1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiên tài triệu hồi sư - Nhược Tuyết Tam Thiên (Tập 3 c39.3)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 59.2:

      Sắc mặt Mộc Hoa trắng nhợt, sắc mặt của hai tên chân chó cũng trắng, bọn họ có chút hối hận khi theo , mặt dù có chỗ tốt, nhưng bọn họ lại đứng ở phía trước chịu chết!: " khi như vậy, cứ quyết định như thế , các ngươi lên ." Người hai nhà Thương Đức hơi chút châm chọc mở miệng: "Mộc Hoa, thân là đội trưởng nên xung phong đầu, cũng coi như ngươi hoàn thành bổn phận của đội trưởng rồi."

      Mộc Hoa và hai tên chân chó mang vẻ mặt xám như tro tàn lên phía trước, bọn rất muốn phản đối, nhưng phản đối cũng làm thay đổi được bất kỳ kết quả gì, mấy người của Áo Uy và Thánh Diệu ở bên kia cũng đến, đội ngũ do hoàng thất thành lập tốt, căn bản có bất kỳ kẻ nào nảy sinh bất đồng ý kiến, đội ngũ của Phong Vân đế quốc bên này được tạo thành lại có phần tự do, chuyện gì vẫn còn cần quyết định bình đẳng.

      Tổng cộng là chín người đứng trước cửa động, bỗng nhiên Mộc Hoa hô to lên: "Chờ chút! Nếu như muốn dò đường, người là được rồi! Vì sao lại phải là ba người!"

      Mục Thanh cùng Tiêu Tiêu đều cười lạnh tiếng: "Ba người cơ hội sống nhiều hơn, hay vẫn là người cơ hội sống nhiều hơn?"

      Lập tức Mộc Hoa còn tiếng nào, theo tiếng ra lệnh, chín người xếp thành ba đội, theo thứ tự mà vào cánh cửa tối om kia, Mộc Hoa là tên ở sau cùng, hi vọng tạm thời Vân Phong có thể thay đổi chủ ý, nhưng Vân Phong vẫn luôn thờ ơ nhìn , đến lúc Mộc Hoa phải vào, chân vừa bước vào trong cửa, cả người hoàn toàn chìm vào trong bóng tối.

      "Chúng ta cứ ở đây chờ chút, nếu người bên trong truyền tin tức ra, chúng ta hẵng vào."

      Tiêu Tiêu câu, những người khác đều gật đầu đồng ý, trước khi tới mười người của Phong Vân đế quốc mỗi người đều có ngọc bội truyền , đều ghi lại khí tức của từng người, cũng tiện liên hệ, vậy Áo Uy và Thánh Diệu cũng như vậy.

      Những người còn lại ngoài cánh cửa cũng tự tìm chỗ mà nghỉ ngơi, mà mấy người Già Diệp vẫn thân ở phía sau, cũng tạm thời ngừng lại: "Đám người này ngu xuẩn, còn hiểu được phải tra xét trước khi hành động." Gia Nhĩ thân ở nơi nào đó nhìn cảnh vừa rồi mà câu, cũng tiện để cho mấy người khác ở lại nghỉ ngơi, có bọn họ ở phía trước mở đường cũng là rất tốt, giảm bớt ít sức lực của .

      Cứ đợi lâu như vậy, ước chừng qua ba giờ, nhưng ba người Mộc Hoa vào vẫn truyền đến bất kỳ tin tức gì, Vân Phong nhìn Áo Uy và Thánh Diệu bên kia, tựa hồ tình huống bên kia cũng giống vậy.

      "Tiểu Phong Phong, tình huống có chút thích hợp." Khúc Lam Y tới gần bên người Vân Phong thấp giọng câu, Nhục Cầu vai nhận thấy Khúc Lam Y tới gần bất mãn mở miệng ra, răng nanh loé sáng trong miệng kia lộ ra ngay lậ tức, khoé miệng Khúc Lam Y giật , ngón tay chọc đầu Nhục Cầu cái, lông toàn thân Nhục Cầu dựng cả lên, tựa như chịu vũ nhục nào đó.

      "Được rồi, đừng làm loạn." Ngón tay Vân Phong xoa thân thể Nhục Cầu, rất dễ dàng gì mới có thể trấn an cảm xúc của nó, bất mãn trừng mắt nhìn Khúc Lam Y chút, luôn thường thách thức với lửa giận của Nhục Cầu, nếu phải là mình ở đây, chỉ sợ sớm bị Nhục Cầu cắn thành than tổ ong rồi.

      Vân Phong hơi nheo mắt, vào được ba giờ, nhưng ba người Mộc Hoa ngay cả chút tin tức cũng truyền đến, cho dù là gặp cái gì bất trắc, lấy cá tính của Mộc Hoa cũng lấy ngọc bội truyền ra mà cầu cứu, nhưng lại có.

      Vân Phong lại cẩn thận nhìn Áo Uy và Thánh Diệu ở bên kia, tình huống của bên kia cũng giống như bên này, Mục Thanh và Tiêu Tiêu cũng nhíu mày như nhau, dường như cũng cảm thấy nghi hoặc với tình huống trước mắt này.

      "Gặp phải bất trắc kịp cầu cứu, bằng liền là..." Giọng của Khúc Lam Y vang lên bên người Vân Phong, Vân Phong trả lời: "Bằng qua được yên ổn, lại mang tâm tư đùa giỡn." Vẻ mặt của Vân Phong thoáng qua nét châm chọc, lấy tính tình của Mộc Hoa nếu làm ra quyết định như vậy, cũng phải là chuyện bất ngờ gì.

      "Dù sao ta cũng vội, Áo Uy và Thánh Diệu bên kia hẳn cũng chờ kịp rồi." Vân Phong nhếch môi, ngay sau đó Mục Thanh và Tiêu Tiêu tới, Vân Phong đứng lên.

      "Vân Phong, chắc bên trong xảy ra chuyện gì rồi, ta thấy... Nếu chúng ta tiến hành lần thăm dò mới..." Tiêu Tiêu cùng Mục Thanh đều cau mày, chỉ sắc mặt của Vân Phong là coi như được tự nhiên.

      "Ta thành vấn đề." Vân Phong cười cười, hai người đều có thâm ý khác mà liếc mắt nhìn Vân Phong cái, giống như muốn tìm ra sơ hở từ mặt nàng, kết quả lại thu hoạch được gì, hai người lại xoay người rời .

      Vân Phong nhìn bốn người của Thương gia và Đức gia, cao giọng mở miệng: "Xem ra, chúng ta phải tiến hành đợt thăm dò mới rồi." Bốn người của Thương gia và Đức gia nghe xong đầu biến sắc, chắc hẳn ba người Mộc Hoa xảy ra chuyện ở bên trong, kế tiếp đến phiên bọn rồi!

      Áo Uy và Thánh Diệu cũng tuyển ra mấy người, mà Phong Vân đế quốc bên này chỉ còn lại bốn người của hai đại gia tộc cam tâm tình nguyện, dù sao quy định cũng là do bọn đặt, người có thực lực thấp nhất bước ra khỏi hàng, thực lực của bọn đứng trong đám người hẳn là thuộc tần lớp phía , nhưng trước mặt Vân Phong, bọn họ lại trở thành con kiến.

      Phong Vân đế quốc bên này là bốn người, mà Áo Uy và Thánh Diệu bên kia vẫn là ba người, về nhân số dường như Phong Vân đế quốc bên này bị hao tổn nhiều hơn, nhưng cũng còn cách nào.

      Mấy người đều lần lượt vào, nhưng tình huống cũng giống như Mộc Hoa, vào sau ba giờ vẫn có kết quả, Tiêu Tiêu và Mục Thanh tựa hồ có chút ngồi yên.

      "Đại nhân, cuối cùng là có cái gì nguy hiểm hay ?" Mấy người Già Diệp đế quốc thân ở bên có chút đứng ngồi yên, đợi lát qua nửa ngày, cũng thấy có ai ra ngoài, những người này lại vẫn ngồi ở kia, tựa hồ còn có xu thế tiếp tục.

      "Gấp cái gì! Di tích Vạn Thần thể sánh với nơi khác, những người vào cũng chỉ là chịu chết thôi! Nếu có việc gì, cũng coi như là dò đường cho chúng ta, yên lặng chờ cho ta!" Gia Nhĩ vô cùng bất mãn mà gầm câu, người bên cạnh lập tức yên lặng, đôi mắt của Gia Nhĩ vẫn luôn rơi vào người Vân Phong, đáy mắt lên từng tia sáng đen tối, sớm nên biết Vân Phong đến, lấy thân phận đặc biệt của Vân gia hai đại gia tộc kia nhất định tận dụng hết khả năng mà nịnh nọt, cho dù là đưa ra vị trí thăm dò di tích lần này cũng có gì để .

      Nghĩ đến tin tức huyễn thú từng lui tới ở nơi này, trong lòng Gia Nhĩ lại dâng lên ngọn lửa đỏ biết tên, lần trước Nguyên tinh thảo bị nha đầu này nuốt, khiến tức giận đến mức thiếu chút nữa thổ huyết, tại nhất định Vân Phong là vì huyễn thú mà chết, xem ra nàng lại tới phá hỏng chuyện tốt của mình.

      Nghĩ tới đây, ý hận trong lòng Gia Nhĩ lại tăng lên mãnh liệt, cho dù là như thế nào, muốn tìm thấy huyễn thú trước nàng bước, đến lúc đó... Phải để nàng chết có chỗ chôn!

      Khoảng cách từ lúc nhóm người thứ hai vào lại cách khoảng thời gian rất dài, Vân Phong đứng lên, tới trước cửa vào như hắc động mà cẩn thận quan sát chút, tiến hành trao đổi với tổ tiên, tổ tiên cũng biết rất ít với cái cửa vào này, lúc tổ tiên tiến vào di tích Vạn Thần, tựa hồ ở chỗ này cũng có lối vào như thế.

      Chẳng lẽ lối vào cũng phát sinh thay đổi, trong lòng Vân Phong thoáng qua nghi vấn, Tiêu Tiêu và Mục Thanh cũng tới: "Có phát gì sao?" Tiêu Tiêu hỏi câu, cực kì chờ mong nhìn Vân Phong, Vân Phong vốn nhíu mày sau đó lại cười bất đắc dĩ: " có."

      " có ssao?" Giọng của Mục Thanh nhàng chậm rãi truyền đến, khoé miệng Vân Phong nhếch lên đầy lạnh lùng: "Nếu tin, chẳng phải vào biết tình huống bên trong rồi sao?" Sắc mặt Mục Thanh tối sầm lại, Vân Phong cũng thừa lời với hai người này nữa, liền xoay người rời , Tiêu Tiêu vừa thấy lập tức kéo cổ tay Vân Phong lại.

      "Đừng trách Vân Phong, Mục Thanh chỉ có chút lo lắng cho tình hình của người bên trong mà thôi."

      Vân Phong nhàn nhạt gạt tay của Tiêu Tiêu sang bên, cười với nàng: "So với đứng bên ngoài lo lắng, bằng dứt khoát vào, đây là biện pháp trực tiếp nhất."

      Mục Thanh và Tiêu Tiêu đều có dáng vẻ đăm chiêu, Vân Phong vẫy tay với Khúc Lam Y và Ngao Kim, Tiểu Hoả và Lam Dực cũng lại đây, hai người Tiêu Tiêu và Mục Thanh nhìn thấy cũng nhịn được mà sửng sốt.

      "Hai vị, chúng ta trước bước." Vân Phong xong, bước vào lối vào tối đen kia, mấy người ở phía sau cũng theo sát, trong nháy mắt, mấy người hoàn toàn biến mất ở bên trong, Mục Thanh và Tiêu Tiêu vừa thấy lập tức triệu tập những người còn lại của mình, cũng ngầm cắn môi, bước bước vào!

      "Đại nhân, đại nhân! Bọn họ đều vào rồi!" Người của Già Diệp đế quốc nhìn thấy màn này có chút hưng phấn hô tiếng, ánh mắt Gia Nhĩ quét tới, người này ngậm miệng ngay lập tức, mấy người cũng trốn nữa mà ra, Gia Nhĩ nhìn cái hắc động có chút kỳ quái trước mặt này, tiến vào mà hơi nhíu mày, nếu bọn họ đều vào, cho dù phía trước có nguy hiểm cũng có đủ đệm lót, cần sợ hãi.

      "Chúng ta cũng vào!" Gia Nhĩ xong khoát tay với người phía sau, người ở phía sau có chút ràng, Gia Nhĩ gầm câu: " phía trước!"

      Lập tức thủ hạ run sợ trong lòng mà tiến vào, Gia Nhĩ đợi hồi, lúc này mới cẩn thận cất bước vào, sau khi nhóm người Gia Nhĩ vào, lối vào tối đen lưu lại khoảng thời gian, tiếp theo, lại chậm rãi biến mất trong khí.

      Đây là...

      Vân Phong có chút mờ mịt nhìn cảnh tượng trước mặt, sau khung cảnh tối đen, trước mắt dần có ánh sáng, đập vào mắt là con đường vô cùng rộng lớn, con đường này dường như vĩnh viễn có tận cùng, mà thông đến chỗ xa xôi.

      "Nha đầu, có chút kì quái!" Giọng của Ngao Kim vang lên, Vân Phong vừa muốn hành động, lại kinh ngạc phát thân thể từ từ trở nên cứng đờ, loại lạnh lẽo ăn vào xương cốt dần dần tiến vào thân thể, Vân Phong lập tức thúc dục hoả nguyên tố tới chống đỡ xâm nhập này, lại phát thể làm nên chuyện gì!

      Vân Phong quét mắt về phía những người khác, Khúc Lam Y mang vẻ mặt trầm đứng ở kia, Tiểu Hoả và Lam Dực cũng như vậy, thân là ma thú hoả hệ hẳn là bị ảnh hưởng, nhưng vẻ mặt của Tiểu Hoả cũng dần trở nên cứng ngắc.

      " Đây là "Vân Phong nhận thấy được tứ chi lấy loại tốc độ mắt thường có thể thấy được mà từ từ bị cứng lại, đến cuối cùng, Vân Phong cảm giác được bản thân mình biến thành pho tượng đá! Bất kì bộ phận nào thân thể cũng thể cử động, tất cả mọi người đều bị đình chỉ ngay tại chỗ!

      Tiếp theo, loại cảm giác hệt như cảm giác cứng nhắc này phát ra từ các bộ phận trong cơ thể, Vân Phong có cách nào để kháng cự toàn bộ những thứ này, thực lực của nàng là quân chủ trung kỳ, nhưng vừa mới vào di tích Vạn Thần chật vật như vậy!

      Di tích Vạn Thần nguy hiểm vạn phần, quả nhiên phải là giả!

      Đúng lúc này, bóng dáng của Tiêu Tiêu và Mục Thanh liên tiếp xuất , còn nhìn chưa tình hình của đám người Vân Phong ở phía trước, cả người nhanh chóng cứng đờ!

      "Đây là có chuyện gì!" Tiêu Tiêu hoảng sợ hét to tiếng, cả người duy trì tư thế kì quái mà đứng ở nơi đó, tiếp theo, bóng dáng của mấy người Gia Nhĩ xuất , trong nháy mắt khi Gia Nhĩ xuất , đôi mắt của Mục Thanh và Tiêu Tiêu đều lộ ra tức giận, hai người đều muốn mắng to ra tiếng, nhưng lại thể động đậy.

      "Đây là chuyện gì vậy?" Gia Nhĩ thầm câu, lập tức cảm thấy có gì đó đúng, xoay người muốn chạy cũng kịp rồi! Tầm mắt Vân Phong lặng lẽ chuyển động, rốt cuộc cũng từ khắp các ngõ ngách mà phát hai chữ viết thẳng tắp đẹp đẽ: Bóng đè!
      B.Cat thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 60.1: Phá!

      Bóng đè! Tầm mắt Vân Phong quét đến hai chữ này, bỗng nhiên trong lòng căng thẳng chút, tất cả mọi người đều bị khoá chặt tại chỗ có khả năng nhúc nhích, chốc có chuyện gì lạ xảy ra, cổ họng vẫn cứng nhắc bỗng nhiên được xoa dịu, Vân Phong Vân Phong biết tại có thể mở miệng chuyện.

      "Đây là có chuyện gì!" Giọng của Gia Nhĩ vang vọng trong vùng gian kỳ quái này, mỗi người đều bị cố định ở kia, trừ bỏ việc có thể lên tiếng, những chỗ khác vẫn thể động đậy.

      Xem ra Già Diệp đế quốc đúng là nghĩ đến việc sống an nhàn rồi." Giọng nhàng của Mục Thành chậm chạp truyền đến, Tiêu Tiêu cũng cười lạnh mấy tiếng: "Gia Nhĩ, sau việc này Già Diệp cứ chờ vận mệnh bị công kích !"

      Gia Nhĩ cười ha ha: "Hai đứa nhóc miệng còn hôi sữa mà dám uy hiếp ta! Nếu vì tình huống tại, ta sớm chưởng dứt khoát bóp chết bọn ngươi rồi!"

      Mục Thanh và Tiêu Tiêu đều mang vẻ mặt giống nhau, tuy lòng đầy tức giận những cũng mở miệng khiêu khích nữa, dựa vào thực lực của Gia Nhĩ đúng là dễ dàng để đối phó với hai người bọn , nhân phẩm của Gia Nhĩ lại thối nát đến trời cũng chứa, hy vọng xa vời đến việc biết cái gì là lấy lớn lấn lấy lớn lấn lấy lão khi ấu, đúng là chuyện kể vào đêm rồi.

      Vân Phong có ý tranh cãi ầm ỹ với bọn họ, mà cẩn thận quan sát tình hình của Ngao Kim và Khúc Lam Y, hai người đều đứng ở kia, mặt cũng có bất kì thống khổ nào, lúc này bỗng nhiên Nhục Cầu vai lại giật giật, Vân Phong kinh ngạc cảm giác được va chạm của bộ lông mềm như nhung: "Nhục Cầu, ngươi có thể cử động sao?"

      Đầu Nhục Cầu ló ra phía trước mặt Vân Phong, cặp mắt to kia chớp chớp nhìn Vân Phong, Vân Phong có chút kinh ngạc, lúc này giọng của Tiểu Hỏa và Lam Dực cũng truyền đến trong đầu: "Chủ nhân, chúng ta có thể hoạt động được rồi."

      Tiểu Hỏa và Lam Dực thoát khỏi trạng thái cứng nhắc vừa rồi, tới bên người Vân Phong, hai người đều lo lắng nhìn Vân Phong: "Chủ nhân, người vẫn thể cử động sao?"

      "Ừ, ta vẫn chưa thể cử động, cả người vẫn ở trong trạng thái cứng nhắc hoàn toàn, nhưng các ngươi... Sao loại trạng thái này lại được giải trừ rồi?"

      Tiểu Hỏa và Lam Dực đều trầm tư chút, đều lắc đầu: " biết, vừa rồi cũng giống như tình huống của chủ nhân, bất quá về sau được giải trừ rồi."

      Mấy người Vân Phong đứng ở phía trước, tất nhiên mọi động tác đều có thể bị người phía sau nhìn thấy toàn bộ, khi thấy Tiểu Hỏa và Lam Dực có thể cử động, tất cả đều nhịn được mà hít hơi, ma thú của Vân Phong lại có việc gì!

      "Vân Phong! Nhanh bảo ma thú của ngươi nghĩ cách !" Giọng của Gia Nhĩ truyền đến từ phía sau, cặp mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Lam Dực, sư ưng ma thú phong hệ, rất muốn, rất muốn rất muốn... "Gia Nhĩ ngươi có biết xấu hổ hay ! Dựa vào cái gì Vân Phong phải nghe lời ngươi !" Lập tức Tiêu Tiêu khách sáo mà gầm lại, Mục Thanh ở bên cạnh cũng giọng cười: " sai, đúng là kẻ biết xấu hổ, trời tru đất diệt."

      "Hai tên nhóc còn lông các ngươi chờ cho ta! Chờ đến lúc ra ngoài, ta muốn tự tay...!"

      "Lão gia hỏa, ngươi vẫn nên tỉnh lại ." Giọng lười biếng của Khúc Lam Y truyền đến: "Cho dù tiểu Phong Phong có cách, cũng đến cứu ngươi, ngươi cứ đứng yên trong này cũng tốt, đúng lúc làm thứ để trang trí."

      Lời này khiến người khác nghe xong đều cười, lập tức Gia Nhĩ có chút xấu hổ mà gào thét: "Tiểu bối vô năng cũng dám với ta!"

      Khúc Lam Y lười trả lời , tầm mắt hơi chuyển động cũng thấy được mấy chữ mà vừa rồi Vân Phong nhìn thấy: "Bóng đè...?!" Khúc Lam Y trừng mắt, có chút giật mình, bắt đầu tỉ mỉ đánh giá, Diệu Quang vẫn thân ở lại chịu bất kỳ ảnh hưởng nào, cặp mắt xám trắng nhìn xuống đám người phía dưới từ cao, trong mắt tràn ngập hứng thú.

      "Tiền bối, người chịu bất kì ảnh hưởng nào." Vân Phong nhìn dáng vẻ tự tại của Diệu Quang, rút ra câu kết luận, con ngươi mà xám trắng của Diệu Quang chuyển về phía Vân Phong, nhìn chằm chằm vào ánh mắt đen trong suốt của nàng, giọng khàn khàn cùng với tiếng cười truyền ra: "Tiểu nha đầu, ngươi thấy là rất thú vị sao?"

      "Huyệt thái dương của Vân Phong nhảy mạnh vài cái, có chút bội phục vị tiền bối biến thái trước mặt này, thú vị? Qủa là thú vị, tuy nhiên toàn thân cứng đờ đứng ở nơi đó, nếu xuất chuyện gì ngoài ý muốn, tất cả bọn họ chắc chắn đều phải chết thể nghi ngờ, những thứ này sao lại thú vị cơ chứ!

      "Tiền bối, người có cách gỡ bỏ sao?" Vân Phong kìm nén tâm tình mà hỏi câu, giọng khàn khàn của Diệu Quang mang theo ý cười càng sâu: "Ta chỉ biết là ta bị ảnh hưởng, về phần cách giải, ta biết."

      Vân Phong nhìn chằm chằm vào đôi mắt Diệu Quang, tựa hồ như muốn thông qua đôi mắt ma vào đáy lòng Diệu Quang, cuối cùng Vân Phong cũng thu hoạch được gì, có lẽ cũng có khả năng hoàn toàn biết được cách giải trừ, dù sao ở trong Long Điện, đúng là chỉ sợ thiên hạ loạn.

      "Chủ nhân, chúng ta bảo vệ ngươi." Giọng của Tiểu Hoả và Lam Dực truyền đến, Vân Phong cười cười, Nhục Cầu nhảy lên đầu Tiểu Hoả cũng gật mạnh đầu, con ngươi đen của Vân Phong mang theo ý cười, vừa muốn mở miệng, cơn đau đớn mãnh liệt truyền đến từ trong cơ thể, loại đau đớn này giống như đau đớn thể xác, mà càng giống đau đớn do tâm hồn bị xé xác hơn, đau đớn kia khiến cho thân thể của Vân Phong run rẩy nhè !

      "Chủ nhân! Ngươi làm sao vậy!" Tiểu Hoả và Lam Dực nhìn sắc mặt tái nhợt của Vân Phong, đầu đầy mồ hôi lạnh, lo lắng thôi, giờ phút này Vân Phong còn được gì, chỉ cảm thấy toàn bộ thân thể cũng còn là của mình, loại cưỡng chế tách rời lại có tác dụng người của nàng, ý thức của nàng bị cưỡng chế thoát khỏi thân thể của mình.

      Tách rời! Cưỡng chế tách rời!

      "Tiểu tử kia!" Giọng lo lắng của tổ tiên vang lên, nhưng Vân Phong còn nghe , ý thức của nàng lại từ từ rời khỏi thân thể của mình, bị đôi tay vô hình kéo ra, cùng với đau đớn vô cùng: "Tiểu tử kia, tiểu tử kia!" Tựa hồ tổ tiên còn rất nhiều, nhưng Vân Phong hoàn toàn nghe được, Tiểu Hoả và Lam Dực cũng lo lắng gọi, cả người Nhục Cầu vọt sang đây, lại có cách nào để tiếp cận Vân Phong, Vân Phong nhìn toàn bộ trước mặt, ý thức của nàng hoàn toàn rời khỏi thân thể, trôi nổi bên thân thể của nàng, mà những người khác đều là như vậy!

      Đây là muốn... Làm cái gì! Ý thức của Vân Phong hoàn toàn bị lục lọi, vẫn thể động đậy như cũ, ý niệm này vừa thoáng qua, ý thức hoàn toàn chìm vào bóng đêm, tựa như bị cuốn vào vòng xoáy đen tối, đây là... Lại phải đâu đây? Ý thức của Vân Phong cũng chỉ còn lại nghi vấn này, sau đó hoàn toàn rơi vào bóng đêm.

      "Cho dù Vân gia từng ở đế đô sao? tại phải là nghèo túng đến bộ dạng này rồi! Vân gia các người ham sống sợ chết vẫn còn chưa đủ! Còn muốn an ổn ở Xuân Phong trấn, nằm mơ !"

      "Lâm thiếu, đến ! Người Vân gia quá kiêu ngạo, lại dám để người Lâm gia vào trong mắt! Nàng mới chỉ là con quỷ , đúng là ăn gan hùm mật gấu rồi!"

      "Đúng! Lâm thiếu cho nàng chút dạy dỗ, để cho nàng biết Xuân Phong trấn này ai mới đúng là lão đại!"

      Từng giọng chói tai truyền vào trong đầu Vân Phong, châm chọc, khinh thường, vũ nhục, từng tiếng ồn ngừng vang vọng bên tai Vân Phong, còn có cách gọi khiến cho nàng để ý nhất kia: Lâm thiếu.

      phải Lâm Mông bị nàng đánh chết bằng quyền rồi sao? Còn có Lâm gia, chẳng phải lúc đó biến mất ở Xuân Phong trấn rồi?

      Chẳng lẽ thời gian quay trở lại? Hay là nàng lại xuyên về lần nữa sao?

      Vân Phong khó khăn muốn mở mắt, mí mắt lại rất nặng, toàn thân cũng rất đau, thân thể Vân Phong hơi giật giật, tựa hồ là nàng ngã mặt đất, lúc này lại có người đạp mạnh nàng đạp, Vân Phong cảm thấy có cơn quặn đau truyền đến từ bụng, thân thể... giống trước rồi! Đây là cái cơ thể vẫn chưa trải qua bất kỳ cải tạo nào, chỉ được tu luyện rát ít, trình độ cũng mới là nhất, nhị cấp!

      Vân Phong dùng sức chút, mở mí mắt ra, luồng sáng chói mắt chíu lại, khiến đồng tử của nàng hơi co rụt lại, cũng thấy tình hình trước mặt, đây là góc khuất có vẻ dơ bẩn, bốn phía đều là đồ bỏ , cát đá, mặt đất bẩn đến thể chịu nổi, mà giờ phút này nàng như con sói hoang ngã đất, bên cạnh nàng có vài nam hài tử đứng, có mấy kẻ nàng khá quen thuộc, đó chính là chân chó của Lâm Mông! Vân Phong chậm rãi ngẩng đầu, lại thấy được khuôn mặt của Lâm Mông, khuôn mặt tràn đầy hung hãn ác độc.

      "Bốp!" bàn tay vung mạnh lên mặt Vân Phong, mặt nàng bị đánh đến chật vật nghiêng sang bên, cơn đau đớn ràng truyền đến, Vân Phong cũng biết , đây là cơ thể của nàng, chẳng qua dựa theo phát dục này chắc là chỉ vài tuổi, tại về lại lúc ban đầu của Vân Phong.

      Con ngươi đen hơi trầm xuống, Vân Phong chống tay muốn đứng lên khỏi mặt đất, người xung quanh vừa thấy lập tức cười vang: "Thấy ! Nàng còn muốn đứng lên!"

      "Ôi ôi, sao vậy? Vẫn phục à?"

      Lâm Mông vẫn nhếch môi đứng ở đó, Vân Phong khó khăn đứng lên khỏi mặt đất, người dơ bẩn đến chịu được, cực kì chật vật, vậy mặt nàng cũng tốt đến chỗ nào , con ngươi đen nhìn Lâm Mông, tuy biết sao lại thế này, nhưng giờ nàng lại có bất cứ thực lực gì để có thể chống lại, tất nhiên thể cứng chọi cứng.

      Xoay người muốn rời khỏi, người xung lập tức chặn đường, Vân Phong khẽ nhíu mày, Lâm Mông tới, gõ cây quạt cầm trong lòng bàn tay 'Bốp bốp bốp' sang lòng bàn tay bên cạnh, khoé môi nhếch lên nhìn Vân Phong mà cười ghê tởm.

      "Vân Phong, còn muốn chạy sao? Cũng có thể chạy đấy, liếm sạch giày cho ta, ta để cho ngươi ." Lâm Mông giơ giầy ra phía trước, mặt giầy rất sạch , Lâm Mông vừa thấy lập tức nhổ bãi nước bọt lên, cây quạt trong tay đột nhiên lại đánh lên lưng Vân Phong, Vân Phong lảo đảo cái liền quỳ mặt đất, mũi chân của Lâm Mông ở phía trước: "Còn muốn chạy, liếm sạch ngay cho ta!"

      Vân Phong an tĩnh quỳ ở nơi đó, có bất kỳ hành động gì, cơ thể này có bất kỳ lực lượng tinh thần nào, nếu muốn toàn thân mà lui căn bản có khả năng! Nhưng phải chịu nhục nhã như vậy, tất nhiên là có khả năng!

      "Sĩ khả sát bất khả nhục (Kẻ sĩ có thể chết nhưng chịu nhục)!" Vân Phong ra câu, bản thân Vân Phong cũng hoảng sợ, đây phải là do nàng ! Vừa rồi nàng cũng nghĩ đến câu này! Tiếp theo thân thể này lại giống như có ý thức, dùng tay đẩy mạnh chân Lâm Mông ra, đứng lên, quả đấm trong tay liền muốn bổ nhào tới, tất nhiên Lâm Mông có thể dễ dàng tránh thoát.

      "Hay cho đứa ti tiện! Lại dám vọng tưởng muốn đánh bản thiếu gia! Bản thiếu gia khiến ngươi trở thành phế vật từ đầu đến chân trước!" Cùng với lời của Lâm Mông, Vân Phong chỉ cảm thấy có luồng sáng vô cùng chói mắt xẹt qua trước mắt, cây quạt trong tay Lâm Mông mang theo lực lượng mạnh mẽ mà đánh úp vào bụng nàng, Vân Phong có cảm giác khí mạch nơi đó như có thứ gì đó đập mạnh đến vỡ vụn, cơn đau đớn này khiến nàng thống khổ lần nữa mà quì mặt đất.

      Khí mạch... Hẳn là bị phế hết. Vân Phong nhớ lại, tại nàng như người quan sát, thân thể này hoàn toàn có hành động của bản thân, nhưng Vân Phong lại có thể cảm nhận được đau đớn, thậm chí còn bao gồm cả cảm xúc quay cuồng ngừng sôi trào.

      cam lòng, tức giận như ngọn núi lửa phun trào, đây là cảm giác mà Vân Phong có thể cảm nhận được, cả người lại quật cường đứng lên lần nữa, lại bị đánh ngã xuống đất lần nữa, lại quật cường đứng lên lần nữa, lại lần quỳ mặt đất.

      Vân Phong nhớ rốt cuộc thân thể này bướng bỉnh đến bao nhiêu lần, đầu gối huyết nhục mơ hồ, nhưng thân thể này lại tuân theo số phận, nàng vẫn đứng lên từ mặt đất lần nữa, tiếng thở dốc vang vọng bên tai Vân Phong, tựa hồ Lâm Mông cũng mất tính nhẫn nại.

      "Lâm thiếu! Cho nàng ta khoái chí !"

      " sai, quyết đấu với nàng ta! Chúng ta làm người quyết định! Giải quyết nàng hoàn toàn, coi như là cho Vân gia đả kích rồi!"

      Những lời này truyền vào tai Vân Phong rất ràng, nhừng kẻ này lại lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn! "Vậy cứ thế ! Vân Phong, tại ta và ngươi quyết đấu, sống chết đều do số trời, nếu ngươi đáp ứng, cũng nhanh đứng lên khỏi mặt đất !"

      Giọng tà ác của Lâm Mông vang lên, lửa giận trong lòng Vân Phong lại trào dâng, Lâm Mông quả nhiên đáng chết, chết trăm lần cũng chưa đủ!

      Thân thể này lại thất tha thất thểu đứng lên, phỏng chừng căn bản còn ràng lời của Lâm Mông, trong nháy mắt cả người đứng lên, trận cười vang lên, trong tiếng cười này còn kèm theo câu vang dội: "Quyết đấu, bắt đầu!"

      Nháy mắt, toàn bộ đều xảy ra trong cái chớp mắt, đột nhiên bóng dáng của Lâm Mông vọt lên, cây quạt trong tay mở ra, để lộ những lưỡi dao lạnh lẽo sắc bén, nhằm thẳng vào đầu của Vân Phong! Cơn đau tê tâm liệt phế truyền đến, Vân Phong có thể cảm nhận được sâu sắc cái chết bổ đến, cảm nhận thân thể này từ từ ngã xuống đất, cảm xúc bi thương nồng nặc, cam lòng, uất ức, tức giận mạnh mẽ xông vào đáy lòng nàng, đây là trí nhớ của Vân Phong, đây là những gì nàng phải trải qua trước khi chết.
      tú cầuB.Cat thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 60.2:

      Trước mắt lại trở nên tối đen, đau đớn kia vẫn ngừng quay lại trong ý thức thân thể của Vân Phong, rất lâu sau cũng biến mất, lần thứ hai tỉnh dậy, cảnh tượng vừa rồi lại xảy ra lần nữa, vẫn là Lâm Mông, vẫn là cảm giác bị vũ nhục giống nhau, vẫn là cái chết giống nhau, vẫn là đau đớn đó, Vân Phong bừng tỉnh, cái gọi là bóng đè, là tái lại hồi ức đau khổ nhất, mà ở trong này, ký ức cứ lặp lại từng lần .

      Tiểu Hoả và Lam Dực nhìn Vân Phong ở trước mặt, giờ phút này nàng nhắm chặt mắt đứng ở kia, mặt có chút hơi tái nhợt, vẻ mặt có chút biểu tình nào, nhưng đầu nàng có Vân Phong hoàn toàn trong suốt trôi nổi ở , cũng có vẻ mặt giống như vậy, những người khác đều là như thế, trường lâm vào khung cảnh quỷ dị.

      "Hỏa huynh, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Mày của Lam Dực nhíu chặt vào nhau, bọn dám tuỳ tiện động vào Vân Phong, sợ chút liều lĩnh làm cho Vân Phong bị thương, nhưng nếu làm gì, bọn chỉ có thể trơ mắt nhìn Vân Phong như vậy, điều khiến lòng Lam Dực vô cùng rối rắm.

      "Sao ta biết được!" Tiểu Hoả vô cùng cáu kỉnh mà gầ lên câu, mắt sói tràn ngập bực dọc và tức giận: "Đây là nơi quỷ quái gì vậy! Bổn đại gia muốn dùng mồi lửa thiêu đốt nơi này!" Tiểu Hoả hung tợn hô lên, Nhục Cầu ngồi đầu Tiểu Hoả, đầu nhàng vỗ lên đầu Tiểu Hoả, bảo bình tĩnh chút.

      Nhục Cầu kêu to vài tiếng, đôi mắt to đảo vài vòng, cũng vô cùng lo lắng, móng vuốt bên dưới bộ lông mềm như nhung thi thoảng lại động chút, cả người cũng có chút bất an mà nhích tới nhích lui, hiển nhiên cũng thể bình tĩnh.

      Lam Dực trầm mặc. tại bọn có năng lực để làm gì cho Vân Phong đây!

      "Mẹ nó! Sao lại thế này! Thứ màu đen này là cái gì!" Tiếng của Tiểu Hỏa cắt ngang suy nghĩ của Lam Dực, tầm mắt của Lam Dực vừa chuyển, liền thấy linh hồn ở phía cơ thể của Vân Phong, có vật thể màu đen chậm rãi lan tràn, chốc lát sau, phần cẳng chân của linh hồn biến mất toàn bộ! hoàn toàn bị thay thế bằng phần màu đen quái dị!

      Lam Dực cả kinh trong lòng, miệng sói của Tiểu Hoả giờ phút này mở lớn, muốn triển khai hành động, đột nhiên Lam Dực hét to: "Hỏa huynh! Đừng lỗ mãng!"

      Tiểu Hỏa căm giận khép miệng sói lại, cả người nhảy lên cái, phương hướng lại phải là Vân Phong mà là Lam Dực!

      "Grào!"

      tiếng sói gầm truyền ra, móng vuốt bén nhọn chụp mạnh đến, Lam Dực chật vật tiếp được, gương mặt trở nên nghiêm trọng.

      "Con bà nó, cái gì cũng thể làm! Chẳng lẽ cứ để bổn đại gia nhìn nàng gặp chuyện may sao!"

      Vẻ mặt của Lam Dực tối sầm lại, đứng ở nơi đó lên tiếng, Nhục Cầu kêu tiếng, Tiểu Hoả tức giận đáp lại câu: "Nơi này có phần cho ngươi chuyện! Yên lặng cho ta, cục thịt kia!"

      Bỗng nhiên bàn tay to của Diệu Quang vẫn thân trong gian vung lên, đột nhiên xuất , đồng tử của Tiểu Hoả co rụt lại, miệng sói lập tức mở ra, quả cầu lửa cực nóng được phun ra: "Ngươi là ai?"

      Lam Dực nhìn thấy Diệu Quang bỗng chốc sửng sốt, khoé miệng của Diệu Quang nhếch lên nụ cười kỳ quái né tránh được công kích: "Diệu Quang đại nhân!" Lam Dực hô câu, trong giọng vui vẻ, Tiểu Hỏa vừa nghe, cũng có chút ngạc nhiên.

      "Tên này... Ngươi biết?"

      Lam Dực gật đầu, cũng gì thêm, lập tức vội vàng mở miệng: "Diệu Quang đại nhân, người có cách sao?"

      Tiểu Hỏa vừa nghe lập tức quay đầu nhìn về phía Diệu Quang, thân thể thấp bé của Diệu Quang lướt sang, tiếp cận linh hồn của Vân Phong, Tiểu Hỏa thấy khỏi có chút gấp gáp, Lam Dực câu trấn an: "Diệu Quang đại nhân làm hại chủ nhân."

      Tiểu Hỏa cố gắng xông lên, nhưng cặp mắt sói vẫn nhìn chằm chằm vào hành động của Diệu Quang, nếu dám có phần ý nghĩ gây bất lợi cho gây bất lợi cho Vân Phong, mới mặc kệ đại nhân cái gì, cắn ta cái!

      Nhục Cầu lại gấp gáp như Tiểu Hỏa, đôi mắt to nhìn hành động của Diệu Quang, cái đuôi cứ thoáng chốc lại đong đưa, Diệu Quang tiếp cận linh hồn của Vân Phong, cẩn thận nhìn chút sắc đen kỳ quái kia, kẻ rất ít khi mặt chau mày ủ như cũng khó có được dịp nhăn mày, cũng mang dáng vẻ khó hiểu.

      "Diệu Quang đại nhân, làm sao để chủ nhân có thể thoát khỏi trạng này?" Lam Dực hỏi câu, lúc lâu Diệu Quang cũng mở miệng, Tiểu Hoả có chút buồn bực muốn mở miệng mắng chửi người, giọng của Diệu Quang lại truyền đến, khàn khàn khó nghe.

      "Cách giải quyết biết, dựa theo tình huống trước mắt mà phỏng đoán, thứ màu đen này phải là cái gì tốt, khi linh hồn bị thứ màu đen này cắn nuốt hoàn toàn, thứ gì xảy ra, cũng thể biết hết được."

      Tiểu Hỏa và Lam Dực sửng sốt, ra cũng có cách! Tầm mắt của Diệu Quang lướt sang những người khác: "Tình huống của bọn cũng là như vậy, tình huống của tiểu nha đầu cũng có thể xem là tốt, có vài người thứ màu đen lan đến phần eo rồi."

      Linh hồn của những người khác ở trường, bên này Vân Phong tương đối thong thả, tốc độ của Ngao Kim và Khúc Lam Y cũng khác gì lắm, nhưng ràng những người khác lại nhanh hơn rất nhiều, có mấy người của Áo Uy và Thánh Diệu lan đến phần eo, mới có lúc, tràn qua phần eo, đến trước ngực!

      "Tốc độ... Qúa nhanh rồi!" Lam Dực thấp giọng câu, con ngươi màu xám trắng của Diệu Quang nhìn người trong số đo, khoé miệng hơi nhếch lên: "Rất nhanh, có người cho chúng ta biết, hậu quả của việc bị cắn nuốt hoàn toàn là gì."

      Diệu Quang vừa dứt lời, chỉ nghe thấy tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, tựa hồ là gào thét đến từ sâu trong linh hồn, thê thảm như vậy, Tiểu Hoả và Lam Dực cả người nhịn được mà run lên, thân thể bé của Nhục Cầu cũng dịch chuyển chút, tầm mắt đều nhìn về phía Già Diệp bên kia, có linh hồn vị đám vật chất màu đen bao bọc toàn bộ, tiếng hét thảm kia được truyền ra bên trong thân thể bị bao bọc kín, tiếp theo cả người giống như bức tượng tao nhã, chậm rãi vỡ vụn ra như cát, từng chút từng chút biến mấy trong trung, để lại chút gì, mà linh hồn bị vật chất mà đen cắn nướt cũng biến mất theo.


      Người đó, hoàn toàn biến mất tại thế giới này, biến mất hoàn toàn.

      Đột nhiên tầm mắt của Tiểu Hoả và Lam Dực dời sang đây, tấm màn màu đen ngừng chậm rãi mà dâng lên phía linh hồn của Vân Phong, tuy tốc độ chậm, nhưng vẫn ngừng dâng lên, Diệu Quang hơi nhíu mày: "Xem ra, so với tưởng tượng của ta gay go hơn chút."

      Thân thể bé của Nhục Cầu lập tức nhảy lên vai Vân Phong, ngừng cọ xát bộ lông mềm như nhung, hi vọng Vân Phong có thể tỉnh lại, hai mắt Vân Phong vẫn nhắm nghiền như cũ, tầm mắt của Diệu Quang quét đến nơi này chút, di tích Vạn Thần, quả nhiên có chút trò.

      "Có thể vượt qua hay , phải xem ý chí của nha đầu này rồi. Nếu linh hồn bị cưỡng ép thoát ly, chỉ cần ý chỉ đủ mạnh, chắc hẳn có thể chịu được kiếp, bất quá thứ ta tò mò chính là, tới cùng linh hồn của bọn họ trải qua cái gì..." Con ngươi màu xám trắng nhìn chằm chằm vào linh hồn của mọi người, tựa hồ như muốn xuyên thấu qua những thứ này mà nhìn đến toàn bộ những gì mà bọn họ phải trải qua.

      "Chủ nhân sao!" Lam Dực vô cùng khẳng định mà câu, Tiểu Hoả cực kỳ khinh thường mà liếc mắt nhìn Lam Dực cái: "Đương nhiên sao! Ý chí của náng có ai có thể sánh được, nhớ ngày đó lúc chúng ta quyết đấu, nàng lại rất kiên quyết dốc sức đấy..."

      tại trong vùng gian này yên tĩnh đến quỷ dị, nhưng vẫn trộn lẫn với tiếng kêu thảm thiết vô cùng, từng linh hồn cứ phát ra tiếng hét thảm thiết, trong đoạn thời gian này, Già Diệp, Áo Uy và Thánh Diệu bên kia, ngoại trừ Gia Nhĩ, Mục Thanh, Tiêu Tiêu còn ở đó, nhưng linh hồn khác bị nổ tung toàn bộ, Gia Nhĩ, Mục Thanh, Tiêu Tiêu bị phần màu đen lan đến chỗ eo, Khúc Lam Y và Ngao Kim vẫn còn ở phần dưới eo, cuộc đua trước mắt vẫn chưa có người thắng cuộc, tựa hồ như có vấn đề gì đến cấp độ thực lực, có lẽ thực như lời Diệu Quang, tất cả đều phải xem ý chí của bản thân có mạnh hay .

      Tiểu Hoả, Lam Dực còn có Nhục Cầu đều chú ý kĩ đến tình huống của Vân Phong, tuy Diệu Quang biểu lộ ra bộ dạng lười nhác, nhưng cũng có chút dáng vẻ lo lắng, tình huống tại của Vân Phong là tốt nhất, thứ màu đen dừng lại ở đầu gối rất lâu, có chút dấu hiệu lại dâng lên phía , thấy màn như vậy, mấy người đều có chút vui mừng mà nở nụ cười.

      "Qủa nhiên chủ nhân có việc gì." Lam Dực cảm thấy vui mừng câu, Tiểu Hỏa vừa muốn mở miệng, bỗng nhiên lại gầm tiếng: "Sao lại thế này!"

      Bỗng nhiên sắc mặt của Diệu Quang thay đổi, biểu tình vốn lười biến đột nhiên biến mất, đôi mắt màu xám trắng nhíu chặt, sắc mặt của Lam Dực đột nhiên trắng bệch, luôn trầm ổn ung dung, vào lúc này tinh thần lại có chút hoảng hốt, Nhục Cầu bỗng chốc lại kêu lên cách cuồng loạn, ai biết nó cái gì, nhưng có thể thấy, cảm xúc của Nhục Cầu rất kích động.

      Thứ màu đen vốn được Vân Phong ức chế ở đầu gối lại đột nhiên dâng lên, lấy cách mà mắt thường có thể thấy được mà nhanh chóng dâng lên, lan tràn lên phần đầu gối, phần eo, trước ngực, tại đạt đến bả vai, cổ!

      "Chủ nhân!" Tiểu Hỏa gào thét, Lam Dực cũng lớn tiếng gọi, Nhục Cầu nhảy lên người Vân Phong, nhắm ngay cánh tay Vân Phong, chút lưu tình mà cắn xuống, huyết dịch màu đỏ thẫm chảy xuống từ miệng vết thương, nhưng Vân Phong vẫn tỉnh lại.

      Đôi mắt màu xám trắng nhìn chằm chằm vào Vân Phong, nhìn chằm chằm vào linh hồn sắp bị vật chất mà đen cắn nuốt hết, tiểu nha đầu, ngươi phải thua sao..., giờ phút này Vân Phong phải lặp lại bao nhiêu lần ở đoạn hồi ức đau khổ kia, cả nàng cũng trở nên mơ hồ, tình cảnh giống nhau này ngừng lặp lại, nhưng thứ cảm xúc tiêu cực ngừng tích luý, rồi cứ chất đống lên như ngọn núi , tại vẫn ngừng lấp lên phía , bi thương, thống khổ, cam lòng, tức giận, những tình cảm như vậy ngừng chồng chất, từng đợt rồi lại từng đợt như thuỷ triều cuồn cuộn, cơ hồ muốn nhấn chìm hoàn toàn ý thức của Vân Phong.

      Bình tĩnh, ta phải cố gắng giữ tỉnh táo! Trong lòng ngừng kêu gào, nhưng lại có cách nào để kháng cự xâm nhập mạnh mẽ của những thứ cảm xúc tiêu cực này, hồi ức thống khổ nhất ngừng lặp lại, ngừng quay về, điên, sụp đổ tệ rồi, Vân Phong biết bản thân mình còn có thể kiên trì đến lúc nào, nếu vẫn mãi bị giam trong hồi ức đau khổ này, chuyện nàng sụp đổ cũng là chuyện sớm muộn.

      Ngươi chỉ có bao nhiêu bản lĩnh đó thôi sao?

      nhiên có giọng vang lên trong đầu Vân Phong, đột nhiên Vân Phong tỉnh táo lại, tâm trí suýt chút ngã vào vực sâu tiêu cực lại vực dậy lần nữa, là ai? Là ai chuyện? phải giọng của tổ tiên, cũng phải là Tiểu Hỏa hay Lam Dực, lại càng phải là giọng khàn khàn của Diệu Quang, rốt cuộc là ai!

      Cảnh tượng lại xuất lần nữa, Lâm Mông và đám chân chó vẫn cười hung tợn như vậy, Vân Phong đứng ở nơi đó, nhưng mà bây giờ, nàng lại cảm thấy bình thản, cho dù những người trước mắt này có lại vũ nhục như thế nào cũng khơi dậy nổi chút lửa giận của nàng, sức mạnh tiềm bên trong đột nhiên lại tuôn ra, lúc Lâm Mông và những kẻ khác còn tuôn ra những lời ác độc, Vân Phong lại nở nụ cười, khoé môi chậm rãi nhếch lên, đám người Lâm Mông nhìn thấy, bỗng nhiên hét lớn: "Ngươi cười cái gì!"


      Ý cười khoé môi kia của Vân Phong lại càng rộng hơn: "Ta cười cái hồi ức này cứ lặp lặp lại ngàn lần, vạn lần, trong lòng của ta vẫn như vậy, cho dù có bao nhiêu hồi ức đau khổ, đều cười đối mặt, đau khổ, bi thương đều trở thành quá khứ, ta là Vân Phong! Ánh mắt ta vĩnh viễn chỉ chú tâm nhìn về phía trước, tuyệt đối quay đầu lại nhìn về phía sau, khi tiến lên ngừng lại, đây là cách sống!"

      "Rắc rắc!" Bỗng nhiên cảnh tượng trước mắt giống như chiếc gương, sinh ra từng vết từng vết nứt rạn, "Xoảng!" tiếng vỡ vụn, tất cả đám người Lâm Mông trước mặt đều hoá thành từng mảnh , đột nhiên luồng ánh sáng đáng úp lại, bất chợt Vân Phong mở mắt ra!

      "Chủ nhân!" Tiểu Hoả và Lam Dực có chút vui mừng đến phát khóc, Vân Phong hoảng hốt lúc, cử động thân thể của mình, phát linh hồn trở về trong thân thể, cơn đau nhức truyền đến từ cánh tay, vết máu tụ lại miệng vết thương khiến Vân Phong nhíu mày, loạt dấu răng kia, hẳn là kiệt tác của Nhục Cầu.

      tại rảnh để quản nhiều như vậy, Vân Phong nhìn trạng của những người khác, khỏi cua mày, tại chỉ có mình nàng thoát được, xem ra những người khác vẫn còn ở trong nguy hiểm, Diệu Quan lơ lửng trong trung nhìn thấy tình hình của Vân Phong khỏi chếch môi cười, quả nhiên nhìn nhầm người, tiểu nha đầu, lần này làm tệ.
      Tôm ThỏB.Cat thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 61: Của ta!

      Vân Phong nhìn mấy người khác vẫn trong tình trạng bị bóng dè, trước mắt mới chỉ có mình nàng thoát khỏi đau đớn lặp lại ngừng trong trí nhớ. Khẽ xoa mồ hôi trán mình, Nhục Cầu nhìn vết thương tay Vân Phong do nó cắn mà vô cùng áy náy, tuy khi cắn nó giảm bớt sức lực , nhưng nhìn qua vẫn cực kỳ nghiêm trọng.

      Vân Phong vuốt vuốt thân thể của Nhục Cầu: "Miệng vết thương này có việc gì, ta biết ngươi chỉ muốn đánh thức ta thôi." Sau khi Nhục Cầu nghe được, gật đầu vài cái, đôi mắt to vô cùng trong trẻo. Vân Phong cười cười: "Tuy nhiên nếu muốn tỉnh lại, đau đớn thể xác có tí tác dụng nào."

      "Chủ nhân, cuối cùng sao lại thế này." Tiểu Hỏa thấy Vân Phong thoát được khỏi thở phào, tình huống vừa rồi thực quá mức nguy hiểm, chỉ thiếu chút nữa Vân Phong hoàn toàn bị cắn nuốt.

      Khóe môi Vân Phong giật : "Thứ này được gọi là bóng đè. Cái gọi là bóng đè chính là phải trải qua đoạn ký ức đau khổ nhất, mà đoạn hồi ức này lại ngừng lặp lại."

      Vân Phong vừa xong, Tiểu Hỏa và Lam Dực có vẻ đăm chiêu gật đầu: "Ta và Hoải huynh chịu ảnh hưởng, chẳng lẽ là do chúng ta có hồi ức thống khổ sao?" Lam Dực mở miệng , Vân Phong gật đầu.

      "Có lẽ là thế, tình cảm của con người là thứ phức tạp nhất, vô cùng dễ dàng rơi vào đoạn hồi ức nào đó rồi có cách nào thoát khỏi, bản thân ta thiếu chút nữa ..." Vân Phong ngẩng đầu, nhìn tình huống của Ngao Kim và Khúc Lam Y chút, vẻ mặt hai người đều có chút đau đớn. Vân Phong im lặng, ai cũng phải có những kí ức đau khổ nhất, có ngoại lệ.

      Rốt cuộc Ngao Kim và Khúc Lam Y phải trải qua những gì. Lúc Vân Phong suy nghĩ, bỗng nhiên Ngao Kim mở hai mắt ra, trong đôi mắt màu vàng đều là đau khổ. thở phì phò từng hơi, linh hồn trôi nổi trung cũng nhập vào trong cơ thể, trán đều là mồ hôi lạnh.

      "Sắc kim đại thúc!" Vân Phong vừa thấy Ngao Kim tỉnh lại, vui vẻ muốn qua. Đột nhiên Diệu Quang vẫn thân ở bên lại mở miệng: "Ta khuyên ngươi tại vẫn cần phải tiếp cận ." Bước chân của Vân Phong dừng lại đột ngột, Ngao Kim vẫn ngừng thở, ngũ quan mặt có chút vặn vẹo. Ngao Kim đứng ở nơi đó, hô hấp dần trở nên ổn định, tay lại nắm lại chặt, gân xanh nổi lên mu bàn tay có thể thấy được ràng, luồng khí tức mạnh mẽ từ từ phát ra cơ thể Ngao Kim.

      "Chuyện lão tử dễ gì mới có thể quên được, ngươi lại khiến lão tử nhớ lại, rốt cuộc ngươi là ai? Ra đây! Lão tử muốn giết ngươi!" Đột nhiên Ngao Kim gầm lên giận giữ, tiếng rồng ngâm đầy giận giữ của phát ra hoà vào trong trung, tiếng gầm ngừng vang vọng mảnh đất trống trải này,

      Vân Phong đứng ở nơi đó, nhìn dảng vẻ có chút điên cuồng tại của Ngao Kim, lúc nàng thoát ra khỏi cơn bóng đè phải là trạng thái này, nhìn sắc mặt của Sắc kim đại thúc xem ra cách thoát khỏi bóng đè và nàng có chút giống nhau.di@en*dyan(lee^qu.donnn)

      Ngao Kim hét xong câu này, thở dồn dập đứng ở kia, ngực ngừng phập phồng, trong con ngươi tràn đầy lửa giận trập trùng. Nếu bóng nè này là do ai đó làm ra, Ngao Kim ngại gì mà giết ."

      "Ầm ĩ muốn chết..." giọng rất vang lên, ánh mắt Vân Phong cũng sáng lên, hai mắt của Khúc Lam Y mở, cả người có chút suy yếu mà muốn ngã xuống đất, Vân Phong tiến lên phía trước chút, đỡ dậy.

      "Tiểu Phong Phong có chuyện gì,... tốt quá." Giọng của Khúc Lam Y có chút yếu ớt, sức lực cả người cũng tiêu hao ít. Nhìn Khúc Lam Y có chút suy yếu mà trong lòng Vân Phong căng thẳng: "Ngươi sao chứ?" Vân Phong vững vàng đỡ lấy cả người của Khúc Lam Y, môi Khúc Lam Y có chút trắng bệch, nở nụ cười nhạt.

      "Có vấn đề, rất có vấn đề rồi." xong, vừa nghiêng người, hoàn toàn ngã vào trong lòn Vân Phong, Vân Phong hốt hoảng lập tức mở hai tay ra ôm lấy . Cảm thấy nhiệt độ cơ thể của Khúc Lam Y có chút thấp, còn có tinh thần lực gần như sắp khô kiệt trong cơ thể , mày Vân Phong nhíu chặt, rốt cuộc trải qua những gì trong cơn ác mộng kia? Lại khiến trở nên chật vật như vậy?

      Cẩn thận ôm Khúc Lam Y ngồi xuống đất, Khúc Lam Y hoàn toàn ngát , màu da trắng tái quá mức càng khiên vết chu sa giữa trán của càng trở nên đỏ hơn, đỏ đến mức dường như có thể ra máu. Vân Phong nhìn dáng vẻ chật vật như vậy của Khúc Lam Y, chỉ có thể cẩn thận ôm , tinh thần lực cần thời gian để phục hồi, nếu thoát khỏi bóng đè, nơi này chắc hẳn cũng còn bất kỳ nguy hiểm gì.

      Ngao Kim ở bên kia phát điên hồi, rốt cuộc cũng dịu . Lúc hai mắt nhìn thấy Vân Phong sáng lên, nhanh tới: "Nha đầu, ngươi có việc gì tốt quá!" Vân Phong cười cười, Khúc Lam Y nhìn thấy Khúc Lam Y ngất trong lòng Vân Phong, nhíu mày hỏi: "Nàng ta làm sao vậy?"

      "Tinh thần lực tiêu hao đến mức sắp khô kiệt, hôn mê rồi." Vân Phong . Cả nửa người của Khúc Lam Y đều nằm trong lòng nàng, vẫn nhúc nhích. Chân mày của Ngao Kim nhíu chặt, cũng ngồi xuống bên cạnh hai người: "Vậy ở trong này nghỉ ngơi chút, chờ khi nào nàng ta tỉnh dậy, chúng ta lại tiếp tục."

      Vân Phong gật đầu, tại cũng chỉ có thể như vậy. Nhục Cầu có chút bất mãn nhảy lên người Khúc Lam Y, đôi mắt to vô cùng bất mãn mà nhìn Khúc Lam Y nằm trong lòng Vân Phong, miệng giật giật tựa hồ là lại nghiến răng, cuối cùng cũng bỏ qua ý nghĩ cắn người, nhảy phát lên vai Vân Phong. Thôi, bỏ qua cho lần là được.

      Ba người Gia Nhĩ, Mục Thanh, Tiêu Tiêu vẫn còn đấu tranh bên trong bóng đè, tình huống cũng phải là quá tệ. Qua khoảng thời gian, Gia Nhĩ là kẻ đầu tiên thoát khỏi bóng đè, đầu đầy mồ hôi mở mắt, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt.

      Ngay sau đó, Mục Thanh và Tiêu Tiêu cũng mở to mắt.

      "Ta bao giờ muốn trải qua những thứ này nữa..." Tiêu Tiêu ôm chặt thân thể của mình, lúc này yếu ớt của nữ tử lại lộ ra ngoài, trong hốc mắt có nước mắt đọng lại. Mặt Mục Thanh trắng bệch đứng tại chỗ, vẫn im lặng gì.

      Rất nhanh Gia Nhĩ khôi phục được tâm tình của bản thân, dù sao cũng là kẻ từng trải. Sau khi khôi phục lại, Gia Nhĩ liếc đến chỗ ba người Vân phong, trong lòng khỏi giật mình, nàng vẫn còn sống!

      Những người khác của Già Diệp đế quốc, Áo Uy, Thánh Diệu đế quốc đều bị giết toàn bộ, có lẽ những người vào lúc trước cũng hoàn toàn biến mất ở nơi này, thể trách lại có bất cứ liên hệ gì. Cả người căn bản thể động đậy, sao còn có thời gian để liên lạc với bên ngoài, còn có bóng đè kinh khủng như vậy, cũng chỉ có thể từ mình trải nghiệm mới co thể cảm nhận được nguy hiểm bên trong.

      Những người tiêu tán theo gió, cho đến khi chết đều phải quanh quẩn trong đoạn trí nhớ đau khổ kia, thể nào chết yên lành.

      Lúc những người khác vẫn còn đắm chìm trong cơn bóng đè vừa rồi, Gia Nhĩ đánh giá tình hình trước mắt lần nữa, nhìn Mục Thanh và Tiêu Tiêu, cuối cùng Gia Nhĩ khẽ cắn môi, tiến về phía trước.

      Vào lúc này Mục Thanh và Tiêu Tiêu cũng hoàn hồn, hai người nhìn thấy Áo Uy và Thánh Diệu chỉ còn hai người bọn họ, khỏi ngạc nhiên lúc, tổn thất này khỏi có chút quá thê thảm rồi. Khi nhìn thấy Gia Nhĩ tới, lập tức Tiêu Tiêu nổi giận mắng: "Già Diệp biết xấu hổ!"

      Chân mày Gia Nhĩ nhíu vài cái, lập tức mặt tràn đầy vui. Lấy thực lực cùng thân phận của cản bản thể chấp nhận được tiểu nha đầu này mắng mình! Nếu phải trong trường hợp như thế này, sớm cho nàng chưởng chết rồi! Còn để nàng ở lại lắm miệng!

      Mục Thanh khẽ nhíu mày, kéo cánh tay Tiêu Tiêu chút: "Ngươi cần gì cả, vị này hẳn là triệu hồi sư đại nhân của Già Diệp đế quốc ." Mục Thanh cười cười với Gia Nhĩ, Gia Nhĩ miễn cưỡng nở nụ cười tươi tắn.

      " sai, ta là Gia Nhĩ, triệu hồi sư của Già Diệp đế quốc."

      "Tới tìm chúng ta là có chuyện gì muốn sao?" Mục Thanh nhàn nhạt hỏi câu. Trong mắt Gia Nhĩ vụt qua tia sáng: "Tất nhiên là có việc cần thương lượng..."

      Ở lại trong vùng gian trống trải này rất lâu, nơi này hoàn toàn có khái niệm thời gian, biết qua bao lâu, cũng biết bên ngoài là đêm tối hay ban ngày. Khúc Lam Y trong lòng vẫn có động tĩnh gì, dường như vẫn hôn mê. Tinh thần lực của mỗi người khôi phục khác nhau, theo lý mà , dù thế nào Khúc Lam Y cũng có thể khôi lục được chút rồi, sao bây giờ vẫn còn trạng thái hôn mê? Chỉ có thể tiếp tục ở lại, mà ba người tụ ở phía xa, cũng để cho Vân Phong hiểu được cái gì đó.

      "Xem ra, ba người kia tụ hợp với nhau rồi." Vân Phong nhìn Gia Nhĩ, Mục Thanh còn có Tiêu Tiêu, có kẻ địch vĩnh viễn, cũng có bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh hằng, lợi ích có thể thay đổi toàn bộ quan hệ.

      "Nhìn qua cũng có kẻ nào là người tốt." Ngao Kim thầm câu, cho câu đánh giá như vậy. Vân Phong cười cười, ba người kia có thể cùng với nhau, nhất định là do Gia Nhĩ chủ động cầu, kết minh với hai người kia, cũng cần phải chấp nhận chút đề nghị gì đó. Vân Phong cười lạnh, lần trước ở trong động lão thất phu kia muốn cướp Lam Dực của mình, món nợ này nhất định cũng phải tính toán.


      cảm giác nóng rực truyền đến từ trong lòng, Vân Phong sửng sốt, sắc mặt lập tức đỏ lên, đôi mắt đen chậm rãi nhìn xuống, nam nhân vốn nên hôn mê trong lòng mình ngừng tiếp cận ngực mình, mà nơi tiếp cận dường như lại..."Khúc, Lam, Y!" Vân Phong phun ra ba chữ từ trong kẽ răng, cái đầu ngừng tiến lên phía trước trong lòng lại giật giật, gương mặt với ngũ quan quyến rũ được trưng ra, cười cười với Vân Phong: "Tiểu Phong Phong, ta dậy rồi."

      Bàn tay mang theo tiếng gió hai lời đánh tới, người trong lòng vẫn hôn mê mấy ngày nay lại linh hoạt nhảy lên, tránh thoát khỏi lòng bàn tay Vân Phong. Ngao Kim nhìn thấy khoé miệng khỏi giật giật, sao lại cảm thấy nữ nhân này quái dị như vậy...: "Đừng nóng giận, ta thức dậy ngươi nên cao hứng mới phải." Khúc Lam Y cười, gương mặt quyến rũ ghé sát lên vai Vân Phong. Đột nhiên Nhục Cầu vai há miệng, lập tức Khúc Lam Y lui về phía sau vài bước, ngón tay miết miết y phục của vản thân: "Cho dù có giả bộ ngủ vài ngày, còn phải là trong lòng ngươi quá thoải mái..."

      Lập tức hai má Vân Phong đỏ lên. Ngao Kim ở bên có chút mơ hồ: "Nha đầu, sao mặt ngươi lại hồng như vậy?" hỏi thôi, vừa hỏi má của Vân Phong lại hồng hơn, Ngao Kim ở bên cạnh nhìn có chút đờ đẫn, dù sao vẻ mặt như vậy của Vân Phong lại rất hiếm thấy.

      Khúc Lam Y nghiêng người chặn tầm mắt của Ngao Kim: "Nếu ta dậy rồi, tiếp tục ." Ngao Kim có chút căm tức, khoé miệng Khúc Lam Y lại mang theo ý cười. Ba người ở nơi xa thấy động tĩnh ở bên này cũng tới, Vân Phong khôi phục trạng thái bình thường, vệt đỏ mặt cũng nhanh chóng biến mất.

      Vân Phong nhìn tổ hợp ba người này, chân mày hơi nhíu. Gia Nhĩ mở miệng: "Hai người bọn họ đồng ý gia nhập với ta."

      "Ồ...?" Ánh mắt của Vân Phong quét về phía Mục Thanh và Tiêu Tiêu, cuối cùng rơi vào người Gia Nhĩ: "Hai người các ngươi nên biết rằng, Già Diệp cũng có tư cách thăm dò, bọn thể đạt được bất kì thứ gì trong nơi này, tại chính là các ngươi chia phần lợi của mình cho người khác."

      "Đừng khiêu khích ly gián! Chẳng qua ta chỉ giúp hai người bọn họ mà thôi, đạt được chút thù lao cũng xứng đáng."

      Gia Nhĩ gầm lên câu, hung tợn nhìn về phía Vân Phong.

      "Giúp đỡ? Ta cũng có thể, thế nào, suy xét chút sao? Phía bên ta có thể đáng tin cậy hơn so với ."

      Khóe mắt Vân Phong mang theo ý cười, Khúc Lam Y ở bên cạnh cũng buồn cười, châm ngòi ly gián tệ, con chó Gia Nhĩ kia cũng nên vượt tường rồi.

      Mục Thanh và Tiêu Tiêu trầm tư, Gia Nhĩ vừa thấy mắt có chút đỏ lên: "Đừng có ép người quá đáng?"

      Vân Phong dứt khoát coi như có Gia Nhĩ: "Đùa thôi, các ngươi quyết định ta cũng can thiệp, chẳng qua chỉ nhắc các ngươi câu, con chó này cắn người."

      Mục Thanh và Tiêu Tiêu sửng sốt, Gia Nhĩ tức giận đến mức trán nổi đầy gân xanh, lại có cách nào để đối phó với Vân Phong.

      Đúng lúc này, mặt đất dưới chân mọi người lại xảy ra biến hoán, con đường vô cùng rộng lớn mở ra, vẫn hướng về phía trước, có cánh cửa ở phía cuối đường.

      Vân Phong nhìn cánh cửa tối đen kia, thứ chờ đợi bọn họ là cái gì?: " thôi." Khúc Lam Y cầm tay Vân Phong, tay Ngao Kim xoa đầu Vân Phong: "Nha đầu, thôi."

      Tiểu Hỏa và Lam Dực theo bên cạnh Vân Phong, Vân Phong cười cười,, mấy người đều về phía trước. Mục Thanh và Tiêu Tiêu nhìn thoáng qua đây đó cũng theo, Gia Nhĩ người mang khuôn mặt đỏ bừng nghiến răng nghiến lợi theo ở phía sau, mấy người lần lượt biến mất vào bên trong cánh cửa,

      Sau khi tiến vào cánh cửa được bao xa, Vân Phong nhìn thấy trước mắt có luồng ánh sáng chói mắt, ánh sáng kia còn chói mắt hơn so với ánh mắt trời. Vân Phong khẽ nheo hai mắt lại, phát Nhục Cầu vai lại có chút bình thường, bộ lông mềm như nhung của nó hoàn toàn cứng lên, tựa hồ như vô cùng hưng phấn. Vân Phong bước đến chỗ ánh sáng kia dừng lại, luồng ánh sáng chói mắt đánh úp lại, khiến Vân Phong chỉ có thể nhắm chặt hai mắt, mà Nhục Cầu vai nhảy ra!

      Vân Phong cả kinh, muốn bắt Nhục Cầu trở lại lại bị thứ ánh sáng phiền phức chiếu vào mà có chút thể mở mắt, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy bóng đen lướt qua trước mặt. Sau khi dễ dàng gì mới có thể thích ứng với ánh sáng mà mở mắt ra lần nữa, Vân Phong có chút sợ ngây người.

      "Đây là... Đây là!" Giọng đầy kích động của Gia Nhĩ truyền đến từ phía sau, lảo đảo chạy đến bên cạnh, mặt đều là vẻ thèm muốn. Nhìn tất cả trước mắt, cho dù thân phận của Gia Nhĩ có là triệu hồi sư, cũng có chút thể kiềm chế.

      "Trời ơi!" Tiêu Tiêu bụm miệng, có chút dám tin tưởng điều mình thấy trước mắt: "Những thứ này... Tất cả đều là..."

      "Khoáng thạch, mà còn là khoáng thạch cao cấp, vô cùng có khả năng có thể có khoáng thạch cực phẩm." Mục Thanh ở bên cạnh bình tĩnh câu, tuy mặt ngoài rất bình tĩnh thong dong nhưng ngữ điệu cũng run lên nhè rồi.

      Trước mặt mọi người là mảnh đất , mà từng đống loé sáng gì đó mặt đất này, đúng là khoáng thạch cao cấp! Luồng ánh sáng chói mắt kia cũng là do người chúng phát ra. Tuy khu vực này lớn, nhưng nhìn qua cũng , tuy những thứ khoáng thạch này phân bố đều, nhưng số lượng cũng rất kinh người. Mà nhìn thấy lực lượng kinh người chứa bên trong những khoáng thạch này, nhìn thấy, vậy mà toàn bộ đều là khoáng thạch cao cấp.

      "Khoáng thạch cao cấp hiếm có bên ngoài, ở trong này lại như cỏ dại rồi." Khúc Lam Y thấp giọng câu, Vân Phong nhìn thấy cũng có chút ngạc nhiên, nơi này lại có nhiều khoáng thạch cao cấp như vậy, nếu mang tất cả những thứ này , trở thành người giàu có nhất vùng đất này, ai có thể kẻ đó xếp thứ hai!

      "Khu vực này, chi năm năm!" Gia Nhĩ gầm câu, hốc mắt đỏ lên, khoáng thạch cao cấp lấy số lượng như vậy mà xuất ở nơi này, căn bản chính là giấc mơ! Căn bản chính là chuyện có khả năng! Dieenndkdan/leeequhydonnnMà còn rất có khả năng xuất khoáng thạch cực phẩm! Số lượng khoáng thạch cao cấp nhiều như thế, có khoáng thạch cực phẩm cũng chừng!

      Vân Phong cười lạnh tiếng: "Chia năm năm? Tính toán của ngươi lại rất nhanh trí, tuy nhiên trước đó ba đế quốc có ước hẹn, dựa vào bản lĩnh riêng."

      Hô hấp của Gia Nhĩ căng thẳng, cả người làm gương mà lao ra về phía trước, Tiêu Tiêu và Mục Thanh cũng nhanh chóng bắt đầu hành động. Khúc Lam Y nhìn thấy khỏi khinh thường nhếch môi, Ngao Kim nhìn thấy dáng vẻ nhanh chậm của Vân Phong, khỏi hỏi: "Nha đầu, chúng ta ra tay sao?"

      Khóe môi Vân Phong khẽ nhếch, bước chân chậm rãi tiến vào trong mảnh đất này, bên chân có từng đống khoáng thạch ca cấp, tản ra ánh sáng rực rỡ cùng lực lượng vô cùng thuần khiết, nhưng Vân Phong lại dừng lại chút nào. Ba người Mục Thanh gấp gáp vô cùng, căn bản còn rảnh để bận tâm đến tình huống của mấy người Vân Phong.

      " vội, thứ ta muốn phải là khoáng thạch cao cấp." Vân Phong cười về phía bên trong, Tiểu Hỏa và Lam Dực cũng cười. Đúng vậy, có vật ở trong này, thứ chủ nhân muốn đương nhiên phải là khoáng thạch cao cấp rồi.

      Tiến lên đến giữa mảnh đất, Vân Phong quan sát bốn phía phen: "Nhục Cầu!" Hét lên câu, tiếng kêu của Nhục Cầu truyền đến từ địa phương lân cận, vô cùng vui vẻ. Vân Phong cười cười, sải bước tới, có Nhục Cầu tìm kiếm khoáng thạch cực phẩm, thứ nàng muốn tất nhiên phải là khoáng thạch cao cấp.

      Theo hướng tiếng kêu của Nhục Cầu, Vân Phong trước, nhìn đến khoáng thạch cao cấp ở bên cạnh. Sau khi đến khu vực, Vân Phong có thể cảm nhận được ràng ở nơi nào đó trong mảnh đất này tản ta năng lượng mạnh mẽ, sau khi được đoạn đường, Vân Phong liếc thấy nơi có bóng dáng Nhục Cầu ăn đến vô cùng vui vẻ.

      Thân thể mềm như nhung ngồi xổm ở nơi đó, móng vuốt cứ ném từng viên khoáng thạch cực phẩm vào trong miệng, ăn đến vô cùng khoái trá. Khúc Lam Y nhìn thấy khỏi kêu lớn vì đau lòng, khoáng thạch cực phẩm đấy! Lại bị Nhục Cầu này ăn như vậy, đúng là phung phí của trời!

      Vân Phong quan sát chút, mảnh đất chứa khoáng thạch cực phẩm cũng rất lớn, nhưng số lượng cũng nhiều bằng khoáng thạch cao cấp. Nơi xuất khoáng thạch cực phẩm cũng đều ở mảnh đất bên cnahj, mà nơi này dường như còn có chút kì quái.

      Vân Phong tiếp tục tới mảnh đất có khoáng thạch cực phẩm, càng về phía trước khoáng thạch cực phẩm càng thưa thớt, đến cuối dùng hoàn toàn biến mất.

      " còn nữa sao?" Vân Phong hơi nhíu mày, tuy là biến mất, nhưng vẫn có thể cảm nhận được dao động năng lượng ngầm của khoáng thạch cực phẩm. Chính là ở chỗ này, mà còn dao động rất mạnh, vô cùng mạnh mẽ.

      mặt đất có thứ gì, loại dao động này còn có thể truyền đến dữ dội như vậy, chẳng lẽ... Đột nhiên con ngươi đen của Vân Phong dời xuống, dưới nền đất!

      "Ầm!" tiếng vang lớn truyền đến, mặt đất chấn động dữ dội, cả khu vực đều rung chuyển. Ba người Mục Thanh khai thác khoáng thạch nhận thấy được chấn động này đều hoảng hốt, động tác tay Gia Nhĩ cành nhanh hơn, liều chết khai thác! vốn nghĩ nên mang về thêm nhiều khoáng thạch cao cấp hơn nữa, rồi xem thử nơi này phát sinh cái gì khác thường. Nhìn khoáng thạch cao cấp có thể thấy được ở phía xa, Gia Nhĩ đỏ mắt, cực kỳ cam lòng, có thể lấy thêm, có thể lấy thêm.

      Bỗng nhiên bóng đen thoát ra từ trong mặt đất bị vỡ, Vân Phong chưa kịp nhìn thử đó là cái gì, chỉ cảm thấy cánh tay ôm eo của mình, cả người bị người này mang khỏi mặt đất, đáp xuống khoảng rất xa.

      "Tiểu mỹ nhân, ngây người lúc này đúng là chết đâu."

      tiếng xa lạ vang lên bên tai Vân Phong, đập vào trong mắt Vân Phong là đôi mắt đào hoa, ánh sáng tối tăm lưu chuyển bên trong, vô cùng mê người. Nhất thời sắc mặt Vân Phong đen lại, khuỷ tay nhanh chóng đánh về phía sau, đôi mắt đào hoa kia gập người né tránh công kích của Vân Phong: "Tiểu mỹ nhân, ngươi lại có thể đối xử với ân nhân cứu mạng của mình như thế sao?"

      Sắc mặt Vân Phong trở nên trầm, khuôn mặt này nàng xa lại, nàng gặp qua nam nhân này ở hội đấu giá tại Bách Thành, nhưng tại lại chạm mặt ở nơi này!: "Ngươi là ai? Vào đây bằng cách nào?" Vết rạn mặt đất vẫn tiếp tục lan ra, đôi mắt đào hoa kia chớp chớp, mái tóc ngắn buông xuống bên mặt khiến nhìn qua có chút thần bí, gương mặt tuấn tú mang theo ý cười: "Nơi này cũng quy định người khác thể tới, ta xuất ở đây cũng có gì lạ."

      "Ầm." Tiếng động lớn hơn lại vang lên, mặt đất càng chấn động dữ dội. Cách chỗ Vân Phong xa, mảnh đất này đột nhiên bị bắn ra, vô số đất đá bay về phía hai người: "Thổ thuẫn."

      Thổ nguyên tố nhanh chóng xuất trước mặt Vân Phong, ngăn cản toàn bộ đất đá này ở bên ngoài, đôi mắt đào hoa kia vô cùng nhanh nhẹn mà nhảy đến phía sau thổ thuẫn của Vân Phong: "Tiểu mỹ nhân, mượn lá chắn của ngươi chút."

      "Ngươi...!" Vân Phong còn chưa kịp gì, quyền vung lên. Lúc này tiếng hét lớn lo lắng của Khúc Lam Y lại truyền đến: "Vân Phong, phía sau!"

      Vân Phong bất chợt quay đầu, thổ thuẫn trước người bị đánh nát. Con ngươi đen trầm xuống, cả người lấy tốc độ nhanh đến khó tin mà quay về, quả đấm tràn đầy ánh sáng rực rỡ rang rơi vào mảnh đất Vân Phong vừa mới đứng!"

      Mảnh đất này bị quả đấm đánh trúng, nhất thời lõm xuống thành cái hố sâu. Vân Phong tránh được công kích vừa rồi, còn có tâm tư để quản tên có đôi mắt đào hoa kia, nắm ma trượng cấp bậc quân chủ chặt trong lòng bàn tay, đột nhiên Vân Phong quát khẽ: "Hoả tiễn!"

      Hoả nguyên tố mạnh mẽ nhanh chóng tập hợp mà thành, hoá thành những múi tên nhằm về bóng dáng vĩ đại trước mặt, Vân Phong cũng nhân cơ hội này mà nhanh chóng lui người về phía sau, kéo ra khoảng cách với thứ khổng lồ này.

      "Grào!" tiếng gầm rú tức giận, tiếp theo là tiếng nổ rung trời. Mũi tên lửa dưới quyền công kích nặng nề của thứ khổng lồ kia hoá thành mảnh vỡ, hoàn toàn tiêu tán trong trung.

      Khúc Lam Y kéo Vân Phong lại đây, Tiểu Hoả và Lam Dực cũng chạy đến, bảo vệ Vân Phong ở phía sau.

      Lúc này Vân Phong mới nhìn rốt cuộc thứ trước mắt là cái gì, thân thể khổng lồ này đều được che kín bởi những thứ lóng lánh gì đó, những thứ kia vậy mà đều là khoáng thạch cực phẩm! Toàn thân đều được phủ kín bởi khoáng thạch cực phẩm, đây là sinh vật được tạo thành bởi khoáng thạch cực phẩm!

      Khoáng thạch cực phẩm đều được tập trung ở sinh vật này. Tinh Nguyên thảo cũng có ma thú bảo vệ, như thế nơi có nhiều khoáng thạch cực phẩm như vậy có ma thú bảo vệ cũng có gì lạ! Ma thú bảo vệ khoáng thạch cực phẩm đương nhiên có năng lực hấp dẫn khoáng thạch cực phẩm, thể trách được lại thấy tung tích của khoáng thạch cực phẩm, ra là đều ở người nó!

      " khó có được, lại là cực phẩm tinh thạch vương." Diệu Quang câu, con ngươi màu xám trắng đánh giá người cực phẩm tinh thạch thú: "Độ dày của khoáng thạch cực phẩm rất cao, tiểu nha đầu, nếu có thể thu phục nó, chẳng khác nào có thể có được mạch khoáng vĩnh viễn cạn kiệt."
      "Mạch khoáng vĩnh viễn khô kiệt?!"

      Diệu Quan cười ha ha, chất giọng khàn khàn cười rộ lên có chút khó nghe: " biết sao? Cực phẩm tinh thạch thú chỉ có năng lực hấp dẫn khoáng thạc cực phẩm, loại cực phẩm tinh thạch vương này, còn có khả năng sản sinh ra khoáng thạch."

      Đột nhiên trong lòng Vân Phong dâng trào luồng nhiệt huyết, mạch khoáng vĩnh viễn khô kiệt! khi có được, khoáng thạch cực phẩm còn là thứ có thể gặp mà thể cầu nữa! Về sau Vân gia cũng bước lên bậc thang mới!

      Cực phẩm tinh hạch vương, nàng muốn rồi!

      "Nó cũng dễ dàng bị bắt như vậy. Đầu tiên, dùng ma pháp của ngươi mà công kích nó là có hiệu quả." Diệu Quang thong thả xong, đôi mắt màu xám trắng đánh giá cực phẩm tinh thạch vương: "Ta giúp ngươi được, công kích của ta cũng có hiệu quả với nó."

      Vân Phong lặng lẽ nắm chặt nắm đấm, như vậy, chỉ có thể dùng lực lượng để giải quyết thôi sao?

      Diệu Quang nhìn lướt qua vẻ mặt Vân Phong, bỗng nhiên cười ha ha, trong mắt đều là hứng thú: "Khi nào ta qua, công kích vật lý hữu hiệu rồi?"

      Nhất thời trong lòng Vân Phong có chút căm tức, quả nhiên tính tình vẫn thay đổi vẫn như cũ, luôn luôn thích cười nhạo nàng, bình thường cũng thích nhiễu loạn như vậy! Vân Phong nắm chặt quả đấm, ma trượng trong tay thu hồi, công kích vật lý có hiệu quả... Rốt cuộc của hiệu quả hay , chỉ có thử qua mới biết được! Con ngươi đen của Vân Phong sáng lên, chủ ý trong lòng quyết định: "Tiểu Hoả, Lam Dực! Công kích ma pháp có hiệu quả với nó, tất cả sử dụng công kích vật lý!"

      Vân Phong ra lệnh tiếng, Lam Dực biến thành hình thái ma thú, thân hình sư ưng bốn cánh ra, mặc dù ưu thế của sư ưng là ở tốc độ cùng ma pháp phong hệ, nhưng bọn họ cũng có đôi cặp vuốt nhọn sắt bén vô cùng!

      "Chậc chậc chậc, đúng là mở rộng tầm mắt." Tên mắt đào hoa nấp ở bên thấy màn trước mắt này, thầm cảm thán: "Vốn cho là tinh thạch vương này cũng khó để thuần phục như vậy, xem ra là ta đánh giá cao bản thân mình rồi. Thôi thôi, tiểu mỹ nhân, coi như ta cho ngươi nhân tình."

      Ba người ngừng khai thác khoáng thạch cực phẩm cũng bị cuốn hút đến đây, ba người khai thác được ít khoáng thạch cao cấp, phải là kiếm được đầy bồn đầy bát. Nhưng lúc ở phía xa thấy được tinh thạc vương khổng lồ như núi, ba người khỏi u mê.

      "Khoáng thạch cực phẩm. . . . . . !" Tròng mắt Gia Nhĩ hoàn toàn đỏ lên, thân thể cũng run lên mấy bận, hận được xông lên phía chiếm con vật mang đầy khoáng thạch cực phẩm người kia thành của mình! Vậy mà rất nhanh lý trí phục hồi, Gia Nhĩ cũng hiểu con quái vật khổng lồ dễ chọc, giữ khoảng cách xa xa mà nhìn.

      "Điều này, làm sao có thể?" Tiêu Tiêu có chút dám tin thứ mình thấy, Mục Thanh ở bên cũng có chút kích động. Những thứ bên trong di tích Vạn Thần, bọn họ mới chỉ bắt đầu thăm dò, cũng khiên cho bọn họ cảm thấy, nơi này giàu có quá mức cách huyền bí.

      "Đừng nghĩ đến những thứ khoáng thạch cực phẩm kia, đó là của Vân Phong." Mục Thanh nhàn nhạt câu, Tiêu Tiêu cũng gật đầu cái, bọn họ cũng có chút tự biết . Gia Nhĩ trả lời, chỉ lạnh lùng nhếch miệng, Vân Phong? Hừ! Sớm muộn gì cũng là của ! Gia Nhĩ lặng lẽ nắm chặt quyền, cứ cho Vân Phong đạt chút, khiến nàng đắc ý lát .

      "Ầm!" tiếng va chạm lớn vang lên, Tiểu Hỏa và Lam Dực dẫn đầu phát động công kích, thân sói màu đỏ sậm cuồn cuộn lao đến, bày móng vuốt bén nhót chỉ thuộc về thân hình ma thú dạng sói ra, xẹt qua tia sáng chói mắt trung!

      "Grào!" Tinh thạch vương phát ra tiếng rống đầy tức giận, xen lẫn với năng lượng dao động của khoáng thạch cực phẩm, trực tiếp nghênh đón móng vuốt của Tiểu Hoả! Mấy khối khoáng thạch cực phẩm bị bong ra, móng vuốt của Tiểu Hỏa chỉ có thể để lại vết thương nhợt nhạt thân thể của tinh thạch vương!

      "Da rất dày đấy!" Tiểu Hỏa rống lên câu. Lam Dực đáp xuống từ trung, kêu lên tiếng lanh lảnh, tốc độ nhanh vô cùng, móng vuốt bén nhọn của sư ưng cũng lao thẳng xuống, trực tiếp công kích vào đầu tinh thạch vương!

      Tinh thạch vương căm tức vung quyền đánh mạnh lên bầu trời. Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên bóng dảng bé vọt ra, dùng tốc độ vô cùng nhanh tiến tới trước người tinh thạch vương, thân thể giẫm lên mấy cục khoáng thạch cực phẩm lồi ra người tinh thạch vương. Nhanh chóng nhảy lên vài cái, tới trước ngực tinh thạch vương!

      Vân Phong nắm chặt quả đấm của mình, rốt cuộc thân thể qua cải tạo của nàng có thể đánh xuyên qua tên khổng lồ này , phải xem thử chút!: "Nhận quyền của ta !" Qủa đấm mạnh mẽ mang theo tiếng gió nhanh chóng xẹt qua, nện vào trước ngực tinh thạch vương: "Ầm!" tiếng vang nặng nề truyền đến từ trước ngực tinh thạch vương. Vân Phong chỉ có cảm giác cánh tay phải của mình bị chấn động đến tê dại, đột nhiên luồng năng lượng trút xuống từ vị trí nắm đấm của mình mới hạ xuống. Con ngươi đen trầm xuống, quả đấm lại nhanh chóng giơ lên lần nữa, hạ xuống mạnh!

      "Ầm ầm ầm ầm ầm!" Tiếng va chạm ngừng vang lên ở trước ngực tinh thạch vương, tốc độ rất nhanh, thậm chí vượt ra khỏi tưởng tượng. Khúc Lam Y trợn mắt há mồm nhìn động tác của Vân Phong, mới để ý chút mà nàng xông ra, tại muốn kéo nàng trở lại cũng thể rồi. Khúc Lam Y cắn môi: " đúng là tính cách thích làm loạn!"

      Ngao Kim nhìn thấy hành động của Vân Phong, da đầu khỏi tê dại, nghe những tiếng ầm ầm vang lên liên tục, dường như Ngao Kim cũng có thể cảm nhận được rốt cuộc nắm đầm Vân Phong vung xuống có bao nhiêu sức lực. Vốn muốn tiến lên giúp tay, nhưng nhìn qua Vân Phong có kế hoạch, Ngao Kim dám tùy tiện tiến lên, chỉ có thể tùy thời chuẩn bị khi có cái gì bất chợt, bảo đảm cho Vân Phong việc gì. Chỉ là khi thấy Vân Phong động tác vung quyền liên tục của Vân Phong, Ngao Kim thào : "Nha đầu coi mình là cái gì vậy? Lại dùng nắm đấm đập vật này?"

      Ba người Gia Nhĩ trốn cách đó xa cũng thấy choáng: " phải làVân Phong nàng phải điên rồi chứ..." Tiêu Tiêu hoàn toàn ngây ngẩn, Mục Thanh cũng có chút ngẩn người, sức lực của nắm đấm kia nhắc nhở , sức mạnh mà Vân Phong phát ra phải là thứ mà triệu hồi sư có thể có, sức lực này cũng kém chiến sĩ bao nhiêu!

      Điều này sao có thể? Mục Thanh nhíu chặt mày, mắt nhìn chằm chằm vào Vân Phong: "Vân Phong. Tới cùng ngươi là gì? Chẳng lẽ, ngươi...!"

      Sắc mặt của Gia Nhĩ là khó nhìn nhất, rất ràng người Vân Phong có rất nhiều thứ mà hề biết. Trong lòng của Gia Nhĩ của đột nhiên nóng lên, quả nhiên Vân Phong có chút kỳ quái, nhất định người của nàng còn có ít đồ tốt! Những thứ đồ này nàng thể giữ được mình!

      Người xem hăng say nhất hẳn phải là Diệu Quang thân, thấy Vân Phong hành động vung quyền như vậy của Vân Phong, Diệu Quang cất tiếng cười to, "Thú vị, quả nhiên rất thú vị." Ánh mắt của mọi người cũng tập trung người Vân Phong, quả hành động mà nàng làm ra là thể tưởng tượng nổi, nhưng lại phát sinh trước mắt cách vô cùng chân !

      Trọng quyền công kích ngừng ràng khiến tinh thạch vương trở nên vô cùng căm tức, bất chợt hai quả đấm vung về phía Vân Phong. Tiểu Hỏa và Lam Dực nhảy lên, vuốt sói cùng vuốt ưng đồng thời công kích, làm nhiễu loạn công kích của tinh thạch vương.

      "Rất tốt!" Vân Phong khen ngợi câu. Hai ma thú tiếp tục làm nhiễu loạn đòn công kích của tinh thạch vương, tinh thạch vương chỉ có hai cái tay, bị Tiểu Hỏa và Lam Dực cuốn lấy, đối mặt với công kích của Vân Phong chỉ còn có thể chống đỡ!

      "Ta cứ tiếp tục!" dfienddn lieqiudoon Vân Phong giơ nắm đấm lên, nhìn thân thể bị vỡ mặt ngoài ở phía trước, thân thể qua cải tạo này của nàng quả nhiên là tệ. Công kích vật lý có hiệu quả, đó là đối với người khác, cũng bao gồm Vân Phong nàng!

      "Ầm ầm ầm!" Lại là những tiếng va chạm liên tục, lại vừa liên tục vung quyền, sức lực mạnh mẽ có thể so với sức lực của ma thú đánh vào trước ngực của tinh thạch vương. Mặt ngoài bóng loáng của khoáng thạch cực phẩm từ từ sinh ra các vết rạn nứt, hơn nữa vết rạn càng lúc càng lớn. Khoé môi Vân Phong mang theo ý cười, xem ra nàng chọn đúng vị trí rồi!

      Nơi này, chính là chỗ yếu ớt nhất của tinh thạch vương!

      "Grào!" Tinh thạch vương phát ra tiếng rống đầy tức giận, còn quan tâm đến công kích của Tiểu Hỏa và Lam Dực, hai trọng quyền cùng nhau đánh úp về phía Vân Phong. Tiểu Hỏa cùng Lam Dực nhìn thấy khỏi hô to tiếng: "Chủ nhân, tránh ."

      Ngao Kim nhìn thấy nhất thời cả người hoá thành luồng sáng vàng xông về phía trước, Khúc Lam Y cũng như thế, tay vừa chuyển, quang nguyên tố nhanh chóng bay về phía Vân Phong. Vậy mà tốc độ công kích của tinh thạch vương lại vô cùng nhanh chóng, chỉ lát nữa đánh người Vân Phong, Vân Phong lại hề tránh né chút nào!

      "Mau tránh ra!" Khúc Lam Y và Ngao Kim nhìn thấy khỏi hét lớn. Hai người nhìn bóng lưng quật cường của Vân Phong, trái tim đều co rụt lại, nếu như nàng xảy ra chuyện gì... thể để cho nàng xảy ra chuyện! Trong lòng của hai người cũng thoáng qua ý niệm như vậy, cho dù có phải dùng chính thân thể của mình để ngăn cản nàng, cũng thể để nàng gặp chuyện may!

      Hai bóng người đồng loạt bay , muốn sống ngăn trở Vân Phong. Tiêu Tiêu nhìn thấy màn nà, trái tim khỏi co lại, Gia Nhĩ nhìn thấy, trong lòng chỉ liên tục hô lên, chết chết !

      Tên mắt đào hoa trốn ở bên kia xem trò vỗ tay cái: "Tiểu mỹ nhân cũng có người theo đuổi, xem ra ta có thêm mấy đối thủ cạnh tranh rồi. Chỉ là. . . Nếu như có thể chết hai tên, cũng tồi."

      Khúc Lam Y cùng Ngao Kim đều muốn sống mà xông về phía trước, Vân Phong nhận thấy trọng quyền của tinh thạch vương vung về phía mình, trốn né. Vân Phong hít sâu hơi, lại nắm chặt nấm đấm lần nữa, hạ xuống mạnh!

      "Rắc rắc, rắc rắc. . . . . . !" Vết rạn của khoáng thạch cực phẩm trước ngực tinh thạch vương càng lúc càng lớn. Vân Phong để ý đến tiếng gió sau đầu, quả đấm trong tay lại vung mạnh xuống lần nữa: "Rầm!" Đột nhiên mảnh khoáng thạch cực phẩm trước ngực tinh thạch vương bị bong ra, mà trong thân thể của tinh thạch vương, có đôi mắt toả sáng đối diện trực tiếp với Vân Phong!

      Đôi môi đỏ mọng hơi cong lên, quả đấm của Vân Phong trực tiếp xuyên thủng khoáng thạch cực phẩm trước ngực tinh thạch vương, đột nhiên tiến vào dò xét.

      Năm ngón tay duỗi ra, đưa thẳng về phía trước!

      "Ngươi là của ta rồi!"
      Last edited: 27/6/16
      Tôm ThỏB.Cat thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 62: Vân!

      Khoáng thạch cực phẩm trước ngực tinh thạch vương bị Vân Phong đánh nát hoàn bằng quyền, bên trong lồng ngực của tinh thạch vương lại phải là thực thể mà là chân , có điều khác thường! Bàn tay của Vân Phong dò xét phía trong, đột nhiên ánh mắt loé sáng kia chớp loé, Vân Phong chỉ cảm thấy có xúc cảm lướt qua mu bàn tay, bóng đen nhanh chóng thoát ra khỏi thân thể tinh thạch vương, muốn cướp đường mà chạy!

      "Ngươi chạy thoát được đâu." Vân Phong hét lớn tiếng, tinh thàn lực nhanh chóng trào ra khắp thân thể, nhanh chóng hoá thành bàn tay vô hình vừa mạnh mẽ vừa chuẩn xác định bắt lấy bóng đen bay ra kia!

      Tốc độ chạy trốn của bóng đen càng nhanh hơn, bàn tay tinh thần lực trong trung của Vân Phong cũng vô cùng nhanh. tại tinh thạch vương còn bất cứ hành động gì, tựa như cơ thể mất trái tim mà đứng ở nơi đó. Khúc Lam Y và Ngao Kim nhìn thấy cũng khỏi thở phào nhõm, nhìn thấy bóng dáng ngừng trốn chạy trong trung, hai người cũng gia nhập đại quân săn.

      Tất cả nguy hiểm được giải trừ. Tiểu Hoả và Lam Dực cũng gia nhập đội ngũ săn. Tốc độ của mấy người này đều nhanh vô cùng, lúc này bầu trời xuất mấy bóng đen, nhưng thứ gì đó chạy trốn còn nhanh hơn bọn họ, dường như còn có ý trêu chọc, thậm chí Vân Phong còn có thể nghe được từng tiếng cười nhạt .

      Vân Phong lướt qua thứ này mấy lần, bàn tay lớn do tình thần lực hoá thành cơ hồ cũng tóm lấy mấy lần, nhưng vật này đều thoát được. Thân thể nó vô cùng trơn nhẵn, chút cảm giác thô ráp, muốn bắt lấy quả rất khó khăn.

      Vân Phong hơi ngừng lại, nhìn bóng đen tán loạn trong trung xung quanh, nhìn quỹ đạo chuyển động tự do của nó, ràng vật này đũa giỡn bọn họ bằng tốc độ gì sánh bằng của nó.

      Chỉ cần nhanh hơn tốc độ này, là có thể tóm được nó! Ý nghĩ của Vân Phong vừa mới xuất , tiếng kêu vang dội lại nhanh chóng vang lên: "Na na!" Tiếng kêu vang dội này khiến Vân Phong nhịn được mà thoáng qua ý cười, Nhục Cầu nhanh hơn nó xuất rồi!

      Tiếng kêu vui vẻ của Nhục Cầu vang vọng bầu trời, chỉ thấy bóng đen vọt tới rất nhanh, thẳng đến bóng dáng chạy trốn trong tủng. Có chút ngoài ý muốn, tựa hồ như gặp khắc tinh, bỗng nhiên trận tuyến của vật chạy trốn ngừng bị rối loạn. Đột nhiên tốc độ lại nhanh hơn, nhưng đường chạy trốn lại lộn xộn thôi, tựa hồ là chạy loạn cả lên, ngừng va chạm trong trung lúc, liền mất phương hướng mà chạy tới chỗ Vân Phong, chui vào trong lòng Vân Phong!

      Vân Phong ngạc nhiên, vật này chui thẳng vào lòng mình, Vân Phong chỉ có thể nhanh chóng dùng tay ôm nó lại. cảm giác mát lạnh thoải mái truyền đến từ tay, chút cảm giác thô ráp, hoàn toàn trơn bóng, nhẵn nhụi. Vật lạnh run chui thẳng vào lòng Vân Phong, cảm thấy được nó sợ hãi, Vân Phong cúi đầu: chút lông, toàn thân đều trong suốt óng ánh sáng bóng. Vân Phong tay lướt qua đầu của vật , lập tức vật ngẩng đầu lên, điềm đạm đáng nhìn Vân Phong, dáng vẻ như con sóc, nhưng cả người lại lớn hơn sóc vài lần.

      "Na na!" Tiếng kêu của Nhục Cầu đến trước mặt. Vân Phong chỉ thấy vật trong lòng lại sợ đến mức muốn chạy trốn, Vân Phong dùng sức ôm chặt lấy: "Nhục Cầu! Dừng lại!" Gọi tiếng, bóng dáng bổ nhào qua của Nhục Cầu dừng lại ngay lập tức, Vân Phong nhìn dáng vẻ nước miếng chảy ròng ròng của Nhục Cầu, bất đắc dĩ cười, vật này mới đúng là thứ được gọi là tinh thạch vương.

      Nhục Cầu muốn ăn nó, thể trách nó lại sợ hãi như vậy.

      Thân thể mềm như nhung của Nhục Cầu bay đến bả vai Vân Phong, Vân Phong cũng có thể cảm giác được luồng lửa nóng truyền ra từ trong mắt Nhục Cầu. Chẳng qua thứ này ăn được, quả nó tương đương với mạch khoáng cực phẩm bao giờ khô kiệt!

      " được ăn nó, có nó khoáng thạch cực phẩm mà ngươi thích mới có thể trở nên vô tận." Vân Phong câu, Nhục Cầu vô cùng uất ức kêu lên hai tiếng, dù sao mỹ vị trước mặt lại thể ăn đúng là có chút thoải mái. Vân Phong cười cười, xoay người, nhìn sinh vật bằng tinh thạch vĩ đại vẫn nhúc nhích kia.

      "Nếu muốn ăn, cái kia cho ngươi." Vân Phong chỉ chỉ, lập tức thân thể Nhục Cầu bay ra, mặt ngoài của sinh vật như núi kia hoàn toàn là khoáng thạch cực phẩm! Phỏng chừng là tất cả khoáng thạch cực phẩm của mảnh đất này rồi!

      Sau khi Nhục Cầu rời khỏi, lúc này vật trốn trong lòng Vân Phong mới dịu . Khúc Lam Y và Ngao Kim tới, đều tò mò nhìn tiểu gia hoả này: "Đây là cái gì? Khoáng thạch sao? Ngao Kim híp mắt nhìn chăm chú hồi, phun ra câu."

      "Đây chỉ là thứ gọi là khoáng thạch thành tinh thôi." Khúc Lam Y cười ha ha: "Tiểu Phong Phong có nó, tương đương với việc có trợ lực rất lớn."

      "Phải chúc mừng tiểu mỹ nhân rồi!" giọng lười nhác vang lên. Mấy người đều nâng mắt nhìn lại, lại nhìn thấy tên mắt đào hoa tới, tia sáng tối tăm lưu chuyển trong cặp mắt kia như phát ra sóng điện vô hạn, chẳng qua có hiệu quả đối với Vân Phong.

      "Nơi này lại có người khác." Khúc Lam Y híp mắt nhìn tên mắt đào hoa, đối với kẻ xuất bất ngờ này, biểu ra địch ý đặc biệt.

      " thể tưởng tượng được là vẫn còn tiểu mỹ nhân nữa." Chân mày của tên mắt đào hoa nhếch lên đầy thâm thuý, ánh mắt đánh giá Khúc Lam Y chút, nhếch môi cười: "Chẳng qua cũng chỉ là nhân (gay đó :v)."

      Vân Phong sửng sốt, đột nhiên tầm mắt của Ngao Kim quét về phía Khúc Lam Y, có chút kinh ngạc: " ngươi là cái gì?"

      Khúc Lam Y cười ha ha, thân thể mềm mại xương vặn vẹo cái: " nghe sao, là nhân đấy."

      Vật trong lòng Vân Phong giật giật, khoé môi của tên mắt đào hoa nhếch môi: " thu lại sao? Thứ này có thể làm thánh nhân biến thành ma quỷ dấy."

      Ánh mắt Vân Phong quét về phía ba người Gia Nhĩ tới, lập tức nhét vật này vào trong vòng tay gian của mình. Trái lại vật cũng chống cự, có lẽ nó cũng có hảo cảm với Vân Phong, nếu lúc bỏ trốn vì tính mạng của mình cũng chui vào lòng Vân Phong.

      "Ngươi là ai?" tiếng gầm vô cùng tức giận truyền đến, sắc mặt của Gia Nhĩ đen hoàn toàn. Nhìn tên mắt đào hoa đứng ở nơi đó, tựa như tên tự tiện xâm nhập vào địa bàn của mình, trong lòng của Gia Nhĩ, tên mắt đào hoa liền có thân phận như vậy.

      Chân mày của tên mắt đào hoa nhướng lên, cũng trả lời câu hỏi của Gia Nhĩ, Mục Thanh và Tiêu Tiêu cũng mang ánh mắt bất thiện: "Ngươi là ai? Rốt cuộc ngươi tiến vào nơi này bằng cách nào? Lại am hiểu di tích Vạn Thần như vậy!" Giờ phút này Gia Nhĩ như con báo bị chọc giận, gào thét lên với tên mắt đào hoa. Tên mắt đào hoa vừa nghe: "Di tích Vạn Thần?"

      Vân Phong nhíu mày: "Ngươi biết đây là đâu sao?"

      "Vân Phong, đây là người mà ngươi mang vào sao?" Ánh mắt của Gia Nhĩ quét về phía Vân Phong, giọng điệu cũng có thiện ý, vẻ mặt Vân Phong

      [​IMG]

      "Tiểu mỹ nhân..."

      "Câm miệng!" Giọng lạnh lẽo của Vân Phong truyền đến, mặt trở nên u ám. Tên mắt đào hoa mỉm cười nghe lời mà im lặng, Khúc Lam Y ở bên cạnh cười vui sướng khi người gặp hoạ, sắc mặt của Ngao Kim cũng có phần khó chịu, nam nhân này quá nhiều chuyện!

      "Ta phải là tiểu mỹ nhân, còn gọi nữa cút !" d ie n dan l e qu y d o n

      Tên mắt đào hoa cười ha ha: " khi như vậy, ta đây liền gọi tên của ngươi, Vân Phong sao?"

      Con ngươi đen của Vân Phong hơi đảo qua: "Tuỳ ngươi."

      Tên mắt đào hoa cười đến tét miệng, nhìn qua cực kỳ vui vẻ: "Phong nhi, ngươi có thể gọi ta là Trường ca."

      Bỗng nhiên da gà toàn thân của Vân Phong nổi lên, sắc mắt của Khúc Lam Y và Ngao Kim trầm xuống, Tiểu Hỏa và Lam Dực cũng câm nín gì. Vân Phong mím môi: "Đừng có gọi ta là Phong nhi, chỉ có người thân của ta mới có thể gọi ta như vậy."

      Tên mắt đào hoa lấy tay sờ khoé môi của mình, đôi môi hồng nhuận đầy đặn, tựa hồ như dụ dỗ người nhắm nháp: "Chỉ có người thân thôi sao? Ta đây giống như thân nhân của ngươi, ngươi xem thân phận phu quân thế nào?"

      " đủ chưa?" Sắc mặt của Vân Phong khó coi đến mức thể nhìn được nữa, tay đă bắt đầu nắm chặt, rất có khả năng vung quyền vào khuôn mặt đáng ăn đòn này. Tên mắt đào hoa cười cười, biết điều thêm gì nữa, nhún nhún vai ngậm miệng lại. Mới vừa yên tĩnh được lúc lại mở miệng lần nữa: "Suy xét chút , ta lòng đấy."

      Vân Phong để ý đến, con ngươi đen nhìn chằm chằm vào phía trước, đến tận cùng của mảnh đất này, cánh cửa khổng lồ xuất ngay trước mắt. Vân Phong nhìn thấy hoa văn phức tạp khắc cánh cửa kia, đáy mắt hơi trầm xuống.

      "Xem ra, cuối cùng cũng đến nơi di tích Vạn Thần chân chính rồi." Khúc Lam Y ở bên cạnh giọng , Vân Phong gật đầu, tinh thần lực dồi dào tràn ra, hoá thành bàn tay vô hình bao trùm cánh cửa lớn, dùng sức chút, cánh cửa vĩ đại biết bị đóng kín bao nhiêu năm, cuối cùng cũng bị đẩy ra. Cùng với loại thời gian tang thương được khắc lên, còn có tiếng động lớn vang lên, cánh cửa từ từ rộng mở trước mặt mọi người.

      " thôi." Vân Phong câu, bước vào bên trong, đoàn người cũng theo vào. Đây là con đường dài tối tăm, tựa hồ là hành lang dài đằng đẵng, tiếng bước chân ngừng vang vọng trong này, bốn phía đều trống vắng, thể thấy được tới cùng là có thứ gì, chỉ có chút ánh sáng mở nhạt chiếu lên mặt đường.

      Bỗng nhiên Vân Phong dừng bước, những người theo ở phía sau cũng dừng lại, đây là con đường chia nhánh, bốn phía chia thành bốn đường khác nhau, mỗi đường thông về hướng. Vân Phong vừa thấy biết đây là bốn khu vực có công dụng khác nhau bản đồ, tuy nhiên trí nhớ về bản đồ hoàn toàn mơ hồ, Vân Phong cũng nhớ được rốt cuộc những con đường kia thông đến nơi nào, cả đoạn đường này vẫn chưa quan sát lại bản đồ.
      "Có chữ viết." Tiếng của Tiêu Tiêu truyền đến, tất cả mọi người nhìn lại, mặt tường xiêu vẹo ở bên cạnh có khắc hàng chữ: còn lối về.

      Vân Phong khẽ cau mày, như vậy xem ra chỉ có thể lựa chọn con đường để tiếp, cho dù muốn quay về cũng còn khả năng rồi: "Chúng ta chọn trước!" Gia Nhĩ câu, thầm với Mục Thanh và Tiêu Tiêu hồi, mặt Gia Nhĩ mang theo ý cười: "Vân Phong, đừng quên quy củ mà các người định."

      Vân Phong nhíu mày, biết Gia Nhĩ có tính toán, khoé môi cười lạnh: "Đương nhiên là chưa từng quên, ba đại đế quốc thể đường giống nhau."

      "Được, nếu như chưa quên, ba người chúng ta mỗi người chọn đường, mà các ngươi chọn cái còn lại."

      Vân Phong cười ha ha: "Có thể, tuy nhiên chúng ta ước định là ba đại đế quốc, hề tính ngươi ở trong."

      Đột nhiên sắc mặt của Gia Nhĩ trầm xuống: "Ngươi cứ phải tranh đoạt với ta sao?"

      Vân Phong lại cười: "Lời này sai rồi, nếu phải là do ngươi, sao ta lại phải cướp đoạt?"

      Sắc mặt Gia Nhĩ đen lại, cần nghĩ cũng biết tại mình hoàn toàn chịu thiệt rồi. Vân Phong nhàn nhạt quét mắt nhìn ba người cái: "Các ngươi chọn , chúng ta đợi."

      Tiêu Tiêu và Mục Thanh đều có chút vui mừng mà cười cười, rất nhanh hai người chọn con đường mà tiến vào. Gia Nhĩ mang vẻ mạt xanh mét đứng ở kia, cắn răng, nhìn hai con đường còn lại, tuỳ tiện chọn con đường rồi tiến vào.

      "Chúng ta phải làm sao bây giờ?" Ngao Kim nhìn con đường còn lại, vô cùng phiền phức mà đau đầu: "Quản quy củ làm gì, dứt khoát vào là được!"

      "Dù sao Phong Vân đế quốc cũng chỉ làm ra vẻ mà thôi." Khúc Lam Y khinh thường hừ câu, nhìn nhìn xung quanh: "Nhục Cầu, ngươi dẫn đường ."

      Đột nhiên Nhục Cầu vai Vân Phong đứng lên, thân thể nhảy cái lên đầu Tiểu Hoả, thấp giọng kêu vài tiếng. Tiểu Hỏa nghe xong mở miệng : "Nó những con đường kia đều giống nhau, cuối cùng đều thông về chỗ."

      Mấy người vừa nghe được đều giật mình, di@en*dyan(lee^qu.donnn) Vân Phong lấy bản đồ ra, tên mắt đào hoa vừa thấy cực kỳ tò mò: "Loại đồ này ngươi cũng có sao?"

      Vân Phong đáp lời, nhìn kỹ khu vực được vẽ bản đồ, bốn khu vực lớn nằm trong nửa vòng tròn. Vân Phong lại nhìn kỹ lại, bốn khu vực lớn chiếm nửa vòng trong, mà nửa còn lại lại là chỗ trống.

      " khi như vậy, chúng ta cứ chọn ." Vân Phong cất bản đồ, chọn con đường ở giữa: "Ngươi chọn đường nào, tuỳ ngươi." Vân Phong câu với tên mắt đào hoa. Tên mắt đào hoa cười cười: "Đường ngươi chọn, tất nhiên là ta phải theo rồi."

      Vân Phong để ý đến nữa, dẫn đầu tiến vào, Khúc Lam Y và Ngao Kim theo ở phía sau, nhưng người còn lại đều bắt kịp, Khu vực này vô cùng yên tĩnh, qua lối dài này, cuối cùng mấy người Vân Phong cũng tới được nơi cần tới. Đây là khu vực hình bán nguyệt, trong khu vực này có vài toà kiến trúc bị phân tán hỗn độn, có chút vẫn còn hoàn hảo, có số chỉ còn lại tường đổ.

      Nơi này hẳn là chỗ mà gia tộc từng sinh sống, Vân Phong nhìn những thứ kiến trúc này, còn có những khu vực được phân chia công dụng, có khả năng gia tộc sinh tồn trong này đến khi hoàn toàn diệt vong. Dựa vào khu vực đầy tinh thạch kia, đây ắt hẳn phải là gia tộc tương đối giàu có, nếu gia tộc này vẫn còn tồn tại, thể nghi ngờ bọn họ là kẻ mạnh nhất.

      Mấy người đứng giữa những thứ kiến trúc này, nhìn trạng của những kiến trúc này, tuy cách thời gian khá lâu, nhưng vẫn còn nhận thấy được nơi này vẫn còn dấu vết sinh hoạt lưu lại. Vân Phong quan sát hồi, rốt cục cho ra kết luận, nơi bọn họ tiến vào là khu dân cư, bởi vì đại bộ phận nơi này đều là phòng ốc cư trú, cũng có bất kỳ thứ gì khác.

      Vân Phong khỏi ngạc nhiên, trải qua bao nhiêu năm tháng suy tàn, nơi này vẫn còn có thể được bảo tồn đến mức này, thể đây là kỳ tích.

      Lúc qua toà nhà, tầm mắt của Vân Phong dừng lại ở chỗ nào đó. cánh cửa của căn phòng này, phía có khắc loại ấn ký bằng đồng, mờ đến mức lắm cuối cùng là khắc cái gì, đây chắc là huy hiệu của gia tộc rồi.

      Chưa từng dừng lại lâu, cứ tiếp tục tiến lên phía trước, sau khi thấy được cái huy hiệu kia Vân Phong phát , dường như mỗi cánh cửa đều có khắc ấn ký này. Cả gia tộc này hoàn toàn biến mất rồi sao? Hay vẫn nên là bị người đuổi tận giết tuyệt ở trong này.

      "Xem ra, chúng ta đến tận cùng rồi." Giọng nhàn nhạt của Khúc Lam Y truyền đến. Những toà nhà xung quanh mọi người đến tận cùng, xem ra bốn khu vực lớn thông đến cùng chỗ, bởi Vân Phong thấy được ba người Gia Nhĩ, Tiêu Tiêu và Mục Thanh. Lúc mọi người chạm mặt lần nữa, ba người kia đều giật mình, Gia Nhĩ ngoại trừ giật mình còn có chút tức giận.

      "Các người có tìm được gì ?" Sắc mặt Gia Nhĩ trầm liếc cái, Tiêu Tiêu và Mục Thanh đều lắc đầu: " có, cái gì cũng có."

      Gia Nhĩ quét mắt về phía Vân Phong. Vân Phong cười: "Ngươi nghĩ rằng ta tìm được sao?"

      Khoé môi Gia Nhĩ nhếch lên: "Mẹ nó, nơi này cũng chỉ là cái xác bị vét sạch! Cái gì cũng có!"

      Sắc mặt của Tiêu Tiêu và Mục Thanh có chút khó coi, hai người bọn họ có tí thu hoạch nào, tìm lần tất cả các góc cũng giống như Gia Nhĩ , nơi này giống như bị quét sạch. Chẳng lẽ bọn họ liều sống liều chết tiến vào, chỉ lấy khoáng thạch cao cấp rồi ra ngoài sao? Khoáng thạch cao cấp cũng phải là cái gì vô cùng hiếm có, đây phải là tiền mất tật mang sao!

      " Hẳn là có người tới trước bước, vơ vét còn gì rồi." Gia Nhĩ nhìn tên mắt đào hoa. Lập tức tên mắt đào hoa cười lạnh: "Vận khí của ta tốt như vậy sao?"

      "Vận khí có tốt hay cũng liên quan tới ngươi, vẫn có thể dựa vào bản lĩnh riêng." Vân Phong câu, sắc mặt Gia Nhĩ trầm xuống, Tiêu Tiêu và Mục Thanh cũng như vậy, bọn họ có bản lĩnh, tất nhiên cũng có được thứ gì, cho dù có bị nam nhân kia lấy toàn bộ, bọn họ cũng thể can thiệp.

      "Biết là ngươi giúp ta mà." Tên mắt đào hoa cười ha ha, Khúc Lam Y ở bên lạnh lùng trả lời: "Phi, phải là tiểu Phong Phong giúp ngươi, nàng chỉ ghét phiền phức mà thôi."

      "Na na!" Nhục Cầu kêu tiếng, giọng của Tiểu Hoả truyền đến từ trong đầu Vân Phong: "Chủ nhân, Nhục Cầu phía trước có đường."

      Con ngươi đen của Vân Phong quét tới, nơi mọi người đứng là khoảng sân , mà từng mặt của quảng trường là bốn khu vực lớn, mặt khác là bức tường đá, vừa thấy liền biết là ngõ cụt, Vân Phong cũng hiểu , khu vực trống bản đồ, mới đúng là khu vực có giá trị của cuộc thăm dò!

      Tiểu Hỏa và Nhục Cầu ngừng lại tới lui cạnh vách tường kia, những người khác đều biết bọn chúng làm gì. Tiêu Tiêu và Mục Thanh suy xét về vấn đề phải trở về như thế nào, Gia Nhĩ ở bên trầm mặc gì, hiển nhiên cam lòng rời như vậy, nhưng khi hai người này rời khỏi, cũng còn khả năng để ở trong này.

      dinendian.lơqid]onRốt cuộc Tiểu Hoả cũng dừng lại, Nhục Cầu lại kêu tiếng, Tiểu Hỏa gật gật đầu. Đột nhiên móng vuốt sói vung lên, đánh vào bức tường đá trước mắt, đột nhiên bên ngoài bức tường xuất từng vết rạn nứt , Tiểu Hoả liên tục đánh mạnh vài cái, cuối cùng, hồi tiếng đá vỡ vụn vang lên, cánh cửa nữa lại xuất rồi.

      "Chủ nhân...!" Giọng có chút kinh ngạc của Tiểu Hoả vang lên. Vân Phong cau mày tới, hành động đập tường vừa rồi của Tiểu Hoả thu hút chú ý của mọi người, tất cả mọi người nhìn sang đây, khi thấy được cánh cửa ở phía sau, trong lòng ba người Gia Nhĩ nóng lên, xem ra việc thăm dò còn chưa xong!

      Khúc Lam Y, Ngao Kim, mắt đào hoa đều nhích lại gần, ba người Gia Nhĩ chỉ có thể đứng ở phía xa, sau khi mấy người nhìn thấy cánh cửa kia đều có chút kinh ngạc, Vân Phong tới, tầm mắt đảo qua cánh cửa kia, cánh cửa này được bảo tồn rất tốt, thậm chí còn phát ra ánh sáng sáng bóng nhàn nhạt. Góc bên phải của cánh cửa này, thứ ấn ký mà Vân Phong thấy ít lại xuất , mà bây giờ lại hoàn toàn ràng.

      "Tổ tiên..." Giọng của Vân Phong vang vọng trong lòng, kêu gọi vị tổ tiên của Vân gia sống nhờ trong gian tinh thần của mình. Tổ tiên trầm mặc hồi, rốt cuộc cũng mở miệng: "Ta nhìn thấy rồi..."

      Góc bên phải phía của cánh cửa được khắc vô cùng ràng, là chữ mà Vân Phong quá quen thuộc: Vân!

      B.CatTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :