1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiên tài khí phi - Ngọc Khuyết (C167) HOÀN đã có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      Chương 59: Ai là chủ nhân?



      Trong lòng Vân Mộng Vũ cực kỳ tức giận, tay nắm chặt thành quyền.


      Xấu hổ cho cái gọi là đức hạnh của người làm cha!


      Bọn họ có lầm hay a, đây là nhà của nàng a.


      đến ngôi nhà này, còn liên lụy đến hôn lễ của năm xưa.


      Năm đó Mộc Lâm quận chúa gả cho Vân Mộ, tuy rằng Hoàng hậu cũng chính là Thái hậu tại trong lòng thích. Nhưng mà bà lại cực kỳ thích Mộc Lâm, cho nên vẫn vì nàng chuẩn bị rất nhiều. Mà ngôi nhà có phần xa hoa này lại là Thái hậu ban thưởng. Thái hậu bởi vì thích hôn này nên mới đây là quà tặng riêng cho Quận chúa, hơn nữa cũng , đồ cưới của Mộc Lâm từ nay về sau cũng là do đứa bé kế thừa, có quan hệ gì với Vân Mộ.



      Vân Mộ cũng từng bởi vì chuyện này vẫn canh cánh trong lòng, nhưng sau đó Mộc Lâm lại vì khó sanh mà chết, sau đó hộ quốc tướng quân Mộc Nguyên qua đời. Vân Mộng Vũ lúc ấy còn tính tình lại quái gở nên biết gì, hơn nữa tình huống lúc đó, ai làm chủ cho nàng, cho nên nhà của Mộc Lâm chẳng khác nào là của Vân Mộ.



      Thời gian lâu về sau, Vân Mộ nghĩ mấy thứ này đều là của .



      Vân Mộng Vũ trong lòng đối với hành vi cướp bóc của bọn họ hận đến cực điểm, nhưng nàng cho họ được như ý nguyện, nàng lấy lại tất cả những thứ nên thuộc về mẹ con nàng.



      Nàng làm từng người phải trả giá về hành vi của .



      Lúc này Vân Mộ mới bừng tỉnh, tiền tài phú quý mà có đều là của Mộc Lâm cho , mà có quyền sở hữu cũng là Mộc Lâm ban cho.



      Đột nhiên bên tai lại văng vẳng lời của Mộc Lâm.



      “Vân Mộ, nghĩ tới ngươi là người như thế! Cái gì mà phấn đấu quên mình, cái gì mà trọng tình trọng nghĩa ra đó là mưu của ngươi. Đồ ngụy quân tử, đồ tiểu nhân ti tiện. Mộc Lâm ta kiếp này sai lầm lớn nhất là gả cho Vân Mộ ngươi.”



      Mỗi câu, tại nhớ tới, như là giết chết lòng .


      Nàng kiếp này sai lầm lớn nhất là gả cho Vân Mộ .


      Nhưng có làm gì sai đâu?


      từng có khát vọng, vì nước vì dân, nhưng ai cho cơ hội này, bởi vì có gia thế, có người chống đỡ.


      là người tài hoa, lại có nơi để thi triển.


      còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể tìm vợ có gia thế. Nhưng lại là người cực kỳ cao ngạo, lòng tự trọng rất cao, vì tìm ra được gia tộc có thế lực mà chịu cưới về nữ tử vừa lòng.



      Cuối cùng để ý Quận chúa phong hoa tuyệt đại kia, nữ tử xuất sắc nhất Yến kinh.
      Trải qua bao mưu kế, cũng thành công, thành công cưới được nữ tử kia.



      Nhưng sau này rất nhiều chuyện đều bị nữ tử kia phát , bởi vì nàng quá thông minh.
      Cuối cùng dương xa cách.


      Đột nhiên, phát nữ nhi của nàng cũng xuất sắc giống nàng, đều phong hoa tuyệt đại, làm người ta mờ cả mắt.


      Cũng phẫn nộ chất vấn giống như năm đó.


      Vân Mộ muốn , nhưng cái gì cũng nên lời.


      Đó đều là , căn bản thể nào cãi lại.


      Khi Lí Như bị Vân Mộng Vũ hỏi lại, nhất thời cũng thanh tỉnh.


      Nàng hưởng thụ của hồi môn của Mộc Lâm kia vậy mà cũng quên, nay mới phát tất cả đều là của Vân Mộng Vũ. Giờ phút này các nàng còn muốn đuổi người khác, lúc này nàng biết gì cả.



      Vân Dung nhìn sắc mặt của phụ thân cùng mẫu thân cũng đoán được ít, sau đó mang ánh mắt sầu lo nhìn tình hình xung quanh.



      Mà ở đây Vân Ngọc còn chưa hiểu chuyện gì thấy tình huống trước mặt ai vì nàng đòi lại công đạo, ngược lại đều là bộ dáng trầm mặc. Nhất thời chịu nổi , thoát khỏi người Lí Như, nghiêng ngả lảo đảo chạy đến trước mặt Vân Mộ. Lôi kéo tay áo Vân Mộ, vừa khóc vừa :“Phụ thân, người làm sao vậy? Người xem, Vân Mộng Vũ kia cái gì, nàng dám chuyện với người như vậy. Phụ thân, người mau đuổi nàng a.”



      Vừa nghe Vân Ngọc , sắc mặt Lí Như trắng bệch, chuyện này rất phức tạp, trong đó lại liên lụy đến Mộc Lâm. Mà lão gia tuy rằng đối với Mộc Lâm rất vô tình, nhưng nàng biết trong lòng chỉ Mộc Lâm. Nhưng bởi vì số nguyên nhân khiến cho buông phần cảm tình này. Cho nên phàm là chuyện có liên quan đến Mộc Lâm, đều cực kỳ nhạy cảm. tại Ngọc nhi như vậy biết có chọc giận lão gia hay ?



      Vân Dung cũng mang vẻ mặt lo lắng nhìn Vân Ngọc, ánh mắt tràn đầy bất đắc dĩ.



      Vân Mộng Vũ lại mang vẻ mặt cười lạnh nhìn Vân Ngọc, ngu xuẩn chính là ngu xuẩn, tình huống trước mặt biết gì còn ở chỗ này rống to. là nghi ngờ cái đầu của Vân Ngọc có não hay , bằng làm sao có thể ngu như vậy. ràng là cùng mẹ, Vân Dung kia lại bình thường, còn Vân Ngọc này, lại là thứ có não.



      Quả nhiên, Vân Mộ cực kỳ phiền chán tát Vân Ngọc cái. Vân Ngọc bị tát như vậy, cả người ngả về phía sau, té mặt đất. Lí Như thể tin nhìn Vân Mộ, nàng biết Vân Mộ vô tình, nhưng giờ phút này, loại vô tình này lại khiến cho nàng sợ hãi.



      Lí Như tới trước mặt nâng Vân Ngọc đứng lên, Vân Ngọc còn muốn , lại nhìn thấy Lí Như rưng rưng nước mắt, vẻ mặt cùng bộ dáng bi thương. Cuối cùng nàng cũng phát khí quái dị, im lặng nép vào lòng Lí Như.


      Vân Dung nhìn tình hình này ánh mắt chợt lóe, có hành động gì khác.


      So sánh với hai người kia, Vân Dung càng thêm bình tĩnh.


      Vân Mộng Vũ nhìn thấy mẹ con bọn họ như vậy, tâm tình tốt hơn rất nhiều, giọng điệu cũng hạ xuống. Nàng “Vân Mộ, ta cũng ép các ngươi phải chuyển ra khỏi nhà. có cách nào, ta giống ngươi, máu lạnh như vậy. Các ngươi muốn cứ ở, nhưng làm người cũng thể biết sỉ diện, các ngươi phải đem hết những đồ của mẹ ta trả lại cho ta.”



      Vân Mộ tâm tình cực kém, nghe Vân Mộng Vũ vậy, tâm tình càng kém.



      Còn? Làm sao mà còn?


      Nếu mà còn, như vậy có cái gì?



      “Ngươi i là trả hết đồ, như vậy ơn dưỡng dục của tướng phủ đối với ngươi còn cái gì? Vân Mộng Vũ đừng tưởng rằng Mẫu Đơn hội nổi bật hơn người, tại lại coi ai ra gì. Tốt xấu gì ta cũng là phụ thân ngươi, có nữ nhi nào lại ngỗ nghịch với phụ thân như ngươi sao? Có nữ nhi bất hiếu như ngươi sao?” Vân Mộ bắt đầu cùng nàng về đạo làm con. (Sally: Bó tay toàn tập, nuôi người ta được mà giờ kể công..aizz)



      Nghe lời vô liêm sỉ của Vân Mộ, trong lòng Vân Mộng Vũ cảm thấy nực cười. Nàng sao lại có người cha như vậy, thực là mất mặt a.



      Nàng cũng lười giải thích, người như thế còn làm gì, chi bằng cùng cục phân hay hơn.



      Vì thế nàng trực tiếp mở miệng hạ lệnh đuổi khách, “Vân Mộ, cần nhiều lời, cút mang theo người của ngươi cút xéo khỏi Tâm Mộng cư. cần thử tính nhẫn nại của ta, nếu ngươi chịu thiệt. Của hồi môn của mẹ ta, bên trong hộ quốc tướng quân phủ còn giữ lại danh sách. Trong phòng sổ sách của nhà này cũng có, ngươi vẫn nên chọc giận ta, nếu ta xé rách da mặt của ngươi, bẩm báo lên Thái hậu, xem thử ai chịu nổi.”

      2 nàng!! ta cũng lót dép sang nhà nàng ngồi hóng hớt truyện đây [​IMG]

      Ông ta có phải là cha ko vậy trời... wa' đê tiện. nữ chính cũng wa' bồ tát mừa, gặp ta là nội trong ngày phải cút rùi. hừ hừ.... [​IMG]

      Truyện hay lém!! tks nàng ed nhé!

      Tezuki Ryichi: hoan nghênh...hoan nghênh
      Phiên NhiênChris thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 60: A Mi


      Vân Mộ nghe lời chút khách khí của Vân Mộng Vũ, sắc mặt đen như đáy nồi, nhưng cũng còn cách nào khác.


      tại tình thế phức tạp, thể để người ta bắt được nhược điểm. Vân Mộng Vũ, tạm thời cho ngươi đắc ý thời gian, đợi thế cục chuyển đổi, đừng trách niệm tình cha con.


      Trong lòng Vân Mộ cân nhắc kỹ, cố nén oán khí trong lòng. hung hăng nhìn Vân Mộng Vũ liếc mắt cái, liền vung tay rời khỏi Tâm Mộng cư.


      Ba mẹ con Lí Như nhìn thấy Vân Mộ rời khỏi, các nàng cũng chỉ có thể thầm mắng Vân Mộng Vũ trong lòng. Vân Ngọc tức giận bất bình bị Lí Như cùng Vân Dung lôi .


      Người rồi, Tâm Mộng cư nhất thời thanh tịnh, nàng lẳng lặng đứng nơi đó, trong lòng dâng lên cỗ bi thương.


      Đó là vì cảm thấy bi thương thay cho Vân Mộng Vũ .


      Nàng hít sâu hơi, vứt bỏ cảm xúc tốt này, nàng tại còn có nhiều chuyện phải làm.


      Lại ba mẹ con Vân Ngọc trở lại phòng của Lí Như, Lí Như sắc mặt trầm ngồi bên bàn, Vân Dung lẳng lặng đứng ở bên. Vân Ngọc bên cạnh mắng ngừng.


      “Tiện nhân chết tiệt kia, nàng ta quá kiêu ngạo rồi. Bất quá là khí phi mà thôi, kiêu ngạo có gì tốt. Mẫu thân, chúng ta nhất định phải nghĩ ra biện pháp a, thể cho nàng ta leo lên đầu chúng ta được.” Vân Ngọc càng nghĩ càng giận, vuốt hai má sưng đỏ, lửa giận trong lòng bùng lên dữ dội, trong mắt tràn đầy hận ý cùng oán độc. Từ đến lớn, nàng chưa từng chịu sỉ nhục như vậy, nàng nhất định phải trả lại gấp trăm lần cho tiện nhân Vân Mộng Vũ kia.



      Nghe Vân Ngọc , trong mắt Lí Như cũng hận ý sâu. Nhiều năm qua, lão gia luôn luôn quý nàng, nhưng hôm nay lão gia lại đối xử với nàng và nữ nhi của nàng như vậy, chuyện này nàng sao có thể hận.



      Sớm biết vậy lúc trước nên giải quyết lần, bây giờ phiền toái như vậy.
      “Mẫu thân, ngươi xem. Chẳng lẽ ngươi nuốt được cơn giận này sao? Đều là bởi vì tiện nhân Vân Mộng Vũ kia, làm hại ta phải gả cho bao cỏ Sở Minh An, lại chỉ làm sườn phi. Mẫu thân, ngươi nhất định phải giúp ta a, ta muốn gả, ngươi nghĩ ra biện pháp làm cho Vân Mộng Vũ gả .”



      Nhìn Lí Như vẫn gì, Vân Ngọc sốt ruột, hôn của nàng cùng An vương đến gần. Nàng bổ nhào vào lòng Lí Như sốt ruột .



      Lí Như cúi đầu nhìn Vân Ngọc, lọt vào trong tầm mắt là hai má sưng đỏ, còn hai mắt sưng hồng, nàng đau lòng thôi. Đây chính là bảo bối của nàng, bình thường dám thương tổn đến nàng, nhưng hôm nay nàng lại bị người khác đánh thành như vậy. Nhất thời liền đem cảm xúc mất mát vứt bỏ, chú ý lên nữ nhi của mình.



      Nghe nữ nhi xong, nàng giật mình nhớ tới hôn của nữ nhi cùng An vương. là người như thế nào, Yến kinh mỗi người đều biết a. cái phế vật, bao cỏ, là vương gia có quyền gì. Nếu đem nữ nhi gả cho , như vậy nữ nhi của nàng coi như là bị huỷ. Nàng tuyệt đối cho phép.



      Lí Như nhàng vỗ về đầu Vân Ngọc, giọng điệu nhu hòa : “Ngọc nhi, có việc gì. Mẫu thân nhất định nghĩ biện pháp giải quyết. tại là lúc điều tra chuyện thích khách, Sở Minh An tất nhiên đón dâu được. Đợi cho thời gian này qua , mẫu thân tất nhiên nghĩ biện pháp giúp ngươi.”



      Vân Ngọc nghe Lí Như , trong lòng yên ổn ít, ngẩng đầu tràn ngập kỳ vọng nhìn nàng, nhìn thấy Lí Như kiên định gật đầu mới yên tâm.



      “Mẫu thân, ta cảm thấy Vân Mộng Vũ thể giết, tại là thời cơ rất tốt.” Trong phòng im lặng đột nhiên truyền đến lời của Vân Dung.



      Lí Như cùng Vân Ngọc nghe xong, đều kinh ngạc nhìn Vân Dung.



      Thời cơ tốt? tại làm gì có thời cơ tốt?



      Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của họ, Vân Dung giải thích: “Tối hôm qua phát sinh chuyện của thích khách, Đương kim thánh thượng cực kỳ tức giận, hạ lệnh toàn bộ Yến kinh phải phối hợp với Diễm vương điều tra việc này. tại triều đình ai cũng cảm thấy bất an, sợ hãi chuyện này vu khống cho mình. Nhưng cũng vì thế mà phát sinh nhiều chuyện khác nhau, các loại vu oan giá họa cho chuyện ám sát tất nhiên có. Cho nên, tại cũng là thời kỳ mẫn cảm, cũng có thể là cơ hội tốt để giết Vân Mộng Vũ, chỉ cần chúng ta ra tay bí mật chút, liền có thể vu oan cho người khác dễ dàng.”
      Lí Như nghe xong cảm thấy rất có đạo lý, chỉ cần ra tay bí mật, đến lúc đó đổ tội cho thích khách tối hôm qua là được rồi.




      Vân Ngọc tuy rằng hiểu lắm, nhưng chỉ cần giết Vân Mộng Vũ là được.



      “Nhưng vấn đề chọn người có vẻ phiền toái, lần trước Thanh phi nương nương tìm Đoạt Hồn lâu cũng giết được nàng. Lần này chúng ta nhất định phải suy nghĩ chu đáo tuyệt đối thể có sai lầm gì. Ta đoán bên người Vân Mộng Vũ có người bảo hộ, hộ quốc tướng quân phủ chắc là cho nàng gặp lại nguy hiểm. Mẫu thân, lần này chúng ta tìm người ở chỗ ông ngoại giết Vân Mộng Vũ . Bên nhà ông ngoại tất nhiên cũng có nhiều người lợi hại.” Vân Dung xong, nhìn về phía Lí Như chờ đồng ý của nàng.



      “Tốt, chờ ta chút để ta viết bức thư cho người mang đến cha. Nhờ tuyển ít người đến giết Vân Mộng Vũ, lần này nhất định phải cho nàng chết có chỗ chôn.” Lí Như ánh mắt ngoan, nghiến răng nghiến lợi .



      Vân Dung tuy rằng cảm thấy nhờ ông ngoại ra tay tốt rồi, nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy bất an.



      Tối hôm qua Thanh phi nương nương từng tìm người của Đoạt hồn lâu đến giết Vân Mộng Vũ, nhưng thành công. Hơn nữa bên Đoạt hồn lâu cũng là từ nay về sau tiếp nhận giết Vân Mộng Vũ nữa. Chuyện này kỳ quái, theo quy tắc của Đoạt hồn lâu, tiếp nhận nhiệm vụ phải làm cho tới cùng, đây chính là quy tắc của Đoạt hồn lâu.


      Nhưng tại lại phá quy tắc này vì Vân Mộng Vũ. Vân Mộng Vũ, nàng rốt cuộc có bí mật gì muốn cho người khác biết?



      Tuy rằng trong lòng Vân Dung cảm thấy bất an, nhưng nàng vẫn ôm hy vọng.



      Ba người bên này tiếp tục thương lượng số việc.



      Lúc này trong Đoạt hồn lâu, người toàn thân hắc y mặt che cái khăn đen ở trong phòng lo lắng qua lại.



      Nữ tử này bởi vì che khăn đen cho nên thấy diện mạo, nhưng là đoá hoa mai sống động khoé mắt kia làm cho người ta thấy sáng ngời.



      Lúc này trong phòng lại có hắc y nữ tử vào, nàng nhìn nữ tử lo lắng lại, kinh ngạc : “A Mi, ngươi làm sao vậy. Chẳng lẽ có chuyện lớn gì sao?”



      Nữ tử vào tên Phán Tuyết, nàng và A Mi từ được lâu chủ của Đoạt hồn lâu nuôi dưỡng, nàng rất hiểu A Mi. A Mi là người tính tình lạnh nhạt, nhưng hôm nay làm sao vậy, nàng thế nhưng lộ ra thần sắc lo lắng này.



      Nhìn thấy Phán Tuyết, thần sắc A Mi hoà hoãn lại, “Phán Tuyết, nghe ngày hôm qua trong lâu tiếp nhận nhiệm vụ lấy mạng của đích nữ hữu tướng phủ, đây là sao?”
      “Đúng vậy, nhưng làm sao vậy? A Mi, ngươi phải luôn luôn quan tâm mấy việc này sao? Hôm nay ngươi bị sao vậy?”



      “Bây giờ thế nào, có người nào làm chưa?”



      “Ngày hôm qua rồi, bất quá......”



      Phán Tuyết chưa hết câu, A Mi xông ra ngoài.



      Phán Tuyết ngơ ngác đứng tại chỗ, nàng chưa xong a, nàng muốn , ngày hôm qua , nhưng lại thất bại a, hơn nữa lâu chủ cũng tự mình huỷ bỏ nhiệm vụ a.....

      (Sally: ta do mọi nguoi A Mi la ai ak? ai doan dung se duoc thuong chuong moi nak [​IMG])

      Sally: bật mí nho , nhân vật A mi là người có quan hệmật thiết và rấ thể ngờtới với nữ 9 của ta. Mn cứtừ từđoán cũngsắp biết rồi [​IMG]
      Phiên NhiênChris thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 61: Tâm Hàn băng


      A Mi nhanh về phía hữu tướng phủ, trong lòng sợ hãi cực độ.


      thể, tuyệt đối thể có chuyện.


      Chỉ chốc lát nàng đến hữu tướng phủ, nàng lợi dụng kinh công tuyệt diệu của mình, cộng thêm bóng đêm che dấu, nhanh nóc nhà.


      Chỉ chốc lát tới Tâm Mộng cư, nàng dùng khinh công hạ xuống cái cây, đứng ở nơi đó nhìn mọi việc trong phòng. Đến khi nhìn thấy bóng dáng giống nàng, trong lòng mới thở phào hơi.


      Lúc này nàng mới phát mình thực ngốc, buổi sáng nàng nhìn thấy Vân Mộng Vũ vẫn bình yên mà. Nhưng vừa về tới phòng lại thấy tên của nàng ấy có trong Đoạt hồn lâu, liền khẩn trương chạy đến, ngay cả phán đoán cơ bản cũng mất .


      nghĩ tới đường đường là trong tam đại sát thủ chi nhất Mị Ảnh của Đoạt Hồn lâu có ngày cũng như vậy, nàng nhịn được tự giễu cười cười.


      Lại nhìn lâu bóng dáng trong phòng, mới xoay người lặng yên rời .


      Lúc này trong phòng, Vân Mộng Vũ lại quay đầu nhìn ra cửa sổ, chỉ nhìn thấy lá cây bị gió thổi nhàng rơi xuống.


      Nàng nhìn lá cây rơi kia, biết vì sao lại có cảm giác lúc nãy có người đứng ở bên đó.


      “Tiểu thư, người làm sao vậy?” Lục Bình bên cạnh nhìn Vân Mộng Vũ kinh ngạc xuất thần, mở miệng hỏi.


      có việc gì! Đúng rồi, Lục Bình, ngươi vừa cái gì” Vì muốn tiểu nha đầu Lục Bình này truy vấn, nàng vội lãng sang chuyện khác.


      “A? Ta vừa người hôm nay cùng tướng gia đoạn tuyệt quan hệ cha con, đó phải là bất lợi đối với tiểu thư sao? Vậy phải làm sao mới tốt đây?”


      Vân Mộng Vũ bất đắc dĩ : “Lục Bình tốt của ta, đây gọi là lòng người sâu như biển. Tuy rằng Vân Mộ chán ghét ta, muốn đoạn tuyệt quan hệ cùng ta, nhưng vì vận mệnh làm quan của mình, nên cho phép truyền tin tức này ra ngoài.”


      Lục Bình cái hiểu cái gật gật đầu.


      Đây là lòng người a, tính tình Lục Bình đơn thuần như vậy làm sao có thể hiểu a.


      Có đôi khi ràng rất chán ghét, nhưng vẫn vì thanh danh mà tự lừa dối lương tâm của mình.


      Giống như nàng và Vân Mộ ràng rất chán ghét nhau, nhưng vẫn nên giằng co như vậy.


      Nàng cần hữu tướng phủ che đậy, nàng cần thời gian để đủ mạnh.


      Mà Vân Mộ cần hộ quốc tướng quân phủ sau lưng nàng, ít nhất có thể làm người ta nở mày nở mặt.


      tại nàng còn quá yếu, đôi cánh của nàng còn chưa đủ lông, nàng cần thời gian để đem Thiên Binh các cùng Linh Lung các nắm trong tay.


      Thời cơ đến, nàng cần phải hạ mình như vậy giống như ở Yến kinh nữa, nàng có thể tuỳ hứng muốn làm chuyện của nàng.


      Có thể, nhất định có thể. Hơn nữa có thể thực nhanh chóng.



      Ánh mắt nàng mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng trong mắt lưu chuyển, sáng hơn cả ngôi sao trời kia.



      đến A Mi sau khi trở về Đoạt Hồn lâu, nhìn thấy Phán Tuyết chờ nàng trong phòng, lúc này mới nhớ tới Phán Tuyết đến là có chuyện gì.



      Nàng vừa vào phòng chưa kịp mở miệng, Phán Tuyết mở miệng lo lắng hỏi: “A Mi, ngươi đâu. Lâu chủ tìm ngươi a.”


      “Biết rồi, ta gặp lâu chủ.” A Mi nghe xong, trong mắt lên đạo quang . xong, A Mi xoay người về phía phòng nghị .


      Vừa thấy A Mi phản ứng ngược lại với lúc nãy, Phán Tuyết có chút hiểu.


      Đây là tình huống gì, lâu chủ triệu kiến, thế nhưng có phản ứng gì cả. Nhưng khi nhắc tới đích nữ hữu tướng lại khẩn trương như vậy, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
      Phán Tuyết lộ ra thần sắc suy tư, bất quá lát sau lại lộ ra vẻ mặt thoải mái.


      Mặc kệ A Mi có chuyện gì hoặc là bí mật gì, các nàng vẫn là bạn tốt, mãi thay đổi. Mà việc nàng phải làm là khi tới thời điểm thích hợp phải giúp A Mi phen.


      Bên kia A Mi tới phòng nghị , nàng nhìn thấy lâu chủ Hàn Băng đưa lưng về phía nàng nhìn ra cửa sổ.


      Nàng bước lên phía trước hành lễ, vội giải thích: “Lâu chủ, vừa rồi bởi vì ta có việc riêng, cho nên đến chậm, A Mi cam nguyện chịu phạt.”


      xong nàng quỳ gối xuống chờ mệnh lệnh trừng phạt.


      Nhưng qua hồi cũng nghe được thanh của Hàn Băng, nàng nghi hoặc ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt có độ ấm kia.


      Lúc này Hàn Băng mở miệng: “Chuyện trừng phạt tạm thời bỏ qua, lần này là có việc cho ngươi làm. Bên Bắc quốc có việc cần xử lý, ngươi qua hỗ trợ chút , coi như là lấy công chuộc tội.”


      Nghe thanh hề có độ ấm kia, trong lòng A Mi nhảy dựng.


      Nàng biết, quy tắc của Hàn băng là bắt cấp dưới phải luôn phục tùng mệnh lệnh.


      Nhưng nàng tại thể rời , thể!


      Nàng kiên định : “Lâu chủ, A Mi phụ kỳ vọng của người, A Mi tạm thời thể rời Yến kinh. A Mi nguyện ý nhận trừng phạt.”


      xong, nàng dám nhìn ánh mắt của Hàn Băng. Nàng cúi đầu, quỳ gối ở đó.


      Nghe A Mi , độ ấm quanh thân của Hàn Băng chợt giảm xuống.


      dùng ánh mắt có độ ấm nhìn nàng, đáy mắt chưa bao giờ từng có biến hóa lúc này lại nổi lên gợn sóng.


      Nàng vẫn cứ quật cường như vậy, khi quyết định chuyện gì tuyệt đối thay đổi, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, lại thua bởi vì nàng.


      “Niệm tình ngươi lập ít công lao cho Đoạt Hồn lâu, chuyện lần này quên , lần sau được viện cớ này nữa.” Lúc nàng nghĩ đến nàng sắp phải nhận hình phạt tàn khốc nhất, lại truyền đến mấy câu này. Nàng nhất thời ngây cả người, đây là tình huống gì, cứ như vậy mà có việc gì?


      xuống .” Nhìn nàng ngây ngốc có phản ứng, hảo tâm nhắc nhở nàng.
      A Mi lúc này mới có phản ứng, vội cáo lui.


      Đợi nàng rồi, ánh mắt lạnh như băng của Hàn Băng dần dần biến mất, hóa thành ánh mắt bất đắc dĩ, lại mang theo tia sủng ái, cặp mắt kia lúc này lại mang sắc thái của ngọc lưu ly, mê ly làm cho người ta say mê.


      trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ lại hạnh phúc, trong đầu lại nhớ đến năm ấy.


      Ngay lúc đó nàng còn như vậy, kiên định đứng ở trước mặt , kiên cường : “Sơ Thất ca ca, A Mi luôn luôn ở bên cạnh ngươi.”


      Có lẽ là lúc đó đem lòng mình giao cho nàng, có lẽ đêm mưa rét lạnh hôm đó hai người tựa sát vào nhau ấm áp làm nhớ mãi quên.


      Nhưng tại, nàng còn nhớ Sơ Thất ca ca của nàng hay ?


      Hay là cần nhớ , cứ như bây giờ tốt rồi.


      Trong lòng nàng Sơ Thất ca ca là sạch , mà lại là thích khách tay dính đầy máu tươi.


      Cứ như vậy vẫn tốt hơn, cứ như vậy yên lặng nhìn nàng, đến khi nàng hạnh phúc.
      Trong lòng Hàn Băng đột nhiên dâng lên cỗ mất mát nên lời.


      A Mi, luôn bảo vệ nang, biết mình có thể bảo vệ nàng bao lâu.


      Có lẽ có ngày nàng gặp được người cho nàng hạnh phúc, như vậy, nên rời khỏi nàng.


      Nếu có ngày đó, nên làm như thế nào?


      dám nghĩ, ánh mắt bất đắc dĩ, ánh mắt bất lực nhìn ra cửa sổ kia.
      đường A Mi về phòng của mình, trong mắt cũng tràn ngập giãy dụa, nàng làm sao vậy, mỗi lần nhìn thấy lâu chủ trong lòng lúc nào cũng rung động mãnh liệt.
      được, trong lòng nàng chỉ có Sơ Thất ca ca.


      Nhưng, trong mắt nàng nhịn được lộ ra thần sắc suy tư, bọn họ lại giống nhau như vậy....

      Sally: Hehe mn tò mò ? Bật mí chút nữa người đó rất mật thiết với nữ 9 của chúng ta. Ta câu này là mn đoán được liền. Chúc mừng Tezuki Ryichi đoán đúng rồi nhưng có thất lạc từ hay hay vì nguyên nhân gì khác cứ đoán tiếp nhá, nên chương này ta tặng cho bạn ấy. Còn chi tiết mn cứ theo dõi tiếp nhé [​IMG]
      Phiên NhiênChris thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 62: Lựa chọn Diễm vương


      Trong mắt A Mi nhịn được lộ ra thần sắc suy tư, bọn họ lại giống nhau như vậy....
      Làm sao lại có thể?


      Bất quá say mê trong ánh mắt lại biến rất nhanh, lại hóa thành ánh mắt bình tĩnh như hồ nước, làm cho người ta nhìn ra cảm xúc gì.


      tại chuyện nàng phải làm là bảo vệ Vũ nhi, tuy rằng biết nàng đoán chính xác hay , nhưng trực giác cho nàng biết là Vũ nhi có chuyện.


      Yến kinh nay còn thái bình, Vũ nhi có nguy hiểm, nàng cần phải bảo vệ nàng ấy. Trong lòng hạ quyết định, ngay sau đó, người biến mất mờ mịt trong bóng đêm.
      Mà Yến kinh nhiều ngày giống như tưởng tượng của mọi người, gió nổi mây phun, ngược lại lại biểu ra loại bình tĩnh quỷ dị.



      Dân chúng nghĩ vụ việc thích khách cứ như vậy lặng yên tiếng động mà cho qua, nhưng rất nhiều gia tộc hoặc quan lớn đều , đây chính là yên tĩnh trước khi bão táp nổi lên, càng yên tĩnh, đợi đến khi bùng nổ càng mãnh liệt. Mà như bây giờ dưới bình tĩnh này lại chứa nhiều nguy cơ.



      Yến kinh đầu tiên là gió êm sóng lặng vài ngày, tiếp theo lại đột nhiên bộc phát tin tức kinh thiên động địa đầu tiên.


      Có người Lễ bộ Thượng Thư Trần Đông cùng loạn đảng thích khách cấu kết, diễm vương Sở Diễm mang theo người đến phủ điều tra quả nhiên lục soát thấy thư liên lạc của và thích khách.



      Đương kim hoàng đế tức giận, đem Trần Đông nhốt vào thiên lao. Nhất thời toàn bộ Yến kinh ai cũng hoảng sợ, sợ kế tiếp đến lượt mình. Ai cũng Trần Đông là người bên phe của Thái tử, là cánh tay phải đắc lực. Mà thuộc hạ tín nhiệm của Trần Đông là Quảng Bố cũng bị bắt.



      Các đại thần trong triều trong lòng đều lung lay, có phải hoàng thượng phế thái tử, lập Diễm vương lên thay thế vị trí Thái tử kia.



      Mà Diễm vương đầu tiên lại bắt thế lực của Thái tử, là muốn lôi kéo mọi người đứng về phía sao?



      Lúc này Vân Mộ cũng do dự, cuối cùng nên đứng bên nào đây?



      Thái tử bên kia, bởi vì chuyện của Vân Mộng Vũ, cùng Dạ vương muốn sinh hiềm khích, mà Dạ vương và Thái tử quan hệ lại vô cùng tốt. nữ nhi khác của lại sắp phải gả cho An vương, tuy rằng An vương này vô dụng, nhưng vẫn đứng về phe của Thái tử.



      Phải làm sao đây?



      lại lại trong thư phòng, cảm thấy căm tức, đây đều là do Vân Mộng Vũ tạo thành. Nếu phải do nàng, cũng cùng Dạ vương sinh hiềm khích. Nếu phải do nàng, Ngọc nhi phải gả cho An vương, tại làm cho vô cùng xấu hổ.



      Vốn có thể núp dưới hai thế lực, bảo trì mũ quan, nhưng tại lại an toàn nữa rồi.



      Lúc lòng như lửa đốt, ở ngoài cửa truyền đến thanh ôn nhu nhàn tĩnh của Vân Dung.



      “Phụ thân, Dung nhi có số việc muốn cùng phụ thân thương lượng, Dung nhi có thể vào được ?”



      Nghe được thanh Vân Dung, Vân Mộ điều tiết lại tâm tình của mình, cho Vân Dung vào.



      Tuy rằng Vân Mộ điều chỉnh nét mặt, nhưng Vân Dung vừa vào vẫn phát chưa đánh tan sầu lo, trong mắt nàng hiểu , trong lòng lại tự tin.



      Nàng tự nhiên đến bên cạnh Vân Mộ, thỉnh an .



      Thỉnh an xong, Vân Dung đột nhiên tới Vân Mộ quỳ xuống.



      Thấy màn như vậy, Vân Mộ nhất thời có chút ngây ngẩn cả người, đây là có chuyện gì, đợi phục hồi tinh thần, rồi đến nâng nàng đứng lên.



      Vân Dung vẫn quỳ như cũ cho nâng dậy.



      Vân Dung ngẩng đầu nhìn Vân Mộ kiên định : “Phụ thân, Dung nhi nguyện ý gả cho Diễm vương làm sườn phi.”



      Vân Mộ nhìn tình huống này trong mắt lên chút tàn khốc, cũng kiên trì đỡ Vân Dung đứng lên, mà đứng đó nghe Vân Dung .



      “Bởi vì chỉ có như vậy mới có thể làm cho tướng phủ được yên lành.”



      “Vì sao Dung nhi lại muốn làm thiếp của Diễm vương? Diễm vương đồng ý sao?”



      “Bởi vì Diễm vương chung tình với nữ nhi, Diễm vương đồng ý ngày đại nếu thành, lên làm Hoàng đế, cho nữ nhi làm Hoàng hậu.”



      Nghe như thế, trong mắt Vân Mộ lên chút ánh sáng, nếu như lời Dung nhi , như vậy ngày đó hữu tướng phủ quả nhiên là quyền thế ngập trời, phú quý cả nhà a.



      Nhưng lập tức trong mắt Vân Mộ lên chút giãy dụa, nếu thành công từ nay về sau dưới người, vạn người.



      Nhưng nếu là thất bại, phải làm sao?



      Nếu thất bại, như vậy và cả Vân gia cũng xong luôn rồi.



      Nhìn thấy trong mắt Vân Mộ có vẻ do dự cùng giãy dụa, Vân Dung nhanh.



      “Phụ thân, bây giờ thế cục khác, địa vị của Thái tử xong rồi. Hôm nay Hoàng thượng lại đem Lễ bộ Thượng Thư nhốt vào thiên lao là có thể nhìn thấy ít manh mối. Phụ thân, tại Diễm vương rất được lòng tin của Hoàng thượng, hơn nữa hữu tướng phủ cùng với lại bộ Thượng Thư hợp sức, đại sao có thể thành?”



      Nghe Vân Dung phân tích, Vân Mộ trong lòng cũng cảm thấy có lý.



      Thái tử so sánh với Diễm vương vẫn quá mức nhân hậu, như vậy đủ để Thái tử ngồi lên vị trí đế vương.



      Ngược lại, Diễm vương tàn nhẫn lại càng dễ dàng trở thành đế vương.



      Trong lòng phân tích lúc, lại đồng ý lời của Vân Dung.



      Vân Dung nhìn phụ thân gật đầu đồng ý, trong mắt tràn đầy vui sướng. Nàng rốt cục cũng có cơ hội có thể ở cũng với , nàng rốt cục có thể đến giúp . Đợi sau khi thế cục xoay chuyển, nàng có thể làm chủ của Diễm vương phủ rồi.



      Mà chuyện của Vân Ngọc, bọn họ cũng đặt ở trong lòng, nhưng liên quan đến thời điểm hưng suy của tướng phủ, hạnh phúc của Vân Ngọc có vẻ quá bé đáng kể . Hơn nữa hôn của Vân Ngọc đến lúc đó còn có thể nghĩ biện pháp khác, nếu có cách nào, hy sinh nàng cũng sao.



      Dù sao lợi dụng nữ nhi của cũng phải là lần đầu tiên.



      Mà trong lòng Vân Dung tuy rằng vẫn có lo lắng, nhưng vì hạnh phúc của nàng, nàng phải hy sinh hạnh phúc của muội muội. Hơn nữa chuyện của muội muội rất khó giải quyết, nàng còn có thể nghĩ biện pháp khác.



      Các nàng đều đắm chìm trong mộng đẹp của mình, bọn họ nghĩ đến lựa chọn hôm nay của bọn họ lại mang đến tai ương ngập đầu của ngày sau. Thái tử nhân hậu trong mắt bọn họ, lại chính là người hiểm.


      ô ô ô....!! thanks nàng nhìu nhìu nek`... [​IMG]

      Chắc phải có lý do j đó A Mi mới phải tách ra nhỉ. vì nàng ấy bix quan hệ của mình vs Mộng Vũ mà ko cần điều tra j cả?
      Cái nhà này đ.c ông cha dạy dỗ tốt wa' mà, vì mình trước rùi người thân tính sau, ko đ.c làm con cờ trong tay or vứt bỏ, hi sinh người đó...
      Vân Dung quả là người thâm hiểm, có chắc j Diêm vương đâu mừa, cuối cùng cũng chỉ tự rướt lấy họa....
      tới lui đằng nào ta cũng thik chị Vũ . hắc hắc... [​IMG]đồng hương vs chúng ta a.
      tại ta xây đ.c cái nhà nho trong đất của nàng lun rùi ><~~ Hóng đey [​IMG]
      Phiên NhiênChris thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 63: Diễm Vương phủ lai khách


      Sau khi Vân Dung cùng Vân Mộ chuyện xong liền lặng lẽ viết phong thơ chuyển đến Diễm vương, đợi sau khi nhận được hồi của Diễm vương, Vân Dung liền bắt đầu thường xuyên ra vào thư phòng của Vân Mộ cùng Vân Mộ thương lượng đại .


      Lí Như nhìn tình huống này trong lòng tràn đầy vui mừng, dù sao đây cũng là nữ nhi xuất sắc cuả nàng.


      Mà Vân Ngọc ngay từ đầu cũng nghi hoặc vô cùng, nhưng Vân Dung cho nàng biết là cùng phụ thân thương nghị giải trừ hôn ước với An vương, nàng liền vui vẻ nghi ngờ nữa.


      Mà bên kia, từ lúc Lễ bộ Thượng Thư Trần Đông bị bắt, Thái tử cũng làm gì cả. Điều này làm cho rất nhiều đại thần theo Thái tử trong lòng rét lạnh, cảm thấy Thái tử quả nhiên giống như lời đồn bên ngoài, là người quả quyết. Bởi vậy có rất nhiều đại thần đều lén lút theo Diễm vương.



      Yến kinh tựa hồ lại khôi phục bình tĩnh, nhưng giờ phút này tình thế lại có thay đổi lớn, trong triều đình thế lực của Diễm vương càng ngày càng mạnh. Mà hoàng đế Sở Phách Thiên làm bộ dáng như thấy, nhưng nếu cẩn thận quan sát vẫn có thể phát mỗi lần vào triều, ánh mắt hoàng đế nhìn Diễm vương mang theo nhè sắc bén. Ngược lại, mỗi khi nhìn Thái tử ánh mắt lại lộ ra mong đợi. Đó là loại mong đợi vào tương lai.



      Nhưng Diễm vương cùng đại thần đối với chuyện này phát ra.



      Màn đêm buông xuống, trong bóng đêm kia có bao nhiêu người biết được mưu bị che giấu được tiến hành như thế nào?



      Trong thư phòng Diễm Vương phủ, Sở Diễm đứng ở bên cửa sổ lẳng lặng đợi, đợi người.



      Sau đó trong thư phòng có người vào, người này luôn cúi đầu, người mặc bộ hắc y, mặt cũng che cái khăn đen. Tuy rằng cúi đầu, nhưng khí thế cuồng vọng người vẫn che dấu được.



      Sau khi vào trong thư phòng, thị vệ bên ngoài đóng cửa lại.



      Từ bên ngoài nhìn vào có thể thấy xung quanh thư phòng an bài rất nhiều thị vệ, hơn nữa trong đó còn có rất nhiều cao thủ, có thể thấy được xung quanh nhất định là an bài rất nhiều ám vệ, hơn nữa đều là người có võ công cao cường.



      Nếu bảo hộ nghiêm ngặt như vậy có thể thấy được lần gặp mặt này hề đơn giản, thân phận của Hắc y nhân vừa rồi cũng đơn giản.



      Sau khi Hắc y nhân vào phòng, Sở Diễm chậm rãi xoay người lại, cười : “Oai hùng hầu đại giá quang lâm, thứ cho Sở Diễm tiếp đón từ xa.”



      Hắc y nhân kia ngẩng đầu cười sang sảng, tiếp lời: “Diễm vương quá khách khí, cái gì mà phải tiếp đón từ xa chứ, Trầm mỗ là người thô lỗ, cần nghi thức dài dòng.”



      “Trầm hầu gia hôm nay đến có mang tùy tùng hay ?” Sở Diễm quan tâm hỏi.



      Hắc y nhân lắc lắc tay : “ có, Trầm mỗ tự nhận võ công cũng coi như tầm thường. Nếu phải là cao thủ đứng đầu, Trầm mỗ để trong mắt. Huống chi, Trầm mỗ tin tưởng thủ vệ của Diễm vương phủ.”



      Nghe như thế, trong mắt Sở Diễm tinh quang chợt lóe, ngoài miệng tươi cười hơi cứng lại.



      Sở Diễm giọng điệu càng thân thiện : “Lần này là ít nhiều nhờ oai hùng hầu giúp, bổn vương mới có thể bắt lấy nhược điểm của Trần Đông. Bất quá kia phong thư cấu kết với loạn đảng kia sao Trầm hầu gia lại có?”



      “Chuyện phong thư mật tín kia là do thuộc hạ của ta phát , mà ta biết chuyện này lập tức báo cho Diễm vương.”



      Trong lòng Sở Diễm tuy rằng đối với việc này có chút nghi hoặc, nhưng vẫn chưa để ý. Có lẽ phong thư mật tín kia vừa vặn là do kẻ thù của Trần Đông để lại, lại đúng lúc bị bọn họ bắt được nhược điểm.



      Sở Diễm vì chuyện này mà gần đây luôn vui vẻ. kiện thích khách, đúng lúc bắt được cơ hội khiến cho phụ hoàng bắt đầu coi trọng . Mà chuyện của Lễ bộ Thượng Thư Trần Đông lại giống như ông trời giúp , tới đúng lúc như vậy.



      Trần Đông bị nhốt vào thiên lao, thế lực của Thái tử lại bị đả kích nghiêm trọng, mà thế lực của lại liên tục mở rộng.



      Chuyện làm để ý là oai hùng hầu Trầm Bân chủ động liên hệ muốn cùng hợp tác với .



      Mà Trầm Bân hôm nay lại chủ động vào Diễm vương phủ cùng bàn bạc đại .
      Sở Diễm cảm thấy đại của chắc chắn thành, tại chỉ cần chờ thời cơ mà thôi.
      Nghĩ đến những chuyện phát sinh gần đây, trong lòng lại tràn đầy tự tin.
      Phiên NhiênChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :