1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiên tài khí phi - Ngọc Khuyết (C167) HOÀN đã có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 130





      Edit: Sunny Út





      “Người đâu, đem hai tiện nhân giường bán vào kĩ viện cho ta. Về phần Vân Y, kéo xuống đánh trăm đại bản, sau đó nhốt vào đại lao.”




      Thanh Kim Tử sắc bén mà tàn nhẫn, giống như thanh đao sắc bén, lăng trì tâm Vân Y. Vân Y luôn để ý Hồng Mai cùng Lục Bình, nhưng Kim Tử lại muốn bán vào kỹ viện. Kim Tử, thể tha thứ.




      Vân Y đột nhiên ngẩng đầu, con mắt nhìn vào Kim Tử.




      Kim Tử hạ xong mệnh lệnh, nghĩ Vân Y thất kinh hoặc là lập tức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. nghĩ là Vân Y dùng đôi mắt xinh đẹp lẳng lặng nhìn nàng có cảm xúc gì, tựa như nhìn người chết.




      Kinh ngạc, Kim Tử nhìn lại Vân Y. Lại phát Vân Y cúi đầu, nhưng Kim Tử khẳng định vừa rồi phải là ảo giác.




      Ánh mắt này thực đáng sợ, làm tim Kim Tử đập nhanh.





      Vân Y này, xem ra phải người bình thường, nàng dễ nắm trong tay. Như vậy, hôm nay nàng nhất định phải giết chết ba bọn họ. Nếu , Vân Y này thành mối họa lớn.




      Nghĩ đến đây, Kim Tử chuẩn bị dùng mắt sai bọn thị vệ động thủ. Kim Tử đầu vừa nâng lên, chưa kịp làm gì, thanh Mộc Bách Nhiên vang lên.




      “Thím, tình hôm nay là do tam đệ đúng. Bởi vậy, đừng trách Vân Y, chỉ quan tâm hai muội muội.”
      Mộc Bách Nhiên xong, sắc mặt Kim Tử có chút khó coi.





      Mộc Bách Nhiên có ý làm trái lệnh nàng, nhưng nghĩ nàng buông tha ba người này sao, quả thực là vọng tưởng.




      Vì thế, Kim Tử khẽ cười, nhưng trong ánh mắt lại mang theo tia ác độc đến bên cạnh Mộc Bách Nhiên. Kim Tử thân thiết cầm tay , ôn hòa :“Nhiên nhi, ngươi biết lòng người hiểm ác a. Đây sao có thể là lỗi của Văn nhi? Văn nhi lớn lên từ ở đây, là người ra sao, sao ta lại biết? Chuyện tối hôm nay là do đôi song sinh này quyến rũ Văn nhi. Nhiên nhi, thím biết ngươi tâm địa thiện lương, nhưng ngươi nên vì người ngoài mà hại đệ đệ của mình.”




      Kim Tử lời này rất độc, tuy rằng lời của nàng mọi người đều biết là giả. Nhưng giả thế nào, quan trọng là Kim Tử muốn tốt cho Mộc phủ. ra ràng, Mộc Bách Nhiên tâm địa thiện lương cũng thể vì người ngoài mà hại đệ đệ mình. Lúc này, Mộc Bách Nhiên im lặng, theo ý Kim Tử, để ba người này làm vật hi sinh.




      Nghe Kim Tử , Vân Y khẽ cười, hơn nữa cười rất tùy ý.





      Kim Tử này, nàng hôm nay biết , vô sỉ.




      Nụ cười của Vân Y nhanh chóng tắt , nàng nâng mắt, thản nhiên nhìn Mộc Bách Nhiên.




      Mộc Bách Nhiên, thiên tài Bắc quốc, tình nhân trong mộng của ngàn vạn trong Bắc quốc. Dung mạo xuất sắc, tao nhã, lại văn võ song toàn.




      Ở trong mắt Vân Y, quả nam tử tốt đẹp.
      Cảm giác của ngày ấy bây giờ cũng rất ràng, tin tưởng.




      Mà vừa rồi, nàng có địch ý với . Trong mắt tựa hồ vĩnh viễn đều là lo lắng hoà thuận vui vẻ, ấm áp.




      Vân Y nhìn Mộc Bách Nhiên ánh mắt mang theo thản nhiên lo lắng, đối với lời đỡ của Mộc Bách Nhiên, nàng nhớ kỹ.




      Mộc Bách Nhiên nghe Kim Tử , thần sắc mặt cũng có chút mất tự nhiên. quả có lí do bảo vệ ba người này, nếu tranh cãi nữa, làm hại đến đệ đệ.




      “Bắt.”




      Thấy Mộc Bách Nhiên trầm mặc, trong mắt Kim Tử chứa tia đắc ý. Ánh mắt nhìn Vân Y lại ngoan, nhanh chóng ra mệnh lệnh.




      Kim Tử dứt lời, lần này bọn thị vệ do dự, lập tức xông lên, muốn bắt các nàng.




      Nhìn thấy vậy, Vân Y trong mắt lên tia quyết tuyệt.





      Tay trái của nàng như vô tình sờ vào trong tay áo bên phải, khóe miệng mang theo nụ cười châm chọc.




      Kim Tử nhìn nụ cười này cũng thấy lo sợ, nhưng để ở trong lòng.




      Rất nhiều thị vệ cùng xông lên, nháy mắt đến trước mặt Vân Y. Lúc tay họ muốn bắt Vân Y, chỉ cảm thấy có mùi bay qua ở chop mũi, trong nháy mắt, bọn họ lập tức cảm giác toàn thân vô lực, ngã xuống đất.




      Chuyện xảy ra trong nháy mắt, khi mọi người phản ứng lại, mọi người bị bao phủ trong sương mù. Sương mù tỏa mùi thơm ngát, lập tức làm cho người ta toàn thân vô lực, nháy mắt té mặt đất, có sức chiến đấu.




      Sương mù dày đặc bên trong, căn bản thấy ai là ai. Mọi người cũng dám lộn xộn, chỉ có thể bảo vệ chính mình. trường hỗn loạn mảnh, Kim Tử nhìn tình huống này, tức giận ngút trời, trong lòng sợ hãi vô cùng. Trong lòng nàng vẫn cảm thấy hôm nay có chuyện tốt xảy ra, tại lại ràng. Nàng cố gắng trấn định, dùng khí lực cuối cùng la to:“Ám vệ, ám vệ, nhanh vào bắt tặc tử.”




      “Ám vệ? Chỉ sợ ngươi đợi được ám vệ !”




      Kim Tử vừa dứt lời, trong phòng lập tức truyền đến thanh của Vân Y.




      Nghe thế, cả người Kim Tử run lên. Tay nàng dính đầy máu, hàng năm đều làm chuyện tàn nhẫn. Nhưng, bây giờ nghe được thanh Vân Y, lại cảm thấy sợ hãi vô cùng.
      Kim Tử muốn chạy ra ngoài, nhưng mới bước, tay trái của nàng bị bẻ.




      Thanh xương cốt vỡ vụn, trong phòng đồng thời vang lên thanh trong trẻo phẫn nộ của Vân Y.




      “Đau ? Đây mới là bắt đầu, sau này ta cho ngươi đau hơn. Tổn thương người ta quý trọng, ta cho ngươi ngày ngày sống trong địa ngục.”




      Vân Y xong, đôi chân dẫm tay Kim Tử khẽ nâng lên. Kim Tử vừa thở dài hơi, Vân Y dùng cước mạnh nhanh chóng dẫm nát tay Kim Tử. Nháy mắt, trong phòng lại vang lên thanh xương cốt vỡ vụn.





      Thanh kia là rất quỷ dị, thanh xương cốt vỡ vụn, thanh xương cốt bị nghiền, làm cho người ta sợ hãi thôi.




      Mà Kim Tử lại may, vốn muốn kêu lên, nhưng lại có sức lực, thiếu chút nữa hôn mê. Lúc này, đến cả thở cũng có khí lực, chỉ có thể nằm mặt đất.




      “Ta trước, bất quá Kim Tử, ta còn đến thường xuyên.”




      Vân Y xong, vội vàng ôm Hồng Mai cùng Lục Bình nhanh chóng lao ra khỏi phòng. Khi ra được, trong phòng truyền ra thanh thê lương.




      Mọi người vừa nghe, lập tức nhận ra đây là thanh Kim Tử. Mọi người buồn bực, vừa rồi nhị phu nhân phải có khí lực kêu to sao. Sao lại có tiếng kêu sợ hãi này.




      Vân Y mặc kệ Kim Tử như thế nào, bây giờ nàng chỉ để ý Hồng Mai cùng Lục Bình. Nàng biết Mộc phủ ám vệ đông, cao thủ nhiều như mây. May mắn, nàng có thầm tìm hiểu qua, tại tuy nàng hơi mất sức, nhưng chỉ cần cố gắng, vẫn có thể thoát ra ngoài. Chỉ là, nàng lo lắng gặp đại cao thủ trong Mộc phủ.




      Toàn bộ Mộc phủ chỉ có ám vệ võ công bình thường, chắc chắn còn có đại cao thủ, nếu lão gia trong phủ đều ra ngoài, đột nhiên có cao thủ đến, phải có thể phá tan Mộc phủ sao.




      Vân Y trong lòng rất khẩn trương, thân mình bay vút cố gắng phát ra thanh . Nàng cố gắng phối hợp giai điệu của gió, làm cho người ta biết tồn tại của nàng.




      Trải qua gian nan, Vân Y cũng thấy cửa lớn của Mộc phủ.
      Bây giờ, Vân Y cảm thấy cánh cửa này thân thiết, làm Vân Y muốn rơi lệ. Nhưng nàng còn chưa cảm khái xong, đột nhiên nàng cảm giác được hơi thở cường đại nguy hiểm dần dần tới gần nàng.




      tốt, cao thủ đến đây.




      Vân Y cắn răng, điều động nội lực trong thân thể, muốn liều mạng, toàn lực chạy ra ngoài.




      Nhưng chỉ còn chút nữa bị lực cường đại chặn đứng lại.




      Bị cái chưởng này cản trở, Vân Y thể dừng lại, dùng khinh công, bay lên nhánh cây gần đó.




      Đứng ở cây, Vân Y nhìn người ngăn chặn lại mình.




      Đó là người mặc áo xanh, đầu bạc, trong mắt mang theo đạo tinh quang, đánh giá Vân Y.




      Nhìn lão giả này, trong lòng Vân Y sợ hãi. Đêm nay có lão già này, nàng chắc chắn qua khỏi. Đêm nay, có khả năng nàng chết tại đây. Nàng chết, quan hệ, nhưng nếu liên lụy đến Hồng Mai cùng Lục Bình, vậy……




      Vân Y dám tưởng tượng kết quả, tuy rằng ngay từ đầu, nàng cũng tính đến chuyện này. Nhưng giờ phút này, chuyện đó sắp thành , trong mắt Vân Y vẫn hàm chứa sâu áy náy cùng sợ hãi.




      Sợ hãi, phải sợ hãi cái chết. Nàng là nữ tử xuyên qua, tính mạng của nàng quan trọng. Cho nên, nàng sợ hãi trước cái chết.




      Nàng sợ hãi tính mạng hai người nàng ôm trong tay tiêu tán. Các nàng còn trẻ, các nàng còn tương lai tốt đẹp, nhưng hôm nay phải chết ở đây.




      Nghĩ đến đây, trong mắt Vân Y biến hóa các loại thần sắc, cuối cùng, bất đắc dĩ cúi đầu nhìn hai người trong lòng.





      Nhưng khi nhìn lại, đồng tử của nàng đột nhiên co rụt lại, toàn thân khẽ run run.




      Làm sao có thể……
      thienbinh2388 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 131

      Edit: Sunny Út

      Vân Y thấy tình huống, đồng tử của nàng đột nhiên co rụt lại, toàn thân khẽ run run.

      Làm sao có thể……

      Tay nàng chỉ ôm người, nàng chỉ ôm Hồng Mai. Vậy Lục Bình đâu?

      Vân Y nhìn Hồng Mai bây giờ rơi lệ đầy mặt, cắn chặt môi dưới, cho dù cắn ra máu, cũng buông ra.
      Hồng Mai buộc mình đừng khóc ra tiếng. Nàng sợ khóc, nhưng mất muội muội, nàng thể khống chế cảm xúc của mình.

      Vân Y lúc này phi thường hận chính mình, hận mình vì sao lại yếu như vậy, ngay cả người mình để ý cũng bảo vệ được.

      Lục Bình bị cướp khi nào?

      Chẳng lẽ là khi mình hành hạ Kim Tử, nhưng sao mình có cảm giác gì. Lúc ấy tâm thần mình phẫn hận chỉ chú ý Kim Tử, chỉ nghĩ mình vẫn ôm Hồng Mai và Lục Bình.

      Mình là đáng chết a, làm sao có thể phạm sai lầm này.
      Nhìn Hồng Mai nhẫn nhịn, trong mắt Vân Y đầy huyết quang.

      Vân Y cảm giác trong cơ thể mình có ngọn lửa, thiêu cháy ý chí của mình. Nàng mạnh mẽ ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo ánh lửa, nhìn ông lão đối diện, tựa hồ phải thiêu đốt thành tro.

      Ông lão áo xanh bị nàng nhìn trong lòng lạnh run, ánh mắt này đáng sợ, là ánh mắt giết người. Người này thể giữ, nếu , gây ra họa cho Mộc gia.
      Trong lòng quyết định, hơi thở từ người ông lão thay đổi, từ giấu cho tới phóng ra. Hơi thở của từ từ lớn hơn, làm Vân Y có cảm giác mình chịu nổi.

      Vân Y cảm giác ngực như có tảng đá đè lên, làm cho nàng khó có thể hô hấp. Hơi thở cường đại này làm cho Vân Y có loại cảm giác muốn thần phục. Nhưng Vân Y thể thần phục.

      Vân Y vẫn dùng nghị lực ngăn cản, cứ như thế, khóe miệng của Vân Y bắt đầu chảy ra chất lỏng màu đỏ sẫm. Ngay từ đầu chỉ rất ít, càng về sau càng nhiều, cuối cùng lại hộc máu.

      Hồng Mai nhìn Vân Y ngừng hộc máu, trong lòng đau xót vạn phần, nhưng có cách nào khác. Bây giờ nàng cũng thể lộn xộn, nếu tiểu thư phân tâm, hậu quả chỉ sợ càng thêm nghiêm trọng.

      Mà trong mắt Vân Y tràn đầy quyết tuyệt, nàng vẫn biết Bắc quốc bình thường, Bắc quốc có rất nhiều cao thủ. Nhưng nàng vẫn nghĩ có cao thủ như vậy.

      Nhưng trước mặt, nàng thể tin.

      Bắc quốc cùng Sở quốc khác nhau, tuy rằng Bắc quốc thấp nhất trong thất quốc, nhưng có nghĩa là Bắc quốc yếu thế. Trong Bắc quốc có rất nhiều cao thủ lánh đời, những người này màn thế , chỉ lòng theo đuổi võ đạo. Tuy có nhiều cao thủ, nhưng vẫn đứng cuối cùng.

      Cho dù những cao thủ đó ra tay, địa vị của Bắc quốc cũng thay đổi.

      Thành lập quốc gia vũ lực là đủ, nó còn cần nhiều yếu tố khác.

      Mà Vân Y gặp phải ông lão này, nhìn đầu đầy tóc bạc, vẻ mặt có nếp nhăn, tuổi chắc vượt qua trăm. Lão quái vật như vậy, võ công tích lũy càng đáng sợ.

      Nhưng lão quái vật như vậy, nếu phải họa diệt phủ xuất . Nhưng, có chuyện gì xảy ra? Sao nàng có thể chọc tới lão quái vật này, Vân Y trong lòng hậm hực, nhưng nhìn lão quái vật vẫn bình tĩnh. Nàng chỉ có thể duy trì nghị lực, nhưng thân thể cũng sắp duy trì được.

      Mà ông lão đối diện, trong lòng có chút buồn bực. Người này, là người diệt Mộc gia sao? Lão giả nghi hoặc, nhưng vẫn tin tưởng lời tiên đoán.

      Nhiều năm trước, ngẫu nhiên đến Bồng Lai đảo gặp bạn tốt, tức là đảo chủ Bồng Lai đảo Minh Huy. Tuy rằng tuổi tác cách xa, nhưng tính tình lại giống, nên trở thành em kết nghĩa. Mà Minh Huy võ công tiến bộ thần tốc, biết bói toán, có thể đoán trước ít Thiên Cơ.

      Khi biết được võ công của Minh Huy, lão giả rất kinh hãi.

      Tuổi này, tu vi này, quả nhiên đáng sợ. Nhưng cũng rất là may mắn, dù sao đó cũng là bằng hữu của mình, mà phải địch nhân. Khi biết được năng lực của Minh Huy, khẩn cầu bạn tốt bói cho Mộc phủ. Ai ngờ bạn tốt bói xong, sắc mặt đại biến.

      Nhìn sắc mặt khó coi của , trong lòng lập tức có dự cảm bất hảo, nên hỏi kết quả. Vì thế Minh Huy cho kết quả.

      Tầm năm này, Mộc phủ có họa diệt môn, mà người làm ra chuyện này là nữ tử. Khi nghe được, cũng khó tin tưởng, nhưng năng lực bói của bạn tốt giống người thường. Bởi vậy, lo lắng về Mộc phủ, tìm nơi kín đáo luyện võ.

      cứ canh giữ Mộc phủ, ai ngờ cũng nhiều năm qua, nhưng cũng có gì. Dần dần, cũng quên việc này, cho rằng chuyện này xảy ra.

      Nhưng hôm này ở mật thất dưới đất trong Mộc phủ chuyện với tiểu bối, lại đột nhiên cảm giác được có người nghe lén. lập tức lên tìm người để giết, ai ngờ lúc lên, lại thấy có ai. Vì thế, mang tâm tình vui quay về. Chuyện tìm người giao cho người dưới làm. Nhưng khi quay lại, tâm tình càng nghĩ càng thoải mái, sao chịu khiêu khích như vậy. Bởi vậy, lại quay lên, dạo trong phủ, xem có thể gặp được hay .

      nghĩ gặp, tuy rằng biết người kia có bộ dáng ra sao. Nhưng có thể cảm nhận được hơi thở quanh thân . Bởi vì mật thất có loại cây đặc biết, khi có người đến gần, như vậy trong bảy canh giờ người có mùi của cây đó. Bởi vậy, tìm được người có ý đồ gây rối.

      nhìn tiểu nữ oa trước mặt, trong đầu đột nhiên nhớ lại. Khi nhìn mắt nàng, biết vì sao trong lòng liền chắc chắn quẻ kia tiểu nữ oa này. Dù sao với cảnh giới võ công của , có thể biết được họa phúc. Mà Vân Y bí thuật giả nam của Vân Y có tác dụng với .

      Ông tinh tế nhìn tiểu nữ oa trước mắt, thấy nàng diện mạo tinh xảo, nhưng cỗ khí chất người cũng làm cho người ta kinh hãi. Người như thế, chỉ cần chết, nàng kiêng kị cái gì.

      Trong mắt ông lão lên vẻ lo lắng, chỉ cần uy hiếp đến Mộc gia thể giữ lại. Hôm nay, mạng của tiểu nữ oa này phải ở đây.

      Vân Y dùng ánh mắt kiên nghị nhìn ông lão đối diện, trong thân thể tản mát ra loại ánh sáng tuyết trắng, ngừng thiêu đốt sinh mệnh của nàng.

      Ông lão đối diện thấy vậy, trong mắt thần sắc càng thêm tàn nhẫn. Nàng càng xuất sắc, càng muốn đuổi tận giết tuyệt. Ông lão vận công lực toàn thân, tập trung tay, muốn chưởng giết chết Vân Y. Dựa vào công lực của ông cần sử dụng toàn lực vẫn giết được Vân Y.

      Nhưng để ngừa vạn nhất, vẫn dùng toàn lực.

      Càng là người hiểm, đôi khi càng phải cẩn thận, bọn họ tuyệt đối cho địch nhân có cơ hội xoay người.

      Vân Y nhìn nội lực tụ tập tay của ông lão, tốc độ thiêu đốt sinh mệnh càng nhanh. Đồng thời cũng làm cho Vân Y ngừng hộc máu tươi. Cả người Vân Y đều dính máu, cuối cùng cũng xuất chưởng, đánh tới ông lão. Mà phía sau, cũng lao tới.

      Hai chưởng tiếp xúc, mặt đất rung chuyển, sau đó trận bụi đất bay lên. Ông lão thu chưởng lại, bên khóe miệng mang theo nụ cười tàn nhẫn, đợi bụi đất tan , lại nhìn bộ dáng của Vân Y.

      Nhưng, đến khi bụi đất sạch , lại có ai cả. Ông ta lập tức ngây ngẩn cả người, làm sao có thể? Đây là có chuyện gì? Vừa rồi bên cạnh còn có nhiều người, nhưng sao phát ? Người này là ai vậy, có thể nhân lúc chú ý mà mang người .

      Ông lão phẫn nộ đánh chưởng vào thân cây Vân Y, nhất thời cả cây đều tan thành bụi phấn.

      Lúc này trong mẫu đơn viện, Kim Tử được ngự y chữa trị.

      Trong phòng các nha hoàn đều quỳ rạp, Mộc Vũ mang vẻ mặt lo lắng ngồi ở đầu giường, nhìn ngự y băng bó cho mẫu thân. Giờ phút này, trong lòng có chút bồn chồn, Vân Y là do mang vào phủ. Bây giờ gây ra chuyện lớn như vậy. Hơn nữa, Vân Y rồi, bệnh của làm sao bây giờ?

      Mộc Vũ cứ như vậy bên nhìn ngự y trị thương cho mẫu thân, bên nghĩ chuyện của mình.

      Mà Mộc Bách Nhiên chỉ lẳng lặng đứng ở trong phòng, Mộc Văn được nha hoàn đỡ lên ngồi ghế, thỉnh thoảng rầm rì, trong ánh mắt tràn đầy tia quang mang.

      Chỉ chốc lát, các ngự y chữa trị xong vết thương tay Kim Tử. Xong việc, các ngự y đều nơm nớp lo sợ đứng đó, trán lại ngừng ra mồ hôi.

      Nhìn thấy vậy, trong mắt Kim Tử đầy ngoan, hờn giận :“Các vị ngự y, tay của ta như thế nào?”

      Kim Tử xong, lập tức cái ngự y đều quỳ xuống.

      Nhìn đến tình huống này, mặt mày Kim Tử lạnh như băng.
      , nếu , chết.”

      Các ngự y quỳ cũng chết tâm, bởi vì khi chọc Kim Tử mất hứng, kết quả của bọn họ là chết.

      Nhưng bây giờ bọn họ phải trả lời câu hỏi của Kim Tử. Các ngự y nhìn nhau, cuối cùng ngự y lớn tuổi ra đáp lời.

      “Hồi bẩm phu nhân, vết thương của phu nhân rất nặng, trừ phi có thể tìm được sinh mệnh chi hoa, như vậy tay phu nhân có thể khôi phục như lúc ban đầu.”

      Ngự y xong, các vị còn lại đều nghĩ gừng càng già càng cay. Trả lời như vậy tốt quá, bọn họ có cách trị, mà trước hết là cần thuốc. Chỉ cần tìm ra thuốc, bọn họ có thể khôi phục lại đôi tay.

      Mộc Bách Nhiên nghe được bốn chữ sinh mệnh chi hoa, trong mắt lên thần sắc đen tối, nhưng ai nhìn ra.

      giường Kim Tử nghe tới sinh mệnh chi hoa, trong mắt lên chút cuồng nhiệt. Nhưng lại nhanh chóng nhíu mày. Sinh mệnh chi hoa này, tuy rằng là tồn tại.

      Nhưng lại cực kỳ khó tìm. Trong thiên hạ chỉ có đóa, hơn nữa lại biết ở đâu.

      Sinh mệnh chi hoa này cùng với bảo vật của Bắc quốc là hai vật quý hiếm.

      Sở dĩ nó trở thành tiên dược, là vì chúng nó có tác dụng rất lớn. Mà hai vị thuốc này lại được người trong thiên hạ tìm kiếm ngừng, Hồi sinh chi thảo của Bắc quốc chỉ có Bắc Đế biết, được vị cao thủ thần bị bảo hộ. Bởi vậy tuy người trong thiên hạ khát vọng, nhưng đến nay ai dám cướp. Cho dù người có võ công rất cao, bối cảnh lớn, cuối cùng đều chỉ có kết quả, chết. Cho nên, muốn loại thảo dược này, chỉ có cách, trừ phi Bắc Đế tự mình tặng cho, nếu còn cách khác.

      Nhưng muốn đế vương đồng ý tặng trấn quốc chi bảo, có thể sao?

      Mà sinh mệnh chi hoa lại ai biết ở đâu, Kim Tử tất nhiên nghĩ mình đủ khả năng tìm được. Mà ngự y kỳ cũng có ý tứ khác, nếu có thể dùng Hồi sinh chi thảo. Chỉ là, đó là bảo vật trấn quốc của Bắc quốc trấn quốc, bọn họ thể tùy ý đoạt.

      Kim Tử nhìn các ngự y quỳ, trong lòng nghĩ hướng khác. Những ngự y này có giết cũng vô dụng, chính nàng cũng biết vết thương của mình nghiêm trọng ra sao, nếu có thuốc tốt, sao có thể chữa khỏi được? Các ngự y đó nên giữ lại, nếu thân thể hai mẹ con nàng có vấn đề, nếu giết sạch ngự y sao có thể tìm được nhiều đại phu đến xem bệnh được.

      Kim Tử tuy rằng giết bọn , nhưng tội sống khó tha.

      “Người đâu, kéo toàn bộ ngự y xuống đánh ba mươi đại bản.”

      Kim Tử xong, ngự y quỳ thiếu chút nữa hạnh phúc mà khóc.

      Ba mươi đại bản! Bọn họ quả thực thể tin được, chỉ phạt như vậy. Theo tính tình của Kim Tử trước kia bọn họ phải chết mới bỏ qua.

      Mà lần này, các ngự y đều nghi ngờ thiện tâm nàng nổi lên, cho nên mới tay như vậy.

      Vì thế, toàn bộ ngự y lui xuống chịu phạt.

      “Nhị phu nhân, thân thể ta thoải mái, được nghỉ ngơi chưa?”

      Mộc Văn cùng Kim Tử quan hệ vẫn tốt, cho nên Mộc Văn cho tới bây giờ đều là xưng hô Kim Tử là nhị phu nhân.

      Kim Tử nghe Mộc Văn , giờ phút này cũng có tâm tình cùng so đo, phất phất tay cho lui xuống.

      Lúc này Mộc Văn cúi mặt, trong mắt có ý cười thản nhiên, trong lòng nghĩ nhanh chóng đem tiểu nha đầu kia đến bên cạnh. Nếu , rất lo lắng.

      Mà lúc này trong Bích Thủy sơn trang, nam tử mang thân hắc y, mặt mang theo mặt nạ màu bạc ôm hai người, nhanh chóng đến Bích Thủy các.

      Ngân mặt nam tử khinh công vô cùng tốt, trong nháy mắt rất xa, phát ra thanh. Ngân mặt nam tử nhanh chóng tới Bích Thủy các.

      Ngân mặt nam tử vẫy tay sai hai thị nữ, mang Hồng Mai thay quần áo và xử lý vết thương. Mà ngân mặt nam tử lại ôm Vân Y hôn mê vào phòng .

      Sau khi vào phòng, ngân mặt nam tử ôm Vân Y đến bên giường , nhàng đặt nàng giường, sau đó mình cũng nằm bên cạnh nàng.

      nằm bên cạnh nàng, nhàng ôm Vân Y vào lòng. Giữ chặt Vân Y trong ngực, tay trái nâng lên, vách tường ở phía sau giường có cơ quan. Sau đó, giường liền lộn lại. Ngân mặt nam tử ôm chặt Vân Y trong lòng, sử dụng khinh công, chỉ chốc lát liền tiếp đất an toàn.

      Lập tức có thể cảm nhận được trận băng hàn ập tới. Tay áo của vung lên, bóng đen tan biến tức khắc, vách tường được khảm vô số viên dạ minh châu, giờ phút này chiếu sáng căn phòng như ban ngày.

      Chỉ thấy vách tường của gian phòng này đều dùng Ngọc Thạch tạo ra, tường được khảm dạ minh châu, có thể là vô giá. Mà trong phòng này lại bài trí gì, chỉ có cái giường ở giữa phòng. Đó là dùng khối hàn ngọc tạo ra giường, trong phòng có khí lạnh là do chiếc giường này tản mát ra.

      Ngân mặt nam tử đem Vân Y nhàng đặt giường hàn ngọc, vừa tiếp xúc với giường, sắc mặt Vân Y tái nhợt lại nháy mắt có huyết sắc. Nhưng chỉ lát sau, sắc mặt Vân Y bắt đầu chậm rãi khôi phục ít. Cả người nhìn lại giống khi nãy.

      cứ lẳng lặng nhìn Vân Y, trong ánh mắt có nhu tình, có lo lắng.

      lúc lâu sau, quanh thân Vân Y đều kết tầng băng. Nhìn như khắc băng vậy, quanh thân quanh quẩn cỗ khí chất Xuất Trần.

      Ngân mặt nam tử nhìn Vân Y như vậy, ánh mắt sáng rực như sao.

      Tay áo của vung lên, thân mình vừa động, ngay sau đó Vân Y được cho ngồi lên. Mà lại ngồi sau lưng Vân Y, giờ phút này hai tay đặt lưng Vân Y, vì nàng truyền nội lực, chữa trị gân mạch trong cơ thế nàng.

      Vân Y lần này bởi vì để ý hậu quả mà áp bức chính mình, ngừng dùng nội lực. Nội lực khi luyện thành, giống như tính mạng. Mà Vân Y lại liều lĩnh dùng mạng của mình, hậu quả có thể là cực kỳ nghiêm trọng.

      Mà trong cơ thể của Vân Y giờ phút này cũng có thể là vỡ nát, bị thương như thế chỉ có dùng giường hàn ngọc làm đông lại thương thế, sau đó lại dùng nội lực thâm hậu chữa trị, mới có thể chậm rãi chữa hết, trong lúc đó lại phải dùng vô số dược liệu trân quý.

      Thời gian cứ như vậy trôi qua, ngừng chữa trị cho Vân Y, môi từ từ trở nên tái nhợt, trở nên trong suốt.

      Ba canh giờ sau, ngân mặt nam tử thu hồi hai tay, Vân Y lại thuận thế ngã vào lòng . Ngân mặt nam tử nhìn Vân Y trong lòng mình sắc mặt tối tăm, đôi môi gần như trong suốt khẽ cong lên. mặt tràn đầy sủng nịch và đau lòng.

      Ngân mặt nam tử lẳng lặng nhìn Vân Y hồi, sau đó nhàng đặt Vân Y nằm xuống. Ngân mặt nam tử nhàng nhảy xuống. Đứng mặt đất, sâu nhìn Vân Y, sau đó rời khỏi đây.

      Bảy ngày sau, Vân Y từ từ tỉnh lại.

      Giờ phút này ý thức của Vân Y chưa ràng, chỉ cảm thấy đau đớn, toàn thân đều tràn ngập đau đớn. Tựa hồ mỗi tế bào đều kêu gào đau đớn, lục phủ ngũ tạng trong cơ thế đau vô cùng.

      “Tiểu thư, ngươi tỉnh sao?”

      Hồng Mai vẫn canh giữ bên giường nhìn Vân Y lông mi khẽ run, lập tức kích động giọng hỏi. Bảy ngày, tiểu thư hôn mê bảy ngày, tỉnh lại. Bảy ngày nay nàng cũng dám nhắm mắt, sợ tiểu thư bỏ nàng . Nàng mất muội muội, tại nàng chỉ có tiểu thư, nàng nhất định phải bảo vệ tiểu thư.

      Nghe Hồng Mai gọi, Vân Y nhớ lại mọi chuyện. tuyệt vọng, hận ý nháy mắt tràn ngập toàn thân. Trong đau đớn và giãy dụa, Vân Y chậm rãi mở mắt.

      Khuôn mặt đầy lệ của Hồng Mai lập tức vào mắt, nhìn thấy Hồng Mai, Vân Y vui vẻ, áy náy, tự trách. Các loại cảm xúc nhồi trong đó, cuối cùng chỉ có thể hóa thành câu cúi đầu nỉ non.

      “Thực xin lỗi.”

      “Tiểu thư, ngươi cái gì? Ngươi khỏe chỗ nào? Ngươi có muốn uống nước ?”

      Thanh Vân Y rất thấp, Hồng Mai nghe ràng, nên lo lắng hỏi. Hồng Mai nghĩ tiểu thư vừa tỉnh, chắc khát, nên rót nước cho Vân Y.

      Vân Y nhìn Hồng Mai bước đến bức tường trước mặt, sau đó xoay viên dạ minh châu tường, lập tức có khe trống mở ra. Hồng Mai vào, chỉ chốc lát cầm cái chén ra.

      Hồng Mai cho Vân Y uống nước xong, thân thiết hỏi có uống nữa .

      Nhìn Hồng Mai, Vân Y rất muốn tạ lỗi với Hồng Mai.

      Nhưng cuối cùng nàng vẫn chôn ở đáy lòng. Nàng thể , nếu làm Hồng Mai tổn thương. Nàng thầm hạ quyết định, nàng nhất định vì Lục Bình báo thù. Người làm tổn thương Hồng Mai cùng Lục Bình, nàng Vân Y nàng nhất định băm thây vạn đoạn bọn họ. Mộc phủ, nàng nhất định làm nó trả giá đại giới.

      Vân Y thu hồi cảm xúc, giọng điệu nhu hòa hỏi:“Hồng Mai, sao chúng ta lại ở đây, là ai cứu chúng ta?”

      Vân Y nhìn nơi đây, cũng cho rằng là người của Mộc phủ đả thương các nàng, sau đó lại đưa tới nơi tốt như vậy, còn giúp nàng chữa thương. Vân Y có thể cảm giác được, gân mạch trong cơ thể được chữa trị.

      Nghe Vân Y hỏi, Hồng Mai giọng đáp:“Tiểu thư, nơi này là Bích Thủy sơn trang, lần này là trang chủ Tư Cảnh Hiên của Bích Thủy sơn trang cứu chúng ta. Hơn nữa mỗi ngày đều chữa trị cho tiểu thư, liên tục bảy ngày.”

      Tư Cảnh Hiên, nghe cái tên này, lòng Vân Y đột nhiên nhảy dựng.

      “Tư Cảnh Hiên……”

      Vân Y khẽ gọi tên nầy.

      Hai người chuyện, Tư Cảnh Hiên tới, vẫn như cũ là ngân mặt hắc y.

      Tư Cảnh Hiên vào phòng, nhìn người giường tỉnh, hơn nữa khí sắc tốt hơn, lo lắng trong ánh mắt cũng dịu . đến bên người Vân Y, ánh mắt lặng lẽ nhìn cả người Vân Y vòng, sau đó cụp mắt xuống, hờ hững đứng đó.

      Vân Y nhìn Tư Cảnh Hiên đạm mạc, nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ, biết gì cho phải. Khóe mắt nhìn Hồng Mai, trong lòng nhớ tới việc, nên nhìn Hồng Mai :“Hồng Mai, ngươi chiếu cố ta lâu như vậy cũng mệt mỏi, ngươi nghỉ ngơi .”

      Hồng Mai nghe Vân Y , liền lẳng lặng lui xuống, nàng biết tiểu thư có việc muốn với trang chủ.

      Chỉ chốc lát trong phòng chỉ còn Vân Y cùng Tư Cảnh Hiên.

      “Tư trang chủ, tại hạ muốn hỏi ngươi việc.”

      Thanh Vân Y mang theo nhè bi thương, châm chước hỏi.

      Nghe Vân Y xong, Tư Cảnh Hiên khẽ nâng ánh mắt, nhất thời đôi mắt kia ánh vào mắt Vân Y. Ánh mắt này giống Sở Hiên, nhưng lại làm Vân Y có cảm giác xinh đẹp như mắt .

      Nhìn ánh mắt này, trong mắt Vân Y xẹt qua chút bi thương. Nhưng Vân Y bị lời của Tư Cảnh Hiên hấp dẫn.

      “Mấy ngày nay ta có phái người Mộc phủ tìm tin tức của Lục Bình nương, nhưng tra được gì.”

      Nghe vậy, Vân Y như bị sét đánh, trái tim như bị dao đâm, đau đớn vô cùng.

      Đôi mắt xinh đẹp từ từ dâng nước mắt, hơi nước mênh mông, nháy mắt làm ẩm ướt lòng Tư Cảnh Hiên. Tư Cảnh Hiên vội giải thích:“ có tin tức chính là tin tức tốt, cái này thuyết minh Lục Bình nương vẫn có thể bình an.”

      Những lời này của Tư Cảnh Hiên giống như mở ra cửa sổ cho Vân Y.

      Đúng vậy, có tin tức chính là tin tức tốt a.

      Bằng , nếu Lục Bình có việc gì, lấy năng lực của Bích Thủy sơn trang sao có thể điều tra được?

      Như vậy chỉ có khả năng, có người lặng lẽ đem Lục Bình dấu .

      Chỉ cần Lục Bình còn sống, như vậy nàng dốc sức cứu nàng ra.

      Khi trong lòng Vân Y tràn đầy chờ mong, bên tai lại truyền đến thanh đạm mạc của Tư Cảnh Hiên.

      “Còn có tin tức xấu muốn cho ngươi……”
      thienbinh2388 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 132

      Edit: Sunny Út

      “Còn tin xấu muốn cho ngươi......”

      Lúc trong lòng Vân Y tràn đầy chờ mong, thanh lạnh lùng của Tư Cảnh Hiên vang lên bên tai. Nghe như thế, sắc mặt Vân Y lập tức có chút trắng bệch. Lúc này, thân thể nàng chưa tốt, có năng lực bảo hộ người mình để ý, sợ nhất là nghe tin tốt.

      Vân Y có chút run run hỏi: “Là tin tức gì?”

      Vân Y rất sợ tin này có liên quan đến Hồng Mai hoặc là Lục Bình, nàng chịu nổi.

      Tư Cảnh Hiên được nửa, sau đó nhìn thần sắc mặt Vân Y. Lúc nhìn sắc mặt trắng bệch của nàng, trong lòng châm chước nên với nàng như thế nào mới làm nàng đau lòng.

      Nhìn do dự của Tư Cảnh Hiên, trong lòng Vân Y càng thêm bối rối, ánh mắt khẩn trương nhìn .

      Nhìn Vân Y như thế, Tư Cảnh Hiên mở miệng, giọng: “Ngày ấy ngươi bị Mộc gia lão tổ đánh trúng chưởng, tuy rằng chỉ có ba tầng lực đạo. Nhưng thân thể của ngươi bị thương rất nặng, trong cơ thể lại có cỗ khí tiêu tan. Cần vài năm nghỉ ngơi, nếu về sau sinh con được.”

      Tư Cảnh Hiên đến đây, trong thanh có vẻ run nhè . lo lắng nàng nghe xong khổ sở, thậm chí tuyệt vọng. cần, biết nữ tử nếu sinh con được, đó là chuyện rất tàn khốc.

      Chỉ là, Vân Y phải nữ tử bình thường.

      ra ngươi cái này, làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng Hồng Mai cùng Lục Bình có chuyện gì.”

      Nghe Tư Cảnh Hiên , tuy rằng trong lòng Vân Y có chút buồn. Nhưng so sánh với nỗi lo của nàng sao cả.

      Về phần có thể sinh con hay , bây giờ cũng quan trọng. Tương lai của nàng cùng Sở Hiên xa vời, ở cùng nhau thôi cũng rất xa xỉ, sao có thể hy vọng xa vời được? Hơn nữa, nàng phải người ở đây, nếu có ngày nàng được quay về. Tuy rằng khả năng rất , nàng cũng có chút hy vọng. Nhưng cảm thấy số phận được định sẵn. Đến thời cơ, cũng được quay về.

      Tư Cảnh Hiên vốn nghĩ thấy mặt Vân Y lộ ra biểu tình khổ sở, nhưng mặt Vân Y lại có. Ngược lại lúc nghe thấy, mặt lại có chút thoải mái, tựa như đây phải chuyện lớn. Tuy rằng biết nàng nghĩ gì, mặt nàng có chút đơn.

      Tư Cảnh Hiên nghĩ nghĩ, cảm thấy ngực hoảng hốt. Chẳng lẽ nàng cần sao, chẳng lẽ nàng chưa từng nghĩ cùng sinh đứa đáng sao? Hay là, tới bây giờ nàng vẫn chưa nghĩ sống với . Hay là, nàng chưa từng ?

      Tư Cảnh Hiên càng nghĩ càng phiền chán.

      “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, cần cái gì để Hồng Mai cho hộ vệ ở ngoài.”

      Tư Cảnh Hiên xong, đợi Vân Y phản ứng vội vàng rời .

      Vân Y chìm đắm trong suy nghĩ, trong giây lát nghe được thanh cứng rắn của Tư Cảnh Hiên và bóng dáng rời của , trong lúc nhất thời hiểu gì.

      Đây là có chuyện gì?

      Nàng lại đắc tội sao? Bây giờ nàng mới là người mất hứng, sao lại như vậy?

      Phát giận? Đúng, nàng biết tức giận. là kỳ quái, nàng với là hai người xa lạ. Tuy rằng lúc này, bọn họ coi như là thấy mặt hai lần, nhưng vẫn tính là thân quen nha. Nhưng trong lòng lại cảm thấy rất quen thuộc, quen thuộc như ở chung với nhau rất lâu.

      Cảm giác này, giống như Sở Hiên ở bên cạnh nàng.

      Sở Hiên? là Sở Hiên sao?

      Làm sao có thể?

      Sở Hiên tuy rằng cũng đạm mạc như Tư Cảnh Hiên, nhưng bề ngoài là bộ dáng tao nhã ôn nhuận. người luôn có loại khí chất thiên tiên, mà Tư Cảnh Hiên này bề ngoài cũng đạm mạc, thậm chí có lãnh khốc.

      Hơn nữa quan trọng nhất là đôi mắt khác nhau, Sở Hiên có đôi mắt đen láy mà trong sáng. Mà đôi mắt của Tư Cảnh Hiên giống với Sở Hiên. Đôi mắt Sở Hiên luôn ôn nhuận phát sáng. Mà đôi mắt của Tư Cảnh Hiên luôn chứa băng tuyết bàn đạm mạc, mang theo lãnh liệt bức người sắc bén.

      Hai người khác xa như vậy, sao nàng lại cho là giống chứ?

      Xem ra gần đây đầu óc của nàng tốt, nếu , làm sao có thể nghĩ xa vời như vậy?

      Vân Y nghĩ chuyện xảy ra gần đây, trong đầu lập tức bắt đầu phân tích. Nàng cứ nghĩ nghĩ, đến khi Hồng Mai bưng bữa tối đến, Vân Y mới phát thời gian qua nhanh.

      Nhưng tuy rằng suy nghĩ lâu, nàng vẫn ràng.

      Ngay cả Tư Cảnh Hiên cũng điều tra được nơi ở của Lục Bình, ở đây nàng có thế lực, bây giờ lại trở mặt với Mộc phủ. Nàng càng có khả năng điều tra nơi Lục Bình ở, tiếp theo nàng nên làm gì đây, như thế nào mới có thể an toàn cứu Lục Bình ra?

      Xông vào Mộc phủ, điều tra? Phỏng chừng còn chưa vài bước bị người khác đánh chưởng.

      Phái người thầm điều tra? Đợi khi nàng tìm được người, Hoàng đé Bắc quốc thay đổi.

      Tình trạng bây giờ làm người ta xấu hổ a, muốn liều mạng, cũng biết làm sao. Sao năng lực của nàng lại yếu như vậy? Nếu , chính là chịu chết, mà người ta bị ảnh hưởng.

      Ăn bữa tối Hồng Mai bưng tới, Vân Y là thực biết vị. Ánh mắt ngẫu nhiên nhìn Hồng Mai, nhất thời hội cảm thấy trong lòng buồn thôi. Đến bây giờ, nàng cùng Hồng Mai chuyện nhiều. phải nàng dám thừa nhận sai lầm, chỉ là nàng sợ hãi đối mặt Hồng Mai. Hồng Mai cùng Lục Bình vẫn ở bên cạnh nàng, vô luận thoải mái, hay là bi thương, các nàng vẫn ở bên người nàng. Nàng vẫn nghĩ cho các nàng tương lai tốt, cũng muốn đem đến tai hoạ cho các nàng.

      Nàng bắt đầu hoài nghi mình có năng lực bảo hộ người mình để ý . Nếu , người bên cạnh mình gặp tai họa ngừng. Bà ngoại, Sở Hiên, bây giờ Hồng Mai cùng Lục Bình cũng vậy.

      Trong miệng nuốt đồ ăn, trong mắt cũng ngập nước.
      Hồng Mai bên cạnh nhìn Vân Y ăn cơm như thế, cũng nhịn được đỏ hốc mắt. Nhưng bây giờ nàng biết nên an ủi tiểu thư như thế nào.

      “Tiểu thư, ngươi có khỏe ?”

      Thanh nghẹn ngào của Hồng Mai truyền đến, đột nhiên Vân Y bừng tỉnh.

      Vân Y đột nhiên nghe được thanh thân thiết của Hồng Mai, cả người mạnh mẽ tỉnh táo lại. Nàng làm gì chứ, sao nàng lại có tư tưởng tiêu cực như vậy. Bây giờ nàng phải bình tĩnh, phải kiên cường. Lục Bình còn chờ nàng cứu .

      Vân Y mạnh mẽ ngẩng đầu lên, thu hồi nước mắt. Vân Y nhìn Hồng Mai, tuy rằng mắt vẫn chưa khô. Nhưng thông suốt trở lại. Nàng cười nhìn Hồng Mai :“Ta sao, ta có việc gì. Ta tốt thôi, ta muốn dưỡng thương tốt, ta còn muốn cứu Lục Bình.”

      Thanh mềm mại của Vân Ymang theo kiên cường, làm Hồng Mai rơi lệ.

      “Tiểu thư, có gì, ta cùng Lục Bình thề, cam nguyện hy sinh vì tiểu thư. Lục Bình trách ngươi, Lục Bình cũng hy vọng nhìn thấy tiểu thư như vậy. Lục Bình......”

      Hồng Mai đến đó khóc thành tiếng.

      Nhìn Hồng Mai như vậy, Vân Y giải thích:“Hồng Mai, Lục Bình vẫn còn sống. Ta , Tư trang chủ mấy ngày nay muốn phái người điều tra tin tức của Lục Bình. Nhưng là, tất cả đều thu hoạch được gì. ai biết Lục Bình ở đâu. tại người của Mộc phủ đều nghĩ Lục Bình được chúng ta mang . lên điều gì? Có thể Lục Bình được người khác cứu, cho nên mọi người trong Mộc phủ biết. Kết quả xấu nhất là Lục Bình bị bao vây, nhưng vẫn an toàn. Người bắt Lục Bình có khả năng muốn áp chế chúng ta. Nếu , Lục Bình gặp chuyện may, làm sao có thể có tin tức. Cái gọi là sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Chỉ cần ngày có tin tức chuẩn xác, chúng ta tin Lục Bình còn sống. Lục Bình còn sống, ta cảm giác Lục Bình chỗ chờ chúng ta cứu nàng. Hồng Mai, tin tưởng ta, ta nhất định cứu Lục Bình ra.”

      Hồng Mai nghe Vân Y , kinh hỉ lấy tay che miệng mình, làm như có chút thể tin được. Nàng có cảm giác như được lên thiên đường. Tuy rằng bên ngoài nàng có gì, nhưng chỉ nàng mới hiểu , Lục Bình đối với nàng rất quan trọng. Nàng và Lục Bình là song sinh. Các nàng từng còn thề, tương lai các nàng phải gả cho cùng ngừoi, vĩnh viễn cùng chỗ, vĩnh viễn cũng tách ra.

      Cho nên, mất Lục Bình, nàng như mất nửa sinh mệnh. Lúc nghĩ tới Lục Bình mất , nàng biết sau này mình hạnh phúc. Nàng còn sống chỉ là hoàn thành tâm nguyện của nàng cùng Lục Bình, bảo vệ tiểu thư.

      Mà bây giờ, tuy rằng nhìn thấy Lục Bình, nhưng nghe tiểu thư , nàng cảm thấy an tâm. Ngực luôn trống rỗng, giờ phút này cũng nhảy lên.

      Vân Y nhàng vươn hai tay, ôm Hồng Mai vào lòng, hai người an ủi lẫn nhau, cảm thấy bây giờ yên ổn.

      Mà bên kia, ngõ ở trong thành.

      Lúc này có chiếc xe ngựa vào ngõ , xe ngựa thực bình thường, dùng màn che cũng rất bình thường.

      Chỉ chốc lát, xe ngựa ngừng lại ở căn nhà . cánh tay trắng noãn đưa ra, cánh tay trắng toát, có dấu hiệu suy nhược.

      Cánh tay đưa ra, ngay sau đó người từ trong xe ngựa nhảy xuống, nháy mắt lộ ra khuôn mặt quen thuộc.

      Mộc Văn, Mộc phủ tam thiếu gia.

      Người này bình thường luôn ở trong phủ, tam thiếu gia ốm yếu bây giờ nên ở nhà đọc sách. Nhưng lại xuất ở đây, tuy rằng mặt vẫn tái nhợt. Nhưng khí chất người thay đổi.

      Mộc văn xuống xe, xa phu lập tức rời , Mộc Văn cũng lắc mình vào khu nhà dân này. Ngõ lại khôi phục im lặng, giống như chưa xảy ra chuyện gì.

      Mộc văn vào nhà dân, trước nhà là cái sân xinh. Trong sân có ít hoa tươi nở rộ.

      Nếu cẩn thận cảm giác, tất nhiên có thể cảm thấy xung quanh sân có hơi thở cường đạo, trong viện này có cao thủ bảo hộ.

      Mộc Văn đứng trong viện, khóe miệng mang theo ý cười thản nhiên, ánh mắt mềm mại, đến gian phòng.

      mở cửa ra, nhìn lục y nữ tử vui vẻ ăn điểm tâm, cước bộ liền ngừng.

      Khi lục y nữ tử nhìn thấy nam tử, lập tức thủ thế, trừng mắt vào Mộc Văn.

      Mộc Văn nhìn như vậy, tâm tình sung sướng. bỡn cợt :“Bên này rất vui vẻ sao? Nếu hài lòng, ta chuyển qua đây ở với ngươi?”

      Nghe như thế, lục y nữ tử lập tức đứng dậy, nắm điểm tâm bàn chọi qua nam tử.

      Nhìn động tác của nữ tử, nam tử vẫn mang nụ cười trong suốt đứng đó, che giấu.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 133






      Edit: Sunny Út





      Lục y nữ tử đột nhiên đứng dậy, cầm điểm tâm bàn ném vào nam tử.




      Nhìn động tác của nàng, nam tử vẫn đứng đó cười yếu ớt mà trong suốt. Phần điểm tâm đều dính người Mộc Văn, làm cho áo trắng trở nên hỗn độn.




      Thấy tránh, Lục Bình giật mình sửng sốt. Nàng nghĩ như thế, lại đứng im cho nàng ném.




      Trong mắt Lục Bình, Mộc Văn là người xấu, chỉ muốn khi dễ nàng, còn giam lỏng nàng. Mà người như vậy là người xấu trong mắt Lục Bình, mà bây giờ Lục Bình lại ném vào . Lục Bình nghĩ, nếu để cho cái tên xấu xa này kiện nàng phải làm sao. Nếu người này gây rối nàng nên làm gì đây, nàng muốn dùng cái chết sao?




      Lục Bình nghĩ nghĩ, cảm thấy có chút đáng sợ, trán ra tầng mồ hôi. Ánh mắt nàng bối rối nhìn Mộc Văn, chỉ thấy Mộc Văn đứng đó bất động, dùng ánh mắt vui vẻ nhìn nàng.




      Lục Bình bị nhìn trong lòng rất sợ hãi, cứ đứng yên chỗ đó.




      Mà Mộc Văn lúc này lại mang tâm tình tốt, lẳng lặng nhìn Lục Bình, nhìn biến hóa mặt nàng, cảm thấy rất thú vị.




      lát sau, thấy tiểu nha đầu giống như bị dọa, muốn khóc, Mộc Văn đùa nàng. Mộc Văn lấy khăn tay trong tay áo, nhàng lau sạch vết bẩn người. Sau đó về phía Lục Bình, mỗi bước đều rất chậm.




      Thấy Mộc Văn chậm rãi tới gần, Lục Bình rất sợ hãi. Nhưng nàng khuất phục, biểu ra yếu đuối, nàng để tiểu thư mất mặt.




      Nghĩ đến tiểu thư, Lục Bình lập tức lại tràn ngập ý chí chiến đấu. Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt bất khuất nhìn Mộc Văn. Mà lúc này Mộc Văn vừa vặn đến bên cạnh Lục Bình bị ánh mắt của nàng làm ngẩn ra. Mộc Văn kinh ngạc, nghĩ tiểu nha đầu này thay đổi nhanh như vậy, vừa rồi còn sợ hãi, sao lại trở nên kiên cường như vậy. Là cái gì làm cho tiểu nha đầu này thay đổi nhanh như vậy.




      Mộc Văn đối với tiểu nha đầu này là càng ngày càng cảm thấy hứng thú. đúng, phải là đối với đôi tỷ muội song sinh này càng ngày càng cảm thấy hứng thú.





      Dung mạo giống nhau, tính cách lại khác nhau, nhất động nhất tĩnh.




      Trong lúc vô ý, Mộc Văn khắc sâu vào lòng đôi song sinh này. vốn tin vào duyên phận, nhưng khi thoáng nhìn hai nàng, thấy vui sướng.




      Vì thế, sau khi thấy các nàng, kế hoạch tính toán lâu có thay đổi. Để các nàng ít bị tổn thương, để có được các nàng, bắt đầu hành động.




      nhẫn, kế hoạch của , trù tính, đều quan trọng. phát , sinh mệnh của , tìm được, đáng để bảo vệ cả đời.




      Mà ngày ấy bị Kim Tử đột nhiên hạ xuân dược, dược hiệu kia lại cực liệt. Hơn nữa lòng mình chỉ có hai mỹ nhân, thiếu chút nữa tự chủ được. Đơn giản, vẫn cố gắng trấn tĩnh. Nhất là nhìn thấy hai nàng rơi lệ cầu xin, nước mắt kia như rơi xuống lòng , làm tỉnh táo lại.




      Mà sau đó ca ca các nàng đến, đây là việc ngoài ý muốn của . Mọi chuyện diễn ra, có chút hiểu, ca ca kia của các nàng, làm cho mở rộng tầm mắt. Thân mình mảnh khảnh, bộ dạng như nữ nhi, nhưng tác phong làm việc lại nhanh nhẹn vô cùng. quyết đoán cùng quyết tuyệt này, là làm cho người ta rung động. Nhất là lúc bẻ đôi tay của Kim Tử, Mộc Văn rất rung động.




      Vân Y này, quả thực phải người thường, cái gì cũng dám làm. Tại Bắc thành này, tại Mộc gia, có thể là địa bàn của Kim Tử, lại dám làm như thế. Mà Mộc Văn lúc ấy lại rảnh xem Kim Tử bi thảm thế nào, chỉ nghĩ hai thê tử tương lai của , thể để Vân Y mang , phải giữ lại .




      Mà kết quả coi như thành công, giữ lại được người.




      Nhìn ánh mắt trong suốt của Lục Bình, ánh mắt mềm mại, trong lòng bất đắc dĩ nghĩ, Mộc phủ sâu như vậy, may mắn là giấu ở đây, bằng nha đầu có tính cách đơn thuần kia nên làm sao?




      Mộc phủ, rất sâu, rất sâu. Dựa vào Mộc văn điều tra, cảm giác hôm đó có bốn nhóm người có liên quan đến chuyện của Mộc phủ.




      Mà giữ lại Lục Bình, còn có nguyên nhân cảm thấy Vân Y tuy rằng nhìn sâu lường được, nhưng dù sao đây là Bắc thành, thế lực Kim Tử thể khinh thường. Hơn nữa, quan trọng là sau lưng Kim Tử còn có nhiếp chính vương làm chỗ dựa, bởi vậy Vân Y muốn giết hai người đó có chút khó khăn. Mà Mộc Văn lại lương thiện, để người khác khó xử, cho nên mới quyết định giúp Vân Y phen.




      Ân, chính là như vậy, Mộc Văn nghĩ thế.




      Mộc Văn nghĩ vậy, miệng cũng từ từ ra. nghĩ, chỉ cần với nàng, như vậy nha đầu kia có thể hiểu nỗi khổ của .




      Mộc Văn vừa lòng nhìn Lục Bình càng nghe càng run run thân mình, trong lòng nghĩ, quả nhiên chỉ cần ra, nha đầu này hiểu. Có lẽ nha đầu này muốn dùng thân báo đáp cũng chừng. Mộc Văn càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, nếu Lục Bình làm vậy, nên nhận ? Hay giả vờ từ chối?




      Mộc văn cảm thấy có chút rối, biết làm gì mỹ nhân vui vẻ?




      Mộc Văn vui mừng đợi kết quả, nhưng chỉ nghe rống giận.




      “Ngươi nên giết ngàn đao, sao lại có người ác độc như vậy. chỉ chiếm tiện nghi tỷ muội chúng ta, còn muốn cướp ta. Bây giờ ngươi thả ta ra, lại còn bóp méo . Làm sao có thể có người như thế? Ta giết ngươi, cho dù giết được ngươi, ta cũng muốn sống chết liều mạng.”




      Lục Bình tức giận gào thét lớn, sắc mặt đỏ bừng. Càng , càng cảm thấy tức giận, vì thế chân tiến tới Mộc Văn, muốn liều mạng với .




      Mà Mộc Văn bị Lục Bình mắng, cũng trở nên ngốc nghếch. Sao nha đầu này lại có phản ứng này. Hơn nữa nếu người bình thường, như vậy, phải đều tin tưởng sao? Cho dù là tin lắm, nhưng là nhất cũng có chút dao động chứ. Nhưng bây giờ là tình huống gì?




      Ai có thể cho , vì sao nha đầu này lại khác với người bình thường.




      ngơ ngác nhìn Lục Bình đến, phản kháng. Nếu , làm tiểu nha đầu bị thương tốt, thấy Lục Bình lao tới. Vì sợ tiểu nha đầu bị thương, thuận thế ôm nàng, hai người đều ngã xuống đất.




      Sau đó, có vấn đề xuất .




      Tư thế này, sao lại đặc biệt như vậy.




      Chỉ thấy, Lục Bình nằm người Mộc Văn, bốn mắt nhìn nhau, mặt hai người đều đỏ.




      Hai người đều chưa có kinh nghiệm, trong tình huống xấu hổ này, đều rất bối rối. Vì thế, hai càng hoảng loạn. Suy nghĩ cả nửa ngày mới xong.




      So với khí vừa rồi lại khác xa. Lục Bình sớm còn cổ khí thế kia, mà là giống như con dâu đứng đó, cúi đầu.




      Mà Mộc Văn cũng đứng đó, biết nên làm gì.




      “Có thể hay cho ta viết thư cho ca ca, cho ta rất bình an, để yên tâm.”




      lát sau, Lục Bình nhớ tới chuyện quan trọng, vội vàng với Mộc Văn. Lục Bình xong, ngẩng đầu lên, mang vẻ mặt chờ mong nhìn Mộc Văn, hy vọng có thể đồng ý.




      được!”




      Lục Bình xong, thanh kiên quyết của Mộc Văn vang lên.




      Nghe vậy, thần sắc mặt Lục Bình chợt tắt, thần sắc tốt đẹp trong ánh mắt chợt biến mất. Vốn vừa cảm thấy là chính nhân quân tử, hại nàng, mới đổi thái độ với . nghĩ vẫn như thế. Nàng chỉ muốn báo bình an với tiểu thư và tỷ tỷ, nàng được. lại chịu, chẳng lẽ muốn bắt mình, để uy hiếp tiểu thư?




      Nghĩ lại, thân thể Lục Bình có chút rét run. Nghĩ lại, người này ràng có mục đích? có khả năng vô duyên vô cớ bắt nàng. Về phần Mộc Văn là vì ba huynh muội bọn họ, nàng tin.




      Vì thế Lục Bình đầu cũng bắt đầu suy nghĩ, nghĩ có mục đích gì.




      Nếu thương tổn tiểu thư hoặc là tỷ tỷ, nên làm gì bây giờ?




      Nàng tuyệt đối cho thực được, nàng tuyệt đối liên lụy tiểu thư.




      Bên này trong đầu Lục Bình lên vô số ý niệm, bên kia Mộc Văn nhìn Lục Bình đột nhiên vui, trong lòng lộp bộp chút.




      Có phải làm tiểu nha đầu hiểu lầm gì , như vậy tốt.




      Lúc Mộc Văn còn muốn tiếp, trong tai đột nhiên nghe được thanh “phốc phốc”, giống như tiếng chim. Đây là thanh gì, nhìn bốn phía, muốn xem có chuyện gì.
      Mà lúc này, sắc mặt Lục Bình có chút trắng bệch, tay hơi run run.
      thienbinh2388 thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 134





      Edit: Sunny Út





      Nghe được thanh quen thuộc, sắc mặt Lục Bình trắng bệch, tay run run.




      thanh này, rất quen thuộc.




      thanh này rất mỏng manh, nếu nghe kĩ, chú ý.




      Nhưng bây giờ sao lại ràng như vậy.




      Có lẽ là bởi vì hai người dựa sát nhau quá, có lẽ lúc này phòng khá im lặng, ngay cả tiếng tim đập cũng nghe thấy, hơn nữa Mộc Văn võ công khá cao, có thể nghe được.




      Lúc này Lục Bình biết nên phản ứng như thế nào, nàng nên chạy đến để giấu, hay là làm lơ. Nhưng khi Lục Bình nâng mắt, nhìn Mộc Văn mang vẻ mặt bí hiểm nhìn mình, Lục Bình lập tức khẩn trương.




      Lục Bình mặc dù bên cạnh Vân Y lâu, hơn nữa Vân Y cũng có dạy cho nàng chút. Nhưng trong mắt Vân Y, Lục Bình hồn nhiên là điều đáng quý, cho nên Vân Y dạy nàng nhiều. Vì vậy tính cách của Lục Bình vẫn thay đổi.




      Mà lúc này nàng lại đụng phải Mộc Văn, vậy có sức phản kháng.




      Mộc Văn là loại người nào?




      Đó là con mọt sách của Mộc phủ, là người mà Kim Tử và mọi người trong Mộc phủ để ý tới. Mọi người đối với hề e ngại. Ở Mộc phủ, Mộc Văn này chỉ để làm cảnh, thực tế có uy hiếp gì. Tuy rằng Mộc Vũ cũng là bình hoa di động nhưng Mộc Vũ có mẫu thân lợi hại, có cậu lợi hại. Cho nên, Mộc Vũ sợ, sau này có người giúp. Nhưng Mộc Văn lại khác, mặc dù giỏi văn chương, nhưng thành tựu trong tương lai cũng cao. Dù Mộc Văn có thi khoa cử, có thể được thành tích tốt, nhưng vượt qua được Mộc Bách Nhiên. Cho nên trong ba thiếu gia của Mộc phủ, địa vị của thấp nhất.




      Nhưng tam thiếu gia như vậy, lại thâm tàng bất lộ. Có thể , Mộc Văn như thế, Vân Y cũng ngờ tới. Đến bây giờ, Vân Y nghĩ mọi chuyện có can thiệp của Mộc Văn. Cũng bởi vì có can thiệp này, chuyện của hôm đó kì bí.




      Người như vậy, ngủ đông như vậy, mưu lược tuyệt đối thấp.




      Mộc Văn như con sói lớn, Lục Bình chỉ là con thỏ chống lại, kết quả rất ràng.




      Lục Bình bị nhìn, tim đập thình thịch. Thầm nghĩ, bây giờ nên làm gì, mới có thể để phát bí mật này?




      Lục Bình vắt óc cũng nghĩ ra cách gì, Mộc Văn cũng lên tiếng.




      “Ngươi có thể viết thư báo bình an, nhưng nội dung phải được ta phê duyệt. Để ta xem, nếu có vấn đề, ngươi có thể ra ngoài gửi thư.”




      Nghe như thế, Lục Bình biết nên vui hay buồn. Trong lúc nhất thời nàng thấy thực lực của , nàng gì, nhưng có thể biết nàng nghĩ gì. Nàng có ảo giác, tam thiếu gia của Mộc phủ lại có cường đại giống tiểu thư.




      Người như vậy, làm cho Lục Bình ngạc nhiên vô cùng, nàng giương mắt đánh giá tam thiếu gia này, phát gì. Vẫn là bề ngoài giống nhau, nhìn qua vẫn rất ốm yếu. Chỉ là đôi mắt có chút khác, lúc này trong mắt có nhiều tia sáng lóe ra, nhìn Lục Bình làm nàng hoảng hốt.
      Mà Mộc Văn lại mở to đôi mắt vô tội, như dụ dỗ con thỏ . cố gắng nhìn nàng, tin , là người tốt, tốt với nàng.




      Mộc Văn thấy biểu tình biến hóa của Lục Bình, trong ánh mắt lên đạo ánh sáng. Nhưng thấy ánh mắt hoảng hốt của Lục Bình, giống như nhìn con người , trong mắt lên tia sắc bén.




      Nhưng biến hóa này, nhanh chóng bị Mộc Văn che giấu. Mộc Văn vẫn mang bộ dáng ôn hòa, nhưng lại làm Lục Bình sợ hãi.




      Lục Bình nghĩ, nhân lúc vui vẻ, nhanh chóng báo bình an cho tỷ tỷ và tiểu thư. Bằng , lỡ người kia đổi ý, nàng khóc kịp.




      Vì thế dưới ánh mắt ôn hòa của Mộc Văn, Lục Bình chạy nhanh đến cái bàn, cầm giấy, bắt đầu viết.




      Lục Bình muốn báo bình an, còn giải thích chuyện xảy ra, cuối cùng còn nhắc nhở tiểu thư phải chú ý, cuối cùng, rồi lại lải nhải nhớ tiểu thư, mong tiểu thư cùng tỷ tỷ cần lo lắng. Thượng vàng hạ cám, Lục Bình viết vài tờ giấy, mà lần này Lục Bình rất chú ý, trong thư chỉ viết ca ca mà viết tiểu thư.




      Lúc Lục Bình đem thư cho xem, Mộc Văn thể ức chế, khóe miệng run rẩy. nhớ vừa rồi chỉ cho nàng báo bình an, vì sao nàng nghe xong lại viết nhiều tờ giấy như vậy? Nhiều như vậy, đây là báo bình an sao.




      Tuy rằng ức chế, nhưng bên ngoài vẫn cứ ôn nhu, cẩn thận nhận mấy tờ giấy, rồi nhìn qua. Sau đó, Mộc Văn dở khóc dở cười nhìn vẻ mặt mong chờ của tiểu nha đầu đối diện, nghiêm túc :“Viết việc quan trọng thôi.”




      câu này làm Lục Bình muốn khóc. Nàng viết lâu như vậy, cảm xúc dạt dào như vậy, cuối cùng lại nhận kết quả như vậy. Lục Bình nổi giận, nhưng cuối cùng vẫn phải nghe lời , ngoan ngoãn viết phong thư thứ hai.




      Rốt cục viết vô số phong thư, lúc Lục Bình cầm bút nổi, Mộc Văn cũng có lương tâm, phong thư này có thể gửi.




      Vì thế Lục Bình cao hứng nhìn Mộc Văn mang thư , trước khi , Lục Bình cẩn thận cho cách dùng bồ câu đưa tin.




      Khi Mộc Văn nhìn thấy, kinh diễm trong mắt khó có thể che giấu. Mộc Văn khó có thể tưởng tượng lại có người nghĩ và làm được công cụ đưa tin như vậy. Cho dù có bắt chước làm bồ câu đưa tin như vậy, cũng làm được. Bởi vì Lục Bình nghiêm túc với , bồ câu đưa tin này thể tùy tiện mở ra, nếu làm thư từ bên trong bị hủy. Nghe như thế, Mộc Văn thể bái phục người phát minh. Quả thực là hiếm có đời.




      Lúc Mộc Văn rời , khóe mắt thấy Lục Bình che dấu nụ cười đắc ý. Nhìn biểu tình như vậy, Mộc Văn liền cảm thấy buồn cười. Nha đầu này đừng cao hứng sớm vậy, chờ xa, rồi mới làm vậy mới đúng. Khi còn ở đây, mà có biểu tình như vậy, phải cho , phong thư này giấu diếm huyền cơ? Tuy rằng cần nhìn biểu tình của nàng, cũng nhìn ra.




      Mộc Văn trở lại phòng, tìm giấy, tay viết vài chữ, sau đó dựa theo cách Lujch Bình chỉ mà gửi thư . phải muốn dùng cách khác, chỉ là căn bản biết ca ca cùng tỷ tỷ của nàng ở đâu.




      Ca ca và tỷ tỷ của nàng biết trốn ở đâu, Kim Tử phát động rất nhiều thế lực, Nhiếp chính vương cũng tham gia vào, nhưng cũng tìm ra manh mối.




      Hơn nữa, cũng muốn đắc tội với người nhà tương lại, cho nên báo bình an là dĩ nhiên.




      Mà bên kia, Mộc Văn vừa , Lục Bình mang tâm tình vui sướng, cười vui vẻ, lúc này nàng khá thông minh. Về sau, nếu tỷ tỷ nàng làm việc dùng đầu óc, nàng cũng có thể phản bác lại. Nàng có động tay động chân trong phong thư kia. Nàng tin tưởng dựa vào thông minh của tiểu thư, nhất định có thể phát bên trong lá thư này có chứa huyền cơ. Lục Bình đắc ý nghĩ kế hoạch hoàn mỹ của mình, thuận tiện suy nghĩ Mộc Văn kia khi biết mình bị xỏ mũi, có biểu tình gì. Càng nghĩ càng cảm thấy mình thông minh, tâm tình của Lục Bình trở nên vô cùng tốt. (Út: hix, tỷ ơi, tỷ bị phát từ lâu rồi, người ta là sói đó tỷ ~~)




      Buổi tối, gió hiu hiu thổi, Vân Y ngồi bệ cửa, thân mình khẽ dựa vào cửa sổ, chân đặt ở ngoài cửa sổ đung đưa.




      Bởi vì thân thể của Vân Y khôi phục ít, nên ngủ giường hàn ngọc nữa. Vì thế chuyển ra, ở cạnh phòng Tư Cảnh Hiên.




      Lúc được an bài ở đây, trong lòng Vân Y có chút tự nhiên. Nhưng nàng cũng có cách a, chủ nhân người ta cầu như vậy, hơn nữa lại kiên định. Cho nên, cho dù muốn, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ở cạnh .




      Tối hôm nay, bầu trời cũng có ánh trăng, cũng có sao. Thiên ảm đạm, giống như Vân Y giờ phút này tâm tình bình thường. Vân Y dựa vào cửa sổ, ánh mắt nhìn xa xăm.




      Giờ phút này, trong mắt Vân Y trong suốt như hồ nước, mang theo cỗ xa xưa.




      Vân Y nhìn thấy Tư Cảnh Hiên ở xa xa, nhất thời có chút ngây ngốc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :