1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiên tài triệu hồi sư - Nhược Tuyết Tam Thiên (Tập 3 c39.3)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4.2:

      "... Na Tà?" Vân Phong thầm, đột nhiên trừng mắt lại nhìn thấy đôi mắt to của Nhục Cầu, cơn đau đớn mà cơ thể vừa phải trải qua biến mất, Vân Phong nhìn Nhục Cầu: "Na Tà?"

      Nhục Cầu hưng phấn nhảy lên vài cái, cả người nhảy lên bả vai nàng, ngừng cọ lên má Vân Phong, Vân Phong kinh ngạc, giọng mới vừa rồi... là Nhục Cầu sao?

      "Sư phụ, người sao chứ?" Hạ Thanh ở bên cạnh nhìn nàng đầy lo lắng, chỉ sợ Vân Phong gặp chuyện may. Nếu Vân Phong có chuyện gì cũng tại bé! Vì bé cứ khăng khăng muốn nhìn trận pháp khế ước!

      "Chủ nhân, sao rồi!" Tiểu Hoả và Lam Dực cũng nhanh chóng chạy tới, Tiểu Hoả suy nghĩ gì muốn bắt Nhục Cầu, tiếng la đau đớn vừa rồi của Vân Phong là do nó tạo thành! Nhục Cầu nhe răng với Tiểu hoả, hàm răng nanh kia vừa mới nhe ra, khuôn mặt vốn đáng của Nhục Cầu lại trở nên vô cùng hung dữ, Hạ Thanh nhìn thấy bị doạ đến xanh mặt, ma thú đáng đó sao lại có biểu tình như vậy chứ!

      "Ta sao!" Vân Phong vội vàng câu, cặp mắt đen nhánh kia vẫn nhìn vào Nhục Cầu, lại nhìn ngón tay của mình, cảm giác vừa rồi là , đó là quá trình khế ước ma thú, trải qua việc khế ước Tiểu Hoả và Lam Dực, Vân Phong càng thêm quen thuộc với cảm giác này, nàng lại càng thêm khẳng định mình và Nhục Cầu lập khế ước, nhưng lại có nhẫn!

      Khế ước với ma thú mà lại hề có nhẫn khế ước? Đây là chuyện vô cùng trái với lẽ thường! Nhưng ngón tay của Vân Phong ngoại trừ nhẫn khế ước của Tiểu Hoả và Lam Dực cũng có chiếc nhẫn thứ ba, Vân Phong tin mà dùng tay sờ thử, có, có!

      "Chủ nhân, cuối cùng là chuyện gì mới xảy ra vậy?" Lam Dực trầm giọng hỏi câu, mắt nhìn vào Nhục Cầu, Vân Phong nhíu mày: "Vừa rồi ta khế ước với Nhục Cầu rồi."

      Tiểu Hoả cùng Lam Dực đều giật mình, Hạ Thanh có chút mù mịt, Vân Phong đứng lên, muốn truyền tâm niệm với Nhục Cầu thông qua khế ước, nhưng nàng lại phát , thể liên hệ, trải qua đợt dây dưa vừa rồi, luồng năng lượng kia dường như ngủ say trong cơ thể nàng, ràng khế ước, tại sao lại thể liên hệ được?

      Lời Nhục Cầu Vân Phong vẫn thể hiểu như cũ, theo lý điều này hề đúng, Vân Phong nhíu chặt mày, cuối cùng là chuyện gì xảy ra? Còn có trận pháp khế ước vừa rồi, năm loại màu đều biến mất, đó chỉ là biến mất bình thường, mà là bị nguồn năng lượng trấn áp!

      "Na na!" Nhục Cầu gọi tiếng, Tiểu Hoả nhìn Vân Phong: "Chủ nhân, người có hiểu ?"

      Vân Phong lắc đầu, Lam Dực ở bên cạnh cũng vô cùng nghi hoặc khó hiểu: "Theo lý, nếu khế ước chủ nhân cũng có thể hiểu được, điều mấu chốt nhất là nhẫn khế ước đâu rồi?"

      ngón tay Vân Phong chỉ đeo hai chiếc nhẫn, Nhục Cầu vẫn ngừng cọ tới cọ lui vai Vân Phong, dáng dấp vô cùng vui vẻ, Tiểu Hoả nâng đôi mắt u nhìn thoáng qua le q uy don Nhục Cầu: "Chủ nhân, tới cùng nó là cái gì vậy?"

      Vân Phong biết gì, là cái gì sao? Nàng cũng rất muốn biết tới cùng Nhục Cầu là thứ gì đấy!

      Lúc trở về gần tới hoàng hôn, Hạ Thanh ngây thơ hiểu chuyện gì, Vân Phong trấn an bé rằng có việc gì, lúc này Hạ Thanh mới yên lòng, hai người trở lại trong tiểu viện, mới vừa bước vào sân, bỗng nhiên cả người Hạ Thanh lại căng thẳng, Vân Phong ngước lên thấy hôm nay nơi đơn sơ này lại đón vài vị khách, mà dường như lai lịch cũng .

      "Vị này... Chính là triệu hồi sư đại nhân ?" nam nhân mang vẻ mặt hiền hoà tới, khiêm tốn cười với Vân Phong, Hạ Thanh lạnh mặt đứng bên cạnh Vân Phong, Vân Phong nhìn vẻ mặt Hạ Thanh cũng biết được thân phận của người nam nhân trước mặt, nhất định là người của Hạ gia rồi.

      "Thanh Thanh!" Nương của Hạ Thanh gọi tiếng kéo bé sang, vào phòng trong, chỉ để lại Vân Phong và người đàn ông trước mặt này.

      Nam nhân trung niên quét mắt qua Tiểu Hoả và Lam Dực trước tiên, sau đó nhìn Nhục Cầu vai Vân Phong, trong đáy mắt đều là kinh động và khen ngợi, Vân Phong vượt qua ông ta dứt khoát vào trong sân: "Tìm ta có việc sao?"

      Nam nhân kia cười nịnh nọt, đến bên người Vân Phong nhưng dám lại gần quá mức: "Đại nhân, ta là tổng quản của Hạ gia, tại tất nhiên là tìm đại nhân có việc."

      Vân Phong cười lạnh trong lòng: "Hạ tổng quản, có việc gì ông cứ thẳng, ta thích quanh co."

      Hạ tổng quản chưa kịp lời nịnh nọt bị ép nuốt hết đống từ đó về, nuốt nước bọt chút: "Vâng... Triệu hồi sư đại nhân tới đây, đúng là vinh hạnh cho nơi này, Hạ gia ở thôn Nguyệt vẫn là gia tộc đứng nhất nhì, sao triệu hồi sư đại nhân có thể chịu d i e a n d a n @ le@ q u y d o@n khổ mà ở nơi bé như thế nàu, Hạ gia muốn mời đại nhân làm khách khanh, cần đại nhân làm gì khác, chỉ cần dạy bảo tiểu thư chút là được rồi."

      ra là làm sư phụ cho Hạ Tiểu Mẫn, Vân Phong cười ha ha, Hạ tổng quản vừa thấy cũng cười: "Dường như quan hệ của đại nhân và Hạ tiểu thư cũng tệ, nếu đại nhân đồng ý, tất nhiên Hạ Thanh tiểu thư cũng có thể trở lại bổn gia, thứ có được hoàn toàn là đãi ngộ tốt đẹp, chuyện này cũng rất có lợi với phát triển với tiểu thư Hạ Thanh."

      Vân Phong nhíu mày, người này rất thông minh lanh lợi, Hạ Thanh vốn là người của Hạ gia, tất nhiên đồ đệ của nàng phải trở về bổn gia, nếu có thể mượn cơ hội này để cho Hạ Thanh trở về cách danh chính ngôn thuận cũng tệ.

      "Ta về!" Đột nhiên Hạ Thanh lao ra khỏi phòng, thét lên nhìn chằm chằm vào tổng quản: "Ta, , , trở, về!" Sắc mặt của tổng quản cũng có chút biến đổi: "Hạ Thanh tiểu thư, người...."

      "Ta , ta về!" Hạ Thanh tức giận thét lên tiếng, lại nhìn Vân Phong: "Sư phụ, người cần chịu thiệt vì đồ nhi, có trở về Hạ gia hay với con mà có bất cứ ý nghĩa nào cả!"

      Vân Phong đứng lên, vỗ đầu Hạ Thanh, cũng quay đầu lại mà với Hạ tổng quản: "Ông về trước , ta suy xét sau."

      Hạ tổng quản vừa nghe thấy vẻ mặt lại trở nên vui mừng: "Vậy phải đợi tin tốt của đại nhân rồi." Hạ tổng quản vui mừng rời , mặt Hạ Thanh vì tức giận nên đỏ bừng lên, Vân Phong cười: "Sao lại tức giận đến như vậy?"

      "Sư phụ! Sao thứ gì Hạ Tiểu Mẫn cũng phải cướp đoạt của con, tại ngay cả sư phụ người cũng muốn cướp! Cái gì con cũng có thể cho, chỉ riêng sư phụ là thể!"

      Vân Phong nghe lời tức giận của bé, liền khuyên nhủ: "Tóm lại con cũng mang họ Hạ, trong người cũng mang huyết mạch của Hạ gia, có lẽ năm đó nương con phải rời khỏi Hạ gia là do bị bức bách, nhưng trong lòng nương con vẫn luôn mong con có thể trở lại Hạ gia, dù sao muội vẫn là nữ nhi của Hạ gia, phải sao?"

      Hạ Thanh trầm mặc, sư phụ sai, bé hiểu được tịch mịch của nương mình, nương vẫn luôn hi vọng mình có thể trở lại Hạ gia, tuy bà chưa bao giờ lời này ra miệng.

      "Còn nữa, ta chỉ phải dạy dỗ chút, cũng thu Hạ Tiểu Mẫn làm đồ đệ, muốn làm đồ đệ của ta, nó vẫn chưa đủ tư cách." Vân Phong nhéo khuôn mặt nhắn của Hạ Thanh, Hạ Thanh xấu hổ cười cười, bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình có phần quá hẹp hòi rồi.

      "Con nhóc ngu xuẩn đó thể nào trở thành triệu hồi sư được." Tiểu Hoả ở bên cạnh hừ tiếng, Hạ Thanh bị lời này chọc cười, Lam Dực cũng cười ha ha mở miệng: "Thanh Thanh yêm tâm, phải ai cũng có thể trở thành đồ đệ của chủ nhân đâu."

      Hạ Thanh gật đầu, có thể trở thành đồ đệ của Vân Phong là chuyện Hạ Thanh vô cùng tự hào, người khác biết sư phụ của bé lợi hại bao nhiêu, nhưng bé biết! Bản thân là triệu hồi sư lợi hại, mà trận pháp khế ước lại có năm màu, sư phụ của mình chính là lqđ thiên tài ngũ hệ!"

      Sau khi qua với nương của Hạ Thanh, Vân Phong cũng thu Hạ Thanh làm đồ đệ, nương của Hạ Thanh vừa mừng vừa sợ, thậm chí còn muốn quỳ xuống bị Vân Phong ngăn lại, sai người đến Hạ gia báo tin, Vân Phong đồng ý. Hạ gia nhanh chóng phái người tới đón, vô cùng trịnh trọng náo nhiệt, Hạ Thanh và nương của bé bị xua đuổi biết bao nhiêu năm, cuối cùng cũng quay lại Hạ gia lần nữa, ở thôn Nguyệt, chuyện này trở thành trọng tâm bàn tán của mọi người trong thôn, tồn tại của Vân Phong lại làm cho người ta thán phục hơn, triệu hồi sư!

      Hạ Thanh và nương của trở về Hạ gia, Hạ gia cũng đối xử tệ, Hạ Thanh khôi phục thân phận tiểu thư, ở trong ngôi viện có vẻ tệ trong đại trạch Hạ gia, cũng có thị nữ hầu hạ, đãi ngộ tồi.

      Tất nhiên chỗ ỏ của Vân Phong càng được sắp xếp, thực ra bên cạnh chỗ nàng ở là viện của Hạ Tiểu Mẫn, tất nhiên dụng tâm của Hạ gia cũng ràng, Vân Phong cũng chối từ, tuy cách Hạ Thanh hơi xa nhưng cũng có gì trở ngại.

      Mới vừa trở lại Hạ gia ngày đầu tiên, Hạ Tiểu Mẫn gấp gáp bái phỏng, hơn nữa còn có gia chủ tại của Hạ gia đến cùng, vốn là đệ đệ ruột của gia chủ Hạ gia.

      "Vân đại nhân có thể nể mặt Hạ gia, là Hạ gia có phúc!" Gia chủ Hạ gia khách khí khen tặng, mắt đảo qua Tiểu Hoả, Lam Dực còn có Nhục Cầu, trong lòng ngừng nhảy nhót, tuy phải để Hạ Thanh trở lại là chuyện ta hề mong muốn, nhưng vì nữ nhi của lqđ mình lại thể làm vậy, kéo Hạ Tiểu Mẫn đến trước mặt Vân Phong: "Mau gọi sư phụ !"

      Khoé môi Hạ Tiểu Mẫn giật nhưng trong lòng vẫn rất tình nguyện, nếu Vân Phong thu mình làm đồ đệ, chẳng phải mình cũng trở thành triệu hồi sư sao! Nghĩ tới đây, trong lòng Hạ Tiểu Mẫn hoàn toàn là đắc ý, Hạ Thanh, tất cả những thứ của ngươi đều là của ta! tại sư phụ mà ngươi luôn lấy làm tự hào cũng là của ta rồi!

      Hạ Tiểu Mẫn vừa muốn há miệng gọi, Vân Phong mở miệng: "Lời này quá sớm rồi, lệnh thiên kim có tư cách để trở thành đồ đệ của ta, việc này thể là xong, chẳng lẽ gia chủ Hạ gia lại tin rằng ai cũng có thể trở thành đồ đệ của ta sao?"

      Sắc mặt của gia chủ Hạ gia cứng đờ lúc, xấu hổ cười vài tiếng, tát này của Vân Phong cũng ràng, Hạ Tiểu Mẫn cũng tự cảm thấy nhục nhã, khuôn mặt đỏ cả lên.

      "Hạ Thanh có thể trở thành đồ đệ của ngươi, vì sao ta lại thể?" Hạ Tiểu Mẫn thầm câu, gia chủ Hạ gia vừa nghe tiến lên: "Vân đại nhân, tư chất của Tiểu Mẫn tệ, Hạ Thanh có thể trở thành đồ đệ của người, tất nhiên Tiểu Mẫn cũng..."

      "Gia chủ Hạ gia, ta thu đồ đệ là chuyện của ta." Vân Phong lạnh nhạt , gia chủ Hạ gia ngậm miệng, cười vài tiếng khô khốc: " phải Vân đại nhân đáp ứng thỉnh cầu của ta sao, tại... Chẳng phải là lật lọng rồi?"

      Vân Phong cười ha ha: "Ta chỉ đáp ứng Hạ gia rằng chỉ giáo nàng chút mà thôi, cũng thu nàng làm đồ đệ."

      Biểu tình của gia chủ lại trở nên cứng nhác, Hạ Tiểu Mẫn cắn chặt răng, xoay người chạy ra ngoài, khoé môi gia chủ Hạ gia giật giật, chỉ cảm thấy mình thiệt thòi: "Vậy... quấy rầy Vân đại nhân nữa." Gia chủ Hạ gia xoay người rời , nhìn ra là vô cùng tức giận, Vân Phong lạnh lùng nhếch môi, Tiểu Hoả ở bên cạnh thầm: "Người Hạ gia ức hiếp nha đầu ngốc kia chứ?"
      Friendangel2727, tú cầuB.Cat thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4.3:

      Lam Dực thở dài câu: "Hoả huynh, có chủ nhân ở đây, cho dù người Hạ gia có mấy lá gan nữa cũng dám đâu."

      "Nếu chủ nhân rồi sao?" Tiểu Hoả lại hỏi vặn thêm câu, Vân Phong cười ha ha: "Nếu , tất nhiên là phải khiến cho Hạ gia còn can đảm để ức hiếp Thanh Thanh rồi."

      Ngày hôm sau, Hạ Tiểu Mẫn lại đến, vẫn mang dáng vẻ tình nguyện như trước, Vân Phong cũng gì, nâng bước ra ngoài, Hạ Tiểu Mẫn theo sát ở phía sau, trong lòng vẫn nhớ lời gia chủ Hạ gia căn dặn, phải bám! Những gì nàng làm đều phải nhớ kĩ! Phải ghi nhớ kỹ trong lòng!

      Vân Phong để mặc Hạ Tiểu Mẫn theo, tới sân của Hạ Thanh, Hạ Thanh vừa nhìn thấy Vân Phong vui vẻ chạy tới, khi thấy Hạ Tiểu Mẫn phút chốc sắc mặt lại trở nên lạnh lùng.

      Vân Phong kéo tay Hạ Thanh mang theo bé ra ngoài, Hạ Tiểu Mẫn nhìn thấy khỏi giận dữ, đối xử khác biệt ràng này khiến cho người vẫn luôn sống trong an nhàn sung sướng như nàng phải chịu đả kích nghiêm trọng, tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.

      Vân Phong mang theo Hạ Thanh ra khỏi Hạ gia, tất nhiên người của Hạ gia cũng thấy cảnh tượng này, khỏi có chút tặc lưỡi, Hạ Thanh kia lại có quan hệ tốt với Vân đại nhân như vậy, Vân đại nhân coi trọng con nhóc đó sao?

      Cứ đường như vậy mà ra khỏi thôn, Hạ Tiểu Mẫn cũng tiếng nào mà theo, mặt dày tới cùng, Vân Phong dặt Hạ Thanh ở phía trước, thầm hỏi việc tu luyện của bé như thế nào, Hạ Thanh vui vẻ đáp lời, thỉnh thoảng Tiểu Hoả vẫn xen vào câu, quan hệ của bốn người vô cùng hoà thuận vui vẻ, điều này càng khiến Hạ Tiểu Mẫn ở phía sau thêm ghen tị, ngay cả hai con ma thú kia cũng thân thiết với Hạ Thanh, đáng giận mà!

      tới sơn động hôm trước, dien dan le@ quy don@# Vân Phong mang theo Hạ Thanh tiến vào, Hạ Tiểu Mẫn cũng căng thẳng theo sau, khi thấy chút ma thú cấp thấp, Hạ Tiểu Mẫn lại ngừng phát ra từng tiếng ca ngợi, Vân Phong dặn dò Hạ Thanh vài câu rồi để bé tu luyện mình, Hạ Thanh nhắm mắt ngồi ở chỗ kia, trước mắt bé muốn lĩnh ngộ trận pháp khế ước, phần này Vân Phong cũng giúp gì được cho nàng.

      tới ngồi xuống bên đại thụ, Vân Phong đưa Hạ Thanh đến đây tu luyện chính là vì mức độ nguyên tố ở nơi này dày hơn so với bên ngoài, có lợi cho Hạ Thanh trong việc lĩnh ngộ trận pháp khế ước, tất nhiên Vân Phong cũng có thể dùng khoáng thạch để nâng cao năng lực của Hạ Thanh cách nhanh chóng, nhưng làm vậy bất lợi cho Hạ Thanh trong việc phát triển sau này, tất nhiên là thể, tu luyện vẫn phải làm từng bước, chỉ có căn cơ ổn thoải, con đường thăng tiến sau này mới có thể là vô hạn.

      Lấy ngọc bội truyền ra, mấy ngày nay Vân Phong vẫn ngừng liên lạc với Khúc Lam Y, nhưng vẫn có chút tin tức nào từ , Vân Phong cũng lo lắng, lấy thực lực của Khúc Lam Y căn bản có chuyện gì, nhưng mất tích lại thể liên lạc, trong lòng Vân Phong cũng có phần bất an, cuối cùng Khúc Lam Y làm sao vậy?

      "Đó là ngọc bội truyền sao?" Vân Phong ngẩng đầu thấy hai mắt Hạ Tiểu Mẫn phát sáng nhìn chằm chằm vào ngọc bội trong tay mình, Vân Phong nhàn nhạt ừ tiếng, cất kỹ ngọc bội, Hạ Tiểu Mẫn lại mở miệng: "Có phải ngươi cũng nên dạy cho ta chút gì ?"

      Vân Phong cười ha ha: "Ngươi muốn học cái gì?"

      Hai mắt Hạ Tiểu Mẫn phóng quang: "Ta muốn khế ước ma thú! Ta muốn trở thành triệu hồi sư!"

      Tiểu Hoả khinh thường hừ tiến, Hạ Tiểu Mẫn đỏ mặt nhìn Tiểu Hoả: "Cười, cười cái gì? Đến cả Hạ Thanh cũng có thể trở thành triệu hồi sư, tại sao ta lại thể?"

      "Nha đầu ngốc kia có tư chất, ngươi, có." Tiểu Hoả cười cách tà ác, gương mặt của thiếu niên nhìn qua rất tuấn, tuy chỉ là dáng vẻ của tiểu hài tử, nhưng vẫn là ca ca tuấn tú, mặt Hạ Tiểu Mẫn đỏ lên, tim cũng đập mạnh liên hồi.

      "Ta, ta cũng có thể..."

      Vân Phong lười biếng dựa vào bên cạnh, Nhục Cầu vai hơi động đậy, lập tức hai mắt Hạ Tiểu Mẫn lại sáng lên: "Đó, thứ màu trắng đó đáng ..."

      Nhục Cầu hề quan tâm đến nàng ta, nhảy đến ngồi lên đầu tóc màu hồng của Tiểu Hoả, quay mông về phía Hạ Tiểu Mẫn, Tiểu Hoả cười ha ha: "Ngay cả tên này cũng xem thường ngươi!"

      Bỗng nhiên mắt Hạ Tiểu Mẫn đỏ lên, Vân Phong ngầm bảo Tiểu Hoả cần làm gì hơn nữa: "Nếu đáp ứng cầu của Hạ gia, tất nhiên ta dạy ngươi, muốn trở thành triệu hồi sư vẫn được, nhưng ngươi có thể cảm nhận được nguyên tố phát ra từ người của ma thú sao?"

      Hạ Tiểu Mẫn chớp mắt vài cái: "Nguyên tố...? Đó là cái gì?"

      " cảm nhận được nguyên tố phát ra từ người ma thú, ngươi có cách nào để trở thành triệu hồi sư." Vân Phong nhàn nhạt câu, lập tức Hạ Tiểu Mẫn nhắm mắt lại, nhưng càng nhắm chặt, nàng ta lại càng cảm nhận được gì, có gì cả!

      " thể cảm nhận được, ngươi có tư chất trở thành triệu hồi sư." Vân Phong đưa ra kết luận, Hạ Tiểu Mẫn có chút thể tiếp nhận này: "Dựa vào cái gì mà ta lại thể, việc Hạ Thanh có thể làm, ta cũng làm được!"

      Vân Phong thêm nữa, Hạ Tiểu Mẫn chịu tiếp thu thực cũng liên quan gì tới nàng, bỗng nhiên Hạ Thanh vẫn tu luyện ở bên cạnh lại có chút biến hoá, Vân Phong vừa thấy trong mắt lại thoáng qua chút vui mừng, trận pháp khế ước của Thanh Thanh sắp thành hình rồi!

      Hạ Tiểu Mẫn nhìn sang, lại thấy mặt đất Hạ Thanh ngồi lại dần có trận pháp thành hình, hai nắm đấm lại càng nắm chặt hơn, Tiểu Hỏa có chút kinh ngạc, có chút khen ngợi lướt qua trong mắt, Lam Dực ở bên cạnh gật đầu: "Tốc độ lĩnh ngộ của Thanh Thanh nhanh , có lẽ cũng có thể vượt qua chủ nhân cũng chừng."

      Đột nhiên Hạ Thanh mở mắt, trận pháp dưới người cũng biến mất theo, nhìn thấy vẻ mặt khen ngợi của Vân Phong, Hạ Thanh cười vui vẻ: "Sư phụ, con lĩnh ngộ được rồi!"

      "Tốt, hổ là đồ đệ của ta." Vân Phong khen ngợi câu, Tiểu Hoả biếng nhác hừ tiếng: " thể ngờ, coi như có chút thông minh."

      Hạ Thanh cười hì hì: "Sư phụ, bước tiếp theo phải làm như thế nào?"

      Vân Phong xoa đầu Hạ Thanh: "Nâng cao thực lực, tăng đến cấp bậc mà ta cảm thấy được." Hạ Thanh gật đầu, Hạ Tiểu Mẫn lại vọt sang: "Ta cũng cần phải nâng cao thực lực, ngươi phải dạy ta! Ta muốn thực lực của ta phải cao hơn so với nàng!"

      Vân Phong nhìn vào mắt Hạ Tiểu Mẫn, mỉm cười: "Có thể." xong tay vừa chuyển, khoáng thạch óng ánh trong suốt xuất trong tay, Hạ Tiểu Mẫn trừng mắt: "Đây là...!

      "Khoáng thạch cao cấp, hấp thu năng lượng bên trong, thực lực của ngươi tăng lên." Vân Phong giao khoáng thạch cao cấp cho Hạ Tiểu Mẫn, Hạ Tiểu Mẫn vui mừng, đắc ý nhìn Hạ Thanh: "Có cái này ta mạnh hơn ngươi!" Hạ Tiểu Mẫn xoay người cầm tảng đá rời , Hạ Thanh nhìn Vân Phong, Vân Phong lắc đầu: "Con cần cái này, nếu căn cơ vững, cho dù cao tới đâu cũng dễ dàng sụp đổ. Thanh Thanh, con phải bước từng bước con đường của mình, như vậy mới có thể lâu dài."

      Hạ Thanh ghi tạc những d.ien@,, dan(le$) quy... do,n lời này vào trong lòng, tâm tính nóng nảy cũng dịu xuống, nàng tham nhanh, tham nhiều, chính là như lời sư phụ, bước từng bước ,

      Ngọc bội truyền mới vừa được Vân Phong nhét vào trong trữ vật gian lại loé lên vài cái, Vân Phong nhanh chóng lấy ngọc bội ra, ngọc bội vừa loé thêm mấy cái nữa giọng Vân Phong vô cùng quen thuộc truyền đến.

      "Tiểu Phong Phong... Nhanh tới cứu vi phu....!" Là Khúc Lam Y.

      " ngươi ở đâu!" Vân Phong gầm lên với ngọc bội, ngọc bội lại loé lên, giọng đứt quãng của Khúc Lam Y truyền đến: "Thành... Phong... Nguyệt."

      Ngọc bài cũng còn loé lên nữa, sắc mặt của Vân Phong cũng hoàn toàn trầm, giọng vừa rồi của Khúc Lam Y vô cùng vô lực, cuối cùng xảy ra chuyện gì mà phải nhờ mình đến cứu , dựa vào thực lực của mà còn như vậy, nhất định là đụng phải kẻ địch mạng rồi!

      "Chết tiệt!" Vân Phong thấp giọng câu, Hạ Thanh chớp mắt, thầm với Tiểu Hoả ở bên cạnh: "Sư phụ có gia thất rồi sao?" Khoé môi Tiểu Hoả giật giật vài cái, trả lời.

      "Thanh Thanh, thành Phong Nguyệt ở đâu?" Vân Phong hỏi bằng giọng điệu vô cùng gấp gáp, hiểu sao mà lòng cũng bắt đầu lo lắng, nghĩ đến việc Khúc Lam Y có chuyện gì, nàng nhịn được mà cảm thấy yên tâm.

      "Thanh Phong Nguyệt? Đó là... Đó là cùng đất của Hạo Nguyệt điện."

      "Cách nơi này xa ?"

      " tính là xa, nếu ngồi xe ngựa, hai ba ngày tới nơi."

      Ngồi xe ngựa mất hai ba ngày, lấy tốc độ của chỉ cần nửa ngày là có thể đuổi tới! Hạ Thanh nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Vân Phong cũng hiểu được chút gì: "Sư phụ phải ngay sao?"

      Vân Phong xoa đầu Hạ Thanh: "Phải rời khỏi lúc." Bỗng nhiên gương mặt nhắn của Hạ Thanh có phần đơn, tuy Vân Phong chỉ ở chung với bé hơn mười ngày, nhưng Hạ Thanh vẫn vô cùng sùng bái nàng, Vân Phong ở lại bé cảm thấy rất tốt, dù sao đây cũng là đồ đệ đầu tiên của Vân Phong, nàng cũng phải dụng tâm dạy bảo.

      "Ta trở về thôi." Vân Phong cười, Hạ Thanh nghe xong liền vui vẻ: "Lam Dực với ta, Tiểu Hoả ở lại." Vân Phong xong, Tiểu Hoả thể tin được mà trừng lớn mắt, Nhục Cầu đầu cũng có chút kinh ngạc.

      "Tại sao ta lại phải ở lại!" Tiểu Hoả gầm câu: "Vì ta lo cho Thanh Thanh." Vân Phong nhìn Hạ Thanh, đây là đồ đệ đầu tiên của nàng, đứa trẻ có thiên phú tệ này: "Tuy Hạ Thanh rất thông minh lanh lợi, nhưng lại có thêm Hạ Tiểu Mẫn, ta rồi, tình cảnh của Hạ Thanh tốt, rời quá vội, vốn dĩ ta còn muốn mang ngươi theo, nhưng ổn."

      Hốc mắt Hạ Thanh hơi nóng lên, sư phụ lo lắng cho mình như vậy!

      "Nhất định con cố gắng tu luyện, trước khi sư phụ trở về, con làm cho sư phụ hài lòng!"

      Vân Phong vui mừng cười, biểu tình của Tiểu Hoả có chút xoắn xuýt đứng ở kia, cũng gì, nếu là mệnh lệnh của chủ nhân cũng chỉ có thể phục tùng, chẳng qua trong lòng vẫn có chút bực bội, Lam Dực giúp chủ nhân đánh nhau, lại chỉ có thể ở đây giúp nha đầu ngốc này!

      Việc thể chậm trễ, lúc này Vân Phong với Lam Dực, lúc bóng dáng hai người rời , Tiểu Hoả cực kì bất đắc dĩ thở dài, trong đôi mắt đen kia còn có chút ghét bỏ, nhìn Hạ Thanh, hai tay vòng ra sau đầu: "Nha đầu ngốc, thôi!"

      Hạ Thanh theo bên người Tiểu Hoả, tuy hoá hình của Tiểu Hoả là thiếu niên, nhưng bản tính hung tàn của ma thú vẫn hề thay đổi, có luồng sát khí vẫn vây xung quanh , nhưng Hạ Thanh lại hề sợ, vô cùng tự nhiên mà sát bên người Tiểu Hoả.

      "Tiểu Hoả, khi nào sư phụ có thể trở về?"

      Tiểu Hoả nghiến răng ken két: "Đừng có gọi bổn đại gia là Tiểu Hoả!" Căm tức gầm câu, Hạ Thanh sững người lúc rồi mới thăm dò hỏi thêm câu: "Vậy ... Tiểu Hoả ca ca được ?"

      Cả người Tiểu Hoả cũng trở nên cứng nhắc, khuôn mặt tuấn mỹ đó hoàn toàn xoắn vào nhau, cứ về phía trước mà tiếng nào, Hạ Thanh bị bỏ lại phía sau: "Tiểu Hoả ca ca, đợi ta với!" Tiếu Hoả cũng quay đầu lại, Tiểu Hoả ca ca? Qủa nhiên là nha đầu ngốc!

      Hạ Thanh về tới Hạ gia, còn Tiểu Hoả chỉ thoáng chốc biến mất, sau khi Hạ gia biết tin Vân Phong , gia chủ của Hạ gia cũng có bao nhiêu tiếc hận, ông ta cũng tự mình hiểu lấy, dien dan le quy don sao triệu hồi sư đại nhân có thể ở lại trong cái thôn này lâu được chứ, lúc Hạ Tiểu Mẫn trở về còn cầm khoáng thạch cao cấp trong tay khiến gia chủ Hạ gia vô cùng vui vẻ, coi như vị triệu hồi sư đại nhân kia tệ, khoáng thạch cao cấp đấy! Hạ Tiểu Mẫn hấp thu viên khoáng thạch này, nhất định thực lực có thể tăng lên mấy cấp! Hạ Thanh và nương con nhóc đó cũng có khả năng để ở lại Hạ gia nữa!

      Gia chủ Hạ gia án binh bất động, dè dặt cẩn thận, sợ Vân Phong trở về bất ngờ, trải qua tháng, rốt cuộc gia chủ Hạ gia cũng xác định Vân Phong hoàn toàn rời khỏi, Hạ Tiểu Mẫn cũng cố gắng hấp thu năng lượng khoáng thạch cao cấp, thực lực tăng lên đến lục cấp!

      Thực lực tăng lên nhanh chóng khiến Hạ Tiểu Mẫn cảm nhận được thế nào mới là sức mạnh, trong thời gian ngắn mà thực lực của mình tăng lên đến mức này, ở thôn Nguyệt, Hạ Tiểu Mẫn nhảy lên vị trí thiên tài trong những đứa trẻ đồng lứa rồi.

      Khi Hạ Tiểu Mẫn mang vẻ mặt cao ngạo xuất trước mặt Hạ Thanh, Hạ Thanh cũng biết có số thứ nên tới tới, Hạ Thanh đứng chắn trước mặt nương mình, mắt nhìn thẳng vào Hạ Tiểu Mẫn, Hạ Thanh nghe theo lời dặn của Vân Phong, tu luyện đến nơi đến chốn, ngừng củng cố thực lực của mình, nhưng giờ nếu so sánh với Hạ Tiểu Mẫn, thực lực của Hạ Thanh ràng bằng nàng ta.

      "Nhị cấp? Ha ha ha, Hạ Thanh, ngươi xứng đáng bị ta dẫm dưới chân rồi!" Hạ Tiểu Mẫn đắc ý cười to, thực lực lục cấp trước mắt khiền nàng ta có chút tự cao tự đại: "Các ngươi làm Hạ gia ta bi ô uế, lăn ra ngoài !" Hai mắt Hạ Tiểu Mẫn lộ ra chút ánh sáng ngoan độc, Hạ Thanh cắn chặt môi, nàng nhịn! Trước mắt nàng có tư cách lấy cứng chọi cứng!

      "Cho rằng ta để các ngươi ra ngoài sao? Quỳ rồi leo ra cho ta!" Hạ Tiểu Mẫn vừa chuyển tay, luồng thổ nguyên tố màu vàng bay về phía Hạ Thanh và nương của bé, hoá thành mũi tên muốn đâm thẳng vào cơ thể hai người.

      "Nương!" Hạ Thanh vừa thấy xoay người bảo vệ mẫu thân của mình, nhắm mắt lại, nhưng ngoài dự đoán lại hề có bất cứ đau đớn nào, bốn phía đều rất yên lặng, Hạ Thanh chậm rãi mở mắt ra thấy thiếu niên đưa lưng về phía nàng, mái tóc hồng kia chậm rãi tung bay!

      Răng nanh bén nhọn của Tiểu Hoả lộ ra, bàn tay nắm chặt mũi tên của Hạ Tiểu Mẫn, dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, bóp nghiến: "Răng rắc!" Trong nháy mắt mũi tên đất bị bóp nát, hoá thành chút bụi đất.

      Trong đôi mắt đen như hắc diệu thạch đều là bạo ngược của ma thú, hoả nguyên tố màu đỏ sậm cũng chậm rãi tràn ra ngoài thên, luồng áp lực khổng lồ xông tới khiến mặt Hạ Tiểu Mẫn hoàn toàn trắng bệch, , sao lại có thể!

      Lúc này khuôn mặt tuấn mỹ non nớt lại tràn ngập sát khí, vừa nhìn khiến người sợ run người: "Người bổn đại gia bảo vệ ngươi cũng dám đụng sao?"

      Tiếng trầm thấp vừa vang lên, Hạ Tiểu Mẫn và những hạ nhân còn lại của Hạ gia cũng dám lời nào, cả người ngừng run lên, nếu biết vẫn còn tên này ở đây, có đánh chết bọn họ cũng tới.

      "Ta, ta, ta...." Hạ Tiểu Mẫn run run nên lời, đột nhiên Tiểu Hoả nhảy lên, trong nháy mắt hình thái con người biến mất, thay vào đó là thân thể khổng lồ của Hoả Vân Lang lại xuất trước mắt mọi người!

      "Grào-!" tiếng sói gầm vang lên từ trong Hạ gia, làm rung động cả vùng trời!
      tú cầu, B.Cattiểu đào đào thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5.1: Nụ hôn.

      Vân Phong chỉ tốn nửa ngày đến được thành Phong Nguyệt, đường về phía đông thôn Nguyệt, Vân Phong biết đoạn đường này nàng qua bao nhiêu con đường, bay qua bao nhiêu đỉnh núi, nàng chỉ biết lòng nàng vẫn thể an tâm được. Khi đến được của thành Phong Nguyệt, lòng Vân Phong lại càng bất an hơn.

      Lam Dực ở cạnh vẫn gì, cũng có thể cảm nhận được tâm tình nôn nóng của Vân Phong. Lam Dực cảm thấy Khúc Lam Y là tên rất thích gây chuyện, luôn khiến cho chủ nhân phải lo lắng mọi thứ cho . Điều này khiến Lam Dực từ cảm thấy Khúc Lam Y tốt cũng tệ, giờ trở thành có chút phiền phức rồi.

      Chỗ cửa thành Phong Nguyệt có vài người mặc y phục giống nhau đứng, Vân Phong nhìn thấy dấu hiệu hình trăng y phục của bọn họ cũng biết người thủ thành này hẳn cũng lệ thuộc vào Hạo Nguyệt điện. Thế lực tông phái chiến đất đoạt thành xâm nhập vào đất đai của hoàng thất, tất nhiên cũng thay thế hoàng thất thực nhiều chức vụ khác nhau. Mọi người cũng chấp nhận thế lực của các tông phái này, dù sao nếu muốn gia nhập tông phái, chỉ cần thực lực của ngươi cao là có thể. Nhưng nếu muốn gia nhập vào hoàng thất, cho dù ngươi có thực lực cũng chưa chắc được.

      Ở Tây Đại lục này, có thể gia nhập vào tam điện là chuyện vô cùng vinh dự, nếu lại có thể có được chức vụ tệ, đó chình là làm rạng dang tổ tiên rồi.

      Vì thế, người trong Hạo Nguyệt điện còn có cả thường dân, phân chia huyết thống tôn ti, nhưng cấp bậc vẫn ràng. Để tiến lên bậc thềm vẫn cần phải dẫm người khác xuống dưới chân, chỉ cần quyền lợi và ham muốn vẫn còn tồn tại, huyết tinh vẫn chưa bao giờ thiếu.

      Sắc mặt những người đứng ở cửa đều rất nghiêm túc, cười, dòng người ra vào cửa thành cũng khá lớn nhưng vẫn rất trật tự. Ánh mắt của mấy người thủ thành rất sắc bén, bỏ sót bất cứ người ra vào nào. Vân Phong cũng lặng lẽ thăm dò, có chút giật mình, chỉ là chỗ của phân điện mà thủ vệ đều là chiến sĩ cửu cấp, nếu vậy chẳng phải lực lượng tông phái còn mạnh hơn cả hoàng thất sao?

      Thủ vệ phân điện là cửu cấp, vậy điện chủ của phân điện ít nhất cũng là cấp bậc thống lĩnh, nếu chính là quân chủ. Mà điện chủ Hạo Nguyệt điện, đoán chừng là cấp bậc tôn giả rồi. Vân Phong đánh giá sơ bộ qua tình hình, Tây Đại lục quả nhiên là ngoạ hổ tàng long, sợ rằng nhân tài trong mỗi phân điện cũng thiếu, đúng là ở Tây Đại lục này làm việc gì cũng nên cẩn thận.

      Trước mắt có thể Đông Đại lục đủ để Vân Phong tung hoành, tứ đại đế quốc đều vô cùng kiêng kị nàng. Nhưng mảnh Tây Đại lục này, cấp bậc quân chủ của Vân Phong cũng chỉ có thể đối kháng với cái phân điện, tất nhiên thể làm điều gì quá mức tuỳ tiện. Nàng vẫn còn rất nhiều chuyện muốn làm mảnh đại lục này, nếu khiến thế lực bất mãn với mình, chẳng khác nào là rước thêm chuyện phiền phức.

      Chỉ hy vọng Khúc Lam Y gây nên phiền phức gì cho nàng là tốt rồi.... Suy nghĩ này vừa lướt qua, Vân Phong nở nụ cười có chút tự giễu. Lúc qua cửa thành với Lam Dực, vẻ bề ngoài của dẫn đến chú ý của mấy người thủ thành, mấy ánh mắt đều đồng loạt quét tới như quét kẻ tình nghi mà lướt qua người Lam Dực, cũng hơn.

      Hai người vào thành Phong Nguyệt, trong những phân điện của Hạo Nguyệt điện. Toà thành này nhìn qua rất bình thường, tính là rất phồn hoa, dòng người lui tới cũng chỉ xếp vào bậc trung, nhưng dù sao cũng là phân điện, cũng có chút điều đặc biệt.

      Từ khi Vân Phong tiến vào thành Phong Nguyệt đến giờ cảm nhận được việc, những người đeo nhẫn tay ở Tây Đại lục ít, có khả năng phần lớn là thuần thú sư, nhưng vẫn ngoại trừ khả năng đó là triệu hồi sư. Dù sao ở Tây Đại lục triệu hồi sư vẫn được tính là tuyệt chủng hoàn toàn, muốn gặp vẫn có thể, ví dụ như chỉ cần đến liên minh triệu hồi sư là được.

      Tây đại lục có ba tổ chức đặc biệt, công hội chiến sĩ, công hội ma pháp, còn cái nữa chính là liên minh triệu hồi sư. Tên của ba tổ chức này cũng được tạo thành bởi chức nghiệp của các thành viên trong đó, những chức nghiệp khác cũng có công hội riêng của mình, nhưng khi so sánh với ba tổ chức này ràng thể bằng được.

      Vân Phong chưa được mấy bước vào thành Phong Nguyệt thấy được ba con đường được phân nhánh, mỗi con đường dẫn về khu vực khác nhau. mấy cái lối rẽ này còn có bức hoạ sáng ngời được dán tường, theo thứ tự là chỗ của ba tổ chức lớn. Vân Phong nhìn khu vực bên trong còn có các loại cửa hàng muôn màu muôn vẻ, xem ra các tổ chức cũng phân chia chức năng rất tỉ mỉ chu đáo, nhưu vậy cũng thuận tiện cho việc lựa chọn. Là chiến sĩ cứ tiến vào khu vực của chiến sĩ, bên trong có toàn bộ những thứ chiến sĩ cần, những người khác cũng vậy.

      Ba khu vực lớn chiếm phần ba diện tích bên trong thành Phong Nguyệt, dựa tấm bản đồ khổng lồ của thành Phong Nguyệt, Vân Phong cũng hiểu chút về cách bố trí của toà thành này. Ba khu vực lớn chiếm phần diện tích, khu dân cư và những khu vực bình thường khác chiếm phần ba, tất nhiên phần diện tích còn lại là do phân điện của Hạo Nguyệt điện chiếm giữ rồi.

      Khúc Lam Y ở thành Phong Nguyệt, cuối cùng có thể ở đâu? Ở khu dân cư hay vẫn là ở khu vực của công hội ma pháp? Lần trò chuyện trước, giọng của Khúc Lam Y có phần mỏi mệt, còn mình phải cứu , lấy tình trạng như vậy nên ở trong thành mới đúng.

      Vân Phong cau mày nghĩ láy, chỉ có thể chờ Khúc Lam Y chủ động liên lạc lại với mình lần nữa, có lẽ chủ động tới tìm mình chừng. Vân Phong nhìn về phía liên minh triệu hồi sư, trong lòng có chút mong chờ. Ở Đông Đại lục vốn có bao nhiêu triệu hồi sư, cũng có cơ hội để tiếp xúc với nhiều triệu hồi sư như vậy. Gặp được những triệu hồi sư khác, đối với Vân Phong mà chính là trải nghiệm khó có được.

      Vân Phong cũng phát , so với hai tổ chức lớn khác, số người ra vào liên minh triệu hồi sư có phần ít hơn. Trong lúc nàng đứng ở chỗ này dường như cũng có ai ra vào liên minh triệu hồi sư, mà hai tổ chức còn lại chính là nối liền dứt, cùng với đó là ít ánh mắt mang theo chút ghen tị và hâm mộ nhìn vào liên minh triệu hồi sư.

      Người có thể ra vào nơi này, thể nghi ngờ chính là triệu hồi sư!

      "Chủ nhân, vào xem !" Lam Dực truyền tâm niệm đến. Vân Phong suy nghĩ hồi, bây giờ nàng cũng chỉ còn cách đợi Khúc Lam Y chủ động liên hệ thôi... Gật đầu, Lam Dực cười dịu dàng, hai người vừa muốn , phía sau giọng truyền tới.

      "Tiểu thư, đến nơi rồi, liên minh triệu hồi sư ở phía trước." Vân Phong hơi quay đầu, liền nhìn thấy được nữ tử mang dáng người cao gầy cân xứng đứng phía sau, khuôn mặt kiều diễm, mái tóc dài mượt được buông xuống phía sau, đôi mắt hạnh trong suốt mang theo chút lạnh lùng, dáng vẻ nhìn qua lại khiến người khó có thể tiếp cận được.

      "Ừ." Nữ tử nhàn nhạt lên tiếng, ngay cả tư thái đường cũng lộ ra chút khí chất cao quý. Tầm mắt Vân Phong vừa lướt qua thấy được chiếc nhẫn tay nữ tử, giới chỉ có màu lam đậm, phía còn có khắc chín giọt nước.

      Triệu hồi sư cửu cấp sao? Vân Phong hơi nhíu mày, nhìn chiếc nhẫn tay mình, trải qua biến hoá chiếc nhẫn cấp bậc quân chủ dần trở nên đơn giản, Tiểu Hoả ở lại thôn Nguyệt, tất nhiên Vân Phong cũng thu nhẫn khế ước hoả hệ lại, tay chỉ đeo mỗi nhẫn khế ước phong hệ của Lam Dực. Bên ngoài chiếc nhẫn khế ước màu lục sau khi trải qua biến hoá cũng chỉ còn lại chiếc lá màu xanh lớn, được bao phủ bởi chút ánh lục nhàng. Vân Phong nghĩ, có khi nào đến lúc đạt đến cấp bậc tôn giả, chiếc nhẫn này còn lại chút hoa văn nào hay ?

      Nữ tử kia qua bên người Vân Phong, mắt nhìn lướt qua nàng. Vân Phong buông tay xuống mỉm cười với nữ tử, nử tử cũng thoáng nở nụ cười tươi tắn, nhưng cao ngạo trong đó cần cũng biết.

      vị triệu hồi sư lạnh nhạt cao ngạo, Vân Phong đánh giá trong lòng, hơi nhích ra chút để nữ tử này vào trước. Sau khi nữ tử vào, người bên ngoài lại bắt đầu bàn tán: "Triệu hồi sư đấy! Dáng vẻ đó đúng là quá cao ngạo ai đến gần được mà!"

      "Đúng vậy, thấy người vừa rồi sao, đúng là lấy mũi nhìn người!"

      Vân Phong bất đắc dĩ cười cười, nữ tử vừa rồi đến nỗi nào, cũng đến mức khoa trương như những người này vẫn . Nàng có thể giải thích được tâm tình ghen ghét đó, Vân Phong để ý tới những người ăn thấy nho còn nho còn xanh này, mang theo Lam Dực vào.

      "Ồ? Lại thêm người vào kìa!"

      "Là tiểu nha đầu mới đứng đây phải ?"

      "Nàng... Nàng cũng là triệu hồi sư sao?"

      Tuy ở Tây Đại lục vẫn có thể thấy triệu hồi sư, huống hồ ở đây vẫn là phân điện của Hạo Nguyệt điện, có thể thấy được triệu hồi sư cũng phải là chuyện hiếm, nhưng còn tuổi như vậy là triệu hồi sư vẫn là lần đầu thấy?... Nàng cũng chỉ mới mười mấy tuổi !

      Nhục Cầu vai Vân Phong tò mò đứng thẳng lên, ma thú với vẻ ngoài đáng như thế, tất cả mọi người đều xem nó là sủng vật. Những ma thú đáng vô hại được nuôi như sủng vật rất phổ biến, chẳng qua những triệu hồi sư từng tới nơi này, có ai từng mang theo ma thú như vậy bên người, đây đều là thứ mà những người có cách nào trở thành triệu hồi sư thể có được.

      qua con đường này, Vân Phong cũng nhìn sơ qua khu vực của liên minh triệu hồi sư. toà kiến trúc có treo huy hiệu của liên minh triệu hồi sư ở bên , nơi này chắc hẳn là nơi triệu hồi sư hội họp rồi. Vân Phong nhìn xem xung quanh. Bên cạnh toà kiến trúc kia có hai căn nhà, là phòng đấu giá, mà ngôi nhà kia lại treo bất cứ biể hiệu nào. Nữ tử vừa rồi vẫn đứng trước cửa toà nhà hội ngị, Vân Phong qua lại nghe thấy giọng vô cùng cung kính của người nam nhân đứng trước cửa.

      "Triệu hồi sư cửu cấp, hoan nghênh đến, mời vào trong."

      Nữ tử gì, dáng vẻ kia vẫn rất cao ngạo lạnh nhạt, chẳng qua cũng quay đầu nhìn Vân Phong, dường như nhìn thấy chút kinh ngạc trong mắt nàng, Vân Phong cũng cười với nàng ta.

      "Tiểu nương, nơi này là liên minh triệu hồi sư, có phải người đến nhầm chỗ rồi ?" Nam nhân đứng ở cửa cười ha ha câu. Trong mắt của nữ tử kia thoáng qua chút hiểu , đẩy cửa ra tiến vào.

      Lam Dực hơi nhíu mày, Vân Phong có chút muốn cười, bề ngoài của nàng trông giống triệu hồi sư đến vậy sao? Huống hồ tay nàng còn mang theo nhẫn đấy, chẳng lẽ nam nhân này cảm thấy nàng chỉ mang làm đồ trang trí à?

      Vân Phong chưa gì chỉ muốn vào, bỗng nhiên nam nhân kia dang tay ra chắn ngang đường, tuy nụ cười mỉm kia vẫn còn mặt nhưng giọng có chút gay gắt: "Tiểu nương, người thể vào."

      Vân Phong gì, mắt nhìn vào nam nhân trước mặt, muốn hỏi có phải ngươi lấy mắt chó để nhìn người rồi ? Lúc này cửa lại bị đẩy ra, tiếng cười hào sảng truyền tới, vô cùng hùng hậu.

      "Ha ha, được được, lần này..." Nam nhân cao giọng chuyện vừa nhìn thấy tình hình trước cửa có chút sững ra: "Có chuyện gì vậy?"

      Nam nhân đứng ở cửa khom người: "Hách đại nhân! Có tiểu nương đến nhầm chỗ."

      Nam nhân lớn giọng chuyện liếc mắt nhìn Vân Phong, đột nhiên vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc hơn, vẻ mặt nam nhân bên cạnh ông ta cũng như vậy. Hai người nhìn về phía chiếc nhẫn tay Vân Phong theo bản năng, tiếp theo đó là Lam Dực sau lưng nàng.

      "Tiểu hữu tên gọi là gì vậy?" Hách đại nhân cười ha ha với Vân Phong. Nam nhân đứng ở cửa sửng sốt, có chút bất ngờ nhìn hai vị đại nhân đứng trước mặt mình, đây, đây là có chuyện gì vậy?

      "Vân Phong." Vân Phong nhàn nhạt đáp lại câu, hai nam nhân đều cười ha ha: "Vân Phong tiểu hữu đường xa mà tới, mời vào." Vân Phong gật đầu, cũng thêm gì mà tiến vào. Hai nam nhân đứng ở cửa nhìn bóng lưng vào của Vân Phong, trầm mặc lúc.

      "Hai vị đại nhân, nàng..." Nam nhân đứng ở cửa run rẩy câu, hai nam nhân đều thờ ơ nhìn , nam nhân kia cũng dám thêm gì nữa.

      "Là người của ngươi sao?" Hách đại nhân nhìn người bên cạnh, nam nhân kia lắc đầu: "Cũng phải người của ngươi sao?" Hách đại nhân lại lắc đầu, hai người nhìn nhau: "Có lẽ là người của ." Nam nhân kia cười ha ha, nhưng dáng vẻ của Hách đại nhân lại có phần đăm chiêu, cuối cùng lại có ý tứ sâu xa mà cười: "Cũng hoàn toàn chính xác, cũng có thể là vị khách ngờ được đấy."

      Vân Phong đẩy cửa vào, cũng cảm giác được khí thế khác hoàn toàn, đại sảnh rộng rãi xuất trước mặt nàng. Mười mấy người làm việc trong đại dảnh, có người lật chút tư liệu, có người lại xem chút gì đó sàn trưng bày, cũng có người lén chuyện phiếm. Lúc nàng vào, tầm mắt mọi người đều quét tới, mang theo rất nhiều kinh ngạc.

      "Người mới sao?" người cao giọng , Vân Phong nhìn sang. nam tử tuấn mỹ tới, mũi còn mang theo gọng kính, dáng vẻ vô cùng lịch , nhìn Nhục Cầu vai Vân Phong, trong mắt lại lên ý cười: "Ma sủng sao?"

      Vân Phong gì, Nhục Cầu bất mãn kêu tiếng. Nam tử kia cười ha ha, tay vừa chuyển bản ghi chép lên trong tay: "Tên."

      Vân Phong nhìn , nam tử kia đẩy gọng kính kia lên mắt: "Qủa nhiên là người mới. Tiểu nha đầu, ngươi tiến vào đây là để tham quan hay là muốn gia nhập liên minh triệu hồi sư? có ai đến liên minh triệu hồi sư mà lại muốn gia nhập vào nơi này cả, nơi này có rất nhiều những thứ tốt mà ngươi thể tưởng tượng được đâu." Người nam tử kia có chút nghịch ngợm chớp mắt: "Ta là Linh, là người chịu trách nhiệm cho việc đăng ký ở nơi này."

      Vân Phong nhìn lướt qua chiếc nhẫn màu lục tay nam tử: "Vân Phong."

      "Hài tử ngoan." Nam nhân cười khen ngợi, nhanh chóng dùng bút ghi nhanh thứ gì đó. Huyệt thái dương của Vân Phong nhảy lên vài cái, nam tử này ỷ việc lớn hơn nàng sao, muốn chiếm tiện nghi của mình à? Hài tử ngoan? Nàng còn thuộc hàng hài tử nữa rồi!

      "Đến từ đâu nào?" Con ngươi đen của nam tử kia loé lên chút, dường như vô cùng mong chờ đáp án này. Khoé môi Vân Phong mấp máy, phải mình đến từ Đông Đại lục sao? , thể.

      "Vậy giữ bí mật ." Nam tử kia cũng tiếp tục hỏi, lại viết thêm gì đó: "Tuổi?" Vân Phong trả lời tiếng: "Mười sáu." Lúc này nam tử kia lại nhếch mày: "Mười sáu tuổi sao? Ta nghĩ ngươi chỉ mới có mười mười hai thôi!"

      Mặt Vân Phong lạnh , tuy nàng cao, thân thể nàng phát dục cũng phải vô cùng đầy đặn, tuy khuôn mặt này có nhiều dáng vẻ thuỳ mị thướt tha trưởng thành, cho dù tuổi nàng có trẻ thế nào, cũng thể nào chỉ mới mười mười hai chứ!

      "Tiếp theo là vấn đề rất quan trọng, Vân tiểu thư, cấp bậc thực lực của ngươi là gì?" Người nam tử kia thay đổi cách xưng hô, cười hiền hoà với Vân Phong. Khoé môi Vân Phong nhếch lên, nâng ngón tay đưa nhẫn lên, đột nhiên mắt nam tử kia trầm xuống.

      "Vân tiểu thư, ta hi vọng đây là vật dùng để làm trang sức hay để lấy lòng người khác." Nam tử kia mang vẻ mặt nghiêm túc câu. Vân Phong cười ha ha: "Cần kiểm tra ?"

      Nam tử kia sửng sốt chút, Nhục Cầu vui vẻ vặn mông vài cái, tựa hồ là cười nhạo nam tử này. Nam tử kia đẩy gọng kính của mình, bỗng chốc cười ha ha: "Đương nhiên là có, tuy nhiên nếu có người có ý nghi ngờ tiểu thư, tiểu thư cũng phải tự mình giải quyết thôi."

      Người nam tử kia xong lại vạch thêm vài nét bút, tiếp theo giao thứ gì đó cho Vân Phong. Vân Phong nhận cái huy hiệu trong tay, mặt huy chương là bốn ngôi sao.

      "Tất cả triệu hồi sư của liên minh triệu hồi sư đều được chia ra làm năm cấp, từ đến năm sao, từ nhất cấp đến tứ cấp là sao, ngũ cấp đến cửu cấp là hai sao, cấp bậc thống lĩnh bao sao, cấp bậc của tiểu thư là bốn sao, mà cao hơn nữa là năm sao."

      Vân Phong hiểu , năm cấp bậc, cũng lên mảnh đại lục này, triệu hồi sư đến cấp bậc quân chủ chỉ có mình nàng, mà triệu hồi sư cấp bậc tôn giả cũng xuất rồi! Tây Đại lục, quả nhiên tầm thường!

      "Đãi ngộ với năm cấp bậc này cũng khác nhau, với cấp bậc bốn sao như Vân tiểu thư là khách quý của liên minh triệu hồi sư rồi, đồng thời cũng được xếp vào trong giới cường giả đấy." Nam tử kia cười ha ha: "Vân tiểu thư tới đây lần đầu, để ta giới thiệu cho người vài người. Liên minh triệu hồi sư là tổ chức của ba điện, triệu hồi sư ở đây trao đổi điều mình cảm thấy tâm đắc và kết bạn. Đạt được sao ở liên minh triệu hồi sư, căn cứ vào khác nhau của bậc sao, đãi ngộ do ba điện đặt ra cũng khác nhau."

      Vân Phong gật đầu, nếu như có thể gia nhập liên minh triệu hồi sư ở Tây Đại lục coi như ăn mặc lo, đến đâu cũng có người tôn mình làm khách quý.

      "Đương nhiên, chỗ tốt của liên minh triệu hồi sư cũng chỉ có như vậy." Nam tử kia có thâm ý khác cười cười: "Thứ khiến cho triệu hồi sư điên cuồng chỉ có ma thú, liên minh triệu hồi sư cũng tổ chức hội đấu giá ma thú theo định kỳ."

      Vân Phong sửng sốt, đấu giá ma thú!

      "Phòng đấu giá bên cạnh cũng phải là phòng đấu giá thông thường, đó là phòng đấu giá chỉ mở ra vì triệu hồi sư, thường, những buổi đấu giá định kì cũng được tổ chức ở đó, đến lúc đó cũng thiếu những chủng loại ma thú hiếm xuất . Nếu tiểu thư có thể, nhất định phải kiếm được con."

      Ma thú khế ước của triệu hồi sư có thể được thay đổi, căn cứ vào cách khế ước khác nhau, độ khó cũng có thể khác nhau. Nhưng triệu hồi sư luôn theo đuổi những ma thú mạnh mẽ hơn, cho dù có phải cưỡng chế để giải trừ khế ước chủ tớ, cho dù có phải chịu thương tổn lớn cũng hề quan tâm. Vì tìm kiếm sức mạnh, có gì là thể!

      Hội đấu giá có thể thứ tiện lợi nhất với triệu hồi sư, những ma thú xuất trong này cũng thiếu những chủng loại hi hữu. Ngươi chỉ cần ra được giá có ma thú nào là có được. Điều này còn dễ hơn việc ra ngoài tự tu luyện rồi săn bắt hơn rất nhiều, cũng hạ thấp mức độ nguy hiểm ít!

      "À, đúng rồi đúng rồi, mấy ngày nữa đại hội đấu giá ma thú được tiến hành, nhất định Vân tiểu thư phải đến đấy." Linh cười ha ha, hành lễ với Vân Phong: "Vân tiểu thư tự xem , ta có chuyện gấp phải rồi." Linh xoay người rời , Vân Phong nhìn quanh đại sảnh chút, lại nhận thấy được ánh mắt, vừa trông qua, ra là triệu hồi sư cửu cấp vừa rồi giờ phút này nhìn nàng. Vân Phong cười cười, dời tầm mắt .
      Last edited: 10/8/16
      Friendangel2727B.Cat thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5.2:

      đến nơi dán tờ thông lớn, đánh giá tin tức phía chút. Tin tức tờ thông báo được chia làm hai phần, bên trái là vài hoạt động sắp được tổ chức, ví dụ như hội đấu giá ma thú vài ngày nữa, mà bên phải là chút nhiệm vụ và giải thưởng được treo, mắt Lam Dực đảo qua tin tức nhiệm vụ, bỗng nhiên dừng lại.

      "Chủ nhân." Lam Dực giọng gọi tiếng, Vân Phong cũng ngẩng đầu, mắt đảo qua phần nhiệm vụ và giải thưởng. Lúc thấy được nhiệm vụ với giải thưởng cao nhất được treo, mặt nàng hoàn toàn trở nên u.

      Nhiệm vụ đầu tiên với giải thưởng cao nhất chính là tróc nã người, mà người kia tuy có tên, nhưng vẫn được miêu tả tưởng tận, thậm chí còn có hình khuôn mặt bỉ ổi của , Vân Phong nhìn người mặt hình, người kia nàng rất quen, đó là Khúc Lam Y!

      "Đồ hay gây hoạ này!" Vân Phong khẽ nguyền rủa tiếng, nàng nhìn người tuyên bố treo giải thưởng, lại là Hạo Nguyệt điện! Rốt cuộc làm gì mà lại gặp phải Hạo Nguyệt điện!

      "Vân tiểu thư có hứng thú với nhiệm vụ được treo giải sao?" Giọng của Linh lại truyền đến, dien dan le quy d @on () người vừa mới quay lại, Vân Phong nhíu mày: " phải ngươi có việc cần làm sao?"

      Linh cười, nâng tay lại thay đổi nhiệm vụ đầu tiên chút, mỉm cười: "Ta tới đây để làm việc, giải thưởng của nhiệm vụ này lại tăng lên rồi, có thể là chỉ càng hậu hĩnh hơn. biết con quỷ xui xẻo này là ai mà lại gặp phải Hạo Nguyệt điện? biết còn chịu được bao lâu?"

      Khoé môi Vân Phong giật giật vài cái, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó: "Nhiệm vụ này chỉ có ở liên minh triệu hồi sư hay vẫn còn... Ở những nơi khác nữa?"

      Linh đẩy gọng kính mũi: "Tất nhiên là còn ở những nơi khác. Giải thưởng cao như vậy chắc khiến công hội chiến sĩ, công hội ma pháp sôi trào lên rồi. Nghe là Hạo Nguyệt điện trực tiếp ra giải thưởng, tại tất cả mọi khu vực do Hạo Nguyệt điện quản lý đều có tin tức này. Tuy nhiên giải thưởng này có mấy sức hấp dẫn với triệu hồi sư, nếu có treo thưởng ma thú là chuyện khác rồi."

      Vân Phong đứng ở nơi đó, bất an vừa mới biến mất trong lòng lại dâng lên lần nữa. Thứ mà Khúc Lam Y phải đối mặt chính là Hạo Nguyệt điện, là tất cả các cao thủ trong phạm vi của Hạo Nguyệt điện! Chiến sĩ, ma pháp sư, liên miên dứt! Cũng may có triệu hồi sư tham gia, nếu ...

      "Sao vậy? Vân tiểu thư muốn tham gia sao?" Linh nhìn dáng vẻ chăm chú của Vân Phong, tò mò hỏi câu. Vân Phong cười: "Chuyện thú vị như vậy sao ta có thể tham gia được chứ?"

      Linh có chút kinh ngạc, sau đó vươn tay lấy nhiệm vụ kia xuống: "Nếu tiểu thư có ý nhận, vậy có thể lấy nhiệm vụ này rồi."

      Vân Phong thở phào, xem ra nếu có người nhận nhiệm vụ bị gỡ xuống. Cũng còn may, nàng chỉ phải đối phó với nhóm người, chẳng qua chắc số lượng nhóm người này cũng ít.

      "Nếu Hạo Nguyệt điện biết có triệu hồi sư tham gia chắc vui đến chết mất." Linh cười tiếng rồi lại lấy bút ra ghi chép chút gì rồi giao nhiệm vụ vào tay Vân Phong: "Ra khỏi cửa quẹo trái, đó là nơi xử lý nhiệm vụ, có người chỉ cho Vân tiểu thư nơi nhận nhiệm vụ."

      Vân Phong vừa gật đầu muốn rời , bỗng nhiên Linh lại vươn tay bắt lấy cánh tay Vân Phong, đôi mắt đằng sau cặp kính kia lại mang theo chút ánh sáng tò mò: "Vân tiểu thư tích cực như vậy, chẳng lẽ là vì vị nam tử tuấn tú nhiệm vụ kia sao?"

      Vân Phong cười ha ha: "Ta ham mê sắc đẹp."

      Linh mang dáng vẻ vô cùng tiếc hận, sờ mặt mình: "Vậy sao, ta còn tưởng nếu Vân tiểu thư thích mỹ nam, ta còn có thể tự tiến cử chút đấy."

      Mặt Vân Phong cứng đờ, Linh cười ha ha: "Ta đùa thôi, ta có việc vội tiếp rồi." cười lên dịu dàng rồi xoay người rời , Vân Phong lại cảm thấy như có cơn gió lạnh thổi qua người mình. Lam Dực ở bên cạnh phun ra câu: "Chủ nhân, ta cảm thấy nam nhân này còn nguy hiểm hơn cả Khúc Lam Y."

      Vân Phong bĩu môi, đẩy cửa ra ngoài, nàng quan tâm cái gì nguy hiểm hay nguy hiểm. Thứ duy nhất nàng để ý đến chính là rốt cuộc tại sao Khúc Lam Y lại thế này?

      Đeo huy hiệu bốn sao vào trước ngực, Vân Phong đẩy cửa tiến vào gian phòng bên trái. Trong phòng có bất cứ ai, xem ra nhiệm vụ ở liên minh triệu hồi sư chỉ để trưng mà thôi, nếu có liên quan gì tới ma thú, triệu hồi sư ra tay. Người ngồi ở quầy tiếp đón ngủ gật vừa nhìn thấy Vân Phong cũng nhịn được mà hoảng sợ.

      Sau khi quét mắt thấy huy hiệu bốn sao trước ngực Vân Phong, lập tức nhảy dựng lên: "Đại, đại nhân! Có, cò gì dặn dò ạ?"

      Vân Phong giao nhiệm vụ cầm trong tay ra, sau khi người kia xem xong lập tức lấy ngọc bội truyền ra gì đó, tiếp đó lại lấy ra cái lệnh bài giao cho Vân Phong: "Đại nhân phải đến phân điện để nhận nhiệm vụ, đây là lệnh bài thông hành."

      Vân Phong thêm gì, xoay người rời . Người đón tiếp kia còn chưa kịp phục hồi tinh thần, lúc lâu sau mới thào: "Triệu hồi sư lại nhận nhiệm vụ này, ra cũng có người tin..."

      đường ra khỏi liên minh triệu hồi sư, tâm tình Vân Phong vẫn luôn là màu u ám: "Lam Dực, thân , đừng để người khác phát . Tìm xem có thấy bóng dáng Khúc Lam Y ở thành Phong Nguyệt ."

      Lam Dực gật đầu, lập tức nghiêng người rời . Nhục Cầu vai giọng kêu vài tiếng: "Ngươi muốn tìm ?" Vân Phong thăm dò hỏi câu, Nhục Cầu gật đầu, "Vậy đa tạ rồi!"

      Nhục Cầu kêu vài tiếng, hiểu sao từ sau khi khế ước Nhục Cầu xong, tuy Vân Phong vẫn thể hiểu được lời Nhục Cầu , nhưng vẫn có thể hiểu hơn chút so với lúc trước, nếu cố đoán cũng có thể hiểu được tám chín phần. Thân thể của Nhục Cầu hoá thành luồng sáng rồi cũng biến mất còn thấy gì nữa, Vân Phong đứng đường, nhìn thành Phong Nguyệt mà cũng này, trong lòng lại thầm mắng câu: Khúc Lam Y, ngươi đúng là kẻ gây hoạ!

      Ngọc bội truyền hề có động tĩnh, Vân Phong liên hệ với Khúc Lam Y cũng nhận được hồi nào. Nếu là ở thành Phong Nguyệt nhất định là ở đây, cho dù có phải lật thành Phong Nguyệt này lên nàng cũng cần phải tìm ra !

      Vân Phong xoay người vào trong khu dân cư bình thường của thành Phong Nguyệt, những người khác nhìn thấy huy hiệu trước ngực Vân Phong, hai mắt đều sáng lên, ánh mắt ngưỡng mộ liên tiếp quét tới, giờ phút này Vân Phong chính là nguồn sáng, đường cũng hấp dẫn rất nhiều chú ý của mọi người. Bốn sao, đó là triệu hồi sư cấp bậc nào chứ!

      "Đại, đại nhân..." Có vài người làm liều muốn chuyện với Vân Phong, Vân Phong trầm tư suy nghĩ mới ý thức được tình huống tại, lúc này mới biết dường như mình trở thành nhân vật tâm điểm rồi. Lập tức cả người loé lên, nhanh chóng biến mất. Người vừa chuyện với nàng cứ sững ra mà nhìn nàng biến mất như vậy.

      thân bên trong gian, Vân Phong tháo huy hiệu trước ngực xuống, còn có nhẫn khế ước tay, ném hết vào trong vòng tay gian. Cái huy hiệu kia khi nào cần đeo cũng được, nếu đến đâu mình cũng được bình yên. Xử lý xong toàn bộ, Vân Phong thân từ trong gian, xoay người vào con đường hẻo lánh. Lúc này cũng dẫn tới bất cứ chấn động nào.

      "Chủ nhân." Lúc Vân Phong , bỗng nhiên giọng của Tiểu Hoả lại truyền đến trong đầu. Vân Phong ngoặt vào chỗ đường rồi dừng lại: "Sao vậy, Tiểu Hoả?"

      "Qủa nhiên như chủ nhân đoán trước, Hạ gia ra tay với Hạ Thanh rồi." Nghe như thế, Vân Phong lại nhăn mày, nhưng cũng hề lo lắng, dù sao cũng có Tiểu Hoả ở đây.

      "Hạ gia sao rồi?" Vân Phong thấp giọng hỏi, lấy tính cách của Tiểu Hoả, nhất định là đại khai sát giới rồi.

      "... sao." Ngoài dự liệu, câu trả lời của Tiểu Hoả lại khiến Vân Phong có chút giật mình: "Nha đầu ngốc kia... cần..." Lời của Tiểu Hoả dường như có chút đúng. Vân Phong cũng hiểu tính cách của nha đầu Hạ Thanh kia, trong lòng bé vẫn rất lương thiện. Tuy Hạ gia đối xử với con bé như vậy, nàng vẫn chừa cho bọn họ đường sống.

      " làm gì cũng được, Thanh Thanh còn ." Vân Phong thở dài. Giọng của Tiểu Hoả lại truyền đến lần nữa: "Chủ nhân, chỗ của người vẫn thuận lợi chứ?"

      Vân Phong cũng gì nhiều, chỉ câu có việc gì, để Tiểu Hoả bảo vệ Thanh Thanh cho tốt, qua mấy ngày nữa nàng trở về. Nghĩ đến tình huống của Khúc Lam Y, cái nàng gọi là mấy ngày chính là khoảng thời gian dài rồi.

      Ngắt liên lạc với Tiểu Hoả, Vân Phong mới vừa thở ra thần kinh trở nên căng thẳng, cả người nhanh chóng lui về phía sau nửa bước, tay nắm chặt, bỗng chốc đánh về phía sau người!

      "Vụt--!" tiếng gió lạnh thấu xương vang lên trong khí, bóng dáng né trách cách chật vật, đột nhiên lại có bàn tay nắm lấy cổ tay Vân Phong. Trong nháy mắt Vân Phong bị kéo vào trong vòng ngực quen thuộc, hơi thở thân quen ấy cũng khiến Vân Phong an tĩnh lại.

      "Nàng muốn mưu sát vi phu à, tiểu Phong Phong?" Giọng biếng nhác kia lại chậm rãi vang lên, mang theo vài phần khản đặc. Bộ ngực dán lên phía sau lưng Vân Phong vẫn thở dốc, cánh tay nam nhân giam chặt nàng trước ngực. Đột nhiên Vân Phong vung khuỷu tay ra sau, Khúc Lam Y ôm nàng từ phía sau kêu lên tiếng đau đớn, buông lỏng cánh tay ra.

      "A! Đúng là muốn mưu sát vi phu mà!" Khúc Lam Y chật vật khom người xuống, tay ôm nơi Vân Phong vừa đánh tới, mặt mày nhăn nhúm, có thể thấy vừa rồi Vân Phong dùng lực mạnh đến thế nào.

      Vân Phong nhìn Khúc Lam Y trước mặt, vừa rồi ở phía sau nàng cũng thấy ràng: "Ngươi..." Vân Phong nhìn Khúc Lam Y, phải rằng dáng vẻ của thay đổi rồi sao? Mái tóc dài phiêu dật trước kia biến mất, thay vào đó là mái tóc ngắn, tuy nhiên lại càng phù hợp với hình tượng nam nhân lúc này của hơn. Bắp thịt người dường như cũng lớn hơn trong khoảng thời gian ngắn. Đường cong mềm mại như nữ tử cơ thể như trước kia hoàn toàn biến mất, dáng vẻ của nam nhân lại càng lộ ra ràng hơn. Mà ngũ quan quá mức trung tính trước kia, tuy thay đổi bao nhiêu, nhưng khí chất hoàn toàn khác trước.

      "Ta làm sao? Nữ nhân nhẫn tâm nhà nàng, ta chết nàng phải thủ tiết đấy." Khúc Lam Y nhe răng nhếch miệng câu, cả người vô lực dựa về phía Vân Phong. Lúc này nàng mới chú ý tới vẻ mặt của Khúc Lam Y có chút trắng xanh, tay chân có chút luống cuống ôm lấy , tại đổi thành Vân Phong ôm Khúc Lam Y rồi.

      "Tiểu Phong Phong, xa cách lâu, có nụ hôn nhiệt tình nào thôi, nàng còn đối xử với vi phu như vậy, vi phu rất đau lòng..." Khúc Lam Y dựa vào trong lòng Vân Phong, cả thân người cao hơn Vân Phong nửa cái đầu cố gắng chui rút vào lòng nàng. Mặt Vân Phong co rút, vung tay lên, trong nháy mắt phong toả gian bốn phía, hai người liền biến mất trong gian.

      "Ngay cả năng lực để phong toả gian ngươi cũng còn sao?" Vân Phong trầm mặt với Khúc Lam Y câu, Khúc Lam Y cười ha ha, lại cọ đầu lên cổ Vân Phong vài cái.

      "Ta cũng phải kẻ ngốc, chẳng qua mỗi lần phong toả gian đều bị phát , ta còn cách nào khác."

      Mắt Vân Phong trầm xuống, ôm lấy Khúc Lam Y, thấp giọng hỏi: "Rốt cuộc ngươi làm gì mà gặp phải Hạo Nguyệt điện vậy?"

      Khúc Lam Y gì, chỉ giọng thầm: "Vi phu ta mệt chết rồi, chờ ta dậy rồi tiếp..." còn thêm lời nào. Vân Phong có chút lo lắng dùng tinh thần lực dò xét, lúc này mới phát tinh thần lực trong cơ thể Khúc Lam Y sắp cạn kiệt. Nhất định mấy ngày nay ngừng ứng chiến, phong toả gian nhưng liên tục bị phát , chiến đấu chạy trốn liên tục. Nếu còn liên lạc với nàng, chắc chắn lớn chuyện rồi.

      Nam nhân trong lòng ngất , Vân Phong cũng còn cách nào khác. Thôi, mọi việc cứ chờ tỉnh lại rồi sau.

      Vân Phong đến khách điếm lớn nhất trong thành Phong Nguyệt, lấy huy hiệu bốn sao của liên minh triệu hồi sư ra. Ông chủ của khách điếm hai lời chuẩn bị cho nàng gian phòng tốt nhất, cũng bảo đảm nàng bị người khác quấy rầy, đây cũng là điều Vân Phong cần.

      Sau khi Khúc Lam Y ngất hôn mê suốt ngày đêm. Mới đầu Vân Phong còn có chút lo lắng, nhưng sau khi nhận thấy tinh thần lực của lấy tốc độ kinh người mà khôi phục cũng hoàn toàn yên tâm. Sau khi ngủ say đên, cuối cùng vị mỹ nam này cũng thức dậy. Lúc Khúc Lam Y mở to mắt nhìn thấy Vân Phong nằm úp sấp ngủ bên cạnh giường, ngày này Vân Phong vẫn chưa hề chợp mắt. Tuy biết Khúc Lam Y có chuyện gì, nhưng nàng vẫn yên lòng, đến cuối cùng vì quá mệt nên mới ngủ say.

      Có lẽ là do tinh thần quá mệt mỏi, lại hề tu luyện, Vân Phong cứ như vậy mà ngủ quên. Khi Khúc Lam Y mở mắt ra, vẻ mặt kia liền trở nên dịu dàng. Nhìn Vân Phong nằm sấp ngủ bên cạnh giường, trong mắt đều là nhu tình mật ý. gương mặt tuấn tú mang theo chút thương chậm rãi cúi xuống, mục tiêu là đôi môi hồng nhuận kia.

      "Ngươi dậy rồi sao?" tiếng sát phong cảnh vang lên. Cả người Khúc Lam Y cứng đờ, đột nhiên ném ánh mắt giết người về phía Lam Dực đẩy cửa tiến vào. Lam Dực chút biến sắc, tay còn bưng chút thức ăn, mà Vân Phong vốn vẫn còn ngủ sấp cũng thức dậy.

      "Khôi phục rồi sao?" Vân Phong đứng thẳng lên, dụi dụi mắt. Dáng vẻ ngây thơ khi vừa mới ngủ dậy này khiến Khúc Lam Y suýt nữa nhịn được mà nhào lên.

      "Ừ, sao rồi." Khúc Lam Y xoa má Vân Phong, Vân Phong đỏ mặt nắm tay . Lam Dực đặt đồ trong tay xuống xoay người ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người.

      "Hơi đói rồi." Khúc Lam Y cười, mắt nhìn vào chỗ đồ ăn. Vân Phong cười, vòng tay ngồi ở kia, đôi mắt đen nhìn về phía Khúc Lam Y: "Giờ , cuối cùng ngươi làm gì chọc đến Hạo Nguyệt điện rồi."

      Khúc Lam Y lười nhác dựa nửa người vào cạnh giường, mái tóc ngắn hỗn độn có chút nam tính. Vân Phong nhìn Khúc Lam Y lúc này, cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc: "Mái tóc dài kia của ngươi đâu? Sao lại thành dáng vẻ này rồi?"

      Khúc Lam Y lấy tay sờ tóc mình: "Tiểu Phong Phong thích tóc dài sao? Ta bắt đầu để lại là được."

      Mắt Vân Phong loé lên: "Trả lời vấn đề của ta ."

      Khúc Lam Y nhếch môi, cười ha ha: "Tất cả đều là vì ta rất có sức quyến rũ, có nữ nhân muốn ta, tất nhiên là ta theo, tất nhiên là phải ra tay, tất nhiên phải cho nàng ta biết ta là của tiểu Phong Phong nàng rồi." Khúc Lam Y chậm rãi nhếch môi lên, tuy lời lúc này có phần bông đùa, nhưng Vân Phong nghe vào tai lại có cảm nhận khác.

      Nguyên nhân gây ra chuyện rất đơn giản, sau khi Khúc Lam Y và Vân Phong bị tách ra, lạc đến chỗ nào đó. Mà trùng hợp gặp phải nữ nhân, nữ nhân này nhất kiến chung tình với Khúc Lam Y, tất nhiên Khúc Lam Y thèm để ý. Lại ngờ rằng nữ nhân này lại mạnh bạo tới mức muốn trói trở về, tiếp theo chính là hồi đại chiến, Khúc Lam Y chạy trốn từ đó. Cũng ngờ, giải thưởng lại được treo lên, từ đó mà bắt đầu sống trong cảnh đào tẩu bi thảm.

      Vân Phong nghe xong, trầm giọng hỏi: "Nữ nhân truy đuổi ngươi tới cùng, tại ngươi biết là ai rồi sao?"

      Khúc Lam Y lười nhác "Ừ" tiếng, mặt đều là khinh thường: " phải là nữ nhi của điện chủ Hạo Nguyệt điện sao. Đồ hoa si ngu xuẩn đó."

      "Bị nữ nhi của điện chủ Hạo Nguyệt điện nhìn trúng, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng." Vân Phong cười lạnh. Khúc Lam Y nghe xong cười ha ha, hơi nghiêng người về phía trước, đôi mắt đen của chiếu vào trong mắt nàng: "Tiểu Phong Phong, đây là lời lòng của nàng sao?"

      Mắt Vân Phong loé lên, hơi xoay mặt , cũng gì. Khúc Lam Y vươn tay sang, xoay cằm Vân Phong về đối diện mình. Giờ phút này trong mắt Khúc Lam Y loé lên những tia sáng thể lí giải, Vân Phong nhìn thấy bỗng nhiên trong lòng lại căng thẳng.

      "Ta rồi, ta thích nữ nhân, chỉ thích mình nàng mà thôi." Thân thể Khúc Lam Y lại tiến gần hơn chút. Hơi thở nóng bỏng phả đến: "Ta rồi, ngày nào đó nàng là thê tử của ta."

      Hô hấp của Vân Phong có hơi dồn dập, tim cũng đập nhanh hơn. Thân thể của Khúc Lam Y lại tiến sát hơn, hơi thở của hai người hoàn toàn hoà vào nhau: "Nàng cho rằng, nàng thoát được rồi sao?"

      Bàn tay của nam nhân đặt sau lưng Vân Phong, vừa nâng cằm nàng lên, đôi môi nóng bỏng áp lên, ngăn hết lời của Vân Phong.

      Vân Phong chỉ cảm thấy có dòng điện từ môi nàng truyền khắp cơ thể, nghĩ muốn cự tuyệt, lại để cho đầu lưỡi kia có cơ hội xâm lấn bừa bãi. Khuôn mặt nhắn của Vân Phong đỏ bừng lúc Khúc Lam Y xâm nhập, cả người cũng run lên nhè . Mắt Khúc Lam Y trầm xuống, vừa định muốn làm nụ hôn này thêm sâu hơn, chỉ nghe thấy tiếng quát to vang lên: "Na na----"

      Tiếng gió vừa vang lên, bóng đen nhanh chóng phóng tới, Khúc Lam Y kêu lên tiếng đầy đau đớn, buông Vân Phong ra. Ôm cánh tay bị thương của mình, nhìn Nhục Cầu nhe răng với .

      Cửa bị đẩy ra, Lam Dực đứng lên chậm rãi mở miệng: "Chủ nhân, Hoả huynh đến đây rồi." Vân Phong sửng sốt, quét mắt về phía người, chỉ thấy giờ phút này Tiểu Hoả xấu hổ đứng ở kia, còn có Hạ Thanh với khuôn mặt đỏ bừng.

      Nhất thời mặt Vân Phong hồng đến tận mang tai, đừng bọn họ ... Thấy hết rồi chứ?!
      Friendangel2727B.Cat thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6.1: Hội đấu giá ma thú.

      Ba người đứng ở cửa, mặt Hạ Thanh càng ngày càng đỏ, khác gì con tôm luộc, đôi mắt to đảo liên ngừng, trái tim bé trong lồng ngực cũng đập loạn cả lên, môi hơi giật giật: "Sư phụ..." Mới vừa mở miệng chuyện, đột nhiên Tiểu Hoả bịt miệng Hạ Thanh lại, lườm cái. Hạ Thanh vô tội trừng mắt lại, vì sao lại cho nàng chuyện.

      Giờ phút này Vân Phong hoàn toàn tỉnh táo, chút sắc đỏ mặt rút lui hoàn toàn. Nhục Cầu ở bên cạnh nhìn Khúc Lam Y cách rất khó chịu, mấy chiếc răng nanh trong miệng vẫn loé sáng. Trong đầu Khúc Lam Y loé lên ý tưởng, mấy cái bóng đèn này đúng là quá vướng víu rồi! Khó có dịp và tiểu Phong Phong có thể thân mật như vậy lại bị mấy tên này cắt ngang, đợi đến lần sau cũng biết tới ngày tháng năm nào nữa.

      "Sao ngươi lại mang Thanh Thanh đến đây?" Vân Phong hỏi câu. Lam Dực vào phòng, thái độ khá thản nhiên. Tiểu Hoả bỏ bàn tay bịt miệng Hạ Thanh ra, cũng bước vào. Hạ Thanh vừa nhấc chân vọt tới bên người Vân Phong, cười ha ha, Vân Phong vươn tay xoa đầu bé.

      "Bên phía Hạ gia yên tĩnh rồi, xem ra có cho bọn họ mấy lá gan cũng dám ra tay nữa, ta kìm nén lắm mới mang con nhóc này tới đây đấy." Tiểu Hoả nhảy lên, le@ q@#uy d..on dứt khoát ngồi bàn, đôi mắt đen nhìn Hạ Thanh lại loé lên chút ánh sáng.

      "Sư phụ, là ai vậy? Là phu quân của sư phụ sao?" Hạ Thanh tò mò nhìn Khúc Lam Y tựa nửa người vào thành giường, khuôn mặt nhắn hơi đỏ lên. Khúc Lam Y cười với Hạ Thanh, nụ cười này lại khiến mặt Hạ Thanh còn đỏ hơn, phu quân của sư phụ đúng là mỹ nam tử mà!

      "..." Vân Phong trầm mặc, Khúc Lam Y mở miệng trả lời: "Tiểu muội muội, nhìn thấy chuyện vừa rồi mà muội vẫn chưa hiểu sao?" Khúc Lam Y chớp mắt, đám mây đỏ khó khăn lắm mới lặn xuống của Vân Phong lại lên lần nữa, Nhục Cầu cũng khó chịu mà kêu lên vài tiếng. Khoé môi Khúc Lam Y nhếch lên, cũng thêm gì nữa.

      "Chủ nhân, sao vậy?" Tiểu Hoả nhướng mày, tầm mắt quét tới người của Khúc Lam Y, cũng có phần giật mình trước biến hoá của , phải biết rằng lúc trước chính là tên gia hoả nam ra nam nữ ra nữ đấy.

      Vân Phong tóm tắt mọi chuyện lần, Tiểu Hoả nghe xong có chút khinh thường hừ tiếng, Lam Dực hơi nhếch mày, có bất cứ lời nào, còn Nhục Cầu lại chổng nguyên mông vào Khúc Lam Y, lại khiêu khích lắc thêm vài cái.

      "Sư phụ có tình địch rồi!" Hạ Thanh nắm chặt tay thầm. Vân Phong sửng sốt, xấu hổ cười cười: "Thanh Thanh..."

      "Con tin sư phụ, nhất định người đánh bại nàng ta!" Trong đôi mắt to tròn của Hạ Thanh loé lên vài tia sáng. Khoé môi Vân Phong giật , nhưng Khúc Lam Y ở cạnh lại cười đến vô cùng vui vẻ: " sai sai!"

      Bất chợt vẻ mặt Khúc Lam Y lại trở nên nghiêm túc: "Nàng nhận nhiệm vụ, giờ định bỏ sao?"

      Vân Phong cười ha ha: "Đương nhiên bỏ rồi, trận săn này mới bắt đầu thôi. Ở cùng với con mồi, bằng cùng hành động với nhóm thợ săn."

      Hạ Thanh có chút lờ mờ nhìn Vân Phong. Khúc Lam Y lại nhìn nàng có chút đăm chiêu: "Vốn dĩ nàng định... Giao vi phu ra phải ?"

      Khoé môi Vân Phong nhếch lên: "Nếu có thể ."

      Khúc Lam Y cười, tiếng cười sang sảng của nam nhân vang vọng: "Nàng nỡ, nhất định là nỡ!"

      Vân Phong cũng gì thêm, Khúc Lam Y sai, nhất định nàng đưa ra ngoài. Dù sao tên nam nhân quái dị này cũng vào lòng của nàng, khiến nàng còn chút phòng bị nào, tuy nhiên điều này có đánh chết Vân Phong cũng chịu thừa nhận.

      Lí do nàng còn muốn tiếp tục chuyện này là do nàng vẫn còn có suy tính. Nữ nhi của điện chủ Hạo Nguyệt điện coi trọng Khúc Lam Y, chuyện này căn bản vẫn chưa xong, đại khái bọn họ vẫn có thể rời khỏi khu vực mà Hạo Nguyệt điện thống trị, nhưng điều kiện tiên quyết vẫn phải là bình yên vô .

      giờ tung tích của Khúc Lam Y vẫn chưa bị phát , nàng muốn gia nhập vào trong những người tham gia nhiệm vụ này, vào hang hổ sao bắt được cọp con. Có thể có được số tin tình báo quan trọng, thậm chí còn có thể chỉ cho bọn họ tìm kiếm nhầm nơi, nếu có khả năng... Làm giả Khúc Lam Y vẫn có thể.

      Chỉ khi Khúc Lam Y xuất rồi bị giao đến Hạo Nguyệt điện, chuyện này mới chấm dứt. Bọn họ cũng có thể lại thuận tiện trong khu vực của Hạo Nguyệt điện.

      Dù sao đến Tây Đại lục, Vân Phong chỉ đến để tu luyện đơn giản như vậy, có rất nhiều chuyện nàng phải làm, tất nhiên thể chưa tiến hành điều tra phải rời khỏi khu vực của Hạo Nguyệt điện này.

      Vẫn nên để vào trong Long Điện thôi, Vân Phong nghĩ như vậy, để vào Long Điện là an toàn nhất. Điện chủ của Hạo Nguyệt điện cũng nghĩ đến việc nơi như Long Điện tồn tại.

      Về phần Hạ Thanh tất nhiên là phải mang theo bên người rồi, hành động với bản thân cũng tốt, đường chắc hẳn đồ đệ có thu hoạch .

      Lại nghĩ đến đại hội đấu giá ma thú vài ngày nữa, nhiệm vụ Vân Phong nhận được có hạn, chỉ cần đến phân điện trong thời hạn là được. Vân Phong cũng vội, tất cả cứ chờ sau khi hội đấu giá ma thú kết thúc rồi làm.

      Sau khi trải qua vài ngày ngắn ngủi tinh thần lực của Khúc Lam Y cũng khôi phục đến trạng thái tốt nhất, tốc độ khôi phục khiến Vân Phong có chút tắc lưỡi. Tốc độ khôi phục của bản thân còn có chút chậm hơn so với Khúc Lam Y, cho dù là bây giờ Vân Phong cũng chỉ cảm thấy bản thân chỉ mới khôi phục được bảy phần, chẳng lẽ đây cũng là giúp đỡ của quang nguyên tố sao?

      Ma pháp sư quang hệ quả nhiên bình thường, quang nguyên tố chính là vương giả trong chữa trị, vô cùng nổi tiếng phương diện chữa trị này. Chỉ cần nhìn vào loại này ma pháp sư ám hệ lại có cảnh giới thế nào nữa? Trước mắt Vân Phong chưa bao giờ gặp ma pháp sư ám hệ, quang và ám là hai nguyên tố rất thưa thớt, cho dù là Tây Đại lục cũng như thế, hai hệ này cũng chỉ có thể được nhìn thấy trong công hội ma pháp mà thôi.



      Đại hội đấu giá ma thú sắp được cử hành, Vân Phong mang theo Tiểu Hoả, Lam Dực cùng Hạ Thanh tới. Hạ Thanh nghe là đại hội đấu giá ma thú, cả người đều trở nên hưng phấn, đại hội đấu giá ma thú đấy! Còn có loại đấu giá như vậy! Hạ Thanh chỉ cảm thấy nhiệt huyết cả người đều sôi trào, Vân Phong cười, nếu lần đấu giá này xuất ma thú thích hợp với Hạ Thanh, đây cũng là phần quà đầu tiên mà sư phụ nàng tặng cho đồ đệ rồi.

      Vốn định để Khúc Lam Y vào Long Điện, dù sao để mình ở khách điếm cũng an toàn. gian phong toả của có thể bị phát , mình cũng còn cách nào, lại ngờ Khúc Lam Y lại thoải mái lấy ra thứ đồ, đó là thứ gì đó trong suốt như cánh ve, hệt như mặt nạ. Vân Phong thấy dán thứ kia lên mặt, chỉ lúc, khuôn mặt của Khúc Lam Y biến thành người khác.

      "Mặt nạ thiên ảnh, mỗi lần mang lên khuôn mặt mới, tuyệt đối lặp lại." Khúc Lam Y cười ha ha giải thích, lập tức sắc mặt của Vân Phong trở nên đen thui: " có thứ này rồi sao lúc trước ngươi còn chật vật như vậy?"

      Khúc Lam Y cười ha ha: "Quên mất."

      Tiểu Hoả và Lam Dực đều nhíu mày, Hạ Thanh có chút nghi ngờ nhìn . Cái quên này tự nhiên quá, đúng là thuận tiện. Thậm chí Vân Phong còn có chút nghi ngờ, có phải cố ý tạo nên cục diện này hay ?

      Mang mặt nạ lên biến Khúc Lam Y thành người bình thường, khí thế cũng bị áp chế hơn rất nhiều, nhìn qua lại giống như tuỳ tùng của Vân Phong. Chuyện phát triển đến mức này, có oán trách gì nữa cũng vô ích, là tên chuyên gây hoạ cũng sai.

      Mấy người tới liên minh triệu hồi sư, đội hình này của Vân Phong cũng đủ khiến cho người ta ghé mắt. Bốn năm người với nhau, hơn nữa nhìn qua đều là người đồng lứa vô cùng trẻ tuổi, lại vào liên minh triệu hồi sư, người khác giật mình mới là lạ.

      Người tiếp đón ở cửa còn xa lạ với Vân Phong, khi thấy huy hiệu bốn sao toả sáng lấp lánh trước ngức nàng, gì, lập tức khom người mở cửa, cười vô cùng nịnh nọt: "Đại nhân, ngài tới rồi."

      Hạ Thanh tò mò nhìn người tiếp đón này, ra sư phụ của mình lợi hại như vậy, người này sắp gập đến gãy lưng rồi. Vân Phong khẽ gật đầu coi như chào hỏi, đẩy cửa vào, dường như trong đại sảnh có người, xem ra đại hội đấu giá ma thú sắp bắt đầu rồi.

      "Vân tiểu thư, rốt cuộc người đến rồi." tiếng trong trẻo truyền đến, Linh chậm rãi tới, y phục màu trắng đen càng khiến thêm phần tuấn, gọng kính mắt cũng khiến cả người toát ra khí chất dịu dàng vô hại.

      "Ồ? Còn có tiểu muội muội nữa sao?" Linh quét mắt về phía Hạ Thanh, cũng thấy tay Hạ Thanh có nhẫn khế ước, cúi người hành lễ với Hạ Thanh.

      "Tiểu mỹ nhân, muội cũng là triệu hồi sư sao?" Linh giọng hỏi, đột nhiên khuôn mặt nhắn của Hạ Thanh lại đỏ lên chút: "Muội, muội..." tại biết mình có được tính làm triệu hồi sư hay , ngẩng đầu nhìn Vân Phong chút, Vân Phong cười gật đầu, lĩnh ngộ được pháp trận khế ước, Hạ Thanh cũng bước vào hàng ngũ triệu hồi sư rồi.

      "Xem ra ta phải đăng ký chút rồi." Linh cười xong, bản ghi chép ra tay, ghi chép vài thứ đó, lại hỏi từng điều .

      Hạ Thanh ngoan ngoãn trả lời, sắc mặt của Tiểu Hoả ở bên rất thối, mắt nhuộm vài phần hung ác nhìn Linh. Linh hệt như hề phát , địch ý của Tiểu Hoả ràng như thế, vẫn rất thản nhiên.

      "Hỏi xong chưa?" dien@# d.dan l e e... q3uy d0n Cuối cùng Tiểu Hoả thể chịu nổi mà gầm câu. Linh hơi liếc mắt sang: "Ma thú của Vân tiểu thư, tính cách tốt lắm."

      Vân Phong cười ha ha, sờ đầu Tiểu Hoả. Linh thu bản ghi chép, cười với Vân Phong: "Hội đấu giá ma thú bắt đầu, ta đưa tiểu thư đến đó. Lấy cấp bậc của tiểu thư phòng riêng, bị người khác quấy rầy."

      Dưới chỉ dẫn của Linh, Vân Phong ra khỏi cửa, mắt đảo qua Khúc Lam Y ở bên cạnh: "Vân tiểu thư, vị này là..."

      "Tuỳ tùng." Vân Phong trả lời câu đơn giản: "Thế nào, thể mang theo sao?"

      Linh đẩy kính mũi, cười : "Tuỳ tùng sao, biết Vân tiểu thư có cần thêm người nữa , Linh tự đề cử mình thế nào?"

      Đột nhiên trong mắt Khúc Lam Y lướt qua chút sát ý, tiến lên chắn giữa Linh và Vân Phong, nhìn thẳng vào mắt Linh với khuôn mặt vô cùng bình thản: "Tiểu thư nhà ta cần thêm người thừa."

      Linh rất có phép tắc lui về phía sau nửa bước: "Tuỳ tùng bỏ qua cho, ta đùa thôi, vừa lòng với chức vụ trước mặt, ta cũng có tính toán làm tuỳ tùng." Linh ngoặt về phía bên phải, Vân Phong liền nhìn thấy toàn nhà, phía là mấy chữ nhà đấu giá. Linh khẽ đưa tay đẩy cửa, cười với Vân Phong: "Vân tiểu thư, mời vào." Linh xong, hơi cúi đầu, chờ Vân Phong vào. Vân Phong cất bước tiến vào, vừa vào thấy cái thang hình xoắn ốc, cũng phát bên kia có con đường. Giọng của Linh lại vang lên ở phía sau: "Vân tiểu thư, mời lên lầu."

      Linh trước lên lầu để dẫn đường cho Vân Phong, Vân Phong theo ở phía sau, kéo tay Hạ Thanh, Khúc Lam Y bên cạnh. Đường cái thang này rất rộng, ba người sóng vai cũng hề thấy chật chội. Tiểu Hoả và Lam Dực theo phía sau, Nhục Cầu đứng vai Vân Phong lại vô yên tĩnh, mắt ngừng mở to nhìn xung quanh.

      Cái thang xoắn ốc này rất cao, mất lúc lâu Linh mới dừng lại, mở cánh cửa ra rồi dẫn Vân Phong vào. Vân Phong nhìn lướt qua cái thang hình xoắn ốc kia, vẫn còn kéo dài lên phía dứt.

      Đằng sau cánh cửa là hành lang rộng lớn, hành lang có mười cánh cửa. Linh mở cái trong đó ra, hơi khom người mời Vân Phong vào. Sau khi Vân Phong vào, bên trong là gian phòng rất sang trọng, mặt tường hoàn toàn trong suốt, bên ngoài chính là trường đấu giá. Phòng đấu giá này có chút giống với ở Bách thành, nhưng mức độ và phương tiện nơi này vẫn hơn hẳn, có thể thấy được thực lực kinh tế của liên minh triệu hồi sư hề đơn giản.

      Vân Phong nhìn lướt qua bên ngoài thông qua vách tường trong suốt, trong đại sảnh của phòng đấu giá có đầy người ngồi, xem ra đại hội đấu giá lần này rất hấp dẫn.

      "Hội đấu giá ma thú luôn được cử hành ở thành Phong Nguyệt sao?" Vân Phong hỏi câu, tầm mắt lướt qua những người phía dưới liền thấy được bóng dáng quen thuộc, chính là vị triệu hồi sư cửu cấp nàng gặp được mấy hôm trước.

      Linh cũng rời mà đứng bên cạnh cửa, cười ha ha trả lời vấn đề của Vân Phong: "Đương nhiên phải, chẳng qua lần này thành Phong Nguyệt đoạt được quyền tổ chức mà thôi. Hội đấu giá ma thú có thể được cử hành ở bất cứ đâu trong Tây Đại lục."

      "Bên dưới đều là triệu hồi sư sao?" Vân Phong thờ ơ hỏi câu, Linh cười ha ha: "Vấn đề Vân tiểu thư hỏi rất nhạy bén, hội đấu giá ma thú chỉ mở ra cho triệu hồi sư, phàm là người có hứng thú với ma thú đều có thể tham gia."

      "Đấu giá ở liên minh triệu hồi sư mà còn có người ngoài sao?" Khúc Lam Y đứng bên cạnh, tại là người ngoài, thể ngồi xuống.

      Linh lại đẩy gọng kính mũi: "Tuy người tổ chức là liên minh triệu hồi sư, nhưng người cung cấp ma thú lại là những người khác. Liên minh triệu hồi sư chỉ là người đảm nhận thôi, có quyền để quy định ai được tới ai được tới."

      Khúc Lam Y nhìn thấy chiếc nhẫn màu lục tay , mắt loé lên: "Ngươi cũng là triệu hồi sư sao?"

      Linh nhìn chiếc nhẫn tay mình chút, cười ha ha: " xấu hổ, chỉ là thứ để trang trí mà thôi."

      Vân Phong quét mắt về phía mọi người dưới trường, tất nhiên có khả năng những người này đều là triệu hồi sư. Dựa theo số lượng này, chắc các chức nghiệp khác cũng có người. Ma thú chỉ đơn giản là tiếp thêm sức chiến đấu, chúng còn có thể dùng để làm toạ kỵ hoặc sủng vật.

      "Vân tiểu thư, hội đấu giá sắp bắt đầu rồi, ta cáo từ trước." Linh khẽ khom người câu, sau đó đẩy cửa ra ngoài. gương mặt nhắn của Hạ Thanh tràn đầy hưng phấn, nếu nhờ có Vân Phong bao giờ được tham gia những chuyện này.

      "Sư phụ, cuối cùng có loại ma thú gì vậy? Hồi hộp quá!" Mắt Hạ Thanh nhìn chằm chằm vào bàn đấu giá, giờ phút này bên trống , nhưng vẫn hấp dẫn ánh mắt của Hạ Thanh. Vân Phong cười, nàng có thể lý giải tâm tình của Hạ Thanh, vậy những người ở đại sảnh này chắc cũng có tâm tình như vậy.

      Ánh sáng dưới đại sảnh tối sầm lại, nhất thời những tiếng tranh cãi ồn ào cũng tắt . Đột nhiên ngọn đèn bàn đấu giá lại sáng lên, rọi sáng cả bàn. Ngay sau đó, bóng người chậm rãi tới từ phía sau.

      "Chư vị, để cho mọi người đợi lâu. liên minh triệu hồi sư vô cùng hoan nghênh các vị tới, cũng hi vọng các vị có thể thu hoạch lớn sau ngày hôm nay."

      Vân Phong nhếch môi, Hạ Thanh giật mình câu: "Là ca ca vừa rồi!"

      Linh đứng sàn đấu giá, khuôn mặt là nụ cười tươi tắn, giọng điệu ràng, uyển chuyển: "Nhờ có ủng hộ của các vị, đại hội đấu giá ma thú xin được bắt đầu."

      Đột nhiên khí trong đại sảnh lại trở nên căng thẳng, mỗi người đều mang vẻ mặt hưng phấn và kích động, ngay cả Vân Phong cũng nhịn được mà có chút chờ mong, biết lần đấu giá này có những loại ma thú gì.

      Linh vỗ tay, phía sau sàn đấu giá người mang theo cái lồng ra. Phía bên ngoài cái lồng được phủ tấm màn dày, người nọ đặt cái lồng kia vào phía bàn đấu giá, Linh xốc tấm vải trắng lên. Tất cả mọi người đều trông sang, thậm chí còn có mấy người ngồi ở phía sau đá đứng lên, rướng cổ nhìn về phía trước.

      "Chuột lông vàng, ma thú thổ hệ, có lực công kích mạnh, nhưng nếu xem xét để làm ma sủng lại vô cùng phong cách." Linh cười nhạt giới thiệu. Chuột lông vàng trong lồng có bộ lông màu trắng mềm mại, nhưng thứ làm người ta cảm thán chính là bộ lông trắng này còn phát ra ánh sáng màu vàng nhè . hơn nữa mặt mũi lại nhắn đáng , sắc vàng phát ra người càng lúc càng lớn. Chuột lông vàng trong lồng bất an tới lui, sắc vàng người lại càng rực rỡ.

      Đây là hoàn toàn là ma sủng, hẳn chỉ mới là khai vị, tất nhiên thể khơi dậy được hứng thú của triệu hồi sư, tuy nhiên những người khác lại như vậy. Dù sao Hạ Thanh cũng là tiểu hài tử, tất nhiên có sức chống cự với những vật như thế này, hai mắt nhìn chằm chằm vào con chuột lông vàng, dáng vẻ vô cùng thích.

      "Thích ?" Vân Phong hỏi câu, Hạ Thanh lại lắc đầu. Tất nhiên Vân Phong biết đứa bé này nghĩ muốn tạo thêm phiền phức cho mình, cũng cảm thấy rất khó chịu.

      "Lên giá viên khoáng thạch cao cấp, đấu giá bắt đầu." Linh nhàn nhạt xong, có người báo giá, vòng đấu giá đầu tiên cứ như vậy mà bắt đầu.

      Tất nhiên hội đấu giá ma thú lấy tiền làm đơn vị để tính, tất cả đều là khoáng thạch, cũng có vài người vì muốn tham gia hội đấu giá mà cố ý đổi khoáng thạch. Nếu có đặc thù gì, tất cả đều lấy khoáng thạch để tiến hành đấu giá.

      Thứ Vân Phong hề thiếu chính là khoáng thạch, lúc trước tổ tiên để lại cho nàng, càng đến những khoáng thạch cực phẩm lấy được từ di tích Vạn Thần, chỉ cần có tinh thạch thú cực phẩm kia, nàng cần lo gì cả.

      Tinh thạch thú cực phẩm kia vẫn luôn yên tĩnh ở trong Long Điện. Vân Phong đặt tinh thạch thú vào trong trữ vật gian vì sợ lúc Nhục Cầu nhịn được ăn tươi nuốt sống vật này mất. Sau khi tinh thạch thú tiến vào trong Long Điện vẫn luôn ngủ say, cũng đỡ cho Vân Phong phải lo lắng.
      Friendangel2727B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :