1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiên tài khí phi - Ngọc Khuyết (C167) HOÀN đã có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      kế này hiểm á...ôi lại có 1 dòng họ ngu si chết dưới váy nữa nhân

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 106: Kiếp thiên lao



      Tiếng thét kinh hãi của Thái hậu truyền đến.


      “Hoàng thượng, ngươi xem.”


      Sở Phách Thiên đến bên cạnh Thái hậu, nhìn gấu bông trong tay Thái hậu, lúc này hoàn toàn phát điên.


      Gấu bông kia có vấn đề gì, chỉ là con gấu bông tầm thường mà thôi. Nhưng vấn đề là ở bên có khắc ngày sinh tháng đẻ của Sở Phách Thiên. Mà quan trọng nhất là bên dưới còn viết tám chữ, “Đoạn tử tuyệt tôn, chết tử tế.”


      Sở Phách Thiên gân xanh trán nổi lên, trong mắt nhiễm đầy tia máu. Bình thường luôn sủng ái Hoa Thanh Nhi, nhưng nếu nữ nhân sủng ái lại muốn hại chết, như vậy tuyệt đối dễ dàng tha thứ.


      lập tức ra lệnh: “Người đâu, nhốt Hoa Thanh Nhi vào thiên lao. Thông báo cho Ngự Lâm quân lập tức lục soát Lại bộ Thượng Thư phủ, nhốt cả nhà vào thiên lao.”


      Lúc này Hoa Thanh Nhi cảm thấy choáng váng, sau đó mới lấy lại ý thức, dần tỉnh lại. Nhưng lúc nàng vừa tỉnh lại, vừa vặn nghe Hoàng thượng ra lệnh. Nhất thời hoa mắt choáng váng, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh. Đồng thời những chuyện xảy ra khi nãy cũng đập vào trong óc nàng. Nàng bị ép uống thuốc, sau đó mất ý thức. hiểu sao bị người khác ép buộc những lời kia trước mặt Hoàng thượng. Nàng tỉnh ra, nàng lập tức đến bên chân Hoàng thượng, khóc : “Hoàng thượng, những lời vừa nãy của nô tì là giả, nô tì bị oan a.......”


      Nhưng chưa kịp xong, nàng bị Sở Phách Thiên đá văng cước ra xa.

      Bây giờ Sở Phách Thiên cần nghe nàng giải thích, trong mắt còn dịu ngoan, thanh thuần, quyến rũ của nàng. Trong đầu của bây giờ chỉ còn là những lời lúc nãy của nàng.


      ra, nàng là nữ nhi của Lí Nghị. Cho tới nay, chỉ nghĩ nàng là dân nữ bình thường. Cho nên phá lệ với nàng, bởi vì cảm thấy nàng liên lụy đến chính trị. Cảm thấy nàng là nữ nhân thuộc về , mà phải là quân cờ được an bài. Cho nên lúc ở cùng nàng, luôn tâm lòng với nàng, bí mật chính trị cũng . Là do nghĩ nàng chỉ là dân nữ bình thường mà thôi. Nhưng, ra ngay từ đầu bị đưa vào tròng. ra, Hoa Thanh Nhi này là quân cờ Lí Nghị an bài bên người . Hay cho cái lợi ích, nhìn trung thành và tận tâm, làm việc cẩn thận, ra cũng rắp tâm hại người từ sớm.


      là hoàng đế, tuyệt đối cho phép bị người khác lừa gạt, bọn họ phải trả giá bằng máu cho Sở quốc.


      Hoa Thanh Nhi bị Sở Phách Thiên đá, liền phun ra búng máu tươi. Nàng là nữ tử khuê phòng, vào cung lại sống trong an nhàn sung sướng, làm sao có thể chịu đựng được cú đá đó. Phun ra búng máu, Hoa Thanh Nhi muốn cầu tình, nhưng cú đá kia quá nặng. Nàng vừa mở miệng ra, chưa được chữ nào, cảm thấy trước mặt tối đen, sau đó ngất xỉu.


      Mà lúc nàng vừa ngất xỉu, bà vú cũng đến bên cạnh, lôi nàng ra ngoài thương tiếc chút nào.


      Có thể , kiếp sống chuyên được sủng ái của Hoa Thanh Nhi chấm dứt, nghênh đón nàng tàn khốc nhất.


      Trong phủ Lí Nghị, nhiều ngày này cũng tốt lắm, bởi vì trong cung cứ truyền tin tức là có nam tử đầu trọc cứ chạy quanh cung của Thanh nhi.

      Vừa nghe tin tức này, cảm thấy là có người đối phó Thanh Nhi, chỉ có Thanh Nhi, còn bao gồm Lí gia của . Trong lòng vẫn luôn bất an, cho nên sớm đề phòng.


      Mà đêm nay, vẫn ở trong thư phòng, dự tính việc này, lại đột nhiên nghe được bên ngoài có tiếng bước chân hỗn độn và ồn ào hẳn lên. đột nhiên cảm thấy trong lòng có dự cảm tốt càng mạnh.


      Quả nhiên, thống lĩnh Ngự Lâm quân mang theo đám Ngự Lâm quân xông vào. Vừa thấy tình huống này, lập tức muốn đứng lên hỏi có chuyện gì.

      Nhưng vừa được hai bước bị chặn lại. cố nén tức giận hỏi: “Đây là có ý gì?”


      Thống lĩnh Ngự Lâm quân : “Ý gì sao?Lí đại nhân thấy sao? Cũng đúng, Lí đại nhân luôn luôn là tâm phúc bên cạnh Hoàng thượng, nghĩ đến cũng có ngày bị xét nhà diệt tộc. Vậy bản thống lĩnh tốt bụng với ngươi. Thanh phi nương nương có ý đồ mưu hại hoàng thượng, là tội tru di cửu tộc, Lí đại nhân là phụ thân của Thanh phi, đương nhiên cũng tránh khỏi.”


      Vừa nghe xong, Lí Nghị cảm thấy trước mắt là màu đen. Sao tình lại đến nước này. Trước giờ cho dù có làm gì nữa, cũng luôn chuẩn bị tốt, đây cũng là nguyên nhân nhiều năm qua vẫn luôn bình yên vô . Nhưng giờ phút này, vẫn cảm giác thể tin. Quan hệ của và Thanh Nhi bí như vậy, sao lại có người biết được.


      Đột nhiên linh quang trong đầu chợt lóe, nhớ tới lần trước công đường, Vân Mộng Vũ uy hiếp . Nàng chắc chắn là biết việc này, như vậy chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến nàng ta, nhưng sao nàng lại có thế lực lớn như vậy. nhất thời cũng nghĩ ra.


      còn chưa kịp suy nghĩ, thống lĩnh Ngự Lâm quân hạ lệnh mang .
      Thống lĩnh Ngự Lâm quân là đệ đệ phi tử trong cung, nhưng tỷ tỷ của ở trong cung vẫn bị Thanh phi đè ép, bây giờ Thanh phi xem như xong rồi, như vậy tỷ tỷ của có khả năng đắc thế, đến lúc đó gia tộc của cũng được lên đời.

      Cho nên Thống lĩnh lúc này tới bắt Lí Nghị, trong lòng cực kỳ vui vẻ, tâm tình rất tốt, cũng chỉ châm chọc vài câu ngoài miệng mà thôi. Trong lòng lại có dự tính khác. Hôm nay cao hứng, chút nữa Hồng Diễm lâu ăn mừng, chờ khi bọn họ bị nhốt vào thiên lao, đối xử tốt với bọn họ.


      Ngày tiếp theo, chuyện này ồn ào huyên náo, mọi người đều bàn luận tích cực về việc này. Ai cũng nghĩ ra Lí Nghị và Thanh phi có quan hệ cha con, lại che dấu quá tốt, càng nghĩ tới là phi tử được sủng ái nhất trong cung và đại thần Thượng Thư quan trọng trong triều lại bị bắt. Đây quả nhiên là họa phúc khó lường, thiên ý khó dò a.


      Vân Mộng Vũ nằm ghế trong vườn hoa, hưởng thụ cảnh đẹp. Nàng cầm tin tức về Thanh phi tay, khóe môi nhếch lên nụ cười sung sướng.


      Thanh phi, phi tử hoàng thượng sủng ái nhất, lại bị nàng giải quyết. Mà lão hồ li Lí Nghị kia, xem chừng đến bây giờ còn mọi việc sao lại xảy ra như vậy, làm sao có thể liên lụy đến , lại biết là ai ở sau lưng hại .


      Miệng nàng cười sung sướng, trong mắt phát ra những tia sáng như ngọc. Nhìn tư liệu trong tay, tâm tình càng vui vẻ.


      Lúc này trong Hứa vương phủ, Hứa vương nghe hạ nhân bẩm báo, trong mắt lên tính kế.


      Đợi hạ nhân bẩm báo xong, liền vẫy tay cho người lui xuống, trong lòng nghĩ Vân Mộng Vũ quả nhiên là thể coi thường a, quả nhiên rất giỏi tính kế.
      Tung chiêu liên tục, lão hồ li Lí Nghị kia chắc vẫn còn trong sương mù, biết chuyện gì xảy ra.


      Nếu phải biết được thân phận của Vân Mộng Vũ, căn bản thể nghĩ tới chuyện này là do nàng làm, hơn nữa còn làm oanh động.


      Trong chùa nàng làm cho Thái hậu phát ra mầm móng nghi ngờ đối với Thanh phi, bên ngoài Hoa Thanh cung có nhiều lời đồn, lại thêm chuyện Hoàng thượng mây mưa nghe bẩm báo làm cho Thái hậu nóng giận. Mà trong lúc đó Thanh phi chắc chắn ngừng lấy lòng hoàng thượng, nhưng ba ngày sau, tình huống cũng có chuyển biến, như vậy Hoàng thượng, Thái hậu càng lúc càng hoài nghi nàng. Đến ngày cuối cùng, lại thấy tận mắt mọi việc, tia tin tưởng trong lòng cũng gần như tiêu tan. Căn bản cho Thanh phi cơ hội giải thích.


      Hơn nữa như vậy chỉ có thể làm cho Hoàng thượng mềm lòng giải quyết Thanh phi cùng với Lí Nghị, còn có thể làm cho bọn họ hoảng loạn, cảm nhận được sợ hãi, nhưng lại có cách nào khác, cuối cùng lại đưa bọn họ vào ngục tù.


      Hứa vương cực kỳ tán thưởng Vân Mộng Vũ, trong lòng nghĩ tìm ngày chuyện hợp tác với nàng. Phỏng chừng lần này chắc là cần ngăn cách bởi tấm lụa mỏng. Nghĩ đến đây, khóe miệng gợi lên độ cong.


      Lúc này, ngoài cửa vang lên trận đập cửa.


      Nghe được tiếng đập cửa, Hứa vương thu hồi ý cười miệng, : “Vào .”


      Tiếp theo có thị vệ vào, bẩm báo: “Khởi bẩm vương gia, bên ngoài có người tự xưng là thuộc hạ của Lí Nghị, là có văn kiện quan trọng đưa vương gia.”


      Hứa vương nghe như thế, nhíu mày, thuộc hạ của Lí Nghị sao, trong mắt nhất thời có hứng thú, : “Cho vào .”


      Chỉ chốc lát người ăn mặc bình thường, diện mạo bình thường vào. Người này bình thường đến nỗi ai vừa thấy sau đó cũng quên hình dạng của .


      Nhìn người này, trong mắt Hứa vương có tia sáng.


      Người kia tự xưng là thuộc hạ của Lí Nghị, vừa vào liền xoay người hành lễ: “Tiểu nhân tham kiến Hứa vương.”


      Hứa vương chỉ nhìn , cười nhưng . Mà người kia vẫn quỳ như cũ, đứng lên.


      Sau khi uống ngụm trà, Hứa vương cười : “Đứng lên , thuộc hạ của Lí Nghị quả nhiên rất khác biệt, rất biết quy tắc.”


      Người kia đứng dậy, mặt có biểu tình gì, bộ dáng kiêu ngạo siểm nịnh. Sau khi đứng lên, lấy ra phong thơ, trình lên, : “Đây là thư lão gia viết từ ba ngày trước, lúc ấy lão gia nếu có chuyện gì, lấy phong thơ này tìm Hứa vương.”


      Hứa vương nghe xong, tia sáng trong mắt càng sáng, nhận thư xem, càng xem, ý cười khóe miệng càng dày đặc. Thầm nghĩ trong lòng, Lí Nghị quả nhiên phải người đơn giản, chính xác là lão hồ li.


      Mà giờ phút này Lí Nghị trong đại lao chịu ít đau khổ, hiểu sao lại bị đánh. Nhất là thống lĩnh Ngự Lâm quân bắt ngày hôm qua, hôm nay lại vào nhà lao, dám ra tay đánh , hơn nữa lại mua chuộc người trong thiên lao phá lệ ra tay với Lí Nghị.


      Lí Nghị gì, mặt cũng có biểu tình gì. Nhưng trong lòng nhớ kỹ thống lĩnh Ngự Lâm quân này, nếu được thả, nhất định đòi lại gấp trăm lần gây ra cho mình.


      Sau bữa tối trong Hiên vương phủ, sau khi Vân Mộng Vũ cân nhắc phen, mở miệng với Sở Hiên: “Sở Hiên, tối này ta có việc nên phải ra ngoài lát.”


      Bởi vì Vân Mộng Vũ cảm thấy xưng Sở Hiên là vương gia, xưng chính mình là thiếp thân nàng cảm thấy cả người nổi da gà. Cho nên nàng đều gọi tên , nhưng đó là khi có ai, nếu nàng vẫn theo quy cũ mà gọi. Sở Hiên cũng chú trọng việc này, cảm thấy nàng thích là được.


      Nghe nàng , tuy rằng trong lòng Sở Hiên nghi hoặc, nhưng cũng hỏi nhiều, mà chỉ ôn nhu trả lời: “Được, nhớ về sớm.”


      Vân Mộng Vũ khẽ gật đầu, nàng rất vừa lòng đối với thái độ của Sở Hiên. Bởi vì chuyện của nàng, Sở Hiên chưa bao giờ can thiệp, cũng cho tới bây giờ cản trở gì nàng. Nàng sống trong Hiên vương phủ, cảm giác giống như ở Quận chúa phủ.


      Buổi tối, Vân Mộng Vũ mặc thân nam trang, lặng lẽ vào Hồng Diễm lâu.


      Chuyện của Linh Lung nàng vẫn để trong lòng, nàng luôn cảm thấy phải nhanh chóng giải quyết, mà ngay từ đầu bởi vì chuyện của Hoa Thanh Nhi, nàng nhất thời cũng có tâm tình đến Hồng Diễm lâu. Nhưng hôm qua Hoa Thanh Nhi và Lí Nghị đều bị nhốt vào thiên lao, chỉ chờ hành quyết. Cho nên, nàng coi như yên tâm. Bởi vậy trong lòng cũng buông lỏng, nên nghĩ đến chuyện này.


      Nàng đến gian phòng lầu hai, sau đó Linh Lung cũng đến đây.


      Nàng giương mắt nhìn Linh Lung, phát nàng ấy có nhiều ưu tư, hơn nữa nhiều ngày nay cũng thấy, bây giờ nhìn lại, phát người tiều tụy rất nhiều. Nhịn được thân thiết hỏi: “Linh Lung, sao vậy, có phải thân thể thoải mái hay ?”


      Linh Lung vừa nghe, giương mắt cười : “ có, Linh Lung rất tốt. Đúng rồi, tiểu thư, hôm nay sao lại rảnh rỗi mà đến Hồng Diễm lâu?”


      “Bởi vì nhớ ngươi a, cho nên mới tới. Như thế nào, Linh Lung ngươi chào đón ta sao?” Vân Mộng Vũ mang ý cười trong suốt .


      Linh Lung vừa nghe, ưu phiền tan biến chút, cười trả lời: “Làm sao lại như vậy chứ, nhìn thấy tiểu thư, ta vui mừng còn kịp.”


      khí vui vẻ chút, Linh Lung liền ngồi xuống, cùng Vân Mộng Vũ hàn huyên chút. lát sau, ánh mắt Vân Mộng Vũ nhìn thấy bóng người bên ngoài cửa sổ, nhất thời trong mắt lên ý cười, nên tìm cớ, cho Linh Lung lui xuống.


      Mà chính nàng lại khoanh tay đến bên cửa sổ, nhìn Đông Thành Vũ lên.

      Trong lòng thầm than, chẳng lẽ hai người nhau cảm ứng được nhau sao?

      Cho nên cho dù khuôn mặt của Linh Lung thay đổi, Đông Thành Vũ nhận ra, nhưng vẫn thường xuyên tới đây, là vì trong lòng có cảm giác khó kháng cự được?


      Đông Thành Vũ lên, đột nhiên cảm giác có người nhìn , quay đầu lại, nhìn thấy Vân Mộng Vũ. Lúc này Vân Mộng Vũ mang thân nam trang, đứng phía trước cửa sổ, vẻ mặt cao thâm cười cười nhìn . Thấy nàng cười, cảm thấy da đầu run lên.


      cố nén cảm giác quái dị trong lòng, vẫn đến gian phòng của mình. Ai ngờ vừa ngồi xuống, đưa ly trà lên miệng, còn chưa kịp uống, bị nha hoàn mời qua gian phòng của Vân Mộng Vũ.


      Đông Thành Vũ vừa vừa nghĩ. Chẳng lẽ nàng về chuyện của Chỉ nhi sao? Nghĩ đến chuyện này, trong ánh mắt liền tràn ngập mong chờ. Có thể giống cảm giác của hay , Chỉ nhi chưa chết, vẫn còn sống, sống rất tốt?


      nhanh chóng vào gian phòng của Vân Mộng Vũ, khách khí vào, trực tiếp ngồi đối diện với Vân Mộng Vũ.


      Vân Mộng Vũ nhìn như thế cũng để ý, chỉ cười cười cũng làm cho Đông Thành Vũ cân nhắc mãi, cảm thấy chuyện hôm nay đơn giản như vậy.


      Nàng chỉ liếc mắt nhìn , có động tác khác. Trong lòng nàng tự nhiên biết biết nàng là các chủ Thiên Binh các. Dù sao đêm đó Hứa Du Nhiên đến Quận chúa phủ muốn giết của nàng, xung quanh vẫn có người của Thiên Binh các. Cho nên chuyện đêm đó, nàng cũng biết.


      Đông Thành Vũ thấy nàng gì, trong lòng có chút nóng nảy. Nếu là bình thường tự nhiên cũng chịu đựng, nhưng việc này có khả năng liên quan đến Chỉ nhi, sao có thể làm cho nóng nảy được. Vì thế nhịn được mở miệng hỏi: “ biết Vân tiểu thư hôm nay tìm bản cung là có chuyện gì?”


      tận lực làm cho thanh của mình phập phồng, giống như bình thường. Nhưng vẫn mang theo chút run run. Mà biến hóa này cũng bị Vân Mộng Vũ nhìn thấy. Nàng thầm nghĩ trong lòng, Đông Thành Vũ này là phu quân xứng đáng để gửi gắm. Vô luận trước đây vì Chỉ nhi mà nhẫn, cuối cùng lại bùng nổ. Hay là hôm nay đến Hồng Diễm lâu, cùng với khẩn trương lúc này. Tất cả đều làm cho nàng rất vừa lòng.


      “Đông thái tử cho rằng bổn tiểu thư tìm ngươi tới là có chuyện gì?” Nàng nhanh chóng ra chuyện của Linh Lung, trước hết nàng muốn hành hạ .


      Vừa nghe Vân Mộng Vũ , Đông Thành Vũ cũng để ý đến chuyện lộ cảm xúc. Nếu nàng là các chủ Thiên Binh các, như vậy có rất nhiều chuyện đều biết. khi như vậy, cũng cần giả vờ bình tĩnh.


      Vì thế hỏi: “Ngươi tra ra được chuyện của Chỉ nhi rồi sao?”


      Nhìn bộ dáng như vậy, nàng nhịn được nhíu mày. Sau đó bình tĩnh : “Đúng vậy, tra ra. Nhưng, ta dễ dàng cho ngươi biết.”


      “Vậy ngươi muốn thế nào mới bằng lòng cho bản cung? Ngươi muốn điều kiện gì, cứ , chỉ cần bản cung có thể làm chắc chắc đồng ý.” Đông Thành Vũ mang giọng điệu thành khẩn , cứ như nếu nàng cho , có khả năng ngay cả giang sơn cũng đưa cho nàng.


      Nhìn như vậy, Vân Mộng Vũ cảm thấy chính mình có chút tàn nhẫn. Nhưng nghĩ lại mấy năm nay Linh Lung khổ sở, vì thế quyết định nhất định phải khảo nghiệm phen, mới có thể cho biết chân tướng. Hơn nữa, chuyện này, nàng biết Linh Lung cũng nóng ruột. Cho nên lát nữa Đông Thành Vũ , nàng còn phải thương lượng với Linh Lung.


      Vì thế nàng cười yếu ớt: “Được rồi, ngươi thẳng, ta đây cũng thẳng luôn. Ngươi hẳn là biết núi của Bắc quốc có loại hoa tên là Tuyết Lan. Mà điều kiện của ta chính là ngươi lấy đóa hoa này đem đến trước mặt ta, ta cho ngươi biết tin tức của Chỉ nhi.”


      Nghe điều kiện, Đông Thành Vũ nhịn được nhíu mày. Tuyết Lan này có chút khó hái, hơn nữa đến tháng sau mới có. Nghĩ đến tháng rồi trở về, cảm thấy trong lòng có chút nỡ, biết là vì sao.


      Nhưng, vẫn gật đầu đồng ý.


      Nhìn như vậy, nàng nhịn được trêu chọc vài câu.


      “Đông thái tử, ngươi sợ ta lừa gạt ngươi sao?”


      Vừa nghe xong, Đông Thành Vũ nở nụ cười. Sau khi Đông Thành Vũ cười xong, : “Gạt ta, bây giờ hẳn là Vân tiểu thư nên lo lắng mới đúng. Dù sao ta biết ngươi là các chủ Thiên Binh các. Ta nghĩ, chuyện này, chắc ngươi muốn cho cả thiên hạ biết đó chứ? Cứ như vậy, Sở Phách Thiên dễ dàng bỏ qua, tất nhiên là nhắm vào ngươi, còn có các thế lực của các nước khác, ta nghĩ đều rất thích thú canh chừng Thiên Binh các. Dù sao ngươi chỉ là nữ tử, làm cho người ta cảm thấy rất nhu nhược. Thiên Binh các luôn luôn là tổ chức thần bí nổi danh. Nếu để người ta biết các chủ Thiên Binh các là nữ tử, tổ chức thần bí kia phải suy nghĩ lại. Cho nên so sánh với ta, ta chỉ hái thuốc mà thôi, bên trọng bên khinh, bản cung tin tưởng Vân tiểu thư hiểu .”


      Nghe Đông Thành Vũ , Vân Mộng Vũ thầm mắng to. Vừa rồi sao lại bị bộ dáng ngây thơ si tình của mê hoặc chứ. ra trong lòng có tính toán, thầm tính kế người nàng.


      Vì thế nàng chỉ có thể bất đắc dĩ mắng trong lòng, sau đó cho nhanh chóng Bắc quốc.


      Đông thành vũ rồi, nàng liền tìm người gọi Linh Lung vào.


      Linh Lung mang vẻ mặt sầu bi tiến vào, hơn nữa trong mắt còn chứa khó hiểu.
      Thấy nàng như vậy, nàng cũng đoán được chút, vì thế, nàng kéo nàng ngồi bên cạnh mình, nhàng : “Ta chưa cho biết, ta chỉ cho Bắc quốc hái Tuyết Lan. Tuyết Lan là loại thuốc để khôi phục dung mạo.”


      Nàng tới đây, Linh Lung đột nhiên thể tin giương mắt nhìn nàng, trong mắt hàm chứa tia hi vọng.


      Nhìn nàng ấy như thế, nàng ôn nhu cười : “Chỉ cần mang Tuyết Lan về, trong Thiên Binh các có người giúp ngươi khôi phục dung mạo. Mà ngươi chỉ cần ăn vào, ba ngày sau khôi phục lại dung mạo như cũ. Chỉ cần ngươi khôi phục lại dung mạo, như vậy ngươi có thể cùng Đông Thành Vũ về Đông quốc, sống cuộc sống mới.”


      Nghe ba chữ Đông Thành Vũ, Linh Lung thương tâm cúi đầu. Nhìn nàng như vậy, Vân Mộng Vũ biết trong lòng của nàng vẫn bị mặc cảm. Dù sao Hồng Diễm lâu này luôn làm cho nàng cảm thấy xứng với Đông Thành Vũ.


      “Nếu Đông Thành Vũ có ngày bị mất tất cả, thậm chí làm ăn mày, ngươi cần , ghét bỏ sao?” Thanh Vân Mộng Vũ vang lên bên tai Linh Lung.


      Nhìn nàng như vậy, Vân Mộng Vũ nở nụ cười. Mà Linh Lung còn muốn nữa, Vân Mộng Vũ nhàng che miệng nàng lại. Vân Mộng Vũ cười : “ cần nghĩ nhiều, ngươi chỉ cần đặt mình vào góc độ của Đông Thành Vũ mà suy nghĩ. Biết chân chính cần cái gì, chân chính để ý cái gì. Ngươi cần lo lắng. tháng sau Đông Thành Vũ mới có thể trở về. Nhưng vô luận ngươi quyết định chuyện gì, ta đều hy vọng cuối cùng ngươi có thể hạnh phúc.”


      Linh Lung nghe nàng , khẽ gật đầu, trong mắt ươn ướt.


      Hàn huyên chút với Linh Lung, Vân Mộng Vũ trở về Hiên vương phủ, ngủ say. Trong lòng nghĩ, tình cuối cùng cũng phát triển theo hướng thuận lợi.


      Nhưng hôm sau nàng thức giấc, Hồng Mai mang đến cho nàng tin tức giật gân.


      Hoa Thanh Nhi cùng Lí Nghị trong ngục ngày hôm qua lúc nửa đêm bị cướp .
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 107: Đàm phán

      Vân Mộng Vũ vừa thức dậy, Hồng Mai liền báo cho nàng tin xấu.




      Hoa Thanh Nhi cùng Lí Nghị đêm qua bị cướp .




      đúng là có ý tứ a, là do ai làm?




      Trong kinh thành người có năng lực làm việc này là nàng, Sở Hiên, Hứa vương và thái tử Sở Thụy Phong.




      Tựa hồ là Hứa vương làm, nhưng Hứa vương này giả dối dị thường, làm ra chuyện phiền phức. Như vậy Lí Nghị chắc chắn cho lợi lộc, nhưng đó là cái gì mà có thể làm cho Hứa vương động tâm, mà tiếc đối địch với Thiên Binh các?




      Hơn nữa Hứa vương chẳng lẽ bận tâm đến Sở Hiên sao?




      Đáp án này nàng nhanh chóng biết được.




      Lúc ăn cơm, sắc mặt của Sở Hiên được tốt, ngẫu nhiên nhìn Vân Mộng Vũ vài lần.




      Vân Mộng Vũ bị nhìn làm nàng được tự nhiên, ăn xong, bọn hạ nhân dọn dẹp rồi lui xuống. Nàng lập tức bất đắc dĩ mở miệng hỏi:“ , ngươi muốn gì.”




      Sở Hiên nhìn nàng lát, sau đó mở miệng :“Sáng nay Hứa vương đưa ta phong thơ, trong thơ nhắc lại việc của 20 năm trước. Cho nên sau này xảy ra tranh đấu về chính trị, ta tiện nhúng tay vào.”




      Nghe như thế, trong lòng Vân Mộng Vũ lập tức nghĩ đến vị Tư phu nhân kia. Xem ra người từng ép buộc Hứa vương rút lui, phỏng chừng còn có chuyện khác nữa. Nếu , Hứa vương quay về thêm lần nữa, hơn nữa bây giờ lại tìm lí do bắt Sở Hiên rời khỏi tranh đấu này.




      Bất quá như vậy rất tốt, nàng càng thích thù của mình mình báo. Hoa Thanh Nhi cùng nhà của Lí Nghị phải chết, nếu Hứa vương càng muốn tranh đấu, nàng khách khí. Trong lòng nàng cũng nghĩ nhiều, nàng cười với Sở Hiên:“ có gì, chuyện này ta có thể giải quyết.”




      Thấy nàng như thế, trong lòng có chút mất mát. Trong lòng hy vọng nàng có thể ỷ lại vào , nhưng nàng luôn đem mọi việc thành chuyện .




      Vân Mộng Vũ cũng còn nhàn hạ nữa, bây giờ nàng muốn đấu pháp với Hứa vương. Bởi vậy nàng muốn dùng biện pháp nhanh nhất. Hứa vương là người có tâm cơ thâm trầm, có dũng có mưu, là đối thủ đáng gờm.




      Hứa vương muốn uy hiếp Sở Hiên, như vậy muốn công kích Thiên Binh các và Sở gia. Vì sao lại làm chuyện lí trí như vậy? cứu Lí Nghị, bây giờ chẳng khác nào là địch của Thiên Binh các. Cho dù liên minh được với Thiên Binh các, nhưng cũng nên làm chuyện này. Vậy chỉ có thể Hứa vương có thể được lợi lộc rất lớn từ chỗ Lí Nghị, làm cho Hứa vương cảm thấy cái đó có giá trị, đáng giá đối địch với Thiên Binh các.




      Đột nhiên nghĩ, Lí Nghị nhiều năm qua vẫn rất bình thường. Nhưng là người như vậy, chắc chắn chuẩn bị cho mình nhiều thứ phía sau. Như vậy chắc chắn cho Hứa vương thứ. Là cái gì chứ? Vàng bạc châu báy, hay là vũ khí binh mã?




      Vàng bạc châu báu tất nhiên là cần , nhiều năm qua Lí Nghị chắc chắn có ít. Mà nếu là vũ khí cũng có khả năng làm cho Hứa vườn trở mặt với Thiên Binh. Như vậy, có khả năng Lí Nghị lặng lẽ nuôi dưỡng tư binh.




      Xem ra, nàng xem thường Lí Nghị.




      Mà Hứa vương là người coi trọng lợi ích, đến vạn bất đắc dĩ cũng chọn đối đầu. Như vậy, nhanh chóng tìm nàng chuyện trước, xem xem có đường sống hay .




      Quả nhiên, lúc chiều Hứa vương đưa phong thư đến, mời nàng đến quán trà ở Yến kinh chuyện. Nhận được phong thư này, ánh mắt Vân Mộng Vũ lên tia kiên định, muốn làm hại người của nàng, nàng bỏ qua. Nhưng, nàng vẫn muốn , xem Hứa vương muốn thế nào.




      Vân Mộng Vũ ngồi kiệu đến quán trà, vào mới phát toàn bộ quán trà Hứa vương bao hết. Nhìn như vậy, miệng nàng khẽ cong, có vẻ hơi khoa trương rồi?




      Nàng vừa vào, lập tức có người đến dẫn đường.




      Nàng nhanh chóng được đưa đến gian phòng. vào phòng, nhìn Hứa vương mang vẻ mặt bí hiểm ngồi thưởng trà. Biết nàng vào cũng có phản ứng gì. Nàng cũng để ý, nàng cho người dẫn đường lui xuống, tự mình đến bên bàn rồi ngồi xuống. Sau đó trực tiếp mở miệng hỏi:“Hôm nay Hứa vương mời thần nữ đến, biết là có chuyện gì?”




      Vừa nghe xong, Hứa vương lại nở nụ cười, chế giễu:“Sao vậy, hôm nay xưng mình là các chủ. Sao lại xưng là thần nữ rồi?”




      “Vậy biết Hứa vương hẹn gặp bản các chủ là có chuyện gì sao?” Thấy như thế, nàng .




      Thấy nàng như thế, Hứa vương nhất thời cảm thấy vui. Ánh mắt chợt tắt, thắng vào vấn đề: “ nhà Lí Nghị, Hứa vương ta bảo vệ.”




      Nghe như thế, Vân Mộng Vũ cười nhạo tiếng, sau đó nhìn Hứa vương : “ nhà Lí Nghị, ta chắc chắn phải diệt.”




      Vân Mộng Vũ dứt lời, ánh mắt Hứa vương mang theo tia sắc bén.




      Ngữ khí Hứa vương giảm độ ấm, thản nhiên hỏi: “Diệt, ngươi diệt như thế nào? Tuy rằng ngươi có Thiên Binh các, nhưng thế lực của Hứa vương phủ cũng thể khinh thường. Có lẽ trước kia ta còn kiêng kị Thiên Binh các, nhưng bây giờ . Ngươi có biết vì sao ta phải bảo vệ nhà của Lí Nghị ?” đến nửa câu sau, giọng điệu của Hứa vương tăng lên chút, có vẻ như rất tự tin.




      Nhìn như vậy, Vân Mộng Vũ muốn tát cái. phải là chiếm được Lí Nghị thôi sao, kiêu ngạo như vậy sao? Nàng khinh thường mở miệng :“Còn có thể vì sao nữa? phải là cho ngươi thế lực. chắc là lặng lẽ nuôi dưỡng ít cao thủ cùng với ít tư binh.”




      Nghe Vân Mộng Vũ , ý cười khóe miệng của Hứa vương lập tức thu hồi, lạnh lùng hỏi: “Sao ngươi biết?”




      “Biết chuyện này khó lắm sao? Lão hồ li Lí Nghị chắc chắn dễ giết. Ngay từ đầu, ta thừa nhận là ta khinh địch. Nhưng sau đó ta có điều tra chút và dựa vào suy đoán, tự nhiên biết. Thế lực của Lí Nghị hơn thế lực của ngươi, Hứa vương bây giờ chắc chắn cũng dự liệu trước. Dù sao ngươi cũng thầm chuyển thế lực của Hứa vương phủ vào trong Yến kinh, mà thế lực của Lí Nghị lại ở trong Yến kinh. Mà ngươi nhất định cho rằng tuy rằng Thiên Binh các có thế lực rất mạnh, nhưng trong Yến kinh cũng có bao nhiêu, đúng ? Cho nên, ngươi vẫn cứ cảm thấy mình thắng.” bị giọng điệu của làm cho ảnh hưởng, nàng lạnh nhạt phân tích cho thấy.




      Mà lúc này, sau khi Hứa vương nghe được Vân Mộng Vũ phân tích, trong lòng cảm thấy rất bất an. Nàng bình tĩnh, phân tích chuẩn xác. Như vậy, trong đó có gì còn chưa biết sao. Lúc này, Hứa vương cũng nghi ngờ với tài phán đoán của mình.




      Nhìn thấy có dấu hiệu buông lỏng, nàng cười mở miệng :“ biết Hứa vương có nhớ trước đây chúng ta từng hợp tác hay ?”




      Lời này như tiếng sét trong lòng Hứa vương. Hợp tác, ngay từ đầu nhớ , nhưng từ khi Minh Du Nhiên cho biết Vân Mộng Vũ là các chủ Thiên Binh các, còn ôm hy vọng với hợp tác này, cảm thấy hai bọn họ trở thành địch. Cho nên, sớm xem chuyện hôm đó. Nhưng bây giờ nàng lại nhắc đến chuyện này, biết nên làm gì nữa.




      Vì thế, nghi hoặc:“Hợp tác? Chúng ta từng có hợp tác sao? Lúc trước ta nhớ ta với các chủ Thiên Binh các chuyện cách tầng sa mỏng, hơn nữa lúc ấy các chủ Thiên Binh các lại mang theo cái mặt nạ. Hợp tác như vậy, ta tin tưởng cho lắn. Nếu Vân tiểu thư nhắc, ta chắc chắn quên.”




      Chết tiệt, lão hồ li, đây là ám chỉ hành vi giấu đuôi của nàng. Hơn nữa, bây giờ tin nàng hợp tác với . Xác thực, nàng muốn hợp tác với . Bây giờ nàng phải làm và Lí Nghị tách ra, sau đó đánh tan từng người.
      Vì thế, nàng vẫn giữ biểu tình ôn hòa như cũ, giọng điệu nhu hòa :“Hứa vương như thế, là tin ta?”




      “Chẳng lẽ, ta nên tin tưởng Vân tiểu thư sao?” Hứa vương chế giễu câu.




      “Như thế nào, Hứa vương tin Lí Nghị sao?” Vân Mộng Vũ cũng chế giễu lại.




      Cái này, Hứa vương lại trầm mặc. Lí Nghị quả đáng tin tưởng, vốn cảm thấy Lí Nghị nhất định có cách khác, chỉ có thể hợp tác với .





      Nhưng bây giờ nàng làm tỉnh ra, lại cảm thấy tình đơn giản.





      Lí Nghị kia sớm chuẩn bị, như vậy còn nữa. Này đến lúc đó, nếu bảo vệ Lí Nghị, đối đầu với Thiên Binh các, cuối cùng Lí Nghị thực lời hứa. Như vậy, chẳng phải là trộm gà thành còn mất nắm gạo. Hơn nữa, bây giờ lại lo lắng, nếu Lí Nghị thừa dịp đề phòng, cắn ngược lại , vậy có muốn khóc cũng kịp.




      Ngay từ đầu, cũng cảm thấy gì, còn cảm thấy như là chiếm tiện nghi. Nhưng nghĩ lại, cảm thấy sau lưng lạnh buốt.




      Nhìn thấy lời của mình có hiệu quả, Vân Mộng Vũ lại tiếp:“Hứa vương, ngươi có thể giả vờ hùa theo Lí Nghị a. Lấy được thứ ngươi cần tay , đến lúc đó giao nhà Lí Nghị cho ta tốt rồi. Như vậy, Hứa vương bị phiền phức.”




      Lời này nghe như là nàng nghĩ cho , nhưng sao lại thể tin. Dù sao Vân Mộng Vũ sao có thể vô duyên vô cớ thay suy nghĩ. Trong lúc nhất thời có chút nghi ngờ, biết nên làm vậy hay .




      “Dù sao mục đích của ta chỉ muốn mạng nhà của Lí Nghị, cái khác quan trọng với ta. Dù sao, bây giờ ta cũng là Hiên vương phi.” Vân Mộng Vũ tốt bụng giải thích.




      Nghe ba chữ Hiên vương phi, trong mắt Hứa vương lên đạo mũi nhọn, trong lòng tin vài phần.




      Nhìn thấy nghe lời nàng, nàng cũng yên tâm. Chuyện còn lại, xem thử thủ đoạn ai cao minh hơn.
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 108: Lộc tử thùy thủ




      Nhìn thấy nghe lời nàng, nàng cũng yên tâm. Chuyện còn lại, xem thử thủ đoạn ai cao minh hơn.




      Sau khi Vân Mộng Vũ ra khỏi quán trà, sai người chọn đường hẻo lánh mà . Chỉ chốc lát tới ngõ , trong kiệu Vân Mộng Vũ mặc xiêm y trắng, mặt che lụa trắng. Lúc này nàng nhắm mắt lại, đột nhiên tai nghe được thanh, khóe miệng mỉm cười, thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên.




      “Ta còn biết thái tử điện hạ lại theo dõi người khác?”




      Vân Mộng Vũ dứt lời, trong ngõ xuất người mặc cẩm y màu trắng, thái tử Sở Thụy Phong.




      Mà lúc này cỗ kiệu của Vân Mộng Vũ cũng ngừng lại, nàng mở mắt ra, trong ánh mắt chứa đầy tia sáng. Màn kiệu bị xốc lên, Vân Mộng Vũ mang khăn che mặt bại lộ trước mặt Sở Thụy Phong.




      Sở Thụy Phong nhìn bóng dáng tuyệt sắc khuynh thành kia, vẫn khó có thể tin được. khó có thể tưởng tượng Vân Mộng Vũ là Vấn Thiên, các chủ Thiên Binh các.




      Nếu phải vẫn thầm phái người quan sát Hứa vương phủ để ngăn ngừa Hứa vương đột nhiên tạo phản, kết quả hôm nay lại phát bí mật ngoài ý muốn. thầm theo đến quán trà, lại nghe Hứa vương và các chủ Thiên Binh các thương lượng tình. Vì thế, luôn chờ bên ngoài. Đợi đến khi nhìn thấy nữ tử ra, trong lòng kinh ngạc. Nhưng vì đứng xa, nhìn , chỉ cảm thấy cỗ khí chất kia rất quen thuộc.




      Vì thế vẫn thầm đuổi theo. nghĩ ra vị các chủ này những sợ , ngược lại còn dẫn tới đây.




      Mà vừa mới đuổi kịp Sở Thụy Phong liền bị các chủ Thiên Binh các đùa cợt phen.




      Bất quá cũng thèm để ý, Sở Thụy Phong nổi tiếng là tốt tính. chỉ để ý là sao các chủ lại hẹn gặp mặt Hứa vương, mà bây giờ lại làm như là cố ý muốn gặp .




      Ai ngờ, sau khi thân, người trong kiệu cũng vén màn lên. Hơn nữa lại tháo khăn che mặt xuống. định tìm lí do thoái thác. nhìn dung nhan kia, giờ phút này mới phát mọi người đều ngây thơ, thế gian có mấy ai hiểu được nàng. Vốn nghĩ tài cao như vậy là cực hạn, làm cho người ta cảm thấy xấu hổ. Nhưng lúc này mới phát , nàng thi triển tài hoa và mưu lược, mới thấy mình phải là đối thủ của nàng. Nhớ tới đêm Diễm vương mưu phản, nàng mang phong thái thoải mái nắm trong tay toàn cục. Mọi người như là quân cờ trong tay nàng, hoàn toàn theo bố cục nàng bày ra.




      Nhìn bộ dáng say mê của , nàng biết Sở Thụy Phong cũng giống Sở Dạ. Sở Dạ tự đại cuồng vọng, luôn chướng mắt với nữ tử, cảm thấy nữ tử đều dựa vào nam nhân mà sống. Mà Sở Thụy Phong tuy rằng khiêm tốn ôn nhuận, nhưng cũng có suy nghĩ giống như Sở Dạ. Cho dù trước đây Vân Mộng biểu tài hoa xuất chúng, nhưng đó cũng chỉ là giải trí mà thôi.




      Mà lúc này phát nàng mang thân phận khác, chắc chắn khiếp sợ và nghi ngờ đây chỉ là bố cục của Hứa vương mà thôi.




      Vân Mộng Vũ cũng muốn giải thích nhiều với , bây giờ trừ bỏ Sở Hiên, trong lòng nàng thích người nào của Sở gia.




      Lúc Sở Thụy Phong nghi hoặc, bên tai có trận xé gió vang lên. lập tức theo bản năng mà tránh . Sau đó phát ám khí quen thuộc dính tường còn kèm theo mảnh giấy.




      Mà khi quay đầu lại, phát trong ngõ chỉ có mình . Tay lấy tờ giấy tường xuống, nhìn thấy có bức tranh, vẽ ngôi nhà ở ngoài thành. Mà chính giữa còn viết chữ Lí, nhìn chữ Lí này, tự nhiên nghĩ đến Lí Nghị. Bởi vì gần đây Lí Nghị bị cướp trong thiên lao, trong Yến kinh lại ồn ào huyên náo, phụ hoàng cũng bởi vì việc này mà phẫn nộ thôi. Gần đây, lại thường xuyên gọi đến thư phòng quở trách.




      Lúc này Sở Thụy Phong có chút hiểu ý đồ của Vân Mộng Vũ, biết nàng muốn làm gì. Nhưng nếu nàng đưa tấm bản đồ này, chắc chắn có tác dụng.




      Mà bên kia, trong ngôi nhà trong thành. Lí Nghị và Hoa Thanh Nhi ngồi trong gian phòng thương lượng tình.




      “Phụ thân, vì sao chuyện lần này lại quỷ dị như thế? Mỗi bước đều nhắm vào Lí gia chúng ta, cuối cùng lại đẩy Lí gia chúng ta vào hoàn cảnh này.” Bây giờ khuôn mặt của Hoa Thanh Nhi có chút tiều tụy, còn khí chất tôn quý thường ngày nữa.




      Nghe nữ nhi , Lí Nghị thở dài tiếng. Sau đó tiếp:“Chuyện lần này ta cũng biết là do ai làm, chỉ cảm giác được mang đến nguy cơ cho Lí gia. Cho nên trước đó cũng chuẩn bị kỹ càng. Nhưng người đứng sau, phụ thân biết.” Lúc này mặt Lí Nghị cũng xuất vẻ hiểu. Nhiều năm qua cũng biết cách tránh né mưu quỷ kế lại luôn thuận buồm xuôi gió. Nhưng lần này lại cảm thấy bất lực tòng tâm.




      Nhìn phụ thân như thế, trong mắt Hoa Thanh Nhi cũng có chút ảm đạm. Gia đình nàng phải đơn giản, tâm tư thủ đoạn đều hơn người thường. Nhưng thất bại lần này làm cho nàng có cơ hội phản kháng. Loại cảm giác này, tốt. Như đột nhiên nghĩ ra chuyện gì, trong mắt Hoa Thanh Nhi lên tia lo lắng vội mở miệng hỏi:“Phụ thân, Hứa vương này cũng là người phi thường giả dối, chúng ta có thể tin sao? Nếu lấy được cái gì của chúng ta, những giúp chúng ta, mà còn giết chúng ta phải làm sao? Theo tính tình của Hứa vương có khả năng đó.”




      “Vấn đề này, ta sớm lo liệu. Cho nên ta chuẩn bị kỹ. Đến lúc đó, chúng ta bắt đầu làm lại, dựa vào năng lực của cha con ta nhất định có thể lại được huy hoàng.” Lí Nghị nghe nữ nhi lo lắng, trong mắt cũng lo lắng nhiều. Hiển nhiên, chuẩn bị từ sớm.




      Nghe phụ thân , Hoa Thanh Nhi tất nhiên là hiểu được ý tứ trong đó. Nghĩ đến kết quả này, trong mắt Hoa Thanh Nhi cũng lộ ra tia chờ mong. Lúc này, nàng thể bội phục phụ thân tính xa như vậy. Ít nhiều trước kia phụ thân dứt bỏ nàng lần, bây giờ lại để cho cha con họ con đường sống.




      Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa. Lí Nghị lên tiếng, cho vào.




      hắc y vào, xoay người bẩm:“Lý tiên sinh, an bài tốt, vương gia cũng chuẩn bị xong. biết tiên sinh muốn xuất phát khi nào?”




      “Chúng ta đều chuẩn bị xong. để đêm dài lắm mộng, bây giờ mau xuất phát.” Lí Nghị cảm thấy trong Yến kinh có nhiều người tính kế , rời khỏi Yến kinh thành, rời Sở quốc, lòng luôn bất an.




      Hai cha con Lí Nghị được người của Hứa vương cải trang. Bọn họ cải trang thành thương nhân buôn bán bên ngoài. Lí Nghị giả dạng làm tùy tùng theo chủ nhân. Hoa Thanh Nhi lại giả thành nha hoàn, ở trong xe ngựa hầu hạ chủ nhân.




      Bên ngoài nhìn vào là rất khó nhìn ra sơ hở, trừ phi người cực kỳ tinh tế, mới có thể phát đội thương nhân này quá mức chỉnh tề. Hơn nữa người bọn họ lại mang theo mùi máu tươi.




      Nhưng lính canh cổng sao có thể quan sát kỹ bọn họ được, bọn họ chỉ hỏi số vấn đề. Lại cầm mấy bức họa nhìn nhìn lại vài lần là xong.




      Kỳ lần này rời chỉ có Lí Nghị cùng Hoa Thanh Nhi, những người khác của Lí gia đều được gửi trong tầng hầm của căn nhà. Lí Nghị biết lần này vô cùng nguy hiểm, mang theo mọi người tiện. Cho nên trước hết cho bọn họ tạm lánh ở Yến kinh thành. Đợi khi an toàn, mọi việc lắng xuống, lại đến đón bọn họ. Mà bọn họ nóng lòng rời khỏi cũng là bởi vì chuyện này là nhằm vào hai người họ, cho nên bọn họ phải nhanh chóng rời , nếu rất nguy hiểm. Mà khi bọn họ rời , người ở phía sau chắc chắn tìm đến người nhà của Lí Nghị. Cho dù bắt được người nhà của , cũng moi được cái gì.




      Đoàn người của Lí Nghị ra khỏi thành, trong lòng Lí Nghị luôn cảm thấy mọi việc quá mức đơn giản, mà ngược lại là mang dấu hiệu nguy hiểm. Chẳng lẽ Hứa vương muốn giết bọn họ, hay là bị theo dõi. Loại bất an này càng ngày càng lớn dần.




      Chỉ chốc lát, bọn họ đến ngôi miếu đổ nát bên ngoài thành. Sau khi bọn họ đến ngôi miếu, liền chờ Hứa vương đến.




      Sau đó, Hứa vương cũng đến.




      Hứa vương khách khí cùng Lí Nghị chào hỏi chút, liền đề cập đến thế lực mà Lí Nghị đồng ý.




      “Lí Thượng Thư, biết chuyện ngươi đồng ý với bổn vương có thể thực hay ?” Bởi vì Lí Nghị là lại bộ Thượng Thư, cho nên Hứa vương trực tiếp gọi là Thượng Thư.




      Nhìn Hứa vương như thế, Lí Nghị tuy rằng vui, nhưng lúc này dù sao cũng núp bóng , thể cúi đầu, cho nên cũng dè chừng chút.




      Vì thế, cười :“Nếu ta đồng ý với Hứa vương, tất nhiên làm được. Nhưng bây giờ mọi việc chưa thành, vương gia có phải là quá nóng vội ?”




      phải chỉ cần đưa đến đây là xong rồi sao?” Hứa vương nhíu mày có chút vui , trong lòng nhớ lại lời của Vân Mộng Vũ. Thầm nghĩ trong lòng, may mắn cũng chuẩn bị tốt, bằng lần này có khả năng làm công.
      Nghe như thế, Lí Nghị giải thích tiếp:“Đúng vậy, lúc trước là có hứa đưa đến đích, nhưng nơi này lại phải.”




      “Vậy theo Lí thượng thư muốn đưa đâu?” Hứa vương nhẫn nại hỏi.




      “Địa đạo dưới đất.” Lí Nghị cười chỉ chỉ mặt đất.




      “Ta hộ tống lí Thượng Thư xuống sao?” Hứa vương thấy tình huống này, mặt xuất thần sắc vui. Trong lòng nghĩ, Lí Nghị đơn giản, làm việc chu đáo. Bây giờ quả nhiên lộ mặt, lại đào thông đạo ở đây.




      “Hứa vương đúng, thông đạo rất hẹp, chỉ có thể từng người . Cho nên nhiều người xuống thích hợp. Ý của ta là mình vương gia hộ tống hai cha con ta xuống. Đến lúc đó, ta thực hiệp ước lúc đầu. biết, ý vương gia như thế nào?” Lí Nghị lúc này cười tủm tỉm .




      Vừa nghe xong, Hứa vương nhíu chặt mày lại. Lí Nghị ra chiêu này là độc, nếu mình xuống với , đồng ý thực . Nhưng nếu mình hộ tống , nếu phía dưới có cơ quan gì, muốn ám hại mình. Nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy có lí do để ám hại mình.




      Trong lúc nhất thời, cũng thoáng có chút do dự. Vốn muốn đồng ý, nhưng biết vì sao, lại nhớ tới lời của Vân Mộng Vũ. Cho nên cảm thấy Lí Nghị này thể tin.




      Nhìn thần sắc của Hứa vương, trong lòng Lí Nghị chùng xuống. Biết Hứa vương lo lắng, đồng thời cũng lộ ra ý muốn sát hại .




      Lí Nghị cười :“Vương gia sao lại do dự như vậy? Ta và tiểu nữ ở chỗ vương gia sắp xếp thôi mà.”




      “Nếu như vậy , các ngươi hai người ở lại người. Như vậy, bản vương có thể yên tâm xuống.” Hứa vương nghĩ nghĩ, đột nhiên nghĩ tới biện pháp, mặt lập tức dịu rất nhiều, ra cách này với Lí Nghị.




      Nghe Hứa vương , Lí Nghị cười mặt lập tức cứng lại. Đề nghị này của Hứa vương là làm cho trở tay kịp, như vậy quả rất khó xử.





      Nhìn thấy Lí Nghị cứng đờ, Hứa vương cười :“Thế nào, như vậy rất công bằng. Bổn vương cũng để ý hộ tống hai lần, chẳng lẽ Lí Thượng Thư để ý?”




      Lí Nghị nhíu mày, quyết định này làm cho rất khó xử.




      Hoa Thanh Nhi giương mắt nhìn thấy bộ dáng khó xử của phụ thân, trong lòng giãy dụa vạn phần. Trong đầu lên chuyện cũ. Từng, bởi vì mẫu thân có dung mạo xuất chúng, phụ thân liền cưới mẫu thân về. Mà khi sinh ra biết nàng là nữ tử, phụ thân lại cao hứng. Sau đó lại bí mật đem nàng bồi dưỡng thành nữ tử tài sắc vẹn toàn, cuối cùng lại mê hoặc Sở Phách Thiên. Cho nên, nàng đối với phụ thân hề có chút tình cảm nào. Sau khi nàng vào cung, quan hệ của bọn họ là quan hệ lợi ích. Mà giờ phút này nghe Hứa vương , trong lòng nàng có đáp án. Lí Nghị tất nhiên là chọn , dù sao nữ nhi đối với chỉ có giá trị lợi dụng. Hoa Thanh Nhi cúi đầu, đợi vận mệnh của mình. Nàng có dự cảm, hôm nay là lần cuối cùng nàng và Lí Nghị gặp nhau. Mà bây giờ chắc chắn nàng còn đường sống.




      Lí Nghị quay đầu nhìn về phía Hoa Thanh Nhi, nhìn nàng xinh đẹp vô song. Trong lòng lại nhớ tới chuyện cũ, đột nhiên phát từ đầu đến cuối Thanh Nhi đều ở trong kế hoạch của . Lòng luôn lạnh lẽo, lúc này lại có chút rung động.





      Đột nhiên nghĩ có nên nhường cơ hội sống cho nữ nhi hay , ít nhất như vậy coi như là trước lúc chết làm chuyện có ý nghĩa.




      Vì thế, Lí Nghị có quyết định, ngoài miệng lại lộ ra nụ cười dối trá của :“Nếu vương gia cho rằng cần như vậy mới có thành ý, vậy cứ theo ý của vương gia .”




      Khóe mắt nhìn nụ cười dối trá kia, bên tai nghe được thanh của , trong lòng Hoa Thanh Nhi lạnh lẽo, biết kết quả là gì. Cho dù sớm biết là kết quả này, nhưng lúc nó đến, vẫn cảm thấy khó có thể nhận, có cảm giác hít thở thông.




      Hứa vương nhìn Lí Nghị như thế, trong lòng đoán rằng giữ nữ nhi lại. Vì thế, chế giễu:“Lí Thượng Thư muốn để nữ nhi ở đây sao?”




      Hứa vương dứt lời, chờ Lí Nghị tiếp.




      “Để Thanh Nhi cùng ngươi xuống , ta già rồi, muốn lại nhiều.” Lí Nghị vẫn cười như cũ, nhưng lúc này lại mang theo hương vị ấm áp.




      xong, Hoa Thanh Nhi thể tin nhìn . Lí Nghị cũng giương mắt nhìn nàng, lúc này ánh mắt còn mưu quỷ kế, mà là trân trọng. Nhìn ánh mắt như vậy, nước mắt của Hoa Thanh Nhi rơi xuống. Lúc này nàng khát vọng tình thương của cha, khát vọng thân tình, chỉ là đến quá muộn.




      Nhìn Hoa Thanh Nhi nhòe lệ, Lí Nghị cảm thấy quyết định hôm nay là quyết định chính xác của cả đời . vỗ vai Hoa Thanh Nhi, cười :“Thanh Nhi, thôi.”




      Nghe như thế, Hoa Thanh Nhi quỳ xuống, sau đó nhìn Lí Nghị dập đầu ba cái. Rồi xoay người, dứt khoát ra .




      Mà Hứa vương còn lại mang thần sắc phức tạp nhìn Lí Nghị, sau đó cũng xuống theo.




      Lí Nghị nhìn cửa thông đạo khép lại, ánh mắt có chút mê ly, đứng ở đó, trong lòng lẳng lặng nhớ tới chuyện mình làm. Lúc nghĩ đến chuyện hôm nay, lúc khóe miệng mang theo nụ cười ấm áp, bên ngoài vang lên tiếng bước chân ồn ào.




      Nghe thế, khóe miệng của Lí Nghị lộ ra vẻ thoải mái.
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 109: Thông đạo bí mật



      Edit: Sunny Út



      Lí Nghị nhìn cửa thông đạo khép lại, ánh mắt có chút mê ly, đứng ở đó, trong lòng lẳng lặng nhớ tới chuyện mình làm. Lúc nghĩ đến chuyện hôm nay, lúc khóe miệng mang theo nụ cười ấm áp, bên ngoài vang lên tiếng bước chân ồn ào.




      Nghe thế, khóe miệng của Lí Nghị lộ ra vẻ thoải mái.




      Bên ngoài càng ngày càng nhiều tiếng bước chân truyền đến, trong phút chốc thấy được ánh mắt những người theo Hứa vương lộ vẻ nghi hoặc và khủng hoảng. Nhìn biểu tình của họ, khóe miệng Lí Nghị càng cong lên. Trong lòng nghĩ, xem ra hôm nay người chôn cùng phải ít.




      Chỉ chốc lát sau, bên ngoài truyền đến thanh trầm thấm ôn nhuận:“Lí Nghị, đưa tay chịu trói , như vậy bản cung cầu tình với phụ hoàng, giữ lại thi thể cho ngươi.”




      Lí Nghị động đậy, vẫn đứng đó như cũ, trong mắt nhìn ra thần sắc gì.




      Những người theo Hứa vương có chút khó xử, bây giờ Hứa vương ở đây, bọn họ rất khó lựa chọn a. Nhưng lúc này tình huống lại cực kỳ khẩn trương, ngôi miếu đổ nát bị người của Sở Thụy Phong bao vậy, khe hở.




      Sở Thụy Phong khoanh tay đứng bên ngoài, nhìn thấy người ở bên trong có phản ứng, trong mắt có chút vui. Nhưng bây giờ cũng có hành động gì khác, trong lòng tự hỏi chuyện xảy ra bên trong. Người của xác định thấy Hứa vương, hai cha con Lí Nghị vào, lại khẳng định chưa bước ra. Vậy, vì sao bây giờ đứng ở bên ngoài cũng có ai ra? Đây hợp với phong cách của Hứa vương a, Hứa vương tuy rằng giả dối, nhưng ở tình huống này, chắc chắn phô trương thân phận. Nếu , nếu Hứa vương lời nào, phản kháng, cho giết thoải mái. Người khác gì. Nhưng mọi việc sao lại đơn giản như vậy.




      Như vậy chính xác là Hứa vương có ở trong, mà lại ai nhìn thấy ra. Chẳng lẽ, dưới ngôi miếu này có thông đạo gì đó. Mà Hứa vương rời khỏi trước. Nghĩ đến đây, vừa rồi có ai đáp lại, trong đó có phải là còn ai rồi hay . Nhưng có lẽ đây là kế sách của Hứa vương, đặt bẫy bên trong, sau đó dụ vào.




      Sau khi phân tích tình hình phen, lại mở miệng. Bây giờ thanh còn ôn nhuận, mà là lạnh như băng .




      “Nếu ai trả lời, bản cung bắn tên.”




      Người ở bên trong cả kinh, thái tử bắn tên . Vậy bọn họ chắc chắc thoát khỏi cái chết. Nhất thời mọi người đều nhìn về phía Lí Nghị, phát lại nhắm mắt dưỡng thần. Tuy rằng tức giận, nhưng thể . Khi Sở Thụy Phong dứt lời, bọn họ cũng nghe thanh kéo cung bên ngoài, nhất thời đám đều mang sắc mặt nghiêm túc. Cuối cùng thủ lĩnh đứng lên ra lệnh bắn tên.




      “Khoan.”




      Sở Thụy Phong đứng bên ngoài mới chỉ ra lệnh được nữa lại bị cắt ngang. Nghe thế, Sở Thụy Phong nhướng mày, ra bên trong có người a. Vì thế ra lệnh hạ tiễn, chế giễu:“ ra bên trong có người a, bản cung còn tưởng rằng có ai? Hứa vương có ở đây sao? Bản cung đến đây, Hứa vương cũng chịu ra sao?”




      Vẫn là người vừa lên tiếng lúc nãy .




      “Vương gia ở đây, chúng tôi chỉ phụng mệnh trông coi ở đây mà thôi. Khi Hứa vương đến, nếu Thái tử có việc, hãy trở về đợi vương gia. Chờ vương gia đến, thuộc hạ chắc chắn bẩm báo là có Thái tử đến.”




      Nghe như thế, khóe miệng Sở Thụy Phong cũng cong lên. Xem ra Hứa vương còn ở bên trong hoặc là dưới đất, mà bây giờ bọn họ lại tranh thủ thời gian. Xem ra ngôi miếu này bình thường a. Như vậy, lại càng muốn ở lại xem ngôi miếu này cổ quái ra sao. Vì thế, ôn nhuận :“Hết cách rồi, nếu Hứa vương sắp đến. Như vậy bản cung chờ ở đây, miễn cho Hứa vương chạy thoát.”




      Sở Thụy Phong trong xong, người ở bên trong đều mang sắc mặt tốt. Bất quá, ngay từ đầu bọn họ cũng biết Thái tử dễ dàng rời . Lúc này, bọn họ cũng chỉ là cấp dưới, cũng thể ra lệnh cho Thái tử. Hơn nữa, cũng nên nhiều lời.




      Sở Thụy Phong thấy bên trong im lặng, trong lòng nghĩ bên trong chắc chỉ để lại ít thuộc hạ. Cho nên trong đó như rắn mất đầu, chắc là có bày ra cái bẫy nào. Vì thế, Sở Thụy Phong đưa mắt nhìn người bên cạnh.




      Lập tức, thống lĩnh thị vệ kia hiểu ý, liền mang theo tiểu đội, chậm rãi vào. Hơn nữa quá trình cũng rất thuận lợi, có mai phục. Thống lĩnh thị vệ nhanh chóng vào bên trong. Bọn họ nhìn thấy tình huống bên trong vô cùng sửng sốt.




      Lí Nghị bị cướp ngục, lúc này thảnh thơi nhắm mắt dưỡng thần, mang bộ dáng liên quan đến mình. Mà những người khác lại mang bộ dáng khẩn trương nhìn ra phía cửa.




      Mà người ở bên trong nhìn thấy vị thị vệ kia vào, khỏi sửng sốt. Bọn họ nghĩ đến thái tử phải xông vào trực tiếp mới đúng. Nhưng bây giờ là tình huống gì, bọn họ nhất thời có chút ngây người nhìn thị vệ đó.




      Mà thống lĩnh thị vệ thoáng kinh ngạc, lại hồi phục tinh thần. lập tức bảo các thị vệ thăm dò, đề phòng có bẫy. Vì thế, các thị vệ tản ra tìm kiếm xung quanh.





      Mà người của Hứa vương bên kia, bởi vì ngay từ đầu nghĩ tới ngôi miếu này có người đến, cho nên vẫn bị vây trong trạng thái bị động, hoàn toàn biết nên làm gì cho tốt. Vương gia ở đây, bọn họ dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ hỏng chuyện của vương gia. Cho nên chỉ cần bọn họ phát bí đạo, bắt và giết Lí Nghị, tạm thời bọn họ có hành động gì.




      Mà thống lĩnh thị vệ kia đem người vào ngôi miếu điều tra tình hình lúc, xác nhận có cơ quan và bẫy. Thấy vậy, mới cho các thị vệ đứng bên trong canh giữ những người này. Sau đó chính nhanh chóng ra ngoài bẩm báo với Thái tử.




      Sở Thụy Phong nghe xong, trong lòng nghi hoặc vô cùng, phát gì, phát cơ quan, phát thông đạo bí mật. Hơn nữa Lí Nghị quả là ở bên trong, nhưng Hứa vương và Hoa Thanh Nhi cũng có ở đây. Chuyện này lạ, làm sao có thể để Lí Nghị ở lại chứ. Chẳng lẽ ngay từ đầu Hứa vương biết đến, sau đó cố ý để Lí Nghị lại, làm lễ vật cho ?




      Sở Thụy Phong nghĩ vậy, nhịn được nở nụ cười. Hứa vương ngốc đến mức đó, làm ra chuyện có não như vậy.




      Lúc này Sở Thụy Phong suy nghĩ nhiều, chỉ có thể bước nào tính bước đó. chậm rãi vào ngôi miếu kia.




      Sau khi vào, nhìn thấy cảnh tượng kia, nhìn bộ dáng của Lí Nghị, cũng nghi hoặc vô cùng. Đây giống Lí Nghị chút nào a, sao lại có bộ dáng thản nhiên như vậy. Trước kia lúc nào cũng mang bộ dáng thâm trầm, cảm giác căn bản nhìn thấu, quỷ dị vô cùng. Nhưng giờ phút này Lí Nghị lại giống lão nhân nghỉ ngơi. Quỷ dị, là quỷ dị.




      Nhìn như vậy, cộng thêm tình huống quỷ dị, mở miệng hỏi:“Lí Nghị, nữ nhi của ngươi cùng Hứa vương đâu?”




      Sở Thụy Phong dứt lời, Lí Nghị vẫnkhông có phản ứng gì, bộ dáng giống như ngủ. Nhìn tình huống này, sắc mặt Sở Thụy Phong tốt. Lí Nghị cứ như thế, làm cho cảm giác mình làm trò cười, giống như bị Lí Nghị đùa bỡn trong lòng bàn tay.




      Nhất thời, lạnh lùng :“Bắt tất cả người của Hứa vương lại cho ta.”




      xong, lập tức có rất nhiều thị vệ xông lên, nhưng thuộc hạ của Hứa vương sao lại có thể dễ dàng để bị bắt như vậy, nhất thời toàn bộ đều rút kiếm, chuẩn bị phản kích. Nhưng, lúc bọn họ nghe câu tiếp theo của Sở Thụy Phong, tất cả đều ngừng lại.




      “Nếu có phản kháng, giết tại chỗ, bao gồm Lí Nghị.”




      Lần này, bọn họ đều ngừng lại, nhất là nghe đến lúc muốn giết Lí Nghị. Giết Lí Nghị, thể được, tình huống của vương gia biết thế nào. Lí Nghị ở lại là làm con tin, nếu chết, chút nữa vương gia lên phải làm sao, ngay cả lợi thế trao đổi Thanh phi cũng có. Cho nên, giờ phút này bọn họ cũng chỉ có thể đợi, chờ đợi chuyện sắp xảy ra.




      Sở Thụy Phong nhìn thấy bọn họ đều ngoan ngoãn đưa tay chịu trói, sắc mặt cuối cùng cũng tốt hơn chút. Ngay sau đó hạ lệnh:“Lập tức lục soát ở đây, được bỏ qua ngóc ngách nào, thậm chí là mặt đất, xem xem có thông đạo gì hay .”




      Sở Thụy Phong dứt lời, liền tinh tế quan sát biểu tình mặt của thuộc hạ Hứa vương, phát mặt họ có vẻ khẩn trườn. Xem ra, nơi đây quả rất kì quái.




      Phòng trong lập tức phát ra các loại thanh . Bọn thị vệ dùng kiếm lục soát, buông tha chỗ nào. Đột nhiên có tên thị vệ hô lên.




      “Thái tử điện hạ, bên này có bí đạo.”




      Vừa nghe thanh này, Sở Thụy Phong lập tức chạy tới xem. Đây là thông đạo hẹp, chỉ đủ cho từng người qua. Hơn nữa bên trong tối đen, làm cho người ta nhìn thấy mà sợ.




      Sở Thụy Phong nhìn thông đạo này, nhíu mày lại. Nếu bị đạo này có cơ quan như vậy nếu cứ vậy mà xuống, có người dắt , có khả năng xuất nhiều tình huống tốt.




      Giờ phút này, rất khó xử, nếu phái người xuống, lại sợ bọn họ bỏ qua cơ hội giết chết Hứa vương. Nhưng nếu xuống, lại lo lắng có nguy hiểm.
      Last edited by a moderator: 19/3/15
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :