1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiên tài triệu hồi sư - Nhược Tuyết Tam Thiên (Tập 3 c39.3)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 37.1: Chờ?

      Edit: senna_lam


      "Tiểu, tiểu thư?" Hai tên binh lính mờ mịt còn chưa kịp phản ứng lại được, cuối cùng đầu óc bỗng nhiên xẹt qua dòng! Tiểu thư! Đại tiểu thư của Hồng Phong! Chẳng lẽ đúng là bọn họ ...... Đại tiểu thư! Hai binh lính giữ thành cũng có chút choáng váng, tên tuổi Vân Phong cho dù là khất cái cũng biết! Ở toàn bộ Đông đại lục ai mà biết ai mà hiểu oai phong cõi- Vân gia! Vân gia- người sáng lập ra thần thoại Vân gia tiểu thư, Vân Phong!

      Tên này làm cho người nắm quyền ở bốn đại đế quốc tại Đông đại lục vừa nghe sợ hãi, thường xuyên được mọi người truyền tai nhau chuyện, tuy rằng người từng gặp qua Vân Phong nhiều lắm, nhưng người biết tên nàng cũng coi như ít! Nhất là trong mấy thành lớn, càng như sấm bên tai! Bất quá người này ở mai danh tích ở Đông đại lục hơn năm rồi, ai biết nàng đâu, cuối cùng có người nào đó giải thích, nước khác* lịch lãm.

      *thực chất chỉ có nước thôi nhưng được chia ra như Đông đại lục, Tây đại lục,... nhưng nếu để là " nơi khác" chắc chỗ lắm vì thể gọi là Tây đại lục, nên ta để "nước khác" cứ coi như ra khỏi Đông đại lục vậy.

      Lời giải thích này được đa số người đồng ý, tuy Vân Phong xuất , nhưng nàng vẫn là tiêu điểm để đàm luận như cũ, đối với năm đế quốc Tạp Lan bị diệt, đế quốc Phong Vân sinh ra, còn vụ tranh đấu phát sinh ở đế quốc Già Diệp, đều là chuyện từ trong miệng mọi người qua, nữ tử mảnh khảnh kia, vị Triệu hồi sư kinh tài tuyệt diễm kia! ai biết nàng trở về hay , cường giả ra ngoài lịch lãm phải mất bao nhiêu năm chứ, có lẽ qua hết mấy kì cũng thấy bóng dáng của nàng, người trong Vân gia cũng hỏi được cái gì, nhưng ai dám vì Vân Phong ở đây mà rục rịch, bởi vì có quân đội Vân gia đầy bưu hãn, còn có tồn tại của Dong binh đoàn Hồng Phong!

      Cho dù Vân Phong có ở đây, hai lực lượng hùng mạnh này cũng làm cho Vân gia có chút lay động nào, thể khiêu khích!

      Hai tên binh lính giữ thành đứng đó mở to miệng nhìn rất buồn cười, Vân Phong hơi nhướng mày, hai người đột nhiên liền bỏ chạy, tốc độ vô cùng mau! Vân Phong khỏi thẫn thờ, nàng đáng sợ như vậy sao? Vừa biết tên nàng xong cư nhiên trốn nhanh như vậy?

      Quay người lại, liền chống lại ba khuôn mặt mừng như điên cố áp chế lại, ba người Hồng Phong cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh trở lại, khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng, ánh mắt tràn đầy vẻ mừng rỡ, bọn họ muốn hét lên, bọn họ muốn rống lên to, bọn họ ước gì cho tất cả mọi người, đại tiểu thư Hồng Phong quay về!

      “Được rồi, đừng đè nén nữa.” Vân Phong thản nhiên câu, ba tên chiến sĩ độ thở hổn hển, giây sau cả người điên cuồng hét lên! “Đại tiểu thư Hồng Phong quay về!”

      tiếng hô đột ngột vang lên tận trời mây làm cho Vân Phong có chút giật mình, khuôn mặt ba người tràn đầy hưng phấn đỏ cả lên, ở trong lòng Vân Phong lười biếng nhìn thoáng qua, Nhục Cầu kêu tiếng tỏ vẻ quen từ lâu, Khúc Lam Y tới vỗ vai Vân Phong, “Bọn họ rất là vui, nàng là nữ thần trong lòng bọn họ.” Khúc Lam Y nháy mắt với Vân Phong, Vân Phong liếc mắt qua, nữ thần hả?

      “Tiểu thư, ta lập tức thông báo cho đội trưởng biết!” Người vừa chuyện liền lấy truyền ngọc bài ra, tay cầm còn có chút run rẩy, chuyện lắp bắp, cảm giác khẩn trương khó hiểu lan ra, hai người còn lại dùng sức đánh đầu người nọ, “Mất mặt chết được! Ở trước mặt tiểu thư ra dáng vẻ đàn ông tí được !”

      Truyền ngọc bài im lặng trong chốc lát, phía bên kia mới truyền đến thanh , chẳng qua phải giọng Vân Phong quen thuộc, xem ra năm qua Hồng Phong mở rộng quy mô hơn, vậy mà còn mở rộng đến các đế quốc khác nữa chứ, điều này là điều Vân Phong có dự đoán trước.

      “Ba người các ngươi, nhiệm vụ hoàn thành rồi à?” thanh lười biếng vang lên, ba người thở gấp hơi, đối với truyền ngọc bài nhất tề quát: “Đội trưởng! Tiểu thư quay lại!”

      “Tiểu thư? Tiểu thư nào?” Trong lúc nhất thời đối phương chưa kịp phản ánh lại được, ba người khỏi có chút nóng nảy, “Chính là tiểu thư đó! Tiểu thư quay lại!”

      Đối phương vẫn còn chưa hiểu , “ ràng cho lão tử nghe, tiểu thư nào! phải là ba người các ngươi chịu làm nhiệm vụ mà lo tán chứ!”

      Vân Phong cười cầm lấy truyền ngọc bài, hướng về phía ngọc bài nhàng : “Vị đội trưởng này xin chào, ta là Vân Phong.”

      Bên kia ngọc bài đột nhiên có thanh , Vân Phong có chút buồn bực, chẳng lẽ thông tin bị cắt đứt rồi? Vừa định thêm câu, bên kia bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu to, “Mau! Mau liên lạc với trung đoàn trưởng! Tiểu thư quay lại! Nhanh lên mau!”

      Vân Phong nhướng chân mày, nghe bên kia điên cuồng hét lên vài tiếng song lại vang lên mấy tiếng bùm bùm, rất là náo nhiệt, cuối cùng thanh thở hổn hển truyền tới, “Tiểu, tiểu thư, người…người trở lại rồi à…”

      Vân Phong cười : “Ừ, ta trở về.”

      “Tiểu thư! Ta là tiểu đội trưởng trong tam trung trung đội hạ thiết thứ năm của Dong binh đoàn Hồng Phong, người gọi ta là Đại Lôi là được rồi!” gấp gáp tự giới thiệu, Vân Phong nghe qua thấy hơi dài dòng, nhưng cũng nghe ra được môn quy nay của Hồng Phong, đúng là mở rộng ra .

      “Hứ, đội trưởng cũng bình tĩnh kìa.” Ba tên lính đánh thuê khinh thường nhếch khóe miệng, đội trưởng dám thân thiết với tiểu thư như vậy, thực đáng giận!

      “Đại Lôi.” Vân Phong cảm thấy gọi cái tên này có chút tự nhiên, Đại Lôi, sét đánh sao? Bên kia ngọc bội giữ nguyên trầm mặc, nhưng vẫn có thể cảm nhận được tâm tình đối phương kích động, Vân Phong cười , “Đại Lôi, ta ở bên này còn có chút việc, xong rồi trở về Hồng Phong tổng bộ, giúp ta với Triệu thúc và Vương thúc tiếng.”

      “Về, trở về! Là, là… là!”

      Vân Phong đem truyền ngọc bài quăng cho ba tên chiến sĩ, ba người vội vàng luống cuống tay chân chụp được, bên kia ngọc bội còn chưa xong, “Tiểu thư, người tính khi nào trở về, còn nữa giờ người ở chỗ nào? Có muốn ta tới đó hay …”

      “Đội trưởng!” khẩu khí của ba tên lính đánh thuê đắc ý kêu tiếng, “Ta nhổ vào! Sao lại là ba người các ngươi, tiểu thư đâu!”

      “Há há, tiểu thư giờ cùng chúng ta ở Áo Uy, ngươi cứ yên tâm ! Chúng ta nhất định hộ tống tiểu thư trở về bình an!” Ba tên lính đánh thuê Hồng Phong đắc ý nhếch khóe miệng, Vân Phong nhìn thấy biểu tình của ba người liền bất đắc dĩ cười.

      “Hừ! Tiện nghi cho ba thằng nhãi con các ngươi! Nếu tiểu thư thiếu mất cọng tóc, các ngươi chờ nắm đấm của mọi người trong Hồng Phong !”

      Ba tên lính đánh thuê cười lớn, “Đội trưởng yên tâm, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!” xong liền dứt khoát cắt đứt liên lạc, ba tên lính đánh thuê tràn đầy kiêu ngạo, tự hào, bởi vì đại tiểu thư Hồng Phong cùng chỗ với bọn họ, đây chính là thù vinh, thiên đại vinh quang! Mấy người Hồng Phong khác nhất định hâm mộ bọn họ chết được!

      Khúc Lam Y có chút đau đầu đỡ cái trán, Hồng Phong…. ra tình địch tại nơi đó mới là đáng sợ nhất, số lượng còn có ưu thế áp đảo nữa chứ.

      “Tiểu thư, bây giờ chúng ta trở về sao?” trong lòng ba người đều tràn đầy mong mỏi, Vân Phong cười cười, nàng tính rời nhưng bất quá tại phải chào hỏi bạn cũ này trước, còn phải giải quyết số vấn đề xuất cảnh* của Hồng Phong nữa.

      *là từ đế quốc này qua đế quốc khác làm việc, nhưng ta biết dùng từ gì nên đành để vậy.

      đoàn tiến bước chân vội vàng tới, số lượng người đến còn ít, Vân Phong hoàn hồn, liền thấy được đống người vội vàng chạy tới đây, mà khuôn mặt tuốt đằng trước Vân Phong rất quen thuộc, qua khoảng thời gian gặp, vóc dáng Mục Thanh cũng cao hơn, bộ dạng suy nhược như bị bệnh kia vẫn thay đổi, khí chất thành thục hơn.

      “Vân Phong.” Mục Thanh đánh giá nữ tử trước mặt mình, lâu rồi gặp, nàng tựa hồ trưởng thành hơn nhiều, vẫn nhìn thấu thực lực của nàng như cũ, tựa như biển rộng sâu thấy đáy, hoàn toàn có điểm dừng.

      “Mục Thanh, lâu gặp.” Vân Phong thản nhiên chào hỏi, thống lĩnh cấp bậc trung kỳ, tốc độ tu luyện của quả nhiên nhanh , Áo Uy xác thực nên kiêu ngạo chút, dù sao thiên tài quá ít ỏi mà.

      “Đúng là lâu gặp, ở nơi này gặp được ngươi, là vinh hạnh của Áo Uy.” Mục Thanh cười ha ha, Vân Phong chú ý thấy người Mục Thanh mặc trang phục có gắn huy chương của hoàng thất Áo Uy, nghĩ lại thiên tài như Mục Thanh hoàng thất sao có thể buông tha cho, giờ chỉ giờ nắm chức vị rất quan trọng trong hoàng thất đây.

      Thời điểm hai người chuyện có ai dám xen mồm vào, mấy người theo phía sau Mục Thanh lẳng lặng đánh giá Vân Phong, thần sắc ba người Hồng Phong khẩn trương đứng bên cạnh Vân Phong, bộ dáng giống như ai dám thương tổn đến tiểu thư liền cùng người ta liều mạng vậy, Khúc Lam Y ở bên cười ha ha, “Muốn ôn chuyện lại cũng phải tìm chỗ tốt chứ, làm gì có đạo lý cho khách đứng ngoài đường chuyện?”

      Người theo phía sau Mục Thanh khỏi biến sắc, đây là ai! Sao dám vậy với Mục Thanh! muốn sống nữa à!

      Mục Thanh đưa mắt nhìn về phía Khúc Lam Y, “Các ngươi cùng nhau rời sao? Ha ha, quả nhiên, quả nhiên… lời này rất đúng, là ta sơ suất.” Mục Thanh cũng tức giận, hơi nghiêng người, người phía sau động tác lập tức liền lưu loát né sang hai bên, câu.

      thôi, theo ta vào.”

      Vân Phong cười ha ha: “Vậy làm phiền.” Ôm qua, ba người Hồng Phong cũng theo ở phía sau, tất cả mọi người tò mò nhìn và Nhục Cầu, lén lút thảo luận, cái nhục đoàn kia giống như là ma thú, vậy tiểu nương này đây là cái gì? Được Vân Phong ôm vào trong ngực, chẳng lẽ là con của nàng?
      Last edited: 12/11/16
      tú cầuB.Cat thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 37.2: Chờ?

      Edit: senna_lam



      Nếu Vân Phong biết được mấy người này suy nghĩ cái gì, nhất định tức giận đến phát cười cho coi, con của nàng? Nhìn bề ngoài của nàng làm sao có thể có đứa con lớn như vậy chứ! Tuy nhiên ở trong mắt mọi người, Vân Phong hiển nhiên phải là người bình thường, cho dù giờ nàng đứa con lớn vậy, người ta cũng chắc chắn lựa chọn...... Tin tưởng!

      Tâm lý của ba người Hồng Phong cũng như thế, đợi mọi người xung quanh khẽ xong, ba người đều cả kinh, đúng vậy nha! Tiểu thư như vậy mà lại cẩn thận ôm tiểu hài nhi, vậy đó nhất định chính là con của tiểu thư rồi! Vậy bên cạnh tểu thư nhất định là trượng phu* của tiểu thư!

      *chồng :))

      Trong lòng ba tên chiến sĩ biết giờ phút này có bao nhiêu là phức tạp, có chút cam lòng, có chút ủy khuất, tiểu thư sao sinh con rồi? Tiểu thư bọn họ lại là của nam nhân khác! Ba tên chiến sĩ đấy oán hận nhìn về phía Khúc Lam Y, Khúc Lam Y cảm nhận được luồng lãnh ý khó hiểu ở đằng sau.

      "Mặc kệ như thế nào đây cũng là chuyện vui."Ba tên lính đánh thuê ở phía sau giọng thầm, nhìn trong mắt đối phương đều thấy được cỗ lửa giận khó phai,"Chúng ta phải đem tin tức này cho cấp biết mới được."Nghiến răng nghiến lợi xong, ba nam nhân đều trầm nở nụ cười, tiểu tử, ngươi dám đụng vào tiểu thư của chúng ta, ta khiến cho ngươi biết chút hậu quả là cái gì! Hừ hừ hừ......

      Khúc Lam Y đột nhiên quay đầu, ba tên lính đánh thuê lập tức thay đổi thần sắc, Khúc Lam Y hồ nghi nhíu mày, sao lại thế này, vừa rồi kia cổ lãnh ý kia còn có tia địch ý kia là ở đâu ra......

      "Làm sao vậy?"Vân Phong chú ý thấy Khúc Lam Y có chút thích hợp, Khúc Lam Y nghi hoặc lắc đầu, ba tên lính đánh thuê theo ở phía sau có ý tốt nở nụ cười.

      Vân Phong lúc này đây cũng biết rằng, tin tức nàng có con nhanh chóng được truyền , hơn nữa dưới Hồng Phong người nào là tin cả, tất cả mọi người đều tin, hơn nữa còn hoàn toàn tin tưởng! Trong lúc nhất thời, dưới Hồng Phong tất cả đều rối loạn! Còn Vân Phong dĩ nhiên biết gì hết, trong lòng nàng còn có chuyện quan trọng hơn.

      theo sau Mục Thanh tới cái phủ đệ xa hoa trong thành, dọc đường có rất nhiều người vây xem, lúc thấy Nhục Cầu vai Vân Phong đột nhiên có người thất thanh kêu lên,"Ngươi kêu cái gì mà kêu, thấy Mục Thanh thiếu gia ở đâu à!"

      Người vừa kêu sợ hãi khép mở miệng, “Vân, Vân, Vân…”

      “Người ngớ ngẩn cái gì hả? Nhìn coi ngươi đúng là có tiền đồ!”

      “Vân Phong, là Vân Phong!”

      tiếng hô to này vang lên rước theo vô số thanh sợ hãi, nhất thời mọi ánh mắt thân thiết đều nhìn về phía bên này, Mục Thanh nở nụ cười, “Ngươi đúng là người có tên tuổi, có người nào biết ngươi.”

      Vân Phong nhếch khóe miệng, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của quần chúng vây quanh rốt cuộc cũng đến phủ đệ của Mục Thanh: “Nếu đến đây ta cứ ở lại đây chơi vài ngày ha, năm qua Đông đại lục biến đổi cũng ít.” Mục Thanh cười câu, tựa hồ thâm ý khác, “Ta nên chuẩn bị gian phòng hay là hai gian?”

      Sắc mặt Vân Phong đỏ lên, Khúc Lam Y cười lớn, “Đương nhiên là …”

      “Mục Thanh, ngươi đùa ta đấy hả?” thần sắc Vân Phong tốt câu, Mục Thanh câu môi cười, “Giỡn thôi mà, hai gian phòng vậy, hôm nay tạm thời nghỉ ngơi trước , có chuyện gì ngày mai hẳn sau.” Mục Thanh xong, liền xoay người ra ngoài, tuy tuổi chỉ mới nhiêu đó, nhưng cách chuyện cùng với ngữ khí và động tác đều quá mức lão thành, giống như có từ nhiều năm. Lần đầu tiên nhìn thấy Mục Thanh, Vân Phong thấy rằng thiếu niên này có chút già dặn, chứng minh dự đoán của nàng rất chính xác.

      Ba tên lính đánh thuê Hồng Phong ở phòng khác, sau khi Mục Thanh rồi cũng có người nào tới rồi quấy rầy, làm cho Vân Phong lúc này mới cảm thấy yên tĩnh, sắc trời bên ngoài dần tối, có số việc muốn gặp Mục Thanh để hỏi cho ràng, đúng là cần phải ở đây ngây ngốc mấy ngày thôi. Đặt lên giường, tựa hồ có chút buồn ngủ, Nhục Cầu cũng ngáp cái, nhảy khỏi vai Vân Phong.

      “Nàng muốn ra ngoài?” Khúc Lam Y thấy Vân Phong muốn ra ngoài liền hỏi, Vân Phong gật đầu, tục ngữ thể đề phòng người khác, huống hồ quan hệ của Hồng Phong và Áo Uy cũng ổn, hơn hết là Mục Thanh và nàng cũng có giao tình gì nhiều, cho nên an tâm ở trong này là có khả năng.

      Vân Phong ra khỏi cửa, Khúc Lam Y kêu tiếng để cho nàng dừng chân lại: “Tiểu Phong Phong!” thanh này kêu lên hình như có hơi ngấy, làm Vân Phong hiểu sao toàn thân nổi hết cả da gà.

      “Gì vậy?” Vân Phong quay đầu lại, liền thấy được mảng da thịt trắng thuần, khuôn mặt nhắn ngay lập tức ửng đỏ, quần áo Khúc Lam Y biết từ khi nào bị cởi ra, lộ bả vai ra ngoài, còn có xương quai xanh đầy khêu gợi, nam nhân tuấn mỹ mang theo mị hoặc, ngón tay nhàng xẹt qua xương quai xanh của mình, cặp mắt màu đen thuần còn mang theo tia khiêu khích.

      “Tối hôm nay, ở cùng ta sao?” ánh mắt Khúc Lam Y câu dẫn, có thể đem tâm hồn người ta đều câu hết , tiếc rằng chiêu này hiển nhiên đối với Vân Phong là miễn dịch.

      “Ngươi có chừng mực chút cho ta!” Vân Phong gầm , bàn tay vung lên, trực tiếp phong tỏa gian quanh thân mình, vừa quay đầu thân ảnh biến mất, Khúc Lam Y cười ha ha, tuy rằng giai nhân có đáp ứng lời mời nhưng đôi tai đỏ bừng kia cũng làm cho cực kỳ vừa lòng.

      “Xem ra vẫn rất hiệu quả.” Khúc Lam Y nhìn xương quai xanh khêu gợi cùng bả vai lõa lồ của mình, khóe môi cười cười kéo lại quần áo, trong đầu nghĩ tiếp theo có nên để lộ cả nửa thân trần hay , lộ chỗ bộ phận trọng điểm lại càng tốt.

      Vân Phong nấp ở trong gian, khuôn mặt vẫn như phát sốt, vành tai nóng bỏng còn trong đầu Vân Phong lên hình ảnh Khúc Lam Y lúc nãy dụ hoặc, thấp giọng rủa tiếng, “Chết tiệt!” nam nhân kia thể an phận chút hay sao?

      Trong đầu giờ phút này hơi có suy nghĩ lung tung rối loạn, Vân Phong đứng phía cao đánh giá phủ đệ này chút, ở trong gian căn bản có người nào phát được, cho dù là Mục Thanh mới tới cấp bậc thống lĩnh trung kỳ, tuy nhiên thực lực của Vân Phong vẫn cao hơn , trừ phi là cùng cấp bậc hoặc là tôn giả cấp bậc trở lên, nếu muốn phát Vân Phong, là chuyện khó!

      Tìm kiếm vòng Vân Phong tập trung nhìn vị trí của Mục Thanh, lặng yên tiếng động vào phòng Mục Thanh, lúc này Mục Thanh chăm chú nhìn cái gì đó, bút trong tay ngừng đánh dấu hiệu, mày cũng nhíu lại cùng chỗ, Vân Phong im lặng đứng bên, nàng muốn xác định Mục Thanh có phải là người dụng tâm kín đáo hay .

      *ý chỉ những người có mưu nhưng để lộ ra ngoài.

      Bóng đêm bên ngoài càng ngày càng đen, Mục Thanh còn chưa làm xong việc, trong khoảng thời gian này Vân Phong rất có kiên nhẫn, Mục Thanh ngoài trừ làm việc của chính mình có động tác nào khác, thậm chí còn có ai tới quấy rầy, Vân Phong tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi, đợi cỡ khoảng thời gian khá dài sau, bên ngoài mọi thứ đều im ắng, Mục Thanh lúc này mới xong việc. Từ ghế đứng dậy lười biếng duỗi thắt lưng, nhìn đám hỗn độn bàn, vẻ mặt xẹt qua tia bất đắc dĩ, xoay người đẩy cửa ra ngoài.

      Vân Phong theo sát phía sau, Mục Thanh hoàn toàn phát ra, Vân Phong theo đến trước gian phòng, chỗ đó vậy mà vẫn còn ngọn đèn , hiển nhiên là người bên trong chưa ngủ, Vân Phong đột nhiên tăng cường cảnh giác, Mục Thanh vào, Vân Phong dĩ nhiên cũng theo vào, đợi nhìn thấy phía trong phòng, Vân Phong kinh ngạc thôi!

      Mục Thanh cùng với nữ nhân ôm nhau, nữ nhân kia nhiệt liệt cởi quần áo người Mục Thanh vô cùng nhuần nhuyễn, thân thể hai người dính sát cùng chỗ, xem ra hai người đều động tình, Vân Phong trợn mắt há hốc mồm đứng bên, nghẹ họng nhìn trân trối!

      Đợi tới khi Mục Thanh gầm tiếng áp nữ nhân lên giường, Vân Phong đột nhiên chạy ngay ra khỏi phòng, bên trong phòng thanh ái muội vẫn ngừng vang lên, mặt Vân Phong đỏ bừng! Bối rối rời khỏi đó, nhưng hình ảnh kích thích vừa rồi vẫn quét được, Vân Phong là chính mắt nhìn thấy, rất ngạc nhiên, nếu biết Mục Thanh tới đó làm gì, nàng thèm theo!

      Lắc mình cái nhảy tới chỗ cao nhất trong phủ đệ, Vân Phong vung tay lên, gian phong tỏa xung quanh liền biến mất, gió lạnh ban đêm lúc này đánh về phía hai má nóng ran của nàng, Mục Thanh lớn hơn nàng, theo lý thuyết ở độ tuổi này có nữ nhân cũng tính là chuyện gì, vậy mà nàng lại ngạc nhiên. Vân Phong chậm rãi thở ra hơi, gió lạnh như băng làm cho nàng hơi tỉnh táo lại chút, nếu tuổi của nàng đặt người các nữ hài tử khác, hẳn là muốn đàm hôn luận gả rồi, năm trước Mộc Tiểu Cẩm và đại ca Vân Thăng thành thân, giờ ngay cả em bé cũng sắp sinh rồi.

      Sau chuyến thám thính này cả thân mình Vân Phong nằm ngửa ở phía nóc nhà, nhìn ngân hà đầy sáng lạn, thế giới này sao lại sáng lạn như thế, thế giới này sao lại rộng lớn như thế…. Vân Phong khỏi nở nụ cười, việc thành thân của nàng sao? Có lẽ là ngày nào đó rất xa rất xa, vai nàng còn rất nhiều trọng trách, ngày chưa giải quyết hoàn toàn, nàng thể nghĩ tới chuyện của mình được, chuyện của Vân gia tại Tây đại lục, chuyện của Mộc Thương Hải, chuyện của vị Hội trưởng ma pháp nghiệp đoàn kia, còn , còn có tổng bộ Vân gia nữa….
      Last edited: 12/11/16
      tú cầu, B.CatVũ Nguyệt Nha thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 37.3: Chờ?

      Edit: senna_lam



      suy nghĩ xẹt qua trong đầu Vân Phong, chuyện nàng cần làm còn rất nhiều, phải rất rất nhiều...... Đợi khi giải quyết mọi chuyện xong hết, lúc đó là bao lâu chứ, nam nhân nào có thể chờ nàng cho đến lúc đó, Khúc Lam Y sao?

      Khuôn mặt tuấn tú đột nhiên xuất trước mặt Vân Phong, làm nàng giật cả mình, Vân Phong theo bản năng muốn ra tay lại bị vòng tay ấm áp của nam nhân ôm chặt vào trong ngực, Khúc Lam Y ngồi phía sau Vân Phong đem cả thân thể nàng ôm vào trong lòng mình, từ phía sau ôm trụ lấy nàng, cằm đặt vai nàng:" quay về ngủ, ở đây thổi gió lạnh làm gì? Nếu muốn cứ trực tiếp tới tìm ta phải tốt hơn sao?"

      Khẽ nhếch khóe miệng, Vân Phong hơi ngửa đầu ra sau, tầm mắt dần lại bầu trời,"Ta suy nghĩ số chuyện."

      "Có liên quan đến ta ?” Khúc Lam Y cười tùy ý hỏi, Vân Phong cười , gì nữa, trong lúc nhất thời cả hai người đều im lặng gì, chỉ dựa sát vào nhau nhìn bầu trời đêm yên tĩnh.

      “Sao rất đẹp.” Vân Phong khỏi tán thưởng, ngón tay Khúc Lam Y nhàng dựa đầu nàng váo sát, cùng nàng nhìn lên dải ngân hà, “Đúng là rất đẹp.” Ánh mắt Khúc Lam Y chuyển qua người Vân Phong, cặp mắt kia tràn ngập vẻ ôn nhu.

      “Khúc Lam Y, sao ít nghe ngươi đến chuyện của mình, ta còn biết nhà ngươi rốt cuộc là ở đâu.” Vân Phong thả lỏng toàn thân dựa vào lòng Khúc Lam Y, Khúc Lam Y nghe vậy liền cười ha ha: “ phải rồi sao, đó là sơn cốc, có người nào thích ở chỗ đó ngồi ngốc đâu, cho nên thấy ta mới ra ngoài sao?”

      Vân Phong cũng hỏi nữa, biết lời của Khúc Lam Y là hay là giả, bất quá hiển nhiên là muốn đề cập đến, nàng cũng hỏi tiếp. Khúc Lam Y cảm nhận được Vân Phong trầm mặc liền ôm nàng chặt thêm chút, “Nhưng là nếu nàng tới chỗ đó, đừng có ghét bỏ là được rồi.”

      Vân Phong sửng sốt, “Vì sao ta phải tới chỗ đó?”

      “Nàng là thê tử của ta, tóm lại là cần phải .” Khúc Lam Y chút do dự câu, Vân Phong bỗng nhiên thở dài, “Thành thân đối với ta mà là quá mức xa xôi, ta…”

      Khúc Lam Y tay kéo mặt Vân Phong quay lại, ánh mắt hai người đối diện nhau, trong ánh mắt chỉ có đối phương, Khúc Lam Y đặt trán mình lên trán Vân Phong: “Ta biết nàng còn phải làm rất nhiều chuyện, ta vội, ta có thể chờ.” Hô hấp ấm áp phun lên mặt Vân Phong, lòng Vân Phong lập tức liền ấm.

      “Ta biết nữ nhân mà ta nhất định khong giống những người khác, ta cũng chuẩn bị tâm lý nhiều năm rồi, cứ việc về phía trước, ta theo ở phía sau nàng, mãi theo nàng.” Khúc Lam Y ôm Vân Phong vào trong lòng, đem hai má của nàng áp lên ngực mình, ở chỗ trái tim đập từng chút từng chút . “Nghe thấy nó ?”

      Vân Phong nhàng lắc đầu, khóe môi Khúc Lam Y nhếch lên, “Nó , ta thích nàng.”

      Mặt Vân Phong bỗng nhiên đỏ rực, hai bên tai cũng hồng lên luôn, lần này nàng né tránh, mà im lặng dựa vào lòng Khúc Lam Y, nghe trái tim mạnh mẽ của đập từng chút từng chút, trong lòng liền truyền đến cảm giác ngọt ngào, làm cho Vân Phong có chút muốn rời .

      “Nó lại nữa, biết lần này nó cái gì ?” Khúc Lam Y ôm Vân Phong, thản nhiên dùng quang nguyên tố bao trùm cả hai người, dưới bóng đêm như có lớp chăn tỏa sáng bao lấy hai người, trông rất đẹp mắt.

      Tai Vân Phong lại đỏ ửng lên, giọng rầu rĩ từ trong ngực Khúc Lam Y truyền ra. “…..là thích.”

      Khúc Lam Y cười xấu xa: “ đúng, nó phải câu này.”

      Vân Phong hồ nghi liếc mắt nhìn Khúc Lam Y, Khúc Lam Y cúi đầu, cúi đầu dựa sát bên tai Vân Phong giọng , chỉ thấy hình ảnh ấm áp vừa rồi đột nhiên bị phá hư, nữ tử giận dữ nhảy lên vung quyền vào ngực thiếu niên, tiếng kêu rên ở trong đêm trông rất là ái muội, nữ tử nghiến răng nghiến lợi gầm câu, “Ngươi là tên biến thái!”

      Khúc Lam Y xoa ngực mình, vẻ mặt đau xót, nhìn Vân Phong nở nụ cười: “Thẹn thùng gì chứ, sớm hay muộn cũng phải làm…”

      Khuôn mặt nhắn của Vân Phong ở trong bóng đêm có thể nhìn ửng đỏ, Khúc Lam Y nhìn đến si mê, Vân Phong chợt lóe cái trong giây lát liền biến mất, chỉ còn lại mình Khúc Lam Y còn đắm chìm trong bóng hồng, đợi cả nửa ngày sau mới tỉnh, nhưng nhuyễn hương ôn ngọc trong lòng thấy nữa, nhưng vẫn còn lưu lại hương thơm, tay Khúc Lam Y đỡ cái trán, bóng đêm che đậy nửa khuôn mặt tuấn tú của , thời điểm tay dời khỏi, cặp mắt kia xuất màu đỏ thuần!

      Màu đỏ trong suốt như bị nhuộm huyết thành bảo thạch, , có lẽ chính là dùng huyết để chế tác bảo thạch, ánh sáng màu đỏ tươi, trong bóng đêm dị thường đặc biệt, thậm chí còn mang theo tia quỷ dị, Khúc Lam Y nhìn bầu trời mênh mông đầu, thào tự , “Chờ à…Ta đùa sao…”

      Vân Phong đường trở về phòng mình, gương mặt say lòng người kia còn đỏ bừng, câu thầm như ma quỷ của Khúc Lam Y cứ quanh quẩn trong đầu chịu , giọng trầm khàn đầy mị hoặc, câu đó tràn ngập ý tứ hàm xúc vô cùng làm cho mặt Vân Phong đỏ bừng lên, ở trong phòng im lặng ngủ say, Nhục Cầu cũng an phận nằm ké bên, ho hấp bằng phẳng, Vân Phong ổn định lại tâm tình, nhìn hai ma thú ngủ yên, trong lòng bình thản hơn nhiều.

      Xoay người nằm lên giường, Vân Phong chậm rãi nhắm hai mắt lại, biết vì nguyên nhân gì mà rất nhanh nàng chìm vào mộng đẹp, ở chỗ sâu trong gian hắc ám nào đó, tiếng xiềng xích lại vang lên.
      Last edited: 12/11/16
      B.Cat thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 38.1: Đừng có mà chọc giận ta

      Lúc Vân Phong tỉnh dậy có cảm giác rất kỳ lạ, nàng cảm thấy chính mình ngủ rất an tĩnh, giống như có cái gì đó làm cho nàng nhanh chóng vào giấc ngủ hơn bình thường, đột nhiên mở hai mắt ra, Vân Phong chỉ nhìn thấy trần giường, ngoảnh đầu sang bên cạnh, Nhục Cầu và vẫn còn ngủ, Vân Phong nhìn ra bên ngoài, ra trời mới vừa sáng thôi.

      Vân Phong đứng dậy ngồi giường, thu lại khí tiết của mình, cả người trầm lắng lại, như muốn chìm vào trong thế giới của mình, trước mắt là nơi tối hù, nhưng Vân Phong vẫn cảm giác được ý thức của bản thân ngừng giảm xuống, giảm xuống, cứ giảm dần xuống, thế giới của nàng như cái vực sâu đáy, Vân Phong cũng biết tới khi nào mới rơi xuống đáy, tới khi nghe thấy thanh kim loại chạm qua mặt đất.

      Ánh mắt Vân Phong ngẩn ra, kịp thời ý thức được dừng lại, nàng chậm rãi về phía trước, tiếng xiềng xích tha mặt đất vẫn tiếp tục vang lên, càng ngày càng ràng, tim Vân Phong bỗng nhiên đập nhanh hơn, nếu có tiếng xiềng xích trượt qua lại, vậy chứng tỏ ở trong này có gì đó bị khóa lại, là người hay là cái gì khác chứ? Vân Phong nghe thấy tim mình đập càng kích động hơn, cẩn thận tới gần, thanh xiềng xích kéo lê mặt đất đột ngột yên lặng, Vân Phong sửng sốt, bước chân cũng theo đó mà dừng lại, ngay khi phía đối diện yên tĩnh , gian tối thui này đột nhiên xảy ra biến hóa, mảnh tối đen giống như bị xé rách, ra vết nứt cực lớn, hình như có cái gì đó muốn từ trong bóng tối lao ra!

      tia sáng chói mắt biết từ chỗ nào nơi chiếu vào, ánh sáng này chiếu xuống dưới, cũng làm cho Vân Phong thấy được dây xích màu đen huyền, rất là tráng kiện, chỉ cần chiếc xiềng xích thôi là Vân Phong thoát được! Đây là xiềng xích gì thế! Ánh sáng chợt lóe qua, gian lần nữa lâm trong bóng tối, cái khe lúc nãy xuất cũng biến mất, tựa như ảo giác, Vân Phong ngơ ngác đứng đó, sâu bên trong bóng tối, hình như có cái gì đó chuyển động, thanh xiềng xích nặng nề kéo lê mặt đất tạo nên tiếng vang.

      Vân Phong như bị ma nhập, chậm rãi vươn tay hướng tới trong bóng đêm tìm kiếm, nàng có dự cảm có thể chạm đến thứ gì đó, hoặc có thể bắt được thứ gì đó! Nàng nhìn bàn tay mình dần dần bị bóng tối nuốt hết, phía trước là mảnh hư vô, Vân Phong cắn chặt răng, cất bước vào, bỗng thanh vang dội đánh vỡ hết thảy!

      "Na na!" thanh chuyên thuộc của Nhục Cầu la lên làm Vân Phong kinh ngạc, vừa mới bước vào bóng tối lập tức lui lại ngay, ý thức của Vân Phong nhanh chóng bị kéo về!"Hự!" Đột ngột mở hai mắt, Vân Phong liền thấy được đôi mắt to tròn ngập nước của Nhục Cầu tràn đầy lo lắng, ở bên cạnh cũng lo lắng nhìn nàng, sau khi nhìn thấy Vân Phong mở mắt ra, liền nhào tới, ôm chặt lấy Vân Phong.

      "Vừa rồi ta làm sao vậy?" Vân Phong thào tự , trán toát ra mồ hôi lạnh như băng, gian bóng tối vừa rồi, còn có dây xích rất lớn giấu ở sâu bên trong, xiềng xích kia rốt cuộc trói thứ gì! Hơn hết, vì sao trong thân thể mình lại có cái thế giới như vậy! Hô hấp Vân Phong dần chậm lại, Nhục Cầu nhảy lên bả vai, nhàng chà xát hai má Vân Phong,"Na na, na na na na!" Nhục Cầu giống như gì đó, tuy nhiên chữ Vân Phong cũng nghe hiểu, Nhục Cầu khỏi có chút nóng nảy,"Na na, na na, na na kia!

      "Ta nghe hiểu." Vân Phong bình tĩnh câu, Nhục Cầu lúc này mới uể oải cúi đầu xuống, Vân Phong bất đắc dĩ cười, có Tiểu Hỏa ở đây tốt rồi, ít nhất có thể nghe hiểu chút, Vân Phong nghĩ tới điều, nếu Nhục Cầu chuyện mà nàng nghe hiểu, đây là nỗi khó chịu trong lòng nàng.

      "Trong thân thể ta có cái gì hả?" Vân Phong nghi ngờ hỏi câu, Nhục Cầu lập tức gật gật đầu , gật y như trống bỏi, Vân Phong vừa thấy thần sắc khỏi nghiêm túc hẳn,"Ngươi có biết đó là cái gì .

      Nhục Cầu vô tội mở to mắt to, cuối cùng lắc đầu, tay Vân Phong đem thân hình đầy thịt của Nhục Cầu nhắc tới trước mặt mình,"Nhục Cầu, đừng gạt ta."

      Nhục Cầu vẫn cứ lắc đầu, cái đuôi nó vỗ vỗ mu bàn tay Vân Phong:"Na na, na na ......" Thấp giọng kêu vài tiếng, Vân Phong nhíu mày, được rồi, nàng căn bản là nghe hiểu!

      "...... Có chuyện gì vậy?" lo lắng hỏi, Vân Phong lắc đầu, tay vuốt ve mái tóc mềm mại của :" có việc gì, có việc gì." bán tín bán nghi* nhìn Nhục Cầu, Nhục Cầu nhảy trở lại lên vai Vân Phong hề tiếng nào nữa, bên trong thân thể của nàng đúng có thứ gì đó tồn tại, có thể bị sợi dây xiềng xích Thô to kia khóa chặt định cũng phải thứ gì đó bình thường, là người hay là.... ma thú chứ? Bên trong thân thể của nàng sao lại cất giấu cái thế giới như vậy, rốt cuộc chuyện này….!

      *nửa nghi ngờ nửa tin tưởng.

      Bất luận thứ đó là cái gì, người cũng được mà thứ khác cũng thế, hẳn là gây nguy hiểm cho nàng, trước mắt cứ tạm thời mặc kệ , sau này có cơ hội biết thôi! Vân Phong dứt khoát bỏ qua mối nghi vấn này, cửa cũng bị người ta đẩy vào, Khúc Lam Y ung dung cười dựa vào bênh cạnh cửa, “Ngủ có được , tiểu Phong Phong?”

      Vân Phong bỗng nhiên nhớ tới những lời đêm qua lúc hai người ở cùng chỗ, sắc mặt khỏi ửng hồng, Khúc Lam Y day day thái dương của mình, “Xem ra nàng ngủ rất tốt, bất quá ta lại mất ngủ.” Cặp mắt đẹp kia quả có tơ máu, Vân Phong đứng dậy, “Tại sao lại mất ngủ?”

      Khúc Lam Y nhếch khóe miệng: “ phải do nàng sao, trêu chọc làm cho ta ngủ được?”

      Vân Phong thẹn quá hóa giận gầm lên: “ liên quan đến ta! Ngươi tên biến thái này!”

      Khúc Lam Y khoái trá cười ha ha, mặt Vân Phong càng đỏ hơn, khó hiểu nhìn hai người náo động, cuối cùng hướng mắt nhìn về hướng Khúc Lam Y, “….khi dễ tiểu Phong.” chậm rãi há mồm, hàm răng sắc nhọn lộ ra, bản tính hung tàn kia liền sắp lộ, cặp mắt màu lam nhìn về phía Khúc Lam Y tràn ngập địch ý!

      giỡn thôi.” Vân Phong trấn an ôm lấy , lúc này mới đỡ hơn, thần sắc cũng dịu ít, Khúc Lam Y ở bên thấp giọng cười, “Cho dù có tức giận ta cũng để ý, bộ dạng đỏ mặt của nàng rất đẹp.”

      Vân Phong gì, bởi vì hai má lại đỏ lên, bất chợt giọng từ bên ngoài vang lên, “Xem ra hai vị đều dậy rất sớm.” Vân Phong nhìn qua, ra là Mục Thanh. Nhớ đến đêm hôm qua trong lúc vô ý nhìn thấy cảnh đó Vân Phong liền có chút được tự nhiên.

      “Nếu có gì muốn hỏi, tới thư phòng , chỗ đó có ai quấy rầy.” Mục Thanh xong trực tiếp xoay người rời , vẻ xấu hổ mặt Vân Phong cũng giảm bớt, Khúc Lam Y ngạc nhiên hỏi: “Nàng làm sao vậy, dáng vẻ thực…”

      có gì, chúng ta tới thư phòng.” Vân Phong cắt ngang lời Khúc Lam Y, về phía thư phòng, Khúc Lam Y theo ở phía sau vẫn cảm thấy Vân Phong có điểm được thích hợp lắm, hai người đến thư phòng, Mục Thanh chờ sẵn ở trong, sau khi hai người bước vào, cửa khép lại rất im lặng.

      “Ngồi .” Mục Thanh khoát tay mời, Vân Phong và Khúc Lam Y ngồi xuống, Vân Phong tận lực nhìn Mục Thanh, đêm qua xác thực quá mức xấu hổ, Mục Thanh cũng nhận ra Vân Phong được tự nhiên, “Vân Phong làm sao vậy?”

      Vân Phong giật khóe miệng, chống lại ánh mắt nghi hoặc của Mục Thanh, nếu biết chuyện hôm qua bị nàng nhìn thấy, biết có cảm tưởng gì, đem cảm giác được tự nhiên trong đầu vứt bỏ, Vân Phong điều chỉnh thần sắc, Vân Phong chưa kịp mở miệng, Mục Thanh tiếp, “Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì, để cho ta trước tiên vài chuyện đại khái , nếu ngươi còn muốn biết chuyện gì, hỏi tiếp cũng muộn.”

      Vân Phong gật đầu, hai tay Mục Thanh đan vào nhau đặt trước ngực, thản nhiên : “Công hội lính đánh thuê của tứ đại đế quốc ở Đông đại lục đều tự có phân bộ, mỗi phân bộ cũng có được dưới trăm nhóm dong binh đoàn, dong binh đoàn ở tứ đại đế quốc đều tự hoạt động ở khu vực của mình, có gì đáng ngại. Nhưng mà năm qua, dong binh đoàn nhanh chóng quật khởi, dần dần đánh vỡ cục diện vốn có.” Ánh mắt Mục Thanh nhìn về phía Vân Phong, “Đúng vậy, chính là dong binh đoàn Hồng Phong. Dong binh đoàn Hồng Phong năm qua đột nhiên tăng mạnh, trực tiếp tăng lên hàng ngũ dong binh đoàn năm sao, hơn nữa…khu vực hoạt động cũng chỉ có ở đế quốc Phong Vân.”

      Mục Thanh tiếp tục sang chuyện khác: “Đương nhiên đây là chuyện tốt, tứ đại đế quốc có khả năng cứ ngăn cách như thế mãi được, gì di nữa dong binh đoàn vốn có tính chất tự do, lúc trước cũng có quy định thể hoạt động ở đế quốc khác.”

      “Hồng Phong nhanh chóng quật khởi, là điều tất yếu, đây là chuyện chúng ta ai cũng có thể đoán trước được, dần dần, nhiệm vụ mà Hồng Phong tiếp nhận càng ngày càng khó khăn, khi hoàn thành cũng phải đều hoàn mỹ, nhưng danh tiếng cũng càng lúc càng lớn, đến cuối cùng, thậm chí hoàng thất quốc gia khác cũng xin Hồng Phong giúp đỡ, từ từ phạm vi hoạt động của Hồng Phong cũng lớn hơn, có thể , tứ đại đế quốc đều có người ủy thác nhiệm vụ cho Hồng Phong, có dong binh đoàn nào có chuyện như này, cũng có vinh dự cao như thế.”

      Vân Phong cũng đắc ý, mà chỉ nhíu mày lại, ánh mắt thâm trầm, “Cũng có dong binh đoàn nào tồn tại nhiều địch nhân giống như vậy.”
      Last edited: 12/11/16
      tú cầuB.Cat thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 38.2: Đừng có mà chọc giận ta

      Edit: senna_lam




      Mục Thanh cười lớn:"Đúng là bị ngươi nhìn thấu triệt để, Hồng Phong càng cường đại, danh tiếng càng truyền rộng, tới lúc đó trở thành cái đinh trong mắt rất nhiều người, dù sao thứ gì đầu cũng phải chuyện tốt, nhất là đoạt sinh ý của người khác."

      Vân Phong cười lạnh tiếng, Mục Thanh cười tiếp,"Đương nhiên, có năng lực làm càng nhiều việc, Hồng Phong có năng lực tiếp nhận tất nhiên cũng có năng lực để làm cho tốt, nhưng mà vô hình trung những dong binh đoàn khác bị chèn ép thậm chí còn bị nhục mạ, dĩ nhiên, ta biết Hồng Phong phải cố ý làm như vậy. Ví dụ theo Áo Uy mà , từ khi danh tiếng của Hồng Phong truyền ra, công hội lính đánh thuê của Áo Uy rất là nhàn rỗi, có những người vốn hay giao cho công hội lính đánh thuê năm sao của Áo Uy làm nhiệm vụ, giờ đều do Hồng Phong tiếp nhận, chính mình phát triển là chuyện tốt, tuy nhiên cũng phải lo lắng đến cảm nhận của người khác chứ, ngươi có đúng hay ?" Mục Thanh nhíu mày nhìn về phía Vân Phong, Vân Phong cười nhạt: "Ngươi đây là trách Hồng Phong đoạt sinh ý vốn nên thuộc về các ngươi sao?"

      "Đúng hay đúng phải là do ta và ngươi , chuyện này ta là người ngoài, phát triển của Hồng Phong làm cho rất nhiều người cảm thấy bất mãn, ở những nơi khác đều bị xa lánh hết, giống như ngày hôm nay vậy, người giữ thành chỉ là binh lính, phải dong binh đoàn lính đánh thuê, mà bọn họ đối với Hồng Phong bất mãn như thế, có phải nên lo lắng tình trạng trước mắt chút hay ?"

      Ý tứ trong lời của Mục Thanh quá ràng, ngươi muốn phát triển, lớn hay mạnh đều được! Ở trong địa bàn ngươi tùy ý ngươi phát triển, nhưng đừng ở địa bàn người khác mà kiêu ngạo như thế.

      "Tình trạng bây giờ xác thực cần phải thay đổi." Vân Phong câu, sau đó đứng lên,"Công hội lính đánh thuê Áo Uy ở chỗ nào?"

      Mục Thanh sửng sốt,"Ngươi, ngươi hỏi cái này làm cái gì?"

      "Nếu Hồng Phong trong lúc vô tình gây ra hiểu lầm cần thiết cho số người, tất nhiên phải giải thích cho ràng, miễn cho sau này mang đến phiền toái!"

      Mục Thanh nhướng mày, cứ tưởng Vân Phong áp chế phát triển của Hồng Phong lại bớt, nghĩ rằng nàng định trực tiếp tới công hội lính đánh thuê tính sổ!"Ngươi muốn ra tay hả?" Thần sắc Mục Than tốt hỏi, Vân Phong cười ha ha, nụ cười nghiền ngẫm,"Ra tay? Mục Thanh, ngươi sợ ta ra tay sao?"

      Sắc mặt Mục Thanh có chút xấu hổ, từ lúc gặp nữ tử này biết mình nhìn mình thấu, tại, vẫn nhìn thấu, nhìn thấu thực lực, nhìn thấy tâm tư, nhìn thấu tính cách, nhìn thấu mỗi chuyện mà nàng muốn làm!

      "Đối với thực lực giờ của ngươi, ra tay phải ảnh hưởng tới tôn nghiêm." Mục Thanh thoáng gấp gáp , Vân Phong giật khóe miệng,"Tôn nghiêm phải dùng để bảo vệ chính mình, mà là dùng để bảo vệ người mình quan tâm."

      Hai mắt Mục Thanh chợt lóe, Vân Phong tới cạnh cửa," cho ta biết chỗ là được, ta tự mình tới đó."

      Mục Thanh ngẩn ra, lập tức cười,"Người tới là khách, chủ nhà như ta tất nhiên phải tận tâm hết sức mới nên.

      Vân Phong cươi sao cả, theo cũng tốt, dọc đường cũng tránh ít phiền toái, vừa đẩy cửa chuẩn bị ra ngoài, liền thấy người làm khẩn trương chạy vào,"Mục Thanh thiếu gia, Mục Thanh thiếu gia!

      "Có việc gì? Sao lại kích động như vậy!" Mục Thanh quát to tiếng, tên người làm thở hổn hển vội vàng trả lời,"Có người, có người ngoan cố muốn xông vào!"

      Vừa dứt lời, cách đó xa truyền lên tiếng gầm giận dữ,"Tránh ra hết cho ta, đừng ép ta động thủ!" Mục Thanh nghe được mày nhăn lại, thân mình chợt lóe liền xông ra ngoài, Vân Phong nghe thấy giọng này có chút quen tai, nhưng nhất thời nhớ ra được.

      " tới nhìn thử xem?" Khúc Lam Y ở bên thấp giọng ,"Có lẽ là tới tìm nàng đó."

      "Tìm ta?" Vân Phong nhíu mày, người nào mà đến tìm nàng chứ? Bước chân di động, mang theo và Nhục Cầu qua đó:"Nơi này là chỗ mà người có thể xông loạn vào à! Cho ngươi năm giây, lập tức cút xéo!" Mục Thanh rống giận, đoàn người Vân Phong xuất từ phía sau, lúc nhìn người xông vào, Vân Phong liền kinh ngạc!

      "Triệu Nghiêm!"

      Triệu Nghiêm vừa chuẩn bị động thủ nhìn thấy Vân Phong, ánh mắt đột nhiên bộc phát loại cuồng nhiệt,"Vân...... Tiểu thư!” Triệu Nghiêm lập tức sửa miệng, hô to câu, Mục Thanh nghe vậy liền nhìn về phía Vân Phong, “Người quen của ngươi?”

      Vân Phong gật đầu, “ có lỗi, là bạn của ta, vội vã tới tìm ta nên hơi lỗ mãng.”

      Triệu Nghiêm muốn cái gì bị ánh mắt Vân Phong trừng ngăn lại, Mục Thanh nghe thế đành khoát tay, để cho người xung quanh lui xuống, cũng thu hồi thế công của mình, “Nếu là bạn ngươi, ta so đo. Các ngươi trò chuyện trước , khi nào cho ta biết.” Mục Thanh xong quay người rời , Triệu Nghiêm thấy những người khác đều rồi, lập tức chạy tới, đứng trước mặt Vân Phong, đôi mắt đánh giá từ đầu đến chân, đánh giá qua lại!

      trở về, rốt cục nàng, trở về!

      “Mới hơn năm gặp, ta thay đổi bao nhiêu, cần nhìn ta như vậy.” Vân Phong cười ha ha, hai má Triệu Nghiêm đỏ lên, vừa muốn gì lại thấy Khúc Lam Y, lập tức đề phòng đánh giá , Vân Phong vừa thấy Triệu Nghiêm hình như muốn gì đó, hơn nữa Khúc Lam Y ở đây đúng là có chút tiện, cho nên nhìn Khúc Lam Y liếc mắt cái.

      “Được rồi, hiểu.” Chỉ ánh mắt Khúc Lam Y hiểu được ý tứ của Vân Phong, ôm vào lòng mình: “ , chúng ta chỗ khác trước.” an phận gật đầu, đôi mắt to nhìn chằm chằm Triệu Nghiêm, hiển nhiên rất để ý đến , Triệu Nghiêm cũng đánh giá , giống như xác nhận gì đó. Nhục Cầu vai Vân Phong đột nhiên bị bàn tay chụp lên, lập tức quay đầu cắn ngụm, ngờ lại cắn hụt.

      Hai ngón tay Khúc Lam Y nắm lấy cổ Nhục Cầu, đem theo nhúm lông xù thịt rung rinh mang , “ gian, cần chút gian.” Nhục Cầu bất mãn kêu, Khúc Lam Y liền mang theo hai đứa tránh khỏi nơi này Vân Phong vui mừng cười, hiểu nàng.

      “Được rồi, có chuyện gì?” Vân Phong hỏi câu, kỳ Khúc Lam Y phải người ngoài, Vân Phong tất nhiên cũng giấu diếm thứ gì, tuy nhiên bộ dạng Triệu Nghiêm muốn mở miệng, Vân Phong chỉ có thể để cho Khúc Lam Y tạm thời rời trong chốc lát.

      “Cái kia… là hả?” Triệu Nghiêm đầu đuôi hỏi câu, Vân Phong khó hiểu, “Cái gì là ?”

      Triệu Nghiêm nuốt nước miếng, “Chính là lời đồn đại kia!”

      Vân Phong càng nghi hoặc hơn: “Đồn đại? Đồn đại gì?”

      Sắc mặt Triệu Nghiêm bỗng nhiên ảm đạm , “Xem ra là , ta nghĩ phát triển nhanh tới như vậy… cư nhiên…”

      cho ràng! Đừng ấp úng!” Vân Phong có chút tức giận: “Đồn đại cái gì !”

      Triệu Nghiêm thở dài, “Ngươi cùng ra có con, hơn nữa lớn như vậy… chuyện này đối với ngươi mà là chuyện tốt, đứa kia lớn lên rất được, rất giống ngươi… Vân Cảnh thúc nhất định rất vui vẻ, ngươi cho thúc ấy tin tức này chưa? Hay ngươi muốn cho thúc ấy kinh hỉ?” Triệu Nghiêm vừa xong, sắc mặt Vân Phong lại càng ngày càng tốt, Triệu Nghiêm xong lời cuối bỗng nhiên có dũng khí tiếp, chỉ cảm thấy Vân Phong tựa hồ muốn nổi giận.

      “Là, ai, , chuyện, đó!” Nghiến răng nghiến lợi phun ra câu, răng nanh cũng bị Vân Phong cắn đến rung động, Triệu Nghiêm buồn bực, “Các chiến sĩ trong Hồng Phong đều lan truyền, ngươi có con, ta lúc đầu cũng tin, nhưng tại chính mắt gặp được…”

      “Vô liêm sỉ! Chuyện này ngươi cũng tin!” Vân Phong căm tức gào thét, tay nắm lấy cổ áo Triệu Nghiêm, dùng sức nhắc lên, Triệu Nghiêm bị Vân Phong nâng lên, giây tiếp theo Vân Phong mang theo lao như gió! Thời điểm Triệu Nghiêm hoàn hồn lại, chỉ nhìn thấy Vân Phong đột nhiên đẩy ra cánh cửa, ba tên lính đánh thuê Hồng Phong vừa thấy Vân Phong tới, lập tức hô to tiếng, “Tiểu thư chào buổi sáng!”

      “Ba người các ngươi….tin tức ta có con là do các ngươi truyền ra?” Mặt Vân Phong trầm hỏi câu, ba người Hồng Phong cũng tự giác liền gật đầu, lúc nhìn thấy Triệu Nghiêm khỏi kêu lên, “Thiếu gia! Sao người lại tới đây!”

      Triệu Nghiêm bỗng nhiên hiểu được chút, trong lòng thoáng buông lỏng, cứ nghĩ đến mình chút cơ hội cũng có, dù sao hai người có con, nhưng tại xem ra hết thảy cũng ! “Ba người các ngươi, chuyện này sao có thể tùy tiện lung tung như vậy được!” Triệu Nghiêm quát lớn câu, ba người Hồng Phong đều hai mặt nhìn nhau, biết sao lại thế này.

      “Ta mới mười mấy tuổi, làm sao có thể có đứa con lớn như vậy được!” Vân Phong thể nhịn được nữa liền ra, ba tên chiến sĩ sửng sốt, “ thể có sao? Nếu là tiểu thư có khả năng cũng là có khả năng…”

      Vân Phong nghe vậy liền dở khóc dở cười, Triệu Nghiêm xấu hổ cười, vô cùng lo lắng tới đây kịp chờ nhìn thấy nàng, còn cái chính là bởi vì nghe thấy tin này, muốn biết có phải là , muốn tận mắt xác thực! Lúc nhìn thấy , Triệu Nghiêm chỉ cảm thấy như thế giới tối đen, tuy nhiên mới vừa rồi, lại lần nữa bừng sáng lên!

      Chương 38.3: Đừng có mà chọc giận ta

      Edit: senna_lam




      "Ta cũng rất muốn có đứa con lớn như vậy, giống Tiểu Phong Phong càng tốt." thanh lười biếng lại xuất lần nữa, Khúc Lam Y dẫn theo , tay kia nắm lấy Nhục Cầu đứng cạnh cửa, Nhục Cầu thét lên tiếng nhào về phía vai Vân Phong, tức giận nhe răng với Khúc Lam Y, ánh mắt Khúc Lam Y lơ đễnh nhìn Triệu Nghiêm, tâm tình Triệu Nghiêm phấn chấn hơn chút nên liền nghênh đón.

      "Quan hệ của ta và Tiểu Phong Phong là quan hệ nam nữ thuần khiết." Khúc Lam Y lời này còn nhíu mày nhìn về phía Vân Phong cười, Vân Phong có chút chán chường, quan hệ nam nữ thuần khiết, vậy mà cũng ra được! Triệu Nghiêm nghe thấy có điều thích hợp, tuy nhiên bây giờ cũng tư cách cái gì, thực lực của dưới người ta, có nghĩa rằng còn có tư cách tranh đoạt thứ gì!

      Đầu ba tên chiến sĩ Hồng Phong lập tức sáng rực, ba người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn , lại nhìn Khúc Lam Y, ba người biết tin tức bọn họ truyền ra sai be bét, chẳng qua tại muốn vãn hồi trễ, dưới Hồng Phong đều sôi trào vì tin tức này! Nếu sao thiếu gia có thể nhanh chóng tới đây như vậy?

      "Chuyện đó, tiểu thư..., thiếu gia đến đây tốt rồi! Chúng ta còn có nhiệm vụ trong người, chúng ta...... chúng ta làm trước đây!"

      Ba người vừa dứt lời, liền chật vật chạy như bay ra ngoài, Vân Phong bất đắc dĩ lắc đầu, Triệu Nghiêm cười ha ha:" có việc gì, tin kia làm sáng tỏ là tốt rồi."

      Vân Phong gật đầu, cảm thấy có chút đau đầu, tin tức này độ chân rất thấp đấy có được hay ! Nhìn tuổi thôi cũng biết nàng làm sao có thể có đứa con lớn như chứ!"Ngươi đến rất đúng lúc, theo ta chuyến." Vân Phong với Triệu Nghiêm, Triệu Nghiêm nghi hoặc," đâu vậy?"

      " Công hội lính đánh thuê Áo Uy chuyến, có số việc cần phải cho ràng."

      "Là về chuyện của Hồng Phong?" trong lòng Triệu Nghiêm bỗng nhiên có cảm giác áy náy, Hồng Phong bị xa lánh ở các đế quốc khác phải là biết, nhưng có năng lực thay đổi tình trạng này, Vân Phong vừa mới trở về quan tâm Hồng Phong, Triệu Nghiêm cảm thấy mình có chút vô năng.

      " cần để trong lòng, Triệu thúc và Vương thúc đều giải quyết được, ngươi cần miễn cưỡng.” Vân Phong mỉm cười, vỗ bả vai Triệu Nghiêm, tuy là như thế, chứ tuổi của Vân Phong cùng Triệu Nghiêm cũng tương đương nhau, Triệu Nghiêm chua sót giật khóe miệng, lần nữa ý thức được khoảng cách chênh lệch giữa hai người.

      “Đừng có làm vẻ mặt này, chỗ cần ngươi giúp hề thiếu.” Khúc Lam Y mở miệng , Triệu Nghiêm ngẩng đầu, vẻ mặt ngẩn ra, mình có thể giúp Vân Phong sao?

      Vân Phong cười lớn: “Đúng vậy đến đây giúp ta chút , thiếu gia dong binh đoàn Hồng Phong, việc làm hàng đầu chính là giúp đỡ người khác.”

      “Tiểu thư, ngươi cái gì vậy!” Triệu Nghiêm ngượng ngùng, cũng dám tự cho mình là thiếu gia, người quan trọng nhất của dong binh đoàn Hồng Phong chính là Vân Phong! Trụ cột của dong binh đoàn Hồng Phong cũng chính là Vân Phong!

      rồi mà, gọi ta là Vân Phong.”

      Triệu Nghiêm sửng sốt, Vân Phong chỉ vỗ vai Triệu Nghiêm rồi ra ngoài, Khúc Lam Y nhìn Vân Phong khỏi, lúc này mới chậm rãi đến bên Triệu Nghiêm, vẻ mặt Triệu Nghiêm nhất thời căng thẳng, biết ta thích Vân Phong, hơn nữa vẫn luôn là người ở bên cạnh Vân Phong, thực lực của người này so với mình còn cao hơn rất nhiều!

      “Sợ à?” Khúc Lam Y thản nhiên câu, Triệu Nghiêm ngẩn ra, sau đó liền lắc đầu, Khúc Lam Y cười lớn, “Nếu sợ cứ dí theo mà tới đây, người, hai người, ba người, người ta phải đối phó đúng là ít .”

      Triệu Nghiêm nghe hiểu, Khúc Lam Y cười khẽ, “ thôi, phải muốn giúp nàng sao? Lần này coi như ngươi được bù đắp mong muốn của mình.” Khúc Lam Y cũng ra ngoài, Triệu Nghiêm bỗng nhiên cảm thấy nam nhân này đặc biệt khó hiểu, cùng ta phải là tình địch đó sao, vậy vì sao ta còn hào phóng cổ vũ mình như thế? Triệu Nghiêm nghĩ nhiều nữa nên nhanh chóng đuổi theo sau, đúng như Khúc Lam Y , lúc này là cơ hội để cho giúp đỡ Vân Phong, vẫn tưởng mình thể giúp được cái gì, nhưng tại xem ra có việc có thể giúp được, có thể giúp nàng rồi!

      Hôm đó mấy người bọn họ xuất phát tới Công hội lính đánh thuê ở Áo Uy, thành Nạp Nguyên. Đây là kiểu thành như Cát Nguyên* vậy, lấy lực lượng quân trứ danh, lính đánh thuê công hội đóng quân lúc này, cũng là các dong binh tụ tập nhiều nhất thành thị, mỗi ngày đều có đại lượng lính đánh thuê ra vào, thời khắc đều tràn ngập loại tâm huyết lực lượng.

      *nhắc cho ai ấn tượng Cát Nguyên là ngay chỗ Công hội lính đánh thuê ở đế quốc Nạp Lan (tên hồi đó của Phong Vân).

      Mấy người bọn họ mất hết ba ngày mới tới Nạp Nguyên với tốc độ của Vân Phong và Khúc Lam Y chỉ cần nửa ngày là tới, nhưng giờ do phải cố kỵ tốc độ của Mục Thanh và Triệu Nghiêm, Mục Thanh vẫn buồn bực vì sao Vân Phong triệu hồi ma thú ra, nhớ nàng có con ma thú hệ phong, Vân Phong chịu triệu hồi Mục Thanh cũng thể được gì. Lúc tới Nạp Nguyên Mục Thanh cùng Triệu Nghiêm đều có chút mệt mỏi, khoảng cách rất xa, mà ba ngày qua đều có nghỉ ngơi, Vân Phong và Khúc Lam Y tất nhiên hề hấn gì, Mục Thanh trước hết sắp xếp chỗ cho mấy người bọn họn nghỉ ngơi, Triệu Nghiêm tỏ vẻ mình có vấn đề gì cả, nhưng bị Vân Phong ra lệnh tiếng xong cũng ngoan ngoãn nghỉ ngơi.

      Mấy người Vân Phong ở trong nhà chủ thành Nạp Nguyên, Mục Thanh bất ngờ đến làm cho thành chủ Nạp Nguyên trở tay kịp, cũng may nhà của thành chủ để phòng trống rất nhiều, chuyện mấy người đến tòa phủ đệ này gây ra động tĩnh , nguyên nhân trong đó là Mục Thanh, còn nguyên nhân nữa là vì Vân Phong.

      “Ngươi chính là Vân Phong? Triệu hồi sư?” Nhìn mấy đứa tâm tình phấn khởi trước mặt, Vân Phong có chút đau đầu, đây là con của thành chủ, nếu cũng dám tùy ý ra vô chỗ này, mình tới nơi này chính là khách, Vân Phong chỉ có thể gật đầu, trong đó có đứa lập tức hưng phấn hô to, “Quá tuyệt vời, đúng là nàng!”

      “Ta nghe có khách quý đến, nên ta đến chuyến.” giọng ôn hòa vang lên, Vân Phong giương mắt nhìn, nam nhân trung niên sắc mặt tái nhợt đến, có đứa vui vẻ hô, “Lão sư!” ánh mắt Vân Phong hơi nheo lại, đánh giá nam nhân trung niên, thống lĩnh cấp bậc.

      “Triệu hồi sư Vân Phong?” nam nhân trung niên sắc mặt tái nhợt nhíu mày , Vân Phong cười nhạt: “Đúng vậy, tự nhận là khách quý, ta cáo từ trước.” Vân Phong đứng dậy định rời , đột nhiên giây tiếp theo, đạo chiến khí mãnh liệt đánh úp tới, ánh mắt Vân Phong lạnh lùng, thân mình hơi chuyển động, chiến khí phát ra thất bại, trực tiếp bị phá!

      “Đây là ý gì?” Vân Phong quay đầu lại, nam nhân trung niên sắc mặt tái nhợt cười lớn, “Chính là ý mà ngươi nghĩ, triệu hồi sư Vân Phong trong truyền thuyết lợi hại như thế nào, để cho ta lĩnh giáo chút!”
      Last edited: 18/11/16
      B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :