1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiên tài cuồng phi, tam tiểu thư phế vật - Tuyết Sơn Tiểu Tiểu Lộc (16)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 15, bằng phế vật.

      thanh bách tính bàn tán cũng hề , Lạc Nguyệt Kỳ cũng nghe thấy, nàng khỏi quay đầu ngắm nhìn Lạc Vân Hi, trong con ngươi rất nhanh thoáng qua tia khinh miệt cùng giễu cợt.

      Lạc Vân Hi nhìn về hướng xe ngựa phía trước, Lý Tài dẫn đám thị vệ thúc ngựa chậm, đối với dân chúng chỉ điểm giống như nghe thấy.

      Cho tới khi, những người này càng thêm tệ hại hơn, ngược lại đuổi theo xe ngựa nghị luận. “Dừng xe!”

      thanh lành lạnh của Lạc Vân bỗng dưng vang lên, xe ngựa”Két” tiếng vội vàng dừng lại.

      Phu xe còn chưa kịp hỏi nguyên nhân, đạo bóng dáng gầy bay thẳng ra khỏi xe ngựa, tốc độ cực nhanh mà xông vào đám người.

      Dân chúng còn chưa kịp phản ứng luồng gió lạnh thoảng qua bên tai mà gào thét bay qua, bàn tay xinh xắn trắng noãn chợt uốn éo đem cổ áo của nam tử trẻ tuổi trong đám người lấy. “Đem lời ngươi mới vừa lặp lại lần!”

      Thình lình xảy ra ngoài ý muốn, làm cho xung quanh xe ngựa mấy dặm chìm hoàn toàn vào trong tĩnh mịch. “Ngươi là ai?”

      Nam tử trẻ tuổi vùng vẫy có cách nào tránh ra được, ánh mắt nhìn thấy được trước mặt đáy mắt rét lạnh khỏi rùng mình cái.

      Lạc Vân Hi khóe miệng lạnh lùng nâng lên, cao giọng : “ biết ta? Các ngươi cũng nhận ra ta, vậy mà lại dám ở chỗ này vũ nhục danh tiếng của ta? !”

      “Nàng là Lạc gia phế vật kia!” Người có phản ứng bén nhạy nhất la hoảng lên.
      Nam tử trẻ tuổi khỏi giật mình, muốn nhanh chóng tránh ra khỏi kìm kẹp của Lạc Vân Hi, ngờ lại thất bại.

      Lạc Vân Hi lấy thanh mà mỗi người ở đây cũng có thể nghe được ràng : “Bị ta đây cái phế vật bắt được, muốn chạy trốn cũng chạy thoát, ngươi đúng là liền phế vật cũng bằng!”

      Tiếng vừa dứt, sắc mặt nam tử liền đỏ mảng lớn.

      ràng nghe được bốn phía vang lên thanh tất cả những người ở đó đồng thời hít ngụm khí lạnh, cơ hồ có ai tin tưởng, nam nhân to lớn như vậy bị gầy yếu chế phục ở trong tay.

      Có người bắt đầu châm chọc.

      “Đồ Tứ, ngươi còn thất thần làm cái gì?”

      “Chạy mau , ồ, phải ngay cả phế vật cũng bằng chứ?”

      “Đừng với ta ngươi ngay cả tiểu nương cũng đánh lại!”

      Đồ Tứ khuôn mặt tức đến sung huyết, thẹn quá hóa giận, lưỡng lự, nắm quyền hướng về phía mặt Lạc Vân Hi đánh tới.

      Lạc Vân Hi theo bản năng muốn phản kích, khóe mắt lại ‘vô tình’ liếc nhìn đến Lý Tài cùng thị vệ theo hộ tống.

      Nàng ở cách xe ngựa ngồi chừng 50 mét, đám người Lý Tài mặc dù xuống ngựa, nhưng có lấy người có ý tứ giúp tay, tất cả đều là ở rất xa mà quan sát.

      Lạc Vân Hi đáy lòng xông lên cỗ hàn khí, trong phút chốc, bắt được cổ tay Đồ Tứ, quay đầu lại quát lên: “Các ngươi còn đứng ngốc ở đó làm cái gì? Trói đứng lên!”

      thanh của nàng nhuộm vài phần bén nhọn, mấy người Lý Tài đều có lộ vẻ xúc động.

      Chỉ là, nghĩ đến lời đại phu nhân phân phó, bọn họ có chút chần chờ.

      Lý Tài chậm rãi tới bên cạnh Lạc Vân Hi, : “Tam Tiểu Thư, thôi , lên đường quan trọng hơn, lão gia trong phủ sợ là rất sốt ruột.”

      Quên ?

      Lạc Vân Hi trong bụng cười lạnh.

      Người bị khinh miệt phải là Lý Tài ! Bị đánh cũng phải là Lý Tài !

      “Được, vậy coi như cho qua .”

      Nàng chậm thốt ra, bàn tay nắm tay Đồ Tứ tăng thêm chút sức lực, cố ý đem góc độ phương hướng điều chỉnh cho quay về hướng Lý Tài bên cạnh.

      Đồ Tứ cắn chặt hàm răng, quả đấm bên tay phải nắm chắc vang lên tiếng ”Kẽo kẹt” vang dội, vận lực rất lớn, Lạc Vân Hi cúi người xuống, hề phòng bị rút tay lại.

      Đồ Tứ sức lực nhất thời có khống chế được, quyền nặng nề trực tiếp nện vào khuôn mặt Lý Tài phía đối diện.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 16, Giáo huấn nho

      Lý Tài hơn bốn mươi tuổi, là đương gia đại tổng quản của Thái Úy, phủ tuy đủ khôn khéo, nhưng lại là tay trói gà chặt.

      Đồ Tứ quyền này đập đến chính là dồn toàn bộ sức lực, thẳng hướng mặt Lý Tài chào hỏi, Lý Tài ngây ngốc tại chỗ, căn bản còn kịp phản ứng!

      “Ầm!” tiếng vang lớn, bụi bay ngập trời, mọi người vội vàng tránh né.

      Thân thể Lý tài bị đụng bay, huyết quang văng khắp nơi, kêu thảm tiếng, đưa tay che mặt.

      Lạc Vân Hi còn là thấy , sống mũi đứt đoạn, máu có chút máu trào ra, đáy mắt lên vết bầm tím.

      “Bắt lại!” Lý Tài ngồi dưới đất rống giận.

      “Chậm .” Lạc Vân Hi giơ tay lên ngăn cản bọn thị vệ xông lên trước, lạnh nhạt , “Mới vừa qua rồi mà, chẳng lẽ, Lý Đại tổng quản mau quên như vậy!”

      Lý Tài trong lòng tất cả đều là lửa giận cháy phừng phừng a!

      cố gắng đứng dậy từ dưới đất, nghĩ thầm, đây là mấy dời xui xẻo, làm thành Đại Tổng Quản phủ Thái Úy lại vẫn bị chỉ định xa ngàn dậm để đón hai thứ nữ được sủng ái thôi, lại còn đột nhiên gặp tai họa bất ngờ như vậy.

      Lúc này giọng điệu hết sức cam lòng: “Tam Tiểu Thư, đều đem lão nô đánh cho thành bộ dáng này, ngươi còn nuông chiều sao?”

      Vị Tam Tiểu Thư này từ trước đến giờ tính tình mềm yếu, gặp chuyện thể quyết định chắc chắn được, thường tự mình lau nước mắt.

      Ở Lạc phủ, tự nhiên có chút địa vị nào.

      Giống như Lý Tài quản , chưa bao giờ đem nàng để ở trong mắt.

      Lạc Vân Hi giễu cợt cong lên môi, “Chẳng phải lúc trước, nhục mạ ta mắng ta, thậm chí đối với ta động thủ, cũng thấy ngươi có chút động tác; nay động thủ đối tượng đổi thành ngươi, ngươi chịu nổi? Quả nhiên là chiều chuộng được ngay a (chỗ này em hiểu :-( ai biết đóng góp ý kiến hộ ta), biết, còn tưởng rằng ngươi mới là chủ nhân thực của Lạc phủ!”

      thanh của nàng chậm rãi sâu kín, nhàng nhàn nhạt, nghe rất là dịu dàng, nhưng Lý Tài sau lưng lại ướt rượt tầng mồ hôi.

      Giờ phút này lại muốn lên mặt, chuyện này hậu quả liền nghiêm trọng rồi.

      Cái chuyện nô tài coi khinh chủ tử này, dù là nữa lanh lợi, ở trời Dạ quốc, là có chút nào gian để sinh tồn.

      Sắ mặt Lý Tài lúc này xanh trắng lẫn lộn, cắn răng : “Nô tài quá giới hạn, toàn bộ nghe theo tiểu thư xử trí.”

      “Được rồi.” Lạc Vân Hi cười tiếng, nhìn về phía đám thị vệ mắt nhìn chằm chằm vào Đồ Tứ trong vòng vây, ánh mắt sắc bén.

      Híp lại mắt, quát lạnh: “Mang về phủ!”

      Nàng vốn là có chủ ý đem Đồ Tứ bắt trở về, lời đồn chính là từ Thái Úy phủ truyền tới, mặc kệ thiệt giả, nàng nếu thị uy trước, ngày sau làm sao có chỗ đứng ở lạc phủ,cũng như chỗ đứng trong Dạ quốc đây!

      Về phần Lý Tài. . . . . . Chỉ là dạy dỗ nho mà thôi!

      ***

      Nội thành Dạ đô, là nơi hội tụ các gia tộc lớn.

      Xây ở phía đông nam Thái Úy phủ diện tích 40 mẫu, trăm phòng ốc, đều là rường cột chạm trổ, đình lang quanh co, đại khí thong dong.

      Lúc này, trong chính sảnh của phủ hội tụ năm người, cách vài viện, vẫn có thể nghe Thái Úy Đại Nhân tiếng hét phẫn nộ: “Đứa nào làm?”

      Lý Tài thay bộ mặt của nô tài, nước mắt tung hoành chỉ vào Đồ Tứ mặt đất, tố giác : “Lão gia, lúc ở phố nghị luận tốt về Tam Tiểu Thư, nô tài lòng vì chủ, kết quả bị đánh thành bộ dáng này! Cầu xin lão gia làm chủ cho nô tài!”

      tùy ý bóp méo .

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 17, Thị uy ở Lạc phủ

      Lạc Vân Hi nhếch miệng lên cười như cười, ánh mắt Lạc Thái Úy quay tới hướng nàng nụ cười thấy bóng dáng đâu.

      Nữ nhi này này. . . . . . nhăn lại mày.

      Khắp phòng người đứng người ngồi đều có, Lạc Vân Hi cũng vội xem, nàng ung dung đứng ở cuối phòng, mặc cho người ta quan sát.

      Nếu so sánh, Lạc Nguyệt Kỳ bên cạnh tố chất lại tốt được như vậy.

      Nàng vốn cùng tuổi với Lạc Vân Hi, còn hơn bảy tháng, mười ba tuổi, rốt cuộc vẫn là đứa bé. Vừa ròng rã ba năm sống tại nơi núi rừng, nhất thời cách nào thích ứng được với khí thế uy nghiêm của đại gia tộc của kinh đô.

      Đầu cúi xuống sâu, đôi tay nắm vạt áo, bộ dạng cực kỳ lo lắng.

      Trong nội tâm Lạc Kính Văn do dự, trong lòng thấy Lạc Vân Hi và Lạc Nguyệt Kỳ đối lập, phản ứng của Lạc Vân Hi nên như thế này.

      Trong nháy mắt, Lạc Vân Hi cảm thấy dùng ánh mắt dò xét nhìn mình, mặt lại giả vờ như biết.

      Nghe xong Lý Tài vừa khóc vừa kể lể, mặt Lạc Kính Văn lên vẻ giận dữ.
      ngờ, nữ nhi vừa trở về, những lời đồn bị ép xuống lại nổi lên mặt nước, đây là chuyện ngờ tới.

      Lạc Vân Hi nhân cơ hội nhấc váy dài xám đậm lên, té quỵ xuống đất, đáy mắt ngập nước ra điểm cầu khẩn, “Phụ thân, ngài nhất định phải cho nữ nhi làm chủ! Đồ Tứ lời đồn là từ người hầu biểu huynh của nghe được trong phủ này truyền ra. Trong phủ đều là người trong nhà, thích nữ nhi quan trọng, nhưng nếu họ niệm tình ân đức phụ thân đối với bọn họ, bố trí lời đồn về nữ nhi bên ngoài truyền loạn khắp nơi, hãm hại chỉ là nữ nhi, càng sợ hơn là cả Lạc phủ nữa!”

      Lạc Kính Văn ngẩn ra, trong đầu hiểu được.

      Đúng vậy, hôm nay chuyện này tuy là nhằm vào Lạc Vân Hi, nhưng mà đây cũng là hạ thấp uy danh của Lạc phủ?

      Đồ Tứ vì giữ mệnh, vội vàng đem biểu huynh Đồ Cương khai ra.

      Sắc mặt Lạc Kính Văn xanh mét, cả giận : “Gọi Đồ Cương đến đây cho bản úy!”

      Người gọi là Đồ Cương, mới vừa được lên làm trung cấp quản ngoại viện.
      Chỉ chốc lát sau, gã sai vặt đầu đầy mồ hôi chạy vào đại sảnh.

      Vừa vào liền quỳ vội xuống trước chân Lạc Kính Văn, run lẩy bẩy.

      muốn giải thích cho mình, Lạc Kính Văn lại dùng chân hung hăng đá mạnh: “Cẩu nô tài, Lạc phủ phải là nơi ngươi có thể bày trò!”

      Tâm tình của ở giờ khắc này cực kỳ nóng nảy.

      Vừa nghĩ tới người làm trong phủ cũng ở sau lưng thảo luận nữ nhi của mình, phá hư danh tiếng của Lạc phủ, làm mất mặt, liền hận thể giết người!

      “Lão gia, ta bị oan!” Đồ Cương quỳ bò xuống mặt đất, còn muốn tiếp. Trong lúc bất chợt, trước mắt của nhiều hơn đôi giầy thêu, sững sờ, vội vã ngẩng đầu.

      Lạc Vân Hi đứng cao trước mặt nhìn xuống, bất ngờ đôi mắt lạnh dao găm, lạnh lùng nhìn chăm chú vào .

      Chẳng biết tại sao, cả người Đồ Cương run cái.

      Trời ơi, cái vị Tam Tiểu Thư này mặt mũi cùng mấy năm trước biến hóa nhiều lắm, vì sao lại cảm thấy cỗ sợ hãi ức chế được dâng lên vậy?
      Là do của mắt nàng!

      Ánh mắt đó lạnh lẽo mang theo dù là tia tình cảm tình cảm nào!

      Ánh mắt sắc bén nhìn tất cả, làm sao có thể là ánh mắt của mười ba tuổi!

      “Đổ oan cho ngươi? Huynh đệ ruột của ngươi cũng đổ oan cho ngươi sao? Đồ Gia chỉ có ngươi là người hầu ở Lạc phủ, có thể nghe được tin tức liên quan tới ta, phải thông qua ngươi, còn có thể thông qua người nào?”

      Lạc Vân Hi thốt ra từng chữ từng chữ .

      “Ta biết, ta làm sao biết ở đâu nghe được!” Đồ Cương chột dạ cúi đầu.

      “Coi như ngươi biết, thân là quản của Lạc phủ, ngay cả đệ đệ ruột mình cũng quản được, mặc cho bôi nhọ chủ tử của mình, ngươi còn muốn lấy bản lãnh gì để làm quản ở đây! Ngươi lấy đâu ra mặt mũi tới gặp chủ tử của ngươi!”

      Giọng của Lạc Vân Hi bỗng nhiên bén nhọn.



      Chương 18, Khiêu khích (1)

      Giọng của Lạc Vân Hi nghiêm khắc, chỉ có Đồ Cương bị sợ đến tay chân luống cuống, Đồ Tứ cũng bị sợ đến co quắp mềm thành đống bùn nhão.

      Con mẹ nó ai Lạc gia Tam Tiểu Thư là phế vật với , ai liều mạng vậy!

      Nàng ta nếu là phế vật, khắp thiên hạ cũng có người bình thường rồi!

      Giờ khắc này, trong lòng Đồ Tứ hận Đồ Cương tới chết, coi như mình xong rồi!

      chỉ có hai người bọn họ phản ứng kịch liệt, cả Lạc gia ai cũng lên vẻ mặt kinh sợ.

      mặt Lạc Kính Văn ra kinh ngạc hết sức, ngắm nhìn nữ nhi của mình, quả thể tin được, nàng lại dùng giọng lớn như vậy chuyện?

      Chẳng lẽ là ở quê hương ngây ngô ba năm, lá gan cũng trở nên lớn hơn sao?

      hơi gật đầu, mở miệng : “Hi Nhi đúng, Đồ Cương, ngươi làm bản úy quá thất vọng! Người đâu, đánh hai người này mỗi kẻ hai mươi đại bản, đuổi ra khỏi phủ Thái Úy để răn đe!”

      Đồ Cương cùng Đồ Tứ nức nở bị bắt xuống, chỉ lát sau, bên ngoài phòng liền truyền đến thanh đại trượng ”Ba ba” .

      Lạc Kính Văn mới : “Hi Nhi, Kỳ nhi, tới đây gặp qua mẫu thân và mấy vị di nương.”

      theo Lạc Nguyệt Kỳ hành lễ, trong lòng Lạc Vân Hi càng có thêm ý định.

      Lạc Kính Văn có thê năm thiếp, đại phu nhân sinh ra nữ, tức đại tiểu thư; Đại di nương là nha hoàn hồi môn của đại phu nhân, sinh ra được nam nữ, nhi tử cho làm con thừa tự cho đại phu nhân, nữ nhi năm trước bị đuối nước mà chế tở trong phủ.

      Nhị Di Nương mất sớm.

      Tam di nương là mẹ đẻ của Lạc Vân Hi;

      Tứ di nương cũng sinh dược nữ, Tứ Tiểu Thư Lạc Băng Linh;

      Ngũ di nương chính là mẹ đẻ của Lạc Nguyệt Kỳ.

      Trong đó, Lạc Vân Hi, Lạc Băng Linh và Lạc Nguyệt Kỳ sinh ra cùng năm, chỉ kém nhau vài tháng, Lạc Phi Dĩnh lớn hơn hai tuổi so với các nàng.

      Lúc này, Tam di nương ở Phật Đường lễ Phật, Đại Thiếu Gia học ở nhà, Lạc Phi Dĩnh cũng ở nhà.

      Lạc Kính Văn giải thích rằng Lạc Phi Dĩnh bị Lục hoàng tử hẹn ra ngoài thưởng hoa sen rồi.

      Đại phu nhân rất hài long về nữ nhi này, Lạc Phi Dĩnh ở kinh thành có danh xưng Đệ Nhất Mỹ Nhân, nàng cùng mấy vị hoàng tử cũng khá thân quen.

      Lạc Kính Văn : “Các ngươi trước hãy về viện của mình, tối hôm nay trong hoàng cung có mở bữa tiệc, các ngươi cũng tùy ý theo mẫu thân gặp vài người quen.”

      Ánh mắt của rơi vào mặt Lạc Vân Hi, lông mi dài vặn lên, : “Hoàng thượng cùng Thái hậu có thể còn vì chuyện năm đó mà thích ngươi, nhưng Lương quý phi lại chỉ đích danh muốn gặp ngươi, cho nên buổi tối, mọi việc ngươi khiêm tốn chút, nếu gây thêm chuyện cho ta ——“

      Câu để lửng là có ý uy hiếp.

      Lạc Vân Hi cười lạnh, đây chính là phụ thân của mình, đời trước, người thân của nàng chẳng lẽ cũng như vậy sao?

      Nàng kiêu ngạo siểm nịnh đáp: “Nữ nhi tự có chừng mực.”

      Nàng nghĩ, là nên xem Tam di nương chút rồi.

      Sao mà mình trở lại nàng cũng ra nhìn mình?

      Dù sao cũng là mẫu thân ruột của cỗ thân thể này.

      Xuân Liễu cùng Hạ Đào theo phía sau, ba người qua vườn hoa bỗng nhiên, cái gì đó bay tới hướng mặt mình.

      Sắc mặt nàng trầm xuống, lắc mình tránh ra.

      Đưa mắt nhìn, đất là thứ hình tròn màu trắng, chắc là bánh bao thịt.
      Bị cắn mất miếng, nhân thịt vẩy ra ngoài.

      Giữa ngực Lạc Vân Hi lập tức bộc phát ra cỗ tức giận, cố nhịn, mắt nhìn lên cây.

      thiếu niên mày rậm, đôi mắt to tròn ngồi ở cây cười ha ha, buồn cười, cười lại cảm thấy có cái gì đó đúng, nhìn xuống dưới, Lạc Vân Hi đứng bình tĩnh ở nơi đó, có uất ức, càng có chạy trốn.

      “Ah? Chẳng lẽ là ở quê hương đến ngu si rồi hả?”



      Chương 19, Khiêu khích (2)

      Đoan Mộc Kỳ từ cây nhảy vọt đến, ánh mắt hàm chứa chất vấn nhìn chăm chú vào Lạc Vân Hi, đột nhiên xông về hướng hai nha hoàn phía sau quát to: “Này, tiểu thư nhà các ngươi phải là bị ngu rồi chứ?”

      Khóe mắt Lạc Vân Hi thoáng qua tia lạnh lẽo, nam nhân này, người áo trắng đều là gấm vóc thượng đẳng thêu tay, tính chất mềm mại, chất vải cùng thích khách ở Dương thành là cùng loại, cần phải cũng biết chắc chắn phải là người bình thường.

      Nàng khom lưng nhặt cái bánh bao thịt lên, bên trái siết chặt, bên phải siết chặt, khóe môi mỉm cười.

      “Ngươi…ngươi phải ngu, là điên rồi a!”

      Đoan Mộc Kỳ thấy cử chỉ quái dị của nàng, bừng tỉnh mở miệng.

      Chỉ là, cái chữ ”A” này còn chưa xong, môi cũng có ngậm lại như cũ được, tay phải Lạc Vân Hi đột nhiên ném .

      Bánh bao thịt bọc trong gió bay hướng về phía mặt nam nhân, nhét thẳng tắp vào trong cái miệng mở lớn kia.

      “A!” Xuân Liễu cùng Hạ Đào đều kinh hãi kêu lên.

      Bánh bao dơi mặt đất dính đầy bùn , cái bánh bao mới vừa rồi bị cắn miếng nhân thịt bay ra ngoài lại bị bóp trộn với bùn đất như vậy, toàn bộ chui vào trong cổ họng nam nhân.

      “Khụ khụ khụ ——” Đoan Mộc Kỳ bị ngẹn đến mặt đỏ bừng, “Phi” thanh ra sức nhổ bánh bao trong họng ra, cặp mắt tức giận dấy lên lửa mạnh!

      Lạc Vân Hi cười đến vô hại: “Công tử, cái bánh bao này mùi vị tệ chứ? À, phải là tốt, nếu , tại sao nó từ cây cao như vậy rớt xuống, công tử lại còn chê bẩn, còn nhặt lên ăn đây?” (ặc bà chị này độc )

      “Ha ha.” Xuân Liễu nhịn được cười ra tiếng, nàng cũng chưa từng nghe qua chuyện buồn cười như vậy, nhưng lại vội vàng thu lại nụ cười.

      Đoan Mộc Kỳ hung tợn trợn mắt nhìn Xuân Liễu cái, mang ánh mắt đầy lửa giận hướng về phía Lạc Vân Hi.

      “Ngươi…ngươi phế vật này!”

      Lồng ngực lúc tức giận nhanh chóng muốn nổ tung, Lạc Vân Hi cố tình số lời để cho tôn nghiêm của toàn bộ đều quét sân hết. “Ta là phế vật, cần ngươi phải nhắc nhở.”

      Lạc Vân Hi cười hì hì, căn bản để lời của đối phương ở trong lòng.
      Mới vừa đùa bỡn nam nhân này chút, tâm tình của nàng rất sảng khoái.

      Đoan Mộc Kỳ từ sống trong an nhàn sung sướng, đâu chịu cảnh người khác đắc tội mình như vậy? lại mắng lại giơ chân giơ tay, sau đó lại chỉ bánh bao mặt đất quát.

      “Lạc Vân Hi, ngươi ăn toàn bộ cái bánh bao này toàn bộ cho ta! Nếu , bản hoàng tử tự mình động thủ đó!”

      Hoàng tử sao?

      Lạc Vân Hi nghĩ đến vừa rồi Lạc Kính Văn Lục hoàng tử, lúc đại phu nhân nhắc tới mặt rất kiêu ngạo, chắc là phải nam hài tử ngang ngược trước mắt rồi.

      Dĩ nhiên, nàng bây giờ so tiểu tử này còn hơn. . . . . .

      “Ăn toàn bộ bánh bao sao?”

      Lạc Vân Hi nhíu mày, chân phải lại đạp lên phía trước, sai lệch chút nào, vừa đúng lúc giẫm ở phía cái bánh bao.

      “Ngươi!” Đoan Mộc Kỳ vô cùng tức giận.

      “Bánh bao cũng đen quá!” Lạc Vân Hi nhặt kiệt tác của mình lên, lau chút phía cái bánh bao đen.

      Mà nàng, lại về hướng Đoan Mộc Kỳ.

      “Ngươi muốn làm gì?” Đoan Mộc Kỳ phòng bị hỏi.

      Đáng chết, làm sao lại sợ Lạc Vân Hi, kẻ phế vật này đây?

      Chỉ là, mới vừa rồi, nàng ném bánh bao sao lại ném chuẩn như vậy?

      “Muốn ăn ?” Lạc Vân Hi ôm lấy ngực, dù tay bận vẫn ung dung hỏi.
      Đoan Mộc Kỳ nhìn bánh bao đen như mực kia, trong dạ dày buồn nôn, trợn mắt nhìn nàng.



      Chương 20:

      Lạc Vân Hi nhìn khuôn mặt thanh tú tuấn lãng của Đoan Mộc Kỳ đối diện lần, trong lòng vui vẻ, lời lại thê lương bi ai vô cùng: “Ta muốn ăn, ta có thể ăn được?”

      Đoan Mộc Kỳ nhất thời chưa kịp phản ứng, sững sờ nhìn nàng.

      Lạc Vân Hi cắn môi dưới, làm ra bộ dáng uất ức cực kỳ, “Cầu xin ngài, đừng để cho ta ăn cái này, có được hay ? Ta cẫu xin ngài. . . . . .”

      Chân mày Đoan Mộc Kỳ nhảy loạn cả lên.

      Chuyện này choáng nha nàng tuyệt đối là người điên!

      Nếu như vừa bắt đầu nàng cứ cầu xin như vậy, tuyệt đối cảm thấy có ý gì khác, nhưng bây giờ, chuyện này có gì đó rất quỷ dị!

      Mặt phế vật này biến sắc cũng quá nhanh rồi!

      Sau lưng, chợt truyền đến loạt tiếng bước chân.

      Trong đầu Đoan Mộc Kỳ chợt lóe lên thứ gì đó, Lạc Vân Hi lớn tiếng cầu khẩn: “Ta van xin ngài, ta quỳ xuống cầu ngươi còn được sao?”

      Nàng làm bộ van lạy, Lạc Kính Văn hét lớn tiếng: “Từ từ !”

      bước mấy bước xông về phía trước, hành lễ với Đoan Mộc Kỳ, cố gắng bình tĩnh hỏi: “Thập nhị hoàng tử, nữ nhi nhà ta rốt cuộc đắc tội ngài ở chỗ nào?”

      chỉ vào bánh bao đen như mực kia, dường như thay đổi màu mấy lần rồi.
      Đây phải là ức hiếp Lạc Vân Hi sao, phải biết, đây chính là ở Lạc phủ, căn bản là đánh vào mặt của !

      “Ngươi…ngươi –” Đoan Mộc Kỳ hoàn toàn hiểu được, đáng chết, lại bị phế vật này gài bẫy!

      Lạc Kính Văn cũng giận đến ra lời, giọng kích động: “ Lạc gia chúng ta mặc dù chỉ là thần tử của hoàng gia, nhưng tốt xấu gì cũng là trọng thần trong triều, Thập nhị hoàng tử nhục nhã đến người nhà trong phủ bản úy, nếu hoàng thượng biết, cũng bao che ngài!”

      Đầu Đoan Mộc Kỳ đau đớn lúc, vội vàng khoát tay, cười hì hì : “Lạc Thái Úy, ta cũng chỉ cùng tiểu thư nhà ngài giỡn chút mà thôi, ngài cần để ở trong lòng.”

      xong, tự tay đoạt lấy bánh bao đen xì trong tay Lạc Vân Hi, tức giận nhìn nàng cái, đưa tay ném cái bánh bao tới nơi xa.

      Lạc Kính Văn thấy lùi bước, hít hơi sâu, mặt cũng mang lại nụ cười: “ ra là giỡn, bản úy trách nhầm ngài rồi.”

      Nữ nhi này vốn là có cũng được mà có cũng sao, chỉ là muốn để cho người khác nhờ vào đó cười nhạo , Thập nhị hoàng tử nghịch ngợm, cũng là nhi tử của hoàng thượng, thấy tốt tất nhiên phải tự thu lại thái độ.

      quay đầu nhìn về Lạc Vân Hi, muốn phê bình nàng mấy câu, lại thấy nàng khôi phục lại sắc mặt, giữa hai lông mày như hề có uất ức vừa rồi.

      Trong lòng hơi chậm lại, lời đến khóe miệng sửa lại: “Ta vừa truyền tin tức cho di nương của ngươi, ngươi nhìn nàng chút .”

      Lạc Vân Hi hành lễ cáo lui, sau lưng, truyền đến giọng hết sức buồn bực của Đoan Mộc Kỳ: “Lạc Thái Úy, Lục Hoàng Huynh vẫn chưa về sao?”

      ra là, vị thập nhị hoàng tử này tới tìm Lục hoàng tử .

      Sau lưng, Xuân Liễu cùng Hạ Đào liếc mắt nhìn nhau, khiếp sợ nồng nặc từ mặt tản chút nào.

      Chuyện vừa rồi, toàn bộ đều xảy ra trước mắt hai nàng, họ thực biết, tiểu thư lại giở thủ đoạn!

      Nếu đổi lại là ba năm trước đây, Tam Tiểu Thư nhất định nuốt bánh bao mất rồi, hơn nữa, nếu bị Lạc Thái Úy bắt gặp, nàng cũng nhận hết trách nhiệm từ người của Thập nhị hoàng tử vào người mình.

      Người khác đánh mặt của nàng, nàng còn cười thay người khác giải thích, Lạc Thái Úy mặc dù hoài nghi, nhưng đối mặt với chuyện hôm nay như vậy vô cùng lúng túng cùng tức giận.
      Last edited by a moderator: 5/9/16

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 21, Mẹ con gặp mặt

      Lạc Vân Hi chuyển qua về phía vườn hoa, cho đến khi bốn phía có người nào, nàng mới dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phía Xuân Liễu.

      Xuân Liễu vội vàng tới, “Tiểu thư, sao vậy ạ?”

      “Ngươi biết đó là Thập nhị hoàng tử?” Lạc Vân Hi nhàn nhạt hỏi.

      “Đúng vậy, tiểu thư ngươi biết sao?” Xuân Liễu kỳ quái hỏi.

      Giọng của Lạc Vân Hi trầm xuống: “Ngươi biết lại còn dám cười ? tiếng cười này, hoàn toàn có thể đưa ngươi xuống hoàng tuyền đó!”

      Xuân Liễu nghĩ đến ánh mắt tràn đầy lửa giận của Đoan Mộc Kỳ vừa rồi, sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh, “Tiểu thư, nô tỳ sai rồi.”

      Sắc mặt Lạc Vân Hi hơi nhu hòa chút: “Xuân liễu, ta là muốn tốt cho ngươi thôi, về sau nhớ kỹ, chớ để xảy ra tai bay vạ gió.”

      Hai tháng chung sống, đối với tính tình của Xuân Liễu và Hạ Đào, nàng mơ hồ nắm rồi.

      Xuân Liễu tính cách có chút táo bạo, nhưng tâm địa cũng xấu.

      Xuân Liễu cảm động đến rơi nước mắt gật đầu, nàng biết, tiểu thư mặc dù trở nên xa lạ rất nhiều, nhưng đối đãi với nàng vẫn rất tốt.

      Mà Hạ Đào, ràng chịu tin tưởng tiểu thư.

      Chủ tớ vừa chuyện, mấy bóng người vội vã tới hướng bên này.

      Cầm đầu là nữ tử trung niên vóc người vừa phải cao thấp, hơi gầy, mặc bộ áo trắng đơn giản, búi tóc cũng đơn giản cài thêm bất kỳ trang sức gì, da thịt tái nhợt, có thoa lớp phấn mỏng, lại che giấu được đáy mắt sưng vù, khóe mắt có vài nếp nhăn.

      “Là Tam di nương.” Xuân Liễu vui mừng giọng kêu lên.

      “Tam di nương.” Lạc Vân Hi tiến lên kêu tiếng.

      Đây là mẫu thân ruột của nàng?

      Nghe tuổi cũng lớn, nhưng xem ra so với đại phu nhân cùng mấy vị di nương già hơn nhiều rồi. . . . . .

      “Tam Tiểu Thư, ngươi rốt cuộc trở lại rồi. . . . . .” Tam di nương kéo nàng, quan sát từ xuống dưới, trong mắt thấm đầy nước mắt.

      Lạc Vân Hi nghiêng mắt nhìn thấy phía sau cây ánh sáng chiếu xuống tạo thành bóng dáng màu đen, nàng cười lạnh tiếng, đỡ lấy Tam di nương.

      “Di nương, chúng ta tìm chỗ trò chuyện.”

      Nhóm người bọn họ vừa xa, Đoan Mộc Kỳ mình từ sau đại thụ chạy ra ngoài, sắc mặt cực kỳ khó coi.

      Tam Tiểu Thư này, nhất định là trúng tà, cũng mặc kệ Lục ca, hôm nay nhất định phải tìm được tận gốc đáp án cho thỏa đáng!

      Nghĩ tới đây, lặng lẽ theo.

      Đông viên là nơi ở của các tiểu thư tại, Lạc Vân Hi ở tại viện nhất trong phủ, phòng ốc cũ, cạnh gian chính có hai phòng , vừa đúng đủ để chủ tớ ba người ở, đồ đạc lẫn lộn có nơi để, chồng chất tại góc viện.

      Lạc Vân Hi và tam di nương vừa vào phòng chính, Xuân Liễu liền đóng cửa phòng, tránh ra phía xa.

      “Đứa bé, ba năm nay ngươi chịu khổ rồi . . . . .” Tam di nương cầm tay của nàng nghẹn ngào.

      Trong lòng Lạc Vân Hi than , gặp qua nhiều người như vậy, vị Tam di nương này đối đãi với nàng vẫn là tâm nhất.

      Sau phen hỏi han ân cần, Tam di nương tiếng chuyển chủ đề: “Ba năm nay, cầm kỳ thư họa có tiến bộ ?”

      Lạc Vân Hi kinh ngạc, nhìn chằm chằm ánh mắt của Tam di nương.

      Chuyện gì xảy ra? Nàng phải phế vật sao? Làm sao biết cầm kỳ thư họa đây?

      Ngay cả Xuân Liễu cũng từng nhắc qua nha. . . . . .

      Tam di nương thấy nàng vẻ mặt đúng, bỗng nhiên hất tay của nàng ra, giọng đột nhiên nghiêm nghị: “Ngươi lười biếng rồi sao?”

      “Ta ——” Lạc Vân Hi biết trả lời như thế nào.

      mặt tam di nương lộ ra bi thương vô hạn cùng thất vọng: “Hi Nhi, mẹ , ngươi đường đường chính chính là danh môn khuê tú, phải Lạc Phi Dĩnh có thể so sánh được, nhưng ngươi, lại làm ta thất vọng như vậy, ngươi để cho ta cảm thấy thất vọng quá——“

      Lời của nàng còn chưa hết, nước mắt chảy ròng


      Chương 22, phân biệt tốt xấu

      Lạc Vân Hi thấy nàng khó chịu, cổ thân thể này lại cũng tự động run rẩy theo, nàng vội vàng : “Mẹ, ta giỡn với ngươi thôi!”

      Sắc mặt Tam di nương lập tức hòa hoãn lại, vỗ đôi tay nàng, “Ngươi đứa bé này. . . . . .”

      Hai người hàn huyên lát, Lạc Kính Văn cho người đến thúc giục Lạc Vân Hi, tuy là vào cung tham gia dạ tiệc, nhưng buổi trưa vừa qua phải vào cung rồi.

      Sau khi Tam di nương , mắt Lạc Vân Hi rét lạnh, bóng dáng nho chạy , hai chân lần lượt thay đổi, ở cành cao thân cây đào mượn lực cái, tay kéo cành cây trong cây đó, chợt ném xuống.

      “Pằng!” bóng dáng trắng như tuyết ứng phó kịp, nhếch nhác té xuống.

      chiếc dày thêu hoa màu hồng đạp lên gáy nam nhân, khiến cho cúi mặt xuống đất, dơ bẩn thân áo tơ trắng noãn.

      “Thập nhị hoàng tử lịch tao nhã nha!” Lạc Vân Hi lạnh lùng mở miệng.
      Đoan Mộc Kỳ vừa giận vừa sợ, muốn giãy giụa, lại cảm thấy gáy đau đớn khó nhịn.

      Nữ nhân này thế mà lại đạp trúng yếu huyệt của ! là vừa ngoan độc vừa chuẩn!

      “Ngươi buông ta ra trước !” Đoan Mộc Kỳ kêu ầm lên.

      Giờ phút này, nếu lại cho nữ nhân này là phế vật, vậy Đoan Mộc Kỳ chính là phế vật đứng thứ đầu Dạ quốc rồi!

      Xuân Liễu và Hạ Đào nghe tiếng chạy tới, tất cả đều ngây dại.

      Lạc Vân Hi cho họ ánh mắt cảnh cáo, hai người yên lặng lui khỏi viện.

      “Hôm nay nghe được điều gì đều để ở trong lòng cho ta.” Nàng chút để ý mở miệng.

      ra , dám để cho nghe, cũng sợ ra.

      Chỉ là, nàng rất thích người khác nghe lén chuyện nhà nàng.

      “Được được, ta đồng ý với ngươi.”

      Đoan Mộc Kỳ cũng có chí làm quân tử, lưng buông lỏng, nhảy cẫng lên, thèm để ý chút nào khắp người bụi bậm, kinh ngạc hỏi: “ ra là ngươi biết cầm kỳ thi họa, ngươi chỉ ngụy trang thôi à!”

      Lạc Vân Hi nhàn nhạt liếc cái, vậy sao, ngụy trang? Nguyên chủ của cỗ thân thể này đúng là ngụy trang, liền bị phụ thân đuổi tới Dương thành vắng vẻ, nàng cũng nhẫn ba năm.

      “Nhớ chuyện ngươi đồng ý với ta.” Lạc Vân Hi đếm xỉa tới , xoay người .

      “Đợi chút Lạc Vân Hi!” Đoan Mộc Kỳ vọt tới trước mặt nàng ngăn lại, “Ngươi biết hôm nay hoàng cung vì sao cử hành bữa tiệc ?”

      “Tại sao?”

      “Trung Sơn Vương Thắng trận trở về, đây là tiệc tẩy trần cho .”

      “Trung Sơn Lang?” Lạc Vân Hi cau mày.

      Sắ mặt Đoan Mộc Kỳ lại ”Xoạt” cái thay đổi, cuống quít che môi của nàng, tay còn chưa đụng phải, liền bị tay áo quạt gió đánh tới.

      “Đừng động thủ như vậy!”

      Đoan Mộc Kỳ thu tay lại, ở quần áo xoa xoa, oán hận : “Ngươi nghĩ hơi nhiều, ngươi cho rằng ta muốn chạm tới ngươi sao? Ta chỉ là đầy tốt bụng, sợ ngươi vì miệng lưỡi mà bị tai ương! Hừ, phân biệt tốt xấu, biết người có lòng tốt!”

      Lạc Vân Hi khẽ mỉm cười, vừa rồi khẩn trương mình quả cảm nhận được, trong lúc này Trung Sơn Vương chắc phải kẻ dễ đắc tội .

      “Tốt lắm, xong rồi sao?” Nàng hỏi.

      “Nha đầu có lương tâm, ta còn chưa xong đấy. Ngoài mặt là tẩy trần, ra , cũng là vì thái tử mà chọn phi.” Đoan Mộc Kỳ nhìn nàng chằm chằm, bộ dáng kia, quả nhiên là đứa trẻ.

      “À. . . . . . thái tử phi.” Lạc Vân Hi gật đầu cái, “Điều này có quan hệ với ta sao?”

      “Chẳng lẽ ngươi núp nhiều năm như vậy, cam nguyện làm phế vật cái gì cũng biết, phải là vì ngày hôm nay?” Đoan Mộc Kỳ giận đến sắp giơ chân.

      Chương 23, thể buông tha (1)

      Lạc Vân Hi bật cười, giọng kèm theo thở dài: “Ngươi cho rằng ta vì làm thái tử phi? Sao cho rằng ta chính là muốn. . . . . . trong mười hai vị trí hoàng phi đây?”

      Chân Đoan Mộc Kỳ mềm nhũn, thiếu chút nữa lần nữa ngã xuống, mặt đen lại nhìn về phía nữ nhân trước mặt.

      Khóe môi Lạc Vân Hi nhếch đến độ cong vừa phải, khóe mắt nghiêng nghiêng, ánh mắt ý liếc xéo nhìn , đôi mắt đẹp trong suốt tràn ngập ánh sáng chói lòa.

      Tim của tự chủ thót lên.

      Trước mặt chính là khuôn mặt thiếu nữ chưa nảy nở nhưng lại trong phút chốc cởi bỏ vẻ ngây thơ của trẻ con, như đóa nụ hoa chớm nở, vẻ ngây thơ và quyến rũ cùng tồn tại khuôn mặt ấy. . . . . .

      Lạc Vân Hi đột nhiên thay đổi thần sắc, giảo hoạt cười tiếng, xoay người rời , “Xà mỹ nữ” mị công cũng phải là sớm chiều mà luyện được.
      Đoan Mộc Kỳ vừa giận vừa xấu hổ, sắc mặt đỏ sậm, cùng nàng vài bước, nhớ tới thích hợp, chỉ đành phải lách người chỗ khác.

      Xuân Liễu cùng Hạ Đào thấy tiểu thư ra ngoài sân , liếc mắt nhìn nhau, lặng lẽ theo sau.

      Cửa Lạc phủ, lúc này hết sức náo nhiệt.

      Lạc Vân Hi đến đúng thời điểm, Lạc Băng Linh cùng Lạc Nguyệt Kỳ và đại phu nhân ngồi lên sau lưng xe ngựa, mấy vị di nương ở cửa ra vào tiễn đưa.

      Tam di nương nhìn thấy Lạc Vân Hi mới đến, liền vội vàng tiến lên dặn dò nàng.

      bên, giọng bén nhọn cười : “Tam Tiểu Thư, lần này vào hoàng cung ngươi có thể phải tìm nơi tốt trốn, miễn cho bị Thái hậu phát , muốn ngươi biểu diễn tài nghệ, lại khóc nhè.”

      Lạc Vân Hi khẽ mỉm cười, đáp: “Tứ di nương, người cười nhạo Hi Nhi là phế vật sao? Hôm nay trong phủ có nô tài bởi vì chuyện này bị phụ thân đánh mười mấy hèo, hóa ra những câu chuyện linh tinh này là nghe được từ Tứ di nương, nếu phụ thân biết, biết xử trí di nương sao nhỉ?”

      Tứ di nương bị nàng kìm hãm được gì, trong lòng hoảng hốt, thầm mắng, Tiểu Tiện nhân!

      Miệng lại cười : “Tam Tiểu Thư quá lời, ta cũng chỉ giỡn chút thôi.”

      Trong lòng nàng ta hoảng sợ thôi, phế vật này sao lại đột nhiên giống như biến thành người khác vậy? Sao có thể nhanh mồm nhanh miệng như vậy?

      “Cơm có thể ăn loạn, nhưng lời thể loạn được đâu.” Lạc Vân Hi lạnh lùng liếc nàng cái.

      Tứ di nương hừ tiếng, quay mặt sang hướng khác.

      Lạc Vân Hi hướng về phía Tam di nương gật đầu cái, rồi mới lên xe ngựa.
      Xe ngựa vừa chạy, nàng nghe được bên tai có tiếng cười nhạt: “ kẻ dở hơi, lại còn dám vào hoàng cung? Mất hết mặt mũi của Lạc gia chúng ta!”

      Lạc Vân Hi vừa nhấc mắt, trong mắt là bản mặt kiều tươi cười của Lạc Băng Linh, con mắt hạnh xinh đẹp mang theo nụ cười trách móc nhìn mình.

      Lạc Nguyệt Kỳ ngồi ở xa, vừa vặn tỏ thái độ liên quan.

      Nữ nhân này vậy mà lại theo tính cách Tứ di nương. . . . . . mắt Lạc Vân Hi trầm xuống, muốn mở miệng, xe ngựa lại đột nhiên dừng lại.

      “Chuyện gì xảy ra?” Lạc Băng Linh vén màn xe lên hỏi.

      “Phía trước là xe ngựa của Trung Sơn vương, các tiểu thư tránh chút.” Quản gia chạy tới bẩm báo.

      Trung Sơn vương?

      Lạc Băng Linh cùng Lạc Nguyệt Kỳ đều là kinh sợ, rồi sau đó mừng rỡ, dám tin liếc mắt nhìn nhau.

      Lại có thể đụng phải xe ngựa của Trung Sơn vương. . . . . . đây chính là chuyện vô cùng hiếm thấy!

      Màn xe rũ xuống, bên trong xe hoàn toàn yên tĩnh.

      Giọng Lạc Kính Văn cung kính từ xa truyền đến, cực kỳ ràng: “Vương Gia, cựu thần còn chưa có chúc mừng lần này ngài đại thắng trở về!”

      đạo thanh trầm thấp trong trẻo vang lên: “Lạc Thái Úy mang theo gia quyến vào cung sao? biết vị Đệ Nhất Mỹ Nhân Dạ quốc hòn ngọc quý tay quý phủ có cho Bổn vương mặt mũi diện kiến hay ?"

      Chương 24, thể buông tha (2)

      Bên trong xe ngựa, ba người đều tự mình khiếp sợ.

      Lạc Băng Linh hung hăng nắm chặt bàn tay bé, Đệ Nhất Mỹ Nhân Dạ quốc, lại là Dạ quốc Đệ Nhất Mỹ Nhân! Sao lại là tiện nhân kia!

      Lạc Nguyệt Kỳ lại thể ngờ tới danh tiếng của đại tỷ tỷ Lạc Phi Dĩnh lại vang dội như thế, ngay cả người ít xuất trước mặt công chúng như Trung Sơn Vương cũng nghe thấy danh tiếng.

      Lạc Kính Văn hết sức lo sợ : “Dĩnh nhi cùng mấy người tỷ muội bị Lục hoàng tử mới cưỡi ngựa rồi, còn chưa trở lại, đợi nàng trở về phủ, ta truyền đạt ý ngài với nàng.”

      Nam tử khẽ thở dài cái: “Như thế, lúc này Bổn vương thấy được nàng rồi.”

      xong, ánh mắt nhàn nhạt liếc về hướng màn lụa mỏng manh phiêu dật của xe ngựa phía sau lụa.

      Trong lòng Lạc Vân Hi của căng thẳng, sai, giọng này đúng là giọng nàng nghe được kẻ kia đêm đó ở trong phòng Lạc Nguyệt Kỳ.

      Nhưng đường đường là Trung Sơn vương sao lại là thích khách ở Dương thành kia được đây?

      Trong bụng nàng ngạc nhiên nghi ngờ, mắt liếc Lạc Nguyệt Kỳ, người phía sau vẻ mặt ngu ngốc, hiển nhiên cũng cảm thấy gì bất thường.

      Khép hờ mắt, trong đầu thoáng qua từng hình ảnh, áo gấm thêu thượng đẳng, thanh trầm thấp dễ nghe, giọng điệu nhanh chậm. . . . . . nàng nhịn được đưa tay mở màn xe, muốn tìm hiểu ràng.

      Bên tai, truyền đến tiếng , Lạc Băng Linh hạ thấp giọng mang theo hàm ý chê cười: “Vị quý nhân này là người ngươi có thể nhìn sao? Cũng sợ đau mắt hột à?”

      Lạc Vân Hi quay mặt sang, cười nhìn nàng, khóe miệng càng cười càng đáng sợ, cổ tay ngọc xoay cái, “Pằng!” thanh lớn bên trong xe ngựa đột nhiên vang lên tiếng thanh thúy.

      Nàng thu tay lại, nhàng xoay bàn tay mấy cái, hình như đau.

      Lạc Nguyệt Kỳ sợ tới người ngây người.

      Nàng nhìn thấy phế vật Tam tỷ tỷ vung tay cái, đánh Lạc Băng Linh cao ngạo tự phụ đầu tóc mây đánh tới mức sai lệch!

      Má trái Lạc Băng Linh nhanh chóng sưng lên, nàng che mặt thét chói tai: “Phế vật, ngươi làm cái gì!”

      Khóe môi Lạc Vân Hi vẽ ra nụ cười vui mừng, giọng cực thấp vô cùng: “Tứ muội muội, chỉ là để cho ngươi biết trước gió Lạc phủ theo hướng nào mà thôi!”

      Mẹ con Tứ di nương, hơi vượt quá mức cho phép!

      Súng bắn chim đầu đàn, họ chính là đối tượng nàng khai đao.

      ngờ, Lạc Băng Linh thiếu kiên nhẫn mà xông tới.

      Khóe mắt Lạc Vân Hi chau lên, đưa tay lên bắt được Lạc Băng Linh, vén màn cửa sổ xe, ném thân thể nhắn của nàng ta ”rầm” cái ra khỏi xe ngựa.

      Lạc Băng Linh làm sao có thể dự đoán được chuyện vừa xảy ra? Chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, từ cửa sổ xe cao như vậy mà nặng nề té ngã đất, cả người “Nhanh như chớp” trực tiếp lăn ra ngoài.

      “Có ai , có thích khách!”

      Lạc Vân Hi gian xảo nhanh chóng nhào tới người Lạc Nguyệt Kỳ, ôm chặt nàng, kinh hoảng kêu to, mặt gọi mặt lại dùng sức vặn thịt ngang hông Lạc Nguyệt Kỳ.

      “A, đau ——” Gương mặt Lạc Nguyệt Kỳ còn chưa hết khiếp sợ, liền biến thành khổ sở, hét ầm lên.

      “Đỡ Tứ Tiểu Thư dậy!” Lời vừa dứt, màn xe ”Ồn ào” bị kéo ra, khuôn mặt Lạc Kính Văn nhanh chóng lên xanh trắng lẫn lộn, đẹp mắt, quát chói tai: “Thích khách ở đâu?”

      “Con…con biết, vừa rồi nhảy từ cửa sổ tử ra ngoài rồi.” Lạc Vân Hi trợn tròn mắt dối.

      “Kỳ lạ!” Lạc Kính Văn hiển nhiên tin được lời của cái nữ nhi phế vật này.

      Lạc Nguyệt Kỳ giờ phút này trái tim cực kỳ khiếp sợ, nàng nhưng tận mắt thấy Lạc Vân Hi ném Lạc Băng Linh xuống xe ngựa, muốn mở miệng. . . . . .
      Last edited by a moderator: 5/9/16

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 25, Nhóc con

      Lạc Nguyệt Kỳ nhìn Lạc Vân Hi cái, vừa lúc nhìn, lại bị ánh mắt tràn ngập uy hiếp cùng cảnh cáo của Lạc Vân Hi dọa sợ.

      Đôi mắt kia, nào còn vẻ ngu ngốc như đôi mắt vô hồn ngày thường!

      Đôi mắt kia lạnh lẽo, sắc bén, tỏ uy phong cùng sát ý, để cho nàng cảm thấy cực kỳ xa lạ cùng. . . . . . sợ hãi!

      “Con. . . . . .” Nàng biết nên giải thích thế nào.

      “Ngũ muội muội bị dọa phát sợ rồi.” Lạc Vân Hi quay đầu lại đổi thành khuôn mặt rất muốn khóc.

      “Người đâu, còn lùng bắt thích khách!” Lạc Kính Văn hề nữa nghi ngờ nữa, tức giận mắt nhìn chòng chọc Lạc Băng Linh bất tỉnh nhân ngoài xe ngựa.

      là lần xuất môn bất lợi!

      Lạc Vân Hi trộm giương mắt nhìn lại đụng vào đôi mắt lạnh như băng nhìn mình.

      Bên người Lạc Kính Văn, nam tử khôi ngô tuấn tú đứng.

      Trường sam xanh lam cao quý kiều diễm rủ xuống đất, tóc đen như mực rối bời rủ ở đầu vai, chỉ dùng cây trâm ngọc màu tím búi phần tóc đỉnh đầu, mắt xếch, lông mày kiếm cương nghị, da thịt trắng như tuyết, so với sữa bò e rằng còn muốn hơn, cánh môi mỏng như sắc hoa sớm xuân.

      Ánh mặt trời tà tà tỏa sau lưng , giờ khắc này, có lẽ chỉ có thể nhìn bóng dáng của mình mà thôi, như là ánh sao của bầu trời đứng ở nơi đó, giơ tay, nhấc chân, đều là vẻ đẹp vô cùng cao quý cùng tự phụ.

      Đúng lúc này, hé mở môi mỏng, giọng cỗ uy nghiêm ”Lạc Thái Úy, Bổn vương nhìn thấy bóng dáng của thích khách nào cả.”

      Lạc Kính Văn ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn : “Vương Gia ý ngài là. . . . . .”
      “Nghe , tiểu thư nhà ngươi biết chút quyền cước?”

      Trung Sơn Vương cười như cười, thân thể to lớn lại như Phi Yến nhàng rút lên, cước bước lên xà ngang xe, tay phải trực tiếp bóp cổ Lạc Vân Hi bên trong xe ngựa.

      Mặt của hai người cách nhau gần như vậy, Lạc Vân Hi thấy đôi mắt lấp lánh, độ sâu u ám vô biên.

      Trong mắt Lạc Vân Hi cũng cũng chợt lóe lên rồi rất nhanh chóng mất , mặc cho bóp chặt mạch sống, mắt khép lại, lệ như nước lũ mãnh liệt rơi xuống.

      “Phụ. . . . . . Thân. . . . . .” Giọng ra mơ hồ, chữ.

      Trong lòng Lạc Kính Văn chấn động, vội vàng tiến lên : “Vương Gia, hạ thủ lưu tình!”

      Con mắt Trung Sơn Vương mang theo chút tình cảm nào, u ám bén nhọn nhìn khóa chặt khuôn mặt nhắn tái nhợt của Lạc Vân Hi, được, nàng quả diễn trò rất giỏi!

      Nếu như phải là biết được bộ mặt khác của nàng, chỉ sợ cũng bị bộ dạng này của nàng đánh lừa.

      Tiểu nha đầu, lông cánh còn chưa có mọc đủ, vậy mà ngờ lại có lá gan lớn, can đảm làm ra những việc này!

      Mắt Lạc Vân Hi trợn trắng, Lạc Kính Văn ở bên cạnh lo lắng đến độ ra lời, Trung Sơn vương lại lo lắng thưởng thức sắc mặt biến đổi đột ngột ngừng của nàng, rốt cuộc, khi Lạc Vân Hi sắp hít thở nổi nữa, lại buông tay ra.

      “Khụ khụ khụ. . . . . .”

      Hông Lạc Vân Hi lập tức cong xuống, quỳ gối xuống ngã vào trong xe ngựa, lồng ngực ngừng hô hấp, gần như sắp chết.

      Mới vừa rồi, nàng suýt nữa bất chấp tất cả phản kháng!

      Được, được, rất tốt, xem ra đây là báo ứng.

      Nàng ném Lạc Băng Linh ra ngoài xe ngựa, Trung Sơn vương liền thu thập nàng đến giờ!

      Ngươi được đấy Trung Sơn Lang, bản tiểu thư vốn là muốn chọc giận ngươi, nhưng bây giờ, bản nương hận ngươi cho tới chết!

      Lạc Vân Hi thở gấp ho khan liên tục, sắp đem tất cả can đảm đều ói ra, trong lòng đem tổ tông mười tám đời nhà Trung Sơn vương xách ra ngoài mà thăm hỏi lần.

      Lạc Nguyệt Kỳ hoảng sợ núp người ở trong góc xe ngựa, cử động cũng dám.

      Nàng biết , vị Trung Sơn vương trước mắt này nếu muốn mạng của nàng tại chỗ, phụ thân cũng tuyệt đối ngăn được.

      Trung Sơn vương nhìn Lạc Vân Hi cái, xoay người : “Lạc Thái Úy, mới vừa rồi thất thủ đả thương lệnh ái, trong lòng ta là băn khoăn. . . . . .”

      Con mẹ nó trong lòng ngươi băn khoăn! Lạc Vân Hi nắm chặt quả đấm, em ngươi, ngươi chính là cố ý!

      Chương 26, Nàng phản kích

      Lạc Vân Hi cúi đầu, mặt lộ mảnh trầm.

      Vừa rồi, nàng cũng muốn ở trước mặt Lạc Kính Văn nóng nảy mà lộ thực lực, cho nên đưa mạch sống cho nam nhân này.

      Nàng dám khẳng định, ngay trước mặt Lạc Kính Văn, Trung Sơn vương tuyệt đối dám lấy mạng của nàng! Chỉ là, cái tội này cũng thể nào nhận . . . . . .

      “Phụ thân. . . . . .” Lạc Vân Hi khẽ gọi tiếng, nàng dựa nửa người vào thành xe.

      “Oa!” hề có điềm báo trước, nàng há miệng, phun vật dơ bẩn ra ngoài, hướng về phía Trung Sơn vương ở đối diện mà phun.

      Cũng trong lúc đó, nàng nhanh nhẹn bắt được vạt áo màu xanh của Trung Sơn vương, nắm chặt thả.

      Biến cố chỉ xảy ra trong gang tấc, lúc này Trung Sơn vương chỉ lo phòng bị tay của nàng mà có động tác khác, nhưng vốn dĩ ngờ tới việc đồng thời diễn ra!

      Sắc mặt lập tức biến đổi, dùng tay làm đao, nhanh chóng cắt vạt áo kia , thân thể gấp gáp lui về phía sau.

      Nhưng trước ngực áo dài, vẫn bị ảnh hưởng bởi hành động của nàng mà loang vết bẩn. . . . . .

      Bên ngoài xe ngựa người la hoảng lên, khuôn mặt trắng như tuyết của Trung Sơn Vương Nhất lập tức tối đen, con ngươi kịch liệt co rút lại mấy cái!

      Mặc dù từ trước đến giờ đều tự cho mình là vô tình, nhưng là còn chưa có đến lúc so đo trình độ cùng nữ tử. Vừa rồi, cũng chỉ là muốn giết Gà dọa khỉ, cho Lạc Kính Văn biết nữ nhi của là kẻ ra sao mình đều ràng, cũng đừng mong ở sau lưng giở trò gì! Nhưng bộ dạng của Lạc Kính Văn hình như biết chút nào.

      Lạc Vân Hi dĩ nhiên ngồi xong ở trong xe, móc nghiêng mành che, nàng ngẩng mặt cười lạnh, sợ hãi chút nào nhìn Trung Sơn vương, nét mặt bức người làm khó dễ kẻ khác.

      Có qua có lại mới toại lòng nhau!

      Trung Sơn vương xích tiếng, nha đầu này vậy mà báo thù nhẫn tâm như vậy. . . . . . mắt nheo lại, đưa tay cởi sạch áo khoác, ném dưới chân.

      Y phục bên trong trắng như tuyết đem thân thể nam nhân tám thước miêu tả trọn vẹn cách hoàn mỹ vô song, rộng dưới hẹp, cơ vai hơi gồ lên, vòng eo tinh tế, hai chân thon dài, là vóc dáng hoàn mỹ của người mẫu!

      “Cầm đốt!” khẽ mím môi mỏng, từng chữ từng chữ , sắc mặt cực kỳ khó coi.

      Lạc Kính Văn vội vàng tiến lên nhận lỗi: “Vương Gia ——“

      “Lạc Thái Úy nuôi con tốt! Đáng tiếc!”

      Nhưng quá đáng tiếc chính là xiêm áo hay là người? Trung Sơn vương cũng hề tiếp, liếc nhìn Lạc Vân Hi, xoay người trở về xe ngựa của mình cách đó xa. Sau lưng tùy tùng chạy lên ôm lấy áo bị chủ tử vứt, mà theo sau.
      Sắc mặt Lạc Kính Văn mặt trầm xuống, ở mặt Lạc Vân Hi cùng Lạc Nguyệt kỳ vòng vo nhìn lần, ánh mắt u lãnh rơi vào mặt Lạc Băng Linh.

      “Mang Tứ Tiểu Thư trở về phủ !”

      Giọng điệu của rất tốt.

      Chật vật như vậy, làm sao mà tiến cung đây?

      Mà Lạc Vân Hi, lại là Lương quý phi chỉ danh muốn gặp, thể để nàng trở về.

      “Phụ thân, đừng!” Lạc Lăng Linh yếu ớt tỉnh lại, vừa kịp nghe được câu này.

      “Đừng nữa!” Lạc Kính Văn nhịn được ngắt lời nàng, phân phó , “Lên đường!” Sau đó liền sải bước về hướng chiếc xe ngựa thứ nhất.

      Cửa sổ xe bên cạnh, ống tay áo màu chàm rũ màn xe xuống, trong mắt đại phu nhân xẹt qua tia mãnh liệt. Phế vật này đắc tội Trung Sơn vương, sợ là có kết quả tốt rồi! Tốt nhất là lần vất vả suốt đời nhàn nhã!

      Bên trong xe ngựa, tim gan Lạc Nguyệt Kỳ run sợ mà nhìn Lạc Vân Hi lạnh nhạt sửa sang lại quần áo.

      Nữ nhân này làm sao còn là người đây! Ngay cả Trung Sơn Vương cũng dám trêu chọc. . . . . . nàng và Lạc Băng Linh ở trước mặt nàng ta bị coi như cái gì đây?

      Mai mình có việc bận nên hôm nay up trước nha

      Chương 27, Hẹn ước ở núi giả

      Lạc Vân Hi chậm rãi cài chặt lại tấm vải lụa mỏng bên hông của mình, làm cho hai bím tóc đen nhánh rũ xuống đầu vai, khóe mắt hơi vểnh, nhàn nhạt nhìn lướt qua Lạc Nguyệt Kỳ bên cạnh.

      Lạc Nguyệt Kỳ cuống quít cúi đầu, trong lòng dám nhìn thẳng vào mắt nàng.

      Xe ngựa thuận lợi nhanh chóng vào Tử Cấm thành, dừng ở cổng ngoại môn, Xuân Liễu cùng Hạ Đào đều phải cùng đám người làm ở lại chỗ này chờ, các chủ tử rời xe đổi sang kiệu, tới Ngự Hoa Viên.

      Bữa tiệc tối nay, được cử hành tại Ngự Hoa Viên phía sau Kim Hoa điện.

      Lạc Kính Văn gặp các triều thần khác, Lạc Vân Hi cùng Lạc Nguyệt Kỳ theo đại phu nhân vào Ngự Hoa Viên.

      Đại phu nhân màu mặc áo lụa mỏng màu chàm lung khói, váy dài màu hồng thướt tha thêu hoa mẫu đơn bằng chỉ vàng càng lộng lẫy, tóc đen búi gọn gàng đầu, ở búi tóc có cài thêm vài cây trâm bằng vàng ròng nhàng lắc lư , cả người đều là châu báu ngọc quý, thể rất thân phận Thái Úy phu nhân tôn quý.

      Nàng đối với hai thứ nữ theo phía sau là thèm để ý chút nào, đường theo cùng vài người quen biết, nhưng có giới thiệu thân phận của các nàng.

      Trong ngự hoa viên chung quanh đều là đám người tụ tập chuyện, hoặc ngắm hoa, hoặc thưởng thức trà, hoặc tán gẫu.

      Đại phu nhân tìm được người trò chuyện, Lạc Nguyệt Kỳ cũng rất mau tìm được mấy vị khuê tú quen biết trước đây.

      Lạc Vân Hi lặng lẽ đứng cách xa đại phu nhân, quan sát bốn phía.

      Chợt nàng cảm nhận được đạo ánh mắt lạnh lẽo như có như nhìn thẳng vào người mình, nàng nhạy cảm tìm xung quanh, lại ngoài ý muốn thấy Lương Diệp Thu đứng dưới tán cây cách đó xa.

      Hai tháng thấy, phong thái của Lương Diệp thu cũng giảm chút nào với lúc ở Dương thành, Lương đại thiếu gia mặc chiếc áo tơ màu thủy lam, tóc đen kéo cao, bản lĩnh đứng thẳng, lộ vẻ đẹp.

      Lạc Vân Hi nhìn sang vội vã dời ánh mắt chỗ khác, hình như bị nàng xem cái đều là loại sỉ nhục!

      Lạc Vân Hi trong lòng cười lạnh tiếng, đảo mắt tìm xem Lạc Nguyệt Kỳ ở đâu.

      Mới vừa rồi Lạc Nguyệt Kỳ còn cùng đám tiểu thư khuê các trò chuyện vui vẻ thế nhưng lúc này lại thấy.

      Cảm giác khác thường truyền đến, lại nhìn về hướng dưới tàng cây, Lương Diệp Thu nhanh chóng rời bước .

      Khóe miệng Lạc Vân Hi nở nụ cười càng sâu, lặng lẽ theo. Chỉ chốc lát sau, đến đầm sen, bốn phía có người nào, cực kỳ vắng vẻ.

      “Diệp Thu ca ca.” Sau núi giả, Lạc Nguyệt Kỳ giảm thấp thanh vui mừng xuống, thân váy hồng tựa như sương khói, càng làm nổi bật lên da thịt nàng trắng như tuyết, ngũ quan xinh đẹp, vóc người càng thêm vẻ yểu điệu mà đáng ra nên có ở tuổi này.

      “Kỳ nhi. . . . . .” thanh của Lương Diệp Thu khẽ run. chờ lâu, cuối cùng cũng chờ được nàng trở về kinh.

      Kỳ nhi? Lại thăng cấp? Lạc Vân Hi cảm thấy buồn cười.

      “Kỳ nhi, ngươi chờ ta, ta cầu xin phụ thân hủy bỏ hôn với phế vật kia rồi!” Lương Diệp Thu kịp chờ đợi gấp gáp .

      “Diệp Thu ca ca, là sao? Đầu ta cảm thấy choáng váng, thể tin được!” Giọng của Lạc Nguyệt Kỳ dịu dàng hàm chứa tia nghi hoặc.

      lúc lâu, Lương Diệp Thu thõa mãn thở dài : “Ta ôm nàng, nàng choáng váng nữa. . . . . . Kỳ nhi, thân thể nàng mềm. . . . . .”

      Lạc Vân Hi im lặng, vừa xoay người muốn , bước chân cũng bị chậm lại.

      Phía trước, bóng dáng màu tím nhạt chậm rãi dọc theo con đường đá cuội tới, chỉ ngoài trăm thước so với nơi này.

      Bên cạnh Trung Sơn vương có mang theo tùy tùng, tận tình hưởng thụ, mặt có biểu dư thừa, càng chú ý tới Lạc Vân Hi núp bên này, cùng với hai người hẹn ước sau núi giả, hiển nhiên chỉ là ngang qua.

      Mắt Lạc Vân Hi chuyển cái, nhếch miệng lên nở nụ cười tà. . . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :