1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiên tài khí phi - Ngọc Khuyết (C167) HOÀN đã có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 82: Hỗn loạn cả đêm



      Hai mắt Sở Minh An lóe lên nhìn bạch y nam tử đối diện, biết nên quyết định như thế nào.




      Mà nam tử đứng đối diện lúc này cũng mở miệng : “Thế nào? Ngươi muốn tự nguyện đưa tay chịu trói hay là muốn ta dùng vũ lực?”




      Nghe xong lời này, Sở Minh An cảm thấy huyệt Thái Dương khẽ giật, đây là muốn cái gì?



      Bị cướp, còn phải tự nguyện sao?




      Mà nửa câu sau kia lại khó hiểu vô cùng, dùng vũ lực? Dùng vũ lực gì chứ? nghĩ làm gì a? Còn muốn dùng vũ lực sao?



      Sở Minh An phẫn nộ, nhưng lại thể lên tiếng.



      Tình huống bây giờ, phản kháng rất nguy hiểm. Nhưng muốn ngoan ngoãn chịu trói cũng là chuyện có khả năng!



      “Cuối cùng ngươi là ai?” Ánh mắt Sở Minh An sắc bén nhìn bạch y nam tử, mặt có chút biến hóa.




      Nhưng thất vọng, bach y nam tử mang mặt nạ, sắc mặt cũng thay đổi, ánh mắt cũng chỉ khẽ động đậy.




      Vân Mộng Vũ nghe câu hỏi của Sở Minh An, nàng rất muốn trả lời ta là ai? Ta là bà ngoại của ngươi! Ta là bà ngoại Vân Mộng Vũ của ngươi a! Chuyện hôm nay là do ta sắp đặt, vì báo thù nhục nhã ngươi ban cho ta lúc trước.




      Hôm này nàng rất muốn nhìn thấy Sở Minh An bị buộc trong cảm giác bất lực, cái loại ép buộc này chỉ có thể giả vờ bị ủy khuất mà chịu nhục nhã, nàng luôn nhớ , thể nào quên!



      Hôm nay, nàng cũng muốn ép buộc như vậy, cho nếm thử cảm giác sợ hãi này.



      Trong lòng hạ quyết tâm, nàng bình tĩnh mở miệng: “Ngươi muốn biết như vậy, vậy được rồi, ta tốt bụng cho ngươi nghe. Ta tên là Vấn Thiên, ta là các chủ Thiên Binh các. Thế nào. Ngươi nên cảm thấy được ta ăn cướp là vinh hạnh mới đúng.”



      Nghe xong, Sở Minh An vốn để ý lời . Nhưng sau khi nghe xong, cả người chấn động.



      Các chủ Thiên Binh các!




      Dĩ nhiên là Thiên Binh các!




      Tổ chức to lớn nhưng thần bí kia.




      biết thế lực của bạch y nam tử, liền buồn bực. nhớ đắc tội với Thiên Binh các khi nào, cuối cùng là có nguyên nhân gì muốn người khác biết được a?




      Lúc này tự hỏi nguyên nhân nhưng cũng làm được gì, chuyện phải làm bây giờ là tìm cách thoát thân mới đúng. Khóe mắt Sở Minh An nhìn thuộc hạ đánh nhau, trong lòng lên tia thâm độc.




      Nếu muốn có con đường sống, như vậy cũng cần giữ lại con bài chưa lật kia!




      Sở Minh An nhìn thẳng vào mắt Vân Mộng Vũ, quanh thân tản mát ra cỗ hơi thở hủy diệt. Bị Sở Minh An nhìn như vậy, Vân Mộng Vũ cảm thấy mình là ma mà muốn thu phục.



      tốt, đây là thực tâm đại pháp, có thể cắn nuốt ý chí của người khác, làm cho người ta vĩnh viễn trở thành nô lệ của , thể giải thoát. Công pháp này khi sử dụng, thân thể của cũng bị thương nghiêm trọng, ít nhất cũng phải nghỉ ngơi ba tháng mới có thể bình phục. Nhưng công pháp này sử dụng lúc chiến đấu cũng có thể thắng vì đánh bất ngờ.



      Người sử dụng khi vận chuyển công pháp này, quanh thân lập tức tản mát ra cỗ khí tức, làm cho người xung quanh tâm thần hoảng hốt, lâm vào ảo giác, thể chống cự.



      Mà người sử dụng có thể vận khí trong nháy mắt, lấy công pháp này để áp chế địch, làm cho địch nhân cam tâm bỏ mạng vì .





      Công pháp rất độc, người sử dụng cũng ác độc.




      Chết sao, Vân Mộng Vũ nàng tuyệt đối vứt bỏ ý chí của mình, vận mệnh của nàng chỉ có thể do nàng quyết định, những người khác đừng mơ tưởng mà khống chế.





      Nàng mạnh mẽ cắn nát đầu lưỡi mình, mùi máu tươi nhất thời tràn ra trong miệng. Đầu lưỡi đau rát cùng với mùi máu trong miệng, làm cho cả người nàng thanh tỉnh chút.



      Thừa dịp thanh tỉnh, nàng lập tức khởi động nội lực trong cơ thể. Nội lực lưu chuyển các nơi, cuối cùng tập trung về hai mắt nàng. Nháy mắt, hai mắt Vân Mộng Vũ lưu chuyển, như có thể xuyên thấu tất cả tà ác, bắn thẳng vào nội tâm người khác.



      Sở Minh An bị ánh sáng bất thình lình đâm vào mắt, nhất thời, mắt đau đớn chịu nổi. lập tức ngừng sử dụng công pháp, thầm vận công chữa thương, nhưng Vân Mộng Vũ làm sao có thể cho cơ hội này?



      Vân Mộng Vũ thu hồi nội lực, lần nữa lưu chuyển, cuối cùng tập trung ở cổ tay. Tay nàng nhàng vòng vòng tròn, làm thế công quỷ dị, ngay sau đó bông tuyết hình dạng phi tiêu tay lập tức bắn ra. Phi tiêu ở trung tạo nên vài đường cong đẹp đẽ, hướng quỷ dị, làm người ta khó mà phòng bị.




      Sở Minh An điều chỉnh lại khí huyết cùng với nội lực tán loạn trong cơ thể, nhưng cũng dám thả lỏng, bên công kích đám người áo xám đột nhiên xông lên, bên thầm quan sát hành động của nam tử áo trắng. Khóe mắt đột nhiên thoáng nhìn cổ tay chuyển động, làm tư thế kì dị, sau đó trong trung có vài ánh sáng lao về phía mình, ám khí kia muốn đâm vào vị trí nào.



      Sở Minh An kinh hãi trong lòng, muốn ngăn cản, nhưng muộn. Chỉ thấy ánh sáng màu trắng trong trung chợt lóe lên, khoảng cách cũng đến gần, Sở Minh An bất đắc dĩ, chỉ có thể vận công bảo vệ điểm yếu. Ám khí màu trắng nháy mắt cắt ngang qua ngực , máu tươi chảy ròng, nhưng may mà phải ngay trái tim, quả rất nguy hiểm, nhưng cũng đáng lo ngại. Sở Minh An lập tức điểm huyệt cầm máu, điểm huyệt xong, giương mắt kinh hãi nhìn bạch y nam tử. Việc hôm nay chắc chắn thể thành công, bây giờ chỉ có thể ra sức bảo vệ mình, tìm ngày báo thù mà thôi.




      Vân Mộ đứng bên cạnh cũng ngây người ra, hoàn toàn hiểu lúc nãy xảy ra chuyện gì. Vừa rồi chỉ cảm thấy đầu đột nhiên đau lên, như rơi vào mơ hồ, đợi đến khi phục hồi tinh thần, nhìn thấy ánh sáng trắng xóa của phi tiêu hình bông tuyết, ngay sau đó An vương bị thương.



      An vương? Quả là An vương!




      An vương phải vương gia phế vật của Yến kinh sao?




      Nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ của , hơi thở sắc bén trầm, hơn nữa thân thủ cũng rất bất phàm, làm sao giống phế vật được?




      Chuyện này là sao đây?




      Trước kia là phế vật, bây giờ lại hiểm vô cùng, lợi hại phi phàm. Vân Mộng Vũ như thế, An vương Sở Minh An cũng vậy.




      Cứ như trước giờ chưa từng biết việc gì cả. Cho dù xảy ra trước mắt, vẫn khó có thể tin nhìn Sở Minh An, hy vọng có thể nhìn ra chút gì đó. Lúc ngây ngốc nhìn Sở Minh An, bên cạnh lại vang lên thanh của bạch nam tử.



      “Vân tiên sinh, mau phái người của ngươi bắt bọn chúng cho ta. Ngươi còn chờ cái gì? Lúc này động thủ, đợi đến khi nào?”




      Nghe thanh réo rắt có chút bất mãn, Vân Mộ đột nhiên hoàn hồn.


      tìm cơ hội lập công, sao có thể hành động ngốc nghếch như vậy? Vì thế lập tức phân phó thuộc hạ phối hợp với những người áo xám của Thiên Binh các cùng công kích thuộc hạ của Sở Minh An.



      Có thuộc hạ của Vân Mộ gia nhập chiến đấu, tình thế lập tức nghiêng về bên.



      Sở Minh An nhìn binh lính tinh nhuệ do mình bồi dưỡng đều lần lượt ngã xuống trước mặt mình, trong lòng tràn ngập cam lòng cùng phẫn nộ. Nhưng biết bây giờ mình cần bình tĩnh.



      Bình tĩnh! phải bình tĩnh!



      Rừng vẫn còn đó, sợ gì có củi!



      Bây giờ nếu muốn phá vòng vây, bạch y nam tử kia sử dụng ám khí quả rất cao minh, căn bản thể tránh né, như vậy chỉ có thể đối mặt.



      tại, trong lòng Vân Mộng Vũ cũng là mảnh ảo não, vừa rồi đáng tiếc, thể giết trong chiêu, như vậy lúc này nàng phải cẩn thận hơn. Bây giờ là cá chết lưới rách, nên phải cẩn thận hơn gấp nhiều lần.



      Sở Minh An mắt khẽ chuyển động, lúc mọi người chưa kịp phản ứng, nhảy tới trước người Vân Mộng Vũ.




      Vân Mộng Vũ vẫn luôn quan sát nên có đề phòng, nội lực toàn thân đều xuất để bảo vệ điểm yếu của nàng. Vừa làm xong, Sở Minh An công kích tới. Vân Mộng Vũ lập tức đón nhận công kích của . Bởi vì lúc nãy Sở Minh An bị phản nội lực hơn nữa còn bị ám khí gây thương tích, cho nên sức công kích cũng còn sắc bén nữa. Vân Mộng Vũ mặc dù có nội lực, nhưng nàng chỉ biết số chiêu thức cơ bản tỷ tỷ dạy cho nàng, cho nên bây giờ nàng phải cố hết sức để chiến đấu. Sở Minh An cũng ra tay rất tàn nhẫn, lưu tình chút nào. Vân Mộng Vũ chỉ có thể cố gắng hết sức liều mình ngăn cản. Nhưng võ công chênh lệch quá lớn, Vân Mộng Vũ nhanh chóng rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm. Ánh mắt Sở Minh An hung ác, muốn tấn công điểm yếu của bach y nam tử, đột nhiên lại có cảm giác lạnh băng truyền đến từ phía sau. biết cơ hội mất, hôm nay có khả năng giết vị các chủ này. Vì thế vội dùng chiêu cuối cùng, công kích sau lưng Vân Mộng Vũ, mượn thế nhảy lên nóc nhà bên cạnh, xoay người chạy nhanh thoát khỏi nơi này.




      Đao Ngôn, Kiếm Ngữ nhanh chóng đến bên cạnh Vân Mộng Vũ, khẩn trương hỏi: “Thiếu gia, người sao chứ?”



      Hai người bọn họ bị Sở Minh An gây thương tích, bị trọng thương, sau đó lại bị Sở Minh An dùng công pháp, ảo giác liên tục lên trước mặt. May mắn cuối cùng có phản ứng lại. Vừa thấy Vân Mộng Vũ bị công kích, lập tức chạy đến.



      Nghe bọn họ hỏi, Vân Mộng Vũ trả lời sao.



      Vân Mộng Vũ nhìn bóng dáng Sở Minh An, ánh mắt lên tia hàn băng. Nàng lập tức xoay người, lấy cung tên trong tay người mặc y bào xám. Giương cung nhắm về phía Sở Minh An, ánh mắt rét lạnh thấu xương. Mạnh mẽ buông tay, mũi tên lao về phía trước, nháy mắt đến gần Sở Minh An. Cung tiễn tới nhanh mà mạnh mẽ, Sở Minh An thể tránh né, chỉ có thể lấy tay ngăn lại. Nháy mắt mũi tên kia đâm vào tay , Sở Minh An quay đầu nhìn về phía Vân Mộng Vũ. Trong ánh mắt là cỗ ngoan tuyệt muốn hủy thiên diệt địa, nhìn sâu thiếu niên cầm cung trong tay. Trong mắt mảnh sương mù dày đặc.


      Hôm nay, thù này, nhớ kỹ!



      Tên này, cũng nhớ kỹ!


      Mặt nạ con bướm tinh xảo, cũng khắc sâu vào trong trí nhớ!



      Nhìn xong, quay đầu, nhanh chóng thi triển khinh công bay vút .



      Vân Mộng Vũ cầm cung trong tay, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn bóng dáng Sở Minh An dần dần xa, nàng hạ lệnh: “Đuổi theo.”



      Lập tức có đám người mặc áo xám cưỡi ngựa đuổi theo.



      Vân Mộng Vũ mang hơi thở trong trẻo nhưng lạnh lùng đứng đó, nhìn những người chiến đấu bên kia.




      Trận chiến nhanh chóng chấm dứt.




      Nhìn bên kia máu chảy thành sông, thi thể khắp nơi, trong mắt Vân Mộng Vũ hề có độ ấm. Nàng đến chỗ Sở Minh An đứng lúc nãy, đến vi trí những cái rương lớn, mở thùng ra, nhất thời tia sáng chói chang xuất .



      Quốc khố của Sở quốc quả là quý hiếm vô cùng, cái gì cũng có.



      Vân Mộ đến sau, nhìn thấy số vàng bạc quý hiếm này ánh mắt sáng rực lên.



      Trời ơi!



      lẽ An vương vừa mới cướp quốc khố sao? Nếu làm sao có thể có nhiều trân bảo như vậy, hơn nữa đều là trân phẩm quý hiếm.



      Vân Mộ đoán già đoán non cũng đoán đúng.



      Vân Mộng Vũ nhìn số trân bảo, thần sắc trong mắt cũng hề biến hóa. Mục đích chủ yếu hôm nay của nàng là giết Sở Minh An cùng Vương Tuyết Nhi, nhưng là nay xem ra Sở Minh An chạy thoát, như vậy người kia sao?



      Vương Tuyết Nhi!



      Nàng từng thề trong lòng, thề giết Vương Tuyết Nhi đền mạng cho vú Vương!




      Và hôm nay lại là thời cơ tốt, nàng quyết định tự mình chuyến yên tâm hơn.



      Nàng quay đầu phân phó: “Các ngươi đem tất cả những thứ này chuyển đến Thiên Binh các , số người ở lại đây thu dọn. Vân Mộ, ngươi mang theo kỵ binh của ngươi cùng ta đến Dạ vương phủ. Đao Ngôn, Kiếm Ngữ thân thể của hai người đều bị thương, hai người các ngươi cũng trở về với bọn họ . Ta sao, các ngươi yên tâm quay về .”




      Đao Ngôn, Kiếm Ngữ vốn rất lo lắng, nhưng tiểu thư như vậy, hơn nữa quả bọn họ bị trọng thương, cũng có cách nào để bảo vệ tiểu thư, nên bọn họ theo những người áo xám trở về.




      Vân Mộ lại mang vẻ mặt hồ đồ theo các chủ áo trắng đến Dạ vương phủ. đến bây giờ cũng bọn họ Dạ vương phủ làm gì, bất quá đây là quyết định của các chủ, vẫn nên hỏi. Nếu , chỉ chứng tỏ ngu dốt của mà thôi.



      Vân Mộng Vũ phía trước, trong lòng cũng suy nghĩ lúc đến Dạ vương phủ thuận lợi bắt được Vương Tuyết Nhi sao?



      Nàng mang Vân Mộ , là muốn làm công cho nàng. Hơn nữa tối hôm nay, trước hết phải làm cho Vân Mộ mệt đến chết, sáng sớm ngày mai lại cho đả kích trí mạng, ngẫm lại nàng cảm thấy vui sướng vô cùng.



      trước sau, tâm tư hai người đều giống nhau, nhanh chóng đến trước cửa Dạ vương phủ.




      Vừa đến Dạ vương phủ, chóp mũi lập tức quanh quẩn mùi máu tươi nồng đậm. Vân Mộng Vũ nhìn vào, bên trong chiến đấu kịch liệt. Có người của Thiên Binh các, có thi vệ của Dạ vương phủ, có ám vệ của Vương Tuyết Nhi. Mà Vương Tuyết Nhi cùng Sở Dạ cũng ở trong đó. Lúc này Sở Dạ cũng đứng đối diện Vương Tuyết Nhi. Vương Tuyết Nhi lại cố hết sức đấu lại người của Sở Dạ cùng Thiên Binh các.




      Vân Mộng lạnh lùng nhìn Vương Tuyết Nhi, thân thủ linh hoạt, võ công kém Sở Minh An.



      Vân Mộ bên cạnh nhìn kỹ những người trong sân, mắt càng lúc càng mở to, sao lại như thế này a? Kia phải là Dạ vương sao? Mà kia phải Dạ vương sườn phi Vương Tuyết Nhi sao?



      Sườn phi Vương Tuyết Nhi của Dạ vương phải thân thể luôn suy nhược sao? Nhưng bây giờ ai cho biết, cái người võ công cao cường kia, nữ tử lạnh lùng giết người nương tay kia là ai a?



      Sao mọi chuyện lại có thể như vậy?



      Đêm nay quá quỷ dị, mọi chuyện ly kì, lại hiểu chuyện gì xảy ra.



      Sở Dạ chiến đấu, trong lòng trận lửa đốt, lúc trời sắp tối, nhận được phong thơ, chỉ chứng sườn phi Tuyết Nhi của là gian tế. vốn tin, nhưng trong thư đêm nay Vương Tuyết Nhi mang theo người của nàng . Nhìn đến đây, quyết định theo dõi, nhưng trong lòng vẫn tin tưởng Tuyết Nhi. Tuyết Nhi nhu nhược lương thiện như vậy sao có thể là gian tế chứ? Quả thực là lời vô căn cứ.



      Nhưng kết quả lại nằm ngoài dự đoán của mọi người, thấy Tuyết Nhi mang theo nhóm người chuẩn bị rời . Vì thế cảm thấy bị lừa gạt, trong ngực tràn đầy tức giận. lập tức hạ lệnh bắt nàng lại. Ai biết được Tuyết Nhi bình thường gì nghe nấy, nghe mệnh lệnh của lại xuống tay giết thuộc hạ của . Vừa nghe, giận dữ. Vì thế hai bên cứ giao chiến như vậy. Mà chuyện làm ngoài ý muốn là người của Tuyết Nhi ai ai cũng mang võ công cao cường, ngay cả Tuyết Nhi cũng là cao thủ. Đấu hồi, cảm thấy bọn họ rơi vào thế hạ phong. Nhưng ai ngờ vào đúng lúc này, biết từ nơi nào, số người chạy đến gia nhập chiến đấu, hơn nữa ràng là nhằm vào Tuyết Nhi . Sở Dạ vừa đánh nhau vừa cảm thấy hiểu gì cả, có chuyện gì vậy a?




      Mà Vương Tuyết Nhi lại biết gì, làm sao có thể bị Sở Dạ phát ra. Nàng sắp xếp kỹ càng, nhưng lại đụng phải Sở Dạ ngay cửa lớn, bất đắc dĩ, hai bên đều chiến đấu. Ai ngờ ngay lúc nàng gần thắng lợi, có thể ra khỏi Dạ vương phủ, lại có đám người áo xám đột nhiên vọt ra.



      Thời điểm những người kia lao ra cứ như là chờ sẵn thời cơ. Lúc nàng và Sở Dạ hai bên chiến đấu kịch liệt, nàng sắp có được thắng lợi, có thể rời khỏi đó là lúc những người này chạy ra. Vì thế nàng có lựa chọn khác, chỉ có thể tiếp tục chiến đấu. Giữa sân nơi nơi đều có người ngã xuống, mùi máu tràn ngập khắp nơi.




      Lúc trận đấu kịch liệt, lại nghe thấy tiếng vó ngựa chạy đến.
      Nàng buồn bực, hôm nay xảy ra chuyện gì a, làm sao lại có nhiều người đến như vậy a?



      Nàng quay đầu nhìn, thấy Vân Mộ cùng bạch y nam tử đeo mặt nạ hình con bướm ngồi ngựa, sau lưng có rất nhiều kỵ binh theo.



      Vân Mộ!



      Sao lại ở đây?



      Nàng nghĩ Vân Mộ lại ở đây ngay lúc này.



      Mà nam tử áo trắng bên cạnh là ai, cảm giác thực thần bí.




      Hơn nữa, biết có phải là ảo giác của nàng hay , nàng cảm giác ánh mắt của bạch y nam tử có hận ý đối với nàng, trong đó còn kèm theo sát ý.




      Vương Tuyết Nhi vội nhớ lại, xác định biết, thậm chí là gặp cũng chưa gặp qua nam tử áo trắng này a, nhưng hận ý và sát ý trong mắt làm sao mà có được a.




      Sở Dạ cũng mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn hai người vừa tới, trong lúc nhất thời biết là địch hay là bạn.



      Vân Mộ làm sao có thể ở đây, bao giờ nghĩ đến. Mà nam tử áo trắng bên cạnh Vân Mộ là ai, tới nơi này làm cái gì?




      Vân Mộ phục hồi tinh thần lại, cẩn thận hỏi: “Các chủ, chúng ta có nên gia nhập chiến đấu ? Hay là yên lặng xem xét?”




      Nghe Vân Mộ , độ ấm trong mắt Vân Mộng Vũ càng thấp, nàng lạnh lùng : “Gia nhập chiến đấu, giết Vương Tuyết Nhi cho ta.”



      Nghe như thế, trong mắt Vân Mộ xẹt qua vẻ nghi hoặc, nghe giọng điệu này, các chủ cực kỳ hận Vương Tuyết Nhi a. Nhưng làm sao mà lại hận đến như vậy, lại còn muốn giết nàng ta, chẳng lẽ là mối thù về tình cảm sao? Nghĩ đến khả năng này, Vân Mộ lại nhìn tình hình bên trong, tuy rằng bây giờ người Vương Tuyết Nhi dính đầy vết máu, nhưng vẫn là mỹ nhân. Như vậy xem ra chắc chắn có khả năng là mối thù tình cảm.



      Tuy rằng trong lòng Vân Mộ nghĩ vậy, nhưng động tác vẫn dám chậm chạp. lập tức hạ lệnh cho thuộc hạ gia nhập chiến đấu, hơn nữa nhất định phải giết chết Vương Tuyết Nhi.




      Bởi vì có kỵ binh của Vân Mộ gia nhập, Vương Tuyết Nhi bên này lâm vào thảm cảnh. Nhìn tình huống này, trong lòng Vương Tuyết Nhi khó chịu vô cùng, nhưng nàng thể đầu hàng. Nàng chỉ có thể liều mình chém giết, nhưng người nàng nhanh chóng xuất những vết thương.




      Sở Dạ nhìn người của Vân Mộ gia nhập chiến đấu, hơn nữa lại muốn giết Tuyết Nhi. biết vì sao, cảm thấy tất cả mọi việc hôm nay, đều có người sắp đặt, hơn nữa có thể khống chế được bọn họ.



      Mà người kia cảm thấy dường như chính là bạch y nam tử kia.



      Thấy ánh mắt Sở Dạ nhìn mình, Vân Mộng Vũ khẽ quay đầu, thản nhiên nhìn thoáng qua Sở Dạ, lập tức quay đầu . Cái liếc mắt này làm cho Sở Dạ cảm thấy tôn nghiêm của mình bị sỉ nhục. Nam tử áo trắng, dám khinh thường , từ đến lớn Sở Dạ chưa bao giờ chịu nhục nhã này. Trong mắt Sở Dạ ánh lên mảnh tức giận, nhưng do bạch y nam tử quay đầu , cũng chỉ có thể chịu đựng tức giận trong lòng, dời ánh mắt nhìn tình hình trong sân.




      Giữa sân Vương Tuyết Nhi bị người vây quanh rất nhiều, thương tích người càng ngày càng nhiều, nàng biết hôm nay nàng thể chạy thoát.




      Đột nhiên người Vương Tuyết Nhi bộc phát ra cỗ khí thế đáng sợ kinh người. Vương Tuyết Nhi mặc kệ thương tích người, ra sức bẻ gãy vòng vây. Ánh mắt nhìn bốn phía, lập tức tìm ra vị trí của Sở Dạ, trong mắt lên vui sướng, lập tức để ý đao kiếm bốn phía hạ xuống, nhanh chóng vọt tới trước mặt Sở Dạ. Mà lúc này Sở Dạ lại quan sát đến thế cục trong sân, Vương Tuyết Nhi đột nhiên vọt tới, làm trở tay kịp. tự giác, giơ kiếm ra. Vương Tuyết Nhi tất nhiên là hề phòng bị cứ chạy lại, toàn tâm toàn ý thầm nghĩ đây là lần gặp mặt cuối cùng với Sở Dạ, làm sao lường trước được Sở Dạ giơ kiếm ra. Bất ngờ nàng kịp đề phòng, kiếm kia vừa vặn xuyên qua tim. Vương Tuyết Nhi thể tin nhìn thanh kiến trước ngực, lập tức giương mắt bi ai nhìn Sở Dạ.








      Trong lúc nhất thời, Sở Dạ cũng tưởng mình mơ, phải muốn giết nàng, chỉ là bản năng mà thôi. Nhìn kiếm trong tay mình, mạnh mẽ buông ra, trong miệng vô ý thức thào : “Ta phải, ta cố ý. phải, phải muốn giết ngươi, phải…….”








      Nhưng chưa xong, liền thấy thân thể Vương Tuyết Nhi ngã xuống đất, bước lên phía trước đỡ nàng ta, ngồi mặt đất ôm thân thể của nàng.








      Vương Tuyết Nhi cảm giác mình rơi vào cái ôm quen thuộc, giương mắt nhìn Sở Dạ, trong mắt nàng chứa đầy thâm tình. Nàng nhìn nam nhân mà mình nhất, trong mắt nàng chỉ có mà thôi.








      Trong đầu tự giác nhớ lại chuyện cũ.




      Từng, nàng từng thiết kế ra cái bẫy rồi cứu .




      Từng, từng hứa dùng thâm tình đối với nàng.






      Từng, bọn họ từng ân ái triền miên.






      Từng, từng quý trọng nàng như thế.






      Từng…








      Trong đầu là những cảnh tượng thổi qua, ngọt ngào, bi thương, thống khổ, giãy dụa, lúc này là quá khứ.








      Nàng nhịn được hỏi ra vấn đề trong lòng mình.








      “Vương gia, ngươi có thiếp thân ? Cho dù có chuyện gì xảy ra sao?” Hỏi xong, Vương Tuyết Nhi mang ánh mắt chờ mong cùng sợ hãi nhìn Sở Dạ.








      Mà Sở Dạ lúc này cũng có chút mê mang, ? từng nghĩ là , từng được Tuyết Nhi cứu, cảm thấy cái lương thiện của nàng, xinh đẹp của nàng.








      Rồi sau đó đến khi hai ngươi ở cạnh nhau, hai người ân ái quả rất ngọt ngào. Nhưng khi đề cập đến chữ này, trong đầu chợt xẹt qua hình ảnh của Vân Mộng Vũ, thanh lệ thoát tục, xinh đẹp như tiên nữ ở Mẫu Đơn hội.








      Nhìn thấy bộ dáng suy tư của , trong mắt Vương Tuyết Nhi lên chút ảm đạm.








      Nàng suy yếu giương mắt nhìn : “…… sao cả, thiếp thân từng…… được ở bên cạnh của vương gia, này…… Như vậy đủ rồi, vậy là đủ rồi.”








      Vương Tuyết Nhi xong, bàn tay mềm nâng lên, muốn đụng vào khuôn mặt nàng nhất. Lúc chạm được, nàng lại suy sụp hạ xuống, trong mắt là bi ai khôn cùng, nước mắt cũng rơi xuống.








      Nhìn thấy cảnh này, Sở Dạ cảm thấy trái tim như bị đâm nhát.








      loại rung động đánh vào lòng , ra là khắc sâu như vậy.








      rũ mắt nhìn dung nhan lạnh băng trong lòng, trong mắt là cảm xúc nên lời. Tình hình chiến đấu trong sân cũng xong, người của Vương Tuyết Nhi bị giết.






      Vân Mộng Vũ mang ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Vương Tuyết Nhi, trong đáy mắt mang theo thần sắc phức tạp.






      nữ tử si tình, chung quy vẫn thể làm cho người ta hận.






      Thu hồi cảm xúc trong mắt, nàng và thuộc hạ của Vân Mộ rời .








      Chỉ để lại Dạ vương phủ đống hỗn độn, cùng với mình Dạ vương, ôm thân thể dần dần lạnh kia.






      Gió đêm thổi qua, mảnh hoang vắng, bi ai và đơn.








      Vân Mộng Vũ trở về an bài cho Vân Mộ chút, ngày mai mang Vân Dung cùng lão thái thái vào thiên lao cho gặp tiểu thiếp và nữ nhi. Vân Mộ vừa nghe trong lòng rất vui sướng, nên trở về chuẩn bị.








      Vân Mộng Vũ nhìn bóng dáng vui vẻ xa của Vân Mộ, trong đáy mắt là mảnh lạnh lùng. Hừ, ngày mai ta khiến cho ngươi biết như thế nào là địa ngục, như thế nào là thống khổ.






      Thu hồi tầm mắt, Vân Mộng Vũ lẳng lặng mình đường, hưởng thụ im lặng khó có được này.






      Chỉ là trời chiều lòng người, nàng muốn im lặng lúc, nhưng khi nhìn thấy nam tử mặc cẩm y màu trắng tinh xảo ở phía trước đưa lưng về phía nàng, nàng biết, hôm nay im lặng này nàng thể hưởng thụ.






      Sở Hiên, làm sao lại ở đây?






      Bất quá, trong lòng nàng luôn có cảm giác là người rất thần bí, cho nên chuyện đêm nay tất nhiên là thể gạt được . Bây giờ đến đây, là muốn làm cái gì?






      Hỏi tội nàng sao? Dù sao cũng mang họ Sở, là vương gia của Sở quốc.






      Nàng lẳng lặng đến sau lưng , gì, chỉ im lặng đứng đó.
      Qua thời gian, thanh của truyền đến bên tai.








      “Mưu lược của ngươi hề làm tổn hại đến ai trong Sở quốc.”








      “Trong đó cũng bao gồm ngươi sao?” biết vì sao, nàng thốt ra như vậy.








      Nghe câu hỏi của nàng, trả lời, giữa sân là mảnh im lặng, lúc nàng nghĩ , lại trả lời.








      “Đúng vậy, cũng bao gồm ta trong đó.”








      Nghe Sở Hiên trả lời, Vân Mộng Vũ cũng chỉ lơ đễnh. Nàng cũng cho rằng mình có khả năng có thể vượt qua Sở Hiên.








      “Là Xuất Trần sao?” Đột nhiên Sở Hiên hỏi vấn đề kỳ quái.








      Nghe vấn đề này, Vân Mộng Vũ có cảm giác khó hiểu.






      Xuất Trần? Vì sao lại nhắc tới Xuất Trần?






      Vì thế nàng nhịn được hỏi: “Có ý gì? Ngươi làm sao có thể đột nhiên nhắc tới Xuất Trần? Các ngươi quen biết nhau sao?”








      dạy ngươi nội công tâm pháp rất là độc đáo, cho nên ta tò mò quan hệ của ngươi và .”






      Đâu chỉ là độc đáo, đó là tâm pháp cao cấp của Tuyết Uyên, nhưng sao Xuất Trần lại cho nàng, chẳng lẽ là có ý đồ gì với nàng? Trong lòng Sở Hiên thầm oán. (Sally: này chưa là gì của người ta ăn giấm chua nhiều như vậy, ban đầu hiểu lầm Hàn Băng có ý với tỷ bây giờ lại ghen với Xuất Trần, thích người ta ko mà lại ăn giấm chua)








      “Tò mò, hay cho hai chữ tò mò của ngươi? Chuyện này liên quan đến ngươi, ta hiểu. Chẳng lẽ ngươi đợi ta chỉ để hỏi vấn đề này sao? Ngươi nhàm chán đến mức đó chứ?”








      đúng là vì để hỏi vấn đề này, trong lòng Sở Hiên cũng cảm thấy hôm nay mình rất kỳ quái, thầm theo nàng muốn bảo hộ nàng, lại nhìn thấy nàng sử dụng võ công, nhịn được dâng lên khí huyết sôi trào, cho nên chờ ở đây để hỏi về quan hệ của nàng với Xuất Trần.








      liên quan đến ?






      Trong lòng ngừng vọng lại những lời này.






      áp chế phẫn nộ trong lòng, nhưng lại áp chế được.
      Đột nhiên Sở Hiên quay lại, chuyển động này làm Vân Mộng Vũ hoảng sợ. Nhưng đợi Vân Mộng Vũ thấy ràng, liền cảm thấy tay truyền đến trận đau đớn, cúi đầu nhìn lại, nhìn thấy hai tay của Sở Hiên cầm hai tay của nàng.






      Nhất thời, nàng cảm thấy tức giận trong lòng, nàng ngẩng đầu mang vẻ căm tức nhìn Sở Hiên, nhìn thấy đôi mắt hiểu của Sở Hiên khẽ dao động.








      Giờ phút này nhìn Sở Hiên gần như vậy, cảm thấy mặt mày vô cùng tinh tế, mỗi tấc đều hoàn mỹ thể soi mói. Đôi mắt kia bình thường luôn có chút gợn sóng giờ phút này lại có nhiều nhiều điểm tinh quang, nháy mắt khuôn mặt của vốn tuyệt mỹ lại càng thêm sặc sỡ loá mắt.








      Mà Sở Hiên cũng nhìn chằm chằm vào mắt nàng, dưới ánh trăng bao phủ, đôi mắt nàng có nhiều điểm sáng như ánh ngọc lưu ly, đẹp mắt mà quyến rũ như thế. Mà mặt nạ con bướm tinh xảo dưới ánh trăng, càng tăng thêm vẻ mị hoặc của nàng. Ánh trăng như thế, dung mạo như vậy, làm cho lòng Sở Hiên dâng lên cỗ rung động khó hiểu, thầm nghĩ vĩnh viễn nhìn đôi mắt này.








      tự giác, Sở Hiên nắm chặt tay, lúc Vân Mộng Vũ lâm vào tình huống hiểu, đột nhiên ôm nàng vào lòng.








      Tất cả xảy ra đều rất đột nhiên, đột nhiên đến nỗi Vân Mộng Vũ cũng kịp phản ứng. Nàng chỉ cảm thấy tại tim nàng đập cực nhanh. Mà Sở Hiên khi cảm nhận được hơi ấm quen thuộc ở trong lòng mình, mặt trở nên nhu hòa rất nhiều, ánh sáng trong mắt càng sáng rực. (Sally: Hic tác giả khi nào tác hợp cho chị này ak)








      Tay nhàng giơ lên, muốn chạm vào mặt nàng, lại chạm trúng mặt nạ lạnh băng kia, trong đầu vội vàng thanh tỉnh. Cảm xúc lạnh băng kia tựa như nhắc nhở tàn khốc. Trong lúc nhất thời, cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, ánh mắt cũng ảm đạm. nhàng buông Vân Mộng Vũ ra, dám nhìn nàng, chỉ cúi đầu câu, mọi việc phải cẩn thận, sau đó xoay người rời . Nhìn bóng dáng dần dần mơ hồ trong trung, trong lòng Vân Mộng Vũ có chút mất mát.








      Nhưng nàng nhanh chóng phát ra có chút đúng, nàng giống như bị chiếm tiện nghi, nhưng lại có cảm giác phức tạp a.








      còn gì để , trong lòng Vân Mộng Vũ khẽ rủa.








      Chỉ chốc lát Vân Mộng Vũ cũng rời , ngã tư đường lại khôi phục như cũ, như chưa có chuyện gì phát sinh.






      Vân Mộng Vũ về phủ Quận chúa, báo bình an cho tỷ tỷ, sau đó ngủ lát, lại ra ngoài, đến thiên lao.






      Về mặt thiên lao, nàng nhờ Sở Thụy Phong chuẩn bị, hôm nay có người đến quấy rầy. Nàng mang theo đám thuộc hạ của Thiên Binh các, vào thiên lao.








      Nàng hôm nay mặc thân bạch y như cũ, vẫn mang mặt nạ hình con bướm.






      Bởi vì mới sáng sớm, cho nên thiên lao có vẻ im lặng dị thường.






      Nàng lẳng lặng vào thiên lao, nhanh chóng đến phòng giam của Lí Như.






      Nàng nhìn vào bên trong, thấy Lí Như nằm sàn, mắt mở to, mang vẻ mặt sợ hãi. người mềm nhũn, giống như có xương cốt. đầu có vết thương rất lớn, xung quanh miệng vết thương, máu khô cạn. Hiển nhiên Lí Như muốn chết, chắc là ngày hôm qua hiệu quả của thuốc phát tác nên mới tự sát.








      Nhìn Lí Như như thế, trong lòng Vân Mộng Vũ có chút thương tiếc. Đây là trừng phạt đúng đắn cho Lí Như, đây là báo ứng cho nàng ta. Nhìn bên này chút, Vân Mộng Vũ liền ra khỏi phòng giam này, về phía phòng giam bên cạnh.








      Phòng giam bên cạnh Vân Ngọc bị giam giữ, lúc này Vân Ngọc mang vẻ mặt si ngốc ngồi dưới đất chơi đùa với con kiến.






      Hiển nhiên, Vân Ngọc phát điên, nếu với cái tính tình lúc nào cũng coi mình như đại tiểu thư kia, làm sao có thể chơi đùa với con kiến ở đây được chứ.








      Bất quá điên rồi cũng lạ, trong mắt Vân Mộng Vũ có vẻ ngoài ý muốn. Nhìn mẫu thân của mình liên tục gặp tra tấn trong bảy ngày, theo tâm tính của Vân Ngọc, điên mới là lạ.








      Chỉ là biết Vân Ngọc điên đến mức nào?








      Nhìn bộ dáng bây giờ của Vân Ngọc, nàng cảm thấy cũng đủ rồi, người điên rồi, có xử phạt sao cũng vô dụng, nàng cũng có cảm giác.






      Ngay tại lúc Vân Mộng Vũ nhìn chằm chằm vào Vân Ngọc, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.






      Nghe tiếng bước chân, ánh mắt Vân Mộng Vũ tối sầm lại, đến, rốt cục cũng đến đây.






      Chỉ chốc lát Vân Mộ mang theo Vân Dung và lão thái thái đến gần. Đầu tiên Vân Mộ thỉnh an Vân Mộng Vũ, Vân Mộng Vũ khẽ gật đầu, sau đó cho bọn họ nhìn Lí Như và Vân Ngọc.






      Vân Dung đứng sau Vân Mộ nhìn người mang mặt nạ hình con bướm là các chủ Thiên Binh các, trong ánh mắt nàng lộ lên vẻ nghi hoặc, nàng cảm thấy rất quen thuộc.






      Lúc Vân Dung nghi hoặc, bên tai truyền đến tiếng kinh hô của lão thái thái. Nàng đến nhìn vào, cũng cả kinh nhịn được lấy tay bưng kín miệng, nếu nàng nhất định kinh hô ra tiếng như tổ mẫu.






      Nhìn mẫu thân chết thê thảm nằm mặt đất, mắt mở to, che kín sợ hãi, đây là chết nhắm mắt.






      Nàng muốn ôm mẫu thân, giúp mẫu thân sửa sang lại dung nhan, lúc chạm vào thân thể của mẫu thân, tay vội rụt lại, trong mắt là kinh hãi vô cùng. Thân thể của mẫu thân như có xương cốt, cứ như là xương cốt bên trong đều vỡ vụn. đáng sợ, trong lúc nhất thời Vân Dung cảm thấy tay chân lạnh lẽo, có cỗ sợ hãi lan tràn trong lòng.








      Mà Vân Mộ cùng lão thái thái cũng phát chuyện này, trong mắt bọn họ đều mang thần sắc kinh hãi. Đây rất tàn nhẫn.






      Như là nhớ ra chuyện gì, Vân Dung vội chạy ra khỏi phòng giam này, chạy qua phòng giam bên cạnh.






      Lúc nhìn thấy tình trạng của muội muội, Vân Dung sợ tới mức ngồi sụp xuống. Mà Vân Mộ cùng lão thái thái đến sau, nhìn thấy vẻ mặt si mê ngốc nghếch của Vân Ngọc chơi đùa với con kiến, cũng mang vẻ mặt kinh hãi. Nhất thời cảm thấy gió lạnh cứ thổi quanh thân. Đây mà là thiên lao sao, đây là địa ngục a. người bị tra tấn mà tự sát, người lại phát điên.








      Đột nhiên trong đầu Vân Mộ lóe lên, cảm thấy tình đơn giản như vậy. Các chủ thần thông quản đại như vậy, chắc là biết Lí Như và Ngọc nhi xảy ra chuyện gì mới đúng. Nhưng giọng điệu tối hôm qua của , cứ như là muốn đến đón người, muốn cho cả nhà được đoàn tụ.








      Rốt cục là có chỗ nào sai lầm rồi?






      Vân Mộ cảm thấy lạnh cả người, sau lưng mồ hôi lạnh tràn ra từng đợt.
      giương mắt miễn cưỡng cười hỏi: “Các chủ, sao lại có chuyện này? Tiểu thiếp của thuộc hạ cùng nữ nhi vì sao lại như thế?”








      Vân Mộ hỏi mà nơm nớp lo sợ, trong lòng sợ nghe được đáp án tốt.






      “Chuyện này bản các chủ cũng biết, sáng nay bản các chủ đến đây, chuyện cũng thành ra như vậy. Đối với thảm kịch của người nhà Vân tiên sinh, trong lòng bản các chủ cũng biết ngươi chắc chắn rất khổ sở. Vân tiên sinh chớ đau buồn, nén bi thương lại a.”






      Nghe lời của các chủ, trong lòng Vân Mộ thở dài nhõm. May mắn phải như vậy, nếu tình đúng như nghĩ, biết nên đối mặt như thế nào. Ngày hôm qua vì bảo toàn tính mạng của mình, phản chiến, cũng đem thế lực của chuyển cho Thiên Binh các. Nếu bây giờ các chủ ra tay với , chết có chỗ chôn.






      Tốt rồi, tốt quá, lúc này Vân Mộ cảm thấy rất may mắn.








      Nhìn bộ dáng kinh động của lão thái thái, ngồi sụp mặt đất, nửa ngày cũng có phản ứng. Vân Dung cũng mang vẻ mặt kinh sợ ngồi dưới đất. Nhìn tình cảnh này, trong lòng Vân Mộ cảm thấy phiền chán. Các nàng làm sao vậy, muốn dọa người sao?








      ngượng quá, các chủ đại nhân. để cho người chê cười, người nhà của thuộc hạ là người nhát gan như vậy.” Trong lòng cảm thấy xấu hổ, Vân Mộ vội vàng nhìn Vân Mộng Vũ .








      Nhìn thấy sắc mặt xấu xí của Vân Mộ. Nghe lời ghê tởm của Vân Mộ, Vân Mộng Vũ cảm thấy Vân Mộ sống mà có thể ngẩng mặt đến hôm nay đúng là kỳ tích.








      đời này làm sao lại có người bằng cầm thú như thế?








      Lúc này đây, nhìn thấy người thân của mình chết thảm, vẻ mặt kinh ngạc bi thương, đó là chuyện bình thường. Nhưng Vân Mộ lại ngược lại, còn cảm thấy xấu hổ. Thế giới này đúng là ai giống .




      Trong mắt Vân Mộng Vũ lên vẻ chán ghét sâu, ngoài miệng cũng chỉ : “ có việc gì, người nhà của Vân tiên sinh chịu nổi đả kích lớn này mà thôi, tịnh dưỡng vài ngày là tốt rồi, Vân tiên sinh cần chú ý.”








      Nghe như thế, Vân Mộ cảm thấy rất vui vẻ.








      Lúc này, lại truyền thanh réo rắc của các chủ.








      “Vân tiên sinh, xem ra lệnh ái cùng lệnh đường quả là chịu nổi đả kích này. Ta thấy hay là như vậy , ở đây ta có ít thuốc, có tác dụng an ủi khá tốt. Vân tiên sinh mau mau cho các nàng nuốt vào, nhanh chóng có hiệu quả.”








      Vân Mộng Vũ dứt lời, lấy ra hai viên thuốc, đưa cho Vân Mộ.








      Vân Mộ tất nhiên là rất vui vẻ, nên tiếp nhận rồi về phía Vân Dung và lão thái thái.








      Lúc xoay người, trong mắt Vân Mộng Vũ trong mắt lên đạo mũi nhọn, ánh mắt này lại đúng lúc bị Vân Dung nhìn thấy.








      Trong đầu Vân Dung lóe lên tia sáng, miệng nhịn được hô: “Vân Mộng Vũ.”

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 83: Trừng phạt đúng tội


      Vân Dung rốt cục biết vì sao nàng đối với vị các chủ áo trắng này có cảm giác quen thuộc, vì các chủ áo trắng kia căn bản chính là Vân Mộng Vũ. Đôi khi cảm giác của nữ nhân rất đúng, mà Vân Dung đối với người nàng hận trong lòng là Vân Mộng Vũ nàng càng mẫn cảm.



      Khi đoán được thân phận của vị các chủ áo trắng kia, chính nàng cũng bị hoảng sợ, nhịn được thốt ra tiếng.



      Điều này sao có thể?



      Phụ thân qua nam tử này là các chủ Thiên Binh các, tiếng tăm lừng lẫy của thất quốc, tuy mới ở tuổi còn thiếu niên nhưng năng lực phi phàm. Hơn nữa ngày hôm qua vừa mới giết Diễm vương và thế lực mà An vương giấu giếm. Người như vậy là Vân Mộng Vũ sao?



      Bất quá mỗi khi nghĩ đến Diễm vương Sở Diễm, trong lòng nàng vẫn có tia đau lòng.
      Tuy rằng Sở Diễm đối đãi với nàng tốt, có thể là giẫm lên tình cảm của nàng. Nhưng nàng vẫn thể thương , dù sao tình cảm cũng lâu như vậy.




      Khi biết được tử trận, nàng cảm thấy trái tim đau chút. Nhưng rất nhanh nàng liền khôi phục lại bình thường, như vậy cũng tốt, nàng có thể có bắt đầu mới, mà phải vĩnh viễn sống trong cảnh bán mình nữa.




      Khi Vân Dung ra ba chữ Vân Mộng Vũ, Vân Mộ tới liền cả kinh, quay đầu nhìn các chủ, chỉ nhìn thấy ánh mắt các chủ trong trẻo nhưng lạnh lùng đứng ở nơi đó, ánh mắt có biến hóa. Trong lòng Vân Mộ thầm mắng mình đa nghi, điều này làm sao có thể?




      Xú nha đầu Vân Mộng Vũ sao có thể là các chủ Thiên Binh các a, nếu vậy chẳng lẽ là thiên hạ đại loạn rồi sao?



      Vì thế phẫn nộ quay đầu trừng mắt nhìn Vân Dung, mà Vân Dung bị cái liếc mắt này phục hồi tinh thần lại. Nàng nháy mắt kích động : “Phụ thân, nàng là Vân Mộng Vũ a, ngươi thể tin tưởng nàng a. Ngươi hãy tin ta, cảm giác của ta sai, nàng là Vân Mộng Vũ.”




      Nghe Vân Dung , trong mắt Vân Mộ lập tức ra thần sắc bất mãn, nổi giận : “Câm miệng, bậy bạ gì đó. Các chủ làm sao có thể là Vân Mộng Vũ chứ, ngươi bị bệnh giống muội muội rồi sao, đầu ngươi có còn tỉnh táo hay ? Các chủ đối với cả nhà chúng ta tốt như thế, ngươi nên cảm kích trong lòng mới đúng, được năng xằng bậy như thế.”



      Bị Vân Mộ quát lớn như vậy, Vân Dung nhất thời cảm thấy sợ hãi. Chẳng lẽ cảm giác của nàng sai rồi sao, nhưng đâu, cảm giác này mãnh liệt như vậy. Vì thế nàng chưa từ bỏ ý định, lại giương mắt nhìn về phía các chủ áo trắng, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt chế giễu của .




      Vân Dung chưa lý giải được ý nghĩa của ánh mắt kia, Vân Mộ đến gần.




      Vân Mộ cầm viên thuốc trong tay, đưa tới trước mặt Vân Dung, ra lệnh: “Mau uống , được phụ lòng tốt của các chủ.”




      Vân Dung giương mắt nhìn viên thuốc trong tay Vân Mộ, cảm thấy thuốc này giống như thuốc mẫu thân dùng lúc trước, trong lòng càng lúc càng sợ hãi. Ánh mắt nàng bối rối, thân thể nhịn được run rẩy : “, ta uống. Đây là độc dược, đây chắc chắn là độc dược. Phụ thân, nàng là Vân Mộng Vũ, nàng là Vân Mộng Vũ. Phụ thân, ngươi thể tin nàng a.” Vân Dung vừa vừa gắt gao túm góc áo của Vân Mộ, hai mắt rưng rưng, đau khổ .




      Chỉ là lúc này Vân Mộ đắm chìm trong cảnh giàu sang phú quý do vẽ ra, làm sao còn có thể lo lắng nhiều chuyện khác.




      Vì thế tiến lên từng bước, bắt nàng uống cho bằng được.




      Vân Dung nhìn như thế, trong lòng khẩn trương, nhịn được chạy tới ôm lấy mẫu thân, bi thống : “Mẫu thân, ngươi tỉnh lại nhìn xem a. Người kia là Vân Mộng Vũ a, phụ thân bị mê hoặc. lại tin tưởng lời của Vân Mộng Vũ, muốn ép ta và tổ mẫu ăn độc dược a. Mẫu thân, ngươi mau tỉnh lại a, nếu cả nhà chúng ta chết. Mẫu thân.......”




      Lời của Vân Dung ngừng vang lên, làm cho Vân Mộ vốn muốn đuổi theo chợt dừng lại chút.




      Chẳng lẽ là sai rồi sao? lại nhịn được quay đầu lại nhìn các chủ, chỉ thấy ánh mắt của các chủ thương hại nhìn Vân Dung, lạnh lùng : “Xem ra lệnh ái bị ảnh hưởng, bắt đầu có tình trạng bị điên. Vân tiên sinh, mau ép nàng uống , nếu hậu quả tưởng tượng nổi.”




      Vân Mộng Vũ dứt lời, Vân Mộ còn chưa kịp phản ứng, nhưng lão thái thái nghe câu hậu quả tưởng tượng nổi, trong lòng quýnh lên, liền vọt tới trước mặt Vân Mộ, bi thương : “Con trai ta a, ngươi cũng thể chỉ cần nữ nhi mà cần mẹ già như ta. Vừa rồi các chủ , nếu dùng trễ, hậu quả khó mà tưởng tượng. Mau, mau đưa ta uống.”




      Vân Mộ nhìn thấy lão thái thái như thế, trong lúc nhất thời biết nên gì cho tốt. chỉ có thể vô ý thức đưa viên thuốc cho mẫu thân.




      Mà lão thái thái vừa thấy viên thuốc, nhất thời vui vẻ, đoạt lấy, cầm tay, muốn nuốt vào, lại nghe tiếng kinh hô của Vân Dung vang lên.




      “Tổ mẫu, viên thuốc này thể uống. Đó là độc dược a, độc dược a. Ngươi nhìn , ngươi nhìn tình trạng thảm hại của mẫu thân . Tổ mẫu, ngươi thể tin tưởng nàng, nàng là Vân Mộng Vũ, nàng là Vân Mộng Vũ, nàng có ý tốt a.”




      Nghe Vân Dung , sắc mặt lão thái thái trầm xuống, cả giận : “Ngươi bậy cái gì chứ, ta thấy người có ý tốt là ngươi đó. Các chủ người ta có ý tốt cho chúng ta viên thuốc an ủi, để tránh khí. Nhưng ngươi lại chống cự, những tiếp nhận ý tốt của các chủ, lại còn dám xấu các chủ. Vân Mộng Vũ gì chứ, tiện nhân Vân Mộng Vũ kia có thể so sánh với các chủ sao? Ta thấy ngươi trúng khí, mau uống thuốc vào , đừng để đến lúc đó liên lụy chúng ta.” Lão thái thái vừa xong, liền nuốt viên thuốc xuống.




      Vân Mộng Vũ đứng bên cạnh, trong mắt lên đạo ánh sáng lạnh. Lão thái bà chết tiệt này, quả thực là muốn chết, chút nữa bà ta cảm thấy rất tốt nha.




      Vân Mộ nghe mẫu thân xong, cảm thấy rất có đạo lý. cảm thấy hôm nay Dung nhi luôn có lí lẽ cao minh lại cố tình gây , ngược lại bình thường mẫu thân hay ngoan cố hôm nay lại hiểu lí lẽ.




      Mà Vân Dung nhìn tổ mẫu uống viên thuốc kia, trong lòng cảm thấy nản chí.




      Việc hôm nay, xem ra là do Vân Mộng Vũ sắp đặt, xem ra hôm nay nàng khó thoát khỏi vận mệnh bi thảm.



      Nàng mang ánh mắt bi thương nhìn phụ thân, tay cầm độc dược, từng bước đến đây.



      Vân Mộ đến trước người Vân Dung, trong lòng cảm thấy Dung nhi nên biết lí lẽ chút. Vừa rồi mẫu thân cũng ăn, thấy có vấn đề gì. Cho nên lại đưa viên thuốc đến trước mặt Vân Dung, : “Nuốt vào , Dung nhi, đừng làm phụ thân thất vọng.”




      Nhìn độc dược kia gần trong gan tấc, Vân Dung cảm thấy trong lòng của mình rất sợ hãi, chỉ có thể bất lực rơi nước mặt, bối rối lắc đầu, miệng ngừng :“, ta uống, ta uống.......”




      Nhìn thấy Vân Dung vẫn cứng đầu như cũ, Vân Mộ nhất thời nổi giận, nắm cằm dưới của Vân Dung, mạnh mẽ đưa viên thuốc ép vào miệng. Đến khi nhìn thấy viên thuốc ở cuống họng, mới buông lỏng cằm của Vân Dung ra.




      Lúc được buông ra, Vân Dung liền liều mạng ho khan, muốn đem dược nhổ ra, nhưng lại phun ra được. Nàng mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn Vân Mộng Vũ, chỉ thấy Vân Mộng Vũ cũng nhìn nàng, trong mắt là chế giễu cùng khinh thường. Nhìn đến cảnh này, trong lòng Vân Dung rất bi thương, ràng biết là cạm bẫy, ràng biết là độc dược, nhưng phụ thân vẫn ép nàng uống. Cuối cùng, rốt cuộc ai mới là người độc ác đây?




      Làm xong việc, Vân Mộ vui sướng quay đầu nhìn các chủ, thấy cặp mắt vừa lòng của các chủ nhìn , nhất thời cảm thấy tâm tình tốt lên. vội lời khách sáo, “ đa tạ các chủ, nếu thuộc hạ làm sao có thể nhìn thấy tiểu nữ nhi và tiểu thiếp được chứ. Hơn nữa các chủ còn nhân từ như vậy, thay thuộc hạ an ủi nữ nhi cùng mẫu thân.




      Thuộc hạ có gì để báo đáp, chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh, quyết chối từ.”




      Nghe Vân Mộ , Vân Mộng Vũ thản nhiên nở nụ cười, ôn hòa trả lời: “Vân tiên sinh, gì vậy chứ, đây phải rất khách khí sao? Vân tiên sinh về sau chớ nên khách khí như thế.”




      Vân Mộng Vũ xong, ánh mắt nhìn vẻ mặt cảm kích của Vân Mộ, trong lòng nàng cười lạnh, ta muốn cho ngươi muốn khóc cũng khóc được.




      Làm như đột nhiên nhớ tới chuyện gì, đột nhiên Vân Mộng Vũ lại lấy ra viên thuốc, thuốc này rất giống với viên thuốc đưa cho Vân Dung cùng lão thái thái, quan tâm : “Lí Như chết ngày đêm, người phát ra hơi thở có thể mê hoặc lòng người, khiến người nhiễm khí. Vân tiên sinh cũng nên uống viên , để phòng ngừa có việc.”




      Vừa nghe xong, Vân Mộ kinh hãi, vội vàng cầm lấy và uống. Uống thuốc xong, ngẩng đầu vừa định lời cảm kích, lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của các chủ, lời bị chặn đứng ở yết hầu.




      Ánh mắt lạnh như vậy, như nhìn người chết, hề có độ ấm. Bị ánh mắt kia nhìn như vậy, Vân Mộ cảm thấy lòng lạnh, trong lúc nhất thời, chỉ có ý tưởng lên trong đầu, trốn, nhanh chạy trốn khỏi nơi này.




      Trong đầu nghĩ, chân cũng muốn di chuyển, nhưng còn chưa được nửa bước, bị lời bên tai làm cho ngừng lại.




      “Vân Mộ, ngươi muốn đâu? Thê tử, nữ nhi, mẫu thân của ngươi chẳng lẽ ngươi cần sao?”




      Thanh này, thanh thúy mang theo nhè mềm mại, nghe vào trong tai, như gió thổi qua, nhưng bây giờ trong tai Vân Mộ lại như là thanh của ma quỷ.




      Vân Mộng Vũ, đây là thanh của Vân Mộng Vũ.




      gian nan ngẩng đầu nhìn các chủ, lại vừa lúc nhìn thấy chậm rãi tháo mặt nạ xuống.




      Nhất thời dung nhan khuynh thành bày ra trước mặt , mà làm cho Vân Mộ kinh hãi phải là dung nhan tuyệt sắc khuynh thành kia, mà là dung nhan đó quá quen thuộc. Vì đó chính là người đoạn tuyệt quan hệ cha con với , Vân Mộng Vũ a.




      khó khăn mở miệng kêu: “Vũ nhi, như thế nào...... Làm sao có thể là ngươi a?”




      “Vũ nhi, ta và ngươi có quan hệ gì sao? Sao ngươi lại kêu ta như vậy? Vân Mộ ngươi dễ quên a, ngươi quên chúng ta đoạn tuyệt quan hệ rồi sao?” Vừa nghe hai chữ Vũ nhi, Vân Mộng Vũ lập tức mở miệng châm chọc.




      Nghe như thế, Vân Mộ vô cùng xấu hổ, mặt khẽ đỏ lên. Nhưng tình huống bây giờ, có biện pháp nào cả, chỉ hy vọng Vân Mộng Vũ có thể nhớ tình cảm cha con, hôm nay có thể bỏ qua cho .



      “Trong lòng ngươi có phải nghĩ hy vọng ta có thể nhớ đến tình cảm cha con mà cho ngươi con đường sống hay ?” Làm như đoán ra suy nghĩ của Vân Mộ, Vân Mộng Vũ mở miệng chế giễu.



      Vân Mộng Vũ dứt lời, Vân Mộ nhịn được : “Vũ nhi, tốt xấu chúng ta cũng cùng huyết mạch với nhau, ngươi thể.......”




      Nhưng Vân Mộ chưa xong, cũng bị người khác chặn họng.




      thể cái gì? Vân Mộ ngươi biết xấu hổ, thể hiểu được, người như ngươi cũng có thể sống tốt nhiều năm như vậy, lại bị sét đánh chết.




      Ngươi xem trừ bỏ bộ dáng giống người của ngươi ra, những cái khác ngươi chẳng giống người chút nào. Loại hành vi này của ngươi, ta nghĩ súc sinh cũng bao giờ làm như vậy. Mà ngươi, quả thực là súc sinh cũng bằng. Còn có mặt mũi cầu xin ta như vậy, da mặt của ngươi, so với tường đồng vách sắt còn dày và cứng hơn gấp nhiều lần.”




      Vân Mộ bị Vân Mộng Vũ tức quá hóa giận, lớn tiếng đáp trả: “Vân Mộng Vũ, bây giờ ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn giết cha sao? Ngươi sợ bị trời phạt sao? Vân Mộng Vũ, làm người vẫn nên đuổi tận giết tuyệt mới tốt, nếu ngày, ngươi hối hận.”




      Nghe được thanh lớn tiếng chất vấn của Vân Mộ, Vân Mộng Vũ cảm thấy buồn cười, mà nàng cũng nở nụ cười.




      Vân Mộ nhìn Vân Mộng Vũ cười điên cuồng, nhịn được hỏi: “Ngươi cười cái gì?”




      Mà Vân Mộng Vũ cũng cười đủ, nàng châm chọc nhìn Vân Mộ : “ cảm thấy buồn cười sao? Nhưng ta lại cảm thấy rất buồn cười a. Ngươi ngẫm lại , nếu ông trời đàm phán về nhân nghĩa đạo đức với loại súc sinh như ngươi, ngươi có thấy buồn cười ? Dù sao ta cảm thấy rất buồn cười. Ngươi xem, súc sinh như ngươi, có tư cách gì để bình luận về việc này, biết thân phận của mình như thế nào, chỉ là súc sinh. đúng phải súc sinh mà là súc sinh cũng bằng. Súc sinh còn biết máu mủ tình thâm, mà Vân Mộ ngươi quả thực là súc sinh bằng.”




      Nghe Vân Mộng Vũ chuyện lưu tình mặt mũi chút nào, mắt Vân Mộ biến thành màu đỏ chói, phẫn nộ trong lòng thiêu đốt lý trí của , lúc này trong đầu ngừng vọng lại bốn chữ ‘súc sinh bằng’. Chỉ chốc lát, lý trí của liền bị thiêu đốt. Cuối cùng phẫn nộ xông lên, muốn khâu miệng Vân Mộng Vũ lại.




      Nhưng chưa kịp đụng vào người của nàng, bị người áo xám nhấc lên, quăng đến góc tường.




      Vân Mộ trở tay kịp, bị người quăng đến góc tường, thân thể va chạm vách tường cứng ngắt, nhất thời trận đau đến thấu xương lan ra toàn thân.




      Đau, toàn thân đều đau, loại đau đớn này cực kỳ ràng, mỗi thời mỗi khắc đều kích thích thần kinh của .




      Làm sao có thể đau như vậy chứ? Chỉ bị quăng ngã xuống chút mà thôi, phải đau như vậy chứ? Đột nhiên nghĩ đến viên thuốc nàng cho uống lúc nãy, nhất thời kinh hãi ngẩng đầu nhìn nàng.




      Nhìn thấy ánh mắt của , Vân Mộng Vũ tốt bụng cho nghe.




      “Vừa rồi thuốc kia ta cho ngươi uống là thuốc tăng đau đớn, có thể làm cho người uống cả người đau đớn gấp chục lần, làm người ta thống khổ. Buồn cười, vừa rồi ngươi lại vội vàng nuốt như thế, còn ép buộc nữ nhi của ngươi nuốt vào. Chậc chậc, ngươi làm phụ thân, quả ta cảm thấy bi ai thay cho ngươi a.”




      Nghe xong, Vân Mộ cảm thấy trong lồng ngực cuồn cuộn, phun ra búng máu. Lập tức, toàn thân nổi lên trận đau đớn, đau đến nỗi lăn lộn mặt đất.




      Bên cạnh Vân Dung thấy Vân Mộ như vậy, chỉ nhìn hờ hững, trong mắt là mảnh u ám.




      Nhưng lão thái thái lại thể bình tĩnh như vậy, nhìn bộ dáng thống khổ của con trai, trong lòng nàng cũng rất sợ hãi. Nàng hoảng sợ ngẩng đầu nhìn về phía Vân Mộng Vũ, nhìn thấy vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Vân Mộng Vũ đứng ở đó. Bà lập tức qua, quỳ bên chân Vân Mộng Vũ, cầu xin tha thứ: “Vũ nhi, ta là tổ mẫu a, ta là tổ mẫu luôn luôn thương ngươi a. Vũ nhi, ngươi...... Ngươi buông tha tổ mẫu . Tổ mẫu tuổi cao, cũng sắp xuống mồ, xin ngươi giúp đỡ, buông tha cho ta.”




      Nhìn lão thái bà làm trò hề, trong mắt Vân Mộng Vũ tràn đầy vẻ chán ghét. Nàng khinh thường nhấc chân đá lão thái bà qua bên, sau đó giọng điệu mang theo miệt thị : “ thương? Ta thấy lạ quá, lão thái bà ngươi thương ta lúc nào a? Sao ta có ấn tượng gì hết? Trong đầu chỉ có cảnh tượng ngươi coi thường ta, làm khó dễ ta. Bất quá, các ngươi đúng là hai mẹ con có khác a, đức hạnh giống nhau. Mau cút cho ta, nhìn ngươi ta cảm thấy chán ghét.”




      Lão phu nhân bị Vân Mộng Vũ đột nhiên đá cái, lập tức ngã xuống đất, bởi vì lực đạo , lại hơn nữa lão thái thái hề phòng bị, bởi vậy bà lăn vài vòng đất mới dừng lại.




      Lúc dừng lại, bà lập tức cảm thấy toàn thân đều đau. Lão thái thái là người luôn sống an nhàn sung sướng, chịu được thống khổ này, lập tức đau rống to lên.




      “Ai ui, đau chết ta. Vân Mộng Vũ, tiểu tiện nhân ngươi lại dám đối đãi với tổ mẫu của ngươi như vậy. Ngươi chết tử tế được, ta nguyền rủa ngươi, cả đời gả được cho ai, có ngày ngẩng đầu. Ai ui, đau, đau a.”




      Vân Mộng Vũ bên cạnh nghe lão thái bà kêu gào, đuôi lông mày khẽ nhếch lên, giọng điệu mang theo hứng thú: “ chết tử tế được? Vậy trước hết ta cho ngươi chết tử tế được! Lão thái bà như ngươi trước sau gì cũng phải chết, còn nhiều lời vô nghĩa như vậy? Ngươi câm miệng được sao?”




      Nghe được Vân Mộng Vũ mắng chửi, trong lòng lão thái thái khó chịu, nhưng cũng dám gì, ánh mắt mang vẻ bối rối, chỉ có thể nhàng xuýt xoa.




      Nhìn bộ dáng lão thái bà như vậy, Vân Mộng Vũ cũng thèm quan tâm bà ta.




      Vân Mộng Vũ cất bước đến bên cạnh Vân Dung, ngồi xuống nhìn Vân Dung, nàng nhàng mở miệng: “Ngươi có phải cảm thấy kỳ lạ, vì sao ngày đó công đường ta lại buông tha cha con các ngươi, mà nay lại làm như vậy đúng ?”




      Nghe thanh ôn nhu nhàng của Vân Mộng Vũ, Vân Dung ngẩng đầu lên, mang ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng, nhưng cũng câu nào.




      Nhìn thấy nàng như vậy, Vân Mộng Vũ chỉ cười cười, sau đó đứng thẳng lên, cụp mi mắt nhìn nàng, giọng điệu mềm mại giải thích. Tuy rằng giọng điệu ôn hòa, nhưng ý tứ trong lời lại rất sắc bén.



      “Đó là bởi vì ta nghĩ buông tha các ngươi dễ dàng như vậy, nghĩ trước hết nên dày vò các ngươi, sau đó lại đối phó các ngươi. Ngươi biết là như vậy càng thêm hiệu quả sao? Ngươi xem xem, ngươi hiến thân cho Diễm vương, nghĩ đến những gì ngươi trả giá, tất nhiên là ngươi rất muốn chờ ngày báo thù, ta lại giẫm nát mộng đẹp của ngươi, như vậy trong lòng của ngươi có phải có cảm giác như lửa đốt hay ? Mà bây giờ mới là bắt đầu, sau đó còn có nhiều chuyện chuẩn bị tiếp đón cha con các ngươi!”




      “Chẳng lẽ ngươi giữ ta cùng phụ thân lại cũng chỉ là vì muốn chúng ta bị dày vò nhiều thêm ít thôi sao?” Vân Dung mang giọng điệu bi thương hỏi ngược lại.




      Nghe câu hỏi, Vân Mộng Vũ kinh ngạc nhìn Vân Dung, khỏi đáng tiếc : “Vân Dung, ngươi rất thông minh. Đúng, giữ các ngươi lại chỉ là vì muốn dày vò các ngươi, lại vì có thể lợi dụng thế lực Vân Mộ giấu giếm để đối phó Sở Diễm, đối phó Sở Minh An, đối phó Vương Tuyết Nhi. Mà các ngươi cũng phối hợp, ngươi thành công thay Vân Mộ giải quyết Sở Diễm. Mà ta lại thu phục Vân Mộ bên mình, đêm qua hành vi của Vân Mộ làm ta rất vừa lòng, đúng là cánh tay đắc lực của ta.”




      Tuy rằng vừa rồi nàng cũng mơ hồ đoán được khả năng này, nhưng chính tai mình nghe được, trong lòng vẫn cảm thấy bi thương vô cùng.



      Vì sao, Vân Dung nàng có ngày lại là quân cờ của người khác, bị người khác đùa giỡn trong tay? Lúc nàng còn , biết tính kế đùa giỡn người khác. Nàng tự nhận là người xử đủ nhẫn đủ cẩn thận, nhưng vẫn thoát khỏi nàng ta. Trong lúc nhất thời ánh mắt của Vân Dung u ám ánh sáng, người phát ra hơi thở của tàn lụi.




      Vân Dung dĩ nhiên tuyệt vọng, nàng chờ trừng phạt cuối cùng của mình.




      Vân Mộng Vũ nhìn ba người kia, ánh mắt vô tình, thanh thanh lạnh lùng. Đột nhiên trong mắt hận ý dâng lên, nổi lên lốc xoáy trong mắt. Trong lòng nàng cũng rất run sợ, vì cảm xúc nàng chôn sâu trong đáy lòng ảnh hưởng đến nàng.




      Ba người này từng gây ra thương tổn cho Vân Mộng Vũ, tuy rằng qua lâu, nhưng ở chỗ sâu trong trí nhớ lại tan được nỗi sợ hãi và hận ý.




      Nàng nhàng nhắm hai mắt lại, nhớ lại mọi chuyện, xong, cho nên ủy khuất, hận thù, nên chấm dứt vào hôm nay .




      Nàng mở mắt ra khôi phục lại bình thường, vẫn lạnh lùng như cũ. Nàng nhìn thoáng qua, mở miệng ra mệnh lệnh vô tình: “Toàn bộ lăng trì.”*




      (*)Tùng xẻo (còn gọi là lăng trì hay xử bá đao) (tiếng Hoa giản thể: 凌迟, tiếng Hoa phồn thể: 凌遲, bính : língchí) là trong những hình phạt tàn khốc và dã man được dùng rộng rãi ở Trung Quốc thời cổ xưa từ năm 900 cho đến khi chính thức bãi bỏ vào năm 1905. Từ ngữ trong tiếng Hán "lăng trì" có nghĩa lấn lên cách chậm chạp.
      Đây cũng là hình thức ghê rợn vào bậc nhất trong các án tử hình, phạm nhân vô cùng đau đớn vì được chết nhanh chóng, có trường hợp xẻo tróc nửa phần thịt cơ thể mà phạm nhân vẫn còn giãy dụa gào thét. Mức độ tàn bạo của nó có gì có thể sánh nổi; ngoài việc xẻo từng miếng thịt người tử tội, đao phủ còn có nhiệm vụ là giữ cho tử tội được chết cách nhanh chóng, tức là sau bao nhiêu nhát xẻo nạn nhân mới được chết.




      Nghe hình phạt tàn nhẫn như thế, lão thái thái trợn hai mắt lên, hôn mê bất tỉnh.




      Mà Vân Mộ cũng sợ tới mức toàn thân run run thôi, vẫn nhìn chằm chằm Vân Mộng Vũ, rất muốn cầu xin nàng, nhưng biết tất cả đều vô dụng. Cuối cùng, chỉ có thể oán độc nhìn Vân Mộng Vũ, hận thể lột da nàng. Ánh mắt mang theo hận ý kia lúc nhìn thấy cặp mắt lạnh lùng cảm xúc của Vân Mộng Vũ cũng tan thành mây khói. Bây giờ trừ bỏ chờ đợi cái chết cũng làm được gì nữa, nếu với tính tình của nàng ta, lát nữa tìm biện pháp ngoan độc hơn để tra tấn , lúc đó có muốn chết cũng có cách khác. Nghĩ xong, rũ mắt xuống, ngăn cảm xúc của mình, lặng im cúi đầu, chờ đến lượt bị trừng phạt, nhưng thân thể vẫn ngừng run run.




      Ánh mắt của Vân Dung nhìn xuống đất, nghe thấy hai chữ lăng trì, trong mắt cũng mang vẻ sợ hãi, thân thể run rẩy, thiếu chút nữa đứng vững, té ngã đất. Cho dù nàng tâm địa ác độc, tâm kế thâm trầm, nhưng suy cho cùng nàng cũng là tiểu thư khuê các. Vô luận bây giờ có tuyệt vọng ra sao, khi nghe đến lăng trì, vẫn khó nén sợ hãi kia.




      Vân Mộng Vũ dứt lời, nhìn phản ứng của ba người, nhất thời cảm mọi oán hận trong lòng cũng bay mất.




      Chỉ chốc lát liền có mấy người mặc áo xám đến mang các nàng , Vân Ngọc cũng bị mang . Vân Ngọc điên, Vân Mộng Vũ cũng cho nàng uống thuốc, nhưng tránh khỏi bị lăng trì.




      Chỉ chốc lát sau, trong phòng giam liền thanh tịnh, chỉ có mình Vân Mộng Vũ lẳng lặng đứng đó.




      Cuối cùng tất cả đều có kết cục, người ác độc cũng bị báo ứng.




      Nhưng nàng biết vẫn chưa chấm dứt, còn rất nhiều cơn sóng khác nữa.




      Yến kinh vừa trải qua trận đại chiến, nhưng có nghĩa là Yến kinh thái bình lại. Ngược lại, trận đại chiến chính thức vẫn chưa bắt đầu. Hứa vương trong truyền thuyết kia sắp vào kinh, ở Yến kinh này, gây nên sóng gió như thế nào đây? Quỳnh Hoa yến sắp được cử hành kia, tụ tập tinh của thất quốc, lại mang đến Yến kinh trận gió nổi mây phun ra sao?




      Mà nàng nên bảo vệ mình như thế nào trước nguy cơ của Yến kinh?




      Đường về nhà, mờ mịt quá, nàng ở lại đây còn ý nghĩa gì?




      Trong lúc nhất thời, nàng mê mang, nàng nên đâu?




      Nên tiếp tục giấu tài, ngủ đông ở Yến kinh, hay nên tự do là chính mình?




      Ngủ đông? Nghĩ đến ngủ đông, trong mắt nàng lên vẻ đau xót. Ngày đó chính là bởi vì quá mức nhẫn, làm cho Vân Ngọc nghĩ nàng là người có thể khi dễ, mới có thể làm cho Vân Ngọc điên cuồng hướng mũi nhọn về phía bà ngoại. Nếu lúc đó nàng đủ mạnh, ngay từ đầu có thể đối phó bọn họ, có phải có bi kịch kia hay ?




      Đêm khuya, nàng hay nghĩ đến vấn đề rối rắm này, nếu cẩn thận, nếu nhẫn, chuyện đó có thể xảy ra hay ?




      Ngủ đông? Nàng nay dĩ nhiên có thể ở trong Yến kinh tự do làm việc của mình, cần gì phải ngủ đông?




      Đôi khi cúi mình thấp quá làm cho người ta khi dễ. Như vậy về sau nàng là chính mình, bị ai quản thúc.




      Mũi nhọn (Tài năng) của nàng, nàng cần phải che dấu, nàng phải là chính mình!




      Quyết định xong, trong mắt Vân Mộng Vũ ra tia mũi nhọn, trong trẻo nhưng lạnh lùng.



      Cùng với việc cả nhà Vân Mộ chết, Vân Mộng Vũ cảm thấy trong lòng thoải mái ít, trọng trách vai cũng hơn chút.




      Nàng mang theo tâm tình thoải mái về tới Tâm Mộng cư, vào đến Tâm Mộng cư, liền nhìn thấy Lục Bình lo lắng ở cửa phòng qua lại.




      Vừa thấy nha đầu kia, nàng lập tức cảm thấy có chút đau đầu, vốn định lặng lẽ vào cửa bên hông, ngờ chậm bước.




      “Tiểu thư! Ngươi trở lại, mới sáng sớm ngươi ra ngoài rồi sao? tại bên ngoài rất rối loạn, tiểu thư đừng nên ra ngoài nhiều. nghĩ tới a, mới buổi tối.




      Trong Yến kinh xảy ra nhiều chuyện như vậy, đáng sợ . nghĩ tới Diễm vương kia lại mang binh lính bao vây phủ Thái Tử, muốn giết huynh đoạt vị. là đáng sợ, may mắn đêm qua bị trừng phạt. Mà An vương lại kì lạ , lại là bè đảng của Diễm vương. nhìn ra a, vương gia chơi bời lêu lổng như vậy, hơn nữa ràng là ở phía Thái tử, nghĩ tới lại bên phe của Diễm vương, là bất khả tư nghị. Bất quá mặc kệ như thế nào, cuối cùng cũng đền tội. Tiểu thư a, ngươi ra ngoài nên cẩn thận, cẩn thận Diễm vương vì còn chưa bị diệt trừ a. Tiểu thư.......”




      “Ngừng! Lục Bình a, bây giờ ta rất đói bụng, muốn ăn cơm. Ngươi nên chuẩn bị cơm cho nhị tiểu thư, bằng trước khi ta bị Diễn vương hại, bị chết đói.” Vừa thấy Lục Bình mang tư thế muốn ba ngày ba đêm, Vân Mộng Vũ nhanh chóng ngăn cản nàng, đến hai chữ đói bụng, còn làm ra biểu tình ủy khuất.




      Lục Bình vừa nghe tiểu thư đói bụng, lại nhìn thấy biểu tình đáng thương của tiểu thư, liền nhanh chóng lui xuống chuẩn bị.




      Nhìn Lục Bình rồi, trong lòng Vân Mộng Vũ mới thở dài nhõm hơi, Lục Bình này tất cả đều tốt, chỉ là rất dài dòng, phi thường dài dòng.




      Mà chuyện hôm qua, Hồng Mai cũng biết, nhưng cũng cho Lục Bình biết, bởi vì theo tính tình của Lục Bình, khẳng định bị kinh ngạc lớn. Đến lúc đó, nàng lại phải lo lắng giải thích.




      Cảm thấy người thả lỏng, Vân Mộng Vũ bước vào trong phòng, phát tỷ tỷ có ở đây, trong mắt nhịn được lên chút nghi hoặc. Bất quá nghi hoặc cũng nhanh chóng tiêu tan, tỷ tỷ có việc của tỷ ấy, tỷ tỷ võ công cao cường, nàng cần lo lắng.




      Vừa ngồi xuống uống ngụm trà, Hồng Mai vào, cầm tin tức của Linh Lung các đến.




      Vân Mộng Vũ buông chén trà, tiếp nhận tư liệu, tinh tế xem.




      Sở Thụy Phong này quả nhiên ôn hòa như bề ngoài, hôm qua sau khi giải quyết Diễm vương, suốt đêm mang binh lính tẩy trừ thế lực của Sở Diễm. Vây cánh của Diễm vương số bị giết, số lại bị nhốt vào thiên lao. Tóm lại đêm qua cũng có thể là đêm máu đổ khắp Yến kinh.




      Bất quá, cũng may, tuy rằng chuyện hôm qua rất nghiêm trọng, nhưng may mắn lại xảy ra vào buổi tối, được khống chế, cho nên cũng có ảnh hưởng lớn đến dân chúng.




      Bất quá Sở Thụy Phong lại nổi danh, thái tử luôn luôn ôn nhuận như gió, đêm qua bộc lộ thủ đoạn và võ công của , lúc này mọi người mới phát thái tử đáng sợ, dám coi thường .




      Đến khi rạng sáng, người của Thiên Binh các vẫn bắt được Sở Minh An, nàng chỉ biết Sở Minh An có khả năng chạy thoát. Vì thế nàng liền đem việc này giao cho Sở Thụy Phong, cho phái binh lính tìm tòi khắp nơi. Dù sao lúc ban ngày, người của Thiên Binh các cũng tiện ra tay.




      Đến sáng, binh mã của Sở Thụy Phong phát thi thể Sở Minh An trong ngôi miếu đổ nát ở ngoại ô, nhưng vì ngôi miếu đó cháy, cho nên phát thi thể hoàn toàn thay đổi. Sau đó, Sở Thụy Phong liền tuyên bố chuyện An vương đền tội.




      Nhưng nàng vẫn cảm thấy trong đó có gì đó ổn cho lắm, nhưng lại ổn chỗ nào? Quên , có lẽ là do nàng nghĩ nhiều, hôm qua Sở Minh An bị trọng thương, căn bản trốn xa.




      Lẳng lặng để ý suy nghĩ trong đầu, trong lòng cảm thấy cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi vài ngày.




      tại trong triều tạm thời sóng yên biển lặng, trong triều nay có Sở Thụy Phong tiến hành tẩy trừ, vài ngày tiếp theo chắc là có chuyện gì.




      Mấy ngày nay, trong Yến kinh tuy rằng chút rung chuyển, nhưng vẫn thái bình như trước. Chỉ là thái bình này được bao lâu, Yến kinh nhanh chóng gợn sóng thêm lần nữa.




      tình bây giờ coi như là giải quyết được chút ít, Vân Mộ bọn họ cũng bị giải quyết, tiểu thiếp hay nữ nhi gì đó của đều còn liên quan gì đến nàng nữa, tại trong phủ quận chúa chỉ còn lại ấm áp. Nàng có thể cùng tỷ tỷ yên ổn lẳng lặng ở đây, cùng nhau sống vui vẻ.




      Mấy ngày kế tiếp, Vân Mộng Vũ chỉ im lặng thư giãn trong Tâm Mộng cư.




      Mấy ngày nay, có khi nàng đọc tin tức, khi ngắm hoa, cùng tỷ tỷ chuyện phiếm. Tuy rằng từng ngày trôi qua rất bình thản, nhưng lại hạnh phúc vô cùng.




      Mà hôm nay, Vân Mộng Vũ như thường lệ ngắm hoa, đột nhiên nhìn thấy Lục Bình từ xa chạy tới, vừa chạy vừa hưng phấn hét lớn:“Đến đây, tiểu thư đến đây. Đến đây.......”




      Vừa nghe thanh này, Vân Mộng Vũ nhất thời cảm thấy đau đầu.




      Đến đây? Tiểu thư đến đây?



      Đây là cách gọi tiểu thư sao?



      Nàng phải ở đây sao? Đến đây là đến đâu?



      Nàng mang vẻ mặt hiểu nhìn Lục Bình chạy đến gần.



      Lục Bình thở hổn hển chạy tới bên người Vân Mộng Vũ, vừa đến trước mặt lại thở gấp như sợ ai cướp mất lời của nàng.



      Đợi đến khi thở đều, Lục Bình lập tức hưng phấn bắt đầu .



      “Tiểu thư, ngươi biết ? Vừa nãy ta ở đường, phát hai bên đường đều tự nhiên xếp hàng vào trong. Ta thấy kỳ lạ, chuyện gì xảy ra vậy? Bình thường chỉ có hoàng đế hoặc là đại tướng quân khải hoàn trở về mới có thể như vậy. Nhưng bây giờ lại phải lúc đó, hơn nữa hoàng thượng cũng có khả năng xuất a. Cho nên nô tỳ liền thăm dò chút, kết quả, tiểu thư, ngươi biết ? Hứa vương hôm nay vào kinh, lại có Du Nhiên quận chúa nga.”



      Nghe đến Hứa vương cùng Du Nhiên quận chúa, lông mày Vân Mộng Vũ khẽ nhếch, trong mắt lên ý cười .



      Yến kinh mới im lặng vài ngày, nhanh như vậy tới rồi a.



      Lục Bình xong, đột nhiên phát tiểu thư giống như nghe, lại trầm tư, nên bất mãn : “Tiểu thư, rốt cục ngươi có nghe ta hay ? Ta chuyện cùng người mà?”



      “Có, có a, đương nhiên là có. Ngươi hôm nay Du Nhiên quận chúa vào kinh, đúng ?” Nhìn bộ dáng bất mãn của Lục Bình, Vân Mộng Vũ vội vàng giải thích.



      Nghe tiểu thư giải thích, tiểu nha đầu lập tức hớn hở, sau đó lại tiếp tục .



      “Tiểu thư, nghe vị Du Nhiên quận chúa kia rất lợi hại. chỉ có cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, thi từ ca múa cũng biết qua. Bất quá, tiểu thư, ta biết nàng ta lợi hại cho lắm.”



      “Ngươi biết sao?” Nghe Lục Bình , Vân Mộng Vũ chọc cười nàng ta, chỉ tay vào trán của nàng.



      Lục Bình để ý chỉ biết ngây ngô cười, bất quá nàng lại nhanh chóng nghĩ ra việc, lại mong chờ : “Tiểu thư, chúng ta cũng xem . Hơn nữa, tiểu thư gần đây cứ ở trong phủ cũng buồn chán. Chúng ta xem , nghe lần này Hứa vương hồi kinh, nghi thức rất long trọng a.”



      Vừa nghe xong, ý cười trong mắt Vân Mộng Vũ càng sâu, ra nha đầu kia muốn xem Du Nhiên quận chúa a.



      Vì thế, nàng giả bộ tự hỏi hồi, mới : “Được rồi, chúng ta thôi.”



      Lục Bình vừa nghe xong lại mừng rỡ, nhảy cẫng lên.



      Nhìn thấy nàng như thế, trong lòng Vân Mộng Vũ cũng thoải mái, tình lại bắt đầu phức tạp. Hứa vương hồi kinh, ý đồ a. Mà Du Nhiên quận chúa kia cũng phải là nhân vật đơn giản a, nếu làm sao có thể trong rất nhiều nữ nhân, Hứa vương lại mang theo nàng hồi kinh chứ?
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 84: Du Nhiên quận chúa thần bí


      Vân Mộng Vũ và Lục Bình đến ngã tư đường,nàng cũng bị khí náo nhiệt nơi đây cuốnhút.



      Dân chúng vây quanh đầy hai bên đường, ai ai cũng đàm luận, bày ra khung cảnh náo nhiệt vôcùng.



      “Hứa vương lát nữa đến đây, biết hai mươi năm sau, Hứa vương có còn dũng như xưa hay ?”



      “Còn nhớ lúc xưa, hai mươi năm trước chiến thần Hứa vương vang danh thất quốc, thực uy phong, thực vinh quang.”



      “Hứa vương năm đó là lợi hại! Kỳ lạ là, vì sao Hứa vương lúc đó vinh quang như vậylại chọn cách thoái a?”



      “Chuyện này ta có biết ít, các ngươi lại đây ta cho nghe.” Người này mang bộ dángbí như thế, khiến cho Vân Mộng Vũ tò mò.Vì thế Vân Mộng Vũ giả bộ nhìn về phía trước, khóe mắt lại nhìn kỹ miệng của người đó.



      Nàng nhanh chóng biết được chuyện người đó .



      “Năm đó ta vừa vặn là tiểu binh dướitrướng Hứa vương, từng mơ hồ biết chút.Hình như là bởi vì, Hứa vương bị nữ tử thầnbí cảnh cáo, cho nên thể rời xa Yến kinh. Cho nên năm đó Hứa vương thoái , căn bản phải vì muốn sống những ngàyan nhàn, mà là bị nữ tử thần bí uy hiếp. Mà nghe chỉ cần ai gặp qua nàng cả đời này đều quên được, bởi vì nàng ta quá xinh đẹpđến nỗi siêu phàm thoát tục.”




      Hiểu được ý tứ của người nọ, trong mắt nàng lên vẻ nghi ngờ.



      Nữ tử thần bí? Uy hiếp và cảnh cáo? Hai mươi năm trước? Đẹp làm cho người ta khó có thể quên?
      Tất cả chuyện này, trong đó tựa hồ như có rấtnhiều bí mật.



      Hai mươi năm trước đến tột cùng xảy ra chuyện gì, lại có thể làm cho Hứa vương đangđứng đỉnh vinh quang lại cam nguyện thoái ?




      Còn nữ tử thần bí kia là ai?



      Mà hai mươi năm sau Hứa vương lại trở về, ý đồ có phải là nhắm vào hoàng quyền cao nhấtkia ?



      Trước mắt tựa hồ nổi lên sương mù, nàng có chút mê mang, chuyện này kinh thiênđộng địa đó chứ?



      Lúc nàng tự hỏi mình, đoàn xe của Hứavương dần dần xuất .



      Đó là chiếc xe ngựa xa hoa lộng lẫy, chungquanh có thân vệ theo, bực này tư thế, sựlà thua gì hoàng đế tuần. Hứa vương này quả là có dụng tâm a.



      Nhìn tư thế kia, Vân Mộng Vũ tò mò Hứa vương là người như thế nào?



      Có phải là loại người hay kể công kiêu ngạocuồng vọng hay ? Hay là người lạnh nhưbăng?



      Trong lòng nghĩ, tầm mắt liền tìm kiếm bóngdáng trong tưởng tượng. Bất quá tiếc là tìm được bóng dáng kia, nàng thất vọng vừađịnh cúi đầu, lại đột nhiên bị ánh mắt quấy nhiễu. Nàng hơi nhíu mày, nhìn lại, nhìn thấytrong đoàn xe có người cưỡi ngựa mặc y phục màu đỏ tía mang vẻ mặt hứng thú nhìnchằm chằm vào nàng.



      Nam tử kia rất tuấn tú, khuôn mặt tinh xảo,nhưng cũng có vẻ nhu.



      Đây chắc là thế tử Hứa vương Hứa Hạo Nhiên, nghe đồn võ công trác tuyệt nhưng cũng làngười ngoan dị thường.



      Ánh mắt của mang theo soi mói, bắt giữ,hứng thú làm cho nàng cực kì thoải mái. Cái loại cảm giác này như bị rắn độc ngắm trúngcon mồi, toàn thân có cảm giác lạnh băng.



      Vì thế nàng dời tầm mắt, quay đầu chỗ khác,dời lực chú ý, cái loại cảm giác này mới khôngmãnh liệt như thế nữa.



      Mà Hứa Hạo Nhiên ngồi ngựa đôi mắtmang theo vẻ hứng thú, khóe miệng nở nụ cườità tứ nhìn người che lụa trắng trong đám người kia, nữ tử mặc quần áo màu xanh nhạt. Tronglòng rất quan tâm đến nữ tử này, loại khí chất này làm người ta bị mê muội. Cho dù bị lẫntrong đám người, vẫn tản mát ra khí chất thanhnhã vô cùng, làm cho người ta bị hấp dẫn.



      Nhìn nữ tử kia dời tầm mắt, trong mắt càngâm trầm.



      Vân Mộng Vũ lúc này bị lực chú ý của hai xe ngựa kia hấp dẫn.



      Trong đó chiếc mang phong cách cổ xưathanh lịch, tựa như người từng trải. Xe ngựanày chắc chắn làm từ loại gỗ ngàn năm, nhưngtrên xe lại trang trí cầu kỳ, thânxe có khắc số văn tự.



      Nhìn thấy vậy, trong mắt Vân Mộng Vũ nhịnkhông được lên ngạc nhiên.



      Đây chắc là xe ngựa của Hứa vương, từ sở thíchvà thói quen của người mà ta có thể biếtđược phần nào trong tính cách của họ. Từ đó có thể thấy được, Hứa vương chắc là người từng trải, nếm trải qua hương vị của cuộc đời.



      Trong lúc nhất thời, nàng có chút hiểuHứa vương. rốt cuộc là khoe khoang hay là có tính toán gì khác?



      Lại nhìn chiếc xe ngựa ở phía sau, Vân Mộng Vũ thấy choáng váng?



      Giống như là xe ngựa dành cho tiên nữ giángtrần.



      Bốn phía của xe ngựa được che tấm lụa mỏng màu hồng nhạt, bốn đầu góc xe có treo cái chuông , xe cũng có rất nhiều chuông, lại có rất nhiều sợi dây kết lại thành hình khối trong đó.
      Mà xung quanh xe ngựa đó đều có thị vệ theo, lại có bốn nữ tử tuyệt sắc bên cạnh. Bốn nữ tử kia toàn bộ đều mặc xiêm y hồng nhạt,dung mạo người người tuyệt sắc, so với VânNgọc từng là Yến kinh thành tam đại mỹ nhânthì chỉ có hơn chứ kém. Nữ tử tuyệt sắcnhư vậy lại làm nô tỳ, xem ra này Du Nhiênquận chúa rất là tự tin a, hơn nữa dung mạochắc cũng là khuynh quốc khuynh thành.



      Quả nhiên, trong mắt dân chúng xe ngựa củaHứa vương vẫn được chú ý nhiều lắm. Nhưng, xe ngựa có tầng lụa mỏng che phủ kia vừa xuất , lập tức khiến cho oanh động.



      “Xe ngựa kia rất xinh đẹp, biết ngồi ở bên trong là ai?”



      “Ngươi ngốc quá, ngồi bên trong đó tất nhiên là Du Nhiên quận chúa. Ngươi nhìn thấybốn mỹ nhân xung quanh xe ngựa kia sao, đó là thị nữ của Du Nhiên quận chúa, nổi danh là mỹ nhân bốn mùa.”



      “Bốn mùa mỹ nhân, thực rất hay a. Sao lại làbốn mùa mỹ nhân? biết vị huynh đài nàycó thể giải thích chút hay ?”



      Nghe xong lời này, ánh mắt người kia sáng rực, bắt đầu giảng giải.



      “Bốn mùa mỹ nhân chính là họ của các nàng là mỗi người mùa. Đó là Xuân Sơ Noãn, Hạ Như Gió, Thu Biết Ý, Đông Thị Tuyết. Bốn mùa mỹ nhân này giống thị nữ bình thường,cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, so với các tiểu thư khuê các của Yến kinh cũng được xem là ngang ngửa.”



      “Vậy bốn thị nữ bên cạnh quận chúa xuất sắc như thế, nàng sợ bốn nàng đó nổi bật hơnsao?”



      Nghe thế, vị nam tử lúc nãy vừa giải thích cười nhạo tiếng, khinh thường : “Vị huynh đàinày chắc chưa bao giờ đâu xa, nếu tất nhiên hỏi câu như thế. Tiểu đệ chính làdân buôn bán, qua nhiều nơi, cũng từng cóvinh hạnh nhìn Du Nhiên quận chúa từ xa. Chỉcần nhìn cái, cả đời khó quên a. Thị nữ ở bên cạnh quận chúa là mỹ nhân tuyệt sắc, quận chúa lại đẹp hơn, tất nhiên là đẹp bằng nữ tử thần bí kia, nhưng sau khi gặp lần đó,mới phát hai người căn bản thể so sánh được. Tựa như người là tiên tử, mộtngười lại là nữ tử phàm tục. Quận chúa được dung mạo, nữ tử thần bí kia lại được vẻ đẹp sắcsảo hơn.” Nam tử kia xong, còn bày ra vẻ mặt và bộ dáng say mê, khiến người khác cũng phải tưởng tượng ra dung mạo tuyệt mỹ kia.




      Vân Mộng Vũ bên cạnh nghe những người nàynói chuyện, cũng tràn ngập hứng thú. Nàng đối với Du Nhiên quận chúa có cảm giác rất tò mò, dung mạo của quận chúa này khuynh thành rasao? Từ bốn mỹ nhân bên cạnh quận chúa, nàngcũng nhìn ra quận chúa này giống nhưtưởng tượng. Bởi vậy nàng tò mò, trong lòng cósự so sánh nho . Quận chúa này tài nghệ lạitinh thông, mà nàng lại muốn cùng với người tinh thông của cổ đại tỷ thí, muốn xem đến tộtcùng là ai hơn ai.



      Bởi vậy, ánh mắt nàng mang theo vẻ chờ mong nhìn xe ngựa kia, hy vọng người xe khônglàm nàng thất vọng.



      Đột nhiên bên cạnh vang lên tiếng thét kinh hãi ngăn cản suy nghĩ trong lòng Vân Mộng Vũ, nàng nhìn lại, kinh hãi, là Lục Bình.



      Nha đầu kia, vừa đến nơi này, liền nhanh chóng chen lên phía trước, bây giờ tốt rồi, lại trực tiếp lao ra đường lớn, vừa vặn ngăn xe ngựa của Du Nhiên quận chúa.



      Nhìn tình huống này, trong mắt Vân Mộng Vũhiện lên vẻ lo lắng, bước nhanh lên phía trước,muốn giải vây cho Lục Bình. Nhưng người quá đông, nàng căn bản chen lên được,hơn nữa nàng và Lục Bình cách lại xa.



      Trong mắt là lo lắng ngừng, nhưng bâygiờ lại chen được, nàng sốt ruột nhìn về phía Lục Bình. Lúc này thống lĩnh thị vệ tới, phẫn nộ nhìn Lục Bình. Đến khi tới gần LụcBình, lập tức lớn tiếng quát lớn: “Điêu dân từđâu tới, dám chặn xe ngựa của quận chúa, ngươikhông muốn sống nữa sao?”



      Lục Bình bình thường tuy tùy tiện, nhưng lá gan của nàng lớn, chuyện này có thể bị rơiđầu, nên thân thể của Lục Bình bắt đầu có chút run run. Nàng run run : “ có, ta...... Ta có, ta bị người khác đẩy ra. Ta...... Khôngphải cố ý.”



      Lục Bình dứt lời, thống lĩnh thị vệ kia lập tức cảgiận : “Ta cái gì ta, trước mặt bản thống lĩnh,ngươi còn dám tự xưng ta, biết sống chết.”



      Lục Bình sợ tới mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh,ở trong phủ quận chúa, tiểu thư cho tới bây giờkhông xem các nàng là nô tỳ, cũng cho các nàng tự xưng nô tỳ. Bây giờ các nàng cũng quen, lúc này lại như vậy, nghĩ tớisẽ như vậy.




      Nàng lập tức vội la lên: “Ta......, đúngkhông đúng, nô tỳ phải cố ý, cầuxin thống lĩnh đại nhân tha cho ta lần.”




      “Hừ! Người đâu, mang nàng ta xuống đánh nămmươi đại bản cho ta.”




      Thống lĩnh thị vệ kia hề để ý tới LụcBình, mà chỉ nhanh chóng hạ đạt mệnh lệnh, miễn kéo dài thời gian, chủ tử lại vui. bây giờ còn phải nhanh chóng quay vềphục mệnh với thái tử, có thời gian đâu mà xét công đạo, căn bản mặc kệ năm mươi đại bản này có lấy mạng Lục Bình hay .



      Lúc Lục Bình nghe đến năm mươi đại bản, sợ tới mức nước mắt tuôn ra ngừng.



      Nhìn Lục Bình như vậy, Vân Mộng Vũ rất đau lòng, rốt cuộc bất chấp mọi thứ, vận chuyển nội lực trong cơ thể, dùng khinh công mà bay lên.Mọi người chỉ cảm thấy đầu có cái gì đóbay qua, ngẩng đầu lại nhìn thấy gì. Mọi người nhanh chóng phát ra là nữ tử che mặt bằng lụa trắng, mặc quần áo màu xanhnhạt bay tới.



      Vân Mộng Vũ vừa đến, lập tức nâng Lục Bình đứng lên, an ủi : “ có việc gì, có việc gì, có ta ở đây rồi.”



      Vừa nghe đến thanh này, Lục Bình lại òa khóc.



      Nhìn Lục Bình như vậy, trong lòng nàng cũngkhông chịu nổi, Lục Bình cũng như muội muội của nàng, nàng cũng muốn nha đầu nàybị ăn hiếp, vốn định an ủi hai câu, lại nghe mộttiếng truyền vào tai.




      “Điêu dân từ đâu đến, dám gây trở ngại công vụ, có phải muốn bị đánh năm mươi đại bản giống nàng ta hay ?”
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 85: Thoái nhượng?


      Vân Mộng Vũ vốn định an ủi Lục Bình vài câu, bên tai lại vang lên thanh chói tai của thốnglĩnh thị vệ kia.



      “Điêu dân từ đâu đến, dám gây trở ngại côngvụ, khẳng định có mưu đồ gây rối, có phải muốn bị đánh năm mươi đại bản giống nàng hay ?”



      Nghe như thế, Vân Mộng Vũ nhướngmày, sắc mặt lập tức trầm xuống. Trong mắt nổilên mũi nhọn lạnh như băng, nghiễm nhiên đãmuốn giết thống lĩnh thị vệ ngạo mạn này.


      Nàng quay đầu lại, ánh mắt như đao nhìn thống lĩnh thị vệ. Mà thống lĩnh chuẩn bị phân phó cho người bắt hai người kia lại, đột nhiên thấy ánh mắt của nàng, nhất thời cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.


      Cái loại cảm giác này, giống như bị vương gia nhìn, thể chống cự, chỉ có thể thần phục.



      Trong nháy mắt, thiếu chút nữa nhịn khôngđược mà quỳ xuống. Đến khi phục hồi tinh thầnlại, nhất thời giận dữ. lập tức dẹp sợ hãi trong lòng, nhìn thị vệ bên cạnh giận dữquát: “Các ngươi còn đứng đó làm gì, còn khôngmau bắt hai điêu dân dám quấy nhiễu xe ngựacủa quận chúa lại cho ta.”



      Hai tên thị vệ bị thống lĩnh quát, mới có phảnứng lại, lập tức chuẩn bị đến bắt người. Gặp tưthế này, Vân Mộng Vũ cũng chuẩn bị độngthủ.



      Vừa lúc, gần đây nàng ở trong quận chúa phủ cũng khá rãnh rỗi, tỷ tỷ lại sớm về muộn, có người giúp nàng luyện võ, vừa vặn hôm nay có thể cùng luyện tập với tên thốnglĩnh này.



      Bọn thị vệ bên cạnh như hổ rình mồi chuẩn bịtiến lên bắt người, Lục Bình vẫn chấn kinh trốntrong lòng Vân Mộng Vũ, mà Vân Mộng Vũ lại mang bộ dáng nóng lòng muốn động thủ.



      Dân chúng bên cạnh đều nhịn được nhắmhai mắt lại, trong mắt bọn họ, hai thiếu nữ này làm sao có thể là đối thủ của bọn thị vệ. Màthống lĩnh thị vệ cũng mang vẻ mặt tàn nhẫnnhìn chằm chằm hai nữ tử biết lai lịchnày. cũng sợ gây chuyện, nữ tử có thân phận có địa vị làm sao có thể xuất đầu lộdiện đường chứ? mặt lộ ra thầnsắc dữ tợn, thích nhất nhìn bộ dáng thốngkhổ của người khác.



      Bọn thị vệ vây quanh Vân Mộng Vũ cùng Lục Bình ở bốn phía, dần dần thu hẹp vòng vây, lúcmuốn xông lên bắt người, mà Vân Mộng Vũ cũng vận chuyển nội lực, chuẩn bị giết gà dọa khỉ, lại bị thanh dịu dàng ngăn cản.



      “Tần thống lĩnh, bên này xảy ra chuyện gì, quận chúa hỏi vì sao đột nhiên dừng lại?”



      Dứt lời, người mặc xiêm y hồng nhạt xuấthiện.



      Tần thống lĩnh kia vốn mang vẻ mặt hung ác vừa thấy đến nữ tử mặc xiêm y hồng nhạt này, biểu tình mặt lập tức biến thành khuôn mặt tươi cười, cung kính với nữ tử kia: “ ra là Xuân nương a, tình là như vầy. Vừa rồi có điêu dân đột nhiên lao tới ngăn cản xe ngựacủa quận chúa, ý đồ , ta chuẩn bịbắt, dẫn thẩm vấn, lại có nữ tử lao tới.Nàng dùng khinh công bay đến đây, biết chút võcông, ta sợ các nàng có ý gây rối, có lợi cho quận chúa. Nên chuẩn bị bắt. Khôngnghĩ Xuân nương tới, là lỗi của ta.Ta nhanh chóng giải quyết chuyện này, làmphiền Xuân nương giải thích với quận chúa.”



      Nghe tên thống lĩnh cầm thú đó , Vân Mộng Vũ buồn bực muốn xông lên giết . gặp qua vô số người biết xấu hổ, nhưng cũng chưa thấy người biết xấu hổđến mức này. Câu nào cũng là ý đồ , cái đầu a. Nàng còn cảm thấy thânphận , tính , toàn bộ đều a.



      Trong lòng căm giận nghĩ, miệng cũng phản kích.



      “Ý đồ , thống lĩnh cái gì, con mắtnào của ngươi nhìn thấy chúng ta có ý đồ gâyrối? Ngược lại, ta cảm thấy ngươi mới là ngườicó ý đồ gây rối đó? Muội muội ta bị người khác đẩy tới, vừa vặn ngã xuống trước xe ngựa của quận chúa nhà ngươi. Nhưng ngươi lại ngược lại, gán tội danh có mưu đồ gây rối cho điêu dân. Mà ta lo cho muội muội, vội vã đến an ủi muội muội, còn chưa kịp được câu, ngươi lại gán tội danh có ý đồ gây rối chota.”



      Vân Mộng Vũ xong, đột nhiên ngừng lại, liếc mắt nhìn thống lĩnh thị vệ cái. Sau đó mạnhmẽ quay đầu , nhìn dân chúng, lớn tiếng biphẫn : “Mọi người ở đây đều nhất, ta và muội muội đều vô tội. Muội muội ta tính tìnhnóng nảy, muốn xem náo nhiệt, vô ý ngả vào đây, lại bị thống lĩnh này thành mưu đồ gâyrối. Mà ta sốt ruột muốn cứu muội, mới vào,cũng bị thống lĩnh này là mưu đồ gây rối.Mọi người xem, ta và muội muội làm sao có mưu đồ gây rối được. Ở nhà bởi vì nghe đếnhiền danh của Hứa vương, trong lòng có sùngbái, cho nên mới cùng muội muội cố ý chạy đến đây muốn nhìn tư thế oai hùng của Hứa vương. Ta và muội muội chỉ là đơn giản kính ngưỡngHứa vương, nay lại bị thành mưu đồ gây rối. Ngược lại, ta lại hoài nghi vị thống lĩnh này mớilà người có ý đồ gây rối, muốn hủy hoại thanhdanh của Hứa vương.”



      Vân Mộng Vũ đến tên thống lĩnh thị vệ, quay đầu lại, ngẩng cao đầu nhìn thống lĩnh thị vệ.



      Mà thống lĩnh nghe Vân Mộng Vũ hươu vượn, còn bậy bạ có ý đồ gây rối, phẫnnộ muốn phản bác, nhưng còn chưa được chữ nào, lại bị Vân Mộng Vũ ngăn cản.



      "Ta lại hoài nghi ngươi là gian tế. Hứa vương là người luôn luôn nhân hậu làm sao có thể cóthuộc hạ phân biệt phải trái, tâm địa ácđộc. Ngươi xem, ngươi có phải là gian tế của nước khác hay , muốn phá hư quan hệ củaHứa vương cùng dân chúng?”



      Vân Mộng Vũ còn lâu mới cho có cơ hộimở miệng, thống lĩnh thị vệ nho , cũng dám phân biệt tốt xấu gán cho nàng và Lục Bình tội danh có ý đồ gây rối, còn muốn đánh năm mươi đại bản. Con bà nó, thế nàonàng cũng phải làm cho mất nửa cái mạngmới có thể hết giận. Cho nên bất chấp tất cả, trực tiếp gán cho tội gian tế.



      Vân Mộng Vũ dứt lời, thống lĩnh thị vệ kia phẫnnộ hé ra khuôn mặt dữ tợn dị thường, taygân xanh nổi lên, muốn xông lên đem VânMộng Vũ bầm thây vạn đoạn.



      Xuân nương đứng bên cạnh, mang vẻ mặtkinh ngạc nhìn Vân Mộng Vũ, trong mắt nhộn nhạo ý cười nhợt nhạt.



      Mà chung quanh dân chúng bị lời chínhđáng của Vân Mộng Vũ lừa dối, cảm thấy cóđạo lý, vì thế có số người khe khẽ .



      nghĩ Hứa vương luôn luôn trị quân nghiêm minh dưới trướng lại có người như vậy, còn là thống lĩnh thị vệ, thể tinđược a.”



      “Ai phải a, ta luôn luôn kính ngưỡngHứa vương, đối với thủ hạ binh mã của ngài cũng rất kính trọng, nhưng hôm nay nhìn thấy người này, là làm cho ta vô cùng thấtvọng a.”



      “Hừ, người như vậy chính là con sâu làm rầunồi canh, nên dùng cực hình với , mới có thể đập tan phẫn nộ của mọi người.”



      Nghe dân chúng xung quanh bàn luận, trong lòng thống lĩnh thị vệ sinh ra sợ hãi. tình hỗnloạn như vậy, tất nhiên kinh động thế tử cùng vương gia. Vừa rồi trước xe ngựa quận chúa, dám làm như thế, đó là bởi vì quận chúa luôn luôn tốt bụng, trách phạt người dưới,cho nên mới dám lớn mật như thế, nhưng thế tử cùng vương gia bỏ qua cho như vậy.



      Thế tử luôn luôn ngoan, nếu tội phạm rơi vào tay , đến người bất tử cũng phải lộtda a. Mà vương gia nhìn lại rất nho nhã phi phàm, nhưng kì thực xuống tay cũng lưutình . Bây giờ rất hoảng loạn, hận là lúc nãy nên trực tiếp ra tay bắt hai ả đó, đến tốitra tấn chúng. Như vậy cho các nàng ở đây hươu vượn, bây giờ nên làm như thếnào đây, trong lúc nhất thời trán ra mộttầng mồ hôi lạnh.



      Nữ tử bên cạnh khẽ nhíu mày, khó xử mở miệng: “Tần thống lĩnh, này…….”



      Vừa nghe thấy nữ tử này chuyện, thị vệthống lĩnh lập tức hạ giọng : “Xuân nươngchớ nghe điêu dân xằng bậy, Xuân nươngcứ việc bẩm báo quận chúa bên này lập tức sẽxử lý tốt, xe ngựa nhanh chóng di chuyển.”



      Tần thống lĩnh xong, quay đầu mang vẻ mặt sát khí nhìn Vân Mộng Vũ cùng Lục Bình, hiển nhiên là muốn động thủ.



      Nữ tử kia nghe xong vẫn chưa lập tức bước , mà chỉ mang ánh mắt lo lắng nhìn hai người VânMộng Vũ.



      Thống lĩnh thị vệ cũng chậm trễ, vọt tới bên cạnh Vân Mộng Vũ, muốn dùng chưởng đánh xỉu Vân Mộng Vũ cùng Lục Bình.Tay nâng lên, sắc mặt Vân Mộng Vũ lập tứctrầm xuống, khóe miệng lập tức gợi lên nụcười khinh thường, vận chuyển nội lực tay,khẽ nâng tay lên, chuẩn bị phế bỏ cánh tay kia của thống lĩnh thị vệ.



      Người xung quanh tự nhiên biết Vân Mộng Vũ có bản lĩnh phản kích, mà chỉ mang vẻ mặt phẫn nộ nhìn cảnh này. Ngay thời khắc như chỉ mành treo chuông, thống lĩnh thị vệ kia bịngười đánh vào mặt, hứng chịu cái đá mangtheo lực rất lớn lên người. Trong mắt trànngập vẻ bối rối ngẩng đầu nhìn lên, lại nhìn thấy thế tử mang vẻ mặt vui nhìn , taycòn cầm cái roi đánh ngựa, roi còn dínhmáu mặt .



      Vừa thấy vậy, lập tức bối rối đứng dậy, quỳxuống hành lễ.



      "Thuộc hạ tham kiến thế tử.”



      Hứa Hạo Nhiên nhìn cái, chođứng lên, mà lại hứng thú nhìn Vân Mộng Vũ.Vừa rồi buồn chán trước, đột nhiênphát xe ngựa ngừng lại, liền xuống dưới xem phát sinh chuyện gì, nghĩ tớisẽ nhìn thấy nữ tử này, xem ra bọn họ rất có duyên a.



      Cảm nhận được ánh mắt của , trong lòngVân Mộng Vũ lóe lên vẻ phiền chán, nhưng ánh mắt vẫn là mảnh trong trẻo nhưng lạnhlùng.



      Hứa Hạo Nhiên phát nữ tử này để ý đến , trong lòng đối với nàng càng hứng thú.



      Chinh phục được nữ tử như vậy mới có cảm giác thành công, nhanh chóng làm cho nàng thương nhung nhớ . Nghĩ tình cảnhtrong tương lai, dục vọng trong mắt chợt lóe, nhưng lại tiêu tán rất nhanh. quay đầu , nhìn chằm chằm thống lĩnh thị vệ, u hỏi:“Tần thống lĩnh, giải thích mau, bên này xảyra chuyện gì?”



      Nghe hỏi, Tần thống lĩnh muốn đáp lời, nhưnglúc muốn mở miệng, lại nhanh chóng nuốt vào. Trong lòng cân nhắc nên như thế nào mới có thể ít bị trừng phạt nhất.



      Hiển nhiên làm được chức thống lĩnh thị vệ này, võ công là phải có, nhưng chuyện kháccũng rất lợi hại. Lúc vừa mới bắt đầu làm khó dễ Vân Mộng Vũ là nhìn thấy hai người nàykhông có bối cảnh, lại cảm thấy Lục Bình tươimát, Vân Mộng Vũ thần bí phi thường, muốn bắtlại, muốn mang về để đến lúc trời tối giởtrò. Nhưng nghĩ tình lại nằm trong khống chế của . Xuân nương bên cạnh quận chúa đến đây, cũng để ý, dân chúng tuy rằng phẫn nộ, nhưnghắn cũng có thể xử lý.



      Nhưng thế tử ra mặt lại khác, thế tử là ngườikhó chịu, chắc chắn là muốn mạng của .



      Thế tử vội rút roi ngựa ra, hiển nhiên vì vừarồi xém làm bị thương các nàng. Như vậy thế tử chắc là đối với nữ tử che mặt có tâm tư, nếu bâygiờ lại đổ oan cho nữ tử kia, kết quả tất nhiên tốt. Thôi nhẫn nhịn chút,đợi đến ngày đòi lại.



      Tần thống lĩnh để ý đến quan hệ lợi hại đó, trênmặt liền thay đổi biểu tình áy náy, sợ hãi : “Đây đều là lỗi của thuộc hạ, vừa rồi vị nương ngã xuống trước xe ngựa của quận chúa,ngăn cản xe ngựa của quận chúa. Thuộc hạ nhấtthời nóng vội, sợ là kẻ xấu muốn làm hại quậnchúa, nên muốn bắt nương này . Đợi đếnkhi dàn xếp xong mọi chuyện, mới hỏi lại sựtình. nghĩ tới còn chưa tới kịp bắt vị nương này lại, lại có nữ tử chạy tới xưng là tỷ tỷ của nương này. Nữ tử này lại nghĩ thuộchạ làm hại muội muội ấy, liền hỏi ràng lại lớn tiếng chất vấn thuộc hạ tại đây. Thuộc hạ bất đắc dĩ, sợ nàng quấy nhiễu quận chúa, muốn bắt nàng trước, dẫn sau đó hỏi tình. Ai ngờ lúc này thế tử lại đến.”



      Nghe , Vân Mộng Vũ có cảm giác nhìnhắn với cặp mắt khác xưa. Nam nhân này thựcsự quá lợi hại, hành động này, tài ăn này, về sau đường làm quan có thể thăng quan tiến chức. Từ đen mà bị thàng trắng, cảnhgiới dối của quả là đạt đến giới hạn.



      Đáng tiếc a, đáng tiếc. Dựa vào khả năng này của , tương lai nhất định là tiền đồ sáng lạn.Nhưng bây giờ kaji đắc tội Vân Mộng Vũnàng, vì tình huống bây giờ ràng, tạmthời buông tha , đến tối nhất định phải chohắn biết nhị hoa tại sao lại hồng như vậy.



      Hứa Hạo Nhiên nghe Tần thống lĩnh xong,trong lòng tự nhiên biết tình hơn phân nửa là giống lời . Nhưng trong lòng lại rất tán thưởng , bởi vì biết xem xét thời thế.



      Hứa Hạo Nhiên chưa vội trả lời , mà là quay đầu nhìn về phía Vân Mộng Vũ, hỏi: “Xin hỏi vịcô nương này, lời của bản thế tử là sao?”



      Nghe như thế, trong mắt Vân Mộng Vũ lên đạo mũi nhọn, bộ dạng phục tùng giọng: “Vị thống lĩnh đại nhân này tuy rằng lời mở đầu giống lắm, nhưng thôi , ta cùng muội muội cũng có chuyện gì, hôm nay coi như chấm dứt tại đây.”



      Nghe như thế, Tần thống lĩnh nhất thời cảm thấy hôm nay xem như gặp được đối thủ. Hắntính, nữ tử che mặt hoặc là ngậm bồ hòn. Hoặclà lớn tiếng phản bác, như vậy tất nhiên làm cho thế tử vui, nàng cũng có lợi.Nhưng bây giờ nàng lại thốt ra lời này, cólỗi, hơn nữa lại phản kích được. Bởi vì người ta quên , nếu còn dây dưa, vậy sai còn thêm sai.



      Hứa Hạo Nhiên nghe xong khóe miệng cũng runrẩy. Lúc cảm thấy nàng thú vị, bên tai lại truyền đến thanh của nàng.



      “Thế tử, nếu còn gì nữa, dân nữ cùng muội muội trước hết xin cáo lui.”



      Hứa Hạo Nhiên chỉ có thể cho các nàng rời ,nhưng lại nhìn bóng dáng rời của nàng,trong mắt lóe ra tia lửa cháy rực.



      Vân Mộng Vũ phía trước, ở góc độ aithấy, khóe miệng khẽ cong lên nụ cười lạnh băng.



      Hôm nay nhất định bình thường!
      Last edited by a moderator: 19/3/15
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 86: Kết cục của Tần thống lĩnh


      Chút chuyện này đột nhiên phát sinh chỉ làm cho xe ngựa của Du Nhiên đến chậm chút, Du Nhiên quận chúa cũng để ý, chỉ hỏi thị nữ vài câu, sau đó lại có động tĩnh.


      Thế tử Hạo Nhiên tựa hồ lại mang tâm tình rất tốt. Tần thống lĩnh nhân lúc hai tỷ muội của Vân Mộng Vũ rồi, vẫn theo phía sau thế tử Hạo Nhiên để lấy lòng. Thế tử nhìn như thế cũng vui vẻ cho nịnh hót, dù sao cũng chỉ là con chó làm việc cho , câu nệ làm gì?


      Dân chúng xung quanh cũng đặt việc này ở trong lòng, dù sao tình cũng liên quan đến mình, đương cũng rồi, bọn họ cũng để ở trong lòng, mà là tiếp tục hưng phấn nhìn đoàn xe hoa lệ qua, hơn nữa thỉnh thoảng hưng phấn đàm luận vài câu.


      Vân Mộng Vũ mang Lục Bình về phủ quận chúa, Hồng Mai ở trong phòng chuẩn bị tin tức, nhìn thấy tiểu thư cùng muội muội trở về thần sắc thoải mái, vội vàng buông tin tức trong tay. đến bên cạnh Vân Mộng Vũ hỏi: “Tiểu thư, có chuyện gì sao?”


      Nhìn Hồng Mai đến, sắc mặt Vân Mộng Vũ dịu chút, nàng gọi hạ nhân, trước hết dìu Lục Bình xuống nghỉ ngơi.



      Nhìn Lục Bình được dìu xuống, trong mắt Hồng Mai lên chút lo lắng.


      Nhìn thấy thần sắc của Hồng Mai, Vân Mộng Vũ kéo Hồng Mai ngồi xuống. Sau khi ngồi xuống, nàng kể mọi chuyện phát sinh ở đường cho Hồng Mai nghe.



      Nghe xong tình, trong mắt Hồng Mai cũng lên tia vui. Nhưng là rất nhanh liền tan biến, nàng ngẩng đầu, giọng điệu ngoan dịu: “Lần này ít nhiều đều nhờ tiểu thư cứu giúp, muội muội mới có việc gì, nàng tính tình hoạt bát sáng sủa. Lần này chuyện xảy ra cũng là do muội muội quá mức hiếu động, lại mang đến phiền toái lớn như vậy cho tiểu thư, tiểu thư nên để trong lòng.”


      Nghe Hồng Mai , nàng biết kỳ trong lòng Hồng Mai chắc chắn là có oán giận tên thống lĩnh kia, nhưng vì muốn nàng phiền muộn, dù sao thế lực của Hứa vương cũng sâu lường được, ngay cả đương kim hoàng đế cũng phải kiêng kị. Nhưng sao nàng có thể bỏ qua cho người dám ăn hiếp người nhà của nàng chứ?



      Nàng nhàng kéo tay Hồng Mai, ôn nhu : “Hồng Mai, về sau chớ nên khách khí như vậy, bằng ta buồn. Ngươi cùng Lục Bình bị ủy khuất, cũng giống như muội muội của ta bị ủy khuất, thân làm tỷ tỷ như ta sao lại ngồi yên mà để ý? Hôm nay bởi vì ở đường, lại Hứa vương là người ra sao, cho nên ta cũng có tùy tiện động vào. Nhưng chuyện này ta cho qua. Hồng Mai tin ta, ta nhất định có thể giúp Lục Bình trả thù, hơn nữa ta cũng lưu tình.”



      Vân Mộng Vũ xong mang theo ánh mắt chân thành nhìn Hồng Mai.



      Hồng Mai nghe xong, nhất thời cảm thấy mắt ươn ướt, nàng cũng lời khách sáo. Bởi vì trong lòng nàng, nàng tin tưởng tiểu thư của nàng là lợi hại nhất. Chỉ cần tiểu thư được là được, ngay từ đầu nàng vậy là sợ gây thêm rắc rối cho tiểu thư. Nhưng bây giờ nếu tiểu thư như thế, tất nhiên là tiểu thư có thể làm được.




      Nhìn băn khoăn trong mắt Hồng Mai tiêu tán, nàng mới mở miệng :“Hồng Mai ngươi thăm Lục Bình , an ủi nàng, hôm nay nàng chắc rất sợ hãi. Chuyện còn lại ta xử lý.”



      Hồng Mai lên tiếng cáo lui, Vân Mộng Vũ đứng dậy, đứng trước cửa sổ, khẽ đánh chuông, lập tức có hai người áo xám ra. Hai người mặc thân xám, mặt nhìn ra thần sắc, vẻ mặt thản nhiên. Hai người vừa thấy Vân Mộng Vũ, lập tức quỳ rạp xuống đất, chờ đợi mệnh lệnh.



      “Các ngươi lập tức Linh Lung các thu thập tin tức về Tần thống lĩnh dưới trướng của Hứa vương.”
      Vân Mộng Vũ dứt lời, hai cái người áo xám trong nháy mắt biến mất.



      Vân Mộng Vũ đứng tại chỗ lúc lâu cũng động đậy, nàng biết Hứa vương này cực kỳ đơn giản, có thể là sâu lường được. Nhưng thế sao chứ, ăn hiếp người của nàng, cho dù là thiên hoàng lão tử cũng phải trả giá.



      Thời gian lặng yên trôi qua, trong nháy mắt, sắc trời dần tối, hoàng hôn buông xuống.



      Vân Mộng Vũ ngồi chơi cờ mình trong phòng, nàng thích lúc làm gì chơi cờ mình, như vậy có thể giữ được tâm tình bình thản, xử lý tình mới có thể sáng suốt.



      Lúc sắp chiếu tướng, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.



      “Vào .”



      Vân Mộng Vũ buông quân cờ trong tay, giương mắt nhìn nha hoàn vào. Nha hoàn vừa vào, thỉnh an xong, bẩm: “Hồi bẩm quận chúa, bên ngoài có công công đến từ hoàng cung truyền khẩu dụ của Hoàng thượng. đêm nay Hoàng thượng mở tiệc trong cung cho Hứa vương đón gió tẩy trần, đặc biệt mời Liên Tinh quận chúa cùng quận chúa người đến dự tiệc.”



      Nghe nha hoàn bẩm báo, khóe miệng Vân Mộng Vũ nổi lên ý cười , tựa tiếu phi tiếu : “ cho công công biết, ta cùng tỷ tỷ bị cảm phong hàn, bị trúng gió, tối nay thể đến được, mong hoàng thượng thứ lỗi.”



      Nha hoàn nghe Vân Mộng Vũ xong, liền lui xuống.



      Vân Mộng Vũ ngồi trong phòng, cầm quân cờ trong tay tinh tế thưởng thức. Trong mắt lạnh như băng, nụ cười bên khóe miệng càng lúc càng sâu.



      Hứa thị quả nhiên là gia đình lớn a, lúc vào kinh phô trương thua gì hoàng đế xuất hành.



      tại lại muốn cử hành yến hội long trọng tiếp đãi, còn muốn nàng cùng tỷ tỷ , quả thực là si tâm vọng tưởng.



      Muốn nàng tham gia yến tiệc đón gió gì đó của bọn họ, có cửa đâu. Muốn tỷ tỷ , lại có khả năng. Tỷ tỷ tính tình trong trẻo, lạnh lùng, luôn luôn thích những thứ đó. Huống chi trong hoàng cung còn có lão bất tử nhìn tỷ tỷ như hổ rình mồi, nàng dám mạo hiểm.



      Nàng gây chuyện, nhưng nếu chọc vào nàng, nàng cũng phải thánh mẫu, nàng cho bọn họ phải trả giá thê thảm.



      Buổi tối, Vân Mộng Vũ nhìn tư liệu trong tay, sắc mặt thâm trầm.



      Tần thống lĩnh, tên là Tần Ngũ, vốn là tiểu binh, nhưng dựa vào khả năng nịnh hót của mình, mới có vị trí ngày hôm nay. Hơn nữa cũng được Hứa Hạo Nhiên trọng dụng, bởi vì thường xuyên giúp Hứa Hạo Nhiên làm số chuyện ám muội. Mà chính cũng là tiểu nhân cực kỳ xấu xa, thích nhất là đùa bỡn nữ nhân, nữ tử bị làm nhục dưới trăm người.



      Hay cho thống lĩnh thị vệ, hay cho tên cầm thú.



      Hôm nay là yến tiệc đón gió, cầm thú kia khẳng định rất vui vẻ, dù sao cũng được coi là tâm phúc của thế tử cùng Hứa vương, chắc chắn ít người nịnh hót . Vậy cứ cho vui vẻ chút, đợi lát nữa, nàng khiến cho đẹp mặt.



      Buổi tối, tan tiệc, Tần Ngũ cùng Hứa Hạo Nhiên hồi Hứa vương phủ.



      “Tần Ngũ a, ngươi xem trong Yến kinh này có nơi nào là tốt nhất?”



      Hứa Hạo Nhiên yến hội có uống chút rượu, bây giờ có chút men say, nhất thời nghĩ về sớm, nên hỏi trong thành có nơi nào tốt.



      đến địa phương tốt, Hồng Diễm lâu ở Yến kinh là tuyệt nhất a.” Tần Ngũ lập tức lấy lòng đem nơi biết ra, “Hồng Diễm lâu! Hồng Diễm lâu!” Vừa nghe đến tên này, Hứa Hạo Nhiên lập tức biết đây nhất định là thanh lâu, hơn nữa Tần Ngũ lại khẳng định là thanh lâu có danh tiếng. thào nhớ kỹ Hồng Diễm lâu, trong lòng cũng là muốn xem thử nữ tử của Yến kinh có khác gì so với nơi .



      Vừa thấy thế tử có hứng thú nhớ kỹ tên Hồng Diễm lâu, biết thế tử cảm thấy hứng thú, vội vàng châm thêm lửa.



      “Thế tử, Hồng Diễm lâu này phi thường nổi danh, có thể là hồng lâu đứng nhất Yến kinh. Hồng lâu này nổi danh như vậy những vì nó bố trí giống người thường, trọng yếu nhất là hoa khôi thần bí trong Hồng Diễm lâu. Hoa khôi này múa cực kỳ đẹp, làm cho người ta khó quên. Mà kỳ lạ nhất là chưa có người nào có thể thấy mặt của nàng, nhưng mọi người đều truyền tai nhau nàng có dung nhan khuynh thành tuyệt sắc.”



      “Khuynh thành tuyệt sắc? Bản thế tử lại muốn nhìn xem có là khuynh thành tuyệt sắc hay ? , chúng ta đến để ngắm hoa khôi kia .” Hứa Hạo Nhiên vừa nghe, nhất thời cũng hiểu được hoa khôi thần bí này có ý gì, nên muốn ngắm thử.



      Trước tiên Hứa Hạo Nhiên quay đầu bảo thị vệ tùy tùng về trước, mà và Tần Ngũ lại cưỡi ngựa về phía Hồng Diễm lâu.



      Hai người mang tâm tình tốt đến Hồng Diễm lâu, thình lình đường bị người khác ngăn cản.
      Hứa Hạo Nhiên và Tần Ngũ ghìm ngựa lại, đứng giữa đường.



      Sau khi dừng ngựa, nhìn chăm chú phía trước, trước mặt bọn họ có đám người mặc y bào xám cản đường . Những người áo xám này tay cầm kiếm, hướng mũi kiếm chỉ về bọn họ, hiển nhiên là có ý tốt.



      Nhìn tình huống này, Hứa Hạo Nhiên híp mắt lại, lên tia nguy hiểm, muốn giết người.



      nhìn đám người này, bọn họ đều mang tướng mạo bình thường. Lại tiếp tục nhìn kỹ, thấy sau lưng những người này còn có người đứng. Người nọ mặc áo trắng như tuyết, lúc này cúi đầu, cho nên nhìn tướng mạo. Đây chính là thủ lĩnh của họ .



      Hứa Hạo Nhiên nghĩ đến thế lực có y bào xám, đột nhiên trong đầu lóe lên.



      Thiên Binh các!



      Là tổ chức xuất nhuốm máu vào đêm hôm đó ở Yến kinh.



      Là tổ chức khiến cho thất quốc ai cũng kính nể.



      Mà đêm đó các chủ Thiên Binh các, Vấn Thiên xuất tạo nên truyền kỳ.



      Nghe đồn mưu kế vô song, nghe đồn võ công cao cường.



      Có thể các chủ Vấn Thiên xuất như .



      Các chủ Thiên Binh các này, ngay cả phụ vương mưu lược hơn người cũng nhìn ra, nhìn ra được vì sao lại đấu tranh giúp Sở quốc, vì sao lại giữ lại Vân Mộ. Hiển nhiên bọn họ cũng biết cả nhà Vân Mộ chết.



      Trong mắt Hứa Hạo Nhiên mang vẻ suy tư, trong phút chốc im lặng. tự hỏi Thiên Binh các muốn làm gì, nhớ từng đắc tội với Thiên Binh các lúc nào?



      Mà Tần Ngũ sau lưng Hứa Hạo Nhiên lúc này cũng mang ánh mắt vui sướng khi nhìn những người chặn đường kia. Trong mắt , võ công của thế tử luôn luôn có đối thủ. Cho nên lúc nhìn thủ lĩnh và những người áo xám biết sống chết đến từ đâu lại dám chặn đường , muốn bật cười. Thế tử luôn luôn tàn nhẫn thị sát, bọn họ lại dám cản đường của thế tử, quả thực là muốn chết.



      Lúc Tần Ngũ nghĩ đến thế tử chắc chắn xông lên giết sạch bọn chúng, lại nghe được thanh khách khí của thế tử vang lên bên tai.



      biết các chủ ngăn cản tại hạ, là có chuyện gì?” Hứa Hạo Nhiên lúc này gặp các chủ Thiên Binh các cũng dám xưng bản thế tử, tuy rằng cuồng vọng kiêu ngạo, nhưng cũng đến mức coi ai ra gì. Mà vị các chủ này, phụ vương cũng kính sợ ba phần, cho nên chỉ có thể hạ thấp mình.



      tình là như vậy, bản các chủ hôm nay tâm tình tốt, cho nên ở đây ngắm trăng nhưng chủ tớ các người cứ chạy thẳng tới đây, cái này làm cho bản các chủ mang tâm tình tốt. Hứa thế tử, ngươi xem thử việc này nên làm thế nào cho phải?” Vân Mộng Vũ chậm rãi ngẩng đầu lên, giọng điệu bất mãn .



      Hứa Hạo Nhiên nhìn thấy các chủ mặt áo trắng ngẩng đầu lên, khiếp sợ nhìn mặt nạ hình con bướm làm từ bạch ngọc tinh xảo, lại bị lời của làm cho tức giận muốn động thủ.



      Đây là muốn cái gì chứ?



      Đây là đường a!



      Hay cho lý do tâm tình tốt, ngắm trăng đường . vậy thôi, lại còn dám và Tần Ngũ làm ảnh hưởng đến , là hơi quá đáng. (Sally: chị cũng quá ko thiện lương rồi, lần trước tâm tình tốt cướp quốc khố, lần này lại tâm tình ko tốt a)



      Nếu người bình thường mà , trực tiếp giết chết tên đó. Nhưng bây giờ chỉ có thể nhẫn nhịn, ai kêu đó là các chủ của Thiên Binh các chứ.



      Hứa Hạo Nhiên nở nụ cười cứng ngắc, muốn mở miệng hai câu, để khí hòa hoãn lại, ngờ Tần Ngũ ra câu.



      “Ngươi dám hỗn xược như thế? Dám chuyện với thế tử như vậy, quả thực là muốn sống nữa. Mau dập đầu xin lỗi thế tử, nếu đừng mong sống sót.” Tần Ngũ xong khẽ hất cằm, miệt thị nhìn Vân Mộng Vũ.



      Nghe như thế, Hứa Hạo Nhiên vừa rồi cười trừ, bây giờ so với khóc còn khó coi hơn. Tần Ngũ này mọi ngày bình thường đều rất hiểu chuyện, hôm nay bị làm sao vậy? muốn rút lưỡi của y.



      Tần Ngũ cũng có chút oan uổng, lúc chuyện, nhìn chằm chằm Vân Mộng Vũ. Từ hướng của nhìn qua vừa vặn có thể thấy mặt nạ bạch ngọc của Vân Mộng Vũ. Mặt nạ bạch ngọc được ánh trăng chiếu xuống, nổi lên nhiều điểm nhu hòa gợn sóng, nhất thời làm cho ngây người.



      Cho nên mới nghe thế tử chuyện, nếu , lúc bình thường, làm sao có thể phát ra thân phận của nam tử áo trắng kia bình thường, phải là người có thể đắc tội.



      Lúc phục hồi tinh thần lại, vừa vặn nghe được nam tử áo trắng chuyện, nhất thời cảm thấy cơ hội tới. Lập tức cáo mượn oai hùm lên giọng, giành lấy hảo cảm của thế tử.



      Tần Ngũ lại biết vì câu này của phải trả giá bằng máu.



      Hứa Hạo Nhiên trong lúc nhất thời cũng biết nên gì, trong lòng bây giờ rất bất mãn với Tần Ngũ. tính, nếu đêm nay an toàn chạy thoát, chắc chắn rút gân Tần Ngũ.



      Nghe tên thống lĩnh cầm thú biết sống chết kia dám lên tiếng mắng nàng, ánh mắt nàng càng lạnh, bắt đầu ra những lời sắc bén.



      “Hứa thế tử quả nhiên là lợi hại a, lại thèm đặt Thiên Binh các ở trong mắt. Ngay cả thuộc hạ của ngươi lại dám nhục mạ bản các chủ như thế. Như thế nào, Hứa vương phủ muốn đối địch với Thiên Binh các sao?”



      Lúc này, Tần Ngũ nghe từng lời của Vân Mộng Vũ. Nghe xong, sắc mặt trắng bệch.



      Thiên Binh các? Các chủ?



      thể tin ngẩng đầu nhìn nam tử áo trắng, thế nhưng cảm thấy giờ phút này Diêm vương vẫy gọi, ánh mắt đó có độ ấm, làm run rẫy.



      Lúc này, biết chọc vào đại họa, toàn thân ngừng run rẩy, nhịn được nhìn thế tử cầu cứu. Mà Hứa Hạo Nhiên bây giờ làm sao có thời gian để ý đến sống chết của , tìm cách để thoát thân.



      Trong lòng nghĩ xong, giọng điệu khách khí: “Các chủ hiểu lầm, bởi vì tên cẩu nô tài này hôm nay có uống chút rượu nên mới ăn lộn xộn như vậy, các chủ cần để ý. Nếu các chủ vẫn cảm thấy thoải mái, cẩu nô tài này, các chủ muốn xử lí ra sao tùy.”



      “Như thế nào, thế tử nghĩ chỉ đưa ra tên cẩu nô tài đưa cho ta là xem như mọi chuyện chấm dứt sao?”



      Lúc Hứa Hạo Nhiên nghĩ mọi chuyện được giải quyết, thanh mặn nhạt truyền đến.



      Nghe được lời này, Hứa Hạo Nhiên thầm nắm chặt tay, trong lòng tức giận dị thường.



      Đúng là tai họa bất ngờ, các chủ này sao lại làm càn như vậy, (Hứa Hạo Nhiên) lại chưa đắc tội (Vân Mông Vũ). Hôm nay, đến tột cùng là muốn làm cái gì?



      Hứa Hạo Nhiên phẫn nộ, muốn xông lên động thủ với các chủ kia trận, nhưng biết thể. Nếu , so với chết còn thảm hơn. chỉ có thể đè ép cơn giận trong lòng lại, bình tĩnh : “Vậy các chủ muốn giải quyết như thế nào, tại hạ nhất định tuân theo.”



      Hứa Hạo Nhiên dứt lời, mắt nhìn chằm chằm nam tử đứng sau lưng đám người mặc áo xám kia, thấy nam tử mang vẻ khó xử, sau đó hơi khó xử : “Thôi, bởi vì các ngươi quấy rầy, bản các chủ cảm thấy tâm tình bị ảnh hưởng, cũng cần luyện công. Mà bản các chủ nghe Hứa vương phủ các ngươi có Tam Khỏa Thanh Tâm Quả, bản các chủ biết vật này trân quý dị thường, cho nên cũng làm khó dễ ngươi, ngươi cho ta mượn viên, việc này coi như cho qua.”



      Nghe nam tử áo trắng muốn Tam Khỏa Thanh Tâm Quả, Hứa Hạo Nhiên thiếu chút nữa hộc máu.
      Các chủ này ràng là muốn ăn cướp, thứ muốn là Tam Khỏa Thanh Tâm Quả rất trân quý của Hứa vương phủ.



      Nhưng tình thế bây giờ thể đồng ý, chỉ có thể cắn răng : “Được, trong vòng ba ngày tại hạ chắc chắn đưa Tam Khỏa Thanh Tâm Quả đến tay các chủ. Như vậy biết bây giờ tại hạ có thể hay ?”



      “Có thể, đương nhiên có thể . Bản các chủ cũng muốn mượn nô tài của thế tử chút, sáng sớm mai trả lại.”



      “Các chủ cứ việc lấy , tại hạ còn có việc xin cáo lui trước.” Hứa Hạo Nhiên xong cũng quay đầu nhìn lại.



      Trong mắt ngay cả Tam Khỏa Thanh Tâm Quả cũng đưa cho các chủ kia, huống chi là nô tài. bây giờ nên chạy nhanh ra khỏi đây, nếu còn đứng đó thêm chút nữa chắc chắn nổi điên a.



      Nhìn bóng dáng xa dần của thế tử, Tần Ngũ cảm thấy nỗi sợ hãi ngừng lan ra. nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy các chủ áo trắng từng bước tới, từng bước đến gần . Mặt nạ bạch ngọc tinh xảo, trong trẻo nhưng lạnh lùng tao nhã.



      Vân Mộng Vũ lúc này mang ánh mắt trầm như nước, hờ hững đến gần tên cầm thú kia, lúc khoảng cách chỉ còn năm bước, đột nhiên ngừng lại.




      Tần Ngũ sợ đến mức nhanh chóng cầu xin tha thứ: “Các chủ đại nhân, ngươi đại nhân đại lượng tha cho ta . Các chủ.......”



      Nhưng còn chưa xong, đột nhiên cảm giác toàn thân đau nhức vô cùng, ngay sau đó người ngã nhào xuống đất. kinh hãi nhìn bốn lỗ máu người, hai tay hai chân của bị cắt bỏ.



      căn bản có cảm giác được các chủ kia ra tay như thế nào, tốc độ đáng sợ a.



      nhìn bóng dáng thanh diễm dưới ánh trăng, bây giờ lại mang vẻ ma mị làm người ta sợ hãi. Theo bản năng, Tần Ngũ lết về sau. Trong lòng chỉ có ý niệm trong đầu, muốn rời xa nơi này.
      Nhưng Vân Mộng Vũ sao lại cho như mong muốn được, Vân Mộng Vũ từng bước đến trước mặt , nhấc chân lên giẫm lên tay , nghiền mạnh. Nhất thời xương cốt vỡ vụn, ngã tư đường im lặng dị thường.



      Tần Ngũ còn chưa có phản ứng, lại bị trận đau nhức ập đến. Tần Ngũ bây giờ muốn chết cũng chết được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nam tử áo trắng dùng hai chân giẫm lên .



      Vân Mộng Vũ chỉ báo thù cho Lục Bình mà còn muốn báo thù cho hàng trăm nữ tử bị hãm hại.



      Vân Mộng Vũ nhấc chân lên, đột nhiên xoay người, nhìn đám người áo xám ra lệnh: “Đem thứ cầm thú này lấy cung (khẩu cung) cho ta, xong việc đuổi về Hứa vương phủ. Cũng cho thế tử biết, đêm nay nô tài này làm việc thay ta rất vất vả, bản các chủ cũng rất vừa lòng, hy vọng thế tử có thể khen ngợi.”



      Vân Mộng Vũ dứt lời, Tần Ngũ ngất xỉu được thuộc hạ của Thiên Binh các mang .



      Nàng cũng phải là người lương thiện, buông tha tên cầm thú này. Mà là cái loại người bẩn thỉu này, nàng muốn đụng đến. Hơn nữa nàng cho người đuổi về Hứa vương phủ, lại những lời lúc nãy. Thế tử kia vừa nhìn liền biết là người lòng dạ hẹp hòi, tâm ngoan thủ lạt. vừa thấy Tần Ngũ tất nhiên nhớ lại nhục nhã đêm nay, như vậy chắc chắn trút toàn bộ oán giận lên người của Tần Ngũ. Thủ đoạn của Hứa Hạo Nhiên so với nàng ngoan độc hơn gấp trăm lần, như vậy việc gì nàng phải động tay vào?



      Giải quyết thống lĩnh cầm thú kia, hờn dỗi trong lòng Vân Mộng Vũ mới được tiêu tan, nàng mang tâm tình vui vẻ chậm rãi trở về Tâm Mộng cư, lúc chuẩn bị về phòng, phát đèn trong phòng tỷ tỷ còn sáng, trong lòng nghi ngờ nên lên gõ cửa.



      “Tỷ tỷ, ta là Vũ nhi, ta có thể vào ?”



      Vân Mộng Vũ dứt lời, nghe được thanh bước chân, cửa nhanh chóng được mở ra.



      Nàng nhìn tỷ tỷ, thấy tỷ tỷ mang bộ dáng có rất nhiều tâm .



      Nàng theo tỷ tỷ ngồi xuống bàn, A Mi nhìn muội muội muốn gì đó nhưng lại thôi.



      Vân Mộng Vũ thấy tỷ tỷ như thế, trong lòng biết tỷ tỷ chắc chắn có việc muốn , liền ôn nhu : “Tỷ tỷ, ngươi có chuyện gì cứ .”



      Nghe muội muội xong, A Mi nhìn muội muội lâu, sau đó cúi đầu, rầu rĩ : “Vũ nhi, tỷ tỷ phải .”



      “Cái gì?” Vân Mộng Vũ bị lời này làm cho cả kinh.



      Tỷ tỷ phải , trong lúc, nàng khó có thể chấp nhận, dù sao nàng cũng mới vừa gặp được tỷ tỷ. Tỷ tỷ lại nhân lúc nàng còn ai thân thích mà rời .
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :