1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiên tài nhi tử và mẫu thân phúc hắc - Bắc Đằng(7Q+PN17/7Q+23PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 20: Tâm Tình Tốt, Muốn Cho Giải Dược Editor: Hân Nghiên
      “Vân Khê, ngươi thừa nhận đúng ? Là ngươi bỏ độc vào trong trà, mau đưa thuốc giải ra đây!” Tiếng hung dữ của La Ý San vang lên, người đau khổ khó nhịn, nàng cũng chẳng quan tâm giả trang danh môn thục nữ nữa. . . . . .

      Vân Khê liếc nàng cái, lười biếng tựa vào ghế, lên tiếng: “Đúng vậy, là ta bỏ độc vào trà. Về phần thuốc giải nha, tại tâm tình ta tốt, muốn cho.”

      Tiếng nhàng, lại chọc cho mấy người kia tức chết. Nàng ta dám ngang nhiên thừa nhận, hơn nữa còn kiêu căng như vậy? Đáng giận nhất chính là, bọn họ còn có biện pháp đối phó được nàng ta, vậy còn có thiên lý hay đây?

      “Vương gia, chúng ta tốt bụng tới thăm nàng, nàng lại đối đãi với chúng ta như vậy, ngươi nhất định phải thay chúng ta làm chủ a!”

      “Vương gia, Vân Khê cả gan làm loạn, dám bỏ thuốc vào trà của chúng ta, quả thực coi trời bằng vung. Chuyện này ta nhất định truy cứu, ta kêu cha ta thượng tấu cho hoàng thượng, người nhà Vân gia các ngươi thể thoát khỏi đâu! Ôi, ngứa, ngứa chết ta rồi!”

      “Vân. . . . . .”

      Bốn người La Ý San thay đổi sách lược, ngược lại khóc lóc kể lể với Tĩnh vương gia.

      Chân mày Nam Cung Dực nhíu lại, cẩn thận tìm tòi nghiên cứu Vân Khê, đáy mắt cũng là mảnh bình tĩnh, như hồ nước lạnh thấy đáy, đen và thâm thúy, có nửa điểm dao động.

      Sinh tử của bọn họ, cùng có quan hệ gì đâu? chẳng qua là tò mò, rốt cuộc kế tiếp nàng làm gì, bởi vì cảm giác được sát khí người nàng, sợ là chỉ muốn dạy dỗ bọn họ chút thôi.

      Ngày thường những người này kiêu ngạo ngang ngược, cấu kết với nhau làm việc xấu, trong lòng biết , cũng nên có người dạy dỗ bọn họ chút, hơn nữa bốn người bọn họ và thái tử lại rất gần. . . . . .

      “Cả nhóm các ngươi có chuyện gì tới đây gây , tự dưng chạy tới phủ tướng quân, phải là muốn nhìn ta bị mất mặt sao? Các ngươi cho rằng Vương gia giống như trong tưởng tượng của các ngươi thấp hèn như vậy, người còn chưa xuất giá, liền viết hưu thư cho người ta? Các ngươi cũng quá xem thường Tĩnh vương gia, người ta có đạo đức tốt, lòng dạ bao dung.”

      Vân Khê từ chỗ ngồi đứng lên, đột nhiên đôi mắt trầm xuống, sát khí quanh thân dày đặc phát ra lạnh thấu xương, có thể đông hết thảy mọi thứ trong vòng mười trượng.

      “Còn có bốn người các ngươi! Đừng cho là ta có chứng mau quên, nhớ lúc các ngươi ở thư viện, từng làm khó ta bao nhiêu lần, làm ta liên tiếp mất mặt trước mọi người. Tốt bụng đến thăm ta? Là tới xem trò hay à? Hừ, xảy ra chuyện, chỉ biết tìm đến phụ thân của mình, các ngươi là có tiền đồ? Tốt, ta chờ đây. Các ngươi cứ tố cáo ta trước mặt hoàng thượng , bản thân ta muốn nhìn xem, có giải dược của ta, bộ dạng ngứa tới chết sống lại của các ngươi ra sao?”

      Mặt bốn người La Ý San biến sắc, nhớ tới ngày xưa khi dễ và nhục nhã Vân Khê, nhất thời sắc mặt mọi người mảnh xám ngoét. Nhìn Vân Khê đứng trước mắt, bọn họ chỉ cảm thấy nàng cực kỳ giống vương giả cao cao tại thượng có quyền sinh sát, nắm giữ tánh mạng của bọn họ, lúc nào cũng có thể đưa bọn họ vào chỗ chết.

      “Ngươi, lòng dạ ngươi ác độc!”

      “Vân Khê, ngươi được chết tử tế đâu!”

      “A, mặt của ta! Ngứa quá a. . . . . .”

      Vân Khê khóe môi khẽ nhếch, cúi đầu nở nụ cười: “Ai, ta tốt bụng nhắc nhở chút, ngươi ngàn vạn lần đừng gãi nữa! Gãi nữa mặt bị hủy đó.”

      Bộ mặt La Ý San giận đến bắt đầu bóp méo: “Vân Khê, ngươi rốt cuộc ngươi hạ loại độc gì với chúng ta? Ngươi nhanh chút đem thuốc giải giao ra!”

      Vân Khê khoát khoát tay, bình tĩnh : “Cũng phải là độc dược trí mạng gì, cùng lắm là ngứa chừng mười ngày nửa tháng, chỉ cần các ngươi có thể chịu đựng, độc tính tự nhiên hết, các ngươi cần quá lo lắng.”

      Nàng chưa dứt lời, bốn người giận tới sắc mặt xanh mét. Ngươi gãi thử mười ngày nửa tháng, ngươi có thể chịu đựng được, ta liền hoàn toàn phục ngươi!

      La Ý Cương là người thứ nhất tỉnh táo lại, : “, chúng ta nhanh tìm đại phu! Lát nữa tìm Vân Khê tính sổ sau.”

      Bốn người cùng nhau tới cửa.

      Ánh mắt Vân Khê trong trẻo lạnh lùng vừa chuyển, bên trong như có dòng nước xanh xinh đẹp.

      “Chậm ! Trà còn chưa uống xong, các ngươi muốn ? Chẳng lẽ trách phủ tướng quân ta đãi khách chu đáo?”

      Tay áo của nàng phất ra, trận gió đột ngột thổi đến, cửa phòng “Phanh” tiếng đột nhiên đóng lại.

      “Vụt! Vụt!” Sau hai tiếng giòn vang, hai thanh bảo kiếm treo ở bên hông Bạch Sở Mục và Long Thiên Thần đồng thời cắm khung cửa, thành hình chữ X vững vàng khóa lại cửa, ngăn chặn bước chân của bốn người La Ý San, bốn người bị dọa sợ, nhanh chóng thụt lùi mấy bước.

      Thời gian phảng phất như đông lạnh ở giờ khắc này.

      Quá kinh hãi!

      Tất cả mọi người lâm vào trạng thái khiếp sợ.

      Hai thanh bảo kiếm cắm ở khung cửa còn phát ra tiếng vù vù đứt quãng, lạnh rung chói tai, chấn động tiếng lòng mọi người .

      Nam Cung Dực là người tỉnh hồn đầu tiên, nheo mắt lại, mặt tuấn nhan lãnh chìm. Nếu phán đoán sai, Huyền giai của nàng phải Mặc Huyền, bởi vì nhìn thấy bất kỳ hình thái Huyền giai nào của nàng.

      nữ tử, còn hơn hai tuổi, thế nhưng đạt đến Mặc Huyền chi cảnh. Điều này đại biểu cái gì? Điều này đại biểu nàng là thiên tài ở Nam Hi quốc, hơn nữa còn là thiên tài trong thiên tài!

      Từ trước đến giờ luôn được mọi người tôn sùng là thiên tài, ở trước mặt nàng lại có vẻ vô lực yếu đuối, phải là ghen tỵ, phải là căm hận, là loại cảm giác ngay cả chính cũng khó , có vẻ như vô cùng chua xót.

      Khó trách nàng có thể lớn mật như thế, chỉ ở bên đường chặn lại người đường, còn dám hạ độc với con cái của trọng thần trong triều, khó trách nàng bẩm sinh vô cùng tự tin, khó trách. . . . . . Nàng nhìn như thế!

      người nữ tử có thực lực tuyệt đối là người kiệt ngạo bất tuân, tâm cao khí ngạo, ở trong phạm vi có thể nắm giữ, đáy lòng khẽ rung động, tuấn nhan ôn nhuận đẹp đẽ cao quý từ từ xuất vết nứt.

      Bạch Sở Mục cũng quá sợ hãi, vừa rồi nàng có thể im hơi lặng tiếng, lấy bảo kiếm của ! Đối với cao thủ mà , bảo kiếm chính là tánh mạng, kiếm còn người còn, kiếm mất người mất! sâu sắc ý thức được, nếu mới vừa rồi nàng muốn lấy tánh mạng của , quả thực dễ như trở bàn tay. Nàng muốn cho canh ba chết, liền sống tới canh năm, nữ nhân này đáng sợ a!

      Bây giờ thực lực mới vừa bước vào Tử Huyền lâu, nàng có thể ở dưới mắt im hơi lặng tiếng lấy bảo kiếm của , như vậy thực lực chân chính của nàng. . . . . .

      “Cao, Cao. . . . . . Cao nhân a!” Trong lúc hoảng loạn phát đầu lưỡi của mình có chút mất cảm giác.

      Mặc dù Long Thiên Thần biết được thực lực của nàng tầm thường, nhưng vẫn bị thực lực vừa lộ ra của nàng làm khiếp sợ. Tay phải vuốt ve bội kiếm bên hông mình, nơi đó trống rỗng, làm trái tim của cũng hiu quạnh theo.

      Đám người La Ý Cương trực tiếp bị làm sợ chết khiếp, ngay cả cảm giác ngứa người cũng quên .

      “Vân Khê, ngươi, ngươi. . . . . . Ngươi rốt cuộc muốn làm sao?”

      Vân Khê sửa sang ống tay áo của mình, giọng nhàng lần nữa vang lên: “Cho các ngươi hai lựa chọn, là thần phục, hai là đánh bại ta, từ thi thể của ta bước qua!” xong, nàng đem ghế Thái sư, ngăn ở trước cửa phòng, ở phía đỉnh đầu của nàng chính là hai thanh bảo kiếm lên hình chữ x, khí thế kia. . . . . .

      Đám người La Ý Cương bị sợ đến hai chân ngừng run, nàng mới vừa ra tay như vậy, còn ai dám cùng nàng động thủ? Đừng là đạp lên thi thể nàng ra ngoài, chỉ sợ bọn họ còn chưa đến gần nàng, cũng bị nàng ngay lập tức giết chết.

      Trời a, đất a, tại sao có ai cho bọn biết, nàng có võ công? Hơn nữa chỉ cần ngón tay là có thể khiến cho bọn chết mấy trăm lần, cái loại thực lực này đáng sợ!

      Sáu năm trước, nàng ràng có tập võ qua! Từ trong phủ tướng quân đến bên ngoài, ai cũng biết nàng biết võ, việc này vẫn luôn là chuyện bọn họ cười nhạo nàng, khi dễ nàng, làm sao mới qua có sáu năm thời gian, nàng những biết võ, hơn nữa còn lợi hại như thế?

      Bốn người La Ý Cương khóc ra nước mắt.
      tart_trung thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 21: Quả đấm mạnh và lớn chính là đạo lý Editor: Hân Nghiên
      Vân Dật có chút yên tâm, nữ nhi nhà mình tính tình thế nào, có thể biết sao? Tuy lần này sau khi gặp lại, nữ nhi thay đổi ít, còn giống trước kia nhu nhược nhát gan nữa, nhưng để cho mình nữ nhi đối mặt với nhiều người có ý xấu như vậy, cách nào yên tâm.

      kiên trì, nên hai người vừa vòng vèo lúc liền trở về.

      “Cho các ngươi hai lựa chọn, là thần phục, hai là đánh bại ta, bước qua qua thi thể của ta!”

      Lời ngang ngược kiêu ngạo từ cửa bên trong phòng truyền ra ngoài, nghe rất nhàng, nhưng khí thế bất phàm. Đây phải là tiếng của nữ nhi sao? Bọn họ tuyệt đối nghe lầm !

      Hai cha con liếc nhau cái, mặt mày đều nhảy dựng.

      “Phụ thân, chuyện gì xảy ra vậy? Khê Nhi nó. . . . . .”

      “Chẳng lẽ tin đồn ban ngày là , Khê Nhi nó thay đổi rồi?”

      Vẻ mặt của hai cha con thể tưởng tượng nổi, người cho dù biến hóa lớn hơn nữa, cũng thể càn rỡ như vậy ?

      “Vậy chúng ta có nên vào hay ? Dù sao đều là con cái của Thần tướng và Thượng Thư, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, hoàng thượng trách tội xuống. . . . . .” Thần sắc lo lắng lên đuôi lông mày của Vân Dật, thân ở tại triều đình, thể có điều cố kỵ.

      Trầm mặc hồi lâu, Vân Mông nghiêm nghị mở miệng : “Chuyện của các tiểu bối, cứ để cho bọn tiểu bối tự mình xử lý , chúng ta phải tin tưởng Khê Nhi, con bé tự biết chừng mực.” Trong nội tâm lão gia tử cảm thấy thay đổi của cháu chuyện tốt, con cái Vân gia, sao có thể có chút khí thế được?

      Thấy phụ thân kiên trì, Vân Dật thể làm gì khác hơn là thở dài : “Cũng chỉ có thể như thế.”

      Khó nhịn đau khổ hành hạ, Liễu đại công tử Liễu Phàm Tâm là người thứ nhất chịu nổi, thủ phục dưới chân Vân Khê: “Ta, ta chọn thần phục, sau này ta nhất định nghe lời Vân tiểu thư, sai đâu đánh đó, theo làm tùy tùng, chịu gian nan, quyết nuốt lời.”

      Ba người còn lại đều là vẻ mặt ngạc nhiên nhìn , hận có chí khí, càng hận đau khổ hành hạ người, trong nội tâm mọi người đều giãy dụa.

      Vân Khê thản nhiên quét mắt nhìn cái, đem hai viên thuốc giải đỏ vàng vứt xuống trước mặt , cười yếu ớt : “Ngươi biết điều, phần thưởng của ngươi là hai viên giải dược.”

      “Cám ơn Vân tiểu thư.” Liễu Phàm Tâm nhận được giải dược rồi, hai lời liền nuốt vào.

      “A? người còn cảm thấy ngứa nữa.” vui mừng dứt.

      “Sau này gọi ta Vân nương tử.” đôi mắt đẹp của Vân Khê hơi lưu chuyển, cười như cười.

      “Dạ, Vân nương tử.” Liễu Phàm Tâm vội vàng đáp.

      “Còn các ngươi sao? Nghĩ xong chưa?” Ánh mắt rơi đến ba người La Ý San, lời trong trẻo lạnh lùng như gió mang theo băng tuyết, rét lạnh thấu xương.

      Thân thể hai người La Ý Cương và Liễu Phàm Trần đồng thời run lên, liên tiếp bò lổm ngổm mặt đất.

      “Ta chọn thần phục!”

      “Ta cũng chọn thần phục!”

      “Ta. . . . . . Ta thần phục!” Cảm giác được ánh mắt lạnh như băng kia quét tới đây, La Ý San kiềm chế tức giận muốn điên, mạnh mẽ cúi đầu, dưới mí mắt là cam lòng và ghen ghét.

      Chân mày bất động, Vân Khê tiện tay đem giải dược ném cho ba người, mỗi người hai viên, đỏ và vàng.

      “Còn ngươi?” Tóc đen khẽ nghiêng, Vân Khê ném ánh mắt qua người Bạch Sở Mục, phải nàng mang thù, mà nàng tương đối có khuynh hướng báo ứng, người nào chọc đến nàng, nàng lập tức mang cả vốn lẫn lãi đều đòi lại! Muốn trách chỉ có thể trách nên tới xem cái náo nhiệt này, chuyện của Vân Khê nàng cũng phải là tùy tiện có thể chọc tới.

      Bạch Sở Mục cố nhịn đau người, ngẩng đầu: “Ta thà chết chứ chịu khuất phục!” đường đường đời đại hiệp, phong lưu phóng khoáng, phất tay cái là có thể mang đám mây, tại sao có thể khuất phục trước nử tử?

      Đầu lông mày cau lại, tròng mắt đen trong trẻo, Nam Cung Dực cũng cách nào ngồi yên để ý đến nữa: “Vân tiểu thư, là sư đệ của bản vương, có thể nể mặt ta. . . . . .”

      thể!” Tiếng trong trẻo cắt đứt lời của , để lại đường lui, “Ta cùng Vương gia ngươi quen biết, ở đâu ra mặt mũi mà ?”

      Vân Khê cau đuôi lông mày, trong lòng cười lạnh.

      Mới vừa rồi chưa hạ độc với ngươi, là khách khí quá rồi, còn dám cùng nàng đến mặt mũi? là ngây thơ!

      Nam Cung Dực sắc mặt căng thẳng, vết nứt tuấn nhan ngày càng lớn, rốt cục tức giận rồi: “Vân Khê, ngươi đừng khinh người quá đáng! mình ngươi làm xằng làm bậy, có biết liên lụy tới cả nhà ?”

      “Vương gia đây là uy hiếp ta sao?” Vân Khê cúi đầu cười lạnh, tròng mắt đen nổi lên tầng tầng sóng ngầm mãnh liệt, “Vân Khê ta bình sinh căm hận nhất, chính là người khác uy hiếp. Người phạm ta, ta phạm người, người nếu phạm ta, trảm thảo trừ căn! Dù là người hoàng gia phạm đến đầu của ta, ta cũng giết tha! Ở thế đạo này, nấm đấm lớn và mạnh chính là đạo lý!”

      “Ngươi quả thực đại nghịch bất đạo! Bản vương hôm nay thay Vân tướng quân dạy dỗ nữ nhi chút!” Bảo kiếm bên hông phút chốc lộ ra, trong nháy mắt, kiếm quang phá vỡ hư , sắc bén nhanh nhẹn, trong mắt dần dần dâng lên chiến ý.

      Bốn người La Ý San nhìn thấy đây đúng là cơ hội, thần sắc nóng lòng xông lên trước: “Vương gia, chúng ta giúp ngươi! Giết tiện nhân biết tốt xấu này!”

      Độc người bọn họ được giải, lại có Vương gia làm chỗ dựa, bọn họ cũng tin đối phó được Vân Khê.

      Muốn để cho bọn họ cam tâm thần phục, vậy cũng phải nhìn xem nàng có mệnh để hưởng thụ hay .

      “Các ngươi rất giỏi, sẹo lành quên đau kia. Nhưng mà các ngươi đừng quên, mới vừa rồi ta cho các ngươi ăn vào hai viên thuốc, cũng phải tất cả đều là thuốc giải.” Màu mắt Vân Khê lần nữa ánh lên sắc bén, sóng ngầm càng thêm mãnh liệt, miệng tựa tiếu phi tiếu như cũ, vẻ mặt như vậy càng làm cho người ta thêm khiếp sợ.

      tin phải ? Xem cổ tay của các ngươi chút, phía có phải là có sợi chỉ màu đỏ ?”

      Bốn người kinh dị nhìn về phía cổ tay của mình .

      “A? Tại sao có thể như vậy? Vân Khê, ngươi hèn hạ!” La Ý San tuyệt vọng sợ hãi kêu lên tiếng, sợi chỉ đỏ sậm kia hoàn toàn đánh nát hy vọng trong lòng nàng. Chẳng lẻ đời này của nàng cuối cùng phải thua ở trong tay nàng ta, vĩnh viễn cách nào ngẩng đầu lên?

      Sớm đoán được bọn họ cam lòng thần phục, Vân Khê lạnh lùng nhìn bọn họ: “Đối phó loại người hèn hạ, tự nhiên phải dùng kế hèn hạ, cái này gọi là gậy ông đập lưng ông. Sau này cuối mỗi tháng, ta căn cứ vào biểu của các ngươi mà cho các ngươi thuốc giải tạm thời áp chế độc tính, dưới gầm trời này người có thể giải loại độc này cũng chỉ có mình ta. Nếu như chỉ đỏ dọc theo người đến tâm mạch mà vẫn chưa ăn thuốc giải …, chính là thần tiên cũng thể nào cứu được các ngươi. Các ngươi cũng có thể thử tìm ngự y giải độc cho các ngươi, xem chút lời ta có phải là ?”

      “Vân tiểu thư, chúng ta biết sai lầm rồi, chúng ta dám nữa.” Ba người đều mang sắc mặt xám trắng.

      “Hết thảy cút qua bên cho ta! Lần này, ta tạm thời truy cứu, nhưng tuyệt đối có tiếp theo nữa.” Vân Khê mất tính nhẫn nại đối với bọn họ.

      “Dạ, dạ, chúng ta cút!”

      “Nếu Vương gia có nhã hứng như thế, ta đây ngại theo Vương gia tới luyện mấy chiêu!” khung cửa thanh bảo kiếm bay đến trong tay nàng, chỉ thẳng phía trước, lạnh lùng ngoéo môi cái, trong đôi mắt tán loạn bắn ra từng tia ánh sáng lạnh như băng.

      Nam Cung Dực lạnh lùng nhìn nàng, đôi Phượng mâu từ kinh ngạc đến tức giận, cuối cùng biến thành mảnh lửa cháy lan ra đồng cỏ, nhìn thấy đáy.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 22: Chiêu Định Thắng Bại Editor: Hân Nghiên
      Mắt thấy hai người sắp ra cửa quyết đấu, Long Thiên Thần vội vàng la lên ngăn Vân Khê lại: “Chờ chút! Trước tiên có thể giải độc người ta ? Ngứa chết ta!”

      “Đón kỹ cho ta!” Vèo tiếng, viên thuốc giải bay vào trong miệng há ra của Long Thiên Thần.

      Bạch Sở Mục thấy thế, vội vàng nhảy lên lưng Long Thiên Thần, tay bóp lên cổ , tay khác banh miệng : “Tiểu tử ngươi, mau phun thuốc giải ra cho ta!”

      “Ngươi muốn ăn nước miếng của ta sao? Tới a!”

      Hai người ở chỗ quần nhau, đánh nhau loạn xạ.

      để ý tới hai người, Vân Khê cước bước ra cửa phòng, dẫn đầu ra ngoài.

      Bước vào tiểu viện, liền nhìn thấy các loại hoa màu sắc sặc sỡ, trăm loại thiên tư hết sức xinh đẹp, xuân ý cơ hồ như xông phá ra ngoài.

      Hai người cầm kiếm mà đứng, cách nhau quá mười bước, trận gió mát thổi qua, hoa rơi bay lả tả, có vài cánh hoa rơi lên tóc hai người đứng giằng co. Tóc đen như mực, cánh hoa như tuyết, hai màu đen trắng trông rất đẹp mắt.

      Trong khí mơ hồ thoang thoảng mùi hoa mai, hoa mai trong sát khí chuyển động.

      Lông mày nàng lãnh ngạo như sương, mắt như tảng băng nổi ngàn thước, khi nàng ngước mắt, khí trong nháy mắt ngưng kết, hào quang vạn trượng.

      mảnh cánh hoa theo gió mà rơi, che đậy tầm mắt của .

      Giây lát, khi nhìn qua, lông mày nàng vẫn lãnh ngạo như sương, mà mắt của nàng bình tĩnh như u đầm, ấm như nước mùa xuân, có nửa phần gợn sóng, khóe môi nhợt nhạt vung lên, cười như cười.

      Tim của Nam Cung Dực ức chế được mà khẽ run, trong con ngươi như lưu ly lên tia sương mù.

      Rốt cuộc người nào mới là nàng? Tại sao thế nào cũng nhìn thấu?

      đạo ánh sáng xanh chiết xạ đập vào mắt, đôi mắt mở lớn hơn, trường kiếm ở trong tay nàng hơi nghiêng góc độ, phía dưới vẽ ra đạo bóng kiếm, ở người của nàng. Chọn dùng loại kiếm thức này, bình thường đối với kiếm thuật của mình tràn đầy tự tin, nó có thể công cũng có thể phòng, gặp chiêu triết chiêu, khí thế xông thẳng. Nhưng mà nàng lại có chút bất đồng, kiếm của nàng mũi nhọn hơi nghiêng, góc độ đúng là góc độ tốt nhất, nhìn như có thể công cũng có thể phòng, kì thực đều là sát khí, giấu kiếm phong.

      thực tế, cả người cùng kiếm thức của nàng khác mấy, nhìn như vân đạm phong khinh, kì thực giấu sát cơ, hơn nữa bình thường là kích chí mạng!

      Rốt cuộc là cái gì làm cho nàng biến hóa như vậy?

      Nam Cung Dực khó có thể đem nữ tử trước mắt cùng nữ tử ngượng ngùng nhát gan trong ấn tượng của làm người.

      Ở góc tường, Vân Dật ngắm nhìn động tĩnh trong tiểu viện, khỏi lo lắng: “Hai người bọn họ muốn làm cái gì? gây ra chuyện lớn gì chứ?”

      Vân Mông vỗ cái vào cái đầu nhi tử: “Trấn định chút! Đừng có lúc nào cũng sợ, dẫu gì cũng là Đại tướng quân, làm sao ngay cả con của ngươi cũng bằng?”

      Vân Dật có chút ủy khuất rụt cổ lại, ngài cũng , ta Đại tướng quân rồi, mà ngài làm sao còn giống như khi còn bé, động chút là vỗ đầu ta đây?

      “Phụ thân, hai người bọn họ phải muốn đánh nhau chứ?”

      “Có khả năng!” Vân Mông làm như sờ sờ cằm , “Tư thế cầm kiếm của Khê Nhi rất có phong phạm của ta năm đó, chừng có thể đem Tĩnh vương gia đánh trận.”

      Vân Dật khóe miệng run lên, dám gật bừa: “Phụ thân, Khê Nhi chưa từng biết võ. Khi còn bé ngài dạy con bé tập võ, con bé thế nào cũng học được, bây giờ sao có thể chặn được kiếm của Tĩnh vương gia?”

      “Chưa chắc.” Vân Mông vẻ mặt thâm trầm, “Con suy nghĩ chút, nếu Khê Nhi biết võ, tại thấy Tĩnh vương gia phát kiếm, sớm bị làm cho sợ đến hai chân nhũn ra rồi. Nhưng mà nhìn bộ dạng tại của con bé, trấn định tự nhược, lòng tin tràn đầy, đâu có tý sợ hãi nào? phải con cũng ? Khê Nhi thay đổi rất nhiều, có lẽ ở trong sáu năm này con bé gặp được cao nhân gì đó, học được võ nghệ cũng chừng.”

      “Phụ thân rất có lý! Khê Nhi trước kia sợ nhất đao kiếm, bây giờ nó chẳng những mặt đổi sắc, mà tay cầm bảo kiếm, rất có phong thái, có lẽ con bé gặp kỳ ngộ.”

      “Ừ, xem trước chút rồi hãy . Nếu như Khê Nhi gặp nguy hiểm, chúng ta ngay lập tức xông ra.”

      “Vậy nếu Tĩnh vương gia gặp nguy hiểm sao?” trong đầu Vân Dật bỗng nhiên thoáng ý niệm như vậy.

      Vân Mông sờ cằm suy nghĩ chút, chần chờ : “Vậy chờ Khê Nhi đánh đủ rồi, chúng ta ra.”

      Vân Dật khóe miệng lần nữa co rút.

      Giữa sân, Vân Khê nở nụ cười thản nhiên.

      “Ta bình thường cùng người khác tỷ võ, hôm nay phá lệ, Vương gia tính làm sao đáp tạ ta?”

      Đúng vậy, nàng bình thường cũng hay động thủ, bởi vì vừa ra tay chính là sát chiêu. Tĩnh vương gia thể chết ở phủ tướng quân được, cũng tức là nàng tặng mạng cho , đó là vinh hạnh của .

      Dung nhan tuấn mỹ như ngọc ngày càng đen dần, gắt gao nhìn chằm chằm nàng: “Bản vương cũng cùng nử tử động thủ, hôm nay phá lệ, coi như là vinh hạnh của ngươi, ngươi như thế nào đáp tạ bản vương?”

      ra là Vương gia thích vẹt.” Vân Khê nhăn mày cười yếu ớt, góc độ mũi nhọn của thanh kiếm trong tay chút nào di động.

      Ánh mắt Nam Cung Dực nhìn chằm chằm vào ánh sáng xanh kia, trường kiếm trong tay cũng theo: “Công phu so chiêu, phải là dùng miệng để đùa bỡn.”

      “Rất tốt, rốt cục chúng ta cũng có chung nhận thức.” chữ cuối cùng còn chưa rơi xuống, nụ cười khuôn mặt chợt biến mất, huyền khí hùng hồn từ trong cơ thể tuôn ra, trường kiếm lấp đầy ánh nắng của hoàng hôn, tỏa sáng rực rỡ, hóa thành đạo bạch quang, hướng về phía Nam Cung Dực bắn tới. Dọc những nơi kiếm qua, tạo thành đạo khe rãnh sâu, đường lan tràn mà đến.

      Cảm nhận được kiếm khí hung hãn, Nam Cung Dực sắc mặt ngưng trọng, trường kiếm ở lòng bàn tay múa lên, huyền khí màu tím đọng lại chung quanh thân kiếm, tạo thành đạo ánh sáng màu tím mãnh liệt mà xông đến bạch quang.

      Oanh tiếng nổ tung!

      Cả tiểu viện, trong nháy mắt trở thành đống hỗn độn.

      Nhiệt khí tập kích bất ngờ, Nam Cung Dực lui về phía sau hai bước, cuối cùng nửa bước còn chưa đứng vững, lại đạo bạch quang thứ hai theo sát bắn tới, hai đạo bạch quang cách nhau tuyệt đối hơn phần mười thời gian nháy mắt, vẻ mặt trắng bệch, lộ ra vẻ khó có thể tin. Nàng rốt cuộc làm sao mà làm được, làm sao có thể trong thời gian ngắn như vậy ra liên tục tung ra hai kiếm?

      Lại là oanh tiếng, đống hỗn độn là dừng lại, còn vượt về phía sau thân Nam Cung Dực bắn bay ra.

      Kim quan (nón, mũ) màu tím rớt xuống, viên đông châu lớn nhất rơi ra, lăn mặt đất. Thân thể Nam Cung Dực bị thương vừa cử động, miễn cưỡng mới đứng vững, ngoại trừ kim quan màu tím đỉnh đầu rơi xuống, các nơi còn lại thân có việc gì. có kim quan, vẫn tuấn mỹ vô trù, lạnh lùng cao quý như cũ, Nam Cung Dực hổ là mỹ nam tử đứng hàng thứ ba, bộ áo bào màu bạc khuynh thiên hạ.

      Nhưng chiến tích như vậy, đối với Nam Cung Dực mà cũng là loại sỉ nhục lớn, nếu kiếm khí của nàng dời nửa tấc, như vậy vật rơi xuống cũng phải là kim quan, mà là đầu của rồi.

      Dung nhan tuấn mỹ trầm đến đáng sợ, đáy mắt màu đen quay cuồng , ngờ chỉ chiêu liền bị thua, làm sao có thể, làm sao có thể?

      Từ khi tập võ tới nay, bằng vào thiên tư xuất chúng, huyền giai tấn chức đường thông suốt trở ngại, chưa từng bại. Danh thiên tài là quang vinh, từ xưa đến nay, chưa từng bị thua thảm hại như vậy?

      Nàng thế nhưng chỉ dùng chiêu đánh bại , còn cố ý đả thương tánh mạng của .

      làm sao lại bại bởi nữ nhân, hơn nữa còn là nữ nhân xem thường từ trước đến nay? Làm sao có thể , làm sao có thể?

      Nam Cung Dực chui vào ngõ cụt, giống như con thú khốn cùng, tức giận giãy giụa.

      Làm sao có thể, làm sao có thể?

      “Nếu như Vương gia có ý kiến, vậy viên Đông châu này xem như người bồi thường sân viện này.” Khi ánh mắt phức tạp của nhìn với vẻ soi mói, Vân Khê cầm kiếm chạm vào phần đất gần Đông châu, xẹt qua đạo đường vòng cung , viên Đông châu vững vàng rơi vào lòng bàn tay của nàng.

      Bồi thường? Như vậy nàng cũng được, sân này đều là do chính nàng làm hư !

      “Vân Khê, tỷ thí giữa chúng ta vẫn chưa xong!” đáy mắt Nam Cung Dực hừng hực lửa giận thiêu đốt, cách nào tiếp nhận được bại trận này, cách nào tiếp nhận sỉ nhục như vậy. Mũi kiếm hướng về phía trước nhảy lên, mang theo sát khí rét lạnh thấu xương, lần nữa đâm về phía Vân Khê.

      Vân Khê thân hình động, Đông châu trong tay nhàng mà ném , khóe môi nhếch lên, vẽ ra nụ cười tàn nhẫn.

      Trong khoảnh khắc chỉ mành treo chuông (nghìn cân treo sợi tóc), từ góc tường vọt ra hai đạo nhân ảnh.

      “Dừng tay! Tất cả dừng tay cho ta!”

      Hai phụ tử Vân Dật thấy tình thế ổn, vội vàng vọt ra ngăn cản, nhưng trong lòng hai phụ tử lại buồn lo khác nhau.

      Vân Dật nhìn thấy nữ nhi đứng yên tránh, sợ Tĩnh vương gia làm tổn thương nữ nhi mới nóng lòng, mà Vân Mông lại nhìn thấy ràng, cháu giờ phút này quanh thân sát khí tăng vọt, đông châu trong tay nàng tùy thời trở thành lợi khí giết người, điều lo chính là an nguy của Tĩnh vương gia.

      Tĩnh vương gia tuyệt đối thể gặp chuyện may ở phủ tướng quân!

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 23: Đảm nhiệm chức hộ vệ Editor: Hân Nghiên
      “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Làm sao lại đụng tới đao kiếm thế?” Cha con Vân Dật hai người liếc mắt nhau, ra vẻ hết sức kinh ngạc. . . . . .

      Tay Nam Cung Dực nắm chặt chuôi kiếm, gân xanh nhô lên, mắt nhìn chằm chằm Vân Khê, hít sâu hơi, mới từ từ thu hồi trường kiếm. Chỉ trong nháy mắt, hoàn toàn kiềm chế được cơn giận của chính mình, ánh mắt di chuyển cái, tao nhã như cũ.

      Vân Khê đáy lòng cười lạnh, biến sắc mặt giỏi!

      có gì, chẳng qua là nghe kiếm pháp của Vương gia cao siêu, trong lòng con rất ngưỡng mộ, cho nên xin Vương gia biểu diễn chút kiếm pháp mà thôi.”

      “Vương gia, biểu diễn kiếm pháp sao?” Vân Mông tiếp tục liếc mắt qua, khiêm tốn thỉnh giáo.

      Nam Cung Dực hừ lạnh tiếng, hàn mâu (ánh mắt băng hàn) thâm ảo.

      Phụ tử Vân Dật liếc nhau, coi như thừa nhận, nên vội vàng khoác bằng cách tâng bóc.

      ra là như vậy! Vương gia là thanh niên tài tuấn, tới hai mươi hai tuổi bước vào Tử Huyền chi cảnh, chính là may mắn của Nam Hi quốc ta. Lần này cuộc thi Tân Tú tranh bá của năm nay, còn phải toàn bộ dựa vào thân thủ lợi hại của Vương gia.”

      “Đúng! Ở Nam Hi quốc ta, trong những người cùng lứa sợ rằng có người nào có thể thắng được tu vi của Vương gia, khó trách hoàng thượng sủng ái vương gia như vậy, tiền đồ sau này nhất định vô lượng.”

      Nịnh bợ ai chẳng thích nghe, sắc mặt Nam Cung Dực cuối cùng chuyển biến tốt chút, trầm giọng : “Hai vị quá khen.”

      “Ngừng!” Vân Khê khinh thường liếc cái, bại tướng dưới tay mà thôi, khoe cái gì khoe?

      Nam Cung Dực tức giận đến hai mắt phóng hỏa, mới vừa rồi vất vả mới thu hồi sắc mặt, lần nữa bộc phát.

      “Khê Nhi, được vô lễ với Vương gia! Nhanh chút nhận lỗi với Vương gia .” Vân Dật vẫn cố kỵ thân phận vương gia của Nam Cung Dực, nên hướng về phía nữ nhi nháy mắt.

      “Nhận lỗi cần, bản vương nhận nổi! Vẫn là xin Vân tiểu thư nhanh chút giải độc dùm sư đệ của bản vương.” Nam Cung Dực cố ý đem ba chữ “nhận nỗi” nhấn mạnh.

      Vân Khê thèm để ý : “Ta tại sao phải giải độc cho ? Ta và quen biết, sống chết của , liên quan gì đến ta?”

      “Ngươi. . . . . . Vân Khê, ngươi giỏi lắm!” Lại đem bản vương xem như con khỉ để đùa bỡn, ngươi phải trả giá lớn ! Nam Cung Dực lạnh lùng nhếch khóe môi, giận ngược lại còn cười.

      “Ta đương nhiên là giỏi, đa tạ vương gia khen ngợi!” Là ngươi vô lý chạy tới chọc ta trước, nên tự mình chuốc lấy cực khổ để tỉnh ngộ lại, Vân Khê cũng theo đó nhếch môi, thần sắc tuyệt diễm, đẹp sao tả xiết.

      Lúc này, hai người Bạch Sở Mục và Long Thiên Thần đánh tới trong viện. Vân Khê xoay người vèo cái, hướng về phía Bạch Sở Mục, : “Bên cạnh con ta vừa lúc thiếu hộ vệ, ngươi ở bên cạnh bảo vệ bé ba tháng, cam đoan bé bị mất sợi lông, ta lập tức đem thuốc giải cho ngươi! Nếu như ngươi đáp ứng, vậy có thương lượng.”

      Bạch Sở Mục ngừng lại động tác, trợn to ánh mắt suy nghĩ nhìn nàng: “Cái gì? Ngươi. . . . . . Ngươi bảo ta làm hộ vệ cho con ngươi? Ngươi mời được sao?”

      Thản nhiên liếc cái, Vân Khê chút lưu luyến xoay người: “Phụ thân, gia gia, tiễn khách ! Con về phòng nghỉ ngơi trước.”

      “Này. . . . . .” Vân Dật rất khó xử, vị Bạch công tử này thân thế đơn giản, so với Tĩnh vương gia kém chút nào, cũng phải người bọn họ có thể đắc tội. rất muốn kêu con giao thuốc giải ra, nhưng vừa nghĩ tới vừa rồi mình cầu tình cho nhị nữ nhi, bị ánh mắt lạnh như băng của nàng doạ sợ, nên lúc này ngần ngại.

      Bạch Sở Mục cũng nghĩ tới nàng dứt khoát rời như vậy, như thế nào quá trình thương lượng cũng phải cò kè mặc cả mà, tại sao nàng lại cho người ta cơ hội bàn bạc chút?

      “Chờ chút!” nhịn được lên tiếng kêu nàng, cũng biết rút cuộc nàng hạ độc gì, làm sao ngứa đến như vậy?

      “Được rồi, ta đáp ứng ! Đại trượng phu co được dãn được!” ngẩng cầu, có chút ý tứ dũng hy sinh.

      Long Thiên Thần ở bên lớn tiếng nở nụ cười, nhìn ta khổ sở, tâm tình của tốt.

      sao rồi! Thuốc giải có hiệu quả.” Bạch Sở Mục ăn thuốc giải vào bao lâu, tâm đột nhiên run lên, khuôn mặt tuấn mỹ cũng lên tia sáng kỳ dị.

      “Này, ngươi hạ ta loại độc khác chứ?” Lòng vẫn còn sợ hãi.

      Vân Khê nhanh chậm : “Ngươi bây giờ hỏi cảm thấy chậm rồi sao?”

      “Hừ, tin rằng ngươi cũng dám!” Bạch Sở Mục tâm tư vừa chuyển , ra làm hộ vệ cho đứa bé cũng sao, dù sao vốn đến để xem náo nhiệt của nữ nhân này, chỉ cần có náo nhiệt để xem, cái khác cũng vấn đề gì, phải chỉ là làm bà vú thôi sao?

      Sau khi nghĩ thông suốt, tâm tình của cũng buông lỏng rất nhiều, bản lãnh khác của dám , nhưng riêng bản lãnh tự tiêu khiển tự vui vẻ cũng là tương đối cao. Cũng bởi vì như thế, mới có thể mỗi ngày vô ưu vô lo, dạo chơi nhân gian, bị chuyện phàm trần quấy nhiễu.

      “Ngươi sợ ta nuốt lời?”

      “Ngươi có thể nuốt lời, bất quá sáng mai, ngươi nghe được đầy đường cái, mọi người truyền tụng điển cố người xếp hạng thứ chín thiên hạ mỹ nam Bạch mỗ mỗ (mỗ = nào đó) vì tư lợi mà nuốt lời như thế nào.” Vân Khê nhanh chậm .

      “Ngươi. . . . . .” Bạch Sở Mục líu lưỡi, cam bái hạ phong (chịu thua), nữ nhân này quả nhiên phải dễ trêu .

      Long Thiên Thần nghe xong, liền cao giọng trầm trồ khen ngợi: “Cái này hay a! Chỉ cần tin tức này vừa truyền ra, hạng thứ chín của nhất định khó giữ được rồi, ha ha ha. . . . . .”

      “Hừ, Bạch Sở Mục ta là làm, tuyệt vì tư lợi nuốt lời! phải là làm hộ vệ thôi sao? có gì làm nổi !”

      Nam Cung Dực ở bên ngắm nhìn, sớm có chút ít nhịn được, đột nhiên hối hận việc tới phủ tướng quân hôm nay, nữ nhân này quả thực chính là khắc tinh của . phất phất tay áo, khôi phục phong phạm ưu nhã cao quý của hoàng gia, mở miệng : “Vân lão tướng quân, Vân tướng quân, bản vương cáo từ trước!”

      “Lão phu cung tiễn Vương gia.” Hai cha con Vân Dật đều theo tiễn khách.

      Bốn người La Ý Cương thấy Tĩnh vương gia , từ đầu tới cuối cũng thèm liếc bọn họ cái, bốn người hai mặt nhìn nhau, suy tư kế tiếp nên tìm cớ gì rời phủ tướng quân. Cái chỗ này là quá đáng sợ, sau này nếu phải vạn bất đắc dĩ, bọn họ bao giờ … nữa muốn bước vào nơi này bước nữa.

      Đột nhiên, ánh mắt Vân Khê quét tới, làm cho bốn người đồng thời run lên sợ hãi, giống như như chim sợ cành cong.

      “Vân nương tử, chúng ta sai lầm rồi, chúng ta sau này bao giờ … đắc tội đến ngươi nữa. Ngươi giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho chúng ta .”

      “Đúng vậy a, Vân nương tử. Chúng ta có mắt như mù, xúc phạm ngươi, người đại nhân đại lượng, tha cho chúng ta mạng .”

      Vân Khê suy nghĩ chút, liếc xéo bốn người, trong bọn họ, mặt ba người kia đều lộ ra sợ hãi , chỉ có La Ý San cúi đầu xuống, làm cho người ta nhìn thấy tới vẻ mặt của nàng ta, nhưng mà nghĩ cũng biết, nàng nhất định rất cam tâm.

      “Chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn thần phục ta, ta đương nhiên bạc đãi các ngươi, nhưng nếu để cho ta biết các ngươi ở sau lưng ta làm cái gì mờ ám, ta nhất định làm cho các ngươi biết tư vị sống bằng chết.” ràng giọng như vân đạm phong khinh (lạnh nhạt như mây), nhưng vì sao sau khi truyền vào trong tai, lại làm cho người phát ra run sợ từ trong tim như vậy?

      Bốn người đồng thời cúi đầu lên tiếng : “Thần phục (nguyện trung thành), chúng ta nhất định thần phục! Sau này Vân nương tử bảo chúng ta làm cái gì, chúng ta làm cái đó.”

      “Các ngươi về trước , buổi tối phải là còn có Phù Dung yến gì đó sao? Đến lúc đó liền xem biểu của các ngươi. . . . . .” Vẻ tàn nhẫn xẹt qua mắt của nàng, bốn người thấy vậy trong lòng run sợ chút.

      số việc sớm muộn gì cũng phải đối mặt, trốn cũng trốn xong, thay vì ngồi chờ chết, chịu đựng nhóm người cao quý của Thấm Dương thành nhục nhã và chửi rủa, chi bằng nàng chủ động ra, để cho bọn họ nhận thức lần nữa Vân Khê nàng rốt cuộc là nhân vật bậc nào.

      Lúc trở lại căn phòng, những người khác đều tản hết, chỉ còn lại có Vân phu nhân chuyện với Tiểu Mặc. Vân phu nhân dịu dàng hào phóng, tính tình ôn hòa, đối với hài tử lại càng hết sức có kiên nhẫn, từ nụ cười ngọt ngào sáng lạn của Tiểu Mặc, Vân Khê liền hiểu Tiểu Mặc là cực thích người bà ngoại này .

      Trong trí nhớ của nàng, Vân tướng quân tổng cộng có hai thê thiếp, Nhị phu nhân là thứ nữ của La thần Tướng, tuy là thứ nữ, nhưng ở trong thần tướng phủ rất được sủng ái, mà mẫu thân của nàng, cũng chính là Đại phu nhân Vân gia thân thế tương đối thần bí, người trong nhà cũng tới.

      Vân Khê đứng ở cửa phòng, xa xa ngắm nhìn gương mặt ôn nhu của mẫu thân, khỏi cảm thán, ở thời đại này, nữ tử vô luận ưu tú cỡ nào, cũng khó trốn khỏi số mệnh trượng phu tam thê tứ thiếp, đây là bi ai (bi (“thương xót”) + ai (“thảm thương”) của nữ tử. Nàng muốn tiếp nhận bi ai như vậy, cũng hy vọng xa vời có thể tìm được nam tử nguyện ý cùng nàng sánh đôi đời kiếp, nàng chỉ muốn mang theo con ăn uống miễn phí, sung sướng cả đời. Chỉ cần con thích, nàng tận lực thỏa mãn bé, bởi vì con chính là toàn bộ tánh mạng của nàng.

      “Mẫu thân!” Vân Tiểu Mặc là người đầu tiên phát Vân Khê đứng ở ngoài cửa, khuôn mặt nhắn dễ thương nở nụ cười sáng lạn.

      “Khê Nhi, con trở về rồi.” Vân phu nhân cũng nhìn tới, nụ cười rất là ôn nhu.

      “Vâng!” Vân Khê trả lời tiếng, đột nhiên có thêm người mẹ, nàng có chút quen.

      “Khê Nhi, những năm nay, con chịu ủy khuất rồi.” trong mắt Vân phu nhân tràn đầy áy náy và quan tâm.

      “Con sao.” Ở đại, nàng cũng chỉ có người, cha mẹ mất sớm. Còn lại các trưởng bối như lang như hổ mơ ước chủ vị, cùng Tàn Hoa bí lục trong tay nàng, người nào chân chính quan tâm nàng, thậm chí nàng chết trong tay trưởng bối của mình. Thế đạo đó rất tàn khốc, ở đây thể so sánh!

      Vân phu nhân thấy đáy mắt nàng xẹt qua vẻ lãnh, nghĩ rằng nàng phiền não vì chuyện Tĩnh vương gia, cho dù người nam nhân nào biết được vị hôn thê của mình cùng nam nhân khác sinh hài tử, cũng tức giận, huống chi là đường đường Vương gia đây. Nàng quan sát vẻ mặt con, cẩn thận rồi an ủi khuyên giải: “Khê Nhi, con yên tâm, mẹ nhất định tìm cho con hôn tốt. Tĩnh vương gia bên kia. . . . . . con cũng đừng quá chấp nhất nữa, hoàng gia chưa chắc là chỗ tốt.”

      Vân Khê bĩu môi, sao cả : “Tĩnh vương gia? Con đối với có hứng thú.”

      Vân phu nhân có chút giật mình: “Khê Nhi, trước kia con phải là rất thích Tĩnh vương gia sao, phải lấy chồng đấy sao?”

      ? xứng với con!” Vân Khê cười lạnh, Vương gia gì chứ, bất quá chỉ có bề ngoài thôi, trừ bỏ bề ngoài hoa lệ và thân thế hiển hách, còn lại cái gì? Chẳng qua là tấm lòng lạnh nhạt, vô tình cùng ham muốn tranh đoạt danh lợi. . . . . . Nàng từ đầu xem thường rồi.

      Vân phu nhân hoàn toàn kinh sợ, hồi lâu, nàng bỗng nhiên đổi lại vẻ mặt thở phào nhõm, vui vẻ : “Vậy mẹ an tâm rồi, xứng với con! Con yên tâm, chờ thêm thời gian, mẹ nhất định tìm cho con vị hôn phu hơn gấp trăm ngàn lần Tĩnh vương gia. Ừ. . . . . . là làm, mẹ làm ngay bây giờ!”

      “Aizz, Mẹ. . . . . .” Vân Khê nhìn Vân phu nhân vội vã rời , khỏi hiểu ý cười tiếng. Vị mẫu thân của nàng cũng rất có ý tứ , nhìn như dịu dàng, song làm chuyện hấp tấp, tính cách này, nàng thích!

      Cúi đầu nhìn về phía nhi tử, con cầm lược tự chải lông cho Tiểu Bạch, Tiểu Bạch thoải mái híp mắt, vẻ mặt hưởng thụ, làm Vân Khê ghen tỵ tới nổi đóa.

      Tiểu Bạch nhạy cảm nhận ra ánh mắt đầy địch ý, nửa mở con mắt, liếc về phía Vân Khê, sau đó lại híp lại thành khe , trong lỗ mũi xoẹt xoẹt phun hơi trắng, hết sức đắc ý.

      Nữ ma đầu, hâm mộ sao?

      Tiểu Mặc Mặc là của ta, ngươi đừng mơ đoạt với ta!

      Vân Khê híp mắt lại, bắn ra hai đạo ánh sáng lạnh. Nàng bỗng nhiên vươn ra hai ngón tay, nhéo phần gáy Tiểu Bạch, tiện tay hướng về phía trước quăng ra bồn hoa gần bệ cửa sổ.

      Quỷ hẹp hòi !

      Tiểu Bạch ngay tại chỗ bị đá ra, cả người dính đầy bụi đất, đáng thương ngó chừng Vân Tiểu Mặc, ô ô thấp kêu.

      Tiểu Mặc Mặc, người ta sợ hãi!

      Lại chơi chiêu giả bộ đáng thương, ngươi có thể nghĩ ra chiêu sáng tạo hơn ?

      Vân Khê rất là khinh bỉ liếc nó, cúi đầu sờ sờ đầu của con, : “Tiểu Mặc, buổi tối có dám cùng mẹ xông vào đầm rồng hang hổ ?”

      Vân Tiểu Mặc đem tầm mắt từ người Tiểu Bạch thu lại, nặng nề gật đầu : “Dám!”

      do dự chút nào? Vạn nhất mẹ đem con bán sao?” Nàng nở nụ cười tà khí.

      Vân Tiểu Mặc chớp động đôi mắt đen láy, lắc đầu : “Mẫu thân làm vậy!”

      Vân Khê bĩu môi, : “Cũng đúng, Mẹ làm sao có thể tùy tùy tiện tiện đem con bán được chứ? Muốn bán, cũng phải tìm người mua tốt mới được!”

      câu này, chọc cho Vân Tiểu Mặc cười ha ha.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 24: Phù Dung yến () Editor: Hân Nghiên
      chiếc xe ngựa từ từ chạy đường, cuối cùng dừng ở trước cửa Quỳnh Hoa Lâu…

      Được tướng quân dặn dò, sợ Đại tiểu thư gặp chuyện may, Hà quản gia cố ý mang theo mấy tên thị vệ phủ tướng quân đến đây hộ vệ, theo còn có nha hoàn Tiểu Thúy bên cạnh Vân phu nhân.

      “Đại tiểu thư, đến Quỳnh Hoa Lâu rồi.”

      nghe được người trong nghe ngựa đáp lại, Hà quản gia hô mấy tiếng, vẫn có động tĩnh.

      Hà quản gia muốn vén rèm lên ngó nhìn, lúc này, có mấy tiểu thư quan gia tới, trong đó có người nhận ra Hà quản gia của phủ tướng quân, chỉ chỏ về phía xe ngựa.

      “Đây phải là xe ngựa phủ tướng quân sao? Nghe tối nay Đại tiểu thư Vân gia cũng tới tham gia Phù Dung yến này, chẳng lẽ ngồi bên trong xe ngựa đúng là Vân đại tiểu thư Vân Khê?”

      “Nhất định rồi! Các ngươi có nghe sao? Nhị tiểu thư Vân gia theo mẹ trở về Thần tướng phủ, nghe hai tỷ muội hãm hại lẫn nhau, dự luận đều náo nhiệt bàn về vấn đề này, tại hai mẹ con Nhị tiểu thư ở phủ tướng quân còn chỗ dung thân nữa.”

      “Vân Khê làm sao ác độc như vậy, mới vừa trở về, đem Nhị phu nhân cùng muội muội đuổi ra khỏi phủ tướng quân, cũng quá kỳ cục rồi.”

      “Ghê tởm hơn chính là, Vân Khê còn bôi nhọ Mạnh Dao, Mạnh Dao nửa đường phái sát thủ đuổi giết nàng. Các ngươi thử nghĩ xem, ngày thường ở chung chỗ với Mạnh Dao, nàng là người ngoan hiền dịu dàng cỡ nào, làm sao có thể có làm ra chuyện như vậy?”

      “Đúng vậy! Nhất định là Vân Khê bịa đặt! Nàng vì che dấu chuyện xấu mình chưa lập gia đình sinh con, nên cố ý bịa đặt để hãm hại Mạnh Dao.”

      Hà quản gia nhíu mày, mấy người này ràng chính là người của Nhị tiểu thư, là cố ý tới làm khó Đại tiểu thư. lo lắng, biết Đại tiểu thư nghe được những thứ này phản ứng ra sao.

      Đối diện, chiếc xe ngựa hoa lệ từ từ dừng lại, màn xe vén lên, bộ áo bào màu bạc xuất trước mắt mọi người, khiến mọi người trận hoa mắt.

      Những tiểu thư quan gia bàn luận đồng thời đều ngừng lại, mọi người si mê nhìn Nam Cung Dực, đây chính là đệ nhất mỹ nam của Nam Hi quốc bọn họ, xếp thứ 3 thiên hạ mỹ nam ở Ngạo Thiên đại lục Tĩnh vương gia. Ở Nam Hi quốc, thậm chí cả đại lục Ngạo Thiên, nử tử ai chẳng muốn trở thành phi của Tĩnh vương gia? Chỉ sợ dù là thị thiếp, các nàng cũng nguyện ý, chỉ vì muốn được Tĩnh vương gia ưu ái thôi.

      Nam Cung Dực đối với ánh mắt như vậy sớm miễn dịch, ngước mắt, nhìn xe ngựa phủ tướng quân ở đối diện, tầm mắt của nhìn thoáng qua. Mới vừa rồi tiếng những nữ tử kia nghị luận, đều nghe hết, rất kinh ngạc, dựa theo tính tình có thù tất báo của nữ nhân kia, làm sao mà chút phản ứng cũng có đây?

      Thấy tầm mắt Nam Cung Dực quét tới, Hà quản gia tiến tới thăm hỏi: “Lão nô tham kiến Tĩnh vương gia điện hạ.”

      “Ừ, Đại tiểu thư nhà các ngươi ở trong xe ngựa sao?”

      Nghe được Tĩnh vương gia hỏi thăm Vân Khê, trong lòng chúng nữ tử đều căm giận bất bình, ai cũng biết Tĩnh vương gia và Vân gia Đại tiểu thư sớm có hôn ước. Nhưng Vân Khê bây giờ chưa thành hôn sinh hài tử cùng nam nhân khác, theo lẽ thường Tĩnh vương gia phải vô cùng căm hận nàng ta, cách xa nàng ta mới đúng, làm sao có thể chủ động cùng nàng ta chào hỏi đây? Chẳng lẽ Tĩnh vương gia còn chưa biết được tin tức Vân Khê ở bên ngoài sinh hạ dã chủng sao?

      “Vương gia, ngài có từng nghe tin đồn bên ngoài ? Sáu năm trước Đại tiểu thư Vân gia có con cùng dã nam nhân, sáu năm này nghe vẫn núp ở chùa Đông Lăng quốc nuôi dã chủng, nữ nhân như vậy quả thực làm xấu mặt nữ nhân chúng ta, ngài ngàn vạn lần chớ bị bề ngoài của nàng ta mê hoặc.”

      “Đúng vậy, ta nghe Nhị tiểu thư Vân gia chính miệng , sáu năm trước Vân gia vì giấu diếm chuyện này, đem những người biết chuyện này toàn bộ đuổi ra khỏi phủ tướng quân, còn bắt những người ở phủ tướng quân giữ bí mật, ai cũng thể đem việc này lan truyền ra ngoài.”

      “Nghe lần này dã chủng kia cũng theo Vân Khê trở về, Nếu Vương gia tin, cũng có thể ngay mặt chất vấn nàng, xem nàng có mặt mũi tiếp tục dối . . . . . .”

      Nam Cung Dực cụp mắt lại, đáy mắt xẹt qua vẻ chán ghét, ngày thường cảm thấy những nữ nhân này lắm mồm, rất là om sòm, hôm nay nghe các nàng Vân Khê như thế, chẳng những có khoái cảm (cảm giác vui vẻ), ngược lại còn nổi lên tức giận.

      Nữ nhân kia mặc dù đáng hận, nhưng lời của nàng đôi với việc làm, hơn nữa chủ động trêu chọc người khác, cũng ở sau lưng xấu người khác. giống như chỉ có người khác trêu chọc nàng trước, nàng mới ra tay phản kích, mà chính vì chọc phải nàng, mới bị nàng nhục nhã.

      “Bản vương biết chuyện này, sợ rằng ít hơn người khác, cần các ngươi ở chỗ này nhắc nhở bản vương!” cố ý nặng thêm hai chữ “Nhắc nhở”, để cho chúng nữ tử có loại cảm giác sởn gai ốc.

      Các nàng Vương gia vì sao tức giận, chỉ cho là bị phản bội, cho nên tức giận Vân Khê. Nghĩ đến điều này, chúng nữ tử đều nhìn có chút hả hê, hừ, Vân Khê, ngươi cho rằng ngươi còn có thể tiếp tục giấu diếm nữa ? tại Vương gia biết chân tướng rồi, xem ngươi còn có thể thuận lợi gả vào Vương Phủ ! dám chọc giận Tĩnh vương gia nữa, nên mọi người rối rít vào Quỳnh Hoa Lâu.

      Ánh mắt sâu sắc của Nam Cung Dực xoay chuyển, nhìn về phía màn xe, chỉ cách bức rèm, nhưng tim của lại dâng lên cảm giác quái dị. Nàng rút cuộc làm sao thế? Bị nhục mạ như vậy, nhưng nàng chút phản ứng cũng có, đây là người gây chuyện mà xế chiều thấy, thủ đoạn tàn nhẫn Vân Khê sao?

      Từ tò mò, tiến lên bước, lướt qua vai quản gia, chủ động vén rèm lên.

      Ánh trăng như nước, trút xuống chung quanh xe ngựa, xen lẫn ánh sáng nhu hòa của ngọn đèn dầu, chiếu sáng mờ mờ bên trong xe ngựa. đôi mẫu tử ôm sát nhau tựa vào vách xe ngựa, ngủ say.

      Trong khoảnh khắc đó, trời đất yên lặng, thời gian như dừng lại.

      Phảng phất như có loại ma lực, hấp dẫn ánh nhìn, thể dời tầm mắt ra.

      Ánh trăng ôn nhu vỗ về lên người nữ tử ngủ yên, nàng nhàng vểnh môi, như trẻ con mới sinh ra an tĩnh và tốt lành, nơi nào còn thấy sát khí bén nhọn vào ban ngày? Mà đứa bé tựa vào trong ngực nàng, cũng giống nhau như đúc vểnh lên cái miệng nhắn, thỉnh thoảng nhăn mặt lại, hết sức đáng .

      màn này ấm ấp an tĩnh như vậy, khiến đành lòng quấy nhiễu.

      Khó trách nàng có bất kỳ phản ứng nào với những lời nhục mạ bên ngoài, khó trách nàng có thể dễ dàng tha thứ người khác cố ý nhục nhã mình, ra là….nhớ đến bi thảm của bốn người La Ý Cương, khỏi thầm may mắn thay mấy nữ nhân biết điều kia, các nàng nhất định biết chính mình mới may mắn tránh được kiếp.

      Nụ cười nhợt nhạt tự chủ nở ra, chợt giật mình phát giác, liền vội vàng thu hồi nụ cười nên có kia, trong lòng khỏi có chút ảo não.

      Con thú màu trắng co rúc nằm ở trong ngực đứa bé, tựa hồ nhận ra khác thường, ánh mắt lóe sáng phút chốc mở ra, nhìn thẳng về phía Nam Cung Dực, tính công kích.

      “Ừm?” Nhận thấy được khác thường của Tiểu Bạch, Vân Tiểu Mặc tỉnh lại đầu tiên, chống lại ánh mắt quái dị của Nam Cung Dực, cau cái mũi , đưa tay kéo ống tay áo của mẫu thân.

      “Mẫu thân, có người tìm!”

      “Người nào a? Quấy rầy giấc mộng của người khác!” Vân Khê mơ hồ mở mắt ra, thuận tay lau nước miếng bên khóe miệng, đột nhiên bắt gặp ánh mắt Nam Cung Dực, nàng nhíu mày, “Vương gia? Có việc gì thế?”

      Nam Cung Dực yên lặng đánh giá nàng hồi lâu, cái gì cũng , thả rèm xuống liền rời , ném cho nàng bóng lưng cực kỳ lãnh khốc.

      Phía sau truyền đến tiếng nguyền rủa của Vân Khê: “Kỳ quái!”

      Dưới chân hơi ngưng lại, Nam Cung Dực bực mình nguyền rủa, mới vừa rồi trong nháy mắt đó, thế nhưng cảm thấy nữ nhân này rất tốt đẹp, là trúng tà rồi. Nghĩ tới đây, tăng nhanh cước bộ, tiếp tục vào Quỳnh Hoa Lâu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :