1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiên tài triệu hồi sư - Nhược Tuyết Tam Thiên (Tập 3 c39.3)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 57.1: Cái gì? Có gian tình?


      Vân Phong lập tức xách Nhục Cầu lên, xách nó từ đầu Tiểu Hoả lên đế trước mặt mình. Thân thể Nhục Cầu thoải mái mà lắc lư vài cái, cái đuôi mềm như nhung vỗ vỗ vào mu bàn tay Vân Phong. Vân Phong để ý đến nó, chỉ là đôi mắt lại nhìn chuyên chú vào vật trước mắt này.


      " từng qua di tích Vạn Thần?" Vân Phong nghi ngờ nhíu mày, giọng hỏi. Nhục Cầu gật đầu vài cái, vô cùng uất ức mà nhìn Vân Phong. Lòng Vân Phong đột nhiên nhảy dựng, Diệu Quang ở bên cạnh nhìn Nhục Cầu, đột nhiên nở nụ cười.


      "Bản lĩnh của vật này xem ra còn nhiều hơn so với ta tưởng tượng."


      Vân Phong thầm trong lòng, vô cùng ác ý mà lắc lư thân thể của Nhục Cầu, Nhục Cầu bất mãn kêu vài tiếng. Nếu đổi lại là người khác lắc nó như vậy, chừng miệng của Nhục Cầu lập tức nhào qua hỏi thăm rồi.


      Đối với Vân Phong Nhục Cầu đều vô cùng dung túng, dung túng cho thân cận của nàng, dung túng cho hứng thú ác độc của nàng, thậm chí có lắc lư thân thể của nó như vậy, Nhục Cầu cũng chỉ kháng cự tượng trung vàu cái rồi cũng tuỳ ý Vân Phong.


      Vân Phong gương mặt khả ái kia của Nhục Cầ, lại nghĩ đến chuyện gặp vật này trong mê vụ sâm lâm, biết vì cái gì mà nó lại đột nhiên dính vào, lúc hai người mới gặp nhau lần đầu lại làm ra vẻ rất thân quen. Nhưng lúc đối mặt với người khác, Nhục Cầu lại hung dữ đến doạ người. nhàng buông thân thể Nhục Cầu ra, Nhục Cầu lại nhảy lên đầu Tiểu Hoả, Tiểu Hoả vô cùng bất đắc dĩ mà liếc đỉnh đầu mình cái.


      "Mặc kệ như thế nào, tại chúng ta chiếm được lợi thế trước rồi." Ngao Kim ngồi ở bên cười vô cùng sảng khoái, tâm tình rất tệ. Vận khí của nha đầu tệ, lại có thể có được bản đồ di tích gì đó, là rất mạnh mẽ.


      "Chiếm được thế thượng phong thỉ có chúng ta dễ noi rồi, nhưng tại chúng ta lại theo nhóm." Khúc Lam Y ở bên lười nhác nghịch tóc của mình, đôi mắt mị nhìn Ngao Kim, nhàn nhạt mở miệng, lời này chiếm được đồng ý của Vân Phong.


      Bản đồ này dễ gì mới lấy được, nếu lão nhân kia lấy được nhẫn khế ước của mình, như vậy những người khác liền có lợi đến thể nào hơn được nữa. Muốn nhờ vào bản đồ trong tay mình mà giành lợi ích cho bọn họ, Vân Phong còn phải người cao cả như vậy, huống hồ nhưng người này đến lúc đó cũng chút trợ lực nào cho nàng.


      "Tin tức về bản đồ vẫn nên tiết lộ, sau khi vào di tích Vạn Thần tất nhiên phải bỏ lại bọn ở phía sau. Mục Thanh và Tiêu Tiêu vừa rồi cũng hẳn tin lời ta , hai kẻ kia cũng phải kẻ dễ lừa gạt."


      Những người khác đều gật gật đầu, lúc này đột nhiên có người gõ cửa, Vân Phong cau mày hỏi câu: "Ai?"


      Giọng của Mộc Hoa truyền từ ngoài cửa vào: "Vân Phong, ra dùng cơm chung ."


      Vân Phong cúi đầu đáp lại tiếng, thời gian thăm dò di tích chỉ còn vài ngày, mấy ngày nay vẫn nên hoà hợp chút, dù sao bản thân mình vẫn là trọng tâm: "Được, biết rồi." Tiếng bước chân của Mộc Hoa dần xa. Vân Phong cười cười với Ngao Kim và Khúc Lam Y: " ăn chút gì ."


      Khúc Lam Y đứng dậy ngay lập tức, thân thể lại dán sang đây. Ngao Kim cười ha ha: "Nha đầu, ta ăn đồ ăn của nhân loại của các ngươi, quá khó ăn! Ta về phòng trước, ngươi với nàng ." Ngao Kim xong liền đẩy cửa ra ngoài. Khoé môi Vân Phong bất đắc dĩ giật , xoay đầu nhìn Tiểu Hỏa và Lam Dực, hai tên này tất nhiên cũng cần rồi. Chỉ còn Nhục Cầu thôi.


      Như có cảm ứng, hai mắt Nhục Cầu đẫm lệ nhìn Vân Phong. Vân Phong cẩn thận tính toán chút, lần trước Nhục Cầu được ăn hình như cách rất lâu, cũng nên cho nó ăn cúc khoáng thạch cực phẩm rồi. Cũng may Nhục Cầu cần phải ăn mỗi ngày như con người, thời gian cách nhau cũng coi như rất dài, khoáng thạch cực phẩm của Vân Phong vẫn đủ để nuôi nó lúc.


      "Chờ ta trở lại." Vân Phong câu với Nhục Cầu, thân thể bé của Nhục Cầu đột nhiên nhảy dựng lên, vô cùng vui vẻ mà kêu vài tiếng, đưa đến cái liếc mắt khinh thường của Tiểu Hoả. Vân Phong cười ra ngoài với Khúc Lam Y, Khúc Lam Y cầm tay Vân Phong, Vân Phong sửng sốt, hơi ấm lại truyền đến từ bên tai: "Quan hệ của chúng ta tốt, tất nhiên là phải như vậy."


      Khuôn mặt của Vân Phong bỗng chốc đỏ lên, tên biến thái, nửa nam nửa nữ này! Trong lòng mắng thầm Khúc Lam Y câu, Vân Phong cũng để mặc lôi kéo mình đến phòng khách. Bên cái bàn lớn có rất nhiều người ngồi, Mộc Hoa vừa nhìn thấy hai người tới lập tức đứng dậy: "Vân Phong, Khúc Lam Y, nhanh tới đây ngồi !"


      Vân Phong nhìn vị trí, bên cạnh Mộc Hoa có hai chỗ trống, Khúc Lam Y cười cười, kéo Vân Phong qua, đặt mông ngồi ở chỗ bên cạnh Mộc Hoa, kéo Vân Phong ngồi bên cạnh mình. Mộc Hoa nhìn thấy hành động này của Khúc Lam Y, tất nhiên là hiểu sai trong lòng, cho rằng nàng ghen tị, ngoài miệng khỏi nhếch lên mà cười khẽ, mang vẻ mặt hài lòng mà ngồi xuống.


      "Vân Phong, vị bằng hữu kia của ngươi đâu? Sao lại ra cùng nhau?" nam nhân cấp bậc thống lĩnh khác hỏi. Vân Phong cười cười: " đói, cần chờ đâu." Những người khác đều cười nhưng động đũa. Vân Phong nhìn những người này, biết bọn chờ nàng chuyện. Nàng lại cố ý mở miệng, hai người bắt đầu ăn.


      "Cái này cũng tệ lắm, nếm thử ." Khúc Lam Y vừa gắp đồ ăn cho Vân Phong, vừa , quan hệ của hai người nhìn qua phải là tốt bình thường. Mộc Hoa bên cạnh thấy có chút đỏ mắt, hai nữ nhân này đều là tốt nhất, mạnh nhất! Nếu như có thể kết liền cành với bất


      [​IMG]

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 57.2:


      "Mộc Hoa! Đừng tưởng rằng ngươi lên làm được cái chức đội trưởng muốn gì cũng được, tự nhân thức thân phận của mình ! Muốn để chúng ta cố gắng rồi có lợi cho các ngươi, đừng có nằm mơ.


      Người của hai đại gia tộc cũng sợ trở mặt, dù sao với thân phận và địa vị như vậy của bọn họ căn bản có chuyện cúi đầu với Mộc gia, trái lại lại khiến cho kẻ vừa mới lên làm đội trưởng này như Mộc Hoa lại vô cùng xấu hổ.


      Vân Phong tiếp tục nhàn nhã ăn vài miếng đồ ăn, thấp giọng thảo luận chút với Khúc Lam Y tới cùng là món ăn nào ngon hơn. Mộc Hoa có chút xấu hổ nhìn hai người Vân Phong, người đẩy lên vị trí này chính là nàng, dưới tình huống như vậy cũng nên giúp mình tay chứ.


      "Vân Phong..." Mộc Hoa cúi đầu gọi tiếng. Vân Phong giống như nghe thấy, cũng ngẩng đầu lên mà câu: "Đề nghị này ta lại thấy tệ, rất công bằng, có bất kì thiên vị nào. Thực lực ngươi mạnh bao nhiêu có bấy nhiêu thứ, ta đồng ý."


      Mộc Hoa vừa nghe xong sắc mặt trở nên suy sụp. Đôi mắt hai người ở cùng hội với đảo liên: "Như vậy cũng được, người nào tìm được là của người đó, nhưng Vân Phong

      vẫn ủng hộ Mộc huynh, Mộc huynh ngươi còn sợ cái gì?"


      Mộc Hoa tỉnh ra, đúng vậy! Vân Phong ủng hộ mình, nếu cũng chẳng đối đãi với mình như vậy rồi! Đám mây đen trong lòng kia lập tức tản ra, Mộc Hoa cười hề hề câu: "Cứ như vậy , công bằng công bằng."


      Người của hai đại gia tộc có chút căm giận nhìn Mộc Hoa, cuối cùng có chút quá tức giận: "Chúng ta no rồi, ăn nữa." Bốn người đứng dậy rời , ba người Mộc Hoa lại cười vui tươi hớn hở mà ăn cơ, tựa hồ như còn lo trước lo sau nữa. Bốn người của hai địa gia tộc ra khỏi đại sảnh, ngừng nghiến răng nghiến lợi thầm:


      "Lại để cho Mộc gia được tiện nghi! Đây là cái vận rắm chó gì vậy?"


      "Vân Phong lại đứng ở bên , đầu óc bị gỉ sét rồi."


      "Ta thấy đầu óc của nàng chỉ bị gỉ sét, mà còn là bị heo đụng phải!"


      Vài người đều mang dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi, nhớ lại lúc Vân Phong ủng hộ Mộc gia, lấy năng lực của nàng chẳng phải là khiến cho nhà Mộc gia độc chiếm sao? Hai nhà bọn chẳng phải mất hết mặt mũi sao!


      Nhìn bốn người xa, Vân Phong cũng vỗ vỗ tay đứng lên: "Ta cũng no rồi, cáo từ." Khúc Lam Y cũng đứng dậy theo. Mộc Hoa vừa thấy, lập tức hề nghĩ ngợi mà bắt lấy cánh tay của Khúc Lam Y. Đáy mắt Khúc Lam Y thoáng qua tia lạnh lẽo, chuyển tay cái, né tránh bàn tay duỗi ra của Mộc Hoa.


      "... Ha ha, sao lại ăn nhiều hơn chút? Ta thấy các ngươi cũng chưa ăn gì nhiều mà." Bàn tay vươn ra của Mộc Hoa thất bại, tất nhiên là biết hành động của mình có chút đột ngột, lập tức có chút xấu hổ. Vân Phong cười cười: " cần nữa, ngươi cứ ăn từ từ ." xong xoay người rời , Khúc Lam Y cũng sau lưng Vân Phong.


      Hai người rời khỏi, đoán chừng ngươi còn có tâm tình ăn chỉ còn lại ba người. Hai người khác đều thầm cười trộm, sau khi Mộc Hoa dễ gì mới có thể lấy lại được tinh thần của mình, ánh mắt hai người đều có chút mờ ám: "Mộc huynh, có diễm phúc mà!"


      Mặt Mộc Hoa hơi đỏ: "Đừng bậy! Diễm phúc cái gì?"


      Hai người kia lại cười: "Mộc huynh đừng chối mà! Vị triệu hồi sư Vân Phong này xem trọng huynh , ngay cả vị mỹ nhân xinh đẹp kia cũng phóng điện liên tục với Mộc huynh. Các huynh đệ đây thấy cũng rất thèm khát đố kị đấy!"


      Mộc Hoa được người tâng bốc vài câu đương nhiên là bay lượn theo gió, lại thêm trong lòng cũng tồn tại suy nghĩ này, tuy thấy xấu hổ nhưng vẫn im lặng. Hai người khác vừa thấy ngay lập tức lại thêm: "Mộc Huynh từng nghĩ muốn vị mỹ nhân nào chưa?"



      Mộc Hoa nhíu mày, muốn người nào... cảm thấy hai người này đều rất tốt, đều cảm thấy tệ..."Chẳng lẽ Mộc huynh muốn hưởng thụ cả hai người sao?" người khác trêu ghẹo câu. Mộc Hoa cười ha ha, trong lòng lại lướt qua suy nghĩ, nếu cả hai người các nàng đều thích mình, vậy cái phúc nhiều người này bản thân mình cũng có thể hưởng thụ rồi.


      Ba người ở trong này mơ mộng hão huyền. Bên này Vân Phong và Khúc Lam Y vừa , cả người Khúc Lam Y liền dựa qua: "Tiểu Phong Phong, vừa rồi tên nam nhân ghê tởm kia muốn đụng chạm vào ta!" Dáng vẻ yếu đối của Khúc Lam Y khiến tóc gáy toàn thân của Vân Phong dựng đứng, nếu phải tận mắt thấy nam nhân này khoả thân trước, nàng chắc chắn tin rằng nam nhân cũng có thể cải trang thành như vậy!


      "Ghê tởm chết được! Cách xa ta ra chút!" Người Vân Phong càng lùi bao nhiêu, Khúc Lam Y càng dán lên bấy nhiêu, gương mặt tinh xảo dán lên mặt của Vân Phong: "Tiểu Phong Phong, đêm nay ngủ với ngươi có được hay ?"


      Mặt Vân Phong bỗng nhiên đỏ lên: "Đồ biến thái! Mơ tưởng !" Thẹn quá thành giận mà hét câu, nhưng Khúc Lam Y lại nở nụ cười vui vẻ, tựa hồ như việc trêu chọc Vân Phong là thú vui duy nhất trong đời này của . Ngón tay nhàng lướt qua má Vân Phong, Khúc Lam Y lại kề sát vào lần nữa: "Thẹn thùng cái gì? Quan hệ của chúng ta cũng sớm ràng rồi, có chỗ nào người ngươi mà ta chưa từng thấy qua , hả?"


      Hơi thở thơm như hương lan này lại gợi lên hồi ức của Vân Phong, việc mình bị nhìn và cũng nhìn lại là chuyện có cách nào để chống chế. Khóe môi Vân Phong mấp máy, khuôn mặt vẫn lên đám mây đỏ. Khúc Lam Y nhìn thấy cười ha ha tiếng, môi liền dán lên, nhàng mà in lên đôi má của Vân Phong. Vân Phong vô cùng sửng sốt, ngay cả phản ứng né tránh đều có.


      "Tiểu Phong Phong, ngươi đáng , hổ là ngươi ta nhìn trúng, nhất định phải phụ trách cho ta đấy..!" Tay Khúc Lam Y ôm chặt Vân Phong, cả người đều bám vào người Vân Phong rồi: "Tại nơi của ta, nếu thân thể của ta bị ngươi nhìn thấy, ngươi phải phụ trách với ta cả đời." Nụ cười nơi khoé môi của Khúc Lam Y từ đầu đến cuối vẫn nhếch lên. Vân Phong nhìn sườn mặt của , chẳng lẽ nửa đời sau của nàng lại phải ở cùng chỗ với tên biến thái này sao?


      "Đúng, ngươi nhất định phải bị buộc cùng chỗ với ta rồi." Tựa hồ là nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Vân Phong, lời của Khúc Lam Y nhàng mà chậm chạp bay ra, cùng với cơn gió lạnh chậm rãi tiêu rán, lại nặng nề mà đánh vào đáy lòng Vân Phong.


      Lúc đêm, ba người Mộc Hoa mượn cớ tâm tình lúc ban ngày cũng tệ mà uống vào chút rượu, ba người ở trong phòng uống đến say khướt, trong khi những người khác đều sớm vào giấc ngủ. Trăng cao, là ánh trăng khuyết, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào trong đình viện này, bỗng nhiên cánh cửa bị người mở ra, hai kẻ uống đến có chút hơi say ra, về phòng của mình. Tiếp theo, cửa lại bị người đẩy ra lần thứ hai, người uống say đến mức cả đường cũng ổn định, nghiêng ngả lảo đảo ra. lại về hướng của đình viện khác, đụng phải cánh cửa trước mặt, đẩy cửa ra rồi tiến vào.


      "A đừng!" tiếng kêu thê lương thảm thiết đột nhiên vang lên trong bầu trời đêm, những người ngủ trong đình viện lập tức bị tiếng kêu này làm cho hoảng sợ mà thức dậy, tưởng rằng xảy ra chuyện gì khẩn cấp, lập tức đẩy cửa ra. Người của hai đại gia tộc quan sát hồi lâu, cũng phát ra cái gì khác thường, nhìn trong phòng Vân Phong cũng có bất kì động tĩnh nào, cuối cùng đều trở về. Vị triệu hồi sư kia ra nhất định là có chuyện gì rồi.


      Mà giờ phút này trong phòng Vân Phong, Tiểu Hoả và Lam Dực có ở trong phòng, trời sinh ma thú thích sống chung với nhân loại, nhất là loại tụ tập chung chỗ thế này. Tiểu Hỏa và Lam Dực ra ngoài, Nhục Cầu khó có được dịp cũng ra ngoài rồi. Vân Phong ở trong phòng mình, ngăn cách tấm bình phong, bên trong truyền đến tiếng nước ào ào.


      "Ai?" Con ngươi đen nhắm của Vân Phong đột nhiên mở ra, tinh thần lực mạnh mẽ trào ra đánh về phía kẻ vừa mới xâm nhập kia. Đột nhiên giây sau, tinh thần lực của bản thân lại bị người đánh văng, lập tức đứng lên muốn mặc quần áo ra ngoài, vào lúc này lại nghe thấy tiếng la, cùng với tiếng la này, người cũng vô cùng chật vật, vọt vào.


      "Tiểu Phong Phong!" Khúc Lam Y vọt vào, vừa lúc Vân Phong vừa đứng thẳng người lên, thân thể trơn mịn cứ như vậy mà bại lộ trước mắt Khúc Lam Y. Những giọt nước tinh nghịch dạp chơi theo từng đường cong người Vân Phong, xương quai xanh gợi cảm, bộ ngực phát dục tệ, vòng eo mảnh khảnh còn có đôi chân dài tì vết, bỗng nhiên Vân Phong cảm thấy được tầm mắt của nam nhân trước mắt này thay đổi, hệt như có trận lửa phun tới từ người của Khúc Lam Y, nóng cháy như vậy, tựa hồ như những giọt nước người nàng nháy mắt cũng bị bốc hơi đến hầu như còn.


      "Tiểu Phong Phong..." Khúc Lam Y thấp giọng gọi, tiếng có chút khàn khàn, giọng từ tính của nam nhân còn mang theo chút dục vọng đói khát. Vân Phong đột nhiên hoàn hồn, lập tức túm lấy quần áo ở bên cạnh, nhanh chóng bao bọc thân thể của mình: "Sao ngươi lại vào được?" lạnh giọng hỏi. Vân Phong cũng gì thêm, bị nhìn lần cũng là nhìn, bị nhìn bao nhiêu lần cũng là bị nhìn.


      ra khỏi nước, Vân Phong vòng qua bình phong vào trong phòng. Khúc Lam Y cũng vào theo, tầm mắt như lửa vẫn rơi vào thân thể được y phục bao bọc của Vân Phong, trong đôi mắt chứa ngọn lửa, như ngọn lửa có xu hướng lan ra ngoài đồng cỏ.


      "Ra ngoài, ta thay quần áo." Vân Phong nhàn nhạt câu. Khúc Lam Y câu, biết mình vẫn nên ra ngoài trước vẫn tốt hơn, vì thế gì mà ra ngoài. Vân Phong thay y phục xong liền ra, tóc vẫn còn ướt, Khúc Lam Y vừa thấy lập tức nhíu mày, lấy tấm khăn lông bắt đầu lau cho Vân Phong.


      "Sao lại lau khô tóc?" Khúc Lam Y hỏi câu. Vân Phong trả lời, lười biếng hưởng thụ phục vụ mà ngồi ở kia: "Ngươi còn chưa tại sao ngươi lại tới đây, còn có tiếng hét thảm vừa rồi kia là chuyện gì xảy ra?"


      Giọng của Khúc Lam Y nhất thời trở nên vô cùng uất ức: "Tiểu Phong Phong, tên Mộc Hoa kia muốn thừa dịp men say mà chiếm tiện nghi của ta!"


      Khoé môi của Vân Phong giật giật, chiếm tiện nghi của ngươi?: "Ngươi để chiếm tiện nghi sao? Sau đó sao, chiếm được chưa?"


      " trong sạch của vi phu là của Tiểu Phong Phong, tất nhiên là thể để cho động vào!" Khúc Lam Y lau khô tóc cho Vân Phong, đột nhiên khẽ vươn tay bế Vân Phong lên. Vân Phong sửng sốt, đỏ mặt vùng vẫy: "Làm cái gì vậy? Buông ra!"


      Khúc Lam Y cười cười, lực tay lại rất mạnh, ôm chặt Vân Phong vào ngực rồi tới giường. Lòng Vân Phong đột nhiên nhảy dựng vài cái: "Khúc Lam Y! Đồ biến thái nhà ngươi, mau buông ra!" Khuôn mặt nhắn của Vân Phong đỏ bừng lên, thậm chí còn đỏ lan đến tận cổ. Trong mắt Khúc Lam Y đều là ý cười, nhàng đặt nàng lên giường, sau đó cả người cũng trèo lên.


      " xuống!" Nắm đấm của Vân Phong đột nhiên vung tới, còn ngấm ngầm mang theo chút tiếng gió. Khúc Lam Y nhanh nhạy phát , cả người bổ nhào chút liền áp Vân Phong ở dưới thân. Tư thế nam nữ dưới như vậy khiến đầu Vân Phong nổ tung trong chốc lát, luồng khí nóng lan tràn ra toàn thân. Giờ phút này Vân Phong đột nhiên bối rối, cái gì là ma pháp, cái gì là lực lượng thân thể đều dùng được nữa.


      "Tiểu Phong Phong, ta chỉ muốn ngủ với ngươi mà thôi, ngươi suy nghĩ cái gì vậy?" Khúc Lam Y nhếch môi cười, người cũng nằm xuống bên cạnh, vươn tay ra ôm Vân Phong vào trong lòng. Gò má của Vân Phong áp lên bộ ngự cường tráng của nam nhân, Vân Phong có thể nghe thấy tiếng tim đập trầm ổn.


      "Khúc, Lam, Y!" Cái tên được bắn ra từ trong kẽ răng. Khúc Lam Y cười ha ha, tay đặt lưng của Vân Phong, bỗng chốc siết chặt cả người nàng vào người mình. Toàn thân Vân Phong đột nhiên cứng ngắc, bởi vì có thứ nhiệt độ nóng bỏng truyền đến từ giữa hai chân, mặt Vân Phong lập tức đỏ bừng.


      "Tiểu Phong Phong cứ vừa lòng mà khiêu khích ta như vậy, xem ra là phải làm chút việc, vi phu tất nhiên phụng bồi."


      Vân Phong suy nghĩ, nếu dùng lượng nguyên tố dung hợp nho chắc cũng có thể làm nam nhân này nổ tung ra chứ!


      "Nếu tiểu Phong Phong muốn đuổi vi phu ra ngoài, vi phu cũng ngại cho người khác giữa chúng ta... Có gian tình." Vân Phong ngẩng đầu theo bản năng, liền nhìn thấy nụ cười đầy trêu chọc kia khoé môi Khúc Lam Y.


      "Ngậm miệng, ngủ." Vân Phong lạnh lùng thốt lên câu, cả người vô cùng cố gắng để cách xa ra chút, Khúc Lam Y phát , hai tay lại dùng sức mà siết thân thể của Vân Phong trở về. Vân Phong thẹn quá hoá giận rất muốn sử dụng dung hợp nguyên tố để dạy dỗ tên biến thái này, cuối cùng ngẫm lại, vẫn lại buông tha cho.


      Gió đêm hơi lạnh, màn đêm sau tiếng hét thảm kia lại khôi phục yên lặng. giường, có hai người nào đó ôm nhau ngủ say.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 58.1: Đây là chênh lệch!


      Sáng sớm hôm sau Mộc Hoa vặn vẹo thân thể mà ra khỏi phòng của mình, chỉ cảm thấy đầu óc vô cùng choáng váng, phần eo cũng vô cùng đau đớn, tựa như bị cái gì đánh mạnh vào, có lẽ nhất định là do đêm qua mình uống rượu rồi đụng vào cái gì cũng chừng, Mộc Hoa xoa phần eo của mình, coi làm quan trọng. Khúc Lam Y đương nhiên là tới từ trong phòng Vân Phong, sắc mặt tương đối đứng đắn tự nhiên, cho dù có bị nhìn thấy cũng hề có chút khó chịu nào.


      Trong mắt người khác Khúc Lam Y được tính là nữ nhân ra từ trong phòng của Vân Phong, cũng coi như là thấy gì, quan hệ của hai người nhất định là tệ. Nhìn thấy Khúc Lam Y ra ngoài, Mộc Hoa lập tức định nghênh đón muốn chuyện cùng Khúc Lam Y, nhưng khi Khúc Lam Y nhìn thấy lại dứt khoát xoay người vào gian phòng của mình, để lại người nguội lạnh ở nơi đó.


      Đây là làm sao vậy? Mộc Hoa buồn bực nhìn bóng lưng của Khúc Lam Y, hiểu gì, lúc này lại có giọng truyền đến: "Mộc Hoa, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, đứng có mơ mộng quá." Là người trong bốn người của hai đại gia tộc, trong bốn người mà Đức gia và Thương gia phái ra, có hai là nam nhân trung niên cấp bậc thống lĩnh, mà hai người khác lại là thiếu niên trẻ tuổi, hẳn là hậu bối của Thương gia và Đức gia, nhìn thấy Mộc Hoa bị Khúc Lam Y khinh thường như vậy, trong lòng bọn cũng bỏ lỡ mà cảm thấy sảng khoái.


      Mộc Hoa vẫn còn biết thân phận của mình, cái gì mà xoay người tới, tiếng cười nhạo của hai người truyền đến từ phía sau, Mộc Hoa nắm chặt quyền, chờ xem, đợi có được mối liên hệ đặc biệt với người trong đó rồi, bọn có còn dám cười như vậy hay !


      Khoảng cách đến thời gian thăm dò di tích chỉ còn ba ngày ngắn ngủi, Phong Vân đế quốc bên này chuẩn bị những bước cuối cùng, chỉ đơn giản là xác định nên mang theo thứ gì, nếu cũng có cách nào, dù sao nơi này cũng chỉ là địa phương bé, căn bản có chỗ nào để bổ sung đồ mang theo. Gần đây Áo Uy và Thánh Diệu cũng truyền đến bất kỳ động tĩnh nào, tựa hồ Mục Thanh và Tiêu Tiêu đều tin lí do thoái thác ngày hôm đó của Vân Phong, cũng mượn bất kỳ cơ hội nào mà hỏi thăm Phong Vân đế quốc bên này, mà trong vòng ba ngày Vân Phong cũng có dịp nghiên cứu tốt cái bản đồ di tích Vạn Thần này chút.


      Thứ tấm bản đồ này miêu tả quả là mấy khu vực của di tích Vạn Thần, khu quảng trường, khu dân cư, khu vũ khí, khu vật phẩm, tổng cộng có bốn khu vực lớn, tuy diện tích của mỗi khu vực này khi nhìn bản đồ có chút , nhưng thực tế hẳn là tương đối khổng lồ, bốn khu vực được phân chia này làm Vân Phong cảm thấy, nơi này tựa như vết tích sinh tồn của gia tộc nào đấy, nếu cũng được phân chia thành bốn khu vực với bốn tác dụng khác nhau này.


      Cái bản đồ này cũng thể được xem như bản đồ hoàn chỉnh, sau khi miêu tả mảnh di tích được chia làm bốn khu vực này, cũng chỉ miêu tả những tuyến đường thông nhau chính của bốn khu vực lớn này, mà những thứ chi tiết khác đều có.


      Vân Phong suy đoán, có lẽ lão nhân vẽ tấm bản đồ này cũng chưa từng đến di tích Vạn Thần, mà là ở nơi nào đó chiếm được thứ gì có liên quan đến di tích Vạn Thần, từ đó mới có thể cân nhắc ra phần bản đồ này, may mà Nhục Cầu từng qua nơi đó, sau khi tiến vào di tích Vạn Thần cũng coi như là có ngọn đèn chỉ đường rồi.


      Di tích Vạn Thần chỉ có lối vào, mà sau khi vào cửa lại có bốn con đường, bốn con đường này lại thông đến những chỗ khác nhau, khu quảng trường có giá trị gì để thăm dò, giá trị của khu dân cư rất thấp, cao nhất chính là khu vũ khí và khu vật phẩm, khu vực khổng lồ như vậy nhất định cũng chôn vùi rất nhiều chứ, mà lời tổ tiên từng cũng vang lên bên tai Vân Phong, di tích Vạn Thần vô cùng nguy hiểm, bên trong xuất cái gì để thể biết hết được.


      từng hỏi Nhục Cầu rốt cuộc trong di tích Vạn Thần còn tồn tại những gì nữa, Nhục Cầu trả lời liên tục nhưng Tiểu Hoả đều nghe hiểu, Nhục Cầu còn lo lắng lại thêm vài lần, Tiểu Hoả vẫn hiểu, cuối cùng vấn đề này cũng có kết quả.


      Cẩn thận cất kỹ bản đồ, Diệu Quan ở bên cạnh lười biếng ngáp cái: "Sao rồi, có cách gì chưa?"


      Vân Phong cười cười, Diệu Quang tiền bối có thể ra khỏi Long Điện đúng là trợ giúp lớn, nhưng vị tiền bối này nàng sánh bằng, lấy vẻ ngoài tự như lão quái của cùng với những gì từng trải chắc hẳn tương xứng với tổ tiên, cũng là đối tượng đàm luận tốt nhất.


      "Qủa là có chút ý kiến, bốn con đường tất nhiên thể chỉ chọn riêng cái, hai đại đế quốc khác chắc cũng nghĩ như vậy."


      Thân thể của Diệu Quang trôi nổi trong gian, ý cười lạnh thoáng qua gương mặt non nớt, tiếp tục nghe Vân Phong : "Cho dù ta chọn bất kỳ


      [​IMG]

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 58.2:


      Mấy người Vân Phong vẫn ở phía trước đều có chút đăm chiêu mà nhìn về phía sau, Ngao Kim bĩu môi: "Sao vậy? Còn có những người khác cùng tới đây sao, là có ý tứ."


      Khúc Lam Y ở bên cạnh cười ha ha, mấy người cũng kéo khoảng cách nhất định với đội ngũ phía trước, có gì cũng có ai nghe được: "Chẳng có quan hệ gì, chỉ là mấy con chuột mà thôi."


      Tinh thần lực của Vân Phong chậm rãi tìm kiếm ở phía sai, lấy thực lực cấp bậc quân chủ trung kỳ trước mắt của nàng, việc thăm dò này tất nhiên bị người khác phát , cặp mắt đen của Vân Phong bỗng chốc sáng lên, khoé môi thoáng qua ý cười có vẻ đăm chiêu, nghĩ tới ra, người tới lại là nhóm người này.


      "Tiểu Phong Phong, mấy con chuột này thú vị lắm sao?" Đôi mắt quyến rũ của Khúc Lam Y nhìn Vân Phong, Vân Phong cười ha ha: " sai, trước tiên cứ để cho bọn họ chạy nhảy lát, dù sao bọn vẫn còn có chỗ để sử dụng."


      "Nha đầu, có phải ngươi học điều xấu từ nàng ta hay ?" Tay Ngao Kim xoa đầu Vân Phong, vò rối tóc nàng chút, Khúc Lam Y nhìn thấy vô cùng thoải mái mà vươn tay bỏ tay Ngao Kim xuống, chỉnh lại tóc cho Vân Phong " chuyện thôi được rồi, còn động tay làm gì?"


      Cặp mắt màu vàng của Ngao Kim hơi nheo lại: "Nữ nhân này, có phải ngươi quản hơi nhiều hay ? Giữa ta và nha đầu cũng đến lượt ngươi chuyện?"


      Vân Phong xấu hổ cười cười: "Sắc Kim đại thúc, nàng hay có tính cách của gà mẹ, đừng để ý." Vân Phong cười ha ha, Khúc Lam Y vô cùng căm tức mà liếc mắt nhìn Vân Phong cái, nàng còn mình là gà mẹ! Còn phải là do có nam nhân chạm vào nàng nên mới vui sao!


      "Hừ! Nhiều chuyện!" Ngao Kim lạnh lùng khẽ hừ, mặt Khúc Lam Y lại có chút đen mà nhéo bàn tay của Vân Phong cái, Vân Phong mới vừa muốn gì đó, đột nhiên Nhục Cầu vai lại ngồi dậy, mặt Vân Phong, Khúc Lam Y, còn có cả Ngao Kim đều thoáng qua nét nghiêm túc, rất nhanh phía trước truyền đế tiếng chiến đấu, Tiểu Hỏa và Lam Dực mở miệng: "Chủ nhân, phía trước có đàn ma thú xuất ."


      "Vân Phong! Vân Phong!" Từng tiếng gọi vô cùng thảm thiết vang vọng giữa rừng, Vân Phong khẽ nhíu mày, đây là giọng của Mộc Hoa, mà tiếng gọi này lại càng lúc càng gần, xem ra là chạy về phía mình rồi.


      Theo tiếng kêu la của Mộc Hoa mặt đất cũng khẽ chấn động, từng cơn chấn động truyền đến, có thể thấy được là tác động của việc có quá nhiều ma thú chạy đến, Tiểu Hỏa thầm mắng câu: "Sao chết ở phía trước ."


      " đưa đám ma thú này tới rồi!" Ngao Kim có chút căm tức mà gầm lên tiếng, chỉ thấy Mộc Hoa vốn tuốt ở đằng trước lại chật vật chạy về, mà phía sau là vùng đen kịt.


      "Vân Phong! Vân Phong! Cứu mạng!" Mộc Hoa chật vật chạy, đôi chân kia lại chuyển động rất nhanh, hai tên chân chó hay theo cũng biết chạy đâu, người Đứa gia và Thương gia vừa thấy Mộc Hoa chạy tới đây, lập tức đồng loạt vọt sang bên, quan tâm đến sống chết của , đây là tình cảnh trước mắt của Phong Vân đế quốc, đội ngũ quá mức rời rạc khi đối mặt với nguy hiểm, chỉ có bản thân mỗi người cố tìm đường sống!


      "Đúng là phiền phức!" Khúc Lam Y cũng vô cùng căm tức mà mở miệng, tay Vân Phong vừa chuyển, quả cầu hoả nguyên tố xuất : " đúng là tên chỉ biết rước lấy phiền phức! Tiểu Hỏa, Lam Dực, giết sạch toàn bộ!"


      tiếng ra lệnh, luồng sáng đỏ sậm và xanh bay , Mộc Hoa chật vật chạy, sắp chạy nổi nữa, nhưng nỗi sợ hãi với cái chết căn bản lại bắt được dừng lại, cũng thể dừng lại.


      "A đừng!" Cảm giác được có hai bóng đen đánh về phía mình, cuối cùng Mộc Hoa cũng thể chống đỡ nổi, lập tức ngã quỵ xuống đất, mà bầy thú đuổi theo mà đến ở phía sau lại gào lên đến rung trời!


      Tiểu Hỏa và Lam Dực tiến vào bên trong đám ma thú này, số lượng ma thú trong đám này có thể lên đến trăm con! Mà thân thể mỗi con đều rất cường tráng, răng nanh mọc dài! Đúng là bầy heo rừng răng dài! "Grào!" Tiếng kêu đặc trưng của đám heo rừng vang lên, móng vuốt của Tiểu Hoả vung lên người của con heo rừng răng dài, heo rừng đau đớn kêu lên tiếng, nhưng vẫn chết ngay lập tức!


      Bầy heo rừng răng dài này vẫn luôn lấy bộ da lông cứng rắn này làm niềm tự hào, đối mặt với đối thủ có cấp bậc cao hơn nó rất nhiều nhưng vẫn có năng lực để trở về toàn vẹn! Lại thêm ưu thế về số đông, nhóm heo rừng này lại trở thành bức tường đồng dễ dàng để có thể lay động!


      Tiếng dã thú gào lên xen lẫn vào nhau, đám heo rừng răng dài này tức giận rồi, hoả nguyên tố trong tay Vân Phong cũng phóng sang đây, sau khi bị hoả nguyên tố thiêu đốt, da của đám heo rừng này hơi biến thành màu đen, tựa hồ Vân Phong còn nghe thấy hương vị của thịt heo được nướng chín.


      "Grào grào!" Phần lớn đám heo rừng răng dài chuyển sang tấn công về phía Vân Phong, dất đai lại bị chấn động thêm lần nữa, Tiểu Hoả và Lam Dực vừa thấy muốn ngăn cản thế công của đàn heo rừng, nhưng số lượng heo rừng răng dài này quá nhiều, cho dù là Tiểu Hỏa và Lam Dực cũng có cách nào để thay đổi ưu thế của đàn ma thú này!


      "Tới đúng lúc lắm!" Đôi môi đỏ mọng của Vân Phong mang theo ý cười, nhìn heo rừng bị nàng trêu chọc đến mức vô cùng tức giận này, bỗng nhiên cười to ha ha tiếng, lập tức hoả nguyên tố trong tay lại tuôn ra cuồn cuộn, giống như ngọn núi lửa , uy lực lan rộng ra khắp bốn phía!


      Khúc Lam Y và Ngao Kim vừa thấy, lập tức nghiêng người né tránh, Vân Phong có vấn đề gì sao? Chắc đâu! Diệu Quang thân ở bên cạnh bỗng nhiên từ từ nhếch miệng: "Tiểu nha đầu, để cho ta con béo chút."


      Vân Phong nhếch môi cười: "Yên tâm, đám heo rừng này là bữa tiệc lớn, ta cũng muốn nhấm nháp chút rồi, hoả giới!" Theo tiếng hét lớn của Vân Phong, vùng ánh lửa xuất trong khu rừng rậm này, trong nháy mắt! Cây cối trong phạm vi bị vùng hoả nguyên tố này bao phủ bị đốt trọi hầu như còn, mặt đất biến thành khung cảnh cháy đen, mới vừa rồi nơi này vẫn là mảnh rừng rậm đầy sắc xanh, giây lát hoá thành mảnh đất trống trải!



      "Đây là...!" Bị tiếng động lớn này làm cho kinh hoảng, đội ngũ của hai đại đế quốc khác chạy tới, nhìn thấy vùng biển lửa bao trùm cả khu vực này, cả đám đều khỏi trừng mắt, sao bọn có thể nghe thấy động tĩnh của cả đám heo rừng răng dài, vốn ôm tâm trạng vui sướng khi người gặp hoạ, bỗng nhiên lại truyền đến tiếng động lớn như vậy, lại thấy khung cảnh này, tất cả đều ngây ngẩn cả người.


      Tiếng kêu thảm thiết của bầy heo rừng răng dài bị hoả giới vây quanh vang lên bên tai dứt, thanh rung trời! Tiếng da lông bị lửa đỏ thiêu đốt cũng truyền ra, tiếp theo là mùi hương thịt chín, heo rừng bên trong như nổi điên muốn đánh xuyên ra ngoài hoả giới. Nhưng cũng chỉ là việc vô ích!


      Bầy heo rừng này được đưa lên như bữa tiệc lớn, Vân Phong lợi dụng mồi lửa mà lột da của chúng, sau đó từ từ nướng chín bữa tiệc này, Vân Phong giống như đầu bếp cao cấp, thao túng ngọn lừa, nghe những tiếng kêu thảm thiết của mỹ vị này, thanh vô cùng tai.


      Nhất thời đám heo rừng răng dài bị vây lại sợ ngây người, sau khi nhanh chóng lấy lại phản ứng cả đám đều nối đuôi nhau chạy trối chết, lần nữa mặt đất lại trở nên chấn động, bất quá lần này lại là bóng lưng hốt hoảng chạy trối chết của đám heo rừng!


      "Đây là năng lực của triệu hồi sư sao..." Người của hai nước Áo Uy và Thánh Diệu đều trợn mắt há hốc mồm nhìn toàn bộ việc trước mắt, nhìn những con heo rừng răng dài phát ra những tiếng kêu thảm thiết thống khổ, nghe tiếng kêu của chúng từ từ yếu , nhìn thân hình của chúng nó từng cái từng cái vô lực ngã xuống, cuối cùng biến thành đống thịt nướng!


      Cảnh tượng như vậy có chút tàn khốc, nhưng thiếu nữ nhắn mảnh khảnh mỹ lệ kia lại đứng ở chỗ xa mà cười, mụ cười môi nàng khiến cho những người này lần đầu tiên cảm giác được chênh lệch giữa mình và triệu hồi sư, đàn heo rừng răng dài khiến người sợ hãi, tự tay Vân Phong lại biến chúng thành đống thịt nướng, nếu là bọn , chỉ sợ sớm bị đàn heo rừng răng dài này xé xác đến chết!


      Chênh lệch, đây là chênh lệch ràng!


      Ngửi được từng đợt mùi hương thịt chín truyền đến, Vân Phong cũng biết đến lúc, tay vung lên hoả giới liền biến mất hoàn toàn, hoả nguyên tố vụn vặt cũng dần tiêu tán trong trung, mấy chục thân thể heo rừng răng dài bị cháy đen nằm mặt đất, da lông bọn chúng bị đốt sạch hoàn toàn, từng đợt hương vị thịt chính truyền đến theo gió.


      Vân Phong vọt lên phía trước, thuận tay xé miếng thịt người con heo rừng trong số đó, nếm miếng, người của Thánh Diệu và Áo Uy nhìn thấy khỏi có chút buồn nôn, sắc mặt của Mục Thanh và Tiêu Tiêu nhìn cũng tốt lắm, bốn người của hai đại gia tộc Phong Vân đế quốc nhìn thấy màn này thiếu chút nữa nôn ra, nhưng Mộc Hoa vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết lại rất gan dạ mà lên, xé mạnh miếng thịt rồi bỏ vào trong miệng, tựa hồ là để cho hả giận!


      "Cũng tệ lắm, ăn rất ngon!" Vân Phong nhàn nhạt câu, Khúc Lam Y cùng Ngao Kim cười cươi, chiêu thứ ấy của nàng có chút sởn gai ốc, thấy sắc mặt của nhiều người trở nên trắng bệch sao? Huống hồ nướng đống thịt lớn như vậy, ăn cũng hết.


      Tiểu nha đầu, xử lý ma thạch chút, ta muốn ăn rồi." Mắt Diệu Quang vẫn thân nhìn mấy chục cái đầu, giọng khàn khàn nghe qua quả như đói bụng rất lâu, tay Vân Phong nắm lại, kiền lấy ma hạch chôn trong đầu heo rừng răng dài ra, ma thạch vừa xuất mọi người mới bừng tỉnh, mặt đất này chỉ là mấy chục con heo rừng răng dài bị nướng chín, mà còn là mấy chục tinh hạch ma thú đấy!


      Ma hạch bị lấy ra phát ra ánh sáng màu vàng đất sáng bóng nhàn nhạt, uy lực tiếp cận đến thực lực của ma thú bát cấp, tuy thực lực tổng thể của đám heo rừng răng dài này đều, nhưng khi kết hợp lại cũng thể khinh thường, người xung quanh nhìn thấy ma hạch này, có vài người thể áp chế được ánh mắt tham lam của mình, ngoại trừ vài người có thể khống chế cảm xúc, nhưng người khác đều nhịn được mà nuốt chút nước bọt.


      Ánh mắt của Mộc Hoa toả sáng nhìn ma hạch trong tay Vân Phong, Vân Phong khẽ nhíu mày giơ thứ trong tay lên: "Muốn sao?"


      Mộc Hoa lập tức gật đầu như con chó vâng lời chủ, dảng vẻ vô cùng biết điều, mấy chục viên ma hạch như vậy cho dù có là Mộc gia cũng dễ gì có được! Nhìn Thương gia và Đức gia nhìn thấy cũng chỉ có thể cắn răng, chỉ có thể để cho Mộc Hoa chiếm lợi ích lớn này!


      "Vậy cho ngươi đấy, lấy hết ." câu của Vân Phong khiến cả người Mộc Hoa bay lên, toàn bộ những thứ này đều là cho ! Xem ra quả nhiên Vân Phong đối đãi với mình như người thường! Hai cái chân chó biến mất lúc trước cũng biết lại xuất từ đâu, bắt đầu chuyên cần khai thác ma hạch với Mộc Hoa, nhìn thấy những con heo rừng răng dài bị nướng chín hoàn toàn này, hai tên chân chó có chút run rẩy, trái lại Mộc Hoa lại vô cùng bình tĩnh mà kiên quyết.


      Vân Phong liền đứng bên nhìn động tác của ba người, Khúc Lam Y tới thấp giọng câu: "Lại có lòng tốt cho thế rồi sao?"


      Vân Phong cười cười: " phải cho , là cho Mộc gia. Yên tâm, cho dù có nuốt những thứ này rồi ta cũng muốn để phải nhổ ra."


      Mấy chục viên tinh hạch ma thú quả đúng là khoản tài sản , Mộc Hoa vội vàng cẩn thận cất kỹ, ánh mắt nhìn Vân Phong sáng quắc còn mang theo nhiệt độ, Mục Thanh và Tiêu Tiêu nhìn thấy cảnh này hoàn toàn đoán ra Vân Phong suy nghĩ cái gì, ánh mắt của Vân Phong quét về phía hai người: "Nếu đói bụng, cứ ăn cùng nhau ."


      Sắc mặt của Mục Thanh cùng Tiêu Tiêu thay đổi đột ngột, cười cười với Vân Phong sau đó nhanh chóng xoay người rời , trong lòng bọn họ phải chịu chấn động , phần thắng của bọn họ trong lần thăm dò lần này rốt cuộc là bao nhiêu?


      Sau khi tất cả tinh hạch ma thú đều bị thu hồi, Diệu Quang thân cúi đầu cười rộ lên, dường như Vân Phong còn nghe cả tiếng răng ma sát với nhau, Vân Phong chỉ nhìn thấy Diệu Quang hơi mở miệng, luồng khí mãnh liệt liền bay ra từ trong miệng , trực tiếp cuốn vài chục thân thể con heo rừng lên rồi hút vào trong miệng của !


      Trong miệng ngừng truyền đến thanh tiếng xương và thịt bị nhai nuốt, mắt Vân Phong khẽ nheo lại: "Diệu Quang tiền bối, rốt cuộc bản thể của người là gì vậy..."


      Diệu Quang ăn đến vô cùng vui vẻ, thân thể khổng lồ của mấy chục con heo kia cứ như vậy mà biến mất trong người , dáng người thấp bé kỳ quái kia lại có bất kì biến hoá gì, giống như cái hang đáy, Diệu Quang cười cười, nhếch môi với Vân Phong: "Tiểu nha đầu, ngươi nhìn thấy thôi."

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 59.1: Ác mộng.


      Trải qua cách ra tay nghe vô cùng doạ người này của Vân Phong, lòng người Áo Uy và Thánh Diệu đều có chút áp lực, Mục Thanh và Tiêu Tiêu ngừng suy xét xem trong lần thăm dò di tích này phần thắng của bọn họ là bao nhiêu, kết luận cho ra là vượt qua nổi phần.


      Sau khi ở trong rừng rậm dày đặc này vài ngày, còn gặp phải tập kích của bất kỳ ma thú nào, cho dù là bóng dáng cũng thấy qua, điều này khiến rất nhiều người cũng khỏi thở phào, ngày đó đám heo rừng răng dài mang theo dáng vẻ cong đuôi mà chạy trốn, là có chút tổn thương đến oai phong của ma thú, có lẽ ma thú nấp trong chỗ sâu của khu rừng rậm thấy được dáng vẻ chật vật của bầy heo rừng, cũng nghe tin sợ mất mật, lựa chọn trốn tránh dám gặp rồi.


      Người vui vẻ và đắc ý nhất trong cả đoạn đường này chắc chắn là Mộc Hoa, từ khi chiếm được khối bánh có nhân là tinh hạch ma thú từ trời rơi xuống xong, cả người Mộc Hoa như tắm gió xuân, da mặt là đắc ý đến muốn ngừng cười cũng ngừng được. Hai tên chân chó sau khi khẳng khái giúp đỡ Mộc Hoa, cũng được chia cho mấy cục tinh hạch ma thú, mấy tên kiên quyết làm chân chó tin tưởng, trước khi tới được di tích cũng kiếm được khoảng lớn, điều này khiến cho bốn người Đức gia và Thương gia đỏ mắt thôi.


      " mẹ nó là vận rắm chó mà! Nếu như những ma hạch tinh thú đó mà cho chúng ta...!"


      "Được rồi, đừng lời dư thừa, tất cả ma hạch tinh thú này đều là Vân Phong cho , cũng biết nàng muốn gì, chẳng lẽ Vân gia muốn bày tỏ hảo cảm với Mộc gia sao?"


      Người Đức gia và Thương gia cùng nhau suy đoán, nếu Vân gia có vài phần nể trọng với Mộc gia, tới cùng vị trí của Đức gia và Thương gia có giữ được hay vấn đề rất khó , tuy nhiên nhìn thái độ trước mắt của Vân Phong, đối đãi với Mộc Hoa có chút ôn hoà, nhất thời cũng được ngọn nguồn.


      "Như vậy, nếu sau khi tiến vào di tích mà Vân Phong vẫn để ý đến Mộc Hoa, vậy cũng lên Vân gia muốn tạo quan hệ tốt với Mộc gia rồi."


      Ở bên ngoài có lẽ những thú tinh hạch ma thú này trong mắt Vân Phong chỉ là chút lòng thành, đến địa vị như nàng rồi mà vẫn còn để ý đến những thứ này sao? Nhìn người bên cạnh nàng cũng là thâm tàng bất lộ, cho dù cho Mộc Hoa cũng thể lên cái gì, chỉ có thể rằng nhặt được cái lợi rất lớn! Vả lại khi ở trong di tích vốn có khả năng hỗ trợ lẫn nhau, nếu Vân Phong vẫn có thái độ như vậy, cũng lên lập trường tại của Vân Phong.


      Mấy người Vân Phong vô cùng nhàn nhã tự tại ở phía sau, Mộc Hoa cũng hai ba lần lên tiếp cận, cũng tuốt ở đằng trước, nở nụ cười mà mình cho rằng tuấn phi phàm mà tươi cười lôi kéo làm quen với Vân Phong, lúc này sắc mặt của Khúc Lam Y vẫn vô cùng trầm, vài lần Mộc Hoa muốn lấn sang đây đều bị khéo léo chen vào, Mộc Hoa dám đến gần Ngao Kim bên này, tuy dáng vẻ của Ngao Kim rất tuấn, nhưng khuôn mặt này lại khiến người ta sinh ra cảm giác dám lại gần, dù sao cũng là Thiếu chủ Long tộc, uy áp này cũng phải mạnh mẽ bình thường. dien dan le quy don


      Tuy nhiên Mộc Hoa lại hiểu lầm hành động của Khúc Lam Y, cho rằng tiểu mỹ nhân ghen vì mình, cả đoạn đường, trong lòng đều vô cùng hài lòng, Mộc Hoa định đợi sau lần thăm dò này, thẳng thắng bày tỏ tâm tư của bản thân với hai người này, nếu hai vị tiểu mỹ nhân chung tình với mình, vậy cùng theo mình phải là chuyện tốt sao?


      Mộng tưởng hão huyền bay đầy trời, Vân Phong thu hết vẻ mặt của Mộc Hoa vào đáy mắt, khoé môi gợi lên che dấu chút ý lạnh: "Vân Phong, Khúc Lam Y, sau lần thăm dò này đến Mộc gia làm khách , mẫu thân rất vui vẻ khi nhìn thấy các người!"


      Mộc Hoa trúng đích của Vân Phong, nàng cũng nghĩ đến Mộc gia chuyến, mấy năm nay Mộc Tiểu Cẩm chịu khổ ở Mộc gia cũng thể nhận , tất nhiên là phải thăm hỏi Mộc gia chút, nếu chủ động mở miệng như vậy cũng đỡ cho nàng phải mở miệng rồi.


      "Được." Vân Phong đáp lại câu, Khúc Lam Y vừa nghe cũng nhàn nhạt gật đầu chẳng qua vẻ mặt vẫn nhìn tốt như cũ, Mộc Hoa nghe được câu đó lại vô cùng đắc ý, cả người dường như cũng muốn bay lên rồi.


      "Nhìn dáng vẻ ngu xuẩn của , chủ nhân hẳn coi trọng được!" Tiểu Hỏa thầm câu, Lam Dực ở bên đồng ý gật đầu, Nhục Cầu ngồi vai Vân Phong cũng gật gật đầu, hai người bày tỏ đồng ý cực độ, Vân Phong cười cười, chính xác, coi trọng người như vậy trừ khi là ánh mắt của mình bị hỏng rồi.


      đường xuyên qua cánh rừng rậm mà chuyện, đội ngũ của ba đại đế quốc đều tụ tập ở lối ra của rừng rậm.


      đất trống, công trình kiến trúc huyền bí phía trước đoàn người hẳn phải là di tích Vạn Thần, từng ánh mắt hưng phấn nhìn di tích bày ra trước mắt này, trước mặt mọi người là cánh cửa rộng mở đen tối, như con đường thông vào gian sâu thẳm, chẳng những là nối tiếp đến nơi sâu xa nào đó, nó còn như cái miệng thú lớn, sắp cắn nuốt sạch mỗi người tiến vào nơi này.


      Nhục Cầu vai Vân Phong ngồi dậy, thân thể mềm như nhung cọ cọ vài cái mặt Vân Phong, tựa hồ có chút hưng phấn, ngón tay Vân Phong vuốt ve thân thể của Nhục Cầu chút, lúc này tiểu tử kia mới yên tĩnh hơn.


      Đội ngũ của Áo Uy và Thánh Diệu cũng có bất kỳ hành động nào, Mục Thanh và Tiêu Tiêu tựa hồ như có chút kiêng kị cái động tối den này, di tích Vạn Thần vô cùng nguy hiểm, mỗi bước đều phải cẩn thận, đây là quy tắc cơ bản nhất.


      "Còn chờ cái gì, chúng ta vào thôi!" Mộc Hoa tiếng, nhưng lại có ai hưởng ứng , người Đức gia và Thương gia khinh thường nhìn cái: "Ngươi là người mù à! thấy người của Áo Uy và Thánh Diệu nhúc nhích sao? Nếu ngươi muốn tìm chết, cứ việc ! đúng là bực bội, sao đội trưởng của Phong Vân đế quốc có thể loại như ngươi! Mất mặt chết được!"


      Mặt Mộc Hoa đỏ lên ngay lập tức, ánh mắt quét về phía Áo Uy và Thành Diệu bên kia, hai nước có bất cứ hành động gì mà giữ nguyên trạng thái đứng xa quan sát: "Vừa rồi ta... Chỉ là nóng vội chút mà thôi, vậy chúng ta chờ, khi hai nước bọn họ có hành động chúng ta lại hành động."


      Mộc Hoa xong trong mũi người của Đức gia và Thương gia phát ra tiếng khinh thường, Vân Phong nhìn Áo Uy và Thánh Diệu, cúi đầu nhìn Nhục Cầu thấp giọng hỏi: "Nơi này có cái gì nấp , Nhục Cầu?"


      Đầu Nhục Cầu đong đưa vài cái: "Na na."


      Mắt sói của Tiểu Hoả nhịn được mà trợn trắng lên: "Đừng có lời thừa!"


      Nhục Cầu nhe mấy cái răng sắc bén ra với Tiểu Hỏa, lỗ tai Tiểu Hỏa giật giật: "Nó , biết."


      biết? Vân Phong kinh ngạc liếc mắt nhìn Nhục Cầu cái, đôi mắt to của Nhục Cầu vô cùng vô tội mà nhìn Vân Phong, cực kỳ ràng là , ta biết.


      "Vân Phong!" tiếng hô khiến Vân Phong hoàn hồn, Mục Thanh và Tiêu Tiêu đều tới, Vân Phong gật đầu: "Làm sao vậy?"


      "Vừa rồi chúng ta thảo luận vấn đề của thông đạo này." Tiêu Tiêu mở miệng : "Bên trong di tích Vạn Thần vô cùng nguy hiểm, thông đạo này đến cùng có phải là cửa vào hay vẫn còn chưa thể biết được, tiến vào cách tuỳ tiện vô cùng có khả năng toàn quân bị diệt, bằng... Phái mấy người tiên vào đó dò thám tình huống trước."


      dò đường sao? Chân mày Vân Phong hơi nhíu lại, giọng nhàng của Mục Thanh truyền đến: " còn cách nào khác, tình huống đặc biệt cũng cần cách đặc biệt, đâu cũng là biện pháp bảo tồn đa số duy nhất."


      Vân Phong cười cười: "Đội ngũ của chúng ta giống với các ngươi, cần mọi người quyết định theo số đông."


      "Đúng là phiền phức, Vân gia cứ nắm quyền quyết định phải tốt sao?" Tiêu Tiêu bĩu môi, có chút ủng hộ nhìn Vân Phong, nếu lúc trước Vân gia thâu tóm tất cả, Vân gia là hoàng thất, cũng giống như tại, Vân Phong lắc đầu: "Vân gia cũng có chí lớn, tình hình trước mắt, là đủ rồi."


      Đáy lòng Mục Thanh và Tiêu Tiêu đều than tiếng, địa vị cùng thân phận đặc biệt như vậy của Vân gia, quả là đủ rồi.


      "Vậy chúng ta chờ tin của các ngươi, nếu được gọi tên Mộc cái gì kia cho tiếng." Tiêu Tiêu tùy ý câu, cả tên Mộc Hoa cũng nhớ kỹ, sau khi xong hai người xoay người rời , Vân Phong bất đắc dĩ cười cười, hai người sang đây lại tìm mình, đúng là.


      "Các vị!" Vân Phong câu, những người khác của Phong Vân đế quốc đều nhìn sang đây, tuy Mộc Hoa là đội trưởng, nhưng lời kêu gọi của Vân Phong còn mạnh hơn gấp trăm nghìn lần, hai chữ thành công hấp dẫn tầm mắt mọi người.


      "Áo Uy và Thánh Diệu có đề nghị, đương nhiên, tình huống của Phong Vân đế quốc giống họ, các ngươi có quyền phản đối." Vân Phong xong liếc mắt nhìn mọi người cái, tiếp tục mở miệng: "Cái động đen trước mắt này có phải là lối dẫn vào di tích Vạn Thàn hay vẫn chưa xác định được, nếu mọi người liều lĩnh vào có khả năng toàn quân bị diệt, hai đại đế quốc định phái vài người vào trước xem thử tình huống.


      Lời vừa xong, những người khác của Phong Vân đế quốc đều trầm mặc, sắc mặt của mọi người hai đại gia tộc đều trầm thể xác định, còn sắc mặt của Mộc Hoa và hai tên chân chó lại trực tiếp trắng bệch: "Ta thấy, cần phải ủng hộ lời đề nghị này, vẫn là mọi người vào cùng nhau tốt hơn, như vậy cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau! Ta thấy hai đại đế quốc kia vì muốn chia rẽ lực lượng của chúng ta nên mới ra hạ sách này, có lẽ bọn họ thầm cấu kết!" Tiếng của Mộc Hoa từ thành lớn, đến cuối cùng biến thành tràn đầy căm phẫn, nhìn qua có chút oán giận.


      "Hừ! Ngươi đúng là kẻ nhát gan sợ chết! Muốn vào ngươi vào ! Đừng nghĩ đến việc kéo chúng ta xuống nước!" Người hai nhà Đức gia và Thương gia tất nhiên là hắt chậu nước lạnh Mộc Hoa lúng túng nhìn về phía Vân Phong, Vân Phong cười cười: "Ta sao cả, thiểu số nghe theo đa số."


      "Các ngươi quyết định chưa?" Áo Uy và Thánh Diệu bên kia truyền đến tiếng gọi, người Thương Đức hai nhà nhìn ba người Mộc Hoa: "Chúng ta đồng ý, Vân Phong các ngươi sao?"


      Vân Phong cười cười: "Ta , sao cũng được." Lời này bày tỏ, ta vỏ quyền, như thế nào cũng được.


      Mộc Hoa khỏi có chút nóng nảy, như cầu cứu mà nhìn về phía Vân Phong, Vân Phong lại làm như thấy, mọi người của hai nhà Thương Đức cười ha ha: "Được, vậy quyết định rồi!"


      Mục Thanh và Tiêu Tiêu tới: "Nếu các ngươi quyết định đồng ý với cách làm của chúng ta, phái tổ người vào trước." Hai người xong lại trở về, Áo Uy và Thánh Diệu bên kia tuyển ra nhóm người vào trước, đều là ba người, Phong Vân đế quốc bên này ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, ai lại muốn vào đầu tiên, người nào là người chết trước tiên."


      "Ta thấy, vẫn là ba người có cấp bậc thấp nhất vào là tốt nhất." Người hai nhà Thương Đức xong, ba người Mộc Hoa đều phản đối dữ dội: " được! Dựa vào cái gì mà cấp bậc thấp nhất phải vào! Muốn vào cũng phải là thực lực cao vào! Như vậy mới có thể có phần thắng!"


      "Ta nhổ vào! Thực lực thấp nhất có thể làm ra tài cán gì cho cả đội? Các ngươi có cái năng lực gì? chừng chỉ làm vướng chân chúng ta! Mộc Hoa, ngươi nên tự biết lấy thân phận mình! Ngươi cho là Mộc gia có tư cách đạt được vị trí này sao! đến cùng ba người các ngươi còn phải phế vật? tịa cũng là lúc ba người các ngươi có thể phát huy tác dụng rồi!" Lời người hai nhà Thương Đức sắc bén, đến ba người Mộc Hoa thương tích đầy mình, ngay cả đường sống để phản bác cũng có, Vân Phong ở bên cạnh nhàn rỗi nhìn, chó cắn chó đều là miệng lông.


      "Thiểu số nghe theo đa số!" Mộc Hoa hô câu, người hai nhà Thương Đức lạnh lùng cười, Mộc Hoa nhìn về phía Vân Phong: "Vân Phong, ngươi đồng ý ?" Lời Mộc Hoa hỏi ra ít nhiều mang theo chút lo lắng, dù sao lúc trước Vân Phong đối với mình tệ, làm sao có thể để cho mình chịu chết?


      Nhưng Mộc Hoa sai lầm rồi, sống chết của đối với Vân Phong mà chẳng qua chỉ là cái cớ để đến Mộc gia thôi, cho dù chết, miễn là cái cớ, Vân Phong cũng để ý đến sống chết của , thiếu nữ nhếch môi cười, phong tình vạn chủng: "Ta sao cũng được."


      Đồng tử của Mộc Hoa co rụt lại, sắc mặt hai tên chân chó kia nhất thời trắng bệch: "Đừng, đừng như vậy..." Mộc Hoa nhìn Vân Phong, giống như là nhìn nắm rơm cứu mạng, khoé môi Vân Phong mang theo ý cười: "Nếu phải ngươi vào, ai vào đây?"


      Tầm mắt của Mộc Hoa chuyển về phía hai nhà Thương Đức, sao dám để cho người của hai đại gia tộc này vào, lại dời tầm mắt lên người Vân Phong: "Đương nhiên là ngươi! Ngươi mạnh như thế, sao có thể có chuyện gì được! Ngươi là triệu hồi sư! Có ma thú ở đây, ngươi sợ gì, có đúng ! Ta như vậy, ta vào trong nhất định chết! Ngươi cũng mong ta chết có phải hay !"


      Khoé môi Vân Phong càng cười sáng lạn hơn: "Lý do của ngươi làm ta rất thoải mái, bất quá nể mặt người nào đó ta có thể tha thứ cho ngươi, ngươi muốn tự mình vào hay là vẫn muốn ta đưa ngươi vào?"
      Tôm ThỏB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :