1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiên tài khí phi - Ngọc Khuyết (C167) HOÀN đã có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 64: Thái tử mưu hoa



      Sở Diễm nay bị thắng lợi trước mắt làm cho đắm chìm vào đó, tựa hồ sớm quên phụ hoàng từng công tích vĩ đại. quân vương như vậy, có thể ở Thất quốc chiếm vị trí thứ ba, trí mưu cùng thủ đoạn của lại làm sao có thể bình thường được? Chỉ là gần đây tựa hồ bắt đầu hưởng thụ yên vui, bề ngoài nhìn có vẻ như để ý. tại bề ngoài Yến kinh lại chỉ để ý đến đấu đá của Thái tử và Diễm vương. Nhưng có đúng như vậy ai biết được?



      “Đúng rồi, Diễm vương, nghe ngươi nhận lời hữu tướng phủ tương lai cho Vân Dung vị trí Hoàng hậu, chuyện này là sao?”



      Trầm Bân nhìn thấy Sở Diễm tựa hồ có chút xuất thần, liền hỏi.



      Sở Diễm vừa nghe đến đây, trong mắt lên đạo mũi nhọn, ngoài miệng lộ ra nụ cười ý bảo sao cả.



      “Trầm hầu gia, điều này sao có thể là ? Vân Dung chỉ là thứ nữ, như làm sao có thể đảm nhiệm được thân phận tôn quý kia? Đứng đầu hậu cung kia, vị trí tôn quý đó chỉ có hòn ngọc quý tay của hầu gia là Trầm Nhã tiểu thư mới có tư cách.”



      Trầm Bân nghe Sở Diễm trả lời xong, trong lòng vừa lòng đến cực điểm.



      Trầm Bân mặc dù có thê thiếp còn có vô số thứ nữ, nhưng Trầm Nhã này là đích nữ duy nhất của Hầu phủ địa vị cũng thể dao động .



      Được Sở Diễm đồng ý, trong lòng Trầm Bân đối với hợp tác của hai người cũng cực kỳ coi trọng.



      “Diễm vương, ta có ba mươi vạn binh mã, đến lúc đó khi ngươi hành động, binh mã của ta phối hợp tốt với ngươi.” Trầm Bân suy nghĩ phen, nhìn Sở Diễm .



      “Tốt, ngày ta hoàn thành đại , Trầm hầu gia là công thần số .” Sở Diễm lúc này cảm thấy lồng ngực hào hùng, ánh mắt rạng rỡ.



      Hai người sau đó lại thương lượng thêm số chuyện, đến lúc nửa đêm Trầm Bân liền rời .



      Trầm Bân vừa , Sở Diễm vẫn chưa ngủ, mình đứng bên cửa sổ, nhìn ánh trăng ngoài kia, trong mắt có chút áy náy, nhưng lại bị khát vọng quyền lực áp chế.



      đối với Vân Dung quả ít cảm tình, bọn họ biết nhau từ trước.



      Mà những năm gần đây bọn họ cũng vẫn lặng lẽ giữ liên lạc, vui buồn, nàng đều bên cạnh, nàng cũng thủy chung với .



      Cảm tình này từng làm cho rung động, cũng từng nghĩ chỉ lấy mình nàng làm vợ.



      Nhưng càng tham vọng, bắt đầu vào lốc xoáy quyền lực, từ nay về sau lại càng thể kiềm chế. Loại cảm giác có được quyền lực này quá tuyệt diệu làm cho quên mất hứa hẹn với nàng. tại nghĩ dùng hết tất cả các biện pháp để chiếm lấy quyền lực tối cao nhất.



      Mà có khác gì đâu, sau khi có được quyền lực, tất cả đều là của .



      Vân Dung cũng là của , sau khi thành đại tuy rằng thể cho nàng làm hoàng hậu như qua trong thư, nhưng có thể cho nàng làm quý phi, dùng cái khác để bồi thường cho nàng.



      tại phải toàn tâm tính toán việc lớn của trước . Trong bóng đêm ánh mắt của Diễm vương tản mát ra loại ánh sáng màu sắc quỷ dị.



      Giờ phút này trong phủ Thái tử cũng bắt đầu khởi động sóng ngầm.



      Thái tử ở trong thư phòng Sở Thụy Phong, Dạ vương Sở Dạ mang vẻ mặt lo lắng tới lui trong phòng.



      Mà thái tử Sở Thụy Phong vẫn mang vẻ mặt thanh thản uống trà, sau khi uống ngụm trà, nhìn thấy đệ đệ ruột duy nhất vô cùng lo lắng, nhịn được :“A Dạ, tính tình này của ngươi nên sửa lại. Sao lại vội vàng xao động như vậy?”



      Sở Dạ nghe như thế chỉ bình tĩnh, ngược lại bước càng nhanh hơn.
      “Đại ca, ngươi tại sao lại sốt ruột? Ngươi ta nghe xem tình huống này có phải là hoàng đế gấp mà thái giám gấp ?”



      Nghe Sở Dạ , Sở Thụy Phong nhịn được mà bật cười.



      “Xem ngươi kìa. Chúng ta đường đường là Dạ vương đương triều làm sao có thể là thái giám được.”



      “Đại ca, chẳng lẽ ngươi chút cũng sốt ruột sao? tại tình thế đối với ngươi rất bất lợi. Cũng biết phụ hoàng có ý gì, lại phóng túng cho Sở Diễm như vậy. tại trong triều thế lực của Sở Diễm rất lớn, mà phụ hoàng cũng biết, vẫn ngầm đồng ý cho Sở Diễm thực mưu? Vậy phải làm sao mới tốt bây giờ?”



      Sở Dạ cảm thấy tình thế bây giờ ác liệt, nhưng đại ca lại mang bộ dáng mặn nhạt.



      Nhìn thấy đệ đệ như vậy, trong lòng có chút bất đắc dĩ, đệ đệ này tất cả đều tốt, chỉ là tính tình quá nóng vội.



      Sở Thụy Phong buông chén trà, mở miệng : “A Dạ, ngươi cảm thấy tình thế tại đối với chúng ta bất lợi sao? Người cần nhiều mà cần tinh chút.”



      Nghe đại ca , trong mắt Sở Dạ đầy vẻ mê hoặc, nhưng sau đó tinh quang chợt lóe, cũng tỉnh táo lại. Sở Dạ ngồi xuống cùng Sở Thụy Phong cùng nhau uống trà.



      Sở Thụy Phong nhìn thấy phản ứng của Sở Dạ, trong mắt có thần sắc vừa lòng, biết a Dạ dĩ nhiên nghĩ thông suốt mấu chốt trong đó.



      Đệ đệ này của cũng phải là nhân vật đơn giản, có gì ngoài có chút xử trí theo cảm tính cùng lỗ mãng, trí mưu cũng rất giỏi.



      Sở Dạ ngồi xuống uống mấy ngụm trà, trong lòng nghĩ lại những chuyện phát sinh gần đây, lại nhìn đại ca bằng ánh mắt sùng bái.



      “Hừ, Sở Diễm kia tại khẳng định là đắc ý vạn phần, nghĩ đến mọi việc đều do nắm giữ, nhưng ai ngờ những việc này đều do đại ca cố ý làm ra.”



      “Vốn ta cũng nghĩ tới ta cùng tranh đấu sớm như vậy, trong lòng ta lại cảm thấy chuyện tại đều có vẻ trùng hợp?” Sở Thụy Phong cảm thấy rất nhiều chuyện quá trùng hợp, thích khách, phong thư mật tín kia. Cảm thấy đây phải là chuyện Sở Diễm có thể làm được. Nhưng lại đoán ra ai có thể làm được chuyện đó ngoài Sở Diễm.



      Nghe đại ca , Sở Dạ cũng cho là đúng, “Đại ca, ngươi suy nghĩ nhiều rồi, có lẽ đây là trời muốn tiêu diệt . Đại ca thông qua việc lần này chúng ta cho họ thấy ai mới là người chân chính, cũng có thể hoàn toàn rửa sạch thế lực an phận khác.”
      Sở Dạ xong lại thấy đại ca trả lời, quay đầu lại nhìn, thấy đại ca có chút đăm chiêu.



      Nhìn đến loại tình hình này, Sở Dạ cũng quấy rầy, lặng lẽ lui ra, bình thường lúc này cũng chính là rằng đại ca của gặp vấn đề nan giải.



      Nhưng Sở Dạ biết đại ca lần này cũng phải gặp vấn đề nan giải, mà là hoảng loạn. biết vì sao, nghĩ đến thế cục tại ở Yến kinh, hữu tướng phủ như vậy tất nhiên là thế lực phải lo lắng hàng đầu.



      Theo mật thám báo lại, Vân Mộ cùng Diễm vương hợp tác. Ý này cũng có nghĩa là quyết định bỏ qua Thái tử. Vậy cho hữu tướng phủ bài học đắt giá
      Nhưng biết vì sao, khi nghĩ đến đây, trong đầu tự giác ra bóng dáng xinh đẹp như tiên tử, thanh lệ thoát tục.



      Nếu là như vậy, phải nên xử trí nàng như thế nào đây?



      Mà lúc này ở bên kia trong An vương phủ, có bóng đen lặng lẽ vào phòng của An vương. Lúc này tuy rằng là ban đêm, nhưng An vương ngủ, mà thân choàng bào, tóc rối tung xoã ở đầu giường. Tư thái kia lộ ra cỗ mị hoặc, nhìn Hắc y nhân vào nhưng có động tác gì.



      Hắc y nhân kia vừa vào phòng lập tức quỳ xuống đất, Sở Minh An nhìn thấy mí mắt khẽ nâng, trong miệng phun ra hai chữ: “ .”



      “Tối nay oai hùng hầu Diễm vương phủ cùng Diễm vương thương lượng gần hai canh giờ mới rời . Mà buổi tối Dạ vương cũng đến phủ của Thái tử cùng Thái tử trò chuyện với nhau lâu, đến đêm khuya mới rời .” Hắc y nhân đem mọi việc trong Diễm vương phủ và phủ Thái tử bẩm báo.



      Nghe xong, Sở Minh An có động tĩnh, giống như lúc mới vào, nhàng phất phất tay, Hắc y nhân liền lui xuống, lặng yên tiếng động.



      “Xuất , xem rốt cuộc chuyện gì có thể làm cho ngươi đêm khuya chạy tới đây?”
      Sở Minh An đột nhiên mở miệng , giọng điệu tùy ý.



      Nhưng người nghe cũng nghiến răng nghiến lợi, chỉ thấy từ trong góc ra người.
      Người này vừa ra liền bất mãn : “Như thế nào, ta thể tới sao? Cũng là do ngươi có bí mật cũng chịu cho ta biết?”
      Phiên NhiênChris thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 65: Chuyện qua lại


      Người này vừa ra liền bất mãn : “Như thế nào, ta thể tới sao? Cũng là do ngươi có bí mật cũng chịu cho ta biết?”



      “Tuyết Nhi, ta biết ngươi muốn cái gì. Ngươi yên tâm, chuyện của Vân Mộng Vũ ta cũng nhúng tay vào. Vân Mộng Vũ đối với ta mà , chỉ là nữ nhân mà thôi. Mặc dù có chút đặc biệt, nhưng chung quy vẫn là nữ nhân, có cái gì khác đâu. Về sau, ngươi muốn giết nàng hay cắn xé nàng đều có quan hệ gì với ta. Còn nữa, Tuyết Nhi, ở trong mắt ngươi ta là người biết nặng sao? Vài năm nay chúng ta cùng chịu nhục ở Yến kinh này, là vì cái gì? Tuyết Nhi, ngươi cần biết những chuyện có quan hệ cùng ngươi.” Nghe Vương Tuyết Nhi xong, từ giường đứng lên, khẽ tới bên người Vương Tuyết Nhi, giọng điệu thận trọng .



      Sở Minh An xong, Vương Tuyết Nhi nhịn được toàn thân run run chút.
      Bọn họ đều là gian tế, gian tế được có tình cảm, mà nàng lại phạm vào sai lầm trí mạng này.



      Trong lúc nhất thời, ánh mắt của Vương Tuyết Nhi ảm đạm rất nhiều, đầu muốn nổ tung ra, hơi thở sắc bén quanh thân bị hoà tan bởi cỗ áp lực xa lạ.



      Nhìn thấy nàng như vậy, trong lòng Sở Minh An cảm giác trận đau nhức. Bọn họ chỉ là bất đắc dĩ, nhưng bọn họ có làm sai gì đâu? Tất cả đều là lỗi của Sở Phách Thiên, nhất định cho Sở gia nợ máu trả bằng máu. muốn cho đất nước suy tàn, muốn cho gia tộc bị diệt vong.



      Cảm thấy hận ý cuồn cuộn, nhưng lại bị áp chế xuống.



      nâng tay nhàng vuốt ve trán của Vương Tuyết Nhi, : “Tuyết Nhi, chúng ta phải nhớ kỹ mục đích chúng ta đến Sở quốc.” Mỗi lần tâm tình của nàng xấu , đều vuốt ve như vậy trấn an cảm xúc của nàng.



      Vương Tuyết Nhi giương mắt nhìn về phía Sở Minh An, chỉ thấy ánh mắt sâu thấy đáy của . Thâm trầm như vậy, bên trong chứa đựng những thứ nàng hiểu. Nhưng, biết vì sao mỗi khi ca ca trấn an nàng như vậy, lòng của nàng liền bình tĩnh trở lại.



      Trong lúc nhất thời, Vương Tuyết Nhi đột nhiên cảm thấy như vậy cũng tốt, nàng phải là người độc, nàng có ca ca thương nàng, như vậy là đủ rồi. Mà tại nhiệm vụ của nàng là phải phối hợp tốt với , sớm ngày đạt được mục đích mà bọn họ đến Sở quốc.



      Ánh mắt ảm đạm của nàng bị tiêu tán nhanh, thay bằng ánh mắt đầy vẻ toan tính.



      “Cục diện gần đây như thế nào? Sở Thụy Phong kia cũng phải là nhân vật đơn giản.” Vương Tuyết Nhi phân tích cục diện trước mắt, trong lòng khỏi có chút lo lắng.



      “Nếu so sánh với Sở Diễm, Sở Thụy Phong cũng coi như là nhân vật lớn, nhưng chung quy cũng chỉ là quân cờ của ta mà thôi. Chúng ta phái thích khách ám sát Sở Phách Thiên, lại thầm kiềm chế Sở Thụy Phong, cho Sở Diễm cơ hội biểu . Quả nhiên kỳ vọng của ta, bắt lấy cơ hội này, có thể thấy là người ra sao.



      Mà sau đó chúng ta giả tạo phong thư mật tín kia lại làm cho mâu thuẫn của Sở Diễm cùng Sở Thụy Phong trở nên gay gắt. Bất quá Sở Diễm kia là quá mức kiêu ngạo, nếu phải ta thầm hiến kế để Trầm Bân trợ giúp , xem chừng ngay cả bản thân mình chết như thế nào cũng biết.” Sở Minh An đến Sở Diễm, trong giọng tràn đầy khinh thường.




      “Quả , Sở Diễm căn bản phải là đối thủ của Sở Thụy Phong. Bất quá Sở Thụy Phong này che dấu cũng sâu, nếu phải chúng ta điều tra kỹ về , chỉ sợ là chúng ta cũng bị bề ngoài tao nhã của mê hoặc.” Vương Tuyết Nhi tán thưởng Sở Thụy Phong.



      sai, Sở Thụy Phong quả cũng có thể xem như đối thủ nặng ký. Mà nay chúng ta làm cho bọn huynh đệ tranh chấp, Sở quốc chắc chắn đại loạn. Mục tiêu của chúng ta có thể thực nhanh chóng.” Sở Minh An đối với việc này cực tự tin, tựa hồ hết thảy đều nằm trong tay .



      Lúc này trong lòng Vương Tuyết Nhi cũng rất tự tin, bọn họ cố gắng lâu như vậy, dự tính lâu như vậy, rốt cục cũng sắp đến lúc thu hoạch rồi.



      Hai người tiếp tục số chuyện, khoảng nửa canh giờ sau Vương Tuyết Nhi rời .
      Vương Tuyết Nhi khỏi, trong mắt Sở Minh An vẻ thâm trầm dần rút , trong mắt dần dần ra hận ý.



      Trong đầu nhớ tới chuyện cũ đầy đau xót.



      và Tuyết Nhi là huynh muội ruột, là thái tử của Hạo quốc Hạo Minh, Vương Tuyết Nhi là công chúa Hạo quốc Hạo Tuyết. Mẫu thân của bọn họ là người được đương kim hoàng đế sủng ái nhất Tĩnh Nhàn Hoàng hậu Ngọc Liễu.



      Mà Tĩnh Nhàn Hoàng hậu cùng mẫu thân Sở Minh An là Dương phi nương nương của Sở quốc là chị em sinh đôi.



      Năm đó Sở quốc cùng Hạo quốc có va chạm, lúc đó trong Hạo quốc có nội chiến, thực lực giảm xuống rất mạnh, nếu lúc ấy cùng Sở quốc khai chiến, đó là chuyện cực kì bất lợi .



      Nếu thể khai chiến, chỉ có thể giải hòa. Hai nước thương lượng lâu ngày, Sở Phách Thiên cuối cùng đưa ra điều kiện hòa thân, mà đối tượng hòa thân là tài nữ đứng đầu của Hạo quốc là Ngọc Dương. Nhưng Ngọc Dương lúc ấy có hôn ước với Thái tử Hạo quốc, hai người là thanh mai trúc mã từ , tình cảm sâu đậm.



      Sở Phách Thiên đưa ra điều kiện đó làm cho thái tử của Hạo quốc tức giận, nhưng lúc ấy cũng là thời kì quan trọng của Hạo quốc. Dưới tình hình như vậy, thái tử của Hạo quốc lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.



      Dưới tình hình này, Ngọc Dương nếu hòa thân, nhất định là sống bằng chết. Nhưng nếu , như vậy tất nhiên là đắc tội với hoàng đế Sở quốc, như vậy có thể bị phế vị, mà Hạo quốc cũng lâm vào cục diện nguy hiểm.



      Ngọc Dương vạn lần muốn nhìn thấy như vậy, vì tiền đồ của người trong lòng, nàng dứt khoát quyết định Sở quốc hòa thân. Mà Thái tử lúc này cũng là bất đắc dĩ, muốn cùng nàng bỏ trốn, nhưng bọn họ có năng lực chạy trốn tới đâu? Hai nước đuổi giết, hơn nữa liên lụy rất nhiều người vô tội, cuối cùng cũng chỉ có thể nhịn đau mà chấp nhận.



      Hạo quốc thái tử nghĩ người mình nhất phải gả Sở quốc, lòng đau như cắt. Nhưng chỉ còn cách đồng ý việc với nàng chính là lấy muội muội song sinh của nàng là Ngọc Liễu, đồng ý thương muội muội của nàng cả đời.



      Hạo quốc phong Ngọc Dương làm công chúa Hạo quốc, lấy cách thức của công chúa xuất giá qua Sở quốc.



      Mà trước khi xuất phát, Ngọc Liễu đến tiễn đưa Ngọc Dương tỷ tỷ, cùng nhau uống ly rượu. Hai người biết sau này khó có thể gặp lại. Ngọc Dương đắm chìm trong bi thương nên phát trong mắt của muội muội của mình mang vẻ bi thương và toát ra vẻ quyết liệt. Trong lòng nàng nghĩ tuy rằng vì đại cục mà phải xa quê hương, nhưng chỉ cần hai người mình thương nhất có thể hạnh phúc vậy là đủ. Nhìn dung nhan của muội muội rất giống mình, lúc mặt trời chiếu xuống có vẻ càng thêm kinh diễm động lòng người. Nhìn dung nhan xinh đẹp của muội muội, biết vì sao nàng có cảm giác choáng váng, cuối cùng lại ngã xuống đất mà ngủ.



      Lúc Ngọc Dương bị mê man, trong mắt Ngọc Liễu cũng tràn đầy nước mắt. Nàng nhìn tỷ tỷ ngủ mê, trong lòng tràn đầy vẻ quyết liệt, nàng biết tỷ tỷ muốn Thái tử ca ca lấy nàng, bởi vì tỷ tỷ biết nàng Thái tử ca ca. Nhưng tỷ tỷ lại biết, nàng cũng tỷ tỷ.



      Vì hạnh phúc của tỷ tỷ cùng Thái tử ca ca, cho dù là đầm rồng hang hổ nàng cũng nguyện ý .



      Đợi đến lúc Ngọc Dương tỉnh lại là lúc cảnh còn người mất.



      Nàng ngơ ngác đứng trong phòng muội muội, biết phải làm sao.



      Muội muội thay nàng gả qua Sở quốc.



      Muội muội của nàng từ được nàng nâng niu chăm sóc.



      Muội muội của nàng được nàng bảo vệ mà luôn mỉm cười ngọt ngào.



      Muội muội đơn thuần của nàng.



      Nàng, sao lại ngu như vậy a.



      Hậu cung của Sở quốc rất hiểm ác, nàng có thể sống tốt được ?



      Nhưng mà, còn kịp nữa rồi, kiệu hoa ra khỏi thành.



      Trong lòng nàng chỉ có thể cầu nguyện cho muội muội có thể bình an.



      Từ nay về sau, Hạo quốc còn ai tên là Ngọc Dương nữa, chỉ có Ngọc Liễu mà thôi. lâu sau, Thái tử cưới Ngọc Liễu làm Thái tử phi. Sau này lại trở thành Tĩnh Nhàn hoàng hậu của Hạo quốc. Dân chúng từ sớm quên tài nữ Ngọc Dương gả xa, mà tại trong lòng chỉ kính sợ Tĩnh Nhàn Hoàng hậu Ngọc Liễu đầy trí tuệ của Hạo quốc.
      Nhưng kỳ quái là, Hoàng hậu này chỉ được Hoàng đế vô cùng sủng ái, lại rất được lòng người, hơn nữa có hai đứa con cũng cực kỳ hiếu thuận, nhưng lại nằm giường bệnh quanh năm.



      Ốm đau lâu, cuối cùng lại để cho vận mệnh an bài. Trong lúc bệnh tình nguy kịch, tâm nguyện duy nhất của nàng là muốn nhìn thấy đứa con của muội muội.



      Mà Thái tử Hạo Minh cùng Công chúa Hạo Tuyết đảm nhiệm nhiệm vụ này.



      Bọn họ nhanh chóng tới Sở quốc, tìm được Sở Minh An, nhưng lại chỉ tìm thấy thi thể lạnh băng.



      Bởi vì Dương phi nương nương sớm qua đời, An vương Sở Minh An được Hoàng thượng sủng ái, thường xuyên bị người trong cung khi dễ, cuối cùng lại bởi vì bệnh nặng ở trong thâm cung yên lặng mà chết, ai phát .



      Nhìn thấy tình cảnh này, hai huynh muội Hạo Minh mang theo hận ý ngập tràn, nhưng mà bọn họ cũng làm gì được.



      Từ bọn họ biết chân tướng việc của năm đó, theo lời kể của mẫu hậu đều biết tất cả về a di, đối với vị a di chưa từng gặp mặt kia càng thêm kính, coi nàng như mẫu thân thứ hai của mình. Mà con của a di lại là huynh đệ của bọn , nhưng hôm nay huynh đệ và mẫu thân của chết thê thảm ở trong cung của Sở quốc, làm cho hai người bọn họ càng hận Sở quốc hơn.



      Bọn họ đem tin tức này báo cho mẫu hậu, kết quả mẫu hậu phẫn nộ mà chết, có thể là chết nhắm mắt.



      Từ đó trong lòng huynh muội bọn họ hận Sở quốc đến thấu xương, Hạo Minh thề, phải làm cho giang sơn Sở thị biến mất, Yến kinh phồn hoa lụi tàn.



      quyết định cải trang núp ở Yến kinh, mà muội muội Hạo Tuyết cũng muốn theo. Hai huynh muội Hạo quốc kiên trì đến tận bây giờ.



      Hạo quốc với mọi người là Thái tử học ở Bồng Lai, học thành tài mới được về.
      Sau khi Thái tử đến Yến kinh, dự đoán của đúng, trong lúc quay về bẩm báo, người trong Hoàng cung của Sở quốc phát An vương chết. lừa được mọi người, trở thành An vương của Sở quốc.



      dồn hết tâm tư ở Sở quốc, làm cho tất cả mọi người ở Sở quốc thả lỏng cảnh giác với , chưa bao giờ có người nghi ngờ . Mà nấp dưới hình tượng là phế vật lặng lẽ nuôi trồng thế lực của .



      Mà Hạo Tuyết sau khi đến Sở quốc lại mai danh tích, ở dân gian đợi cơ hội đến.



      Sau khi Hạo Tuyết cứu Dạ vương ngoài ý muốn, làm cho Dạ vương nạp nàng làm thiếp.
      Hạo Minh vốn đồng ý, nhưng lại lay chuyển được kiên trì của muội muội.



      Thấy thái độ kiên trì của muội muội, mơ hồ cảm nhận được muội muội động tình với Dạ vương. Nhưng lại biết là xuất phát từ nguyên nhân gì, vẫn phải chấp nhận chuyện này.



      Có lẽ, vì muốn sớm báo thù, ngay cả cũng phát ra dã tâm của mình.
      Nháy và muội muội vào Sở quốc được ba năm, nghĩ đến ba năm này, cảm thấy rất nhiều điều thú vị.



      Nghĩ đến chuyện cũ qua, hận ý trong lòng lại càng sâu sắc hơn, muốn tìm người để phát tiết.



      Mà trời phụ lòng người, trải qua mấy năm chịu cực khổ, cố gắng của bọn họ sắp đạt được thành quả.



      Tưởng tượng vận mệnh bi thảm của Sở quốc, nụ cười miệng càng sâu hơn.
      Đêm nay quả yên tĩnh, nơi nơi đều có mưu và tính kế. Bọn họ đều nghĩ mình là người chơi cờ, bọn họ đều muốn mình thắng, nhưng cuối cùng ai mới có thể là người chơi cờ chính xác, ai mới có thể cứu thoát được Yến kinh trong thời gian tới, trở thành người chiến thắng cuối cùng? Đến cuối cùng ai là người thua? Ai là người thắng? Đợi sương mù tan , người đó xuất , ai mới là người thanh tỉnh người khác? Ai là người thờ ơ lạnh nhạt? Ai là người cười sau cùng?
      Chris thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 66: Lại vào Danh Nhạc các



      Vương Tuyết Nhi rời khỏi An vương phủ trong đêm, sau khi trở lại phòng, tâm tình của nàng vẫn thể bình tĩnh. Trong lòng nàng biết vì sao cứ cảm thấy Vân Mộng Vũ là cây gai thể nhổ bỏ.



      Nhất là mỗi khi muốn giết Vân Mộng Vũ lại thành công. Tuyết vệ tinh nhuệ của nàng như vậy mà bị giết toàn bộ, toàn bộ đều bị gạt bỏ trong tay Vân Mộng Vũ.



      Hơn nữa Vân Mộng Vũ có uy hiếp đối với hai huynh muội nàng, phải giết. Nhất là tại ca ca cho phép nàng định đoạt, như vậy nàng nhanh giải quyết Vân Mộng Vũ, miễn cho đêm dài lắm mộng.



      “Ám vệ.” Nàng ở trong phòng, mở miệng gọi ám vệ.



      Vừa dứt lời, lập tức có hắc y nhân quỳ dưới chân nàng.



      “Hữu tướng phủ gần đây có động tĩnh gì?”



      “Gần đây Vân Mộng Vũ cùng hữu tướng đoạn tuyệt quan hệ cha con, nàng đối đầu quyết liệt với hữu tướng phủ. Mà mẹ con Lí Như cam lòng nhìn Vân Mộng Vũ kiêu ngạo, quyết định muốn tìm người ám sát nàng. Còn nữa gần đây tiểu thư Vân Dung có quan hệ rất mật thiết với Sở Diễm. Bẩm báo xong.” Hắc y nhân bẩm báo xong liền cúi đầu chờ mệnh lệnh.



      Nghe Hắc y nhân báo xong, trong mắt Vương Tuyết Nhi ra thần sắc nghi hoặc.
      Vân Mộng Vũ này muốn làm cái gì?



      Cùng Vân Mộ đoạn tuyệt quan hệ cha con có gì tốt? Nàng càng ngày càng hiểu nàng ta.



      Từ khi nàng sống lại, có rất nhiều khác biệt, trở nên hoàn toàn giống nàng như trước.



      Chẳng lẽ?



      Trong đầu nàng xẹt qua tia sáng.



      Chẳng lẽ đây là Vân Mộng Vũ giả.



      Nhưng mà, làm sao có thể được? Ai lại giả mạo Vân Mộng Vũ chứ?



      Như vậy chính là nàng che dấu quá sâu, quả nhiên là người đáng sợ.



      Nàng ta sợ ánh nhìn của nàng, cũng khắc sâu cảm giác uy hiếp của nàng.



      Bất quá, cho dù nàng ta sợ ánh nhìn của nàng, nhưng Vân Mộng Vũ cũng sống lâu.



      Trong mắt liên tục tính kế, khóe mắt toát ra tia ác độc, làm cho người ta phát lạnh.
      Nàng mở miệng ra lệnh: “Từ ngày mai bắt đầu phái người theo dõi Lí Như cùng Vân Dung, tăng số sát thủ tùy thời phối hợp với ám sát của mẹ con Lí Như. Tuy rằng bọn họ biết bên người Vân Mộng Vũ có người của tướng quân phủ thầm bảo hộ, nhưng các nàng thể tưởng tượng được bên người Vân Mộng Vũ còn có hai cao thủ biết tên bảo vệ. Nếu theo như kế hoạch của các nàng, đến cuối cùng chắc chắn tiếp tục thất bại. tại ta giúp các nàng tay. Đến lúc đó các ngươi cứ đánh bừa vào hai cao thủ đó, cố gắng chế trụ bọn họ là tốt rồi.”



      “Vâng.” Hắc y nhân đáp xong lại lặng yên nấp trong bóng đêm.



      Hắc y nhân rồi, trong lòng Vương Tuyết Nhi vẫn nghĩ đến thân phận thần bí của hai cao thủ bên người Vân Mộng Vũ, nhưng vẫn có đầu mối.



      Hai cao thủ kia xuất đúng lúc, ngày đó Vân Mộng Vũ an toàn trở về, bên người có hai bọn họ theo, hơn nữa lại hoàn toàn điều tra được thân phận của hai người bọn họ.



      Nàng cũng từng hoài nghi tối hôm đó Tuyết vệ của nàng và Hồng ưng của ca ca có phải chết trong tay hai người này hay .



      Nhưng lại bị nàng bác bỏ, hai người kia mặc dù võ công cao, nhưng lại đạt được đến trình độ này, chỉ cần hai người có thể giết được toàn bộ Tuyết vệ và Hồng ưng.
      Như vậy người bí mật bảo vệ Vân Mộng Vũ là ai?



      Lần này cho dù giết được Vân Mộng Vũ, có thể dụ được người thầm bảo vệ Vân Mộng Vũ ra cũng là thu hoạch lớn.



      Nghĩ đến Vân Mộng Vũ, trong mắt nàng lên chán ghét cùng hận ý sâu.
      Phế vật kia từng bị nàng đùa giỡn trong tay bây giờ lại trở thành tài nữ của Yến kinh.
      Vân Mộng Vũ kia từng bị nàng giẫm nát dưới chân lăng nhục dám mở miệng kêu cứu bây giờ lại chôn vùi Tuyết vệ tinh nhuệ của nàng.



      Bất giác, nàng nắm chặt hai tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay cũng hề hay biết.



      Trong đầu nhớ lại tình cảnh Sở Dạ vì nàng ta mất tích mà muốn vứt bỏ mọi thứ để đuổi theo cứu nàng, cảm giác muốn giết Vân Mộng Vũ trong lòng nàng cứ dâng lên cuồn cuộn.
      Tối nay lại là đêm dài.



      nhiều ngày nay Vân Mộng Vũ bề bộn nhiều việc, mỗi ngày nàng cùng Đao Ngôn Kiếm Ngữ vào Thiên Binh các xem xét. Mỗi ngày đều trở về vào buổi tối nàng còn lập ra kế hoạch chỉ đạo sản xuất cho Thiên Binh các. Mấy ngày nay nàng nhiều việc đến nỗi thời gian ngủ cũng có. Nàng chỉ muốn chỉnh sửa lại Thiên Binh các, nàng còn muốn tiến hành cải tạo lại Linh Lung các. Nàng muốn mình phân ra thành hai người, để mỗi người ở nơi.



      Bất quá, những ngày khổ cực cũng qua . Sau vài ngày gian khổ chiến đấu hăng hái, nàng cũng tu sửa thành công được Thiên Binh các.



      Trong lòng Vân Mộng Vũ định, nếu nàng gặp lại người hại nàng thêm lần nữa, nàng bất lực như vậy, chỉ có thể giãy dụa trong đau khổ. Rốt cục nàng cũng có thể bắt tay vào lên kế hoạch trả thù của nàng.



      Tuy nàng phải là người ăn ở ác đức, nhưng cho dù là Bồ Tát cũng phải xả ra ba phần tức giận đối với bọn chúng.



      Những người đó từng đem Vân Mộng Vũ giẫm nát dưới chân.



      Những người đó dám quyết định sống chết của nàng, làm nàng lâm vào cảnh thập tử nhất sinh vài lần.



      Bọn họ chọc giận nàng, lần này nàng muốn cho tất cả bọn họ được nhận giáo huấn mà suốt đời khó quên, như vậy về sau mới có người dám khi dễ nàng.



      Đêm nay, rốt cục Vân Mộng Vũ có thể ngủ ngon.



      Hôm sau lúc trời sáng, khí trong lành.



      Vân Mộng Vũ cùng Hồng Mai và Lục Bình ra ngoài giải sầu.



      Mấy ngày nay nàng rất bí bách và mệt nhọc, rốt cục bây giờ cũng có chút thời gian để nghỉ ngơi.



      Nàng hy sinh nửa ngày an nhàn của mình, quyết định thả lỏng chút, cùng hai tiểu nha đầu dạo ở Yến kinh.



      Nàng tùy ý tới ngã tư, vì nàng thay đổi xiêm y bình thường, hơn nữa lại mang khăn che mặt, cho nên ai nhận ra Vân Mộng Vũ.



      Trong chốc lát nàng đến chỗ, nàng dừng lại.



      Hồng Mai và Lục Bình sau lưng cũng ngừng lại.



      “Danh Nhạc các. Oa, tiểu thư, đây là nơi tập hợp tất cả các nhạc cụ tốt nhất ở Yến kinh đó.” Lục Bình vừa thấy tên của nơi này, liền kinh hỷ phát ra tiếng.



      Mà Hồng Mai khoa trương như Lục Bình, nhưng thần sắc trong mắt nàng cũng nhìn ra đây là nơi rất tốt.



      ra, gần đây nàng bận rất nhiều việc, nên quên điều tra về Danh Nhạc các, còn về chiếc đàn Linh kia nữa.



      Khi đàn cổ được nàng mang về, có lúc nàng cũng đem ra nghiên cứu, biết vì sao lại cảm thấy đàn cổ đó rất quen thuộc.



      tự giác, nàng bước vào Danh Nhạc các.


      Vẫn là tiểu nhị lần trước, nhưng lúc này Vân Mộng Vũ là con lại còn mang khăn che mặt, cho nên nhìn ra nàng.



      “Vị tiểu thư này cần loại nhạc cụ nào, nhạc cụ ở tiệm chúng tôi là loại tốt nhất ở Yến kinh này, phẩm chất cũng tốt nhất.” Tiểu nhị này vừa thấy có người vào liền niềm nở tiếp đón.



      “Ta tự xem là được rồi, ngươi làm việc của ngươi .” Vân Mộng Vũ nhìn phất tay.
      Tiểu nhị nghe xong liền im lặng lui xuống làm việc của mình.



      Vân Mộng Vũ tuỳ ý dạo trong tiệm rồi lại rời .



      Sau khi ra khỏi tiệm, nàng quay đầu nhìn lên lầu, cũng thấy gì cả. Nàng quay đầu lại, cùng Hồng Mai và Lục Bình rời .



      Mà lúc này trong cửa sổ ở lầu, nhìn xuyên qua khe hở mơ hồ có thể thấy được người ở trong đó.
      Chris thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 67: Thân phận thứnữ



      Xuất Trần đứng bên cửa sổ, ánh mắt bình thản nhìn bóng dáng Vân Mộng Vũ, vui cũng buồn.



      Vân Mộng Vũ khỏi Danh Nhạc các lại về phía Trân Bảo Trai. Trân Bảo Trai là sản nghiệp danh nghĩa của Linh Lung các, lại là cứ điểm để thu thập tình báo của Linh Lung các.



      Trân Bảo Trai này cũng là nơi bán đồ trang sức nổi tiếng của Yến kinh, tuy rằng chỉ mới được xây dựng, nhưng cũng là nơi được các phu nhân và các vị tiểu thư thường xuyên ghé vào. Đơn giản là bất kỳ châu báu hay trang sức nào cũng rất độc đáo, kiểu dáng mới mẻ độc đáo đến cực điểm, làm cho người ta cứ thích buông tay.



      Mà kiểu dáng độc đáo mới mẻ này lại là kiệt tác của Vân Mộng Vũ, nàng cho thêm chút nguyên tố ở đại vào đây. Làm cho tất cả các trang sức càng thêm sống động, lung linh, thanh lệ bất phàm.



      Hồng Mai và Lục Bình theo Vân Mộng Vũ cũng biết Trân Bảo Trai là của Vân Mộng Vũ. Ba người vào Trân Bảo Trai, tiểu nha đầu Lục Bình cái miệng bắt đầu ngừng.
      “Tiểu thư, ngươi lợi hại a. Trân Bảo Trai này bây giờ là nơi được chào đón nhất ở Yến kinh nha. Tiểu thư, ta càng ngày càng sùng bái người.” Lục Bình vui vẻ , xong hai mắt lại chớp chớp nhìn Vân Mộng Vũ.



      Vân Mộng Vũ thấy vậy muốn cười to trận, trong lòng cảm thấy tiểu nha đầu này rất đáng .



      Nàng vươn tay, chỉ vào cái trán của tiểu nha đầu Lục Bình, cười : “Nếu ngươi thích như vậy, lát nữa ta tặng ngươi lễ vật, bảo đảm ngươi rất thích a.”



      Nghe Vân Mộng Vũ xong, Lục Bình kinh ngạc bưng kín miệng mình. “Tiểu thư, ngươi muốn tặng lễ vật cho ta a, hơn nữa là đồ của Trân Bảo Trai này sao?”



      “Đúng vậy, là thiết kế của ta, đặc biệt ta tự tay làm, tặng cho hai tỷ muội các ngươi làm kỷ niệm a. Đảm bảo hai tiểu nha đầu các ngươi thích.”



      Nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của tiểu nha đầu Lục Bình, trong lòng nàng cảm thấy buồn cười.



      “Cảm ơn tiểu thư, ta và tỷ tỷ chắc chắn rất thích a.” Lục Bình nghẹn ngào mang theo bộ dáng cảm động. Mà nghe Vân Mộng Vũ , Hồng Mai tuy rằng gì, nhưng trong mắt vẫn chứa đựng nhiều cảm kích.



      Nhìn thấy các nàng như vậy, Vân Mộng Vũ đành phải bất đắc dĩ cười cười, sau đó xoay người vào Trân Bảo Trai.




      Nhìn thấy tiểu thư vào bên trong, trong lòng Lục Bình tràn đầy vui mừng đuổi theo, Hồng Mai cũng mang vẻ mặt sung sướng vào theo.



      Lục Bình vừa vào Trân Bảo Trai lập tức trố mắt nhìn xung quanh, Hồng Mai cũng kinh ngạc nhìn cách bố trí bên này. Hai nàng tuy rằng thường xuyên nghe được danh tiếng của Trân Bảo Trai, nhưng cũng chưa bao giờ vào, lần này coi như các nàng được mở rộng tầm mắt.




      Thiết kế của Trân Bảo Trai này, nàng cũng mất rất nhiều tâm tư, kỳ vẫn theo thiết kế của người cổ đại, nhưng bên trong lại thêm chút chi tiết của đại.




      Ví dụ như nơi để trang sức xếp riêng vào tủ trưng bày, tủ trưng bày lại khắc hoa lên. Nhìn bên ngoài rất đẹp, đủ làm cho người ta thấy các loại trang sức bên trong.
      bài trí trang sức cũng dựa theo chủ đề mà sắp xếp, chủ đề nào là ở tủ trưng bày đó.



      Mỗi chủ đề là dãy trang sức, như tại có “Duy nhất”, “Khuynh thành” .
      Các dãy trang sức ở Trân Bảo Trai đều được phân bố thành vòng tròn, ở giữa là ngọn núi giả. núi giả có rất nhiều loại hoa khác nhau, làm cho người ta trong lúc lựa chọn trang sức đều mang tâm tình vui vẻ.




      núi giả còn có con đường đặc biệt, con đường đó đều mang những loại trang sức rất đẹp, từng cái đều rất độc đáo. Mà quan trọng nhất là mỗi loại đều có giới hạn, thậm chí là độc nhất vô nhị, cho nên trang sức bên trong rất trân quý và độc đáo.
      Vân Mộng Vũ đứng bên núi giả, nhìn thiết kế của mình cũng rất vừa lòng. Nhìn thiết kế của mình tại thời này, trong lòng có loại thoả mãn nên lời.




      Lúc tâm tình nàng sung sướng, từ bên trong truyền ra thanh bén nhọn tương xứng với cảnh sắc yên lặng tại đây.




      “Cái gì? bán? Các ngươi rốt cục muốn buôn bán nữa sao? Bổn tiểu thư mua trang sức ở đây, đó là để mắt đến các ngươi, ngươi còn dám từ chối bán vì có chủ nhân. Ngươi có biết ta là ai ? Ngươi lại dám đối xử với ta như vậy? Lập tức đem đôi ngọc trụy này bán cho bổn tiểu thư, nếu , từ nay về sau ta xem Trân Bảo Trai này làm ăn như thế nào?”



      Vân Mộng Vũ vừa nghe thấy thanh điêu ngoa, vô lý này, biết là nữ nhân có giáo dưỡng kia, Vân Ngọc.



      Miệng nàng bất giác cong lên, nàng chậm rãi vào trong. Quả nhiên nhìn thấy Vân Ngọc ở chỗ kia lớn tiếng quát ông chủ.



      Lại thực ngoài ý muốn, vật nàng ta cầm trong tay, miệng ồn ào bắt ông chủ bán chính là đôi ngọc truỵ nàng thiết kế để tặng riêng cho tỷ muội Hồng Mai và Lục Bình.
      Đúng là khéo trùng hợp!



      Lúc này, Hồng Mai và Lục Bình nhìn thấy Vân Mộng Vũ vào bên trong, hai người cũng theo.



      Hồng Mai nhìn thấy Vân Ngọc lập tức lo lắng nhìn về phía Vân Mộng Vũ.



      Vân Mộng Vũ đáp lại nàng nụ cười trấn an, còn tay nàng lại vỗ lên tay Lục Bình, miễn cho nha đầu tính tình vội vàng xao động này lát nữa lao tới.



      Cảm nhận được ý tứ của tiểu thư, hai tỷ muội đều đáp lại ánh mắt nhu thuận.
      Trấn an hai tỷ muội xong, Vân Mộng Vũ xoay người, ánh mắt sáng ngời, khóe miệng cười ôn nhu đến bên cạnh Vân Ngọc, nhân lúc Vân Ngọc chưa kịp phản ứng liền đoạt lấy vật trong tay nàng ta.



      Ngữ khí lại ôn nhu : “Đương nhiên biết ngươi là ai. Ngươi phải là tam tiểu thư của hữu tướng phủ thôi sao, thứ muội của ta. Làm sao vậy, lại bày ra thân phận thấp hèn, tranh thủ tình thương của ông chủ, làm mềm lòng vì ngươi mà phá hư quy tắc đem vật này bán cho ngươi sao.”



      Nàng chuyện giọng điệu có thể là ôn nhu đến cực điểm, giống như chuyện với muội muội của mình, nhưng nội dung chuyện lại thiếu chút nữa làm Vân Ngọc tức hộc máu.



      Chết tiệt, tiện nhân Vân Mộng Vũ này sao lại ở đây.



      Ngay từ đầu bởi vì khăn che mặt, nàng cũng nhận ra nữ nhân đột nhiên lao tới là ai. Lúc ấy trong lòng nghĩ biết là nữ nhân nào lại to gan lớn mật như thế, lại dám lấy đồ tay nàng, muốn chửi ầm lên, lại nghe thấy lời của nàng ta, nàng thấy tức giận thôi.



      Dĩ nhiên là nàng ta, dĩ nhiên là Vân Mộng Vũ, là nữ nhân nàng hận nhất.



      Hơn nữa nàng ta còn nàng là thứ nữ, tựa hồ sợ người khác biết Vân Ngọc nàng là thứ nữ.



      Thân phận thứ nữ vẫn là cái gai trong lòng nàng, bất cứ người nào đến, nàng đều cảm thấy đó là nỗi nhục của mình.



      Mà Vân Mộng Vũ này còn khó nghe như vậy, là làm cho nàng mất hết mặt mũi, nàng hận thể khâu miệng của nàng ta lại.



      Nhưng nàng biết nàng thể, mẫu thân nàng cần nhẫn nại, đợi thêm chút thời gian nữa tiểu tiện nhân này chết rất thảm.



      Tưởng tượng kết cục bi thảm của Vân Mộng Vũ kia, hận ý trong lòng nàng giảm xuống ít, nhưng nàng cũng buông tha nàng ta dễ dàng như vậy.



      Ánh mắt nàng lưu chuyển, suy nghĩ ra biện pháp.
      Chris thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 68: Trừng phạt



      Ánh mắt nàng lưu chuyển, suy nghĩ ra biện pháp.



      Tỷ tỷ cùng mẫu thân nàng ngốc, kỳ nàng cũng phải ngốc lắm, các nàng luôn nàng đủ bình tĩnh, Vân Mộng Vũ nhanh mồm nhanh miệng. Như vậy hôm nay nàng cũng muốn đấu khẩu thắng nàng ta lần.



      Cảm thấy có lý, nàng cũng học Vân Mộng Vũ ôn hòa mở miệng.



      “Tỷ tỷ ra là ngươi a, sao ngươi lại ở đây a. Trước đó vài ngày toàn bộ Yến kinh đều đến chuyện ngươi bị Dạ vương hưu cách, rất ồn ào huyên náo nha. Muội muội nghĩ đến ngươi rất thương tâm ở Tâm Mộng cư, cho nên ra ngoài cũng gọi tỷ tỷ, tỷ tỷ trách Ngọc nhi chứ.”



      Vân Ngọc xong, đắc ý nhìn Vân Mộng Vũ liếc mắt cái.



      Nhìn xem ngươi phải làm sao đây, còn dám ta là thứ nữ, ngươi cũng chỉ là khí phi mà thôi.



      Nhìn bộ dáng tiểu nhân đắc ý của Vân Ngọc, Vân Mộng Vũ hết chỗ .



      Nàng ta có não hay vậy, lời này là lời của người có não sao?



      Thực hoài nghi có phải lúc Lí Như sinh nàng, đem nàng nuôi dưỡng ở dưới cuống rốn hay , bằng cũng sinh ra từ cái bụng, chỉ số thông minh sao lại kém như vậy chứ?



      Cùng Vân Dung đấu khẩu còn có chút hứng thú, cùng nàng ta đấu khẩu cứ như là thách thức năng lực chịu đựng của nàng vậy. Cảm thấy nên gì, ánh mắt nàng vẫn bình tĩnh nhìn Vân Ngọc.



      Vân Ngọc bị ánh mắt bình tĩnh của nàng nhìn đến mức buồn bực, giống như nàng chỉ là con trâu nhảy nhót cho nàng ta xem.



      Vân Mộng Vũ chết tiệt, sao nàng ta lại bình tĩnh như vậy, lúc này Vân Ngọc muốn xông lên cho nàng cái tát, cái tát đánh nát bình tĩnh của nàng.



      Nhất thời khống chế được, lý trí còn sót lại cũng mất , Vân Ngọc phẫn nộ nhìn nàng quát: “Vân Mộng Vũ, ngươi kiêu ngạo cái gì, phải chỉ là khí phi thôi sao? Ngươi có gì để đắc ý chứ? phải chỉ là phế vật, bao cỏ thôi sao?”



      Vân Ngọc mắng xong nhất thời cảm thấy trong lồng ngực hít thở dễ dàng hơn, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều, lập tức giương mắt đắc ý nhìn Vân Mộng Vũ, vốn nghĩ rằng lần này được nhìn biểu tình thương tâm hoặc tức giận của nàng ta. Nhưng khi nàng giương mắt lên, cũng là lúc nàng nghênh đón cái tát vang dội.



      Vân Ngọc bị Vân Mộng Vũ cho ăn cái tát khiến khuôn mặt quay qua bên.



      Vân Ngọc lúc này hoàn toàn bị chọc giận, nàng kích động xông lên, nghĩ cào xé mặt của Vân Mộng Vũ, nhưng giữa chừng lại bị Hồng Mai và Lục Bình giữ lại, thể tới nửa bước.



      Trong tình huống này, nàng càng phẫn nộ, nàng nhìn hai nha hoàn bên cạnh ra lệnh: “Các ngươi đều là người chết sao? Nhìn thấy tiểu thư bị người khác khi dễ cũng biết giúp đỡ, chỉ biết đứng ở kia sao?”



      Hai nha hoàn đứng bên cạnh Vân Ngọc lúc này mới phục hồi tinh thần lại. Trời ạ, đại tiểu thư quá đáng sợ, có thể đánh tam tiểu thư trước mặt mọi người như thế.



      Hai nha hoàn kia lúc này cực kỳ sùng bái Vân Mộng Vũ, vì Vân Ngọc ở trong phủ là người điêu ngoa bốc đồng, đánh chửi hạ nhân là chuyện thường xuyên, cho nên hạ nhân trong phủ ai thích nàng ta. Bọn họ rất muốn được như Hồng Mai và Lục Bình, bởi vì ngay cả khí lực chống lại bọn họ cũng có.



      Nhưng Hồng Mai và Lục Bình nghĩ như vậy, các nàng sợ Vân Ngọc xông lên xúc phạm tới tiểu thư các nàng, cho nên dùng sức mạnh chút, mà Vân Ngọc lại vẫn dùng sức giãy dụa muốn xông về phía trước. lúc sau, người Vân Ngọc có số vết trầy xước.



      Chuyện này làm Vân Ngọc lại càng điên cuồng hơn.



      Nhưng nàng càng sốt ruột, càng muốn xông lên đánh Vân Mộng Vũ, càng thể thành công, nàng tức giận đến mức muốn giết người nhưng lại còn cách nào khác.



      Vân Mộng Vũ nhìn nàng ta như người đàn bà chanh chua, trong lòng nên lời.



      Vân Ngọc, tam tiểu thư được hữu tướng phủ cực sủng ái, trước mặt người ngoài luôn xinh đẹp đáng . Nhưng có ai biết được sau lớp bọc bên ngoài đó, lại là người có tâm hồn đen tối?



      Trước đây, nàng ta thường xuyên cho hạ nhân bắt lấy Vân Mộng Vũ, cho phép hạ nhân tuỳ ý đánh nàng, mà chính nàng ta lại ngồi bên thưởng thức bộ dáng thống khổ của Vân Mộng Vũ.



      Vân Ngọc luôn vì cảm giác thoả mãn biến thái của mình mà tuỳ ý lăng nhục Vân Mộng Vũ , nàng ta luôn ở bên lấy thư thái cao cao tại thượng để thưởng thức.



      Nghĩ tới Vân Mộng Vũ từng chịu nhục nhã này, bình tĩnh trong mắt của nàng dần biến mất, thay vào đó là ánh mắt lạnh băng nhìn Vân Ngọc.



      giãy dụa Vân Ngọc đột nhiên chạm ánh mắt lạnh băng kia, thân thể đột nhiên co rúm lại. Trong lòng nàng có chút hối hận. Mẫu thân cùng tỷ tỷ từng qua, nàng được chọc vào Vân Mộng Vũ, nhất định phải nhẫn nại. Nàng lại nghe, bây giờ nhìn thấy ánh mắt lạnh băng này, nàng rất sợ.



      Nàng còn giãy dụa, ngốc nghếch nhìn Vân Mộng Vũ, ánh mắt có vẻ sợ hãi. Nhưng tình lại làm sao có thể chấm dứt nhanh như vậy?



      Vân Mộng Vũ làm sao có thể buông tha nàng ta dễ dàng như thế?



      Trong mắt Vân Mộng Vũ hàn ý chưa tắt, bên khóe miệng kéo lên nụ cười. Nụ cười kia làm khuôn mặt nàng xấu , ngược lại như có loại xinh đẹp nên lời. Nụ cười nở rộ ngàn hoa, làm cho Vân Ngọc nhất thời hoảng sợ.



      Nhưng Vân Ngọc chỉ hoảng sợ trong nháy mắt, bởi vì tiếp theo, nàng bị Vân Mộng Vũ đánh thêm lần nữa.



      “Vân Ngọc, thứ nữ nho có tiền như ngươi lại vào Trân Bảo Trai. Lại còn dám muốn vật này vật kia, mặt mũi của hữu tướng phủ mất hết là do ngươi. Người đâu, đem Vân Ngọc quăng ra ngoài cửa cho ta, cũng thông báo cho mọi người biết nàng ta có tiền cũng bày đặt vào Trân Bảo Trai.”



      Lời của nàng vừa xong. Lập tức có hai người đến, hai người lôi Vân Ngọc ra ngoài, lúc Vân Ngọc còn giật mình sững sờ nghe Vân Mộng Vũ , cũng bị người khác quăng ra ngoài cửa.



      Vừa xong, tiếng của hai người đó lại vang lên.



      “Mọi người chú ý, vị này là thứ nữ tam tiểu thư của hữu tướng phủ. Ở trong Trân Bảo Trai thích số đồ vật nhưng có tiền mua, còn mang thân phận thứ nữ ra uy hiếp. Loại uy hiếp như vậy Trân Bảo Trai chúng tôi tuyệt đối đồng ý. Cho nên đuổi nàng ta ra ngoài, từ nay về sau, thứ nữ của hữu tướng phủ cấm ra vào Trân bảo trai. Lấy đây làm cảnh cáo, hy vọng mọi người có thể xem đó mà làm gương.”



      Hai người xong liền xoay người vào Trân bảo trai, chỉ để lại Vân Ngọc ngồi đất mang vẻ mặt mờ mịt hiểu gì.



      Những người xung quanh bắt đầu chỉ trỏ Vân Ngọc.



      ra đây là tam tiểu thư của hữu tướng phủ a, đứng đầu Yến kinh tam đại mỹ nhân, nghĩ tới lại là người như thế.”



      “Đúng vậy, nàng kiêu ngạo gì chứ, phải chỉ là thứ nữ thôi sao.”



      “Đúng vậy, tại chỉ là thứ nữ, ban ngày ban mặt lại dám ngang nhiên uy hiếp người khác để lấy đồ.”



      Nghe những người xung quanh bàn luận, Vân Ngọc muốn tìm cái động trốn vào (Sally: Cái hố cũng có cho chị chi cái động). Nàng thực phẫn nộ, nàng muốn chửi bọn họ, nhưng nàng biết nàng thể lại đánh mất lý trí, nếu nàng phá hủy hình tượng của nàng.



      Lúc này hai nha hoàn của nàng cũng chạy tới đỡ nàng dậy, Vân Ngọc chìm đắm trong suy nghĩ của mình nên cũng chú ý tới vì sao hai nha hoàn này lại phải là hai nha hoàn lúc đầu theo nàng.



      Vân Ngọc cứ ở trong bàn luận của mọi người được hai nha hoàn giúp nàng hồi phủ.

      THÔNG BÁO



      Mình post truyện 2-3 ngày 1 chương từ sau hết chương 71 nha mọi người. tại còn khoảng 3 chương nữa là hết chương 71 luôn rồi. Vì vậy ngày mai mình post luôn 3 chương. Sau đó mình áp dụng lịch post mới nhá. Tại vì truyện từ chương 72 trở rất dài khoảng 40 trang words nên mình thể post nhiều như trước nữa. Nếu mình điều chỉnh được thời gian hơn khi đó mình thông báo sau. Thanks mọi người ủng hộ, nhưng hình như từ khi mình post 2 chương 1 ngày ít bạn đọc hơn hay sao ấy [​IMG] . Hix mọi người tranh thủ cho ta xin cái like or cmt khích lệ nhá [​IMG] . Thân!!!

      Sally: Hôn nay mn đọc sướng luôn nha, vì hôm nay post 1 lần 3 chương nên ngày mai ko có chương mới mn nhá. Bật mí, vài chương nữa thôi em Vân Ngọc ko còn cơ hội xuất nữa nên mn đừng ghét em ấy nữa tội nghiệp. Mn đọc truyện vui
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :