1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiên tài khí phi - Ngọc Khuyết (C167) HOÀN đã có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 21: Quyết định phản kích

      Nhìn mặt Sở Hiên, Vân Mộng Vũ lập tức lắp bắp. Cái này hình như cũng là kiệt tác của nàng


      “Ngươi......Mặt của ngươi.......” Vân Mộng Vũ xấu hổ nhắc nhở nam nhân đứng dối diện mình, mặt bị dính vết do ngón tay nàng gây ra.


      Trong lòng Vân Mộng Vũ lúc này thực rối rắm, biết như vậy có phải là xúc phạm nam nhân trước mặt hay , cũng biết ông trời có cho sét đánh trúng nàng hay .


      Nghe người con bên cạnh kinh hô, cho dù Sở Hiên là người cực kỳ bình tĩnh, nhưng lúc này hai bên huyệt thái dương của cũng phải co giật mạnh.


      Nữ nhân này, nữ nhân này, là to gan. Xem chừng thể để cho nàng ta con đường sống. Nhưng lại thể lấy đầu nàng, bình tĩnh, bình tĩnh, Sở Hiên, ngươi nhất định phải bình tĩnh.


      Sở Hiên yên lặng trong lòng khuyên bảo chính mình bình tĩnh, lại nghe được câu của Vân Mộng Vũ, thần sắc lập tức kém .



      “Vương gia, ngươi như vậy rất là bất nhã, tuy là buổi tối, nhưng ngươi cũng thể chú ý vệ sinh cá nhân a.” Nữ tử trước mặt làm ra bộ mặt bất đắc dĩ, khó xử, lại uyển chuyển khuyên .


      Vân Mộng Vũ trong lòng hạ quyết tâm, đánh chết cũng thể thừa nhận, nếu về sau chút giá trị gì khi đối mặt với .


      Vệ sinh cá nhân, vệ sinh cá nhân, chú ý vệ sinh cá nhân......



      Sở Hiên giờ phút này chỉ cảm thấy đầu ong ong trận hỗn loạn. Nữ nhân này, nếu cùng nàng ta chuyện dăm ba câu, nhất định nổi điên.



      Vân Mộng Vũ cũng cảm giác được khí có phần nặng nề, nàng liền ra vẻ như có chuyện gì, như thế nào Sở Hiên cũng là ân nhân cứu mạng. Vì thế Vân Mộng Vũ xấu hổ dời ánh mắt , giương mắt nhìn bốn phía, nhìn cảnh trí xung quanh, hai mắt nàng khỏi sáng ngời. Chỉ thấy chính giữa có tòa trúc lâu, phía sau trúc lâu là rừng trúc, phía trước là dòng suối chảy róc rách. Đây chính là nơi tốt để cư, an nhàn thanh nhã, rừng trúc cùng nước chảy, làm cho lòng nàng thấy thanh thản nhàng.



      “Độc tọa u hoàng lý, đánh đàn phục thét dài. Thâm lâm nhân biết, minh nguyệt đến chiếu tướng.” Vân Mộng Vũ nhất thời có cảm xúc, khỏi ngâm tụng ra tiếng. (Câu thơ này đọc…ohm… hiểu gì)


      “Thâm lâm nhân biết, minh nguyệt đến chiếu tướng.” Sở Hiên lẩm bẩm theo, trong mắt loé lên tia sáng.



      Đây đúng là nữ nhân trong truyền thuyết kia sao, dung mạo xấu xí, tài cũng đức. Tuy rằng sớm biết rằng nàng là người đặc biệt, nhưng sau khi cùng nàng tiếp xúc mới phát nàng chỉ đặc biệt, người nàng có loại khí chất nên lời. nhàng uyển chuyển, lại nghịch ngợm đáng . Nàng đem hai loại tính cách hoàn toàn liên quan hoà quyện với nhau rất hoàn mỹ. thế gian làm sao có được nữ tử đặc biệt như thế này.



      càng ngày càng thấy hứng thú, muốn xem nàng còn có thể làm cho thấy bao nhiêu bất ngờ nữa.



      Sở Hiên lẳng lặng nhìn Vân Mộng Vũ, trùng hợp lúc này Vân Mộng Vũ xoay người lại, thấy hai mắt của Sở Hiên bí mật nhìn nàng còn có ít cảm xúc lên trong đáy mắt nhưng nàng lại nhìn , nhất thời biết nên phản ứng như thế nào.



      Vân Mộng Vũ cụp mắt xuống, trong lòng suy nghĩ lung tung. biết vì sao, khi ở trước mặt Sở Hiên nàng lại có chút phòng bị nào. Tựa hồ cảm thấy rất nhiều chuyện như vậy là đương nhiên. Nàng đến cuối cùng là làm sao vậy, nàng nên, khi cùng Sở Hiên dính dáng, như vậy nàng vĩnh viễn lâm vào trong lốc xoáy. Nàng nên cùng bảo trì khoảng cách, nàng còn có chuyện quan trọng hơn, nàng thể thấy nguy hiểm mà dấn thân vào.



      Cảm thấy có lý, Vân Mộng Vũ giấu cảm xúc hiểu ở trong mắt, khôi phục lại biểu tình thường ngày của nàng.



      Mà Sở Hiên trong lòng cũng có chút thắc mắc, vì sao lại có chút phòng vệ khi ở cạnh nàng. Tựa hồ từ khi nàng xuất trong tầm mắt về sau, cứ im lặng mà dõi theo nàng. Đây phải là tượng tốt, còn có rất nhiều việc phải làm. Nghĩ đến việc kia, trong mắt lên hồng quang thị huyết, quanh thân lập tức tản mát ra hơi thở lạnh băng.



      Vân Mộng Vũ cúi đầu, khóe miệng lại mang theo nụ cười yếu ớt, trong lòng cân nhắc nên xử lý quan hệ với Sở Hiên như thế nào, lại đột nhiên cảm thấy quanh thân độ ấm nháy mắt giảm xuống, trong nháy mắt, nàng cảm giác được khoảng cách của cái chết lại gần trong gang tấc.



      Vân Mộng Vũ lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía Sở Hiên, lại nhìn thấy đôi mắt mà đẹp tuyệt mỹ giờ phút này lại thâm u như biển. Nơi đó có rất nhiều con sóng lớn, làm nàng cảm thấy sợ hãi. Sở Hiên quả nhiên là người có bí mật, hơn nữa bí mật của khẳng định rất kinh người.



      Giờ phút này Vân Mộng Vũ lại nhìn Sở Hiên lại thấy biểu tình của khôi phục lại, nàng liền thoát khỏi mê hoặc, nảy sinh rung động đối với . Nàng cười yếu ớt đối với Sở Hiên : “Lần này đa tạ Hiên vương cứu giúp, ơn cứu mạng, tiểu nữ suốt đời quên.”



      Nghe nữ tử đối diện khách khí lời cảm tạ có xa cách, trong lòng Sở Hiên xẹt qua chút mất mát, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ mặt như cũ.



      Sở Hiên ôn hòa cười : “Vân tiểu thư quá khách khí, đây chỉ là ra tay đúng lúc mà thôi. Vân tiểu thư ngại, mời tiểu thư vào trong thay quần áo, trong phòng có thị nữ hầu hạ Vân tiểu thư tắm rửa, nhưng trong phòng có nữ trang, Vân tiểu thư chấp nhận mặc quần áo của thị nữ chút. Ta đưa tiểu thư về nhà.”



      “Tiểu nữ tử cảm tạ Hiên vương.” xong nhìn Sở Hiên rồi hơi cúi người xuống.



      lời cảm tạ xong, Vân Mộng Vũ xoay người hướng trúc lâu mà , lập tức có thị nữ chào đón, mang theo Vân Mộng thay quần áo.



      Sáng sớm, Vân Mộng Vũ trở lại tướng phủ, Vân Mộ cũng cái gì. Cũng đúng thôi, có thể cái gì chứ, đều là sơn tặc cướp bóc, may mắn được biểu ca cứu giúp đúng lúc, mang về hộ quốc tướng quân phủ.



      Vân Mộ nghe tin nàng bị mất tích căn bản là có phái người tìm, tại người trở về, phụ thân như làm sao còn có mặt mũi được gì. Vân Mộng Vũ trở lại tâm mộng cư nhìn thấy Hồng Mai cùng Lục Bình đều tốt cả, trong lòng liền thả lỏng ra chút. May mắn các nàng chỉ bị đánh đến choáng váng, nếu , nàng nhất định hối hận cả đời.



      Tốt quá rồi, các nàng đều bình an, vậy là đủ rồi.



      Xem ra có đôi khi nhường nhịn người ngoài, chính là đối với người nhà tàn nhẫn. Chỉ là bây giờ mình quá thấp bé, chút địa vị trong phủ, thấp bé đến nỗi bất cứ ai nhìn đến thấy nàng đều muốn ngồi lên đầu nàng, con hổ nếu phát ra uy nghiêm, các ngươi cho ta là con mèo sao.



      Cho dù thấp bé cũng luôn bị người khác tính kế hãm hại, chứ đừng là người có địa vị cao, bằng chắc họ nghĩ nàng chỉ là người dễ bị ăn hiếp. Tốt xấu nàng cũng là thiên tài ở đại, như thế nào có thể bị những người cổ đại này khi dễ.



      Nghĩ đến đây, Vân Mộng Vũ trong mắt loé lên tia sáng, đầu óc đột nhiên được khai thông.
      Sau đó, Vân Mộng Vũ liền cho người đưa chút tin tức ra ngoài.



      Ngày tiếp theo, phố lớn ngõ đều nhiệt liệt bình luận kiện.



      “Ngươi nghe ?” Người qua đường Giáp, trong mắt đầy tò mò hỏi người qua đường Ất.



      “Đương nhiên nghe nghĩ tới, Hữu tướng tiểu thư như vậy mà đánh mất danh tiết của mình. Mà kia An vương cũng là cao thủ về chuyện đó, hai người bọn họ đúng là thực xứng đôi.” Người qua đường Ất bình luận.



      “Tiểu ca, ngươi Hữu tướng tiểu thư cái gì?” Vừa vặn ngang qua, bà vú nghe đến Hữu tướng tiểu thư liền vội vàng dừng lại hỏi.



      “Này ngươi cũng biết sao, ta ngươi nghe.......” Người qua đường Giáp lập tức cho bà vú nghe chuyện.



      Bà vú vừa nghe, trong lòng nhất thời than tiếng, thầm kêu tốt. Bà chạy nhanh trở về tướng phủ đem chuyện này cho Lí Như.

      Huhu...đau lòng quá , ai ủng hộ truyện mình hết...hix [​IMG] [​IMG] Cuối tuần vui vẻ.
      Phiên NhiênChris thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      Chương 22: Vu oan giá họa


      “Cái gì, người nào lại dám bịa đặt chuyện này, ta làm sao có thể cùng cái loại học vấn nghề nghiệp mà có tư tình với chứ? Mẫu thân, người nhất định phải tin tưởng nữ nhi, nữ nhi là bị người ta hãm hại.” Vân Ngọc khóc lóc ngã vào lòng Lí Như, nàng khó mà tin được, vì sao chỉ mới ngày trôi qua, mọi người trong thành đều nàng từ trong ba đại mỹ nhân của Yến kinh lại trở thành dâm phụ biết liêm sỉ. Ai là người ở sau lưng ám hại nàng, hơn nữa làm như vậy được gì. Vân Ngọc nghĩ ra lí do.



      Lí Như nghe lời của Vân Ngọc, khí huyết trong người muốn sôi lên.



      “Ngươi biết sao, chỉ câu biết là có thể cho qua sao? Ngươi bây giờ nên làm gì đây, chuyện của ngươi và Sở Minh cả huyện này bàn luận ầm lên kia kìa. Ngươi ta nghe xem bây giờ ngoại trừ , còn có ai dám lấy ngươi. Ta rồi, bình thường ngươi phải học hỏi tỷ tỷ ngươi, cần kiêu ngạo ương ngạnh như vậy. tại tốt rồi, cũng biết ngươi đắc tội với ai, thế nhưng dùng đòn này đem ngươi nhốt vào địa ngục, vĩnh viễn gượng dậy nổi.”



      Lí Như xong, còn chỉ chỉ vào cái trán ngốc nghếch của Vân Ngọc.



      Vân Dung đứng bên, giờ phút này cũng lâm vào suy nghĩ sâu xa, ai là người muốn ám hại muội muội đây. Hơn nữa thủ đoạn này lại rất cao minh, căn bản tra ra lời đồn đãi là bắt nguồn từ đâu, chỉ trong đêm toàn bộ Yến kinh đều biết, họ Vân Ngọc có tư tình với An vương. Hơn nữa An vương đối với chuyện này cũng lời cứ như chuyện này là vậy.



      Nên làm thế nào cho phải đây, chẳng lẽ muội muội lại phải gả cho cái người biến thái đó. An vương này lại là người bại hoại, muội muội gả qua đó có thể có hạnh phúc. Hơn nữa An vương này còn có quyền cao chức trọng, cả ngày chỉ biết nịnh hai đứa con của hoàng hậu là Dạ vương và thái tử. Nếu muội muội gả cho Sở Minh An, thực rất bất lợi cho nàng. Mặc dù Sở Minh An cũng là hoàng tử, mà nàng lại muốn gả cho Diễm vương, Diễm vương xưa nay lại cùng thái tử hợp nhau. Cho nên, nàng tuyệt đối thể để muội muội gả cho Sở Minh An, nàng nghĩ ra biện pháp.



      Cân nhắc lúc, khóe mắt nhìn Lí Như muốn đánh Vân Ngọc, vội vàng tiến lên khuyên nhủ:“Mẫu thân, làm cái gì vậy, muội muội bị người ta hãm hại, tại rất khó qua được cửa ải này. Chúng ta tại phải làm gì chứ phải trách cứ muội muội, như vậy vô bổ. Ngược lại, này còn có thể làm chính mình bị tổn hại thân thể. Chúng ta tại nên nghĩ biện pháp làm như thế nào để vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt.”
      Vân Dung vừa , vừa dùng tay phải vỗ vào sau lưng Lí Như, hy vọng Lí Như có thể tỉnh táo lại, tự hỏi kế tiếp nên làm như thế nào.



      Nghe Vân Dung vừa như vậy, Lí Như cũng tỉnh táo lại, đúng vậy, nàng là mẫu thân của đứa này, vừa rồi nàng cũng là nhất thời khó thở mới có thể động tay đánh Vân Ngọc, tại bình tĩnh lại, nàng cảm thấy đau lòng thôi.



      Lí Như vội vàng đem Vân Ngọc ôm vào trong ngực, nghẹn ngào : “Ngọc nhi, ngươi nên trách mẫu thân, mẫu thân cũng là nhất thời hồ đồ. Ngươi yên tâm, mẫu thân nhất định để ngươi gả cho cái đồ vô dụng kia.”



      Vân Ngọc nghe xong cảm động thôi, nhịn được lại rơi lệ, “Mẫu thân, ngươi nhất định phải giúp Ngọc nhi, Ngọc nhi thà chết cũng gả cho Sở Minh An.” Vân Ngọc vẻ mặt quyết liệt nhìn Lí Như .



      Lí Như nghe xong càng ôm chặt Vân Ngọc, dỗ: “Tốt, lấy chồng, tuyệt đối lấy chồng như Sở Minh An.”



      xong, Lí Như xoay người nhìn phía Vân Dung, hỏi, “Dung nhi. Con có biện pháp gì sao?”



      Nghe Lí Như hỏi, Vân Ngọc mang vẻ mặt mong chờ nhìn Vân Dung.



      Tỷ tỷ luôn luôn túc trí đa mưu, nhất định nghĩ ra biện pháp giúp nàng.



      Vân Dung thấy muội muội cùng mẫu thân nhìn mình, cũng thừa nước đục thả câu, thẳng: “Biện pháp ta nghĩ ra, tại chuyện này xảy ra rồi, muốn làm nó phát sinh nữa khẳng định có khả năng. tại biện pháp duy nhất chính là làm cho mọi người nghĩ đến ngày đó cùng An vương có tư tình phải là muội muội, mà là vị tiểu thư khác trong tướng phủ, bởi vì diện mạo khá giống nhau nên bị người ta nhìn nhầm.”



      “Biện pháp này rất tốt, nhưng tìm ai để thay thế đây?” Lí Như hỏi.



      “Cái này quá đơn giản, đương nhiên là tìm Vân Mộng Vũ rồi, bóng dáng của nàng ta tương tự với bóng dáng của ta. Lần này xem con tiểu tiện nhân đó làm như thế nào đây, vốn chỉ là khí phi, lại khẳng định có người muốn lấy. tại chúng ta hảo tâm giúp nàng tìm tướng công, lại còn là vương gia, nàng ta mừng còn kịp.” Vân Ngọc xong còn mang theo bộ dáng tức giận bất bình, giống như cho rằng Vân Mộng Vũ bình thường ức hiếp nàng.



      Lí Như cùng Vân Dung nghe xong cũng thầm chấp nhận.



      Vân Dung tiếp lời : “ Chính là Vân Mộng Vũ, bởi vì nàng ta là khí phi, thanh danh vốn tốt, như vậy càng dễ dàng làm cho người ta tin tưởng. Hơn nữa Vân Mộng Vũ tối hôm đó lại vừa vặn ở trong phủ, như vậy chúng ta cũng dễ dàng thừa nước đục thả câu.”



      Vân Dung xong, ba mẹ con nhìn nhau, trong mắt đều tràn ngập mưu mô quỷ kế.
      Mà bên kia, giờ phút này ở trong An vương phủ, bọn hạ nhân hôm nay làm việc đều đặc biệt cẩn thận. Bởi vì hôm nay vương gia tâm tình tốt, toàn bộ buổi sáng đều mang vẻ mặt trầm. Xem ra bên ngoài lời đồn đãi là .



      Giờ phút này Sở Minh An trong lòng bốc hoả, khẳng định đây là kiệt tác của Vân Mộng Vũ, có lẽ vài ngày trước tuyệt đối tin Vân Mộng Vũ có thể làm ra loại việc này, nhưng trải qua chuyện ở thôn trang, tin tưởng có gì Vân Mộng Vũ làm được. Vân Mộng Vũ, khiến cho nhìn với cặp mắt khác xưa. Này là tâm kế này là mưu lược, vậy mà che dấu còn sâu hơn cả , nàng đến tột cùng là muốn như thế nào đây.



      Lần này Sở Minh An là ăn trộm gà thành, lại còn đổ mất mắm gạo, lại tạo cơ hội cho Vân Mộng Vũ trả đũa. cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn, tại thái tử Sở Thụy Phong hoài nghi . Cho dù đem thế lực dời , nhưng vẫn để lại chút dấu vết.
      tại chỉ có thể đâm lao theo lao, làm cho bọn họ nghĩ đến chính mình là cùng Vân Ngọc xảy ra chuyện mà thôi.



      Trong lòng nghĩ xong, lập tức cho quản gia chuẩn bị sính lễ, chuẩn bị tướng phủ cầu hôn, nạp Vân Ngọc thành sườn phi. Vân Ngọc dù sao cũng là thứ nữ, vô luận nàng ở tướng phủ có bao nhiêu sủng ái, thứ nữ thân phận đều như vậy, cho nên chỉ có thể cho nàng làm sườn phi.



      Mà ba mẹ con Lí Như lúc này ở đại sảnh khóc lóc kể lể với Vân Mộ.



      “Ngọc nhi, ngươi đều là sao, tất cả mọi chuyện đều là do Vũ nhi làm sao?” Vân Mộ khó có thể tin bèn hỏi lại.



      “Phụ thân, chẳng lẽ người tin Ngọc nhi sao, Ngọc nhi là người như thế nào chẳng lẽ người còn biết sao? Con làm sao có thể làm ra cái chuyện đồi phong bại tục này chứ? Phụ thân, ngươi cũng cần tin đại tỷ tỷ, đại tỷ tỷ tại là khí phi, sợ ai dám lấy, mới có thể làm ra chuyện này. Mà tình phát sinh sau đó, nàng sợ hãi bị phụ thân quở trách mới có thể như thế. Ngọc nhi biết việc gì cả.......” đến đây, muốn khóc thành tiếng.



      “Đúng vậy, lão gia, người nên trách đại tiểu thư, nàng dù sao cũng là con vợ cả, Ngọc nhi chỉ là con thứ. Như vậy cũng tốt, hy sinh Ngọc nhi có thể bảo toàn cho con của chính thất, thiếp thân cũng oán trách.” Lí Như ở bên cạnh cũng châm ngòi thổi gió, xong cũng cầm khăn lụa khóc lóc.



      Vân Mộ thấy tình hình này, Ngọc nhi khóc thành tiếng, Như nhi cũng là thương tâm che mặt khóc, Dung nhi cũng vụng trộm lau nước mắt.



      Vân Mộ rốt cuộc nhịn được, hướng ra bên ngoài kêu to, “Người đâu, đem đứa con bất hiếu Vân Mộng Vũ giải lại đây.”



      Nhìn thấy Vân Mộ như vậy, ba mẹ con Lí Như trong lòng khỏi có chút vui mừng khi người khác gặp hoạ.
      Phiên NhiênChris thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 23: An vương bái phỏng
      Vân Mộng Vũ bị hạ nhân đưa tới phòng khách, vẫn còn cúi đầu, lúc này thấy thần sắc của nàng.


      Mà bên cạnh Lí Như sợ Vân Mộng Vũ khóc nháo rồi phá hư việc của nàng, liền vội bước lên phía trước quỳ rạp xuống trước mặt Vân Mộ, cầm lấy vạt áo của Vân Mộ, hốc mắt rưng rưng : “Lão gia, người đừng nên trách đại tiểu thư, hết thảy đều là lỗi của thiếp, là thiếp thân có chiếu cố nhiều đến tiểu thư. Nếu việc xảy ra, thôi cứ đem Ngọc nhi gả . Ngọc nhi, Ngọc nhi của ta.......” xong liền ghé vào bên chân của Vân Mộ khóc đến thê thảm.


      Vân Mộ vừa thấy Lí Như khóc đến thương tâm, hé ra khuôn mặt đầy nước mắt, là làm cho người ta đau lòng. Vội vàng đến nâng Lí Như dậy, ôm vào trong ngực an ủi :“Như nhi, nàng bậy cái gì thế, người nào gây nên chuyện người đó gánh, đây là chính nàng biết tự ái, chọc vào tai họa, chính nàng nên gánh vác hậu quả. Ngọc nhi là trong sạch làm sao có thể bị người khác hãm hại bị hủy thanh danh, Như nhi yên tâm, ta chắc chắn xử lý tốt việc này, nhất định cho mẹ con nàng chịu ủy khuất.”


      Nghe được lời này, Lí Như ào vào trong lòng Vân Mộ, ở vị trí của Vân Mộ thể nhìn thấy khoé miệng của nàng ta cong lên.


      Bởi vì Vân Ngọc, Lí Như cùng Vân Dung bày mưu tính kế, tại cũng làm loạn nhiều, cũng chỉ là che mặt ở bên kia giống như thực bị ủy khuất mà khóc. Nhưng như vậy lại càng dễ dàng làm cho người ta tin tưởng nàng chính là bị oan uổng.



      Vân Dung cũng ở bên cạnh Vân Ngọc cùng Vân Ngọc chảy nước mắt. Vân Mộ nhìn tiểu thiếp mình còn có hai nữ nhi xuất sắc mà sủng ái nhất đều khóc thương tâm, nhất thời nổi trận lôi đình. Lập tức đến trước mặt Vân Mộng Vũ nâng tay giáng xuống cái tát, đem mặt Vân Mộng Vũ đánh đến quay qua bên.



      Vân Ngọc giờ phút này trong mắt lộ ra vẻ đắc ý, Vân Mộng Vũ, đây chính là ngươi tự tìm đến, ai cho ngươi đoạt vị trí trưởng nữ của ta, là ngươi đoạt vinh hoa phú quý của ta.
      Trong lòng Vân Mộ, Lí Như nhìn thấy tình đến nước này, liền nghĩ đến việc này và việc trước kia nàng giá hoạ cho Vân Mộng Vũ đều giống nhau, cuối cùng đều chính tay nàng chấm dứt mọi chuyện. Nàng biết tại nàng nên diễn xuất chút để đổ thêm dầu vào lửa. Vì thế mặt lập tức thay thành biểu tình đau lòng, nhàng rời cái ôm của Vân Mộ, chuẩn bị đến trước mặt Vân Mộng Vũ trình diễn màn mẹ hiền con ngoan, ai ngờ lúc này Vân Mộng Vũ vừa ngẩng đầu lên.


      Cặp mắt kia bừng sáng hẳn lên, làm cho Lí Như nhất thời giật mình vội đứng lại giữa chừng. Nhìn thấy biểu tình cùng ánh mắt của Vân Mộng Vũ, trong lòng Lí Như hơi sững lại chút, thầm kêu tốt.


      Quả nhiên, Vân Mộng Vũ câu làm cho ba mẹ con Lí Như lâm vào cục diện bị động.
      “Phụ thân, đều là lỗi của Vũ nhi, nếu như vậy có thể làm cho phụ thân trong lòng dễ chịu chút, Vũ nhi cam nguyện chịu trách phạt. Vũ nhi nên trở về nhà buổi tối, ban ngày Vũ nhi bị bắt cóc, may mắn biểu ca đuổi tới đúng lúc. Vũ nhi hẳn là có thể trở về, nhưng là bởi vì ngày đó ngoại tổ mẫu đột nhiên khoẻ, Vũ nhi liền vội vàng chạy tới hộ quốc tướng quân phủ. Lúc ấy hoàng thượng còn phái riêng ngự y trong cung đến chuẩn trị. Lúc ấy lão thái quân chỉ ở mình trong tướng phủ, Vũ nhi thân là ngoại tôn nữ duy nhất của ngoại tổ mẫu, lúc đó thể nào rời được, cho nên liền ở lại chiếu cố ngoại tổ mẫu. Nhưng, Vũ nhi nên quá quan tâm đến ngoại tổ mẫu mà quên hướng bẩm báo việc này với phụ thân, làm phụ thân lo lắng, đều là lỗi của Vũ nhi. Mà chuyện của Ngọc nhi muội muội Vũ nhi cũng có nghe , hy vọng phụ thân cần trách cứ Ngọc nhi muội muội, có lẽ muội muội có gì khó cũng nên.”



      Vân Mộng Vũ những lời này cũng có lý, chỉ là mấy câu, chỉ ra nhân chứng, còn biểu đạt được đạo hiếu của mình, hơn nữa cũng thầm ra tướng quân phủ cũng được hoàng thượng sủng ái. Tướng phủ tuyệt đối thể xử oan uổng nàng, nếu hộ quốc tướng quân phủ nay cũng phải dễ dàng mà chọc vào.



      Nàng xong còn mang vẻ mặt hai mắt đẫm lệ nhìn Vân Mộ.



      Lúc này bên trái gương mặt của Vân Mộng Vũ có vết của năm ngón tay, khóe miệng mang theo vết máu, khẽ cắn môi dưới, cố nén cho nước mắt rơi xuống. Nàng làm ra vẻ mặt cùng bộ dáng ủy khuất. (Sally: thiên tài diễn xuất là đây)



      Nhìn thấy nàng như thế, Vân Mộ trong lòng cũng cảm thấy xót xa. Chẳng lẽ là đổ oan cho nàng, nay cũng thể vô cớ khi dễ nàng, hộ quốc tướng quân phủ lão thái thái kia nên đụng đến.



      Vân Mộ quay đầu lại nhìn Vân Ngọc và , “Ngọc nhi, ngươi đêm đó cùng An vương có tình ý là đại tỷ của ngươi, ta hỏi lại ngươi lần nữa, có phẩn như vậy ?”


      Vừa nghe đến đây, đầu lưỡi Vân Ngọc bị co thắt lại, nửa ngày nên chữ, chỉ có thể mang vẻ mặt sợ hãi nhìn Vân Mộ.


      Nhìn thấy nữ nhi như vậy, Lí Như liền tiến lên giúp nữ nhi vài câu, nhưng còn chưa mở miệng, lại bị Vân Mộng Vũ giành trước.


      “Phụ thân, chớ để muội muội khó xử. Nếu gán cho Vũ nhi tội danh này, vậy hãy đem Vũ nhi thay nàng gả . Chỉ là Vũ nhi sợ danh dự của tướng phủ bị ảnh hưởng, dù sao Vũ nhi cũng vừa mới cùng Dạ vương cùng cách (ly hôn), tuy rằng bên ngoài cũng còn có vài người hoài nghi Vũ nhi là bị hưu. Nhưng dù sao cũng là , Vũ nhi làm sao có thể vừa cùng cách liền cùng đệ đệ của chồng trước phát sinh quan hệ. Chuyện này mà truyền ra danh dự của tướng phủ bị ảnh hưởng rất nhiều. Phụ thân, Ngọc muội muội, rốt cuộc là người nào ở sau lưng hãm hại tướng phủ chúng ta, đầu tiên là thanh danh của Ngọc muội muội bị hỏng, tại lại vu oan cho Vũ nhi. Đây phải là dồn tướng phủ chúng ta vào chỗ chết sao, chuyện này nếu rơi vào tai của hoàng thượng, rất là bất lợi cho phụ thân quan trường. Phụ thân nhất định phải bắt lấy người bất lương rắp tâm hãm hại chúng ta, mới có thể phòng bị cho những chuyện tiếp theo.”



      Lí Như cùng Vân Ngọc vừa nghe nhất thời trợn tròn hai mắt, Vân Mộng Vũ vừa những lời này cho dù như thế nào cũng liên quan đến tồn vong trong tương lai của tướng phủ.



      Lí Như định mở miệng, nhưng căn bản là tìm được lời biện giải cho mình, chính mình vừa rồi còn đổ oan cho nàng, tại cho dù cái gì đều là giấu đầu hở đuôi. Cho nên hai mẹ con Lí Như giờ phút này cũng chỉ có thể cắn răng căm tức nhìn Vân Mộng Vũ.



      Lúc này Vân Mộ nghe Vân Mộng Vũ trong lòng cũng cân nhắc kỹ lưỡng, cảm thấy lời Vân Mộng Vũ có lý. Lại liên lụy đến tướng phủ lão thái thái. Lại là mẫu thân của đương kim hoàng hậu, nếu Vân Mộng Vũ bị xử oan phài là đánh vào mặt của tướng phủ hay sao. Hơn nữa chuyện này cũng có ảnh hưởng đến bản thân mình.
      Mà trái lại nghe ba mẹ con Lí Như , ngược lại đều chỉ lời của bên, có chứng cớ. Trong lòng nghĩ, lại nhìn về hướng Vân Ngọc cùng Lí Như ánh mắt nhất thời trở nên sắc bén.



      Tiếp thu được ánh mắt sắc bén đó, Lí Như nhịn được liền cúi đầu, sau lưng lại cảm thấy lạnh buốt, mà Vân Ngọc lại sợ tới mức xụi lơ cả người.



      Chuyện này tiêu rồi, nàng có đường chạy thoát, phải gả cho cái loại người như Sở Minh An, cả đời nàng xem như xong rồi. Nàng vốn có thể làm Hiên vương phi, đều là lỗi của Vân Mộng Vũ, nếu nàng ràng là người sai, nàng đâu có lâm vào tình trạng này, Vân Ngọc trong lòng vặn vẹo nghĩ, nhìn về phía Vân Mộng Vũ như muốn nuốt chửng lấy nàng. (Sally: mẹ con nhà này trơ trẽn thể dùng từ để hình dung được luôn a).



      Mà tới lượt Vân Dung, ánh mắt của Vân Mộ đảo qua có trốn tránh, ngược lại là ngẩng đầu lên nhìn về phía Vân Mộng Vũ :“Đại tỷ tỷ, tỷ có ý gì. Yến kinh ai lại biết, tướng phủ lão thái thái cùng ngoại tổ mẫu chính là bạn tri kỉ. Sau này mới có hôn của đại tỷ và Dạ vương, từ đó có thể thấy được lão thái thái đối với đại tỷ tỷ tràn đầy thương. Mà đại tỷ tỷ tại lại lấy lão thái thái làm chứng liền là Ngọc nhi muội muội vu oan cho ngươi, đây là phải rất bá đạo sao? Nếu như vậy, ta đây cùng di nương có phải hay cũng có thể làm nhân chứng cho Ngọc nhi muội muội. Đại tỷ tỷ, mẹ con chúng ta ba người vốn là nghĩ việc này làm to chuyện đến như thế, ngược lại còn nhịn đau cho Ngọc nhi muội muội thay ngươi gánh chịu tội danh này, nhưng đại tỷ tỷ bây giờ còn giậu đổ bìm leo, có phải hay có điểm hơi quá đáng. Việc này nếu làm cho người ta biết được, ta nghĩ ta cùng ngoại tổ phụ thân nhờ lại bộ Thượng Thư vì Ngọc nhi muội muội tra chuyện này.”



      Vân Dung này quả nhiên là người khó đối phó nhất trong tướng phủ, hai ba câu liền hóa giải được thế công của nàng. Vân Mộng Vũ muốn mở miệng đáp trả, lúc này lại đột nhiên nghe được quản gia báo lại An vương đến hỏi cưới.



      Tin tức này nhất thời làm cho thần sắc của mọi người đều biến ảo.

      Mọi người đọc truyện vui, chương mới nóng hổi đây
      Phiên NhiênChris thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 24: Nữ tử đêm hôm đó đến tột cùng là ai?

      Nghe An vương đến cầu hôn, trong lòng Vân Mộ khỏi có chút lo lắng, nếu là Ngọc nhi, phải làm như thế nào đây. (Sally: ta thấy tội cho Vân Mộng Vũ trước kia, vì có người cha …haiz)


      Vân Ngọc cùng Lí Như giờ phút này trong lòng cao hứng, tình rốt cục có chuyển biến, Sở Minh An đến đây, như vậy có thể chứng minh Vân Ngọc trong sạch.
      Mà Vân Dung lúc này ngược lại hơi nhíu mày, An vương đến biết là phúc hay họa, hy vọng có nhiều chuyện xấu.


      Vân Mộng Vũ lúc này cúi đầu, ánh mắt lại dị thường sáng ngời, trong mắt lóe ra ánh sáng. Sở Minh An, đến đây cũng tốt, nàng đưa cho lễ vật lớn. Vân Ngọc lại là đại mỹ nhân Yến kinh, quả nhiên có diễm phúc lớn a.


      Mọi người đều rất nhanh sửa sang lại dung nhan chút, sửa sang lại vị trí đứng. Vân Mộng Vũ đứng ở bên trái của Vân Mộ, mà ba mẹ con Lí Như đứng ở bên phải của ông.
      An vương mang theo hạ nhân vào đại sảnh, sau lưng là gã sai vặt theo tay cầm cái hòm rất tinh tế. Nhìn loại tư thế này, mọi người trong lòng khỏi có chút nghi hoặc còn có chút lo lắng.


      Sở Minh An vừa vào đại sảnh liền nhìn thấy mặt Vân Mộng Vũ hằn lên năm ngón tay, nhìn đến cảnh này, trong mắt lên ánh sáng .


      Vân Mộ cùng người nhà hướng Sở Minh An hành lễ, Sở Minh An vội vàng tiến lên đỡ mọi người đứng dậy phen.


      Trong miệng còn thân thiện : “Vân tướng xin đứng lên, chớ nên đa lễ, về sau đều là người nhà.”


      Nghe như thế, mẹ con Vân Ngọc cả kinh mạnh mẽ ngẩng đầu lên, có ý gì, trong lòng khỏi lo lắng.


      Vân Mộ cũng có chút xấu hổ, sớm nghe An vương này học vấn, nghề nghiệp, là người lỗ mãng, là vương gia có tiền đồ. Nhưng dù sao cũng là vương gia, cũng chỉ có thể ho tiếng che dấu xấu hổ, cười : “An vương người cứ đùa.”


      “Đùa sao, đùa giỡn cái gì chứ, ta . Ngươi xem, ngay cả sính lễ ta đều mang đến. Vân tướng, , về sau nên gọi là nhạc phụ.”


      xong, lại còn rất vui vẻ cười rộ lên.


      Nghe hết câu, Vân Mộ còn chưa kịp trả lời, Vân Dung lại vào lúc này mở miệng: “An vương, đây mà là chuyện tốt sao, bên ngoài người ta truyền ngươi cùng Ngọc nhi muội muội ở ngoài thành phát triển tư tình. Nhưng đêm đó Ngọc nhi muội muội lại ở phủ Thừa Tướng. Chúng ta đều có thể làm chứng. Mà đêm đó đại tỷ tỷ cũng là bị người khác bắt , ta tuyệt đối phải đêm đó nữ tử là đại tỷ tỷ. Ta biết, cho dù là đại tỷ tỷ nhất định cũng có điều khó . Nhưng tại tình huống có chút , đêm đó cùng An vương phát sinh chuyện nam nữ đến tột cùng là ai. Loại tình huống này nên xử lý như thế nào cho phải?”


      Lời này rất là ác độc, nhưng An vương cho nàng đáp án như nàng mong muốn sao?
      Vân Dung giờ phút này trong lòng cũng rất là do dự, nàng chỉ là dùng trực giác của nữ nhân, cảm thấy Sở Minh An cùng Vân Mộng Vũ nhất định tồn tại mối quan hệ mờ ám. Sở Minh An nhìn Vân Mộng Vũ ánh mắt rất phức tạp trùng hợp bị nàng nhìn thấy, làm cho nàng nhịn được liền đánh cược phen.


      Nghe được lời của Vân Dung, Sở Minh An trong mắt lên tia nghiền ngẫm, do dự : “Nghe Vân Dung tiểu thư , ta cũng giấu diếm, kỳ ngày đó quả tiểu thư của Vân gia viết thư hẹn gặp ta. Mà bổn vương luôn luôn là người thương hương tiếc ngọc, cho nên vui vẻ đáp ứng, tới lúc sắc trời tối, chỉ tới kịp được mấy câu, vị tiểu thư kia liền có việc rồi vội vàng rời . Mà đợi nàng rồi, bổn vương mới nhớ tới còn chưa hỏi danh tính, mà thư cũng để tên. Cái này, bổn vương cũng rất khó xử.”


      Nghe như thế, Vân Dung trong lòng thả lỏng chút. Vân Ngọc cùng Lí Như sợ tình có biến, giờ phút này cũng dám xen mồm, mà để cho Vân Dung chu toàn.
      Vân Mộ liền lâm vào suy nghĩ.


      Giữa sân nháy mắt lâm vào im lặng, khí quỷ dị có bất luận kẻ nào mở miệng. Mà Vân Mộ tại lúc này tỉnh lại, ngẩng đầu lên nhìn Vân Mộng Vũ liếc mắt cái. Ánh mắt kia đầu tiên là phức tạp, rồi lại trở nên lãnh khốc.


      Đem toàn bộ ánh mắt biến hóa của Vân Mộ thu vào đáy mắt nàng, lãnh khốc kia làm cho nàng đối với hoàn toàn hết hy vọng. Khoé miệng Vân Mộng Vũ nhàng cong lên, tình đúng là càng ngày càng tốt để nàng chơi đùa. Địch nhân của nàng càng ngày càng nhiều, cũng tốt, như vậy mới có tính chiến đấu. Nhưng nàng mà ra tay, tuyệt đối lưu lại hậu hoạn nào. Nàng làm người theo quy tắc, người phạm ta, ta phạm người. Nếu ngươi phạm ta, ta trả lại. Hơn nữa tuyệt đối là trả lại gấp mười lần.


      Vân Mộng Vũ trong mắt tinh quang liên tục léo lên, ngẩng đầu lên, đôi thủy mâu cảnh cáo nhìn Sở Minh An. Thời điểm Vân Mộ muốn mở miệng cũng là lúc nàng lại đánh gãy lời của Vân Mộ.


      “An vương quả nhiên là nhớ sao, loại chuyện này vẫn nên cho ràng cho thỏa đáng. Nếu đến lúc đó duyên cớ làm người khác bị oan uổng, hậu quả cũng khó lường. Dù sao, đương kim hoàng thượng cũng thể chấp nhận bị lừa gạt, hơn nữa An vương cũng từng được con của công chúa Hạo quốc sủng ái thương, như vậy hậu quả thực nghiêm trọng. An vương vẫn là cẩn thận ra đáp án .”


      Vân Mộng Vũ chuyện còn cố ý đem hai chữ Hạo quốc nhấn mạnh, tin tưởng Sở Minh An là người thông minh, khẳng định hiểu được lời nàng . Nghe nàng , những người khác đều như lọt vào trong sương mù, chỉ cảm thấy đây là lời vô nghĩa mà thôi.


      Cũng chỉ có Vân Dung phát giác trong đó có ý tứ bất thường. Nàng biết phương diện này khẳng định là dùng văn chương bóng gió, những lời này tuyệt đối đơn giản như vậy. Nhưng vẫn muốn xem sắc mặt của Sở Minh An thay đổi như thế nào. Đến giờ khắc này, nàng mới ý thức được Sở Minh An phải nhân vật đơn giản. Mà Vân Mộng Vũ lại càng đáng sợ hơn.


      Sở Minh An giờ phút này trong lòng kinh hãi, nàng làm sao có thể biết. khổ tâm ngụy trang nhiều năm như vậy, nàng làm sao có thể biết được. Giờ phút này, thể cùng nàng thỏa hiệp, mà lại còn thoả hiệp với nữ nhân trước đây từng khinh bỉ.


      Trong lòng đánh giá lúc, Sở Minh An lại giương mắt, khôi phục bộ dáng lang thang như cũ: “Vân đại tiểu thư làm gì phải căng thẳng như vậy, bổn vương chỉ muốn đùa vui cùng mọi người mà thôi. Bổn vương làm sao có thể nhớ được chứ, ngày đó ở cùng bổn vương là Vân tam tiểu thư Vân Ngọc. Mà bổn vương lần này tới còn hướng Vân Ngọc tiểu thư cầu hôn, bổn vương muốn nạp tam tiểu thư làm sườn phi, hy vọng Vân gia có thể chu toàn chuyện tốt.”


      Nghe đến đây, Vân Ngọc trực tiếp xụi lơ ở trong lòng của Lí Như, trong lòng màu xám xịt. Nàng phải gả cho Sở Minh An! Nhưng lại chỉ làm sườn phi! Cả đời của nàng xong rồi!
      Lí Như cũng nhất thời hoang mang lo sợ, chỉ có thể nhìn cầu cứu Vân Mộ, hy vọng lúc này Vân Mộ có thể giúp nữ nhi.


      Mà Vân Mộ cũng là bất đắc dĩ, An vương nếu như vậy, cơ bản chuyện này cũng định rồi, có khả năng có đường sống quay về, chỉ có thể áy náy nhìn tiểu thiếp và nữ nhi mà hăn sủng ái. thể vì nữ nhi mà cùng hoàng thất xung đột, con đường làm quan so sánh với nữ nhi phân lượng vẫn hơn chứ kém.


      Mà Vân Dung giờ phút này cũng là đột nhiên ra câu kinh người, làm cho tình có chút chuyển biến.

      Như hứa hôm nay tặng mọi người thêm 1 chap nữa [​IMG]
      Phiên NhiênChris thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 25: Xuân phong bàn nam tử

      “Đây mà là chuyện tốt sao, tuy rằng vương gia thích tam muội muội, nhưng mà hôn của tam muội muội tướng phủ làm chủ được. Mười năm trước cao tăng Bắc quốc từng , tam muội muội tương lai là giàu sang phú quý, hơn nữa năm đó trời đất cũng có tượng lạ. Đương kim thái hậu rất coi trọng việc này, từng , muốn đích thân vì tam muội muội làm chủ, ban thưởng cho hôn tốt.” Vân Dung thong dong .

      Lời này vừa ra, Vân Mộ mừng rỡ, đúng vậy, nữ nhi của tương lai giàu sang phú quý. Nếu phải bởi vì thân phận thứ nữ mà hoàng thượng đồng ý, như vậy Vân Ngọc tại chừng là.......

      Mà nguyên nhân vì vậy nên hôn của Ngọc nhi mới lắng . Bởi vậy, dần dần, mọi người cũng quên chuyện này. Nhưng, giờ phút này lấy chuyện này làm bùa hộ mệnh cho Vân Ngọc, hơn nữa các nàng cũng ngờ lại là lá bùa hộ mệnh lớn.

      Sở Minh An lên tiếng, đợi, chờ xem thủ đoạn của Vân Mộng Vũ. Vấn đề này quả thực khó giải quyết, vội mà chỉ im lặng nhìn xem, biết nàng có biểu gì.

      Vân Mộng Vũ giờ phút này cười như cười nhìn Vân Dung, cái loại ánh mắt này giống như là xem kịch vui. Vân Dung bị nàng nhìn trong lòng có chút sợ hãi.

      Vân Mộng Vũ trong lòng cười lạnh, nghĩ đến tình có thể dễ dàng cho qua sao. Nàng nếu muốn ra tay, tất nhiên là cho các nàng con đường sống.

      “Giàu sang phú quý sao......” Vân Mộng Vũ nhàng vài từ, xong, nhàng nở nụ cười.

      Mọi người bị nàng làm bất ngờ. Mà Vân Mộng Vũ phát ra lời lại làm cho ba mẹ con Lí Như bị dọa trắng cả sắc mặt.

      “Nếu là giàu sang phú quý như vậy, phải thận trọng chút. Nhưng có số việc có giấy tờ chứng minh cũng chắc, là ta có linh tính chẳng lành đó...” Vân Mộng Vũ xong còn che miệng nở nụ cười.

      Mà trong mắt Lí Như lại lộ vẻ e ngại, chuyện này quả phải mặt ngoài đơn giản như vậy. Chính xác người mang lại phú quý chính là Vân Mộng Vũ, vì Vân Mộng Vũ khi đó còn , nàng thừa cơ hội gắn mỹ danh này cho Vân Ngọc. (Sally: cái này ta thường thấy trong cái xã hội hồi xưa đây a)

      Cho tới bây giờ nàng còn nhớ mang máng tình huống lúc đó, cao tăng Vân Mộng Vũ có số hưởng phúc nhà giàu. Đó là nơi nhà cửa đồ sộ, rung động lòng người.

      Mười năm qua, tại nghe Vân Mộng Vũ hình như nàng biết chân tướng viện, đây là việc tốt. Lại là tội khi quân, có thể bị tru di cửu tộc.

      Trong lòng Lí Như sợ hãi thôi, biết nên làm như thế nào cho phải.

      “Di nương, ngươi cảm thấy hôn này có tốt ? Có số việc vẫn là hạ quyết định sớm mới tốt, bằng sau này hối hận cũng quá muộn rồi.” Ánh mắt Vân Mộng Vũ lạnh băng nhìn Lí Như.

      Ánh mắt kia làm cho Lí Như lạnh đến tận xương tủy, trong lúc nhất thời tựa hồ lâm vào tuyệt vọng vô tận, nàng muốn đem nữ nhi đưa vào miệng hổ sao?

      Đột nhiên cảm nhận được ánh mắt lợi hại của Vân Mộ, tia hy vọng cuối cùng của Lí Như cũng hoàn toàn tan biến. Chuyện này giải quyết, tướng gia cũng buông tha cho nàng.

      Nàng nhìn Vân Dung liếc mắt cái, Vân Dung lại cúi đầu. Vân Ngọc giờ phút này chỉ có thể bất lực nhìn Lí Như, trong hốc mắt bao hàm nước mắt. Lí Như nhìn nàng như vậy, trong lòng như có ai đâm vào, vô cùng đau đớn. Nhưng nàng cũng có biện pháp gì, chỉ có thể nhịn đau, lúc này đánh rớt răng nanh cũng chỉ có thể nuốt xuống.
      “Lão gia, chuyện của Ngọc nhi cùng An vương dĩ nhiên mọi người đều biết. Hơn nữa An vương cũng tới cửa cầu hôn, vẫn là thành toàn . Thiếp thân tin tưởng thái hậu cùng hoàng thượng cũng bỏ qua cho. Hơn nữa chuyện này cũng phải có công đạo. Lão gia cứ như vậy , người hãy thành toàn cho chúng .”

      Lí Như vẻ mặt đầy nước mắt, kiên quyết nhìn Vân Mộ.

      Nhìn nàng như thế, Vân Mộ trong lòng cũng có phen cân nhắc, cuối cùng vẫn là gật đầu đáp ứng.

      “An vương, chúng ta hãy chọn ngày tốt để cử hành hôn này .”

      “Ngày chọn từ lâu rồi, sau ba ngày của hội Mẫu Đơn vào tháng sau.” An vương rất vui vẻ trả lời.

      Vân Ngọc nghe kết quả như vậy, liền té xỉu trong lòng Lí Như.

      Ánh mắt Vân Mộ lạnh băng nhìn chằm chằm Vân Mộng Vũ, như con rắn độc. Mà người bị nhìn lại thờ ơ, ngay lúc nghĩ nàng có phản ứng gì là lúc, nàng lại đột nhiên ngẩng đầu lên cười đến sáng lạn.

      Nhìn biểu tình của nàng như vậy, Vân Mộ thiếu chút nữa tức đến khí huyết lưu thông. Nghịch nữ này trở về lại là mầm tai vạ. Ai ngờ lúc thoáng nhìn nàng dùng khẩu hình miệng với , có cảm giác giống như bị ác ma theo dõi.

      “Đây chỉ mới là bắt đầu, Vân tướng gia.” Vân Mộng Vũ mấp máy môi với .

      Lần đầu tiên ba mẹ con Lí Như bại trận, lần đầu tiên Vân Mộng Vũ bị hãm hại, lần đầu tiên Vân Mộ trừng phạt nàng ta.

      Đây chính là lần đầu tiên, nhưng tuyệt đối phải lần cuối cùng. Ngày còn dài, về sau chắc càng ngày càng phấn khích. Vân Mộng Vũ trong lòng yên lặng .

      Đây cũng là lúc Vân Mộng Vũ cùng hữu tướng phủ đấu tranh, chính thức bắt đầu, về sau còn ngày nào an tĩnh, tướng phủ yên tĩnh lâu, để nàng gây náo nhiệt chút cũng vui mà.

      Nhưng còn có chút thiếu thiếu.

      Chuyện này ở Yến kinh ồn ào huyên náo mấy ngày rồi cũng hoàn toàn an tĩnh lại, Vân Ngọc sau khi tỉnh lại làm ầm ĩ trận, biết Lí Như gì đó, liền lại im lặng. Chỉ ngoan ngoãn ở tướng phủ, tựa hồ chuẩn bị làm tân nương được gả .

      Nhưng Vân Mộng Vũ biết chuyện này đơn giản như vậy, các nàng dễ dàng buông tay.

      Bất quá các nàng náo loạn trận , nàng căn bản đặt ở trong mắt. Địch nhân chính của nàng là hai vị trong Dạ vương phủ kia, vị sườn phi kia, thân phận có chút thần bí mới là người khó giải quyết .

      Hôm nay, sắc trời khá đẹp, Vân Mộng Vũ mặt mang cái khăn che mặt, dắt Lục Bình ra phủ dạo.

      đường ở Yến kinh, tiểu nha đầu có vẻ rất hưng phấn.

      tốt quá, tiểu thư, ác nhân có ác báo, tam tiểu thư trước kia hay khi dễ tiểu thư, tại nàng ta xứng đáng bị như vậy.” xong, Lục Bình còn cau cái mũi đáng của nàng lại.

      Vân Mộng Vũ ở phía trước nghe tiểu nha đầu ríu ra ríu rít ở phía sau còn cao hứng ngừng, cũng có ngăn cản nàng, chỉ là ngẫu nhiên cười khẽ .

      “Tiểu thư, phía trước thiệt nhiều người, chúng ta cũng xem thử .” Lục Bình nhìn phía trước tập trung rất nhiều người, lập tức hưng phấn cũng xem náo nhiệt.

      Vân Mộng Vũ bất đắc dĩ cũng chỉ có thể theo.

      Tiểu nha đầu rất là kích động mở đường phía trước, cố gắng chen lên phía trước.
      Nàng theo sau Lục Bình, rất nhanh cũng đến được phía trước, thấy tình huống trước mắt. Nguyên lai là có người nằm mặt đất, ngừng run rẩy. Mà bên cạnh đại phu lại có cách cứu chữa.

      Đây là trừu dương điên!

      “Nâng cằm lên, phòng ngừa hô hấp của bị tắt nghẽn.” Hai thanh đồng thời vang lên, thanh mềm mại, thanh khác trong trẻo nhưng lạnh lùng trầm thấp.

      Vân Mộng Vũ quay đầu nhìn lại, vừa vặn thấy bên kia cũng nhìn qua hai tròng mắt rất ôn nhuận.

      Nhìn khuôn mặt kia, tinh xảo như ngọc, làm cho người ta có cảm giác thanh tịnh. giống Sở Hiên đẹp nhưng thể tới gần, mà là ấm áp.

      Sao lại thế này, làm sao có thể có thói quen so sánh người khác với Sở Hiên. Nàng khỏi ảo não trong lòng.

      Tây Lâm Hạo rất là kinh ngạc, nữ tử có thể lập tức ra cách cứu người, tò mò nghiêng đầu nhìn lại, lại lâm vào đôi mắt sáng ngời như hồ nước. Mà bên kia đại phu nghe được chỉ dẫn, lập tức hướng Tây Lâm Hạo cầu cứu, bọn họ chỉ tín nhiệm Tây Lâm Hạo chỉ vì là nam tử.

      Vân Mộng Vũ thấy tình huống này, cũng để ở trong lòng, nàng lặng yên tiếng động mang theo Lục Bình rời khỏi đám người.

      Đợi Tây Lâm Hạo cứu sống người nọ, khi phục hồi tinh thần lại tìm kiếm chủ nhân của đôi mắt kia, nhưng lại thấy bóng dáng.

      Tây Lâm Hạo nhất thời có chút mất mát đứng ở đó.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :