1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiên tài khí phi - Ngọc Khuyết (C167) HOÀN đã có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 115





      “Quân Ánh Nguyệt......”




      Sở Dạ nghĩ đến Quân Ánh Nguyệt, trong lòng có cảm giác phức tạp. Lần đó vô ý gặp được nữ nhân này, sau khi gặp, thể thừa nhận nàng rất vĩ đại. Cho dù che mặt, nhưng loại khí chất tuyệt thế vô song, bễ nghễ thiên hạ.




      Kỳ , lúc rời , chán nản. Cả ngày lang thang, có lần thiếu chút nữa bị người ta ám sát. Bất quá, may mắn được người cứu, người kia đợi khỏe hơn, dạy rất nhiều thứ. Từ thế cục của thiên hạ, chỉ dạy võ công, cơ quan trận pháp, dạy tất cả những thứ có lợi cho . Nhưng người kia nhận làm đồ đệ, chỉ nhờ làm chuyện báo đáp. Cho đến bây giờ đều mặc áo trắng, trắng tinh khiết. Làm cho người ta có cảm giác siêu thoát thế tục. Nhưng biết vì sao, cảm thấy rùng mình khi nghĩ đến Quân Ánh Nguyệt, chính là những người dạy thứ đó cho .




      Sở Dạ nắm chặt tay, trong thiên hạ người tài vô kể. từng cuồng ngạo, từng tự đại đều xóa sạch, bây giờ học được cách giấu tất cả. Giờ phút này, bởi vì nghĩ tới Hứa vương có quan hệ với Quân Ánh Nguyệt, biết nên xuống tay như thế nào. Lúc này mới phát mình rất yếu, cho dù trải qua nhiều chuyện, nhưng ở trước mặt những thế lực lớn cũng cứ yếu ớt như thế.
      Yếu, là quá yếu. Ngay cả năng lực tự bảo vệ mình cũng có, đừng bảo hộ người trong lòng. Chờ xong chuyện ở Yến kinh, cần ra ngoài, phải thay đổi.




      “Làm sao vậy?”




      Sở Thụy Phong nghe được Sở Dạ tên Quân Ánh Nguyệt, sau đó liền lâm vào trầm tư, khỏi thấy kỳ quái.




      A Dạ làm sao có thể đột nhiên nhắc tới Quân Ánh Nguyệt, tiểu công chúa của Quân quốc, muội muội của Quân Hờ Hững. Nữ tử kinh tài tuyệt diễm, được gọi là thiên hạ đệ nhất nữ tử. Vô luận là dung mạo hay tài hoa, đều xếp thứ nhất. Tuy rằng nàng rất lợi hại, là mẫu người nam tử trong thiên hạ muốn chọn làm thê tử. Nhưng tuy lợi hại, cũng chỉ là nữ giới mà thôi. Vì sao vừa rồi a Dạ lại nhắc đến cái tên này, trong giọng có mười phần kiêng kị.




      Nghe được câu hỏi của đại ca, Sở Dạ phục hồi tinh thần lại, kinh ngạc thấy mình vừa rồi để lộ cảm xúc. Hơn nữa lại lâm vào trầm tư. May mắn là ở trước mặt ca ca ruột, nếu là chết như thế nào cũng biết. Xem ra, cần cẩn thận hơn.




      có gì, chỉ là vô luận Hứa vương có bí mật gì. Lần này chúng ta đến bước này với , như vậy cũng có cơ hôi quay đầu. Bây giờ cục diện rất nguy hiểm, mặc kệ chuyện khác, đem hết toàn lực chiến đấu. Tuy rằng trong phủ Thái tử có cơ quan tinh diệu, Hứa vương trong thời gian ngắn thể đánh vào, nhưng dù sao cũng phải kế lâu dài. Trong hoàng cung lại có liên quan gì cả, lần trước Diễm vương tạo phản, hoàng cung bị An vương nhân cơ hội cướp sạch còn. Cũng còn gì để Hứa vương lấy. tại vấn đề mấu chốt là sống chết của đại ca, cho nên Hứa vương cũng hứng thú tấn công hoàng cung.”




      Sở Dạ đơn giản phân tích tình hình tại.




      Sở Thụy Phong nghe được, biết là như thế. Như vậy bây giờ nên tìm người kiềm chế Hứa vương, cùng nội ứng ngoại hợp. Mà người này tất nhiên là Vân Mộng Vũ. nghĩ đến Sở Hiên, tuy rằng trong lòng cũng biết Sở Hiên rất bất phàm, nhưng chưa từng thấy Sở Hiên ra tay.




      “Ta viết phong thư, cho người Hiên vương phủ.”




      Sở Thụy Phong dứt lời, Sở Dạ cũng gì, nghĩ trong lòng đại ca cũng nghĩ đến tiểu thúc thúc.




      Mà lúc này ở ngoài thành, đám Hắc y nhân lặng lẽ vào hoàng cung.
      Hắc y nhân nhanh chóng vào. Cửa lớn được mở ra, Hắc y nhân cung kính đứng thành hai hàng, Hoa Thanh Nhi đứng bên ngoài, mặt mang theo nụ cười có cảm xúc, thản nhiên vào trong cung.




      Vào cung, nhìn đám thị vệ, ám vệ bất động trong mắt nàng lên chút bạc lạnh. Những người này sống chết nàng cần quan tâm.




      Nàng tao nhã vào hoàng cung, tựa hồ như thưởng thức cảnh vật xung quanh, nhưng trong mắt tia gợn sóng.




      Hoa Thanh Nhi quen thuộc tới, sau lưng có đám Hắc y nhân theo. Lần này có thể công phá hành cung như vậy, đó là bởi vì trước kia Hoa Thanh Nhi thường xuyên cùng Sở Phách Thiên tới đây du ngoạn. Mà Sở Phách Thiên vẫn nghĩ nàng phải là quân cờ của ai, cho nên yên tâm với nàng, cơ hồ hề phòng bị. Bởi vậy nàng mới có thể từng bước hiểu bố cục ở đây, cũng lặng lẽ cho người vào. Cho nên việc hôm nay việc mới có thể thuận lợi như vậy.




      Rất nhanh, Hoa Thanh Nhi đứng lại, lẳng lặng đứng ở đó, nhìn căn phòng sáng rực. Lúc này trong phòng lại thỉnh thoảng truyền ra thanh ái muội, nhưng người ngoài cửa nghe được, cũng có phản ứng gì.




      “Thủy nhi, da của ngươi là càng ngày càng đẹp. Nha, nhất là nơi này.......”




      “Hoàng thượng......, đáng ghét.......” Thanh lạc lạc truyền ra thô tục.
      Tiếp đó là trận thở dốc.




      Hoa Thanh Nhi nghe thanh đó, mặt Hoa Thanh Nhi đổi thành nụ cười tươi rói, trong mắt cũng có ý cười. Đợi trong phòng yên tĩnh lại, Hoa Thanh Nhi nâng tay phải lên, bên cạnh lập tức có hai Hắc y nhân lên đá văng cánh cửa.





      Khi cửa văng ra, trong phòng cũng đồng thời vang lên tiếng kêu sợ hãi.




      Hoa Thanh Nhi vẫn tao nhã vào phòng, nhìn Hoa Thanh Nhi vào, Sở Phách Thiên cũng bị mất tự nhiên. mặt lộ ra biểu tình thản nhiên, làm Hoa Thanh Nhi khẽ nhướng mày.




      Trong lúc nhất thời cũng biết tâm tư của Sở Phách Thiên, vì thế, Hoa Thanh Nhi dùng ánh mắt lẳng lặng nhìn Sở Phách Thiên.




      Sở Phách Thiên rất sớm biết có người xâm nhập vào đây, nhưng cũng quan tâm. Bởi vì biết được thế giới này có rất nhiều chuyện thể nắm trong tay.Thế lực ở chỗ tối, những người đó mưu lược và tính kế, làm cho biết theo ai. vẫn luôn cuồng ngạo, nhưng ở cục diện trước mặt, vẫn còn đường sống. Lúc này, mới phát mình già, rất nhiều chuyện thể giải quyết. Mà Yến kinh bắt đầu khởi động phong ba, cũng có thể cảm nhận được. Giờ phút này cũng muốn làm gì cả, thầm nghĩ chỉ muốn vui chơi đợi đến ngày rời xa nhân thế.




      Mà hôm nay, biết là ngày chết của mình. Trong lòng rất bình tĩnh, có cảm giác, nhìn Hoa Thanh Nhi, phát lúc này nàng cũng có cảm xúc gì.




      lát sau, Hoa Thanh Nhi khẽ cười tiếng, ôn nhu mở miệng :“Hoàng thượng ở hành cung này rất vui vẻ?”




      Nghe thế, Sở Phách Thiên cười cười, cũng gì.




      Nhìn như vậy, Hoa Thanh Nhi cũng để ý, mà là tiếp tục ôn nhu :“Hoàng thượng nếu tiện chuyện của tư phu nhân .”




      Nghe được ba chữ tư phu nhân, Sở Phách Thiên khẽ nhíu mày.




      Im lặng.




      Nhìn thấy Sở Phách Thiên trả lời, trong mắt Hoa Thanh Nhi ý cười càng đậm, tiếp tục ôn nhu :“Hoàng thượng, vẫn nên trả lời , để chút nữa phải chịu khổ.”




      Kỳ , Sở Phách Thiên đối với tư phu nhân cũng hiểu biết. chỉ biết chút, những người khác chỉ cần tốn chút tâm tư đều có thể tra được. Bởi vì phụ hoàng năm đó sợ tin tức liên quan đến tư phu nhân bị tiết lộ, cho nên cho , như vậy cũng có thể để tránh khỏi phiền toái cần thiết.
      Tuy rằng như thế, Sở Phách Thiên cũng có ý mở miệng.




      Thấy Sở Phách Thiên như thế, mặt Hoa Thanh Nhi cũng đổi sắc. Tựa hồ sớm dự đoán được có bộ dáng như thế, cuối cùng nhìn kỹ Sở Phách Thiên, sau đó bên khóe miệng lộ ra nụ cười đẹp đẽ, sau đó tao nhã ra khỏi phòng.




      Cửa phòng nhanh chóng bị đóng lại, trong phòng Sở Phách Thiên nhìn các nàng ra ngoài, mặt lộ ra biểu tình thoải mái.




      Nhân sinh, xong.




      Rất nhanh, chóp mũi truyền đến mùi dầu hỏa. nhìn phi tử trong lòng xỉu , trong mắt lộ vẻ giết người. vung chưởng, đánh vào mặt phi tử kia. thích chết cùng nữ tử như vậy, sau đó lẳng lặng ngồi ở bên giường, ánh mắt nhìn về hướng Yến kinh.




      Lửa nhanh chóng bén vào phòng, Hoa Thanh Nhi trong lòng cũng có cảm giác, sau hôm nay, cuộc sống của nàng khác.




      Đêm nay, hành cung bên ngoài thành toàn bộ đều bị ngọn lửa bao phủ. Ngọn lửa kia làm sáng rực như ban ngày. Sau trận lửa, hành cung bị cháy sạch.




      Cùng lúc này, trong Hiên vương phủ Vân Mộng Vũ cũng nhận được thư của Sở Thụy Phong.




      Nhìn bức thư, Vân Mộng Vũ cũng thán phục mưu lược của Sở Thụy Phong.




      Kỳ , cần nàng giúp, cũng có thể thắng, nhưng rất nguy hiểm.





      Tuy rằng cửa thành bị Hứa vương chiếm lĩnh, hơn nữa Hứa vương lại bao vây phủ Thái tử, nhưng thế lực của Sở gia cũng rất bất phàm. Hơn nữa kỳ diệu hơn là bên trong phủ Thái tử lại có cơ quan trận pháp rất thực tinh diệu . Xem ra Sở gia này quả nhiên cất giấu rất nhiều bí mật.




      Mà bây giờ, Sở Thụy Phong mở miệng, xem ra vẫn đủ quyết đoán.





      Nếu lấy thực lực hai bên, chỉ cần mưu lược xảo diệu, vẫn có cơ hội thắng. Nếu mở miệng, vậy giúp giúp . Dù sao cũng là người Sở quốc, vẫn nên vì Sở quốc lo lắng chút, hơn nữa cũng có thể nhân cơ hội thăm dò.
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 116




      Edit: Sunny Út





      Vân Mộng Vũ gọi ám vệ tới, thầm vào tai . Ám vệ nghe xong, thận trọng gật gật đầu, sau đó yên lặng lui xuống.




      Sau khi ám vệ lui ra, Vân Mộng Vũ mình đứng bên cửa sổ, nhìn trăng sáng, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Chuyện của Sở quốc cũng giải quyết, thù nàng cũng báo, có thể lấy lại được mọi thứ. Bây giờ đến lúc lựa chọn hay ở? Gần đây cả ngày cũng thấy Sở Hiên, mỗi lần trở về cứ mệt mỏi. Nhìn dáng vẻ của chắc là bị giày vò rất nhiều. Trong lòng nghĩ Sở Hiên trúng độc, Vân Mộng Vũ yên lặng cúi đầu, trong mắt lên tia ảm đạm.




      Mà bức thư nàng đốt lúc này cũng thành tro tàn.




      Ngày thứ hai, toàn bộ Yến kinh đều vỡ òa.




      “Ngươi biết , đêm qua Hứa vương trở lại, hơn nữa còn tạo phản.”




      “Đúng vậy, đúng vậy. Tin tức này ta cũng biết, ta có người cháu họ làm việc trong phủ Thái tử. Sáng nay muốn người nhà lo lắng, cho nên cố ý lặng lẽ truyền tin tức về nhà.”




      Mọi người xung quanh đều kinh ngạc, ai cũng muốn biết. Mọi người đều dùng ánh mắt sáng ngời nhìn người kia, chờ tiếp tục .




      Người kia vừa thấy thế, nhất thời cảm thấy tự hào vô cùng, lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực lên. Sau đó bắt đầu thao thao bất tuyệt .




      “Mọi người cũng biết, gần đây có tin tức Hứa vương bị ngộ hại, làm cho thế lực của Hứa vương ở Yến kinh rục rịch. Hơn nữa, rất nhiều binh mã của Hứa vương làm ra chuyện khác người. Thủ hạ của Hứa vương làm vậy, Thái tử điện hạ sao có thể dễ dàng tha thứ. Cho nên, đêm qua, Thái tử điện hạ liền phái người Hứa vương phủ tróc nã vài người để thẩm vấn, cho dân chúng lời công đạo. Ai ngờ, tối qua, Hứa vương lại trở về, hơn nữa lại mang binh mã bao vây phủ Thái tử. Hứa vương này là to gan lớn mật, đây là tạo phản.”




      “Trời ạ, Hứa vương là lòng muông dạ thú a. Nghe hai mươi năm trước muốn tạo phản, may mắn tiên đế nhân từ, mới miễn tội chết. Ai có thể nghĩ đến, hai mươi năm sau ngóc đầu trở lại.” Bên cạnh có người nhất thời nhớ tới lời đồn hai mươi năm trước. Nếu là hai mươi năm trước việc đàm luận Hứa vương tạo phản thể công khai, nhưng bây giờ có chứng cứ xác thực. Cho nên, tại mọi người có bình luận cũng sao.




      “Xem ra Hứa vương mưu từ lâu. Bất quá hôm qua Hứa vương đột nhiên đột kích, Thái tử điện hạ làm sao để bắt được Hứa vương?”




      “Đúng vậy. Binh mã của Hứa vương ở Yến kinh yếu, hơn nữa lại cực kì giả dối, hôm qua đột nhiên có chuyện, Thái tử đối phó như thế nào?”




      Người lúc nãy nhìn mọi người xung quanh náo nhiệt hẳn lên, tự đắc nở nụ cười. Đợi mọi người xong, lại cực kỳ tò mò nhìn , chờ giải thích.





      lại mang dáng vẻ đắc ý, bắt đầu :“Hôm qua khí thế của Hứa vương hừng hực, nhưng Thái tử điện hạ thể đứng nhìn? Thái tử điện hạ sớm phát có gì đó bất thường khi binh lính Hứa vương làm loạn ở Yến kinh. Cho nên, Thái tử điện hạ lặng lẽ bày ra thiên la địa võng, chỉ chờ Hứa vương chui vào. Thái tử nhân hậu, ngay từ đầu chỉ nghĩ nếu Hứa vương làm chuyện đại nghịch bất đạo, vậy chỉ đe dọa thôi. nghĩ tới Hứa vương vẫn làm ra chuyện này, cuối cùng lại rơi vào kết cục này.” Người kia xong, cho rằng Hứa vương là người biết cao thấp. Lại tán thưởng Thái tử, cho rằng Thái tử là người nhân hậu.




      sai, Thái tử quả là người nhân hậu. Cho dù Hứa vương phạm tội như vậy, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý với nguyện vọng của Hứa vương, buông tha cho thế tử, để lại mạch máu của Hứa gia.” Người bên cạnh lập tức phụ họa, hiển nhiên cực kỳ tôn sùng Thái tử.




      Sau hôm nay, mọi người trong Sở quốc đều ca tụng Thái tử nhân hậu.




      “Hôm qua còn xảy ra chuyện lớn, biết các vị có biết ?” Bên cạnh có người thích nhìn người kiêu ngạo kể chuyện kia, lập tức tung ra tin tức dụ hoặc. Chuẩn bị cho mọi người biết tin tức độc nhất vô nhị.




      “Nga, biết trừ bỏ chuyện của Hứa vương còn có chuyện lớn gì? Lưu lão đệ, đừng nên lấy việc rồi phóng đại ra cho to.”




      Người kia cảm thấy mình bị đoạt chú ý, nên châm chọc.




      Người bên cạnh cũng hiểu , so với Hứa vương tạo phản còn có thể có chuyện lớn gì?




      Người kia vừa nghe, nhất thời cảm thấy cơn tức dâng lên, lại nhìn những người khác mang vẻ mặt tin, lập tức :“Hôm qua đại lang nhà ta lên núi ở ngoài thành săn thú. Vì cũng khuya rồi nên kịp về, nên nghỉ ngơi núi. Mà chỗ của rất gần hành cung của Hoàng thượng.”




      Vốn mọi người nghe câu đầu tiên muốn nghe nữa, nhưng lúc nghe được câu cuối cùng, họ rất hứng thú. Đây là liên quan đến hoàng thượng a, đó là người cả đời họ chưa bao giờ được tiếp xúc a. Cho nên bọn họ rât vui vẻ, chừng có thể nghe được chuyện phong lưu của hoàng thượng a.




      Người kia vừa thấy lực chú ý đều dời qua mình, lập tức cảm thấy mát mặt, cũng bắt đầu dương dương tự đắc :“Đêm qua, đại lang nhà ta nhìn thấy hành cung bị thiêu. Ngọn lửa kia bao phủ hành cung, ánh lửa rực sáng, cực kỳ đồ sộ.”




      đến đây, người kia tiếp, bởi vì lời chỉ tin được chút ít. Nên bọn họ chỉ dám đoán bừa, nếu gỡ, bị tội mất đầu. Mà người bên cạnh cũng thông minh hỏi, nhưng nhìn thần sắc trong mắt mọi người ai cũng đoán già đoán non. Nhưng đại khái cũng đoán ra được. ra, đêm qua hành cung của hoàng thượng bị công kích. Mà hoàng thượng và các nương nương bên trong có thể lành ít dữ nhiều. Dù sao cả tòa hành cung đều bị thiêu. Nhưng bọn họ cũng chỉ dám đoán trong lòng. Dù sao cũng chưa có chứng cớ, ở chưa công bố, cho nên bọn họ dám nghị luận bừa bãi.




      Dân chúng đối với chuyện tối qua cũng chỉ là đoán, nhưng tổng thể mà vẫn cho rằng do thái tử cơ trí thông minh đánh chết Hứa vương, dẹp loạn trong thanh.





      Thái tử lại nhân hậu, buông tha thế tử của Hứa vương. Mà về hành cung chắc cũng là do người của Hứa vương tập kích, hơn nữa còn lành ít dữ nhiều.




      Mà lúc này trong phủ Thái tử, Thái tử cơ trí nhân hậu trong lòng dân chúng lại nhốt mình trong phòng.




      Lúc này trong mắt Sở Thụy Phong mang theo thất bại, tự biết mình cơ trí như vậy, nếu hôm qua cũng lâm vào hiểm cảnh. Hứa vương như tưởng tượng, là sâu lường được đến cực điểm, cho dù lúc tự tay giết , cũng có sức lực. Chỉ cảm thấy sau khi Hứa vương chết, rất nhiều chuyện càng trở nên khó phân biệt.




      Chuyện tối qua cũng quỷ dị, lúc bị Hứa vương bao vây, lại đột nhiên có người đưa cho môt phong thư. Khi vừa mở ra, mới phát là Vân Mộng Vũ, chỉ cách thoát khỏi gian nan này. Khi nhìn thấy vậy, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, có cảm giác hiểu. Cảm thấy bên trong hình như liên quan gì đến thế cục bây giờ. Nhưng theo bản năng, trong lòng có tin cậy đối với nàng. biết vì sao, chỉ là tin tưởng mà cần lý do. Cho nên, làm theo cách của nàng.




      Đầu tiên phái người lặng lẽ trong cung, từ ngự thư phòng cầm ra vật. Đến khi vật đó vào trong tay , tựa hồ hiểu được nguyên do trong đó. Đó là khối ngọc bội trắng noãn, thánh khiết như tuyết có ánh huỳnh quang. Đặc biệt nhất là mặt có khắc chữ tuyết. Lại có bức thư kèm khối ngọc bội này, phong thư này rất là kỳ quái, phong thư này lại đưa cho Hứa vương. Chữ viết bên có chút ố vàng , nhưng nội dung vẫn còn hoàn hảo, có ai chạm qua.





      Khi cho người đem phong thư cùng khối ngọc bội kia đưa cho Hứa vương xem, nhìn thấy biểu tình của Hứa vương từ kinh ngạc rung động đến sâu vô lực. Trong nháy mắt người mềm nhũn ra, tựa hồ già mười tuổi. Cuối cùng :“Thua, chung quy là thua. Gặp được nữ tử kinh tài tuyệt diễm như vậy, liệu như thần. Ta thua tâm phục khẩu phục!”




      Nhìn thấy như thế, Sở Thụy Phong có cảm giác biết theo ai. Mà ngay lúc suy nghĩ, thanh Hứa vương lại vang lên.




      “Ta chỉ có cầu cuối cùng, phải cho con ta con đường sống. Nếu , ta thà rằng cá chết lưới rách.”




      “Được, bản cung đáp ứng ngươi.” Sở Thụy Phong trầm giọng trả lời.




      hồi đại loạn cứ như vậy ngừng lại tiếng động, cơ hồ hy sinh người nào, cứ như vậy kết thúc.




      Nhưng, trong lòng Sở Thụy Phong lại nặng trịch. Sau khi giải quyết mọi chuyện, nhốt mình trong phòng. Mà Sở Dạ cũng mờ mịt mất mát ở trong phòng mình. Khi biết được Vân Mộng Vũ đưa lá thư này tới, kinh ngạc. Khi nhìn thấy đại ca làm theo lời trong thứ, sau đó hy sinh ai mà giải quyết việc này, rung động, mờ mịt .




      nghĩ mình mạnh mẽ rồi, nhưng lúc này mới phát ra vẫn yếu ớt như cũ.




      Mà khoảng cách của và nàng kéo dài cực điểm……
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 117







      Edit: Sunny Út





      Sở Dạ thức trắng đêm trong phủ Thái tử. Trong lòng nghĩ về chuyện của mấy ngày nay, phát gần đây mình có chút đắc ý. Từ khi ra ngoài, hơn nữa còn gặp rất nhiều chuyện, cảm thấy mình chín chắn hơn nhiều. Cũng nghĩ mình bị người khác đùa giỡn trong lòng bàn tay như trước, nghĩ mình có năng lực bảo hộ người trong lòng. Nhưng cuối cùng lại hung hăng cho cái tát.





      Trong đầu lên nữ tử khuynh thành tao nhã kia, thần sắc trong mắt thay đổi. Cuối cùng, khi bình minh sắp lên, yên lặng rời khỏi đây.




      Lúc này trong Hiên vương phủ, Vân Mộng Vũ kinh ngạc dị thường nhìn nam tử trước mặt, khó tin :“Đông Thành Vũ, sao ngươi quay lại nhanh vậy?”




      Đông Thành Vũ mang theo tia mỏi mệt, ánh mắt lại phi thường sáng ngời. Trong tay cầm cái hộp, Vân Mộng Vũ cứ nhìn chằm chằm vào nó. Nàng mở ra, trong mắt có vui sướng khó có thể che dấu. Lại giương mắt nhìn Đông Thành Vũ bằng ánh mắt khác, nàng tinh tế đánh giá nam tử này. thể phủ nhận, đối với Linh Lung có cảm tình rất sâu, hơn nữa trả giá cũng rất nhiều.




      Mà người nhau nếu có thể ở bên cạnh nhau đó là chuyện hạnh phúc.




      Nghĩ đến tương lai của Linh Lung và Đông Thành Vũ, lòng của nàng cũng vui vẻ. Nàng tin tưởng, Đông Thành Vũ là trượng phu tốt. Nàng mở miệng :“Ngươi về trước , ba ngày sau, ở rừng cây ngoài thành, ta dẫn Chỉ nhi đến.”




      Nghe được hai chữ Chỉ nhi, cả người Đông Thành Vũ run lên, trong mắt tinh quang lóe ra, cuối cùng hóa thành thâm tình. trầm thấp hai chữ cảm ơn, sau đó lập tức rời khỏi.




      Đợi khỏi, Vân Mộng Vũ liền vội vàng chạy tới Hồng Diễm lâu.




      Đến gian phòng ở Hồng Diễm lâu, nhìn Linh Lung đối diện, nàng chỉ nhìn cái hòm trong tay cười ngây ngô. Giống như mẹ vợ đánh giá về con rể, càng nhìn càng thuận mắt. Hơn nữa nàng thỉnh thoảng nhìn cái hòm, lại thỉnh thoảng nhìn Linh Lung ở đối diện. Linh Lung bị nàng nhìn trong lòng sợ hãi, rốt cục nhịn được hỏi:“Tiểu thư, ngươi làm sao vậy, có phải thoải mái ?”




      Linh Lung xong, còn dùng ánh mắt nhìn toàn thân Vân Mộng Vũ. Nhìn thấy nàng bình thường, bình yên vô ngồi ở kia, mới yên lòng. Nhưng nàng cũng bình tĩnh, nếu phải chuyện của tiểu thư, như vậy chẳng lẽ có liên quan đến nàng......




      Vân Mộng Vũ thấy Linh Lung nhìn nàng, trong lòng cũng cảm thấy rất buồn cười. Nghĩ mình là người làm bà mai nên ánh mắt nhìn Linh Lung càng sáng long lanh.
      Linh Lung cứ run run ngừng, rốt cục cũng lắp bắp mở miệng.




      “Tiểu thư, ngươi có chuyện gì hãy .”




      “Có chuyện. Nhưng là chuyện tốt.” Vân Mộng Vũ cười cười .




      Chuyện tốt? Có chuyện tốt gì? Chẳng lẽ?




      “Tiểu thư, ngươi có?” Linh Lung hỏi. Suy nghĩ nửa ngày, nàng cũng chỉ có thể nghĩ đến khả năng này.




      Nghe đáp án như vậy, biểu tình của Vân Mộng Vũ cứng ngắc, im lặng bất thường, nửa ngày cũng chưa phục hồi tinh thần lại.




      Có? Có thai? Ngay cả động phòng cũng có, sao mà có được?




      Ách…... mặt Vân Mộng Vũ lên tia đỏ ửng, sau đó bình tĩnh ho tiếng, mở miệng :“Kỳ lần này ta tới là có chuyện thương lượng với ngươi.”




      Thấy tiểu thư mang vẻ mặt nghiêm túc, Linh Lung nghĩ có chuyện lớn xảy ra, cũng khôi phục sắc mặt thường ngày, cẩn thận nghe.




      Nhìn bộ dáng của Linh Lung, Vân Mộng Vũ sắp xếp lời trong lòng, sau đó bắt đầu:“Là như vậy, gần đây trong Yến kinh xảy ra rất nhiều chuyện. Các thế lực lớn đến, hẳn là có rất nhiều thế lực khác chú ý đến chúng ta. Để tránh sóng gió, Linh Lung, ngươi vẫn nên đến nơi khác để nghỉ ngơi.”




      Nghe như thế, Linh Lung cũng có cảm giác gì cả. Vì thế, nàng yên lặng gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.




      Nhìn thấy Linh Lung gật đầu, Vân Mộng Vũ thử hỏi:“Linh Lung, ngươi muốn đâu nhất?”




      đến đây, Linh Lung cúi đầu, hơi thở quanh thân có chút trầm lại. Hình như có cỗ bất đắc dĩ, lại giống như bi thương.




      “Ta muốn về Đông quốc, thăm cha mẹ ta, thăm nhà, thăm.......”




      Linh Lung cúi đầu thanh nghẹn ngào thương cảm vang lên, làm cho Vân Mộng Vũ cũng đỏ mắt theo.




      “Linh Lung, nếu có khả năng, ngươi buông tay sao?”




      Nghe được Vân Mộng Vũ hỏi, Linh Lung mạnh mẽ ngẩng đầu lên. Nhìn ánh mắt trong trẻo của tiểu thư, nàng nhịn được bối rối, vội vàng tránh ánh mắt của tiểu thư, muốn , nhưng lại bị Vân Mộng Vũ ngăn lại.




      “Linh Lung, ta từng , cho ngươi suy nghĩ. Làm theo ý mình thích, cần làm chuyện khiến mình tổn thương. Dung mạo của ngươi có thể khôi phục, hơn nữa, quan trọng nhất là, đối với ngươi thay đổi. Cái này là đủ rồi, đủ, nếu hai ngươi thể cùng chỗ, như vậy phải chỉ mình ngươi khổ, cũng khổ. Ngươi có bao nhiêu đau, có bấy nhiêu đau, có lẽ, càng đau hơn ngươi.” Vân Mộng Vũ thể như thế, nếu Linh Lung muốn ảnh hưởng đến tiền đồ của Đông Thành Vũ hoặc là cảm thấy mình xứng với mà lựa chọn yên lặng rời . Chỉ có như vậy, Linh Lung mới có thể nhận thấy chuyện của hai người, đơn phương buông tay là công bằng.




      Nghe như thế, trong lòng Linh Lung chấn động, cảm thấy trong lòng có cảm giác sụp đổ ý tưởng vững chắc. Nhất thời trong lòng có cảm giác áp lực, giờ phút này lại chạy vọt .




      Vân Mộng Vũ nhìn thấy Linh Lung như vậy, liền lặng lẽ lui ra, nàng Thiên Binh các điều chế giải dược.




      Ba ngày nhanh chóng trôi qua, Đông Thành Vũ sáng sớm đứng chờ ngoài rừng cây . Hôm nay Đông Thành Vũ cố ý ăn mặc chỉnh tề, lui vẻ thường ngày bừa bãi tùy ý, thậm chí là tàn nhẫn đa tình. Hôm nay nhìn ôn nhu mà ấm áp, giống công tử thanh khiết như ngọc.




      tràn đầy vui mừng đứng trong rừng cây, ánh mắt nhìn về hướng cửa thành, trong mắt chứa đầy thâm tình, lẳng lặng đứng đó đợi người trong lòng đến. Lúc này Đông Thành Vũ phải là thái tử nổi tiếng thất quốc, lúc này chỉ là nam tử đứng đợi người trong lòng. khẩn trương lặng lẽ nắm chặt hai tay. mặt biểu lộ gì.




      Từ sáng đến giữa trưa, từ giữa trưa đến hoàng hôn, nhìn mặt trời chậm rãi hạ xuống, Đông Thành Vũ dần dần bị cảm giác hỗn hợp mất mát cùng tuyệt vọng thay thế.




      Chỉ nhi, chẳng lẽ, chúng ta hữu duyên vô phận sao?




      Trải qua nhiều như vậy, chẳng lẽ kết quả vẫn là như vậy sao?




      Đông Thành Vũ ngẩng đầu, nhìn trời cao, nước mắt muốn chảy xuống. Tay tự giác buông lỏng ra, tựa hồ mất khí lực toàn thân, có cách nắm chặt hai tay lại.




      Lúc tuyệt vọng nhất, thanh giày thêu giẫm nát lá rụng vang lên.




      Nghe được thanh kia, Đông Thành Vũ bừng tỉnh như điện giật, lại dám quay đầu nhìn, sợ thất vọng quá lớn.




      Nhất thời, trong rừng cây lâm vào im lặng quỷ dị. Tựa hồ qua lâu.




      “Thành ca ca.”




      Thanh ôn nhu xinh đẹp vang lên bên tai, như năm đó dưới tàng cây. mang quần áo màu hồng nhạt, ngẩng đầu, ôn nhu gọi tên người thiếu niên.




      “Thành ca ca.”




      Ngẩng đầu, nhìn nữ tử bên cạnh, vẫn là xiêm y màu hồng nhạt, vẫn là dung nhan xinh đẹp. Quen thuộc như vậy, khắc cốt ghi tâm. Vốn tưởng rằng chỉ có thể thấy trong mọng, giờ phút này lại ràng ở trước mắt. Rất rung động, thâm tình, như năm đó.




      Đột nhiên, khó có thể ức chế nhắm hai mắt lại, cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình. Sau đó, lại mạnh mẽ mở to mắt, nhìn thấy nữ tử bên cạnh vẫn ở đó, thần sắc trong mắt phong phú lên. Mang theo tia kinh hỷ, vui sướng và hạnh phúc.




      thâm tình nhìn ánh mắt đối phương, đối phương cũng nhìn như vậy.




      “Chỉ nhi......”




      “Thành ca ca......”




      Sau nhiều năm gặp lại, tiếng kêu này vô cùng tha thiết.




      Mặt trời gần xuống nũi, tầng tầng lớp lớp lá cây rụng quanh hai người làm nên cảnh đẹp tuyệt trần.




      Trong lúc này, đôi nam nữ lẳng lặng ôm nhau.




      Thế gian này tựa hồ dừng lại tại giây phút này.




      Cách xa nhiều năm, hai người lại được sum họp.




      Thầm nghĩ, vĩnh viễn, bao giờ buông tay nữa.




      Giờ phút này, đến già, đến mãi mãi.




      Buổi tối, hai người cùng ngồi dưới bầu trời đầy sao. Thỉnh thoảng nhắc đến vài chuyện ấm áp trước kia.




      Giờ phút này, trong mắt Đông Thành Vũ tràn đầy nhu tình. biết, cả đời này cũng buông tay.




      Mà lúc này ánh mắt Linh Lung nhìn sao trời, trong lòng mang theo chút phức tạp.




      Ngày đó tiểu thư cho nàng nghỉ ngơi, ra chuẩn bị tất cả cho nàng, muốn nàng rời khỏi đây, đến cuộc sống của nàng.




      Đối với tiểu thư, trong lòng nàng có tình cảm được nên lời. Vì tiểu thư, cho dù chết, nàng cũng do dự. Nhưng giờ phút này nàng lại vì hạnh phúc của mình mà rời .




      Trong lòng vui là khó tránh khỏi, nhưng nhớ lời tiểu thư , trong lòng lại nhịn được muốn ích kỷ lần.




      “Hạnh phúc của ngươi là hạnh phúc của ta, bởi vì ngươi hạnh phúc, vô luận ta ở đâu, ta đều cố gắng cuộc sống hạnh phúc. Đừng để lòng ta cảm thấy tiếc nuối.”




      Lời của tiểu thư lại vang lên, Linh Lung nhìn trời cao, thầm chúc.




      Tiểu thư, ngươi nhất định phải hạnh phúc.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 118







      Edit: Sunny Út





      Trong Hiên vương phủ, mình Vân Mộng Vũ cầm bầu rượu ngồi nóc nhà nhìn ánh trăng cao.




      Hạnh phúc của Linh Lung, nàng coi như giải quyết xong.




      Tỷ tỷ tại có Hàn Băng chiếu cố, nàng cũng yên tâm.




      Mà trong Yến kinh cũng dần ổn định lại, Sở quốc từ từ tốt hơn.




      Bây giờ đến lúc phải giải quyết chuyện của nàng. Từ khi gả cho Sở Hiên, nàng ít khi hỏi vấn đề của mình, phải làm loạn ở Yến kinh cùng Sở Hiên tập võ.




      Sở Hiên, nàng nên làm sao mới để cho mọi người bị tổn thương?




      Cái cảm giác mãnh liệt muốn quay về cũng còn nữa. Có lẽ bất tri bất giác, nàng sớm quen thuộc với nơi đây. Nơi này có thân nhân của nàng, có bằng hữu, còn có phu quân của nàng.




      Giờ phút này, nàng nhớ đến biểu của Sở Hiên. Hàng lông mày mỏi mệt, người lạnh như băng, tác động vào lòng nàng.




      Đêm nay, nàng về phòng ngủ, mà vẫn ở nóc nhà, chờ Sở Hiên trở về.





      Trời vừa sáng, Sở Hiên trở lại.




      Khi Sở Hiên xuất , ánh mắt Vân Mộng Vũ dán chặt người . Vẫn là áo trắng trong trẻo đẹp đẽ nhưng lạnh lùng, hơn nữa dung nhan hoàn mỹ như thiên tiên. Nhưng hai hàng mi đầy mỏi mệt, cả người tản ra khí lạnh. Nhìn như vậy, nàng cảm thấy rất đau lòng.




      Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của nàng, giật mình ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng dáng trong trẻo nóc nhà. Trong mắt chỉ có bóng dáng của nàng. Trong mắt nàng có tia đau lòng, trong lòng hung hăng run lên. Lúc này Sở Hiên có cảm giác nên lời. Vừa vui sướng lại sợ hãi, vui sướng là Vũ nhi rốt cục cũng dừng ánh mắt lên người , sợ hãi là thể bảo vệ chính mình.




      Nghĩ đến chất độc trong người và có nhiều kẻ thù như vậy. Trong lúc nhất thời cảm thấy trong lòng bị ép tới thở nổi, vô cùng khó chịu. nghĩ nàng có thể vẫn ở bên cạnh để sủng nàng, nàng. Nhưng hạnh phúc của người bình thường đó lại là hy vọng xa vời với .




      luôn thường xuyên ra ngoài là vì độc người bắt đầu phát tác. ra ngoài tìm nơi nàng tìm được, cố nén vẻ thống khổ khi bị độc hành hạ. dám cũng muốn cho nàng phát thống khổ. sợ thấy nàng buồn, nhất là nỗi buồn này lại vì .




      Ngay từ đầu, bởi vì Minh Du Nhiên áp bức, giữ nàng bên người, muốn dùng đôi tay mình che chở cho nàng. Mà mục đích này cũng thành công, Minh Du Nhiên rồi, nàng cũng an toàn. Nhưng lại khó buông tay.




      sai lầm rồi sao, bây giờ còn muốn giữ nàng bên cạnh sao?




      Vân Mộng Vũ mang ánh mắt phức tạp nhìn Sở Hiên, biết mình có nên làm gì đó cho hay . Ánh mắt mang theo tia bi thương, có chút thê lương.




      Hai người dùng ánh mắt phức tạp giao nhau, cuối cùng lại cố tình lảng tránh.




      “Chúng ta chuyện .”




      Cuối cùng, Vân Mộng Vũ nhịn được mở miệng . Nàng muốn biết bây giờ ra sao, độc của rốt cuộc nghiêm trọng như thế nào.




      Nhìn đôi mắt kia, vốn muốn cự tuyệt nhưng lại nỡ. nhanh chóng bay lên nóc nhà, đứng bên cạnh nàng. Mà lúc này Vân Mộng Vũ vẫn bất động ngồi đó, bên chân có bình rượu trống rỗng. Nhìn bình rượu kia, trong mắt Sở Hiên lên cảm xúc phức tạp. Như đau lòng, đành lòng chút nào. Nhưng nghĩ đến mình, muốn quan tâm hỏi thăm nàng cũng được.




      Cảm giác đứng bên cạnh nàng, trong lòng nàng an tâm ít. Giống như chỉ cần có , nàng có thể an tâm nhắm mắt lại. Cảm xúc phức tạp trong mắt dần mất , chỉ để lại bình tĩnh. Ánh mắt nàng yên tĩnh nhìn xa xa, biết nhìn cái gì. Nhìn bộ dáng bình yên của nàng, Sở Hiên cũng nhìn theo tầm mắt của nàng. Trong mắt lên vẻ nghi hoặc, nhưng nhanh chóng biết nàng nhìn gì. Đó là hướng ở ngoài thành, nàng nhìn nơi xinh đẹp kia. Đó là nơi làm nàng ngạc nhiên.




      Trong đầu tự giác nhớ đến ngôi nhà nàng miêu tả, trong lòng nghĩ nếu đưa nàng đến xem ngôi nhà đó trở thành , nàng có biểu tình gì.




      đưa mắt nhìn nàng, nhìn mái tóc mềm mại, trong lòng vô cùng ôn nhu.





      tự chủ được , vươn tay khẽ vuốt tóc nàng. đột nhiên đụng vào, làm cho cả người nàng cứng ngắt chút.




      Cảm nhận được nàng đột nhiên cứng ngắc, tạm dứng lại. Nhưng nhanh chóng lại tiếp tục ôn nhu vuốt ve. chút chút, như chạm vào báu vật.




      Trong lòng có loại dự cảm, bọn họ nhanh chóng tách ra. Mà lúc này, muốn cảm thụ hơi thở của nàng. Nếu , đến ngày có nàng bên cạnh, nên vượt quá năm tháng dài dằng dặc kia như thế nào.




      Vân Mộng Vũ sau khi cứng ngắt lại khôi phục bộ dáng như thường. Lẳng lặng nhắm mắt, cảm thụ ánh mắt của , chỉ cảm thấy giờ phút này rất là ấm áp. Có cảm giác như vĩnh viễn được như thế.




      Nghĩ đến vĩnh viễn, nàng mạnh mẽ mở to mắt.




      Làm sao có thể vĩnh viễn đây?




      Ánh mắt nàng lên chút ảm đạm cùng bất đắc dĩ.




      Sở Hiên cảm nhận được người nàng tản mát ra hơi thở bất đắc dĩ cùng thản nhiên xa cách, trong mắt lên chút bi thương. Rụt tay lại, sau đó vô lực buông xuống.




      “Trong Yến kinh nhanh chóng an bình, sau này ngươi có thể sống ở đây, ai đến quấy rối.” Thanh của Sở Hiên vang lên, thản nhiên, mang theo tia tình cảm.




      Nghe như thế, Vân Mộng Vũ có chút khó hiểu, trong lúc nhất thời hiểu được ý tứ của . Nhưng nàng nhanh chóng hiểu được. chỉ ngươi, mà phải chúng ta. ám chỉ cái gì sao?




      Nàng ngẩng đầu, nhìn , nhìn thấy ánh mắt vô tận. Sâu thấy đáy. Ánh mắt của Sở Hiên có ánh lên tia tình cảm, nhưng rất nhanh, Vân Mộng Vũ chỉ cảm thấy trong mắt Sở Hiên có tia sáng lên. Nàng đó rất quan trọng với nàng, nhưng là, nàng vẫn bắt được. Lúc này, nàng thấy chỉ mang vẻ hờ hững, tựa hồ lại khôi phục bộ dáng ôn hòa, ánh mắt lạnh lùng của Hiên vương.




      Khẽ chuyển động ánh mắt, trong mắt lên vô số cảm xúc, nhưng cuối cùng vẫn hóa thành mảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng.




      Có lẽ, đây cũng là kết cục tốt.




      “Sở Hiên......”




      Trong lòng Sở Hiên cảm thấy đau, nhưng biết đây là chuyện thể mềm lòng. mất mát cúi đầu. Đúng lúc này, bên tai đột nhiên vang lên thanh dễ nghe của nàng. Thanh kia mang theo tia run run, mang theo tia hối hận. cả kinh, ngẩng đầu lên. Nháy mắt chỉ cảm thấy gió bên người nổi lên, quần áo lay động, chuyển quá mặc mâu, chưa tới kịp thấy xảy ra chuyện gì lại cảm giác được xúc cảm môi.




      Sở Hiên co rụt ánh mắt lại, bất khả tư nghị nhìn khuôn mặt của nàng. mặt lên tia xác định, nhưng lại nhanh chóng biến thành kinh hỉ. nâng tay lên, muốn giữ chặt gáy của nàng, muốn làm nụ hôn này thêm sâu sắc. Nhưng tay vừa mới nâng được nửa, cảm giác môi biến mất. Khi nhìn lại, chỉ nhìn thấy nữ tử xinh đẹp thuần khiết kia giờ phút này cũng mang vẻ trong trẻo lạnh lùng nhìn . Loại vẻ mặt này làm cho trong lòng vừa vui sướng lại bị dập tắt, thay vào đó là sợ hãi. Tựa như có thứ quan trọng sắp rời xa, kinh ngạc nhìn đôi mắt nàng, cũng thấy gì cả.




      “Sở Hiên, chúng chấm dứt quan hệ hôn nhân này , coi như là kết thúc tốt với hôn lễ của chúng ta.”




      Thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng của Vân Mộng Vũ vang lên, lúc này cũng mang theo tình cảm gì. Tựa hồ, đây như là chấm dứt.




      “Vì sao?”




      Tuy rằng, trong lòng cũng có quyết định này. Nhưng lúc phiền muộn trong lòng sắp thành , trong lòng vẫn rất đau.




      Đáp án có lẽ quan trọng, quan trọng là nàng sắp rời xa . Nhưng bây giờ chỉ muốn nàng cho đáp án, tựa hồ như vậy mới có đủ sức chống đỡ để ngã xuống.




      “Bởi vì chúng ta thích hợp, ta muốn sống yên ổn như người thường. Ta biết ngươi có thân thế phức tạp, có thù hận phức tạp. Mà ta, chỉ là nữ tử bình thường, muốn cuốn vào nhiều lốc xoáy như vậy.” ( Út Sunny: Đau lòng, vậy mà tỷ bảo là bên cạnh Hiên ca để giúp Hiên ca sao??)




      Nghe nàng câu, chỉ cảm thấy có cảm giác chóng mặt. Tựa như giờ phút này mọi người đều rời bỏ . Bây giờ muốn mình biến mất tại đây.





      Nhưng, thể, dùng hết khí lực của mình rồi :“Tốt, ta cũng có chuyện của mình cần xử lú. Ta nhanh chóng rời khỏi Yến kinh, ngươi vẫn cỏ thể ở lại trong Yến kinh, có ai quấy rầy ngươi cả.”




      “Được.”




      Thanh Vân Mộng Vũ nhàng truyền đến, vô vui vô buồn, như từ nơi xa xôi truyền đến.




      Nghe vậy, khí lực của Sở Hiên cũng muốn mất . Ngay cả khí lực ngẩng đầu lại nhìn nàng cũng có, vô thanh vô thức rời khỏi đây.




      lâu sau đó, Vân Mộng Vũ đột nhiên ngẩng đầu, nhìn bốn phía, còn ai cả. Lúc này, trời cũng sáng. Ánh mặt trời chiếu xuống, nhưng người cũng rời .

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 119: Vũ nhi, chúng ta...

      Edit: Sunny Út

      Vân Mộng Vũ thất hồn lạc phách về tới phòng, vừa vào trong, cả người nàng lạnh như băng ngã xuống đất. Lúc này, nàng biết là vì vừa rồi tiếp xúc với Sở Hiên mà bị nhiễm lạnh, hay trong lòng nàng lại lạnh như băng.

      Nàng khẽ nâng tay lên, nhìn thấy trong tay có khí lạnh, trong ánh mắt lên chút bi thương. Sở Hiên trúng độc, như vậy giải dược?

      Mấy ngày nay, nàng cũng có viết thư cho Tường thúc, hỏi cách giải độc. Mà trong thư hồi của Tường thúc, ngay từ đầu chuyện này có ít khả năng thực , có ý khuyên nàng buông tay. Ngay từ đầu trong lòng nàng vẫn còn nghi hoặc, nhưng nàng xem đến cuối cùng, rốt cục biết kết quả.

      Độc này, mọi người đều biết có thuốc giải. Nhưng Tường thúc biết từ đâu mà biết cách giải quyết, nhưng trong đó có hai vị thuốc khó tìm. cái là thảo dược mà Bắc quốc tôn sùng là bảo vật trấn quốc, cái là Sinh Mệnh Chi Hoa đến nay chưa ai tìm được.

      Như vậy nếu muốn có thuốc giải, nhất định phải có hai loại này. Mà bây giờ, cái biết ở đâu. Nhưng lại biết được cái khác. Chỉ là, Bắc quốc sao lại có thể nhường cho bảo vật trấn quốc vô điều kiện được.

      Thế lực của Sở Hiên có thể làm được!

      Chỉ là, bây giờ Sở Hiên rảnh để chú ý đến việc này. Hơn nữa, những trúng kịch độc, cả ngày ở thống khổ. còn phải đối phó với thế lực của Bồng Lai đảo. Như vậy, nàng có nên nhắc nhở hay ?

      , nếu cuối cùng có thuốc giải, làm có hy vọng. Đến cuối cùng, lại bị đả kích hơn nữa.

      Như vậy, nàng phải nhờ vào chính nàng.

      Nàng biết Sở Hiên đối với nàng rất đặc biệt. Nhưng đặc biệt rốt cuộc có bao nhiêu đặc biệt, tình cảm này rốt cuộc có quan trọng hay ? Tuy rằng, vì nàng đối đầu với thế lực của Bồng Lai đảo, nhưng là trong lòng nàng rất ràng, Sở Hiên cùng Bồng Lai đảo còn có thâm cừu đại hận. Cho nên, nàng thể xác định được tình cảm của .

      Về phần tình cảm của mình, nàng cũng biết sâu đậm đến đây. Ở cạnh lâu, lại quên tình cảm của mình. Mà bây giờ, nàng cũng nghĩ nhiều như vậy, cứ thuận theo tự nhiên là tốt rồi. Nàng tin tưởng mọi việc tốt, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.

      Nếu, đó là hy vọng, như vậy nàng nên vì tranh thủ.

      Bắc quốc, đôi mắt nàng xuyên thấu qua tầng tầng trở ngại. Lúc này Vân Mộng Vũ mang ánh mắt trong trẻo. Tựa hồ có thể nhìn thấu hết thảy, Bắc quốc xa xôi kia sắp nghênh đón vận mệnh của nàng.

      Mà lúc này Sở Hiên mình múa kiếm trong rừng cây ngoài thành. Đường kiếm hỗn độn, tâm tình của người múa rối loạn.

      Vì sao?

      Sở Hiên bi phẫn, giờ phút này, hận, rất hận. Hận trời công bằng, làm cho khổ sở. Hận người tàn nhẫn, mang đến cho vô tận thống khổ. Nhiều năm qua, nghĩ mình quen độc, quen tàn nhẫn. Nhưng giờ phút này mới phát , nguyên lai cũng khát vọng làm bạn, khát vọng hạnh phúc bình thường. Chỉ là chuyện này đối với người thường mà cực kỳ đơn giản, đối với lại rất khó khăn.

      Vô luận là chất độc người, hay là kẻ thù luôn truy đuổi . Tất cả đều là chướng ngại để có được hạnh phúc, trong lòng nghĩ muốn lạnh lùng đối mặt tất cả, muốn bình tĩnh trù tính, muốn báo thù. Nhưng lòng sớm rối loạn, sớm bình tĩnh. Bởi vì nữ tử kia, nữ tử như tiên giáng trần đó.

      vốn nghĩ mình luôn lạnh lùng, nhưng giờ phút này, động tâm, chỉ muốn gặp nàng. Mà giờ phút này, gặp, gần nhau, bây giờ lại muốn ly biệt, như vậy cảm giác càng đau đớn. Loại đau đớn này, thấu xương làm cho run run.
      Nhưng, vô luận như thế nào cũng phải chấm dứt nếu chỉ làm hai người đều thống khổ.

      Buổi tối, chậm rãi đến nơi xinh đẹp kia. nhìn cảnh tượng quen thuộc, các màu hoa tươi diễm lệ. Vẫn là hồ nước trong suốt kia, cỏ mọc xanh mướt. Hai tiên hạc biết thế vẫn vui vẻ chơi đùa. Như vậy hài hòa, như vậy khôi hài.

      Đôi mắt khẽ dộng, mang sắc thái vui mừng, vài bước, rồi ngừng lại ngôi nhà .

      Trong tai tựa hồ nhớ lại những lời nàng , ấm áp vô cùng.

      “Ta muốn làm nhà bằng lại gỗ tốt, phải có hai lầu, như vậy đơn điệu. Nóc nhà phải bằng phẳng, sau đó trang trí nhiều hoa tươi lên. Quanh nhà dùng hoa đằng vây thành vòng, cửa treo cái chuông gió. Như vậy mỗi khi gió nổi lên, là có thể nghe được thanh hạnh phúc……Như vậy ngươi có thể thổi tiêu, ta cũng có thể hợp tấu.”

      Mà bây giờ, làm xong ngôi nhà này, chỉ là biết còn có cơ hội cùng nàng hợp tấu hay . Hình ảnh như vậy, vô cùng đẹp đẽ.

      Ngôi nhà này, đều là do tự tay làm, dùng tâm tư hoàn thành, chỉ muốn cho nàng có mộng đẹp. Khi làm việc này, tâm tình của rất sung sướng. bên làm, bên tưởng tượng khi nàng thấy nó, có biểu tình gì. là sung sướng cười tươi, sau đó vui vẻ chạy quanh nhà. Hay là ngạc nhiên đứng đó, biết gì.

      Nhưng bây giờ biết còn cơ hội đó hay .

      Thời gian ba tháng cũng sắp đến, mà cũng cần tìm dược liệu giảm đau. Rời , đây là bi thương. Trong lòng vẫn còn hy vọng, có lẽ có ngày bình yên quay về, tiếp tục ở bên cạnh nàng.

      Cảm nhận có người đến. nhàng quay lại. Nhìn Vân Mộng Vũ thân áo trắng từng bước đến đây. Vẫn là dung nhan xinh đẹp, vẫn là khí chất tuyệt trần như thế. Lúc này nàng giống như tiên tử Hằng Nga, xinh đẹp vô cùng.

      Vân Mộng Vũ biết hôm nay là lúc chia tay, tự giác mặc y phục màu trắng. Màu trắng kia trở nên quen thuộc với nàng. Trong mắt nàng đều là bóng dáng màu trắng của , vẫn đẹp đẽ quý phái như lúc đầu, vẫn là dung nhan xinh đẹp như thần, nhưng còn vẻ xa cách như lúc đầu gặp mặt. Lúc này chân mà bi thương.

      Nàng từng bước như dẫm nát tâm .

      Sở Hiên nhìn nàng như vậy, lòng đau như cắt. gắt gao nắm chặt tay lại, nếu sợ mình nhịn được, liều lĩnh chạy tới ôm nàng vào lòng, lại khó buông tay.

      cần nhiều nghị lực, mới có thể nhẫn nại chèn ép tình cảm xuống.

      Vân Mộng Vũ đến trước mặt , nhìn vào mắt , nàng ngây người. Nàng biết, nàng bị đôi mắt cảm xúc của làm cho giật mình sửng sốt. Nhưng chỉ trong nháy mắt mà thôi. Nàng nhanh chóng phục hồi lại cảm xúc của mình.

      Cho tới nay, cho nàng, nàng nhận mà hồi đáp. Giờ phút này, càng thể liên lụy . Tường thúc từng , rời , tự nhiên có thể tìm được thuốc giải cho .

      rời , nàng cũng có thể Bắc quốc tìm kiếm nguyên liệu giải dược.

      Hai người tách ra là lựa chọn tốt nhất, nếu càng tổn thương.

      Phân tích lợi hại, cảm thấy hạ quyết tâm. Lúc nàng nâng mắt lên, trong mắt chỉ là vẻ thanh tịnh.

      Nhìn nàng như thế, biết nàng hạ quyết định rời xa .

      Lần này chia xa, biết khi nào mới có thể gặp lại.

      Đôi mắt của Sở Hiên cũng dần hóa thành trong trẻo nhưng lạnh lùng.

      “Tối nay ta , ta muốn tìm thuốc giải cho ta, hẹn gặp lại.”

      Thanh thản nhiên của Sở Hiên truyền đến, trầm thấp mà dễ nghe.

      “Vậy sao? Như vậy tốt rồi, ngươi nhất định sống đến trăm tuổi. Còn nữa, chúc ngươi sớm khôi phục khỏe mạnh, sớm báo thù.”

      Thanh Vân Mộng thanh thúy, mang theo tia mềm mại, nghe qua cũng như bình thường, làm cho người ta tự giác sinh ra hảo cảm.

      Sống đến trăm tuổi sao?

      nghĩ vậy!

      Lúc này, thậm chí cảm thấy rất đau, thâm cừu đại hận, lúc này cũng có vẻ rất là xa xôi. Từng đau xót thấu xương. Lúc này ở trước mặt nàng chuyện đó cũng là bình thường.

      Giờ phút này, phát , tuy ở lâu với nàng. Nhưng cuộc sống như thế vẫn được coi là toàn bộ sinh mệnh của .

      Lúc chỉ nàng luyện kiếm, cùng nàng ngồi tiên hạc, cùng nàng náo loạn thoải mái.

      Từng rung động khi mới gặp nàng, rất nhiều kỉ niệm, rất nhiều….

      ra, bọn họ trải qua nhiều chuyện như vậy, nhưng cũng đủ chiếm lấy cả thể xác và tinh thần .

      Trong đầu , mỗi biểu tình của nàng, mỗi cái nhíu mày, giờ phút này như ùa về vây lấy .

      Đột nhiên, trong lòng dâng lên cỗ hò hét, muốn giữ nàng lại, cho dù là tan xương nát thịt, cũng là loại hạnh phúc.

      “Vũ nhi, chúng ta, chúng ta,...”

      Sở Hiên đến đây, cũng phát ra thêm chữ nào nữa.

      nghĩ mình đủ quyết đoán, nhưng bây giờ lại phát mình đủ thanh tỉnh, thầm nghĩ giữ nàng lại.

      Nhưng khi mở miệng, phát mình đủ dũng cảm, dám mở miệng, sợ nàng cự tuyệt, càng sợ nàng làm thương tổn.

      Tuy ra được nửa câu. dám ngẩng đầu nhìn biểu tình cùng ánh mắt của nàng, chỉ lẳng lặng đợi câu trả lời của nàng.
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :