1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiên tài nhi tử và mẫu thân phúc hắc - Bắc Đằng(7Q+PN17/7Q+23PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 05: Dùng Ánh Mắt Giết Chết NgươiPhòng khách.
      Đông Phương Vân Tường nghỉ ngơi được lúc, khí sắc mới hơi trở lại bình thường. Uống xong chén thuốc đắng, liền ngẩng đầu lên, rồi hướng về phía Vân Tiểu Mặc ngồi khoanh chân đầu giường, mắt phượng đen như mực tỏa ra nét thanh nhàn, bờ môi nhợt nhạt lên nụ cười , ngay chính bản thân cũng phát giác ra, cơ hồ số nụ cười trong vòng mấy năm qua đều được sử dụng hết trong hôm nay.

      Bé nâng lên đôi gò má, bộ dạng giống như tiểu đại nhân, thở dài hết tiếng này đến tiếng khác.

      Tâm tình Công tử vui vẻ, làm trong lòng Vinh Bá rất vui mừng, nên khi nhìn Vân Tiểu Mặc đáy mắt có nhiều thêm mấy phần sủng nịch.

      “Tiểu Mặc, tốt đẹp, con lại thở dài cái gì đó?”

      có gì, chẳng qua cảm thấy Tường thúc thúc là người tốt như vậy, nhưng lại bệnh nặng, là làm cho người ta thương cảm.” Bé lại thở dài lần nữa.

      Nghe giọng già dặn từ bé xuất ra, Vinh bá có chút dở khóc dở cười.

      Đông Phương Vân Tường im lặng nở nụ cười, đáy mắt như Bích Hồ, sóng gợn lăn tăn, thâm thúy sâu u.

      “Tiểu Mặc, phụ thân con đâu?” tò mò, người phụ nữ như thế ai có thể giữ lại được.

      Vân Tiểu Mặc lắc đầu, bĩu môi : “Con có phụ thân, ngay cả mẫu thân cũng biết phụ thân rốt cuộc là người nào.”

      “Làm sao có thể như vậy chứ?” Đông Phương Vân Tường kinh ngạc, đồng thời đáy lòng lại xuất từng tia vui mừng.

      “Con nào biết a? Dù sao mẫu thân , phụ thân là người có lỗi, ở người nàng truyền giống xong, rồi phủi phủi mông chạy lấy người. Nếu như bị nàng bắt được, trước tiên cho mười bạt tai!”

      Vinh bá suýt nữa té ngã, quả nhiên chỉ có thể là giọng điệu chuyện của nữ nhân đó, sống lâu như vậy, cũng chưa thấy qua ai miệng lưỡi độc địa tim phổi như nữ nhân này.

      “Mẹ con làm sao có thể dạy dỗ con như vậy? Đây phải là dạy hư đứa hay sao?”

      lo lắng thay Vân Tiểu Mặc, theo người mẹ như vậy, học được tính tình gì đây?

      “Tiểu Mặc, con, con nhìn chằm chằm vào ta làm gì?”

      Ánh mắt của Vân Tiểu Mặc sáng quắc bình tĩnh nhìn Vinh bá, hề chớp rồi hừ hừ : “Ngươi xấu mẫu thân của ta, ta muốn dùng ánh mắt giết chết ngươi!”

      Đông Phương Vân Tường cúi đầu nở nụ cười, hài tử thú vị vừa đáng lại biết che chở mẫu thân!

      “Khụ khụ, khụ khụ. . . . . .” hơi cười, lại nặng nề ho lên.

      “Tường thúc thúc, thúc sao chứ? Làm sao lại ho lợi hại như thế?” Vân Tiểu Mặc lo lắng nhíu lại đôi chân mày , bàn tay bé đặt lên trước ngực của vỗ về từng chút , bé nhớ được trước kia lúc mình ngã bệnh, mẫu thân chính là làm như vậy.

      có chuyện gì, thúc thúc thành thói quen.” Tuy bàn tay bé, nhắn mềm yếu vô lực, nhưng vô cùng ấm áp, như dòng nước ấm từng chút rót vào nội tâm, như ánh nắng hòa tan băng tuyết mùa đông chiếu khắp tâm hồn của . Đông Phương Vân Tường lẳng lặng nhìn Vân Tiểu Mặc, cảm thấy trời cao ban ân cho , làm cho lúc còn sống có thể hưởng thụ được tia ấm áp.

      Vinh bá cảm động ở bên len lén lau nước mắt, đứa này nếu là hài tử ruột thịt của công tử nhà mình tốt biết bao, chỉ tiếc công tử bởi vì thân bệnh tật dây dưa, sợ liên lụy người vô tội, cho nên quả quyết cự tuyệt bất kỳ hôn nào, đến nay vẫn thân mình.

      Hai chân mày của Vân Tiểu Mặc càng nhăn càng chặt, nhìn bộ dáng Đông Phương Vân Tường dường như muốn đem cả tim phổi ho ra ngoài, trái tim của bé cũng nhanh níu chặt. Trong đầu linh quang chợt lóe, bé bỗng nghĩ tới điều gì đó, rồi cực kì hưng phấn mà hét lớn: “Con cầu xin mẫu thân cho thúc thúc mấy viên đan dược, mẫu thân luyện đan dược rất lợi hại, nhất định có thể trị lành bệnh của thúc thúc.”

      “Tiểu Mặc. . . . . .” đợi Đông Phương Vân Tường ngăn cản, bóng dáng nho sớm chạy trốn vô ảnh vô tung, Đông Phương Vân Tường bất đắc dĩ lắc đầu, bệnh của ngay cả ngự y trong cung cũng thúc thủ vô sách, nàng chỉ là nữ tử há lại có năng lực khởi tử hồi sinh sao? khẽ cười tự giễu bản thân, cũng đem chuyện này để ở trong lòng, chỉ cho là câu ấu trĩ của trẻ con.

      Lối xuống dưới chân núi là con đường hẹp quanh co.

      Ánh trăng cao chót vót, xuyên qua chi chít cành lá chiếu xuống dãy ánh sáng trong xanh.

      Bên trong đường , có nam nữ lần lượt bước , nữ tử nhàn nhạ dạo chơi, tuốt ở đàng trước, nam tử nhìn chung quanh, rồi đuổi theo ở phía sau.

      “Uy, ta , ngươi rốt cuộc muốn tới nơi nào ngắm trăng? Ngắm trăng phải đến chỗ cao sao? Tại sao ngươi mực hướng dưới chân núi mà thế?” Long Thiên Thần hai tay ôm kiếm, theo phía sau Vân Khê quá ba bước, nhìn nàng vẫn hướng dưới chân núi mà , ngay cả đầu cũng quay lại, nên khỏi sinh lòng nghi ngờ.

      “Tất cả mọi người đều lên đỉnh núi nhìn trăng sáng, vậy còn có cái gì mới mẻ thú vị? Làm sao, ngươi sợ ta bán ngươi à?” Vân Khê ở phía trước đứng lại, trả cho ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ.

      Long Thiên Thần bị nàng đả kích, vội vàng ưỡn ngực : “Nực cười! Ta sợ cái gì?”

      “Vậy ngươi còn nhảm nhiều như thế để làm gì?” Vân Khê lần nữa ném cho ánh mắt xem thường, Long Thiên Thần tức đến giậm chân. Long Thiên Thần đường đường thế hệ đại hiệp, tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, chỉ cần vẫy tay cái, liền ít nữ tử tranh nhau ngã vào lòng ? Còn nàng cứ chế giễu, khiến cho khó lòng thả lỏng tâm tư để ngắm trăng, lại liên tục gặp ánh mắt khinh bỉ của nàng, có thể nhẫn nại nhưng thể nhẫn nhục, chú có thể nhịn nhưng thím !

      Đáy lòng sôi trào nửa ngày, muốn phát tác đằng trước lại truyền đến tiếng du dương của Vân Khê.

      “Đến!”

      “Nơi này? Ngươi xác định?” Long Thiên Thần ngẩng đầu lên nhìn trời, chỉ thấy ngôi sao bầu trời bị cành lá của cây đại thụ che đến còn nhìn thấy ràng nữa, nhìn hồi lâu, cũng chỉ có thể nhìn thấy góc của ánh trăng, chẳng lẽ mỹ cảm mà nàng theo đuổi chính là loại mông lung như vậy sao?

      Khi quay đầu lại, muốn tìm nàng lại thấy nàng dọc theo đường cũ mà trở về, bỏ lại mình còn đứng ngốc nguyên tại chỗ nghiên cứu vẻ đẹp mông lung của ánh trăng.

      “Ngươi, sao ngươi lại ? phải là ngươi hẹn ta cùng nhau ngắm trăng đấy sao?” có chút tức giận.

      Vân Khê đứng lại: “ sai a! Là ta hẹn ngươi.”

      Long Thiên Thần đề cao thanh : “Vậy sao ngươi bỏ mình?”

      Vân Khê nháy mắt mấy cái, bình tĩnh trả lời: “Ta chỉ hẹn ngươi ngắm trăng, cũng muốn cùng ngươi ngắm trăng a?” Là tại năng lực lý giải của bản thân ngươi có vấn đề !

      Long Thiên Thần hóa đá tại chỗ. Đây là chuyện gì a? Đại tỷ, hơn nửa đêm ngươi đến tìm bản đại hiệp, phải vì thu xong tiền thuê nhà, rồi tiện thể trêu chọc ta hồi đó chứ?

      càng nghĩ càng giận, càng thêm phẫn hận mình thế nhưng lại trúng bẫy của nàng.

      Bỗng nhiên, phía dưới núi truyền đến trận tiếng bước chân lác đác, Long Thiên Thần tức khắc giấu hơi thở, ngưng thần yên lặng lắng nghe.

      “Ai? Loại người trộm cắp, lăn ra đây cho bản đại hiệp!”

      Mấy người kia nấp trong bóng đêm, nghĩ tới còn chưa lên tới núi, bị người ta phát . Ánh mắt trao đổi nhau phen, rồi người cầm đầu ra lệnh: “Giết!”

      Vân Khê nghe tiếng đánh nhau ở phía sau càng ngày càng kịch liệt, khóe môi nhợt nhạt nhếch lên, nếu Long Thiên Thần bắt gặp vẻ mặt nàng giờ phút này, nhất định cảm thấy đó là nụ cười vạn phần tà ác. Nàng cũng quay đầu lại, mà thẳng về núi .

      Có đôi khi bản tính tò mò thích xem cuộc vui, cũng phải trả giá đại giới, nếu quả là tổn thất lớn a!

      Long Thiên Thần bên đối phó mấy tên hắc y nhân, bên hướng ánh mắt nhìn về phía Vân Khê, nữ nhân kia chút động lòng liền rời , giống như hoàn toàn nghe thấy bên này phát sinh chuyện gì, trong lòng càng nghĩ càng giận, đây ràng là nàng lấy ra làm bia đỡ đạn mà. Nghĩ tới đây, đem thân đầy oán khí phát tiết lên toàn bộ đám hắc y nhân, từng lớp từng lớp huyền khí màu tím vây chung quanh ngày càng khuếch tán ra bên ngoài, bắn vào người mấy hắc y nhân, đám người ngã ngựa đổ.

      là cao thủ Tử Huyền! Chúng ta nên cùng dây dưa, tìm Vân Khê, người Nhị tiểu thư trả tiền mướn chúng ta giết là Vân Khê!”Người cầm đầu nhóm hắc y nhân hô to tiếng, những kẻ hắc y nhân khác cũng thoát ra khỏi vòng chiến đấu sinh tử, theo thủ lĩnh hướng lên núi chạy .

      Long Thiên Thần nhướng đôi lông mày tuấn, nguyên lai là tới tìm nữ nhân kia trả thù, tuy là nàng ấy đáng giận, nhưng cũng thể thấy chết mà cứu a. Ai bảo thế hệ đại hiệp phong độ nhã nhặn đây? Mặc kệ, trước tiên thu thập bọn trộm cắp này rồi sau.(TT: Thiên Thần dễ thương ^.^)

      “Đừng mơ chạy thoát!” hét lên tiếng phẫn nộ, đề khí tung người, rồi đuổi theo đám hắc y nhân.
      tart_trungNữ Lâm thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      06. Cảm giác có phụ thân

      “Ra đây!”
      Vân Khê vừa đặt chân trở lại phòng nghỉ ngơi, cửa phòng bị nam nhân bạo lực đạp bung ra…… Nàng thở dài tiếc hận, sớm biết đám người này đánh nhau tao nhã như vậy, nàng trực tiếp phái sơn tặc đối phó cho xong. Dưới tình huống bình thường, nàng muốn chính mình động thủ.
      “Cha mẹ ngươi có dạy ngươi, thể tùy tiện vào phòng của nữ tử sao? Ngươi tùy tùy tiện tiện xông vào như vậy, vạn nhất thấy cái nên thấy, ngươi có thể chịu trách nhiệm sao?”
      “Ngươi hao tổn tâm cơ lừa ta xuống núi, mục đích chính là muốn ta thay ngươi đánh nhau sao? Những người đó ràng là tới tìm ngươi trả thù, ngươi lại kéo ta xuống nước, ngươi quá ghê tởm !”
      Long Thiên Thần rất tức giận, hơn nữa lại nhìn vẻ mặt vân đạm phong khinh của nàng, bộ dáng như việc gì cũng đều liên quan đến mình, càng thêm tức giận. Đùa bỡn rất vui vẻ sao? Nếu chọc nóng nảy, …… được, càng muốn ở lại, nhìn xem ngày nào đó nàng ấy gặp khó khăn trong tay mình, ha ha…!
      Vân Khê đứng lên, chen vai qua, từ đầu đến cuối hoàn toàn đem lời của để trong lòng.
      “Người đâu?”
      “Ở, cánh cửa, chỗ ra vào!” Long Thiên Thần nghiến răng nghiến lợi.
      Cảm thấy quanh thân phóng ra lửa giận, Vân Khê dừng chân, đứng cách bước, bỗng nhiên nàng xoay đầu nhìn lại, nở nụ cười xinh đẹp với . Chỉ thoáng, cả căn phòng như bừng sáng, hương mai lan tỏa.
      Long Thiên Thần ngây ngẩn trận, bị lạc trong nụ cười khuynh thành của nàng.
      “Ai bảo ngươi là Long đại hiệp đời phong độ nhã nhặn đây?” Vân Khê cúi đầu ghé vào tai thầm câu khôi hài.
      Long Thiên Thần hoàn hồn, hướng về phía nàng hừ lạnh tiếng, ngửa đầu lên nhìn trời.
      Hừ, mỹ nhân kế, đối với bản đại hiệp vô dụng!
      Bạch y đẹp hơn tuyết theo gió lắc , hai tay ôm kiếm trước ngực, dung nhan tuấn mỹ bị chọc tức được ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên tầng quang hoa (ánh sáng rực rỡ), gò má phình lên, bộ dáng kia cùng Tiểu Mặc của nàng tương tự như thế. Trong nháy mắt, nàng cơ hồ cho rằng chính là cha ruột của Tiểu Mặc, bởi vì ánh mắt của họ có bảy tám phần giống nhau.
      là đáng !
      Nàng nhịn được liền nhón mũi chân, tiến tới bên cạnh gương mặt , nhàng hôn lên.
      Long Thiên Thần toàn thân chấn động, khuôn mặt ửng lên màu đỏ.
      Đây là tình huống gì đây? Nàng, nàng vừa mới hôn trộm ?
      Ghê tởm, nụ hôn đầu mà bản đại hiệp giữ gìn hai mươi năm a a a……
      Nữ nhân này đúng là…… Vô sỉ, vô sỉ đến cực điểm! Nhưng mà, cánh môi mềm mại của nàng dán lên mặt , xúc cảm tê tê dại dại kia, tạo nên trận như điện giật, đánh thẳng vào nơi mềm mại nhất ở đáy lòng của , cảm giác này…… cũng tồi!
      “Khụ, bọn họ, bọn họ là do Vân gia Nhị tiểu thư phái tới ám sát ngươi.” theo nàng tới cửa, đáy lòng Long Thiên Thần nổi lên trận được tự nhiên, tâm trạng ngừng giao chiến, gương mặt tuấn tú nóng bỏng đến lợi hại.
      “Nhị tiểu thư?” mặt Vân Khê đều là mê mang.
      Long Thiên Thần tặng cho nàng cái liếc xéo đầy xem thường: “Ngươi đừng với ta, ngươi biết Nhị tiểu thư là ai?”
      “Ta dĩ nhiên biết, nàng là muội muội của ta.” Vân Khê sờ sờ cằm, vẻ mặt mê mang như cũ.
      Long Thiên Thần mang vẻ mặt tin: “Vậy ngươi còn lộ cái biểu tình này?”
      Vân Khê lông mày cau lên, từ từ : “Ta chỉ là nghĩ, ta cùng nàng nước giếng phạm nước sông, tại sao nàng lại muốn lấy mạng của ta?”
      “Các ngươi biết nguyên nhân ?” Nàng hướng về nhóm hắc y nhân bị ném ngổn ngang ngoài cửa, quăng tới ánh mắt rất có uy nghiêm.
      Hắc y nhân mãnh liệt lắc đầu: “Đại tiểu thư, chúng ta chẳng qua là nghe lệnh làm việc, ngài cho chúng ta con đường sống .” Bọn họ bị Long Thiên Thần làm sợ, sớm biết bên cạnh người bị hại có vị cao thủ võ công cao cường như vậy, bọn họ nhận vụ làm ăn này.
      “Các ngươi lấy của nàng bao nhiêu bạc?” Vân Khê hỏi.
      “Tổng cộng trăm lượng.” Hắc y nhân thành trả lời, hai tay còn đem ngân phiếu dâng lên, bởi vì cái gọi là thẳng thắn được khoan hồng kháng cự bị nghiêm trị, cho nên chủ động nộp tiền nhận, tranh thủ để được xử lý khoan dung.
      “Cái gì?!” Vân Khê kinh hô lên.
      Thủ lĩnh hắc y nhân khẽ run run chăm chú nhìn nàng, sau lưng toát ra tầng mồ hôi lạnh, cho dù là ai nữa, khi biết muội muội ruột thịt mướn người giết mình, cũng đều cũng phản ứng như vậy ?
      Long Thiên Thần cũng cực kỳ đồng tình nhìn nàng, quả nhiên là nhân phẩm kém, nàng ta làm người quá thất bại rồi, cho nên mới phải bị báo ứnglần này.
      Hai người chìm đắm trong suy đoán của bản thân, vì thế mà câu tiếp theo của Vân Khê, lại làm cho hai người cơ hồ ngã quỵ mặt đất.
      quá đáng! Mạng của ta chẳng lẽ chỉ trị giá có trăm lượng?” Vân Khê tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng!
      Nàng tức giận túm lấy ngân phiếu trong tay thủ lĩnh đám hắc y nhân, trở tay ném lại cho đồng tiền, híp mắt lạnh lùng : “Ta tại cho ngươi đồng tiền, ngươi giết Nhị tiểu thư cho ta! Mạng của nàng phải ti tiện hơn nhiều so với ta!”
      “Hừ, mạng của ta thế nhưng chỉ đáng giá trăm lượng, quá mức, quả thực muốn chết!” “Rầm” tiếng vang lên, thân ảnh của nàng bị cửa phòng ngăn lại ở bên trong.
      Mọi người ở ngoài cửa đều hoàn toàn hóa đá, ra chỉ vì trăm lượng muốn mua mệnh của nàng mà làm nàng phát hỏa lớn đến như vậy, đời này cũng chỉ có vị thần nhân này thôi a!
      “Đại hiệp……” Thủ lĩnh nhóm hắc y nhân bộ dạng đáng thương nhìn Long Thiên Thần, đem hy vọng sống sót toàn bộ ký thác vào người .
      Long Thiên Thần tâm tình rét lạnh liếc cái, rồi quát lớn: “Tất cả đều cút cho ta!”
      Bên trong phòng, thân thể Vân Khê tựa ở phía sau cửa, đáy mắt xẹt qua tia sáng nguy hiểm. nghĩ tới mẹ con nàng còn chưa có tiến vào biên cảnh Nam Hi quốc liền gặp phải ám sát, lần trở về Vân gia này đến tột cùng là phúc hay họa, khó có thể biết trước. Nhưng nàng có thể khẳng định rằng, có người ở Vân gia hy vọng nàng trở về, thậm chí tiếc muốn lấy tánh mạng của nàng.
      Nàng rời Vân gia sáu năm, xác thực mà ban đầu là do để Vân Khê tránh khỏi bị hiềm nghi khi sinh con, mới rời Vân gia sáu năm. Trong sáu năm này, nàng cơ hồ là có bất kỳ liên lạc nào với Vân gia, nếu phải sắp tới là sinh nhật thứ bảy mươi của Vân lão gia tử, họ cố ý gọi nàng trở về tham gia thọ yến, có lẽ nàng cũng cùng người của Vân gia có bất kỳ quan hệ nào.
      Muội muội của nàng, Nhị tiểu thư Vân gia Vân Mạnh Dao, đến tột cùng vì sao lại căm thù nàng như thế, đến nỗi phải lấy tánh mạng của nàng? Vô luận là nguyên nhân gì, khoản nợ này nàng nhớ kỹ, thiếu nợ, luôn phải trả!
      Trong mơ màng tỉnh lại, phát nhi tử quỳ gối ngồi ở đầu giường, biết bé suy nghĩ cái gì, mà hai chân mày nhăn lại thành đoàn. Tiểu Bạch liền vùi ở trong ngực của bé, mở to đôi mắt mê mang, vẻ mặt cùng chủ nhân của nó khác bao nhiêu.
      “Tiểu tử thúi, thế nào còn chưa ngủ? Hơn nửa đêm giả bộ dạng u buồn cái gì?” Nhi tử cả đêm đều ở chung chỗ cùng nhóm người quỷ đoản mệnh, ngay cả nàng làm mẫu thân đều có chút ghen tị, bất quá nàng cũng nhìn ra được nhóm người quỷ đoản mệnh kia có ác ý, cho nên mới yên tâm để cho nhi tử ở cùng chỗ với bọn họ.
      Vân Tiểu Mặc nâng gò má, ánh mắt nghiêm túc chớp động: “Mẫu thân, người có biện pháp nào trị lành bệnh cho Tường thúc thúc hay ? Tiểu Mặc rất thích thúc ấy.”
      Vân Khê mày nhíu chặt lại, cả người liền thanh tỉnh, nàng tung mình ngồi dậy: “Tiểu Mặc tiểu bằng hữu, chúng ta có nên trò chuyện lát ? Cái vấn đề này là hết sức nghiêm trọng!”
      “Con là bé trai, muốn thích cũng chỉ có thể thích tiểu muội muội xinh đẹp, Đại tỷ tỷ, đại thẩm cũng có thể miễn cưỡng tiếp nhận, nhưng chính là thể thích cái quỷ đoản mệnh chỉ có nửa năm tánh mạng đó.”
      Vân Tiểu Mặc cong cong môi: “Mẫu thân, người đừng nhăng cuội. Tiểu Mặc thích thúc ấy, là bởi vì thúc ấy tạo cho con cảm giác có phụ thân, làm cho con cảm thấy rất ấm áp, rất an tâm.”
      tart_trungNữ Lâm thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 07: Mẫu Thân Còn Chưa Có Bạn Trai Editor: Hân Nghiên
      Trong lòng Vân Khê khẽ nhúc nhích, nổi lên tầng tầng rung động, nàng vẫn nghĩ rằng chỉ cần cho bé toàn bộ tình thương của mẫu thân, là bé có thể trưởng thành khỏe mạnh và vui vẻ, nhưng nàng lại biết hài tử cũng cần tình thương của phụ thân . . . . . .

      “Tiểu Mặc đáng thương!” Vân Khê vuốt vuốt đầu của bé, thở dài , “Tình cảm con người là yếu ớt nhất, thúc ấy mang bệnh nan y người, rất khó chữa khỏi. Con bây giờ đặt quá nhiều cảm tình vào thúc ấy, lúc nào đó khi rời , con cảm thấy bi thương, mẹ chẳng qua hy vọng con phải nếm trải cảm giác đau khổ của sinh ly tử biệt.”

      Con còn quá , nàng rất sợ khi nó đặt nhiều tình cảm vào người, vào thời điểm người ấy mất , bị nhiều thống khổ. Nàng thà rằng nótrở nên lạnh lùng, vô tình, cũng nguyện ý để cho nó nếm thử cảm giác đau như cắt từng miếng thịt, ray rứt nhức nhối tận tâm can.

      “Vậy mẫu thân cứu thúc ấy , làm cho thúc ấy chết, phải tốt lắm sao? Mẫu thân, người phải luyện được rất nhiều đan dược sao? Ở trong đó có loại đan dược có thể trị lành bệnh của Tường thúc thúc hay ?” Con ngươi bé lóe sáng tràn ngập chấp nhất cùng kiên trì.

      chấp nhất cùng kiên trì này, dao động đến tâm tư của Vân Khê .

      Đứa này rất giống nàng, khi nhận thức chuyện nào đó, nhận thức đến chết, kiên trì đến cùng.

      Vân Khê thở dài lần nữa, đáy lòng khỏi sôi trào nổi lên ghen tuông. Lúc trước trong lòng nhi tử chỉ chứa người là nàng, nhưng bây giờ lại có người khác hiểu sao xông vào nội tâm nho đó, làm cho mẫu thân như nàng có chút ghen tỵ với Đông Phương Vân Tường, nàng cũng biết đến tột cùng làm ma pháp gì, tại sao mới quen biết ngắn ngủi tới thời gian ngày, chinh phục được trái tim của nhi tử?

      “Con thích thúc ấy như vậy?”

      “Vâng.”

      “Được rồi, mẹ cố hết sức vậy.”

      Đích thực là nàng đủ chắc chắn, nhưng vẫn đành lòng làm cho nhi tử thất vọng. Tàn Hoa bí lục kia quả thực là có ít đan dược khởi tử hồi sinh chỉ tồn tại trong truyền thuyết, nhưng mà muốn gom đủ các dược liệu còn khó hơn lên trời, thậm chí nàng hoài nghi có số dược liệu ở bên trong đến tột cùng là có tồn tại trong cái thế giới này hay ?

      Vân Tiểu Mặc chiếm được đáp ứng của nàng, khuôn mặt nhắn nhất thời nở rộ ra tia sáng kỳ dị hiếm thấy được, còn vỗ bàn tay : “Cám ơn mẫu thân, con biết mẫu thân đối với Tiểu Mặc là tốt nhất!”

      Liếc bé ánh mắt xem thường xong, Vân Khê lần nữa vô lực ngã về giường.

      “Ít giả bộ ! Lòng của con cũng bị cái quỷ đoản mệnh kia kéo rồi, mẫu thân thương tâm muốn chết, ô ô. . . . . .” Người nào đó bắt đầu già rồi mà nên nết, ôm gối làm nũng, thuận tay đem Tiểu Bạch bắt vào trong tay hung hăng chà đạp.

      Tiểu Mặc Mặc, cứu mạng a!

      Tiểu Bạch kêu cách đáng thương, dưới đáy lòng than thở tại sao mỗi lần bị chà đạp luôn là nó.

      Vân Tiểu Mặc nhún vai, thở dài, lộ ra vẻ mặt thể làm gì, mỗi lần mẫu thân làm nũng trong lòng bé, bé liền hoàn toàn có biện pháp nào. Ai, mẫu thân, người chừng mới có thể lớn lên a?

      “Tiểu Mặc nhất là mẫu thân! Tiểu Mặc cho mẫu thân dựa vai, kể chuyện xưa dỗ mẫu thân ngủ có được hay ? Ngày xửa ngày xưa, trong núi có tòa miếu, trong miếu có lão hòa thượng. . . . . .”

      muốn nghe cái này! Trẻ con quá!”

      “Vậy con kể chuyện Võ Tòng giết hổ, kể rằng. . . . . .”

      nghe, nghe! Ta muốn nghe cổ tích bé lọ lem.”

      “Ách, được rồi! Ngày xửa ngày xưa có bé lọ lem. . . . . .”(NB: o_0 OMG~!)

      Tiểu Bạch giãy giụa cái đùi, vất vả mới thoát khỏi ma trảo, nó ngồi chồm hổm ở vị trí cách khá xa nữ ma đầu. Nhìn mỗ nữ híp mắt vừa hưởng thụ phục vụ đặt biệt, vừa vui thích nghe chuyện xưa, Tiểu Bạch khinh bỉ trợn mắt nhìn thẳng.

      Làm ơn cổ tích bé lọ lem nghe mấy trăm lần rồi, còn có nghe chán? ấu trĩ !

      Tiểu Mặc Mặc, người ta muốn nghe chuyện Võ Tòng giết hổ nữa!

      đường núi thông qua biên cảnh Nam Hi quốc.

      hàng dài đội ngũ chia làm hai nhóm trước sau, phía trước là nhóm người quần áo tương đối hỗn độn, mặc gì cũng có, chẳng hạn khoác áo bằng tấm da gấu lớn, còn có loại mặc như áo ba lỗ, mốt hơn chút là trực tiếp choàng miếng da hổ che bộ phận quan trọng là xong, so với nhóm phía sau mặc quần áo kỵ binh,đội ngũ thống nhất, những người này quả là đoàn xiếc thú .

      đầu đội ngũ, là con tuấn mã thuần trắng, lưng nó có đôi nam nữ. Nam bạch y trắng hơn tuyết, phong tư yểu điệu, tiêu sái lỗi lạc, nữ có dung mạo xuất trần, vóc dáng xinh xắn, tuyệt sắc vô song. Xa xa nhìn lại, giống như là bức tranh tuyệt mỹ, hùng mỹ nhân, đôi tiên đồng ngọc nữ!

      Ấy vậy mà lại phải như thế, khổ sở trong đó cũng chỉ có chính bản thân Long Thiên Thần mới biết được.

      “Ngừng! Ngươi còn chịu yên? Có thể đừng động nữa hay ?” thanh của Long Thiên Thần trầm thấp cách đè nén, tốt xấu gì cũng là nam nhân, huyết khí phương cương, làm sao chịu được nữ nhân ở trong ngực của mình ngừng cọ xát đây?

      Mùi thơm mê người cơ thể nàng, thỉnh thoảng truyền vào trong mũi của , đối với là loại khảo nghiệm lớn rồi. Vậy mà nàng còn thường thường vặn vẹo thân thể, thay đổi tư thế ngồi, thỉnh thoảng còn cẩn thận cọ đến chỗ mẫn cảm của , làm hại gần như muốn thú huyết sôi trào.

      “Ngươi cho là, ta muốn thế sao? Nếu như ta cưỡi ngựa được, còn dùng đến ngươi à?” Cỡi ngựa đích thực nàng biết, bằng cũng mướn xe ngựa, thuê phu xe đưa hai mẹ con trở về Vân gia, đáng tiếc lúc trước ở Hắc Phong trại bị đám sơn tặc náo loạn phen, phu xe vội vàng giục xe ngựa chạy mất.

      Bộ ngực Long Thiên Thần kịch liệt phập phồng, hoài nghi kiếp trước có phải mắc nợ nàng hay , mà kiếp này nàng chuyên đem tới bực bội cho .

      ngờ ta cũng chỉ có chút tác dụng như vậy? Vậy sao ngươi cùng ngồi xe ngựa với quỷ đoản mệnh kia?”

      “Nam nữ thụ thụ bất thân!”Lại ném cho vẻ mặt”Ngươi ngu ngốc a?”, Vân Khê tiếp tục với bộ dạng đương nhiên “Hơn nữa, ta cùng quen biết, sao lại biết xấu hổ ngồi xe ngựa của đây? Đạo lý này ngươi cũng hiểu à?”

      “Nam nữ thụ thụ bất thân?” chê cười, đây là câu buồn cười nhất mà từng nghe qua, hai mắt lưu chuyển, liếc qua lại ở giữa hai người, lúc này cơ hồ còn tý khoảng cách nào, nhíu mày , “Vậy ngươi và ta lại là chuyện gì xảy ra?”

      Vân Khê mê mang ngẩng đầu lên, hồi lâu, mới lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ : “A, ta quên mất, ngươi cũng là nam nhân.”

      Long Thiên Thần hoàn toàn bị đả kích rồi, giống như bị sấm sét đánh vào người.

      tại nàng mới cảm giác được sao?

      Chẳng lẽ ở trong mắt của nàng, cùng hai chữ nam nhân liên quan với nhau tý nào sao?

      Càng tức giận hơn, là ở phía sau, nàng còn quăngthêm câu: “Bất quá sao cả, ta tận lực quên này .”

      Chẳng lẽ ngươi xem ta còn chưa đủ sao? Long Thiên Thần mở ra đôi môi hơi run run, nhưng chữ cũng ra, đều do bị nàng chọc tức đến nghẹn.

      Đội ngũ ở đằng sau, màn xe ngựa được nhấc lên góc, tầm mắt của Đông Phương Vân Tường cứ giằng co ở hai bóng lưng tuấn mã màu trắng đầu hàng ngũ kia, nhìn đến xuất thần lâu. Hai người bọn họ rất xứng đôi, tựa như đôi thần tiên quyến lữ. Long Thiên Thần tính tình sảng lảng, tiêu sái kềm chế được, giống như chim ưng tự do bay lượn phía chân trời. Mà mình sao? giống như chú chim bị nhốt ở lồng son, thoi thóp, giãy giụa như người sắp chết. . . . . .

      Lông mi nồng đậm từ từ rũ xuống, che dấu mất mát cùng tuyệt vọng nơi đáy mắt, quả nhiên, hết thảy những thứ tốt đẹp đời này đều thuộc về !

      “Tường thúc thúc, thúc nhìn mẫu thân của con sao?”

      Câu hỏi non nớt của Vân Tiểu Mặc khiến mặt của Đông Phương Vân Tường nổi lên tia quẫn bách, nhợt nhạt cười tiếng, : “ có, thúc thúc chẳng qua là nhìn phong cảnh bên ngoài chút thôi.”

      Gạt người!

      Ngay cả Tiểu Bạch cũng nhìn ra, thúc ràng là nhìn lén mẫu thân.

      Vân Tiểu Mặc vuốt vuốt bộ lông mềm mại của Tiểu Bạch, còn Tiểu Bạch híp mắt, thoải mái vùi trong ngực của bé, màn như vậy làm cho người ta thương tới tận tim.

      “Mẫu thân bây giờ còn chưa có bạn trai, Thần thúc thúc chẳng qua là tò mò mà tới, cùng mẫu thân chút quan hệ cũng có.”

      Đông Phương Vân Tường có chút dở khóc dở cười, hài tử này, tâm trí quả nhiên cùng hài tử đồng lứa giống nhau.
      tart_trungNữ Lâm thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 08: Sơn Tặc Cũng Là Nghề Nghiệp. Editor: Hân Nghiên
      Đội ngũ phía trước bỗng nhiên dừng lại, Đông Phương Vân Tường ưu nhã ngước mắt lên, tầm nhìn chuyển hướng sang phía bên cạnh xe ngựa: “Vinh bá, phía trước xem chút, xảy ra chuyện gì. . . . . .”

      “Dạ, công tử.”

      Khi Vinh bá tới đội ngũ phía trước, phát đám sơn tặc chặn cướp chiếc xe ngựa, xe ngựa là hai nam tử bộ dạng thư sinh, nhưng người sáng suốt nhìn cái là có thể phát các nàng cũng phải là nam tử, mà là hai nử tử giả nam trang.

      “Các ngươi to gan! Có biết công. . . . . . Công tử nhà ta là ai ? Ngài ấy là hoàng tử Tây Mộ quốc được hoàng thượng thương nhất, thân phận vô cùng tôn quý, nếu các ngươi dám động đến sợi lông của ngài ấy, hoàng thượng ta tru di cửu tộc các ngươi!” nữ tử trong đó vươn cánh tay che ở trước mặt chủ nhân.

      “Hoàng tử? ta nếu là ‘hoàng tử ’, ta đây chính là Ngọc Hoàng đại đế! Ha ha ha. . . . . .”

      “Lão Đại, cần dài dòng với chúng! Hai người này vừa nhìn là biết hai nữ tử, còn dám vô sỉ khoác lác ở chỗ này giả mạo hoàng thân quốc thích, cho rằng các ông bị hù dọa sao?”

      Sơn tặc từ từ tiến tới gần, tỳ nữ kia sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn có lùi bước, dũng cảm chắn trước mặt chủ nhân. So với tỳ nữ hoảng sợ, chủ nhân của nàng lại có sợ, ngược lại còn vênh mặt hất cằm sai khiến, hung ác nhìn chằm chằm sơn tặc mà lớn tiếng mắng.

      “Các ngươi đừng tới đây, nếu ta bảo phụ hoàng tru di cửu tộc các ngươi!”

      màn cẩu huyết!

      Vân Khê lắc đầu, có nổi chút hứng thú nào, sống chết của bọn họ có quan hệ gì tới nàng đâu?

      Cũng biết là nàng đụng phải vận cứt chó gì, chẳng qua chỉ lắc đầu cái thôi, lại làm cho Tây Môn Huyền Sương kia vừa vặn tóm được, có lý do liền rước lấy cái trừng mắt hung ác, giống như nàng phạm vào tội ác tày trời gì đó.

      Tây Môn Huyền Sương tặng cho nàng cái trừng mắt ác độc xong, tầm mắt dời , ngừng ở người Long Thiên Thần ngồi phía sau nàng, ánh mắt kia quả thực tựa như ảo thuật, lập tức trở nên tỏa sáng lấp lánh.

      Vân Khê im lặng nhíu mày lại, chẳng lẽ đây chính là lòng ghen tỵ của nữ nhân gây hoạ?

      “Này, các ngươi nghe cho kỹ, người nào cứu ta, ta có trọng thưởng!”

      Quả nhiên là sản phẩm của hoàng gia, đều phải “Vật phàm” !

      Ngay cả nhờ người cứu nàng ta cũng mang giọng điệu bố thí, tại nếu ai xông ra cứu nàng, bị xem thường, giống như phải mang danh ‘tiện nhân’.

      Long Thiên Thần khinh thường hừ lạnh tiếng, nếu nàng ta những lời này, dựa vào tích cách thích lo chuyện bao đồng, và hay bênh vực kẻ yếu của , ra tay tương trợ mà có chút nào suy nghĩ. Bất quá, dù ham chơi, cũng thích bị xem thường.

      Vân Khê nghe được từ đỉnh đầu phía truyền đến tiếng hừ lạnh, khỏi hiểu ý cười tiếng, nếu ra tay cứu người, từ nay về sau nàng nhất định cùng vạch giới hạn, nàng làm bạn cùng người bị coi thường!

      Tây Môn Huyền Sương thấy có ai để ý tới mình, bệnh công chúa lập tức phát tác, ngẩng cao đỉnh đầu, khiển trách : “Lớn mật! Bản công chúa cho các ngươi cơ hội, các ngươi lại dám phục tùng? Tất cả các ngươi đều đáng chết, thấy chết mà cứu, bản công chúa muốn chém đầu hết tất cả các ngươi, tru di cửu tộc các ngươi!”

      Vân Khê móc móc lỗ tai, giọng này là đủ chói tai, nàng làm như có chuyện gì hướng phía sau vẫy vẫy tay bọn thuộc hạ: “ thôi, tiếp tục lên đường!”

      Tây Môn Huyền Sương trừng lớn tròng mắt, thể tin vào tai và mắt mình. Nữ nhân này cứ phất tay mà như vậy. . . . . .

      Bọn sơn tặc Hắc Phong trại học bộ dạng của lão đại, ngoáy ngoáy lỗ tai, nghênh ngang mà bước thẳng . Đừng lão đại, ngay cả bọn họ cũng phiền vì công chúa chó má này, nếu nàng ta nghênh ngang như vậy, nhất định có biện pháp thoát thân, sống chết của nàng cùng bọn họ có quan hệ gì đâu?

      Sắc mặt Vinh bá cũng có chút ngượng ngùng, tính tình công chúa này đúng là phải người bình thường có thể chịu đựng được , chẳng qua nghĩ lại, đối phương dù sao cũng là công chúa Tây Mộ quốc, ở khu vực Đông Lăng quốc xảy ra chuyện, nếu truy cứu tới, ắt hẳn liên lụy đến công tử nhà mình . . . . . . khẽ cau mày, quay đầu nhìn về bóng lưng rời của Vân Khê, dưới tay của nàng cũng là sơn tặc, lấy sơn tặc đối phó với sơn tặc là thích hợp nhất. Hơn nữa sơn tặc người đông thế mạnh, nếu xuất động hộ vệ công tử cứu người, ngộ nhỡ có tình huống gì đột nhiên xảy ra, người nào tới bảo vệ công tử?

      Trong lòng thầm tính toán, sau đó lên mấy bước đuổi theo Vân Khê: “Vân nương tử, đám sơn tặc này thực ghê tởm, Ngay cả hai người nữ tử nhu nhược cũng bỏ qua cho, bằng chúng ta hôm nay trừng trị bọn , vì dân trừ hại!”

      Thanh trong lời của chưa dứt, tất cả sơn tặc Hắc Phong trại đồng loạt đem ánh mắt sáng hơn cả bóng đèn quét về phía , ánh mắt rất là tốt. chỉ dùng gậy tre quật ngã toàn bộ người con thuyền, bọn họ còn có thể cho sắc mặt tốt sao?

      Tây Môn Huyền Sương nghe vậy, nhất thời lộ ra vẻ mừng rỡ, hừ hừ : “Coi như ngươi thức thời! Nếu như ngươi cứu bản công chúa, bản công chúa nhất định trọng thưởng!”

      Vinh bá đáy ở lòng trực tiếp than thở, là bị coi thường a!

      “Vinh bá, ngươi rất muốn lãnh thưởng sao? Vậy các ngươi tự mình động thủ cứu người .” Giọng của Vân Khê rất nhạt nhưng lại làm cho đáy lòng Vinh bá sinh ra rét lạnh nhè , cũng biết từ khoảnh khắc đó, bị Vân Khê liệt vào sổ đen những người thường lui tới của nàng.

      “Chúng ta !”

      Mắt thấy đoàn người Vân Khê phải rời , Vinh bá thở dài hơi, quyết định cố gắng lần cuối.

      “Vân nương tử, đám sơn tặc kia chuyện ác nào dám làm, nếu chúng ta buông tay mặc kệ, vậy hai nữ tử này chẳng phải là chịu người ta làm nhục sao?”

      Tiếng chê cười của Vân Khê vang lên, đáy lòng lần nữa cho Vinh bá đánh cái dấu chéo (X).

      “Sơn tặc thế nào? Sơn tặc cũng là nghề nghiệp chính đáng, so với những người làm mà hưởng, có gì làm suốt ngày dựa vào tổ tông che chở vẫn tốt hơn nhiều.”

      Lời của nàng ra, đám sơn tặc đều như thấy được tri kỷ, hoàn toàn ra lời từ đáy lòng bọn họ.

      Lý Lộc kích động tán thành: “Vân nương tử lời này rất đúng! Nếu phải vì cuộc sống bức bách, ai nguyện ý sống cuộc sống ngày ngày dùng lưỡi đao liếm máu? Những người này là đồng hành (cùng nghề)của chúng ta, đồng hành với nhau chỉ cần nước sông phạm nước giếng, có đạo lý phải chém giết lẫn nhau.”

      Thủ lĩnh đám sơn tặc chặn cướp Tây Môn Huyền Sương cũng theo đó cất giọng : “Vị mỹ nhân này, lời của ngươi rất đúng khẩu vị của Lão Tử! Lão Tử hôm nay liền phát thiện tâm, tha cho đoàn người các ngươi qua.”

      Vân Khê cúi đầu nở nụ cười, lắc đầu : “Ngươi sai rồi, phải là ngươi thả chúng ta qua, mà là chúng ta muốn xen vào, tha cho các ngươi mạng .”
      tart_trungNữ Lâm thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 09: Sổ Đen Của Vân Khê Editor: Hân Nghiên
      “Khẩu khí lớn! Các ngươi rượu mời uống thích uống rượu phạt, cũng đừng trách Lão Tử khách khí!” Huyền khí màu xanh ở quanh thân thủ lĩnh sơn tặc tăng vọt, la lớn tiếng, nâng kiếm tung người lên, hướng Vân Khê mà đâm tới. . . . . .

      ra thực lực ở Thanh Huyền chi cảnh, khó trách ngạo mạn như thế!

      Thực lực này nếu như gia nhập vào hoàng cung cũng dư sức tiến vào đội ngũ ngự tiền thị vệ, đổi lại vào các gia đình quan to hiển quý bình thường, khẳng định rằng được xem là đẳng cấp cao thủ. Người này có ” tương lai sáng lạn” , mà lại tình nguyện trở thành sơn tặc, hiển nhiên đầu óc có vấn đề, hoặc giả cũng giống như bọn Lý Lộc có nổi khổ riêng.

      Chẳng qua thể ra bản lĩnh này khiến cho Vân Khê lần nữa đánh giá lại .

      Kiếm quang dày đặc càng tới càng gần, Vân Khê chút hoang mang, hơi ngã người về phía sau, liền dựa sát vào ngực Long Thiên Thần.

      Nữ nhân vô sỉ!

      Long Thiên Thần vốn định ở bên xem cuộc vui , bản lãnh của nữ nhân này được chứng kiến qua, đối phó cao thủ Thanh Huyền, cần tốn quá nhiều sức. Nhưng ai biết nàng hết lần này tới lần khác chịu tự mình động tay, thân thể cứ ngã về phía sau, buộc phải phá tan đường kiếm của đối phương, trở thành bia đỡ đạn của nàng.

      còn cách nào khác, chỉ có thể ra tay.

      Kinh Hồng kiếm phút chốc tuốt ra khỏi vỏ, kèm theo tiếng ngân vang chói tai, ở giữa trung vẽ ra đường rãnh, huyền khí màu tím ở trong nháy mắt ngưng tụ, rồi nổ tung, thực liên tục các động tác, làm kinh diễm đến cực hạn!

      Ngay cả Vân Khê cũng sợ hãi than tiếng, tài nghệ khá!

      Hai đạo kiếm khí xanh tím cùng chạm vào nhau, chút trì hoãn.

      Chỉ hiệp, thủ lĩnh sơn tặc bị kiếm khí màu tím gây kinh sợ, bị bắn ra xa , khoảng chừng mười bước, lúc này mới lảo đảo đứng vững. Ngước mắt nhìn lần nữa, đáy mắt thủ lĩnh nhóm sơn tặc còn cuồng vọng, ngang ngược kiêu ngạo, nhưng cũng phải là tức giận, mà là mang theo vài phần thưởng thức.

      nghĩ tới thực lực nam nhân của ngươi tốt đến vậy.”Lời kinh người của thủ lĩnh sơn tặc vừa dứt.

      “Ta nhổ vào, ai là nam nhân của ta?”(NB : tỷ thô lỗ quá > .<)

      “Ta nhổ vào, ai ta là nam nhân của ta?”

      Vân Khê cùng Long Thiên Thần đồng thời liếc nhau, vẻ mặt chán ghét.

      Thủ lĩnh sơn tặc gãi gãi đầu, chẳng lẽ mình đoán sai?

      “Vậy các ngươi rốt cuộc có hay ?” Đối phương chính là cao thủ Tử Huyền, đánh đánh lại, cũng may là bọn họ có ý muốn ở lại cứu người .

      đợi Vân Khê trả lời, Tây Môn Huyền Sương lại bắt đầu ồn ào: “ cho các ngươi ! Các ngươi ai dám , ta liền kêu phụ hoàng ta tru di cửu tộc các ngươi, giết hết toàn bộ, tên cũng để lại!”

      Vân Khê phục nàng, đồng thời khỏi cảm khái, tại sao cái thế giới này não tàn bay khắp nơi thế? Nàng ta luôn mồm “Để phụ hoàng ta chu di cửu tộc các ngươi” , Vân Khê nghĩ ra phụ mẫu nàng ta đến tột cùng là làm thế nào dạy dỗ nàng ta, sao có thể tạo ra cái cực phẩm như vậy? Vị công chúa này quả thực so với vị có “Phụ thân là Lý Cương” còn thiếu não hơn, nàng hoàn toàn hết chỗ rồi.

      “Tường thúc thúc, có phụ thân tốt, trong lúc đánh nhau, đánh lại có thể kéo ra làm núi dựa cho mình, tại sao Tiểu Mặc đáng như vậy còn chưa có phụ thân đây?”

      Thanh non nớt đúng lúc đó vang lên, làm cho mỗi người ở đây đều nghe được ràng.

      Tây Môn Huyền Sương mặt đỏ tới mang tai, nàng cho dù có ngu xuẩn đần độn hơn nữa, cũng nghe ra trong lời mang ý tứ là nàng cáo mượn oai hùm (ví như dựa vào khí thế của người khác), lời này nếu ra từ miệng người khác, chính là ác ý chửi bới, nhưng lại ra từ miệng của đứa trẻ, đó chính là Đồng Ngôn Vô Kỵ (ngôn ngữ của trẻ con thể cấm kỵ), nàng cũng thể so đo với đứa ?

      Đông Phương Vân Tường cúi đầu nhìn Tiểu Mặc, đáy mắt là mảnh sóng sánh, kéo khóe môi dưới, giọng cao thấp : “Vậy sau này thúc thúc là núi dựa của Tiểu Mặc.” Nhìn giống như câu lơ đãng, nhưng cũng là phát ra từ nội tâm , từ đó về sau làm như vậy.

      Vân Tiểu Mặc cực kỳ vui vẻ, vỗ bàn tay bé trầm trồ khen ngợi: “ lời định nha!”

      “Ngươi, các ngươi. . . . . .” Tây Môn Huyền Sương giận đến cả khuôn mặt đều đỏ như trái ớt.

      Vinh bá chẳng biết từ lúc nào trở lại bên người Đông Phương Vân Tường, cúi đầu thấp giọng : “Công tử, nàng là hoàng tộc nước Tây Mộ, về tình về lý, chúng ta cũng nên ra tay giúp đỡ. . . . . .”

      Bản lĩnh khác của Tây Môn Huyền Sương bàn đến, nhưng nàng lại có đôi tai cực kỳ nhạy bén, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Đông Phương Vân Tường ở phía sau xe ngựa, phảng phất như thấy được hi vọng. Mới vừa còn có chú ý tới, tại vừa thấy hình dáng của Đông Phương Vân Tường, nàng khỏi ngẩn ngơ, lại là mỹ nam tử! Hành trình Nam Hi quốc lần này, còn chưa đạt được mục đích, liên tiếp thấy hai mỹ nam xuất chúng, uổng công nàng trốn khỏi cung, ngàn dặm bôn ba chuyến.

      Chỉ bất quá là, hai vị này đẹp đẹp , nhưng bản thân họ lại có chút khuyết điểm. Vị phía trước kia phong lưu phóng khoáng, tiêu sái kềm chế được, rất có phong độ của hiệp khách, chỉ tiếc lời quá mức soi mói, đủ thành thục chững chạc; mà phía sau vị này nội liễm trầm ổn, cao quý tao nhã, cũng là nhân vật trong vạn người có , chỉ tiếc mặt lộ vẻ bệnh tật, thân thể suy yếu, sợ là ở phương diện khác có lòng nhưng có sức a!

      Chọn tới chọn lui, nàng vẫn cảm thấy Tĩnh vương gia của Nam Hi quốc mới là hoàn mỹ nhất, là mỹ nam tử đứng thứ ba trong thiên hạ, cũng là người từ lâu trong tim nàng. Lần này từ trong hoàng cung trốn ra ngoài, là bởi vì nghe Vân gia Đại tiểu thư từ đính hôn cùng sắp trở về rồi, cũngđại biểu người trong lòng của nàng sắp cưới vợ, cưới vị hôn thê của . Nàng vừa nghe được tin tức đó, liền lập tức phát hỏa, điều này sao có thể xảy ra? Nàng nhất định phải ngăn cản cuộc hôn này, chỉ có nàng mới xứng đứng ở bên người Tĩnh vương gia, trở thành vương phi của .

      Nếu như Vân Khê biết nàng ta giờ phút này thân vùi trong hiểm cảnh, lại còn có tâm tư ở chỗ này hướng về phía mỹ nam bình phẩm từ đầu đến chân, nàng nhất định ngay lập tức tiếng với nàng ta, bội phục bội phục!

      Nhưng nếu nàng biết đối phương thân vùi trong hiểm cảnh, lại có quan hệ gián tiếp với nàng, nàng nhất định cho nàng ta câu, nếu ngươi muốn nam nhân kia vậy cứ lấy , chút ta cũng cần!

      Vân Khê quay đầu lại, hướng về phía Đông Phương Vân Tường nhìn qua, nàng cũng rất tò mò, đến tột cùng có ra tay giúp đỡ hay . Bên cạnh đội kỵ binh, thân phận của tất nhiên cùng hoàng tộc thoát khỏi quan hệ, nơi này còn chưa rời khu vực Đông Lăng quốc, công chúa Tây Mộ quốc gặp nạn, có thể khoanh tay đứng nhìn sao?

      suy nghĩ, nhất thời chạm vào ánh mắt của Đông Phương Vân Tường, ánh mắt của bình tĩnh vô ba, có chút nào gợn sóng, làm cho người ta nhìn thấu tâm tư của .

      Sau đó, mở miệng.

      “Công Chúa điện hạ, ngươi chớ gấp gáp. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Chúng ta đến trấn phía trước, khụ khụ. . . . . . Nhất định báo cho quan phủ đến cứu các ngươi, khụ khụ, khụ khụ. . . . . .” Nhìn bộ dạng như thế, giống như muốn ho đến bất tỉnh .

      tuyệt! nghĩ tới người như trích tiên nhiễm khói lửa nhân gian lại có bụng đen tối đến như vậy.

      Vân Khê nhợt nhạt ngoắc ngoắc khóe môi, coi như thức thời! Nếu ra tay cứu giúp, có gì phải nghi ngờ, tất nhiên bị nàng liệt vào danh sách đen!

      Tây Môn Huyền Sương thừ cả người, giận đến nên lời.

      Chờ tìm người của quan phủ đến cứu các nàng, hoa cúc cũng nát bét.

      Tỳ nữ đứng trước nàng ta thấy tình thế ổn, vội quỳ gối xuống đất, khẩn cầu: “Công tử, van xin ngươi cứu công chúa nhà chúng ta, nàng là công chúa Tây Mộ quốc! Các ngươi nếu thấy chết mà cứu, những sơn tặc này nhất định giết chúng ta !”

      Thủ lĩnh sơn tặc hừ lạnh tiếng, các ngươi cũng muốn tiêu diệt cửu tộc của Lão Tử rồi, Lão Tử nếu là cứ như vậy dễ dàng bỏ qua cho bọn ngươi, chẳng phải chấp nhận bản thân bị diệt vong? thầm than xui xẻo, ra đối phương chính xác là vị công chúa, đắc tội pho tượng tiểu thần như vậy, cuộc sống này về sau còn có thể tốt sao? bây giờ là cưỡi hổ khó xuống a, là buồn chết .

      Lúc này, tiếng trẻ con non nớt lại vang lên, hấp dẫn lực chú ý của mọi người.

      đúng a, những thúc thúc này thoạt nhìn đều rất tốt, giết người .”

      Thủ lĩnh sơn tặc xấu hổ trận, ngay cả chính cũng thấy bản thân có tý nào tốt, bạn này làm sao thấy được ?

      “Quên , nể mặt bạn này, hôm nay tha cho các ngươi lần. Bất quá huynh đệ chúng ta khó được ra ngoài làm phi vụ, cũng thể tay mà về. Như vậy , đem toàn bộ tài sản của các ngươi đều để lại, các ngươi có thể !”

      “Ngươi mơ tưởng! Tài sản của bản công chúa, các ngươi cũng dám cướp, bản công chúa nhất định bảo phụ hoàng ta tru di cửu tộc các ngươi!”

      Cái gì gọi là ngực lớn não, Vân Khê sâu sắc cảm nhận được, bất quá bộ ngực của công chúa này giống như lớn như tưởng tượng. Đáng tiếc, ngay cả bốn chữ ‘ngực lớn não’ nàng ta cũng xứng với nó.

      Thủ lĩnh sơn tặc cũng nổi giận: “Ngươi đừng chọc Lão Tử nóng lên, cẩn thận Lão Tử làm thịt các ngươi!”

      Tỳ nữ kinh hoàng kéo kéo tay áo Tây Môn Huyền Sương, khuyên nhủ: “Công chúa, hùng sợ thiệt thòi trước mắt, chúng ta xem như là của thay người .”

      được! thể tiện nghi cho đám tiểu tặc này!” Tây Môn Huyền Sương vẻ mặt quật cường, chết sống chịu tổn thất.

      “Công chúa. . . . . .” Vẻ mặt tỳ nữ khóc ra nước mắt.

      Lúc này, ở phía sau sơn đạo vang lên tiếng vó ngựa, mảnh bụi đất bị đạp bay.

      “Sương nhi!” giọng nam tinh khiết phá mà đến.

      Tây Môn Huyền Sương nhận ra thanh này, khuôn mặt xinh đẹp nhất thời lộ ra vui mừng, thái độ vênh mặt hất cằm sai khiến kia lần nữa trở về: “Hoàng huynh! huynh tới, những người này hợp lại cùng nhau bắt nạt muội, huynh nhất định phải làm chủ cho muội, thay muội hung hăng dạy dỗ bọn họ!”

      Cái này tốt, ngay cả đoàn người Vân Khê cũng trở thành đối tượng trả thù của nàng ta, vị công chúa này thể lý lẽ mà!
      Nữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :