1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiên tài cuồng phi, tam tiểu thư phế vật - Tuyết Sơn Tiểu Tiểu Lộc (16)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 6, Miệng còn hôi sữa

      Trong viện khí giằng co mãnh liệt nha hoàn thanh tú thở hồng hộc chạy chậm vào, đến trước mặt Lương Diệp Thu cúi đầu, điều hòa hơi thở :
      “Thiếu gia, phu nhân hạ lệnh cho ngài và Tam Tiểu Thư tới phòng khách xử lý chuyện này.”

      Lương Diệp Thu ngạc nhiên mở miệng: “Nương cũng biết ư?”

      Nha hoàn nhắc nhở : “Lão gia cũng ngồi ở đại sảnh uống trà rồi ạ.”

      Lương Diệp Thu phiền não nhíu mày cái, quay đầu nhìn về phía Lạc Phượng, bóng dáng thanh mảnh lọt vào tầm mắt, che giấu ánh mắt có phần rối rắm, phức tạp của bản thân, lạnh lùng : “ thôi!”

      Lạc Phượng tay nâng lên vuốt mái tóc đen nhánh nơi đầu vai, cười : “Dù sao các ngươi cũng phải chờ ta chải lại tóc rồi mới chứ?”

      Lương Diệp thu ngẩn ngơ, trước mặt nở nụ cười để lộ lúm đồng tiền như hoa, cảm giác như ánh dương sáng lạn, mang đến sức sống cho toàn bộ khu viện! mới vừa nhớ tới, hình như chưa bao giờ thấy qua nàng nở nụ cười rực rỡ như vậy.

      Lạc Phượng ánh mắt dời đến người Hạ Đào, khóe môi kéo lên: “Hạ đào, còn theo ta vào nhà, chải đầu cho ta!”

      Mới vừa rồi Hạ Đào luôn mồm tự xưng là”Nô tỳ” , cái công việc chải đầu này gọi nàng làm hẳn là sai.

      Ai. . . . . . Than tiếng, nàng quả nhiên xuyên qua đến cái thế giới cổ đại này rồi.

      Hạ Đào dùng vải giường há miệng run rẩy theo Lạc Phượng vào nhà, Lạc Phượng trở tay đóng cửa lại, nhàn nhạt phân phó: “Trước tìm y phục mặc !”

      Chính mình lại nâng bước vào trong nhà thẳng tới chỗ đặt gương đồng.

      May là bản thân chuẩn bị tâm lý trước, thấy mình trong kính Lạc Phượng vẫn là nhịn được thở ra tiếng, đưa tay che miệng.

      Trong gương là tiểu nương khoảng 12, 13 tuổi gầy yếu cũng che miệng, bộ mặt giật mình nhìn nàng.

      Lạc Phượng quả có cái xúc động muốn chết lần nữa, kiếp trước, nàng vẫn luôn được khen là có khuôn mặt của thiên sứ, dáng người của ma quỷ “Xà mỹ nữ” , thế nhưng lắc mình cái, thành đứa trẻ thân hình tong teo chưa phát phát triển!

      Mặc dù, trong gương là tiêu chuẩn mặt trái xoan, da thịt cũng hết sức trắng trẻo mịn màng, còn chưa nẩy nở ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, vẻ phong tình, nhưng thân thể như vậy là làm nàng khó có thể quen được.

      Chiều cao lý tưởng, dáng người thon thả, vòng eo mảnh khảnh cuối cũng vẫn tìm được chút gì, ngay cả nửa điểm bóng dáng kiếp trước cũng có. Lạc Phượng tò mò về bộ dạng thân thể tại của bản thân mà ngừng sờ tới sờ lui, Hạ Đào sắc mặt trắng bệch tới.

      “Tiểu thư, nô tỳ vì ngài chải đầu.”

      Lạc Phượng nhàng “ừ” tiếng rồi ngồi ngay ngắn.

      Xuyên thấu qua gương đồng, nàng đánh giá Hạ Đào, ước chừng 15, 16 tuổi, thân hình nẩy nở, uyển chuyển thướt tha, tư thái Mỹ Lệ.

      Hạ Đào nhàng linh hoạt năm ngón tay ở đầu nàng búi tóc, vì nàng tại trái phải tất cả ghim thành búi tóc, trước mặt rũ xuống chút tóc mái, phía sau còn tết hai cái bím tóc kéo dài xuống.

      Hoàn toàn là kiểu tóc của tiểu hài tử! Lạc Phượng muốn , nhưng lại có biện pháp.

      Hạ đào thu tay lại hậu, đột nhiên hai đầu gối khẽ cong, quỳ rạp xuống đất.

      “Tiểu thư, ngài nhất định phải cứu nô tỳ! Nô tỳ quả là bị Đại Thiếu Gia hãm hại . . . . . .” Hạ Đào là khóc thành tiếng.

      Lạc Phượng này có vội vã gọi nàng đứng dậy , trầm giọng : “Ngươi có thể khai ra chủ mưu, tất nhiên lập công chuộc tội, đợi lát nữa xảy ra cái gì ta thể ngờ được, nhưng là để cho người khác vượt quuyền ta xử trí ngươi.”

      Hạ Đào gật đầu liên tục, trong lòng kinh ngạc, Tam Tiểu Thư thế nào lại lưu loát, có trật tự rồi ? Quá khứ nếu là gặp phải chuyện như vậy, nàng chỉ sợ khóc còn lợi hại hơn mình rồi.

      Chương 7, người gây

      Đối với biến hóa của Lạc Phượng hôm nay, Hạ Đào nhất thời chắc. Nàng hết sức bỏ xuống cảm giác khó hiểu trong lòng mình, theo Lạc Phượng này ra khỏi phòng.

      Người trong viện sớm tản hết rồi, Lương Diệp Thu dẫn người rời trước, kia cũng thấy tung tích.

      Đến phòng khách, Lạc Phượng mới nhìn thấy bọn họ đến trước rồi, Lương Diệp Thu cùng kia đứng ở phía dưới, gã sai vặt bọc mình trong vải giường quỳ gối bên phát run ngừng.

      “Vân Hi, ngươi đến rồi.” thanh ôn nhu truyền tới tai nàng từ phía chỗ ngồi trước.

      Lạc Phượng ngay từ lúc đầu tiến vào liền chú ý tới nam nữ ngồi ở chỗ chủ vị trong đại sảnh, hai người đều khoảng tuổi trung niên, toàn thân là quần áo gấm, hẳn là phụ mẫu của Lương Diệp Thu.

      Vân Hi sao? Nàng biết đây là nàng tên bây giờ của mình. Ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhắn dưới tất cả đều là uất ức cùng nước mắt, “Phu nhân, ngươi lần này nhất định phải làm chủ cho ta!”

      Lương phu nhân ngẩn ra, đứng lên, cau mày : “Vân Hi, mặc kệ xảy ra chuyện gì, ngươi cũng cần giữ khoảng cách với ta như vậy, bá mẫu tuyệt đối để ngươi phải chịu nửa điểm uất ức!”

      Hiển nhiên, đối với Lạc Phượng ra hai từ ”Phu nhân” kia cực kỳ bất mãn.
      Nàng quay đầu nhìn về Hạ Đào, gương mặt trang điểm tỉ mỉ lập tức khoác lên tầng sương lạnh: “Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?”

      Hạ đào bị sợ đến”Bùm” quỳ xuống, nhắm mắt lặp lại lần nữa kể lại chuyện ở trong viện.

      Sắc mặt của Lương phu nhân lúc này vô cùng khó coi.

      Hạ Đào nặng nề dập đầu liên tục : “Như thế nào nữa, nô tỳ cũng tuyệt dám đổ oan cho Đại Thiếu Gia!”

      “Cái kẻ tiện nhân kia, ta cho phép ngươi bậy!” Lương Diệp Thu giận đến mặt đỏ bừng, xông lại níu lấy tóc Hạ Đào.

      Lạc Phượng nhanh chóng cản lại, cao giọng hét : “Đại Thiếu Gia, ngươi muốn giết người diệt khẩu sao? !”

      Lương Diệp Thu thân thể run lên, ánh mắt lạnh thấu xương lập tức bắn về hướng Lạc Phượng nhìn chằm chằm, trong lúc bất chợt bừng tỉnh hiểu ra: “Ta biết rồi, Lạc Vân Hi, là ngươi, nhất định là ngươi thiết kế chuyện này!”

      Lạc Vân Hi? Nàng đời này cũng họ Lạc? Lạc Phượng trong lòng nhất thời yên ổn hẳn.

      Lương Diệp Thu lại tiếp tục rống giận lên tiếng: “Ngươi cố ý bày ra chuyện này, muốn nhìn chuyện cười của ta có phải hay ! Được, được, Lạc Vân Hi, ngươi nếu làm ra loại chuyện hèn hạ này, cũng tiếc muốn cùng ta hủy hôn, ta còn rối rắm cái gì! Ta muốn với ngươi từ hôn!”

      là cực kỳ tức giận, bắt đầu lựa lời , chuyện dùng đến não.

      Lạc Phượng ngạc nhiên nhìn , hồi lâu nở nụ cười: “Đại Thiếu Gia, ngươi hẳn là muốn như vậy sao? Ngươi là, ta muốn cùng ngươi thành thân, cố ý thiết kế hãm hại ngươi, muốn với ngươi hủy hôn sao?”

      Nàng hướng Lương Diệp Thu từng bước tới, nụ cười càn rỡ cực kỳ, hề giống đại gia khuê tú cười lộ răng giữ hình tượng mà lộ ra nụ cười của bản thân, Lương Diệp Thu khỏi trong lòng run lên, lui về phía sau hai bước.

      “Đúng rồi, Đại Thiếu Gia nếu muốn cùng ta từ hôn, thiết kế ra loại chuyện sợ này, may mà ta nhờ có nha hoàn của minh giúp ngăn cản, nếu , thanh danh của ta đều bị ngươi phá hủy!”

      Nàng đọc nhấn từng chữ ràng sắc bén, mỗi câu, liền hướng trước bước mà bức ép, hẳn là có khí thế bức người mạnh mẽ!

      tại, ngươi lại đem tội lỗi đổ lên đầu ta, vừa có thể như nguyện vứt bỏ ta, có thể đem toàn bộ sai lầm đẩy tới người ta, người trong thiên hạ còn biết sau đó tổn hại ta thế nào! Đại Thiếu Gia ngươi là giỏi tính toán! Lại biết, ngươi là muốn ép cho ta yếu đuối gặp chuyện may cuối cùng còn là nhảy sông, ngươi mới bỏ qua!”

      Lương Diệp Thu sau lưng ”Phanh” tiếng đụng phải tường, bất tri bất giác, lại thối lui đến góc phòng, khí lạnh truyền qua lớp áo mỏng manh xâm nhập cơ thể khiến đáy lòng run lên.

      Chương 8, Chúng ta từ hôn

      Tại đại sảnh tất cả mọi người có chút phản ứng kịp, bọn họ ngờ Lương Diệp Thu lại bị người nhu nhược như Lạc Vân Hi ép tới góc tường, nửa điểm chống đỡ cũng có.

      loại cảm giác bị gài bẫy xông lên đầu, Lương Diệp thu gắt gao nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhắn lớn chừng bàn tay của Lạc Vân Hi, ánh mắt tràn ngập phẫn hận, : “Ta muốn nghe ngươi ngậm máu phun người, tại, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? !”

      Lương phu nhân cũng bước xuống bậc thang, lông mày chau lại, : “Vân Hi, tất cả mọi chuyện hẳn là hiểu lầm, có lời gì từ từ rồi .”

      Trong lòng nàng lúc này cũng cực kỳ sợ hãi, Lạc Vân Hi từ khi nào mồm miệng trở lên lanh lợi sắc bén như vậy?

      Lạc Phượng biết chứng cớ, vị đại thiếu gia này nhất định là đánh chết cũng thừa nhận mình làm ra loại chuyện như vậy , nàng ra vốn có muốn ép nhận tội, sở dĩ nàng làm tất cả chuyện này cũng chỉ là muốn thoát khỏi mối quan hệ với .

      Vì vậy, nàng xoay người, ngẩng mặt lên, thanh lạnh nhạt : “Bá mẫu, chuyện này ta cùng truy cứu, nhưng ta, cũng gả cho nam tử lúc nào cũng có thể hãm hại ta!”

      Lương phu nhân thần Sắc cổ quái, trừ nàng, người đứng trong phòng bao gồm thiếu nữ lúc trước cùng với người làm, mọi người mặt lên kinh dị.

      “Tam tỷ tỷ, ngươi biết ngươi ở đây gì sao?” Thiếu nữ cuống quít chạy chậm tới đây, kéo lấy tay Lạc Vân Hi , gương mặt tràn ngập vẻ tin.

      Nàng tuyệt đối tin, Lương gia vốn là con cá mập lớn, Lạc Vân Hi lý nào lại chịu buông tha?

      Lương Diệp Thu đột nhiên từ phía sau lên, lớn tiếng : “Được, dù sao ta cũng muốn cùng ngươi lập gia đình, chúng ta từ hôn !”

      Ánh mắt kiên định nhìn về phía nam tử trung niên ngồi ở ghế chủ tọa gì, lửa giận vừa bốc lên dần dần trở lại bình thường, hẳn là cực kỳ lạnh nhạt.

      Lương Tông lúc này vừa mày rậm vặn lên, vừa muốn mở miệng thấy bóng dáng quản gia ở cửa đại sảnh, khuôn mặt già nua lên vài phần vui vẻ kích động : “Lão gia, phu nhân, chuyện vui a chuyện vui!”

      Quả nhiên là chuyện vui, Lương Tông vừa rồi cư nhiên được thăng chức! Từ Dương thành phủ Tri Phủ được triệu hồi kinh đô, tiếp nhận chính là vị trí Hộ Bộ Thị Lang.

      Cả Lương gia đắm chìm trong chuyện vui sướng vừa bất ngờ xảy ra.

      Chỉ là,chuyện này cùng với Lạc Phượng nàng có nửa điểm quan hệ!

      Nàng muốn hỏi thăm Lương phu nhân là việc có liên quan đến hôn của bản thân, ngoài viện người chạy vội vọt vào.

      “Tiểu thư, tiểu thư, ngươi sao chớ?” Lạc Phượng ngẩng đầu, liền thấy gương mặt thanh tú xa lạ, thiếu nữ chắc cũng khoảng bằng tuổi Hạ Đào, cái đầu hơi thấp, trong tay còn giữ bao giấy dầu giơ lên.

      Nàng sững sờ, còn chưa chuyện, thiếu nữ vô cùng lo lắng xông về phía sau nàng, “Pằng” tiếng, cái tát mạnh rơi xuống khuôn mặt Hạ Đào.

      “Ngươi lại làm ra những chuyện biết xấu hổ như vậy , bây giờ cả Dương thành cũng biết rồi, là làm mất hết mặt mũi tiểu thư nhà chúng ta!”

      “Xuân liễu. . . . . .” Hạ Đào bị đánh, lại hết sức chột dạ cúi đầu giọng.

      Lạc Phượng ngắm nhìn hướng Xuân Liễu, lúc này chợt nhớ lúc vừa tỉnh nghe được Hạ Đào câu”Xuân liễu sắp trở về rồi” , chắc hẳn là lừa nha đầu này mua chút đồ.
      Xuân Liễu quay đầu, nét mặt liền tươi tỉnh hẳn lên: “Tiểu thư, Lý tổng quản từ Kinh Thành tới, là phụng lệnh lão gia đón ngài hồi kinh đấy!”

      “Có ? Là sao?” Lạc Phượng này còn chưa có phản ứng, bóng dáng so với nàng còn nhanh hơn nhanh chóng đẩy Lạc Phượng qua bên, bắt chặt tay Xuân Liễu, cao giọng hỏi thăm.

      Xuân Liễu cố chịu đựng chậm rãi : “Ngũ Tiểu Thư, là .”

      Lạc Phượng khóe miệng co rút, ra nha đầu này là Ngũ Tiểu Thư, đó là Ngũ muội của nàng sao? Kích động như thế. . . . . . Chẳng lẽ trong kinh thành có bảo vật gì chăng?

      Lúc này nàng lạnh lùng ném ra câu: “ là đón ta hồi kinh, cũng đón ngươi.”

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 9, Hôn tốt?

      Thiếu nữ, cũng chính là Lạc gia Ngũ Tiểu Thư Lạc Nguyệt Kỳ, khuôn mặt nhắn trong nháy mắt trở lên vặn vẹo.

      Phải biết, phụ thân của các nàng ở kinh thành làm đại quan, ba năm trước đây, Lạc Vân Hi ở cuộc quốc yến xuất làm trò cười cho thiên hạ, phụ thân dưới cơn nóng giận đem nàng đuổi đến nơi vắng vẻ Dương thành này.

      Vốn dĩ đại phu nhân cũng thích thứ nữ, nàng cũng bị Lạc Vân Hi làm liên lụy phải tới dây.

      Vì thế, nàng vẫn oán hận Lạc Vân Hi , kẻ phế vật kia, cầm kỳ thi họa mọi thứ đều thông, thế nào có tư cách làm tỷ tỷ của nàng đây?

      Càng làm cho nàng cảm thấy bất công chính là, cái phế vật tỷ tỷ này từ có hôn ước, tương lai vị hôn phu là đại thiếu gia của Dương thành phủ Tri Phủ Đại Nhân Lương gia.

      Số phận thứ nữ, có thể gả cho Lương gia làm con dâu trưởng quả là vô cùng tốt!

      Nếu đổi lại là đại phu nhân chỉ hôn, đối với họ những thứ nữ còn biết bị bán vào cái gia đình như thế nào .

      Mà nàng bị Lạc Vân Hi dính líu, ở nơi chim đẻ trứng này ba năm, coi như tài nghệ có hơn Lạc Vân Hi, nhưng ở Dương thành này biết bao lâu, nàng nhưng ngay cả việc gả cũng biết thế nào!

      Cho nên, thường theo vị ”Hảo tỷ tỷ” ra vào Lương gia mong có được chút chú ý của người khác.

      Nghĩ tới đây, Lạc Nguyệt Kỳ khóe miệng nở ra nụ cười hả hê.

      Lương Đại Thiếu Gia a, dáng vẻ vốn tuấn, gia thế lại tốt, lần này phụ thân được thăng làm Hộ Bộ Thị Lang, lập tức liền có thể triệu hồi kinh đô, tiền đồ thể đo lường!

      Nhờ vô số lần bản thân bày mưu tạo cơ hội như tình cờ gặp mặt cùng những chuyện xảy bên trong, nàng ràng cảm thấy,ánh mắt của vị Lương Đại Thiếu Gia này dần dần chuyển dời đến người mình, Đúng vậy, đối với phế vật hèn yếu Lạc Vân Hi, người khéo léo khả ái như nàng tự nhiên tốt hơn nhiều.

      Nếu là có thể đem Lương gia con cá lớn này câu lên, nàng có thể thoát khỏi khổ ải rồi, lần này trở về kinh, ở cùng mấy vị đều là thứ nữ khuê phòng trước mặt cũng có thể tăng thêm chút thể diện.

      Lạc Vân Hi đừng trách ta. phải là của ta muốn quyến rũ nam nhân của ngươi , mà là gia thế của quá ưu tú , ta phải vì mình tranh thủ!

      ***

      Trở lại nơi ở của bản thân, Lạc Phượng mới biết họ lần này cũng chỉ là Lương phủ làm khách.

      U Hương xông vào mũi, Xuân Liễu lẩm bẩm: “Tiểu thư, ngươi chính là quá tốt , nô tỳ cảm thấy chuyện này cùng Ngũ Tiểu Thư thoát được quan hệ, ngươi lại cứ muốn dẫn nàng Lương phủ! Tháng trước ở vườn hoa Lương phủ, nô tỳ tận mắt nhìn thấy Ngũ Tiểu Thư cùng Lương thiếu gia lúc chuyện té xỉu ở trong ngực , nàng cũng chưa có hôn , đố kỵ tiểu thư có được mối hôn tốt, chừng chuyện này chính là nàng làm ra!”

      Lạc Phượng này khẽ nhíu mày, họa là từ ở miệng mà ra. . . . . . Nhưng nghĩ tới bộ dạng nổi giận của Lương Diệp Thu tại đại sảnh nổi giận, phải là nàng oan uổng chứ?

      Lúc chợt nghĩ tới điều gì, nàng thấy buồn cười: “Xuân Liễu, ngươi là, đây là mối hôn tốt?”

      Đem nàng chữ ”Tốt” cắn nhấn mạnh, ý châm biếm mười phần.


      Cứ như vậy gả cho cái nam nhân phá hoại ấy, cũng là hôn tốt?

      Xuân liễu lặp lại giọng của nàng, hiểu : “Tiểu thư, tốt sao?
      Lương Công Tử dáng vẻ đường hoàng tuấn, gia thế lại nổi tiếng, Dương thành bao nhiêu thiên kim muốn gả cho đó.”

      “Nôn!” Lạc Phượng này nhịn được rồi, làm động tác nôn mửa rất khoa trương. “Dáng vẻ đường hoàng tuấn? Ta xem chính là bên ngoài tô vàng nạm ngọc, trong thối rữa! , bên ngoài cũng thể tính là tô vàng nạm ngọc cũng được!”

      Xuân liễu ngây ngốc tại chỗ, đây là Tam Tiểu Thư sao? Nàng dùng ánh mắt ”Ta biết ngươi” nhìn thẳng vào Lạc Phượng.

      Chương 10, Ngươi dám chất vấn lời của ta

      Sau hồi lâu, nàng ngơ ngác : “Nếu phải hôn tốt, Ngũ Tiểu Thư thế nào luôn nhớ kỹ gia đây?”

      Lạc Phượng này khuôn mặt nhắn trầm xuống, lại vội vàng khôi phục nụ cười, thôi, tại nàng là Lạc Vân Hi! Nàng hoàn toàn đón nhận cái thân phận mới này.

      Lạc Vân Hi khẽ mỉm cười : “Từ nay về sau, hai chữ ‘ gia ’ này ngươi thu hồi lại cho ta, Ngũ muội muội nếu là thích nam nhân này, tặng cho nàng thôi!”

      Xuân liễu hiển nhiên là nóng nảy gấp gáp, la hoảng lên: “Như vậy sao được? Tiểu thư, vạn lần được –“

      Lạc Vân hi đột nhiên quay đầu lại, sắc mặt hẳn là hoàn toàn lạnh lẽo, nghiêm nghị cắt đứt lời nàng: “Ngươi dám chất vấn lời của ta?”

      Xem ra, này Xuân Liễu bình thường là cùng Lạc Vân Hi thân thích được nàng nuông chiều thành quen rồi.

      Mà nàng, có tốt tính như vậy.

      Xuân Liễu bị gương mặt sương lạnh của nàng dọa sợ đến ngây người, lui về phía sau hai bước, sắc mặt ”Xoạt” cái trắng bệch.

      “Tiểu, tiểu thư –“ Nàng lắp bắp, trong lòng như có ngàn vạn con ngựa hoang gào thét mà chạy qua, có thứ gì đó, từ từ thay đổi.

      Lạc Vân Hi thả mềm sắc mặt, lạnh nhạt : “Xuân Liễu, ngươi chỉ cần nghe ta là được rồi.”

      Xuân Liễu mù mờ ngỡ ngàng gật đầu.

      biết vì sao, tiểu thư tại lại khiến cho nàng có tia an lòng.

      Lạc Vân Hi quay đầu lại liếc nhìn Hạ Đào theo ở phía xa.

      Hạ Đào tất nhiên đáng ghét, nhưng mà giờ phút này, mình động đến nàng.

      Thời khắc mấu chốt, còn cần vật hy sinh giúp nàng gánh tội, cũng ai biết ngày mai xảy ra cái gì.

      Đột nhiên, tiếng động lạ chui vào tai của nàng.

      Lạc Vân Hi sắc mặt trầm xuống, nhanh chóng ngẩng mặt, ánh mắt nhạy cảm đảo qua nhìn khắp mọi nơi, thân thể xinh xắn chạy như bay về hướng tường rào ven đường.

      Tay phải ở lỗ hổng tường nhấn cái, chân trái thuần thục đạp lên vách tường, nàng muốn mượn quán tính lật người vượt qua tường rào, từ sau lưng truyền đến tiếng Xuân Liễu thét chói tai: “Tiểu thư, ngươi muốn làm cái gì?”

      Lạc Vân Hi khẽ nhíu mày, buông tay ra, lạnh lùng : “Ta tinh đo xem tường rào cao bao nhiêu.”

      Dù sao cùng hai nha hoàn này chung đụng lâu, nàng còn nghĩ nhanh như vậy để lộ thực lực của bản thân.

      Xuân Liễu há mồm cứng lưỡi, trong đầu phản ứng đầu tiên chính là: tiểu thư điên rồi sao?

      Lạc Vân Hi lại dùng lời đánh lạc hướng, hỏi “Tường bên kia là viện của ai?”

      Xuân liễu đáp: “Là Ngũ Tiểu Thư ở bên đó ạ.”

      Lạc Vân Hi khóe miệng câu lên chút cười lạnh, ra là viện của nàng.

      Cũng hay, động tĩnh vừ rồi hình như là như bị tặc nhân theo dõi !

      Tâm tư xoay chuyển, chẳng mấy chốc vào tới viện của mình, bên cạnh là Lạc Nguyệt Kỳ sát vách.

      Ăn xong cơm tối, sắc trời rất nhanh tối , Lạc Vân Hi đứng ở trong sân đấm đá tay chân tập thể dục.

      Cổ thân thể này tuổi ngây thơ, thể chất lại cực mạnh, điểm này làm Lạc Vân hi cực kỳ hài lòng.

      Xuân LIễu cùng Hạ Đào đứng ở hành lang nhìn tiểu thư nhà mình nổi điên, hai người đều là lộ ra vẻ mặt kinh hãi.

      Màn đêm dần dần rủ xuống, mặt trăng dần lên cao, vì Lương phủ khắp mọi nơi đều phủ lên tơ lụa mỏng manh, tiếng ồn ào từ từ biến mất thay vào đó là màn đêm trầm tĩnh, thỉnh thoảng nghe thấy đường phố truyền đến mấy tiếng trống canh.

      Lạc Vân Hi ngủ ở giường trong phòng của mình, biết là hưng phấn hay là kích động được sống lại, nàng khó có thể ngủ.

      Đột nhiên nhớ tới ban ngày có người ở nóc nhà Lạc Nguyệt Kỳ nghiên cứu địa hình, nàng nhảy cẫng lên, mặc quần áo tử tế, khẽ bước ra cửa, chạy thẳng tới hướng phòng Lạc Nguyệt Kỳ mà .

      Nàng cũng muốn trông nom chuyện này, Lạc Nguyệt Kỳ sống hay chết đều liên quan đến nàn.

      Nàng là nhìn náo nhiệt. . . . . .
      Last edited by a moderator: 4/5/16

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 11, Nghe lén góc tường

      Viện của Lạc Nguyệt Kỳ cùng với viện nàng ở có bố cục tương tự như nhau, bệ cửa sổ có bày mấy bồn mẫu đơn màu sắc tươi đẹp, diễm lệ.

      Lạc Vân Hi mượn cây đại thụ che kín bóng dáng bản thân, thanh thản ngồi ở tường rào, hai chân lắc , tiện tay nhặt lên quả của cây, đặt ở phần môi nhai khẽ.

      Nơi xa, tiếng trống gác chuông vang lên, ấn định chính là giờ tý.

      Bốn phía đắm chìm trong yên tĩnh, trong bóng tối, trong viện Lạc Nguyệt Kỳ lúc này mọi người dưới cũng đều ngủ say ở trong mộng đẹp.

      Lạc Vân Hi tìm mọi cách để đỡ nhàm chán, ở góc cửa viện chỗ khúc quanh truyền đến đều đều thanh sột soạt, nàng vội dời lực chú ý của mình đến hướng đó.

      Lại thấy cái bóng đen lần mò vào phòng của Lạc Nguyệt Kỳ.

      Nàng ngẩn ra, chợt nhếch miệng lên châm biếm, phải là tới sắc chứ ? Đúng là cũng có trò hay để nhìn.

      Thân thể nhảy lên, nàng lặng yên tiếng động từ tường vây tuột xuống, gót sen giẫm ở mặt đất chút thanh, mềm mại bước đến phía trước cửa sổ.

      Trong phòng có giọng làm nàng khẽ cau mày.

      “Diệp Thu ca ca, sao ngươi lại tới đây?”
      Lạc Nguyệt Kỳ hiển nhiên còn chưa tỉnh ngủ, trong giọng có nồng nặc ngái ngủ.

      Lương Diệp Thu?

      Lạc Vân Hi im lặng cực kỳ.

      Đây là đương vụng trộm sao?

      Quả nhiên có thanh của Lương Diệp Thu truyền đến: “Ngũ muội muội, trước ta vẫn có cho ngươi câu trả lời thuyết phục, đây là ta đúng.”
      “Diệp Thu ca ca. . . . . .”

      Lạc Nguyệt Kỳ cất tiếng gọi mềm mại làm cho người khác vừa nghe thân thể cũng tê dại rồi.

      hồi lâu, Lương Diệp Thu mới rung giọng : “Ngũ muội muội là tiểu nương đáng , đáng tiếc Diệp Thu ca ca vẫn có hôn ước người. Nếu là vô duyên vô cớ hủy hôn ước ——“

      dừng chút, mới thở dài : “Cha mẹ ta rồi, nếu như vậy, Lạc gia cũng đem nữ nhi thứ hai gả cho ta.”

      “Diệp Thu ca ca, ta trách ngươi.”

      Lạc Vân Hi than , đúng là ‘rộng lượng’ quá a Ngũ muội muội!

      “Nhưng là hôm nay thế nhưng lại xảy ra chuyện này, làm ta hết sức ngoài ý muốn, cũng hết sức vui mừng.” Lương Diệp Thu đột nhiên , “Ngũ muội muội, ta ngờ Lạc Vân Hi như thế mà tin tưởng ta, như vậy cũng rất tốt, ta mượn cơ hội này cùng với nàng đoạn tuyệt quan hệ, Lạc Thái Úy ở đó, chắc hẳn cũng lại được! Lần này phụ thân ta vào kinh nhậm chức, ta tự mình hướng Thái Úy cầu hôn, Ngũ muội muội ngươi có bằng lòng hay ?”

      Lạc Nguyệt Kỳ lúc này nào còn buồn ngủ mà tỉnh táo hẳn?

      Nàng ta kích động đến giọng cũng run lên: “Diệp Thu ca ca, như vậy tốt đâu? Tam tỷ tỷ hận chết ta đấy.”

      “Ngươi để ý đến nàng làm cái gì! tên phế vật! đời này người nam nhân nào cưới nàng đều khổ tám đời!”

      Lương Diệp Thu oán hận .

      Lạc Vân Hi bên ngoài cửa sổ lại cười đến hết sức vô hại.

      Nam nhân này cùng em vợ vụng trộm, cư nhiên còn để ý tới gì đây . . . . .

      May nhờ nàng phải Lạc Vân Hi lúc trước, xem ra Lạc Vân Hi là bị hai người bọn họ làm cho tức chết .

      Nghe nội dung bọn họ chuyện, hôm nay chuyện bắt gian chắc chắn cũng phải là hai người hợp mưu bày kế, Lạc Vân Hi biết, phải Lương Diệp Thu lời chính là Lạc Nguyệt Kỳ, chuyện này thành, hai người bọn họ chính là người được lợi lớn nhất.

      Bên trong nhà, hai người ôm nhau nồng thắm, thỉnh thoảng có vài thanh ái muội truyền tới.

      Lạc Vân Hi vô cùng hứng thú đứng ở góc tường nghe lén, rất nhanh, bởi vì nhát gan dám ở lâu Lương Diệp Thu ra, mang mũ che mặt màu đen rộng vành, chút nào chú ý tới chỗ tối Lạc Vân Hi đứng, cúi đầu vội vã rời .

      Lạc Vân Hi lông mày gảy , trong mắt lên tia thú vị, bước tới vài bước, giơ tay lên đẩy cửa phòng Lạc Nguyệt Kỳ ra. . . . . .









      Last edited by a moderator: 4/5/16

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 12, Ngươi mơ

      Lạc Vân Hi đẩy cửa ra vô cùng nhàng, nàng nghĩ hù dọa Hảo muội muội của mình chút.

      Chỉ là, vừa mới đóng lại cửa, nóc nhà liền truyền tiếng vang vô cùng của ngói vụn.

      Có người!

      Phương hướng của thanh hướng đến chỗ viện này mà tới!

      Trong đêm tối yên tĩnh, hề nghe thấy người tới tiếng hít thở, nếu như phải là ngói có tiếng rung động nhàng, nàng thực cho rằng đó là ảo giác của mình.

      Xem ra, người tới là cao thủ, hề đem Lạc Nguyệt Kỳ tiểu thư khuê các để ở trong mắt, nên cố ý che giấu tiếng bước chân.

      Lạc Vân Hi khóe miệng nhếch lên nụ cười lớn, đây mới là kẻ trộm chân chính!
      suy nghĩ nhiều, nàng nhanh chóng vọt tới trước giường, tay vén lên sa giường (là màn ấy).

      Lạc Nguyệt Kỳ căn bản ngủ, vừa muốn mở mắt, trán bị nện lực mạnh, ngất .

      Lạc Vân Hi nhảy lên giường, nhét nàng vào chăn, mình dựa vào gối đầu, ánh mắt nhiều hứng thú nhìn chăm chú vào ngoài giường.

      Tiếng bước chân nhanh, vừa lúc Lạc Vân Hi mới vừa nằm xong cũng đến bên trong phòng.

      Lạc Vân Hi trong lòng thất kinh, bởi vì lúc này, nàng thế nhưng nửa điểm cũng nghe thấy tiếng bước chân rồi.

      Nàng nhắm lại mắt phượng, cỗ lãnh khí đánh thẳng đến hướng trước giường mà vọt tới, càng lúc càng lớn, làm cho người ta khó có thể hô hấp.

      Nàng biết, người nọ đến gần.

      “Tê lạp” tiếng, cái màn giường bị người ta khách khí chút nào xốc ra, cùng lúc đó, Lạc Vân Hi nhảy lên, hai cánh tay chống đỡ giường, gót sen tới hướng trước ngực người bên ngoài đá vào!

      Người tới lấy làm kinh hãi, căn bản nghĩ tới có người tập kích như vậy, thân thể lập tức nhảy ra phía sau.

      Lạc Vân Hi từ giường nhảy lên , vững vàng rơi mặt đất, nhìn về phía người tới, nhíu mày cười tiếng: “Ơ, bản lĩnh tệ sao?”

      “Ngươi là ai?”

      Người tới lạnh lùng , từ góc tối ra thân hình.

      Ánh trăng hoà thuận vui vẻ, chiếu ra bóng dáng của người nọ, Lạc Vân Hi hô hấp hơi chậm lại.

      Nam nhân thân thể cao lớn, chừng tám thước, vai rộng eo thon, tỷ lệ đều đều. cái áo lót màu xanh kiều diễm rơi xuống đất, ngang hông thắt đai lưng cùng màu.

      che bóng mà đứng, chỉ thấy được mơ mơ hồ hồ ngũ quan, đại khái là tuấn.

      “Cũng xông đến khuê phòng của ta rồi, ngươi ta là ai?” Lạc Vân Hi đánh giá chiều cao uy vũ của đối phương, tiếng động lui về sau bước.

      “Lạc Nguyệt Kỳ? Lạc gia Ngũ Tiểu Thư?” thanh lãnh khốc nổi lên tia nghi hoặc.

      Vị nữ tử trước mặt này tính cách linh hoạt ràng cùng thuộc hạ cho biết hoàn toàn phù hợp.

      Nam nhân híp lại mắt.

      “Đúng vậy a, biết các hạ đêm hôm khuya khoắt tới tìm ta làm gì?” Lạc Vân Hi cười đến vô hại, giống như con hồ ly cất giấu móng vuốt sắc nhọn.

      Nghiêng mắt nhìn đến hình ảnh thanh sam lay động trong ánh trăng, gấm vóc cực kỳ mềm mại bóng loáng, sâu kín dưới ánh trăng, phiếm mượt mà sáng bóng.

      Lạc Vân Hi lông mày khẽ nhúc nhích, gấm vóc tốt như vậy, cũng phải là người Dương thành có thể mặc lên .

      Ít nhất, loại vải mà Lương Đại Thiếu Gia kia mặc người vẫn còn kém ít.

      Nam nhân nghe vậy, chân mày khẽ giương, hai ngón tay phải từ trong tay áo bí mật mang theo ra viên thuốc màu nâu, ra lệnh: “Uống nó!”

      “Thuốc độc?”

      “Uống nó xong, ta chính là chủ tử của ngươi!” Nam nhân thái độ lạnh lùng, giọng điệu lộ ra kiên nhẫn.

      Lạc Vân Hi ngụm từ tuyệt: “Ngươi mơ !”
      Last edited by a moderator: 4/5/16

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 13, là to gan

      Lạc Vân Hi gọn gàng linh hoạt trả lời khiến ánh mắt nam nhân tối sầm lại.
      “Ngươi quả nhiên. . . . . . là to gan!”

      thanh lạnh lẽo từ môi mỏng nam nhân phun ra, nheo mắt lại.
      Vốn dĩ cần tự mình tới đây.

      Chỉ là, đại quân tiếp cận, nghỉ ở bên ngoài Dương thành mười dặm.
      liền tới gặp mặt vị trắc phi tương lai của thái tử này.

      Ai chẳng biết, Lương Thái Úy tâm tư là hướng về nhị hoàng tử , cho phép vị trắc phi tương lai này thành cọc ngầm chôn bên cạnh thái tử.

      cho là, đích thân tới đây lần như vậy là đủ rồi, hoàn toàn ngờ, này, thế nhưng phải người hiền lành!

      Là Lương Thái Úy nhìn xa rồi sao, còn là sớm giữ lại nước cờ này?

      Người trước còn dễ , nếu là sau này. . . . . . Mắt phượng híp lại, xẹt qua đạo sát khí!

      Tiểu nha đầu này, giữ lại được!

      Sát ý vừa ra, nhạy cảm như Lạc Vân Hi lập tức phát .

      Nàng , nam nhân này cũng phải là người dễ chọc !

      Lần này thực là dẫn lửa lên thân !

      Mắt thấy lửa mạnh sắp cháy đến thân, giường, đột nhiên vang lên hô to tiếng: “Có ai ! Cứu mạng! Có thích khách!”

      Màn xé ra, ngay sau đó, đạo bóng người lăn xuống giường , lảo đảo hướng về sau cửa sổ chạy .

      thanh thê thảm mang theo cuồng loạn, tràn đầy hoảng sợ, phải ai khác mà chính là Lạc Nguyệt Kỳ ?

      Lạc Vân Hi khóe miệng kéo .

      Được rồi, nàng tỉnh.

      Nam nhân ánh mắt lành lạnh nghi ngờ nhìn qua nhìn lại giữa hai người, bỗng nhiên nắm chặt quả đấm, cái trán gân xanh nhảy lên.

      “Ngươi dám gạt ta!”

      đoán được thân phận của Lạc Nguyệt Kỳ.

      Lạc Vân Hi cười lạnh tiếng, để ý tới nữa, thân thể gầy linh hoạt nhảy lên bệ cửa sổ.

      Sau lưng, số khớp xương trong lòng bàn tay nam nhân nhanh chóng lộ ra, bắt được vạt tay áo của nàng, quát lên: “Đứng lại!”

      Lạc Vân Hi lật người tới ngoài cửa sổ, quay đầu lại nhìn thấy áo choàng đầu nắm ở trong tay nam nhân, vùng vẫy có tránh thoát.

      Nàng nhanh chóng cầm lấy dây lụa cổ hệ áo choàng, tay phải xoắn chắc cổ áo, trở tay ném cái đem áo dài phi lên trùm gọn đầu nam nhân.

      Mình chạy như bay hướng về phía tường rào.

      “Đáng chết!”

      Nam nhân trước mặt bỗng tối sầm, thanh tức giận cũng nhịn được nữa hét vang lên trong viện, phá vỡ yên tĩnh đêm khuya.

      đoạt lấy áo choàng mỏng, gắt gao nắm lại, mũi chân ở cửa sổ nhấn cái, thân hình như con ưng khổng lồ bén nhọn nhào ra ngoài.

      Lúc này, trong viện của Lạc Nguyệt Kỳ rối loạn đoàn.

      Bọn hạ nhân nghe được hai lần gào thét, tiếng thứ nhất là thanh thê lương của Ngũ Tiểu Thư cầu cứu, tiếng thứ hai, lại ràng là thanh của nam tử, hơn nữa còn tràn đầy tức giận!

      Bọn họ bị sợ đến mất hồn mất vía, có người liền áo khoác cũng mặc, chân chạy ra khỏi nhà kề (nhà phụ trông nhà tứ hợp phải).

      “Có thích khách a, mau tới bắt thích khách!”

      Liên tiếp những thanh nối nhau vang lên, các nô tài hoảng hồn khẩn trương đốt đèn lồng, bọn nha hoàn là lớn tiếng gọi Ngũ Tiểu Thư.

      Lạc Vân Hi mới vừa lật lên đầu tường, cũng cảm thấy sau lưng luồng gió mạnh bay tới, có người theo tới.

      Em ngươi, nhanh như vậy!

      Lạc Vân Hi trong lòng mắng câu.

      Nếu phải là đối với cỗ thân thể này chưa quen thuộc, làm sao nàng lại bị đuổi kịp?

      Hơn nữa, cổ đại quả nhiên là có khinh công! Cổ nhân hề sai. (các cụ cấm có sai)!

      Chương 14, Trò cười ở Kinh Thành

      Thân thể to lớn của nam tử nhảy lên đầu tường.

      Lạc Vân Hi đợi đứng lại, xông về phía trước bước, chưởng đánh tới.

      Nam tử bay xuống đầu tường, khép hờ mắt phượng, trong mắt tóe ra vẻ tức giận, thân thể cách nào ở giữa trung mượn lực, chỉ đành phải ổn định chính mình trước.

      Động tĩnh phía , thể nghi ngờ kinh sợ đến người phía dưới, họ kêu to lên: “Thích khách, thích khách ở đó!”

      Lạc Vân Hi bị phản lực, mình cũng quẳng sang đầu tường, cũng chỉ là đầu khác, nàng cuộn thành đoàn, cực kỳ may mắn thân thể nhắn, vừa rơi xuống đất liền lăn mở ra, đem tổn thương giảm xuống đến mức nhất, đoàn bóng dáng có ánh sáng chạy tới.

      Nam nhân vặn lông mày, lần nữa nhảy lên đầu tường, yên lặng trong đêm đen, đâu còn có thể thấy bóng dáng cái ác nữ kia?

      Mắt phượng trầm xuống, đây là lần đầu tiên, có người dám như vậy khiêu khích uy nghiêm của như vậy!

      Suốt đêm chuyện, sáng sớm ngày thứ hai, Lý Tài sai người buộc dây chão vào xe ngựa, ở trong phủ rút ra chút gia đinh, hộ tống hai vị tiểu thư hồi Kinh.

      Lạc Vân Hi nhìn thấy Lạc Nguyệt Kỳ sắc mặt nàng tái nhợt, đáy mắt bầm đen, hiển nhiên cả đêm có nghỉ ngơi tốt.

      Tối hôm qua từ lúc nàng từ hôn mê tỉnh dậy, đột nhiên phát bên trong nhà lại có nam tử xa lạ chuyện, cái màn giường đột nhiên chiếu lên hai bóng người, nàng trong đầu chỉ còn lại có hoảng sợ, nào còn chú ý tới hai người thích khách này có dáng dấp như thế nào!

      Cho nên, căn bản nghĩ tới trong hai lại là Lạc Vân Hi trước mặt .
      Xe ngựa Lạc gia chạy để lại bụi đường phía sau, đạo bóng dáng cao lớn từ quán trà bên cạnh bước ra nhìn theo, ánh mắt nghi ngờ chăm chú nhìn xe ngựa.

      Lạc gia Tam Tiểu Thư a, danh tiếng nổi tiếng cả nước là phế vật Tam Tiểu Thư?
      Truyền thuyết nàng học vấn việc làm, thiên kim tiểu thư mà cầm kỳ thi họa đều tinh thông chút nào, ngay cả nữ công gia chính chữ cũng biết.

      Ba năm trước đây, Lạc Thái Úy mang theo gia quyến tới dự tiệc sinh nhật của Thái hậu, vị Tam Tiểu Thư này đương nhiên bị điểm danh nằm trong danh sách phải biểu diễn tài nghệ chúc mừng Thái hậu, đến phiên nàng lên đài cung điện bị sợ đến thất thanh khóc rống lên, lần đó trở thành trò cười lớn nhất Kinh Thành.

      Bữa tiệc sau nàng lại lỡ tay đánh vỡ chén ngọc rót rượu cho Thái hậu, chọc cho long nhan giận dữ, Lạc Thái Úy trở về phủ sau liền đem nữ nhi phế vật này dời khỏi kinh thành.

      Những thứ này, đều là nghe đến.

      Những bữa tiệc trong hoàng cung, là cực ít tham gia.

      Chỉ là, tin đồn hình như thể tin a!

      ***

      Hai tháng sau, Lạc Vân Hi rốt cuộc ngày đêm tới được kinh đô —— Dạ đo.
      Dạ Đô thành có nhân khẩu 50 vạn, là đô thành lớn nhất trong mười mấy quốc gia đại lục.

      “Ta cuối cùng coi như là trở lại, Dạ đô cuối cùng cũng vẫn phồn hoa!” Lạc Nguyệt Kỳ nhấc lên cửa xe ngựa màn, kích động nhìn cửa thành nguy nga, Ngự Lâm quân đứng ngay ngắn, đầu đường khắp nơi có thể thấy được tráng xe tráng lệ.
      Lạc Vân Hi từ nhắm mắt dưỡng thần lúc này tỉnh dậy, nghiêng đầu nhìn, đập vào mắt cũng phải này phồn hoa thịnh thế, mà là đám dân chúng vây quanh xe ngựa chỉ chỉ chõ chõ.

      “Lạc Thái Úy đem phế vật kia trở về rồi sao!”

      “Ba năm trước đây phế vật này nhưng là thiếu chút nữa bị Thái hậu chém, lại vẫn dám trở lại a!”

      “Biểu huynh của ta làm người hầu ở thái úy phủ, trong phủ ai cũng đều biết, phế vật này là hoa si ! Thấy nam nhân là biết nhìn đường. . . . . .”

      “Ta cho ngươi biết cái bí mật, thúc thúc ta là người hầu trong cung, nhưng tận mắt nhìn thấy qua phế vật này còn cùng Lục hoàng tử lôi lôi kéo kéo qua lại. . . . . .”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :