


      “Lão phu nhân thân thể gần đây tốt hơn nhiều, bởi vì đại tiểu thư mời danh y đến điều trị, khẩu vị cũng tốt. Chỉ là gần đây trong kinh thành có nhiều chuyện xảy ra nên lão phu nhân có hơi phiền muộn, bà sợ liên lụy đến thanh danh của đại tiểu thư. Trong lòng luôn yên lòng, nên kêu lão nô đến đây đưa quần áo, tiện thể xem tiểu thư như thế nào?”Nghe bà vú , Vân Mộng Vũ cảm thấy trong lòng ấm áp.


      Nàng lập tức trả lời: “Vũ nhi rất tốt, ai dám làm hại đếnVũ nhi. Làm phiền vú trở về cho bà ngoại, cho bà yên tâm, Vũ nhi rất tốt, bà ngoại cần quan tâm.”


      “Lão nô nhất định truyền lại cho lão phu nhân nghe.”


      “Vậy làm phiền vú. Nhiều năm qua ngươi luôn hầu hạ bên người bà ngoại ta. Công ơn này, Vũ nhi ghi tạc trong lòng. Về sau vú có việc gì cứ việc tới tìm ta.” Vân Mộng Vũ trịnh trọng với vú Trịnh.


      Nghe như thế, vú Trịnh hốc mắt cũng ẩm ướt. Đại tiểu thư cùng Lâm tiểu thư giống nhau đều trọng tình trọng nghĩa, làm cho người ta khó có thể thích. Nàng rất vui mừng nhìn thấy Vân Mộng Vũ tại, rất giống Lâm tiểu thư lúc còn sống, trong lòng cảm thấy an ủi.


      Tiếp đó nàng cùng bà vú hàn huyên ít chuyện của hộ quốc tướng quân phủ rồi cho mama trở về bẩm báo lại.


      Qua hai ngày, Vân Mộng Vũ cũng bắt đầu chuẩn bị cho Mẫu Đơn hội. Nàng cho Hồng Mai tìm xem có nhạc khí nào . Kết quả cái gì cũng đều có. Kết quả này làm cho Vân Mộng Vũ muốn mắng chửi người, đường đường là thiên kim tướng phủ, vậy mà ngay cả đàn cổ cũng có. là quá buồn cười mà. Bất đắc dĩ, nàng phải tự mình ra bên ngoài tìm.


      Nàng lần này có mang Lục Bình theo, mà nàng thay đổi nam trang để ra ngoài.
      đường nàng tìm tới tìm lui, chỉ chốc lát liền đứng ở nơi.


      Nhạc Danh Các.


      Vừa thấy phong cách bố trí cổ xưa rất bắt mắt, Vân Mộng Vũ lập tức cảm thấy nơi này quả nhiên rất bất phàm. Hơn nữa biết vì sao, trong lòng nàng cảm giác bên trong có gì đó cứ kêu gọi nàng, làm cho nàng tò mò vào xem.......

      Cuối tuần vui vẻ[​IMG]
      Phiên NhiênChris thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 29: Xuất Trần là tên của ta

      Loại cảm giác này rất mãnh liệt, tựa như có cái gì ở bên trong ngừng kêu gọi nàng.
      là cái gì đây?


      Vân Mộng Vũ ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu Nhạc Danh các, chỉ cảm thấy chữ viết đó dường như rất quen thuộc. Có cỗ thương cảm thể bỏ qua, làm cho người ta muốn thành kính cúng bái.


      Nàng hơi nhắm mắt lại, quên cảm xúc kỳ quái đó, bước vào Danh Nhạc các.

      Vừa tiến vào Danh Nhạc các, đập vào mắt là đủ loại nhạc cụ. Vừa mới vào cũng có tiểu nhị tiếp đón.


      “Vị thiếu gia này, xin hỏi ngươi cần cái gì? Cửa tiệm chúng tôi có đầy đủ các loại nhạc khí ở Yến kinh này, cần cái gì có cái đó.”


      “Ta cần cây đàn cổ.”


      “Đàn cổ ở lầu hai, mời theo tôi.”


      “Lầu hai?”


      “Danh Nhạc các chúng tôi chia làm 3 lầu. Lầu là tiêu và sáo, lầu hai là tỳ bà cùng đàn cổ, lầu ba là trân bảo lâu. Bên trong đều là nhạc khí cực kỳ nổi danh, thậm chí cũng có số nhạc khí bị thất truyền. Bất quá, lầu ba chỉ chuẩn bị cho người có duyên mà thôi.”


      Nghe đến đây, Vân Mộng Vũ cũng quan tâm cho lắm, nàng tại chỉ cần cây đàn cổ thôi là đủ. theo tiểu nhị đến lầu hai, quả nhiên đều là tỳ bà cùng đàn cổ.
      Vân Mộng Vũ ra phía trước, tinh tế nhìn, ngẫu nhiên gảy vài nốt thử thanh chút.


      Mà lúc này ở tầng cao nhất của Danh Nhạc các là lầu 4, già trẻ hai người ngồi phẩm trà.


      Đột nhiên nam tử trẻ tuổi như có cảm giác gì đó, trong mắt lên chút kinh ngạc, buông chén trà trong tay xuống, chậm rãi đứng dậy.


      Bên cạnh Trầm Thiên rất kinh ngạc, thiếu chủ luôn luôn là người lạnh nhạt, mặt vạn năm đều thay đổi biểu tình. Nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ mặt vẫn là như vậy, vẫn thản nhiên chút biểu tình gì cả, nhưng hôm nay......... Xem ra có chuyện lớn xảy ra.


      “Trầm trưởng lão, ngươi lầu 3 lấy Linh ra.” Nam tử trẻ tuổi đạm mạc phát ra lời .


      Trầm Thiên ý thức đáp tiếng: “Vâng, thiếu chủ.”


      Chờ ý thức được lời của thiếu niên, lập tức dừng bước, quay đầu kinh ngạc hỏi: “Thiếu chủ, ngươi vừa rồi cái gì, lấy Linh , xảy ra chuyện gì sao?”


      “Người có duyên với nó cuối cùng cũng đến.”


      “Người có duyên...........” Trầm Thiên trong miệng thào , như thể tin được.


      Tiếng đàn của Linh , rất hay mà thánh thót. Mà Linh sớm ngủ say ngàn năm, từ ngàn năm trước, nhạc thánh sau khi từ trần, Linh liền bắt đầu ngủ say, ai có thể làm cho nó tỉnh lại.


      Chiếc đàn này tạo nên vô số thần thoại, là chiếc đàn uy danh thiên cổ.Từng nghe là: “Linh vừa ra, đời lại vô cầm.”


      Nhưng bây giờ, thiếu chủ lại người có duyên với Linh đến, đây là phúc hay là họa.
      Nhìn ra băn khoăn của lão, nam tử trẻ tuổi lại thản nhiên .


      “Sứ mệnh của Tuyết Uyên là bảo quản Linh , mãi cho đến khi có người có duyên xuất , đây là số trời định, chúng ta cần biết nhiều. Trầm trưởng lão, ngươi mang Linh tới, đưa cho ở lầu hai .”


      Trầm Thiên biết hỏi nhiều cũng vô dụng, liền xuống lầu 3 lấy đàn.


      Trầm Thiên lấy đàn cổ tới lầu hai, nhìn thấy lầu hai cầm cây đàn cổ chuẩn bị xuống lầu, liền vội vàng ra. đạt được cảnh giới, tự nhiên liếc mắt cái liền nhìn ra Vân Mộng Vũ là nữ cải nam trang.


      “Vị công tử này đợi chút.......”


      Vân Mộng Vũ nhàng quay đầu, thấy nam tử trung niên bước nhanh về phía nàng.
      Nam tử trung niên này có loại cảm giác cao quý nho nhã, hẳn là người có thân phận.


      “Làm sao vậy?” Vân Mộng Vũ giương mắt nghi hoặc hỏi.


      “Là như vậy, ta thấy vị công tử này rất có duyên với cây đàn này của tiệm chúng tôi, do đó tôi đem tặng cho ngài.”


      Bên cạnh tiểu nhị rất kinh ngạc, vị này ngay cả ông chủ cũng phải cúi đầu khom lưng chào, người ta là tổng bộ Tuyết Uyên, tại lại vội vàng tới tặng đàn cho người ta. Hơn nữa đàn kia nhìn qua phải là cây đàn tốt, phủ lớp bụi dày, thấy được độ sáng bóng.


      “Tặng ta sao, được đâu. Cái gọi là có công nhận lộc, tại hạ là khó có thể nghe theo.” Vân Mộng Vũ cảm thấy việc này quá mức kỳ quái, sợ rằng phiền toái lại tìm đến mình, tuy rằng cảm giác được đàn cổ này có lực hấp dẫn đối với mình, nhưng vẫn quả quyết cự tuyệt. (Sally: Có khi nào kiếp trước tỷ là người ở nơi đây, sau lại sinh ra ở đại ta?)


      “Đây là.......” Trầm Thiên nhất thời biết nên như thế nào? đường đường là tam trưởng lão Tuyết Uyên, bất luận là làm sao, mỗi người cũng đều phải kính sợ. Các quân vương cũng muốn tiếp đón tử tế, dám bất kính điều gì. Mà nay lại tặng cho tiểu nương cây đàn cổ danh chấn thiên hạ, ai cũng muốn cướp, thế nhưng lại bị cự tuyệt.


      “Vị công tử này xin hãy lấy , Danh Nhạc các có ý tứ khác. Chỉ là giúp thiên cổ danh cầm Linh này tìm được chủ nhân của nó, tại vật về tay chủ mà thôi.”
      Lúc Trầm Thiên khó xử, thanh thản nhiên truyền đến.


      Vân Mộng Vũ giương mắt nhìn lại, chỉ thấy bậc thang là vị nam tử áo xanh đứng. Nhất thời Vân Mộng Vũ có loại cảm giác đúng. Cổ đại phong thuỷ tốt a, nơi nơi đều là tuyệt thế mĩ nam. Mà trước mắt này lại cực phẩm nam nhân, có thể cùng Sở Hiên so sánh.


      Áo xanh tung bay, thanh nhã phiêu dật giống như tiên, bàng quan màng thế . (Sally: tỷ lại so sánh với Hiên rồi a)


      Sau khi đánh giá phen, Vân Mộng Vũ thu hồi ánh mắt xem xét. Thản nhiên hỏi: “Như thế nào ta lại là người có duyên, công tử làm sao lại biết ta là người có duyên với chiếc đàn này đây?”


      “Ngươi hãy đặt tay lên đàn cảm thụ chút rồi quyết định cũng muộn.” Vẫn là biểu tình thản nhiên, vẫn là ngữ điệu thản nhiên như cũ.


      Vân Mộng Vũ chần chờ chút, vẫn đưa tay đặt lên , trực giác cho nàng, hại nàng. Tay nàng đặt lên đàn trong nháy mắt, nàng lại có loại cảm giác đầy đủ, thân thiết, cứ như chờ đợi ngàn năm, nay được gặp lại.


      Trong lúc nhất thời, nàng nhịn được, nhàng gảy đàn, nháy mắt có rất nhiều ánh sáng chiếu lên, di chuyển quay xung quanh thân đàn.


      Chỉ chốc lát ánh sáng tắt , đập vào mắt phải là chiếc đàn cổ xưa kia, mà là chiếc đàn cổ làm từ lông phượng hoàng, cây đàn cổ này là tàm vương phun băng, tàm ti sở chế mà thành, bên cạnh thân đàn có khắc hai chữ Linh . Thân đàn lại điêu khắc đầy hoa mạn châu sa, làm cho người ta xem đến hoa cả hai mắt. Đây là cây đàn cổ cực kỳ tốt, hơn nữa khẳng định có liên quan đến bí mật của nàng.


      Vân Mộng Vũ căn bản nghĩ nhiều, nhưng cảm giác bị cây đàn mê hoặc cực kỳ lớn, cái loại cảm giác này như máu mạch tương liên, hoa mạn châu sa kia cực kì dụ hoặc, làm cho nàng đúng là thể nhận.


      “Vậy cảm ơn vị công tử này tặng đàn cho ta, nếu sau này ngài có cần dùng lại, tại hạ trả lại cho ngài.” Vân Mộng Vũ ngẩng đầu lên, vẻ mặt chân thành cảm tạ .


      “Đúng rồi, cái đàn này......” Vân Mộng Vũ ngẩng đầu lên chuẩn bị hỏi ra nghi hoặc trong lòng.


      “Cái đàn này nổi tiếng khằp thiên hạ, nó là thượng cổ thánh vật. Về sau nếu có cơ hội, ta về lai lịch của nó cho công tử nghe. tại, công tử có biết cũng vô dụng.” Chưa để Vân Mộng Vũ hỏi hết, giành trả lời trước.


      “Vậy tại hạ còn có việc, xin cáo từ.” xong, Vân Mộng Vũ mang theo Linh cùng cây đàn vừa mua rời khỏi Danh Nhạc các, vừa đến cửa, phía sau lại truyền đến thanh của nam tử.


      “Xuất Trần.”


      “Tên của ta.”


      Vân Mộng Vũ chỉ thoáng dừng lại rồi nhanh chóng rời khỏi.


      Mà người còn lại là xoay người lên lầu. Trầm Thiên còn lại mang vẻ mặt rung động đứng ở nơi đó, còn chưa phục hồi lại tinh thần.


      nương này như vậy mà có khả năng đánh thức được Linh , thiên hạ này xem ra thái bình như trước nữa.
      Phiên NhiênChris thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 30: ảnh dưới ánh trăng
      ( ảnh: bóng dáng đơn)

      Lúc này Xuất Trần đứng ở bên cửa sổ lầu 4 nhìn bóng dáng Vân Mộng Vũ xa, kinh ngạc đến xuất thần. Người ta ai có thể đánh thức Linh , nắm trong tay cả thiên hạ. Thế nhưng có ai biết Linh đâu phải ai cũng có thể khống chế, đời chỉ có hai loại người có thể sử dụng nó.


      loại là thiên tiên thuần dương thân thể, tức nhạc thánh Vô Nhai Tử của ngàn năm về trước. Còn có loại là thân thể tuyệt thế thuần , mà tuyệt thế thuần thân thể này nhất định là từ Tịch Diệt Thanh Liên.


      Xem ra mười năm trước Tịch Diệt Thanh Liên là bị nàng sở hữu. Chỉ có Tịch Diệt, mới có thể hồi sinh cây đàn.


      Nàng có thể thay đổi vận mệnh của Tuyết Uyên sao?


      Nàng có thể thay đổi vận mệnh thiên hạ sao?


      Mẫu Đơn hội mà mọi người chờ mong cũng sắp bắt đầu.


      Mẫu Đơn hội cử hành trong hoàng cung, chia làm hai mục, ban ngày là tỷ thí văn thơ và buổi tối là tỷ thí tài nghệ, cuối cùng quyết định quán quân, đó chính là Mẫu Đơn vương lần này, có thể lấy được ngọc Mẫu Đơn


      Ai chưa thành thân đều có thể tham gia, mà Vân Ngọc bởi vì chuyện của An vương cảm thấy mất mặt nên tham gia được. Nữ tử dự thi cần tiến cung trước ngày, ngày thứ hai chính thức bắt đầu trận đấu.


      Hôm đó lúc chạng vạng Vân Mộng Vũ cùng Vân Dung ngồi xe ngựa tướng phủ hướng hoàng cung mà .


      Tướng phủ lên mặt chủ yếu là có hai đứa con cầm kỳ thi hoạ đều giỏi, lúc đầu Vân Mộ cho các nàng . Dù sao có Vân Dung, các nàng cũng có tác dụng gì. Vân Ngọc bị hủy, Vân Mộ đem hy vọng đều đặt người Vân Dung. Mà Vân Mộng Vũ bởi vì hộ quốc tướng quân phủ che chở, Vân Mộ tuy rằng trong lòng cực kỳ muốn cho nàng sợ rằng mất mặt, nhưng lại ngăn cản nàng, cũng theo nàng .


      Ngồi xe ngựa Vân Mộng Vũ cảm thấy chán đến chết, khẽ tựa vào thành xe, ngẩn người, biết suy nghĩ cái gì.


      “Tỷ tỷ nhất định rất khẩn trương, tỷ tỷ từ văn thơ tốt, tài nghệ cũng có, mà nay dự thi đều là danh môn vọng tộc chi nữ. Tỷ tỷ tham gia làm gì khi biết trước kết quả.” xe im lặng đột nhiên truyền đến thanh của Vân Dung, bí mật mang theo châm chọc nồng đậm.


      Vân Mộng Vũ giương mắt nhìn lại, chỉ thấy hôm nay Vân Dung hề giống thường ngày nhàn tĩnh, nhẫn mà là chút che dấu oán hận đối với nàng.


      Hận, xác thực là hận, muội muội của nàng bị Vân Mộng Vũ huỷ hạnh phúc, lại làm cho mẫu thân nàng bị thương. Nhưng lại ngờ, Vân Mộng Vũ lại làm như thế. Trước đây mẹ con các nàng ăn sung mặc sướng, Vân Mộng Vũ lại ăn đói mặc rách. Các nàng hưởng vinh hoa phú quý, Vân Mộng Vũ bị hạ nhân trong phủ khi dễ.


      Mỗi khi nghĩ đến, trong lòng của nàng dâng lên cỗ bi phẫn nên lời, hết thảy đều là mẹ con Lí Như tay tạo thành. tại coi như là mẹ con các nàng gieo gió gặt bão. Nàng cũng làm sai, nàng chỉ là làm đúng việc của nàng thôi. Hơn nữa tình tuyệt đối phải đơn giản như vậy.


      đủ, chút chuyện báo thù này vẫn đủ.


      Mẫu thân Vân Mộng Vũ là Mộc Lâm quận chúa còn chưa được báo thù. Cho nên hận , muốn hận cứ hận , nàng cần. Nhưng nếu Vân Dung thấy tình thế, nếu có xảy ra chuyện gì, nàng cũng tuyệt đối dễ dàng tha thứ.


      Nàng luôn luôn là có người có ân báo ân, có thù tất báo. Đối với địch nhân của nàng nàng lấy thủ đoạn quyết đoán để phản đòn lại, nếu rước lấy hậu hoạn.


      “Khẩn trương? Ta vì sao phải khẩn trương? Chẳng lẽ Dung muội muội tự tin như vậy, tự tin nhất định có thể đứng thứ nhất. Vẫn là nên tự cao như thế, cần đem tình nghĩ tốt đẹp đến thế, nếu đến lúc đó Dung muội muội nên dùng cái gì để đánh đổi đây? Còn có, Dung muội muội rất kỳ quái a, di nương thân thể bị thương, nghe đến nay còn tĩnh dưỡng giường. Dung muội muội làm con của di nương, phải nên ở nhà tận tâm chiếu cố sao? Như thế nào còn có tâm tình tiến cung tranh đoạt ngọc Mẫu Đơn?” Vân Mộng Vũ cho Vân Dung chút mặt mũi nào, lập tức câu làm cho Vân Dung hoàn hồn lại.


      Vân Dung vốn tưởng rằng nàng quan tâm chính mình hay là có lời nào để , nhưng vạn vạn nghĩ tới nàng lại tới bệnh tình của mẫu thân. Vân Dung bị Vân Mộng Vũ trúng, mặt tức giận đến đỏ lên.


      đến đây, Vân Dung là hận thể lột da Vân Mộng Vũ. Nếu phải bởi vì nàng, mẫu thân làm sao có thể bị đánh, làm sao có thể đến bây giờ xuống giường được. Nếu phải bởi vì nàng, muội muội cũng gả cho vương gia nghèo kiết xác mà còn vô dụng kia. Nghĩ đến đây, trong lòng Vân Dung tràn ngập hận ý.
      Từ đó trở về sau, mỗi lần cùng nàng đấu võ mồm, nàng luôn bị nàng ép tới gắt gao, đều bị đến á khẩu trả lời được.



      quan hệ, Vân Mộng Vũ nàng cũng chỉ có khả năng đấu võ mồm thôi, đợi đến hoàng cung, Mẫu Đơn hội xem nàng ta xấu mặt như thế nào?Vân Dung trong đầu nghĩ, trong lòng dễ chịu lên chút, liền quay đầu hề để ý tới nàng.


      Rất nhanh xe ngựa đến hoàng cung, hai người được bà vú trong cung dẫn đến viện .


      Hoàng cung cho các tiểu thư dự thi đều an bài người gian. Từng phòng đều có cung nũ phụ trách, tùy thời chuẩn bị hầu hạ.


      Buổi tối, Vân Mộng Vũ nằm giường khó có thể vào giấc ngủ, cảm thấy trong lòng thực bất an. Cảm thấy Mẫu Đơn hội lần này có thể hay đơn giản như vậy, giống như có chuyện gì phát sinh.


      Đột nhiên nàng cảm thấy ở ngoài phòng có bóng đen lướt qua, vội vàng đứng dậy, lặng lẽ theo đuôi . Bởi vì sợ bị phát , nàng theo rất xa, dám tới gần.
      Ai ngờ, cho dù Vân Mộng Vũ cẩn thận, vẫn bị người phía trước phát , chỉ chốc lát cũng bị người phía trước cắt đuôi.


      Nàng chỉ có thể bất đắc dĩ ảo não trở về, tới, đột nhiên nghe được xa xa loáng thoáng truyền đến tiếng tiêu. Tiếng tiêu này có chút giống như Tiêu Vô , nàng kìm lòng được liền lần theo hướng nơi phát ra tiếng tiêu mà , chỉ chốc lát liền tới phiến rừng trúc của lần trước.


      Lá trúc ở trong gió lay động, gió nhè mơn man mặt nàng, nàng có loại cảm giác đặt mình trong nước.


      Đứng ở giữa rừng trúc, chỉ cảm thấy tiếng tiêu gần ở bên tai. thanh tiếng tiêu như khóc như tố, dư lượn lờ, như nữ tử khóc, lại như ly biệt. thanh tiếng tiêu như là khúc bi thương, làm cho người ta thương cảm, làm cho người ta mê muội, lâm vào trong đó mà thể tự thoát ra được.


      cỗ thương cảm khó nên lời, nàng khó có thể khống chế mình dao động cảm xúc.


      Là ai, tại Nguyệt Dạ thổi lên khúc nhạc đơn này. Làm cho nàng khỏi nhớ tới người thân ở đại, chỉ cảm thấy yết hầu tắc nghẹn, hốc mắt ướt át, bất tri bất giác rơi lệ đầy mặt.


      Nàng cứ như vậy yên lặng đứng ở nơi đó, lẳng lặng lắng nghe tiếng tiêu, mà suy nghĩ lại cất cánh đến thời xa xôi khác.


      “Xuất .” Đột nhiên tiếng tiêu tắt, tiếng thở dài truyền ra.


      Nàng đột nhiên bừng tỉnh, chỉ cảm thấy chính mình hậu đậu đề phòng, cảnh giác của nàng khi nào kém như vậy.


      May mắn người thổi tiêu kia cũng có ác ý, nếu , nàng hôm nay phỏng chừng chôn thây tại nơi này.


      đến hướng tiếng tiêu phát ra, ở giữa rừng trúc, nàng nhìn thấy nam tử áo trắng đưa lưng về phía nàng ở dưới ánh trăng lẳng lặng đứng, cầm tay cây bích tiêu.
      Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, đem bóng dáng kéo dài rất dài, như thần tiên lạc chốn nhân gian, tịch liêu mà độc.


      “Ngươi là ai, vì sao lại ở chỗ này?” Tuy rằng cảm giác có ác ý, nhưng Vân Mộng Vũ cảm thấy vẫn là cẩn thận chút vẫn hơn.


      Sau lúc lâu được đáp lại, Vân Mộng Vũ khỏi có chút buồn bực, vừa định tiếp, lại nghe thanh phía trước cười . Cùng với tiếng cười, người phía trước cũng chậm chậm xoay người lại.


      Thấy trước mặt người đó, Vân Mộng Vũ khỏi chấn động.
      Phiên NhiênChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :