1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiên tài triệu hồi sư - Nhược Tuyết Tam Thiên (Tập 3 c39.3)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 54.2:


      "Ngươi hỏi ! Ta biết gì nhất định cho ngươi, tuyệt dám có chút giấu diếm!" Nếu Thương Nhuỵ là nhân vật quan trọng nào đó của Phong Vân đế quốc, thể nghi ngờ rằng nàng ta là người đầu hàng nhanh nhất. Quân bán nước, kẻ phản bội.


      Vân Phong khẽ nhíu mày: "Ngươi biết Mộc Tiểu Cẩm?"


      Thương Nhuỵ vội vàng gật đầu, Vân Phong tiếp tục hỏi: " những chuyện có quan hệ với Mộc gia mà ngươi biết ra."


      Thương Nhụy sửng sốt, còn tưởng rằng Vân Phong hỏi chuyện gì, ra là cái này, lập tức mở miệng toàn bộ chuyện mà mình biết: "Ta cũng chỉ qua Mộc gia lần, vẫn là cũng gia gia, lúc đó nhìn thấy Mộc Tiểu Cẩm và ca ca của nàng bị rượt chạy trong đại viện của Mộc gia, dáng vẻ rất chật vật. Ta cũng nghe người khác , tuy Mộc Tiểu Cẩm và ca ca của nàng cũng là con của Mộc gia, nhưng người này, ngay cả hạ nhân cũng bằng, nhất là đại phu nhân của Mộc gia, lòng dạ muốn đưa bọn vào chỗ chết."


      Chân mày của Vân Phong hơi nhếch lên: "Ngươi nghe ai ?"


      Môi Thương Nhụy run lẩy bẩy, vốn tưởng rằng chỉ cần qua loa cho xong, nhưng dưới con ngươi đen của Vân Phong nàng có lá gan này: "Là... Nữ nhi của đại phu nhân Mộc gia, Mộc Tư, quan hệ của ta với nàng tồi, là nàng với ta."



      "Nàng còn gì với ngươi ?"


      Thương Nhuỵ nuốt ngụm nước bọt: "Nàng , Mộc Tiểu Cẩm và ca ca của nàng đều là nghiệt chunrh, đều là sỉ nhục của Mộc gia. Lúc Mộc lão gia chưa qua đời, hai huynh muội này coi như cũng tệ, Mộc lão gia vừa mất , Mộc đại phu nhân hoàn toàn thay đổi, hành hạ hai huynh đệ này hồi. Về sau, ta và Mộc Tư cũng ít qua lại với nhau, chuyện tình của Mộc giât cũng nắm được lắm.


      Vân Phong nghe được đến đó cũng nhớ đại khái thứ, ban đầu lúc gặp Mộc Tiểu Cẩm và Mộc Thương Hải ở khu rừng kia, lúc ấy bọn họ có những lời này: "Chúng ta có người thân, bọn họ đều chết."


      "Mộc gia có lai lịch như thế nào?"


      Thương Nhuỵ sửng sốt: "Chẳng lẽ ngươi biết Mộc gia sao? Đó là gia tộc rất nổi danh. Thương gia và Đức gia ở vị trí đệ nhất, vậy Mộc gia ở vị trí thứ hai. Tuy chỉ ở tại thành mà thôi, nhưng thực lực của Mộc gia cũng đạt đến cấp độ nhất định.


      Chân mày của Vân Phong lại nhàng nhướng lên lần nữa, ra Mộc gia còn có bối cảnh như vậy, nghĩ đến Mộc Thương Hải và Mộc Tiểu Cẩm nhất định là có cái gì khó , trong Mộc gia này cũng là sóng ngầm mãnh liệt, tại sao Mộc đại phu nhân lại muốn đưa hai huynh đệ này vào chỗ chết? đến cũng tuy phải thân sinh, nhưng cũng là máu mủ của Mộc gia phải sao?


      "Còn có chuyện gì ?" Thương Nhuỵ run rẩy mà hỏi câu. Vân Phong nhìn nàng cái, những gì nàng biết đều nỏi, hỏi lại cũng có ý nghĩa gì: "Ngươi có thể rồi." Vân Phong lười biếng câu, lại nâng chum trà lên uống ngụm. Thương Nhuỵ vừa thấy, lập tức đứng lên chậm chạp di chuyển đến bên cửa, khi nhận thấy Vân Phong hề có bất kì hành động nào, lúc này mới kéo mạnh cửa ra, phóng nhanh trăm thước ra ngoài.


      Vân Phong ngồi ở chỗ kia, Nhục Cầu lười biếng nằm bò vai Vân Phong, cáu đuôi mềm như nhung bỗng chốc lại lại phất qua mặt Vân Phong, ngón tay Vân Phong nhàng búng vào thân thể bé của Nhục Cầu, trong đầu nhàng xoay chuyển. Mộc Tiểu Cẩm và Mộc Thương Hải trốn thoát, Mộc đại phu nhân nhất định chắc chắn từ bỏ y đồ. Thương Nhuỵ ắt hẳn bịa chuyện, đoán rằng nàng cũng có lá gan này. Xem ra quan hệ của Thương gia và Mộc gia cũng rồi, hoạt động thăm dò tại, có ba vị trí được cho ba gia tộc khác, trong ba gia tộc này hẳn có Mộc gia chứ?


      Biết chút tình huống của Mộc Tiểu Cẩm và Mộc gia, Vân Phong cũng biết được những ngày trước Mộc Tiểu Cẩm hẳn cũng là vết thương chồng chất, nếu nàng muốn thôi. Vân Phong chuyện mình biết cho Vân Thăng, Vân Thăng lập tức giận đến gương mặt tuấn tú cũng đỏ bừng lên, cũng vĩ tất cả những chuyện Mộc Tiểu Cẩm và Mộc Thương Hải phải trải qua mà cảm thấy đau lòng. Mấy ngày nay Vân Thăng thường ở cùng Mộc Tiểu Cẩm, điều này cũng làm cho tâm tình của Mộc Tiểu Cẩm có phần cởi mở hơn chút.


      Trái lại mấy ngày nay Khúc Lam Y lại yên tĩnh hơn rất nhiều, cò lẽ là vì muốn tăng cường tu luyện vì ngày xuất phát tới gần, bình thường rất ít khi xuất . Còn Ngao Kim mỗi ngày lại ở trong phòng của mình, thường xuyên có thể nghe thấy mấy tiếng gầm giận giữ của , hẳn lại người của Long tộc lại khiến bốc hoả.


      Thời gian cứ yên lặng mà trôi qua như vậy, chẳng mấy chốc đến ngày tập hợp xuất phát, hành trình thăm dò di tích Vạn Thần vô cùng gian nguy, phải làm tốt việc chuẩn bị. Đối với Vân Phong mà bản thân nàng chuẩn bị tốt nhất, cũng cần phải tận lực chuẩn bị gì thêm. Sáng sớm Đức Lan và Thương Liên đến mời xuất phát, để mọi người đến tập hợp ở phía Bắc Cát Nguyên, phải chuẩn bị xuất phát.


      Vân Phong muốn ba vị trí, tất nhiên Mộc Tiểu Cẩm và Vân Thăng bị nàng bỏ vào trong Long điện. Mộc Tiểu Cẩm vô cùng kinh ngạc vì còn có địa phương như vậy, giọng của Vân Phong truyền đến từ bên ngoài: "Tiểu Cẩm, có số việc qua, chúng ta phải kiên cường mà nhìn về phía trước. Vì bảo vệ người mà mình thườn, chúng ta phải càng trở nên mạnh mẽ."


      câu này khiến cho Mộc Tiểu Cẩm suy nghĩ rất lâu, Vân Phong cũng gì thêm nữa. Nàng tin lúc Mộc Tiểu Cẩm ra khỏi Long điện, là lúc hồ điệp mỹ lệ phá kén mà ra! Vân Phong mang theo Khúc Lam Y và Ngao Kim đến cửa phía Bắc của Cát Nguyên, nơi đó bị phong toả, ai có thể tiếp cận gần. Cánh cửa phái Bắc của Cát Nguyên cũng bị phong toả, thể ra ngoài.


      Từ xa Vân Phong thấy được vài người đứng ở đó, Khúc Lam Y và Ngao Kim bên cạnh nàng, đều có chút khinh thường mà hừ lạnh tiếng. Vân Phong cũng lạnh lùng nhếch môi, đội hình như vậy, làm chậm chân nàng cũng tệ rồi.


      "Vân Phong, các ngươi đến rồi." mặt Thương Liên và Đức Lan đều mang theo ý cười mà tới. Vân Phong gật gật đầu, tầm mắt đảo qua từng người trong bảy người trước mặt, cao nhất là thống lĩnh trung kỳ, là hai người đàn ông trung niên, thấp nhất là thất cấp trung kỳ. Đội ngũ như vậy mà thăm dò di tích Vạn Thần, là có chút có bản lĩnh. Qủa nhiên nội tình giống với hoàng thất, cường giả cấp bậc quân chủ có thể được hoàng thất sử dụng, lại có khả năng phục vụ cho đại gia tộc.


      "Giới thiệu chút, vị này là Vân Phong." Đức Lan cười hề hề câu, bảy người đều mang vẻ mặt khác nhau mà liếc nhìn Vân Phong cái: " sớm nghe tới đại danh của ngươi, hôm nay vừa gặp lại có chút kinh ngạc vì tuổi ngươi lại trẻ như vậy." Hai nam nhân cấp bậc thống lĩnh trung kì chào hỏi trước, vô cùng kinh ngạc mà nhìn Vân Phong. Cái tên này ở Phong Vân đế quốc cũng xa lại chút nào, chẳng qua cũng có bao nhiêu người gặp qua mà thôi.


      "Qúa khen, hư danh mà thôi." Vân Phong cười cười. Tiếp theo mấy người khác cũng chào hỏi Vân Phong, chẳng qua là có vài người của các gia tộc, muốn hâm nóng quan hệ với Vân Phong, Vân Phong cũng chỉ đối đãi bằng thái độ bình đẳng. Sau đó thanh niên tới, cười hì hì với Vân Phong: " là trăm nghe bằng thấy, may mắn may mắn! Ta là Nhị công tử của Mộc gia, gọi là Mộc Hoa."


      Con ngươi đen của Vân Phong nhìn về phía nhiều chút, quả nhiên là người của Mộc gia sao? Nhị công tử của Mộc gia Mộc Hoa... "Có rảnh cứ đến Mộc gia chơi nhé!" Mộc Hoa cười hề hề câu, Vân Phong cười cười, bất ngờ lại trả lời: "Yên tâm, nhất định là phải ."


      Những lời này khiến những người khác giật mình ít, lại càng khiến cho Mộc Hoa cảm thấy vừa mừng lại vừa lo: " vậy chăng? Khà khà, vậy quá tốt rồi! Chúng ta quyết định !"


      Vân Phong gật gật đầu, nhưng trong đáy mắt lại là mảnh lạnh lẽo, Khúc Lam Y ở bên nuồn cười vui vẻ câu: "Cho quả táo ngọt liền cười đến sáng lạn như vậy." Mộc Hoa vừa nghe thấy sắc mặt đỏ lên, nhìn thấy Khúc Lam Y mặt lại lúng ta lúng túng đến ra lời. Đức Lan và Thương Liên có thâm ý khác mà nhìn Vân Phong, tại sao nàng lại đối đãi khác nhau với Mộc gia?


      "Được, nếu người đến đông đủ cũng nên xuất phát! Ý nghĩa của lần thăm dò này rất quan trọng, vẫn xin các vị hãy cố gắng phát huy, làm được tốt nhất! Vinh dự của Phong Vân đế quốc vẫn còn dựa vào các vị viết lại, ta tin Phong Vân đế quốc đại được thành quả cũng rất khó rồi!" Đức Lan và Thương Liên cười ha ha tiếng, ánh mắt đều nhìn về phía Vân Phong. Vân Phong lạnh lùng cười, hai lão hồ ly gian xảo, tại đều đẩy tất cả trách nhiệm lên đầu nàng rồi.


      "Vậy Vân Phong liền là đội trưởng của chúng ta thôi!" Mộc Hoa ở bên cạnh cao giọng câu, nhưng người khác đương nhiên có bất kì ý kiến gì khác. Mộc Hoa vô cùng vui vẻ nhìn Vân Phong, tựa hồ có loại tư tưởng tranh công.


      cho rằng câu trả lời vừa rồi của Vân Phong, là vì , cũng nhìn Mộc gia với cặp mắt khác xưa, cũng coi mình như người ngoài.


      Vân Phong căn bản chẳng muốn nhìn , chỉ cảm thấy sao nam nhân này lại nhiều chuyện như vậy.


      "Được rồi các vị, lần này nơi di tích Vạn Thần xuất là vị trí biên cảnh của Áo Uy và Thánh Diệu đế quốc, đến chỗ đó có người chỉ dẫn. Hi vọng việc thăm dò hoàn toàn thuận lợi, lên đường thôi."


      Đức Lan cao giọng câu, giơ tay lên, năm con dơi đứng trước mặt mọi người, phía còn có người đứng. Ánh mắt của Vân Phong đảo qua, ra vẫn là người quen cũ, thuần thú sư từng xảy ra xung đột với Vân Phong tại đế đô, trước mắt đúng là người tự xưng là hội trưởng của Công hội Thuần thú sư.


      Nhìn thấy Vân Phong ở đây, sắc mặt của nam nhân xấu hổ chút. Tất cả mọi người đề lần lượt lên lưng của mấy con dơi, nhưng ba người Vân Phong vẫn đứng tại chỗ nhúc nhích: "Vân Phong, lên ." Đức Lan và Thương Liên cười ha ha câu, khoé môi của Vân Phong mỉm cười: "Ta biết rồi." Lời vừa xong, thân thể vút lên bay về phía trung, đứng đỉnh đầu của mọi người. Khúc Lam Y và Ngao Kim cũng như thế, những người khác cũng hoàn toàn u mê. Nhất là hai vị chiến sĩ cấp bậc thống lĩnh, càng nhìn hốc mắt càng nóng lên.


      "Nhìn cái gì, thôi." Thân thể của Vân Phong loé lên, bay về phía trước. Bảy người ngồi lưng dơi đều mang ánh mắt ghen tị, trong lòng vị hội trưởng Thuần thú sư dẫn đường kia lại càng thêm khó chịu muốn hộc máu. Mạnh mẽ, con mẹ nó quá mạnh mẽ rồi!


      Năm con dơi bay đều nhịp bầu trời, bỗng chốc nhìn lên lại có chút đồ sộ, mỗi con dơi đều có hai người ngồi, đội ngũ tổng cộng có mười người, ba người Vân Phong căn bản là cần dơi, có con dơi lưng trống trơn, trong lúc nó bay cũng có chút thoải mái.


      Thân thể đón gió bay lượn trong trung, ba người Vân Phong đều bay ở phía trước, bảo trì khoảng cách với người ở phía sau, lúc này tâm niệm của Lam Dực và Tiểu Hoả truyền đến: "Chủ nhân, xuất phát rồi sao?"


      Vân Phong cười cười: " rồi, của cửa Bắc Cát Nguyên, mau tới đây?"


      Hai ma thú bị Vân Phong trói buộc trong nhẫn khế ước, Tiểu Hoả là kẻ vui vẻ nhất, nhớ đến đoạn thời gian bị kiềm nén kỉa khiến trong lòng Tiểu Hoả sợ hãi, Vân Phong còn dấu thực lực khiến Tiểu Hoả sảng khoái đến vui vẻ, trái lại Lam Dực lại có gì, bản thân cũng phải phần tử hiếu chiến, ở đâu đều được.


      Chỉ chốc lát sau luồng ánh sáng màu xanh và đỏ đậm ở đâu đó bầu trời đột nhiên đánh úp lại, sắc mặt những người ngồi lưng dơi đều khỏi đại biến, vẫn chưa ra khỏi phạm vi của đế quốc gặp phải tập kích bất ngờ sao? Tất cả mọi người đều bắt đầu khẩn trương đề phòng, Vân Phong nhìn thấy hai luồng sáng này cười cười, hai luồng sáng nhanh chóng nhắm về phía Vân Phong, cuối cùng đột nhiên dừng lại bên người Vân Phong!


      Tất cả mọi người ngồi lưng dơi đều nhịn được mà thở ra, thu hồi ánh sáng, thân thể của Hoả Vân Lang còn có thanh niên vô cùng tuấn mĩ đứng bên cạnh Vân Phong, mọi người cũng đều hiểu , đây là hai ma thú khế ước của Vân Phong!


      Hội trưởng Công hội Thuần thú sư cưỡi con dơi đầu đàn nhìn thấy, hốc mắt khỏi đỏ lên, triệu hồi sư... Ma thú khế ước của triệu hồi sư! nằm mơ cũng muốn! Nằm mơ cũng muốn trở thành triệu hồi sư! Cả đời này trở thành thuần thú sư vì vốn cho rằng mình có thể đến gần chức nghiệp triệu hồi sư thần bí này, nhưng khi so với triệu hồi sư chân chính, lại đáng được nhắc đến!


      Nắm chặt dây cương tay, hội trưởng Công hội thuần thú sư khỏi oán hận nhìn thêm vài lần rồi thu hồi ánh mắt, mấy người thăm dò khác khỏi nhìn đến ngây người, xuất của hai ma thú khế ước kia khỏi khiến cho ánh mắt của bọn họ trở nên lấp lánh, đó chính là triệu hồi sư, cường đại như vậy, thần bí như vậy nha!


      " uy phong..." người bắt đầu tự thào , những người khác nghe được khỏi ngầm đồng ý trong lòng: "Qủa nhiên là giống nhau! Vân Phong! Ngươi lợi hại!" Mộc Hoa cao giọng hét tiếng, cả người nhào về phía Vân Phong mà phất phất tay, Vân Phong nghe thấy chỉ liếc nhìn qua, Tiểu Hoả và Lam Dực cũng quay đầu nhìn, mắt ói của Tiểu Hoả nhìn thấy: "Chủ nhân, kẻ ngốc kia là ai vậy?"


      Vân Phong nhàn nhạt trừng mắt: " biết." Mấy người phi hành cao phía trước, dơi theo đường ở phía sau, bóng lưng của mấy người hoàn toàn chiếu vào trong mắt mấy người này, đều mang theo khát vọng hướng về trước: "Ta , nếu như có thể trèo lên cây đại thụ Vân gia, gần gũi với vị triệu hồi sư đại nhân này, chúng ta cũng khác trước rồi."


      người trong số đó thấp giọng với người khác xong, hai người xì xào bàn tán căn bản có cách nào dấu giếm tai của những người khác, lập tức rước lấy cười nhạo của người khác: "Chỉ bằng các ngươi? Muốn kết giao quan hệ cũng chỉ có thể là chuyện của Thương gia và Đức gia thôi."


      Bốn người đến từ Đức gia và Thương gia đều khinh thường hừ tiếng, chuyện tất nhiên cũng khách khí, vốn hai đại gia tộc này có bảy vị trí, lại phải miễn cường phân cho gia tộc khác ba cái, điều này làm cho người của hai đại gia tộc rất bất mãn, nhưng Đức Lan và Thương Liên vẫn còn phải suy xét đến lâu dài, tất nhiên cũng chỉ lo đến ích lợi trước mắt.


      "Qủa Đức gia và Thương gia rất khá, nhưng hình như cũng chưa được vị triệu hồi sư đại nhân này cho nhiều mặt mũi nhỉ? Trái lại Mộc huynh còn được câu của nàng." Hai người đến từ gia tộc khác cũng chịu yếu thế, Đức gia và Thương gia là sợi dây thừng, nếu vậy ba gia tộc khác tất nhiên sợi dây khác.


      "Hừ!" Người của hai đại gia tộc khẽ hừ, cũng nên lời với lời của những người khác, chỉ có thể căm hận xoay người, quả Vân Phong đối đãi với Mộc Hoa giống với bọn họ, chẳng lẽ vị triệu hồi sư này xem trọng Mộc gia nhiều hơn sao?


      "Mộc huynh à, chúng ta vẫn còn phải dựa vào ngươi rồi." Hai người đột nhiên với Mộc Hoa ngồi con dơi khác, Mộc Hoa cười ha ha: "Tất nhiên tất nhiên, yên tâm ! Có ích lợi tuyệt đối thể thiếu phần của hai ngươi."


      Nhất thời ba người thành gắn bó thành đồng bọn, thái dộ của Vân Phong vẫn còn chưa ràng, ba người này lại ảo tưởng vô hạn về tình sau này rồi.


      "Chủ nhân, bọn đều là kẻ ngốc sao?" Tiểu Hoả kiên nhẫn mà rống to câu: " rất muốn cắn nát bươm bọn , chỉ có chút thân phận như thế muốn bám víu lấy chủ nhân!" Ánh mắt sói đen nhánh lên ác độc, Tiểu Hoả động sát tâm.


      Vân Phong sờ sờ đầu Tiểu Hỏa, thuận tiện nhéo nhéo tai, Nhục Cầu lập tức nhảy xuống từ vai Vân Phong, nhảy lên đầu Tiểu Hỏa, đặt mông ngồi giữa đầu của Tiểu Hoả, kêu vài tiếng.


      Tiểu Hỏa căm tức muốn quăng Nhục Cầu , Nhục Cầu vui vẻ kêu lên, động tác lại vô cùng nhanh nhẹn, Tiểu Hoả vùng vẫy hồi lâu vẫn buông ra, hai kẻ ở bên chơi đù vô cùng vui vẻ, Vân Phong nhìn thấy cảnh này cũng khỏi nở nụ cười.


      Lời mà những người vừa rồi mới đương nhiên truyền vào tai vị này sót chữ, Vân Phong gì, chuyện Mộc gia muốn đạt được chút gì đó trong lần thăm dò lần này là có khả năng! Lần này nàng muốn cho Mộc gia tay mà về!


      "Nha đầu, những kẻ này có vọng tưởng với ngươi." Đôi mắt màu vàng của Ngao Kim lên tức giận, vô cùng giận dữ mà lướt qua những người theo phía sau, khiến cho những người này hiểu tại sao lại cảm thấy ớn lạnh: "Sợ cái gì, sao Tiểu Phong Phong lại có thể để cho người khác chiếm tiện nghi chứ?" Khúc Lam Y cười nhích người lại gần, sắc mặt Vân Phong nhất thời đen lại, trái lại nàng lại bị chiếm tiện nghi ít lần! Nhanh tay đẩy thân thể dựa vào đây của Khúc Lam Y ra, Vân Phong nhếch môi: "Đức gia và Thương gia muốn ta xuất lực vì bọn họ, ý định này cũng tệ, cũng xem thử bọn có giá trị để lợi dụng ta hay ? Muốn đoạt được lợi ích từ trong tay ta, tất nhiên là phải trả chút giá lớn rồi."


      Bốn vị đoàn trưởng Dong binh đoàn năm sao vì muốn đoạt được mạch khoáng thạch cực phẩm từ trong tay Vân Phong, bị Vân Phong tàn ác làm thịt hồi, lần này thăm dò này Đức gia và Thương gia tính toán dựa vào Vân Phong mà kiếm được lợi ích, cũng cần phải bị làm thịt chút cho tỉnh ngộ rồi.


      "Đúng rồi, tiểu tử kia là sao? Sao ngươi lại có ý tốt đáp ứng ?" Khúc Lam Y nhích sang đây, có Nhục Cầu gây trở ngại đương nhiên phải thừa cơ hội này để tiếp cận người nhà, Nhục Cầu và Tiểu Hoả chơi đùa đến vui vẻ, tất nhiên là thấy được động tác của Khúc Lam Y, quấn lấy cánh tay của Vân Phong, cả người Khúc Lam Y đều quấn lấy Vân Phong ở bên kia, Vân Phong run rẩy, có cách nào để bỏ cái đuôi này ra, đành phải thôi.


      " họ Mộc, tất nhiên ta có lòng tốt, đắp ứng , tìm dịp tốt mà bái phỏng Mộc gia chút rồi."
      B.Cat thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 55.1: Cưỡng đoạt!


      "Ồ..." Nghe được lời của Vân Phong Khúc Lam Y cúi đầu phát ra tiếng nghi ngờ, ánh mắt cố tình nhìn về phía ba người trò chuyện vui vẻ ở phía sau. Mộc Hoa và ba người khác chuyện phiếm vô cùng vui vẻ, cả khuôn mặt đều tràn ngập biểu tình vui sướng. đối đãi đặc biệt của Vân Phong khiến cho tràn đầy tự tin, lúc thăm dò di tích chỉ cần theo sát Vân Phong mọi chuyện đều thuận lợi rồi.


      Lúc Mộc Hoa và hai người kia chuyện đến khí thế ngất thời, đột nhiên cảm giác được có ánh mắt nhìn mình chăm chú, theo bản năng nhìn sang Mộc Hoa liền thấy được đôi má xinh đẹp kia của Khúc Lam Y. Mắt Mộc Hoa khỏi choáng váng, cứ ngơ ngác như vậy mà nhìn Khúc Lam Y, tựa hồ như bị diện mạo tuyệt mỹ của hấp dẫ. trong lòng của Mộc Hoa vui đến ngất trời, cảm thấy vận đoà hoa của mình đến, chỉ Vân Phong đối xử với giống người khác, ngay cả đại mỹ nhân bên người Vân Phong này cũng coi trọng mình hơn nha!


      Mộc Hoa nở nụ cười si ngốc với Khúc Lam Y. Khúc Lam Y nhìn thấy cũng nhếch môi lên cười với chút, nụ cười này khiến cho toàn thân Mộc Hoa đều có cảm giác khát khao bay bổng. Hai người khác nhìn thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của Mộc Hoa khỏi lo lắng hỏi: "Mộc huynh, Mộc huynh, huynh làm sao vậy?"


      Lúc này Khúc Lam Y quay đầu , Mộc Hoa cũng lấy lại tinh thần, thấy ánh mắt nghi hoặc của hai người khác Mộc Hoa cười ha ha: " có gì, có gì. Khi nãy đến chỗ nào rồi, chúng ta tiếp tục..." Hai người khác dù có nghi ngờ nhưng cũng khong hỏi gì, chỉ là ngừng đánh giá Mộc Hoa, nụ cười thấp thoáng nơi khoé miệng của sao có nhìn đến đâu cũng thấy hợp nhỉ.


      Khúc Lam Y thu mắt về, cả người bám lên cánh tay của Vân Phong, đáy mắt hoàn toàn là lạnh lẽo.


      Mộc Hoa? Tiểu Phong Phong nhìn ngươi với con mắt khác chắc hẳn là bởi vì Mộc Tiểu Cẩm, dám đặt chủ ý lên người Tiểu Phong Phong, ta là người đầu tiên đùa chết ngươi. Khúc Lam Y cười đến vô cùng quỷ quái, ánh mắt của Vân Phong quét đến: "Ngươi lại suy nghĩ đến mấy thứ xấu xa gì vậy?" Vân Phong hỏi câu, Khúc Lam Y sửng sốt, sau đó hờn dỗi câu: "Ta yếu đuối như vậy, sao lại có suy nghĩ cấu xa gì được?"


      Da gà toàn thân Vân Phong đều nổi lên. Ngao Kim nhìn thấy hai người như vậy, chỉ tưởng rằng qua hệ của Khúc Lam Y và Vân Phong rất tốt. Trong mắt Ngao Kim Khúc Lam Y coi như là nữ nhân của nhân loại mà thể ghét, dù sao 'Nàng' cũng từng trợ giúp Vân Phong.


      Tiểu Hoả và Lam Dực nhìn thoáng qua nhau, Nhục Cầu ngồi đầu Tiểu Hoả cũng chớp mắt, trong lòng Lam Dực ý nghĩ, xem ra có người sắp bị đen đủi rồi. Mắt sói của Tiểu Hoả có chút bất đắc dĩ mà nhìn Nhục Cầu ngồi đầu mình: "Cục thịt kia, ngươi ngồi chỗ nào được, sao cứ phải ngồi đầu ta?"


      Thân thể của Nhục Cầu vặn vẹo vài cái, dáng vẻ hài lòng kia lại khiến Tiểu Hoả hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Hay cho cục thịt nhà ngươi, đừng để ta bắt được nếu ta ăn ngươi!"


      Nhục Cầu vui vẻ kêu vài tiếng, ràng Tiểu Hoả bị chọc cho tức giận, trong mũi đều toát ra luồng khói đen.


      Lam Dực ở bên cạnh thấy cười ngừng: "Hoả huynh, như vậy cũng rất tốt." Trong đôi mắt màu xanh lam của Lam Dực nhìn tổ hợp Tiểu Hoả và Nhục Cầu lúc này, tuy Tiểu Hoả có chút bực bội với Nhục Cầu, nhưng Nhục Cầu dường như lại rất thích gần gũi với Tiểu Hoả.


      "Tốt cái đầu ngươi!" Tiểu Hoả thấp giọng mắng câu, nhưng cũng có cách nào, có giãy cỡ nào cũng giãy ra.


      Nhục Cầu đáng giận này, nhất định phải tìm được cơ hội mà dạy dỗ nó chút!


      Tiểu Hoả và Nhục Cầu cấu xé lẫn nhau dọc đường lại khiến Vân Phong cảm thấy vô cùng vui vẻ. Nơi di tích Vạn Thần xuất là vùng biên cảnh giữa Áo Uy và Thánh Diệu, nơi biên cảnh tiếp giáp giữa hai nước thuộc loại khu vực bỏ trống, là nơi mà hai đại đế quốc can thiệp đến. Lần này di tích Vạn Thần xuất ở nơi đó cũng coi như là công bằng rồi.


      Hành trình ước chừng khoảng mười ngày, tốc độ phi hành của dơi có chút chậm, mấy người Vân Phong phải dằn lại mà duy trì tốc độ như những con dơi, cuối cùng đến ngày thứ mười cũng đến được khu vực bị bỏ trống này.


      Mới vừa vượt qua khoảng trống này, có hai người trực tiếp hô lớn từ trung.


      "Là đội ngũ của Phong Vân đế quốc sao?" Hai người đứng nơi cao trung, có chút đề phòng nhìn mấy người Vân Phong. Dù sao ba người Vân Phong còn thêm hai ma thú đều có thể đứng trong trung, thực lực này tất nhiên bọn cũng hiểu .


      " sai, chúng ta là đội ngũ của Phong Vân đế quốc." Phó hội trưởng Công hội thuần thú sư điều khiển dơi tiến lên cao giọng câu. Hai người cũng để ý đến thẳng đến trước mặt Vân Phong, vô cùng cung kính mà ôm quyền.


      " vậy vị này nhất định là vị triệu hồi sư kia, Vân Phong đại nhân." Cái tên Vân Phong này chỉ có ở tại chính quốc, mà ba đại đế quốc khác cũng có nghe thấy. Đối với cái danh triệu hồi sư này tất nhiên mọi người đều xa lạ, nhất là sau khí hoàng thất Tạp Lan bị diệt càng thêm như vậy.


      Vân Phong cũng ôm quyền đáp lễ: "Đúng vậy." Hai người vừa nghe đều có chút khẩn trương, mắt nhìn nhìn Tiểu Hoả. Dù sao trong đội ngũ chỉ có nó là có bản thể của ma thú, muốn hoá hình nhân loại.


      " đường xa mà đến, vẫ mời mọi người nghỉ ngơi cho tốt. Thời gian thăm dò di tích là năm ngày sau, trong năm ngày này còn có thể chuẩn bị nhiều hơn chút." Hai người nhiệt tình tiếp đãi Vân Phong, về phần mấy người khác chỉ có thể bị bỏ qua bên. Vân Phong gật gật đầu, hai người lập tức nghiêng người: " Chúng ta dẫn đường cho người, mời ."


      Vân Phong theo, nét mặt già nua của phó hội trưởng Công hội thuần thú sư đỏ bừng lên mà thao túng đám dơi chở nhóm người theo. Mộc Hoa ngồi lưng dơi mà nhìn bóng lưng Vân Phong, trong lòng càng có suy nghĩ hâm mộ. Nếu có thể móc nối chút quan hệ với Vân Phong, dù là bản thân hay cả Mộc gia cũng bước lên trời... Đến lúc đó ở Mộc gia cũng có thể ngồi lên vị trí kia, phải sao?


      Đoàn người dưới dẫn dắt của hai người đáp xuống phía trong trấn . Trấn này hẳn là mới xuất , bởi vì những toà nhà nhìn qua đều rất mới, người dân lui tới cũng rất ít. trấn còn có quang cảnh rất độc đáo, hai bên trấn đều có binh lính trấn giữ, binh lính của hai bên cũng chịu quản thúc của hai đế quốc, Thánh Diệu và Áo Uy.


      Vân Phong nhìn thấy khỏi cười lạnh tiếng: "Thế


      [​IMG]

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 55.2:


      Sắc mặt của Mục Thanh thoáng qua nét hồng, gì mà chỉ sang đứng bên. Giờ phút này Tiêu Tiểu ràng mang theo tâm tình vui sướng khi người khác gặp hoạ, Mục Thanh khinh thường hừ tiếng: "Đừng cười ta, người cũng có kết quả như vậy thôi."


      Tiêu Tiêu cười hì hì, đặt tay lên mặt cửa: "Vậy nếu ngươi ngại thi cứ ở đây mà xem kết quả của ta chứ, thế nào?"


      Sắc mặt Mục Thanh trầm xuống, Tiêu Tiêu đợi trả lời liền vào rồi đóng cửa lại. Vân Phong đứng ở kia có vẻ đăm chiêu mà nhìn chằm chằm vào căn nhà trước mặt này, theo như lời bọn rốt cuộc là cái gì? Bên trong này có chứa thứ gì đó sao?


      Sau khi Tiêu Tiêu vào, Mục Thanh lại chờ ở chỗ này, thân thể vẫn yếu đuối như trước, tựa hồ chỉ cần gió thổi qua ngã. Lúc này đều gì, Khúc Lam Y và Ngao Kim nhìn Mục Thanh, trong đầu cũng mực suy nghĩ biết trong căn nhà này có thứ quỷ quái gì.


      "Vân Phong, ngươi vào sao?" Mộc Hoa theo ở phía sau đột nhiên tiến lên câu. Tầm mắt của Mục Thanh quét sang, Vân Phong gì. Mộc Hoa có chút vội vàng lại câu: "Nếu thứ gì tốt bị nàng chiếm được, vậy chẳng phải là thiệt thòi rồi sao?"


      Mày của Khúc Lam Y và Ngao Kim nhíu lại, quả nhiên đạt tới cảnh giới tâm trí bình thường rồi. Vân Phong cười cười: "Có thể đạt đươc hay cũng phải nhìn vào duyên phận, nấu Tiêu Tiêu có thể đoạt được, đó cũng là vẫn may của nàng."


      Mộc Hoa còn muốn há mồm cái gì, lại nhận được ánh mắt ngậm miệng của Ngao Kim, vô cùng cam lòng mà liếc mắt nhìn căn nhà kia cái. Mộc Hoa thầm trong lòng, phải quản nhiều như vậy để làm cái gì, tất nhiên là phải xông vào đoạt lấy thứ tốt kia mới đúng.


      Mục Thanh có vẻ đăm chiêu nhìn Vân Phong : "Cảnh giới của ngươi lại rất cao."


      Vân Phong cười : "Điều đó có quan hệ gì với cảnh giới, chỉ là ý nghĩ của bản thân mà thôi."


      "Chỉ mong là theo như lời của ngươi, nàng có may mắn kia." Mục Thanh hơi chút khinh thường câu, trong giọng mang theo châm chọc tột cùng. tin rằng chắc chắn Tiêu Tiêu cũng chiếm được, nữ nhân kia trêu chọc lúc trước, chờ đến lúc nàng ra ngoài đương nhiên cũng thể để nàng ta dễ chịu.


      Lại đợi lúc lâu, cửa lại bị người đẩy ra, Tiêu Tiêu mang theo vẻ mặt đen đám ra ngoài, ràng có bất kỳ thu hoạch gì. Mục Thanh thấy cười lạnh lên tiếng: "Thế nào, ngươi thành công à?"


      Tiêu Tiêu mang vẻ mặt tốt nhìn Mục Thanh, biết có ý trêu chọc mình: "Ngươi cũng thành công, ta cũng thành công có sao."


      Sắc mặt Mục Thanh càng lạnh hơn: "Nếu biết bản thân mình có khả năng kia, cũng đừng châm chọc người khác, còn phải là biết tự lượng sức mình!"


      Sắc mặt Tiêu Tiêu đỏ lên: "Mục Thanh! lời ác độc có phải ngươi được dễ chịu có phải hay ?"


      Mục Thanh lạnh lùng quay đầu cũng để ý đến nàng. Tiêu Tiêu hơi đỏ mặt nhìn Vân Phong: "Ngươi có vào hay ?"


      Vân Phong cười cười, tuy biết bên trong căn nhà này có cái gì, bất quá nàng tất nhiên bỏ qua, có thể vào đương nhiên là phải vào, chừng thứ bọn muốn cũng là thứ mình cần. Vân Phong gật gật đầu, Tiêu Tiêu mở miệng: "Ngươi phải vào mình, ma thú của ngươi cũng thể mang vào, nếu thế người bên trong tức giận."lequydon


      Chân mày của Vân Phong khẽ nhướng lên, người bên trong tức giận? ra bên trong căn nhà này có người sao. Mục Thanh ở bên lại lạnh giọng mở miệng: "Sao ngươi lại nhiều lời thừa như vậy?"


      Khoé miệng của Vân Phong nhếch lên: ""Đa tạ Tiêu Tiêu nhắc nhở." xong liền bước lên bậc thang mà tiến vào. Mộc Hoa vừa thấy, cũng bước nhanh muốn theo vào. Ngao Kim vừa thấy khỏi gầm lên: "Ngươi định làm cái gì?"


      Mộc Hoa cười cười: "Nhiều người chắc cũng có gì... Ta mở lời, cũng có quan hệ chứ?"


      Qủa da mặt của con người này dày đến mức còn được giá trị của con người mình mà đòi giúp đỡ. Mấy câu dõng dạc của Mộc Hoa thiếu chút nữa khiến cho Ngao Kim phun ra máu, lại có nhân loại vô liêm sỉ tới mức này! Vân Phong thờ ơ quay đầu liếc mắt nhìn Mộc Hoa cái: "Ngươi có thể tránh sang bên được ?"


      Mộc Hoa bị cái nhìn chăm chú của Vân Phong làm cho có chút sợ hãi, cũng còn dám mặt dày mày dạn mà theo vào, đành phải lúng ta lúng túng mà trở về. Lúc này Vân Phong mới đẩy cửa vào, Tiêu Tiêu và Mục Thanh đều thấp giọng thầm: "Da mặt dủ dày." Cũng biết Mộc Hoa có nghe thấy hay mà vẫn làm bộ như nghe thấy, cả người đứng ở bên ngoài, mang vẻ mặt lo lắng trùng trùng: "Vân Phong có việc gì chứ?" Hỏi câu như vậy, nhưng căn bản có người trả lời , Vân Phong mà có chuyện quá kì quái rồi.


      "Ai, ngươi Vân Phong có thể thành công hay ?" Tiêu Tiêu thấp giọng hỏi câu. Mục Thanh nhíu mày, trầm tư lúc mới mở miệng: " thể chính xác được, tính tình của lão gia hoả kia rất khó đoán, tính khí khi dễ chịu , có khi lại giữ tợn như con cọp."


      Sắc mặt của Tiêu Tiêu có chút xấu hổ, tình huống khi đó của nàng cũng phải là dữ tợn như Mục Thanh. Tiêu Tiêu nữa, nàng và Mục Thanh , hai người cũng rất muốn biết kết quả khi Vân Phong ra ngoài là cái gì.


      Vân Phong vừa đẩy cửa vào trong nhà, cửa sau lưng lại tự khép lại. Theo bản năng Vân Phong cho rằng bản thân mình thể mở cánh cửa này ra, trước mắt là khung cảnh tối đen, giống như trong căn phòng này là gian khác, tia sáng đều có.


      "Lại có người tới sao?" giọng vang lên từ nơi nào đó trong bóng tối. Vân Phong lẳng lặng đứng ở nơi đó, ràng có thể cảm nhận được ánh mắt ngừng đánh giá người mình, tựa như tia sáng, dường như có thể nhìn thấu đáy lòng nàng.


      Vân Phong mở miệng chuyện, cứ yên lặng mà đứng như vậy, để mặc cho tầm mắt này đánh giá mình mấy lần.


      Sau đó, giọng kia lại vang lên lần nữa: "Ngươi lại giống với những kẻ khác, tiểu nha đầu, báo tên của ngươi trước ."


      Con ngươi đen của Vân Phong nhìn bốn phía tối đen như mực, nhàng mở miệng: "Vân Phong."


      Đột nhiên, bóng tối biến mất trong nháy mắt. Sau khi Vân Phong báo tên, mảnh gian hắc ám này đột nhiên được thu hồi hoàn toàn, vô cùng quai dị, tất cả mọi thứ trong phòng cũng bắt đầu lên. cái bàn rộng rãi, mặt bàn có rất nhiều giấy tờ và công cụ tán loạn bừa bãi, còn có những trang giấy bị vò thành cục, Tóm lại căn phòng này đạp vào mắt khiến người ta có cảm giác vô cùng bừa bộn, khá hỗn loạn.


      Ở bên cạnh có cái ghế dựa lớn, có lão nhân ngồi ghế dựa, thân ngồi trong đống gấy lộn, ánh mắt nhìn chuyên chú vào bản vẽ trong tay mình, vẽ thứ gì đấy.


      Vân Phong sững sờ trong chốc lát, sau đó lại điều chỉnh tốt tâm tình của mình, nhìn toàn bộ trước mắt, còn có lão nhân này, người chuyện vừa rồi chính là ông ta . Vân Phong mở miệng trước, lại yên lặng đứng ở đó, lão nhân tựa như phát ra Vân Phong, lại cứ bận bịu với chuyện trong tay, sống mũi của lão nhân là cặp kính gọng vàng mảnh, cặp mắt cũng chưa từng liếc sang Vân Phong cái.


      Thời gian chậm rãi trôi, Vân Phong biết mình đứng bao lâu, cũng biết còn phải đứng bao lâu, nhưng nàng vẫn hề biểu ra bất kỳ nôn nóng hay kiên nhẫn nào, cứ yên lặng mà đứng, con ngươi đen nhìn động tác tay lão nhân, cũng nhiều, Cứ chờ đợi như vậy, lão nhân đột nhiên dừng việc trong tay, chậm rãi ngẩng mặt lên, nhìn lướt qua Vân Phong, lại cúi đầu, vừa tiếp tục vẽ lại vừa mở miệng : "Tính nhẫn nại tệ."


      Vân Phong cười cười, có trời mới biết nàng đứng ở chỗ này khó chịu đến đâu, gian bên trong căn nhà này giống với bên ngoài, theo thời gian trôi qua, áp lực cũng tăng lên gấp bội! Nếu phải nàng tấn chức đến cấp bậc quân chủ, chỉ sợ rằng chịu nổi rồi.


      Lão nhân tiếp tục coi thường tồn tại của Vân Phong, chuyên tâm vào công việc của mình, mà Vân Phong cũng lại tiếp tục lẳng lặng đứng ở nơi đó. Cảm nhận được thời gian càng trôi qua áp lực càng ngày càng lớn, trán Vân Phong lặng lẽ toát ra giọt mồ hôi, Vân Phong đột nhiên nắm chặt lòng bàn tay, lại kiên trì chút, lại kiên trì chút nữa!


      Thời gian giây ở đây cũng bị kéo dài đến vô hạn, Vân Phong có cảm giác tựa hồ như qua vài ngày, mà lão nhân trước mặt này vẫn làm chuyện của mình, chưa từng mở miệng câu. Cuối cùng, biết qua thêm bao lâu, đến khi cả người Vân Phong đầy mồ hôi, lão nhân mới dừng công việc trong tay, cầm lấy tờ giấy mà ông ta mới vẽ xong đến trước mặt, hài lòng đánh giá vài lần: " tệ, cuối cùng cũng hoàn thành rồi."


      Theo câu của lão nhân, Vân Phong có thể cảm giác được áp lực biến mất trong nháy mắt, cả người xụi lơ suýt chút nữa ngã ngồi xuống đất, may mà Vân Phong ổn định lại bước chân mới có thể vững vàng đứng ở nơi đó. Ánh mắt của lão nhân quét qua đây, tay nâng gọng mắt kính màu vàng sống mũi, đôi mắt thâm trầm nhìn về phía Vân Phong: "Thứ ta muốn đưa cho ngươi làm xong, muốn hay muốn?" Tay lão nhân huơ huơ tờ giấy kia, mắt Vân Phong khẽ nheo lại.


      "Chậc chậc, thứ này hai kẻ bên ngoài kia có cầu cũng được, ta lại phá lệ cho ngươi." Lão nhân vung tay lên, trang giấy kia lại nhàng rơi vào tay Vân Phong, có cảm giác rất dày, đây là giấy da trâu tốt nhất. Mắt Vân Phong lướt qua thứ được vẽ giáy da trâu, con ngươi đen trừng lớn ngay lập tức.


      Góc phía của giấy da trâu có bốn chữ to được viết ràng: Di tích Vạn Thần. Tờ giấy này lại là bản đồ của di tích Vạn Thần!


      Vân Phong kinh ngạc nhìn lại. Lão nhân cười ha ha: "Thế nào? Thứ này tệ chứ?".


      "Vâng, thứ này tệ, chẳng qua là hay giả vẫn là chuyện khác..." Vân Phong ngẩng đầu, giọng cười với lão nhân: "Nhận được để mắt của tiền bối đến Vân Phong, biết tiền bối muốn Vân Phong lấy cái gì ra để trao đổi?"


      Trong thiên hạ có bữa cơm nào là miễn phí, Vân Phong đạo lý này. Tính cách của lão nhân trước mặt tựa hồ có chút cổ quái, tất nhiên là phải lấy ra vài thứ mới có thể lấy được tấm bản đồ này rồi. Vừa rồi lúc xem bản đồ Vân Phong cũng phát ra chuyện khó hiểu, dù thế nào nàng vẫn nhớ được bất kì nét vẽ nào tấm bản đồ này. Tựa hồ như có ma lực, ràng trí nhớ gì đó ở trong đầu, giây sau liền biến thành trống rỗng, tấm bản đồ này thể được ghi nhớ.


      Lão nhân vô cùng hài lòng với chủ động của Vân Phong, khẽ gật đầu cái, đôi mắt lại bắt đầu đánh giá, tiếp theo đáy mắt kia lại thoáng qua luồng sáng: "Lấy nhẫn khế ước của ngươi ra đổi, thế nào?"


      Con ngươi đen của Vân Phong nhíu lại, lão nhân trước mặt này lại muốn nhẫn khế ước của nàng, xem ra cũng phải là kẻ hiền lành gì. Vân Phong nhếch môi cười: "Nếu biết vãn bối là triệu hồi sư, tất nhiên tiền bối cũng hiểu tầm quan trọng của nhẫn khế ước đối với triệu hồi sư. Tiền bối cho rằng giữa tấm bản đồ biết hay giả và nhẫn khế ước, ta chọn cái nào.


      Lão nhân bỗng nhiên nở nụ cười: "Tấm bản đồ này nếu ngươi tin là , ngươi tin là giả là giả. Trong di tích Vạn Thần có ít thứ tốt, bớt cái nhẫn khế ước cũng thiệt thòi đến mức nào. Cơ hội chỉ có lần, bỏ qua còn nữa."


      Vân Phong nheo mắt lại, tay lão nhân vừa động, tấm bản đồ tay Vân Phong lại trở về trong tay lão nhân: "Tiền bối, nhẫn khế ước phải là thứ có thể chiếm giữ."


      Lão nhân cười ha ha: "Những thứ này ngươi vẫn cần quan tâm, đổi, hay đổi?"



      Vân Phong lẳng lặng đứng ở nơi đó, bản đồ của di tích Vạn Thần quả rất quan trọng, nếu có thể đạt được tấm bản đồ kia với việc thăm dò chẳng khác nào hổ thêm cánh. Lão nhân này cũng giống kẻ lừa gạt, chỉ bằng vài cái vung tay kia bản đồ này cũng là ! Nhưng cái giá lớn phải trả là nhẫn khế ước. Bỗng nhiên Vân Phong nở nụ cười, Vân Phong nàng có thể cần tiền tài, có thể cần quyền thế, thứ duy nhất thể cần là người nhà và bằng hữu! Tuy Tiểu Hoả và Lam Dực là ma thú khế ước của nàng, nhưng trong lòng Vân Phong bọn lại là bằng hữu! người có thể bán đứng bằng hữu, cho dù có thể chiếm được bản đồ này, cũng có được bất cứ thứ gì!


      "Cáo từ." Vân Phong chỉ hai chữ liền muốn xoay người rời . Lão nhân nghe như thế bỗng nhiên cười ha ha: "Chỉ như vậy mà muốn rồi sao? Ngươi cho, ta đây liền cướp là được rồi!"

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 56.1: Nên giành giành.


      Lời của lão nhân vừa ra, tay khẽ nhấc, gian lại trở nên tối đen lần thứ hai. loại áp lực quen thuộc lại lần nữa quay trở lại, đè ép lên vai của nàng, đầu gối của Vân Phong hơi khuỵu xuống, chỉ cảm thấy cả người đều bị đè ép trong nháy mắt. Vân Phong cắn mạnh vào đầu lưỡi, cố sức ưỡn thẳng sống lưng, đứng thẳng ở kia. Áp lực đỉnh đầu này, tuyệt khuất phục!


      "Xì xì, nhìn ra ngươi lại thích cậy mạnh như vậy." Giọng của lão nhân truyền đến từ trong hắc ám, áp lực hiểu vì sao lại tăng thêm vài phần. Vân Phong cười cười, sắc mặt hơi có chút nhợt nhạt: "Sao tiền bối lại cố chấp nhất thứ phải là của chính mình như vậy?"


      Giọng đột nhiên dừng lại, tiếng cười oang oang lập tức truyền đến: "Nhẫn khế ước của triệu hồi sư là thứ bao người tò mò, bó mật có quan hệ với nhẫn khế ước cũng tồn tại ở đó ... Ngươi lại mang nhẫn khế ước tay, là hiếm lạ nha! Ngươi giao hay giao?" Thân thể lão nhân tựa hồ như lướt qua bên người Vân Phong, trước mắt Vân Phong trừ bỏ bóng tối cũng thể nhìn thấy cái gì, mà theo thời gian trôi qua, áp lực lại càng tăng thêm vài phần so với lúc trước!


      " giao!" Hai chữ được bật ra từ hàm răng của Vân Phong. Vân Phong đột nhiên nắm chặt tay như liều chết mà đứng ở chỗ kia, vẫn cứ chịu khuất phục. Lão nhân tựa hồ cũng có chút tức giận: "Hay cho nha đầu quật cường, ta lại muốn xem thử ngươi có thể bướng bỉnh đế khi nào."


      "Ưm!" Mộc cỗ áp lực mơ hồ tiếp tục chèn ép Vân Phong, thậm chí Vân Phong còn có thể nghe thấy ràng tiếng xương trong thân thể bị đè ép mà phát ra thanh. Lúc này, tổ tiên sống nhờ trong gian tinh thần cũng rất lo lắng mà ngẩng đầu: "Tiểu tử kia, đừng cậy mạnh!" Tuy thởi gian tổ tiên ở cũng Vân Phong cũng nhiều lắm, nhưng lại hiểu rất cá tính của Vân Phong. Cái tính kia là quật cường từ trong xương tuỷ của người Vân gia, khăng khăng với suy nghĩ của mình dù có chết cũng chịu khuất phục! dễ dàng thay đổi, dễ dàng dao động! Tổ tiên sợ với tính cách như vậy của nàng khiến nàng phải chịu thương tổn khi ở trong này, lão nhân lai lịch này ra tay cũng nặng, là có chút kỳ quái.


      " có việc gì." Vân Phong cười cười, trán toát mồ hôi, thân thể cũng dần khom xuống, nhưng Vân Phong vẫn cắn răng tiếp tục gắng gượng! Muốn nhẫn khế ước, thể nào!


      Vân Thăng và Mộc Tiểu Cẩm yên tĩnh tu luyện tại tầng thứ mười đột nhiên mở mắt, tuy hai người biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, nhưng lại cảm thấy có chút sợ hãi: "Vân Thăng ca ca, Tiểu Phong có thể có chuyện gì hay ?"


      Mộc Tiểu Cẩm mang vẻ mặt lo lắng hỏi. Mày Vân Thăng cũng cau chặt, dù sao cũng là huynh muội huyết mạch tương liên, giờ phút này Vân Thăng lạ vô cùng sợ hãi, có cách nào để ổn định tinh thần mà tu luyện, lập tức đứng lên muốn ra ngoài.


      Lúc này đột nhiên nghĩ đến bản thân mình thể nào ra được, hai người vào thông qua ngọc bội hình rồng, tất nhiên cũng phải nhờ Vân Phong mới có thể ra ngoài. Vân Thăng cau chặt mày, ngưỡng cổ lên hô lớn: "Phong nhi! Phong nhi!" Giọng ngừng vang cọng nơi gian trong tầng mười Long Điện này, sau vô số tiếng vọng, lại vẫn nghe tháy bất cứ lời đáp nào của Vân Phong.


      "Phong nhi!" Vân Thăng vẫn từ bỏ ý định mà định hô to lần thứ hai, nếu là trước kia Vân Phong nhất định nghe được, nhưng bây giờ lại trả lời, phải là xảy ra chuyện là gì! Mộc Tiểu Cẩm cũng bắt đầu gọi theo, tầng gian này bị tiếng gọi của hai người lấp đầy, mà vị nào đó vẫn ngủ say trong Long Điện lại đột nhiên mở mắt, trong đôi mắt màu xám trắng là cáu kỉnh và lửa giận, thân hình thấp bé được bao bọc trong hắc bào lập tức tiến vào trung, cả khuôn mặt đều trở nên u ám.


      "Ầm ĩ cái gì! Còn làm ầm nữa ta diệt các ngươi!" tiếng thét khàn khàn truyền vào tầng thứ mười của Long Điện.


      Vân Thăng và Mộc Tiểu Cẩm đều sửng sốt, nhìn quanh bốn phía theo bản năng, hai người biết nơi này là Long Điện. cho rằng chỉ có gian như vậy mà thôi, lại biết trong nơi này che giấu rất nhiều thứ.


      "Vô cùng xin lỗi vì làm phiền tiền bối, nhưng về tình vẫn có thể tha thứ, ta lo biết muội muội của ta có xảy ra chuyện gì ." Vân Thăng thăm dò mà với trung. Qua lúc lâu sau, giọng khàn khàn kia lại truyền đến: "Lo cái gì! Nha đầu kia mà còn có thể gặp chuyện may đúng là quái quỷ!"


      Vân Thằn vừa nghe sắc mặt trở nên mừng rỡ: "Tiền bối biết Phong nhi sao?"


      "Sao lại biết?" Giọng lười biếng truyền đến, tựa hồ mang theo buồn ngủ vô cùng: "Để ta yên tĩnh chút! Nếu ta mang nhóm người các ngươi ra ngoài hết!"


      "Tiền bối! Tiền bối!" Vân Thăng nghe thấy thế lo lắng hô to vài tiếng, vị nào đó vốn muốn tiếc tục yên ổn ngủ hoàn toàn nổi giận: "Nhân loại! Nể mặt các ngươi là người thân của nha đầu kia, ta mới chấp nhận cho các ngươi xuất tại nơi này! Đừng có được tấc lại muốn tiến bước!"


      "Diệu Quang, sao lại tức giận đến như vậy?" giọng già nua khác chậm rãi truyền ra. Vân Thăng và Mộc Tiểu Cẩm nghe thấy đều sửng sốt,vẫn còn người? Tới cùng nơi này là nơi nào! Chẳng lẽ trừ bỏ nơi này còn có gian khác sao?


      "Lão gia hoả, ngươi đừng quản ta!" Diệu Quang bị đánh thức vô cùng cáu kỉnh, gương mặt trẻ con đều là vẻ hung ác. Vân Thăng và Mộc Tiểu Cẩm ở tầng mười của Long Điện tất nhiên thể động vào được, những lời vừa rồi chỉ là muốn doạn bọn họ, muốn làm cho bọn họ an tĩnh chút, dù sao thời gian ngủ vẫn còn chưa đủ.


      "Vị tiền bối này..." Vân Thăng định mở miệng thăm dò, giọng già nua kia lại vang lên lần thứ hai: "Vân Phong làm sao vậy?"


      "Lão gia hoả, nha đầu kia có thể xảy ra chuyện gì?" Đôi mắt màu xám trắng gương mặt trẻ con của Diệu Quang đều là tức giận cùng hoả khí. tại ngỏn lửa của rất lớn, vô cùng lớn, lửa lớn đến mức muốn diệt hai tên nhân loại đánh thức kia!


      " phải như thế, tiền bối! Lúc trước Phong nhi đều có thể nghe được lời chúng ta , cũng đáp lại. Nhưng vừa rồi đột nhiên ta lại cảm thấy hoảng hốt, thử gọi vài tiếng Phong nhi, lại thấy nàng đáp lại! phải vừa rồi tiền bối mới muốn ném chúng ta ra ngoài sao? Xin tiền bối nhanh mang chúng ta ra ngoài !"


      Những lời này của Vân Thăng khiến ngũ quan của Diệu Quang hoàn toàn nhăn lại chỗ: "Mẹ nó! Ngươi nghĩ rằng ta muốn ném nhóm người ngươi ra ngoài à! Ngươi nghĩ rằng ta muốn à!" tại Diệu Quang tức đến mức mắng chửi người. Đột nhiên chủ nhân của giọng già nua kia lại cất tiếng cười ha ha xen lẫn rầu rĩ: "Diệu Quang, bình tĩnh chút."


      Lời của Vân Thăng khiến Diệu Quang có chút mất mặt, muốn vứt , nhưng căn bản lại có cách! Tâng thứ mười là nơi thể chạm tới. Nếu Vân Thăng và Mộc Tiểu Cẩm ở tại nơi khác của Long Điện, nhất định hai lời mà ném hai tên này cho xong rồi!


      "Tiền bối..." Vân Thăng lòng cho rằng bọn họ có thể thừa dịp này mà bị ném ra ngoài, nhưng lại kịp trả lời, chỉ vừa kêu tiếng, giọng già nua lại vang lên: "Hai vị, đây quả chuyện khác thường, xem ra Vân Phong gặp chút phiền phức rồi. cần lo lắng, nàng có chuyện gì, vẫn xin hai vị nên yên lặng mà ở trong này ." Sau khi giọng già nua kia kết thúc, Vân Thăng và Mộc Tiểu Cẩm gấp đến mức vòng xung quanh, nhưng hai người lại thể ra ngoài, chỉ mong Vân Phong có thể bình an vô .


      "Lão gia hoả, ngươi cái gì?" góc nào đó trong Long Điện, Diệu Quang thở hổn hển gầm lên câu, giọng vốn khàn lại càng khàn hơn, nghe ra xứng với gương mặt trẻ con kia của .


      "Diệu Quang, ngươi ra ngoài chút, nhìn xem sao lại thế nào." Giọng già nua kia lại nhanh chậm mà câu, tiếp theo lại ngáp cái: "Nếu Vân Phong gặp phiền phức, ngươi cũng thuận tiện giải quyết chút, việc này cũng phải là chuyện lớn gì đối với ngươi, ta ngủ trước, buồn ngủ quá..." Tiếp đó giọng già nua kia biến mất thấy, thậm chí còn truyền đến tiếng ngáy rất .


      Diệu Quang đứng trong trung, khuôn mặt dần biến đen, đôi mắt màu xám trắng cũng trở nên vô cùng lạnh lẽo.


      Tới cùng là tên nào muốn chết dám làm ra chuyện này! Lại dám quấy nhiễu giấc ngủ của ! Muốn chết sao?


      Thân thể thấp bé được bao bọc trong hắc bào đột nhiên bay lên trung, con ngươi màu xám trắng bỗng chốc loé lên tia sáng, bỗng nhiên trận pháp kì quái xuất dưới người Diệu Quang. Vân Phong chống cự với loại áp lực vô hình toát mồ hôi cả người. biết thân thể của mình sắp tới cực hạn, rốt cuộc lão nhân này muốn cái gì? Nhìn qua căn bản cũng có thực lực cao thâm gì, lại mang đến cho nàng áp lực nặng nề như vậy!


      "Vân Phong, vẫn còn chưa khuất phục sao? Ngoan ngoãn giao nhẫn ra, ta còn có thể tặng phần bản đồ cho ngươi, lần giao dịch này đến cùng cũng là ngươi có lời mà!" Tiếng cười hì hì của lão nhân vang đến bên tai Vân Phong, Vân Phong lạnh lùng nhếch môi: "Vẫn là câu kia, giao!"


      "Được! Có khí phách!" Cảm nhận được thanh truyền đến, lực đạo của áp lực vừa rồi lại đột nhiên tăng mạnh. Vân Phong kêu lên tiếng đau đớn, cắn chặt răng. Chân Vân Phong run lên bần bật, nhưng dưới run rẩy kịch liệt đó vẫn cố chấp đứng ở kia!


      Sắc mặt của lão nhân vẫn thầm quan sát Vân Phong giờ phút này rất sửng sốt, phải biết rằng áp lực mà gây ra từng khiến cho kẻ quân chủ đỉnh phải cúi đầu, nhưng Vân Phong này vẫn có thể kiên cường đứng ở kia, chỉ là thân thể có chút cong xuống. Nhìn ra được là nàng đag cố gượng chống cự, bất quá phần ý chí này đáng sợ đến kinh người.


      "Tiểu nha đầu!" Đột nhiên giọng vang lên bên tai Vân Phong. Ban đầu Vân Phong còn tường rằng đó là giọng của tổ tiên, nhưng giọng này lại quá khàn thậm chí còn có chút khó nghe. Vân Phong cẩn thận phân biệt chút liền hiểu, đây là giọng của tiền bối biến thái bên trong Long Điện kia!


      "Tiền bối biến thái!" Vân Phong lập tức thốt lên trong lòng. Diệu Quang ở trong Long Điện bị chọc tức đến mức não chút nữa xuất huyết: "Nha đầu chết tiệt nhà ngươi gọi ta là cái gì?"


      Vân Phong xấu hổ cười cười: " có gì... Tiền bối gọi ta có chuyện gì sao? tại cũng phải là lúc có thể chuyện phiếm với tiền bối." Giọng của Vân Phong nghe ra có chút miễn cưỡng. dù sao tiếp nhận lại áp lực khủng bố này cho đến bây giờ, đúng là dễ rồi.


      "Hừ! Hai nhân loại kia quá ồn ào, đánh thức ta rồi! Nếu phải vì chuyện này, ta mới thèm quản ngươi!"


      Vân Phong cười cười, đại ca và Mộc Tiểu Cẩm sao? Có phải bọn họ cũng nhận ra tình hình của nàng, gọi nàng, nhưng bản thân lại nghe được: "Vẫn mong chư vị tiền bối bỏ qua..." Vân Phong lại miễn cưỡng câu, dáng vẻ có chút như bị chèn ép. Diệu Quang nghe thấy hơi nhíu mày: "Tiểu nha đầu, ngươi làm sao vậy?"


      Vân Phong muốn có chuyện gì, lại phát ra tiếng kêu đau đớn, đột nhiên Diệu Quang dứng lên, gương mặt trẻ con thoáng qua lo lắng: "Sao lại thế này? chuyện !"


      lúc lâu sau giọng của Vân Phong mới truyền vào: "Có chút... Phiền phức ."


      Chân mày Diệu Quang nhíu chặt lại: " thở dốc đến như vậy mà còn là phiền toái , cúi đầu với người khác chết sao?" Tiếng cười của Vân Phong truyền đến, vẫn có ý định cúi đầu với người khác. Khoé môi Diệu Quang giật bất đắc dĩ: " giúp ngươi, hai tên nhân loại ồn ào kia có thể còn kêu ngừng! Nghe đây, bây giờ hãy nhắm mắt ngưng thần, gọi ta ra ngoài, nhớ kỹ, tên của ta là Diệu Quang."


      Trong bóng đêm Vân Phong khẽ nhếch môi, đôi mắt màu đen trong suốt kia chẫm rãi đóng lại, khẽ mở miệng, cái tên được thốt ra từ trong miệng: "Diệu Quang." nơi nào đó trong Long Điện lên ánh sáng chói mắt, trận pháp được gọi đột nhiên phóng ra ánh sáng mạnh mẽ, mà bóng dáng nào đó ở trong ánh sáng đột nhiên biến mất, sau đó lại trở về với khung cảnh yên tĩnh. Thanh già nua từ từ vang lên: "Nhanh trở về chút..."


      Vân Phong gọi cái tên này, bỗng nhiên cảm thấy áp lực quanh thân lại trở nên hơn, lão nhân vẫn ở trong tối chăm chú quan sát nàng lại mang vẻ mặt kinh ngạc! gian mà ông ta lợi dụng để gây áp lực cho người khác lại bị người phá giải rồi!


      Điều này sao có thể? Đây là có khả năng!


      luồng sáng đột nhiên lên trong khung cảnh tối đen này, tựa như ánh mặt trời dễ chịu nhô lên khỏi đường chân trời. Luồng sáng chói mắt này đột nhiên xua tan bóng tối trước mắt. Mắt của Vân Phong lại thấy được nguyên trạng trong căn phòng này, mà lão nhân kia vẫn ngồi trước bàn, biểu tình gương mặt kia có thể là vô cùng đặc sắc.


      "Đây, đây là cái gì..." Lão nhân tự thào chút, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm vào ánh sáng trắng chói mắt kia. Ánh sáng trắng tản , vị tiền bối biến thái mà Vân Phong từng nhìn thấy trong Long Điện kia trôi nổi trong trung, vẫn là khuôn mặt trẻ tuổi non nớt như thiếu niên kia, vẫn là hắc bào quỷ dị toàn thân, vẫn là thân hình thấp bé như vậy, vẫn là cặp mắt xám trắng kia, chẳng qua tại nhìn qua có chút nóng nảy.


      "Lại là ngươi sao?" Diệu Quang vừa ra, mắt trực tiếp nhìn chăm chú đến người lão nhân, cặp mắt kia tản ra áp lực vô hình khiến cho thân thể của vị lão nhân có chút lạnh run. Giọng khàn khàn kia vang vọng trong vùng gian này, áp lực ngầm quanh thân cũng tự động biến mất. Vân Phong khỏi thở dài nhõm hơi, ánh mắt đánh giá người Diệu Quang ngay trước mặt

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 56.2:


      Vị bên trong Long Điện này là ai, Vân Phong biết, vì sao lại ở bên trong Long Điện, là người bảo hộ hay vẫn là kẻ bị giam ở nơi đó Vân Phong cũng biết. Thứ duy nhất nàng biết đó là tính tình của vị tiền bối này cũng tốt bao nhiêu, hỉ nộ vô thường đó là chuyện bình thường, nếu có chút tàn nhẫn, cũng sai.


      Nhớ món nợ ngày trước trêu đùa nàng trong Long Điện, Vân Phong vẫn ghi lại dưới đáy lòng. tại lại xuất tiện thể giúp mình tay, cũng nên bỏ qua cho nhau thôi. Lão nhân ngơ ngác nhìn Diệu Quang, sững sờ hỏi câu: "Đây là... Ma thú của ngươi?"


      Diệu Quang nghe thấy câu đó, giống như chịu phải vũ nhục lớn, lập tức nhanh chóng nghiêng người, liến tới chỗ trước mặt lão nhân: "Ngươi lặp lại lần nữa?" Giọng khàn khàn vô cùng khó nghe, lão nhân nghe thấy toàn thân đều nổi da gà, mở miệng, nhưng lại phát ra bất cứ thanh nào.


      " ra là lão gia hoả này, quấy rầy giấc ngủ của ta." Cong ngươi màu xám trắng hơi nheo lại. Bỗng nhiên Diệu Quang lạnh lùng cười: "Ngay cả cái công phu mèo quào kia của ngươi mà cũng dám khoe khoang trước mặt ta?" Hắc bào của Diệu Quang vừa động, vùng gian này phút chốc lại lâm vào bóng tối, nhưng tại lại hoàn toàn giống với lúc trước, lại cảm giác thoải mái cùng cảm giác áp bách nảy sinh từ trong lòng mà đánh úp lại, nếu vừa rồi chỉ là áp bách thân thể, bây giờ lại lại là trong tinh thần!


      Bóng tối vừa xuất , mắt của lão nhân đột nhiên trừng lớn, biết bản thân mình gặp phải cao thủ liền xin khoan dung: "Vị tiền bối này! Ta chỉ đùa vui chút, đùa vui chút mà thôi!" Lời của lão nhân vang vọng trong mảnh gian đen tối này. Vân Phong đứng trong vùng gian này, lại cảm thụ được luồng áp lực vô hình. Nếu đứng mãi ở trong này, cuối cùng nhất định tinh thần cũng bị sụp đổ ! Rốt cuộc vị Diệu Quang tiền bối này là ai? Vân Phong vẫn nên , rốt cuộc là thuộc loại ma thú gì?


      "Hừ!" Theo tiếng hừ lạnh của Diệu Quanh, vùng gian này lại khôi phục lại ánh sáng. Sắc mặt lão nhân trắng bệch thậm chí còn run run mà ngồi ghế, nhìn qua vô cùng chật vật: "Tiểu nha đầu, phải giải quyết tên này thế nào?" Giọng khàn khàn của Diệu Quang vang lên, lão nhân vừa nghe thấy lập tức luống cuống, đôi mắt có chút vẩn đục mang theo khẩn cầu mà nhìn về phía Vân Phong: "Vân Phong, vừa rồi chỉ đùa mà thôi, bản đồ này cho ngươi!" Bản đồ trong tay lão nhân bay về phía Vân Phong, Vân Phong bắt lấy trong tay.


      Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, dù lão nhân này có chút lòng tham, nhưng cũng coi như là khách khí với bản thân mình, chẳng thế cỗ áp lực kia trực tiếp nghiền áp bản thân mình đến chết rồi, cũng để nàng gắng gượng đến bây giờ.


      "Tiền bối, thôi ." Vân Phong cười cười, bản đồ giành được tới tay coi như là thu hoạch quan trọng lớn nhất của nàng. Diệu Quang nhíu nhíu mày: "Cứ như vậy thôi sao?"


      "Vị tiền bối này! Căn bản ta muốn đưa nha đầu kia vào chỗ chết, bằng cũng để nàng gắng gượng lâu như vậy. Ta , đây chỉ là trò đùa mà thôi. Đồ của ta đều cho nàng, tiền bối hãy bỏ qua cho ta lần này !" Lão nhân vội vàng tràng, liều mạng giải vây cho mình. Khoé môi Diệu Quang giật , thân thể bay đến bên người Vân Phong, vẫn lơ lửng trong trung như cũ, hắc bào bao trùm toàn thân, nhìn qua vẫn quỷ dị như vậy.


      "Chẳng muốn ra tay." Diệu Quang câu. Vân Phong cười cười: "Tiền bối phải về sao?"


      Hỏi Diệu Quang câu. Diệu Quang ngáp cái: "Khó có được lần ra ngoài, tuy có chút buồn ngủ, nhưng cũng có cách nào, vậy ở với ngươi mấy ngày xem bên ngoài biến thành cái dạng gì rồi."


      Vân Phong gật gật đầu, nàng cũng có chút vấn đề muốn tìm Diệu Quang hỏi cho , ví dụ như loại áp lực trong gian vừa rồi của rốt cuộc là cái gì? Còn có rốt cuộc là cái gì..."


      Vân Phong đẩy cửa ra, Diệu Quang tất nhiên thân vào gian xung quanh Vân phong, chỉ có Vân Phong mới nhìn thấy , người khác nhìn thấy chỉ là khí. Cửa bị đẩy ra, Mục Thanh và Tiêu Tiêu vẫn ở bên ngoài nhất thời tò mò mà nhìn sang. Vân Phong cười cười chua sót với hai người, nhún nhún vai bất đắc dĩ.


      Mục Thanh nghi hoặc nhíu mày, Tiêu Tiêu lập tức tiếc nuối thở dài: "Ngươi cũng thành công sao? Sao lão nhân này lại khó đối phó như vậy?"


      Ngao Kim và Khúc Lam Y nhìn thấy Vân Phong ra ngoài, nhìn thấy biểu tình của nàng chỉ cười gì, trái lại Mộc Hoa lại vô cùng tiếc nuối mà ồn ào: "Sao có thể lấy được? Ngươi chính là Vân Phong kia mà!"


      Ánh mắt hung ác của Tiểu Hỏa và Lam Dực quét sang đây, Mộc hoa lập tức ngậm chặt miệng lại, ánh mắt cực kì cam lòng mà liếc mắt nhìn Vân Phong cái, giống như nàng vốn phải thành xông. Diệu Quang thân nhìn lướt qua mấy người xung quanh Vân Phong: "Hai tên kia rất tệ, tiểu nha đầu, người như vậy ngươi cũng kết giao?" Diệu Quang chỉ chỉ Mộc Hoa ở bên. Vân Phong cười cười, truyền tâm niệm lại: " có quan hệ gì với ta."


      Diệu Quang khinh thường hừ tiếng: "Loại như vậy đáng để nhìn."


      Diệu Quang khen ngợi Ngao Kim và Khúc Lam Y tệ, trong lòng Vân Phong ít nhiều cũng nhõm hơn. Dứ theo cách nghĩ của cường giả tất nhiên cường giả chỉ kết giap với cường giả, người được kết giao cũng được giới hạn trong phạm vi nhất định. Lấy thực lực cấp bậc như Vân Phong, người có thực lực thấp như Mộc Hoa là nàng hạ thấp thân phận kết giao rồi.


      Tiêu Tiêu vẫn mang vẻ mặt tiếc nuối, tựa hồ có chút cam lòng. Mục Thanh lại có vẻ đăm chiêu mà nhìn Vân Phong, đáy mắt của cặp mắt quá mức thâm trầm kia lại lướt qua vô số cảm xúc : "Hai vị, trước rồi. Vân Phong câu với Mục Thanh và Tiêu Tiêu, hai người đều gật đầu nhìn theo Vân Phong rời . Sau khi Vân Phong rồi Tiêu Tiêu có chút cam lòng mà nhìn cánh cửa.


      "Ngay cả Vân Phong cũng phải rút lui, lão nhân này đúng là thích làm khó!"


      Chân mày vẫn nhíu chặt của Mục Thanh bỗng nhiên nới lỏng ra: "Ngươi cho rằng lời vừa rồi của Vân Phong là ?"


      Tiêu Tiêu sửng sốt: "Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ vừa rồi là nàng gạt người?"


      "Có phải gạt người hay ta biết. Chỉ là lời nàng vừa mới , ta cũng quá tin tưởng mà thôi."


      Mộc câu nhàng của Mục Thanh khiến cho chân mày của Tiêu Tiêu hoàn toàn nhướng lên: "Nếu lời ngươi là đúng, nguyên nhân nàng giấu diếm nhất định là do chiếm được thứ gì tốt."


      Mục Thanh gì, đây chỉ là suy đoán của , dù sao lấy thân phận và thân thủ còn có tính cách của Vân Phong, hẳn là khinh địch mà buông tha như vậy. Mục Thanh tiếp tực suy tư, Tiêu Tiêu nghe xong lời của Mục Thanh tựa hồ đãn nhận định Vân Phong đạt được thứ tốt.


      " thể tưởng tượng được nàng còn có mặt gian xảo này! Làm sao bây giờ? Nếu quả là nàng chiếm được thứ tốt, chẳng phải chúng ta chịu thiệt rồi sao?"


      Mục Thanh lại nhíu mày gì, thứ Vân Phong chiếm được bọn cũng biết là gì, bỏi vì tính cách của lão nhân trong căn nhà kia tương đối kỳ quái. Bọn cũng phải trải qua rất nhiều đau khổ mới chiếm được tin tức này mà tính toán chút, nghĩ rằng đều thất bại mà trở về. Nếu như Vân Phong chiếm được thứ gì tốt, trong lần thăm dò lần này, thể nghi ngờ là dẫn trước bọn bước rồi.


      "Có muốn vạch trần cũng vô dụng, nếu là nàng giấu thứ tốt , chúng ta còn có cách nào?"Die nd da nl e q uu ydo n


      Mày Mục Thanh giãn ra, lười biếng để lại câu: "Ta trở về, ngươi cứ tự nhiên." xong, xoay người rời . Tiêu Tiêu đứng mình bên mép đường, nghĩ lát, cảm thấy có chút cam lòng, mắt nhìn cánh cửa kia, cuối cùng hung hăng mắng câu cũng quay đầu rơi : "Đúng là lão quái, đáng ghét!"


      Đoàn người Vân Phong trở về đường hề chuyện, Mộc Hoa theo ở phía sau luôn cam lòng nhìn Vân Phong, nàng lấy được thứ gì đó sao? được sao? Mộc Hoa cứ nghĩ như vậy đường, lại coi mình như người ngoài, cho dù Vân Phong có chiếm được thứ gì đó cũng có quan hệ gì với ?


      Về tới nơi trạch viện nghỉ ngơi, Vân Phong về phòng của mình. Mộc Hoa lại vẫn theo, Khúc Lam Y nhìn thấy khỏi dừng bước: "Mộc Hoa, ngươi còn cùng đến chỗ nào nữa? Chẳng lẽ chúng ta muốn nghỉ ngơi, ngươi cũng cần phải theo vào để ngủ cùng sao?"


      Sắc mặt của Mộc Hoa đột nhiên đỏ lên, nhừng lời này của Khúc Lam Y nhất thời cũng khiến bắt đầu đứng núi này trông núi nọ, trong đầu cũng xuất hình ảnh nên xuất . Khúc Lam Y lạnh lùng nhìn , Mộc Hoa dễ gì mà hoàn hồn, xấu hổ gãi gãi đầu: "Giờ ta , các ngươi nghỉ ngơi cho tốt..." Mang khuôn mặt đỏ bừng rời . Khúc Lam Y nhìn bóng lưng của , nghiến răng phát ra thanh 'ken két': "Đồ ngu xuẩn biết tự lượng sức mình."


      "Ngươi đứng đó nghiến răng nghiến lợi cái gì, vào." Vân Phong ra câu, lúc này Khúc Lam Y mới thu hồi lửa giận, theo Vân Phong vào phòng. Ngao Kim cũng tiến vào theo, sau khi mọi người đều vào phòng, Vân Phong vung tay lên, triệt để phong toả vùng gian này. Diệu Quang thân nhìn thấy động tác này của Vân Phong, chỉ khinh thường giật khoé miệng, bày tỏ ràng hành động lúc này của Vân Phong chỉ là thừa thãi.


      "Muốn lấy vật kia ra rồi hả?" Khúc Lam Y ngồi bên, cười hề hề câu. Ngao Kim cũng cười ha ha: "Nha đầu nhà ngươi, ra cũng rất xảo quyệt."


      Vân Phong cười cười: "Thứ quan trọng đương nhiên muốn yên tĩnh mà xem xét. Thứ ta có được nếu bị hai người kia biết, chúng ta liền chiếm được ưu thế rồi." xong. Vân Phong đem tấm bản đồ kia ra, Ngao Kim và Khúc Lam Y vừa thấy, khỏi kinh ngạc, bản đồ di tích Vạn Thần.


      "Đây là đồ sao?" Ngao Kim dẫn đầu hỏi câu, đôi mắt màu vàng nhìn chăm chú tỉ mỉ vào bản đồ rối rắm phức tạp trước mặt, có chút dám tin. Khúc Lam Y nhìn tỉ mỉ hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu: "Chắc là . Tấm bản đồ này thể được ghi nhớ, chỉ bằng điểm ấy, cũng có thể là ."


      "Nana." Thân thể nhắn ngồi của Nhục Cầu cũng vì tức giận mà run lên. Tiểu Hỏa nghe xong mở miệng : "Cục thịt này , thứ này là ."


      Ánh mắt kinh ngạc của Vân Phong quét sang, sao Nhục Cầu lại biết thứ này là hay giả? Tiểu Hỏa mở miệng lần nữa:


      "Nhục Cầu, chủ nhân hỏi ngươi ! Sao ngươi biết thứ này là hay giả?"


      Đôi mắt to của Nhục Cầu đảo quanh, vòng vo lúc lâu sau mới lại tiếng: "Nana, na, na na na..." Sau khi Tiểu Hoả nghe xong, thân thể lảo đảo mà suýt chút nữa ngã xuống đất: "Ngươi sao?!"


      Nhục Cầu vô cùng mất hứng mà kêu to câu: Nana!"


      Những người khác nghe được đều như vào sương mù. La Dực khỏi đỡ trán: "Hoả huynh đừng chuyện tự nhiên như thế, cho chủ nhân nghe trước, tới cùng là nó gì vậy?"


      Lúc này Tiểu Hoả mới phản ứng kịp, mắt sói liếc Vân Phong cái: "Chủ nhân, ta trước đây đều là lời nó ." Vân Phong nghe đến đó, lòng đột nhiên nhảy lên chút, Nhục Cầu gì mà lại khiến cho Tiểu Hoả có phản ứng lớn như vậy?


      Tiểu Hoả nuốt nước bọt chút, Nhục Cầu đứng đầu cũng mang vẻ mặt khinh thường, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo, nhìn qua vô cùng hư hỏng nóng nảy. Miệng sói của Tiểu Hỏa mở ra: "Cái này... Nó , nó qua nơi đó, tất nhiên là biết hay giả."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :