1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiên tài triệu hồi sư - Nhược Tuyết Tam Thiên (Tập 3 c39.3)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3.2

      Edit: NH

      Beta: Nhi

      Hoàng gia chẳng khác nào con ếch ngồi đáy giếng. Hoàng Dạ Tình cũng coi như có thực lực, song lòng dạ độc ác, bị mê muội đến mất lý trí, ở Bách thành làm đủ mọi chuyện xấu, xú danh vang dội, so sánh với Mộ Dung gia cũng chẳng khác nào nước cống thối. Mà kết giao với gia tộc như vậy cũng chẳng có kẻ nào tốt đẹp gì.

      Hoàng Dạ Tình bị Vân Phong đả thương hai chân cũng yên tĩnh được mấy ngày, tin tức này khiến dân chúng Bách thành thiếu điều hoan hô mừng rỡ ra mặt. Hoàng gia bên trong u dày đặc, dù Hoàng Dạ Tình bất nam bất nữ, song lại rất được lòng Hoàng gia chủ, tính cách tàn ác di truyền rệt nhất nên càng được sủng ái hết mực. Lúc Hoàng Dạ Tình được khiêng về đến cửa, Hoàng gia gia chủ trông thấy vô cùng tức giận, tâm tình khó chịu đè nén rất nhiều này, bất quá do biết kẻ nào gây ra nên chỉ có thể nhịn. Nhưng hôm nay khác.

      Hoàng Dạ Tình vừa về đến nhà liền đem tin tức của Vân Phong cho Hoàng gia chủ Hoàng Phú. Nghe xong, biểu cảm của Hoàng Phú cũng giống nam tử trung niên kia, cau mày trầm tư.

      “Phụ thân, thù này trả chúng ta còn mặt mũi gì !” Hoàng Dạ Tình ngồi đó, cam lòng nghiến răng, quấn lấy Hoàng Phú năn nỉ. Thực ra mặt mũi này tìm trở lại cũng chẳng sao, trắng ra chỉ là tiểu hài tử tranh cãi với nhau mà thôi.

      “Tiểu thư… người kia là song hệ ma pháp sư, hơn nữa còn là học sinh của Ma Tang học viện…”

      “Cái gì mà học sinh Ma Tang học viện ! Nàng còn chưa phải chính thức ! Nếu nhập học ta cũng thèm đụng tới nàng, càng gây phiền toái cho gia tộc !”

      Hoàng Phú ngồi suy tư chút, cân nhắc tính toán lợi hại. “Phụ thân, chúng ta kêu vài người trong dong binh đoàn dạy dỗ nàng chút là được, con để nàng chết, mà phải sống bằng chết, hahaha !”

      Trở thành gia chủ, kiến thức đương nhiên bất đồng với kẻ khác. Hoàng Phú dễ dàng đồng ý, cuối cùng cũng chỉ lắc đầu, “chúng ta chẳng qua chỉ là dong binh đoàn hai sao, bên trong toàn chiến sĩ tam cấp tứ cấp, căn bản thể gây thương tổn tới nàng ta !”

      “Vậy phải làm sao bây giờ? Con thể nguôi lửa giận được !” Hoàng Dạ Tình hung hăng nện quyền vào ghế dựa, khiến lưng ghế lập tức nứt ra vài đường. Hoàng Phú ngồi đó đột nhiên nghĩ tới người, bất quá người này thể dễ dàng kêu gọi, nếu dùng trong tình huống này chẳng khác nào lấy dao mổ trâu để giết gà. “Dạ Tình, chuyện này cho qua , coi như tranh đấu vụn vặt của tiểu hài tử các con, được chưa !”

      Hoàng Phú nhè xoa trán, gần đây trong gia tộc có xảy ra chút chuyện khiến cho gia chủ là ông lo lắng đến phát ốm, nếu là trước kia có lẽ Hoàng Phú có thể ra mặt giải quyết cho Hoàng Dạ Tình, nhưng trong thời điểm phiền chán như thế này, chuyện của tiểu hài tử cứ ném sang bên thôi.

      Hoàng Dạ Tình còn muốn thêm, nhưng thấy phụ thân vẻ mặt mệt mỏi cũng đành nhịn xuống, đem bất mãn cùng tức giận chôn ở trong lòng.

      “Đẩy Dạ Tình , mấy ngày tới trông nàng dưỡng thương cho tốt.”

      Hoàng Phú đuổi câu, Hoàng Dạ Tình cũng gì, vẻ mặt trầm lui xuống. Về tới phòng, Hoàng Dạ Tình lại hung hăng nện vào ghế chưởng, đôi mắt tràn ngập tàn nhẫn, trong lòng nàng cũng biến hình đến vặn vẹo.

      “Vân Phong, đừng tưởng ta dám động ngươi ! Còn có đôi ti tiện huynh muội kia nữa, kẻ cũng đừng mong chạy thoát ! Hahaha… hahahahaha !”


      Sau khi chấm dứt cuộc thi của Ma Tang học viện, tất cả thí sinh có năm ngày để chuẩn bị, sau đó lại tập hợp ở Bách thành, rồi theo các lão sư cùng tới Ma Tang học viện, chính thức trở thành đệ tử của Ma Tang.

      Năm ngày này có thể coi là khoảng thời gian nhàng nhất. Mộc Thương Hải cũng ở lại, định sau khi Mộc Tiểu Cẩm rồi mới về nhà. Vân Phong bị Mộc Tiểu Cẩm ra sức năn nỉ cũng đồng ý ở chung với huynh muội bọn họ. Mấy ngày dạo khắp Bách thành, cũng mua được vài thứ khá hay ho.

      đống tinh hạch sư vĩ phí phí tặng cho Mộc Thương Hải cùng Mộc Tiểu Cẩm đổi ra kim tệ cũng đủ dùng, mười mấy ma hạch cấp ba cấp bốn chẳng phải vật gì hiếm có, lấy ra cũng bị chú ý nhiều, bán được kha khá, khiến hai huynh muội ở phương diện tiền bạc cũng phải lo sầu.

      Còn Vân Phong, gia nghiệp Vân gia ở Xuân Phong trấn vươn lên đứng đầu, kinh tế vào tay phụ thân mặt than đúng là thuận lợi hiếm thấy, vàng ngừng rót vào Vân gia, nên Vân Phong lại càng chẳng lo.

      tối này, ba người vào tửu quán, Vân Phong muốn mời hai huynh muội bữa lớn, Mộc Thương Hải cùng Mộc Tiểu Cẩm rất vui vẻ đáp ứng. Tửu quán này nổi danh nhất Bách thành, phục vụ chu đáo, thức ăn cũng ngon có tiếng, ba người ăn vô cùng vừa lòng. Tiệc tan, người bên ngoài cũng thưa thớt dần, ba người nhìn sắc trời còn sớm đều quyết định trở về. Vân Phong nắm tay Mộc Tiểu Cẩm, Mộc Thương Hải theo ngay phía sau, nhìn bóng lưng hai nàng, trong lòng bỗng dâng tràn cảm giác thực ấm áp.

      đường về lữ quán, hai nữ tử vừa vừa cười quẹo vào trước, Mộc Thương Hải sau, bỗng đường xuất bóng người màu đen, kích ra tay trúng ngay ót Mộc Thương Hải. Thân thể lung lay ngã xuống, Mộc Thương Hải chỉ cảm thấy thứ gì ấm nóng chảy từ đỉnh đầu, trước mắt cũng đỏ như máu, rồi từ từ chẳng còn thấy gì nữa.

      Vân Phong cùng Mộc Tiểu Cẩm trước vài bước, bỗng cảm giác có gì đúng, lập tức quay lại nhìn chẳng thấy Mộc Thương Hải đâu. Vân Phong đột nhiên căng thẳng, lời liền kéo Mộc Tiểu Cẩm quay lại đường vừa , rất nhanh phát Mộc Thương Hải nằm bất động trong vũng máu.

      “Ca ca !” Mộc Tiểu Cẩm khóc òa chạy tới, cuống quýt đỡ Mộc Thương Hải dậy, Thủy nguyên tố màu lam lập tức bao trùm lấy vết thương ở đầu . Vân Phong nhìn, đầu Mộc Thương Hải thủng lỗ, máu tươi ồ ạt tuôn ra, thậm chí còn có thể thấy thứ gì trăng trắng ở bên trong.

      Vân Phong nắm chặt tay, chỉ thấy trong lòng co quắp đến đau đớn. Mộc Thương Hải, chết !

      “Ca ca, ca ca, cố lên, Tiểu Cẩm chỉ còn mình ca thôi, ca ca !” Mộc Tiểu Cẩm hoàn toàn hoảng loạn, bất kể sống chết sử dụng Thủy nguyên tố ào ạt, trán ướt đẫm mồ hôi, nhưng cũng làm được gì. Mộc Thương Hải bất động nằm ở đó, hai mắt nhắm chặt, gương mặt thanh tú loang lổ đầu máu cùng nước mắt của Mộc Tiểu Cẩm rơi xuống như mưa.

      Vân Phong đồng tử đột nhiên nheo lại, thân thể nóng nảy lao . Mộc Tiểu Cẩm chẳng còn để tâm Vân Phong thế nào, vẫn ngơ ngác ôm ca ca nàng bất động nằm đó, khóc tê tâm liệt phế.

      Vân Phong hoàn toàn hòa nhập cùng đêm tối, so với gió còn nhanh hơn rất nhiều. Đúng lúc đám người kia định rời , tay Vân Phong nhanh chóng vung ra quyền nặng, kẻ kịp kêu tiếng nào ngã xuống đất, đầu bị đập nát bấy.

      Đồng tử đen khẽ nheo, kẻ này là chiến sĩ cấp năm, chính là hung thủ hại chết Mộc Thương Hải, thực lực ngang nhau thế này, nếu muốn đánh lén, Mộc Thương Hải có lẽ cũng chuẩn bị kịp.

      “A !” Mộc Tiểu Cẩm đột nhiên thét lớn tiếng vang dội trong con hẻm vắng, Vân Phong lập tức căng người lên, trong nháy mắt liền chạy về.

      Lúc Vân Phong xuất trước mặt Mộc Tiểu Cẩm, nơi này đứng sẵn bốn năm người thực lực khoảng cấp năm cấp sáu. Mộc Tiểu Cẩm bị những kẻ này vây quanh, ánh mắt tràn đầy sợ hãi, bối rối nhìn loạn khắp xung quanh, Mộc Thương Hải vẫn ôm ở trong ngực, mặt đầy nước mắt, dáng vẻ vô cùng chật vật đáng thương.

      “Tiểu Phong ! Tiểu Phong !” Mộc Tiểu Cẩm vừa thấy Vân Phong tựa như thấy cứu tinh, bốn năm người kia nghe Mộc Tiểu Cẩm kêu lên cũng lập tức trở lại, trông thấy Vân Phong vẻ mặt trầm như sát thần tiến tới.

      Mấy kẻ này liền nắm chặt vũ khí trong tay, nhưng mặc cho bọn chúng vung vẩy thế nào đều mảy may thương tổn đến Mộc Tiểu Cẩm, vì gian tinh thần Vân Phong bày bố bao phủ lấy Mộc Tiểu Cẩm, trừ khi cũng cùng cấp bậc Thống lĩnh, nếu đừng mơ tưởng phá vỡ nó. Mộc Tiểu Cẩm ở trong này là tuyệt đối an toàn.

      Bốn năm kẻ kia lui lại, Vân Phong mới phát nữ nhân ngồi xe lăn, ánh mắt tàn nhẫn cùng vẻ mặt vẻ mặt hổn hển tức tối, trông thấy Vân Phong lửa giận trong lòng lại bùng cháy, lớn giọng gầm thét.

      “Xú nữ nhân ! Ngươi coi như ngốc, còn biết ra tay phòng thủ !” Hoàng Dạ Tình ngồi xe lăn cười độc, nhìn Mộc Thương Hải nằm trong vũng máu ngay cả chút ít phản kháng cũng có, càn rỡ cười lớn, “hahaha, kẻ nào thương tổn ta đều phải chết ! Nhìn thấy chưa, tên tiện chủng này là kết quả đầu tiên! Tiện nha đầu kia là thứ hai, còn ngươi chính là thứ ba !” Hoàng Dạ Tình tựa như phát điên, lời càng thập phần ngang ngược, đám chiến sĩ xung quanh cũng cười theo phụ họa.

      “Tuy biết ngươi dùng thủ đoạn gì, nhưng tiện nha đầu này trước sau đều khó thoát chết ! Vân Phong, dù ngươi là song hệ ma pháp sư cấp sáu, nhưng ngươi địch nổi chiến sĩ cấp bảy sao?” Hoàng Dạ Tình nặn ra nụ cười, từ trong tối bỗng xuất nam nhân mặt đầy sẹo sát khí lộ liễu, chiến khí cấp bảy hoàn toàn bộc phát, đám chiến sĩ xung quanh theo bản năng đều tránh ra đường.

      Vân Phong nhìn nam nhân này, lại thấy Mộc Tiểu Cẩm trông mình với ánh mắt lo lắng vương đầy nước mắt. Khi nhìn lỗ thủng đầu Mộc Thương Hải, máu tươi đầy đất, nhất là gương mặt vốn bình tĩnh của thể nào tỉnh lại, Vân Phong đột nhiên mỉm cười.

      Vung thủ, ma trượng với sáu viên tinh hạch nhoáng cái nằm trong tay. Vài kẻ kia nhìn thấy ma trượng của Vân Phong đồng tử bỗng co rụt lại, Hoàng Dạ Tình bàn tay dựa ghế cũng gắt gao nắm chặt. Sáu viên tinh hạch !

      Vân Phong cầm ma trượng, mắt chậm rãi ngước lên, “ta từng , nếu ai muốn động Vân gia, trước hết phải thông qua cửa ải Vân Phong này ! Kẻ nào thương tổn bằng hữu của ta, lại càng bỏ qua được !”

      Mộc Tiểu Cẩm lại trào nước mắt, ôm siết thân thể ngày càng lạnh băng của Mộc Thương Hải, mờ mịt nhìn Vân Phong vẻ mặt trầm, nhìn Vân Phong vì giận dữ mà lạnh lùng tàn khốc. Tiểu Phong vốn ôn hòa ấm áp, nay lại vì hai huynh muội nàng mà biến thành bộ dáng này…

      “Haha, bỏ qua được sao? Ta cũng muốn nhìn xem ngươi bỏ qua là như thế nào a !” Hoàng Dạ cười lớn, nam nhân chiến sĩ cấp bảy kia thần mình thoắt cái lao về phía trước, tốc độ nhanh vô cùng. Vân Phong căn bản nhìn cũng thèm, bàn tay nắm chặt hư , chiến sĩ cấp bảy bị bàn tay vô hình to lớn chắn ngang, vặn vẹo cong lại, ngay giây sau, thân thể còn chưa tiếp cận gần Vân Phong, lập tức hóa thành cơn mưa máu thịt nát vụn.

      “Ầm !”

      Thân thể nổ tung, trận huyết vũ cùng nội tạng phun đầy đất, mặt những kẻ còn lại. Hoàng Dạ Tình ngơ ngác ngồi trong ghế, nhìn Vân Phong, hoàn toàn nổi lời, dù đôi môi cứ liên tục mấp máy mấp máy.

      “Hoàng Dạ Tình, ta muốn ngươi lấy mạng đền mạng !”

      Hết chương 3

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Quyển 3: Phong Vân tranh bá

      Chương 4.1: Hy vọng mong manh

      Edit & Beta: Nhi

      “Ngươi, ngươi muốn giết ta…?” Hoàng Dạ Tình nhắc lại câu, giọng có chút run rẩy, bộ dạng chết thảm vừa rồi của chiến sĩ cấp bảy khiến nàng bị chấn động mạnh, đó là chiến sĩ cấp bảy đó! Vậy mà chỉ trong chớp mắt bị bóp méo thành bộ dạng đó, chết toàn thây!

      Mấy chiến sĩ cấp bốn cấp năm còn lại hoàn toàn bị choáng váng rồi, mùi hôi thối xộc vào mũi khiến bọn họ buồn nôn, vài người lấy tay lau gương mặt vẫn còn dính chút nội tạng và thịt nát của chiến sĩ cấp bảy, khi nhìn thấy thứ trong tay mình chịu nổi nữa, chạy vào góc điên cuồng nôn mửa.

      “Lão tử liên quan, nàng ta là ác ma, là sát thần!” chiến sĩ hoảng sợ nhìn Vân Phong hô lớn câu, quản những người khác nữa mà co cẳng chạy. Vân Phong lạnh lùng nhìn , mặc kệ bỏ chạy, tên sát hại Mộc Thương Hải kia bị nàng đánh quyền làm đầu nở hoa rồi, những người này coi như là được lợi, nếu bọn họ còn dám đụng đến Mộc Tiểu Cẩm cũng khó tránh được cái chết!

      Các chiến sĩ khác ban đầu dám chạy, sợ vừa chạy làm Vân Phong tức giận lập tức giết bọn họ, nhưng khi thấy có người chạy trốn thành công, bọn chúng lập tức nháo nhác ba chân bốn cẳng chạy theo, vừa chạy vừa la: “Vân Phong đại hiệp, toàn bộ đều là do nữ nhân kia xúi giục, người muốn giết cứ giết nữ nhân biến thái kia !”

      “Lũ ngu xuẩn này, trở lại cho ta, trở lại mau!” Hoàng Dạ Tình vừa thấy bọn họ chạy trốn hết, nhịn được ngồi xe lăn mắng to, khàn giọng gào thét điên cuồng, nhưng bọn họ cũng ai quay đầu mà chạy biến vô tung vô ảnh.

      Hoàng Dạ Tình hét xong ngừng lại, ngồi xe lăn thở hổn hển, vì đầu gối bị Vân Phong làm bị thương nên nàng thể đứng thẳng được, chỉ có thể xụi lơ ngồi đó. Vừa rồi nàng có chút lo lắng, lúc chiến sĩ cấp bảy bị Vân Phong dùng quyền bóp nát nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng nàng.

      Nàng muốn chạy, lúc những chiến sĩ kia bỏ chạy nàng cũng rất muốn chạy theo, nhưng lại thể nào chạy được!

      “Ngươi, ngươi thể giết ta, nếu phải do các ngươi khiêu khích ta trước, làm ta bị thương trước, sao ta lại ra tay với ngươi chứ! Đúng, sai, là các ngươi động thủ trước, ngươi là đồ quái vật, có trách phải trách chính mình!” Môi Hoàng Dạ Tình run rẩy, đầu óc hoàn toàn lộn xộn, khí tức chết chóc thâm trầm bao phủ toàn thân nàng, nàng muốn cử động nhưng lại phát chút dũng khí cũng có, lời ra khỏi miệng hoàn toàn hề suy nghĩ trước, sau khi xong lại giống như tìm được cái cớ để giải vây cho mình nên lại liều mạng tiếp tục hô to.

      Vân Phong lạnh lùng nhìn nữ nhân kia, giờ phút này sắc mặt nàng ta trắng bệch như tờ giấy, thân mình co rúc xe lăn run rẩy ngừng, có thể nhìn ra nàng ta rốt cục biết sợ hãi, biết là người nào thể chọc!

      Nhưng chậm rồi, Mộc Thương Hải chết, còn nàng ta, cũng phải chết, phải chết!

      Vân Phong lãng phí thêm câu nào, ma trượng trong tay nhàng chuyển động, cự lang toàn thân đỏ rực xuất trước mặt Vân Phong. Từ lúc hỏa lang xuất , nhiệt độ trong khí tăng nhanh, Mộc Tiểu Cẩm được tinh thần lực của Vân Phong bao phủ nên hề bị thương tổn gì, nhưng Hoàng Dạ Tình lại được như vậy, thực lực chiến sĩ cấp năm của nàng ta làm sao có thể ngăn cản được hỏa nguyên tố cấp bậc thống lĩnh của Vân Phong!

      Vân Phong hoàn toàn nổi giận rồi, giận đến mức thực lực của mình cũng muốn che giấu nữa, nguyên tố hỏa cấp bậc thống lĩnh xuất , mọi thứ xung quanh bị thiêu cháy sạch còn chút gì.

      Đôi mắt đen lạnh giá của Vân Phong nhìn Hoàng Dạ Tình, nàng cho thứ biến thái như nàng ta được chết thống khoái đâu, nàng muốn từ từ hành hạ, để nàng ta cảm nhận được cái gì là sợ hãi, cái gì là chết chóc!

      “A!” Y phục người Hoàng Dạ Tình bị ngọn lửa tàn bạo đốt cháy, sau khi đốt xong còn tiếp tục lan lên gương mặt của nàng. Hoàng Dạ Tình thét chói tai, tiếng thét sợ hãi như tiếng quạ kêu khiến người nghe thấy cũng run rẩy trong lòng.

      Nhưng cho dù nàng có la lớn tiếng, có la thê thảm thế nào cũng ai nghe được, cả gian này bị tinh thần lực của Vân Phong bao phủ, ai có thể nghe thấy chút động tĩnh nào. Hoàng Dạ Tình hoảng sợ nhìn nguyên tố hỏa ngừng thiêu đốt cơ thể mình, cho dù nàng có dập lửa như thế nào cũng tắt được, mà nguyên tố khủng bố này còn như có ý thức, ngừng len lỏi vào từng tấc cơ thể nàng. Làn da trần trụi của Hoàng Dạ Tình bị thiêu đốt thương tích đầy mình, từng mảng da cháy đen, bong ra, nhưng hề có giọt máu nào, vì máu tươi cũng bị nguyên tố hỏa đốt bốc hơi hết sạch rồi.

      “Ta sai rồi! Ta sai rồi! Ngươi tha cho ta , ta van ngươi, về sau ta dám nữa, ta thề động đến ngươi và tiểu nha đầu kia nữa, đừng giết ta! Đừng giết ta!”

      Hoàng Dạ Tình vặn vẹo cơ thể ngừng, liều mạng hét to, nàng kêu to hồi lại phát căn bản có ai qua đây, cũng biết nữ hài tử mỹ lệ sắc lạnh này là người thể trêu chọc, nên nàng cầu xin tha thứ. Hoàng Dạ Tình chưa bao giờ mở miệng cầu người rốt cục cũng phải gào thét khẩn cầu, nhưng nữ hài tử có gương mặt lạnh lẽo kia lại hề bị dao động chút nào.

      Mộc Tiểu Cẩm chậm rãi cúi đầu xuống nhìn ca ca chết trong lòng, nước mắt lại tuôn ra từng giọt từng giọt, rơi xuống đất lại bị bốc hơi. Mộc Thương Hải ngoài gương mặt loang lổ vết máu và lỗ thủng sau đầu, những thứ khác vẫn nguyên vẹn bị hao tổn gì, nếu nhìn kỹ còn tưởng ngủ rất ngon.

      Sát tâm của Vân Phong lan ra bốn phía, sát khí dày đặc quay cuồng xung quanh nàng, biểu phẫn nộ ngập trời của nàng lúc này! Hoàng Dạ Tình ngừng cầu xin tha thứ, thanh gào thét thống khổ hỗn loạn nhưng Vân Phong lại hề rung động, hỏa lang an tĩnh bên cạnh cũng mở to mắt nhìn Hoàng Dạ Tình, hung tàn như dã thú.

      Lớp da người bong tróc hầu như còn gì, Hoàng Dạ Tình trở thành người có da thịt, máu loang dữ tợn mặt, ngoại trừ ánh mắt còn giống người, những thứ còn lại nếu người khác nhìn thấy tưởng nàng ta là con quái vật.

      Hoàng Dạ Tình còn sức để gào thét nữa, đôi mắt từ sợ hãi, bối rối vùng vẫy đến khẩn cầu, sau lại khôi phục ngoan độc ác như trước.

      “Vân Phong, Hoàng gia bỏ qua cho ngươi, phụ thân ta nhất định giết chết ngươi!” Hoàng Dạ Tình cười gằn, cái miệng đột nhiên bị toét ra nhìn cực kỳ hung dữ. Vân Phong đáp lại nàng nụ cười tươi tắn.

      “Những lời này ta nghe rất nhiều lần rồi, người đầu tiên những lời này còn, bây giờ, lại nhiều thêm người nữa.” Con ngươi đen của Vân Phong xẹt qua tia sáng ngoan độc, cự thú bên cạnh bỗng nhiên há to miệng, nguyên tố hỏa ngưng kết thân đánh về phía Hoàng Dạ Tình, cái miệng vĩ đại mở ra nuốt toàn bộ thân thể của Hoàng Dạ Tình vào, nguyên tố hỏa bùng phát, hoàn toàn bao trùm lấy Hoàng Dạ Tình!

      “A!” Dường như là tiếng thét liều mạng trước khi chết, thanh khàn khàn thống khổ của Hoàng Dạ Tình vang vọng trong gian, nguyên tố hỏa đột nhiên tăng vọt nhiệt độ, bên trong truyền đến từng tiếng lốp bốp rất , nghe như tiếng con thú lớn nhai xương, giữa ban đêm yên tĩnh thanh đó lại càng đặc biệt ngấm vào người.

      Nguyên tố hỏa tắt dần, Hoàng Dạ Tình vừa rồi bị cắn nuốt còn lại mẩu vụn nào.

      Vân Phong chậm rãi xoay người, thấy Mộc Tiểu Cẩm vẫn còn ôm Mộc Thương Hải ngơ ngác ngồi đó, nàng tới muốn ôm lấy thân thể của Mộc Thương Hải nhưng lại bị Mộc Tiểu Cẩm ngăn lại.

      “Tiểu Phong, ngươi có thể thiêu ca ca được … Ta muốn có tro cốt của ca ca, ta muốn có thể mang theo huynh ấy vĩnh viễn, muốn ở cùng huynh ấy…” Mộc Tiểu Cẩm khóc lên, thanh đứt quãng nghẹn ngào. Vân Phong cảm thấy lòng mình co rút, yên lặng gật đầu, nguyên tố hỏa bùng lên quanh ma trượng, nàng nhàng vung lên, nguyên tố hỏa lập tức bao phủ lấy cơ thể Mộc Thương Hải.

      Khác với tính tình vốn có của nguyên tố hỏa, ngọn lửa lần này lại vô cùng dịu dàng, ngọn lửa lướt lên gò má và đôi mắt nhắm chặt của Mộc Thương Hải, dần dần, cơ thể của Mộc Thương Hải biến đổi dưới ánh lửa, chậm rãi , mà nước mắt của Mộc Tiểu Cẩm rơi từng giọt vào ngọn lửa đó, kết hợp chặt chẽ với tro cốt của Mộc Thương Hải.

      Trong gian này có gió, lo tro cốt bị cuốn . Mộc Tiểu Cẩm cẩn thận lấy ra cái túi bỏ tro cốt của Mộc Thương Hải vào, cẩn thận để sót lại chút nào. Sau khi bỏ tất cả tro cốt vào trong túi, Mộc Tiểu Cẩm buộc lại, đặt trước ngực.

      Vân Phong bước lên vỗ vỗ vai Mộc Tiểu Cẩm, Mộc Tiểu Cẩm bẹt miệng, nhào vào trong lòng Vân Phong, tiếng khóc vẫn đè nén từ nãy lúc này hoàn toàn bộc phát, Vân Phong cảm thấy y phục trước ngực bị nước mắt của Mộc Tiểu Cẩm thấm ướt hết rồi.

      Nàng khóc đến tê tâm liệt phế, đứt từng khúc ruột, người thân duy nhất, ca ca duy nhất chết rồi, nếu đổi lại là nàng, cứ nghĩ đến đại ca Vân Thăng và phụ thân Vân Cảnh gặp phải cảnh ngộ bất trắc gì, Vân Phong cảm thấy máu muốn dồn lên não. Nàng tin, nếu người thân nàng gặp bất trắc, mặc kệ đối phương có thực lực gì, thân phận gì, nàng cũng gặp thần giết thần, gặp quỷ sát quỷ!

      “Aiz… Tiểu nha đầu, mau an ủi con bé , đừng để nó khóc nữa.” Giọng của tổ tiên vang lên, Vân Phong trả lời, nếu cho Mộc Tiểu Cẩm phát tiết loại hành hạ với nàng ấy.

      “Tiểu nha đầu, lời ta con nghe nữa rồi hả? Aiz, mau với tiểu nữ oa, nếu mà còn khóc nữa ca ca của nó về được đâu!”

      Vân Phong cảm thấy như bầu trời u ám được ánh sáng chói mắt chiếu rọi, toàn bộ bi thương vừa rồi hoàn toàn được tầng hi vọng che mất!

      “Tiểu Cẩm, ngươi đừng khóc nữa, đừng khóc!” Vân Phong có chút luống cuống chân tay kéo Mộc Tiểu Cẩm trong ngực ra, nhanh tay lau nước mắt cho nàng. Mộc Tiểu Cẩm ngơ ngẩn nhìn Vân Phong, nàng muốn làm gì.

      “Tổ tiên, người mau , có phải Mộc Thương Hải có thể sống lại hay ?” Vân Phong lo lắng hô lớn với tổ tiên trong lòng, tổ tiên lại có chút kiểu cách thầm: “Tiểu gia hỏa này, lại dám vì nam nhân mà gào to rống lớn với ta, sớm biết vậy rồi.”

      Vân Phong muốn trợn trắng mắt! Tổ tiên vậy mà còn những lời này, “Tổ tiên, Mộc Thương Hải có thể sống lại sao?” Vân Phong áp chế cảm xúc kích động của mình xuống nhưng vẫn rất khẩn trương. Mộc Tiểu Cẩm nhìn sắc mặt biến ảo của Vân Phong, nghi ngờ hỏi: “Tiểu Phong, ngươi làm sao vậy? Có phải gặp chuyện gì rồi , Tiểu Phong?”

      Vân Phong tươi cười đáp lại Mộc Tiểu Cẩm, lau sạch nước mắt mặt nàng: “Đừng khóc, lát nữa ta ràng cho ngươi.”

      Mộc Tiểu Cẩm ngoan ngoãn gật đầu, cảm giác đau xót vì mất ca ca vẫn còn quanh quẩn trong lòng nàng, lúc này Vân Phong là tất cả chỗ dựa của Mộc Tiểu Cẩm. Đối với Vân Phong, Mộc Tiểu Cẩm luôn luôn ngoan ngoãn phục tùng, cứng rắn nuốt ngược nước mắt vào lòng, khuôn mặt nhắn của Mộc Tiểu Cẩm đỏ bừng, Vân Phong nhìn thấy lại bắt đầu nóng vội.

      “Được được được rồi, tiểu gia hỏa này là…” Tổ tiên nén giận câu, lúc này mới nghiêm túc mở miệng : “Theo lý mà , Mộc Thương Hải này chết rồi, chẳng qua đối với số người vẫn chưa chết.”

      “Đây là ý gì? số người đó là ai? Cần phương pháp gì, cần thứ gì?”

      “Tiểu nha đầu, nhiều vấn đề thế này con muốn ta trả lời cái nào trước chứ?” Tổ tiên cười hề hề , Vân Phong lập tức có chút xấu hổ: “Tổ tiên tiếp , Phong Nhi xen vào nữa là được.”

      “Phì phì, chẳng lẽ tiểu nha đầu con thích Mộc Thương Hải? Khụ khụ, thôi, những thứ này tạm thời đề cập tới, ta tiếp vậy. Đối với số người mà , cái chết thông thường phải là cái chết , với họ, chỉ có thần hồn và thể xác đều hoàn toàn tan thành mây khói mới là chết , chỉ cần vẫn có thể giữ lại bất luận là phần thân thể hay là ký ức có nghĩa người này vẫn còn sống, phần thân thể ký ức đó là cội nguồn để tái sinh, cái chết thông thường có thể trọng sinh, thậm chí là trùng tố lại thân thể! (*trùng tố: trùng, lặp lại. Mình cũng k nhưng chắc là có thể biến trở về 1 cơ thể hoàn mỹ đấy. Trùng sinh: sống lại)

      Vân Phong nghe vậy kinh hãi trong lòng, đây là cái lý luận gì chứ! Chết và trọng sinh mà có thể tùy ý những người này điều khiển, chẳng phải bọn họ hoàn toàn thao túng sống chết trong tay mình rồi sao?

      “Những người này có danh xưng thống nhất, cũng là những người rất ít ai gặp được, ma pháp sư ám hệ!”

      Ma pháp sư ám hệ!

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Quyển 3: Phong Vân tranh bá

      Chương 4.1: Hy vọng mong manh

      Edit & Beta: Nhi

      “Ngươi, ngươi muốn giết ta…?” Hoàng Dạ Tình nhắc lại câu, giọng có chút run rẩy, bộ dạng chết thảm vừa rồi của chiến sĩ cấp bảy khiến nàng bị chấn động mạnh, đó là chiến sĩ cấp bảy đó! Vậy mà chỉ trong chớp mắt bị bóp méo thành bộ dạng đó, chết toàn thây!

      Mấy chiến sĩ cấp bốn cấp năm còn lại hoàn toàn bị choáng váng rồi, mùi hôi thối xộc vào mũi khiến bọn họ buồn nôn, vài người lấy tay lau gương mặt vẫn còn dính chút nội tạng và thịt nát của chiến sĩ cấp bảy, khi nhìn thấy thứ trong tay mình chịu nổi nữa, chạy vào góc điên cuồng nôn mửa.

      “Lão tử liên quan, nàng ta là ác ma, là sát thần!” chiến sĩ hoảng sợ nhìn Vân Phong hô lớn câu, quản những người khác nữa mà co cẳng chạy. Vân Phong lạnh lùng nhìn , mặc kệ bỏ chạy, tên sát hại Mộc Thương Hải kia bị nàng đánh quyền làm đầu nở hoa rồi, những người này coi như là được lợi, nếu bọn họ còn dám đụng đến Mộc Tiểu Cẩm cũng khó tránh được cái chết!

      Các chiến sĩ khác ban đầu dám chạy, sợ vừa chạy làm Vân Phong tức giận lập tức giết bọn họ, nhưng khi thấy có người chạy trốn thành công, bọn chúng lập tức nháo nhác ba chân bốn cẳng chạy theo, vừa chạy vừa la: “Vân Phong đại hiệp, toàn bộ đều là do nữ nhân kia xúi giục, người muốn giết cứ giết nữ nhân biến thái kia !”

      “Lũ ngu xuẩn này, trở lại cho ta, trở lại mau!” Hoàng Dạ Tình vừa thấy bọn họ chạy trốn hết, nhịn được ngồi xe lăn mắng to, khàn giọng gào thét điên cuồng, nhưng bọn họ cũng ai quay đầu mà chạy biến vô tung vô ảnh.

      Hoàng Dạ Tình hét xong ngừng lại, ngồi xe lăn thở hổn hển, vì đầu gối bị Vân Phong làm bị thương nên nàng thể đứng thẳng được, chỉ có thể xụi lơ ngồi đó. Vừa rồi nàng có chút lo lắng, lúc chiến sĩ cấp bảy bị Vân Phong dùng quyền bóp nát nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng nàng.

      Nàng muốn chạy, lúc những chiến sĩ kia bỏ chạy nàng cũng rất muốn chạy theo, nhưng lại thể nào chạy được!

      “Ngươi, ngươi thể giết ta, nếu phải do các ngươi khiêu khích ta trước, làm ta bị thương trước, sao ta lại ra tay với ngươi chứ! Đúng, sai, là các ngươi động thủ trước, ngươi là đồ quái vật, có trách phải trách chính mình!” Môi Hoàng Dạ Tình run rẩy, đầu óc hoàn toàn lộn xộn, khí tức chết chóc thâm trầm bao phủ toàn thân nàng, nàng muốn cử động nhưng lại phát chút dũng khí cũng có, lời ra khỏi miệng hoàn toàn hề suy nghĩ trước, sau khi xong lại giống như tìm được cái cớ để giải vây cho mình nên lại liều mạng tiếp tục hô to.

      Vân Phong lạnh lùng nhìn nữ nhân kia, giờ phút này sắc mặt nàng ta trắng bệch như tờ giấy, thân mình co rúc xe lăn run rẩy ngừng, có thể nhìn ra nàng ta rốt cục biết sợ hãi, biết là người nào thể chọc!

      Nhưng chậm rồi, Mộc Thương Hải chết, còn nàng ta, cũng phải chết, phải chết!

      Vân Phong lãng phí thêm câu nào, ma trượng trong tay nhàng chuyển động, cự lang toàn thân đỏ rực xuất trước mặt Vân Phong. Từ lúc hỏa lang xuất , nhiệt độ trong khí tăng nhanh, Mộc Tiểu Cẩm được tinh thần lực của Vân Phong bao phủ nên hề bị thương tổn gì, nhưng Hoàng Dạ Tình lại được như vậy, thực lực chiến sĩ cấp năm của nàng ta làm sao có thể ngăn cản được hỏa nguyên tố cấp bậc thống lĩnh của Vân Phong!

      Vân Phong hoàn toàn nổi giận rồi, giận đến mức thực lực của mình cũng muốn che giấu nữa, nguyên tố hỏa cấp bậc thống lĩnh xuất , mọi thứ xung quanh bị thiêu cháy sạch còn chút gì.

      Đôi mắt đen lạnh giá của Vân Phong nhìn Hoàng Dạ Tình, nàng cho thứ biến thái như nàng ta được chết thống khoái đâu, nàng muốn từ từ hành hạ, để nàng ta cảm nhận được cái gì là sợ hãi, cái gì là chết chóc!

      “A!” Y phục người Hoàng Dạ Tình bị ngọn lửa tàn bạo đốt cháy, sau khi đốt xong còn tiếp tục lan lên gương mặt của nàng. Hoàng Dạ Tình thét chói tai, tiếng thét sợ hãi như tiếng quạ kêu khiến người nghe thấy cũng run rẩy trong lòng.

      Nhưng cho dù nàng có la lớn tiếng, có la thê thảm thế nào cũng ai nghe được, cả gian này bị tinh thần lực của Vân Phong bao phủ, ai có thể nghe thấy chút động tĩnh nào. Hoàng Dạ Tình hoảng sợ nhìn nguyên tố hỏa ngừng thiêu đốt cơ thể mình, cho dù nàng có dập lửa như thế nào cũng tắt được, mà nguyên tố khủng bố này còn như có ý thức, ngừng len lỏi vào từng tấc cơ thể nàng. Làn da trần trụi của Hoàng Dạ Tình bị thiêu đốt thương tích đầy mình, từng mảng da cháy đen, bong ra, nhưng hề có giọt máu nào, vì máu tươi cũng bị nguyên tố hỏa đốt bốc hơi hết sạch rồi.

      “Ta sai rồi! Ta sai rồi! Ngươi tha cho ta , ta van ngươi, về sau ta dám nữa, ta thề động đến ngươi và tiểu nha đầu kia nữa, đừng giết ta! Đừng giết ta!”

      Hoàng Dạ Tình vặn vẹo cơ thể ngừng, liều mạng hét to, nàng kêu to hồi lại phát căn bản có ai qua đây, cũng biết nữ hài tử mỹ lệ sắc lạnh này là người thể trêu chọc, nên nàng cầu xin tha thứ. Hoàng Dạ Tình chưa bao giờ mở miệng cầu người rốt cục cũng phải gào thét khẩn cầu, nhưng nữ hài tử có gương mặt lạnh lẽo kia lại hề bị dao động chút nào.

      Mộc Tiểu Cẩm chậm rãi cúi đầu xuống nhìn ca ca chết trong lòng, nước mắt lại tuôn ra từng giọt từng giọt, rơi xuống đất lại bị bốc hơi. Mộc Thương Hải ngoài gương mặt loang lổ vết máu và lỗ thủng sau đầu, những thứ khác vẫn nguyên vẹn bị hao tổn gì, nếu nhìn kỹ còn tưởng ngủ rất ngon.

      Sát tâm của Vân Phong lan ra bốn phía, sát khí dày đặc quay cuồng xung quanh nàng, biểu phẫn nộ ngập trời của nàng lúc này! Hoàng Dạ Tình ngừng cầu xin tha thứ, thanh gào thét thống khổ hỗn loạn nhưng Vân Phong lại hề rung động, hỏa lang an tĩnh bên cạnh cũng mở to mắt nhìn Hoàng Dạ Tình, hung tàn như dã thú.

      Lớp da người bong tróc hầu như còn gì, Hoàng Dạ Tình trở thành người có da thịt, máu loang dữ tợn mặt, ngoại trừ ánh mắt còn giống người, những thứ còn lại nếu người khác nhìn thấy tưởng nàng ta là con quái vật.

      Hoàng Dạ Tình còn sức để gào thét nữa, đôi mắt từ sợ hãi, bối rối vùng vẫy đến khẩn cầu, sau lại khôi phục ngoan độc ác như trước.

      “Vân Phong, Hoàng gia bỏ qua cho ngươi, phụ thân ta nhất định giết chết ngươi!” Hoàng Dạ Tình cười gằn, cái miệng đột nhiên bị toét ra nhìn cực kỳ hung dữ. Vân Phong đáp lại nàng nụ cười tươi tắn.

      “Những lời này ta nghe rất nhiều lần rồi, người đầu tiên những lời này còn, bây giờ, lại nhiều thêm người nữa.” Con ngươi đen của Vân Phong xẹt qua tia sáng ngoan độc, cự thú bên cạnh bỗng nhiên há to miệng, nguyên tố hỏa ngưng kết thân đánh về phía Hoàng Dạ Tình, cái miệng vĩ đại mở ra nuốt toàn bộ thân thể của Hoàng Dạ Tình vào, nguyên tố hỏa bùng phát, hoàn toàn bao trùm lấy Hoàng Dạ Tình!

      “A!” Dường như là tiếng thét liều mạng trước khi chết, thanh khàn khàn thống khổ của Hoàng Dạ Tình vang vọng trong gian, nguyên tố hỏa đột nhiên tăng vọt nhiệt độ, bên trong truyền đến từng tiếng lốp bốp rất , nghe như tiếng con thú lớn nhai xương, giữa ban đêm yên tĩnh thanh đó lại càng đặc biệt ngấm vào người.

      Nguyên tố hỏa tắt dần, Hoàng Dạ Tình vừa rồi bị cắn nuốt còn lại mẩu vụn nào.

      Vân Phong chậm rãi xoay người, thấy Mộc Tiểu Cẩm vẫn còn ôm Mộc Thương Hải ngơ ngác ngồi đó, nàng tới muốn ôm lấy thân thể của Mộc Thương Hải nhưng lại bị Mộc Tiểu Cẩm ngăn lại.

      “Tiểu Phong, ngươi có thể thiêu ca ca được … Ta muốn có tro cốt của ca ca, ta muốn có thể mang theo huynh ấy vĩnh viễn, muốn ở cùng huynh ấy…” Mộc Tiểu Cẩm khóc lên, thanh đứt quãng nghẹn ngào. Vân Phong cảm thấy lòng mình co rút, yên lặng gật đầu, nguyên tố hỏa bùng lên quanh ma trượng, nàng nhàng vung lên, nguyên tố hỏa lập tức bao phủ lấy cơ thể Mộc Thương Hải.

      Khác với tính tình vốn có của nguyên tố hỏa, ngọn lửa lần này lại vô cùng dịu dàng, ngọn lửa lướt lên gò má và đôi mắt nhắm chặt của Mộc Thương Hải, dần dần, cơ thể của Mộc Thương Hải biến đổi dưới ánh lửa, chậm rãi , mà nước mắt của Mộc Tiểu Cẩm rơi từng giọt vào ngọn lửa đó, kết hợp chặt chẽ với tro cốt của Mộc Thương Hải.

      Trong gian này có gió, lo tro cốt bị cuốn . Mộc Tiểu Cẩm cẩn thận lấy ra cái túi bỏ tro cốt của Mộc Thương Hải vào, cẩn thận để sót lại chút nào. Sau khi bỏ tất cả tro cốt vào trong túi, Mộc Tiểu Cẩm buộc lại, đặt trước ngực.

      Vân Phong bước lên vỗ vỗ vai Mộc Tiểu Cẩm, Mộc Tiểu Cẩm bẹt miệng, nhào vào trong lòng Vân Phong, tiếng khóc vẫn đè nén từ nãy lúc này hoàn toàn bộc phát, Vân Phong cảm thấy y phục trước ngực bị nước mắt của Mộc Tiểu Cẩm thấm ướt hết rồi.

      Nàng khóc đến tê tâm liệt phế, đứt từng khúc ruột, người thân duy nhất, ca ca duy nhất chết rồi, nếu đổi lại là nàng, cứ nghĩ đến đại ca Vân Thăng và phụ thân Vân Cảnh gặp phải cảnh ngộ bất trắc gì, Vân Phong cảm thấy máu muốn dồn lên não. Nàng tin, nếu người thân nàng gặp bất trắc, mặc kệ đối phương có thực lực gì, thân phận gì, nàng cũng gặp thần giết thần, gặp quỷ sát quỷ!

      “Aiz… Tiểu nha đầu, mau an ủi con bé , đừng để nó khóc nữa.” Giọng của tổ tiên vang lên, Vân Phong trả lời, nếu cho Mộc Tiểu Cẩm phát tiết loại hành hạ với nàng ấy.

      “Tiểu nha đầu, lời ta con nghe nữa rồi hả? Aiz, mau với tiểu nữ oa, nếu mà còn khóc nữa ca ca của nó về được đâu!”

      Vân Phong cảm thấy như bầu trời u ám được ánh sáng chói mắt chiếu rọi, toàn bộ bi thương vừa rồi hoàn toàn được tầng hi vọng che mất!

      “Tiểu Cẩm, ngươi đừng khóc nữa, đừng khóc!” Vân Phong có chút luống cuống chân tay kéo Mộc Tiểu Cẩm trong ngực ra, nhanh tay lau nước mắt cho nàng. Mộc Tiểu Cẩm ngơ ngẩn nhìn Vân Phong, nàng muốn làm gì.

      “Tổ tiên, người mau , có phải Mộc Thương Hải có thể sống lại hay ?” Vân Phong lo lắng hô lớn với tổ tiên trong lòng, tổ tiên lại có chút kiểu cách thầm: “Tiểu gia hỏa này, lại dám vì nam nhân mà gào to rống lớn với ta, sớm biết vậy rồi.”

      Vân Phong muốn trợn trắng mắt! Tổ tiên vậy mà còn những lời này, “Tổ tiên, Mộc Thương Hải có thể sống lại sao?” Vân Phong áp chế cảm xúc kích động của mình xuống nhưng vẫn rất khẩn trương. Mộc Tiểu Cẩm nhìn sắc mặt biến ảo của Vân Phong, nghi ngờ hỏi: “Tiểu Phong, ngươi làm sao vậy? Có phải gặp chuyện gì rồi , Tiểu Phong?”

      Vân Phong tươi cười đáp lại Mộc Tiểu Cẩm, lau sạch nước mắt mặt nàng: “Đừng khóc, lát nữa ta ràng cho ngươi.”

      Mộc Tiểu Cẩm ngoan ngoãn gật đầu, cảm giác đau xót vì mất ca ca vẫn còn quanh quẩn trong lòng nàng, lúc này Vân Phong là tất cả chỗ dựa của Mộc Tiểu Cẩm. Đối với Vân Phong, Mộc Tiểu Cẩm luôn luôn ngoan ngoãn phục tùng, cứng rắn nuốt ngược nước mắt vào lòng, khuôn mặt nhắn của Mộc Tiểu Cẩm đỏ bừng, Vân Phong nhìn thấy lại bắt đầu nóng vội.

      “Được được được rồi, tiểu gia hỏa này là…” Tổ tiên nén giận câu, lúc này mới nghiêm túc mở miệng : “Theo lý mà , Mộc Thương Hải này chết rồi, chẳng qua đối với số người vẫn chưa chết.”

      “Đây là ý gì? số người đó là ai? Cần phương pháp gì, cần thứ gì?”

      “Tiểu nha đầu, nhiều vấn đề thế này con muốn ta trả lời cái nào trước chứ?” Tổ tiên cười hề hề , Vân Phong lập tức có chút xấu hổ: “Tổ tiên tiếp , Phong Nhi xen vào nữa là được.”

      “Phì phì, chẳng lẽ tiểu nha đầu con thích Mộc Thương Hải? Khụ khụ, thôi, những thứ này tạm thời đề cập tới, ta tiếp vậy. Đối với số người mà , cái chết thông thường phải là cái chết , với họ, chỉ có thần hồn và thể xác đều hoàn toàn tan thành mây khói mới là chết , chỉ cần vẫn có thể giữ lại bất luận là phần thân thể hay là ký ức có nghĩa người này vẫn còn sống, phần thân thể ký ức đó là cội nguồn để tái sinh, cái chết thông thường có thể trọng sinh, thậm chí là trùng tố lại thân thể! (*trùng tố: trùng, lặp lại. Mình cũng k nhưng chắc là có thể biến trở về 1 cơ thể hoàn mỹ đấy. Trùng sinh: sống lại)

      Vân Phong nghe vậy kinh hãi trong lòng, đây là cái lý luận gì chứ! Chết và trọng sinh mà có thể tùy ý những người này điều khiển, chẳng phải bọn họ hoàn toàn thao túng sống chết trong tay mình rồi sao?

      “Những người này có danh xưng thống nhất, cũng là những người rất ít ai gặp được, ma pháp sư ám hệ!”

      Ma pháp sư ám hệ!
      Friendangel2727 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4.2

      Edit & Beta: Nhi

      Tổ tiên tiếp tục : “Trong bảy hệ nguyên tố, nguyên tố Quang và Ám thuộc loại đặc biệt, trong vạn ma pháp sư chỉ có người thuộc hệ Ám hoặc Quang thôi, đây còn phải là tuyệt đối. Ma pháp Quang hệ có năng lực chữa thương mạnh nhất, nó có thể hồi phục lại sinh mạng, còn ma pháp Ám hệ tuy đại đa số đều là ma pháp có tính công kích, nhưng cũng có năng lực mạnh mẽ khiến người chết sống lại!”

      “Tổ tiên có quen ma pháp sư Ám hệ ?” Vân Phong hỏi, trong lòng cũng có dự định, chỉ cần tìm được ma pháp sư ám hệ Mộc Thương Hải có khả năng sống lại!

      “Con cho là chỉ cần ma pháp sư Ám hệ đủ để giúp người khác trọng sinh rồi? Ha ha, tiểu nha đầu, phải là ma pháp sư Ám hệ đạt đến cấp bậc tôn giả mới có được năng lực này!”

      Cấp bậc tôn giả! Thân hình Vân Phong khẽ run lên, cấp bậc thống lĩnh là quân chủ, quân chủ mới là cấp bậc tôn giả, ma pháp sư đạt đến tôn giả, Đông đại lục làm sao có thể có!

      “Ma pháp sư cấp bậc tôn giả ta có biết người, nhưng mà tiểu nha đầu, chuyện của người khác con muốn ôm vào mình sao? cho cùng tiểu tử Mộc Thương Hải này cũng có quan hệ gì với con, nhưng nếu con có ý với tiểu tử này tổ tiên nhất định giúp đỡ con, dù rằng tiểu tử này ta hài lòng lắm.”

      Vân Phong là dở khóc dở cười, đây là chuyện gì chứ! Tổ tiên đúng là biết liên tưởng, “ phải ý này, Mộc Thương Hải bị giết cũng có liên quan đến con, là do con lơ là mới khiến phải chết, huynh muội bọn họ là bằng hữu của con, có biện pháp để bằng hữu trọng sinh sao con có thể bỏ qua được!”

      Tổ tiên cười: “Tiểu nha đầu này, trọng tình trọng nghĩa đúng là tính cách chân truyền của người Vân gia, tệ tệ! Con phải biết, Đông đại lục vì nguyên nhân thể chất nên số lượng ma pháp sư cộng hết lại cũng vượt quá vạn người, mà Tây đại lục khác, số lượng ma pháp sư và chiến sĩ ở Tây đại lục là cân bằng nhau, trình độ ma pháp ở đó còn vượt xa hơn cả Đông đại lục, cho nên ma pháp sư cấp bậc tôn giả chỉ có khả năng tồn tại ở Tây đại lục mà thôi.”

      “Còn Trung đại lục sao? Ở đó có ma pháp sư cấp bậc tôn giả sao?” Vân Phong hỏi, nếu thể đến được Tây đại lục mà Trung đại lục cũng có còn có được cơ hội thứ hai.

      đến Trung đại lục, đại lục này qua lại nhiều với Đông và Tây đại lục, ta cũng chưa từng đến đó, cực kỳ thần bí, về sau nếu có cơ hội tiểu nha đầu con có thể du lịch chuyến, học hỏi thêm kiến thức.”

      Vân Phong đáp vâng trong lòng, tổ tiên lại tiếp tục: “Tuy trình độ ma pháp ở Tây đại lục cao hơn Đông đại lục, nhưng ma pháp sư cấp bậc tôn giả vẫn là thiểu số, theo ta được biết hẳn là vẫn chưa tăng lên được đâu, mà ma pháp sư cấp bậc tôn giả ta quen biết kia chính là hội trưởng danh nghĩa của Công hội Ma pháp ở Tây đại lục.”

      “Hội trưởng danh nghĩa?”

      “Đúng vậy, vì từ trước đến nay, bất luận là trước hay sau khi lên làm hội trưởng chức hội trưởng này vẫn chỉ như u linh mà thôi, chưa bao giờ xuất , ngay cả là nam hay nữ, ngoại trừ những người cấp cao từng gặp qua, những người khác đều hoàn toàn biết gì cả, cũng biết hội trưởng này lang thang ở đâu, cho dù có đứng trước mắt họ họ cũng hề biết.”

      Vân Phong nhíu chặt mày, ma pháp sư cấp bậc tôn giả vốn ít, Đông đại lục đừng mong có hi vọng gì, Tây đại lục cũng chỉ có vài người, trong đó có được mấy người thuộc hệ Ám hiếm có? Tỉ lệ này khiến hi vọng vốn có lại càng thêm xa vời.

      “Vị hội trưởng danh nghĩa này là ma pháp sư Ám hệ sao?”

      “Ha ha, ta cũng biết, chỉ là có thể mà thôi, tiểu nha đầu, vậy con vẫn muốn sao?”

      Vân Phong hề suy nghĩ nhiều, “! Chỉ cần có tia hi vọng, gì cũng phải làm Mộc Thương Hải sống lại!”

      Tổ tiên vui mừng cười cười, tính tình hài tử Vân gia chính là như vậy, kỳ Vân Cảnh cũng giống thế, chẳng qua tình trạng lúc trước của Vân gia khiến ông có năng lực trả giá vì huynh đệ, nhưng Vân Phong khác, nàng kết giao bằng hữu, tuy mới quen biết đôi huynh muội này lâu, nhưng trong lòng Vân Phong bọn họ vị trí là bằng hữu rồi.

      “Mọi chuyện cần phải bàn bạc kỹ hơn, Tây đại lục cũng giống như Đông đại lục, thể gấp gáp được.”

      Tổ tiên dặn dò, Vân Phong cũng biết đạo lý này, thể tùy tiện Tây đại lục được, thực lực tại của nàng mà muốn Tây đại lục vẫn còn lâu mới đủ, huống chi ma pháp sư hệ Ám lại rất ít, hy vọng mong manh, hội trưởng danh nghĩa kia biết có phải hệ Ám hay , nếu phải việc tìm người cũng là vấn đề khó khăn.

      Đủ loại nan đề đặt trước mặt Vân Phong, cho dù chuyện này mỗi bước đều khó khăn nhưng nàng buông tay, tuyệt đối !

      “Tiểu Cẩm.” Vân Phong mở miệng gọi, Mộc Tiểu Cẩm mở to đôi mắt ngập nước nhìn Vân Phong, Vân Phong xoa xoa khuôn mặt nhắn của nàng, “Nếu ta Mộc Thương Hải còn có thể cứu được, ngươi có tin ?”

      Mộc Tiểu Cẩm đột nhiên trừng lớn hai mắt, nước mắt vừa ép xuống lại trào ra, Vân Phong thấy thế, nhàng lau , đôi môi Mộc Tiểu Cẩm run rẩy: “, sao… Ca ca, ca ca vẫn còn có thể sống lại?”

      Vân Phong cười cười, giọng có chút bất đắc dĩ: “Có phương pháp, nhưng cơ hội rất , thậm chí có chút xa vời…”

      “Ta tin! Chỉ cần là Tiểu Phong ta đều tin!” Mộc Tiểu Cẩm đột nhiên ngắt lời Vân Phong, hai mắt tỏa sáng rực rỡ, đó là loại tin tưởng hoàn toàn, dựa dẫm hoàn toàn!

      “Được! Chỉ cần ngươi tin ta, ta cố gắng hết sức để giúp Mộc Thương Hải sống lại!” Vân Phong gật gật đầu, hứa với Mộc Tiểu Cẩm, cũng tự hứa với lòng mình, bất luận thế nào, chỉ cần còn tia hi vọng, cho dù có xa vời bao nhiêu nàng cũng buông tay, cố gắng để bằng hữu của nàng được sống lại!

      Mộc Tiểu Cẩm nín khóc mỉm cười, trải qua chuyện lúc buồn lúc vui vừa rồi, coi như là giai đoạn nhân sinh khó có được. Mộc Tiểu Cẩm lúc này duòng như lớn lên ít, bớt chút ngây ngô ban đầu, chỉ chớp mắt cái, con bướm lột xác lần đầu tiên.

      “Cái túi tro cốt đó phải giữ kỹ, nếu có nó Thương Hải về được.” Vân Phong dặn dò, Mộc Tiểu Cẩm gật gật đầu, “Ta luôn mang theo bên người, lúc nào bỏ xuống.”

      Vân Phong gật đầu, vung tay giải trừ tinh thần lực phong tỏa gian, thoáng sau, mùi khét và thứ mùi biết tên ngừng lan tỏa, cảnh tượng hỗn độn cũng ra.

      Vân Phong động tâm niệm, nhẫn khế ước xanh lá xuất trong tay, Mộc Tiểu Cẩm nhìn thấy nhịn được kinh ngạc trợn to mắt nhìn Vân Phong. Đúng vậy, triệu hồi sư thế nhân khó cầu cứ thế mà xuất trước mắt mình, Mộc Tiểu Cẩm sợ hãi kinh ngạc cũng khó.

      Vân Phong mỉm cười: “Tiểu Cẩm, sau này ngươi là thân nhân của ta.”

      Những lời này khiến tâm tình Mộc Tiểu Cẩm vừa bình phục lại bắt đầu rung động, nàng nhàng lau nước mắt, vừa mất ca ca mà lại có thêm người thân, Mộc Tiểu Cẩm muốn khóc, rất muốn khóc…

      “Lam Dực, ra .” Vân Phong giọng gọi, quầng sáng xanh lục lóe lên từ nhẫn khế ước, Lam Dực tuấn mỹ xuất trước mắt Mộc Tiểu Cẩm, Mộc Tiểu Cẩm há hốc mồm ra lời. Đó là… ma thú sao? Ma thú có thể hóa hình người? Cấp bậc của Tiểu Phong rốt cuộc là đến đâu rồi?

      Lam Dực có chút nghi hoặc nhìn Mộc Tiểu Cẩm, nhưng Vân Phong cũng hỏi nhiều. Vân Phong truyền đạt tâm niệm, Lam Dực lập tức hóa thành bản thể ma thú, Sư Ưng mỹ lệ to lớn xuất khiến vách tường trong con đường bị phá hơn phân nửa, trường hỗn loạn lại càng thêm lộn xộn.

      Vân Phong ôm Mộc Tiểu Cẩm vào ngực, nhàng nhảy lên tấm lưng rộng rãi của Lam Dực. Lúc Mộc Tiểu Cẩm còn ngẩn người, hai cánh Lam Dực vung lên, vách tường ầm ầm đổ sập, tia sáng xanh từ con ngõ của Bách thành phóng vụt lên trời. “Tiểu Cẩm, bám chặt ta!” Vân Phong thấp giọng câu bên tai Mộc Tiểu Cẩm, Mộc Tiểu Cẩm đón gió gật gật đầu, hai tay nắm chặt vạt áo Vân Phong. Bên dưới là bộ lông mềm mại bóng loáng của Sư Ưng, Mộc Tiểu Cẩm tò mò nhìn, thấy hoa văn khắc ấn đôi cánh to lớn của Lam Dực hoa mắt chóng mặt.

      Đây là ma thú gì vậy, vừa lớn vừa xinh đẹp, nàng chưa từng gặp qua bao giờ… Tiểu Phong vậy mà có thể thu ma thú này vào túi, là… quá tuyệt vời!

      Tia sáng xanh lục xẹt qua bầu trời đêm của Bách thành như ngôi sao băng, những người chưa ngủ đều ngẩng đầu quan sát, hô to ngạc nhiên, vài người còn nhắm mắt bắt đầu ước nguyện.

      Sau khi ánh sáng màu xanh ra khỏi Bách thành, lập tức bay đến bình nguyên Thiểm Quang, chỉ lát sau đến nơi đóng quân của lính đánh thuê. Lam Dực xoay tròn vài cái, đôi mắt đen của Vân Phong tinh tế quét tới khu vực hai sao, hơn trăm cái lều đóng quân ở đó. Thân hình Lam Dực dừng lại , khoảng cách vừa cao vừa xa như vậy nhưng Vân Phong vẫn có thể nhìn ràng, cũng là do kết quả cải tạo của pháp trận sinh mệnh, thân thể sau khi được cải tạo của nàng biến thái đến mức khiến người khác giận sôi.

      Nhìn lướt qua lần, Vân Phong rốt cục tìm được dấu hiệu của Dong Binh đoàn Hoàng Tộc, môi đỏ mọng nhếch lên, nhàng buông Mộc Tiểu Cẩm ra, “Lam Dực, bảo vệ nàng.”

      “Vâng, chủ nhân.”

      Vân Phong đứng lưng Lam Dực, mái tóc đen đón gió đêm chậm rãi tung bay, đôi mắt đen xinh đẹp như thần tiên cao nhìn xuống quan sát toàn cảnh!

      Bàn tay mảnh khảnh nhàng vung lên, tinh thần lực lặng im tràn ra, nhanh chóng bao bọc khu lều của Dong Binh đoàn Hoàng Tộc, phong tỏa gian!

      Vân Phong đột nhiên nhảy ra khỏi người Lam Dực, đón gió rơi xuống. Mộc Tiểu Cẩm thấy vậy nhịn được lo lắng hô tiếng, Lam Dực lại cười : “Độ cao thế này là vấn đề gì với chủ nhân đâu.”

      Mộc Tiểu Cẩm cẩn thận ngồi lưng Lam Dực, thấy Vân Phong an toàn đáp đất mới nhõm thở phào hơi, nàng biết Vân Phong muốn làm chuyện gì, tất cả đều vì báo thù thay ca ca nàng!

      Trong Dong Binh đoàn Hoàng Tộc, mọi người đều như những ngày thường, mười mấy lính đánh thuê cà lơ phất phơ ngủ gục ngoài lều, còn có mấy huynh đệ ra ngoài vẫn chưa trở lại.

      Vân Phong vén rèm lên bước vào, các lính đánh thuê nhìn thấy nhịn được ồn ào nghi hoặc, “Ngươi từ đâu tới, biết đây là chỗ nào sao? Mau cút ra ngoài cho ta!”

      Vẻ mặt Vân Phong lạnh lẽo, đảo mắt qua, hóa ra chỉ có mười mấy người thôi sao? Ha ha, mặc dù vẫn chưa đủ nhưng đây là đòn đầu tiên!

      ngọn lửa đột nhiên bốc lên từ lều của Dong Binh đoàn Hoàng Tộc, từng tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, nhưng các lính đánh thuê khác lại có phản ứng gì, thậm chí hề phái người đến điều tra, vùng gian này bị Vân Phong hoàn toàn ngăn cách rồi!

      tới phút, bóng dáng nhắn ra khỏi khu lều của Hoàng Tộc, Lam Dực trung nhìn thấy, lập tức bay tới, thân hình Vân Phong cũng chớp lóe nhảy ra khỏi khu vực hai sao lên lưng của Lam Dực lần nữa. Vân Phong nhìn đến phương hướng trước mặt.

      Cát Nguyên, Dong Binh Công hội, ta muốn diệt hoàn toàn Dong Binh đoàn Hoàng Tộc!”

      Hết chương 4

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5.1: Cao thủ đột kích!

      Edit: senna_lam
      Beta: Ngư Ngố

      Trong vòng đêm biết xảy ra bao nhiêu chuyện? Lúc mọi người còn say giấc nồng ở chỗ này xảy ra những chuyện mà ai có thể cũng ai dám tưởng tượng ra.

      Chỗ ngõ ở Bách Thành, bốn vách tường xung quanh đều bị phá hư, còn hình dạng ban đầu. Ở trường chỉ còn lại những thứ bị cháy xém, mùi cháy phảng phất khó ngửi trong khí. Có chiếc xe lăn ở đó, lưng ghế bị cháy đen nhưng vẫn thấy dấu ấn tuy hơi mơ hồ. Dấu ấn đó mọi người trong Bách thành ai xa lạ cả, đó là dấu ấn thuộc về gia tộc Hoàng, gia tộc luôn luôn hung hăng, hống hách.

      Người ngồi xe lăn là ai? Đây là nghi vấn của tất cả mọi người ở Bách thành, rất nhiều người đều đoán rằng đây là có lẽ là vụ báo thù. Nhìn những dấu tích trong phạm vi lớn như vậy, xem ra những người đánh nhau đều phải là dạng người dễ chọc!

      Hôm sau, mọi người đều nhìn thấy đống hỗn độn ở ngõ , trong chốc lát rất nhiều tin tức được truyền , người ở Bách thành từ trong ra ngoài đều bàn luận chuyện này. Trừ bỏ cuộc thi ở học viện Ma Tang, còn lại đều là chuyện xảy ra ở ngõ , những người dân Bách thành đều thắc mắc việc gì xảy ra ở ngõ đấy.Lúc Thái Đức chạy tới ngõ , tuy những người khác nhận ra nhưng thân là ma pháp sư, nhận ra trong khí còn lưu lại mùi của Hỏa nguyên tố!Trải qua đêm, trong khí vẫn còn lơ lửng mùi Hỏa nguyên tố, điều này chứng mình việc ngày hôm qua có tham dự của ma pháp sư, lại còn là cao thủ ma pháp sư Hỏa hệ!

      Nghĩ đến đây, Thái Đức có chút lo lắng, trừ bỏ tiểu nha đầu Vân Phong kia những lão sư nay ở Bách thành đều có ai là ma pháp sư Hỏa hệ cả. Thái Đức nhìn trường hỗn loạn, đêm qua nhất định trải qua cuộc đại chiến. Nơi này toàn bộ đều bị đốt trụi, xem ra nha đầu kia giận dữ, còn dùng cả Hỏa nguyên tố. Đến tột cùng là người nào sợ chết mà khiêu khích nha đầu đó?

      Thái Đức lướt ánh mắt qua liền thấy chiếc xe lăn vẫn còn ở trường, chiếc xe lăn được chế tác rất tốt, hình như chất liệu làm xe lăn còn chống được lửa, nếu nó cũng thể trụ được tới bây giờ. Mà có lẽ Vân Phong cũng thèm để ý tới nó. Lúc
      Thái Đức đảo mắt lên lưng ghế thấy dấu ấn, mắt hơi nhăn lại, xem ra dấu hiệu đó là của gia tộc Hoàng kia, chẳng lẽ là......“Tất cả các ngươi tránh ra! Đều tránh ra cho ta!”

      thanh gầm lên, những người vây xem đột nhiên bị đẩy ra khiến mọi người khỏi giận dữ. Nhưng lúc bọn họ thấy đám người đó là ai có ai dám tức giận chửi bới, bởi vì người tới là gia tộc Hoàng!

      Người đàn ông vạm vỡ đẩy mọi người ra, sau lưng còn có hai người. Thời điểm Hoàng Phú nhìn thấy chiếc xe lăn, sắc mặt liền xanh mét, con ngươi đen gắt gao nhìn chiếc xe lăn, nửa ngày mới thốt lên được chữ: “Dạ Tình......"

      Thái Đức quay đầu nhìn thoáng qua, lúc nhìn thấy người của gia tộc Hoàng, khỏi có chút kinh ngạc, nhưng trong lòng cũng hiểu , người dám khiêu khích nha đầu kia tuyệt đối chỉ có người của gia tộc Hoàng biết trời cao đất rộng này thôi. Tuy rằng Thái Đức chỉ mới tới Bách thành vài ngày nhưng tiếng tăm của gia tộc Hoàng này ở Bách Thành vô cùng “uy phong”. đúng là tiếng “lành” truyền xa nha!

      “Là ai, ta muốn biết là ai gây ra việc này, ta làm cho chết được tử tế!”
      Hoàng Phú gào thét lên, chỉ thấy choáng váng, khó thở khi nhìn những dấu vết còn sót lại ở trường. Sắc mặt hết đỏ lại trắng, ràng mình kêu nàng ở nhà tịnh dưỡng, cũng đừng làm việc gì nữa. nghĩ rằng nàng dám nghe lời, còn trốn ra ngoài mình làm cho sáng sớm phải tìm. bỏ mọi chuyện trong gia qua bên rồi lập tức chạy nhanh đến đây khi nghe thấy tin tức này.

      “Phái người điều tra cho ta, phải tra cho ra nguyên nhân!”

      Hoàng Phú hung hăng quát câu, tốn bao nhiêu tiền bạc của cải cũng phải điều tra chuyện này ràng!

      Thái Đức đứng ở đó, trong lòng có chút lo lắng, tuy rằng có việc gì phải sợ gia tộc Hoàng này nhưng dù sao nó cũng gây ra chút ít phiền toái. Tiểu nha đầu kia chỉ có mình, nàng gặp việc gì chứ? tại nha đầu đó cũng chưa phải là người của học viện Ma Tang nên thể tìm được lí do nào để giúp đỡ nàng. Hầy, phiền toái của tiểu nha đầu này ít a!

      Hoàng Phú sai người đem xe lăn trở về nhà, ngây người ngồi ở ghế chủ vị lâu cũng gì. ra chuyện này cần điều tra cũng có thể biết được, nhất định là Dạ Tình khiêu khích người khác. Nhưng tại sao nàng lại khiêu khích ma pháp sư song hệ đó cơ chứ!

      Thời điểm đến trường, Hoàng Phú còn nghĩ ma pháp sư song hệ sao chứ, còn muốn vì Dạ Tình mà báo thù. Nhưng khi nhìn thấy khắp nơi đều là tro tàn, ngay cả xương cốt của Dạ Tình cũng nhìn thấy, trong lòng Hoàng Phú liền cảm thấy bồn chồn.

      Nữ nhi chết xem như chết, ở gia tộc Hoàng con nít cũng phải ít, chẳng qua Hoàng Dạ Tình là được sủng ái nhất mà thôi. Hoàng Phú tuy có chút đau lòng nàng, nhưng nếu chỉ vì cái chết của đứa con mà đắc tội với ma pháp sư song hệ sáng suốt. Trong lòng Hoàng Phú vẫn còn biết điều gì quan trọng, điều gì quan trọng. Cái chết của nữ nhi so với giàu có, phồn vinh của gia tộc đương nhiên là thể sánh bằng.

      Mấy lời vừa rồi chỉ là do nhất thời tại chỗ đó ra, cho dù biết người gây ra là Vân Phong, Hoàng Phú cũng muốn cho qua. Hoàng Dạ Tình cũng là do biết tự xem thực lực, coi như là tự làm tự chịu . Hoàng Phú nghĩ như vậy, lúc này lòng mới dịu xuống chút. Đối với tình thương trong gia tộc sớm biến thành lợi dụng, nếu lợi dụng được chỉ cần vứt qua bên mà thôi.Hoàng Phú ngồi ở đó, sắc mặt dần tốt lên, chuyện của Hoàng Dạ Tình giờ phút liền bị quăng ra sau đầu. Dạ Tình bi kịch.

      Hoàng Phú giờ đây lại lo chuyện khác, dong binh đoàn Hoàng gia ở Dong Binh Công Hội đến giờ vẫn chưa làm nên chuyện gì. Tuy dong binh đoàn Hoàng gia chỉ mới được quật khởi, nhưng những người được tuyển vào đều là nhân tài. Dong binh đoàn hai sao ở Dong Binh Công Hội như vậy là rất tốt nhưng lại muốn thực lực của dong binh đoàn Hoàng gia phát triển hơn nữa. Nhưng việc đấy cũng dễ dàng gì!

      có quan hệ gì với dong binh đoàn ba sao, dong binh đoàn hai sao lại có đức hạnh. Dong binh đoàn sao lại khinh thường muốn kết giao. Còn kết giao với dong binh đoàn bốn, năm sao dám mơ đến. Hoàng Phú suy nghĩ rất lâu, làm thế nào để dong binh đoàn Hoàng gia càng lớn mạnh hơn đây. Đúng là vấn đề phức tạp a. nghĩ người đẩy cửa ra chạy nhanh vào, thân thể đứng vững phải chống lên, Hoàng Phú khỏi nhíu mày: “Hoang mang rối loạn cái gì chứ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      Người mới vào run run đứng thẳng dậy, nhìn thấy ánh mắt của Hoàng Phú, lúc này mới mở miệng:“Lão, lão gia…dong, dong binh đoàn, xảy ra chuyện rồi......”

      “Ngươi cái gì!”

      Hoàng Phú đột nhiên gầm lên, người mới vào bị dọa tới nỗi xụi lơ mặt đất. thiếu chút nữa là nằm sấp xuống luôn. vội vàng quỳ sấp xuống, cũng dám ngẩng đầu lên mà hô: “Vừa rồi có người đến truyền tin tức, tối hôm qua căn cứ dong binh đoàn Hoàng gia, đều bị hủy ! còn người nào sống sót!”

      “Làm sao có thể!”

      Hoàng Phú từ ghế dựa đứng lên, bàn tay đều nổi lên gân xanh, đều bị hủy? người sống sót? Chỉ trong đêm?!

      Người tới báo tin run rẩy quỳ ở đó, dám ngẩng đầu lên, thấy Hoàng Phú gì, liền dè dặt mở miệng: “Lão…lão gia, ta…ta xuống trước......”

      đợi Hoàng Phú gì, liền lập tức đứng dậy chạy mất tiêu.

      Hoàng Phú mình đứng ở sảnh chính, trong đầu cứ vang lên câu vừa rồi. Chỉ trong đêm, dong binh đoàn Hoàng gia bị người khác nhổ bỏ tận gốc!

      Lửa giận hừng hực bị dấy lên, Hoàng Phú nghiến răng nghiến lợi! mất rất nhiều tâm huyết mới có thề làm ra dong binh đoàn Hoàng gia! Lại mất thêm rất nhiều khí lực để vào được Dong Binh Công Hội! Còn phải tốn rất nhiều tiền để bò lên được địa vị dong binh đoàn hai sao!

      đầu tư hết tất cả tâm huyết, tiền bạc vào dong binh đoàn Hoàng gia. Vậy mà nó chỉ trong đêm bị người khác phá hủy, hủy tất cả! Đây chính là máu thịt của mà!

      Phẫn nộ, đau lòng, cừu hận, đủ loại cảm xúc ngừng nhộn nhạo trong lòng Hoàng Phú, làm cho ánh mắt của đều đỏ lên. Chuyện của Hoàng Dạ Tình có thể bỏ qua nhưng chuyện của dong binh đoàn Hoàng gia thể bỏ qua! Rút hết tâm huyết của mà có thể dễ dàng bỏ qua được sao!

      Gia tộc Hoàng chính là dựa vào mạch khoáng ở dong binh đoàn để sinh kế, tại dong binh đoàn còn nữa, gia tộc Hoàng kế tiếp cũng còn được sống tốt nữa!

      Hoàng Phú đột nhiên nắm chặt đầu tay vịn, răng mãnh liệt va chạm vào nhau. Vân Phong sao? Ma pháp sư song hệ sao? Cho dù ngươi có tài phú, có năng lực hơn người sao? Ngươi giết nữ nhi của ta, hủy gia nghiệp của ta, lúc này đây, cho dù ngươi có là thiên tài nữa, cũng thể ngăn cản được lửa giận của ta!

      Hoàng Phú từ ống tay áo lấy ra khối ngọc bội màu trắng, đem tâm niệm vào bên trong tìm kiếm, chỉ thấy ngọc bội vụt sáng vài cái. Hoàng Phú nín thở chờ đợi, tựa hồ chờ ai đó lên tiếng.

      Ngọc bội lóe sáng vài cái, cuối cùng cũng có giọng trầm thấp thiếu kiên nhẫn vang lên: “Ngươi tìm ta có việc?”

      Vừa nghe thấy có người trả lời, vẻ mặt Hoàng Phú liền kinh hỉ, nét mặt dữ tợn : "Bách đại nhân, tại hạ xác thực có việc muốn nhờ.”

      Ngọc bội kia trầm mặc vài giây, lại lần nữa lóe sáng: “Ngươi muốn gì? Ta chỉ thiếu ngươi ân tình.”

      Hoàng Phú lặng vài giây, vị Bách đại nhân này chỉ thiếu ân tình. Ân tình này vẫn là rất tốt, có thể là Hoàng Phú có tiện nghi vô cùng lớn. Có thể có được ân tình của vị cường giả, điều này có thể đem ra so sánh với cao cấp khoáng thạch nha!

      Nhiều năm qua Hoàng Phú vẫn chưa dám sử dụng phần ân tình này, vì ân tình chỉ có mà thôi, tất nhiên là phải dùng sao cho xứng! Cho dù thời điểm dong binh đoàn Hoàng gia cần hỗ trợ, cũng dám lấy phần ân tình này ra xài. Nhưng giờ đây còn dong binh đoàn Hoàng gia nữa. Cơ nghiệp hắ cực khổ gây dựng bị người hủy hết!

      Dong binh đoàn Hoàng gia tiêu phí rất nhiều tâm huyết của nhưng giờ tất cả tan thành mây khói. Nếu đòi lại món nợ này hàng đêm đều thể an tâm được.

      Hoàng Phú thầm nghiến chặt hàm răng, nghĩ đến trường tất cả đều bị cháy đen, nghĩ đến dong binh đoàn tay đào tạo chỉ trong đêm bị hủy diệt, hận ý trong lòng lập tức như sóng cuộn lên. Hận ý ấy thể nào bình ổn, nó kêu gào muốn cắn nuốt hết thảy!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :