1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiên tài nhi tử và mẫu thân phúc hắc - Bắc Đằng(7Q+PN17/7Q+23PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 35: Làm Người Cần Phải Phúc Hậu Editor: Ngân Châu
      Băng hộ pháp nhận thấy được hơi thở khác thường người tôn chủ giao động, theo tầm mắt tôn chủ nhìn qua, ánh mắt nàng lạnh như băng có chút biến hóa nào, đáy lòng cũng là lo lắng yên. . . . . .

      Nàng rốt cục hiểu, vì sao tôn chủ lại đối xử khác biệt với nữ nhân này như vậy, bởi vì từ người của nàng ta, nàng phảng phất thấy được hình ảnh của tôn chủ, lãnh ngạo, khí phách bễ nghễ thiên hạ, đủ để so với tôn chủ mà nàng tôn sùng nhất.

      Mặc dù nàng muốn thừa nhận, nhưng đây là , chỉ là nữ tử, nhưng lại có khí thế như vậy, khiến nàng phải kinh ngạc, phải khiếp sợ.

      “A!” Trong đám người, tiếng kêu sợ hãi ngắn ngủi rất đúng lúc truyền ra.

      Long Thiên Thần trừng lớn mắt tựa như gặp quỷ, xoay người nghĩ chuồn , lại bị Bạch Sở Mục bắt trở lại: “Ngươi làm gì? Gặp quỷ?”

      “Hư ——” Long Thiên Thần dùng sức khoa tay múa chân, nháy mắt, song muộn, ánh mắt của bắt gặp ánh mắt lạnh băng mang theo cảnh cáo cùng uy hiếp của hắc y nam tử phóng tới. Sau đó, tựu ngoan ngoãn đứng ở tại chỗ, dám vọng động.

      “Ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Biết ?” lòng hiếu kỳ của Bạch Sở Mục tràn lan.(TT: tên này lúc nào mà chẳng hiếu kỳ ~.~)

      nhận ra! Ách, ta thích khi thấy nam nhân kia so với ta đẹp trai hơn chút thôi.” Long Thiên Thần ngoài miệng vui đùa, nhưng mà thân thể căng thẳng bán đứng , biểu tâm tình giờ phút này rất khẩn trương.

      Bạch Sở Mục có phát giác ra cái gì khác thường, bĩu môi, giọng điệu ê ẩm: “Ta cũng thích nam nhân so với ta đẹp trai hơn, nhất là cái loại đẹp trai đến nhân thần cùng căm phẫn! Hừ, nam nhân phải dựa vào thực lực, dựa vào gương mặt, đó là nam sủng!” (TT: ắc ngươi vô sĩ O_O)

      Người nào đó rất vô sỉ sử dụng danh ngôn của Vân Khê, mà người đồng đạo Long Thiên Thần cũng gật mạnh đầu, nghiêm trọng đồng ý lời .(TT: hai tên dở hơi ^.^)

      Hai nam nhân vô sỉ này xướng họa, rước lấy đống ánh mắt xem thường từ mọi người chung quanh.

      “Dung Thiếu Hoa? Tại sao là ngươi? Mới vừa rồi là ngươi ra tay hả?” Nam Cung Tỉ nhận ra nam tử áo bào trắng, đáy lòng đột nhiên run lên, trăm triệu lần nghĩ tới đối phương dĩ nhiên là đại thiếu gia Dung gia trong thập đại gia tộc. Thế lực của Thập đại gia tộc, ngay cả quân chủ của ngũ quốc cũng muốn kiêng kỵ ba phần, hôm nay Dung Thiếu Hoa nhúng tay vào, sợ là thể thu xếp tốt.

      “Dung Thiếu Hoa” ba chữ vừa rơi vào trong tai những người khác, lần nữa tạo nên sóng to gió lớn, người trong thiên hạ ai chẳng biết đứng đầu bảng danh hiệu thiên hạ mỹ nam là Dung Thiếu Hoa người của trong thập đại gia tộc.

      chỉ có dung mạo, khí chất còn có hai trong thiên hạ, ngay cả thân thế cũng làm người người hâm mộ, chính phái trong chính phái, danh môn trong danh môn, quả thực chính là con cưng của trời! Tú nữ khuê phòng ai mà muốn gả cho nam nhân ưu tú như vậy?

      Băng hộ pháp lạnh lùng quét vòng, đem những ánh mắt hoa si người tôn chủ dọa trở về, về phần Dung Thiếu Hoa, nàng thờ ơ. Nàng nghĩ ra, bộ dạng sói đội lốt cừu này, có cái gì đáng quý giá? Những nữ nhân này nhất định là mắt bị mù, mới có thể coi trọng con sói vô lại này!

      Chiết phiến trong tay nhanh chậm lay động, Dung Thiếu Hoa nháy mắt cái, hoa đào ở đáy mắt tràn lan: “Thái tử điện hạ, ngươi muốn giết biểu muội của ta, ta tự nhiên là phải ra tay giúp đỡ. Biết biểu muội nguy hiểm, lại bỏ mặc, đây phải là tác phong của Dung Thiếu Hoa ta!”

      “Biểu muội? !”

      Nam Cung Tỉ có chút khó có thể tin, những người khác lại càng kinh ngạc, Vân Khê khi nào lại trở thành biểu muội của thiên hạ đệ nhất mỹ nam Dung Thiếu?

      Vân Khê nghe tiếng “Biểu muội” này, cả người tự chủ nổi lên tầng da gà, nàng làm sao mà biết mình còn có biểu ca vô cùng phong tao (lẳng lơ) như vậy?

      “Biểu muội, nhớ ta sao? lúc muội ba tuổi, ta còn mua mứt quả cho muội ăn.” Dung Thiếu Hoa dao động cây quạt tạo thành thanh soàn soạt, vẻ mặt cười ngớt.

      Mứt quả?

      Khóe miệng Vân Khê có dấu hiệu bị co rút, trong đôi mắt hai đạo tinh quang bắn ra tán loạn , mang theo tia cảnh cáo.

      “Ta làm sao nhớ người thân thích như vậy?” Vân Khê chút khách khí cũng chấp nhận , còn quay đầu đưa cho nhi tử ánh mắt nhàn nhạt, , “Tiểu Mặc, con biết sao?”

      Vân Tiểu Mặc rất thành thực lắc đầu : “ nhận ra!”

      nghe chưa? Ngay cả con ta cũng nhận ra ngươi, ta càng có khả năng biết ngươi!” hai mắt nàng linh động lóe lên ánh sáng, khóe miệng nở nụ cười, tựa tiếu phi tiếu.

      Đây là cái lý luận gì a? Con mình biết, nàng cũng biết sao?

      Dung Thiếu Hoa dở khóc dở cười, yên lặng nhìn hai mẹ con bọn họ, bỗng nhiên tùy ý cười phá lên, bắn ra phong hoa vô hạn.

      Biểu muội của khi nào trở nên thú vị như vậy rồi?

      “Ta lâu phủ tướng quân thăm rồi, bằng bây giờ chúng ta cùng phủ tướng quân như thế nào?”

      Vân Khê miễn cưỡng trừng mắt, ra là là cố ý thay mình giải vây. Hôm nay nàng hoàn toàn đắc tội thái tử, sợ là rất khó toàn thân trở lui, nhưng nếu muốn mang nàng rời , tin tưởng Nam Cung Tỉ ngại thân phận của , cũng dám ngăn trở.

      Đáng tiếc, Vân Khê nàng chưa bao giờ là người loại cần dựa vào năng lực người khác, mặc dù , nếu nàng muốn , nơi này ai cũng giữ được nàng! Ai cũng thể!

      Thần sắc kiên định mà ngoan lệ xẹt qua đáy mắt.

      Hắc y nam tử lẳng lặng chăm chú nhìn nàng, có tìm thấy bất kì biến hóa gì mặt của nàng, sắc màu hắc ám ở đáy mắt bắt đầu khởi động, khóe môi chứa đựng nụ cười tà mị càng đậm.

      Vân Khê muốn tận lực bỏ qua ánh mắt nam nhân này, nhưng cuối cùng lại phát rất là khó, bản thân chính là bảo đăng toả sáng, làm cho người ta chú ý cũng khó.

      Nàng lần nữa hung hăng trừng mắt nhìn qua, thần sắc lạnh lùng, phảng phất hết thảy đều ở dưới chân của nàng, hoàn toàn bộ tư thái nữ vương cao ngạo duy ngã độc tôn .

      Con ngươi thâm thúy khỏi lóe sáng, đôi mắt nhìn thẳng của như có hào quang vạn trượng tỏa ra, chỉ cảm thấy hứng thú của mình toàn bộ bị nàng điều động, thậm chí trong đầu có loại ý niệm muốn thu nàng vào Lăng Thiên Cung. Nếu đem nàng đặt ở bên cạnh mình, có việc gì chỉ cần tìm nàng để trêu chọc, hẳn là chuyện hết sức thú vị.

      Tưởng tượng thấy hình ảnh đó, môi nở nụ cười càng lớn.

      Thấy đáy mắt ra tia sáng hưng phấn, Vân Khê trực tiếp ném cho ánh mắt bất nhã xem thường, nàng coi như là nhìn ra, nam nhân này thích chơi chiến thuật tâm lý trợn mắt. Nàng càng khiêu khích, lại càng hưng phấn, quả thực chính là đồ biến thái! (B: *gật đầu cái rụp* chúc mừng tỷ nhận ra bản chất của ca)

      Nàng lạnh lùng quay đầu, quyết định hoàn toàn nhìn .

      “Yến hội còn có kết thúc, sao ta có thể rời trước đây? Như vậy chẳng phải là rất nể mặt thái tử điện hạ sao?” Nàng kéo ra nụ cười, cười đến trong trẻo như nước hồ thu, làm cho dung nhan xuất trần như tỏa ánh hào quang.

      “Vân Khê, ngươi ở trước mặt mọi người nhục nhã ái phi của bổn thái tử, vừa rồi lại hại mệnh nàng tang nơi cửu tuyền, ngươi cho rằng ngươi còn có thể bình yên thoát thân sao?” Dung Thiếu Hoa thể chọc được , nhưng nữ nhân của thể cứ như vậy mà chịu chết công, cho nên Nam Cung Tỉ giận chó đánh mèo đến người Vân Khê, khí thế làm run sợ mọi người.

      “Ta nhục nhã thái tử trắc phi? Chuyện khi nào? Thái tử điện hạ, làm người cần phải phúc hậu, cũng thể tùy tiện oan uổng người khác!” Vân Khê giống như bị thiên đại ủy khuất, căm phẫn trào dâng .

      Đám người Long Thiên Thần, Bạch Sở Ca cúi đầu nở nụ cười, “Làm người cần phải phúc hậu” lời như vậy thế nhưng xuất phát từ miệng của nàng, quả thực chính là loại châm chọc, bọn họ nhìn ra người nàng rốt cuộc nơi nào có hai chữ “Phúc hậu” .
      Nữ Lâm thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 36: Chẳng Lẽ Là Cha Con Editor: Ngân Châu
      “Nhiều người đều thấy, ngươi còn dám chống chế?” nếu Nam Cung Tỉ giận đến kềm được, cũng thể ra con người vô lại như vậy. . . . . .

      “Muốn vu oan giá họa sao?” Vân Khê lạnh lùng nhếch môi, cười như cười , “Ta vì thái tử trắc phi đàn khúc, chính vì có ý tốt. Ai biết thái tử trắc phi lại nhiệt tình hào phóng như thế, vì để cho mọi người tối nay có thể tận hứng mà về, cố ý vì mọi người biểu diễn vũ khúc làm người ta khó quên. Sau đó, thái tử trắc phi tục chịu được, khiêu vũ như vậy, làm cho người ta rất là thất vọng. . . . . .”

      Nàng được tiện nghi mà còn khoe mẽ, tại thái tử trắc phi cũng chết, nàng cãi đến buông tha người, quả có thể đem thái tử trắc phi giận đến sống trở lại!

      “Vân, Khê! Ngươi đừng ở chỗ này giả ngu, nếu phải tiếng đàn của ngươi có quỷ quái, ái phi như thế nào lại mất khống chế, như thế nào lại Mệnh tang cửu tuyền?” Nam Cung Tỉ tức giận gầm thét.

      “Đúng là tục chịu được! trường còn có tiểu hài tử, dạy hư tiểu hài tử như thế, chết chưa hết tội!” Bỗng dưng, tiếng chế nhạo chen vào, trong giọng có vẻ nhàn nhạt giễu cợt.

      Vân Khê trong lòng rùng mình, quay đầu nhìn về phía hắc y nam tử, nàng rất xác định thanh mới vừa rồi chính là từ trong miệng ra. Người nam nhân này ngoài mặt thoạt nhìn rất hoàn mỹ, giống như pho tượng điêu khắc kiệt xuất nhất trong tay đại sư điêu khắc, xinh đẹp làm cho người ta tim đập thình thịch. Hơn nữa cường đại lãnh mạc, khí phách tự tin, thoạt nhìn chút khuyết điểm, quả chê vào đâu được. Song Vân Khê cảm thấy bản tính của có chút tà khí, thậm chí phúc hắc (lòng dạ đen tối), người loại này thích nhiều, nhưng lời ra thường thường kinh ngươi!

      Nam nhân như vậy, làm cho người ta lúc nào cũng đề phòng, quá nguy hiểm. Nàng thầm nhắc nhở mình, nhất thiết phải nhớ, ngàn vạn nên trêu chọc , người nam nhân này, dễ chọc!

      Nam Cung Tỉ giận đến não sung huyết, chút nghĩ ngợi nâng kiếm lên chỉ vào , mắng to: “Ngươi tính làm gì, cũng dám lời vô lễ với thái tử?”

      tiếng “Loảng xoảng”, kiếm trong tay bị đánh văng, vứt xa ra ngoài, đập vào cột trụ.

      Băng hộ pháp thân hơi thở lạnh lùng, mắt lạnh lẻo căm tức nhìn Nam Cung Tỉ: “Kẻ vô lễ với chủ nhân, giết tha!”

      Nàng từng câu từng chữ, giống như cái đinh đâm vào trong lòng Nam Cung Tỉ. Nam Cung Tỉ chỉ cảm thấy da đầu trận tê dại, kinh ngạc ngây người ngay tại chỗ, dám nhúc nhích. Bởi vì cổ cảm thấy trận lạnh lẻo, chỉ cần hơi động, trường kiếm gác ở cổ cắt vỡ mạch máu của , lấy tánh mạng của .

      Đối phương đến tột cùng là người nào? Vì sao ngay cả tùy tùng cũng có võ công đáng sợ như thế ?

      Kinh hãi qua , Nam Cung Tỉ từ từ bình tĩnh lại. Đối phương cùng Dung Thiếu Hoa, khách nhân có thể làm cho Dung Thiểu coi trọng như thế, thân phận cũng đơn giản, ngờ trêu chọc nhân vật như vậy, khôn ngoan.

      Phía sau lưng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Nghĩ đến vọng động của mình, trong lòng hoảng sợ trận.

      “Ta là thái tử, các ngươi thể giết ta!”

      “Thái tử?” Hắc y nam tử lạnh lùng nhếch môi, mang theo vài phần mùi vị giễu cợt.

      Con ngươi của Băng hộ pháp băng lãnh ngó chừng Nam Cung Tỉ, hừ lạnh: “Thái tử là cái thá gì? Giết thái tử này, còn có thể lập thái tử khác, ngươi cho rằng thái tử Nam Hi quốc có ngươi là được sao?”

      Đáy lòng Nam Cung Tỉ hoảng hốt, tầm mắt hướng Nam Cung Dực “Hoàng đệ, chẳng lẽ ngươi nghĩ ngồi yên ý đến? Vậy là ngươi sớm mơ ước ngôi vị thái tử sao?”

      “Hoàng huynh, Dung Thiếu chính là khách quý của Nam Hi quốc ta, ngay cả phụ hoàng thấy , cũng phải khách khí chiêu đãi, ngươi làm sao có thể vô lễ đối với khách của Dung Thiếu?” ánh mắt của Nam Cung Dực rạng rỡ, mép mang ý cười, giở tay nhấc chân đều hiển thị cao quý ưu nhã, “Dung Thiếu, còn có vị huynh đài này, đắc tội! Hoàng huynh cũng bởi vì tang thê (mất vợ) bi thống, cho nên lời mới có thể đúng mực, hi vọng hai vị có thể tha lỗi.”

      Nam Cung Tỉ đáy lòng hận đến nghiến nghiến lợi, tiểu nhân dối trá, ước gì mình chết sớm có!

      Dung Thiếu Hoa đáy lòng hiểu , con mắt di chuyển nhìn về phía hắc y nam tử: “Long huynh, nếu Tĩnh vương gia như thế rồi, chúng ta có phải nên tha cho hay ?”

      để ý đến , càng thêm nhìn Nam Cung Dực, tầm mắt của hắc y nam tử thủy chung rơi vào người Vân Khê, con ngươi sâu u đầm khỏi dấy lên ánh sao sáng: “Sống chết của , do Vân tiểu thư định đoạt.”

      Dung Thiếu Hoa khỏi thú vị sờ sờ lỗ mũi, vị Long huynh này đúng là lãnh khốc, mặt mũi của cũng cho. Cũng đúng, nếu quả cho mình mặt mũi, cũng lừa gạt mình mười vạn lượng bạc trắng kia.

      Nghĩ đến kia mười vạn lượng bạc trắng, lại bắt đầu đau lòng.

      “Liên quan gì ta? hẳn nên thấy may mắn, vì có vũ nhục nhi tử của ta.” Vân Khê căn bản để ý đến mặt mũi của , ánh mắt lạnh lùng quét qua toàn trường, cất giọng , “Từ nay về sau, để cho ta nghe được người nào vũ nhục nhi tử của ta lần nữa, đây chính là kết quả!”

      đạo huyền khí chút nào báo trước từ đầu ngón tay nàng bắn ra, đánh ở phía trường kiếm của Băng hộ pháp, trực tiếp đem trường kiếm đánh nát thành vài đoạn. Thanh kim khí vỡ vụn, như đánh vào trong lòng của mỗi người, làm họ khỏi sởn tóc .

      Mọi người hoảng hốt, nghĩ tới võ công của Vân gia Đại tiểu thư lại đáng sợ như thế, mọi người thầm cảm thấy may mắn, tối nay họ trêu chọc nàng.

      Băng hộ pháp lại càng giận đến đỉnh đầu toát ra lãnh khí, nàng ta thế nhưng. . . . . . Thế nhưng phá hủy bảo kiếm nàng mến nhất !

      “Ngươi muốn chết!” Vung nửa đoạn bảo kiếm, nàng hướng Vân Khê đâm tới.

      “Lui ra!” Hắc y nam tử lạnh lùng phun ra hai chữ, nhưng cũng thành công ngăn trở trả thù cuồng bạo của Băng hộ pháp.

      Ánh mắt Băng hộ pháp lóe lên, cam lòng lui ra, hàng lông dài mi che đậy hết thảy cảm xúc.

      Vân Khê ngước mắt, mâu quang ngắn ngủn cùng chạm nhau, tròng mắt của sâu thấy đáy, làm cho người nào có thể hiểu tâm tư của .

      Uy hiếp cổ biến mất, Nam Cung Tỉ như trút được gánh nặng, phảng phất như từ bên bờ tử vong dạo vòng, ánh mắt phức tạp của nhìn về phía Vân Khê, nàng đến tột cùng là cố ý cứu , hay là giết gà dọa khỉ, để báo cho những người khác có ý muốn đối địch với nàng? Bất quá càng muốn tin tưởng ý đầu tiên, nàng dù cao ngạo thế nào, dù liều lĩnh thế nào, đến cuối cùng cũng phải hướng hoàng quyền phủ phục nhận thua?

      “Vân Khê, hôm nay nhìn ngươi có ý cứu giá, bổn thái tử tạm thời so đo với ngươi.”

      Vân Khê khóe miệng giật giật, muốn cạy mở đầu của ra, xem chút bên trong có phải là cỏ hay . Con mắt nào của nhìn thấy nàng muốn cứu rồi? Nàng bất quá là nghĩ uy hiếp mọi người chút, để cho bọn họ sau này dám khinh thị mẹ con nàng, vì trong khoảng thời gian ngắn tìm ra đạo cụ thích hợp, sau đó nàng thấy được kiếm trong tay Băng hộ pháp, chỉ có thế thôi! Nàng là bội phục trí tưởng tượng của Nam Cung Tỉ, làm người, ngàn vạn lần nên quá mức tự mình đa tình.

      Nam Cung Tỉ lúc dương dương tự đắc, hướng chung quanh nhìn vòng, mang theo ngữ khí cảnh cáo: “Chuyện hôm nay nếu có người nào truyền , bổn thái tử nhất định tha!”

      trường hoàn toàn yên tĩnh, mỗi người ở đáy lòng đều tiêu hóa chuyện tối nay, đều tự có đăm chiêu riêng.

      “Dung Thiểu, Vân Tường huynh, Huyền Diệp huynh, tại hạ trước bước, hôm nay làm mất nhã hứng mọi người, rất xin lỗi, ngày khác mở tiệc chiêu đãi bồi tội các vị.” Nam Cung Tỉ thầm cùng thuộc hạ liếc mắt, liền có người khiêng thi thể La Ý Liên, vội vã theo thái tử rời .

      Những người còn lại nhìn thấy thái tử , cũng rối rít tản .

      Nam Cung Dực trước khi còn ý vị thâm trường nhìn Vân Khê cái, ánh mắt rất là phức tạp.

      Tây Môn Huyền Diệp trước khi , cũng quên tới trước người Vân Khê, có thâm ý khác theo sát Vân Khê câu: “Vân tiểu thư, chúng ta rất nhanh lại gặp mặt .”

      Vân Khê trực tiếp quăng cho cái liếc mắt, hoàn toàn nhìn .

      Nam Cung cũng bị Trịnh phu tử cùng mấy hài tử mạnh mẽ lôi , nàng mang bộ mặt bất đắc dĩ, đúng là làm cho người ta buồn cười.

      Đến cuối cùng, cả Quỳnh Hoa Lầu, trừ lão bản cùng hạ nhân trong lầu, cũng chỉ còn lại có Vân Khê, đoàn người Đông Phương Vân Tường cùng Dung Thiếu Hoa và hắc y nam tử.

      trường từ từ khôi phục yên lặng, mọi người ở đây nhìn lẫn nhau, nhất thời gì, vẫn còn bị màn kinh tâm động phách vừa rồi ảnh hưởng.

      Lúc này, Vân Tiểu Mặc biết từ chỗ nào chui ra, đứng ở trước mặt hắc y nam tử, ngửa đầu nhìn , tò mò hỏi: “Mẫu thân, người nam nhân này lớn lên giống con, chẳng lẽ là phụ thân con?”

      câu trẻ con mềm mại, nhưng giống như luồng sét đánh để nổ tung Quỳnh Hoa Lầu!
      Nữ Lâm thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 37: Đêm đó là nàng sao? Editor: Ngân Châu
      Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào hai người cao thấp, đáy mắt kinh ngạc càng trừng càng lớn. . . . . .

      Hai người này cao thấp, tuấn mỹ như thần, khí phách bễ nghễ thiên hạ đầy hoàn chỉnh, non nớt khả ái, trán có sẵn cỗ thanh linh cùng lãnh ngạo, mặc dù khí chất khác thường, nhưng trăm sông vẫn đổ về biển, ai cũng nghi ngờ lớn này là từ trong khuôn mà đúc ra.

      thực tế, bọn họ nên sớm phát giác mới phải, chẳng qua là ý nghĩ này quá mức kỳ quái, ai cũng chưa từng nghĩ tới phương diện này. tại lớn đứng cùng chỗ, dưới ngọn đèn dầu, thần thái ngạo nghễ kia giống nhau như đúc, khuôn mặt rất giống, làm cho người ta phải sợ hãi than!

      Dung Thiếu Hoa đứng gần bên hắc y nam tử cũng ngạc nhiên há to miệng, quên mất khép lại, rất hợp với hình tượng hời hợt phong lưu phóng khoáng, điên đảo chúng sinh của . Tôn chủ thiên hạ đệ nhất tà phái sinh hạ nhi tử, vậy chẳng phải là tiểu tà tôn sao?

      Đôi mắt đẹp của Băng hộ pháp mở to, cũng rất ngạc nhiên.

      Nàng theo bên cạnh tôn chủ nhiều năm, đối với dung mạo, thần thái của tôn chủ rất quen thuộc đến nổi chỉ cần nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng trong đầu. Hài tử trước mắt đúng là giống tôn chủ cực kỳ, quả thực khác gì từ khuôn đúc ra, chỉ dáng ngoài, thần thái, ngay cả cái nhăn mày cũng có chút tương tự.

      Chẳng lẽ là hài tử của tôn chủ?

      Nhưng nàng vẫn theo bên cạnh tôn chủ, sớm chiều chung đụng, tại sao cho tới bây giờ vẫn gặp tôn chủ sủng ái nữ tử nào? Còn có vị Vân tiểu thư này, nàng cũng là lần đầu tiên gặp, làm sao lại xuất ra hài tử đây?

      Chuyện này rất khó hiểu!

      Từ trong tay áo, hai nắm tay khẩn trương nắm chặt, Đông Phương Vân Tường cảm giác tim của mình bị buộc chặt, phảng phất chỉ cần hơi động tí là có thể vỡ nát, đuôi lông mày nhíu chặt, ánh mắt vững vàng khóa người Vân Khê, mong đợi đáp án của nàng.

      Bạch Sở Mục rất có hứng thú tiếp tục xem trò hay, nhưng có cảm xúc gì quá lớn, chẳng qua Long Thiên Thần đứng ở bên cạnh hoàn toàn ngây dại. dùng sức chú ý thần sắc biến hóa của hắc y nam tử, để tìm ra đầu mối, trong lòng sóng ngầm mãnh liệt. Chẳng lẽ phỏng đoán của là đúng, Tiểu Mặc là hài tử của đại ca?

      Long Thiên Tuyệt thần sắc vẫn như cũ, nhìn ra bất kỳ biến hóa nào, chỉ có đáy mắt thâm trầm như biển, chiếu đến thân thể nho của Vân Tiểu Mặc, từng sợi u quang thỉnh thoảng lại lóe ra, từ từ tạo thành vòng nước xoáy thay đổi liên tục.

      Tình hình đêm hôm đó như phù quang lược ảnh, lượn vòng mà qua. . . . . . Chẳng lẽ là đêm đó, trong lúc vô tình gieo xuống nhân quả, cho nên mới có bé trai khiến người ta thích ở trước mắt này?

      Nhưng nếu bé trai thông tuệ khả ái trước mắt này là hài tử của , ra cũng sao. . . . . .

      Trong lòng Vân Khê đột nhiên chấn động mạnh, rốt cục hiểu được cái cảm giác quen thuộc này đến từ nơi nào. Nàng ngẩng đầu, con ngươi hơi kinh ngạc chống lại tròng mắt thâm trầm như biển của Long Thiên Tuyệt, cả người giật mình ngơ ngác tại chỗ.

      , trùng hợp như thế !

      Nhưng nếu đối phương là lưu manh côn đồ vô lại hoặc là loại đàn ông phụ lòng tầm thường, nàng liền lập tức nhảy lên, đè xuống, đánh cho trận! Quản khỉ gió có phải là phụ thân của con mình hay , truyền xong giống liền phủi đít rời , nàng ấm ức thay Vân Khê, nam nhân như vậy, rất đáng bị đánh trận tàn bạo đến chết! (B: thở phào thay Tuyệt ca)

      Song thực lực của người nam nhân trước mắt này, tuyệt phải nàng có thể tưởng tượng được, mới vừa rồi thần trí của nàng hướng trong sương phòng kia đảo qua, nàng cũng cảm giác được mức độ chênh lệch nhau. Đừng là đánh , chỉ đụng chút chéo áo của , sợ rằng cũng cực kì khó khăn.

      Trong đầu của nàng bỗng nhiên thoáng ra cái ý niệm, nếu người nam nhân này nếu là phụ thân của Tiểu Mặc, muốn mang Tiểu Mặc , nàng phải làm sao bây giờ?

      Trước mắt nàng có đầy đủ thực lực cùng tranh đoạt nhi tử, trận chiến đoạt con này, nàng thua là cái chắc.

      Lần đầu tiên, đáy lòng của nàng sinh ra sợ hãi, phải là e ngại thực lực cường đại, mà nàng sợ từ đó về sau mất nhi tử, mất người mà nàng coi như sinh mệnh của mình!

      Trong lúc, vô số ý nghĩ bay qua, như điện quang lóe lên.

      ! Mặc dù là phụ thân của Tiểu Mặc, nàng cũng thể nhận thức, có ai có thể đem Tiểu Mặc từ bên cạnh nàng cướp !

      Ai cũng thể!

      Trong nháy mắt giật mình lại, con ngươi đen bóng lần nữa khôi phục trong suốt cùng trấn định, thậm chí còn có mấy phần đề phòng cùng lãnh ý, Vân Khê sờ sờ đầu nhi tử : “ nên nhận bừa phụ thân! Vạn nhất đó là kẻ nghèo rớt mồng tơi, con nuôi cả đời sao?”

      “Nghèo rớt mồng tơi?” Dung Thiếu Hoa khóe miệng co rút, nếu như vị Long huynh này nghèo rớt mồng tơi, vậy người nghèo chân chính trong thiên hạ còn có thể sống sao?

      Băng hộ pháp tiếng động thở phào nhỏm, trong lòng nhận định tôn chủ thể ở bên ngoài lưu lại con nối dòng, có lẽ là người giống người thôi.

      Hai tay trong tay áo cũng từ từ buông ra, tiếng lòng cũng buông lỏng theo, Đông Phương Vân Tường chợt thấy lưng mình ướt thân mồ hôi lạnh. Bất kể đối phương có phải là cha đẻ của Tiểu Mặc hay , nhưng có điều có thể xác định, Vân Khê muốn cùng nam tử thần bí này có bất kỳ liên quan gì. Nghĩ đến chỗ này, đáy lòng sinh ra tia mừng thầm, nếu là như vậy, có đại biểu cho việc mình còn có cơ hội hay đây?

      Long Thiên Thần nhịn được “Phì” cái cười ra tiếng, Vân Khê quả nhiên là Vân Khê, miệng chó vĩnh viễn phun được ngà voi. Nếu Đại ca của nghèo rớt mồng tơi, như vậy những người khác, chẳng phải cũng còn cách sống rồi hay sao?

      Cái miệng béo mập nhắn của Vân Tiểu Mặc vểnh lên, hơi có chút thất vọng, cúi đầu nhìn Tiểu Bạch, giọng thầm: “Nhưng là. . . . . . Nhưng là dáng dấp rất giống ta! Có đúng hay , Tiểu Bạch?”

      “Ô ô, ô ô!” Tiểu Bạch gật đầu, nghiêm trọng đồng ý.

      “Tốt lắm, chúng ta nên trở về nhà.” Vân Khê dắt tay nhi tử, hô chiêu gì cũng đánh, trực tiếp rời .

      “Mẫu thân, phải là cha con sao?” Vân Tiểu Mặc vẫn chịu buông tha cho, bước chân bước rất chậm, thỉnh thoảng còn quay đầu lại đánh giá nam nhân cùng bé lớn lên rất giống nhau kia.

      Vân Khê giọng phủ quyết : “Dĩ nhiên phải! Chẳng lẽ mẫu thân cùng người nào sinh con ra còn biết sao? phân biệt sao?” Nàng chuyện khẩu khí rất kiên định, nhưng trong lòng lại rất hoang mang. Tóm lại, tại nàng chỉ muốn mang theo nhi tử nhanh chóng rời khỏi, cách xa người đàn ông này, nàng cần phải có thời gian mà lắng đọng cùng suy tư cho tốt.

      Vân Tiểu Mặc rất hay nghi ngờ, giọng thầm: “Nhưng là. . . . . . Nhưng là mẫu thân , mẫu thân cũng biết là ai mà, phải sao?”

      Vân Khê càng thêm chột dạ, nhi tử thông minh tuyệt đỉnh, cũng phải dễ lừa gạt như vậy. có biện pháp, chỉ phải xuất chiêu độc thôi!

      “Nhưng mà cái gì? Con muốn phụ thân như vậy, vậy tìm phụ thân con , sau này cần nữa theo mẫu thân nữa!” Nàng ra vẻ tức giận, giọng trở nên lạnh lùng.

      Chép chép miệng, Vân Tiểu Mặc lộ ra vẻ mặt ủy khuất bộ dạng chọc người ta thương tiếc, kéo kéo vạt áo mẫu thân, : “Mẫu thân, người đừng tức giận! Con nên tìm phụ thân, con chỉ cần mẫu thân là đủ rồi. Mẫu thân người đừng để ý Tiểu Mặc, có được hay ?”

      Trong đôi mắt to linh động của bé chứa nước mắt, làm người xem tràn đầy cảm giác tội ác.

      Vân Khê vốn nghĩ hù dọa , để cho chặt đứt ý niệm tìm phụ thân trong đầu của bé, bây giờ nhìn bộ dạng trước mắt của nhi tử đáng thương, lòng của nàng nhất thời mềm như sợi bông.

      có biện pháp, nàng có thể vô tình lãnh mạc với bất luận kẻ nào, duy chỉ đối với nhi tử là thể! Thanh khẽ thở dài, nàng ngồi xổm xuống, đem nhi tử kéo vào trong ngực, giọng lời an ủi: “Tiểu Mặc ngoan, mẫu thân thương con, mẫu thân vừa rồi cũng là nhảm. Mẫu thân đáp ứng con, sau này như thế nữa.”

      “Mẫu thân phải giữ lời, sau này cũng thể cần Tiểu Mặc!” Ánh mắt trong suốt lệ quang nổi lên tia giảo hoạt, Tay bé của Vân Tiểu Mặc khoác lên bên hông mẫu thân, đáy lòng xẹt qua tia mừng thầm. Khẽ nghiêng đầu, ánh mắt Vân Tiểu Mặc tò mò tiếp tục đánh giá nam tử kia, đôi mắt to chớp động tràn đầy linh khí mà có thần, cái miệng nhắn chu lên, bé cảm giác, cảm thấy lời của mẫu thân có chút thể tin.

      Long Thiên Tuyệt sâu ngắm nhìn màn hai mẹ con ôm nhau, ôn tình như thế, làm cho tim của cũng mềm nhũn theo. Gương mặt tuấn mỹ vô trù giống như bị bịt kín tầng mông lung, đường cong khuôn mặt càng phát ra nhu hòa, từng bước về phía hai mẹ con.

      Khi cất bước, vạt áo tung bay, nhất phái phong thanh có tư thế trích tiên đạo cốt .

      Cách Vân Khê tới bước, dừng bước, tiếng trầm thấp vang lên: “Đêm hôm đó, là nàng sao?”

      Thân thể Vân Khê ràng căng thẳng, vẻ bén nhọn như sao ở đáy mắt chợt lóe, thân thể của nàng cũng thả lỏng ra.

      “Ngươi gì, ta nghe hiểu!” Nàng nhàn nhạt đáp trở về, sau đó đứng dậy, nắm tay của nhi tử, tiếp tục ra ngoài. Nhưng tim đập như nổi trống, khiến cho tinh thần cùng thể lực của Vân Khê đều được khảo nghiệm.

      Ngọn đèn dầu thấp thoáng, thân ảnh hai mẹ con rời có chút hoảng hốt.

      “Trước ngực của nàng. . . . . . Có cái bớt hình trăng khuyết.”
      Nữ Lâm thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 38:Trò Chơi Mèo Vờn Chuột Editor: Thanh Vân


      “Nhàm chán” Vân Khê hừ lạnh tiếng, dưới chân cũng dừng lại, giống như lời của cùng nàng hoàn toàn liên quan. Nhưng chỉ có nàng mới biết tim của nàng lúc này nhảy lên tới cổ họng, sợ chân tướng tình bị vạch trần, sợ mất nhi tử.



      Nàng thường ngày kiên trì, lạnh lùng sợ hãi giờ phút này lại tâm thần rối loạn.



      “Mẫu thân”



      Tiếng kêu mềm nhũn của nhi tử chui vào lỗ tai của nàng, lúc này Vân khê mới giật mình cầm tay bé của con.



      xin lỗi tiểu Mặc”



      Nàng khom người ôm lấy con, còn bước nữa là nàng rời cửa Quỳnh Hoa Lâu, rời ánh mắt sáng quắc có thể nhìn thấu tất cả kia.



      Vân Tiểu Mặc quay đầu nhìn Long Thiên Tuyệt, ánh mắt lớn mà hữu thần kia chớp chớp cái, bên trong đó có thêm suy tư.



      Bé nhớ rất ràng trước ngực mẫu thân quả cái bớt hình trăng khuyết nha.



      “Ai, biểu muội chờ huynh chút, huynh cũng phủ tướng quân bái phỏng”. Tiếng kêu của Dung Thiếu Hoa thức tỉnh mọi người. vội vả cùng Long Thiên Tuyệt từ biệt tiếng rồi liền theo phương hướng của hai mẫu tử Vân Khê mà đuổi theo.



      “Tôn chủ” Băng hộ pháp quang sát cẩn thận từng li tưng tí sắc mặt tôn chủ, ánh mắt của vẫn đuổi theo thân ảnh rời của hai mẹ con Vân Khê, mặt thần sắc có bất kỳ biến hóa nào, song hơi thở quanh người tôn chủ có giao động ràng. Chuyện này sợ rằng đơn giản như vậy, hoặc là……nàng giám tiếp tục nghĩ thêm.



      Đông Phương Vân Tường cũng đứng dậy theo, nhanh chậm mà rời khỏi Quỳnh Hoa Lâu, thấp thỏm ở đáy lòng chẳng những có vơi bớt , ngược lại càng đậm thêm.



      Long Thiên thần theo sát mẹ con Vân Khê ra cửa rồi thở phào nhõm.



      Nguy hiểm , như vậy mà có bị bắt lại. Cẩn thận suy nghĩ lập tức nhận ra khác thường, có lý do a, đại ca thể nào dễ dàng bỏ qua cho như vậy, chẳng lẽ bởi vì đại ca tâm thần rối loạn cho nên có bận tâm tới ?



      Khoan, đại ca tâm thần rối loạn? chẳng lẽ……



      kinh ngạc nhìn về phía Vân Tiểu Mặc, lần đầu tiên gặp bé cảm thấy tiểu Mặc giống đại ca, quả như là phiên bản thu của đại ca vậy. hiểu đại ca và cũng chưa bao giờ thấy đại ca cùng nữ tử nào qua lại dính líu, làm sao có thể có nhi tử? Thế nhưng bây giờ dám khẳng định nữa, bởi vì nghĩ ra cõi đời này còn có chuyện gì có thể làm cho người đại ca sợ trời sợ đất, dù trước mặt có núi băng cũng đổi sắc lại rối loạn tâm thần?



      “Vân nương tử ngươi xác định Tiểu Mặc phải nhi tử của ?” thử dò hỏi.



      Vân khê lạnh lùng nhìn , sát khí bức người đến nỗi làm cho tự động im miệng dám hỏi nhiều. khẳng định, nếu như hỏi thêm câu nữa, nàng liền xúc động mà giết người.



      đáng sợ, cọp mẹ ngủ đông ngàn vạn lần thể chọc.



      Nhìn tư thế nàng đề phòng cùng sát khí bức người như thế, đối với suy đoán trong lòng càng thêm xác định. Nhưng nếu Tiểu Mặc là nhi tử của đại ca như vậy chẳng phải là thúc thúc ruột của Tiểu Mặc sao?



      tệ, tệ!



      đối với đứa cháu này là hài lòng, duy nhất hài lòng chính là mẫu thân của cháu quá mức hung hãn chỉ sợ cũng chỉ có nhân tài như đại ca mới có thể khống chế được nàng.



      Bạch Sở Mục thấy vụng trộm vui sướng mình, cứ cười khúc khích, liền khó hiểu hỏi.



      “Nhặt được vàng rồi sao? Cười đến ngu như vậy!”



      Long Thiên Thần sờ sờ cằm : “Vàng có nhặt được ngược lại nhặt được cháu thông minh ha ha !”



      “Cháu ” Bạch Sở Mục hiểu ra làm sao cả.



      “Muốn biết sao?” Long Thiên Thần vén tóc mai cái trán đầy đặn rồi thốt lên: “ cho ngươi biết”



      Bạch Sở Mục trợn trừng mắt : “Long Thiên Thần, tiểu tử ngươi đứng lại cho ta.”



      Bên trong xe ngựa, Vân Khê dựa vào vách xe nhắm mắt dưỡng thần có nhúc nhích.



      Người nam nhân kia biết cái bớt người nàng, như vậy khẳng định chính là phụ thân của Tiểu Mặc rồi. Chẳng qua đối phương có thân phận gì, có uy hiếp gì đối với mẹ con nàng hay , có thể cướp Tiểu Mặc từ bên người nàng hay ?



      Những nghi vấn này, nàng đều ràng lắm cho nên nàng nhất định phải cẩn thận.



      Trong đầu cố móc lấy chút tin tức về đêm hôm đó đáng tiếc thất bại, đoạn trí nhớ đó bị Vân Khê hoàn toàn phong bế.



      Trong suy nghĩ của Vân khê, phu quân của nàng thủy chung chỉ có Tĩnh vương gia Nam Cung Dực, nàng cách nào tiếp nhận chuyện mình cùng nam nhân khác xảy ra quan hệ, cho nên nàng đem đoạn ký ức kia tự động phong tỏa.



      Sáu năm trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao Vân Khê cùng nam nhân thần bí kia xảy ra quan hệ? Người nam nhân kia toàn thân khí thếvương giả bễ nghễ thiên hạ, tôn quí khí phách hoàn mỹ, tuyệt đối phải là hạng tiểu nhân, nếu phải có nguyên nhân đặc thù cưỡng bách Vân Khê cùng xảy ra quan hệ. Lấy khí chất cùng bề ngoài xuất chúng của , nếu như muốn chỉ cần tùy tiện ngoắc tay cái tuyệt đối có vô số nữ nhân mê trai nguyện ý ôm ấp thương.



      Dĩ nhiên……… ngoài nàng ra.



      Cho nên cần cưỡng bách dụ dỗ nữ nhân, huống chi nữ tử bên cạnh vô luận là tướng mạo hay khí chất so với Vân Khê đều kém, nên đâu cần bỏ gần cầu xa.



      Vân khê vuốt vuốt mi tâm suy nghĩ rất là hỗn loạn, vô luận thế nào nàng cũng để cho bất luận kẻ nào cướp nhi tử của nàng. Nhi tử là toàn bộ sinh mệnh của nàng, nàng tuyệt thể để cho bất luận kẻ nào cướp con.



      Vân Tiểu Mặc cảm thấy người mẫu thân tràn ra khí tức lạnh lẽo, nên bé tuy đầy bụng nghi vấn cũng dám hỏi. Mẫu thân tại sao cho bé nhận thức phụ thân? Bé hiểu cũng cách nào hiểu. Bé chưa bao giờ nhìn thấy mẫu thân có bộ dạng trầm mặc như thế, lúc này mẫu thân trông đáng sợ.



      Xe ngựa được đoạn bỗng nhiên ngừng lại. Ngoài xe ngựa truyền đến thanh nam tử “Vân tiểu thư, tại hạ Tây Môn Huyền Diệp, có thể ra ngoài việc hay ?”



      Vân khê mở mắt ra, đáy mắt xẹt qua tinh quang, Tây Môn Huyền Diệp này làm cho người ta chán ghét. Mới vừa rồi ở Quỳnh Hoa Lâu bị nàng nhục nhã phen mà còn chết tâm, cư nhiên bây giờ lại tìm tới cửa.



      “Tiểu Mặc con về phủ tướng quân trước , sau khi về phủ, ngủ sớm chút cần chờ mẫu thân, mẫu thân làm xong việc trở về”.



      “Dạ, mẫu thân cẩn thận” Tiểu Mặc khôn khéo lên tiếng.



      Vân khê nhàn nhạt cười tiếng cúi đầu xuống hôn cái ở trán của nhi tử.



      Lần này Vân Tiểu Mặc có né tránh, đáy lòng khỏi thấy may mắn, mẫu thân thương của bé rốt cuộc quay trở về rồi.



      “Bạch Sở Mục, Long Thiên Thần hai người các ngươi hộ tống Tiểu Mặc về phủ tướng quân trước, cần phải bảo đảm an toàn của bé. Nếu mà bé có sơ xuất gì ta tìm các ngươi tính sổ.”



      “Vậy còn ngươi” Long Thiên Thần mang theo ánh mắt địch ý nhìn lướt qua Tây Môn Huyền Diệp đứng bên cạnh xe ngựa, đối với tên này có chút cảm tình nào. Muội muội của Tây Môn Huyền Diệp chính là bị Tiểu Bạch làm bị thương, trong lòng có chút lo lắng sợ Tây Môn Huyền Diệp trả thù Vân Khê.



      Hiểu ý nghĩ của , Vân Khê cho ánh mắt an tâm rồi : “Ta sao, ngươi thay ta chiếu cố tốt Tiểu Mặc chính là giúp ta rất lớn rồi “



      Long Thiên Thần thấy nàng tự tin vả lại rất kiên trì, liền gật đầu gì nữa.



      Xe ngựa Dung Thiếu Hoa ở phía sau bọn nghe được động tĩnh bên ngoài, cũng nhấc màng xe lên.



      “Biểu muội cần huynh giúp tay ?”



      cần ta chỉ cùng thái tử điện hạ ôn chuyện, các ngươi cần khẩn trương như vậy. Thái tử điện hạ thấy có đúng ?” Vân khê hướng Tây Môn Huyền Diệp liếc ánh mắt, đáy mắt mang đầy ánh sáng lạnh.



      Tây Môn Huyền Diệp giật mình, bị ánh mắt sáng lạnh của nàng làm khiếp đảm nhưng rất nhanh hồi phục lại .



      “Dĩ nhiên“ đáp



      Vân Khê bước lên xe ngựa của , xe ngựa từ từ chạy xa. Dung Thiếu Hoa lẳng lặng nhìn bọn họ rời , trong đôi mắt phượng ánh sáng bình tĩnh lên, lấp lánh như cánh bướm bay múa, đem tất cả tâm tình cũng che dấu ở trong bóng đêm.



      Xe ngựa được đoạn đường từ từ dừng lại.



      Vân Khê dựa vào vách xe ngựa, nhắm mắt dưỡng thần, lo lắng chút nào đối phương có thể đem bán nàng hay ?



      Màn xe vén lên, khuôn mặt tuấn mỹ của Tây Môn Huyền Diệp xuất lần nữa trong tầm mắt của Vân khê. đưa tay về phía nàng, bên môi đều là nụ cười đủ để mê hoặc ngàn vạn thiếu nữ trẻ tuổi. Cười giống như chó Nhật vậy, có bệnh! (=D]])



      Vân Khê ở đáy lòng thầm tiếng, nhìn cái tay đưa tới, trực tiếp nhảy thẳng xuống xe. Trải qua màn mới vừa rồi ở Quỳnh Hoa Lâu, Tây Môn Huyền Diệp biết thói quen lãnh ngạo cùng thờ ơ của nàng, nên chỉ ngượng ngùng thu tay về.



      Nàng thấy vậy buồn cười . “Dẫn ta tới nơi này làm cái gì?” Ngẩng đầu lên nhìn tấm bảng nơi cửa có đề ba chữ “Di Nhiên các”, nghe rất thanh nhã, đáng tiếc lại phải ở cùng người bất nhã.



      Tây Môn Huyền Diệp khách khí : “Xin Vân tiểu thư giải độc cho hoàng muội của ta! Sau khi giải xong, nguyện lấy vạn lượng vàng dâng lên.”



      Cũng biết học thông minh, hiểu được tiến lùi. Vân Khê ở đáy lòng thầm khen tiếng, cũng đại biểu nàng đối với thay đổi cái nhìn, người này tâm cơ thâm trầm, cũng phải hiền lành gì. Chỉ là vạn lượng vàng nghe rất có sức dụ hoặc . . . . . .



      “Được thôi! Ba ngày sau, tay giao vàng, tay giao thuốc giải, quá hạn còn hiệu quả.”



      “Ba ngày sau? Vậy hoàng muội của ta nàng. . . . . .” đáy mắt Tây Môn Huyền Diệp đầy nghi ngờ. Vân Khê khóe miệng nâng lên, cười như cười: “Yên tâm, nàng tạm thời chết được. Chỉ là, nếu ba ngày sau ăn thuốc giải, vậy khó .” Ánh mắt nàng hơi chớp động nhẫn, Tây Môn Huyền Diệp gật gật đầu, lên tiếng: “Được, ba ngày sau, nhất định dâng lên vạn lượng vàng.”



      Lời của mới vừa xong, tầm mắt có thể thấy được tin tưởng, Vân Khê liền nhanh nhẹn xoay người rời , tác phong gọn gàng linh hoạt, thân thủ nhanh nhẹn, đúng là rất đặc biệt. Nếu phải lo lắng an nguy của muội muội, rất muốn đuổi theo cùng nàng bồi dưỡng tình cảm chút, mỹ nhân như thế, chỉ để thưởng tâm duyệt mục (thưởng thức cái đẹp), đối với nghiệp lớn sau này của cũng là trợ thủ rất tốt, về công về tư, đều muốn lấy được nàng, phàm là nữ nhân mà Tây Môn Huyền Diệp nhìn trúng, cũng chưa có ai có thể tránh được bàn tay của . thần thái khác thường xẹt qua ánh mắt , môi của nâng lên cao, khuôn mặt tuấn lộ ra vài tia tà mị bỉ ổi. Đêm rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại.



      Vầng trăng non treo bầu trời đêm, tỏa ra ánh sáng nhu hòa. Gió thổi, ánh sao nhấp nháy, lúc sáng lúc tối.



      Sau lưng tiếng bước chân như có như , càng ngày càng ràng, đối phương tựa hồ có cố ý dấu tung tích, cứ như vậy mà theo phía sau nàng, nàng nhanh mấy bước, tiếng bước chân liền tăng nhanh mấy bước, nàng chậm mấy bước, tiếng bước chân cũng thả chậm theo.



      Ở ngực giống như có mèo quào trúng, Vân Khê muốn nổi điên. Người sau lưng có hơi thở cường đại rất là quen thuộc, nàng thấy người đó, người có thể để cho nàng cảm giác được áp lực vô hình cũng chỉ có .



      vẫn theo nàng, mục đích gì cần cũng biết, chẳng qua là nàng hiểu, vì sao trực tiếp tiến lên đây gặp nàng xác nhận đáp án mà muốn biết, chứ phải cứ theo nàng như vậy? Chẳng lẽ hành hạ nàng, chính là niềm vui của sao? Rất tốt, Nếu nghĩ muốn nàng chơi trò chơi mèo vờn chuột, như vậy nàng liền theo cùng đến cùng!



      Khóe môi nhếch lên độ cong tà tứ, Vân Khê buông lỏng tâm tình, giống như ra ngoài tản bộ ban đêm.
      Nữ Lâm thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 39: Theo Đến Cùng Editor: Thanh Vân
      Hắc bào có bất kỳ hoa văn gì ở trong gió đêm phiêu động, chủ nhân của nó với ánh mắt thâm thúy nhìn thân ảnh màu trắng phía trước, ánh mắt sâu kín kia lưu chuyển, lúc sáng lúc tối. Ánh trăng nghiêng nghiêng chiếu lên thân ảnh cao lớn của , tạo thành cái bóng càng kéo càng dài đường, ánh trăng chiếu xuống người , tựa như phủ lên tầng màu bạc, đẹp như trích tiên.



      Long Thiên Tuyệt rất khó hình dung tâm tình của mình giờ khắc này, rung động mới vừa rồi vẫn còn quanh quẩn nơi trái tim, vừa biết được ở thế gian này mình vẫn còn tồn tại nhi tử, còn có nữ nhân trước mắt này, nàng là mẹ của đứa bé, từng cùng đêm tình duyên. (B: cổ đại mà cũng lưu hành tình đêm nha =D)



      Nếu phải tối nay tình cờ gặp nhau, nàng đặc biệt đưa tới hứng thú của , sợ là sớm quên đoạn quá khứ này. Dù sao giữa bọn họ cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, cùng nàng gặp gỡ ở địa điểm ngoài ý muốn, phát sinh mọi chuyện cũng là ngoài ý muốn . . . . . . Nữ tử phía trước chậm rãi từ từ dạo, dưới ánh trăng, tóc dài tựa như mực, áo trắng như càng nhu hòa hơn khi được ánh trăng che kín trong vầng sáng trắng , bóng trăng chiếu lên thân ảnh nàng càng thêm trong trẻo lạnh lùng tuyệt. Nữ tử đặc biệt như vậy chưa bao giờ thấy qua. Cơ trí của nàng, lạnh lùng của nàng, cao ngạo của nàng, có chỗ nào mà hấp dẫn chú ý của . Càng làm cho ngạc nhiên là từ người của nàng, có thể thấy được hình dáng của mình, lãnh ngạo, tuyệt, bễ nghễ thiên hạ đều tương tự như vậy.



      Chú ý nàng, theo nàng, đến tột cùng là bởi vì nàng đặc biệt, hay bởi vì nàng là mẹ của con ? Ánh mắt thâm túy của từ từ khoác lên lớp sương khói mờ mịt, khuôn mặt tuấn mỹ biểu lộ ra khốn hoặc hoàn toàn hợp với khí chất của . Vân Khê nhìn như bâng quơ dạo, nhưng tinh thần cùng cảm giác của nàng đều vững vàng đem tất cả mọi thứ chung quanh nắm trong tay, có thể là như thủy ngân chảy, lợi dụng mọi thời cơ.



      đại, nàng tiếp nhận qua huấn luyện tối cao khi bị theo dõi cùng phương pháp trốn tránh theo dõi, vô luận thực lực của đối phương cao bao nhiêu, nàng đều có thể lợi dụng địa hình cùng địa thế chung quanh có lợi cho mình mà thành công trốn khỏi đối phương theo dõi.



      Dĩ nhiên, có tình huống ngoại lệ! Đó chính là vừa mới bắt đầu nàng có cách nào cảm nhận được đối phương theo dõi, và cao thủ có Huyền giai tuyệt đỉnh giống như vị cao nhân ở phía sau lưng nàng. Chỉ tiếc, đối phương từ lúc đầu cũng có ý muốn che giấu hành tung của mình, đây là chuyện rất có ích đối với nàng.



      Chỉ cần ra tay, muốn bỏ rơi , phải là việc gì khó.

      Long ThiênTuyệt vừa bắt đầu còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, cho đến khi từ từ phát đường của nàng có chút quỷ dị, mới bắt đầu đem lực chú ý lần nữa tập trung người nàng.



      Tốc độ của nàng cùng bước chân mặc dù mau, nhưng nàng mỗi lần thay đổi phương hướng cùng mỗi lần di chuyển trước sau đều vô cùng đột ngột ngoài dự liệu. Nếu phải thần thức của vững vàng khóa ở người nàng, sợ rằng nàng sớm chạy trốn ngay cả bóng dáng cũng nhìn thấy nữa.



      Còn chưa từng có người nào có thể từ dưới mí mắt của mà chạy trốn được, hành động của nàng, càng kích thích tìm kiếm cái lạ.



      Khóe môi hơi nâng lên, kéo ra nụ cười khẽ tiếng động. Nụ cười này, trăng sáng nghe tiếng.



      Sau nụ cười, khí phách toàn thân che dấu chút nào biểu ra ngoài. Nếu nàng muốn chơi, như vậy theo đến cùng.



      suy nghĩ, bóng trắng phía trước đột nhiên tăng nhanh bước chân, vào hẻm .



      Long Thiên Tuyệt nhàn nhạt cười tiếng, thân thể nhảy lên, thân ảnh ở giữa trung lúc sáng lúc tối, chẳng qua là thời gian trong nháy mắt, liền biến mất trong đêm tối ở cuối phố.



      Thần thức cường đại vẫn tồn tại, Vân Khê xác định thần thức đối phương vẫn luôn khóa tại người của mình, cho nên vô luận nàng thay đổi phương hướng như thế nào cũng có thể vững vàng theo sát.



      Cùng cao thủ như vậy chơi trò chơi mèo vờn chuột, xác thực khó khăn rất cao, muốn thắng thể theo như lệ thường, chỉ có thể đánh bất ngờ mà thắng.



      Lại đến cái cuối phố, Vân Khê đột nhiên nhảy lên, nhảy vào phủ đệ của gia đình.



      Bóng đêm lúc này dày đặc, đúng lúc này ánh trăng ở trời từ từ bị mây đen che khuất,



      Chính là lúc này.



      Thân hình của nàng hóa thành đạo khói trắng, thổi qua đình viện, thổi qua núi giả, thổi qua tiểu lâu. . . . . .



      Thân thủ linh động, ở trong bóng đêm giống như con cá bơi trong nước, xảo trá ở chung quanh tránh né, rồi lặng yên tiếng động đem cả trạch viện sục soạng lần. Đạo thần thức cường đại kia càng ngày càng xa, hẳn là bị nàng bỏ rơi, đuôi lông mày của nàng cau lên, lộ ra vẻ đắc ý. Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, thần thức đối phương dần dần xa, sợ là rời tòa phủ đệ, đến bên ngoài tòa nhà mà tìm nàng.



      tại nếu nàng ra ngoài, e rất nhanh bị phát , trước tiên cứ ở trong trạch viện đợi hồi chờ xa rồi nàng cũng muộn.



      Đây là phủ đệ của nhà giàu có, bên trong này còn có hộ vệ đốt đèn lồng kết đội tuần tra. Đêm khuya yên tĩnh, chủ nhà làm vận động hữu ích, tiếng thở dốc mập mờ cùng tiếng kêu truyền cả hoa viên cũng có thể nghe được ràng.



      Những hộ vệ kia làm như nghe thấy, ngáp cái, rồi theo thường lệ dò xét cả tòa phủ đệ.



      Có thể tưởng tượng ra cảnh tượng nóng bỏng của chủ nhân trong phòng, mặt Vân Khê nóng lên, thân hình chầm chậm qua đó.



      Sống hai kiếp, cho tới bây giờ nàng đều chỉ ở VCD xem qua mấy hình ảnh này, hơn nữa cũng có tự mình trải qua.



      Ngay cả trong kiếp này, nàng còn chưa kịp thể nghiệm lần liền biết lý do mà sinh ra đứa bé.



      Tò mò, nàng chỉ là tò mò thôi. Nhưng chân chính hấp dẫn lực chú ý của nàng cũng phải là những hình ảnh sắc dục này mà là trong lúc vô tình nàng nghe được hai người đối thoại, trong tiếng có nhắc tới ba chữ “Huyền Linh quả”.



      Huyền Linh quả, phải là trong các loại thuốc dẫn có thể luyện chế Cửu Chuyển Thái Cực đan mà Tàn Hoa Bí Lục có ghi lại sao?



      Thân ảnh như lá rụng từ từ dừng ở dưới mái hiên, rồi đưa ra ngón tay, ở cửa sổ đâm mở ra lổ . Trong phòng, xiêm y xốc xếch quăng đầy đất. Màn gấm màu đỏ, hương ảnh di động, giường hoa lay động, tiếng thở thô cùng thanh kiều hòa với nhau mập mờ tấu lên.



      Vân Khê lật người nhảy cái rơi xuống đất. Đổi góc độ tốt hơn , đứng ở dưới cửa sổ, trong bóng tối, nàng lần nữa đâm thêm cái lỗ để nhìn kỹ.



      Má ơi, chiến đấu cũng quá kịch liệt ? tiếng thét chói tai mê người qua, bên trong màn gấm động tĩnh rốt cuộc cũng xuống. đôi tay từ bên trong màn gấm đưa ra ngoài, da trắng nõn nà, mềm mại xương. Ngay sau đó màn gấm màu đỏ được nhấc lên góc , cảnh tượng trong trướng hoàn toàn lộ ra. Nữ tử băng cơ ngọc cốt mồ hôi đầm đìa, tóc dài xốc xếch xõa xuống, mị nhãn như tơ, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch. Thân thể của nàng dựa vào thân thể cao lớn của nam tử, tựa như mềm mại vô lực.



      Trong đầu Vân Khê rất nhanh thoáng ra cụm từ, mỹ nữ và dã thú. (B: trí tưởng tượng siêu cường =D)



      Mặc dù thấy khuôn mặt nam tử, nhưng mà thân thể thịt béo kia nhìn thấy khiến người ta nôn mửa. là thiệt thòi cho nàng kia, vậy mà có thể chịu được . Quả nhiên, thực tế cùng hình ảnh dù sao vẫn có khác biệt.



      “Bảo bối, nàng cũng biết võ công, muốn Huyền Linh quả làm cái gì?” Thanh của nam nhân mang theo mấy phần thở dốc.



      Thanh nữ nhân mềm yếu tận xương ngay sau đó vang lên: “Người ta là nghe sau khi ăn Huyền Linh quả có thể thay da đổi thịt, vĩnh viễn bảo vệ thanh xuân, cho nên mới muốn.”



      “Nàng nghe ai bậy thế? Huyền Linh quả chỉ có tác dụng với người tu luyện huyền khí, người bình thường ăn vào, tối đa cũng chỉ là kéo dài mấy năm tuổi thọ thôi.”



      “Mặc kệ nha, dù sao người ta vẫn muốn.” thanh nữ nhân nũng nịu.



      “Được, được, bảo bối của ta, ngày mai ta nhất định Tụ Bảo đường đem nó mua tới cho nàng.”



      Vân Khê run rẩy, cả người cũng nổi da gà rồi lồm cồm bò dậy, nếu tiếp tục nghe lén nữa nàng sợ lỗ tai của mình nổi mụn mất.



      Ngày mai? Tụ Bảo đường? Rất tốt, nàng cũng rất có hứng thú, muốn nhìn chút Huyền Linh quả đến tột cùng là vật gì. Ngoắc ngoắc môi, Vân Khê đứng dậy, muốn rời khỏi nơi này.



      Nàng quay người lại, bất ngờ đâm vào lồng ngực lạnh lẽo.



      Vân Khê ảo não ngẩng đầu, chống lại ánh mắt thâm thúy như mây như sương, thở hơi nàng chậm lại, tim đập liên hồi.



      Mắt thâm trầm như biển, sóng nước dập dềnh.



      Mắt của như vẽ như họa nên hỗn hợp phong tình vạn chủng.



      Ánh mắt mê ly rất nhanh xuyên thủng tầng mây mù, lại lấy tốc độ nhanh hơn mà tản .



      Đáng chết, mới vừa rồi nhất thời phân tâm, nên để cho người nào đó phát ra hơi thở nhích tới gần nàng, vậy mà nàng lại có phát . Nếu đối phương có hảo ý, muốn hạ thủ với nàng, sợ là nàng sớm chết vài lần.



      Dựng thẳng tay làm đao, nhắm ngay huyệt vị, Vân Khê chút do dự tấn công về phía đối phương, phảng phất như thao luyện ngàn vạn lần, động tác của nàng nhanh chóng mà độc ác, để cho Long Thiên Tuyệt khẽ lườm cái.
      Nữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :