1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiên tài triệu hồi sư - Nhược Tuyết Tam Thiên (Tập 3 c39.3)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 35.1: Về nhà!

      Edit: senna_lam




      Từ lúc Vân Phong kết thúc bế quan, vừa đẩy cửa ra thấy Vân Lạc Trần đứng trước cửa Vân Phong,"Lạc Trần, tìm ta có việc gì sao?" Vân Phong hỏi câu, Vân Lạc Trần gật đầu, đôi mắt có chút khẩn trương nhìn về phía Vân Phong, Vân Phong nhận thấy tình hình có điểm thích hợp," xảy ra chuyện?" Bước chân cũng đột nhiên bước nhanh hơn về phía trước, Vân Lạc Trần vội vàng theo ở phía sau lắc đầu ," phải, là có người tới tìm ngươi. Xem ra, là cố ý tới gặp ngươi."

      Vân Phong nhíu mày, cố ý tới tìm nàng sao? Mà lại tìm đến tận Vân gia tại Tụ Thủy trấn sao? Vân Phong nhăn mày lại, là ai hả? Là khách mời mà đến hay là bằng hữu cũ?

      Lúc Vân Phong tới sảng trước, người cố ý đến tìm nàng ngồi ở chỗ kia, vừa nhìn thấy nàng bước vào, mặt lộ ra nụ cười đẹp mắt, Khúc Lam Y đen nửa khuôn mặt ngồi ở bên, bộ dạng rất là mất hứng, Vân Phong nhìn người nọ, có chút kinh ngạc, sao lại tới đây?

      "Vân tiểu thư, lâu gặp." người Linh vẫn mặc quần áo đơn giản quy củ, nhìn qua vừa nhã nhặn lại khéo, khuôn mặt trắng nõn khiêm tốn mỉm cười, cặp mắt phía sau thấu kính lên tia ôn nhu, đối với Vân Phong chào hỏi.

      Vân Phong tới, nhìn thấy Linh rất kinh ngạc, thân là nhân viên tiếp khách của liên minh Triệu hồi sư từ khi nào có thể chạy ra ngoài làm việc? Lại còn cố ý từ chỗ Hạo Nguyệt điện tới đây, hẳn là cố ý tới gặp nàng, chẳng lẽ có chuyện gì sao?

      " lâu gặp, ở đây gặp phải có vẻ ngoài ý muốn." Vân Phong nhìn Linh gật đầu, tươi cười vui vẻ ."Nếu ta cố ý cũng được, dù sao cũng lâu gặp được Vân tiểu thư xác thực có chút nhớ nhung.

      "Có chuyện gì cứ !" Khúc Lam Y ở bên thần sắc tốt câu, Viêm Triệt cũng ở đây, cái tên nam nhân nhiều chuyện đó biết lại chạy tới chỗ nào, tựa hồ tính cách hoạt bát càng ngày càng lớn.

      "Tìm ta có chuyện gì sao?" Vân Phong vội vàng hỏi câu, Linh cũng bởi vì lời của Khúc Lam Y mà giận, mặt vẻ tươi cười thay đổi,"Lần này ta tới khu vực Tông Lâm điện là có chút chuyện, vừa vặn có thể tin tức này cho Vân tiểu thư, để tránh làm Vân tiểu thư lãng phí thời gian và tinh lực.”

      Hai mắt Vân Phong sáng ngời! “Có tin tức bên Hiệu trưởng ma pháp nghiệp đoàn rồi à?!”

      Linh cười ha ha, ngón tay giơ lên nhàng đẩy mắt kính mũi lại tí, “Đúng là có tin tức, chẳng qua... tin này hơi khó .”

      ở đâu!” vẻ mặt Vân Phong kích động, giọng điệu cũng dồn dập hơn, Linh trả lời làm Vân Phong nhận ra được, “Có phải.... thể hay ?”

      Linh cười tươi, “Nếu Vân tiểu thư muốn biết, tất nhiên có gì là thể .” Ánh mắt Linh đẹp xuyên thấu qua mắt kính nhìn về phía Vân Phong, trong ánh mắt chứa nhiều tình tứ, Khúc Lam Y tới ngăn trở tầm mắt của Linh, Linh hơi lui lại phía sau bước, mỉm cười có lễ.

      “Ngươi tới đây phải là muốn cho nàng tin tức này sao, còn muốn cái gì nữa? Nếu muốn Tiểu Phong Phong dùng gì đó trao đổi, ngươi mơ !” Đối mặt với Linh, Khúc Lam Y tự giác tiến vào tình trạng cảnh giác cao độ, lời của Linh có chứa thâm ý khác, mỗi việc phía sau đều liên lụy vô số chuyện khác, Khúc Lam Y nhíu mắt nhìn cảm thấy nam nhân này có vấn đề, hoặc cách khác sau lưng rốt cuộc sống như thế nào, người nào biết. muốn từ chỗ Vân Phong lấy cái gì, hay mưu đồ cái gì, người nào biết được.

      “Ta tới nơi này tất nhiên là tới gặp Vân tiểu thư, tin tức này xác thực thể dễ dàng lộ ra ngoài, nhưng theo ý ta nếu là Vân tiểu thư muốn biết, có gì là thể .” Linh bình tĩnh trầm ổn , giọng chút bối rối, giống như vẫn là người ngoài cuộc.

      “Ta muốn biết, nếu có thể , ta vô cùng cảm kích!” Vân Phong kéo Khúc Lam Y qua bên, nhìn Linh thành khẩn , có thể trong thời gian ngắn muốn biết tin tức của Hội trưởng ma pháp tất nhiên là từ chỗ Linh, nam nhân thần thông quảng đại này hình như cái gì cũng biết.

      Linh cười ha ha, “Ắt cống hiến hết sức lực, chẳng qua Vân tiểu thư sau khi nghe xong đừng qua kinh ngạc.” Linh đẩy kính mắt lại lần nữa, nhẫn ngón tay phản xạ ra ánh sáng : “Hội trưởng ma pháp nghiệp đoàn xuất ở Đông đại lục, nơi xuất .... là ở Lục sở chúng thần di tích tại Đông đại lục.”

      Ánh mắt Vân Phong trầm xuống, Đông đại lục! Chúng thần di tích! Đó phải là di tích ngàn năm trước Vân gia lưu lại hay sao!

      “Vân tiểu thư cũng ngạc nhiên phải , ta cũng nghĩ tới vị Hội trưởng kia lại chạy tới Đông đại lục, nhưng mà lấy tính cách và tác phong làm việc của dĩ trước nay, cũng có thể đoán trước được.” Lời của Linh có lọt vào bên trong lỗ tai Vân Phong, nàng ngạc nhiên phải vì Đông đại lục, mà là chúng thần di tích! Vị Hội trưởng ma pháp kia vào đó làm cái gì! Là do biết nguyên nhân ở đó, hay là chỉ đơn thuần thám hiểm!

      “Vân tiểu thư, chắc là người ở Đông đại lục ha.” Linh mỉm cười nhàng, Vân Phong cuối cùng cũng khôi phục tinh thần, “Ngươi biết?”

      “Về chuyện của Vân tiểu thư, Linh biết rất nhiều, Vân tiểu thư trách Linh là tốt rồi.”

      Vân Phong nhíu mày, chuyện của mình ở Đông đại lục người biết người hiểu, nếu có lòng muốn điều tra khó để biết, “Ta là người bên Đông đại lục.” Linh thấy Vân Phong gật đầu thừa nhận, nhịn được nhàng thở ra, “Vân tiểu thư nếu phải là người ở Tây đại lục, vậy chuyện tình cũng dễ dàng làm hơn.”

      “Ngươi làm cái gì?” Vân Phong nghi hoặc nhìn về phía Linh, Linh cư nhiên nghịch ngợm nhìn Vân Phong nháy mắt, “Ở Tây đại lục, thân phận của ta hơn ai hết, Vân tiểu thư là người Đông đại lục, quan niệm kia khác nhau, chắc để ý thân phận của ta.”

      “Ngươi có cơ hội!” sắc mặt Khúc Lam Y trầm, Vân Phong biết làm sao giờ, cái gì chứ? Linh rốt cuộc bậy bạ cái gì chứ!

      “Nàng chưa lập gia đình, ta còn có cơ hội.” Linh cười trang nhã, chậm rãi hành lễ với Vân Phong, “Linh còn có việc trong người, trước hết cáo từ, nhưng mà Vân tiểu thư.” Linh nhìn về phía Vân Phong, ánh mắt chân thành mà chấp nhất, “Lời vừa rồi của ta, là , nàng ngại suy nghĩ chút, cáo từ.” Linh cười lạnh nhạt, tao nhã xoay người, chậm rãi ra khỏi cửa Vân gia, Khúc Lam Y đứng ở đó sắc mặt tốt, khiêu khích, bị nam nhân can đảm khiêu khích.

      “Phụ thân, người kia là ai vậy?” Vân Lạc Trần đứng ở phía xa giọng hỏi Vân Thiên Phàm, Vân Thiên Phàm nhìn bóng dáng Linh biến mất ở ngoài cửa, vẻ mặt nghiêm túc, “Đó là người của liên minh Triệu hồi sư.”

      “Liên minh Triệu hồi sư!” Vân Lạc Trần hô tiếng, sau lại nghĩ tới việc Vân Phong là Triệu hồi sư, nhất định cũng gia nhập liên minh Triệu hồi sư, cho nên có qua lại với người của liên minh Triệu hồi sư cũng là bình thường, bất quá người lúc nãy tự xưng thân phận cũa mình đáng gì, nhưng có lẽ phải như vậy.

      “Thiên Phàm thúc!” Vân Phong tới, Vân Thiên Phàm nhìn thấy Vân Phong, gật đầu, “Con về , chuyện bên này cần lo lắng, chuyện của mình quan trọng hơn.”

      Trong lòng Vân Phong có chút áy náy, Vân gia tuy rằng tại là tam phẩm, nhưng vẫn chưa phải thứ nàng muốn, Vân gia cần bước vào nhị phẩm, sau đó tiến lên tới nhất phẩm! nhưng bây giờ biết được tung tích của Hội trưởng ma pháp, trong lòng Vân Phong sinh ra chút lo lắng, nơi Hội trưởng ma pháp xuất quá mức mẫn cảm, nếu lần này bỏ qua cơ hội vậy sau này phải tìm tới khi nào đây!

      “Cháu để vài người ở lại, phòng ngừa vạn nhất, Vân gia cần phải bảo vệ.” Vân Phong tự hỏi, lúc này việc trở về Đông đại lục coi như hết, dù sao tháng nữa là ngày Mộc Thiểu Cẩm sinh sản, ngày trở về Vân Phong tính tốt, chẳng qua thời gian còn ít mà thôi.

      “Thiên Phàm thúc, sắp tới là ngày chị dâu Mộc Tiểu Cẩm cháu sinh em bé, mọi người trong Vân gia tại Tây đại lục phụ thân cháu cùng đại ca đều muốn gặp thúc.”

      Vân Thiên Phàm cười lớn, giơ tay đẩy Vân Lạc Trần ra phía trước, “Để cho Lạc Trần theo con về , chuyện ở bên này ta cũng thể bỏ qua, giúp ta chào hỏi phụ thân và đại ca con. Nếu có thời gian, ta nhất định tự mình bái phỏng!”

      Vân Lạc Trần kinh ngạc, đáy lòng cũng áp chế được cảm giác hưng phấn, Đông đại lục sao? Đông đại lục cùng với Tây đại lục bên này rốt cuộc có gì khác biệt, trong đầu Vân Lạc Trần giờ phút này lên đủ loại ý tưởng, ức chế được liền hưng phấn.

      “Tốt!” Vân Phong gật đầu, Vân Thiên Phàm dặn dò thêm vài câu liền thúc giục Vân Phong nhanh chóng , Vân Phong cũng có ý này, trước mắt địa vị tam phẩm Vân gia là bước đầu tiên, về vấn đề nhị phẩm hay nhất phẩm, đợi nàng từ Đông đại lục trở lại tính tiếp, đến lúc đó muốn bắt đầu lên thành nhị phẩm cũng muộn! Việc này phải sớm chiều là có thể hoàn thành được!

      Vân Phong định thêm vài ngày nữa lên đường rời , dưới Vân gia cũng biết Vân Phong phải tạm thời rời khỏi đây, chỉ có tam huynh đệ Vân gia cùng Vân Lạc Trần là biết Vân Phong trở về Đông đại lục, còn những người khác đều cho rằng Vân Phong muốn tới chỗ khác, tin tức Vân Phong sắp rời khỏi cũng truyền khắp Tụ Thủy trấn, số người thở phào nhõm thậm chí còn hào hứng ủng hộ, nhưng cũng dám làm động tác gì quá lớn.

      Chương 35.2: Về nhà!

      Edit: senna_lam


      Khúc Lam Y dĩ nhiên cùng Vân Phong về Đông đại lục, và Nhục Cầu cũng chịu tách khỏi Vân Phong, Vân Phong để Lam Dực và Tiểu Hỏa ở lại, tuy rằng bị phản đối cách mãnh liệt, nhưng phản đối có hiệu quả. Hai ma thú ràng rất tức giận, nhưng mệnh lệnh của Vân Phong thể nghe, Vân Thiên Phàm tỏ vẻ cần phải như vậy, nhưng Vân Phong vẫn kiên trì. Nàng vừa phát sinh trạng huống gì, Vân Phong cũng có thể đoán được, Lý gia cùng Thạch gia bị trói cùng chỗ, mình vừa , Lý gia tất nhiên để thạch gia bắt lấy cơ hội này mà lật đổ Vân gia, để cho Lý gia được thượng vị lần nữa, Thạch gia cũng mạo hiểm thử lần, tuy Vân Phong nàng rồi, cũng có nghĩa Vân gia tùy ý bị người khác khi dễ!

      Trước mắt Vân gia chưa có hộ vệ gia tộc, nếu có quân đội Vân gia tại Đông đại lục ở đây Vân Phong cũng cần thiết phải lo lắng, Vân gia tại Tây đại lục có lực lượng cường đại che chở cho, ngoại trừ Vân Phong. Để hai ma thú ở lại Vân Phong cũng rất thận trọng tự hỏi, huống hồ thực lực của mình lại có tiến triển, ai có chủ đích gì, phải suy nghĩ cẩn thận mới được.

      Tiểu Hỏa và Lam Dực phản đối có hiệu quả liền bị giữ lại, hai ma thú hôm đó còn tức giận chạy ra khỏi Vân gia, Vân Phong chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, tuy rằng biết hai người họ tức giận, nhưng cũng hiểu chúng nó thay thế mình bảo vệ nơi này, dù sao nơi này đều là người nàng coi trọng.

      Ngoài dự đoán của Vân Phong chính là Hạ Thanh, Hạ Thanh sau khi biết Vân Phong muốn Đông đại lục, vậy mà lại chủ động cầu muốn ở lại, Vân Phong rất kinh ngạc, Hạ Thanh tuy cũng rất muốn Đông đại lục, tuy cũng rất muốn nhìn thấy người nhà của lão sư, nhưng nàng ở Tây đại lục tốt hơn, phải chấp nhận thám hiểm nhiều hơn, Hạ Thanh hy vọng lúc Vân Phong trở lại, có thể nhìn thấy mình càng mạnh hơn lúc này.

      Vân Phong thực vui mừng vỗ đầu Hạ Thanh, ở tại chỗ này cũng tốt, Tây đại lục tuy rằng nguy hiểm hơn, vẫn có thể xem là nơi tốt nhất để thám hiểm, huống hồ mình vừa khỏi nơi này nhất định có phát sinh động tác, đối với Hạ Thanh cũng coi như là hội để tôi luyện, dù sao thực lực và tu hành là phần, cùng với người ta động thủ còn là phần quan trọng khác.

      Như vậy ở lại Vân gia Tây đại lục chính là ba người Tiểu Hỏa, Lam Dực và Hạ Thanh, Khúc Lam Y rất có thâm ý nhìn Hạ Thanh, tinh thần của tiểu nương cũng phải rất phấn chấn, giống như xảy ra chuyện gì, Khúc Lam Y cũng hỏi nhiều, chỉ ôm lấy ,"Ngươi có biết gì , ?"

      Mắt màu lam mở to nhìn Khúc Lam Y, cuối cùng gục đầu xuống,"...... biết."

      Khúc Lam Y có chút đăm chiêu gật đầu, nhất định xảy ra chuyện gì đó, mà Vân Phong có phát tâm tư của Hạ Thanh, Viêm Triệt tên kia biết chạy chỗ nào, lần này Vân Phong trở về nghĩ mang theo , biết càng tốt. Cứ như vậy, Vân Phong quyết định hết mọi thứ, liền mang theo Vân Lạc Trần khởi hành, rời khỏi Tụ Thủy trấn.

      Lúc Viêm Triệt trở về sau khi phát Vân gia đại trạch chỉ còn lại độ đệ Vân Phong -Hạ Thanh, liền hét lên trận,"Uy! Sư phụ của ngươi đâu! Còn có cáu tên nghiệt kia đâu!" Viêm Triệt đau đầu nhìn Hạ Thanh, Hạ Thanh biết quan hệ của Viêm Triệt và Vân Phong cũng phải cái dạng bằng hữu hay thổ lộ tình cảm gì đó, chỉ là Vân Phong rời , Viêm Triệt nghi hoặc hỏi Hạ Thanh sao lại theo, Hạ Thanh trả lời Vân Phong phải làm số chuyện, rồi mới trở về.

      Viêm Triệt nghe tới đó cũng hiểu được Hạ Thanh biết nhưng chịu cho nghe, Viêm Triệt hỏi nữa, chỉ nở nụ cười, cuối cùng đưa tay sờ cằm mình,"Thôi, quên , thừa dịp mấy ngày này làm số chuyện vậy, chờ trở lại tốt."

      "Tại sao ngươi muốn theo lão sư?" Hạ Thanh có chút đề phòng nhìn về phía Viêm Triệt, nàng thích nam nhân nàng, có lẽ do trực giác mách bảo, luôn cảm thấy đối với lão sư giống như Khúc Lam Y cũng giống với bằng hữu của lão sư, luôn tươi cười vui vẻ, mang theo điểm chú ý.

      "Tiểu nha đầu, ngươi đây là chất vấn ta?" Viêm Triệt nheo ánh mắt lại, Hạ Thanh nhịn được lui ra phía sau nửa bước, tuy nhiên vẫn dũng cảm ngẩng đầu lên,"Ta chỉ muốn xác định ngươi đối với lão sư, có ý tưởng gì tốt hay !"

      "Nếu ta có đâu?" Viêm Triệt tựa hồ ở khiêu khích, phía trước được rồi từng bước, cặp kia đen thùi hai mắt nhìn về phía Hạ Thanh, Hạ Thanh đột nhiên cắn răng cái, vừa rồi còn e ngại tư thái hoàn toàn thấy, “Nếu là như vậy, ta bỏ qua ngươi!”

      Viêm Triệt nghe xong đột nhiên cười ha ha, “Ha ha ha ha, ha ha ha ha ha!”

      Hạ Thanh nhìn dộ dạng điên cuồng của , nhịn được có chút kinh hãi*, thực lực và tu vi của mình trước mắt bằng người này, Hạ Thanh tự biết mình phải đối thủ của , nhưng cho dù là vậy, nếu làm tổn thương tới lão sư, nàng cũng liều chết che ở phía trước!

      *kinh ngạc – sợ hãi.

      “Ta để ngươi làm hại lão sư!” Hạ Thanh dũng cảm hô câu, tuy rằng thân mình run run, nhưng cũng lùi bước!

      “Chậc chậc chậc, nàng quả nhiên là thu được đồ đệ giỏi, hâm mộ, hâm mộ!” Viêm Triệt gật đầu, dáng vẻ có chút tiếc nuối: “Tiểu nha đầu, cân nhắc tới ta sao? Ngươi phải biết rằng ta là ma pháp sư ám hệ, nếu tới trình độ, so với Triệu hồi sư chẳng phân biệt được cao thấp, thế giới của ám hệ ma pháp ngươi thể tưởng tượng mở mang như thế nào.... Thú vị!”

      “Ta có ám nguyên tố, ta vốn trở thành ma pháp sư ám hệ được! Ta....”

      Viêm Triệt lắc đầu, “Tiểu đồ đệ, ma pháp sư ám hệ có nghiêm khắc giống như ngươi tưởng đâu, sao hả, muốn cân nhắc chút hay ?”

      Hạ Thanh sửng sốt, đây là có ý gì? Chẳng lẽ điều kiện để trở thành ma pháp sư ám hệ cần phải có nguyên tố ám hệ cũng được sao? Đây là cái dạng gì! Hơn hết lão sư của nàng chỉ có Vân Phong! Nàng căn bản nghĩ muốn tìm lão sư khác đến dạy mình!

      cần, sư phụ của ta chỉ có Vân Phong!” Hạ Thanh kiên định , Viêm Triệt bỗng nhiên cười lớn, “Đừng tự mãn như vậy , tin tưởng ta, ngày nào đó ngươi chủ động cầu trở thành đồ đệ của ta, ngày như vậy.”

      có khả năng! Sư phụ của ta là Vân Phong!” vẻ mặt Hạ Thanh kiên định đáp lại, Viêm Triệt vui vẻ nhìn Hạ Thanh, nam nhân này khó nắm bắt, tính tình cũng kỳ quặc: “Quên , đùa với ngươi nữa.” Viêm Triệt xong lại phải , đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, “Bất quá với tính cách quật cường này của ngươi, ta rất thích.” Vừa xong, trận nguyên tố nồng đậm màu đen bao trùm toàn thân , trong nháy mắt cắn nuốt toàn bộ thân thể, hoàn toàn biến mất!

      Sau khi Viêm Triệt biến mất, Hạ Thanh đột nhiên thở hổn hển, vừa rồi nàng luôn luôn chịu đựng, người Viêm Triệt tản mát ra uy áp làm cho Hạ Thanh rất khó chịu, nếu phải nàng cắn răng chống đỡ, nàng chịu được, khuôn mặt nhắn của Hạ Thanh tái nhợt ngồi dưới đất, mặt chảy mồ hôi ra, nghĩ tới lời của Viêm Triệt trong lòng Hạ Thanh cảm giác có chút run sợ, lão sư của nàng chỉ có Vân Phong!

      “Thanh Thanh, ngươi làm sao vậy?” thanh ấm áp của Lam Dực từ phía sau vang lên, đôi tay to đỡ Hạ Thanh đứng dậy, Hạ Thanh lắc đầu, xoa mồ hôi lạnh trán mình, “ có gì.”

      Lam Dực chỉ hơi cau mày cũng tiện hỏi nhiều, Vân Phong rời , cùng Tiểu Hỏa ở chỗ này, chỉ cần bảo vệ Vân gia, mà còn phải chiếu cố tốt đồ đệ duy nhất của Vân Phong – Hạ Thanh, “Chỉ Hoa Ưng kia còn chưa tính khế ước sao?” Lam Dực hỏi câu, Hạ Thanh cười ha ha, vốn dĩ muốn khế ước trước mặt Vân Phong, tiếc là Vân Phong lại vội vàng rời , Hạ Thanh cũng chưa kịp làm.

      “Vốn là muốn để cho lão sư xem, thôi vậy.... Ta mau chóng khế ước.”

      Lam Dực gật đầu, giơ tay sờ đầu Hạ Thanh, “Lam Dực ca ca, Tiểu Hỏa ca ca đâu?”

      Nhắc tới Tiểu Hỏa Lam Dực vừa giãn chân mày lại lần nữa nhíu lại, “Hỏa huynh ở bên ngoài, tí nữa trở về, cần lo lắng.” Hai mắt Lam Dực màu lam nhìn Hạ Thanh, đem tiểu nương mặt đảo qua mà qua đơn thu vào đáy mắt, mấy ngày này Tiểu Hỏa cùng Hạ Thanh trong lúc đó giống nhau dựng lên đạo chắc chắn tường, nguyên bản hoà thuận vui vẻ hoà thuận vui vẻ sớm ở, tựa như hai cái người xa lạ, Tiểu Hỏa cũng lại trêu chọc Hạ Thanh, đứng ở Vân gia thời gian có thể đếm được đầu ngón tay, đa số thời gian đều du đãng ở bên ngoài.

      Hạ Thanh bất đắc dĩ thở dài, nàng biết rốt cuộc tại sao lại vậy, xảy ra chuyện gì, tối đó nàng còn cùng Tiểu Hỏa ca ca vui như thế, nàng còn cưỡi người , nhưng mà vừa tỉnh dậy mọi thứ liền thay đổi, Tiểu Hỏa trước kia thấy nữa, hoàn toàn biến mất.

      “Thanh Thanh.” Lam Dực có chút đăm chiêu mở miệng, Hạ Thanh ngẩng đầu, chờ Lam Dực , “Nếu, ta là nếu.....”

      “Nếu cái gì?”

      Nhìn hai mắt đen trắng ràng của Hạ Thanh, Lam Dực đột nhiên ra được, đứng hồi rốt cuộc nên lời, “ có gì.” Lam Dực nở nụ cười, tay xoa đầu Hạ Thanh, hai cánh phía sau mở ra, cảm xúc bạo phát ra, Lam Dực giương cánh rời , Hạ Thanh mình ngơ ngác đứng tại chỗ, trong lòng bởi vì câu của Lam Dực mà bồi hồi , nếu.... Phía sau nếu là cái gì?
      Last edited: 12/11/16
      tú cầuB.Cat thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 35.3: Về nhà!

      Edit: senna_lam



      Vân Phong đưa Vân Lạc Trần thu vào bên trong Long điện, xong liền nhanh chóng chạy , Vân Lạc Trần chỉ mới cấp bảy nên có năng lực ngự , xuyên qua Vạn thú sơn mạch tồn tại nguy hiểm rất lớn, Long điện là địa phương an toàn nhất, dọc theo đường chân mày Vân Phong vẫn nhíu chặt lại, ôm vào trong ngực, Nhục Cầu ngồi ở bả vai Vân Phong, Khúc Lam Y theo sát bên, quan sát Vân Phong lâu, rốt cục mở miệng," lo lắng sao?"

      Vân Phong hơi quay đầu, nhìn thấy trong mắt Khúc Lam Y lo lắng liền cười,"Ta có lo lắng gì cả."

      Khúc Lam Y nhích lại gần, tay nắm lấy tay Vân Phong, đem bàn tay bé hơi lạnh lẽo của nàng nắm trong lòng bàn tay, bao trùm nó lại,"Vân gia tại Tây đại lục có Tiểu Hỏa và Lam Dực trông, nên có việc gì đâu." Vân Phong gật đầu, cho dù Lý gia cùng Thạch gia có hành động gì, cũng đạt tới cái gì, nàng căn bản cần lo lắng."Thanh Thanh lại càng có nguy hiểm, nàng đừng có quên, nàng ấy cũng là Triệu hồi sư." Vân Phong cười ha ha, nàng đúng là có hơi lo lắng cho Hạ Thanh, thực lực của nàng tuy rằng có tiến bộ, nhưng kinh nghiệm chiến đấu bằng , bất quá có Tiểu Hỏa và Lam Dực ở đó, có nguy hiểm nào đáng . Nàng an tâm Đông đại lục cũng vì nguyên nhân này.

      " lo lắng tình huống bên Đông đại lục? Vị Hội trưởng ma pháp nghiệp đoàn kia? Hay là lo lắng tới chỗ kia để làm cái gì?" Khúc Lam Y thản nhiên , thanh trực tiếp phiêu tiến vào đáy lòng Vân Phong, ánh mắt Vân Phong trầm xuống, sắc mặt có chút lạnh lùng.

      “Ngươi có biết, Chúng thần di tích là đại biểu cho cái gì.”

      Khúc Lam Y gật đầu, lúc trước và Ngao Kim chính mắt thấy cửa có khắc chữ, Vân! Chỉ có Vân Phong là có thể vào cửa liền có ý nghĩa là gì, trong lòng Khúc Lam Y và Ngao Kim đều tự sáng tỏ.

      “Nếu tới chỗ đó chỉ vì ngẫu nhiên thôi.” Thanh trầm thấp của Vân Phong truyền ra, Khúc Lam Y hơi nhướng mi phong, “Nếu phải ngẫu nhiên sao?”

      “Nếu phải ngẫu nhiên, ta nghĩ từ chỗ chỉ biết được chuyện tình của Mộc Thương Hải, mà còn có rất nhiều rất nhiều chuyện khác.” Vẻ mặt Vân Phong lãnh theo lời , có rất nhiều khả năng, mấy khả năng đó đều có liên quan tới bí mật từ xưa của Vân gia, vị Hội trưởng ma pháp nghiệp đoàn thần bí kia, vì sao lại từ Tây đại lục chạy tới nơi đó! Đây là điều để cho người khác khó tưởng tượng được!

      “Nên phải hỏi ràng dĩ nhiên phải hỏi, bất quá sắc mặt của nàng nếu để cho bá phụ và đại ca nhìn thấy, làm cho bọn họ lo lắng.” Ngón tay ấm áp chậm rãi giơ lên giãn chân mày nhíu chặt của Vân Phong ra, “Vân gia sắp có sinh mệnh mới, nàng nếu mang biểu tình này trở về, dọa phá hư đứa kia.”

      Vân Phong bất đắc dĩ cười, sắc mặt cuối cùng cũng thoải mái hơn, lần này trở về nàng muốn chúc mừng Mộc Tiểu Cẩm sinh hạ sinh mệnh , đây là vì kéo dài huyết mạch cho Vân gia, cho nên nàng xác thực nên dùng sắc mặt này trở về, phụ thân cùng đại ca nhìn thấy nhất định rất lo lắng, thời điểm đó nên làm cho mọi người cùng vui vẻ , về phần chuyện phiền não, cứ để mình nàng gánh vác thôi.

      “Ngươi đúng, ta nên vui mừng chút.” Vân Phong mỉm cười, Khúc Lam Y đột nhiên kéo Vân Phong vào trong lòng mình, liền hoảng sợ, Nhục Cầu có chút bất mãn nhe răng ra, tay Khúc Lam Y ôm chặt thắt lưng của Vân Phong, đem nàng ôm vào trong ngực, hai người vẫn đứng ở phía trung, gió thổi qua lần nữa, Khúc Lam Y cúi đầu dính sát bên tai Vân Phong, nhiệt khí ấm nóng trực tiếp thổi vào lỗ tai của nàng.

      “Đừng có chuyện gì cũng tự mình gánh hết, nàng còn có ta.”

      Vân Phong chậm rãi ngẩng đầu lên, đáy mắt Khúc Lam Y tràn đầy ôn nhu say lòng người, Vân Phong bình tĩnh nhìn vài giây, “Vừa rồi tiếng gió quá lớn, ngươi cái gì?”

      Sắc mặt Khúc Lam Y cứng đờ, khóe miệng rút mấy cái, đời này còn có nam nhân nào so với còn hay ho hơn sao? Vốn là lúc nên dịu dàng thắm thiết, vốn trong tình cảnh ấm áp như thế, nữ nhân lại đột nhiên câu như vậy, rất là sát phong cảnh!

      có gì.” Khúc Lam Y nghiến răng nghiến lợi câu, xoay mặt sang chỗ khác, người hiểu phong tình đúng là nàng!

      Hai người tiếp tục bay , khu vực Tông Lâm điện rất rộng lớn, hai người Vân Phong và Khúc Lam Y căn cứ xem thử nhiều chuyện bằng bớt chuyện, cho nên tận lực nấp hành tung, tuy rằng che dấu nhưng do hơi thở của hai người, trải qua mỗi khu vực tất nhiên kinh động số người, hai người cũng nhanh chóng rời chứ có ý định dừng lại, để cho những người kia cũng hiểu được, bọn họ phải chủ động đến khiêu khích, nên cũng để bọn họ .

      Tận lực vòng qua khu vực có người, tránh khỏi khu vực có người mà tiến lên, Vân Phong nhớ tình hình tại Tông Lâm điện, đây là khu vực đầy thị phi, hòn đá cũng có thể kích thích là cành hoa*. Tốn hơn mười ngày, Vân Phong cùng Khúc Lam Y mới ra tới khu vực biên giới phía Đông của Tông Lâm điện, khu vực của tam điện ở Tây đại lục được phân bố ra, mỗi điện khu vực phía Đông đều tiếp giáp với Vạn thú sơn mạch, điều này cũng làm cho Vân Phong giảm ít công phu, nhìn sơn mạch kéo dài vài dặm trước mặt, phía xa xa nhìn lại còn có thể cảm nhận được hơi thở bức người, hơi thở của ma thú rất nồng đậm, đều mang theo tia cuồng bạo, thị huyết, việc vượt qua Vạn thú sơn mạch là việc cực kỳ nguy hiểm, dù đó là ai, dù đó là thời điểm nào.

      *ở đây câu này ta dịch nhưng vẫn hiểu nghĩa của nó là chỗ đó có khi chỉ việc thôi cũng có thể làm rùm beng lên cho lớn chuyện.

      “Được rồi, chúng ta rốt cuộc đến.” Vân Phong thở ra hơi, nhìn sơn mạch trước mặt, nàng và Khúc Lam Y từ Đông đại lục tới nơi này từng gặp qua con Ngu Hưu, biết lần này trở về gặp phải thứ gì đây.

      !” cả người Vân Phong phóng nhanh về phía trước, Khúc Lam Y theo sát phía đó, hai đạo thân ảnh rất nhanh liền biến mất phía Vạn thú sơn mạch, mà chỗ trong Vạn thú sơn mạch, tràn ngập bầu khí khẩn trương dị thường.

      “Vị đại nhân…. đến.”
      Last edited: 12/11/16
      tú cầuB.Cat thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 36.1: Nàng trở lại!

      Hôm nay Vạn Thú sơn mạch vô cùng yên tĩnh, thậm chí còn có chút khí khác thường, mấy trăm ma thú khác nhau sinh tồn trong Vạn Thú sơn mạch, thiếu những loại hung mãnh tàn bạo, nhưng dường như giờ trở nên ngoan ngoãn hiền lành đến động lòng người, dám thở mạnh hơi.

      "Vị đại nhân kia còn chưa tới à?" Ở nơi nào đó sâu trong Vạn Thú sơn mạch, mấy lão gia hoả khó có được dịp tụ họp với nhau đều ở tại chỗ này, vài người có dáng vẻ trung niên đứng ở đó, khí thế mỗi người đều là bất phàm, nhưng mặt đều có chút vẻ căng thẳng, thậm chí còn có lớp mồ hôi trán, chính là vì hôm nay sắp có đại nhân vật đến Vạn Thú sơn mạch.

      "Ngươi hỏi ta ta hỏi ai?" Cảm giác phải chờ người khác này hề tốt đẹp mấy, nhất là khi biết người ta tới nhưng lại chẳng biết là lúc nào, mỗi phút giây đều như giày vò đến tột cùng, trong lòng và cả thân thể đều phải chịu áp bách, tuy mấy lão gia hoả này cũng phải nhân vật bình thường gì, thân phận và địa vị cũng thuộc hàng số số hai ở Vạn Thú sơn mạch, nhưng khi nghĩ đến người sắp đến kia, đám người vẫn có cảm giác tim đập dồn dập, đây chính là cảm giác bị chèn ép đến từ tận sâu trong linh hồn.

      "Ngươi hét cái gì?" Có người vui, ngũ quan như xoắn cả vào nhau: "Con bà nó, chờ cả buổi chiều rồi mà còn thấy cả bóng người, phải là đùa chúng ta chứ?"

      "Ngươi thể ít hơn được à? Nếu như vị đại nhân kia nghe thấy..."

      "Nghe cái rắm ấy! Giờ này vẫn chưa tới, lão tử là người nóng tính như vậy đấy, đợi nữa!"

      "Ngươi có thể đợi, cứ , tuỳ ngươi!"

      Lập tức khí trở nên căng thẳng hơn trước, khí thế của mấy lão gia hoả ở đây cao đến ngất trời, những ma thú khác dám bước chân ra ngoài, mỗi người đều mang dáng vẻ thấp thỏm lo âu, bọn họ người tới hôm nay là ai, nhưng mà mấy... Lão gia hoả kia cũng dễ chọc đâu.

      "Rốt cuộc có tới ? Chờ lâu rồi, chẳng lẽ vị đại nhân kia lạc đường à?"

      "Ngươi đừng ngốc như vậy nữa được ? Cứ chờ ở đây cho đàng hoàng là được rồi, ta khuyên các ngươi đừng thừa lời nữa."

      "Ngươi có ý gì đấy? Muốn chúng ta ngốc à?"

      "Nếu ngươi nghĩ như vậy ta cũng có cách nào khác."

      "Ngươi thêm câu nữa xem! Đừng tưởng lão tư dám lột da của ngươi!"

      Vốn tâm tình có chút nóng nảy, nhừng lời này khác gì mồi lừa, có người trong số đó kìm chế được nữa, vô cùng khó chịu, rất có khuynh hướng đánh nhau, người khác cũng đứng đó, sắc mặt xanh mét, nhìn dáng vẻ như phải cố gắng kìm nén nhưng lại thể kìm được, mấy người khác cũng có ý muốn ngăn cản, muốn đánh đánh, tuỳ các ngươi.

      "Mẹ nó đánh , khó chịu phải đánh!"

      "Đánh đánh, đừng tưởng ta sợ ngươi!"

      Hai người gầm lên đến động trời, tiếng gào này khiến cho mấy ma thú ở ngoài cửa nhanh chóng vươn vuốt, động cũng dám động, mà trong nháy mắt, hai nam nhân trung niên mới vừa rồi vẫn còn là hình người hóa hình, ma mãnh thú to lớn xuất , trợn mắt nhìn đối phương như có ý phải đánh trận lớn.

      “Ha ha ha ha ha ha!” Đột nhiên mấy tiếng cười sang sảng truyền tới, trực tiếp xuyên thấu lớp trở ngại ở Vạn Thú sơn mạch, sắc mặt hai người vừa muốn ra tay đại biến, giây tiếp theo biến về thành hai nam nhân trung niên, nghiêm mặt đứng nơi đó, dám lời nào, mà những người khác cũng có cùng trạng thái như thế, cả người nhịn được mà khẽ run lên, mặt cũng có chút vẻ căng thẳng. Tuy ấy tiếng cười kia còn mang theo chút tâm tình vui vẻ, nhưng tất cả ma thú ở Vạn Thú sơn mạch đều co đầu rụt cổ trong nháy mắt, tất cả đều rúm ró lại với nhau, dám động chút.

      Mấy lão gia hỏa nâng mắt nhìn về phía nơi nào đó trung, nơi ấy có gì, nhưng giây kế tiếp, bóng đen xuất ngay trước mắt mấy người này, sắc mặt bọn họ hoàn toàn thay đổi! Tốc độ, tốc độ này… thậm chí ngay cả bọn họ cũng thấy !

      “Đại nhân, ngài, ngài tới rồi…” người trong số đó cười lên tiếng, chẳng qua vẻ mặt lại quá cứng nhắc, cũng có chút dữ tợn.

      Bóng đen bay đến trước mặt mấy người là nam tử râu ria xồm xoàm, ngũ quan trông vẫn còn rất trẻ, nhìn qua chỉ như mới hai mươi tuổi, cằm toàn là râu, cả gương mặt nhìn qua vô cùng hiền hòa, thậm chí còn có thể là có chút chất phác, ánh mắt màu vàng kim kia như có thể nhìn thấu nội tâm của người khác, nam tử kia cười, mặc dù như vậy nhưng thân thể của mấy lão gia hỏa kia vẫn căng ra, có chút dáng vẻ thả lỏng nào.

      “Nếu là chút xung đột cần phải xía vào làm gì, lần ra ngoài này cũng dễ dàng.” Nam tử kia tùy ý câu, vươn tay gãi tóc, hình tượng vô cùng lôi thôi.

      “Lần này đại nhân ra ngoài… là có chuyện gì sao?” người trong số đó hỏi câu để dò xét, đột nhiên ánh mắt của nam tử kia biến đổi, dòng khí thế vô hình bắn ra từ đôi mắt màu vàng kim kia khiến thân thể mấy lão gia hỏa lại càng căng thẳng thêm lần nữa!

      “Thứ cần biết đừng nên hỏi tới.” Giọng trầm thấp của nam tử kia truyền tới, sau đó lại cười lớn, nụ cười hiền hòa kia lại xuất mặt: “A, lần này ra ngoài được ta phải hóng mát chút, hâm mộ lão nhân kia đến chết mất, ta tìm ông ấy đây, mấy người cứ tự nhiên nhé.” Nam tử kia khoát tay, mấy lão gia hỏa vừa mới định câu đại nhân thong thả, bóng người nam tử kia biến mất cách vô cùng quỷ dị.

      , rồi à? Trời ơi…” Đột nhiên người trong số đó thở phào hơi, cả người cũng thả lỏng, nếu mấy ma thú khác nhìn thấy rất có thể ông ta mất hết uy nghiêm, nhưng tại thể quan tâm nhiều như vậy nữa.

      “Làm cái gì vậy, tới mấy lời như thế rồi thôi à?” người khác vô cùng bất mãn lầm bầm câu, phải biết từ khi bọn họ nghe tin muốn đến, lòng lúc nào cũng run sợ, mấy ngày gần đây ăn ngon ngủ yên, nhưng vừa mới tới được vài câu vậy sao?

      “Chẳng lẽ ngươi còn hi vọng đại nhân đó ở chỗ này thêm à?” người khác , mấy người còn lại nhanh chóng lắc đầu, ở lại sao? Nếu như ở lại , có lẽ cuộc sống của bọn họ càng khó khăn hơn, căn bản là còn được ngày tốt lành nào rồi!

      “Đại nhân muốn tìm… Lão già kia sao? Chẳng lẽ là… vị ấy ở Mê Vụ Sâm Lâm à?”

      Mấy người khác cũng cau mày suy nghĩ: “Rất có thể, mặc dù chúng ta biết gì mấy về vị ở trong Mê Vụ Sâm Lâm kia, có điều Mê Vụ Sâm Lâm cũng thuộc phạm vi quản lý của Vạn Thú sơn mạch chúng ta, cũng là do có vị kia ở đó, theo thái độ của đại nhân, xem ra có lẽ địa vị của người kia cũng phải ngang hàng với đại nhân mới đúng.”

      phải đâu! Nếu ngồi ngang hàng có lí nào…”

      Mấy người khác cũng thêm gì nữa, chẳng qua bọn họ chỉ cảm thấy vị kia ở Mê Vụ Sâm Lâm dễ chọc, vậy mà ngờ, vị đại nhân này để ý đến như vậy: “Cũng may mấy năm này chúng ta làm gì, nếu …”

      “Được rồi, đại nhân cũng tốt, ít nhất chúng ta cũng có thể sống qua được mấy ngày yên ổn, kẻ bị xui xẻo chắc là đám người ở Mê Vụ Sâm Lâm kia rồi!”

      Mấy người nghe xong cười có chút hả hê, trong số đó còn cười lớn ra tiếng: “Phải biết khó khăn lắm mấy vị đại nhân đó mới ra ngoài được lần, lần này ra ngoài rồi, chắc chắn ở lại đoạn ngày, Mê Vụ Sâm Lân cứ việc đón lấy củ khoai phỏng tay này !”

      “Mấy ngày này chúng ta cũng phải làm việc cho cẩn thận, nên an phận kìm chế chút, các ngươi cũng hiểu tính cách của vị đại nhân kia rồi đấy…”

      Mấy người cùng gật đầu, sắc mặt cũng có chút nghiêm trọng, sau đó đều xoay người rời , chẳng qua lòng mấy lão gia hỏa này cũng có chút nghi vấn, vị đại nhân dễ gì xuất này, sao lại đến đây vào lúc này, khi xuất có chuyện gì xảy ra đây?

      Đường qua Vạn Thú sơn mạch lần này của Vân Phong và Khúc Lam Y vô cùng bình an yên tĩnh, hề có chút dị động nào, Vân Phong và Khúc Lam Y vẫn có chút khó hiểu: “Chuyện gì xảy ra vậy? Nơi này khỏi quá yên tĩnh rồi.” Vân Phong cau mày nhìn phía dưới Vạn Thú sơn mạch vô cùng im lặng, hề có chút tung tích hoạt động của ma thú, hệt như tất cả ma thú biến mất trong chớp mắt vậy! Hơn nữa mấy ma thú luôn hung hãn vẫn luôn xuất thường ngày cũng hoàn toàn mất tích!

      “Chuyện gì xảy ra vậy? Ma thú hề biến mất, mà lại giống như…” Khúc Lam Y cũng có thể cảm nhận được chút biến hóa thất thường này, cau mày suy nghĩ, Vân Phong cũng hiểu được: “Là náu.”

      sai, là náu.

      Rất giống như cố gắng tránh né thứ gì đó, hết hơi thở của mình , tạo thành khung cảnh tiếng động nào của Vạn Thú sơn mạch như ngày hôm nay, nơi ma thú sinh sống mà lại cảm nhận được hơi thở của chúng, điểm này có chút làm cho người ta khó có thể tưởng tượng nổi.

      “Bọn chúng sợ gì sao?” Vân Phong tự nhủ, Khúc Lam Y ở bên cạnh cười lớn: “ phải là chúng ta đâu.”

      Mặc dù hai người tới cấp bậc quân chủ nhưng thực lực đó vẫn chưa đủ để gây ra hiệu quả đến mức này, thậm chí có là cấp bậc tôn giả vẫn như vậy! Nếu như phải là bọn họ, chắc chắn là thứ khác! Suy nghĩ này vừa lướt qua trong lòng Vân Phong, đột nhiên cảm nhận thấy luồng áp lực kinh khủng đánh tới, khí thế kia quá kinh khủng, hệt như bức tường ép tới, tinh thần lực hùng dũng xông thẳng ra ngoài, lại chỉ hóa giải được ít!

      Quang nguyên tố của Khúc Lam Y bao bọc hai người trong chốc lát, nhưng khí thế như dời núi lấp biển kia vẫn lấn tới như cũ, Khúc Lam Y cắn chặt răng, gân xanh cổ cũng nổi lên, gương mặt tuấn tú kia đổ đầy mồ hôi: “Đáng chết!” Cắn răng nghiến lợi câu, đột nhiên thân thể Khúc Lam Y run lên, chật vật quỳ xuống!
      Last edited: 12/11/16
      tú cầuB.Cat thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 36.2: Nàng trở lại!

      Edit: senna_lam



      Ánh mắt Vân Phong trầm xuống, kịp suy nghĩ phóng ra toàn bộ tinh thần lực giúp chống đỡ quang nguyên tố cho Khúc Lam Y, áp lực khủng bố kia lúc này mới tạm thời dịu chút, Vân Phong vừa muốn thở ra hơi lại ngờ khí thế kia càng tăng mạnh thêm ít, trực tiếp xuyên thấu qua vòng bảo vệ của hai người, hung hăng áp chế lấy!

      "Ôi!" Vân Phong chống đỡ nổi, chật vật quỳ xuống giữa trung, lộ ra khuôn mặt nhắn chảy mồ hôi lạnh ngắt, cắn chặt môi đến trắng bệch quỳ ở kia, tinh thần lực vẫn như cũ chịu thua phóng ra đấu, dù biết rằng thắng được, nhưng vẫn cố gắng đối đầu!

      "Hừ, hai người đúng là có ý tứ." giọng vang lên, nhưng mà Vân Phong và Khúc Lam Y nghe thấy, vẻ mặt hai người đều trầm, khí thế bất thình lình phát ra mà làm cho hai người chật vật như thế, cũng có nghĩa là, người phát ra khí thế này có thực lực cao hơn hai người bọn họ!

      Cường giả Tôn giả cấp bậc sao! Vân Phong cắn răng chống đỡ, Vạn thú sơn mạch có ma thú là tôn giả cấp bậc cũng phải quá kì lạ, dù sao ở sâu trong sơn mạch này còn có vài hơi thở nguy hiểm, Vân Phong thể dò ra được, tuy vậy Vân Phong có chút khó hiểu,ma thú cường giả vốn nên nấp ở chỗ sâu bên trong, tại sao có thể đột nhiên xuất ở đây chứ!

      "A!" hô hấp Vân Phong bỗng nhiên chậm lại, áp lực vừa rồi đột nhiên biến mất thấy nữa, thân mình luôn buộc chặt lập tức thả lỏng, Vân Phong và Khúc Lam Y ngồi ở trung, cả người đều là mồ hôi lạnh, hai người thở dồn dập, sắc mặt của và Nhục Cầu cũng tốt, bất quá so với Vân Phong và Khúc Lam Y tốt hơn nhiều, xem ra khí thế lúc nãy chỉ nhằm vào hai người Vân Phong và Khúc Lam Y thôi.

      Hai người ai chuyện, chỉ ngừng thở hổn hển, Nhục Cầu ngồi vai Vân Phong lo lắng kêu tiếng, hai tay cũng trực tiếp sờ hai má Vân Phong, Vân Phong cười cười, rất suy yếu mở miệng,"Ta sao."

      Khúc Lam Y điều chỉnh lại hô hấp, quang nguyên tố lập tức bao trùm thân thể Vân Phong, đôi mắt nhìn về phía Nhục Cầu và ,"Cảm giác áp bách vừa rồi nhằm vào hai người chúng ta, đối với ma thú hình như thủ hạ lưu tình ."

      Vân Phong nhìn bộ dạng và Nhục Cầu đều tốt, trong lòng thở phào:"Có lẽ là vị ở Vạn thú sơn mạch, hài lòng chúng ta qua lại nơi này.”

      Khúc Lam Y nhướng cao chân mày, lúc chuyện cũng ra vấn đề, “Nếu hài lòng chúng ta qua, cũng có khả năng buông tha chúng ta giữa chừng.”

      Sắc mặt Vân Phong trầm xuống, cảm giác áp bách kinh người lúc nãy nếu như vẫn tiếp tục, nàng và Khúc Lam Y mất mạng cũng là bình thường, ngờ đối phương lại buông tha bọn họ, dựa theo tính cách của ma thú, hẳn phải như thế.

      “Mặc kệ là gì, sớm khỏi nơi này .” Vân Phong đứng lên, Khúc Lam Y cũng đứng lên theo, chẳng qua thân mình hơi choáng, tay Vân Phong ôm lấy tay Khúc Lam Y, kéo thân thể cao lớn hơn mình của tới gần, “Ta mang ngươi , đừng cậy mạnh.”

      Khúc Lam Y cười ha ha, cả thân mình mềm nhũn, hoàn toàn dựa vào bên người Vân Phong, “Nương tử nếu như vậy, vi phu dĩ nhiên nguyện ý phục tùng.”

      Khuôn mặt nhắn của Vân Phong đỏ lên, tay vòng ra sau ôm lưng Khúc Lam Y, Khúc Lam Y cười , liền ôm lấy Vân Phong tùy ý nàng dẫn dắt mình như bay về phía trước, tốc độ hai người tuy so với vừa rồi chậm hơn, nhưng cũng may đường con ma thú nào tác loạn, hôm nay Vạn Thú sơn mạch cứ như rừng cây sơn dã bình thường, có điều im lặng lạ thường, Vân Phong cũng vì may mắn điểm này, nên cùng Khúc Lam Y đường bình tĩnh chạy , cuối cùng lại lần nữa vượt qua Vạn thú sơn mạch.

      Về phần người thần bí kia chắc chắn là cường giả, trong lòng Vân Phong hơi lo lắng, lo xong rồi cũng ngẫm nghĩ lại, nếu là cường giả dễ dàng chen chân vào chuyện người ta, dù sao thân phận của cường giả rất tôn nghiêm, nếu gặp phải lần nữa, vậy tới lúc đó rồi tính.

      Vượt qua Vạn thú sơn mạch, Vân Phong và Khúc Lam Y tiếp ngày đường, rốt cục mới chính thực bước vào bên trong bản đồ của Đông đại lục, Vân Phong lâu có hít vào khí này, nhàng thở dài tiếng, ánh mắt đen xuyên thấu tầng mây mỏng manh phía trung, nhìn xuống phía dưới vừa quen thuộc vừa xa lạ, nàng cũng năm rồi, ở Tây đại lục trải qua mọi chuyện, cũng biết năm qua Đông đại lục xảy ra biến hóa gì.

      Hai người từ trung hạ xuống, Vân Phong đầu tiên liền nhận ra đây phải đế quốc Phong Vân, dù gì cũng là từ khu vực Tông Lâm vượt qua Vạn thú sơn mạch tới đây, ngang thẳng qua, hơn nữa vị trí của đế quốc Phong Vân còn hướng về phía Nam nữa chứ, hai người chậm rãi giảm tốc độ, chỗ này là tòa thành lớn, nhìn qua rất phồn hoa, Vân Phong đứng ở trung nghe thấy thanh huyên náo, hai người che dấu thực lực hạ xuống góc trong thành, bọn họ chuyến này còn hy vọng kinh động đến người khác, Vân Phong thầm nghĩ trở về đế quốc Phong Vân, Mộc gia chờ Mộc Tiểu Cẩm còn có Vân gia vẫn chờ đợi huyết mạch.

      Hai người ở góc trong thành, quay đầu nhìn cách hai người xa chính là cửa thành, cửa thành tất nhiên có thủ vệ, hỏi qua thủ vệ tất biết đây là chỗ nào, như thế Vân Phong mới biết phương hướng trở về.

      Hai người từ góc sáng ra, nơi này hẳn là góc hẻo lánh trong thành, cửa thành cũng có người nào qua, trước mắt mà nơi này chỉ có hai người Vân Phong cùng Khúc Lam Y, hai người hướng cửa thành tới, mà vào lúc này, bên ngoài cửa thành hình như có người muốn vào thành.

      Vân Phong và Khúc Lam Y vốn định để ý tới, tuy nhiên khi đến gần, Vân Phong thoáng hơi giật mình, ba nam nhân muốn vào thành, trước ngực ba nam nhân đeo huy chương tỏa sáng, mặt là hình Phong diệp đỏ sắc mà Vân Phong quen thuộc, Hồng Phong!

      Giữ thành là hai tên binh lính, hai binh lính nhìn thấy ba nam nhân muốn vào thành liền nhìn thoáng qua nhau, sau đó tiến lên phía trước bước chặn ba nam nhân ở bên ngoài! Vân Phong nhìn thấy vậy, liền nhíu mày nhưng cũng gì, chỉ cùng Khúc Lam Y qua bên, thành người đứng xem.

      Ba nam nhân vốn dĩ hữu ý* muốn vào, lại nhìn thấy tư thái* của binh lính giữ thành như thế, sắc mặt khỏi đều có chút khó coi, “Hai vị, đây là có ý gì?” trong ba nam nhân, có người rất có lễ phép hỏi trước, Vân Phong đứng bên gật đầu, có tức giận ngay, xem ra năm qua Hồng Phong thay đổi rất nhiều, nên biết rằng các dong binh đều nhiệt huyết sôi trào dũng mãnh, có lập tức tức giận, có thể thấy được tâm tính so với trước kia trầm ổn hơn nhiều.

      *có ý tốt.

      *tư thế - thái độ.

      “Có ý gì? Các ngươi là Hồng Phong dong binh đoàn!” Binh lính nhướng mày hỏi, trong lời lộ vẻ châm chọc, người sáng suốt đều nhìn ra binh lính đối với Hồng Phong tương đối có ý kiến, Vân Phong vốn nghi hoặc Hồng Phong là lính đánh thuê công hội đóng quân ở đế quốc Phong Vân phân bộ dong binh đoàn, làm sao có thể chạy ra khỏi đế quốc Phong Vân chứ? Còn bị binh lính khiêu khích như vậy, rốt cuộc sao lại vậy?

      “Chúng ta đúng là Hồng Phong dong binh đoàn, xin thông báo, chúng ta muốn vào thành.”

      “Muốn vào thành hả? Đơn giản thôi! Gọi ta ba tiếng ông nội, ta cho ngươi vào!” Binh lính cười lớn, thái độ của tên khác cũng như vậy, “Kêu ông nội cho vào, Hồng Phong các ngươi nghe hiểu rồi kêu ! Đừng làm chậm trễ thời gian của ông nội ta!”

      Sắc mặt ba nam nhân nhất thời trầm xuống, lời này có phải hơi quá đáng rồi hay ! Thần sắc Vân Phong lạnh lùng, hai tên binh lính này muốn ăn đòn sao?

      “Ông nội của ta chết từ lâu, ngươi muốn làm người chết cũng được.” Sắc mặt ba nam nhân trầm câu, hai tên binh lính vừa nghe nhất thời nổi trận lôi đình: “Hồng Phong! Lão tử sớm nhìn các người vừa mắt! Sao ở đế quốc Phong Vân mà ngồi ngốc, đến Áo Uy chúng ta làm cái gì! Các ngươi nhàn rỗi có chuyện gì làm có phải hay ! Đoạt sinh ý của lính đánh thuê chúng ta, còn biết mang ơn, vậy mà còn biết tốt xấu muốn vào thành!”

      “Người ủy thác nhiệm vụ đến tìm Hồng Phong ta, điều này chúng ta cũng thể từ chối được, bất quá…” nam nhân chuyện tạm dừng chút, tiếp sau đó có chút đăm chiêu mở miệng, “Cũng có nghĩa do trình độ của Dong binh đoàn Áo Uy được tốt, nhóm chó trông cửa các người, cũng chỉ cắn bậy người khác.”

      “Ngươi dám như vậy với lão tử!” trường mâu trong tay binh lính vung lên, “Lão tử cho các ngươi chút kiến thức, binh lính của Áo Uy rốt cuộc có phải quả hồng mềm hay !”

      Trường mâu trong tay hai tên binh lính vung lên, ba nam nhân cũng lấy vũ khí ra, lửa giận hai bên đều bị chọc nổi lên, vừa muốn động thủ đấu võ, giọng mềm như mặt nước vang lên, “Để ta xem, nên động thủ như vậy chứ.”

      Người hai bên nhìn lại, liền thấy nữ tử xinh đẹp đứng ở đó, bên cạnh đứng thiếu niên tuấn mỹ, trong lòng nữ tử ôm tiểu nương, tiểu nương lớn lên cũng cực kỳ xinh đẹp, mà vai nữ tử kia lại có nhúm lông xù gì đó, người đứng hai bên nhịn được thở ra hơi!

      Vân Phong lấy tay chỉ Nhục Cầu, gì chỉ chậm rãi tới, hai binh lính cười ha ha: “Ngươi xem coi, tiểu nương quả nhiên hiểu được đạo lý, gọi ông nội tiếng, liền cho các người qua!”
      Last edited: 12/11/16
      tú cầuB.Cat thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 36.3: Nàng trở lại!

      Edit: senna_lam





      Vân Phong nâng mắt nhìn,"Ngươi hiểu sai rồi, ta với bọn họ."

      Binh lính sửng sốt, ba người Hồng Phong khó hiểu nhìn về phía Vân Phong,"Động thủ với bọn họ, phải chịu thiệt thòi, nơi này dù sao cũng là địa bàn của Áo Uy, nên nhớ kỹ điều này." Nhìn sơ qua Vân Phong như nữ tử mới mười mấy tuổi, nhưng hiểu sao ba đại nam nhân lại tự giác nghe theo, ba người tự chủ gật đầu xong lại phát sao bọn họ lại làm như vậy chứ? Sao lại nghe lời theo tiểu nương chứ!

      "Ngươi cũng là Hồng Phong sao?" binh sĩ nghi ngờ hỏi,"Dù nàng có phải hay , nàng giờ đứng về phía Hồng Phong!" binh lính giận dữ reo lên.

      Vân Phong cười nhạt, chuyện gì cũng phải biết chữ lý chứ,"Muốn vào thành Áo Uy còn phải theo quy củ kêu tiếng ông nội, vào thành phải kêu, vậy dựa theo ý hai vị đây, ta muốn ra khỏi thành phải gọi hai vị là bà nội*, đúng ?"

      *vì từ "bà nội" kêu là thái thái nghe kì quá nên ta quyết định đổi hết mấy từ "gia gia" phía lại thành "ông nội" nha.

      Ba người Hồng Phong nghe vậy nhịn được liền vui vẻ, Khúc Lam Y bất đắc dĩ cười, mặt hai binh lính nhất thời đỏ lên,"Gia gia cái con bà nó! Dựa vào cái gì ngươi ra khỏi thành ta quản ngươi kêu bà nội!"

      " khi như vậy, vì sao lúc vào thành phải nhất định nghe theo ngươi kêu gia gia?"

      "Là do...... Hừ! Cho dù như thế nào, Hồng Phong cũng thể bước vào!" Binh lính bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, đột nhiên cao giọng câu, hết sức lo lắng.

      "Vì sao thể vào? Đừng cho rằng ta biết các ngươi muốn gây !" Vân Phong nhìn thấy ba người họ tức giận, liền biết ra binh lính gây với Hồng Phong cũng phải mới hai ngày.

      “Gây sao? Hồng Phong các ngươi gây cho Áo Uy bao nhiêu phiền phức còn chưa đủ đâu! Nhân vật quan trọng của Áo Uy ở ngay trong thành, tất cả phải giới nghiêm hết! Giới nghiêm đó có hiểu hay ? phải Áo Uy cho người ta vào! Mà ngay cả con chuột cũng được vào!”

      “Ngươi….!” Ba người Hồng Phong tức tới nỗi nhảy cẫng lên, Vân Phong cười ha ha, “ biết vị ‘Đại nhân’ đó là ai?”

      “Hừ! Vị đại nhân này chính là thiên tài hiếm có ở Đông đại lục! Trong vòng năm ngắn ngủi tấn chức đến thống lĩnh cấp bậc, là thiên tài mà Áo Uy coi trọng!”

      “Phốc!” Hồng Phong ba người lại bật cười, “Thiên tài nhân vật? Thống lĩnh cấp bậc? Ta là nở nụ cười, muốn hiếm có thiên tài cũng tới phiên !”

      “Hồng Phong! Đừng tưởng rằng đại tiểu thư kia của các ngươi chính là thiên tài, vậy nàng ta đâu? Vô thanh vô tức biến mất ở Đông đại lục, năm rồi! Ai cũng nàng Tây đại lục, còn ta tin! chừng lúc vượt qua chỗ sơn mạch kia bị ma thú giết chết rồi, ngay cả tra nhi* cũng còn đâu! Các ngươi đám đều là kiêu ngạo đến được bộ dáng, mọi người có, còn kiêu ngạo cái rắm a!”

      *xương cốt.

      Vân Phong im lặng nghe, nghe nàng mất tích hết năm, vậy có người nào đứng trước mặt các ngươi nha!

      “Ngươi dám xỉ nhục đại tiểu thư!” ba người Hồng Phong lập tức phát giận, tuy bọn họ chưa từng thấy đại tiểu thư Hồng Phong, nhưng chuyện của nàng tích bọn họ đều nhất thanh nhị sở*, năm đó chính là đại tiểu thư dẫn dắt Hồng Phong xông lên bốn sao dong binh đoàn! có đại tiểu thư vốn có Hồng Phong hôm nay! Đại tiểu thư chính là Hồng Phong trụ cột, chính là Hồng Phong thần, vũ nhục chính mình có thể, vũ nhục đại tiểu thư, được!

      * ràng rành mạch, biết hết mọi thứ.

      “Ta gì hả! Vị ở Áo Uy chúng ta mới là thiên tài! Đại tiểu thư các ngươi nếu như phục, tới đây! Mau kêu nàng đến đây !” Hai tên binh lính cất tiếng cười to, ba người Hồng Phong thể nhịn được nữa, chiến khí trong chốc lát bùng nổ, trực tiếp đem vũ khí lấy ra ngoài!

      Tay Vân Phong hơi giơ lên, hai tên binh lính vốn cười to đột nhiên cứng đờ người, miệng há to muốn khép lại cũng được! Chỉ có thể mở to đôi mắt nhìn xung quanh, lúc nhìn thấy khóe miệng Vân Phong cười tươi, toàn thân hai người toàn là ra mồ hôi lạnh! Ba người Hồng Phong bị cỗ lực lượng vô hình khóa trụ, lực lượng đó hóa giải hoàn toàn thế tấn công của họ cách nhàng, Vân Phong sớm đứng ở trước mặt ba người, trong lòng ba người Hồng Phong giờ phút này bỗng dâng lên cảm giác kỳ quái, đối với này hiểu sao có loại tín nhiệm, hiểu sao lại có ý ỷ lại!

      Hai tên binh lính đứng yên ở đó, há miệng vô cùng lớn, đoán chừng cơ bắp ngay cằm bị đau nhức và vô lực, nhưng chỉ có thể duy trì động tác này, trong ánh mắt hai người thậm chí còn có vẻ nước, Vân Phong cười yếu ớt tới, “Hai vị, vị thiếu niên thiên tài kia là ai, ta có may mắn được biết tên hay ?”

      Vân Phong cười tủm tỉm , hai tên binh lính chỉ có thể liều mạng nháy mắt, ngón tay Vân Phong nhàng động, hai người đột nhiên khép miệng lại, cằm hai bên vô cùng đau nhức, “Ngươi, ngươi…” Hai tên binh lính nhìn Vân Phong, liền lắp, Khúc Lam Y ở bên nhàn nhàn câu, “Kiên nhẫn có hạn.”

      , ! là được chứ gì? Diệp, là Diệp Thanh thiếu gia!”

      Vân Phong nghe cái tên liền nở nụ cười, Diệp Thanh? ra là bạn cũ, nghĩ tới mới năm ngắn ngủn thôi mà tấn chức đến thống lĩnh cấp bậc? Quả nhiên làm cho người ta phải kinh ngạc, là thiên tài cũng sai lắm.

      “Hừ! Căn bản có cách nào so sánh với đại tiểu thư ta được!” Ba người Hồng Phong rầu rĩ câu, hai tên binh lính vừa muốn cãi lại lại nhanh chóng khép miệng, dám lời nào, sợ Vân Phong lại làm cho bọn họ khép miệng được nữa.

      “Phiền nhị vị báo cho Diệp Thanh biết, với là bạn cũ đến bái phỏng.” Vân Phong cười tủm tỉm câu làm cho tất cả mọi người giật mình kinh ngạc, hai tên binh lính lại lần nữa mở lớn miệng, ba người Hồng Phong cũng kinh ngạc thôi!

      “Ngươi, ngươi là ai hả! Diệp Thanh thiếu gia sao có thể muốn gặp là gặp được!”

      Vân Phong cười ha ha, “ cho biết, Vân Phong tới chơi.”

      Hai tên binh lính thủ vệ lúc này hoàn toàn mở miệng nổi, người Hồng Phong đột nhiên trợn tròn mắt! Hốc mắt cư nhiên ngấn lệ, hai người kia còn chút thẩn thờ, nhìn người kia hiểu sao lại vận phần kích động, “Ngươi làm sao vậy?”

      Nam nhân mặt ươn ướt môi run run, “Con mẹ nó, trở lại…. đại tiểu thư của chúng ta, trở lại!”
      Last edited: 12/11/16
      tú cầuB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :