1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiên tài cuồng phi, tam tiểu thư phế vật - Tuyết Sơn Tiểu Tiểu Lộc (16)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 60, mang ngươi

      Lạc Vân Hi nhanh chóng lui về phía sau, lấy tay áo bịt mũi, lông mày vui cau lại.

      Sao lúc này Trung Sơn Vương vào cung ngồi xe ngựa, mà là cởi ngựa đây?
      Bên cạnh người đánh xe lại vui mừng kêu lên: "Tam Tiểu Thư, nô tài nhìn lầm chứ? Vừa rồi là Trung Sơn vương qua phải ?"

      Lạc Vân Hi thấy mặt sùng bái như vậy, trợn to hai mắt nhìn bụi mù trước mặt do ngựa phi văng lên, thấy bộ dáng miệng mũi bị sặc chút nào, hỏi: "Ngươi từng gặp Trung Sơn vương sao?"

      A Đại tự hào cười tiếng, "Dĩ nhiên từng thấy, mấy ngày trước, Trung Sơn vương đánh lui quân địch, từ biên cảnh trở lại, khắp thành dân chúng cũng xem! Đúng rồi, Tam Tiểu Thư khi đó vẫn còn đường hồi kinh, nên thấy."

      Về chuyện này, Lạc Vân Hi biết.

      Đêm đó Hoàng đế thiết yến ở Kim Hoa điện chính là vì ăn mừng Trung Sơn Vương thắng lợi trở về mà.

      Trước kia lúc từ Dương thành trở lại kinh thành, nàng và Lạc Nguyệt Kỳ bằng đường thủy, hề gặp phải Trung Sơn Vương.

      A Đại thao thao bất tuyệt giới thiệu với nàng: "Trung Sơn Vương rất lợi hại, là Vương Gia duy nhất ở Kinh Thành Dạ Thiên Quốc còn chưa bị Hoàng đế thu lại binh quyền, nhiều lần mang binh đánh giặc, ai cũng chiến trường dũng mãnh uy phong, tướng lãnh quân địch nhìn thấy chân liền như nhũn ra. . . . . ."

      Lời còn chưa hết, đột nhiên hét lên tiếng: "Tam Tiểu Thư, người xem!"
      Mây đen che mặt trời, đoàn màu đen hướng về phía bọn họ đứng yên lao tới.
      "Đắc đắc" Tiếng vó ngựa rung trời vang lên.

      "Là Trung Sơn vương!" A Đại kêu lên tiếng, giọng cũng lớn như vừa rồi nữa.

      Sùng bái như thế nào nữa, những thứ kia tất cả đều là nghe được phố, còn chưa tận mắt đối mặt với Trung Sơn Vương lần nào.

      Nam nhân ngựa dẫn đầu, ánh mắt lẫm liệt bắn thẳng về hướng Lạc Vân Hi, đầu ngựa lớn trắng như tuyết chạy nhanh gần đến hãm tốc độ lại, chậm rãi chạy về hướng nàng. Hai đội thị vệ áo đen phía sau cũng theo sát, cầm cương ngựa động tác đều nhịp, ngay cả đùi ngựa bước đến cũng giống nhau như đúc.
      Đây quả nhiên là quân đội được huấn luyện. . . . . . Lạc Vân Hi than thở thầm nghĩ.

      "Làm sao ngươi ở chỗ này?" Hai chân Trung Sơn Vương kẹp chặt bụng ngựa, từ cao nhìn xuống nàng.

      "Xe ngựa hư." Lạc Vân Hi nhún vai.

      "Nô tài ra mắt Trung Sơn vương!" Giọng run rẩy của A Đại từ bên cạnh truyền đến.

      Lạc Vân Hi mới nhìn thấy quỳ xuống, đột nhiên nghĩ đến nàng cũng còn chưa hành lễ?

      Vừa muốn khom lưng, Trung Sơn Vương mở miệng: "Bổn vương mang ngươi ."

      Roi ngựa tay bay ra ngoài, cuốn lấy Lạc Vân Hi, cổ tay vừa dùng lực, liền để nàng chính xác ngồi lưng ngựa.

      Tất cả chỉ ở trong nháy mắt, Lạc Vân Hi còn chưa kịp phản ứng.

      mang nàng ? Làm sao ? Cưỡi ngựa sao? Còn chưa có nghĩ xong, nàng ngồi ở lưng ngựa rồi.

      A Đại che miệng lại, suýt nữa kêu lên sợ hãi.

      tuyệt đối nghĩ tới, Trung Sơn vương vậy mà lại đê Tam Tiểu Thư cưỡi ngựa cùng !

      chỉ có , mặt đội thị vệ theo sau Trung Sơn Vương cũng sững sờ, chủ tử từ trước đến giờ thích người khác quá gần , cho nên, ngay cả bọn họ, giờ phút này cũng duy trì khoảng cách nhất định. Huống chi, nàng lại là nữ tử! Coi như tuổi còn , vẫn là nương! Chủ tử lại càng thích nương nào đến gần . . . . . .

      "Còn đuổi theo?" Giọng của Trung Sơn vương vang lên lần nữa cách xa mười trượng.

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 61, công cao hơn chủ

      Bọn thị vệ lúc này mới phát ra, tuấn mã của Trung Sơn vương chạy nhanh ra ngoài như cơn bão tố ở xa rồi.

      Lạc Vân Hi ngồi ở lưng ngựa, mặt bị gió lạnh thổi qua, mắt nhàng nheo lại, ở giữa mùa hè này, tìm cảm giác mát mẻ.

      Trung Sơn vương ngồi ở phía sau nàng, hai cánh tay hai bên kề sát thân thể nàng, kéo dây cương, trước ngực và phía sau lưng của nàng giữ vững cự ly nhất định, cũng chạm nhau.

      "Người đánh xe của ta làm thế nào?" Lạc Vân Hi nghiêng đầu, lớn tiếng hỏi.
      Bởi vì gió quá lớn rồi, nàng thể to.

      Lại nghĩ rằng, lần quay đầu này, tóc vốn lỏng loẹt kéo "hô" cái liền bị bung ra bay toán loạn, dây lụa màu bạc nhàng bay xuống, tóc dài vì vậy bị bung ra, toàn bộ bay về phía gương mặt của Trung Sơn vương, ngăn tầm mắt lại.

      Trung Sơn Vương Kinh ngạc quay đầu , tay cầm lấy mái tóc đen bay của nàng.

      Lạc Vân Hi im lặng.

      Tóc dài của mềm mại bóng loáng như tơ lụa trong lòng bàn tay, từ đó lại có loại cảm giác truyền đến. Trung Sơn vương cười tiếng, hỏi bên tai nàng "Dinh dưỡng của ngươi phải bị tóc ăn hết chứ?"

      Khóe miệng Lạc Vân Hi kéo , đây là cách khác mà dùng để mình gầy yếu sao? thèm để ý, nàng hỏi "Đó là người đánh xe của ta đấy?"

      "Bổn vương sắp xếp người đưa trở về phủ, ngươi lo lắng cái gì?" Trung Sơn vương trả lời nhanh chậm, tay trái vẫn giữ lấy mái tóc đen của nàng như cũ, nhàng vuốt ve.

      "Người của ta, ta tất nhiên là phải lo lắng rồi." Lạc Vân Hi đáp trả câu, mắt nhìn cửa cung càng ngày càng gần.

      Phía sau, đội thị vệ cũng đuổi tới, thấy Trung Sơn vương vậy mà lại cầm tóc , vẻ mặt cũng giống như bị sét đánh, ai cũng dám tin vào mắt của mình.

      Cũng may bọn họ huấn luyện nghiêm chỉnh, cũng đến mức khủng hoảng tinh thần.

      Ngựa trắng như tuyết đến trước cửa cung, cũng thấy có bóng người nào.

      "Hả? phải họ cha ta chờ ta ở đây sao?" Lạc Vân Hi khó hiểu.

      Trung Sơn vương ghìm chặt Bạch Mã, cất giọng hỏi Ngự Lâm quân giữ cửa, "Lạc Thái Úy đâu?"

      Ngự Lâm quân lập tức dám nhìn thẳng nam nhân trước mắt, trong lòng chỉ cảm thấy kinh ngạc, sao lưng ngựa của Trung Sơn vương lại có thêm tiểu nương đây? vội vàng đáp: "Bẩm vương gia, vừa rồi Lạc Thái Úy và Lục hoàng tử vào cùng nhau rồi."

      Trung Sơn vương thêm gì nữa, tay nâng roi ngựa lên, quật nhanh xuống, Bạch Mã nhảy "vèo" vào cửa cung, thuần thục tìm đường .

      "Thả ta xuống đây thôi." Lạc Vân Hi .

      Trung Sơn vương cũng có dừng lại, mà còn liếc nhìn mái tóc của nàng, : "Trước hết phải chải đầu tóc gọn gàng , dáng vẻ như thế này còn ra thể thống gì nữa?"

      Lạc Vân Hi gật đầu, điều này cũng đúng.

      Sau khi Bạch Mã vào cung thả chậm tốc độ, rẽ trái rồi lại rẽ phải, Lạc Vân Hi cau mày hỏi "Trong hoàng cung có thể cưỡi ngựa sao?"

      Trung Sơn vương lạnh nhạt : "Bổn vương là ngoại lệ."

      "Vậy ngươi rất oai phong rồi." Giọng của Lạc Vân Hi hề che dấu giễu cợt, nàng vốn có cảm tình gì với Trung Sơn Vương.

      Trung Sơn vương ngại cười tiếng, cúi đầu : "Có thể phóng ngựa ở Tử Cấm Thành, có thể đeo đao ở Kim Loan điện, như vậy chẳng lẽ đủ oai phong sao?"

      Mắt Lạc Vân Hi lộ vẻ khinh thường, lẩm bẩm tiếng: " phải ỷ vào việc có công thắng trận à, vậy mà sợ công cao hơn chủ sao?"

      Ở phía sau lưng, ánh mắt Trung Sơn vương tối , miệng cũng tha nàng: "Lời như vậy, hình như từ trong miệng phế vật như ngươi phun ra phù hợp chút nào phải?"

      phế vật, để ý đến chuyện này sao?

      Chương 62, chải đầu cho nàng

      Phế vật ư? Lạc Vân Hi hừ tiếng, nhưng lời nào.
      Trong mắt Trung Sơn vương lên ý cười.

      Bạch Mã đến cửa khu cung điện vắng vẻ, dừng lại ở dưới cây đại thụ.

      Trung Sơn vương tung người xuống ngựa, muốn xoay người đỡ Lạc Vân Hi. Lạc Vân Hi thành thạo nhảy từ lưng ngựa xuống, nhìn lại con ngựa, nàng sợ hãi than: "Con ngựa Tuyết Luyện này, ngươi có được từ đâu vậy?"

      Hỏi sau lại hối hận, người này muốn có bảo mã Tuyết Luyện phải là chuyện rất đơn giản sao?

      Chỉ là,ở đại, loài ngựa này lại rất đáng quý.

      "Ngươi cũng biết đây là ngựa gì sao?" Trung Sơn vương thầm khen, "Tuyết Luyện là do nước khác tiến cống, nó là do hoàng thượng thưởng cho Bổn vương."

      Lạc Vân Hi "ừ" tiếng, ánh mắt liếc về phía cung điện, mấy sân vừa tiến vào, trồng ít cây xanh cao lớn, che ánh mặttrời nóng bỏng.

      Nàng nghi ngờ hỏi: "Chỉ chải đầu thôi, ngươi làm gì phải dẫn ta xa như vậy?"
      Trung Sơn vương cười lạnh tiếng: "Ngươi cứ ? Bổn vương tính bán ngươi đó!"

      Lạc Vân Hi lạnh lùng nhìn về hướng .

      "Xem xem ngươi mới được mấy lượng thịt. Bổn vương biết thị trường thịt heo giá bao nhiêu, nhưng theo thân thể ngươi, chắc là cũng được đáng bao nhiêu."

      Lạc Vân Hi dứt khoát xoay người lại, tìm dây lụa bị dắt ở lưng ngựa.

      "Vương Gia, nô tỳ tới." giọng già nua vang lên ở chỗ cách đó xa.
      Lạc Vân Hi quay đầu, liền thấy ma ma khá kính cẩn, ăn mặc mộc mạc quỳ gối dưới ánh mặt trời , mặt tràn ngập lo lắng.

      "Đứng lên , chải lại đầu cho nàng." Trung Sơn vương vừa vừa dắt Tuyết Luyện đến cạnh cây to.

      Lão ma ma cực kỳ kinh ngạc ngẩng đầu, quan sát Lạc Vân Hi mấy lần, rất nhanh thu lại kinh ngạc trong mắt ánh mắt, tới cười : " nương, để nô tỳ chải đầu cho ngài."

      Lạc Vân Hi liếc nhìn cung điện cửa chính, hỏi Trung Sơn vương: " vào đó sao?"

      Trung Sơn vương cũng quay đầu lại, "Ai cho ngươi vào? chải đầu ở chỗ này !"

      "Ở đây sao? Dưới gốc cây à?" Lạc Vân Hi nhíu mày.

      Trung Sơn vương cũng để ý tới nàng.

      Trán Lạc Vân Hi lên vài vạch đen, lầu bầu : "Vậy chải ở đây , nhanh lên chút."

      Lão ma ma nghe cuộc đối thoại bọn , dám chen vào, trong lòng lại buồn bực.

      Lần đầu tiên nàng được tới nơi ở của Trung Sơn vương ở hoàng cung, lại nghĩ rằng đến nơi này để phục vụ việc hết sức đơn giản, cũng xa hoa như trong tưởng tượng.

      Ai cũng biết, cung nữ đều được phép đến nơi này, nếu phải vừa rồi ám vệ kêu nàng, nàng cũng tuyệt đối dám tới đây.

      nương này biết là tiểu thư nhà nào, lại xuất ở nơi này?

      Lạc Vân Hi đứng dưới bóng cây, Nhâm lão ma ma cắt tỉa mái tóc dài của nàng, trong lòng thầm nghĩ, vừa rồi hề nghe được Trung Sơn vương triệu cung nữ, phải có phương thức liên lạc bí mật gì, chỉ là làm như vậy quá thân thiết.

      Chỉ lát sau, tóc liền được chải lại gọn gàng.

      Lão ma ma chải cho nàng búi tóc tròn ở đỉnh đầu, tóc còn lại tạo thành sợi , chỉ bằng ngón tay nàng, quấn vòng quanh búi tóc, liền khiến những sợi xung quanh cũng bị quấn chung vào chỗ, từ búi tóc có vài sợi rơi xuống dưới, ở sau gáy còn vài sợi lưa thưa, nhìn vừa dí dỏm đáng lại mát mẻ.
      Chỉ là, đó vẫn là kiểu tóc của trể con.

      Trung Sơn vương nhìn thấy vậy, mặt lộ ra nét cười, tiểu nha đầu phải có bộ dạng của tiểu nha đầu! gật đầu : "Tay nghề của ma ma quả nhiên rất tốt, trở về lãnh thưởng, chuyện hôm nay, cũng cần ra bên ngoài."

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 63, Đẩy người nước vào

      Ma ma chải đầu cảm tạ rồi , cũng dám nhìn Lạc Vân Hi lâu hơn cái.

      Lạc Vân Hi cảm giác sau khi búi tóc lên nhàng thoải mái hơn nhiều, liền hỏi: "Khi nào chúng ta ?"

      Cánh môi mỏng của Trung Sơn Vương nâng lên: "? đâu?"

      Lạc Vân Hi trợn tròn mắt nhìn , "Đương nhiên là tới Ngự Hoa Viên, phải Thái hậu ở đó sao?"

      Trung Sơn vương lạnh nhạt : "Bổn vương chỉ dẫn ngươi tới đây chải đầu, những thứ khác vón dĩ liên quan đến Bổn vương."

      Lạc Vân Hi ngẩn ra lúc, trong lòng lại mừng rỡ, vội vàng hỏi: "Vậy ngươi có thể cho ta biết đường tới Ngự Hoa Viên như thế nào ?"

      Trung Sơn vương thấy nàng vội vã rời , chân mày hơi nhíu lại, tiện tay chỉ hướng: "Con đường kia kìa."

      "Tốt bái bai!" Lạc Vân Hi chạy về phía con đường đá cuội kia.

      thể , hoàn cảnh nơi này mặc dù vắng vẻ, nhưng lại tạo môi trường xanh tốt. Nhất là con đường này, hai bên trồng đầy cây ngô đồng, cành lá rộng lớn, quấn quýt chỗ, tạo thành vách tường thiên nhiên đầu, che thời tiết nóng bức mùa hạ.

      Tâm tình cực tốt, nàng khẽ hát lên khúc hát dân gian: "Nơi này đường núi ngoằn ngoèo, nơi này dòng nước chảy ngừng, nơi này sơn ca ríu rít thành hàng, nơi này sơn ca ở khắp nơi. . . . . ."

      Giọng của cỗ thân thể này rất tốt, thua nàng kiếp trước, giọng thanh thúy ngọt ngào xen lẫn chút mềm mại rả rích, hát lên khúc sơn ca lại mang theo cảm nhận mới lạ.

      Mặt Trung Sơn vương vốn còn đen hơn đáy nồi lúc này lại lộ ra kinh ngạc, biết nàng hát cái gì, chưa từng nghe, nhưng nghe rất hay, hiểu sao lại theo hướng tiếng hát.

      Lạc Vân Hi ra khỏi con đường trước mặt có ánh sáng rộng mở.

      cái hồ thiên nhiên đón lấy ánh mặt trời, mặt hồ xanh biếc đón lấy ánh mặt trời, gió thổi tới, mặt hồ gợn sóng lăn tăn, cực kỳ đẹp mắt.

      Mà bên hồ, có hai vị mỹ nhân đứng, càng tạo thêm sức sống thơm ngát.

      Thiếu nữ mặc váy lụa mỏng búi tóc cao, dáng người thướt tha, đó là Tề Sính Đình, ngày ấy từng tham gia yến tiệc được chọn làm chính phi của thái tử, là dòng chính nữ, nhưng cũng chỉ là do người tái giá sinh. Mười sáu tuổi người nàng ra xinh đẹp rồi. Đứng bên Tề Sính Đình là thiếu nữ mặc váy lụa mỏng màu xanh, so sánh hai người với nhau, vóc dáng hơi thấp chút, nhưng ngũ quan lại xinh đẹp hơn chính là Tăng Thủy Lan.

      Lạc Vân Hi thả bước chân, núp vào bên cạnh cái cây.

      biết hai người những thứ gì, tới bên hồ.

      Tăng Thủy Lan đẩy từ phía sau Tề Sính Đình, Tề Sính Đình kêu lên tiếng, rơi vào trong hồ nước.

      Tăng Thủy Lan nhanh chóng rời .

      Lạc Vân Hi tới bên hồ, nhìn Tề Sính Đình giãy giụa trong hồ nước, mắt lộ ra đồng tình.

      Tề tiểu thư còn chưa gả cho thái tử, bị thái tử phi tương lai hại như thế, biết về sau nàng vào phủ thái tử phải làm thế nào đây? Còn muội muội tốt của mình. . . . . .

      Nàng nghĩ tới đây, tay phải rút đai lưng ra, cổ tay ngọc vứt , đầu đai lưng chính xác ném tới trước mặt Tề Sính Đình.

      Người rơi xuống nước như gặp được cọng rơm cứu mạng, Tề Sính Đình theo bản năng mà nắm chặt đai lưng, cổ tay Lạc Vân Hi vừa dùng lực, liền kéo nàng lên bờ. Tề Sính Đình phun ra vài ngụm nước vô lực nằm mặt đất, trong đầu chỉ còn tiếng "ong ong".

      "Tư thế cứu người thực khá giống lão đại!" câu biết có phải tán thưởng hay vang lên ở phía sau.

      Lạc Vân Hi vội vàng quay đầu lại, Trung Sơn vương chắp tay đứng dưới ánh mặt trời , mái tóc dài tung bay che khiếp sợ trong mắt.

      Tiểu nha đầu này, cho quá nhiều bất ngờ! Chỉ là, tại muốn nghe nhất chính là tiếng hát của nàng, hát rất dễ nghe, khiến cho cũng bị mê hoặc. . . . . .


      Chương 64, mưu đồng thời

      thanh huyên náo truyền đến từ con đường khác.

      Lạc Vân Hi ôm lấy Tề Sính Đình, lui vào trong rừng cây cúi đầu ngồi xổm xuống, ý bảo nàng nên gì, Trung Sơn vương cũng yên lặng ngồi xổm bên người nàng.

      Ánh sáng trước mắt Tề Sính Đình di chuyển toán loạn, vốn dĩ thấy người nào cứu nàng. Mà giờ khắc này, nàng vừa tỉnh táo lại bị tiếng bước chân phía ngoài làm chú ý.

      "Tề tỷ tỷ, Tề tỷ tỷ. . . . . ." Có giọng người tìm kiếm truyền tới, là giọng rất quen thuộc.

      Khóe mắt Lạc Vân Hi hơi nhướn lên, ngờ lại là Lạc Nguyệt Kỳ! Hơn nữa chỉ có mình nàng, nàng thầm than , nha đầu này nhất định là bị người ta ám hại.

      Quả nhiên, Lạc Nguyệt Kỳ chạy đến bên hồ nhìn bốn phía bóng người giọng của Tăng Thủy Lan vang lên ở phía xa, "Có ai , người đâu!"

      Nàng chạy đến cuối con đường khác núp, tận mắt thấy Lạc Nguyệt Kỳ bị nha hoàn chỉ vào, mới bắt đầu kêu la, hề thấy được tình hình bên hồ.

      "Sao vậy?"

      " xảy ra chuyện gì?"

      Thị vệ ở gần nhanh chóng vọt tới, sắc mặt Tăng Thủy Lan trắng bệch dẫn bọn họ chạy về hướng hồ, vừa chạy vừa : "Có người đẩy Tề tiểu thư vào trong hồ rồi! Mau bắt nàng lại!"

      Lạc Vân Hi thầm kêu tốt.

      Lạc Nguyệt Kỳ nghe được câu này liền sợ tới mức muốn chạy trốn, sợ mình bị hiểu lầm. Nhưng mà, tình huống như thế sao có thể chạy đây? Nếu chạy chắc chắn tội danh hình thành!

      "Bắt nàng lại!" thị vệ rút đao ra, lớn tiếng quát. Mấy tên thị vệ khác liền nhảy vào trong hồ tìm người.

      Lạc Nguyệt Kỳ nghe thấy thanh đao rút ra khỏi vỏ, sợ đến chân mềm nhũn, té quỵ xuống đất.

      " phải là ta làm, phải ta!"

      Nàng bị sợ đến rơi nước mắt.

      Khuôn mặt xinh đẹp của Tăng Thủy Lan vặn vẹo, đáy mắt nàng ta trầm đến đáng sợ, giận dữ chỉ vào Lạc Nguyệt Kỳ quát: "Ngươi to gan! Đố kỵ thân phận cao của Tề tiểu thư hơn ngươi, sợ về sau được thái tử cưng chiều, liền đẩy nàng vào nước, là kẻ lòng dạ độc ác!"

      Lạc Nguyệt Kỳ ngẩng đầu lên nhìn mặt nàng ta, vô cùng sợ hãi, giọng run rẩy: " phải là ta, Tăng tỷ tỷ, phải ngươi kêu ta tới bên hồ sao?"

      "Ta gọi hai người các ngươi tới ven hồ tản bộ, mà ta đến chậm bước, ngờ liền nhìn thấy ngươi tự tay đẩy Tề tiểu thư xuống nước!" Tăng Thủy Lan hề để lộ sơ hở nào, chưa từng thấy các mặt khác của con người khiến Lạc Nguyệt Kỳ bị sợ đến biết gì.

      Nàng mạnh mẽ dập đầu, kêu lên: "Thả ta ra, phải là ta làm, thả ta ra, phải là ta làm!"

      "Đây là muội muội ngươi sao?" Trung Sơn vương nghiêng đầu cười bên tai Lạc Vân Hi.

      Lạc Vân Hi cắn môi, bộ ta biết nàng ta nhìn lại .

      " là so với ngươi còn kém xa." Trung Sơn vương lắc đầu cái.

      Mà Tề Sính Đình còn chưa tỉnh táo hẳn đột nhiên nghe được giọng của Trung Sơn vương, nàng khiếp sợ che miệng lại, cũng nhìn lại, đầu cũng dám cử động cái.

      Nàng nhận ra ôm mình là Lạc Tam Tiểu Thư ngày đó tranh luận với Lương quý phi ở Kim Hoa điện, là phế vật, cái gì cũng biết.

      Nhưng mà, nàng lại cứu mình!

      Hơn nữa, nàng hình như còn quen biết Trung Sơn Vương?

      Lúc này, bọn thị vệ ở đáy hồ cũng vớt được gì, liền leo lên bờ : "Đáy hồ có ai cả!"

      Sắc mặt Tăng Thủy Lan biến đổi, Lạc Nguyệt Kỳ khóc thút thít dừng lại, trong lòng dâng lên hi vọng.

      Từ sau rừng cây phát ra tiếng vang, mọi người lập tức nhìn sang.

      Toàn thân Tề Sính Đình dính đầy bước thẳng từ đó ra.

      Tăng Thủy Lan bị dọa tới mức cặp mắt trợn tròn, suýt nữa hét ầm lên.

      "Tăng tỷ tỷ, ngươi tìm ta sao?" Nàng (TSĐ) lạnh lùng cười tiếng, về phía Tề Thủy Lan.


    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 65, ngươi chọn bộ

      Edit: thu thảo


      Tăng Thủy Lan miễn cưỡng ổn định lại tinh thần, hề lui bước, ngược lại còn lên bước, quan tâm hỏi: "Tề muội muội, ngươi sao chớ?"

      Tăng Thủy Lan bị sợ đến suýt nữa hét thất thanh!

      Nàng tận mắt thấy Tề Sính Đình giãy giụa dưới đáy nước, vậy mà vào lúc này vẫn sống sờ sờ đứng trước mặt mình, nàng thấy quỷ sao?

      Nhưng mà, nàng cũng lui bước, mà miễn cưỡng đứng lại, : "Tề muội muội, may là ngươi có việc gì. Hù chết chúng ta rồi!"

      Lạc Vân Hi nhếch miệng nở nụ cười hứng thú, Tăng Thủy Lan này, thực cũng phải là cái đèn cạn dầu.

      Tề Sính Đình rất thông minh, biết giờ phút này có gì cũng được, ngược lại miệng lưỡi người khác bàn tán mình là kẻ độc ác, nàng tái mặt cười tiếng: " có việc gì, là do ta cẩn thận té xuống."
      Bọn thị vệ thấy thế, liền ra: "Nếu còn chuyện gì, liền giải tán !"

      Tăng Thủy Lan vội vã rời , Tề Sính Đình vội vàng chạy vào rừng cây, nơi đó lại còn bóng người. Nàng thấy vậy cũng có chút thất vọng.

      Lúc này, tay Lạc Vân Hi cầm đai lưng ướt sũng đường mòn trong rừng, áo mỏng màu xám nhạt lập tức có vẻ vô cùng rời rạc, dáng vẻ nghiêm chỉnh chút nào.

      Lông mày Trung Sơn Vương nhíu lại, " theo ta thay bộ y phục khác!" Giọng chân đáng tin.

      Lạc Vân Hi vừa mới theo tới cung điện, Trung Sơn Vương hề cố kỵ mà vào.

      Đẩy cửa phòng ngủ chính ra, để cho Lạc Vân Hi vào.

      Cửu sát ở trong chỗ tối thấy vậy sợ hết hồn hết vía.

      Chủ tử, vậy mà lại để tiểu nương này vào phòng ngủ của người sao?

      Sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, thực thấy thể tin nổi rồi.

      Trung Sơn vương dùng mật ngữ với Cửu Sát mấy câu, cũng vào phòng ngủ chính.

      Nơi này bày biện hết sức đơn giản, giường lớn được làm bằng gỗ lê, màn mỏng màu xám bạc rũ xuống bốn góc giường, giờ phút này thắt ở hai bên. giường chăn trắng như tuyết xếp chồng lên nhau, chỉnh tề đến nỗi giống như đậu phụ khô. Bên giường là cái bàn vuông, hai tủ treo y phục dựa vào tường, cạnh cửa sổ là bàn gỗ dài và ghế lim, bên cạnh bàn bày chiếc giường êm ái.

      "Đây là chỗ ngươi ở?" Lạc Vân Hi hề khách khí chút nào ngồi giường.

      Trung Sơn vương : "Là nơi ở tạm thời ở hoàng cung."

      "Đúng vậy." Lạc Vân Hi gật đầu, "Ta ngươi là người có tiền, chắc cũng ở nơi nghèo như vậy."

      Vừa xong, Cửu Sát liền cầm bộ y phục màu hạnh thêu bươm bướm trắng, váy mỏng màu lá sen đứng ở cửa, cũng biết tìm được từ đâu trong cung điện.

      "Cái này?" Lạc Vân Hi cau mày, "Màu sáng quá!"

      Kiếp trước, loại này màu sắc này đối với nàng mà rất bình thường, nhưng ở cổ đại mặc y phục tối màu mấy tháng nàng quen với những màu như vậy rồi.

      "Đổi cái khác!" Nàng quay mặt.

      Trung Sơn vương cũng rất hài lòng cầm lấy quần áo, : "Những người tuổi này nên mặc như thế nhìn mới đẹp, còn nhìn lại người ngươi chút xem mình mặc cái gì, màu tối như đồ rách nát mà tên ăn xin mặc vậy, mau thay !"

      Lạc Vân Hi quay đầu, cười : "Người nhìn quen sao?"

      Trung Sơn vương sử dụng ánh mắt khẳng định điểm này.

      "Vậy ta càng thích mặc." Lạc Vân Hi .

      Sắc mặt Trung Sơn vương lạnh , : "Cửu Sát, ngươi lấy thêm mấy bộ màu xám tới."

      Khóe mắt Lạc Vân Hi cong lên, sao vậy? thay đổi ý nghĩ rồi hả ?

      Rồi sau đó, Trung Sơn vương hời hợt : "Chính là mấy bộ Vương công công thích nhất mặc đó."

      Sau lưng Lạc Vân Hi run lên, Trung Sơn Vương là độc ác!

      "Ngươi chọn cái !" Đợi sau khi y phục thái giám dùng lấy ra, Trung Sơn Vương tiện tay cầm lấy, trầm giọng , "Chỉ có thể chọn bộ, có lựa chọn thứ ba!"


      Chương 66, ta muốn cái này

      Edit: thu thảo


      Giữa ánh mắt Lạc Vân Hi lộ ra ý cười, ngón tay chỉ bộ y phục thái giám dùng, "Ta muốn nó!" rồi đoạt lấy luôn.

      Nàng hề chú ý tới, sắc mặt của Trung Sơn vương lập tức biến đổi.

      Lạc Vân Hi lại cười hì hì kéo cái ở bộ y phục, lấy đai lưng đính đá xuống, ngẩng đầu : "Vương Gia, ta muốn cái này!"

      qua rồi nhàng thắt đai lưng ở bờ eo, nhìn hợp nhau chút nào, nhưng phối hợp lại rất xứng với nhau.
      Trung Sơn vương im lặng, nha đầu này, cũng rất khôn khéo!

      "Vương Gia, thái giám có đai lưng dùng, đành làm khó ngài mặc vậy." Lạc Vân Hi cười đến cực kỳ vui vẻ, ném y phục thái giám lên giường , rồi từ phòng ngủ chính của ra ngoài.

      Khuôn mặt Trung Sơn vương bình tĩnh, đứng ở trong phòng nhúc nhích, đờ đẫn nhìn chiếc váy màu hạnh tay.

      "Vương Gia." Cửu Sát thấp thỏm kêu.

      "Y phục này ai ăn mặc, ném ." Ngón tay Trung Sơn vương buông lỏng, quần áo lụa mỏng đẹp mắt bay xuống đất.

      "Dạ!" Cửu Sát lên tiếng.

      Lạc Vân Hi thuận đường, thẳng đến Ngự Hoa Viên.

      Hôm nay Ngự Hoa Viên càng thêm cực kỳ náo nhiệt. Khắp nơi có thể thấy được người uống trà ngắm hoa.

      Rất nhanh nàng tìm được Lạc Kính Văn và đại phu nhân, lại chuyện xe ngựa hư cho họ, nhưng lại giấu giếm những chuyện khác.

      Lạc Kính Văn gì, nhìn về phía thiếu nữ có ánh mắt hơi xa lạ này.

      Khuôn mặt toàn phấn son cảu đại phu nhân đầy vẻ vui, tức giận quát: "Làm sao mà nhiều xe ngựa như vậy hư, lại cố tình hư xe ngựa của ngươi đây? Sớm biết xe ngựa hư, ngươi cũng khỏi phải tới, ràng điềm xấu mà!"

      Lạc Nguyệt Kỳ cúi đầu đứng yên bên nghe vậy kinh hãi ngẩng lên đầu, điềm xấu sao?

      Nàng lập tức nghĩ đến vừa xảy ra, chuyện đó bây đến giờ vẫn còn nổ "bùm, bùm" nhảy ngừng trong lòng nàng.

      Tất nhiên, nàng biết chuyện Lạc Vân Hi cứu Tề Sính Đình.

      Ở phía xa, thái tử và Đoan Mộc Kỳ cùng nhau về hướng bên này.

      Lạc Kính Văn vội mang theo người nhà hành lễ.

      Thái tử gật đầu cái, chán ghét liếc nhìn Lạc Vân Hi, đối với Lạc Nguyệt Kỳ thái độ lại mềm hơn : "Nghe Tề tiểu thư rơi xuống nước, ngươi theo ta xem thế nào, sau đó còn tìm hiểu chuyện này nữa."

      Bởi vì còn chưa lập gia đình, nên họ vẫn chưa thể được gọi là "trắc phi".

      Lạc Nguyệt Kỳ thấy hết sức dịu dàng như vậy, tâm tình vô cùng kích động, liền vội vàng gật đầu.

      Giọng của Đoan Mộc Kỳ vang lên bên tai Lạc Vân Hi: "Thái tử có phúc, chỉ cưới được Tề Sính Đình làm trắc phi, ngay cả Ngũ muội của nàng, cũng là rất có tài."

      Lạc Vân Hi quay đầu lại nhìn về phía Đoan Mộc kỳ, cười hỏi: " Tề Sính Đình cũng rất có tài sao?"

      Đoan Mộc Kỳ hôm nay mặc bộ y phục màu trắng, tay còn cầm chiếc quạt xếp, nhàng phe phẩy, rất ra dáng vị công tử.

      "Ừ. Nàng thông thạo nữ công, danh tiếng lẫy lừng lẫy khắp Dạ đô. Tề Thị Lang lại sắp thăng chức làm Thượng Thư rồi, nàng cũng giống nước lên thuyền cũng lên, danh tiếng cực kì tốt, cưới được nàng làm trắc phi, phải là may mắn của thái tử sao?" Đoan Mộc Kỳ cười .

      Lạc Vân Hi hiểu cười tiếng.

      Vì muốn loại bỏ chướng ngại vật lớn nhất này, giống như khống chế tốt con cờ Lạc Nguyệt Kỳ vậy, Tăng Thủy Lan cũng thông minh.

      Chắc nàng biết, nếu lại muốn chọn trắc phi, có uy hiếp giống như Tề Sính Đình đối với nàng.

      Hai người đứng dưới tán cây chuyện, Lạc Kính Văn và đại phu nhân thỉnh thoảng quét ánh mắt nghi ngờ nhìn qua.

      Từ lúc nào Thập nhị hoàng tử và phế vật này chung sống hòa hợp như vậy?









    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 67, khôi phục trí nhớ

      Edit: thu thảo


      Lúc này, nội thị tới, khom người : "Thập nhị hoàng tử, thái tử mời ngài qua."

      Đoan Mộc Kỳ gật đầu, hỏi Lạc Vân Hi, "Có muốn xem chút cùng ta hay ?"

      ", ngươi ." Nàng muốn dính vào chuyện này.

      đứng chán đến chết, cung nữ thướt tha tới, khuôn mặt mỉm cười, đưa lá thư cho nàng.

      Lạc Vân Hi nhận lấy, mặt lộ vẻ nghi ngờ, ngón tay trắng nõn xinh đẹp mở bức thư ra, bên trong là lá sen cắt thành hình tròn, lá sen màu lục, màu sắc tươi mới, nhưng có bất kỳ chữ viết ở .

      Cung nữ : "Lục hoàng tử phân phó nô tỳ mang tiểu thư chỗ cũ."

      Hai người rẽ bảy tám lần, đến chỗ hồ sen, hồ sen cực lớn, diện tích tầm mười mấy mẫu đất, lá sen tràn ngập tầng tầng lớp lớp, hoa sen hồng hoặc trắng nhô ra ở giữa đám lá sen, duyên dáng, kiều đứng thẳng.
      Cung nữ chèo thuyền , đưa nàng vào trong hồ sen.

      Ở chỗ sâu trong hồ, lá sen thấp thoáng, chiếc thuyền hoa tinh xảo lẳng lặng đứng đó, Đoan Mộc Triết mặc áo màu lục nằm nghiêng ở mũi thuyền, nằm lười biếng, tay trái chống đầu, cười ngắm Lạc Vân Hi, mặt mũi tuấn mỹ, cùng với lá sen màu lục tạo thành thể, trở thành bức tranh sơn thủy đẹp mắt.

      " là nhàn nhã." Lạc Vân Hi than tiếng, nhảy lên đầu thuyền.

      Đoan Mộc triết ngồi dậy, tươi cười lộ ra hàm răng trắng như tuyết, "Nơi này, từng là nơi nàng thích nhất."

      Lạc Vân Hi nghe vậy, quan sát bốn phía, trong mắt là những phiến lá xanh biếc và hoa màu hồng phấn, cảnh sắc tuyệt đẹp.

      "Rất đẹp." Nàng nhàng cười tiếng, ngồi vào đuôi thuyền.

      Đoan Mộc Triết đưa tay cầm đài sen bàn bóc, ngón tay thon dài trắng như ngọc dính phấn xanh mơn mởn hết sức bắt mắt. Rồi sau đó cầm mấy đài sen bóc trong tay đưa cho nàng, dịu dàng : "Cũng lâu rồi nàng chưa ăn đài sen ở nơi này rồi."

      Lạc Vân Hi nhận lấy.

      Đoan Mộc Triết than : "Nàng mất trí nhớ, rất nhiều chuyện cũng thực được, cho nên, tại quan trọng nhất là khôi phục trí nhớ cho nàng."

      "Có thể khôi phục sao?" Lạc Vân Hi nhíu lông mày.

      Khôi phục trí nhớ, nàng có thể nhớ rất nhiều chuyện, nhưng liệu có thể hay , quên mất phần trí nhớ của Lạc Phượng hay ?

      Nếu như vậy, nàng tình nguyện khôi phục trí nhớ.

      Nàng muốn làm phế vật.

      "Thử lần." Ánh mắt Đoan Mộc Triết kiên định, "Buổi trưa ngày mai, vào thời gian nghỉ ngơi, nàng hãy tới phố Nam, trước Lâm Uyển, ta chờ nàng ở đó."

      "Được." Lạc Vân Hi gật đầu.

      "Hi Nhi, nhị ca muốn từ núi Thanh Minh quay về." Đoan Mộc Triết nhìn chằm chằm vào mắt nàng, .
      Lạc Vân Hi hiểu nhìn .

      Đoan Mộc Triết nhìn ánh mắt khó hiểu của nàng , "Thôi, hay là chờ nàng khôi phục trí nhớ rồi ."

      "Là nhị hoàng tử sao?" Lạc Vân Hi thử hỏi.

      "Ừ, nàng nhớ lại cái gì sao?" Đoan Mộc Triết vui mừng cả người khẽ run lên.

      Lạc Vân Hi lắc đầu, nàng chỉ là suy đoán.

      Đoan Mộc Triết yên lặng nhìn nàng, thấy ánh mắt nàng trong suốt, giống dối, trong lòng hơi khó chịu, liền quay đầu .

      Hi Nhi vẫn còn thông minh như vậy, trời cao quá tàn nhẫn, lấy trí nhớ của nàng, tại sao nàng có thể quên tình cảm của bọn họ và những gì trôi qua đây?

      Bầu trời đen tối trước bình minh, có vẻ bình thường. Nhưng sau đó thực xảy ra trận bão táp lớn.




      Chương 68, giọt lệ trong suốt

      Edit: thu thảo


      Nam tử quay đầu, Lạc Vân Hi chỉ thấy gò má của , đường cong như bề ngoài thanh đao, lông mi dài khẽ run, khuôn mặt vốn lạnh nhạt từ xưa đến nay bao phủ tầng đau thương.

      "Đoan Mộc Triết. . . . . ." Trong lòng Lạc Vân Hi khẽ động, giọng kêu .

      Theo tiếng nàng kêu lên, giọt nước trong trẻo nhanh chóng dọc theo khóe mắt Đoan Mộc Triết chảy xuống, tạo lên tiếng động.

      "Đoan Mộc Triết ngươi khóc sao?" Lạc Vân Hi bị làm giật mình, trong lòng có chỗ nào đó như bị đánh cái, loại cảm giác ra lời chậm rãi chảy ra, nàng muốn khống chế cũng khống chế được. Thân thể đứng lên, tới trước mặt Đoan Mộc Triết.

      Mặt nam tử còn nhớ về quá khứ lên kinh ngạc nhìn nàng, khóe mắt vẫn còn giọt nước mắt.
      "Làm sao ngươi khóc?" Lạc Vân Hi thở dài, lại cảm thấy rất đau lòng.

      "Ai khóc vậy?" Đoan Mộc Triết cũng đứng lên, xoay người, giọng có mấy phần cứng rắn, mấy phần tức giận, "Nàng nhìn lầm rồi!"

      Lạc Vân Hi lặng yên nhìn bóng lưng .

      Dáng người cao gầy, có vẻ cao hơn nàng rất nhiều, rất gầy, hình như trận gió là có thể thổi bay .
      Đột nhiên, bóng dáng cao gầy này di chuyển, vọt tới trước mặt Lạc Vân Hi, vươn tay ôm chặt nàng.

      "Hi Nhi, đừng quên ta." Giọng điệu của gần như là khẩn cầu, "Ta chỉ có nàng. . . . . ."

      Ta chỉ có nàng. . . . . . tại sao, nàng lại cảm thấy đáy lòng chua xót đây?

      "Được." Lạc Vân Hi im lặng lúc đáp.

      tầng lầu xa, gần cửa sổ, bóng dáng nam tử đứng mình, trong tay nam nhân cầm hai ống tròn, gác ở mắt trước, nhìn chăm chú nhìn tất cả xảy ra ở nơi này, thấy màn như vậy, chậm rãi để xuống ống tròn.

      Phía sau, Cửu Sát tiến lên mấy câu.

      gật đầu, xoay người rời .

      lúc lâu sau, Đoan Mộc Triết buông Lạc Vân Hi ra, môi mỏng khẽ nâng lên, vui vẻ chăm chú nhìn khuôn mặt bình tĩnh của nàng, : "Hi Nhi, nếu sớm biết nàng mất trí nhớ, ta để nàng Dương thành rồi."

      "Là ngươi để cho ta Dương thành hay sao?" Lạc Vân Hi bị bắt được tin tức này.

      "Ừ, là vì để bảo vệ nàng tốt hơn." Đoan Mộc Triết than .

      Lạc Vân Hi , ngồi vào mũi thuyền.

      Đoan Mộc Triết lại đến thái tử, "Thái tử nạp Tề Sính Đình làm trắc phi, Tề gia mặc dù phải tứ đại gia tộc, nhưng cũng có ảnh hưởng trong kinh thành, cũng là thế lực thể coi thường, nàng thấy thế nào?"

      Lạc Vân Hi cười yếu ớt: "Chuyện như vậy hỏi ta phải có chút thích hợp chứ?"

      Đoan Mộc Triết mỉm cười, tâm trạng rất tốt, "Ta từ trước đến giờ đều tham khảo ý kiến của nàng, Hi Nhi quên rồi à, giang sơn này, ta có nửa, nàng có nửa."

      Lời này làm Lạc Vân Hi sợ hết hồn hết vía, nhưng ánh mắt sáng quắc của Đoan Mộc Triết lại làm cho nàng cảm thấy gần gũi trước nay chưa có.

      Vì vậy, nàng hỏi: "Luôn nghe người ta đến tứ đại gia tộc, biết là tứ đại gia tộc kia là những ai?"

      "Quân gia của Trung Sơn Vương, được tiên hoàng giao quyền trông coi tướng sĩ, chinh chiến thiên hạ, lập được công lao lớn; Nhan gia là công thần Khai Quốc Công, thừa kế tước vị nhất phẩm trấn quốc đại tướng quân; Hầu phủ Tần gia trong kinh thành, đương kim Thái hậu chính là người của Tần gia; Đại Học Sĩ Đỗ gia, cũng là trải qua thay đổi vài triều, môn sinh khắp thiên hạ. Tứ gia căn cơ sâu đậm, hai phe đều có nguồn gốc sâu xa."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :