1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiên tài triệu hồi sư - Nhược Tuyết Tam Thiên (Tập 3 c39.3)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 31.2: Bắt đầu tập huấn!

      Edit: senna_lam



      "Dĩ nhiên, Vân gia cũng vậy." thân mình Vân Phong bay lên trời cao, dây xích trong tay kéo theo nữ nhân lượng qua lượn lại trung, vẻ mặt nữ nhân hoảng sợ, ràng là do độ cao nên bị dọa. Lý gia chủ nhìn thấy Vân Phong có thể ngự sắc mặt liền đại biến! Vân Phong cười ha ha, xoay người quay , Khúc Lam Y vừa thấy bàn tay to vung lên, bao quanh gian phong tỏa va , bay lên trung đuổi theo. Sau khi Vân Phong khỏi, người của Lý gia còn chưa hết hoảng, nếu phải thấy mặt đất có mấy khối thi thể dữ tợn, chắc rằng ai dám tin hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Mọi thứ đều giống như nằm mơ vậy, đột nhiên có nữ tử xâm nhập, đột nhiên có người chết, mọi chuyện nhanh chóng quay ngược trở lại, Vân gia cùng Lý gia kết thù!

      Lý gia chủ đứng đó, oán hận nắm chặt nắm đấm, răng nanh nghiến tới run kẽo kẹt. Lí Trọng ở bên cạnh run sợ nhìn cha mình, dám phát ra tiếng. Tổng quản Lý gia rốt cục cũng lên tiếng, chẳng qua thanh cũng run rất là lợi hại.

      "Lão, lão gia, chúng ta, chúng ta phải làm gì bây giờ?"

      Sắc mặt Lý gia chủ đột nhiên trầm xuống,"Làm gì bây giờ?! Ta ngờ tới Vân gia lại có nhân vật như vậy, rốt cuộc nàng từ đâu mà tới? Vì sao trước kia thấy?" Ánh mắt Lý gia chủ quét về phía thi thể nằm mặt đất, khinh thường hừ tiếng,"Tên này chết cũng đáng, đỡ cho ta phải lo lắng, kéo xuống cho ta!" vừa mới raa lệnh, lập tức có hai chiến sĩ lên đem thi thể thê thảm kia kéo xuống, tránh làm cho gia chủ phải ngứa mắt. Giờ phút này, trong lòng mọi người đều khỏi rét lạnh, đó chính là đệ đệ ruột của gia chủ, lại nghĩ tới gia chủ làm như vậy.

      "Chết rồi cũng tốt, thành có mà bại có thừa*! Nếu tại , Lý gia cũng gặp phải tên ôn thần như vậy!" Lời của Lý gia chủ rất chính xác, đệ đệ đúng là tên ngu ngốc, cống hiến cho gia tộc được tí gì, ngược lại lại chọc phải ôn thần. Cứ nghĩ chơi nữ nhân của Vân gia thôi, dù sao cũng là cái gia tộc có phẩm vị, nhưng lại nghĩ rằng kéo đến đống rác rối như vậy!

      *ý chỉ làm chuyện gì cũng xong, mà thất bại nhiều-chuyên phá hư chuyện

      "Lí Trọng!" Lý gia chủ đột nhiên giận dữ gầm lên, Lí Trọng lập tức run rẩy đáp:"Cha, cha......"

      Đôi mắt sắc bén của Lý gia chủ nhìn vào Lí Trọng, nội tâm bốc lên trận lửa,"Mấy ngày tới ngươi được đâu hết, ở nhà chuyên tâm tu tập cho ta!"

      Lí Trọng sửng sốt,"Bên phía Màu Hoa......." Nếu lo cùng Thạch Màu Hoa kết nối quan hệ chẳng phải bị Vân gia chiếm trước sao?

      "Thạch Màu Hoa cái rắm! Lo tăng cấp bậc của ngươi lên cho ta! Nếu đoán lầm, còn tới bao lâu nữa, Vân gia đến khiêu chiến Lý gia ." Lời của Lý gia chủ làm cho khuôn mặt nhắn của Lý Trọng căng ra, ở khu vực Tông lâm điện, chỉ có các gia tộc tam phẩm là thông qua cạnh tranh để được tuyển ra, mà muốn kéo dài vị trí làm gia tộc tam phẩm, phải do chính bản lĩnh của mình tự đứng ra tranh thủ! Gia tộc nào có phẩm vị có thể khiêu chiến với gia tộc tam phẩm, việc khiêu chiến này cần phải thông báo, chỉ cần công khai nơi khiêu chiến là được. khi gia tộc có phẩm vị chiến thắng gia tộc tam phẩm, gia tộc có phẩm vị thay thế tam phẩm, sở hữu mọi quyền lợi mà ban đầu gia tộc tam phẩm có được, tất nhiên giao vào tay người khiêu chiến thắng!

      So với cách thay đổi của gia tộc tam phẩm, quy tắc của nhất phẩm cùng nhị phẩm càng nghiêm mật hơn nữa, phải là do gia tộc tam phẩm được Tông lâm tổng điện coi trọng, các ngươi ai có thực lực được, còn có thực lực xuống !

      khi Vân gia khiêu chiến Lý gia, Lý gia phải chấp nhận. Cho dù Lý gia có cái năng lực gì, khi thua trận địa vị cũng coi như rơi xuống, cho dù giờ và Thạch gia có làm đám hỏi, cũng làm được gì! Cho nên bây giờ quan hệ với Thạch Màu Hoa như thế nào cần phải quan tâm nữa! Lý gia chủ đoán trước rẳng nhất định Vân gia cũng làm như vậy, tại thời khắc mẫn cảm này, ai còn có thời gian để lấy lòng tiểu thư gia tộc tam phẩm chứ, bây giờ cần phải tăng thực lực của mình lên và đảm bảo cho vinh dự của gia tộc mới là điều quan trọng nhất!

      Khiêu chiến với gia tộc tam phẩm đều có cái quy định bắt buộc, khiêu chiến có thể, nhưng người khiêu chiến phải là hai người trẻ tuổi đồng lứa trong gia tộc, thực lực của người trẻ tuổi so đấu với nhau mới đại biểu cho gia tộc này có địa vị như thế nào! Cho nên bên Lý gia người xuất chiến đương nhiên là Lý Trọng, còn bên Vân gia người xuất chiến ai hết chính là Vân Lạc Trần!

      “Dùng hết mọi khả năng tăng thực lực của mình lên, đừng làm cho ta thất vọng!” Lý gia chủ trầm giọng câu, Lý Trọng tự tin , “Cha cứ yên tâm, tư chất của Vân Lạc Trần bằng con, thời gian tu tập cũng nhanh hơn , nhất định phải đối thủ của con! Cho dù Vân gia có người lợi hại như vậy, nàng cũng khả năng trong khoảng thời gian ngắn để cho Vân Lạc Trần tăng thực lực lên!”

      Lý gia chủ gật đầu, “Được rồi, bây giờ tu tập , mấy chuyện khác cần phải nghĩ tới! Vân Phong có khả năng ra tay, chúng ta cũng cần phải lo lắng.”

      Vân Phong xác thực thể ra tay được, giờ nàng phải chỉ làm việc cho người, nàng là người Vân gia, tất nhiên nhất cử nhất động đều đại biểu cho Vân gia. Mặc dù nàng có năng lực làm cho Lý gia tại Tụ Thủy trấn trong sớm chiều liền biến mất, thậm chí ngay cả Thạch gia! Nhưng Vân Phong thể làm như vậy, gia tộc muốn quật lên, hẳn phải dựa vào bạo lực.

      Trong lòng Vân Phong xác thực có mong cho Vân gia thay thế Lý gia, nàng muốn bước đầu quật khởi của Vân gia phải ngay tại Tụ Thủy trấn này - mà Vân gia là lão đại! Nhưng trước hết nàng còn có chuyện quan trọng hơn cần phải xử lý, trong tay kéo theo đúng là khối u ác tính mà.

      Chỉ mới qua mười vài giây, Vân Phong cầm theo dây xích trong tay quấn nữ nhân về tới Vân gia. Lúc nàng đáp xuống đất, nữ nhân bị xiềng xích trói chặt cũng hạ xuống, thân mình từ cao rơi xuống, mặc dù có thương tổn tới tính mạng nhưng vẫn có bị thương. Biểu tình mặt nữ nhân thống khổ cùng rối rắm, nàng muốn kêu la lên nhưng lại phát ra thanh gì.

      Thời điểm nữ nhân rơi xuống mặt đất phát ra tiếng động rất lớn. Nhà cửa Vân gia vốn lớn, hơn nữa động tĩnh như vậy đưa tới mọi người vây xem. Vân Phong lẳng lặng đứng yên chỗ, chờ mọi người trong Vân gia đến, còn nữ nhân bị xiềng xích trói ngừng giãy giụa mặt đất, giống như con sâu lông ngừng vặn vẹo .

      “Đại tỷ!” tiếng thét chói tai vang lên, nữ nhân khác nhìn thấy nữ nhân bị trói liền chạy vội tới, “Mau thả đại tỷ ra, ngươi làm cái gì hả?” Nữ nhân này là thê tử của đệ đệ Vân Thiên Phàm, tính tình thiện lương, nhìn thấy nữ nhân kia như vậy khỏi có chút thất kinh.

      Rất nhanh, mọi người trong Vân gia đều tới. Vân Lạc Trần nhìn thấy nữ nhân đất, cũng kinh ngạc phen, nhưng gì, chỉ liếc mắt nhìn Vân Phong, nữ nhân này nhất định là lời gì đó đại nghịch bất đạo, cho nên mới làm cho Vân Phong đối xử với nàng ta vậy.

      Vân Thiên Phàm và hai huynh đệ đều chạy đến, sau khi ba người nhìn thấy nữ nhân liền chấn động!

      “Đây là có chuyện gì?” Sắc mặt Vân Thiên Lĩnh có chút tốt, dù sao cũng là lão bà của mình, bị người ta mang về kiểu vậy thể nào nổi. Tuy thân phận Vân Phong khác biệt, nhưng làm vậy cũng có chút quá đáng.

      “Có phải nàng ta gì hay ?” Vân Thiên Phàm hỏi. Vân Phong vừa động tay, thủy chi xiềng xích liền xiết chặt lại, vẻ mặt nữ nhân lập tức trở nên vặn vẹo, nhìn qua vạn phần dữ tợn!

      “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Đại ca, nhị ca! Các ngươi sao lại có thể cho phép nàng ta làm như vậy! Cho dù đại tỷ có sai cũng thể đối đãi với nàng ấy như vậy!” vẻ mặt thê tử Vân Thiên Lâm đành lòng, lúc nhìn sang chỗ Vân Phong có chút uất giận, “Tiểu nương, tại sao ngươi lại nhúng tay vào chuyện của Vân gia? Bây giờ còn làm mọi chuyện thêm trầm trọng hơn nữa!”

      Vân Phong để ý đến nàng ta, ánh mắt nhìn Vân Thiên Phàm, “Ta biết gia quy nơi này là cái gì, Thiên Phàm thúc, thân là con dâu của Vân gia lại hồng hạnh xuất tường, người như vậy nên phạt ra sao?”

      Tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt! Hồng hạnh xuất tường?! Sắc mặt Vân Thiên Phàm đột nhiên lạnh lùng, Vân Thiên Lĩnh nhịn được , “ có khả năng!”

      “Tuy rằng nàng ấy chuyện có chút khó nghe, nhưng nàng làm ra chuyện như vậy!” thê tử của Vân Thiên Lâm cũng tin. Vân Phong giật khóe miệng, ánh mắt lạnh như băng nhìn người nữ nhân, “Người của Vân gia tín nhiệm ngươi như thế, ngươi lại coi phần tín nhiệm này giống như bùn đất!”

      Nữ nhân mở miện ra rồi lại khép lại, như muốn cái gì đó. Ngón tay Vân Phong khẽ nhúc nhích, “.... Đừng nghe nàng ta bậy! Nàng dối, ta có! Ta tuyệt đối có!”

      “Quần áo người ngươi ở đâu ra?” Vân Lạc Trần đứng bên cạnh mở miệng. Nữ nhân vừa nghe thấy vẻ mặt liền sửng sốt, quần áo nàng mặc người là quần áo tốt nhất! Mỗi lần sau khi đương vụng trộm trở lại Vân gia đều thay lại, mặc lại thân quần áo rách nát, còn hôm nay là bị Vân Phong ép buộc trở về!

      “Ta cũng cho rằng đại bá có tiền để mua mấy thứ quần áo này. Đại nương, tiền của ngươi từ đâu mà có?” Vân Lạc Trần chuyện chút cũng khách khí, vốn nhìn thấu bản chất của nữ nhân này, tin tưởng lời Vân Phong , nữ nhân này chính là tai họa của Vân gia!

      “Đây là.... Đây là....” Nữ nhân ra hơi, “Đây là ta kiếm!”

      “Kiếm?” Vân Phong nhíu mày, “Ngươi tự mình dõng dạc ngươi có, nhưng người biết ngươi xuất tường cũng chỉ có mình ta, Lý gia chẳng lẽ đều là người chết hết rồi sao?”
      Last edited: 31/10/16
      tú cầuB.Cat thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 31.3: Bắt đầu tập huấn!

      Edit: senna_lam




      "Lý gia!" Vân Thiên Lĩnh giận dữ rống lên, thân mình nữ nhân run run, sắc mặt Vân Thiên Phàm đen sì, thê tử Vân Thiên Lâm vừa rồi muốn giúp nữ nhân mặt đất cũng ngờ,"Đại tỷ, chẳng lẽ ngươi ......!"

      "Ta bị ép! uy hiếp ta, cho nên ta...... Ta oan uổng, ta cũng muốn! Thiên Lĩnh, thiếp muốn!"

      "Ngươi muốn?" Vân Thiên Lĩnh đột nhiên cao giọng quát to, hốc mắt đỏ bừng,"Vân Thiên Lĩnh ta đúng là cưới phải nữ nhân tốt! Chẳng những cho ta đeo nón xanh lâu như vậy, còn làm cho Vân gia hổ thẹn lâu như vậy! Sao lúc trước ta lại cưới ngươi, lúc trước mắt ta sao lại bị mù mà thích ngươi?"

      "Vân Thiên Lĩnh! Ngươi căn bản phải nam nhân! Từ khi ta gả tới Vân gia cho tới nay từng có ngày lành sao? Mỗi ngày ta sống đều trôi qua như vậy! Gia tộc có phẩm vị, ta phi! Ngươi có năng lực để cho ta có cuộc sống tốt, vậy tại sao ta lại thể tìm nam nhân năng lực? Ta chỉ muốn sống qua ngày lành, có cái gì sai? Có cái gì sai hả?

      "Đại tỷ, ngươi......" thê tử Vân Thiên Lâm nhìn nữ nhân kia, ánh mắt đó càng kích thích nàng ta hơn,"Ánh mắt đó của là ý gì! Đừng với ta rằng ngươi chưa từng hối hận! Ta tin ngươi chưa từng muốn cuộc sống tốt!"

      "Ngày được mọi người ngưỡng mộ cái gì? Cuộc sống cẩm y ngọc thực chính là ngày lành à, tường cao thâm viện, vàng bạc tài bảo chính là ngày lành sao?" Vân Phong khẽ cười tiếng,"Ngươi chiếm được những thứ đó là thỏa mãn? Nó lại hư , đúng ?"

      Nữ nhân hô hấp chợt căng thẳng, hai tay nắm chặt bùn đất trong lòng bàn tay. Thê tử Vân Thiên Lâm giọng :"Đại tỷ, ta trước nay luôn vui vẻ, bởi vì có thể ở cùng với nam nhân mà ta , tuy rằng mỗi ngày trôi qua rất bình thản, nhưng như vậy cũng đủ rồi."

      "Hừ! Ngươi đừng dối nữa! Ta muốn sống như vậy, muốn!"

      "Đừng nữa!" Vân Thiên Lĩnh rống to lên, chỉ cảm thấy mất hết thể diện,"Nữ nhân này giao cho nhị đệ ngươi xử lý, xử lý ra sao cũng được!" Vân Thiên Lĩnh xong liền xoay người bỏ , lòng tự tôn của nam nhân này bị tổn thương nặng, mất lý trí muốn tự tay bóp chết nữ nhân này là cực hạn. Cơ bắp cả người Vân Thiên Lĩnh đều buộc chặt, nhìn ra được cực lực áp chế lửa giận cùng bi thống trong lòng xuống.

      "Phản bội Vân gia, bị Vân gia xoá tên vĩnh viễn, chút quan hệ gì với Vân gia ta nữa." Vân Thiên Phàm trầm giọng . Vân Phong nghĩ đây coi như xử phạt quá , nhưng dù sao cũng là việc nhà của Vân gia tại Tụ Thủy trấn, nàng cũng thể can thiệp quá nhiều.

      "Ha ha ha! Xoá tên càng tốt! Ta ước gì có thể rời khỏi Vân gia càng sớm càng tốt!" Nữ nhân cất tiếng cười to, ánh mắt Vân Phong lạnh như băng, thủy chi xiềng xích lập tức tan biến. Thân mình nữ nhân khẽ giật giật, từ dưới đất đứng lên."Ngươi bị Vân gia hưu*, trục xuất khỏi gia môn!" Vân Thiên Phàm lớn giọng , bàn tay to vung lên,"Lập tức cút ngay cho ta!"

      *bỏ/ đuổi

      Nữ nhân muốn cái gì nữa nhưng cuối cùng gì cả, mặc thân quần áo quý giá nay trở thành đống hỗn độn bước ra khỏi cửa lớn Vân gia. Nếu nàng biết chính mình tại bước ra khỏi gia tộc như thế nào, nàng vì quyết định sai lầm này mà hối hận cả đời. Chuyện sau này cũng chứng minh, nữ nhân này cho tới già vẫn sống mãi trong thống khổ và hối hận.

      khí của trường lúc này có chút khó coi, dù sao Vân gia bị người ta cho đeo nón xanh là ,"Chỗ bên đại ca ta giải quyết, huynh ấy làm ra chuyện gì đâu." Vân Thiên Phàm mở miệng . Vân Phong :"Người kia bên Lý gia chết."

      Vân Thiên Phàm và Vân Thiên Lâm đều cả kinh, Vân Lạc Trần cũng kinh ngạc nhìn Vân Phong liếc mắt cái, nhìn ra nàng lại là người nóng tính như thế, giết người liền giết người!

      "Thế cục giờ thay đổi, Lý gia phải cho Vân gia cái công đạo!" lời của Vân Phong làm Vân Thiên Phàm và Vân Thiên Lâm trầm tư hồi lâu,"Ý của ngươi là......" Vân Thiên Phàm có chút đăm chiêu nhìn về phía Vân Phong. Vân Phong gật đầu,"Đúng vậy, vị trí đứng thứ hai Tụ Thủy trấn, Lý gia ngồi lâu lắm rồi."

      Vân Lạc Trần kinh ngạc trợn to hai mắt, ánh mắt Vân Phong lướt qua, Vân Lạc Trần chỉ chính mình, tiếng động hỏi phải là chứ? Vân Phong cười ha ha,"Vân Lạc Trần, ngươi cho chuyện gì đều phải do ta ra mặt sao? Chẳng lẽ ngươi chút đảm đương của nam nhân?"

      Mặt Vân Lạc Trần đỏ lên,"Đương nhiên phải! Ta- Vân Lạc Trần cũng phải là hạng người sợ chết! Vân gia có việc, ta tất nhiên là người đầu tiên xông lên!"

      Vân Thiên Phàm vui mừng nhìn con mình, vẻ mặt vẫn nghiêm túc ,"Khiêu chiến Lý gia cũng phải được, nhưng phải chọn người trẻ tuổi mới xuất chiến được, tư chất của Lạc Trần vốn kém hơn Lý Trọng, trong thời gian ngắn cũng có khả năng tăng lên được, như vậy ....”

      cần lo lắng, lần này Vân gia phải ngồi chắc cái ghế này rồi!” Vân Phong nháy mắt tự tin làm mọi người bị cuốn hút theo. Vân Thiên Phàm nhìn tiểu nương trước mặt, có nàng ở đây, Vân gia nhất định thành vấn đề !

      Tin tức Vân gia hưu thê lập tức truyền khắp Tụ Thủy trấn, tin Vân gia đội nón xanh cũng trong nháy mắt truyền khắp Tụ Thủy trấn, tin đệ đệ ruột ruột của Lý gia chủ bị giết chết trong tay người của Vân gia cũng nhanh chóng lan truyền. Theo đó ân oán thị phi của Vân gia và Lý gia truyền khắp nơi gây ồn ào huyên náo trận, đại đa số người có châm biếm, có trào phúng, cũng có người ôm tâm lý chuẩn bị xem kịch vui, Tụ Thủy trấn rất lâu rồi xuất chuyện phấn khích như vậy, giờ vất vả mới có chuyện xảy ra nên ai mà náo nhiệt? Cứ nghĩ rằng Vân gia tìm tới Lý gia làm thành ta chết ngươi sống, nhưng ngờ rằng Vân gia và Lý gia đều rất yên ắng, biết làm cái gì.

      có xung đột, có gay gắt, sau khi Vân gia hưu thê cũng thấy có hành động gì tiếp theo, hai nhà giống như quên chuyện này , điều này làm cho tất cả mọi người ở Tụ Thủy trấn thấy rất khó hiểu, sao lại thế này chứ? Điều này cũng bình thường lắm ! Bị cho đeo nón xanh còn có thể nén giận, nam nhân trong Vân gia có phải là phải nam hả? Còn Lý gia, đệ đệ ruột của Lý gia chủ chết, Lý gia vẫn là gia tộc tam phẩm đó! Vậy tại sao đối mặt với gia tộc có phẩm vị lại có động thủ, kì quái quá ?

      Trong lúc nhất thời bốn phía đều lo đoán mò, mỗi người tại Tụ Thủy trấn đều chyện tình của Lý gia và Vân gia, thanh chửi rủa cũng có, nhưng hai nhà vẫn như cũ hề có động tĩnh. Mọi người trong Tụ Thủy trấn hiểu được, đây là làm cái gì chứ?

      Còn nữ nhân kia bị Vân gia trục xuất có chỗ ở, cái gì cũng có ngoại trừ thân quần áo quý giá người, bất đắc dĩ lắm mới bán quần áo người , tùy tiện tìm người ủy thân mà sống, nhưng rất nhanh sau đó cũng bị bỏ. Nam nhân ấy đưa ra lý do rất đơn giản, chơi ngươi mà thôi, cần thiết phải làm như .

      Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông, cái thứ nữ nhân ghê tởm tới cực điểm này cũng chỉ có vậy thôi, nhìn nàng ta như vậy cũng có nam nhân nào dám thú nàng, ai cũng sợ chọc phải thân ôn thần, bất quá chơi đùa có thể. Dần dần, nữ nhân này lưu lạc tới dạng ai cũng có thể lên giường được, chỉ cần ngươi trả thù lao, cho dù là khất cái cũng được. Cuộc sống trôi qua ngày càng khốn khổ cùng thất vọng, lại thêm vô cùng thê thảm, đôi khi ngay cả bữa cơm no cũng kịp ăn, ra lúc vừa bị đuổi ra khoảng vài ngày, nàng có trở lại Vân gia lần, cứ nghĩ chỉ cần khẩn cầu chút là trở về được, nhưng nghĩ tới lần này Vân gia trục xuất nàng , nàng thể trở về nữa.

      Thời điểm lúc Vân gia và Lý gia phát sinh tình này, Thạch gia là người đứng đầu Tụ Thủy trấn làm sao có thể biết, nhưng Thạch gia thông minh tranh phần lợi này, hỏi han thị phi, Lý gia và Vân gia phát sinh chuyện gì đều có quan hệ tới Thạch gia, Thạch gia chỉ ngồi xem diễn.

      Mà người phiền lòng nhất phải ai khác chính là Thạch Màu Hoa, nguyên nhân do Vân Lạc Trần cùng Lý Trọng đều hay vây quanh nàng, hai nam tử thiếu niên người có dung mạo người có gia tộc, Thạch Màu Hoa được người như vậy theo đuổi cũng làm cho nhóm nữ tử trẻ tuổi hâm mộ thôi. Nhưng ngay lúc đó, hai thiếu niên toàn bộ đều biến mất, chính xác mà yên tĩnh bất thường! Thậm chí coi nàng là người quan trọng! Lí Trọng và Vân Lạc Trần có tới tìm nàng, Thạch Màu Hoa lúc đầu nghĩ mình tìm họ, bọn họ cũng tới tìm mình, nghĩ rằng, lần này giằng co cả hai tháng trời. Trong hai tháng qua, hai thiếu niên kia ai quan tâm đến nàng nữa!

      Tuy trong lòng Thạch Màu Hoa rất uất nghẹn, nhưng lòng tự trọng quá cao ngạo cũng cho phép nàng phải hạ thấp chính mình. Nàng cố chấp cho rằng, bọn họ có khả năng từ bỏ nàng, bọn họ nhất định tới tìm nàng!

      Lý gia và Vân gia tuy có cùng xuất , nhưng chuyện của hai nhà đều rất ràng, chống lại là chuyện thể tránh khỏi, quyết chiến dĩ nhiên phải làm! Lí Trọng và Vân Lạc Trần cũng chuẩn bị cho ngày đó, dù sao người quyết định thắng thua phải ai khác, mà chính là bọn họ!
      Last edited: 31/10/16
      tú cầuB.Cat thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 31.4: Bắt đầu tập huấn!

      Edit: senna_lam





      Việc tập huấn của Vân Lạc Trần sớm bắt đầu, Vân Phong mua dung dịch tẩy cốt cấp thấp để cho Vân Lạc Trần thay đổi tư chất chút, tốc độ tu luyện cũng vì vậy mà nhanh hơn nhiều. Vân Lạc Trần rất là hưng phấn, vui vẻ, dựa theo tốc độ tu luyện như vậy cũng chiếm tỷ lệ rất lớn để thắng! Nhưng Vân Phong vẫn chưa thỏa mãn lắm, lần này Vân gia khiêu chiến chỉ đơn giản muốn thắng, mà hơn hết còn phải thắng cách đẹp, muốn chỉ cần thắng trở nên nổi tiếng!

      Vân Lạc Trần cứ tưởng tự mình tu luyện như thế là được, nhưng việc tập huấn gian khổ của phải vậy, Vân Phong chỉ mong thực lực của tăng lên mà còn muốn tích lũy kinh nghiệm chiến đấu! Phải tôi luyện trong lúc chiến đấu mới có thể làm cho úy kỵ, lý luận luôn luôn yếu thế hơn so với thực tiễn!

      Vân Lạc Trần còn phiền não ai làm đối thủ của , chỗ Vân Phong sao thiếu người chứ! Lúc con Hỏa Vân sói lớn cùng nam nhân phía sau có hai cánh xuất trước mặt , Vân Lạc Trần chấn kinh rồi!

      "Ngươi, ma thú của ngươi sao? Đây đều là ma thú của ngươi!" bộ dạng ngạc nhiên của Vân Lạc Trần làm cho Tiểu Hỏa rất là khinh thường. Nhục Cầu thét tiếng chói tai nhảy lên bả vai Vân Phong, Vân Lạc Trần lại la hoảng cả lên,"Đây cũng vậy à!"

      "Có cái gì phải ngạc nhiên?" Khúc Lam Y lười biếng câu,"...... Tiểu Phong." thấp giọng kêu tiếng, dụi vào bên người Vân Phong, Vân Lạc Trần đến giờ còn chưa có khép cằm lại, nhìn sang , lại nhìn đến Khúc Lam Y,"Các ngươi là ai? Chẳng lẽ các ngươi cũng là ma thú?"

      "Ha ha ha! Tiểu tử ngươi đúng là ngốc!" tiếng cười vô tâm vộ phế vang lên làm cho trái tim Vân Lạc Trần nhảy chút, tay Viêm Triệt đột nhiên chụp lên vai Vân Lạc Trần,"Đừng quên, tính thêm ta."

      "Đều, ...đều là ma thú sao!" lưỡi Vân Lạc Trần cũng muốn líu lại, thể trách , điều này khó để cho người ta có thể tiếp nhận rồi!

      "Tên ẻo lả kia, ngươi có để yên hay , phải tới Tông Lâm điện liền cút sao!" sắc mặt Khúc Lam Y được tốt rống lên, Viêm Triệt cười hắc hắc,"Ta chỉ tới Tông Lâm điện, cũng chưa cụ thể, nha nghiệt!"

      "Ngươi lặp lại lần nữa!" ngũ quan tuấn tú của Khúc Lam Y nhất thời trở nên vặn vẹo. Viêm Triệt vỗ bàn tay mình," nghiệt, ngươi kêu ta lặp lại lần nữa ta cũng cố mà lần nữa, nghiệt."

      ánh sáng chói mắt gào thét bay qua đỉnh đầu Vân Lạc Trần, vài sợi tóc chậm rãi rớt xuống trước mặt Vân Lạc Trần . Khúc Lam Y nhảy cái bay qua, Viêm Triệt cười ha ha, quanh thân mình đột nhiên xuất nồng đậm nguyên tố màu đen, nhất thời hóa thành thanh cự kiếm màu đen chém về phía Khúc Lam Y, mà cự kiếm sượt qua chóp mũi Vân Lạc Trần, cả người Vân Lạc Trần như đông cứng tại chỗ.

      nhìn lầm, đó là ám nguyên tố! Còn có ánh sáng chói mắt kia, phải là quang nguyên tố sao!

      "Đủ rồi! Muốn đánh chỗ khác!" Vân Phong rống lên giận dữ, Viêm Triệt và Khúc Lam Y đồng thời ngươi truy ta đuổi chạy tới chỗ khác đánh nhau. Vân Phong bất đắc dĩ cười,"Lạc Trần, làm sao vậy?"

      Vân Lạc Trần đột nhiên hoàn hồn, đôi mắt nhìn Vân Phong đăm đăm, cho rằng Vân Phong rất lợi hại, cũng tưởng tượng đến như vậy......! chỉ có ma thú đến, còn có Ma pháp sư quang hệ và Ma pháp sư ám hệ theo bên người, đây rốt cuộc là cái đội hình như thế nào!

      "Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai ......" Vân Lạc Trần khỏi ngơ ngác hỏi ra tiếng. Vân Phong cười ha ha, giơ tay vỗ bả vai Vân Lạc Trần," phải cho ngươi rồi sao, ta là Vân Phong, như giả bao hoán*."


      *mình dò thấy có bạn ghi là "nếu giả bao trả lại" vì chắc nên mình để luôn Hán Việt

      Vân Lạc Trần năm nay mới mười lăm tuổi, có nằm mơ cũng nghĩ đến, năm mười lăm tuổi này, gặp được tên là Vân Phong, này làm cho cuộc sống của thay đổi hoàn toàn, đây là mà lịch sử Vân gia miêu tả truyền kỳ, Vân Phong!

      Việc tập huấn của Vân Lạc Trần tất nhiên là tiến hành bí mật, vì tiến hành bí mật cho nên địa điểm cũng bí mật, cái nhà chỗ Vân gia đương nhiên có khả năng. Tụ Thủy trấn cũng là nơi lớn như vậy, bên ngoài Tụ Thủy trấn có phiến rừng rậm dày đặc rộng lớn, nơi này là nơi lý tưởng, chỉ cần phong tỏa gian lại, có bất luận kẻ nào phát .

      Cuộc tập huấn đầy gian khổ chính thức bắt đầu, mỗi ngày Vân Lạc Trần trở về Vân gia đều mang đầy vết thương, nhìn trong mắt Vân Thiên Phàm tràn ngập đau lòng, nhưng gì cả, nếu muốn thành công phải trả giá cho gian khổ và cố gắng, ai cũng thể lần là xong.

      Việc tập huấn mỗi ngày Vân Lạc Trần có nửa thời gian tiến hành tu luyện mình, tẩy cốt cấp thấp dược tề tuy là cấp thấp, nhưng vẫn có thể thay đổi tư chất. Tốc độ tu luyện của Vân Lạc Trần mặc dù tiến triển có chút chậm, nhưng nửa ngày còn lại bù lại chỗ thiếu hụt, bởi vì thứ đối mặt phải ai khác, mà là ma thú đầu đầy hung mãnh!

      “Cứu mạng!” ngày đầu tiên đối thủ của Vân Lạc Trần là Tiểu Hỏa. Tiểu Hỏa vốn làm đối thủ cho Vân Lạc Trần luyện tập cảm thấy rất bất mãn, hơn nữa tính tình nóng nảy, ngày đầu tiên đối với Vân Lạc Trần tương đương khách khí, thực lực áp xuống đến thấp nhất, nhưng so với Vân Lạc Trần vẫn cao hơn. Móng vuốt bén nhọn, tốc độ và lực đạo lúc tấn công cũng mềm hơn, nhưng đối với người có kinh nghiệm thực chiến từ trước như Vân Lạc Trần đây chật vật chịu nổi, căn bản ngay cả thời gian phản kháng cũng có, chỉ có thể liên tiếp chạy trốn!

      Vân Phong tựa vào thân cây, nằm trong lòng nàng, hai người rất hưởng thụ khoảng thời gian này. Nhục Cầu lười biếng mang dáng vẻ buồn ngủ nằm vai Vân Phong. Vân Lạc Trần chật vật chạy qua Vân Phong trốn, thanh cứu mạng vang bên tai Vân Phong, tiếp theo Tiểu Hỏa có chút hưng phấn rống tiếng sói. Vân Phong khẽ ngước mắt nhìn, thấy bóng dáng Vân Lạc Trần chật vật ngừng chạy trốn, có ý tứ ra tay.

      “Grào!” Cùng với tiếng gầm hưng phấn, Tiểu Hỏa tốn nhiều sức đem móng vuốt đặt lên người Vân Lạc Trần, móng vuốt sói bén nhọn phá nát quần áo Vân Lạc Trần, thậm chí còn rơi thịt. Lần đầu tiên Vân Lạc Trần ý thức được rằng, đây là ma thú, cho dù là ma thú mà Vân Phong khế ước, cũng có đánh mất bản tính của ma thú! bị giết chết!

      Vân Lạc Trần sợ hãi nhắm hai mắt lại, Vân Phong nhìn thấy cảnh này buông ở trong lòng ra, từ dưới đất đứng lên, Nhục Cầu từ người Vân Phong té xuống mặt đất, mở đôi mắt to mơ hồ nhìn Vân Phong tới chỗ Vân Lạc Trần.

      Tiếng bước chân rất từ bên lỗ tai vang lên, “Như thế nào? Mới như vậy nhận thua?” Vân Lạc Trần khẽ mở hai mắt, bóng Vân Phong phóng thẳng trước mặt , thấy biểu tình mặt Vân Phong lắm. Vân Lạc Trần chịu đựng vẻ thống khổ thân thể, “Ta, ta đánh lại nó.....”

      “Cho nên liền buông tha? Cho dù có bị giết chết cũng sao à?” Vân Phong lạnh lùng cúi xuống, “Vân Lạc Trần, ngươi chỉ có tí năng lực vậy thôi, giác ngộ của ngươi chỉ có bấy nhiêu thôi à? Xem ra ta đúng là xem trọng ngươi!”

      Trong lòng Vân Lạc Trần khỏi căng thẳng, khó lòng chịu đựng , “Ta phải ngươi! Ta phải thiên tài! Nếu ta có thực lực như ngươi, ta cũng chạy trốn!”

      “Nhân loại, ngươi đúng là người nhu nhược!” Tiểu Hỏa nheo mắt sói lại, khinh thường chuyển động, “Ngươi cho rằng thời điểm chủ nhân khế ước ta thực lực như thế nào? Lúc đó ta là ma thú cấp sáu, còn chủ nhân cũng chỉ đồng cấp mà thôi! Nếu là ngươi, ngươi có can đảm dám khế ước ta ?”

      Lời của Tiểu Hỏa làm sắc mặt Vân Lạc Trần đỏ lên, “Thực lực của ta vừa rồi áp chế đến cùng cấp bậc với ngươi, ngươi ngay cả dũng khí nghênh chiến cũng có, chuyện đó và thực lực có vấn đề, là chính ngươi tự có vấn đề!”

      Vân Lạc Trần nằm mặt đất, mặt nóng bừng cả lên. Nó rất đúng, chuyện đó và thực lực có vấn đề gì hết, nếu có thực lực giống như Vân Phong, cũng có dũng khí để chiến đấu!

      “Cái gọi là cường giả cũng phải chỉ thực lực và cấp bậc cường đại, mà là chỉ nội tâm. Chỉ có người ngay cả cơ hội cũng mong chiến thắng, tràn ngập dũng khí của cường giả ở trong tâm, mới có thể đứng sừng sững ở địa vị bất bại!” Vân Phong ngồi xổm xuống, con ngươi đen tràn ngập mảnh ánh sáng ấm áp. Vân Lạc Trần cảm thấy có loại vô hình lực lượng ở bên trong thân thể, lòng bởi vì những lời của Vân Phong mà xao động.

      “Trong chúng ta phải ai sinh ra cũng là cường giả, ta cũng phải. Lực lượng mà ta sở hữu chính là được tích lũy mà ra, khi tâm của ngươi dễ bị đả đảo, cũng có từ nào làm cho ngươi buông xuôi tâm của mình được! đời này muốn chiến thắng phải khó khăn, mà chỉ cần ngươi có thể, ngươi có thể!”

      Trong lòng Vân Lạc Trần đột nhiên nóng lên, chỉ cần ngươi có thể, ngươi có thể!

      “Ta có thể sao....?” Vân Lạc Trần giọng hỏi. Vân Phong mỉm cười, “Ngươi thử xem?”

      Hai mắt Vân Lạc Trần vừa rồi còn chứa đầy sương mù mà giờ tan ra tỏa sáng như thiên , cỗ sinh lực lượng mới từ dưới đáy lòng dâng lên, giọng khí phách của thiếu niên vang vọng trong rừng, “Ta có thể!”

      “Xào xạt!” con chim ưng đột nhiên giương cánh bay khỏi tổ chim, hướng tới trời cao bay lên, tiếng vang kia mang lượng kêu to vang vọng khắp bầu trời xanh!
      Last edited: 31/10/16
      tú cầuB.Cat thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 32.1: Muốn thắng, thắng oanh liệt!

      Những người khác của Vân gia ở trấn Tụ Thuỷ cũng có chút lo lắng, mỗi lần thê tử của Vân Thiên Lâm thấy Vân Lạc Trần mang theo vết thương chồng chất trở về sau hoàng hôn vô cùng đau lòng: "Lạc Trần, mỗi ngày con ra ngoài làm gì vậy? Vân Phong sử dụng cách này để giúp con tăng thực lực sao? Còn để ý tới an nguy của con nữa sao?"

      Vân Lạc Trần nghe xong chỉ cười ha ha, lại cử động cánh tay của mình, gương mặt nhắn còn non nớt mang theo mấy vết thương vụn vặt kia lại có nụ cười trưởng thành: "Con sao, vẫn tốt lắm." Vân Lạc Trần trở lại trong phòng mình, mỗi ngày đều chỉ cần đặt lưng xuống là ngủ ngay, dù sao việc tiêu hao thể lực do đối kháng với ma thú cũng phải là ít, có thể chống đỡ được đến lúc về nhà tệ rồi.

      đến lúc có tiếng ngáy truyền ra từ trong phòng Vân Lạc Trần, có thể thấy vị thiếu niên này kiệt sức đến mức nào, nhất định là có chuyện gì xảy ra khiến hao hết sức lực toàn thân, nếu cũng mệt mỏi như thế, vài vị trưởng bối của Vân gia đều đứng trước của của Vân Lạc Trần, nghe tiếng ngáy càng lúc càng to vọng ra từ bên trong.

      "Nhị ca, cứ tiếp tục như thế Lạc Trần kiệt sức mất! Hơn nữa mỗi ngày thằng bé đều mang thân vết thương trở về! Vân Phong kia muốn tra tấn Lạc Trần đến mức nào nữa? Lạc Trần mới mười lăm tuổi thôi!"

      Vân Thiên Lâm kéo thê tử của mình sang bên: "Nàng đừng nhiều chuyện, sao Lạc Trần có thể có chuyện gì được? Tuổi như vậy tu luyện mới tốt!"

      "Nhưng luyện thế nào luyện, sao lại mang thân thương tích như thế chứ! Nếu bị thương nặng sao bây giờ?"

      "Được rồi." Vân Thiên Phàm khoát tay, ông biết vị đệ muội này lòng quan tâm đến tình huống của Vân Lạc Trần, vẻ mặt của Vân Thiên Lĩnh ở bên cạnh lại hơi cứng nhắc, dù sao cũng là nam nhân, muốn bỏ qua chuyện kia trong thời gian ngắn thể được, Vân Thiên Lĩnh kìm nén lửa giận của bản thân đến lúc này mà phát tác dễ rồi.

      "Nhị đệ, lời đệ muội cũng phải là có lý, cho dù có là huấn luyện đặc biệt nữa cũng phải chú ý đến mức độ."

      Vân Thiên Phàm cười cười: "Mọi người thấy mấy ngày nay Lạc Trần có những biến hoá ràng sao?"

      Mấy người đều có chút đăm chiêu suy nghĩ chút, sau đó Vân Thiên Lĩnh lại quét mắt tới cửa phòng của Vân Lạc Trần: “Ánh mắt của Lạc Trần vững vàng hơn, dường như cả người cũng tràn ngập cảm giác tự tin.”

      Vân Thiên Phàm gật đầu: “Tư chất của Lạc Trần được tốt lắm, lúc trước khi đệ cưỡng ép giao trọng trách của Vân gia cho nó, ra trong lòng nó vẫn rất tự ti, Lạc Trần của lúc trước chính là đệ muốn nó làm gì làm thứ đó, mà bây giờ, nó hiểu thứ mình mong muốn là gì, cách nhìn nhận thay đổi, cũng trở nên tự tin hơn, có chí hướng của riêng mình.”

      như vậy đúng là Lạc Trần thay đổi rất nhiều, nhìn qua càng có phần quyết đoán, trách nhiệm hơn trước.”

      Trong mắt Vân Thiên Phàm có chút vui mừng: “Đường về sau của nó vẫn còn rất dài, bây giờ phải tôi luyện cũng là chuyện đương nhiên, Vân Phong làm vậy hề sai.”

      Lúc Vân Lạc Trần về nhà ngủ, đám người Vân Phong vẫn còn ở trong khu vực gian được phong toả kia, Tiểu Hoả lười biếng gục ở bên, đầu sói vĩ đại dán sát xuống mặt đất, Nhục Cầu ngồi đầu nó, cơn gió thổi đến khiến bộ lông của Nhục Cầu bị thổi bay, cả cơ thể tròn vo giờ còn phình to hơn trước. Vân Phong dựa vào thân sói của Tiểu Hoả hưởng thụ từng cơn gió mát mẻ truyền tới, làm tổ trong ngực Vân Phong, Lam Dực ngồi tán cây lớn, ngẩng đầu nhìn bầu trởi phía , Khúc Lam Y và Viêm Triệt vì chút bất hoà mà bắt đầu đánh nhau, đương nhiên, hình như Viêm Triệt rất thích chọc giận Khúc Lam Y, khiến Vân Phong vô cùng bất đắc dĩ.

      “Tiểu tử kia tiến bộ rất nhiều.” Tai Tiểu Hoả giật giật, mắt nheo lại như ngủ mất, ngờ lúc này lại câu như vậy, Vân Phong cười ha ha, vươn tay sờ tóc của : “Là sao?”

      Tiểu Hoả lười biếng ngáp cái, mở to mắt: “Tuy rằng thực lực yếu đến mức đáng thương, nhưng lá gan lớn hơn nhiều rồi, ít ra cũng trốn nữa.”

      Vân Phong dùng thuỷ nguyên tố bao trùm thân thể của , cọ quậy vô cùng thích ý, trong nháy mắt lại hoá thành hình Hải , quấn chiếc đuôi cá óng ánh màu lam kia lên hông Vân Phong, mấy chiếc vây cá cánh tay còn đẹp hơn cả trước kia, ôm lấy cổ Vân Phong, cọ lên mặt nàng, hề muốn rời xa.

      Vân Phong vuốt ve đôi tai biến thành vây cá của , mang vẻ mặt vô cùng hưởng thụ, với ma thú mà , lúc hoá thành bản thể mới là thích nhất, biến hình chỉ là do những lúc đặc biệt, ví dụ như trà trộn vào trong đám đông đầy con người.

      “Lạc Trần có chút tiến bộ rồi.” Vân Phong nghĩ đến thay đổi gần đây của vị thiếu niên kia, trải qua hồi đối chiến, Vân Lạc Trần từ lúc ban đầu chỉ biết kêu cứu mạng giờ có thể đối chiến với Tiểu Hoả lúc lâu, lúc trước ánh mắt kia luôn có phần sợ hãi, giờ kiên định dũng cảm hơn, có thể đạt đến điều đó trong thời gian ngắn ngủi giúp hiểu con đường phía trước phải như thế nào.

      Vết thương người Vân Lạc Trần mỗi ngày tăng, vốn dĩ Vân Phong còn muốn xử lý mấy vết thương người chút, ngờ Vân Lạc Trần lại từ chối, vết thương càng tăng tự tin của nụ cười mặt càng tăng theo, dường như thương thế và những vết sẹo kia phải là vết thương mà chính là những chiếc huy chương vinh dự của , là bằng chứng cho việc trưởng thành!

      “Xem ra Tiểu Hoả có thể nghỉ ngơi thời gian rồi.” Vân Phong cười sờ đầu Tiểu Hoả, còn thuận tiện nhéo đôi tai đáng của nó, Tiểu Hoả cười ha ha: “Cuối cùng cũng kết thúc rồi sao?” Vân Phong lắc đầu, sau đó lại nhìn nam nhân tuấn mỹ ngồi nhánh cây cao ngất kia, Lam Dực phát ánh mắt của Vân Phong, bỗng chốc tung đôi cánh ở phía sau nhảy xuống khỏi cây, mặt còn mang theo chút ý cười dịu dàng: “Chủ nhân, đến lượt ta à?”

      Tiểu Hoả nhìn Lam Dực, đột nhiên có chút cảm giác vui sướng khi kẻ khác gặp hoạ: “Tiểu tử kia thảm rồi!”

      Vân Phong gật đầu: “Ta biết tính tình của ngươi có phần ôn hoà, chẳng qua cũng cần tay với Vân Lạc Trần đâu.”

      Đôi môi mỏng của Lam Dực chậm rãi nhếch lên, thu hồi đôi cánh sau lưng, Vân Phong như có chút đăm chiêu nhìn Lam Dực chút, chậm rãi buông trong ngực ra, thuận theo biến trở về thành hình dáng con người, yên lặng ngồi bên, Vân Phong đứng dậy đến bên cạnh Lam Dực, nhìn vào khắc văn nửa bên mặt của , Lam Dực nhìn Vân Phong: “Chủ nhân, có chuyện gì sao?”

      Vân Phong chậm rãi vươn tay, chạm vào khắc văn mặt Lam Dực: “Ta vẫn chưa hỏi ngươi, khắc văn này có ý nghĩa gì?”

      Đột nhiên đôi mắt lam sắc kia lại có chút u, thân thể quỳ rạp nơi mặt đất của Tiểu Hoả hơi run lên, giương mắt sói nhìn Lam Dực, Nhục Cầu cũng nhảy lên bả vai Vân Phong khiến nàng giật mình, Nhục Cầu muốn dời chú ý của Vân Phong chỗ khác, cứ cọ qua cọ lại mặt Vân Phong, Lam Dực cười: “Chủ nhân, ta muốn xung quanh chút.”

      Vân Phong gì, Nhục Cầu khiến má nàng rất ngứa, chỉ có thể gật đầu, Lam Dực giương cánh bay về phía trời cao, bỗng nhiên lúc này Nhục Cầu dừng lại, ngồi yên bờ vai của Vân Phong, Vân Phong nhấc cổ Nhục Cầu, lấy cục thịt này tới trước mặt mình, lắc mạnh mấy cái.

      “Vừa rồi ngươi làm cái gì đấy?”

      Nhục Cầu chớp cặp mắt đen nháy kia, Vân Phong híp mắt: “Cố ý hả?”

      Nhục Cầu lại chớp mắt, dường như đôi mắt ngập nước kia cố với Vân Phong là nó vô tội, Vân Phong lắc Nhục Cầu mấy cái, Nhục Cầu bất mãn gầm , cuối cùng nàng cũng thả tay ra, Nhục Cầu nhảy về đầu Tiểu Hoả, Tiểu Hoả đến đây, đứng cạnh Vân Phong.

      “Chủ nhân biết ý nghĩ của mấy cái khắc văn kia sao?”

      Vân Phong sửng sốt, nàng nên biết sao? Tiểu Hoả thấy được kinh ngạc trong mắt Vân Phong, khỏi có chút bất ngờ: “Ta nghĩ trước khi chủ nhân khế ước với cũng nên biết ý nghĩa của khắc văn đó chứ, ngờ chủ nhân cũng thể...”

      “Khắc văn đó có nghĩa là gì?”

      Mắt sói của Tiểu Hoả lướt qua chút ánh sáng khó hiểu: “Kẻ phản bội!”

      Hô hấp của Vân Phong có phần căng thẳng, kẻ phản bội sao?

      “Tộc Sư Ưng rất thần bí, có vài thứ mà ma thú cũng biết được, chẳng qua vừa lúc ta cũng biết được chút, cũng chỉ là chút này thôi. Trong tộc Sư Ưng, chỉ có kẻ phản bội mới có thể bị khắc ấn ký đó lên, vĩnh viễn thể giải trừ, đó là kẻ bị tộc nhân bài xích, đuổi ra ngoài vĩnh viễn. Chỉ có kẻ phạm phải tội thể tha thứ hoặc là những kẻ phản bội mới bị như vậy, ta cũng luôn , lấy tính cách của , cuối cùng xảy ra chuyện gì mới bị khắc những ấn ký như vậy lên người.”

      Lời của Tiểu Hoả khiến Vân Phong vô cùng khiếp sợ, dấu ấn của kẻ phản bội sao! Lam Dực lại là kẻ phản bội của tộc Sư Ưng sao? Có lẽ đây là lí do để giải thích cho nguyên nhân vì sao lại xuất trong Long Điện, tại sao Long Điện lại có tồn tại của Sư Ưng.

      tại chủ nhân biết rồi, có chút hối hận nào ?” Tiểu Hoả hỏi câu: “Dù sao tuy thực lực của ma thú như thế rất mạnh, nhưng thân phận lại vô cùng thấp kém, có thể nếu còn gặp lại tộc Sư Ưng, chắc chắn mang đến phiền phức cho chủ nhân.”
      Last edited: 6/11/16
      tú cầuB.Cat thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 32.2:

      Vân Phong gì, chỉ cú mạnh lên đầu Tiểu Hoả, có lẽ vấn đề nàng mới hỏi lúc nãy chạm phải chỗ thương tâm của Lam Dực, cuối cùng người có tính cách hiền lành hoà nhã như làm ra chuyện gì để trở thành kẻ phản bội? Vân Phong có chút hối hận vì bản thân mình biết, nếu nàng biết hỏi như vậy.

      "Cho tới bây giờ ta vẫn chưa từng hối hận, cho dù có biết vì thế mà mới bị khắc ấn ký lên người, ta cũng chọn ." câu của Vân Phong khiến đáy lòng của Tiểu Hoả trở nên nhõm, triệu hồi sư khế ước với ma thú là để tăng thực lực của chính mình, phải là để tìm thêm phiền phức, nếu khế ước phải ma thú mang đến phiền phức cho mình, trừ khi là huyễn thú, nếu chắc chắn triệu hồi sư nào đồng ý.

      "Chủ nhân đúng là chủ nhân." Tiểu Hoả có chút cảm khái câu. Vân Phong sờ đầu Tiểu Hoả: "Từ trước tới nay ta vẫn là ta, đừng áp dụng chút lý luận sáo rỗng này lên người ta."

      Tai Tiểu Hoả hơi động, Vân Phong cười ha ha, về phía : " thôi, chúng ta nên tìm hai tên thích dây vào phiền phức đó rồi." Tiểu Hoả gật đầu cạnh Vân Phong, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn trung, bóng đen lướt qua nơi chân trời, lão huynh, ngươi lo lắng quá nhiều rồi, sao chủ nhân của chúng ta có thể giống với người khác được chứ?

      Từ đó về sau Vân Phong cũng hỏi Lam Dực về vấn đề khắc văn đó nữa, dường như tâm tình nặng nề của Lam Dực cũng dần trở nên tốt đẹp hơn, trở lại như trước đây, phải là từ đầu đến cuối Lam Dực cũng khác trước là mấy, chẳng qua Vân Phong đoán được cố gắng kìm chế cảm xúc của mình.

      Đối tượng huấn luyện của Vân Lạc Trần đổi từ Tiểu Hoả sang Lam Dực, việc này để phải chịu rất nhiều đau khổ, trong tháng dần quen với Tiểu Hoả, đột nhiên đổi đối thủ khiến thể thích nghi được, nhất là nam nhân có hai cánh sau lưng này, lúc này cũng khiến Vân Lạc Trần tò mò biết chân thân của là gì.

      Tộc Sư Ưng luôn lấy tốc độ làm niềm tự hào, phong nguyên tố đặt người bọn chúng mới có thể phát huy được tốc độ hoàn mỹ nhất, lúc Vân Lạc Trần đối chiến với Lam Dực khác gì kẻ ngốc, chỉ có thể đứng sững ở nơi đó, hoàn toàn thấy được quỹ đạo chuyển động của Lam Dực, cứ để mặc cho Lam Dực công kích mình. Vốn dĩ Vân Lạc Trần còn cho rằng mình tập luyện thành công, nhưng khi đối chiến với Lam Dực, lại phát giác dường như bản thân mình trở lại điểm ban đầu, vẫn là Vân Lạc Trần có gì nổi trội!

      Điều này đả kích Vân Lạc Trần ít, nhưng đó cũng là mục đích của Vân Phong, nàng phải khiến Vân Lạc Trần biết nơi nào cũng có đả kích, đối thủ ở khắp nơi, truy đuổi mình đến mức thể nghỉ chân, khi nào được phép dừng lại. Lúc ngươi cho rằng mình rất tốt, chỉ có trải qua lần bị đả kích mới có thể hiểu được, thế giới này rộng lớn đến đâu, còn bản thân mình lại bé đến mức nào.

      Lam Dực giống hệt như lời Vân Phong , hề khách sáo với Vân Lạc Trần, tháng kế tiếp trong đợt tập huấn của Vân Lạc Trần càng thêm chật vật hơn, mỗi ngày phải hao hết thể lực để tránh thoát công kích của Lam Dực, vết thương vụn vặt người càng nhiều, cũng càng thêm mỏi mệt, đôi khi chỉ vừa mới đối chiến xong là khuỵu xuống vì kiệt sức, thậm chí còn ngủ ngay lập tức.

      Tất nhiên người Vân gia cũng thấy được vất vả của Vân Lạc Trần, Vân Thiên Phàm cũng rất đau lòng, nhưng ông thấy được tiến bộ của Vân Lạc Trần, ánh mắt ngày càng sắc bén, thực lực cũng tăng trưởng đầy vững vàng, hoàn toàn là thay đổi to lớn so với Vân Lạc Trần lúc trước! Dù Vân Thiên Phàm có đau lòng cho nhi tử của mình đến đâu, ông vẫn cảm thấy rất tự hào.

      Cứ như vậy, hai tháng tập huấn dày đặc kết thúc, Vân Lạc Trần có thể nắm được quỹ đạo chuyển động của Lam Dực, lần đầu tiên khi đòn công kích của có thể chạm vào người Lam Dực, Vân Phong cũng cười, tuy bố, lần tập huấn này kết thúc, nàng biết, Vân Lạc Trần chuẩn bị tốt rồi.

      Lúc Vân Lạc Trần nghe Vân Phong đợt tập huấn kết thúc, vẫn cảm thấy có chút khó tin, còn cho rằng mình phải trải qua việc gì gian khổ hơn, hoặc là có thêm ma thú nào đó xuất đánh với cũng chừng, nhưng Vân Phong chỉ cười, vô cùng ràng: "Tập huấn đặc biệt kết thúc rồi."

      Hai tháng với cường độ tập luyện dày đặc, hơn nữa còn với ảnh hưởng của dược tề nặn cốt cấp thấp, thực lực của Vân Lạc Trần từ ngũ cấp tăng tới thất câp, dưới hàng loạt kinh nghiệm chiến đấu được tích luỹ, thực lực của tăng lên trong thời gian ngắn, că cơ ổn định cũng hề có chút bấp bênh nào, điều này cũng khiến thực lực của Vân Lạc Trần càng thêm vững vàng hơn.

      Chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi tăng đến hai cấp, bỗng chốc rải bước lên bậc thềm của giai đoạn cao cấp, thể nghi ngờ khi chuyện này khiến Vân Lạc Trần vô cùng vui mừng, nếu chỉ dựa theo tốc độ tu luyện của đoán chừng cho dù có ba hay năm năm cũng thể làm được. Khi những người khác của Vân gia biết đợt tập huấn của Vân Lạc Trần kết thúc cũng có chút giật mình, nhất là Vân Thiên Phàm, ông cho rằng hai tháng chỉ đủ để Vân Lạc Trần đột phá lên đến đỉnh của ngũ cấp mà thôi, nhiều nhất là tới lục cấp, lại ngờ lại bước chân vào tới thất cấp như vậy!

      Tất cả mọi người của Vân gia đều vô cùng vui mừng, đạt đến thất cấp chỉ trong khoảng thời gian ngắn, tốc độc ấy đúng là làm người ta kinh ngạc.

      Vân Phong cũng cảm thấy vui mừng thay cho Vân Lạc Trần, dược tề nặn cốt cấp thấp chỉ có thể giúp phần , có thể tăng đến thất cấp chính là nhờ nỗ lực và công lao của , quả nhiên làm cho người ta thất vọng, mà Vân Phong cũng định làm việc, cho Vân Lạc Trần bất ngờ.

      Lúc thanh trường kiếm cửu khổng cửu tinh được đưa tới trước mặt Vân Lạc Trần, mấy vị trưởng bối của Vân gia đều trừng mắt!

      "Vân Phong, thứ này khỏi..." Vân Thiên Phàm hề suy nghĩ mà trả lại đồ cho Vân Phong ngay lập tức, Vân Phong cười, giao lại vũ khí vào tay Vân Lạc Trần, cố nhét vào tay khiến vị thiếu niên này phải trợn mắt há mồm.

      "Vũ khí cửu khổng cửu tinh, nhất định phí chế tạo thấp!” Vân Thiên Lĩnh ở bên thấp giọng mở miệng, tay Vân Lạc Trần hơi run rẩy, nhìn chín viên ma thạch toả sáng trước thân kiếm kia.

      “Đây là ma thạch cấp mấy vậy?” Vân Lạc Trần ngơ ngác hỏi câu, Vân Phong chỉ cười: “Chỉ là chút ma thạch bình thường mà thôi, cần phải để ý. Đừng xem ta là người ngoài, ta cũng mang họ Vân, chuyện của Vân gia chính là chuyện của ta.”

      Nghe được lời của Vân Phong, mấy vị trưởng bối của Vân gia đều cảm động. Lúc đầu thê tử của Vân Thiên Lâm còn có chút nghi ngờ với Vân Phong, nhưng giờ đây bà hoàn toàn vứt bỏ chút hiềm nghi đó, hành động trước mắt của Vân Phong đủ để chứng minh, nàng lòng muốn tốt cho Vân gia.

      Vân Lạc Trần nắm chặt trường kiếm trong tay, trong mắt có ngọn lửa kích động dần lan toả, vũ khí cửu khổng cửu tinh! Nếu lấy thứ này ra, cho dù là Thạch gia cũng phải hâm mộ mất!

      chuẩn bị tốt hết rồi, ta nghĩ chúng ta nên bắt đầu thôi.” Lời của Vân Phong khiến vẻ mặt của Vân Thiên Phàm trở nên căng thẳng, chút ánh sáng lướt qua trong mắt Vân Lạc Trần, đúng rồi, tất nhiên việc tập huấn của đều là để chuẩn bị cho ngày này.

      “Được, Vân gia cũng nên thay đổi rồi.” Vân Thiên Phàm ngồi ở vị trí chủ vị, nắm chặt tay vịn, từ giờ trở , mọi thứ thay đổi.

      Tuyên chiến!

      tiếng sấm nổ vang trấn Tụ Thuỷ yên ắng, Vân gia tuyên chiến với Lý gia rồi! Tin tức này truyền khắp mọi ngóc ngách như măng mọc sau mưa, ai biết, người hiểu, trong lúc nhất thời, trọng tâm đề tài vừa mới lắng xuống ở trấn Tụ Thuỷ lại dấy lên lần nữa.

      Mấy ngay này Vân gia chỉ là chút yên tĩnh trước cơn bão mà thôi! Vân gia lại dám tuyên chiến với Lý gia! lẽ đầu người Vân gia có vấn đề rồi sao? Bọn họ chỉ là gia tộc có phẩm cấp mà thôi, chẳng lẽ lần đội nón xanh này khiến bọn họ thể nhịn được nữa, thỏ cũng muốn cắn người rồi à?

      Mọi người rối rít nghị luận, gia tộc phẩm cấp tuyên chiến với gia tộc tam phẩm, chuyện như vậy chưa từng xảy ra ở trấn Tụ Thuỷ!Từ sau khi tin tức tuyên chiến được truyền ra ngoài, mọi người đều tranh luận đến cuối cùng ai là người chiến thắng, có vài người chê cười Vân gia, nhưng có vài người vẫn rất mong đợi vào gia tộc này, dần dần lại hình thành hai làn sóng khác nhau, trấn Tụ Thuỷ vẫn luôn tĩnh lặng yên bình lại bắt đầu sôi động hẳn lên.

      Sau khi Thạch gia biết được tin này cũng có chút kinh ngạc, dù sao ai có thể tưởng tượng được Vân gia lại tuyên chiến với Lý gia! Vốn tưởng rằng nhiều lắm Vân gia cũng chỉ đến đánh lén Lý gia trận, hoặc là thế nào đó, ngờ lại tiến hành tranh cả địa bàn, tuyên chiến đoạt vị trí gia tộc tam phẩm!

      Đột nhiên Thạch gia bắt đầu cảm thấy bất an, Vân gia dám kiêu ngạo tuyên chiến với Lý gia chứng tỏ Vân gia nắm chắc vài phần. Thạch gia hề quan tâm Vân gia thế nào, nhưng tất nhiên tại cũng phải chú tâm đến việc liệu Vân gia có thể lên hàng ngũ gia tộc tam phẩm này hay ! khi lên được, vậy chắc chắn Vân gia giống như xưa nữa.

      tại Thạch gia cũng có chút mơ hồ, có điều vẫn bảo trì thái độ trung lập, dù sao Vân gia và Lý gia ai thắng ai bại cũng có liên quan nhiều tới bọn họ, Thạch gia cũng chả tổn thất gì, chẳng qua tiếp theo đối tượng để kết giao thay đổi chút.

      Giờ phút này tâm tình của Thạch Thải Hoa cũng có chút phức tạp. Vân gia và Lý gia tranh đoạt, cũng có nghĩ là Lý Trọng và Vân Lạc Trần chiến đấu, hai thiếu niên luôn theo nàng ta giao chiến với nhau, chuyện này làm lòng Thạch Thải Hoa có chút hưng phấn, cũng vô cùng hi vọng, nếu Vân gia có thể thượng vị tốt, Vân Lạc Trần vừa có thân phận vừa có địa vị, chắc chắn xứng đôi với nàng ta!

      Bên này Thạch Thải Hoa mơ mộng xuân, mà thiếu niên hai nhà quên nàng ta ra sau đầu, Lý gia nhận lời khiêu chiến cũng cảm thấy bất ngờ bao nhiêu, chỉ bình tĩnh nhận lấy. Lý gia chủ sớm nghĩ đến có ngày hôm nay, cũng may ông ta bắt Lý Trọng phải tu luyện trong khoảng thời gian này, coi như là phòng bị.

      Sau khi Lý Trọng xuất quan, kết quả tu luyện cũng khiến Lý gia chủ tương đối hài lòng, vốn dĩ thực lực của Lý Trọng chính là đỉnh ngũ cấp, tại thành công đột phá đến lục cấp, đột phá điểm mấu chốt trong khoảng thời ngắn như thế, ông ta rất vui mừng.

      “Yên tâm phụ thân, hai tháng trước thực lực của Vân Lạc Trần cũng chỉ vừa tới ngũ cấp mà thôi, thực lực của con cao hơn , trừ khi hai tháng này có kì tích xảy ra, nếu thể mạnh hơn con được!”

      Lý gia chủ hề lạc quan như Lý Trọng, dù sao còn có tồn tại của Vân Phong, ông ta thể dám chắc, nhưng cho dù thực lực của nàng có mạnh đến đâu cũng thể khiến thực lực của người tăng nhanh được, nếu chuyện này là thực cũng quá khó tin rồi, nghĩ đến đây, Lý gia chủ cũng có chút yên lòng!

      Rất nhanh ngày Vân gia tuyên chiến với Lý gia đến, hai nhà tiến hành tỷ thí tại quảng trường lớn của trấn Tụ Thuỷ dưới chứng kiến của phần lớn dân chúng, lần tranh chiến vị trí gia tộc tam phẩm này thu hút ít người.

      Chỉ cần trong trấn cũng có hơn mấy trăm nhà ở lại, ngày này tất cả đều tập trung đến trước lôi đài, trước lúc giao chiến, xung quanh lôi đài đông nghịt, mọi người đều bàn tán về trận đấu sắp tới, đến cùng ai giành được vị trí và cái danh gia tộc tam phẩm kia, khó !

      “Ngươi xem chuyện vui sao?” căn phòng đơn sơ nào đó ở trấn Tụ Thuỷ, nam nhân kéo quần lên, mặc y phục vào, mang theo nụ cười dâm đãng mặt mà nhìn nữ nhân giường: “Dù thế nào cũng là Vân gia, ngươi cam tâm sao?”

      Nữ nhân giường chuyện, chẳng qua sắc mặt cũng có chút khó xử, nam nhân thấy cười lớn: “Ha ha ha, hối hận rồi à?”

      Nữ nhân kia cắn môi, sắc mặt ửng đỏ, nam nhân kia túm chặt ả ta: “Đồ tiện nhân, ngươi còn có mặt mũi mà hối hận sao? Ha ha ha, ngươi chỉ xứng để người khác cưỡi lên thôi.” Nam nhân cười dâm đãng ra ngoài, nữ nhân ngồi giường, túm chặt lấy đệm giường đơn giản phía giường, chỉ hận thể cắn cho mình cái!

      Vân gia tuyên chiến với Lý gia rồi! khi Vân gia thượng vị, đó chính là gia tộc tam phẩm đấy! Nếu ả còn ở lại Vân gia, tương lai là thế nào chứ! Nữ nhân nhìn căn phòng của mình, còn có cảnh tượng hỗn loạn giường, cảm giác hối hận tột cùng dâng lên trong lòng, vừa muốn cười vừa muốn khóc, nữ nhân tự mặc y phục vào rồi chạy vội ra ngoài, ả muốn nhìn xem, đến cùng biết Vân gia có thể có bản lĩnh đó hay ... Có thể trở thành gia tộc tam phẩm hay !

      ngày này tất cả mọi người trong trấn Tụ Thuỷ đều tập trung lại chỗ, màng cả buôn bán, mọi người chỉ dồn đến quanh lôi đài, xung quanh vô cùng đông đúc, chi chít đầu người, chưa từng có kiện nào có thể khiến mọi người nóng lòng như thế, nhưng khi người Thạch gia thấy cảnh tượng này khỏi có chút sợ ngây người.


      Chương 32.3:

      Sao lại nhiều người như vậy?

      "Đến cùng Lý gia hay Vân gia thắng đây?"

      " nhảm cái gì đấy? Đương nhiên la Lý gia rồi! Chẳng phải ngươi Vân gia là dạng nào rồi sao?"

      "Ta thấy cũng chưa chắc, Vân gia phải kẻ ngốc, nếu có chút chắc chắn nào đó dám khiêu chiến đâu!"

      "Dường như chuyện đội nón xanh kia khiến Vân gia mất hết lý trí rồi, nếu là lão tử, lão tử xông lên ngay lập tức để giết chết đôi dâm phu dâm phụ kia cái rồi !"

      Tiếng nghị luận liên tục vang lên từ xung quanh, có ủng hộ có châm chọc, mà cuối cùng khi Vân gia và Lý gia ra mặt, cả khu vực càng trở nên hỗn loạn, ba huynh đệ Vân gia tới, đột nhiên giọng vang lên!

      "Chính là ! Chính là tên Vân Thiên Lĩnh bị đội nón xanh đó!"

      "A a a, biết có khí phách hay , ngay cả hành động cũng có, ta nghi ngờ cuối cùng có phải là nam nhân hay đấy?"

      Sắc mặt của Vân Thiên Lĩnh chuyển đen, nắm tay đặt đầu gối, gân xanh mu bàn tay đều lồi ra ngoài, sắc mặt của Vân Thiên Phàm và Vân Thiên Lâm cũng tốt chút nào, ba huynh đệ ngồi chỗ kia nhận hết những ánh mắt khác thường của đám người ở nơi đây, vô cùng dày vò, mà khi người của Lý gia tới hoàn cảnh cũng tốt hơn là bao.

      "Chắc chắn lúc này Lý gia rất uất ức đấy!"

      "Đúng vậy, đệ đệ chết còn dám gì! Chẳng lẽ càng sống lại càng nhát gan vậy sao?"

      Miệng lưỡi người tới xem khác gì độc xà, sắc mặt của Lý gia chủ lúc xanh lúc trắng, hai nhà bị đối xử như nhau, vừa có chút khó chịu, vừa xấu hổ, mà bóng người chật vật cũng hoà vào bên trong đám đông, thầm cắn chặt môi của bản thân, nữ nhân bị Vân gia trục xuất khỏi gia môn tới đây, trong mắt đều là dằn vặt, ả tin Vân gia thắng, cũng muốn tin Vân gia thắng, khi thắng chắc chắn đả kích với ả ta, bằng chứng cho thấy ả ta ngu xuẩn đến mức nào!

      Tất nhiên nhóm người Vân Phong hề gia nhập góp vui, chỉ tìm vị trí tốt trong trung rồi ngồi quan sát, lời nghị luận độc địa của quần chúng khiến Vân Phong phải tắc lưỡi, nhóm người này chẳng có bản lĩnh gì, nhưng năng lực đả kích người khác đúng là tồi.

      "Nhìn dáng vẻ của Lý gia như có dự liệu trước rồi." Khúc Lam Y nhìn lướt qua Lý gia chủ, thấy ông ta có bất kì cảm xúc căng thẳng hay bất an nào, cũng biết ông ta chuẩn bị tốt hết tất cả, Vân Phong lạnh lùng cười: " có sao? Vân Lạc Trần thua."

      Vừa dứt lời, hai thiếu niên xuất , Lý Trọng và Vân Lạc Trần tới từ hai hướng khác nhau, hai người xuất cùng lúc, đám người bắt đầu hò hét ầm ĩ!

      Lúc Lý Trọng và Vân Lạc Trần lên đài đều thầm đánh giá đối phương, cũng biết đối phương có chút thay đổi. Lý Trọng có chút kinh hãi khi đánh giá thực lực của Vân Lạc Trần, lường trước việc thực lực Vân Lạc Trần tăng lên, lại ngờ có những biến hoá lớn như vậy.

      Trong mắt của Vân Lạc Trần lộ ra chút sắc bén vô hình, cặp mắt đen nhánh kia càng trở nên trong suốt hơn, mà gương non nớt kia cũng bắt đầu có chút hơi thở của trưởng thành, trong khoảng thời gian ngắn, dường như Vân Lạc Trần trưởng thành hơn rất nhiều, so với , Lý Trọng cũng chỉ giống như tiểu hài tử còn non nó mà thôi.

      Thạch Thái Hoa nhìn Vân Lạc Trần, lòng cứ nhảy loạn lên, Vân Lạc Trần thay đổi, biến thành người vô cùng hoàn hảo, vô cùng mê người rồi!

      Điều khiến Lý Trọng kinh hãi chỉ là biến hoá về khí chất của Vân Lạc Trần mà chính là thực lực của ! thể dò xét được thực lực của Vân Lạc Trần! Lòng Lý Trọng vô cùng sợ hãi, phải là chưa từng nghĩ tới tình huống như vậy, vì theo lời phụ thân , nhất định Vân Phong kia ra tay tương trợ, thực lực của Vân Lạc Trần cao hơn mình cũng có gì ngạc nhiên, chẳng qua mặc dù cao, nhưng có thể phát huy được vài phần lại chính là chuyện khác rồi.

      Sau khi Lý gia chủ phát thực lực của Vân Lạc Trần tăng lên rất đỗi ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại, thực lực tăng lên trong thời gian ngắn như thế, nhất định chỉ có xác chứ vững vàng, chắc chắn dùng vài thủ đoạn đặc thù nào đó, hoặc đó chỉ là giả tạo mà thôi!

      Suy nghĩ trong lòng của Lý Trọng cũng rất giống phụ thân , tóm lại hai người đều có kết luận, Vân Lạc Trần có thực lực, chỉ là lớp vỏ mà thôi, thể phát huy được gì cả!

      Lần này Thạch gia làm kẻ trung gian chỉ trấn an nhóm quần chúng chút, sau đó chính là trận chiến tranh đoạt của Vân gia và Lý gia, người trẻ tuổi chiến đấu, chỉ cần chiến đấu hồi, tới lúc đối phương nhận thua là được!

      Lý gia và Vân gia ngồi hai bên lôi đài, mà Thạch lại ngồi ngay giữa, Thạch Thái Hoa cũng vô cùng nổi bật trong đám người, ảo tưởng của thiếu nữ ngừng bùng nổ trong đầu nàng ta, nhưng hai thiếu niên kia đều liếc nhìn nàng ta đến cái, điều này làm cho Thạch Thái Hoa xấu hổ đến đỏ mặt, cũng may có ai chú ý đến trạng thái lúng túng của nàng ta, cuối cùng cũng chỉ có thể yên lặng ngồi ở kia mà dám làm gì.

      Lý Trọng và Vân Lạc Trần nhìn đối phương, Lý Trọng cười lớn: “Vân Lạc Trần ngươi tệ, mới gặp bao lâu mà thực lực tăng rất cao đấy!”

      “Ngươi cũng vậy, xem ra biết sớm muộn gì cũng ngày này.”

      Khoé môi Lý Trọng giật : “Cho dù thực lực của ngươi có cao hơn ta ta cũng sợ ngươi, biết vì sao ?”

      Vân Lạc Trần cười khẽ, khí thế vô cùng vững vàng, so với Lý Trọng chủ động khiêu khích, Vân Lạc Trần lại chín chắn hơn. Lý Trọng thấy thái độ thờ ơ của Vân Lạc Trần lửa giận lại bắt đầu dâng lên, ràng hai tháng trước bọn họ vẫn còn là hai tiểu quỷ! ràng hai tháng trước còn bằng mình, chẳng qua cũng chỉ là tên tiểu tử mà thôi! Vốn còn cho phép Vân Lạc Trần đến gần Thạch Thải Hoa là vì tồn tại của có thể làm nổi bật tồn tại của bản thân! Mà bây giờ mọi chuyện hoàn toàn thay đổi, bỗng nhiên Lý Trọng cảm thấy bản thân mình bị hạ xuống rất thấp, Vân Lạc Trần vẫn luôn ở sau , bỗng chốc vượt qua lên phía trước rồi.

      cho phép, tuyệt đối cho phép tên Vân Lạc Trần vẫn luôn tuột ở phía sau này đến trước mặt !

      “Cho dù thực lực của ngươi có tăng lên đến mức nào cũng chỉ là lớp vỏ rỗng mà thôi, đây phải là thứ thuộc về ngươi! Mà ta, ta dựa vào thực lực của mình tự nỗ lực đến hôm nay, Vân Lạc Trần, cả đời ngươi cũng đừng mong so được với ta!”

      Vân Lạc Trần cười, Lý Trọng bị nụ cười này kích thích: “Ngươi cười cái gì? Ta cho ngươi biết cái vỏ rỗng như ngươi chắc chắn thất bại!”

      Vân Lạc Trần thu nụ cười mặt lại, gật đầu: “Được, nếu ngươi muốn chứng minh thứ gì, phải tại chính là cơ hội tốt sao?”

      Mắt Lý Trọng lướt qua chút ý nghĩ ác độc, cười ha ha, tay vừa chuyển, thanh trường kiếm xuất trong tay, trường kiếm xuất trong nháy mắt, bên thân kiếm được khảm chín tinh hạch làm cho người ta khiếp sợ!

      “Vũ khí cửu khổng cửu tinh!” Nhóm quần chúng hét lên đầy kinh hãi, Lý gia chủ nghe thấy thế cũng chẳng thèm nhìn, Thạch gia chủ nhìn thấy thanh vũ khí này cũng hơi nhướng mày, quả nhiên Lý gia có chuẩn bị trước, đúng là ít.

      “Chín viên ma hạch này đều là thất cấp, ta cũng tin Vân gia cũng có năng lực như vậy! gia tộc có phẩm cấp cũng muốn đấu với gia tộc tam phẩm sao, đừng nằm mơ nữa!” Lý Trọng vung trường kiếm trong tay, thấy Vân Lạc Trần còn chần chừ chưa lấy vũ khí của mình ra, cười nhạo tiếng: “Thế nào, vũ khí của ngươi bằng vậy sao? sao, ta cười ngươi vì biết tự lượng sức mình đâu.”

      Vân Lạc Trần cũng cảm thấy kinh ngạc vì vũ khí trong tay Lý Trọng, tuy Vân Phong cũng cho vũ khí cửu khổng cửu tinh, nhưng dường như tinh hạch được khảm lên cũng phải là thất cấp như thế phải! Chín viên ma hạch của Lý gia đều là ma hạch thất cấp! Vân Lạc Trần nghĩ đến vũ khí Vân Phong đưa cho mình, thôi, cho dù cấp bậc ma hạch có bằng dựa vào mấy ngày huấn luyện bí mật gần đây, sao bản thân mình có thể để Vân gia mất mặt được? thua!

      Vân Lạc Trần khẽ cắn môi, vẻ mặt này khiến Vân Phong xem diễn nơi trung phải cười, cuối cùng tiểu tử ngươi nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ thứ ta cho ngươi lại kém người khác sao?

      Vân Lạc Trần vừa chuyển tay, thanh vũ khí cửu khổng cửu tinh Vân Phong cho xuất trong tay, Lý Trọng thấy trừng lớn mắt, ngờ Vân Lạc Trần cũng có vũ khí cửu khổng cửu tinh! Nhưng sau đó lại khinh thường cười lớn: “Mấy ma hạch ngươi khảm lên phải là...” Ma hạch nhất cấp chứ! Lý Trọng còn chưa xong, đột nhiên tiếng gầm lại vang lên, mắt Lý gia chủ trừng lớn, nhìn chằm chằm vào vũ khí trong tay Vân Lạc Trần, chín viên ma hạch tản ra ánh sáng chói lọi đó, ông ta thể kìm nén được xúc động từ trong nội tâm của mình, gầm lên tiếng!

      “Ma hạch cửu cấp!”

      Tiếng gầm đầy giận dữ này khiến toàn trường lâm vào yên tĩnh trong nháy mắt, Thạch gia chủ cũng mang vẻ mặt giống hệt Lý gia chủ, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào vũ khí tay Vân Lạc Trần, sao có thể? Mấy viên ma hạch được khảm lên đều là cửu cấp sao? Chín viên ma hạch cửu cấp! Sao Vân gia có thể có được đồ vật như vậy.

      Vân Lạc Trần vô cùng kinh ngạc, nhìn về phía vũ khí trong tay mình theo bản năng, đầu óc cũng có chút mơ hồ, ba huynh đệ Vân gia cũng như thế, sau khi nghe thấy đó là ma hạch cửu cấp, vẻ mặt của Vân Thiên Phàm cũng dần trở nên nghiêm trọng. Trời ơi, chín viên ma hạch cửu cấp này có giá trời đấy! Chín viên đều là ma hạch cửu cấp sao?

      Khoé môi của Vân Phong hơi nhếch lên, thanh vũ khí kia đều là ma hạch cửu cấp, trong mắt người khác, có thể ma hạch cửu cấp có giá trời, nhưng với Vân Phong lại khác gì rỉ sét, lần dùng cả chín, hề đau lòng, mấy thứ này nàng có rất nhiều, cho dù nhiều lắm nàng cũng lấy ra toàn bộ, bởi vì đó là người của Vân gia, sao có thể thua kém người khác được?

      Nếu thực lực của Vân Lạc Trần có thể đạt được đến cấp độ như Vân Phong, chắc chắn Vân Phong cũng hề keo kiệt mà tặng luôn cả thanh vũ khí cấp bậc quân chủ khác, nếu là như vậy, chắc chắn cục diện bây giờ hoàn toàn hỗn loạn mất.

      “Ngươi tiếc à?” Viêm Triệt vẫn ở bên xem diễn thản nhiên câu. Vân Phong cười ha ha: “Với người trong nhà, tất nhiên là tiếc.”

      “Này ta , ngươi tiếc thôi, còn vậy, cho ta vài viên được ? Người trong nhà mà, phải người ngoài!” Viêm Triệt cười cười ngả sang đây, Khúc Lam Y vươn tay đẩy ngay tên này ra ngoài: “Đừng tự mơ tưởng, ai là người trong nhà với ngươi đấy?”

      Vân Phong mặc kệ hai người, dời mắt xuống phía dưới, tình huống lúc này có chút buồn cười, mọi người bắt đầu trở nên rối rắm vì tiếng kêu to thể khống chế của Lý gia chủ, Lý Trọng có chút lúng túng, ma hạch cửu cấp sao? Phụ thân nhìn lầm chứ? Chín ma hạch cửu cấp, làm sao có thể?

      Lý gia chủ cũng rất rối bời, hoàn toàn rối bời! Ông ta chỉ nghĩ Vân Phong tặng ít đồ cho Vân gia, lại ngờ khoản lớn như vậy! Tới cùng là thực lực đến mức nào mới có thể có nhiều ma hạch cửu cấp như thế! Ma thú cửu cấp đấy! Cho dù có là cấp bậc thống lĩnh nữa cũng chưa chắc chiếm được bao nhiêu phần thắng, vừa ra tay là chín viên, khỏi quá doạ người rồi!

      Nếu Lý gia chủ biết Vân Phong còn có cả ma hạch cấp bậc quân chủ, thậm chí là tôn giả cũng có, biết ông ta có cảm tưởng gì.

      Nên làm gì bây giờ? Đầu Lý gia chủ bắt đầu hỗn loạn, chín ma hạch đều là cửu cấp, vũ khí như thế, khi phát huy uy lực ai cũng có thể hiểu được! Cho dù thực lực của Vân Lạc Trần có yếu đến đâu, Lý Trọng muốn thắng cũng phải là chuyện dễ dàng! Vốn tưởng còn có thể dựa vào vũ khí mà trấn áp được chút, ngờ lại thành công cốc! tại Lý gia thể xuống đài được nữa, càng thể thừa nhận mình thua trước mặt mọi người của trấn Tụ Thuỷ, việc chủ động nhận thua có khác gì tự nhận mình là kẻ hèn nhát đây? khi nhận thua, Lý gia mất tất cả, chắc chắn cuộc sống sau này cũng bị ảnh hưởng! Lý gia chủ cũng hiểu được, lúc này đây, cho dù là thế nào cũng phải kiên trì, ông ta chuẩn bị tốt, đúng, là ông ta xem tiểu nương kia!

      “Lý gia chủ, ông còn muốn tiếp tục ?” Thạch gia chủ hỏi, cũng coi như là cho Lý gia bậc thang, Lý gia chủ bị hỏi cũng có chút lúng túng, nghiến răng nghiến lợi bật ra câu: “Đa tạ ý tốt, cần phải lo.”

      Thạch gia chủ thấy ông ta vẫn tiếp tục kiên trì cũng thêm gì nữa, Lý Trọng khẽ cắn môi, tuy rằng cũng cảm thấy có chút áp lực nhưng cũng dám lùi bước: “Vân Lạc Trần, ngươi kiếm được lời rồi đấy!”

      Vân Lạc Trần phục hồi lại từ sau cơn kinh hãi kia, tay nắm chặt trường kiếm trong tay, nhìn tinh hạch ma thú óng ánh thân kiếm, trong lòng vô cùng kích động, ngờ, dù có nghĩ thế nào cũng ngờ vũ khí này có cấp bậc như vậy!

      “Ta chỉ có thể , bởi vì ta mang họ Vân mà thôi.” câu này của Vân Lạc Trần khiến tất cả mọi người kinh ngạc, trừ người Vân gia ra, sai, chính vì bọn họ mang họ Vân mới có thể gặp được Vân Phong, mới có thể được người tài năng như Vân Phong đến tương trợ.

      “Hừ!” Lý Trọng hừ tiếng, thúc giục chiến khí bao bọc trường kiếm trong tay, ma hạch khảm lên trường kiếm toát ra ánh sáng chói mắt, uy lực của chiến khí cũng tăng lên nhanh chóng, Vân Lạc Trần buông lỏng bàn tay thấm đẫm mồ hôi của minh, trái tim thoáng run rẩy, đây là thời khắc mà luôn chờ đợi từ khi bắt đầu cuộc huấn luyện kia!

      “Gừ!” Đột nhiên Vân Lạc Trần cũng gầm lên, chiến khí thất cấp bùng phát từ trong cơ thể, toàn bộ tập trung vào bàn tay của Vân Lạc Trần, bất chợt trường kiếm trong tay thiếu niên phát ra luồng ánh sáng chói rọi! Luồng sáng này hoàn toàn đẩy lùi ánh sáng từ kiếm của Lý Trọng, hệt như cột sáng rực rỡ xông thẳng lên trời.

      Vân Phong đứng trong trung, mắt nhìn cảnh tượng kia: “Vân Lạc Trần, hãy để cho mọi người nhìn thấy, Vân gia thắng oanh liệt đến mức nào!”
      Last edited: 6/11/16
      tú cầuB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :