1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiên tài khí phi - Ngọc Khuyết (C167) HOÀN đã có ebook

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 49: Ngu xuẩn?


      Vân Mộng Vũ vẻ mặt hoảng sợ, mang theo giọng điệu khó có thể tin “Làm sao có thể, ta và nàng cũng từng là......” xong cũng gì nữa, cả người nhàng run run lên.



      Tên thủ lĩnh hắc y nghe như thế, trong mắt lên tia trào phúng, khinh miệt “Từng là cái gì, chẳng lẽ ngươi còn cho rằng các ngươi từng là hảo tỷ muội, nàng nhớ tới tình cảm tỷ muội với ngươi, cho ngươi con đường sống, quả thực là ngu ai bằng.”
      Nghe như thế nàng lờ mờ đoán được là ai, chính là nữ nhân nhu nhược giả nhân giả nghĩa kia! (chính là Tuyết Nhi người hại chết Vũ tỷ chân chính a)



      Hắc y nhân lại tiếp:“Làm sao vậy, phản đối sao? Ta còn tưởng rằng ngươi có điều oan uổng, nghĩ tới, ngươi lại giống như vậy. Lại giả vờ hôn mê, bất quá chuyện ngươi quyến rũ người khác lại là .”



      “Phải ? Nhưng ngươi biết ta từng giết người. Kỳ , lúc ngươi bắt ta ta vẫn còn tỉnh táo.”



      Ngay từ đầu nghe nàng từng giết người, Hắc y nhân để ở trong lòng, chỉ nghĩ đến là nàng ta đe doạ mình. Rồi sau đó nghe được Vân Mộng Vũ là từ lúc đầu đến giờ nàng vẫn luôn tỉnh táo, mặt lại lộ ra nụ cười châm chọc, đối với năng lực của mình vẫn luôn tự tin như vậy.



      “Tỉnh táo sao, ngươi tiếp tục . Vậy ngươi ta nghe xem, ngay từ đầu ngươi có thể giấu giếm ta, sau đó tại sao ta lại phát được?”



      Nghe câu hỏi này, nàng chỉ cười cười, sau đó hai mắt sáng như đuốc nhìn .



      “Đó là bởi vì ta cho rằng hỏi được tin tức của người sai khiến ngươi, ngươi quả nhiên phụ kỳ vọng của ta.” Nàng xong, mang vẻ mặt cợt nhả nhìn .



      Kỳ ngay từ đầu nàng nghĩ nên tiếp tục hôn mê, bất quá ngẫm lại lại cảm thấy ổn, nếu bọn họ muốn nhanh chóng lấy đầu nàng, vậy là có oan cũng chưa a. Vẫn nên tỉnh lại mới có cảm giác an toàn, như vậy có thể cùng bọn họ thương lượng phen.



      Nếu nàng vẫn giả vờ hôn mê, bọn họ đừng mơ mà phát , nàng bơi lội tốt như vậy, nín thở chỉ là chuyện , kiên trì trong thời gian vẫn là có thể.



      Nghe xong lời của nàng, nhớ tới lúc chuyện với nàng, nhất thời phát vô tình tiết lộ thân phận của chủ nhân. Sắc mặt trắng nhợt, bất quá nháy mắt cũng là đổi lại ngoan.



      “Ngươi biết việc nên biết, vậy ta giết ngươi, miễn cho đêm dài lắm mộng. Chỉ có thể trách ngươi tự cho là thông minh.” xong, lập tức rút đao muốn giải quyết Vân Mộng Vũ, đúng lúc rút đao lại phát toàn thân vô lực, nhất thời xụi lơ, người khác thấy thế cũng là muốn rút đao, nhưng đều là kết quả như vậy, toàn bộ đều xụi lơ.



      Thủ lĩnh Hắc y nhân thể tin ngẩng đầu nhìn Vân Mộng Vũ.



      Vân Mộng Vũ, vừa rồi, nghĩ nàng tự cho là thông minh tại lại cho bất ngờ lớn như vậy.



      Nàng dám hạ độc bọn , mà bọn họ lại hề phát , điều này sao có thể.



      Thân là Tuyết vệ, bọn họ có thể phân trăm độc, chỉ cần có ít mùi bay ra ngoài, liền biết, nhưng tại lại hề hay biết mình bị trúng độc, thể nhìn nàng bằng cặp mắt khác xưa.



      “Như thế nào, tò mò ta hạ độc với ngươi như thế nào sao?” Vân Mộng Vũ nhìn thấy vẻ mặt khó tin cùng bộ dáng của lập tức mở miệng.



      Bất quá Hắc y nhân trả lời, nàng cũng để ý, nàng vẫn rất tốt bụng giải thích nghi hoặc của bọn .



      “Đó là bởi vì ta hạ là vân thị nhuyễn cốt tán, độc này vô sắc vô vị, có thể làm cho người ta nháy mắt toàn thân vô lực. Thế nào cảm giác như thế nào?”



      Này còn may mà ông ngoại của nàng, ham nghiên cứu những thứ cổ quái. Mà tên của loại độc này lại chính là tên của nàng.



      Độc này được nàng chế tạo thành trạng thái sương khói, sau đó lại cho vào trong phượng hoàng huyết ngọc. Như vậy đến lúc đó chỉ cần chạm vào cơ quan, lập tức loại khí vô sắc vô vị này bay ra, mà bị phát giác.



      Bởi vậy phượng hoàng huyết ngọc là bảo bối khi nàng xuât môn, có thể giải độc lại có khả năng phóng độc, quả nhiên là thứ tốt a.



      Chuyện này sinh ra cũng là bởi vì kiện lần trước bị Sở Minh An bắt cóc khiến nàng phải chuẩn bị tốt. nghĩ tới quả nhiên vẫn rất có công dụng, đúng là may mắn a.



      “Xem ra Vân tiểu thư và lời đồn ngoài kia khác nhau, làm cho tại hạ nhìn với cặp mắt khác xưa a.” biết là vô tình hay cố ý, Hắc y nhân kia lại đột nhiên như vậy.



      Nghe câu đó, trong lòng nàng hiểu , vẻ mặt lại mang theo đắc ý.



      “Ngươi đúng là có mắt nhìn, chỉ là tin tưởng sai người mà thôi, thế nào, nếu ngươi làm thuộc hạ của ta , ta cam đoan có thể mang đến vinh hoa phú quý cho ngươi.” Bày ra bộ dáng vênh váo đắc ý, Vân Mộng Vũ lại cố tình quên người đó là địch, bắt đầu dụ dỗ Hắc y nhân kia.



      Mà thủ lĩnh hắc y trong lòng cười lạnh, mặt bày ra bộ dáng giãy dụa.



      “Ngươi cho là như vậy là có thể thu phục ta sao? Như vậy ngươi cũng quá xem ta. Còn có, ngươi cho rằng ngươi hứa hẹn đủ thứ có thể động vào ta sao?”



      “Kỳ ngươi vẫn động tâm đó phải sao? Ngươi muốn cái gì có thể đề xuất, Hộ quốc tướng quân phủ sau lưng ta, ngươi cảm thấy có chuyện gì là làm được?”



      “Vân tiểu thư quả làm cho tại hạ động tâm. Hộ quốc tướng quân phủ có thiếu tướng quân Mộc Phong trở về, nay là oai hùng. Như vậy có lẽ cầu của tại hạ chừng có thể thực được........” Hắc y nam tử làm như cảm thấy có lý, nhưng vẫn ra cầu, chỉ nửa mà thôi.



      “Vậy cuối cùng là ngươi có cầu gì?” Nghe được nửa câu của Hắc y nhân, Vân Mộng Vũ cũng có chút nóng nảy, lại tiến lên từng bước.



      Nhìn động tác tự giác của nàng, trong mắt hắc y nam tử lên tia máu. Nữ nhân ngu xuẩn, hôm nay cho nàng sống bằng chết!



      “Vân tiểu thư hãy đến gần chút, dù sao đây cũng là việc bí mật.” Hắc y nhân kia bày ra bộ dáng khó xử với Vân Mộng Vũ.



      “Có gì khó sao?” Vừa nghe lời của y nam tử, Vân Mộng Vũ vui mừng quá đỗi, bước nhanh về phía .



      Đến gần, còn rất thân thiện ngồi xổm xuống cạnh hắc y nhân.



      Nhìn loạt động tác của nàng, trong mắt hắc y nam tử lên tia trào phúng, ghé sát tai nàng dùng thanh mơ hồ : “Còn muốn dụ dỗ ta? Cũng nhìn xem bản thân ngươi có trọng lượng gì ? Vân Mộng Vũ, ngươi là ngu xuẩn, ngươi thể thông minh ra sao?” xong, quay đầu , nghĩ sắc mặt của nàng rất khó coi và tái nhợt.



      Lại nghĩ rằng nhìn thấy chỉ là sắc mặt lạnh nhạt, ánh mắt chuyển động, trong mắt cất giấu đầy cơ trí, làm sao có thể tự cao và lỗ mãng như lúc nãy.



      Trong lòng ngạc nhiên vô cùng, muốn động thủ, lại có cảm giác bất lực, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, rốt cuộc nên lời.
      Phiên NhiênChris thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 50: Giết người



      Thủ lĩnh hắc y nhân kinh ngạc lẫn nghi ngờ nhìn Vân Mộng Vũ, muốn tốc chiến tốc thắng lại có cảm giác bất lực, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, rốt cuộc nên lời.
      Người chậm rãi ngã xuống, chỉ chốc lát liền tắt thở, thể động đậy.



      người nhìn qua có vết thương nào, nhưng cẩn thận quan sát vẫn có thể phát , người có rất nhiều châm.



      Vân Mộng Vũ đặt tay phải lên thủ trạc từ ấn xuống đổi sang nhàng vuốt ve. Người cũng tao nhã đứng dậy, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt rốt cuộc thấy người chết bên cạnh, mà là xoay người vẻ mặt đạm mạc nhìn sáu Hắc y nhân khác, ánh mắt kia làm cho trong lòng sáu y nhân cảm giác lạnh.



      Nữ nhân này đáng sợ, trong nháy mắt giết thủ lĩnh của họ.



      Vương Ngũ mặc dù là người nhất trong Tuyết vệ, nhưng võ công cùng mưu trí lại là người cao nhất Tuyết vệ. Mà Vương Tuyết Nhi đem chuyện này giao cho tất nhiên là cho rằng đây là chuyện cực kỳ đơn giản, khẳng định có thể hoàn thành nhiệm vũ, nghĩ tới tại cũng là tiền mất tật mang.



      Vân Mộng Vũ vẻ mặt lạnh nhạt nhìn bọn họ, chậm rãi tới gần bọn họ. Nhìn Vân Mộng Vũ từng bước tới, như tử thần đến gần, mỗi bước cứ như giẫm nát bọn họ.
      Nàng đến trước người bọn họ, trong mắt thương hại, tay phải xoa , lập tức, tất cả Hắc y nhân đều mất mạng.



      Nhìn đống thi thể, trong mắt của nàng hề có thương hại, có chút đồng tình nào. Bởi vì khi sinh ra nàng có chút quyền lợi nào nên nàng cũng dư thừa tình cảm.



      tại là loạn thế, trong hoàn cảnh này nàng có thể gặp bất cứ nguy hiểm ở đâu, nếu vô y, bị người giết mà chết thảm. Hôm nay chính là ví dụ tốt, nếu nàng thể tự cứu mình, như vậy kết cục của nàng rất thê thảm.



      Chỉ khi nàng quyết tâm và phải cứng rắn, mới có thể thong dong mà sống.



      Quyết định như vậy, ánh mắt nàng càng kiên định.



      Nháy mắt sau đó, nàng cũng biến mất.



      Vân Mộng Vũ rất là cẩn thận trốn, chạy khỏi sân, liền vào cái ngõ , ra nàng còn ở trong thành, chưa bị mang ra khỏi thành.



      Nàng cẩn thận ra khỏi ngõ kia, đột nhiên cảm giác hình như có tiếng bước chân di chuyển, cảm thấy cả kinh, nghĩ nhiều, nàng nhìn bức tường bên cạnh, lập tức trèo tường.



      Lúc này bên ngoài tường có bốn Hắc y nhân che mặt, hai mắt đều màu đỏ, người đầy sát khí.



      “Đại ca, chúng ta nhất định phải thay Tiểu Ngũ báo thù a. Chết tiệt, nếu ta biết ai giết Tiểu Ngũ, ta phải lột da , lóc xương , uống máu .” Ánh mắt của Vương Tứ tràn ngập hận ý cùng ngoan .



      “Ta cảm thấy chuyện này đơn giản, Vân Mộng Vũ kia ta cảm thấy đơn giản.”



      “Vương Tam, ngươi cần coi trọng ả ta, chủ nhân cho ngươi điều tra nàng, ngươi phải là bị ả mê hoặc rồi chứ.” Vừa nghe Vương Tam như thế, Vương Nhị bên cạnh lập tức bác bỏ, trong mắt Vân Mộng Vũ chỉ là bao cỏ, Tiểu Ngũ chết khẳng định có liên quan đến ả, bởi vì Tiểu Ngũ là người bắt ả . Nhưng muốn tin Tiểu Ngũ chết là do ả giết, đánh chết , cũng tin.



      Nhớ tới Tiểu Ngũ, trong mắt Vương Nhị hằn mảnh dữ tợn, năm người bọn họ sống chết có nhau, lại được huấn luyện từ cùng nhau, tình cảm so với huynh đệ ruột thịt chỉ có hơn chứ kém.



      Nhưng tại năm người lại thiếu người, lúc ấy bọn họ ở trong mật thất bàn bạc, lại đột nhiên nhận được tín hiệu của Tiểu Ngũ, lập tức xuất phát, lúc tới kịp chỉ thấy được thi thể.



      Lúc ấy bọn họ sững người lại, biết phản ứng ra sao.



      chết!



      Tiểu Ngũ chết!



      Tiểu đệ bọn họ thương nhất chết!



      Tuy rằng là sát thủ, làm rất nhiều chuyện xấu ngay cả chính bọn họ đều đếm hết, tính tình lại hết sức tàn nhẫn vô tình. Mặc dù như vậy, bọn họ vẫn có tình cảm.
      Con người chính là như vậy, vô luận xấu xa bao nhiêu, sâu trong đáy lòng của vẫn có phần tình cảm .



      Bọn họ run run bắt tay vào kiểm tra người của Tiểu Ngũ cùng vài Hắc y nhân khác phát bọn họ trúng loại độc rất kỳ quái, loại độc này màu mùi, chưa từng thấy qua.



      Nhưng bọn họ cũng phát Tiểu Ngũ chết là người trúng vô số ngân châm như sợi tóc, ngân châm có tẩm độc, mà còn là kịch độc.



      Này ra tay này nhất định là cao thủ dùng độc, cũng là cao thủ dùng ám khí. Bọn họ lập tức đuổi theo, thề phải bắt được cao thủ kia và Vân Mộng Vũ, nhất định phải cho bọn họ chết có chỗ chôn.



      Vương Nhị nhớ tới tình cảnh kia, sát khí trong mắt càng thêm dày đặc.



      Vì phòng ngừa bọn họ ầm ỹ, thủ lĩnh Tuyết vệ Vương Nhất lúc này cũng mở miệng.



      “Đừng ầm ỹ, chuyện này có gì phải ồn ào, nếu muốn biết chân tướng, muốn biết nữ nhân kia có đơn giản hay , cứ bắt ả lại biết. tại nhiệm vụ cấp bách là phải đuổi theo, nếu trốn thoát, chúng ta nên đòi lại công bằng cho Tiểu Ngũ.”



      Vương Nhị lúc này bị lời của Vương Nhất làm cho tỉnh ra, liền áy náy, là hồ đồ. Bốn người họp lại bàn bạc chút rồi chia nhau ra truy đuổi Vân Mộng Vũ.



      Đợi bọn truy đuổi, cách bức tường Vân Mộng Vũ giờ phút này mới dám thở ra, lúc này lòng nàng vẫn kịch liệt hồi hộp.



      Rất nguy hiểm, nếu như bị bọn họ bắt, hậu quả biết thảm như thế nào.



      Nhớ đến mọi việc, nàng cũng biết mình mạo hiểm, ngay từ đầu nàng vẫn chưa khởi động mưa lê hoa châm đó là bởi vì sợ xung quanh có người khác. Nàng tiếp tục dò hỏi Hắc y nhân kia. Mà Hắc y nhân kia cũng rất biết phối hợp làm cho nàng biết ở đây có người khác, lúc phát ra tín hiệu, nàng biết.



      Mà nàng bên cùng thương lượng, bên quan sát vẻ mặt của Hắc y nhân xung quanh, tai cũng cẩn thận nghe động tĩnh xung quanh. Nàng phát Hắc y nhân mang vẻ mặt lo lắng nàng lập tức hưng phấn, biết được xung quanh có sát thủ khác. Nhưng sau khi giết bảy người này, nàng đột nhiên nhìn thấy lưng của thủ lĩnh Hắc y nhân có ống trúc được mở ra, nàng lập tức biết tốt, vội vàng chạy trốn.



      Quả nhiên ngoài dự liệu, ống trúc kia là tín hiệu liên lạc với bọn họ, mà Hắc y nhân luôn tự tin kia, nghĩ có thể lừa được Vân Mộng Vũ, vội dùng đến ống trúc kia. Đến cuối cùng trước khi chết mới sử dụng.



      Lúc này Vân Mộng Vũ nhớ tới vẫn cảm thấy lạnh cả người, nếu Hắc y nhân ngay từ đầu biết bị trúng độc, lập tức dùng ống trúc phát tín hiệu liên lạc, như vậy bây giờ biết kết cục của nàng ra sao.



      Thầm hô may mắn, ổn định lại tâm tình. Nàng liền quan sát nhà nơi nàng trốn.
      Chỉ thấy trong đình viện có vài cái cây, bài trí có vẻ lịch , tao nhã.



      Nàng nhất thời đối với chủ nhân của nơi này đánh giá, nghĩ chủ nhân cũng là người khá lịch . Lúc ngắm cái cây to kia, thình lình sau lưng truyền đến thanh ngạc nhiên của nam nhân.



      “Là ngươi!”
      Phiên NhiênChris thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 51: Đêm mưu


      Sau khi nghe được thanh ngạc nhiên của nam nhân, Vân Mộng Vũ trong lòng buồn bực, chẳng lẽ là người quen sao?


      Ai là người quen?


      Quen Vân Mộng Vũ trước kia?


      Mình sao?


      Nhưng trí nhớ của mình về nam nhân có hạn a......


      Trong lòng nghi hoặc vội quay đầu, nhìn về phía người tới.


      Khuôn mặt tinh xảo như ngọc, làm cho người ta có cảm giác gần gũi.


      , đại phu!


      Vân Mộng Vũ choáng váng, ngờ leo qua bức tường này, lại núp đúng nhà người quen.


      đúng a, nàng nhớ lúc ấy nàng mang theo cái khăn che mặt a, làm sao có thể nhận ra được.


      “Công tử làm sao nhớ tiểu nữ, trong khi tiểu nữ có mang khăn che mặt?” Vân Mộng Vũ cũng phủ nhận, liền thoải mái thừa nhận.


      “Bởi vì người nương có loại hơi thở kỳ lạ, là loại hơi thở này cho tại hạ biết.” Tây Lâm Hạo phát ra tiếng trầm thấp, lạnh lùng nhưng trong trẻo, nghe cực kỳ thoải mái.


      Nghe , trong mắt nàng lộ ra nghi hoặc.


      “Chắc ngươi dùng qua Tịch Diệt Thanh Liên.”


      phải hỏi mà là khẳng định, Tây Lâm Hạo dựa vào thiên hạ đệ nhất thần y của mà phán đoán, khẳng định với Vân Mộng Vũ.


      “Tịch Diệt Thanh Liên?”


      Sao nàng lại biết?


      Nàng mang vẻ mặt mê mang nhìn , biểu tình này giống làm bộ.


      “Chẳng lẽ ngươi biết sao, ngươi từng dùng qua Tịch Diệt Thanh Liên. người ta có Băng Liên Châu, có thể cảm nhận được người ngươi tản mát ra hơi thở của Tịch Diệt Thanh Liên.” Tây Lâm Hạo thấy vẻ mặt mê mang của nàng, trong lòng hiểu sao lại tin lời nàng .


      “Ngươi ta nghe xem Tịch Diệt Thanh Liên là cái gì?” Vân Mộng Vũ mang vẻ mặt chân thành nhìn .


      Nhìn thấy cặp mắt trong suốt như nước kia lẳng lặng nhìn , trong lòng loại cảm xúc kì lạ sinh ra.


      “Tịch Diệt Thanh Liên này cũng là ta may mắn được đọc trong quyển sách cổ, nhưng bởi vì quyển sách cổ kia trọn vẹn, xem được đầy đủ, cho nên ta kỳ hiểu biết nhiều lắm. Tịch Diệt Thanh Liên sinh ra ở địa phương xa xôi, thuộc về Thất quốc, ở cuối Bồng Lai đảo, cũng là nơi của Tuyết Uyên, chỉ khi cả hai hợp lại chỗ mới có thể sinh thành. Hơn nữa là ngàn năm có cây, được Bồng Lai đảo cùng Tuyết Uyên tôn sùng là bảo vật. Về phần nó có công hiệu gì ta cũng biết, bất quá trong sách cổ có câu đánh giá về nó, chỉ có Tịch Diệt, mới có thể trọng sinh.”


      Chỉ có Tịch Diệt, mới có thể trọng sinh!


      Rất ý nghĩa, nhưng nàng vẫn biết Tịch Diệt Thanh Liên có ích lợi gì?


      Bất quá tại cũng có thể người nàng có bảo vật.


      Bồng Lai đảo, đến đó.


      Mà Tuyết Uyên, nàng có loại cảm giác nam tử như tiên ở Danh Nhạc các nhất định có quan hệ với Tuyết Uyên, hơn nữa tựa hồ biết người nàng có Tịch Diệt Thanh Liên.
      Nàng tìm cơ hội cùng chuyện, nhất định phải người bình thường.


      người nàng có mang bảo vật, như vậy có thể mang đến tai hoạ cho mình hay .
      “Tịch Diệt Thanh Liên người ta người khác có thể nhìn thấy sao?” Nàng hỏi.


      , Thiên thư có , khi dùng, chỉ có Băng Liên Châu cùng với người bảo hộ nó mới có thể cảm ứng được. Hơn nữa ngươi yên tâm, ta ra đâu.” Tây Lâm Hạo cũng rất trịnh trọng cam đoan với Vân Mộng Vũ.


      “Cảm ơn.” Bằng trực giác, nàng tin tưởng lừa nàng.


      cần cảm tạ, bởi vì ta cũng muốn ngươi giúp ta bảo vệ bí mật. người ta Băng Liên Châu cũng là bảo bối, cũng thể tiết lộ. Cho nên chúng ta cùng nhau bảo vệ bí mật này.” Tây Lâm Hạo vì muốn nàng gia tăng gánh nặng tâm lý, lại tạo cảm giác thoải mái cho nàng.


      Nghe xong lời của , trong lòng nàng ấm áp, cảm thấy là người tốt, lại hiểu ý người khác, ấm áp như gió mùa xuân.


      Trong đầu linh quang chợt lóe, nàng mở miệng : “Vị công tử này nếu là đại phu, trong nhà hẳn là có phòng bị dược liệu.”


      “Dược liệu quả chút, nương chắc cũng biết y thuật, biết nương cần loại dược liệu nào?” Tây Lâm Hạo chưa hỏi nàng dùng làm gì, chỉ thân thiết hỏi nàng cần loại nào.


      “Hoa mạn đà la, sinh thảo ô, sinh xuyên khung, đương quy.”


      Nghe đến mấy dược liệu này, Tây Lâm Hạo trong lòng thả lỏng, đây là dược liệu để điều trị thân thể cho nữ tử.


      Tây Lâm Hạo lập tức vào phòng lấy thuốc, chỉ chốc lát liền cầm mấy bao dược ra.


      Nàng hai tay tiếp nhận gói thuốc, lập tức ngẩng đầu lên, chân thành , “Hôm nay cảm ơn công tử, ngày sau gặp lại, nhất định phải mời công tử ăn bữa cơm, thể lòng biết ơn.”


      cần khách khí, ta chỉ tiện tay giúp đỡ mà thôi.”


      “Sắc trời tối, tiểu nữ còn có việc, quấy rầy công tử, xin từ biệt.”


      Cho dù trong lòng muốn, nhưng miệng vẫn ôn hòa “Nếu nương có việc, vậy hãy làm .”


      Hai tay Vân Mộng Vũ hướng về phía Tây Lâm Hạo làm động tác cáo từ, bước nhanh ra cửa sau, là ngượng ngùng nghĩ lại lúc leo tường.


      Mà Tây Lâm Hạo lại đứng tại chỗ như cũ, sau lúc lâu mới ảo não phản ứng lại. lại quên hỏi tên của vị nương kia, cũng quên tên của .


      Tây Lâm Hạo lúc này mới phát , bản thân mình có lúc chật vật như vậy, nhịn được lắc đầu cười khổ.


      Vân Mộng Vũ ra từ cửa sau, lập tức lén lút lặng lẽ mình vào Hồng Diễm lâu.


      Linh Lung nhìn nữ tử trước mặt, trong mắt tràn ngập lo lắng “Tiểu thư, ngươi phải nhanh chân lên, bằng báo cho Tường thúc, cho phái người tới đón ngươi.”


      Nghe được lời của Linh Lung, trong mắt Vân Mộng Vũ lóe tinh quang, đôi mắt sáng như ngọc. Nàng kéo tay Linh Lung, ôn nhu : “ cần, ta chỉ tìm Tường thúc lúc cần mà thôi, ta tự bảo trọng được, vẫn là nên phiền toái Tường thúc. Hơn nữa, hôm nay hai người theo ta bị ta giết, tại ngươi lại phái hai người cùng ta, khẳng định rất an toàn, ta sao.”


      Nhìn mắt tiểu thư lên kiên định, nàng biết mình khuyên được tiểu thư, chỉ có thể yên lặng trong lòng cầu nguyện tất cả đều tốt.


      Thay đổi thân hắc y nam trang, sau lưng là hai người theo, ra khỏi Hồng Diễm lâu. đến đoạn đường, đường chỉ còn lại mình nàng, hai người kia đều bị nàng phái sát thủ dẫn , mà nàng còn lại là bước nhanh ra ngoài thành.


      Đến ngoài thành vào rừng cây , nàng tìm chỗ, đem dược liệu nam tử kia cho, sau đó ở chỗ của Linh Lung chế thành thuốc bột. Nàng đem thuốc bột đặt ở , nhàng châm lửa, cho nó cháy từ từ, nàng bỏ thêm chút bột của Vân gia, cho nên thuốc bột này cũng là vô sắc vô vị, hạ vào trong gió đêm, trong khí lượng thuốc khá lớn.


      Lúc này khóe miệng nàng gợi lên, tươi cười mang theo thị huyết, lặng yên nở rộ, như cây thuốc phiện nở rộ vào ban đêm, xinh đẹp vô cùng.


      Hừ, nàng quyết định cần tìm chỗ nghỉ ngơi, khi phát địch nhân, nghĩ biện pháp giải quyết, nếu tích thêm thù địch.


      Hôm nay coi như là ví dụ sống động nhất!


      Chỉ chốc lát sau, liền nghe được có tiếng bước chân truyền đến.


      Có người đến!

      Hix quả nhà vắng vẻ quá ak [​IMG]
      Phiên NhiênChris thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 52: Trúng kế


      Chỉ chốc lát sau, Vân Mộng Vũ liền nghe được có tiếng bước chân truyền đến.


      Có người đến!


      Trong mắt nàng lên tia sáng.


      Hắc y nhân từ xa xa bay vút xuống, tới giữa cánh rừng liền ngừng lại. thân hắc y, mặt cũng che khăn đen, làm cho người ta thấy diện nạo. Nhưng người lại cảm thấy hơi thở rất tàn bạo.


      tay người này cũng nhuộm khá đầy máu tươi, hôm nay Vân Mộng Vũ nàng thay trời hành đạo mà chấm dứt !


      Vân Mộng Vũ tránh ở gốc cây đại thụ sau đó nín thở, chờ đợi bốn người bọn họ đến đông đủ, dược hiệu phát tác, động thủ với họ.


      Mà Hắc y nhân kia vừa rơi xuống đất, liền cẩn thận nhìn xung quanh, vẫn chưa phát ra điều gì. Nhưng thân là sát thủ nên hề thả lỏng cảnh giác, tay đặt ở thân kiếm, tùy thời cơ mà đối phó.


      dò xét xung quanh lần, vẫn chưa phát cái gì, chuẩn bị tìm kiếm ở nơi khác. Lại thấy Vương Nhị cũng chạy đến.


      Vương Nhị vừa rơi xuống đất, liền tới trước mặt Vương Tứ, mở miệng hỏi: “Vương Tứ, thế nào, có phát ?” ánh mắt lại cảnh giác nhìn bốn phía.


      có phát a, ngươi xem tin tức của Vương Nhất có lầm hay ?” Vương Tứ hơi nghi hoặc mở miệng .


      đâu, đại ca luôn suy nghĩ chu toàn. Hơn nữa có tới hai người nhìn thấy nữ tử mặc quần áo trắng tinh bị Hắc y nhân mang , xác định là đến nơi này. Cho thấy đó là Vân Mộng Vũ và đồng bọn của ả.”


      “Bọn họ có lẽ trốn ở đây, chỉ là chúng ta nhất thời chưa tìm được mà thôi. Hơn nữa người nọ cũng , hắc y nam tử còn bị thương người, có thể dùng xe ngựa chạy đến đây, chúng ta vẫn nên tìm nhanh .” Vương Nhị nghĩ rồi phân tích cho Vương Tứ nghe.


      Vương Tứ nghe xong nghĩ cũng có lý, sau đó hai người lại tìm tòi những nơi gần đó.


      May mắn Vân Mộng Vũ bây giờ mặc trang phục màu đen, lại che dấu cực bí , nếu , tất nhiên dễ dàng làm cho bọn họ phát . Cho dù bọ họ phát cũng sao, người bọn họ cũng trúng độc, thể vận động mạnh. Nhưng nếu vậy, nàng thể bắt hết bọn chúng.


      Lúc hai người tìm kiếm, lại có người đến.


      Lại thêm hai Hắc y nhân bay xuống.


      Nhìn thấy tình huống này, trong lòng nàng mừng rỡ.


      Rốt cục cũng tề tựu đủ!


      “Thế nào?” Vương Nhất lập tức nhìn Vương Nhị hỏi.


      có phát gì, chúng ta nghĩ có nên tìm bốn phía hay ?”


      Nhìn thấy tình huống này, Vương Nhất cùng Vương Tam đồng thời nhíu mày. Vương Tam trong lòng có loại cảm giác bất an, chuyện đêm nay có vẻ rất quỷ dị.


      Đầu tiên là Tiểu Ngũ vô cớ chết thảm, tiếp theo khi tìm hung thủ, gặp được tình huống tại cũng có điểm đáng ngờ, giống như có người thầm thao túng, tuy y nghĩ vậy nhưng cũng nghĩ trùng hợp như thế.


      Kẻ say xỉn kia vô cớ đụng vào , đến tiên tử áo trắng, hấp dẫn lực chú ý của . Còn có Vương Nhất đụng vào xa phu cũng quá trùng hợp a.


      Vương Nhất trong lòng bất an ngẩng đầu lên lại vừa vặn nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Vương Tam, hai người nháy mắt cảm thấy đây là cái bẫy.


      tốt, chúng ta bị trúng kế, mau.” Vương Nhất quyết định nhanh, cảm thấy việc cấp bách là chạy nhanh khỏi nơi này.


      Chuyện này rất quỷ dị, mà nơi này giờ phút này người cũng có vẻ rất quỷ dị, khiến trong lòng ngừng dâng lên cỗ bất an.


      Tuy rằng bình thường Vương Nhị cùng Vương Tứ hành có vẻ lỗ mãng, nhưng đối với lời của đại ca vẫn nghe theo. Vừa nghe đại ca như vậy, trong lòng biết xảy ra chuyện gì, cũng theo lão đại cùng lão tam chuẩn bị rời khỏi nơi này.


      “A, vì sao ta cảm thấy toàn thân vô lực, đây là có chuyện gì.” chuẩn bị vận nội lực rời vương Tứ lập tức cảm thấy toàn thân mềm mại vô lực, lập tức quỳ xuống.
      Mọi người cũng đều phát tình huống như vậy, đều rất hoảng sợ, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra. Trong lúc nhất thời bốn Hắc y nhân đều quỳ mặt đất, mới có thể miễn cưỡng chống đỡ thân thể ngã xuống.


      “Đại ca, phải làm sao bây giờ. Xem ra, chúng ta quả thực trúng kế.” Vương Tam vẻ mặt trầm trọng .


      Vương Nhất cũng phát tình huống lúc này rất nguy cấp, muốn gửi tín hiệu, ai ngờ lúc này trong rừng lại truyền ra giọng mềm mại.


      “Thôi đừng nên phát tín hiệu làm gì, phát ra cũng mất đầu thôi.” Mấy người vừa nghe đến thanh này đều rất ngạc nhiên, làm sao có thể có nữ tử lúc này.


      Chỉ thấy ở cánh rừng bên kia xuất nam nhân mặc y phục màu đen, người nọ vẻ mặt cười yếu ớt, về phía bọn họ.


      Vân Mộng Vũ cười yếu ớt tới gần bọn họ, trong mắt cũng mang theo mảnh hàn băng. Đây đều là những người muốn mạng của nàng!


      Nàng tuyệt đối cho bọn họ có đường sống trở về!


      “Vân Mộng Vũ, là ngươi!” Vương Tam vừa thấy nàng, lập tức liền nhận ra.


      Bởi vì Vương Tuyết Nhi từng phái điều tra Vân Mộng Vũ, tuy lúc này Vân Mộng Vũ mặc trang phục của nam nhân, nhưng chỉ cần liếc mắt cái liền nhận ra được.


      Ba người khác lập tức kinh hãi.


      Vân Mộng Vũ?


      Làm sao có thể, bọn họ làm sao có thể tin được bộ dáng thong dong trước mặt, hơn nữa việc đặt bẫy này làm sao có thể là Vân Mộng Vũ.


      “Ngươi, ngươi là Vân Mộng Vũ?” Vương Nhị lắp bắp, căn bản đặt nữ nhân này trong mắt, vậy mà ngay lúc này lại uy hiếp tính mạng của bốn huynh đệ bọn họ.


      “Đúng vậy, chính là ta. Làm sao vậy, có phải rất khó tin?” Vân Mộng Vũ tại cảm thấy rất thú vị, nàng nghĩ nên cho bọn họ chết sớm, phải tra tấn bọn họ chút trong lòng mới thấy thoải mái. Vì thế nàng lại mở miệng, nhưng lại kêu bốn người mắt đỏ như máu xuất tại đây.


      “Ngũ đệ của các ngươi giống các ngươi a, vẫn nghĩ giết ta dễ như trở bàn tay, nhưng cuối cùng ai gặp Diêm vương trước đây. Hơn nữa, ngũ đệ các ngươi bị chết thực thảm. Các ngươi phải muốn thay báo thù sao? Đáng tiếc a, tại tính mạng các ngươi cũng khó bảo toàn. Nhưng sao, con người của ta luôn thiện lương, nhất là chịu được khổ sở của người khác. Cho nên tuy rằng thể cho các ngươi báo thù như ý nguyện, nhưng vẫn là có thể lấy loại phương thức khác thỏa mãn tâm nguyện nho của các ngươi. Vậy , đưa các ngươi xuống địa ngục, cùng đoàn tụ với ngũ đệ của các ngươi.” Nhìn xem, lòng nàng tốt, lại còn giúp bọn họ nghĩ chu đáo như vậy, sợ năm huynh đệ bọn họ đơn. (Sally: tỷ cũng quá thiện lương rồi)


      có cách nào, đây là nhược điểm của nàng, lòng nàng rất dễ mềm yếu. Ai, xem ra về sau phải sửa lại... (Sunny: Hix, Vân tỷ mà sửa lại biết "mềm yếu" như thế nào a)


      Vân Mộng Vũ cảm thấy thú vị nghĩ, mà bốn vị bên kia lại bình tĩnh như vậy. Bọn họ tại muốn đem Vân Mộng Vũ băm thành trăm mảnh, mới có thể giải được mối hận trong lòng a.


      Nhìn thấy bọn họ đằng đắng sát khí nhưng lại làm được gì, trong lòng Vân Mộng Vũ rất vui sướng. Cả đêm liên tục gặp ba lượt ám sát, trong lòng buồn bực đến cực điểm, tại cuối cùng cũng tìm được niềm vui.


      Trong lòng cảm thấy thoải mái chút, đột nhiên nhìn ngân quang bên cạnh.
      Phiên NhiênChris thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 53: kiếm giết sạch


      Cả đêm liên tục gặp ba lượt ám sát, trong lòng buồn bực đến cực điểm, tại cuối cùng cũng tìm được niềm vui.


      Trong lòng cảm thấy thoải mái chút, đột nhiên nhìn ngân quang bên cạnh.


      Dám phát tín hiệu, bọn họ đúng là chưa tới phút cuối chưa thôi a. chúng cần phát, chúng lại càng muốn phát.


      tại tốt rồi, vốn nghĩ ở lại cùng bọn họ lâu chút, tại xem ra là được.


      các ngươi đừng phát tín hiệu, các ngươi nghe, ta đây chỉ có thể đưa các ngươi trước.”


      Vương Nhất gửi tín hiệu , biết bọn họ sống được. Nhưng chỉ cần có cơ hội báo thù, bọn họ cũng thể buông tha.


      Đợi khi nghe Vân Mộng Vũ , trong lòng bọn họ trận lạnh lẽo, trong mắt khó có thể che dấu tuyệt vọng.


      Nhìn trong mắt bọn họ mang vẻ tuyệt vọng, trong lòng nàng tuy có xúc động, nhưng nàng nương tay, nếu đối với địch nhân nhân từ chính là đối với chính mình tàn nhẫn.


      Nàng nâng tay lên, cổ tay chuyện động, vô số ngân châm liền hướng bọn họ bay , mấy mạng người cứ như vậy mà ngã xuống.


      Nhìn thi thể đầy đất, Vân Mộng Vũ vẫn đứng lâu trong rừng, trong lòng suy nghĩ, lâu mới thở dài hơi. Sau đó lại xoay người rời , về phía nơi ở của Tường thúc.


      Khoảnh khắc nàng rời , cây có bóng trắng bay xuống, tư thái tao nhã, giống như tiên. Sở Hiên đứng ở đó, ánh trăng chiếu xuống khuôn mặt mặt , giờ phút này có biểu tình gì, nhưng trong mắt tràn đầy giãy dụa.


      tới từ sớm, mọi hành động của nàng thấy, nhưng chưa muốn thân.


      ra, nàng có năng lực tự bảo vệ mình.


      Mà hành vi của dường như rất dư thừa.


      Chung quy, vẫn ảo tưởng.



      mang nhiều trọng trách người như vậy, phải như thế nào mới có thể ở cùng chỗ với nàng đây?


      Tựa hồ là quá khó khăn.


      Như vậy, nên cách xa nàng chút, như vậy đối hai người đều tốt.


      Đột nhiên có tiếng động, đám người về phía bên này.


      tránh, cứ như vậy đứng ở trong rừng.


      Rất nhanh, rất nhiều Hắc y nhân đến, thủ lĩnh bọn chúng người mặc thân hồng y, mặt che khăn đỏ. Hồng y kia trong đêm tối toát ra hương vị nên lời.


      Tất cả đều đến đông đủ, hồng y thủ lĩnh nhìn thấy bốn thi thể, mí mắt nhịn được co giật. nghĩ tới Tuyết vệ xảy ra chuyện, nhưng lại là bị giết toàn bộ. Quả nhiên thể nghĩ tới.


      Võ công bọn họ tại Sở quốc mặc dù phải lợi hại nhất, nhưng bọn họ giỏi về bày trận cùng hạ độc, cho nên tuyệt kỹ ám sát của bọn họ là thứ nhất.


      Nhưng mà, nghĩ tới bị giết sạch.


      Nghĩ vậy, hồng y thủ lĩnh rất cẩn thận nhìn người đứng sâu trong rừng, trong mắt e dè kiêng kị.


      Nhưng biết rằng, hung thủ sớm ở nơi này, hơn nữa người đó cho tới khi giết toàn bộ Tuyết vệ đều cho họ có cơ hội bày trận hay thi triển võ công.


      Sở Hiên đứng ở nơi đó chưa động đậy, trong lòng lúc này rất khó chịu, đột nhiên thấy nhiều người đến, trong mắt nhịn được lên tia thị huyết. Những người này khẳng định là cùng bọn, như vậy, thuận tay giúp nàng giải quyết.


      Hồng y thủ lĩnh nhịn được mở miệng: “Các hạ đây là ý tứ gì?”


      có người trả lời.


      “Người đất là do ngươi giết sao?”


      Vẫn ai trả lời.


      “Các hạ cũng quá kiêu ngạo. Chẳng lẽ các hạ cho rằng chỉ cần mình ngươi so lại với bọn ta sao? Nếu các hạ chịu trói, ta cầu xin chủ nhân, tha cho con đường sống.” Trong lòng Hồng y thủ lĩnh rất ảo não, nhưng vẫn quyết định thử xem, xem thử có bắt được người này hay . Hơn nữa người này cho cảm giác sâu lường được, trong lòng cảm thấy thực bất an.


      Đáng tiếc tính nhầm.


      Người đối diện vẫn hề động tĩnh. Cái này, hồng y thủ lĩnh động thủ
      thể được. Lặp lặp lại nhiều lần ai trả lời, nếu giải quyết, về sau làm sao thống lĩnh được thuộc hạ.


      Nhưng vẫn ngập ngừng nhìn về người phía trước, lại nhịn được mở miệng. “Các hạ, quả nhiên là rượu mời uống muốn uống rượu phạt. Vậy đừng trách ta khách khí. Người đâu lên cho ta.”


      Hồng y thủ lĩnh vung bàn tay to lên, sát thủ sau lưng liền đồng loạt rút kiếm, chạy nhanh về phía trước, mà hồng y thủ lĩnh kia chỉ đứng ở sau quan sát nhược điểm của địch nhân để chỉ huy chiến đấu.


      đứng phía sau nhìn tới, chỉ thấy thủ hạ của kiếm đều ra khỏi vỏ, mà Bạch y nhân kia lại hề động đậy. Dựa vào cảnh giác của sát thủ, đột nhiên muốn chạy , nhưng biết thể.


      Ánh mắt cứ gắt gao nhìn Bạch y nhân đứng đó.


      Rất nhiều Hắc y nhân tiến về phía Sở Hiên, kiếm của Hắc y nhân cũng tới trước mặt của Sở Hiên, nhưng đúng lúc này, mọi người chỉ thấy đạo ánh sáng loé lên, ngay sau đó, mọi người đứng im tại chỗ, duy trì tư thế giơ kiếm muốn chém.


      Đôi mắt của hồng y thủ lĩnh co rút lại, người này, đáng sợ, võ công này, quả thực làm cho người ta sợ hãi. Cảnh giới này thể nhìn .


      Chỉ chiêu, giết sạch trăm người, hơn nữa là tay giết người. nhất thời tin vào mắt mình, chỉ có thể ngốc nghếch nhìn nam tử áo trắng kia, lúc này vẫn duy trì tư thế cũ.


      Hồng y thủ lĩnh cảm giác được tính mạng bị nguy hiểm, thầm nghĩ mau rời , nhưng ý nghĩ trong đầu vừa xuất , ngay sau đó, người cũng mất hơi thở, té mặt đất, mất ý thức.


      đất chất đầy thi thể, mà giữa rừng chỉ còn lại nam tử áo trắng. Gió nhàng thổi qua, thổi bay mấy sợi tóc bên tai Sở Hiên, giãy dụa trong mắt cũng dần tan , cuối cùng chỉ còn lại ánh mắt sâu hun hút.


      lát sau, có vài Hắc y nhân chạy tới. Vừa đến, lập tức quỳ xuống đợi lệnh.


      “Đem nơi này xử lý.” Sở Hiên bỏ lại câu, xoay người rời , ngay sau đó thấy bóng dáng.


      Lại đến Vân Mộng Vũ chạy tới nơi ở của Tường thúc.


      Vừa vừa nghĩ chuyện phát sinh hôm nay.


      Hôm nay hai lượt sát thủ có phải là cùng người phái đến?


      Mà Đoạt hồn lâu kia là tổ chức gì, nàng cũng chỉ nghe qua mà thôi.


      Đột nhiên phát nàng ở thế bị động, luôn bị người khác tính kế, loại cảm giác nắm được trong tay này khiến nàng chán ghét.


      Chỉ cần nàng hơi vô ý có khả năng mất mạng.


      Hơn nữa là kiện ám sát trong hoàng cung, Yến kinh cũng ít chấn động, cục diện ra sao, biết đối với nàng có lợi hay ?


      suy nghĩ, đột nhiên cảm giác được có người đến gần. Nàng mang vẻ mặt đề phòng, tay phải liền xoa thủ trạc, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.


      Trong lòng thực bực bội, đêm nay lại xảy ra chuyện gì a, chẳng lẽ là vì trước khi ra khỏi nhà xem ngày, cứ chuyện này lại đến chuyện khác sao?


      Cảm thấy buồn bực vô cùng, nhưng mặt vẫn nghiêm túc, toàn thân đề phòng.


      Trong nháy mắt có hai hắc y nhân xuất trước mặt.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :