1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiên tài triệu hồi sư - Nhược Tuyết Tam Thiên (Tập 3 c39.3)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 49.1: Lật đổ, bắt đầu!

      Liệt Đức Nhĩ cũng về hoàng cung Tạp Lan trước, dưới đòn công kích dung hợp bất ngờ kia của Vân Phong, dù Liệt Đức Nhĩ còn sức để chạy trốn nhưng thân bị trọng thương. Đối chiến với Vân Phong cũng khiến cho Liệt Đức Nhĩ ăn ít thua thiệt, từ khi lên đến cấp bậc này, chính xác mà là bắt đầu từ lúc bước vào hàng ngũ cường giả, cũng có rất ít địch thủ, cũng có bao nhiêu người có thể khiến cho chật vật như vậy, lại càng có người có thể làm bị thương! Nhưng toàn bộ những điều này, đều được đứa trẻ cũng chỉ mới mười mấy tuổi làm được rồi!

      Tay Liệt Đức Nhĩ ôm lồng ngực khó chịu,lqđ chiến khí của gần tới mức khô kiệt. Vừa rồi tất cả chiến khí mà phát ra chỉ có thể miễn cưỡng chống chọi được với đòn công kích kia của Vân Phong, lại vừa bất chấp mà ngưng tụ ra thanh kiếm kia mà phát động lần công kích về phía Vân Phong, Liệt Đức Nhĩ sau đó chỉ có thể chạy trốn, dù sao còn sức lực để ra chiêu thêm lần nữa.

      Sau khi an toàn thoát khỏi truy đuổi của Khúc Lam Y, Liệt Đức Nhĩ mới dừng bước mà thở hổn hển từng hơi, lấy ngọc bội truyền ra mà kể lại toàn bộ tình huống với Tạp Lan đế vương, có thể thấy Tạp Lan đế vương sắp bị tức giận đến bốc khói lên rồi. Phái ra bảy cường giả, hai người cấp bậc thống lĩnh, năm người câp bậc quân chủ, hoàn toàn thể ngờ trong đêm, chỉ còn lại người Liệt Đức Nhĩ! Tất cả cường giả còn lại đều bỏ mạng!

      Cường giả cấp bậc thống lĩnh còn tính,dđlqđ Tạp Lan đế quốc có ít, nhưng cường giả cấp bậc quân chủ lại giống như vậy! Coi như là cả triều đại có thể có bao nhiêu cường giả cấp bậc quân chủ phục vụ vì hoàng thất, tốt chút có hai mươi mấy người, mà lần này chỉ chút mất vài người! Thực lực chiến sĩ ở Tạp Lan đế quốc cũng coi như là hùng hậu, cũng có hơn mười vị hộ vệ cấp bậc quân chủ, nhưng lần này tổn thất bốn vị cường giả cấp bậc quân chủ, việc này thể khiến cho đế vương Tạp Lan muốn hộc máu rồi.

      Bất quá may mà Liệt Đức Nhĩ sao, tính mạng cũng nguy hiểm, nếu Liệt Đức Nhĩ có mệnh hệ gì Tạp Lan đế vương cũng phải gặp khó khăn rồi. Liệt Đức Nhĩ chỉ giải thích ý của mình cách đơn giản, trước tìm chỗ dưỡng thương, cũng cho Tạp Lan đế vương biết mấy ngày này nên động đến Vân gia, tất cả đều phải chờ đến sau khi dưỡng thương quyết định sau!

      Tạp Lan đế vương lập tức gật đầu trả lời, có Liệt Đức Nhĩ bên cạnh che chở, Tạp Lan đế vương cũng có lá gan dám khiêu khích Vân gia. Dựa vào việc có thể khiến bốn gã cường giả cấp bậc quân chủ bỏ mạng trong đêm này, Tạp Lan đế vương có chút hối hận có phải bản thân nên hạ độc thủ với Vân gia hay , mà bây giờ cũng còn đường lui rồi! Nếu quan hệ đến bước này, phải ngươi chết là ta mất mạng! Du cho Vân gia có thể là trợ lực lớn, nhưng thể sử dụng vì hoàng thất chỉ có thể tiêu diệt!

      Tạp Lan đế quốc bên này hoàn toàn ngừng lại, nhưng đề phòng của thủ vệ tại hoàng cung Tạp Lan lại càng nghiêm ngặt hơn. Các thành viên của hoàng thất Tạp Lan cũng nhận ra điểm này, bởi vì những cường giả bình thường vẫn ra mặt giờ thân rồi.

      Liệt Đức Nhĩ tìm được địa phương nấp để dưỡng thương. Thương tổn do đòn công kích kia của Vân Phong khiến phải tốn thời gian mới khôi phục được. Trái lại Liệt Đức Nhĩ cũng có nhiều lo lắng, dù sao tình trạng tại của Vân Phong cũng khác là bao, chỉ cần thân thể của khôi phục trước, lấy tốc độ nhanh chóng mà bất ngờ đánh lén Vân gia, Vân gia vẫn chỉ có kết cục.

      Trong lòng Liệt Đức Nhĩ tính toán tốt toàn bộ, lập tức xếp bằng lại,dđlqđ lặng lặng nhắm mắt, định dùng tốc độ nhanh nhất để điều dưỡng thân thể, sau đó khiến Vân gia phải ăn hết đau khổ.

      Vân gia bên này, tinh thần lực của Vân Phong vì lần dung hợp nguyên tố lần trước mà bị tiêu hao rất nhiều, gần đến mức khô kiệt. Thời gian nàng hôn mêm rất lâu, muốn tinh thần lực hồi phục cũng phải dựa vào thời gian, ma pháp sư và nguyên tố lực của mình nối liền với nhau, người ngoài thể giúp được dù chỉ chút. Vân Phong vẫn lẳng lặng nằm giường, duy trì trạng thái hôn mê, chiêu kia khiến nàng tiêu hao hết tất cả, tuy uy lực vĩ đại, nhưng du chứng cũng vô cùng lớn.

      Tình huống của Vân Cảnh cũng bắt đầu chuyển biến tốt hơn. công kích bằng chiến khí kia của Liệt Đức Nhĩ, đủ để có thể khiến cho Vân Cảnh chết ngay tại chỗ, nhưng trời bỏ Vân gia, Khúc Lam Y tương trợ đúng lúc, kịp thời cứu được mạng của Vân Cảnh, giúp Vân Cảnh có thể vòng lại từ cận kề cái chết.

      Tuy thương thế của Vân Cảnh ổn định, nhưng cũng đủ để Vân Cảnh khôi phục, Dù sao công kích của Liệt Đức Nhĩ cũng là chiến khí cấp bậc quân chủ đỉnh. Có thể bảo toàn tính mạng là điều tốt nhất mà Khúc Lam Y có thể làm, nhưng quá trình hồi phục này lại phải là thứ có thể giúp. Ngao Kim hai lời đưa kim huyết trân quý nhất của tộc Kim long ra, Khúc Lam Y nhìn dáng vẻ thoải mái của Ngao Kim, khỏi cười ha ha.

      "Máu của tộc Kim long đúng là có thể khiến cho con người trường sinh bất lão, nghe loại máu này cũng vô cùng cao quý và quý giá. Ngao Kim, ngươi đưa máu này cho bá phụ, nếu ngày sau người Long tộc biết được, chỉ sợ Vân gia bị Long tộc đuổi giết rồi."

      Ngao Kim hung hăng trừng mắt liếc nhìn Khúc Lam Y cái: "Nữ nhân nhà ngươi sao lại nhiều chuyện vô nghĩa như vậy! Lão tử , nếu ai trong đám nhóc Long tộc kia dám động vào Vân gia, lão tử là người đầu tiên lột da !"

      Thân phận Long tộc của Ngao Kim chỉ có Khúc Lam Y cùng Vân Phong biết được, khi hai người chuyện tất nhiên cũng phải tránh xa người ngoài, dù sao thân phận của Ngao Kim cũng quá mức đặc biệt. Khúc Lam Y cười ha ha, lại chút khách khí mà lấy huyết dịch màu vàng của Ngao Kim, hơn nữa lại vô cùng khách khí mà lấy rất nhiều.

      "Này! Bá phụ cần nhiều như vậy sao?" Ngao Kim híp mắt nhìn bình máu màu vàng mà Khúc Lam Y lấy ra kia, chỉ cần giọt máu của là đủ rồi mà!

      "Để phòng ngừa vạn nhất, vẫn nên trữ nhiều chút tốt hơn." dđlqđ Khúc Lam Y lắc lắc cái bình trong tay. Sắc mặt Ngao Kim lạnh lùng: "Nữ nhân, nêu ngươi dám dùng máu của ta ở chỗ nào khác, cho bất kì người nào khác, ngươi là người đầu tiên trong danh sách đuổi giết của Long tộc."

      Ngao Kim chỉ bảo vệ cho người Vân gia, đến cả Khúc Lam Y cũng có thể khách khí như vậy. Khúc Lam Y cười duyên vài tiếng, gương mặt quyến rũ kia mang theo nụ cười xinh đẹp nhàn nhạt, thân là nam nhân lại có thể cười để đáp lại trong hoàn cảnh này, là có chút đáng khâm phục.

      "Kim long huyết dịch cũng chỉ có như vậy, ngươi yên tâm, ta vẫn còn chưa xem thứ này là bảo bối." Khúc Lam Y ra ngoài. Ngao Kim có chút ngu ngơ mà đứng ở nơi kia, câu ban nãy, sao khi nghe lại cảm thấy ý tứ châm chọc của Khúc Lam Y quá nặng. Máu Kim long phải bảo bối là gì? Nàng xem thứ máu này như bảo bối, lại xem cái gì như bảo bối?

      Máu của Ngao Kim dung hoà vào trong thân thể của Ngao Kim,lqđ huyết dịch màu vàng vừa vào đến cơ thể Vân Cảnh phát huy tác dụng, miệng vết thương bị chiến khí đâm thủng kia lấy tốc độ mà mắt thường có thể quan sát được mà khép lại, mấy người Vân Thăng đứng ở bên nhìn thấy đều lấy làm kỳ lạ, hiểu được rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Khúc Lam Y câu đó là hiệu quả của quang nguyên tố để lấp liếm, toàn bộ công lao của Ngao Kim đều tính lên đầu .

      Ngao Kim đứng bên nhìn mà uất ức, ràng chính là nhờ tác dụng máu của , lại bị nữ nhân này thành quang nguyên tố. Sắc mặt của Ngao Kim hoàn toàn trở nên u, nhất là lúc Vân Thăng cảm tạ Khúc Lam Y, lại càng đen thêm tầng, mà Khúc Lam Y lại vẫn mang theo ý cười đắc ý, cười từ đầu đến đuôi.

      Máu Kim long ngừng tuần hoàn trong cơ thể Vân Cảnh, chỉ khiến cho vết thương của Vân Cảnh khép lại cách nhanh chóng, mà bên trong cơ thể của Vân Cảnh cũng dần có chuyển biến. Phía hoàng thất Tạp Lan bên kia phát sinh bất kì động tĩnh gì, sau đêm chiến đấu kia, còn tiến đến gây hấn với Vân gia nữa. Vân Thăng khỏi thở phào, Phong nhi vẫn còn phải tu dưỡng, phụ thân cũng như vậy. Mặc dù có Ngao Kim cùng Khúc Lam Y ở đây, nhưng nếu lại có thêm đội ngũ như đêm đó, Vân gia cũng cần phải thiệt thòi lớn rồi.

      Cứ như vậy, hai bên cứ lo lắng, tâm tư cứ vướng mắc như vậy qua thời gian tháng, hai bên đều có tâm tư khẩn trương cùng đề phòng cao độ lẫn nhau, bên nào cũng có bất cứ động tĩnh gì. Vân Phong nằm yên lặng giường hơn tháng, tinh thần lực khô kiệt trong cơ thể chậm rãi hồi phục. Tổ tiên sống trong gian tinh thần vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng, mãi than thở Vân Phong đúng là đứa trẻ bướng bỉnh, mà suy nghĩ cũng quá mức điên cuồng lớn mật. Tiểu gia hoả này đúng là cái gì cũng dám làm, sợ chết mà còn dám làm ra loại chuyện dung hợp nguyên tố này.

      May mà xảy ra chuyện gì lớn, khi có chuyện gì xảy ra, tổ tiên nghĩ đến đây cũng có chút sợ hãi. Nhìn tinh thần lực chậm rãi hồi phục trong gian tinh thần, tổ tiên chậm rãi thở dào: "Tiểu gia hoả nhà ngươi, đống xương già của ta cung bị ngươi doạ đến mức tan nát thành nhiều mảnh rồi."

      "Ha ha, Phong nhi khiến cho tổ tiên lo lắng như vậy, là Phong nhi tốt." Giọng của Vân Phong truyền dến. Tổ tiên đột nhiên ngẩng đầu, trong giọng lộ ra kích động: "Tiểu tử kia, ngươi tỉnh rồi sao? Cảm thấy thế nào rồi?"

      Vân Phong vẫn nhắm mắt nằm giường tháng,dđlqđ đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt đen trong suốt vô cùng. Vân Phong khẽ cử động thân thể, ngồi dậy: " có gì trở ngại, chẳng qua chỉ cảm thấy phần thắt lưng có chút đau nhức, xem ra là nằm lâu lắm rồi."

      Tổ tiên cười ha ha, năng lực khôi phục của tiểu tử kia nhanh hơn rất nhiều so với suy nghĩ của ông. Thân thể được năng lực sinh mệnh cải tạo lại của Vân Phong so với ma pháp sư bình thường, tốc độ hồi phục cũng nhanh hơn vài lần. Nếu là ma pháp sư bình thường, tinh thần lực bị khô kiệt, ít nhất cũng cần mấy tháng mới có thể khôi phục được như lúc trước. Nếu như là chiến sĩ, tốc độ khôi phục còn nhanh hơn ma pháp sư rất nhiều.

      Vân Phong vươn tay xoa bóp phần eo của mình, tay lại truyền đến chút đau đớn, Vân Phong đưa tay ra trước mắt, trong lòng bàn tay trắng nõn lại bị che kín bởi những dấu vết vụn vặt, lúc này Vân Phong mới nhớ ra những dấu vết này là từ đâu mà tới.

      " biết phụ thân thế nào rồi." Vân Phong xuống giường, điều nghĩ đến đầu tiên phải là bản thân mình mà là thương thế của Vân Cảnh. Vừa muốn đẩy cửa, lại có người đến, nhìn thấy Vân Phong xuống giường, mặt người bước vào lại lên nét vui vẻ, bàn tay dè bả vai Vân Phong lại, đẩy nàng trở về.

      "Khúc Lam Y ngươi làm cái gì vậy? Ta phải nhanh đến xem phụ thân chút!" Vân Phong có chút sốt ruột muốn xuống giường, tay Khúc Lam Y vẫn đè mạnh bả vai của Vân Phong: "Gấp cái gì? Có ta ở đây, bá phụ căn bản có chuyện gì, yên tâm, bá phụ rất tốt."

      Khúc Lam Y xong, tay nắm lấu tay bàn tay, bàn tay đầy những vết thương vụn vặt kia khiến Khúc Lam Y nhíu mày, quang nguyên tố ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay của Khúc Lam Y, Vân Phong chỉ cảm thấy lòng bàn tay dễ chịu hơn rất nhiều. Sau khi nghe được lời Khúc Lam Y Vân Phong lại cảm thấy trong lòng cuối cùng cũng ổn định hơn chút, phụ thân có việc gì hẳn cũng có việc gì, dù sao Khúc Lam Y cũng là ma pháp sư quang hệ, đến việc chữa trị, cấp bậc của quang nguyên tố có thể là vương giả.

      Năng lượng sinh mệnh bên trong miếng ngọc lqđ bội màu đen của Vân Phong cũng là quang nguyên tố, trận pháp sinh mệnh của ma pháp sư quang hệ cấp bậc tôn giả, có thể thay đổi thể chất của con người, cũng có thể thấy được ở phương diện chữa trị nguyên tố này mạnh đến như thế nào.

      "Ngay cả dung hợp nguyên tố cũng dám làm, sợ tự bạo sao?"dđlqđ Khúc Lam Y cúi đầu thấp giọng , Vân Phong nghe xong chỉ cười cười: " hệ nguyên tố thể có phần thắng, chẳng lẽ ngươi muốn ta bị áp chế sao? Đối với ngươi việc dung hợp nguyên tố như thế có thể có phần đáng sợ, nhưng dường như ta nắm giữ được vài thứ." Vân Phong nhớ lại cảnh tượng lúc dung hợp phong nguyên tố cùng lôi nguyên tố vào nhau lần trước, cảm giác được bài xích lẫn nhau của hai nguyên tố, còn có lúc sau khi bị nàng dốc sức dung hợp lại với nhau, toàn bộ những điều này đều giúp nàng đưa ra kết luận, cũng mơ hồ tìm ra thứ.

      "Có rất nhiều ma pháp sư đều thử qua việc dung hợp nguyên tố, nhưng ai thành công, khiến cho rất nhiều ma pháp sư song hệ, đa hệ lưu lạc đến kết cục tự bạo đáng thương. Tiểu Phong Phong, ta nên tức giận hay nên cười đây?" Khúc Lam Y chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt mỹ lệ kia nhìn chằm chằm vào Vân Phong, tình cảm bên trong nơi ấy có chút phức tạp, Vân Phong nhìn thấy khỏi ngẩn ra.

      "Ngươi cần phải nhớ, ta còn cần ngươi chăm sóc đấy." Khúc Lam Y chớp mắt mấy cái, dịu dàng cười với Vân Phong, thậm chí còn nháy mắt mấy lần. Thân thể Vân Phong thoáng run rẩy, da gà toàn thân đều nổi lên. Khúc Lam Y thấy vậy lại cao giọng cười ha ha, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Về phần hoàng thất Tạp Lan, ngươi tính như thế nào?"

      Vẻ mặt Vân Phong lập tức chuyển lạnh, hình ảnh phụ thân bị chiến khí đâm xuyên, tại khi nghĩ đến nàng vẫn còn có thể cảm nhận được cảm giác đau đớn kia. tuyệt vọng cùng thống khổ, còn có sát khí ngút trời khi đó Vân Phong vẫn chưa quên, ánh sáng lạnh lẽo dâng lên trong mắt: "Ta rồi, hoàng thất Tạp Lan, Liệt Đức Nhĩ, dám động đến người thân của Vân Phong ta, ta nhất định phải trả lại cho bọn gấp trăm lần!"

      Khoé môi Khúc Lam Y khẽ nhếch: " như vậy,dđlqđ ngày lành của hoàng thất Tạp Lan cũng sắp hết rồi."

      Vân Phong bước xuống giường, bàn tay lành lặn như lúc ban đầu. Vỗ vỗ y phục người mình, Vân Phong lạnh lùng cười: "Ngày lạnh của bọn , nên kết thúc từ sớm rồi." Vân Phong đẩy cửa ra, sau khi xác định phụ thân nàng vẫn bình yên vô , cũng là lúc để cho vài người nhận được chút kí ức khó quên.

      Lúc Vân Phong xuất ở của phòng Vân Cảnh, mắt Vân Thăng khỏi trừng lớn. Vân Phong cười cười: "Đại ca, ta sao rồi."

      Mộc Tiểu Cẩm bổ nhào vào trong lòng Vân Phong, liểm tra từ xuống dưới lần, sau khi xác định Vân Phong quả có chuyện gì xong, hốc mắt khỏi ướt át. Vân Phong vỗ lưng Mộc Tiểu Cẩm, đến bên giường phụ thân mặt than của mình. Lúc này Vân Cảnh tựa nửa người vào bên giường, đôi mắt thâm trầm cứ nhìn vào nữ nhi của mình, cứ nhìn sâu, đnáh giá từ đầu đến chân Vân Phong mấy lần, buông tha chỗ nào.

      "Phụ thân." Vân Phong nhìn thấy Vân Cảnh vẫn bình yên vô ,dđlqđ sắc mặt cũng rất hồng hào, tảng đá lớn trong lòng kai cuối cùng cũng có thể nhàng đặt xuống. Chỉ có khi tận mắt nhìn thấy tình trạng của phụ thân, Vân Phong mới hoàn toàn yên tâm. Tay Vân Cảnh từ từ duỗi ra, vuốt ve đỉnh đầu Vân Phong, cái vỗ về ấm áp ấy lại khiến mũi Vân Phong có chút cay, miễn cường đè nén cảm giác này, nàng cũng muốn để lộ mặt yếu đuối như vậy trước mặt mọi người.

      "Phong nhi sao là tốt rồi." Vân Cảnh chậm rãi câu, Vân Phong gật gật đầu, trong lòng cũng theo câu, chỉ cần phụ thân có việc gì là tốt rồi.

      Hai phụ tử an ủi nhau chút, Vân Phong nghĩ đến việc kế tiếp, vẻ mặt cũng có chút trầm xuống. Trong lòng Vân Phong cùng Vân Cảnh cùng có loại cảm ứng, hổ là người thân, cần suy nghĩ nhưng vẫn có thể hiểu nhau.

      "Phong nhi, nếu có thể, mang ta theo." Mặt Vân Thăng trầm xuống câu, mặt là vẻ lạnh lùng trước nay chưa từng có. Vân Phong có chút kinh ngạc là, đây là lần đầu tiên nàng thấy được vẻ mặt lạnh lùng như thế của đại ca, có chút phù hợp với tính tình dịu dàng của đại ca rồi.

      "Hoàng thất Tạp Lan đối đãi với Vân gia như vậy,dđlqđ Vân gia cũng còn gì để lưu luyến nữa, Phong nhi, nên làm thế nào cứ làm như thế ấy !" Sắc mặt Vân Cảnh cũng trở nên trầm xuống, chút chờ mong cuối cùng với hoàng thất Tạp Lan cũng hoàn toàn tan biến. Vân gia phải gia tộc chỉ đứng ở nơi đó cho ngươi đánh mà đáp trả, cho dù là trung thần, đến hoàn cảnh như vậy cũng có thể phản rồi.

      Vân Phong gật gật đầu, tại ba chủ nhân của Vân gia đều có chung suy nghĩ, Vân Phong cũng cảm thấy vui mừng. Cuối cùng đại ca cùng phụ thân thấy bộ mặt của hoàng thất Tạp Lan, khi xuống tay nàng cũng chừa lại đường sống!

      "Đại ca vẫn nên ở lại đây , Trạch Nhiên, Tiểu Cẩm các ngươi cũng ở lại." Vân Phong thấp giọng câu, Vân Thăng, Mộc Tiểu Cẩm cùng Trạch Nhiên đều gật đầu, thực lực của bọn họ tuy cũng đáng để nhắc đến, nhưng đối mặt với hoàng thất Tạp Lan, cũng thể giúp được gì nhiều cho Vân Phong.dđlqđ

      "Ta ở lại." Ngao Kim câu, Vân Phong gật gật đầu, vô cùng cảm kích mà nhìn vào mắt Ngao Kim. Ngao Kim cười ha ha, bàn tay lớn xoa đỉnh đầu Vân Phong: "Nha đầu, cần khách khí với ta như vậy."

      Hoàng thất Tạp Lan đê tiện như vậy, vô cùng có khả năng sau khi bị công kích, tiến đến Xuân Phong trấn tập kích Vân gia để áp chế Vân Phong. Ngao Kim ở lại cũng coi như có cái bảo đảm, vốn dĩ Vân Phong muốn cả Ngao Kim cùng Khúc Lam Y đều ở lại, mình nàng đến đế đô Tạp Lan, lại bị Khúc Lam Y gạt bỏ.

      "Tuy hoàng thất Tạp Lan mất vài tên cường giả cấp bậc quân chủ, nhưng cũng thể khinh thường, mình ngươi quá nguy hiểm, cho dù có ma thú khế ước cũng vậy. Ta theo ngươi, khi phát sinh chuyện gì, còn có thể giúp đỡ chút."dđlqđ

      Lời của Khúc Lam Y chiếm được tán thánh của mọi người, sau khi việc Vân Phong mình đến đế đô đều bị mọi người bác bỏ hoàn toàn, Khúc Lam Y trở thành người cùng với Vân Phong đến đế đô. Nhẫn khế ước màu đỏ sậm cùng màu xanh lá được đeo tay, Vân Phong gọi tiếng, Lam Dực cùng Tiểu Hoả đồng thời ra ngoài, Nhục Cầu vốn cũng muốn ra ngoài, lại bị Vân Phong ngăn lại, tại phải trận chiến bình thường. Nhục Cầu cũng hiểu được tầm quan trọng, ngoan ngoãn ở trong trữ vật gian.

      Bàn tay to lớn của Ngao Kim vung lên, lớp cấm chế cường đại bao phủ bốn phía xung quanh đại trạch Vân gia, bảo vệ mọi người bên trong. Hai chân Vân Phong điểm chút, thân thể lập tức phóng lên trung, đón gió mà đứng. Lam Dực cùng Tiểu Hoả đứng ở hai bên Vân Phong, Khúc Lam Y cũng theo bên người Vân Phong, nhóm bốn người hoá thành luồng sáng biến mất trung Xuân Phong trấn, thẳng tiến đến đế đô Tạp Lan!dđlqđ

      "Chủ nhên, tại muốn đại khai sát giới rồi sao?" Tiểu Hỏa có chút hưng phấn mà gầm tiếng, Lam Dực ở bên có chút bất đắc dĩ mà cười cười, lần nào Hoả huynh ra ngoài đều muốn đại khai sát giới như vậy, bất quá xem ra lần này, chủ nhân muốn đại khai sát giới rồi.

      "Đương nhiên, hôm nay hoàng cung của Tạp Lan chắc chắn phải máu chảy thành sông!" ra câu từ trong kẽ răn, tốc dộ của Vân Phong đột nhiên nhanh hơn. Tiểu Hoả lại hưng phấn mà tru lên vài tiếng, thân thể cũng phóng theo, khoé môi Lam Dực nhếch lên theo sát phía sau."

      Lòng đế vương Tạp Lan mấy ngày nay vẫn luôn rất bình tĩnh, dđlqđ việc Liệt Đức Nhĩ chưa trở về là nguyên nhân. Hoàng cung Tạp Lan tăng cường canh giữ hơn rất nhiều, theo lý thuyết phải nên an tâm mới đúng, nhưng vào hôm nay, mí mắt đế vương Tạp Lan cứ giật ngừng. Tạp Lan đế vương đứng ngồi yên, cứ qua lại đất, dáng vẻ cùng thái độ khác thường khiến cho Tạp Y mới bước vào cũng có chút khó hiểu.

      "Hoảng huynh, người làm sao vậy?" Tạp Y vừa vào lại thấy được dáng vẻ nôn nóng như vậy của Tạp Lan đế vương. Tính tình Tạp Lan đế vương vẫn luôn trầm ổn, có gặp phải chuyện lớn gì cũng chưa bao giờ có biểu như vậy, biểu lần này khiến Tạp Y giật mình .

      "Tạp Y, ta vẫn cứ cảm thấy tâm thần yên." dđlqđ Tạp Lan đế vương thấp giọng câu, mày càng nhíu chặt hơn, Tạp Y nghe xong cười ha ha: "Có phải vì Liệt Đức Nhĩ chưa trở về, nên người lo lắng hay ?"
      tú cầu, fujjkoB.Cat thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 49.2

      Tạp Lan đế vương suy nghĩ chút, gật cũng lắc đầu, chẳng qua cảm giác bất an trong lòng càng tăng thêm, càng lúc càng lớn, khiến càng ngày càng hoảng hốt!: "Có lẽ đúng cũng có lẽ ..." Tạp Lan đế vương thầm chút, Tạp Y cũng nhịn được mà nhíu mày. Đúng lúc này, từ bên trong hoàng cung Tạp Lan đột nhiên phát ra tiếng nổ động trời!

      "Ầm--!"

      Tạp Lan đế vương và Tạp Y đều giật mình, tiếp theo lại nghe thấy chút tiếng quát tháo đầy hoảng sợ truyền đến từ bên ngoài. Lòng hai người đều chìm xuống, trong nháy mắt đều nghĩ đến loại tình huống!

      "Người của hoàng thất Tạp Lan nghe đây!" tiếng dõng dạc lan truyền khắp trung nơi này. Sắc mặt của Tạp Lan đế vương Tạp Y đều trầm xuống, là Vân Phong! Lúc này hoàng cung của Tạp Lan, Vân Phong đứng trung, tiếng nổ lớn vừa rồi là do nàng ném quả cầu lửa xuống, rơi vào hoàng cung Tạp Lan. Quả cầu này lại để lại mặt đất cái hố to. Rất nhiều người trong cung đều bị quả cầu lửa này làm bị thương, từng tiếng kêu thảm thiết truyền đến, Vân Phong lại mang vẻ mặt thờ ơ chút thay đổi mà quan sát.

      Tiếp theo Vân Phong đột nhiên lớn tiếng mở lời, giọng này chỉ truyền trung của hoàng cung Tạp Lan, mà còn là khắp đế đô Tạp Lan!

      "Chuyện gì xảy ra vậy?" Dân chúng tại Tạp Lan đế đô nghe thấy giọng này, đều lao nhao muốn tìm hiểu. Những người có việc tay cũng ngừng lại, nhao nhao chạy ra. Chỉ chốc lát sau đường phố đều tụ tập rất nhiều dân thường, từng đôi mắt đều mang theo tò mò mà nhìn lên bầu trời. Khi có người thấy được bóng dáng của Vân Phong, lúc này mới hô to lên: "Đó phải là triệu hồi sư đại nhân sao!"

      Theo tiếng hô to này, mọi người đều nhao nhao nhìn lại. Tiểu Hoả cùng Lam Dực đứng hai bên Vân Phong, dân chúng của đế đô Tạp Lan cũng lạ gì với hai con ma thú này, lại lập tức hô lên: "Quả là triệu hồi sư đại nhân!"

      "Nhưng nàng đến đây làm gì? Nhìn dáng vẻ này chẳng lẽ là thông đồng với địch phản quốc rồi sao?"

      Tiếng nghị luận của dân chúng truyền đến như nước thuỷ triều, thính lực nhanh nhạy của Vân Phong đều nghe được toàn bộ. Khoé miệng nhếch lên cách lạnh lùng, thông đồng với địch phản quốc? Hay cho câu thông đồng với địch phản quốc!: "Hoàng thất Tạp Lan! Mấy trăm năm qua Vân gia luôn trung thành và tận tâm với Tạp Lan, từng làm qua chuyện bất trung bất nghĩa gì chưa? Vị triệu hồi sư sinh ra ở Vân gia tận trung cả đời vì Tạp Lan, vậy mà Vân gia vẫn bất trung bất nghĩa sao?" Tiếng chất vẫn của Vân Phong vang vọng trong trung, nàng chỉ để cho người hoàng thất Tạp Lan nghe được, mà còn muốn cho mọi người trong đế đô Tạp Lan đều nghe được!

      "Đúng rồi, sao Vân gia có thể thông đồng với kẻ địch mà phản quốc được? Vân gia luôn trung thành như vậy mà!"

      "Có phải là hoàng thất có nhầm lẫn gì ? Hay là có người vu oan cho Vân gia rồi?"

      Tiếng nghị luận của dân chúng lại vang lên lần nữa, Tạp Y và Tạp Lan đế vương trốn trong hoàng cung, nghe những tiếng này trong lòng cũng khỏi nặng nề, giọng vang dội của Vân Phong lại truyền đến!

      "Vân gia luôn trung thành và tận tâm, nhưng hoàng thất Tạp Lan lại đối đãi với Vân gia như thế nào? tận trung cả đời chỉ đổi lấy câu: Ngươi chỉ là tên nô tài! Tin tức trong cuộc thi Tứ quốc tranh bá, các ngươi dám lên ? Tuyển thủ trong cuộc tranh bá liều sống liều chết mà tranh đoạt thay các ngươi, các ngươi dám ràng sao? Vị trí thăm dò di tích Van Thần, đó mới là cái mà các ngươi muốn đạt được!"

      Rất nhiều dân chúng cũng hiểu được mấy trong lời của Vân Phong, nhưng sau khi vài gia rộc nghe đến mấy lời này, sắc mặt đều khỏi trở nên u ám. Đúng là việc này hoàng thất Tạp Lan hề để lộ chút tin tức nào, ra trong việc này còn có chuyện như vậy!

      Sắc mặt của Tạp Y và Tạp Lan đế vương đen đến thể đen hơn được nữa, toàn bộ những chuyện thể để người khác biết này đều bị tung ra, bọn cũng dám ra ngoài, chỉ sợ Vân Phong ra tay chút là bọn xong đời. Tạp Lan đế vương chỉ mong tin tức của Liệt Đức Nhĩ nhanh chóng truyền đến, lúc này cũng chỉ có Liệt Đức Nhĩ mới có thể đối phó với Vân Phong!

      "Lúc bị nhốt trong mê cung bị bỏ hoang, các ngươi lại để ý đến sống chết của ta mà cứ yên lặng rồi rời khỏi, căn bản ta cũng chưa bao giờ trông cậy vào hoàng thất. Ta tìm được đường sống trong chỗ chết, lại bị các ngươi sỉ nhục thành kẻ thông đồng với địch phản quốc, đây là cách Tạp Lan đáp trả Vân gia sao? Trung nghĩa cả đời, lại phải đội lên cái mũ như vậy! còn giá trị lợi dụng, muốn diệt sạch toàn bộ!" Những lời này của Vân Phong khiến cho trong lòng mọi người nảy lên chút cảm giác nguội lạnh.

      "Liệt Đức Nhĩ cùng cường giả của hoàng thất Tạp Lan lại muốn huyết tẩy Vân gia! Hoàng thất Tạp Lan, đây là cách các ngươi đối đãi với Vân gia sao, đây là cách các ngươi đáp trả lại trung thần sao!"

      câu này cũng khiến cho đám người sôi trào: "Sao có thể như vậy được! quá đáng!"

      "Hoàng thất Tạp Lan lại có thể làm như vậy, đúng là khiến ta vô cùng thất vọng rồi!"

      "Người Vân gia! Đừng có năng xằng bậy!" Bên trong hoàng cung Tạp Lan, đột nhiên có mấy bóng đen vọt lên. Bốn vị cường giả cấp bậc cường giả đồng thời đứng trước mặt Vân Phong, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút kiêng kị với thân phận triệu hồi sư của Vân Phong. Bọn cũng biết lời của Vân Phong phải là giả, dù sao Liệt Đức Nhĩ đại nhân và vài vị cường giả tiến đến hôm đó đều biến mất, hơn nữa trong đoạn thời gian này ràng canh phòng của hoàng cung tăng mạnh hơn rất nhiều, nhất định là có liên quan đến chuyện tình đêm hôm đó.

      " năng xằng bậy? Nếu năng xằng bậy tại sao Tạp Lan đế vương lại ra đây làm sáng tỏ? Nếu năng xằng bậy tại sao các người lại ở đây? Hoàng thất Tạp Lan muốn đề phòng cái gì? Cuối cùng là sợ cái gì?" Tiếng chất vấn vang dội của Vân Phong truyền khắp mảnh trung này, mặt của vài người cường giả này đều có chút đỏ.

      "Đứng đây mà xằng bậy, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" người trong nhóm cường giả hét lên tiếng, Vân Phong nghe được lạnh lùng cười: "Nếu hoàng thất Tạp Lan bất nghĩa với Vân gia, sao chúng ta lại phải trung? Động đến Vân gia chút, ta thề trả lại cho các ngươi gấp trăm lần!"

      Động đến Vân gia chút, ta thề trả lại cho các ngươi gấp trăm lần!

      Tiếng gào giận dữ này vang vọng bầu trời của đế đô Tạp Lan, tất cả quần chúng xem màn kịch này đều khỏi yên lặng lại. Tiếng gầm giận dữ này chất chứa quá nhiều tức giận và chua xót, còn bao hàm cả thất vọng tột cùng, cũng bao hàm cả căm hận từ sâu trong lòng Vân Phong!

      Tạp Lan đế vương cùng TạpY nghe thấy câu này, thân thể hai người đều bắt đầu run rẩy. Đột nhiên ngọc bội truyền trong tay Tạp Lan đế vương truyền đến động tĩnh, như tìm được ân huệ lớn. Tạp Lan đế vương điên cuồng hét lên
      [​IMG]
      tú cầu, fujjkoB.Cat thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 50.1: Diệt sát

      cỗ uy áp truyền tử bàn tay của Vân Phong ra bốn phía, sắc mặt của vài cường giả kìa rốt cuộc cũng đại biến! Nàng ta làm cái gì vậy? Sao lại có thể cưỡng ép mà dung hợp hai loại nguyên tố lại vào nhau? Trong lòng bàn tay Vân Phong, phong nguyên tố cùng lôi nguyên tố lại lần nữa phát ra thứ năng lượng bài xích mãnh liệt như lần trước, tựa như hai đứa trẻ thất thường cho phép đối phương xâm chiếm lãnh thổ của mình mà đấu tranh lẫn nhau, thay phiên gào thét!

      Lòng bàn tay Vân Phong càng dùng thêm lực, tinh thần lực trong cơ thể cứ trào ra cuồn cuộn, ngừng bao trùm lên nguồn năng lượng nguyên tố bài xích lẫn nhau này. Dưới thúc đẩy của tinh thần lực hùng mạnh, cuối cùng hai luồng nguyên tố này cũng trở nên an ổn hơn, trong lúc tinh thần lực của Vân Phong ngừng rót vào, lại trở nên bình ổn và biết điều hơn, để mặc Vân Phong dung hợp chúng lại cùng chỗ:!

      Năng lượng dao động khi dung hợp nguyên tố mang theo tính công kích rất lớn, bàn tay Vân Phong cũng trở nên huyết nhục mơ hồ như lần trước. ràng cảm giác được cảm giác đau đớn truyền khắp toàn thân, nhưng Vân Phong vẫn cười. Nụ cười môi nàng càng lúc càng rộng, hệt như hưởng thụ cảm giác đau đớn vô tận ấy, hệt như hưởng thụ cuộc chiến lúc này!


      Máu tươi rơi tí tách mặt đất, tất cả thành viên hoàng thất đều nhìn Vân Phong lúc này trung, còn có thứ biết tên trong tay nàng, trong lòng hiểu sao sinh ra cảm giác sợ hãi, giống như có chuyện vô cùng đáng sợ sắp xảy ra, sắp đánh đến nơi rồi!

      "Ngăn nàng ta lại! Ngăn thứ trong tay nàng ta lại!" Vài vị cường giả đột nhiên hồi thần, thứ ngừng phát ra uy áp kinh người trong bàn tay Vân Phong cứ khiến cho lòng những vị cường giả này yên. Nếu để thứ kia thành hình, kết cục của tất cả mọi người ở nơi này đều chỉ có ---- chết có chỗ chôn!

      Ngay lập tức mấy vị cường giả đều ngầm hiểu, mấy bóng dáng đều công kích về phía Vân Phong. Bọn thể để cho nàng hoàn thành thứ này, bọn thể để cho tình huống kia xuất !

      "Đừng có cản trở chủ nhân của ta!" Thân sói của Tiểu Hoả phóng lên, tạo thành luồng sáng mà chặn bước mấy vị cường giả. Ánh mắt của mấy người biến đổi, để lại cường giả, mấy người khác lập tức vòng qua Tiểu Hoả mà tiếp tục công kích về phía Vân Phong: "Dừng lại!" Bóng dáng của Lam Dực cũng hoá thành luồng sáng mà ngăn trước mặt đám cường giả, lập tức lại có hai bóng dáng vòng qua Lam Dực mà phóng về phía Vân Phong.

      tại Vân Phong có thời gian để bận tâm đến chuyện này, cũng có bất kì sức lực nào để bận tâm về chuyện của bọn . Điều nàng có thể làm là dung hợp nguyên tố trong tay, thể xuất chút sai lầm nào trong tinh thần lực, nếu dẫn đến việc tự nổ tung vô cùng nguy hiểm!

      Đây là lần thứ hai Vân Phong tiến hành dung hợp nguyên tố, vẫn còn chưa quen lắm. Trong quá trình dung hợp Vân Phong cũng hiểu rằng đây là quá trình đòi hỏi khéo léo rất cao, chỉ có ngừng luyện tập, mới có thể nắm được kỹ năng dung hợp nguyên tố. Nếu mỗi lần sử dụng tuyệt chiêu này đều phải duy trì trạng thái như vậy, kẻ địch chỉ cần cắt ngang cái nàng cũng tự nổ tung cho xong việc rồi.

      May mà tại có Tiểu Hoả, Lam Dực còn có Khúc Lam Y ở đây, nếu chỉ có người Vân Phong, dưới tình huống như vậy cũng dám dễ dàng sử dụng dung hợp nguyên tố. Vân Phong thả lỏng tâm tình mà giao lại toàn bộ cho bọn họ, nàng tin tưởng bọn họ, nhất định bọn để cho nàng phải chịu bất kì thương tổn nào!

      Hai bóng tiến gần về phía Vân Phong cũng cảm nhận được tiếng gió dữ dội. Nhìn Vân Phong đứng cách đó xa, cảm thụ được năng lượng dao động trong tay nàng ngày càng mãnh liệt hơn, tốc độ của hai vị cường giả cũng nhanh hơn rất nhiều, vũ khí cũng lấy ra trong tay, tập trung chiến khí chuẩn bị cho Vân Phong kích!

      "Chẳng lẽ các ngươi thấy tại phải là lúc nên quấy rầy nàng ấy sao?" Theo giọng lười biếng của Khúc Lam Y vang lên, nháy mắt, bóng dáng mảnh khảnh liền chắn trước mặt hai vị cường giả. Hai vị cường giả ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, tính toán định để người đối phó với Khúc Lam Y, người khác tấn công Vân Phong, phút chốc hai vị cường giả lại bay theo hai hướng khác nhau. Khúc Lam Y bất động tại chỗ, khoé môi mang theo ý cười.

      "Quả nhiên đều ngu ngốc như nhau."

      Lời vừa xong, tay Khúc Lam Y nắm chặt về phía trung, cường giả sắp tiến lại gần Vân Phong đột nhiên cảm thấy gian quanh thân hiểu vì sao lại xuất vặn vẹo, dần dần hình thành vòng xoáy màu đen. Sau giây, đôi mắt trừng lớn của cường giả bị trùm kín bởi sợ hãi, bị vòng xoáy màu đen này hút vào, biến mất bầu trời bao la mênh mang!

      vị cường giả khác thấy cảnh này, cả người dừng lại ngay lập tức, dám hành động lộn xộn chút nào, thân thể đều cứng lại ở nơi kia, tim vẫn đập như con chuột chạy tán loạn. Thủ đoạn vừa rồi là cái gì? Trực tiếp thao túng gian sao?! Điều này sao lại có thể!

      Khúc Lam Y nhàn nhã tới trong trung, nhìn vị cường giả có vẻ biết điều mà có bất kì hành động lung tung nào kia, cười ha ha: "Coi như ngươi biết điều."

      trán cường giả đột nhiên toát ra giọt mồ hôi lạnh, mồ hôi lại tiếp tục lăn xuống má, cánh tay hoàn toàn cứng ngắc lại bên người, thâm chí cũng dám vươn lên mà lau mồ hôi mặt! Lúc này, luồng năng lượng dao động kinh người truyền đến từ phía Vân Phong, lấy Vân Phong làm trung tâm, hoá thành vòng sóng, đột nhiên mở rộng ra bốn phía!

      Vài vị cường giả bị chặn lại theo bản năng đều nâng mắt lên, nhìn về phía Vân phong. Nơi đó có thiếu nữ đứng trung, tay của nàng có quả cầu nguyên tố mang theo ánh sáng rực rỡ trôi nổi. Nguyên tố màu xanh và màu tím ngừng chuyển động bên ngoài quả cầu, mang theo vô số những tia chớp như những con rắn bạc, phát ra thanh trầm thấp.

      Dung hợp nguyên tố, hoàn thành rồi!

      suy nghĩ này đều đồng loạt lên trong đầu mấy vị cường giả--- chạy! Mấy người đều thực ngay lập tức, lập tức thoát ra, chạy như điên ra khỏi đế đô Tạp Lan, Các thành viên hoàng thất nhìn thấy cảnh này, khỏi đều có chút u mê, nhất là đế vương Tạp Lan, nhìn dáng vẻ chạy trốn chật vật của mấy vị cường giả kia, trong lòng vừa tức giận vừa vội vã!

      "Vô liêm sỉ! Lại dám chạy trốn sao?" Tạp Y đứng bên căm giận mà gầm tiếng. Sắc mặt của Tạp Lan đế vương lại trở nên trầm hơn, ngọc bội truyền vẫn nắm chặt trong tay đột nhiên nhấp nháy vài cái. Tạp Lan đế vương khẩn trương cầm ngọc bội truyền lên, giọng của Liệt Đức Nhĩ truyền đến từ phía bên kia.

      "Bệ hạ, tại tình hình như thế nào rồi?"

      Tạp Lan đế vương trầm giọng : "Tất vả cường giả hộ về đều bỏ chạy tán loạn rồi, dường như Vân Phong muốn dùng chiêu thức kỳ quái gì đó, ngươi nhanh trở về !"

      Nhất thời Liệt Đức Nhĩ ở bên kia gì. Vào khắc này bỗng nhiên Tạp Lan đế vương cảm giác được mình có chút bi ai, đường đường là hoàng đế của đế quốc, tất cả các cường giả hộ vệ đều sợ hãi mà chạy mất, vất kẻ chủ tử là ở trong này, cho dù Liệt Đức Nhĩ trở lại như thế nào? mình căn bản thể đối phó được với những người này, cho dù có đối phó được Vân Phong, nhưng cũng có cách nào để đối phó với người kia.

      Tạp Lan đế vương có chút châm chọc tự giễu mà nhếch nhếch khoé môi, mọi chuyện tại sao lại phát triển đến mức này? Tới cùng là bước sai chân ở đâu rồi?

      Vân Phong đứng cao nơi trung, nhìn xuống hoàng cung Tạp Lan phía dưới như vị thần. Nhìn đám người của hoàng thất Tạp Lan kia, quả cầu năng lượng trong lòng bàn tay cũng phát ra những thanh trầm thấp, tựa như cũng rộn roạn. Vân Phong giơ tay lên cao, quả cầu nguyên tố được che kín bởi những con rắn bạc tay cũng trở nên sinh động hơn, hệt như cũng cảm nhận được tâm tình của Vân Phong.

      " Vân Phong! Nếu ngươi dám động chút, nàng ta mất mạng!" Giọng của Liệt Đức Nhĩ đột nhiên vang lên. Tất cả mọi người đều giật mình, tầm mắt quét về phía nào đó trong trung. Bóng dáng Liệt Đức Nhĩ xuất trong trung, người mà khống chế trong tay lại đúng là Mộc Tiểu Cẩm ngừng vùng vẫy, đúng là Mộc Tiểu Cẩm.

      "Tiểu Cẩm!" Vân Phong trừng lớn mắt, nhìn nữ tử bị Liệt Đức Nhĩ chế trụ cổ và bả vai. Khuôn mặt nhắn của Mộc Tiểu Cẩm đỏ bừng lên, liều mạng mà giãy dụa. Liệt Đức Nhĩ túm chặt lấy nàng, trong lòng cũng vô cùng chắc chắn! Nữ nhân này ràng phải là người Vân gia, nhưng tình huống khẩn cấp, ai biết ở Xuân Phong trấn còn có cường giả ở lại! Nếu phải giở chút thủ đoạn, chỉ sợ bây giờ phải trở về tay rồi!

      Liệt Đức Nhĩ dùng kế dụ Ngao Kim , vốn nghĩ muốn bắt Vân Thăng hoặc Vân Cảnh, lại nghĩ rằng Ngao Kim lại trở về. Liệt Đức Nhĩ trong lúc hốt hoảng chủ có thể tuỳ tiện bắt lấy người mà chạy, cuối cùng mới thấy người mà mình bắt lấy lại tiểu nha đầu này.

      Vân gia chỉ có nữ nhi là Vân Phong, tiểu nha đầu này chắc chắn có khả năng là người của Vân gia. Giờ Liệt Đức Nhĩ có muốn hối hận cũng còn kịp nữa, chỉ có thể mang theo Mộc Tiểu Cẩm chạy về phía đế đô. Nếu Vân Phong để ý đến tiểu nha đầu này, cũng thể quản được nhiều như vậy, chỉ có thể tự mình chạy trối chết thôi!

      Tuy Liệt Đức Nhĩ là cao thủ đệ nhất của Tạp Lan, ngày thường thường bảo vệ bên người Tạp Lan đế vương, nhưng cho cùng quan hệ của với hoàng thất Tạp Lan phần nhiều cũng chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau. Hoàng thất Tạp Lan cho Liệt Đức Nhĩ thân phận cũng đãi ngộ cao nhất, cường giả ít nhiều gì cũng phải nể mặt mũi có chút đóng góp, mà Liệt Đức Nhĩ chính là cống hiến sức lực của mình để bảo vệ Tạp Lan đế vương. Nhưng trong lúc sống còn, Liệt Đức Nhĩ cũng ngốc đến mức làm chuyện bỏ mình cứu người. là người thông minh, lúc nào cũng muốn bảo vệ mình trước tiên.

      có chủ tử, còn có thể tìm lại, mà bản thân , nếu còn cái gì cũng đều có.

      Liệt Đức Nhĩ cũng chỉ giả vờ khống chế Mộc Tiểu Cẩm, khi Vân Phong để ý đến Mộc Tiểu Cẩm, Liệt Đức Nhĩ chạy thoát ngay lập tức. Hoàng thất Tạp Lan sống hay chết, dù là chút cũng để ý.

      "Tiểu Phong, đừng lo cho ta!" Mộc Tiểu Cẩm rướng cổ lên mà gào to, cả người cũng vùng vẫy nữa. Dù sức lực của Liệt Đức Nhĩ khiến nàng rất đau đớn, nhưng khoé môi của Mộc Tiểu Cẩm vẫn mang theo ý cười: "Tiểu Phong, cho dù ngươi làm cái gì, ta vẫn ủng hộ ngươi!"

      Vân Phong đứng nơi cao xa nơi trung, nhìn về phía nữ tử gồng cổ mà điên cuồng hét lên ấy. Thời gian các nàng biết nhau dài, nhưng trong lòng cũng xem đối phương như bằng hữu thân thiết của mình, Mộc Tiểu Cẩm, còn có ca ca của nàng Mộc Thương Hải. Vân Phong chậm rãi khép hờ mắt, năng lượng nguyên tố trong lòng bàn tay vẫn còn kêu gào, chẳng lẽ bây giờ, phải buông tha cho hoàng thất Tạp Lan như vậy sao? , nàng cam lòng!

      Liệt Đức Nhĩ nhìn thấy Vân Phong lại trì hoãn động tác trong tay, trong lòng khỏi vui vẻ: "Vân Phong! Mạng của tiểu nha đầu này ở trong tay ta, ngươi nên ngoan ngoãn đầu hàng , nếu ta giết nàng!" Tay Liệt Đức Nhĩ đặt cổ Mộc Tiểu Cẩm. Mộc Tiểu Cẩm nức nở tiếng, khuôn mặt nhắn vì phải kiềm nén mà đỏ lên, lại vẫn tràn đầy ý cười. Cặp mắt to tròn đáng kia vẫn tràn đầy ý cười, tràn đầy ý cổ vũ mà nhìn Vân Phong.

      Con ngươi đen của Vân Phong trầm xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai tay Liệt Đức Nhĩ tràn đầy chết chóc. Liệt Đức Nhĩ bị ánh mắt này của Vân Phong làm cho sợ hãi, tay bóp chặt Mộc Tiểu Cẩm khỏi dùng thêm lực: "Lời của ta ngươi có nghe ?" Liệt Đức Nhĩ gào lớn tiếng, Tạp Lan đế vương ở phía dưới nhìn thấy tình huống như vậy, khỏi lạnh lùng cười: "Vân Phong, tại ngươi dừng tay vẫn còn kịp, nếu người thân cùng bằng hữu của ngươi đều phải bị chôn vùi tại nơi đây vì hành động lỗ mãng bây giờ của ngươi đấy."

      Vân Phong khẽ mím môi. Khúc Lam Y chậm rãi đến bên người Vân Phong, nhàng nắm lấy cánh tay kia của Vân Phong: "Ta rồi, người mà Vân Phong để ý đến, ta để nàng bị thương."

      Vân Phong ngơ ngác quay đầu, Khúc Lam Y cho nàng nụ cười quyến rũ: "Tin ta ?"

      Vân Phong gật gật đầu, tầm mắt quét đến người Mộc Tiểu Cẩm, tiếng động mà hỏi: "Tiểu Cẩm, tin ta ? Tin ta để cho ngươi phải chịu chút thương tổn nào ?"

      Mộc Tiểu Cẩm nhìn ánh mắt như vậy của Vân Phong, mũi đột nhiên chua xót, nước mắt lại chảy dài xuống, khuôn mặt nhắn lại đỏ lên, liều mạng gào lớn: "Tiểu Phong, ta tin ngươi, ta tin tưởng ngươi!"

      Vân Phong nở nụ cười, đôi môi hồng nhuận chậm rãi nhếch lên, bằng hữu của nàng tin tưởng nàng như vậy, cứ yên tâm mà giao hết tất cả cho nàng như vậy. Cho dù là Khúc Lam Y ở đây, cho dù liều chết nàng cũng để cho Mộc Tiểu Cẩm phải chịu bất kì thương tổn nào, tuyệt đối !

      Năng lượng nguyên tố trong tay Vân Phong đột nhiên gầm lên đầy giận dữ, những con rắn bạc bay lượn ở bên ngoài. Bàn tay Vân Phong nhàng chuyển động hoá thân thành con rắn, mang theo uy áp kinh người mà hướng tới hoàng cung Tạp Lan! dfienddn lieqiudoon

      "Ngươi!" Liệt Đức Nhĩ nhìn thấy thế công này, lập tức hề suy nghĩ mà buông lỏng Mộc Tiểu Cẩm ra, cả người chạy ra bên ngoài đế đô như tia chớp, con ngươi đen của Vân Phong trở nên căng thẳng, thân thể cũng theo luồng năng lượng mà phóng tới chính diện của hoàng cung Tạp Lan. Thân thể của Mộc Tiểu Cẩm ngừng rơi xuống từ trung, nhưng mặt lại chút sợ hãi nào. Bỗng nhiên, cánh tay lại ôm chặt lấy nàng, trong nháy mắt lại có ấm áp vây lấy nàng. Mộc Tiểu Cẩm ngẩng đầu, liền thấy được khuôn mặt với ý cười nhàng của Vân Phong.
      tú cầu, fujjkoB.Cat thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 50.2:

      "Tiểu Cẩm, bám chặt vào ta." Lời trầm thấp của Vân Phong truyền đến. Tay Mộc Tiểu Cẩm bắt lấy vạt áo của Vân Phong, cảm giác ấm áp khiến cho người ta cảm thấy an tâm chảy vào trong lòng Mộc Tiểu Cẩm. cảm giác thư thái chỉ có người thân mới mang lại dâng lên, trong hoảng hốt Mộc Tiểu Cẩm như thấy được ca ca của nàng trở lại. Cái ôm ấm áp như vậy, khiến nàng còn bất kì ý nghĩ sợ hãi nào nữa.

      Vân Phong ôm chặt Mộc Tiểu Cẩm vào trong ngực, cả người nhanh chóng dừng lại trong trung, tiếp theo cũng chạy ra khỏi đế đô. Lúc này, năng lượng nguyên tố cuồn cuộn kia cũng sắp có chút sai lệch nào mà bay về phía hoàng cung Tạp Lan. Ngay lập tức người hoàng thất Tạp Lan cũng chạy trốn ra xung quanh, hoàn toàn hỗn loạn. Tạp Y cũng lôi kéo Tạp Lan đế vương chạy theo: "Đại ca, mau!" Tạp Y kêu lên. Nhưng Tạp Lan đế vương chỉ lắc đầu, cuối cùng lại cười ha ha, cứ như vậy mà nở nụ cười điên cuồng!

      " thế hệ đế vương Tạp Lan ta, vậy mà lại rơi vào kết cục như vậy, ha ha ha ha ha ha ha!" thanh điên cuồng của Tạp Lan đế vương rất nhanh chóng bị tiếng nổ vang lấn át. Tốc độ cùng sức mạnh của năng lượng dung hợp giữa lôi nguyên tố cùng phong nguyên tố, ai trong hoàng thất Tạp Lan có đủ sức để tránh thoát kiếp nạn này, người cũng thể.

      Tạp Y nhìn thấy lý trí của Tạp Lan đế vương tại có chút mơ hồ, lập tức bỏ mặc , cho dù là thân huynh đệ như thế nào, thời khắc mấu chốt bản thân mình vẫn quan trọng hơn! Tạp Y chạy ra bên ngoài, đường ngừng đẩy đám người gây cản trở cho , những người này đều là thành viên của hoàng thất Tạp Lan, đến cùng vẫn là huyết thống huyết mạch tương liên! Nhưng tại vào thời khắc này, ngươi thân hay phải người thân như thế nào, đẩy người nào hay dưới chân giẫm lên người nào đều còn ai bận tâm đến nữa!


      Tạp Y liều mạng chạy ra bên ngoài, trong lòng chỉ còn ý nghĩ muốn sống sót, năng lượng kinh hoàng rít gào đỉnh đầu kia khiến toàn thân căng thẳng, chạy, liều mạng mà chạy, nhưng hết thảy còn kịp nữa, Tạp Y nhìn khối cầu sáng chói nơi trung kia, cam lòng mà thét lên đến khàn giọng: "!"

      "Ầm!"

      tiếng nổ lớn, năng lượng nguyên tố nổ tung tại hoàng cung Tạp Lan trong nháy mắt. tiếng nổ tung ầm ầm vang lên, chỉ nghe thấy loạt các tiếng kêu thất thanh thảm thiết vọng đến, tiếp đó đều chìm ngập trong tiếng nổ vang! Năng lượng nguyên tố bị nổ tung hệt như đợt sóng mà ngừng khuếch tán ra bốn phía, nơi nó tiếp xúc, chỗ nào có thể tồn tại yên ổn. Phòng ốc sụp đổ, cây cối bị bẻ gãy, vừa rồi vẫn là khung cảnh đế đô Tạp Lan hoàn hảo, trong nháy mắt vỡ nát, như cảnh tượng đại quân từng qua, bị vó ngựa san bằng, vô cùng thê lương!

      ảnh hưởng của năng lượng nguyên tố sắp phủ kín toàn bộ ba phần tư diện tích của đế đô Tạp Lan, tất cả phòng ốc đều bị huỷ, đường phố bị phá tan, mọi công trình đều vỡ nát. May mà toàn bộ dân chúng của đế đô Tạp Lan đều chạy ra ngoài, nêu chỉ sợ nơi này máu chảy thành sông!

      Nhóm dân chúng tụ tập bên ngoài đế đô Tạp Lan nghe thấy tiếng nổ động trời ấu, đều khỏi giật mình chút. Mọi người đều nhìn lên bầu trời, tại nơi hoàng cung Tạp Lan nổ tung thành quả cầu sáng chói rực rỡ: "Đó là cái gì vậy..." Có người mê mang hỏi, có số người lại run lên, đôi môi run rẩy giọng câu: "Ánh sáng chết chóc!"

      sai, là ánh sáng chết chóc, là ánh sáng chết chóc của hoàng thất Tạp Lan.

      Năng lượng dao động cuối cùng cũng lắng xuống, tình trạng của hoàng cung Tạp Lan sau khi nguồn năng lượng nổ tung cũng dần lên: Tường đổ, hoàng cung to lớn dưới vụ nổ mạnh vừa rồi hoàn toàn sụp đổ. Khắp nơi đều có vô số những cột đá cũng gỗ vụn, còn có vết máu tràn ngập mặt đất cùng mùi vị khác thường. Dưới khung cảnh đổ nát rộng lớn thê lương, có thể thoáng thấy được các bộ phận còn dư lại của con người, những thành viên hoàng thất Tạp Lan vừa rồi tập trung trong này, kẻ nào thoát khỏi cái chết, mà vị trí của Tạp Lan đế vương vừa rồi, chỉ để lại bãi máu màu nâu sậm, còn có chiếc nhẫn đẹp đẽ rơi xuống bên.

      Vân Phong ôm Mộc Tiểu Cẩm dừng lại nơi trung, cơ thể hai người đều được bao phủ bởi tầng ánh sáng nhàn nhạt, đó là quang nguyên tố của Khúc Lam Y. Cho dù lấy tốc độ của Vân Phong, dưới vụ nổ mạnh vừa rồi cũng khó có thể bị liên luỵ, may mà có quang nguyên tố của Khúc Lam Y bảo vệ, hai người mới bình yên vô . Ba người lẳng lặng cao nơi trung, nhìn xuống cảnh tượng thảm thiết bên dưới. thế hệ hoàng thất Tạp Lan để từ thời khắc này, hoàn toàn bị xoá tên khỏi lịch sử.

      Mộc Tiểu Cẩm có chút đành lòng mà quay mặt , nhưng Vân Phong lại như thế. Con ngươi đen của nàng nhìn cảnh tượng thê thảm bên dưới, trong lòng dần trở nên lạnh lùng. Nếu hoàng thất Tạp Lan vẫn còn hơi thở, như vậy tình cảnh thảm thiết xảy ra tại Vân gia, nghĩ đến khả năng đó khiến tâm Vân Phong lạnh hơn vài phần. Trong thế giới này, nhân từ là thứ cần thiết. Bỗng nhiên nghĩ tới người nàng suýt quên mất, Tạp Toa. tại chắc hẳn Tạp Toa ở tại trường Ma Tang, tuy nàng ta có chút phiền phức, nhưng cũng tạo ra uy hiếp gì, cần tự mình tìm kẻ ngu ngốc kia, kẻ ngu ngốc ấy cũng tự chủ động dâng tới cửa.

      Vân Phong giao Mộc Tiểu Cẩm trong lòng cho Khúc Lam Y, thân thể chợt loé lên muốn rời khỏi.

      "Tiểu Phong, ngươi còn phải đâu sao?"

      Bóng dáng của Vân Phong nhanh chóng phóng về phía trước, giọng nhàng chậm rãi từ từ vọng lại: "Còn con chuột chạy trốn, tất nhiên là phải diệt rồi."

      Khúc Lam Y cười cười, túm lấy cánh tay Mộc Tiểu Cẩm rồi mang nàng bay về phía Xuân Phong trấn. Ân oán của Vân gia cùng hoàng thất Tạp Lan được giải quyết! Vân gia vẫn luôn trung thành lại là nguyên nhân trực tiếp khiến hoàng thất Tạp Lan bị diệt vong, ra đúng là châm chọc.

      Liệt Đức Nhĩ chạy như bay về phía Bắc của đế đô Tạp Lan, tốc độ vô cùng nhanh. lâu sau phía sau truyền đến tiếng nổ mạnh cùng với trận gió mạnh, cỗ năng lượng hệt như đợt sóng khuếch tán ra. Liệt Đức Nhĩ phải phát chiến khí ra toàn thân, mới kháng trụ được năng lượng công kích này. Cho dù là , trong lòng cũng tránh khỏi có chút nghĩ lại mà sợ, lực công kích bây giờ so với lần trước còn mạnh hơn! Lần dung hợp nguyên tố lần trước xem ra là lần đầu tiên nha đầu đó làm vậy, bản thân mình mới có thể miễn cưỡng tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng lực lượng bây giờ lại phải là ! Lần thứ hai lại càng bạo phát ra uy lực còn cường đại hơn...

      Trong lòng Liệt Đức Nhĩ cả kinh, tốc độ chạy trốn càng nhanh hơn, xem ra chắc chắn thể ở lại Tạp Lan đế quốc nữa rồi, Sau khi hoàng thất Tạp Lan bị diệt tất nhiên cũng phải tìm chủ tử khác, lấy cấp bậc cường giả của tại muốn tìm công việc béo bở cũng khó. Liệt Đức Nhĩ hề vì chuyện hoàng thất Tạp Lan bị giết mà cảm thấy bi thương trong lòng, sau đường điên cuồng chạy trốn, lúc này mới chậm rãi dừng lại.


      "Lão thất phu, cuối cùng cũng chạy nữa rồi sao?" tiếng khiến cho Liệt Đức Nhĩ cả kinh, thân thể bỗng chốc trấn tĩnh lại, liền nhìn thấy cặp mắt sói đầy trêu tức, lòng Liệt Đức Nhĩ căng thẳng, đây phải là ma thú khế ước của nha đầu kia sao!

      Lập tức Liệt Đức Nhĩ cũng lời vô nghĩa, ma thú khế ước này đuổi theo cũng có nghĩa là nha đầu kia còn chưa buông tha cho mình. Dù thế nào cũng phải cắt đuôi được hai tên này mới được! Thân thể Liệt Đức Nhĩ vừa chuyển, lại hoá thành luồng sáng mà tiếp tục chạy trốn điên cuồng. Tiểu Hỏa cùng Lam Dực cười lạnh ha ha tiếng, tuy Liệt Đức Nhĩ là cấp bậc quân chủ đỉnh, nhưng hai ma thú cấp bậc quân chủ trung kỳ này, lại chậm đến thế nào đây?

      Liệt Đức Nhĩ điên cuồng mà phóng tới phía trước. Mặc kệ bay nhanh bao nhiêu, Tiểu Hỏa cùng Lam Dực dù có chút bận rộn nhưng vẫn có thể ung dung mà suy trì khoảng cách với . Liệt Đức Nhĩ thể cắt đuôi, nhưng hai bên cũng thể rút ngắn khoảng cách, lúc này lại rơi vào trạng thái giằng co.

      " Tiểu Hỏa, Lam Dực đuổi tới chỗ của lão thất phu kia chưa?" Giọng của Vân Phong truyền đến từ tâm niệ. Tiểu Hỏa nhìn Liệt Đức Nhĩ ngừng chạy trốn trước mặt, cười khà khà: "Chủ nhân, lão thất phu kia chạy trốn vô cùng hăng say."

      "Bức chạy đến phía Tây, ta ở đó nghênh đón !" Giọng của Vân Phong truyền đến, hai ma thú lập tức hiểu , đột nhiên tốc độ khỏi nhanh hơn. Điều này làm cho Liêt Đức Nhĩ chạy trốn ngừng khỏi kêu khổ, đây là ma thú gì vậy? Lại cứ vướng víu như thế!

      Lam Dực giương cả bốn cánh ra, tốc độ bỗng chốc được tăng lên, bắt đầu ngừng rút ngắn khoảng cách với Liệt Đức Nhĩ! Liệt Đức Nhĩ cả kinh trong lòng, thân hình của Lam Dực lại tiếp tục đè ép tới, cả người Liệt Đức Nhĩ lệch sang chút, thay đổi phương hướng mà tiếp tục chạy trốn cách điên cuồng. Lam Dực cùng Tiểu Hoả nhìn phương hướng Liệt Đức Nhĩ chạy trốn mà trong lòng khỏi vui sướng, chạy chạy , dù sao có chạy đến cuối cùng cũng thể thoát khỏi lòng bàn tay của chủ nhân.

      Liệt Đức Nhĩ lấy tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay của để chạy đến phía trước, dần dần, lại cảm giác được hai con ma thú vẫn đuổi theo mình phía sau lại thả chậm tốc độ. Liệt Đức Nhĩ mừng rỡ trong lòng, nghĩ đến việc lấy tốc độ của cấp bậc quân chủ đỉnh của là có thể bỏ bọn chúng lại phía sau. Nhưng, ý cười mặt Liệt Đức Nhĩ vừa duy trì được vài giây, khi thấy bóng người lẳng lặng đứng ở phía trước, xem dáng vẻ là đợi lâu, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

      Thân hình của Liệt Đức Nhĩ đột nhiên dừng lại, đứng tại cao nơi trung, hai mắt nhìn về thiếu nữ xinh đẹp ở phía trước: "Vân Phong, chẳng qua ta chỉ thay hoàng thất Tạp Lan làm việc, ngươi tiêu diệt hoàng thất Tạp Lan, giữa chúng ta cùng còn nhiều thù hận."

      Vân Phong đứng ở nơi đó mở miệng gì, giữa nàng và tới cùng có thù hận hay , trong lòng nàng có thể biết được ràng, phải do câu có là có thể phân hoàn toàn! Vân Phong cười cười, Tiểu Hoả cùng Lam Dực cũng ngăn chặn Liệt Đức Nhĩ từ phía sau, con ngươi đen của Liệt Đức Nhĩ nhíu chặt lại, tình cảnh tại của đúng là tiến thoái lưỡng nan.

      Vân Phong nhìn Liệt Đức Nhĩ, trong đầu cũng nghĩ đến cách để có thể giết trong vòng chiêu. Bản thân mình vừa mới sử dụng dung hợp nguyên tố tiêu hao lượng lớn tinh thần lực của mình. Tình trạng khô kiệt lần trước là do phải chiến đấu kịch liệt quá lâu, lại liều lĩnh mà sử dụng chiêu mạnh mẽ này mới dẫn đến việc Vân Phong ngất . Nhưng bây giờ, tuy phần lớn tinh thần lực trong cơ thể Vân Phong tiêu hao, nhưng vẫn còn phần để cho nàng chống đỡ . Tuy thân thể của mình vô cùng suy yếu, nhưng vẫn đến nỗi phải ngất .

      Lại sử dụng dung hợp nguyên tố là chuyện có khả năng, Vân Phong thầm suy nghĩ. Lần trước sau khi Liệt Đức Nhĩ bị nàng đánh trọng thương, chỉ thời gian ngắn xó khả năng khôi phục về tình trạng ban đầu, tình huống của hẳn khác gì mình, nếu tập trung tinh thần để chạy thoát rồi.

      Vân Phong suy đoán sai chút nào, sau chiêu lần trước kia của Vân Phong, thân thể hoàn toàn bị tổn thương. Cho dù có trải qua tháng điều dưỡng kĩ càng, Liệt Đức Nhĩ chỉ có thể miễn cưỡng mà khôi phục nhiều nhất là năm phần thực lực, nếu cũng chạy trốn thục mạng như vậy.

      "Lão thất phu, bỏ qua đến ân oán của Vân gia và hoàng thất Tạp Lan sang bên, giữa ngươi và ta cũng thể nào xong chuyện như vậy được.

      Đồng tử của Liệt Đức Nhĩ co rụt lại: "Lần đó ở trường Ma Tang, đó là tuân theo cầu của Tạp Toa, cũng phải là ý của ta. Nếu muốn ngươi vẫn nên tìm Tạp Toa để tính sổ còn hơn."

      Vân Phong lạnh lùng cười: "Thực lực của ngươi quả là có thể xưng là cường giả, nhưng sợ rằng tính cách này so với cường giả cách xa."

      Trong lòng Liệt Đức Nhĩ thoáng qua cảm giác xấu hổ: " thế giới này, cường giả nào cũng muốn bảo toàn bản thân mình, đây là quy tắc mà ai cũng hiểu."

      Ý lạnh khoé môi của Vân Phong càng sâu hơn: "Ta muốn nhiều lời với ngươi, giữa chúng ta cũng nên tính toán ràng rồi!" Con ngươi đen của Vân Phong trầm xuống, thân thể nhanh chóng phóng về phía trước, tốc độ nhanh đến mức Liệt Đức Nhĩ kịp có bất kì phản ứng nào, chỉ cảm thấy quả đấm mang theo tiếng gió ngầm mà công kích đến!

      "Ư!" ngực Liệt Đức Nhĩ, nắm đấm của Vân Phong đấm mạnh vào. Sắc mặt Liệt Đức Nhĩ lúc này trắng nhợt, thân thể chuyển động chút, tay ôm ngực, mặt đều là thống khổ. Vân Phong lắc lắc tay mình, mặt ngoài bị máu tươi bao phủ. Tuy tay rất đau, bất quá để đối phó với lão thất phu trước mặt này, lực lượng cơ thể mới đúng là thứ hữu hiệu nhất.

      Nếu là thường ngày, lực lượng cơ thể của Vân Phong sợ rằng cũng khó có thể tạo thành thương tổn cho Liệt Đức Nhĩ. Nhưng tại thực lực của Liệt Đức Nhĩ chỉ mới khôi phục được năm phần, lực lượng cơ thể của Vân Phong lại có liên quan gì với tinh thần lực, tất nhiên có chút yếu thế nào, Liệt Đức Nhĩ hoàn toàn thể chống đỡ được.



      "Ngươi---!" Hai mắt Liệt Đức Nhĩ trợn tròn nhìn Vân Phong, Vân Phong đáp lại bằng nụ cười tươi tắn. Thân thể lại điên cuồng mà tấn công lại, Tiểu Hoả và Lam Dực chỉ phụ trách việc bao vây chặt chẽ đường lui xung quanh Liệt Đức Nhĩ. Hai người ép Liệt Đức Nhĩ bên trong vòng tròn hẹp, chỉ có thể chống đỡ công kích dồn dập rơi xuống như mưa rơi của Vân Phong.

      "Nhìn ra, tại phương diện lực lượng chủ nhân cũng rất khá." Tiểu Hoả nhìn mà khỏi sinh lòng bội phục, người chủ nhân này của quả nhiên là bình thường, vô cùng tầm thường.

      " Hỏa huynh, cho tới bây giờ chủ nhân vẫn đều chịu lật bài mà." Lam Dực cười ha ha, Tiểu Hoả cũng rất có cảm tưởng mà gật đầu.

      Liệt Đức Nhĩ chật vật né tránh, lúc phản kích lại có đủ sức lực. vị chiến sĩ quân chủ đỉnh lại bị Vân Phong đánh đuổi đến chạy trối chết, nhìn thế nào cũng cảm thấy buồn cười. Từng nắm đấm của Vân Phong có cái nào trật mà đều rơi vào người của Liệt Đức Nhĩ, Liệt Đức Nhĩ cũng sắp chống đỡ được nữa. Lúc quyền mạnh mẽ Vân Phong lại sắp đánh úp lại là lúc, Liệt Đức Nhĩ đột nhiên hô lớn: "Tha cho ta, ta cho ngươi biết tin tức của huyễn thú."

      Ánh mắt Vân Phong, Lam Dực, Tiểu Hoả đồng loạt nheo lại, Liệt Đức Nhĩ nhân cơ hội này mà thở hơi, sớm còn tư thái cao cao tại thượng kia nữa: "Đế vương Tạp Lan còn cách nào để cho ngươi. Chỉ cần ngươi tha cho ta, ta cho ngươi!"
      tú cầu, fujjkoB.Cat thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 51: Phong Vân đế quốc!

      Cường giả như Liệt Đức Nhĩ, có thể thăng chức đên cấp bậc quân chủ đỉnh chứng tỏ cũng là lão quái vật sống ít nhất là trăm năm rồi. trăm năm cho dù có là con người thiếu đầu óc cũng có thể thành tinh, huống chí là người như Liệt Đức Nhĩ. Tâm địa gian xảo của bản thân quá nhiều, cộng thêm mài dũa của bản thân và từng trải của , lời của Liệt Đức Nhĩ trước mặt Vân Phong đúng là thể nào phân biệt được giả.

      Trong lòng Vân Phong đối với thứ mà Liệt Đức Nhĩ có chút hứng thú, dù sao chuyện Tạp Lan đế quốc đáp ứng với nàng lúc trước làm được, nàng rất muốn có tin tức của huyễn thú, hai mắt Vân Phong khẽ nheo lại, nhìn Liệt Đức Nhĩ trước mặt, xác suất con hồ ly gian xảo này biết được tin tức của huyễn thú là rất lớn, dù sao cũng từng như hình với bóng với Tạp Lan đế vương, suốt ngày hỗ trợ lẫn nhau, Tạp Lan đế vương phải nên vô cùng tín nhiệm Liệt Đức Nhĩ mới đúng.

      "Chủ nhân, lời tốt nhất nên tin." Tiếng của Tiểu Hỏa truyền đến qua tâm niệm, Vân Phong yên lặng . tại nàng hoàn toàn biết gì về tin tức của huyễn thú, nếu Liệt Đức Nhĩ biết tin này, hấp dẫn quá lớn đối với nàng.

      Nếu có loại thủ đoạn có thể trực tiếp rà soát trí nhớ của người khác tốt rồi, trong lòng Vân Phong lên ý nghĩ như thế. Như vậy cũng cần phải quá nặng tay với Liệt Đức Nhĩ nữa, thế công của Vân Phong có phần chậm hơn, chân mày nhíu lại. Liệt Đức Nhĩ vừa thấy thế liền biết chiêu này của mình có hiệu quả rồi.

      "Ngươi biết sao?" Vân Phong nhàn nhạt hỏi câu, Tiểu Hỏa cùng Lam Dực cũng liếc mắt nhìn Liệt Đức Nhĩ cái. Bọn cũng có cách nào để xác đinh lão thất phu này có biết tin tức về huyễn thú hay , khi bị thừa cơ lợi dụng sơ hở, chẳng phải bọn bị đùa giỡn rồi sao?

      "Tất nhiên là biết, lúc Tạp Lan đế vương trao đổi chuyện bí mật cho tời bây giờ đều chẳng kiêng dè ta." Liệt Đức Nhĩ đứng thẳng người, tay ôm lồng ngực phát đau của mình, đôi mắt đề phòng nhìn Vân Phong: "Thế nào Vân Phong, đến cùng giữa ngươi và ta cũng có quá nhiều ân oán, ta còn cung cấp cho ngươi tin tức quan trọng như vậy..."

      "Thế nào, chẳng lẽ vẫn còn muốn ta phải cảm tạ ngươi sao?" Vân Phong đáp trả bằng khẩu khí trầm. Liệt Đức Nhĩ xấu hổ cười cười: "Lời này của Vân Phong tiểu hữu, cũng phải là do ta mà." Lập tức từ tên biến thành tiểu hữu, xem ra Liệt Đức Nhĩ kiêng kị Vân Phong rất nhiều.

      "." Vân Phong lạnh lùng nhả ra chữ. Nhưng Liệt Đức Nhĩ mở miệng, nhìn Tiểu Hoả cùng Lam Dực vây xung quanh : "Nếu Vân Phong tiểu hữu nhận lời đề nghị của ta, có phải chúng nó cũng nên..."

      "Tiểu Hỏa, Lam Dực, tránh ra ." Vân Phong nhàn nhạt câu, tuy trong lòng Tiểu Hỏa và Lam Dực có chút nghi ngờ, nhưng vẫn trnash sang bên. Liệt đột nhiên thở ra, thấp giọng cười ha ha rồi câu: "Vân Phong tiểu hữu quả nhiên là thẳng thắn."

      Vân Phong nhíu mày nhìn : ", nếu tin tức của ngươi có ích, ta thả ngươi ."

      Liệt Đức Nhĩ cười ha ha: "Tin tức này đương nhiên là có ích, Vân Phong tiểu hữu cần phải nghe cho cẩn thận!" Chiến khí lặng lẽ vận chuyển bên trong cơ thể Liệt Đức Nhĩ, mắt nhìn chằm chằm vào Vân Phong: "Tin tức này là nơi mà huyễn thú hay thường lui tới... Nơi đó là...!" Trong lòng Vân Phong căng thẳng, tiếp theo chiến khí của Liệt Đức Nhĩ đột nhiên bộc phát ra, bao trùm toàn thân của . Ngay sau đó, thân thể của hệt như quả pháo, đột nhiên xoay người chạy thoát!

      "Chết tiệt!" Tiểu Hỏa gầm câu, thân thể vừa động liền muốn đuổi theo, Lam Dực cũng nhanh chóng vươn cánh ra muốn đuổi thao. Nhưng khoé miệng Vân Phong chỉ thoáng qua nụ cười thể lí giải được, cứ lẳng lặng đứng trong trung nhìn bóng lưng chạy trốn thần tốc của Liệt Đức Nhĩ. Tay nhàng tung nắm lại cái trong trung!

      Tiểu Hỏa và Lam Dực chợt hiểu ra, chỗ cổ tay Vân Phong có sợi thuỷ nguyên tố màu lam quấn quanh, sợi nguyên tố màu xanh ngừng kéo đến phương xa trong trung, đúng là phương hướng mà Liệt Đức Nhĩ trốn !

      " thôi, ta muốn xem có thể chạy tới đâu." Vân Phong mang theo ý cười lạnh, chậm rãi theo sợi chỉ thuỷ nguyên tố kia. Tiểu Hỏa và Lam Dực nhìn thoáng qua, lão thất phu kia dám đùa giỡn chủ tử, xe ra lần này mạng sống gặp khó khăn rồi.

      Liệt Đức Nhĩ điên cuồng chạy trốn, làm kinh động đến rất nhiều loại chim bầu trời này, xem ra tốc độ chạy trốn so với vừa rồi chỉ có nhanh hơn chứ ít. tại Liệt Đức Nhĩ dốc hết toàn lực, cứ lúc quay đầu quan sát chút, lúc phát Vân Phong bọn họ cũng đuổi theo, khỏi thở phào nhõm.

      " tiểu nha đầu mà còn muốn đấu với ta!" Liệt Đức Nhĩ thấp giọng hung hăng câu, nhưng tốc độ dưới chân vẫn giảm bớt, tới khoảng cách an toàn chắc chắn Liệt Đức Nhĩ hài lòng. Cứ điên cuồng mà chạy cả ngày như vậy, mãi đến khi hoàng hôn, Liệt Đức Nhĩ dưới tốc độ điên cuồng này cũng chạy tới trấn nằm ở phía Bắc của Tạp Lan đế quốc. Liệt Đức Nhĩ khẽ đánh giá tính toán khoảng cách chút, lấy tốc độ vừa rồi của Vân Phong có khả năng đuổi theo kịp. lại chạy thời gian dài như vậy, Vân Phong ắt hẳn về căn bản thể tìm ra mới đúng. Liệt Đức Nhĩ hổ là lão hồ ly, nấp người ở chỗ nào đó bên ngoài trấn , vẫn cứ đợi ước chừng khoảng hai giờ. Sau khi xác định có ai đuổi theo, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.

      Rời khỏi Tạp Lan đế quốc, bầu trời mới, cường giả như quả cần lo ăn lo mặc. Liệt Đức Nhĩ thả lỏng người mà vào trấn , chiến khí toàn thân của tiêu hao đến

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :