1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiên tài khí phi - Ngọc Khuyết (C167) HOÀN đã có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 11: cho ngươi , đó là vì tốt cho ngươi
      Mọi người ăn lễ vui vẻ nha.



      Nghe lão phu nhân như vậy, Vân Mộng Vũ cúi đầu, trong mắt lóe lên, trong lòng mảnh rét lạnh. Này chính là tổ mẫu khắc trước còn ôm mình sợ mình chịu ủy khuất a, ngay sau đó lão lại sợ ngươi làm xấu hổ, mất mặt, hủy phú quý của nàng, quả nhiên là hảo tổ mẫu a. Giờ phút này Vân Mộng Vũ khỏi thay Vân Mộng Vũ chân chính cảm thấy phẫn nộ, nàng như vậy làm sao có thể trong gia đình này mà kiên cường lớn lên đây.



      Thế lực tổ mẫu, phụ thân vô tình, di nương ngoan, muội muội ác độc, bọn hạ nhân khinh thiện sợ ác. Hảo cho hữu tướng phủ, quả nhiên hảo .



      Lại nhìn Lí Như cùng Vân Ngọc xa xa, trong mắt đều là vui sướng khi người gặp họa.
      Vân Dung là cuối đầu xuống, thấy thần sắc.



      nương cùng tiểu thư này, bày bộ dáng tựa hồ đồng tình, kì thực chỗ sâu trong đáy mắt lại lóe lên như xem kịch vui.



      Tuy rằng trong lòng vô cùng phẫn nộ, nhưng mặt nàng vẫn có biểu lộ nửa phần. Vân Mộng Vũ ngẩng đầu lên, trong mắt chứa nhè lệ quang, dịu ngoan hướng lão phu nhân gật gật đầu, “Vũ nhi đều nghe tổ mẫu, tổ mẫu tốt tất nhiên là tốt.”



      Lão phu nhân nhìn Vân Mộng Vũ bộ dáng mềm mại nhu thuận, trong mắt lệ quang lóe lên, có vẻ động lòng người, chọc người trìu mến. Nhìn Vân Mộng Vũ như vậy, lão phu nhân cũng khỏi có điểm mềm lòng, vội vàng đến bên người Vân Mộng Vũ, ôm nàng, : “ cho ngươi cũng là vì tốt cho ngươi, tổ mẫu sợ ngươi đến yến hội bị người khác khi dễ. Vũ nha đầu, ngươi phải hiểu được, ta là tổ mẫu của ngươi, tổ mẫu làm sao có thể hại ngươi đâu?”



      Trong lòng Vân Mộng Vũ khỏi cười nhạt, ngươi cũng biết ngươi là tổ mẫu của ta a. Có tổ mẫu như vậy sao, ở ngoài mặt sợ ta bị người khi dễ, thực tế phải sợ nàng đến yến hội làm bà mất mặt sao, sợ bị các lão phu nhân ở yến hội nhạo bán.



      Vân Mộng Vũ ở trong lòng lão phu nhân ngẩng đầu lên, cười đối lão phu nhân : “Vũ nhi hiểu được, cảm ơn tổ mẫu hết thảy đều thay Vũ nhi suy nghĩ.”



      Lí Như nhìn thấy màn này, mi khẽ động, vô cùng đắc ý, dường như quên vừa rồi bị lão phu nhân cảnh cáo. Cho dù như vậy, nàng ta vẫn như cũ tính buông tha Vân Mộng Vũ, miệng làm như an ủi : “Vũ nhi, ngươi tốt rồi, nên ở trong phủ nghỉ ngơi .



      tham gia yến hội thực khổ hạnh, loại khổ sai này vẫn là để cho Ngọc nhi cùng Dung nhi thôi. Nếu ở trong phòng nhàm chán, có thể cho tứ muội, ngũ muội cùng ngươi tán gẫu.”




      Lí Như vừa , sắc mặt lão phu nhân quả nhiên tốt lắm. Mà trong mắt hai vị tiểu thư còn lại lên chút ảm đạm. Lí Như chưa bao giờ cho các nàng tham dự yến hội gì, các nàng chính là ở trong phủ có cũng được mà có cũng sao.



      Vân Mộng Vũ nhìn Lí Như khẩn cấp châm chọc nàng như vậy, ánh mắt như đao nhìn Lí Như, làm cho Lí Như cả người rùng mình cái, nhất thời im lặng.



      Nhưng lúc này lại có người biết phân biệt tốt xấu, nhìn thấy sắc mặt của mọi người, tựa như Vân Ngọc não kia. Vân Ngọc cũng từ ghế đứng lên, Vân Dung bên cạnh muốn ngăn cản nhưng kịp. Bởi vì lời kiêu ngạo, cuồng vọng của Vân Ngọc ra .



      “Đúng vậy a, muội muội ta vất vả thay đại tỷ. Tỷ tỷ cầm kỳ thư họa mọi thứ in thông, dễ dàng nhận giễu cợt của mọi người. Đến lúc đó, mặt mũi chúng ta nên để ở đâu? Mà ta yến hội, nhất định vì tướng phủ làm vẻ vang. Đến lúc đó, chừng, tỷ tỷ ngươi cũng có thể được nở mày a.” (Sally: Pó tay, ta chưa thấy ai ngu như chị này)



      xong, lại còn đứng bên khanh khách cười duyên.



      Vân Dung phía sau Vân Ngọc, trong mắt lên chút bất đắc dĩ.



      Mà Lí Như phía sau Vân Ngọc trong lòng thầm mắng to Vân Ngọc, đồ ngu xuẩn, thời điểm này còn dám loạn, lại có thể chuyện kiêu ngạo như vậy. Nữ nhi này khiến bà tức chết, nàng như thế nào học Dung nhi, làm cho người ta bớt lo đây.



      Thời điểm Lí Như thầm mắng Vân Ngọc tựa hồ quên, chính nàng khắc trước chính là tác giả khơi gợi mọi chuyện.



      Lão phu nhân nghe lời Vân Ngọc , trong lòng cũng thực bất mãn, nhưng lại nỡ quở trách nàng. Dù sao Vân Ngọc cũng là cháu chính mình thương mà lớn lên, hơn nữa chính nàng cũng chịu thua kém, chỉ nổi danh mỹ nhân Yến kinh lâu, lại cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông. Tuy rằng thể cùng Dung nhi tài nữ đứng nhất Yến kinh so sánh, nhưng ở Yến kinh vẫn rất nổi danh. Mà Vân Mộng Vũ, lại có chút danh tiếng nào, tài đức.



      Nghĩ nghĩ, thần sắc mặt lại bình thương lại dường như có việc gì.



      Lí Như nhìn tình huống này, trong lòng lại đắc ý. Vân Mộng Vũ, ngươi cùng hai nữ nhi ta so sánh, quả thực là khác nhau trời vực. Ngươi vĩnh viễn đều là đối tượng người khác cười nhạo, ngươi vĩnh viễn là phế vật.



      Mà Vân Ngọc lại có chút nào nhận thấy được biến hóa vừa rồi. Vẫn như cũ giống như khổng tước cao ngạ, ngẩng cao đầu, vẻ mặt cao ngạo đứng ở nơi đó.



      Nhìn nàng như vậy, Vân Mộng Vũ có hứng thú quan tâm nàng. là bởi vì vừa thấy bộ dáng khổng tước của nàng ta, nàng có khẩu vị. Hơn nữa nàng ta lại ngốc như vậy, đối phó nàng ta, có tính khiêu chiến .



      Lão phu nhân nhìn đến khí đột nhiên an tĩnh lại, muốn vài câu để giảm bới khí xấu hổ.



      Mà đúng lúc này, Vân Mộng Vũ làm như đột nhiên nhớ tới việc gì đó, vội vàng nhìn lão phu nhân : “Vũ nhi có chuyện muốn khẩn cầu tổ mẫu đáp ứng.”



      “Chuyện gì a?” Lão phu nhân mỉm cười hỏi, trong lòng nghĩ chỉ cần là cầu quá phận, đều có thể đáp ứng nàng, coi như là bù lại chút .



      Vân Mộng Vũ làm như do dự chút, mới mở miệng , “Vũ nhi lâu có gặp ngoại tổ mẫu, Vũ nhi muốn Hộ Quốc tướng quân phủ vấn an ngoại tổ mẫu.”



      Nghe Vân Mộng Vũ , trong mắt lão phu nhân lên sắc bén, nàng đây là muốn cáo trạng Trịnh lão thái quân kia sao? Trịnh lão thái quân bởi vì duyên cớ Mộc lão tướng quân, được tiên hoàng phong làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, mà chính bà chỉ là nhị phẩm cáo mệnh. Vân Mộng Vũ rốt cuộc đánh cái chủ ý gì, chẳng lẽ đúng như Lí Như , nàng là trở về báo thù, muốn đối với tướng phủ gây bất lợi. Nếu Vân Mộng Vũ thực có loại ý tưởng này, vậy đừng trách bà tâm ngoan......



      Lão phu nhân nhìn Vân Mộng Vũ, khẩu khí lạnh nhạt rất nhiều, “Vũ nha đầu lúc này như thế nào đột nhiên lại nhớ tới ngoại tổ mẫu.” sớm muộn, lại lựa nhay tại thời điểm này, phải muốn cáo trạng là cái gì, Vân Mộng Vũ, ngươi đây là muốn đổi biện pháp, muốn uy hiếp lão thái bà ta sao.




      Đem biến hóa của lão phu nhân xem ở trong mắt, Vân Mộng Vũ lên tia châm chọc nơi đáy mắt, giống như phi thường khó xử : “Ngoại tổ mẫu gởi thư biểu ca Mộc Phong lần này cũng cùng Hiên vương cùng nhau hồi kinh, đến lúc đó, cũng ở yến hội xuất . Bởi vì biểu ca từ theo Hiên vương rời xa Yến kinh, bồng lai xa xôi, nhiều năm chưa từng về nhà. Bởi vậy vì bù lại cho Mộc gia, hoàng thượng ở yến hội vì i biểu ca luận công ban thưởng, vì biểu ca tiến hành sắc phong. Cho nên ngoại tổ mẫu, hy vọng ta cũng có thể , dù sao ta cũng là phần tử Mộc gia. Nhưng tại tổ mẫu nếu yến hội đối với Vũ nhi tốt, tổ mẫu như vậy tự nhiên là . Cho nên Vũ nhi muốn tự mình về phủ ngoại tổ mẫu giải thích chút.” (Hehe chị quá gian xảo)



      Vân Mộng Vũ vừa xong, trong phòng tất cả mọi người sửng sốt.
      Chris thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 12: Hội phi chim to

      Vân Mộng Vũ vừa xong, trong phòng tất cả mọi người sửng sốt.



      Đây là tình huống gì, Hộ Quốc tướng quân phủ bởi vì lão tướng quân Mộc Nguyên mất, uy danh sớm còn được như xưa. Nhưng tại lại trở về Mộc Phong. Chẳng lẽ Mộc gia muốn quật khởi. Năm đó cũng bởi vì Mộc lão tướng quân còn, tướng phủ mới dám đối với Vân Mộng Vũ như thế, nếu tại Mộc gia quật khởi, có thể hay đối với tướng phủ ghi hận trong lòng. Mộc Phong theo Hiên vương, nay trở về, sau lưng chẳng khác nào có Hiên vương làm núi dựa. Hiên vương, mười hai năm trước liền vang danh khắp thiên hạ, thiên niên thiên tài. Mười hai năm sau trở về, biết là kinh tài tuyệt diễm như thế nào.



      Trong phòng nhất thời mọi người đều có chút đăm chiêu.



      Lí Như vẻ mặt kinh nghi bất định, Vân Mộng Vũ có cơ hội xoay người sao? được, tuyệt đối thể cho nàng xoay người. Nàng ta cùng nàng tại là thế bất lưỡng lập, nàng ta cũng tuyệt đối bỏ qua chính mình. Nghĩ, vẻ mặt độc nhìn chằm chằm Vân Mộng Vũ.



      Lúc này vẻ mặt Vân Ngọc kinh ngạc, đây là tình huống gì, vì sao tình huống này giống như có điều chuyển biến.



      Vân Dung cũng kinh ngạc ngẩng đầu, vẻ mặt có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm Vân Mộng Vũ.



      Hai vị di nương cùng tiểu thư cũng vẻ mặt kinh ngạc.



      Mà lão phu nhân nghe Vân Mộng Vũ , lại kinh hô ra tiếng, “Mộc Phong trở lại, hoàng thượng còn muốn vì tiến hành phong thưởng?” Lão phu nhân giờ phút này muốn cắn đầu lưỡi chính mình, vốn tưởng rằng Mộc phủ cũng như trước. Dựa vào uy danh Mộc lão tướng quân. Nhưng tại, nghĩ tới a. Mộc gia thế nhưng có chuyển biến lớn như vậy. là tính sai mà. Xem ra bà phải lần nữa tính lại giá trị của Vân Mộng Vũ. chừng Vân Mộng Vũ còn có tác dụng. Nếu Mộc gia quật khởi như vậy, như vậy thân là thông gia Vân gia cũng vinh quang.



      Trong lòng cân nhắc, lại thay đổi biểu tình từ ái, hòa ái đối với Vân Mộng Vũ : “Vũ nhi, ngươi như thế nào sớm. Sớm biết rằng Hộ Quốc tướng quân phủ cũng Yến hội, Vũ nhi ngươi cũng có thể , có tướng phủ cùng tướng quân phủ che chở, nhất định ai dám làm khó dễ ngươi.” (Sally: Đúng là hồ ly a)



      Lão phu nhân biết xấu hổ ra, Yến hội này Hộ Quốc tướng quân phủ làm sao có thể được. Tuy rằng uy danh như trước, nhưng đương kim hoàng thượng vẫn rất chiếu cố Mộc gia. Thường xuyên ban các loại thuốc bổ trong cung cấp cho Trịnh lão thái thái.



      “Tổ mẫu, có thể chứ. Ta hẳn có thể sao?” Vân Mộng Vũ khó xử .



      “Đương nhiên là có thể, Vũ nhi ngươi cứ yên tâm .” vẻ mặt Lão phu nhân mỉm cười đáp ứng .



      Nghe đối thoại của lão phu nhân cùng Vân Mộng Vũ, Vân Ngọc bất mãn. Nhất là nghe được Vân Mộng Vũ, phế vật kia cũng muốn cùng , Vân Ngọc lập tức mặc kệ. Nàng vọt tới trước mặt lão phu nhân, kích động : “Tổ mẫu, ngươi làm sao có thể cho phế vật này cùng , nàng cái gì cũng đều hiểu, đến lúc đó nhất định làm tướng phủ mất mặt. Tổ mẫu, ngươi thể đáp ứng cho nàng a.”



      Nhìn Vân Ngọc như vậy, trong lòng lão phu nhân đối với nàng tại biểu rất là bất mãn. Nàng thể học tỷ tỷ nàng, Dung nhi, như thế nào luôn chuyện cách vô pháp như vậy, biết xem xét thời thế.



      Lão phu nhân vội vàng trách mắng: “ cái gì, Vũ nha đầu là đích tỷ của ngươi, ngươi làm sao có thể như vậy. là biết phân biệt lớn , càng ngày càng có quy củ.”



      Vân Ngọc nghe lão phu nhân trách cứ, trong lòng nhất thời cảm thấy ủy khuất, tổ mẫu chưa từng dùng khẩu khí với nàng. Đều là bởi vì Vân Mộng Vũ, đồ tiện nhân, Vân Mộng Vũ, ta tuyệt đối bỏ qua cho ngươi.



      Vân Mộng Vũ nghe Vân Ngọc , bày ra biểu tình ủy khuất, Vân Ngọc nhìn thấy Vân Mộng Vũ như vậy, lại càng tức giận đến nghiến răng, vẻ mặt oán độc nhìn Vân Mộng Vũ. Nhưng Vân Ngọc cũng dám làm cái gì hoặc là cái gì nữa, dù sao trong lòng nàng vẫn sợ lão phu nhân. Vì thế chỉ có thể yên lặng thối lui đến bên người Lí Như. Lí Như nhìn tình hình, đau lòng thôi, trong lòng đối với Vân Mộng Vũ lại hận thấu xương.



      Lão phu nhân thấy Vân Ngọc im lặng, lại chuyển hướng nhìn Vân Mộng Vũ, : “Vũ nha đầu, nếu như vậy, vậy ngươi hãy về trước chuẩn bị. Nếu cần cái gì cứ việc cùng Lí di nương .”



      Lí Như cũng hợp thời tiếp: “Đúng vậy, Vũ nhi, thiếu cái gì, cứ việc cùng ta , ta nhất định cố gắng thay ngươi làm được.” Lão phu nhân vừa lòng nhìn Lí Như liếc mắt cái.



      Vân Mộng Vũ nghe những lời này, vội vàng làm bộ vẻ mặt như cảm kích : “Cảm ơn tổ mẫu, cảm ơn di nương. Vậy Vũ nhi trước hết cáo lui.”



      Vân Mộng Vũ rồi, hai vị di nương cùng tiểu thư kia cũng rất nhanh cáo lui ly khai.
      Trong phòng chỉ còn lại nhất phòng Lí Như cùng lão phu nhân. Vân Ngọc lập tức vẻ mặt ủy khuất bổ nhào vào trong lòng lão phu nhân khóc kể : “Tổ mẫu, ngươi hôm nay như thế nào đối với nàng ta tốt như vậy. Hôm nay thế nhưng còn vì cái kia tiện...... Vân Mộng Vũ trách cứ ta. Ngọc nhi trong lòng rất khổ sở, tổ mẫu có phải hay chán ghét Ngọc nhi, hề thích Ngọc nhi.” Vân Ngọc vốn định Vân Mộng Vũ cái đồ tiện nhân, nhưng sợ lại rước lấy tức giận của lão phu nhân, vội vàng sửa lại.



      Lão phu nhân cúi đầu nhìn về phía Vân Ngọc làm nũng ở trong lòng bà, hạ khẩu khí : “Tổ mẫu làm sao có thể thích Ngọc nhi được, ngươi là tổ mẫu từ nhìn lớn lên. Trừ bỏ thủy nguyệt am kia nửa năm, tổ mẫu ngày nào mà đem ngươi đặt ở trong lòng bàn tay.”



      “Vậy vừa rồi là vì sao......” Vân Ngọc nghi hoặc ngẩng đầu.



      “Nha đầu ngốc.” Lão phu nhân điểm hạ chóp mũi Vân Ngọc, tiếp “Tổ mẫu đây là vì muốn tốt cho hai tỷ muội các ngươi. Mộc Phong cùng Hiên vương trở lại, nếu thông qua quan hệ Vân Mộng Vũ có thể cho các ngươi tiếp cận Hiên vương, làm cho Hiên vương coi trọng tỷ muội các ngươi, vậy tương lai nhất định là địa vị hiển hách.” (Sally: Mơ mộng quá rồi, Hiên là của chị Vũ a)



      từ vang danh thiên hạ, biết nay lại là cơ trí vô song như thế nào.
      Nhìn Vân Ngọc như vậy, lão phu nhân vừa lòng nở nụ cười. Tuy rằng cùng là thân cháu , nhưng dù sao Dung nhi cùng Ngọc nhi là chính mình cùng Mộ nhi sủng lớn lên, tự nhiên ưu ái các nàng hơn.



      Lí Như nghe đến việc này, trong lòng cũng là khai hoa. Ngươi cái tiểu tiện nhân, cuối cùng còn phải bị hai nữ nhi của mình chà đạp dưới chân sao.



      Mà trong mắt Vân Dung lại lên mảnh phức tạp, bất quá rất nhanh lại chuyển biến thành mảnh kiên định, trong lòng sớm có người thích, chính mình cuộc đời này phải lấy chồng. Cũng chỉ có nam nhân kia mới có thể cho nàng hạnh phúc. Xem ra mình phải tìm cơ hội cho mẫu thân chuyện này, làm cho mẫu thân giúp chính mình trù tính.



      đến lão phu nhân tính kế. Lại Vân Mộng Vũ sau khi về phòng mình, tiểu nha đầu Lục Bình lập tức tức giận bất bình mở miệng : “Tiểu thư, các nàng quá đáng, các nàng làm sao có thể khi dễ tiểu thư ngươi như vậy? Ít nhiều sau lưng tiểu thư còn có Hộ Quốc tướng quân phủ che chở, mới làm cho các nàng thực mưu được.” xong tựa hồ như hết giận, còn oán hận tay nắm thành quyền. Lục Bình giờ phút này trong lòng tức giận cực kỳ, nếu phải trước đó đáp ứng tiểu thư cho phép của nàng, tuyệt thể hành động thiếu suy nghĩ, nàng lúc ấy muốn xông lên cùng đám người kia lý luận.



      Mà Hồng Mai đứng ở bên cạnh Lục Bình, trong mắt cũng bất bình. Hồng Mai luôn luôn là người cẩn thận kiệm lời, hỉ nộ quá ràng. Nhưng Vân Mộng Vũ vẫn có thể nhìn ra biến hóa trong mắt của nàng.



      Nhìn hai tỷ muội như vậy, trong lòng Vân Mộng Vũ ấm áp. Trong lòng nàng thầm nhũ, ngày nào đó nàng khiến họ gặp báo ứng. Nàng cũng cố gắng làm cho Hồng Mai cùng Lục Bình hạnh phúc.



      Ngày kế, ở đường cái Yến kinh, giờ phút này rộn ràng nhốn nháo, ngã tư đường hai bên chật ních người. Mọi người ngừng về phía trước, muốn nhìn ràng cảnh tượng phía trước. Bất quá, bởi vì phía trước có quan binh ngăn đón, cho nên bọn họ chỉ có thể nhón mũi chân, hy vọng có thể xem tới được.



      Ở bên trong, nữ tử áo lam mang khăn che mặt bất đắc dĩ ngừng điểm mũi chân nhìn phía trước, cố gắng nhìn tình huống lục y nữ tử phía trước. Nữ tử áo lam miệng ngừng : “Lục Bình cần như vậy, tổng hội nhìn đến.”



      Mà lục y nữ tử phía trước, vốn định quay đầu trả lời nữ tử áo lam, lại bị trận oanh động cấp đình chỉ. Nàng vội vàng quay lại, xem ràng tình huống phía trước, nhất thời kích động kêu to: “Tiểu thư, đến đây đến đây, Hiên vương đến. phô trương a. Trời ạ, đó là cái gì. Thế nhưng có thể bay, làm sao có thể có chim to bay a.......”



      Lục Bình câu kế tiếp bởi vì rất ầm ỹ Vân Mộng Vũ có nghe được, nhưng câu hội chim to bay kia, Vân Mộng Vũ nghe được rành mạch, vì thế cũng cà nhắc lên phía trước mặt xem, vừa thấy, Vân Mộng Vũ thiếu chút nữa tức chết, hội phi chim to, hội phi chim to......



      Vân Mộng Vũ trực tiếp tiến vào đám hỗn độn......

      Mị Huyết: hôi thi chim to, theo mình hiểu hình như là 'Chim Hạc' nó to hơn những loài chim khác nhưng vì số người biết đó là chim gì nên nó là 'chim to'...hi cái phần đóbản convert lắm, nàng thông cảm nhá [​IMG]

      Mọi người cuối tuần vui vẻ, đọc truyện vui a...
      Chris thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 13: Uả, đây phải Dạ vương phi sao?

      Vân Mộng Vũ giờ phút này gì a......



      Hội phi chim to......, giờ phút này nàng vô lực, kia ràng là tiên hạc......



      Chẳng lẽ đây là khác nhau, thời đại hồng câu, quả nhiên là thể vượt qua a......



      Vân Mộng Vũ tuy rằng kinh ngạc vì năng lực biểu đạt cường hãn của Lục Bình, bất quá rất nhanh bị sợ hãi thay thế.



      Trong tầm nhìn của Vân Mộng Vũ quả thực chính là thịnh yến.



      Chỉ thấy đoàn xe Hiên vương có vẻ cực bình thường, hơn nữa hộ vệ theo cũng nhiều. Chỉnh thể nhìn lại cũng khoảng trăm người. Hấp ẫn người nhất chính là ở đỉnh xe ngựa hai tiên hạc xoay quanh, hai tiên hạc kia nhàn nhã vây quanh xe ngựa phi vũ.



      Tiên hạc phi vũ trung sớm khai hoa lâu, mềm mại, bày ra các bộ dáng biến hóa. (cho ta xl vì đoạn này khó hiểu quá)



      đường cái mọi người bị màn này làm cho sợ ngây người.



      “Trời ạ, đó là cái gì, là điểu sao? lớn a?”



      kiến thức, đó là tiên hạc, làm sao là cái chim to gì.”



      “Tiên hạc, ta cũng chỉ được xem qua trong kinh thư, cho tới bây giờ cũng chân chính gặp qua, hôm nay thế nhưng có thể thấy. là may mắn, ngàn năm khó gặp a.”



      “Nhưng là tiên hạc làm sao mà đến, Hiên vương làm sao có thể có tiên hạc được?”



      “Hiên vương, mười hai năm trước bởi vì thân thể suy yếu, mà bị đưa đến bồng lai dưỡng bệnh. Bồng lai là địa phương tốt a, có thể là tiên cảnh nhân gian a. Bồng lai nằm ngoài thất quốc, ở xa xôi trong biển ương. Đảo bốn phía vô biên vô hạn, thường nhân căn bản có khả năng lên. Nếu muốn bồng lai hoặc rời bồng lai đều chỉ có thể lấy tiên hạc thay bộ. vậy hai tiên hạc này là Hiên vương theo bồng lai mang ra.”



      “Nam tư cưỡi ngựa phía trước xe là ai, bộ dạng tuấn. là Hiên vương ?”



      phải, người kia cũng khó lường, cũng rất ít đến đây. từng là chiến thần_Mộc Nguyên cháu ruột Mộc Phong. Mười hai năm trước, mười tuổi, liền cùng Hiên vương bồng lai sơn.”



      “Người Mộc gia, khó trách tr6n người toát ra mộ cỗ chính khí như vậy a.”



      Vân Mộng cũng còn để ý gì nữa, nàng vừa nghe đến hai chữ Mộc Phong, liền chạy nhanh tìm bóng dáng kia. Rất nhanh tìm đến, đó là người thân áo xanh tuấn tú thiếu niên. Nam tử có khuôn mặt tuấn, cả người tản mát ra loại hơi thở tiêu sái tùy tính.



      Vân Mộng Vũ, cái nhìn đầu tiên liền thích biểu ca này, ca ca, có ca ca, nhất định thực hạnh phúc , Vân Mộng Vũ khóe miệng ức chế được hơi hơi giơ lên.



      Vân Mộng Vũ bởi vì có biểu ca, tâm tình nhất thời tốt lên. Bất quá, thời điểm thấy Lục Bình, là ngượng ngùng, nữ nhân này tại nhìn đến chảy nước miếng. Cái nữ nhân này là quá cường hãn, thế nhưng đối với tiên hạc si mê như vậy, hơn nữa còn bày ra bộ dáng chảy nước miếng.



      Nhìn Lục Bình như vậy, Vân Mộng Vũ nhịn được muốn gõ đầu nàng, tròng mắt vừa chuyển, nhất thời kế nảy lên trong đầu. Vì thế bày ra vẻ mặt cười tới lôi kéo Lục Bình, “Lục Bình, Lục Bình, chúng ta trở về , muốn xem chim to trở về xem .”



      “Trở về?” vẻ mặt Lục Bình vẫn như cũ, tinh thần tuân thủ bộ dáng, ngơ ngác hỏi, ánh mắt vẫn như cũ có rời chim to (ta chế cười mất, người ta là tiên hạc lại gọi chim to).



      “Đúng vậy, trở về xem, trong tướng phủ cũng có rất nhiều chim to.”



      vậy chăng?” tiểu nha đầu Lục Bình tại thời điểm này còn lưu lại tia lý trí, lại tò mò.



      “Đương nhiên là a.” Vân Mộng Vũ dẫn từng bước, phát huy tác phong bà ngoại sói.
      Vì thế Lục Bình cứ như vậy mơ mơ màng màng bị Vân Mộng Vũ đưa về tướng phủ, Tâm Mộng Cư ...... Phòng bếp.



      “Tiểu thư, làm sao có tiên hạc?” Lục Bình tiếp tục có điểm hiểu hỏi.



      Giờ phút này trong đầu tiểu Lục Bình tất cả đều là bóng dáng hai tiên hạc ở trời phi vũ tuyệt vời vừa rồi. Hảo trắng, hảo to, nếu có thể tọa, vậy tốt quá.



      “Nơi đó a, hơn nữa chỉ hai, mà có năm sáu con.” Vân Mộng Vũ tay hướng khắp ngõ ngách phòng bếp chỉ chỉ.



      Đầu Lục Bình theo phương hướng ngón tay Vân Mộng Vũ chuyển, này vừa thấy, mừng rỡ, vọt tới góc, cầm tiên hạc hư hư thực thực lên, lấy tay sờ sờ. Lục Bình tiến vào khiến cho trận gà bay chó sủa, may mắn có dây thừng, bằng cũng biết......



      Sờ soạng trong chốc lát, Lục Bình cảm thấy có điểm đúng, “Tiểu thư, vì sao con này cùng hai con của Hiên vương kia bộ dạng quá giống nhau?”



      “Bởi vì hai con kia của Hiên vương là hoang dại, mà con trong phòng bếp này là nhà nuôi a.” Vân Mộng Vũ nghiêm trang chỉ vào góc, mặt đỏ, tim loạn .



      Lục Bình vừa nghe, nhất thời cảm thấy rất đạo lý, lại tiếp tục cầm hai con lên tiếp tục nghiên cứu. Nhưng là trong lòng lại tcảm thấy có chỗ nào đó đúng.



      lâu lâu sau......



      Vân Mộng Vũ từ Tâm mộng cư về khuê phòng vẫn là thường hay truyền ra trận cười.
      Vân Mộng Vũ lại nhịn cười được, mà Hồng Mai cũng đứng ở bên cạnh vẻ mặt cười yếu ớt .



      Mà tiểu nha đầu Lục Bình vẻ mặt buồn bực đứng ở nơi đó. Đều do tiểu thư, chính mình nhất thời hồ đồ nhận ra đó là con ngang. Hơn nữa bộ dạng nó cùng tiên hạc có điểm giống, nên nàng mới nhận thức lầm. Sau từ trong miệng mọi người biết được kia kêu tiên hạc, phải cái gì chim to......



      “Tiểu thư, cần cười, vẫn là chạy nhanh chuẩn bị, bằng kịp buổi tối yến hội làm sao bây giờ?” Lục Bình nhìn bộ dáng Vân Mộng Vũ còn muốn cười, vội vàng nhắc nhở .



      Vân Mộng Vũ nghe Lục Bình , điều chỉnh lại sắc mặt, nhưng trong lòng nàng vẫn nhịn được muốn cười, bất quá nàng cũng dám cười ra tiếng , bằng tiểu nha đầu tức giận cũng tốt.



      Lục Bình vì Vân Mộng Vũ chọn lựa bộ lam nhạt, vì Vân Mộng Vũ thích nhan sắc quá diễm lệ, cho nên Lục Bình vì Vân Mộng Vũ chọn chiếc váy màu thủy lam, sau đó Hồng Mai bắt đầu chải đầu hoá trang cho Vân Mộng Vũ.



      Hồng Mai vì Vân Mộng Vũ bới kiểu hoàn phân tiếu kế, Hồng Mai trước đem tóc Vân Mộng Vũ chia ra, kết hoàn chỉnh, vài lọn thả xuống, thả vai. Cuối cùng cài cây trâm lệ ngọc sai lên đỉnh, chung quanh lại dùng ít trang sức màu vảy lam khác.
      Bởi vì Vân Mộng Vũ thích rờm rà, cho nên Hồng Mai chỉ cấp Vân Mộng Vũ trang điểm cách tự nhiên, cuối cùng vì Vân Mộng Vũ đeo đôi khuyên tai bảo thạch màu lam.



      Thay quần áo, chuẩn bị tốt mọi thứ, Vân Mộng Vũ đứng dậy, Hồng Mai cùng Lục Bình nhất thời đều xem ngây người. thân lam váy, váy có đính bảo thạch vụn màu lam, tỏa sáng. Bên hông dùng đai lưng màu bạc, nhìn qua hơn phần phiêu dật.



      Tĩnh như xử nữ, giờ phút này Vân Mộng Vũ lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhưng lại làm cho người ta cảm giác thanh u yên tĩnh, tự giác bị khí tràng quanh thân nàng phát ra làm rung động. đẹp, rất đẹp, như mộng như ảo.



      Trước kia, chỉ biết tiểu thư rất đẹp, nhưng bởi vì tính cách yếu đuối, luôn cúi đầu, cho nên ai chú ý tới mỹ mạo tiểu thư. Nhưng tại giống, tại tiểu thư thông minh tự tin, đẹp đến cho người ta đui mù, chờ tiểu thư đến yến hội, nhất định diễm áp quần phương. Trong lòng Lục Bình đem tiểu thư nhà nàng khen phen.



      Trong mắt Hồng Mai cũng sáng lên, trông suốt .



      “Đại tiểu thư, lão phu nhân cho lão nô tới hỏi người, người chuẩn bị xong hết chưa?” Lúc này ngoài phòng vang lên thanh , cũng kéo mọi người trong phòng ra khỏi suy nghĩ.



      tốt rồi, làm phiền tổ mẫu quan tâm , Vũ nhi nhanh qua.” Vân Mộng Vũ ôn hòa trả lời.



      Bất quá hồi, Vân Mộng Vũ liền mang theo Hồng Mai cùng Lục Bình tới sân lão phu nhân. Vân Mộng Vũ nhìn Vân Dung cùng Vân Ngọc vây quanh lão phu nhân chuyện, lão phu nhân thỉnh thoảng vui vẻ cười. Vân Dung hôm nay kiện váy màu thiển tử, hơn nữa biểu tình bình tĩnh thong dong kia, cả người nhìn lại càng lên đoan trang, hào phóng. Mà Vân Ngọc còn lại là kiện váy hồng nhạt dài, khuôn mặt kiều diễm như hoa, cả người nhìn qua lại xinh đẹp động lòng người. Xem ra hai người cũng là phen tỉ mỉ chỉnh chu a.



      Vân Mộng Vũ chậm rãi vào, khi trong phòng ba người thấy , nháy mắt đều im lặng. Ba người nhìn Vân Mộng Vũ trong nháy mắt thất thần.



      Lão phu nhân trong lòng lên chút tính kế.



      Vân Dung trong mắt lên đạo mũi nhọn, ganh ghét.



      Vân Ngọc còn lại là vẻ mặt hận ý nhìn Vân Mộng Vũ, chết tiệt, nàng khi nào trở nên đẹp như vậy. Bất quá, quan hệ, nàng chỉ là khí phi, cho dù tái giá, cũng chỉ có thể gả cho thường gia. Nghĩ tới đây tâm tình tốt lên ít.



      “Tổ mẫu, thời gian còn sớm, chúng ta vẫn là sớm chút xuất phát .” Nhìn mọi người đều lâm vào im lặng, Vân Dung đúng lúc ra tiếng.



      “Dung nhi đúng, nếu người đến đông đủ rồi, chúng ta đây liền xuất phát , phụ thân các ngươi ở trong hoàng cung.” Lão phu nhân tuyên bố có thể xuất phát.



      đám người lên xe ngựa, hướng hoàng cung chạy tới. Vân Mộng Vũ ngồi ở mã xa cảm thấy là nhàm chán, mà xe này, ba người nàng giờ phút này đều nhắm mắt dưỡng thần, xem ra là vì chờ chút có tinh thần sung túc mà chuẩn bị. Xem ra rất kinh nghiệm a, thứ nữ cũng có thể thường xuyên tới tham gia các loại yến hội lớn, nguyên nhân trong đó ý vị sâu xa a......



      Được rồi, gần nửa canh giờ, rốt cục tới hoàng cung. Mọi người liền xuống xe ngựa, công công dẫn dắt, hướng nơi sân yến hội mà .



      “Uả, ai vậy a, ngay từ đầu còn thấy buồn bực, làm sao lại thấy mỹ nhân đây, nghĩ tới là Dạ vương phi a.” Thanh hài hòa lúc này lại cố tình truyền đến.
      Chris thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 14: An vương, ta cùng Dạ vương là cùng cách (ly hôn)

      Nghe được thanh chói tai kia, mọi người đường ngừng lại, quay đầu nhìn, nhìn thấy người tới, mọi người đều hành lễ.



      “Cấp An vương thỉnh an.”


      “Miễn lễ .” An vương tùy ý nâng tay.


      Vì thế mọi người đều đứng dậy, trong mắt biểu tình xem kịch vui.



      Vân Mộng Vũ đứng dậy, trong mắt hàn quang ra. An vương Sở Minh An, mất mẹ từ , sau lại được đương kim hoàng hậu nuôi nấng, cùng thái tử Sở Thụy Phong, Dạ vương Sở Dạ cùng nhau lớn lên. Sở Minh An từ cũng rất hiểu thời thế, vẫn luôn lấy lòng thái tử cùng Dạ vương. Mà Vân Mộng Vũ vốn là vương phi Dạ vương, nhưng bởi vì Dạ vương chán ghét nàng, Sở Minh An liền muốn thường xuyên giễu cợt Vân Mộng Vũ trước kia. Có lần rất quá đáng, thế nhưng muốn phi lễ nàng, sau Vân Mộng Vũ lấy chết đấu tranh mà chạy thoát. Mà An vương thế nhưng còn cảm thấy thẹn với Dạ vương, Vân Mộng Vũ quyến rũ , Dạ vương vốn là chán ghét Vân Mộng Vũ, muốn nhìn thấy nàng xuất trước mặt y. Từ đó về sau sau Vân Mộng Vũ vừa thấy đến, liền như gặp ác mộng mà sợ hãi.



      Vân Mộng Vũ giấu hàn quang trong mắt , nâng mắt nhìn về phía đối diện. Chỉ thấy lúc này nam tử đứng đối diện, diện mạo nhu, thân hồng bào, còn học đòi văn vẻ cầm phen chiết phiến, đứng ở đối diện phất phất chiết phiến. Lúc này nhìn Vân Mộng Vũ bằng ánh mắt dâm tà.



      Sở Minh An, giờ phút này trong lòng nghĩ tới việc đem Vân Mộng Vũ làm trở về làm tiểu thiếp, nghĩ tới a, Vân Mộng Vũ này, tại thế nhưng trở nên xinh đẹp như vậy, nếu như bị đặt ở dưới thân, biết lại có loại phong tình gì. Nghĩ nghĩ, người nhất thời cảm thấy cỗ khô nóng, cảm nhận được biến hóa người, Sở Minh An nhìn về phía Vân Mộng Vũ, ánh mắt lại tràn ngập dục hỏa, như dã thú nhìn chằm chằm con mồi của mình giống, tràn ngập tính xâm lược.



      Đối diện Sở Minh, Vân Mộng Vũ bị ánh mắt nhìn mà cảm thấy trận ghê tởm. biết nam nhân cầm thú đối diện ở trong lòng nghĩ chuyện xấu xa gì, thế nhưng dùng loại ánh mắt ghê tởm như vậy nhìn chằm chằm nàng.



      Trong lòng phản cảm muốn chết, nhưng mặt lại biểu bộ dáng kinh ngạc.
      “Nha, An vương như thế nào là ngươi a, vừa rồi nghe thanh , ta còn tưởng tạp vụ trà trộn vào hoàng cung a. Ta cùng Dạ vương cùng cách (ly hôn), ngươi ý tứ lại bảo ta Dạ vương phi, đây là vô lễ. Hơn nữa ở giữa đường, vô cớ gọi tên vị nữ tử, đây là càng hợp quy cũ. Nhưng nghĩ tới, dĩ nhiên là An vương, là làm người ta ngoài ý muốn nha.” xong lại làm biểu tình thực kinh ngạc.



      “Cùng cách, Vân Mộng Vũ ngươi đầu hỏng rồi , thế nhưng ngay cả hưu cách(bị bỏ) với cùng cách đều phân biệt ràng. Còn cùng cách, vậy mà ngươi cũng có thể ra. ràng là vì ngươi ghen tị, giết hại tiểu thiếp hoàng huynh. Hoàng huynh niệm tình vợ chồng bao năm, mới có đem ngươi đưa đến Đại Lý tự, mà đem ngươi hưu cách, nghĩ tới, ngươi thế nhưng còn kiêu ngạo như vậy, nơi nơi rêu rao, chút bộ dáng hối cải cũng có, ngươi quả thực có thuốc nào cứu được.” Nghe Vân Mộng Vũ , Sở Minh An trực tiếp thực nể mặt lớn tiếng đánh trả.



      Liền ngay cả người đường cũng nhịn được mà che miệng cười trộm. Vân Mộng Vũ, cùng cách mà cũng dám ra. tại toàn bộ Yến kinh ai chẳng biết Vân Mộng Vũ bởi vì ghen tị, giết hại Tam phu nhân Dạ Vương, Dạ vương giận dữ đem nàng hưu cách ra khỏi phủ. Vân Mộng Vũ thực tưởng mặt mình thiếp vàng a.



      Lão phu nhân nghe được Vân Mộng Vũ chỉ có có tin tưởng hoặc là giúp đỡ chuyện, ngược lại vẻ mặt hờn giận nhìn Vân Mộng Vũ.



      Mà tỷ muội Vân Ngọc lại là vẻ mặt vui vẻ xem kịch.



      Nhưng Vân Mộng Vũ có mặt đỏ, tai hồng hoặc là xấu hổ và giận dữ bỏ như các nàng tưởng tượng. Ngược lại kiên định thẳng đứng ở nơi đó, ánh mắt sáng quắc nhìn Sở Minh An, mở miệng phản kích : “An vương ta giết hại tiểu thiếp Dạ vương, là gì ngươi tự hiểu , là đại lý tự hay là hoàng thượng hạ chỉ, đều cũng phải, An vương như vậy, ngươi đây là xấu thần nữ. Hơn nữa cùng cách hay hưu cách này còn đơn giản như vậy, hưu cách là muốn dán thông cáo, liệt nguyên nhân, xin hỏi ngày đó An vương nhìn thấy sao. Nếu là có, An vương như thế nào có thể tin lời đồn mà xấu thần nữ đây? Tuy rằng, ngươi là vương gia, cao cao tại thượng, nhưng là có bằng chứng, cũng thể lung tung oan uổng người.” Vân Mộng Vũ căn bản cho Sở Minh cơ hội , trực tiếp trách móc, cuối cùng, thế nhưng còn theo cổ tay áo xuất ra khăn lụa, che mặt khóc nức nở. Vừa khóc vừa nghẹn ngào : “An vương, ta nghĩ lời này nhất định phải từ Dạ vương phủ truyền ra, ta đây là thành toàn cho Dạ vương cùng Tuyết sườn phi, bọn họ nhất định có khả năng lấy oán trả ơn người. Nếu đúng như An vương , đêm đó vương làm sao có thể cùng thời điểm vừa chết oan thiếp vừa hưu cách chính thê, liền phong Tuyết sườn phi làm chính phi.”



      Nghe được Vân Mộng Vũ , Sở Minh An thế nhưng thể phản bác. Nàng đúng là được những câu có lý, thế nhưng tìm thấy chỗ sai có thể phản bát. Vân Mộng Vũ này khi nào trở nên lợi hại, biết ăn như vậy. Trước kia nàng phải đều cúi đầu, ngay cả đánh rắm cũng dám ra. Mà bởi vì sau chuyện kia, vừa thấy đến tựa như con chuột nhìn thấy mèo, sợ tới mức nhìn thấy là bối rối chạy trốn.
      Nhìn Vân Mộng Vũ như vậy, Sở Minh An tâm lý đột nhiên thấy có cảm giác thèm muốn. Như vậy càng thú vị, vô luận biến thành cái dạng gì, cũng bất quá là cái khí phi mà thôi, Sở Minh An muốn định rồi.



      Nhưng trong lòng Sở Minh An lúc này cực mất hứng, thế nhưng ở trước công chúng, bị Vân Mộng Vũ á khẩu trả lời được. Vốn định mượn cơ hội nhục nhã nàng chút, nghĩ tới cuối cùng bị nhục nhã, vì thế, Sở Minh An sắc mặt tốt, ‘ba’ tiếng đem chiết phiến khép lại, theo Vân Mộng Vũ bên cạnh bước đến.



      Những người ở đây nghe nàng xong cũng hiểu được hữu lý. Dạ vương phủ trước sau phát sinh chuyện quả quá hợp lý, lại nhìn bộ dáng Vân Mộng Vũ lúc này làm như bị ủy khuất lớn, lại liên tưởng những điều Vân Mộng Vũ . Nhất thời người đường lại nhìn Vân Mộng Vũ với ánh mắt giống trước kia, càng là đồng tình nàng.
      Vân Dung ánh mắt phức tạp nhìn Vân Mộng Vũ, hai ba câu chỉ có thể phản bác An vương lại cải thiện thanh danh chính mình. Chỉ là đôi ba câu ba hoa mà đạt được mục đích, Vân Mộng Vũ này quả nhiên lợi hại. tại, ngay cả nàng cũng thể kiêng kị Vân Mộng Vũ.



      Mà trong lòng Vân Mộng Vũ giờ phút này cũng rất vui vẻ, đêm đó vương hưu cách Vân Mộng Vũ bởi vì nguyên nhân thông dâm, che lấp kịp, làm sao còn có thể nghĩ nhiều chuyện như vậy, Dạ vương liền thuận theo tự nhiên đem tam phu nhân giết chết còn đỗ người Vân Mộng Vũ, ngăn chặn miệng ngoại nhân. Mà Tuyết sườn phi kia nguyên lai hại chết Vân Mộng Vũ, nghĩ đến tình xong, cũng để bụng. Bởi vì bọn họ hai cái đều nghĩ đến Vân Mộng Vũ sớm chết, cho dù còn sống, cũng để ý, dù sao cũng còn quan trọng. Bởi vậy, nay liền có rất nhiều lỗ hổng cho Vân Mộng Vũ cơ hội mượn dùng. Sở Dạ, Vương Tuyết Nhi, nàng muốn cho bọn họ có tiếng xấu, cái này trước xem như thu lợi tức .



      Rất nhanh đoàn người Vân Mộng Vũ liền tới yến hội. Yến hội tổ chức ở ngự hoa viên.
      Vân Mộng Vũ các nàng tìm vị trí thuộc nữ quyến hữu tướng phủ ngồi xuống. Vân Mộng Vũ nhàm chán ngồi ở vị trí thượng, ánh mắt đánh giá chung quanh, nhìn tới tràng nữ quyến trước mặt đều tốp năm tốp ba tụ tập chuyện phiếm. Liền ngay cả Vân Dung cùng Vân Ngọc cũng chia thành vòng hẹp hài hòa hảo hữu trò chuyện. Có vài nữ quyến ngầm lặng lẽ đánh giá Vân Mộng Vũ, ngẫu nhiên còn ghé vào bên khe khẽ . Nhìn đến nơi này, Vân Mộng Vũ cũng gì.



      Vân Mộng Vũ quay đầu nhìn về phía khác, đột nhiên phát phía sau nàng thế nhưng có rừng trúc lớn, ánh trăng chiếu rọi xuống lóe xanh biếc u quang. Vân Mộng Vũ suy nghĩ muốn hay tìm cái lý do qua bên rừng trúc kia hít thở khí, chợt nghe tiếng thái giám vang lên, “Hoàng thượng giá lâm.”



      Mọi người vội vàng đứng dậy hành lễ.



      Lễ tất, mọi người đều hồi vị trí chính mình, phía sau Vân Mộ cũng ngồi lại đây. Mọi người ngồi xong liền bắt đầu xem hôm nay có người nào trình diện. Chỉ thấy hoàng thượng, thái hậu cùng hoàng hậu ngồi ở trước đài cao, mặt hướng mọi người. Bên trái Hoàng thượng ngồi đầu tiên là thái tử, theo thứ tự xuống đó là các vương gia còn có các đại thần. Bên phải Hoàng thượng vị trí thứ nhất......



      Khi mọi người xem ràng người nọ, ngay cả hô hấp cũng bị kiềm hãm, toàn trường nháy mắt im lặng.
      Chris thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 15: Hiên vương


      Người kia nên hình dung như thế nào đây. Tựa hồ vắt hết óc cũng khó có thể tìm ra từ để hình dung . Áo trắng tóc đen, đỉnh đầu dùng cây trâm ngọc cố định…



      Gió nhàng thổi qua, vài sợi tóc bay phất phơ, ánh trăng treo giữa trung, sáng rực như ban ngày. Dưới ánh trăng, da thịt bóng loáng, ánh mắt khẽ chớp như hàng ngàn ngọc lưu ly sáng chói.



      Dung mạo như tranh, xinh đẹp căn bản giống thần tiên, muốn bao nhiêu xinh đẹp có bấy nhiêu xinh đẹp, muốn bao nhiêu phong thái uy nghi có bấy nhiêu phong thái uy nghi, căn bản là hội tụ tất cả những cái xinh đẹp động lòng người. chỉ tùy tiện mặc cái áo choàng màu trắng cũng đủ cảm thấy so với thần tiên chỉ có hơn chứ kém.



      Người này đẹp mê hoặc cả nam lẫn nữ, vẻ đẹp thoát tục mà hút hồn, đúng là thể dùng ngôn từ gì để hình dung. Đôi mắt sâu như hồ nước, làm cho người ta muốn hãm sâu vào, khó có thể tự kiềm chế, chỉ biết là càng giãy dụa càng lún sâu. Đôi mắt ấy, như sao sáng trời, chói mắt làm cho người ta dám nhìn thẳng. Đôi mắt này tối đen như mực, đen đến thuần túy, làm cho người ta như muốn đui mù. Cứ như là trong trời đất này, mọi vẻ đẹp đều tập trung hết lên người của . Qủa nhiên là phong hoa tuyệt đại, tao tao nhã nhã, ai sánh bằng.



      Nhất thời mọi người đều ngây ngốc, Vân Mộng Vũ cũng thất thần trong chốc lát, mới phục hồi tinh thần lại, trong lòng thầm mắng, nghiệt, tuyệt đối là nghiệt, đẹp như thế để làm gì a….(Sally: Quả là nam chính có khác a)



      Hoàng thượng thấy mọi người như vậy, cười khổ chút, hoàng đệ này, bất luận đến đâu, đều là tiêu điểm của mọi người, giống như mẫu thân của , là tuyệt sắc mỹ nữ. Sở Phách Thiên ho tiếng, kéo suy nghĩ của mọi người trở về thực tại.



      Mọi người phục hồi lại tinh thần, nhưng vẫn có số thiên kim tiểu thư sắc mặt ửng đỏ, lặng lẽ nhìn lén trong đó có Vân Ngọc. Mà Vân Mộng Vũ lại đem chú ý đặt người vị thủ vệ của Hiên vương kia, nam tử kia cũng là cười nhìn Vân Mộng Vũ, còn thừa dịp người khác chú ý lặng lẽ ném cái nhìn ấm áp về hướng Vân Mộng Vũ.
      Vân Mộng Vũ nhìn, lại nghịch ngợm hướng Mộc Phong liếc mắt cái. Vân Mộng Vũ trong lòng cảm thấy buồn cười, nghĩ tới vị biểu ca này thú vị.



      Hoàng thượng thấy mọi người khôi phục thái độ bình thường, liền bắt đầu hoan nghênh Hiên vương trước, sau đó đến Mộc Phong theo bảo hộ Hiên vương có công, nếu bàn về công ban thưởng.



      “Mộc Phong tiến lên tiếp chỉ.” Hoàng thượng cao giọng .



      “Có vi thần.” Mộc Phong tiến lên, vung y bào, quỳ xuống trước mặt hoàng thượng.



      “Mộc Phong nhiều năm theo bảo hộ Hiên vương, phụ kỳ vọng. Nay trẫm phong Mộc Phong làm nhị phẩm tướng quân, ban thưởng vạn lượng hoàng kim, khâm thử.”



      “Tạ chủ long ân.”



      Nghe hoàng thượng sắc phong, tất cả những người có mặt ở đây đều vẻ mặt có hâm mộ, có ghen tị. Lão phu nhân nghe làm nhị phẩm tướng quân, lập tức cảm thấy trăm chuyển ngàn hồi. Hộ quốc tướng quân phủ cũng bình thường, bà cũng thể dễ dàng đắc tội.



      Chuyện Lí Như phù chính chỉ có thể nàng mệnh đủ lớn. Mà Vân Mộng Vũ xem ra về sau bà nên đối xử tốt, miễn cho cùng hộ quốc tướng quân phủ nảy sinh hiềm khích.
      Lúc này mọi người bắt đầu ăn uống linh đình, thỉnh thoảng có các thiên kim tiểu thư lên đài biểu diễn, bên biểu diễn còn bên hơi ngượng ngùng nhìn Hiên vương. Vân Mộng Vũ vừa ăn điểm tâm vừa nhàm chán xem những người này biểu diễn, cứ tới tới lui lui đều là vài động tác giống nhau, hết chỗ , còn có đánh đàn đều là vài điệu tầm thường như thế, cũng biết bọn họ nghĩ như thế nào mà khen hay.



      Chỉ chốc lát, Vân Mộng Vũ ngạc nhiên phát Vân Ngọc cũng thay đổi trang phục vũ công. Vân Mộng Vũ lập tức có hứng thú, nàng tò mò, đại mỹ nhân Yến kinh rốt cuộc có bao nhiêu vĩ đại. Vân Ngọc hơi xấu hổ tiêu sái lên đài. Vân Ngọc mặc vũ y, theo như Vân Mộng Vũ đánh giá. Nghê thường vũ y này ra có đẹp đó, bất quá thấy gợi bao nhiêu xinh đẹp, quyến rũ trong đó. Nhưng những công tử quý tộc trẻ tuổi trong yến hội này ai cũng nhìn đến hai mắt tỏa sáng.



      Nhìn thấy tình huống này, Vân Mộng Vũ nhất thời buồn bực. khác biệt này tuyệt đối là phân biệt đối đãi a.



      Vân Mộng Vũ lập tức còn hứng xem, vì thế nàng lặng lẽ ra ngoài, hướng rừng trúc mà . vào rừng trúc, bổng có trận gió thổi qua, Vân Mộng Vũ nhất thời cảm thấy tinh thần sảng khoái. Hai tay mở ra, đón gió, khẽ ngẩng đầu lên. Gió khẽ thổi tóc của nàng, làn váy bay trong gió. Từ xa xa nhìn lại, quần áo bay bay, tóc đen lượn lờ. Đẹp như trăng sáng tựa tiên tử, tựa hồ muốn bay , rời khỏi phàm trần này.
      Vân tiểu thư tính tình đều tùy ý như vậy sao?” Đột nhiên có thanh từ phía sau truyền đến, tiếng như rượu ngon tinh khiết động lòng người, rất dễ nghe. Vân Mộng Vũ nghe có người chuyện, hơn nữa là giọng nam dễ nghe như thế, trong lòng tò mò, liền quay đầu lại, thu vào đáy mắt là dung nhan kinh động lòng người.



      ngờ đó là Sở Hiên.



      Đứng nhìn lâu như vậy, Vân Mộng Vũ mới phát , Sở Hiên là người hoàn mỹ đến thể thấy được chút tì vết. Vân Mộng Vũ nhìn chằm chằm Sở Hiên, Sở Hiên cũng cúi đầu cười. Tiếng cười làm cho Vân Mộng Vũ có cảm giác khác thường.



      Chết tiệt, tên nghiệt này, trong lòng Vân Mộng Vũ thầm mắng.



      Vân Mộng Vũ nghe Sở Hiên cười cực kì khó chịu, lui về sau hai bước, xa cách : “Thần nữ biết Hiên vương tại đây, quấy nhiễu Hiên vương, thần nữ xin cáo lui.” xong, xoay người rời khỏi. Vừa vừa ảo não, như thế nào lại bị sắc đẹp của tên nghiệt này mê hoặc chứ. Vân Mộng Vũ trong lòng thầm tự mắng mình. (Sally: hehe chị trúng mỹ nam kế)



      Hiên đứng phía sau, nhìn theo bóng dáng Vân Mộng Vũ, trong mắt lước qua tia sáng khác thường. Khóe miệng khẽ nhếch lên.



      Vân Mộng Vũ trở lại yến hội, nhìn thấy Vân Ngọc vẻ mặt rầu rĩ, bộ dáng vui, nhất thời liên tưởng, liền khẳng định là vì Hiên vương ở đó.Lại nhìn về phía lão phu nhân, giờ phút này cùng các lão phu nhân ở phủ khác tán gẫu vui vẻ. Vân Mộng Vũ nhìn thấy, trong lòng cảm thấy chán ghét, lúc này trong lòng nàng rất muốn nhìn thấy bà ngoại. Bởi vì Trịnh lão thái thái thân thể tốt lắm, các yến hội nàng bình thường cũng tới tham gia.



      Còn Vân Dung kia, Vân Mộng Vũ lại thấy bòng dáng của nàng ta đâu, kỳ quái, nàng đâu. Vừa định hỏi, liền thấy Vân Dung trở lại, hơn nữa còn có bộ dáng thẹn thùng. Vân Mộng Vũ liền quét mắt về hướng vương gia, nhìn thấy Diễm vương Sở Diễm cũng vừa mới trở về. Nhìn thấy tình huống này, khóe miệng Vân Mộng Vũ thể cười.



      Vừa định rời , liền thấy vẻ mặt chán ghét của Sở Dạ nhìn nàng, bên cạnh , Sở Minh An lại mang vẻ mặt có hảo ý. Vân Mộng Vũ cảm thấy buồn bực, Sở Dạ kia, luôn làm người khác thấy chán ghét, nam nhân này, nàng muốn nhìn thấy. Mà Sở Minh An kia, luôn tìm cách đâm chọc nàng, hết chỗ .



      Vân Mộng Vũ đột nhiên nhớ tới Vương Tuyết Nhi, liền hướng phía sau Sở Dạ nhìn nhìn, quả nhiên thấy được, tại ngoài mặt nàng ta vẫn như cũ là nữ nhân nhu nhược, yếu đuối, mà Vương Tuyết Nhi cũng nhìn nàng, vẻ mặt khiêu khích.Khiêu khích nàng vì tại nàng ta được ngồi ở vị trí chính phi sao? Sớm hay muộn có ngày ta cho ngươi rơi xuống thực thảm.



      Vân Mộng Vũ cũng khiêu khích lại. Lúc này, Vân Mộng Vũ cảm thấy có ánh mắt nhìn về phía nàng, Vân Mộng Vũ nhìn kỹ lại, thấy có người tới, liền kinh ngạc thôi.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :