1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiên tài khí phi - Ngọc Khuyết (C167) HOÀN đã có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 54: Tiếp quản Thiên Binh các


      Trong lòng thực bực bội, đêm nay lại xảy ra chuyện gì a, chẳng lẽ là vì trước khi ra khỏi nhà xem ngày, cứ chuyện này lại đến chuyện khác sao?


      Cảm thấy buồn bực vô cùng, nhưng mặt vẫn nghiêm túc, toàn thân đề phòng.


      Trong nháy mắt có hai hắc y nhân xuất trước mặt.


      Hai hắc y nhân kia vừa đến gần, lập tức quỳ xuống, người vội lên tiếng: “Tiểu thư, chúng tôi là người Tường thúc phái tới bảo vệ tiểu thư.”


      Nghe bọn họ , Vân Mộng Vũ mới yên tâm. Trong mắt cũng lộ ra ý cười, Tường thúc đối với nàng rất tốt, giống như là cha đối với con ruột, so với người nàng gọi là phụ thân kia biết tốt hơn bao nhiêu lần.


      “Đứng lên .” Nghĩ đến Tường thúc, biểu tình của nàng ôn hòa rất nhiều, thấp giọng .
      xong xoay người tiếp tục về phía trước, hai hắc y nhân cũng lập tức đứng dậy, theo sau lưng bảo vệ nàng.


      Rất nhanh ba người tới nhà của Tường thúc, mà Tường thúc giờ phút này đứng ở phòng khách chờ nàng. Vừa thấy tình huống này, trong lòng Vân Mộng Vũ cảm thấy nghẹn ngào, cảm động. Cảm động trước tấm lòng của Tường thúc.


      Nàng vội vàng tới, ôn nhu : “Tường thúc, trễ thế này, sao ngươi nghỉ ngơi, Y Y có việc gì.”


      “Y Y nha đầu a, vừa nghe tin tức của ngươi, ta rất sốt ruột. Lập tức phái hai người kia tìm ngươi, hy vọng có thể cứu ngươi. May mắn ngươi bình an a, bằng lão già như ta phải làm thế nào đây.” Tường thúc sợ hãi .



      Nhìn Tường thúc lo lắng, Vân Mộng Vũ an ủi : “Ngươi xem, ta phải có việc gì sao, ngươi hiểu ta sao, người ta chỉ có rất nhiều độc dược còn có ‘mưa lê hoa châm’. Hơn nữa ta luôn luôn túc trí đa mưu, ta chỉ có thể đả thương người khác, người khác mơ tưởng động đến ta.” Nhìn Tường thúc lo lắng, nàng liền tự tâng bốc bản thân lên chút.


      Quả nhiên, vừa nghe nàng , chân mày Tường thúc giãn ra, nhịn được cũng cười tươi.


      “Nha đầu nhà ngươi a!” Tường thúc lấy tay chỉ chỉ vào trán của nàng.


      Nàng cũng chỉ cười cười.


      lát sau, Tường thúc mang vẻ mặt nghiêm túc : “Y y, ta có việc muốn thương lượng cùng ngươi.”


      Nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của Tường thúc, trong lòng Vân Mộng Vũ nghi hoặc, mặt cũng thu hồi vẻ mặt nghịch ngợm.


      Tường thúc kéo nàng ngồi xuống ghế, ông lấy chén trà bàn uống ngụm, bắt đầu : “Y y, năng lực của ngươi ta biết. Dựa vào năng lực của ngươi, nếu tạo thế lực riêng cho mình, như vậy tất nhiên như hổ thêm cánh.”


      Nghe đến đó, nàng hiểu ý của Tường thúc, nhịn được : “Tường thúc, ta.......”


      Nhưng nàng chưa xong, lại bị ông ngăn cản.


      Ông tiếp: “Y y, ngươi cần , nghe ta hết .”


      “Tuổi ta cũng lớn, thầm nghĩ tìm nơi thanh tĩnh làm chuyện mà ta thích, màng tới thế . Ta biết, ngươi có lý do khó . Nhưng mà, Y y ngươi ngẫm lại xem, tại ngươi cần Thiên Binh các giúp. ngày nào đó, nếu ngươi cần, ngươi cứ giải tán nó .” xong, Tường thúc mang vẻ mặt từ ái nhìn nàng, giống như người cha.


      Nghe mấy lời này, trong mắt nàng có chút ướt át. Tường thúc đều là nghĩ cho nàng, ông hy vọng nàng tứ cố vô thân, có thể mở ra sở trường của nàng. Mà hôm nay Thiên Binh các là tâm huyết cả đời của Tường thúc, cứ như vậy mà giao lại cho nàng.
      Nàng biết, nàng thể cự tuyệt, bởi vì đây là vì Tường thúc muốn bảo vệ nàng, nàng thể cự tuyệt tâm ý của ông. Nhưng trong đầu nàng đột nhiên nhớ thiên hạ vô binh mà Tường thúc từng qua.


      Thiên hạ vô binh!


      Có lẽ, nàng có thể giúp ông thực .


      Vân Mộng Vũ ngẩng đầu lên, nhìn Tường thúc, trong mắt mang theo cơ trí và tự tin.


      “Tường thúc, cảm ơn ngươi. Ta nhất định quản lý Thiên Binh các tốt, làm cho ngươi thất vọng.”


      Trong lòng nàng cảm động, nhưng cuối cùng mở miệng chỉ có ba chữ cảm ơn ngươi, cho dù có bao nhiêu nữa cũng sánh được tâm ý của Tường thúc.


      Tường thúc vừa lòng nhìn nàng, trong lòng cũng rất vui vẻ.


      “Y y nha đầu a, chờ sau khi ngươi hoàn toàn tiếp quản Thiên Binh các, ta tìm nơi yên tĩnh để cư, làm việc ta thích nhất.”


      Nghe như thế, nàng nhịn được : “Tường thúc, lúc nhất định phải với Y y tiếng, ta muốn tiễn ngươi.”


      “Được.” Tường thúc sảng khoái đáp lại.


      Chỉ chốc lát đột nhiên nhớ ra, vội vàng : “Xem trí nhớ của ta này, sao ta lại quên được chứ. Đao Ngôn, Kiếm Ngữ.”


      “Có!”


      Hai hắc y nhân vừa rồi hộ tống nàng, tiến lên quỳ xuống trước mặt Tường thúc, đợi Tường thúc tiếp.


      “Y y, hai người này là cao thủ của Thiên Binh các, ta tuyển riêng hai người bọn họ về sau phụ trách bảo vệ bên cạnh ngươi.”


      Nghe như thế, Vân Mộng Vũ tò mò nhìn hai người, chỉ thấy hai người đều thân hắc y.


      Người bên trái chắc là Đao Ngôn, nhìn qua là người trầm ổn, mà bên phải chắc là Kiếm Ngữ, nhìn qua thấy có vẻ thông minh.


      Nhìn hai người bọn họ, nàng rất vừa lòng. Nhìn thần sắc vừa lòng của nàng, ông cũng yên lòng. Yến kinh gần đây yên ổn, có bọn họ bảo hộ, ông cũng có thể yên tâm.


      Ông lại giới thiệu: “Hai người bọn họ người tên Đao Ngôn, giỏi dùng đao. người tên Kiếm Ngữ, giỏi dùng kiếm. Ở trong chốn giang hồ cũng có chút danh tiếng, giang hồ có câu: hai người Đao Kiếm vô ngôn, xuất như gió mang theo vị tanh của máu.”


      Nghe Tường thúc giới thiệu, trong mắt nàng phát sáng, hiển nhiên cực kỳ vừa lòng. Mà hai người kia thủy chung gì, chỉ thản nhiên quỳ gối ở đó.


      Tường thúc thêm số chuyện khi tiếp quản Thiên Binh các, sau đó Vân Mộng Vũ vào trong nghỉ ngơi.


      Lúc này ở Dạ vương phủ, trong phòng Vương Tuyết Nhi là khí lạnh như băng.
      “Tại sao có thể như vậy, Tuyết vệ của ta sao lại bị giết sạch. có khả năng, ta tin.” Vương Tuyết Nhi hoàn toàn thể tin tưởng chuyện này.


      Điều này sao có thể, Tuyết vệ của nàng người người đều là cao thủ đứng đầu, làm sao có thể bị giết sạch. Nàng chỉ ra lệnh cho bọn họ giết phế vật mà thôi.


      Ở trong mắt nàng, Vân Mộng Vũ vẫn là phế vật mà thôi.


      có khả năng, ngươi còn dám hả. phải ngươi đừng động vào Vân Mộng Vũ sao? Nàng vẫn có chỗ dùng, ngươi lại muốn động vào. tại tốt rồi, tổn thất Tuyết vệ, đối với kế hoạch chúng ta càng bất lợi. Kế hoạch chúng ta vừa mới bắt đầu, hơn nữa cho tới bây giờ đều tiến hành thuận lợi. tại bị ngươi phá như vậy, nếu như bị người khác phát , nhiều năm tâm huyết của chúng ta coi như là uổng phí.”


      Ở trong phòng trừ bỏ Vương Tuyết Nhi, còn nam tử toàn thân hắc y, lại choàng cái mũ màu đen, đứng đưa lưng về phía Vương Tuyết Nhi. Cả người tản mát ra loại khí thế hắc ám.


      xong, phẫn nộ xoay người lại, lập tức hé lộ ra khuôn mặt quen thuộc.

      tại thời gian của ta cũng khá rảnh, nên post mỗi ngày 2 chương cho mọi người xem đẩy nhanh tiến độ truyện nhưng khi đến những chương dài ta post nhưng bình thường. Mọi người nhớ cmt ủng hộ ta ak [​IMG]
      Chris thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      Chương 55: Thần bí thở dài



      Hắc y nhân kia phẫn nộ xoay người lại, lập tức lộ ra khuôn mặt quen thuộc.


      Vương Tuyết Nhi nhìn bộ dáng tức giận của , trong lòng sợ hãi. Người khác đều nghĩ vương gia bao cỏ, nhưng nàng biết năng lực và thủ đoạn của cao thâm ra sao.


      Tuy rằng lúc này trong lòng cảm thấy hơi sợ, nhưng ngoài miệng vẫn nhịn được mà : “Như thế nào, ngươi coi trọng nữ nhân Vân Mộng Vũ kia, cho nên đối với hành vi ám sát Vân Mộng Vũ của ta kích động như vậy? tại người nên khó chịu là ta mới đúng?”


      Lúc này trong lòng Vương Tuyết Nhi cũng có oán khí, nàng đuổi giết Vân Mộng Vũ tổn thất Tuyết vệ phụ hoàng bồi dưỡng cho nàng, nàng mới là người bị tổn thất lớn nhất, nhưng lại dám chất vấn nàng.


      Chết tiệt, tiện nhân Vân Mộng Vũ kia, tại chỉ có Dạ vương chú ý, ngay cả người này cũng động tâm với ả.


      Nhớ tới Dạ vương, trong lòng nàng khỏi bực mình, lúc trước Vân Mộng Vũ ở Dạ vương phủ, Dạ vương ngay cả nhìn còn thèm, tại tốt rồi, hai người có vấn đề quan hệ gì, Dạ vương lại để bụng chuyện của nàng ta. Nhất là đêm nay, sau khi phát Vân Mộng Vũ mất tích, lại có bộ dáng thất thố. Lại muốn tìm, nếu phải vì thái tử bị hoàng đế quở trách, phải ở lại giúp thái tử xử lý mọi việc, bằng tìm ả.


      Bên này, trong lòng Vương Tuyết Nhi hoảng loạn, bên kia hắc y nam tử nghe được lời của Vương Tuyết Nhi cũng giận dữ cười, cười xong tới trước mặt Vương Tuyết Nhi. Vương Tuyết Nhi nhìn thấy cách nàng càng ngày càng gần, nhịn được lui về sau, mà hắc y nam tử vẫn tới nữa, đứng lại châm chọc : “Kích động? Ngươi biết hôm nay chúng ta tổn thất nhiều bao nhiêu ?”


      Tổn thất nhiều, kia có thể là nhiều sao?


      Nàng nghi hoặc nhìn .


      Nhìn ánh mắt nghi hoặc của nàng, cắn răng : “Toàn bộ Tuyết vệ của ngươi bị giết, đội cận vệ Hồng ưng của ta cũng chết sạch. Ngươi xem tổn thất này có lớn ?”
      Nghe , nàng ngốc nghếch đứng nơi đó. Hồng ưng chết sạch, tổn thất này, rất lớn.


      Đội quân tinh nhuệ của có 7 chi, hồng, chanh, hoàng, lục, thanh, lam, tử. Mỗi chi đều có thể so với đội quân , phát huy tác dụng trong mọi tình huống, nhưng tại lại bị diệt chi, chuyện này nên làm thế nào cho phải.


      “Ca.......” Nàng nhất thời có chút hoảng loạn.


      Nhìn thấy ánh mắt bối rối của nàng, nhớ tới những năm gần đây làm bạn với nàng, vẫn tức giận được.


      Kỳ nàng nghĩ đúng, quả động tâm với Vân Mộng Vũ, nhưng chỉ là chinh phục mà thôi. Mà chuyện phát sinh coi như cho lời cảnh báo .


      nâng tay nhàng xoa đầu Vương Tuyết Nhi, giọng điệu ôn hoà : “Hạo Tuyết, ta biết ngươi cũng biết là như thế này. Kỳ , ta cũng sai, ta đánh giá sai về Vân Mộng Vũ. Từ nay về sau, ta vì tình cảm mà ảnh hưởng đến quyết đoán của ta. Chúng ta tiếp tục đề ra kế hoạch , kế hoạch hôm nay thực thành công. Hôm nay Hoàng đế đối với thái tử rất bất mãn, mà đối với Diễm vương càng thêm tán thưởng. Hai người bọn họ chiến tranh cũng nổi lên, mà Hứa vương cũng nhanh vào kinh, đến lúc đó chúng ta lại làm ngư ông đắc lợi, có thể làm cho Sở quốc đại loạn.”


      “Được, ta tin tưởng ca ca.” Vương Tuyết Nhi ánh mắt kiên định nhìn .


      Nhìn ánh mắt tín nhiệm của nàng, trong mắt sóng ngầm bắt đầu khởi động, trong lòng suy nghĩ đến chuyện xấu có khả năng xuất .


      Bên kia, sau khi Vân Mộng Vũ nghỉ ngơi, lúc bình minh nàng thay đổi y phục nam màu trắng dưới bảo vệ của Đao Ngôn Kiếm Ngữ nàng chạy nhanh về thành.


      Sau khi vào thành, ba người vẫn chưa trở về, ngược lại tìm quán trà để ăn sáng uống trà sau đó mới về nhà.


      Ba người ngồi bàn, lúc này Đao Ngôn Kiếm Ngữ mặc y phục đen, mà thay đổi thành y phục màu xám.


      Vân Mộng Vũ bên nhàn nhã cầm thìa ăn cháo, bên nghe mọi người xung quanh chuyện phiếm.


      “Nghe Lý Tứ tối hôm qua lại bị vợ mắng.” Xa xa nam tử trung niên .
      “Đúng vậy, ta cũng nghe . Chỉ có vợ mới chịu nổi thôi, người khác chắc bỏ từ lâu.” nam tử khác phụ hoạ theo.


      Nghe xong, Vân Mộng Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.


      “Ngươi biết ? Đêm qua hoàng cung xảy ra chuyện lớn.” Đột nhiên lão nhân thần bí bên cạnh bàn của nàng .


      “Chuyện lớn, chuyện lớn gì, chẳng lẽ lại có ai làm ra chuyện gì sao?” lão nhân khác tò mò hỏi.


      phải, ta ngươi nghe, đây chính là tin tức độc nhất vô nhị a, là tin tức do con ta mang về lúc sáng nay a.”


      xong, nhìn lão nhân khác, nhìn vẻ mặt và bộ dáng hứng thú của , liền tiếp tục : “Đêm qua trong hoàng cung có thích khách, mà Diễm vương ngày hôm qua hộ giá có công lớn được hoàng thượng ngợi khen, thái tử lại làm gì được nên bị hoàng thượng răn dạy chút. Mà việc thích khách lần này, hoàng thượng lại giao toàn quyền cho Diễm vương phụ trách.”


      “Trời ạ, là chuyện lớn, như vậy có phải hoàng thượng muốn đổi thái tử hay ?” lão nhân khác nhịn được .


      Mà lão nhân lớn tuổi kia vội vàng che cái miệng của , “ muốn sống nữa sao, chuyện này tới lượt ngươi hả?”


      Lão nhân tuổi hơn cũng dám lên tiếng nữa, trong lòng thấy sợ thôi, chạy nhanh ra ngoài vụng trộm nhìn bốn phía, phát ai chú ý mới thả lỏng chút.
      Hai người sau đó lại bình thường trở lại, bắt đầu tán gẫu số chuyện khác.


      Nhìn hai lão nhân này, trong mắt nàng có chút ý cười.


      Đột nhiên nhìn thấy tiểu nhị mang đồ ăn sáng lên, trong lòng nàng buồn bực, nàng kêu cái đó a.


      Khóe mắt lại đột nhiên nhìn tiểu nhị lặng lẽ đưa cho nàng mảnh giấy, nàng mới biết được đây là người của Linh Lung các.


      Tối hôm qua nàng rời khỏi Hồng Diễm lâu, trước đó từng với Linh Lung, người nàng mang bồ câu, sáng nay tại quán trà này gặp mặt, đến lúc đó có ít tin tức báo cho nàng.


      Dù sao sáng sớm vào Hồng Diễm lâu tốt.


      Nhưng về sau dùng cách như vậy nữa, nàng tiếp quản Thiên Binh các, về sau đem người tình báo của Thiên Binh các đến Linh Lung các, như vậy nhất định có thể tạo ra tổ chức tình báo độc nhất vô nhị. Mà dựa vào năng lực của Linh Lung, tốc độ bồ câu của Vân gia, đến lúc đó cho dù là bí mật của thiên hạ đối với Linh Lung các mà cũng còn là bí mật nữa.


      Sau đó lại ngồi thêm chút nữa, ba người liền rời khỏi nơi này.


      Sau khi nàng rời , lầu có cửa sổ đóng lại, tiếp theo lại có tiếng thở dài truyền ra.

      Chương này đọc rất phấn khích nha, mọi người có nghĩnhư ta ???
      Chris thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 56: Đoạn tuyệt quan hệ cha con


      Sau khi nàng rời , lầu có cửa sổ đóng lại, tiếp theo lại có tiếng thở dài truyền ra.


      Trong phòng, lúc này có nữ tử mặc bạch y, che khăn lụa trắng. Bởi vì che mặt cho nên thấy thần sắc của nàng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy nàng nhíu mày lại.
      Còn có cặp mắt xinh đẹp kia giờ phút này biết nghĩ đến cái gì, khi mê mang, khi phẫn nộ, các loại thần sắc ngừng biến hóa.


      Làm người chú ý là khóe mắt nàng có đóa hoa mai, khiến cả người nàng tăng thêm chút mị hoặc.


      Mà lúc này, nữ tử lại khẽ vuốt đóa hoa mai bên khoé mắt, mỗi lần vuốt chút, trong ánh mắt lại tối phần. Cuối cùng hóa thành kiên định.


      Sau khi Vân Mộng Vũ rời quán trà, Đao Ngôn thuê chiếc xe ngựa. Vân Mộng Vũ vào trong xe, Đao Ngôn Kiếm Ngữ ngồi bên ngoài đánh xe.


      Nàng ngồi ở bên trong xe, mở mảnh giấy ra xem.


      Nhìn trang tin tức kia, trong mắt nàng thần sắc khẽ rung động, Yến kinh này có biến.


      Sau chuyện tối hôm qua, thái tử bị khiển trách, Diễm vương lại được ủy thác trọng trách, khiến cho biến hoá trong triều đình cũng nổi gió.


      Vân Mộng Vũ tại cũng bình tĩnh rất nhiều, tuy rằng nàng tại rất muốn phản kích, nhưng bây giờ phải thời cơ tốt, thân thể của nàng bởi vì tối hôm qua biểu xuất sắc, tại cũng bị người khác chú ý, nếu tại mà hành động, trong thời kỳ mẫn cảm này rất khó thành công.


      tại nàng nên làm là gia tăng thời gian chỉnh sửa lại Thiên Binh các, ưu hoá Linh Lung các, để có thể bị ảnh hưởng bởi phong ba bão táp sắp tới. Mà chỉ có thể có thế lực của mình thế, có thể công kích được địch nhân cả ngoài sáng lẫn trong tối.


      Còn có việc cũng là việc cấp bách, chính là điều tra chuyện của mẫu thân Mộc Lâm, xem ra muốn biết được đầy đủ mọi chuyện của năm đó chắc phải đợi mấy ngày nữa.
      Như vậy việc nàng phải làm bây giờ là giấu tài, đợi thời cơ đến, đem từng người muốn hại nàng giẫm nát dưới chân.


      tại nàng vẫn nên báo bình an cho bà ngoại ở hộ quốc tướng quân phủ. Vì thế nàng cho Đao Ngôn đưa thư báo bình an cho tướng quân phủ, mà nàng lại dưới bảo vệ của Ngữ Kiếm trở về hữu tướng phủ.


      Tuy rằng tạm thời nên làm gì, nhưng mà làm chút việc vẫn được. Như vậy , nàng trở về phát tiết chút, mà đối tượng tốt nhất là ba mẹ con kia cùng Vân Mộ.


      Nghĩ đến ba mẹ con kia cùng Vân Mộ, khóe miệng của nàng tà ác cong lên.


      Nàng về đến Tâm Mộng cư thay đổi trang phục ở nhà, lại tránh được bị nha đầu Lục Bình kia cằn nhằn hồi lâu. Mà Hồng Mai luôn luôn trầm tĩnh cũng nhịn được dặn dò nàng đủ thứ.


      Trong lúc bị hai nha đầu kia cằn nhằn, nhân cơ hội ba mẹ con kia cùng phụ thân vô lương tâm đến đây, nàng liền thoát khỏi.


      Đến bên ngoài, nàng liếc mắt cái liền nhìn thấy phụ thân của nàng mang vẻ mặt giận dữ đứng nơi đó, mà Lí Như kia lại là mang vẻ mặt lo lắng nhìn nàng, giả thành bộ dáng mẹ hiền. Vân Dung Vân Ngọc đứng sau lưng Lí Như.


      Vừa thấy các nàng đến, nàng đột nhiên cảm thấy rất thú vị, tốt, Lí Như ngươi phải thích giả hiền lành sao?


      Ta muốn nhìn xem lát nữa ngươi có tháo bộ mặt giả tạo kia xuống ?



      Nàng tiêu sái đến trước mặt Vân Mộ, khom người ôn nhu thỉnh an Vân Mộ.


      Vân Mộ còn chưa đợi nàng đứng dậy, liền : “Tối hôm qua ngươi đâu , đừng tưởng rằng tại văn chương cùng cầm nghệ có chút nổi bật mà muốn làm gì làm. Đừng bởi vì ngươi xem trọng tự ái, mà ảnh hưởng đến danh dự của muội muội ngươi.” (Sally: Sao càng ngày ta càng ghét cái ông Vân Mộ này, chả được cái tích gì)


      Vân Mộng Vũ đứng lên, mà Lí Như bên cạnh Vân Mộ nhìn thấy tình huống này, vội vàng phát huy bổn phận mẹ hiền của nàng ta. Vội vàng chạy tới nâng Vân Mộng Vũ đứng lên, nhưng kỳ quái là nàng lại nâng dậy được.


      Nàng thầm cắn chặt răng, xoay người ôn nhu khuyên Vân Mộ, “Lão gia ngươi cần mắng Vũ nhi, Vũ nhi bình an trở về là tốt rồi. Ngươi xem, ngươi la Vũ nhi sợ tới mức dám đứng dậy.”


      Nghe Lí Như ôn nhu khuyên giải, Vân Mộ cảm thấy hưởng thụ vạn phần, quay đầu an ủi Lí Như: “Ngươi đó, quá thiện lương. Lần trước nàng trở về ta còn nghĩ nàng hối cải mà thay đổi, nghĩ tới tại lại hoang đường như thế.”


      Nghe bọn họ kẻ xướng người hoạ, nàng muốn gì. Lần trước Vân Mộ đối xử với nàng như vậy nhất định là có tình, mà lúc ấy nhìn trong mắt tình cảm chợt lóe, chẳng lẽ là đối với Mộc Lâm.


      Như vậy rốt cuộc là nhớ đến chuyện của Mộc Lâm như thế nào, vì sao khi nhìn nàng lại lộ ra ánh mắt áy náy.


      Đợi đến khi nàng điều tra ra, nếu như chuyện của năm đó cũng có phần của Vân Mộ, như vậy nàng tuyệt đối tha cho .


      Những người ở đây giờ phút này nhìn Vân Mộng Vũ, nhưng nàng vẫn cúi đầu thỉnh an, biết là có ý gì.


      Trong mắt Vân Mộ cũng nghi hoặc, nàng bị làm sao vậy.


      Lần trước bởi vì chuyện của Vân Ngọc, trong lòng đối với nàng là cực độ chán ghét, mà lần này cũng biết nàng rất có thể là bị bắt cóc, nhưng phái người cứu viện, hơn nữa hôm nay biết được nàng trở về trong lòng lại cảm thấy hoảng loạn.
      Bởi vì đêm qua, bởi vì nàng xuất , nữ nhi xuất sắc nhất của bị hào quang của nàng che đậy. Cho nên vừa nghe nàng trở về, liền nhân từ mà gán cho nàng tội danh.


      Vốn tưởng rằng nàng nhanh mồm nhanh miệng đáp trả , ai ngờ tại lại là tình huống này.


      Trong lòng Vân Ngọc lại rất đắc ý, nàng nghĩ Vân Mộng Vũ này bị phụ thân mắng đến choáng váng, cho nên mới ngây ngốc ở đó. Vân Dung cùng Lí Như nhất thời cũng biết nàng muốn làm cái gì, cũng chỉ có thể nhìn nàng, chuẩn bị ứng phó.


      Trong ánh mắt của mọi người, Vân Mộng Vũ rốt cục cũng ngẩng đầu lên. Ánh mắt bình thản, mặt lộ ra vẻ lạnh lùng, có độ ấm nhìn bốn người ở đây.


      Lí Như suy nghĩ, đây là chuyện gì, chẳng lẽ tiểu tiện nhân này muốn tuyên chiến với toàn bộ hữu tướng phủ sao? Mà Vân Mộ cũng mang vẻ mặt nghi hoặc nhìn nàng.


      Nàng muốn làm cái gì, ánh mắt lợi hại nhìn nàng.


      Trong ánh mắt kỳ dị của mọi người, nàng đạm mạc mở miệng: “Như thế nào lại nhìn ta như vậy, rất kỳ quái sao?”


      Vân Mộ vừa định tiếp bị chặn lại.


      “Vân Mộ, ngươi cần , nghe ta hết. Ta biết ngươi có rất nhiều câu hỏi, ta từng bước từng bước trả lời, cần gấp. Đầu tiên vừa rồi ta thỉnh an ngươi nhưng lại thỉnh lâu như vậy, đó là bởi vì về sau ta cũng thỉnh an ngươi nữa. Đây dù sao cũng là lần cuối cùng, cho nên ta mới thỉnh lâu chút. Như vậy ngươi nhất định hỏi vì sao là lần cuối cùng. Đó là bởi vì, từ hôm nay, từ nay về sau, Vân Mộng Vũ ta phải là nữ nhi của ngươi. Vậy ngươi có phải muốn hỏi tiếp vì sao ta đột nhiên tiếp nhận ngươi đúng ?”


      Vân Mộng Vũ đến đây ngừng chút, tới gần Vân Mộ, lớn tiếng lên án: “Bởi vì ngươi căn bản xứng làm cha, giống như ngươi căn bản nên ở thế gian này. Cho nên làm nữ nhi của ngươi ta có cảm giác bị sỉ nhục, cho nên ta muốn cùng ngươi đoạn tuyệt quan hệ.”


      Tất cả mọi người sửng sốt, Vân Mộng Vũ lại dám, dám mắng to hữu tướng đương triều, lại ra ngôn ngữ kinh hãi như vậy, nàng phải là bị bệnh .


      Ba mẹ con Lí Như nhất thời cũng biết gì, làm gì. Mà người bị mắng là Vân Mộ lại mang vẻ mặt trầm đứng ở đó, nghịch nữ này dám như thế, quả nhiên là xem thường nàng.


      Gân xanh tay nổi lên, tay phải nâng lên muốn ra quyền.


      Giờ phút này trong lòng Vân Mộ muốn đánh chết nữ nhi chết tiệt này.

      Tối ta post ch mới nhá [​IMG]Mn đọc truyện vui
      Chris thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 57: Vân Ngọc tự cho là thông minh


      Tay phải của Vân Mộ nâng lên muốn đánh nàng, lại bị cánh tay mềm mại khác ngăn cản. Tay phải của Vân Mộng Vũ bắt lấy tay của Vân Mộ, khiến cho thể thực ý đồ.


      Ánh mắt như đao của Vân Mộ nhìn nàng, hận thể giết nàng. Vân Mộng Vũ mang vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Vân Mộ, trong mắt thần sắc. Hai người nhất thời cứ giằng co như vậy.


      Nhìn tình huống này, ba mẹ con Lí Như cực kỳ vừa lòng, trong lòng các nàng hy vọng Vân Mộng Vũ cùng Vân Mộ càng đối đầu càng tốt.


      Vân Ngọc vui mừng lộ nét mặt.


      Vân Mộng Vũ cùng tướng phủ đoạn tuyệt quan hệ, có thân phận đích nữ để xem nàng ta nhảy nhót như thế nào?


      Quan trọng nhất là, nếu Vân Mộng Vũ cùng tướng phủ đoạn tuyệt quan hệ, như vậy nàng và Vân Dung là đích nữ.


      Mà Vân Dung nhìn thấy Vân Ngọc như vậy, khẽ nhăn mày, lấy tay khẽ chạm vào tay Vân Ngọc, nhắc nhở Vân Ngọc chú ý tình hình tại, cần đắc ý vênh váo, đừng làm cho phụ thân sinh nghi.


      Vân Ngọc nhận được nhắc nhở của Vân Dung, vội vàng thu hồi biểu tình vui vẻ, đổi thành biểu tình kinh ngạc nhìn chuyện xảy ra.


      Lí Như thấy hết động tác của các nàng, trong lòng đột nhiên ý thức được, đó là cơ hội khó có được a, chỉ cần hôm nay hai cha con bọn họ đoạn tuyệt quan hệ, như vậy nàng là có thể làm chính thất, hai nữ nhi của nàng chính thức trở thành hai đích nữ tôn quý.
      Trong lòng tính toán, đến trước mắt Vân Mộ cùng Vân Mộng Vũ. Sầu lo : “Làm sao vậy, lão gia ngươi làm cái gì vậy, Vũ nhi cũng chỉ là nhất thời vậy mà thôi, chẳng lẽ ngươi đoạn tuyệt quan hệ với nàng sao? Vũ nhi tuổi còn , có hơi lỗ mãng tí, nhưng nàng là nữ tử đời chồng, nếu thực đoạn tuyệt quan hệ, ngươi xem Vũ nhi nên sống như thế nào a.”


      Vừa nghe Lí Như , trong lòng Vân Mộng Vũ vui vẻ, đúng là buồn cười. Lí Như này đúng là cao thủ a. Những lời này có nghệ thuật a, biểu hiền lành lại còn bỡn cợt Vân Mộng Vũ. Vốn Vân Mộ để ý, hơn nữa những lời này, phỏng chừng Vân Mộ kia muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con. Bất quá ngươi bước đến cửa, như vậy nàng trước hết cho ngươi nếm thử cay đắng chút, giảo hoạt trong mắt nàng chợt loé.


      Quả nhiên, nghe được Lí Như , Vân Mộ sắc mặt càng đen, muốn mở miệng chuyện, thình lình lại bị Vân Mộng Vũ vung tay, đột nhiên Vân Mộ bị vung tay, nhất thời khống chế được thân mình, thân hình nhoáng lên cái, tay kia bị vung ra theo quán tính mà đưa qua bên.


      Sau đó, toàn bộ đều im lặng, chỉ nghe được thanh thanh thuý của bàn tay. Lí Như bất thình lình bị cái tát đánh vào mặt hướng sang bên, khóe miệng lại chảy ra vết máu.


      Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Vân Mộ, đây là có chuyện gì, nàng nghĩ làm cho mâu thuẫn của bọn họ gay gắt hơn, thêm tí lửa, nhưng tại cái chuôi lửa này sao lại đốt về phía mình.


      Vân Ngọc mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn Vân Mộ, phụ thân làm sao có thể đánh mẫu thân?
      Vân Dung bình tĩnh hơn chút, ánh mắt nàng nghi hoặc nhìn Vân Mộng Vũ, nàng đến tột cùng là muốn làm cái gì?


      Vân Mộ nhất thời có chút sửng sốt, ngơ ngác nhìn bàn tay , trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt. Nhớ lại, năm đó cũng đánh Lâm nhi cái tát, cũng chính là lúc quan hệ của bọn họ vỡ tan. Từ đó về sau, đến khi nàng khó sanh mà chết, cũng gặp nàng.


      Trong lúc nhất thời rất nhiều chuyện cũ nổi lên, dồn nén vào tim .


      Ánh mắt phức tạp của nhìn Vân Mộng Vũ, nàng từng mất tích hai tháng, từng đau lòng khi gặp lại nàng, nghĩ đây là đứa của và Lâm nhi, nghĩ nên đối tốt với nàng chút, nhưng nghĩ tới sau khi nàng trở về, tướng phủ bị nàng làm cho gà chó yên. Nàng lại gây cản trở tiền đồ hai nữ nhi xuất sắc của .


      tại lại đại nghịch bất đạo như thế, có lẽ lúc trước nên cho nàng sống đời này. (Út: súc sinh)


      Nhìn Vân Mộng Vũ bằng ánh mắt áy náy, nghi hoặc, bình tĩnh, kiên định, cuối cùng lại chuyển thành tàn nhẫn.


      Nếu lừa gạt người thương nhất, đều chỉ là lợi dụng, cuối cùng lại làm cho nàng u buồn khó sanh mà chết. Như vậy bây giờ cũng chỉ là nữ nhi mà thôi, chết đứa, còn rất nhiều đứa khác.


      Nhìn trong mắt Vân Mộ tàn nhẫn, Vân Mộng Vũ đáy lòng phát lạnh. Đây là người như thế nào, lại có thể đem vẻ mặt tàn nhẫn ra đối với nàng, muốn giết nàng sao?
      Hổ dữ còn ăn thịt con, như vậy Vân Mộ, quả nhiên là cầm thú bằng a. (Sally: quá chính xác)


      Như vậy, động cơ hôm nay của Vân Mộ nàng nhớ kỹ, nếu nàng tra ra chuyện năm đó có phần của , nàng cũng nương tay với .


      Vân Mộng Vũ nhìn ánh mắt tàn nhẫn của Vân Mộ, tuy rằng trong lòng có gai, nhưng trong mắt lại có nửa điểm biểu lộ, ánh mắt nàng vẫn lạnh lùng như cũ.


      Tàn nhẫn cùng trong trẻo nhưng lạnh lùng, hai người bọn họ cũng chìm vào suy nghĩ.


      Mà Lí Như bên cạnh bị xem , nhìn đến tình hình này, cắn chặt răng, nũng nịu mở miệng: “Lão gia, cái tát này xem như ngươi trút hết giận, vậy cần chấp nhặt với Vũ nhi. Ai u......”


      Vân Mộng Vũ hết chỗ , nàng bị nữ nhân kia đánh bại a.



      Đến lúc này, còn muốn sắm vai vợ hiền mẹ từ, còn muốn châm biếm nàng, còn chấp nhặt cùng nàng.


      Lí Như này nếu đưa đến hoàng cung, chừng có thể lên làm hoàng hậu, hành động này, tâm cơ này, định lực này. Nhìn nàng bên vừa nhịn đau bên vừa tính kế, Vân Mộng Vũ cảm thấy khổ tâm cho nàng.


      Mà nam nhân kia vừa nghe đến lời này, vội vàng xoay người sang chỗ khác xem, vừa thấy vẻ mặt sưng đỏ của Lí Như, khóe miệng run run, qua trấn an.


      “Như nhi, còn đau ?”


      đau, thiếp thân có việc gì.” Lí Như ôn nhu trở lại còn nhìn Vân Mộ tươi cười.


      Lí Như này giống tiểu thư khuê các ôn nhu lại hào phóng, bị ủy khuất còn mạnh miệng cười, nhu nhược mang theo kiên cường, nhìn thấy vậy, Vân Mộ hận thể ôm vào lòng an ủi.


      Bất quá Vân Mộng Vũ cũng có tâm tình thưởng thức vở diễn này, nàng ngắt lời :“Các ngươi cần phải như vậy, nơi này cũng phải là Bách Hoa lâu, các ngươi biết ghê tởm, là làm bẩn Tâm Mộng cư của ta?”


      Lí Như còn muốn cùng Vân Mộ tình chàng ý thiếp phen, vừa nghe Vân Mộng Vũ , sắc mặt lập tức trắng xanh.


      Đây phải mắng nàng là kỹ nữ sao?


      Vân Mộ cũng nguy hiểm nheo mắt lại, muốn mở miệng, lại bị người khác giành trước.


      Nguyên lai là Vân Ngọc nhịn được, nàng vọt tới trước mặt Vân Mộng Vũ liền mắng:“Vân Mộng Vũ, ngươi có ý gì, ngươi mẹ ta là kỹ nữ? Quá đáng, ngươi còn ở tướng phủ mới là sỉ nhục, nhanh cút xéo khỏi đây.”


      Vừa nghe đến đây, sắc mặt Lí Như cùng Vân Mộ xấu hổ, nữ nhi này sao lại thế, những lời này có thể thẳng ra sao? Điều này làm cho người khác nghĩ là a.


      Vân Dung đứng ở bên cạnh cũng mang vẻ mặt khó chịu, trong lòng thở dài, nàng làm sao có thể có muội muội ngu xuẩn như vậy. Nàng lúc này đột nhiên phát muội muội này bình thường xinh đẹp đáng tại lại như bao cỏ có nhan sắc gì.
      Tất cả mọi người đối với lời của Vân Ngọc xấu hổ thôi, ai phát Vân Mộng Vũ lúc này đứng ở giữa, tay nắm lại trong tay áo, cẩn thận quan sát có thể thấy tay nàng run run.


      Vân Ngọc còn nghĩ Vân Mộng Vũ bị nàng rất xấu hổ, rất đắc ý. Lại đột nhiên nhìn thấy Vân Mộng Vũ mạnh mẽ ngẩng đầu lên, Vân Ngọc nhìn thấy ánh mắt so với băng tuyết càng lạnh thấu xương kia, chỉ cảm thấy quanh thân bị đóng băng lại, lại biết nên phản ứng như thế nào.


      Ánh mắt kia lạnh như băng như tuyết, lạnh thấu xương, chút độ ấm, làm cho người ta như rơi xuống vực sâu, lạnh vô cùng.

      Chương mới ak
      Chris thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 58: Đuổi ta ?

      Ánh mắt Vân Mộng Vũ lạnh lùng nhìn Vân Ngọc, Vân Ngọc chỉ cảm thấy cỗ lạnh đến đáy lòng, buông xuống đầu mình, dám nhìn thẳng vào mắt của nàng.


      Vân Mộng Vũ từng bước chậm rãi đến gần Vân Ngọc, Vân Ngọc bị dọa chỉ biết đứng tại chỗ, hai chân như nhũn ra.


      Mọi người ở đây đều phát biến hoá của Vân Mộng Vũ, Vân Mộ gấp: “Vân Mộng Vũ, ngươi muốn làm cái gì?”


      có làm cái gì, ta chỉ là muốn cùng Ngọc muội muội hai câu mà thôi.” Nghe Vân Mộ quát lớn, nàng thèm để ý, ngược lại giương mắt ôn nhu trả lời.


      Nhìn sắc mặt nàng ôn hòa nhu uyển, cùng với giọng điệu mềm hòa hoãn, mọi người cũng để ý.


      Mà Vân Ngọc lúc này lại bị ánh mắt vừa rồi của Vân Mộng Vũ nhìn sợ tới mức thể nhúc nhích, ngay cả muốn câu cũng thể. Nàng chỉ có thể nhìn tiện nhân kia từng bước tới gần nàng, mỗi bước tới gần, lòng của nàng nhịn được trầm xuống phần.


      Vân Mộng Vũ tuy rằng khóe miệng mang theo ý cười, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng như băng.


      Đợi đến trước mặt Vân Ngọc, nàng hô lên “Vân Ngọc.”


      “Dạ......” Vân Ngọc theo bản năng ngẩng đầu trả lời.


      Lúc ngẩng đầu nàng tiếp nhận hai bạt tai, nàng đứng sững sờ ở nơi đó.


      Nàng bị đánh, hơn nữa là bị tiện nhân Vân Mộng Vũ đánh.


      Trong lúc nhất thời nàng điên cuồng, tiến lên phía trước nghĩ đánh lại Vân Mộng Vũ, nàng sớm quên cảm giác tim đập nhanh. tại, nàng chỉ có loại cảm giác, nàng bị đánh, từ đến lớn, cho tới bây giờ nàng luôn được che chở, thương, đâu chịu nổi ủy khuất này. Nàng nhất định phải xé rách tiện nhân Vân Mộng Vũ kia.


      Lúc tay Vân Ngọc gần chạm đến mặt Vân Mộng Vũ, bị Vân Mộng Vũ lấy tay đẩy ra, bởi vì là tư thế lên, đột nhiên bị người khác đẩy như vậy, nhất thời mất cân bằng, cả người đều té.


      Lí Như nhìn thấy tình hình này, vội vàng đau lòng ra từ trong lòng Vân Mộ, chạy đến trước mặt Vân Ngọc xem xét Vân Ngọc có bị thương hay .


      Vân Ngọc vừa thấy Lí Như lại đây, nhất thời bổ nhào vào lòng Lí Như khóc lớn.


      “Mẫu thân, đau quá a, nàng đánh ta, Vân Mộng Vũ tiện nhân kia lại dám đánh ta.” Vân Ngọc nghĩ nhiều, trực tiếp đem hai chữ tiện nhân ra.


      Lí Như lòng đau như cắt cũng để ý.


      Vân Mộ cùng Vân Dung tuy rằng giống Lí Như chạy tới xem, nhưng lại mang ánh mắt lo lắng nhìn bên này.


      Vân Mộ nhìn Vân Mộng Vũ quát: “Ngươi muốn làm gì? nghĩ tới ngươi là người tâm địa rắn rết, ngay cả muội muội cũng đánh.”


      Nghe Vân Mộ , Vân Mộng Vũ nở nụ cười, nàng lớn tiếng cười, cười đến nước mắt đều chảy ra.


      Người ở đây đều biết làm sao.


      Nàng cười xong, châm chọc đối với Vân Mộ : “Tâm địa rắn rết? Nếu bàn luận về tâm địa rắn rết, ta so với tất cả các ngươi, ta đây quả thực chính là tâm bồ tát.”


      “Vũ nhi, mau nhận sai với phụ thân , lão gia tha thứ cho ngươi.” Lí Như thấy Vân Mộng Vũ như vậy, sợ nàng ra chuyện gì nên vội vàng chen vào .


      Ai ngờ, Vân Mộng Vũ nghe được lời của nàng, chỉ ngừng lại, ngược lại chỉ vào nàng : “Nhận sai, như vậy xin hỏi ta sai chỗ nào? Lí Như, từ khi ta còn đến giờ ngươi đều như vậy, dùng chiêu lấy lùi để tiến nhằm ly gián quan hệ giữa ta và Vân Mộ cùng với lão thái bà kia. Như thế nào, tại đến nước này, còn dùng sao? Ngươi thực nghĩ ai cũng ngu xuẩn như Vân Mộ sao, người nhầm to rồi.”


      Vừa nghe đến đây, Vân Mộ dáng vẻ già nua vừa chuyển được chút sắc mặt giờ phút này cũng đen lại. chỉ vào Vân Mộng Vũ quát: “Ngươi cái gì?”


      cái gì? ngươi ngu! Chẳng lẽ ngươi nghe hiểu. Còn trừng ta, chẳng lẽ ta sai rồi. Chuyện trước kia ta , vậy lấy chuyện Vân Ngọc mà . Ngươi có gặp qua thứ nữ nho dám lên tiếng khi có người lớn hơn ở nhà chưa, lại dám lấy tay chỉ vào đích nữ? Mà Vân Ngọc ngươi thương nhất lại làm như vậy! tiểu thiếp được ngươi sủng ải nhất lại muốn ta xin lỗi, xin hỏi ta sai cái gì?” Vân Mộng Vũ cũng yếu thế, lớn tiếng trả lời. (Út: mắng hay lắm. Sally: Nghe rất sướng tai nha)


      Vừa nghe Vân Mộng Vũ nàng là tiểu thiếp, sắc mặt Lí Như tái mét. Rồi cũng ủy khuất cúi đầu : “Nhưng ngươi cũng đánh Ngọc nhi hai bạt tai a.”


      Ý tứ này chính là Vân Ngọc sai, nhưng nàng cũng đánh Vân Ngọc, lại chính là nàng sai. Bất quá, nàng làm sao có thể nhịn như vậy.


      “Phải ? Ta đánh nàng, có vấn đề sao? Thứ nữ nhục mạ đích tỷ, mà ta chỉ là nhàng đánh nàng hai bạt tai, có vấn đề sao? Còn nữa, Lí Như, đến , ngươi chỉ là tiểu thiếp mà thôi, nơi này có chuyện cho ngươi xen vào sao? Ngươi lại dám nghi ngờ đích nữ là ta?”


      Lí Như bị Vân Mộng Vũ đến mức ra lời, nhìn bảo bối nữ nhi khóc thương tâm, trong lòng lại khó chịu, sóng mắt vừa chuyển, quay đầu nhìn Vân Mộ nhu nhược hô tiếng: “Lão gia.......”


      Nhìn thấy nữ nhi khóc ngã vào lòng thiếp, cùng với thiếp mắt rưng rưng nước nhìn mình, Vân Mộ trong lòng mềm nhũn, quay đầu nhìn Vân Mộng Vũ mắt hung ác.
      “Cho dù Ngọc nhi sai lầm, chẳng lẽ ngươi thể nể tình di nương nhiều năm qua chiếu cố ngươi, nuôi ngươi lớn đến chừng này. Còn nữa.......”


      cần còn nữa, lời của ngươi ta nghe chỉ cảm thấy ghê tởm. Cái gì nhiều năm chiếu cố, thực là mỏi miệng ngươi. Ngươi nên hỏi tiểu thiếp dấu của ngươi chiếu cố ta như thế nào trong nhiều năm qua.” Nàng trực tiếp ngăn chặn lời của Vân Mộ.


      Nghe xong lời của nàng, Vân Mộ quay đầu nghi hoặc nhìn Lí Như.


      Lí Như muốn lung tung vừa thông suốt, sắm vai chút lương mẫu hình tượng, ai ngờ lại bị câu của Vân Mộng Vũ làm bà nghẹn ra được.


      “Lí Như nếu ngươi dám dối, hai nữ nghi của ngươi gả được, chết tử tế được.”


      Cái này Lí Như câu dối cũng ra được.


      Vân Mộ nhìn thấy tình huống này trong lòng cũng tin Vân Mộng Vũ, lại nhìn mẹ con Lí Như trong ánh mắt dẫn theo nhè sắc bén.


      Vân Mộ trong lòng buồn bực, nghĩ là đều do Vân Mộng Vũ mà ra, lại kiên nhẫn quay đầu nhìn nàng : “Tốt lắm, ngươi muốn cùng với ta đoạn tuyệt quan hệ, vậy đoạn tuyệt . Vậy ngươi mau khỏi tướng phủ .”


      Đám người Lí Như tại cũng dám nữa, đỡ phải lời nhiều sai nhiều. Hơn nữa trải qua việc vừa rồi với Vân Mộng Vũ, nàng tiếp tục giả làm mẹ hiền nữa.


      “Vân Mộ, ngươi giỡn sao? Đuổi ta ra khỏi tướng phủ, ngươi lầm chứ? Đến tột cùng là ai nên cút khỏi đây a? Cũng là ngươi ở lâu, thế nhưng lại nghĩ đây là nhà của ngươi sao. là chịu nổi, có người ràng ở nhà người khác, dùng tiền người khác, còn biết mang ơn. Loại hành vi này quả thực là heo chó bằng a. Ngươi đường đường là hữu tướng, rốt cuộc còn biết xấu hổ a? Lại còn dám đuổi ta , này đến tột cùng đây là nhà ai? Vân Mộ ngươi nghe xem nào?” Vân Mộng Vũ trong lòng cực kỳ tức giận, tay nắm chặt thành quyền.


      Xấu hổ cho cái gọi là đức hạnh của người làm cha!
      Ng đẹp ơi cho ta chân ngồi hóng chương mới nhà nàng nhá,ngày hôm qua ta mới vào đọc truyện này đọc mạch đến bi h luôn chỉ mong đọc nhanh nhanh để còn cm cho nhà nàng để nàng lấy động lực edit ,hồi trc ta cũng vào đọc cv bộ này rồi nhưng đọc mãi chỗ hiểu chỗ ko,bi h thấy nhà nàng edit vui quá trời quá đất luôn há,tks nhà nàng nhiều nha(edit nhanh chút cho mọi ng có tr đọc cho ghiền ah )
      Chương mới đây...mại dô ak...
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :