1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiên Tài Cuồng Phi - Băng Y Khả Khả (Q4 C17) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 16: Huyền tôn trung cấp.

      Editor: aries mai.

      Trước cửa sơn động bị người Mặc gia cản trở, phía sau lại còn đường lui, lần này Mặc gia chủ nghĩ bọn họ có chạy đằng trời cũng thoát.

      Vu Lạc Kỳ siết chặt tay, con ngươi trong trẻo lạnh lùng xoẹt qua tia hung ác cùng kiên quyết.

      “Đồ vật các ngươi muốn ở trong tay ta, liên quan đến nàng, để nàng rời khỏi nơi này .”

      “Ha ha,” Mặc Lăng cười to hai tiếng, con ngươi ác liệt nhìn Vu Lạc Kỳ: “Buông tha nàng? Làm sao có thể? Tiện nhân kia dám can đảm thuận theo bổn thiếu gia, bổn thiếu gia sao phải buông tha nàng? Bất quá nếu nàng chết dưới móng Thú tôn, bổn thiếu gia cũng nhẫn tâm để nàng chết, chỉ là từ nay về sau, nàng chính là nô lệ của bổn thiếu gia, cả đời chỉ có thể sống trong ác mộng, ha ha ha…”

      Nhìn khuôn mặt dần tái nhợt của Vu Lạc Kỳ, Mặc Lăng lại càng vui vẻ, tâm tình thoải mái lúc nãy cũng bị quét sạch.

      “Vu Lạc Kỳ ngươi phải thích làm hùng cứu mỹ nhân sao? Hừ, có thực lực mà dám thể , bổn thiếu gia muốn người nhìn xem nữ nhân này hầu hạ như thế nào dưới thân ta.”

      Mỗi lời của gã là thần sắc Vu Lạc Kỳ lạnh thêm phần, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay cũng có cảm giác, con ngươi lạnh lùng trong trẻo nhìn chằm chằm vào Mặc Lăng.

      Bỗng nhiên, sau lưng có bàn tay đặt lưng vai .

      Thân hình thon dài nao nao, Vu Lạc Kỳ chậm rãi quay đầu, vì vậy dung nhan lạnh lùng tuyệt sắc của nữ tử phóng đại trước mặt.

      “Ngươi lặp lại những lời mới lúc nãy lần nữa cho ta.”

      Thanh này như vân thanh phong nhạt, hề nghe ra bất cứ cảm xúc nào, nhưng những lời này xâm nhập vào nội tâm làm đáy lòng Mặc Lăng phát ra tia sợ hãi, nụ cười cứng đờ khóe môi.

      Hung hăng nuốt nước miếng, khuôn mặt Mặc Lăng bối rối, nhưng nhìn thấy đám người bên cạnh tâm tình hoảng sợ cũng buông lỏng, cười lạnh : “Ta lặp lại sao nào? Loại tiện nhân như ngươi cũng chỉ xứng để nam nhân đùa giỡn, ngươi cho rằng ngươi thanh cao lắm sao? Tự cho mình là nhất, bổn thiếu gia nhìn trúng ngươi là vinh hạnh cho ngươi lắm rồi.”

      Dạ Nhược Ly lạnh nhạt nhìn Mặc Lăng, áo trắng gió mà bay lên, tóc đen khẽ vuốt má hồng, từ đầu đến cuối cũng hề động đậy gì thế nhưng bất kỳ ai cũng có thể cảm nhận được nàng áp chế tức giận.

      “Hừ!”

      Mặc Lăng cho là đúng, ở trong mắt gã, nữ tử này căn bản thể gây tổn thương cho gã được.

      “Ân?” Mặc gia chủ dường như phát ra chuyện gì đó, thần sắc hơi đổi: “ tốt, Mặc Lăng, nhanh đến sau lưng phụ thân!”

      Ngay lúc này, Dạ Nhược Ly xuất nhẫn Huyền Linh trong tay ra, vòng bạch quang lóe sáng, bóng dáng như sét đánh bay về phía Mặc Lăng.

      “Vũ nhục chủ tử ta, chết!”

      Thanh lạnh lùng bá khí vang lên, Mặc Lăng kịp hoàn hồn nhìn thấy nam tử áo trắng ngay trước mặt, bàn tay nam tử kia ưu nhã giơ lên, hung hăng chưởng vào lồng ngực Mặc Lăng.

      Dưới khí thế áp bức của Bạch Hổ, thần sắc Mặc Lăng tái nhợt, ngay ca hô hấp cũng có chút khó khăn.

      tốt!”

      Mặc gia chủ biến sắc, thò tay ra kéo Mặc Lăng ra phía sau lưng mình, thần sắc ngưng trọng nhìn nam tử áo trắng xuất bất ngờ kia.

      Nhìn thấy đánh lén đắc thủ, nam tử áo trắng dừng bước chân, con ngươi màu hổ phách lạnh lùng nhìn đám người trước mặt.

      Dung mạo nam tử này cực kỳ tuấn mỹ, ưu nhã mà lạnh lùng cùng tập trung người , hai khí tức này vốn dĩ nên xuất cùng lúc nhưng hết lần này đến lần khác ở người bức ra lại có cảm giác rất hài hòa.

      Vu Lạc Kỳ ở Phong Lâm thành cũng được xem là nam tử tuấn mỹ khó gặp, thế nhưng so sánh với nam nhân trước mặt lại ảm đạm thất sắc, tựa hồ như quanh thân nam nhân này tỏa ra ánh sáng thần thánh, cho dù là ai cũng thể áp chế được vầng hào quang của .

      Bạch Hổ ưu nhã đưa tay, chưởng phong lăng lệ ác liệt đánh về phía Mặc gia chủ.

      Biến sắc, Mặc gia chủ giao Mặc Lăng cho trưởng lão Mặc gia, vội vàng gấp rút ngăn trở công kích của đối phương.

      “Oanh!”

      Hai chưởng xung đột với nhau, Bạch Hổ lui về sau mấy bước, dung nhan tuấn mỹ có vài phần ngưng trọng.

      Huyền tôn đỉnh phong, quả nhiên phải Thú tôn cao cấp như có thể đấu lại.

      Thế nhưng dám vũ nhục chủ nhân của , cho dù có trả giá đắt đến thế nào nhất định cũng tru sát!

      “Hừ, Thú tôn cao cấp cũng muốn chống lại ta, muốn chết?”

      Tuy trong lòng Mặc gia chủ vô cùng ngạc nhiên, nam tử này cư nhiên có thể đỡ được chưởng của lão chỉ lùi về sau mấy bước quả tưởng tượng được, nhưng Thú tôn cao cấp cũng thể nào bằng Thú tôn đỉnh phong, đây chính là chân lý bất biến.

      Vì vậy Mặc gia chủ cũng để Bạch Hổ vào mắt.

      “Cái gì? Thú tôn cao cấp?” Mặc Lăng đột nhiên trừng to mắt, ánh mắt nhìn Dạ Nhược Ly còn thèm thuồng như lúc đầu mà bây giờ đổi thành ganh ghét cùng hận ý.

      Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà nữ tử này lại có được Huyền thú Thú tôn cao cấp? Ngay cả bản thân gã đường đường là Mặc đại thiếu gia cũng được đãi ngộ như vậy, biết nàng dẫm phải vận cứt chó gì.

      “Ầm ầm!”

      Ngay lúc này sơn động đột nhiên rung chuyển, làm mọi người ngây ngẩn cả người.

      Dạ Nhược Ly siết tay, thần sắc ngưng trọng nhìn bốn phía, nàng cũng biết xảy ra chuyện gì, tại sao lại rung động mạnh như vậy.

      “Đây là xảy ra chuyện gì?”

      Sắc mặt Mặc Lặng đại biến, vội vàng bắt lấy giá đặt nến bên cạnh, nhưng lúc gã vừa chạm tay vào, giá đặt nến bỗng nhiên nhúc nhích, thấy vậy Mặc Lăng cả kinh, vội vàng buông tay.

      “Oanh!”

      Lúc Mặc Lăng vừa mới thả tay ra, đột nhiên dưới chân Dạ Nhược Ly xuất hố đen, hề đề phòng, thân thể nàng rơi xuống hố đen ấy.

      “Chủ nhân!”

      Bạch Hổ quay người lại trùng hợp thấy cảnh tượng này, lúc này dung nhan tuấn mỹ đại biến, mà cũng quản được nhiều như vậy, thả người nhảy vào hang động, cùng với Dạ Nhược Ly biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

      Lỗ đen chậm rãi khép lại, nơi đây dần yên tĩnh trở lại, dường như chưa hề phát sinh ra chuyện gì…

      --- -------editor: aries mai-----

      Thân thể hai người rơi thẳng tắp vào hang động, lâu sau cũng chưa tiếp xúc với mặt đất, cảm nhận được tốc độ rơi xuống, Dạ Nhược Ly khỏi cười khổ tiếng.

      Nàng gặp nhiều kẻ thù như vậy đều chết, chẳng lẽ lại trở thành Huyền tôn duy nhất bị ngã chết?

      “Bạch Hổ, trở về Huyền Linh giới .”

      Dạ Nhược Ly sớm cảm nhận được tồn tại của Bạch Hổ, thời khắc này cần phải giảm thiểu hy sinh, cho nên nàng giơ chiếc nhẫn thu hồi Bạch Hổ.

      Nhưng lâu sau cũng có động tĩnh…

      “Bạch Hổ!” Dạ Nhược Ly nhíu mày, kêu.

      Muốn thu hồi Bạch Hổ cần phải có đồng ý của , nếu muốn trở về, Dạ Nhược Ly cũng có biện pháp a.

      “Chủ nhân, theo ta mà chết có gì đáng sợ?” Thanh ưu nhã truyền tới lại chứa tia ôn nhu cùng kiên định: “Nếu muốn ta bỏ chủ nhân mình chạy trốn bằng cùng người đối mặt với cùng sinh cùng tử, huống chi chúng ta chưa chắc chết!”

      Chậm rãi thả tay xuống, Dạ Nhược Ly bất đắc dĩ thở dài, thế nhưng nàng cũng biết tính cách của Bạch Hổ, việc quyết định cho dù là mệnh lệnh của nàng cũng nghe theo.

      Nhưng lúc này ở trong sơn động đen kịt bỗng nhiên có điểm chiếu sáng…

      Dạ Nhược Ly khỏi cúi đầu nhìn lại, phát chính mình gần tiếp cận với mặt đất mà tốc độ rơi xuống cũng chậm dần, cuối cùng hai người bình yên vô rơi xuống.

      “Cái này…Đây là có chuyện gì?”

      Đứng vững, Dạ Nhược Ly nhìn bốn phía, xem xét sơ qua khỏi ngây ngẩn người, tiếp theo đó chính là kinh hỉ.

      “Là mỏ huyền tinh thạch lớn, tại sao lại có mỏ huyền tinh thạch lớn như thế? Còn có những cái này…” Dạ Nhược Ly vội vàng chạy đến góc trồng dược liệu, con ngươi mau đen khỏi kích động: “Bồ Đề diệp, còn có quả sung, Thanh Long thảo, những dược liệu này ở đại lục cực kỳ hiếm có, nghĩ tới lại xuất ở đây, đáng tiếc lại có có Hồi Linh thảo.”

      Ngóng nhìn khuôn mặt vui vẻ của Dạ Nhược Ly, Bạch Hổ chậm rãi giương khóe môi, ánh mắt màu hổ phách chứa ý cười.

      “Có những dược liệu này, ta có thể luyện chế đan dược đột phá Huyền tôn rồi…”

      Dạ Nhược Ly kiềm chế nội tâm kích động, cẩn thận hái dược liệu xuống, rồi ném vào nhẫn Huyền Linh, ánh mắt của nàng lại nhìn về phía mỏ huyền tinh thạch, lúc này bên trong mỏ phát ra ánh sáng màu đỏ, chậm rãi tán ra.

      “Tâm huyền tinh? Đúng vậy, xác thực là tâm huyền tinh.”

      nghĩ tới tâm huyền tinh lại ở chỗ này, vận khí của nàng phải tốt quá rồi, bất quá cũng nên cảm tạ Mặc Lăng, nếu phải gã cẩn thận đụng phải cơ quan sao nàng có thể rơi xuống đây chứ.

      “Đợi chút!”

      Dạ Nhược Ly thu liễm, ánh mắt nhìn về phía trung tâm mỏ huyền tinh thạch.

      Chỗ đó có khối tâm huyền tinh im im lặng lặng nằm đó, nhìn thấy cảnh tượng như vậy ngay cả Dạ Nhược Ly cũng tự chủ được mà há hốc mồm, sững sờ nhìn về phía trung tâm khoáng mỏ.

      “Hai tâm huyền tinh? nghĩ tới ở đây lại có đến hai huyền tinh.”

      Nội tâm nàng ngừng dâng trào, nhưng rất nhanh sau đó bình tĩnh lại, nhìn chăm chăm vào hai khối kia, ánh mắt dần dần ngưng trọng.

      “Bạch Hổ, ngươi lui về sau !”

      Dứt lời, Dạ Nhược Ly nâng tay, bên cạnh nàng xuất vô số thanh kiếm.

      Chúng kiếm vây bao người Dạ Nhược Ly, lập tức nàng vung tay lên vô số thanh kiếm kia phóng đến chỗ tâm huyền tinh, bởi vì khống chế khá nhiều kiếm nên cần tiêu hao ít huyền khí, lát sau, Dạ Nhược Ly đổ mồ hôi đầy đầu.

      Bạch Hổ muốn giúp nàng nhưng biết thời khắc này có chút tác dụng…

      Thời gian chậm rãi trôi qua, mà lúc này bên cạnh Dạ Nhược Ly chồng chất vô số huyền tinh thạch, huyền tinh thạch này so với phiến đá lúc nãy còn lớn hơn biết bao nhiêu lần, nếu đem hết chỗ huyền tinh thạch này ra ngoài, biết oanh tạc đến mức nào.

      Qua buổi, Dạ Nhược Ly rốt cuộc cũng thu tay, nhìn về phía huyền tinh thạch, thỏa mãn cười: “Có thể rồi, kế tiếp nên hấp thu tâm huyền tinh.”

      Bàn tay vung lên đem tất cả huyền tinh thạch cho vào nhẫn Huyền Linh, chợt ánh mắt nàng nhìn về hai khối tâm huyền tinh.

      “Bạch Hổ, ngươi hộ pháp cho ta, kế tiếp, ta muốn hấp thụ tâm huyền tinh…”

      Tu luyện để ý thời gian, nửa tháng trôi qua lặng lẽ…

      Trong sơn động, nữ tử nhắm mắt khoanh chân, áo trắng tung bay, mà trước mặt nàng là khối tâm huyền tinh, huyền lực trong tâm huyền tinh trào ra thâm nhập vào cơ thể nữ tử kia.

      “Oanh!”

      Bỗng nhiên, thân thể nữ tử run lên, khí thế cường đại dâng trào, bao phủ khắp sơn động.

      Nàng chậm rãi mở mắt, ngắm nhìn lòng bàn tay mình, khóe môi có chút dương lên: “Huyền tôn trung cấp, cuối cùng cũng đạt được, nếu như hấp thụ khối còn lại chắc đột phá lên Huyền tôn cao cấp, bất quá gấp, tại ta có thể luyện Chế tôn linh đan, đồng dạng có thể đột phá Huyền tôn cao cấp.”

      Phủi áo trắng, Dạ Nhược Ly đứng dậy, ngắm nhìn sơn động, : “Bạch Hổ, chúng ta vào trong xem, biết bên trong chứa vật gì.”

      “Được.” Bạch Hổ gật đầu, bên môi nở nụ cười ưu nhã.

      Con đường sơn động này thập phần dài đằng đặc, đường cũng hề có nguy hiểm gì, đồng dạng cũng phát ra vật gì, thế nhưng hiểu tại sao Dạ Nhược Ly cảm nhận được phía trước nhất định có bảo vật.

      lâu sau dần lên tia bạch quang, Dạ Nhược Ly vô thức híp mắt, lúc hai người xuyên qua bạch quang Huyền thú khổng lồ đập vào mắt họ.

      Thân hình Huyền thú này vô cùng to lớn, bộ dạng hung ác, canh giữ tòa nhà cổ, nhưng nhìn thấy Huyền thú này, sắc mặt Dạ Nhược Ly đại biến, nắm chặt tay, thân thể khỏi run lên, con mắt màu đen chứa đầy hận thù.

      “Thao Thiết (*)! Vì cái gì? Vì cái gì hung thú Thao Thiết lại ở đây?”

      (*): bì bõm lần mò cũng đoán được đại khái đây là con ác thú trong thần thoại Tung Của, hay khắc đồ trang trí, đại biểu cho tham ăn.

      “Chủ nhân, người bình tĩnh lại chút!” Bạch Hổ vội vàng đè bả vai Dạ Nhược Ly, ánh mắt lạnh lùng tia đau lòng: “Nó phải Thao Thiết ngàn năm sau, thực lực Thao Thiết này cũng mạnh như vậy, hơn nữa dường như nó chưa thức tỉnh…”

      Dạ Nhược Ly từ từ thả lỏng bàn tay, thần sắc dần dần khôi phục tỉnh táo.

      Dựa vào khí tức nàng có thể cảm nhận được đây là đồng loại của kẻ thù nàng, nhưng phải là nó.

      Chỉ là nàng vĩnh viễn thể quên chuyện của ngàn năm sau.

      Thao Thiết thực lực Huyền thánh đỉnh phong tập kích Thiên Tinh đế quốc, tất cả các cường giả Huyền thánh cũng phải là đối thủ của nó, mắt thấy thiên hạ Thiên Tinh đế quốc sắp bị hủy diệt, cuối cùng Kỳ Lân lựa chọn đồng quy vu tận (*) với Thao Thiết.

      (*): cùng chết.

      Từ khi xuyên đến đây, nàng ‘thiếu hồi ức của Kỳ Lân nhưng có nghĩa là nàng quên.

      Mà nàng có thực lực cường hãn cùng thuật luyện đan ai bì kịp lại bảo hộ tốt hộ vệ của mình, chuyện này đồng thời cũng trở thành nỗi đau của nàng, vĩnh viễn thể liền sẹo,..

      “Bạch Hổ, thừa dịp nó chưa tỉnh, chúng ta nên rời khỏi đây thôi.” Dạ Nhược Ly ngẩng đầu, khuôn mặt đầy vẻ kiên định: “Bởi vì ta muốn mất bất kỳ ai nữa, cũng muốn bi kịch ngày trước tiếp diễn nữa.”

      Thao Thiết sống đời này là hiểm họa, giờ thực lực của nàng chưa đủ nhưng ngày nào đó nàng nhất định trở lại, tiêu diệt hiểm họa này.

      Hơn nữa nàng đối với đồ vật Thao Thiết bảo hộ có chút hứng thú…

      Phong Lâm thành, phố lớn ngõ đều lưu truyền tin tức mới nhất.

      “Các ngươi nghe gì chưa? Thiên tài đệ nhất Phong Lâm thành chúng ta, năm nay gần 24 tuổi đột phá lên Huyền Hoàng trung cấp – Vu Lạc Kỳ, nửa tháng trước đắc tội với Mặc gia, bị Mặc gia bắt giữ, nghe 3 ngày sau đem ra hành quyết.”

      “Tin tức nửa tháng trước ta biết rồi, ai, là đáng thương, Vu Lạc Kỳ cũng là xui xẻo, đắc tội với ai đắc tội lại đắc tội với Mặc gia, Mặc gia há có thể để đụng vào sao?”

      “Ha ha, ta còn nghe Vu Lạc Kỳ vì nữ tử mà đắc tội với Mặc đại thiếu gia.”

      Lúc mọi người trò chuyện rôm rả ai để ý đến đường phố nữ tử áo trắng xoẹt qua đám người, nhanh chóng hướng về phía Mặc gia…

      Lúc này trong địa lao Mặc gia, hai tay Vu Lạc Kỳ dán vào tường, quần áo tả tơi, làn da trắng nõn lại đầy vết roi đáng sợ đến giật mình, khóe miệng rỉ máu, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn Mặc Lăng.

      “Ngươi có hay , tâm huyền tinh ở đâu?” Mặc Lăng phất phất tay, độc ác hỏi.

      Cười lạnh tiếng, bên môi Vu Lạc Kỳ nở nụ cười trào phúng: “Ta ta chỉ đạt được huyền tinh thạch có tâm huyền tinh, tin hay tùy ngươi, cho dù có giết ta cũng có tâm huyền tinh.”

      “Ha ha, ngươi cho rằng bổn thiếu gia ngốc sao?” Mặc Lăng cười to hai tiếng, ánh mắt lãnh quấn lấy Vu Lạc Kỳ: “ Mỏ huyền tinh thạch lớn như vậy nhưng trong tay ngươi chỉ có chút, những huyền tinh thạch và tâm huyền tinh nhất định là trong tay tiện nhân kia, mà chúng ta truyền tin tức ra ngoài, 3 ngày sau đem ngươi xử quyết, chắc hẳn tiện nhân kia rất nhanh tìm đến cửa, ha ha…”

      Sắc mặt Vu Lạc Kỳ đại biến, nắm chặt tay, dùng sức giãy giụa muốn thoát khỏi xiềng xích: “Mặc Lăng, đám người Mặc gia các ngươi nhất định chết yên thân!”

      “BA~!”

      Roi dài hung hăng quất lên khuôn mặt tuấn mỹ của Vu Lạc Kỳ, ngay lập tức vết máu chảy ra đặc biệt kinh người.

      “Ngươi dám mắng? Ngươi lại mắng? Bản thiếu gia khó chịu với tên mặt trắng như ngươi từ lâu rồi, hôm nay bản thiếu gia biến ngươi thành tên hề, hơn nữa còn phế thực lực của ngươi, xem ngươi có gì để kêu gào?”

      Dứt lời, roi dài lại quất lên người Vu Lạc Kỳ, roi lại có lớp tiêu nóng, cứ như thế mà quấn lấy người .

      Đau đớn kịch liệt lan tỏa toàn thân, nhưng Vu Lạc Kỳ cắn răng chịu đựng, hận ý trong mắt dày đặc, từ đầu đến cuối hề phát ra tiếng động nào.

      “Con mẹ nó, ai cho phép ngươi dùng ánh mắt đó nhìn bản thiếu gia, tại bản thiếu gia phế ngươi.”

      Mặc Lăng rút con dao bên cạnh ra, hung hăng đâm vào cánh tay Vu Lạc Kỳ, nhưng thời khắc mũi dao sắp cắm vào tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.

      “Oanh!”

      Thân thể Mặc Lăng run lên, đao tay rơi xuống đất, kinh ngạc nhìn phía ngoài cửa.

      “Cái này…Đây là chuyện gì?”

      Nữ tử từ bên ngoài bước thẳng vào đại môn Mặc gia hướng đến sân .

      Phía sau nàng là đám người Mặc gia ngã xuống, những người còn lại hung hăng nuốt nước miếng, lại lui về sau vài bước, dám ngăn cản người trước mặt.

      “Nữ nhân kia là ai? Sao nàng lại đến Mặc gia?”

      “Ồ, nàng phải là nữ tử nửa tháng trước sao? Lúc báo danh ta đứng sau lưng nàng, lúc ấy Mặc đại thiếu gia nhìn trúng nàng, chính Vu Lạc Kỳ giải vây giúp nàng, bây giờ nàng tới Mặc gia đại khái là vì Vu Lạc Kỳ?”

      “Cái gì? Nữ nhân này cũng quá lớn mật , Mặc gia chủ là Huyền tôn đỉnh phong, đại khái dùng tay cũng để giết nàng rồi, ai, đáng tiếc cho nữ tử trọng tình nghĩa.”

      Trong đám người tiếc hận cũng có, thầm than cũng có, xem kịch vui cũng có, ai cũng nghĩ rằng nữ tử này phải chết là điều thể nghi ngờ.

      “Là ngươi? Hừ, ngươi còn dám tới đây nạp mạng?”

      Mặc gia chủ dẫn đầu cao thủ Mặc gia ra, nhìn thấy Dạ Nhược Ly, trong mắt xoẹt qua tia hiểm, chợt lão nở nụ cười lạnh.

      “Nếu như ngươi ngoan ngoãn giao tâm huyền tinh ra đây, chừng bổn gia chủ cho ngươi chết toàn thây.”

      Cho dù nàng có Huyền thú Thú tôn cao cấp sao? Huyền thú kia căn bản phải là đối thủ của lão, mà thời gian trôi qua cũng chỉ có nửa tháng nhất định là nàng chưa kịp hấp thụ tâm huyền tinh, chắc hẳn vẫn còn người nàng.

      Đáng tiếc, lão quá coi thường Dạ Nhược Ly, có được 5 thần quyết tất nhiên tốc độ hấp thụ của Dạ Nhược Ly lên tới siêu việt rồi.

      “Vu Lạc Kỳ ở đâu?” Dạ Nhược Ly nhìn Mặc gia chủ, mặt biểu tình : “Thả ra, bằng hôm nay chính là ngày diệt vong của Mặc gia!”

      “Ha ha!” Như nghe thấy câu chuyện cười nào đó, Mặc gia chủ khỏi cười ha hả, khinh thường : “Diệt Mặc gia ta? Chỉ bằng người? Ngươi cho rằng ngươi có tư cách sao?”

      “Có tư cách hay thử xem chẳng phải biết sao?”

      Dạ Nhược Ly vừa dứt lời, trong nhẫn Huyền Linh bỗng nhiên bắn ra vô số đạo quang rơi bên cạnh Dạ Nhược Ly, ngay lập tức chúng thú đều thân trước mặt mọi người.

      “Huyền thú?” Sắc mặt Mặc gia chủ hơi đổi, lão đương nhiên cảm nhận được những Huyền thú này có thực lực hề thấp.

      Chợt ánh mắt lão nhìn chiếc nhẫn tay Dạ Nhược Ly, trong mắt xoẹt qua vòng bắt buộc.

      “Ha ha, lão tử lâu rồi chưa ra ngoài, Mặc gia chết tiệt kia ngay cả chủ nhân lão tử cũng dám khi dễ, lão tử nhất định tiễn các ngươi tây thiên.”

      Chu Tước liều lĩnh cười ha ha, tóc đỏ nhảy múa trong gió, ánh mắt đỏ rực hừng hực lửa giận.

      sớm thắc mắc tại sao chủ nhân cho xuất chiến, tại đây chính là thời cơ để có thể đánh thống khoái lần, để cho đám người này đến kiếp sau cũng phải nhớ cho kỹ nên đối địch với chủ nhân Chu Tước .

      “Tên Huyền tôn đỉnh phong này ta muốn đích thân xử trí, những người còn lại tùy ý các ngươi, tên cũng để lại!”

      Nàng muốn biết nếu sử dụng Vạn Kiếm Quy Tông đối đầu với Huyền tôn đỉnh phong có bao nhiêu chênh lệch…

      “Hừ, buồn cười, chỉ bằng ngươi mà muốn đấu cùng ta?”

      Mặc gia chủ kinh thường câu môi, thế nhưng nụ cười của lão chưa giữ được lâu đột nhiên cứng đờ, trợn mắt há hốc nhìn nữ tử về phía lão.

      Tay nữ tử cầm trường kiếm, áo trắng tung bay, tóc đen chơi đùa trong gió, quanh thân nàng tản mát ra khí thế cường đại, dung nhan tuyệt sắc ngưng tụ hàn ý.

      “Huyền tôn trung cấp?” Sắc mặt hơi đổi ngay lập tức khôi phục lại nguyên trạng, Mặc gia chủ cười lạnh tiếng: “Ta thể thừa nhận ngươi rất thiên tài, ở Phong Huyền đại lục ai siêu việt bằng ngươi, nhưng ngàn vạn lần ngươi nên đối địch với Mặc gia, hôm nay chính là ngày cuối cùng của thiên tài nhà ngươi!”

      Theo lời Mặc gia, tiếng nghị luận lại bắt đầu nổi lên.

      “Cái gì? Huyền tôn trung cấp? Nàng mới 20 tuổi a? Là Huyền tôn trung cấp sao?”

      thể nào? Thiên tài tới mức nào? Lâu gia bảo Lâu Phi Mặc chính là đệ nhất thiên tài Thương Khung giới, hôm nay cũng tròn 20 tuổi vừa vặn đột phá lên Huyền Hoàng đỉnh phong, được xem là thiên tài có hai rồi, nàng chẳng phải so với Lâu thiếu chủ lại cần thiên tài hơn?”

      “Chậc chậc, 20 tuổi Huyền tôn trung cấp, xác thực có thể xưng là đệ nhất thiên tài rồi, nếu như nàng có thể nhẫn nhịn chờ đột phá lên Huyền thánh rồi hãy tìm Mặc gia, lúc đó đương nhiên Mặc gia phải là đối thủ của nàng, người trẻ tuổi đúng là dễ xúc động a.”

      Mặc dù biết thực lực của Dạ Nhược Ly nhưng ai nguyện tin tưởng nàng thắng.

      Dù sao đẳng cấp cũng khác biệt, Huyền tôn trung cấp sao có thể thắng Huyền tôn cao cấp? Cái đó và tự tìm đường chết có gì khác nhau? Căn bản hề có khả năng thắng.

      “Ngươi muốn tìm cái chết, bổn gia chủ thành toàn cho ngươi!”

      Thần sắc tối sầm, Mặc gia chủ tung chưởng hướng về phía Dạ Nhược Ly.

      Tất cả mọi người đều lắc đầu thở dài, theo bọn nghĩ lát nữa chỉ có thể nhìn thấy cỗ thi thể mà thôi.

      Nhưng lại để mọi người thất vọng chính là Dạ Nhược Ly cứ như vậy mà thoát khỏi công kích của Mặc gia chủ.

      Cái này…Điều này sao có thể? Mặc gia chủ lại đánh chết nàng? Trùng hợp, cái này nhất định là trùng hợp, nhưng trùng hợp có nhiều như vậy, rất nhanh nàng nhất định bị Mặc gia chủ đánh chết!

      Kế tiếp Dạ Nhược Ly cũng có trốn tránh mà nghênh đón chưởng lực, hai luồng khí tức bộc phát làm bụi bay mờ mịt nhưng Dạ Nhược Ly chỉ vẻn vẹn lùi về sau mấy bước, Mặc gia chủ vẫn giết được nàng.

      Lúc này chỉ quần chúng vây xem mà ngay cả sắc mặt Mặc gia chủ cũng có chút khó coi.

      Thời điểm này mọi người ai cũng nhìn chăm chú hai người giao phong (đánh nhau), tuy Dạ Nhược Ly có chút chật vật nhưng vẫn như cũ bị tổn thương gì nghiêm trọng.

      Thời gian dần trôi qua ánh mắt mọi người dần thay đổi, đầy kinh ngạc nhìn nữ tử áo trắng phiêu nhiên.

      “Điều này sao có thể?”

      “Huyền tôn trung cấp ràng thua Huyền tôn cao cấp bậc nhưng lại làm gì được nàng?”

      “Biến thái, là biến thái đến 10 phần, cái này cũng quá đả kích người rồi, vì cái gì giữa người với người lại có chênh lệch lớn như thế?”

      Dạ Nhược Ly lùi về sau hai bước, phủi bụi áo trắng, nhìn Mặc gia chủ ngày càng ngưng trọng.

      Huyền tôn đỉnh phong, quả Huyền tôn trung cấp thể nào sánh bằng, nếu như phải Huyền tôn đỉnh phong nhất định bức nàng chật vật đến mức này, quả nhiên thực lực chênh lệch quá lớn…

      “Ngươi thử nếm chiêu này của ta xem thế nào?”

      Vừa dứt lời, hơn trăm thanh kiếm bay lượn trung, thân kiếm tỏa ra hàn khí, làm mọi người lạnh mà run.

      “Đây là chiêu thức gì?”

      Mặc gia chủ nao nao rất nhanh phục hồi lại tâm trạng, thời khắc này lão được phân tâm.

      Lúc này hơn trăm thanh kiếm rất nhanh xoẹt qua trời cao như mũi tên rời cung phóng tới chỗ Mặc gia chủ, tốc độ nhanh đến mức làm người ta phải khiếp sợ.

      tốt!”

      Mặc gia chủ đương nhiên cảm nhận được nguy hiểm.

      Lão vội vàng rút đại đao ngăn chặn trường kiếm, lâu sau cũng chút lực bất tòng tâm, lúc này cẩn thận bị thanh kiếm đâm trúng.

      Dạ Nhược Ly cười lạnh, chợt ánh mắt nhìn Bạch Hổ.

      Ánh mắt hai người chạm nhau, cỗ ăn ý từ tâm mà sinh.

      “Đáng chết! Vì sao lại có nhiều kiếm như vậy?”

      Mặc gia chủ đổ mồ hôi đầy đầu, sắc mặt tái nhợt, coi như lão vung đao ngăn chặn phía trước phía sau lại có khí thế cường đại đánh úp tới, cảm nhận được hô hấp phía sau tâm Mặc gia chủ cả kinh, vội vàng quay người giơ đao bổ về phía Bạch Hổ.

      Bạch Hổ hiểm cười, rất nhanh thu hồi công kích, ưu nhã lách mình tránh khỏi đại đao của Mặc gia chủ.

      Chỉ trong chớp mắt trường kiếm sau lưng đâm mạnh vào lưng lão, thân thể Mặc gia chủ run lên, chậm rãi quay người, hai mắt gắt gao nhìn Dạ Nhược Ly cùng Bạch Hổ: “Các ngươi hèn hạ!”

      Những lời này dường như dùng tất cả khí lực cuối cùng để ra, sau đó thân thể đổ xuống mặt đất, cho đến chết hai mắt vẫn mở to nhìn chằm chằm Dạ Nhược Ly, ràng là chết nhắm mắt.

      “Mặc gia chủ chết rồi?”

      “Cái này…Sao có thể? Mặc gia chủ là Huyền tôn đỉnh phong a.”

      “Tuy hai người liên thủ hơn nữa đánh lén thành công nhưng kiếm của nàng lại xuyên thủng người Mặc gia chủ chứng minh thực lực của nàng, thiếu nữ này là biến thái mà.”

      Mặc gia chủ chết khiến đám người Mặc gia cũng có tinh thần chiến đấu, lúc này đều quay đầu bỏ chạy, thế nhưng Chu Tước sao có thể bỏ qua cho bọn ? Lập tức phun hỏa, đốt cháy tất cả.

      , Vu Lạc Kỳ ở đâu?” Dạ Nhược Ly tiện tay ngăn hộ vệ Mặc gia, lạnh giọng hỏi.

      “Trong…Trong địa lao…”

      Hộ vệ hung hăng nuốt nước miếng, run rẩy vươn tay, chỉ về hướng.

      xong lời này, vạt áo của gã được buông lỏng, bị ném xuống đất, sau đó bóng dáng áo trắng biến mất, hướng về phía kia chạy đến…

      Trong địa lao u hiển nhiên cũng biết bên ngoài có chuyện nhưng lại cho là đúng, trong mắt gã ai có thể làm tổn thương đến phụ thân gã.

      “Hừ, ngươi nhất định chờ nữ nhân kia tới cứu ngươi, ha ha, quả nhiên là buồn cười, nàng mặc dù có Huyền thú Thú tôn cao cấp nhưng cũng phải là đối thủ của cha ta, hôm nay ai có thể cứu được ngươi đâu, ha ha ha.”

      “Ầm ầm!”

      Nhưng mà Mặc Lăng vừa xong, đại môn địa lao bị đá văng…

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 17: gặp lại Thánh Dạ.

      Editor: aries mai.

      “Người nào lớn mật như vậy, dám xông vào địa lao của Mặc gia?” Mặc Lăng tức giận xoay người, nhìn thấy Dạ Nhược Ly, thân thể khỏi run lên, nét mặt xoẹt qua tia kinh hoàng, nuốt nuốt nước bọt, : “Sao…Tại sao là ngươi? Ngươi vào đây bằng cách nào? Ta cho ngươi biết ngươi dám xông vào địa lao, phụ thân ta nhất định bỏ qua cho ngươi đâu.”

      Ánh mắt Dạ Nhược Ly nhìn Vu Lạc Kỳ, nàng nhiều, trực tiếp thẳng đến chỗ .

      “Keng!”

      Trường kiếm vung lên chém đứt còng tay, Dạ Nhược Ly vươn tay tiếp nhận Vu Lạc Kỳ dần ngã xuống lấy ra viên đan dược nhét vào miệng , làm xong tất cả mới lạnh nhạt quay người nhìn Mặc Lăng.

      “Gia tộc Mặc gia đều bị diệt, kế tiếp tới phiên ngươi.”

      “Ngươi gì?” toàn thân Mặc Lăng run rẩy, hung hăng lắc đầu: “Ngươi láo, tuyệt đối có khả năng này, phụ thân ta chính là Huyền tôn đỉnh phong, cho dù ngươi có Thú Tôn cao cấp cũng có khả năng là đối thủ của phụ thân ta.”

      Dạ Nhược Ly cười lạnh, vung trường kiếm lên, chậm rãi tiến về phía Mặc Lăng.

      Vu Lạc Kỳ từ dưới đất đứng lên, con ngươi trong trẻo lạnh lùng nhìn Dạ Nhược Ly, đôi môi tái nhợt khẽ mở, sắc mặt suy yếu lên tia cảm kích.

      thể ngờ nàng đến rồi, có lẽ cả đời này món nợ ân tình này của nàng chẳng thể nào trả hết…

      “Ngươi muốn làm gì? Ta cho ngươi biết…”

      Lời còn chưa hết, Mặc Lăng liền cảm nhận được luồng khí cường đại đánh thẳng vào cơ thể, tựa như cây đại thụ ngã vào đan điền của gã, hơi dùng sức đan điền nghiền nát.

      “Phốc phốc!”

      Mặc Lăng phun ra ngụm máu, trong nháy mắt, sắc mặt của gã tái nhợt vô cùng đáng sợ.

      “Ta thể giết ngươi bởi vì người lấy tính mạng của ngươi nên là ta.” Dạ Nhược Ly lạnh lùng nhìn Mặc Lăng rồi về phía cửa, tới gần cửa nàng dừng cước bộ ra: “Gã giao cho ngươi, ngươi muốn trừng phạt gã như thế nào cứ làm như vậy, Mặc gia chính thức biến mất vào ngày hôm nay.”

      xong nàng tiếp tục bước , trong chớp mắt như biến mất giữa ánh mặt trời rực rỡ…

      Vu Lạc Kỳ nhìn chăm chăm về phía Dạ Nhược Ly, thẳng đến khi bóng dáng nàng hòa vào ánh mặt trời cũng chưa phục hồi lại tinh thần, trong đôi mắt lạnh lùng trong trẻo kia lại có tia sáng khác thường.

      hiểu được với địa vị của bọn họ kiếp này khó có duyên gặp lại nhưng những chuyện xảy ra ngày hôm nay và nữ tử tên Dạ Nhược Ly này có thể khắc sâu vào tâm trí của

      Ánh mặt trời ở Phong Lâm thành vô cùng dễ chịu, tin tức Mặc gia bị diệt được truyền với tốc độ nhanh nhất, cho nên những vùng lân cận Phong Lâm thành hầu như đều nghe qua.

      Mặc dù ở Phong Huyền đại lục cường giả vi tôn, gia tộc cường đại cũng thường xuyên bị thay thế nhưng người diệt đại gia tộc nhị lưu (hạng 2) này lại là nữ tử trẻ tuổi, tuy trẻ tuổi nhưng thực lực lên tới Huyền tôn trung cấp, lại có Thú tôn cao cấp, tin tức khuếch tán ngày càng khoa trương, vì vậy rất nhanh các thế lực lớn đều biết tin tức về nàng.

      Hai mươi tuổi Huyền Tôn trung cấp? Thiên phú tới bực nào, thể dùng từ biến thái để hình dung nữa rồi, toàn bộ đại lục này đều chưa có người nào từng đạt Huyền tôn trung cấp vào năm 20 tuổi cả.

      Cho nên mặc dù thế lực nhất lưu cũng phải điều tra tin tức của vị nữ tử trẻ tuổi này, cũng từng bàn bạc làm thế nào để thu tuyệt thế thiên tài này làm thủ hạ, như có cách nào được cho nên phải diệt nàng trước khi nàng cường đại hơn nữa, nếu chắc chắn xảy ra tai họa.

      Thế nhưng Dạ Nhược Ly hề hay biết những điều này, đoán chừng nếu biết được cũng quá băn khoăn.

      Ở ngoài Phong Lâm thành ngàn dặm là tiểu thành tên Hồng Hỏa trấn, tiểu thành này vốn nhiều người nguyện ý vào nhưng hôm nay ở Hồng Hỏa trấn lại có ít cao thủ.

      Trong quán trà , Dạ Nhược Ly đảo mắt nhìn khách nhân ngồi chuyện, khẽ chau mày, chợt ánh mắt nhìn về phía tiểu nhị bận rộn ngớt kia.

      “Tiểu nhị, ngươi tới đây chút, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”

      “Dạ vâng.” Tiểu nhị đem khăn lau vắt vai, tươi cười bước tới, cung kính : “Vị khách quan này, biết người có chuyện gì muốn hỏi?”

      “Ta muốn hỏi ngươi cái trấn này có gì đặc biệt, sao lại có nhiều cường giả như vậy?”

      “Cái này…” Tiểu nhị nhíu nhíu mày, bộ dạng vô cùng khó xử.

      Dạ Nhược Ly nhàn nhạt liếc nhìn gã, mặt biểu tình : “Ba khối huyền tinh thạch, thế nào?”

      đến đây Dạ Nhược Ly lấy ra ba khối huyền tinh thạch nhất ném ra bàn, khóe môi nở nụ cười .

      Khi thấy huyền tinh thạch xuất bàn, tiểu nhị nhìn đến lé mắt, hung hăng nuốt nước miếng, cười : “Ha ha, khách quan, là như thế này, ta cũng có chút ít tin tức nho , nghe thời gian trước tiểu thư Lâm gia nhìn trúng nam tử, kết quả nam tử kia giết chết tiểu thư Lâm gia kia, Lâm gia chủ biết được chuyện này vô cùng tức giận, dùng 5 Thiên Huyền tinh thạch ra giá bắt nam tử kia, mà biết người nào đồn đại nam tử kia ở Hồng Hỏa trấn cho nên có rất nhiều cường giả đến để bắt nam tử kia.”

      Tuy Dạ Nhược Ly vào Phong Huyền đại lục chưa lâu nhưng cũng biết 5 Thiên Huyền tinh thạch có giá trị rất lớn, đương nhiên đối với Dạ Nhược Ly những thứ này đáng là gì.

      Khiến cho nàng hứng thú hơn chính là nam tử kia, chẳng biết vì sao khi tiến vào Hồng Hỏa trấn này nàng cảm giác được luồng khí tức quen thuộc.

      biết vị nam tử kia là ai?”

      “Tên và lai lịch của ta cũng biết, bất quá ta nghe bộ dạng nam tử này vô cùng tuấn mỹ, nếu tiểu thư Lâm gia nhìn trúng , nhưng làm người khác khiếp sợ chính là thực lực của nam tử kia, thoạt nhìn tuổi còn trẻ mà thực lực đến Huyền tôn đỉnh phong, nhất là trong tay lại có thanh kiếm bằng băng, làm như hổ thêm cánh.”

      tới đây, ánh mắt tiểu nhị nhìn xung quanh thấy ai chú ý đến mình mới tiến lại bên tai Dạ Nhược Ly: “Hơn nữa lúc đánh nhau với cường giả Lâm gia, tóc và mắt của nam tử kia bỗng nhiên đều biến thành màu xanh dương(*), là đáng sợ.”

      (*): màu xanh da trời ấy ạ, nhưng ta sợ cổ đại có từ này nên chém xanh dương =.=!!!

      Màu xanh dương? Tâm Dạ Nhược Ly khẽ động, chợt nhớ đến tình cảnh Dạ Nhược Ly gặp ngày hôm đó…

      có khả năng, sao lại xuất ở Phong Huyền đại lục? Đại khái là trùng hợp thôi, người này tuyệt đối thể là được!

      Đúng lúc này bên ngoài cửa truyền tới thanh kinh hỉ: “ tốt quá, Lâm trưởng lão tìm thấy tên tiểu tử kia rồi, chư vị, thời điểm chúng ta lập công tới rồi.”

      Dạ Nhược Ly nao nao, nhíu mày trầm tư, cuối cùng cũng theo mọi người ra khỏi quán trà.

      Bất kể thế nào cũng nên xem thử…

      con đường ở Hồng Hỏa trấn có đoàn người bao vây người nam tử, mà những người bao vây ấy cấp độ thấp nhất cũng là Huyền tôn cấp thấp, cao nhất là Lâm trưởng lão kia, là Huyền Thánh cường giả.

      Tuy là Huyền Thánh cấp thấp, bất quá đối phó với Huyền Tôn đỉnh phong, đúng là chuyện bé xé to rồi!

      Nhưng chỉ có Lâm trưởng lão mới biết nếu có cường giả Huyền Thánh căn bản thể làm gì được vị nam tử này, cho dù là Huyền Tôn đỉnh phong liên thủ cũng chỉ có thể bức lui , nhưng lại thể gây thương tích cho .

      Nghĩ tới đây, Lâm trưởng lão có chút bất đắc dĩ, Lâm gia là gia tộc nhất lưu ở Phong Huyền đại lục nhưng từ khi nào đuổi bắt Huyền Tôn đỉnh phong cũng điều động nhiều người như thế? Nhưng nếu làm như vậy chẳng thể nào làm gì được .

      “Hừ, ta khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn giơ tay chịu trói , miễn cho lão phu ra tay!” Lâm trưởng lão hừ lạnh tiếng, ánh mắt lạnh như băng nhìn nam tử trước mặt, quanh thân tỏa ra sát ý dày đặc, xoáy rách cả lá cây bồng bềnh trong trung.

      Nam tử đón gió mà đứng, tóc đen tung bay trong gió, đôi mắt xanh dương lạnh lùng nhìn làm lòng người phát run.

      Nhìn cường giả xung quanh, khuôn mặt tuấn mỹ vẫn giữ vẻ lạnh lùng, thân hình thẳng tắp đứng im lặng trong gió, lộ vẻ xa cách nghìn trùng.

      “Lão phu hỏi lại ngươi lần nữa, ngươi có nguyện ý giơ tay chịu trói hay ?” Sắc mặt Lâm trưởng lão hơi biến, thanh cũng lạnh hơn vài phần: “Nếu như ngươi muốn, vậy đừng trách lão phu vô tình!”

      Nam tử áo trắng vẫn chuyện, chỉ di chuyển đầu ngón tay trung, vô số huyền khí tụ tập ngón tay, lâu sau liền ngưng tụ thành thanh trường kiếm bằng băng.

      Băng kiếm trong tay chính là từ khí đông kết thành, những người có tu vi thấp liền cảm nhận được luồng khí lạnh tập kích vào tim, tựa hồ như máu trong thân thể đông cứng lại.

      “Hừ!”

      Lâm trưởng lão vội vàng bước lên, thần sắc của lão ngập tràn khinh thường, chợt nâng Khoát Đao lên hung hăng bổ vào Băng Kiếm.

      “Keng!”

      Hai thứ chạm vào nhau, Băng Kiếm bị Khoát Đao chém ra thành hai, từ trung rơi xuống đất.

      Thực lực của Huyền Tôn đỉnh phong và Huyền Thánh chỉ nửa bậc hay bậc, cho dù là cũng có khả năng đả thương được Huyền Thánh, huống chi xung quanh lại có rất nhiều Huyền Tôn.

      Vì đối phó với mà Lâm gia bỏ ra cái giá lớn…

      Nam tử áo trắng lại chậm rãi giơ tay lên, huyền khí nồng đượm lại ngưng kết thành Băng Kiếm trong tay , nhưng giống lúc nãy, lần này Băng Kiếm trong tay nhiều hơn.

      lâu sau, khuôn mặt tuấn mỹ lộ vẻ tái nhợt, khóe môi tràn ra vết máu, đôi mắt xanh dương còn lạnh như băng nữa, mà là loại thấy chết sờn.

      Mọi người đều nhìn thấy bề ngoài của lại thể nào nhìn ra để sử dụng chiêu này nhất định phải trả giá tương tự, chỉ là Lâm trưởng lão có thể thoát khỏi chiêu này, những người khác… nhất định.

      Trông thấy chiêu thức của nam tử áo trắng, tất cả mọi người đều tự chủ được lùi lại hai bước.

      Vì 5 Thiên Huyền tinh thạch sao có thể dùng tính mạng để đổi lấy? Mạng mất còn muốn Thiên Huyền tinh thạch làm gì? Nhưng vẫn có người lại ôm hy vọng, về phía nam tử áo trắng.

      Rốt cuộc, động tác trong tay của nam tử áo trắng cũng dừng lại, nhàng chùi vết máu môi, đôi mắt lạnh lùng nhìn chăm chú Lâm trưởng lão, đồng tử bên trong có sát ý mãnh liệt.

      làm như mọi người đoán là chỉ huy Băng Kiếm tấn công mà trái lại đem toàn lực lượng tập trung vào Băng Kiếm, những Băng Kiếm kia bắt đầu hội tụ lại thành .

      “Cái…Cái gì…”

      Mọi người đều ngẩn ngơ trừng to mắt, nên biết đưa tất cả huyền khí của mình vào Băng Kiếm, nếu như huyền khí này bộc phát ra tức là phải làm lại từ đầu, bắt đầu tu luyện lại những bước cơ bản nhất.

      Ai cũng ngờ được lại cực đoan như vậy, vì mạng sống mà tiếc bỏ tất cả tu vi.

      đời này làm gì có ai như ? Mặc dù biết nếu tu luyện lại từ đầu vẫn có thể đạt được tu vi như ngày hôm nay nhưng có mấy ai có thể buông tha tất cả tu vi của mình nhiều năm cố gắng như thế mà chớp mắt?

      “Thánh Dạ, dừng tay cho ta!”

      Lúc mọi người hoang mang, tiếng quát lo lắng truyền tới.

      Nghe thấy thanh quen thuộc, thân thể Thánh Dạ đột nhiên cứng đờ, ngay lúc ngây người mất lực khống chế của , Băng Kiếm trước mặt chậm rãi tan biến, lần nữa hóa thành huyền khí trong trung.

      Chậm rãi quay người, chính là khuôn mặt quen thuộc trong đồng tử của Thánh Dạ.

      “Là ngươi? Sao ngươi lại ở đây?” Thánh Dạ ngơ ngác, môi mỏng khẽ mím, đôi mắt lạnh như băng có tia phức tạp: “Chúng ta sớm thiếu nợ nhau, ngươi cần phải nhúng tay vào vũng nước đục này.”

      Lúc trước qua, từ nay về sau ai nợ ai, nhưng thời khắc này sao nàng lại xuất ?

      “Đúng vậy, lúc trước cứu ngươi là vì muốn ngươi nợ ta ân tình.” Dạ Nhược Ly chậm rãi bước tới, ngăn Thánh Dạ trước mặt mọi người, kiên định ngẩng đầu, : “Nhưng hôm nay chúng ta là bằng hữu, phải sao?”

      Nếu có Thánh Dạ báo tin, chỉ sợ nàng mất những người nàng thương nhất, cho nên sau khi Thánh Dạ cho nàng biết tin tức kia, nam tử này chính là bằng hữu của Dạ Nhược Ly nàng.

      “Bằng hữu?”

      Thân hình thon dài nao nao, Thánh Dạ nắm chặt tay, phức tạp nhìn nữ tử trước mặt mình.

      , cũng có thể có bằng hữu?

      Nhớ lúc còn bị sư phụ dẫn vào tiên nhân, ham chơi chính là thiên tính của tiểu hài tử, lúc đó cũng có giao hảo với mấy đứa cùng tuổi ở tiên nhân, thế nhưng vài ngày sau những bằng hữu kia đột nhiên mất tích nguyên do.

      Rồi sau đó, mỗi lần kết giao với bằng hữu mới đều dẫn người nọ gặp tiên nhân rồi viễn vĩnh biến mất.

      Thẳng đến về sau mới biết những người này đều chết trong tay sư phụ, chỉ vì sư phụ rằng với tư cách là người thừa kế phải lạnh như băng, phải vô tình, tuyệt đối thể có bằng hữu, cũng thể có thời điểm mềm lòng.

      Biết được mình chính là nguyên nhân dẫn đến cái chết của bằng hữu, thống khổ thời gian sau đó liền phong bế nội tâm mình, chỉ có như thế mới có thể làm liên lụy đến người vô tội.

      Cũng từ khi đó, hề kết giao với bất kì ai nữa…

      Giờ phút này, người cho biết bọn họ là bằng hữu…

      Nguyên bản tâm lạnh như băng lại như kì tích xuất dòng nước ấm, ôn hòa ôm lấy thân thể lạnh như băng, đây là cảm giác mà trước giờ chưa từng có, thậm chí muốn buông tình cảm ấm áp này.

      Nếu như sư phụ cho tâm lạnh như băng nữ tử này lại có toàn bộ ôn nhu.

      Lúc này ai chú ý tới lãnh ý trong đôi mắt xanh dương kia dần biến mất mà chuyển thành tia ôn hòa chưa từng có, như hòa với nữ tử trước mặt kia.

      “Ngươi là ai? Dám quản chuyện của Lâm gia?” Lâm trưởng lão biến sắc, thần sắc bất thiện nhìn Dạ Nhược Ly: “Ta khuyên ngươi vẫn nên chạy xa chút, bằng chính ngươi cũng phải chịu chết đấy!”

      Nghe vậy, Dạ Nhược Ly cười lạnh tiếng, trào phúng : “ Huyền Thánh như ngươi lại bao vây Huyền Tôn đỉnh phong, lại còn cần nhiều người trợ giúp như vậy? Nếu ta là người sớm tự sát vì xấu hổ rồi, để tránh mất mặt!”

      Mặt mo đột nhiên biến đổi, thần sắc Lâm trưởng lão lại càng trầm: “Tiểu nha đầu, miệng lưỡi nhanh nhẹn lắm, cường giả có khả năng, với tư cách là cường giả chỉ biết dùng thực lực so sánh với nhau, tại lão phu hỏi lại lần nữa ngươi muốn nhúng tay vào chuyện này?”

      là bằng hữu của ta.” Ngừng lại chút, Dạ Nhược Ly nâng mắt, giọng điệu cuồng vọng bá đạo vang trời xanh, lâu lâu sau cũng chưa tiêu tan: “Muốn giết , phải hỏi kiếm trong tay ta xem có đồng ý hay !”

      “Ha ha,” Dường như nghe được câu chuyện cười nào đó, Lâm trưởng lão ngửa đầu cười to: “ buồn cười, ta muốn giết người cho dù là ai cũng thể ngăn cản được, huống chỉ chỉ là con sâu con kiến như ngươi?”

      “Ngươi cứ thử xem, người Dạ Nhược Ly ta muốn bảo vệ ai có thể đụng vào? Bằng ngươi?”

      Dạ Nhược Ly vô cùng trào phúng, tư thái coi air a gì, triệt để chọc giận người Lâm gia.

      bao lâu rồi từ khi lão phu trở thành cường giả, còn ai dám chuyện như vậy với lão phu? Lão phu thể bội phục lá gan của ngươi, đáng tiếc…”

      Tiếng dừng lại, trong mắt Lâm trưởng lão bắn ra sát cơ, tiếng lại vang vọng: “Hôm nay ngươi cùng tên tiểu tử thúi kia đều phải mất mạng sai, dám đối địch với Lâm gia tuyệt có ngày mai, xú nha đầu, ngươi chết !”

      Khoát Đao xoẹt qua trung, với tốc độ sấm sét đánh về phía cổ Dạ Nhược Ly.

      Tất cả mọi người đều cho rằng nữ tử này chết chắc, dù sao tuổi của nàng cùng nam tử áo trắng kia còn rất trẻ, tuổi còn như vậy có bao nhiêu thực lực chứ?

      Sắc mặt Thánh Dạ biến đổi, áo trắng thoáng , ngăn cản trước mặt Dạ Nhược Ly, vội vàng ngưng tụ Băng Kiếm tay, hung hăng đánh về phía Khoát Đao.

      “Oanh!”

      Lúc hai kiếm chạm nhau, Thánh Dạ lui về sau 2 bước, khuôn mặt tuấn mỹ có chút trắng bệch, thần sắc lạnh như băng nhìn Lâm trưởng lão.

      “Thánh Dạ, giúp ta chuyện.” Dạ Nhược Ly bước đến bên cạnh , ánh mắt ngưng trọng: “Giúp ta ngăn cản Lâm trưởng lão nửa canh giờ, chỉ cần nửa canh giờ ta có thể hóa giải được trận này.”

      “Được.”

      Cho dù chỉ là Huyền Tôn đỉnh phong, có thể cản trở Huyền Thánh cấp thấp nửa canh giờ cũng dễ dàng gì nhưng cũng quá khó khăn, điểm này vẫn có thể làm được.

      “Các ngươi xuất !”

      Theo lời Dạ Nhược Ly, vài ánh sáng trong nhẫn rơi xuống bên cạnh nàng.

      Mọi người tuy rất ngạc nhiên với những người vừa mới xuất nhưng cũng cảm nhận được khí tức người họ cùng con người bất đồng, nhưng cũng biết những người này đều là Huyền thú, hơn nữa cấp bậc cũng thấp, cao nhất chính là Thú Tôn cao cấp.

      Nữ tử này là ai? Sao có nhiều Huyền thú như vậy?

      Bỗng nhiên mọi người nghĩ tới vài ngày trước tin tức truyền ra từ Phong Hòa thành, đều ngạc nhiên nhìn Dạ Nhược Ly.

      Chẳng lẽ nàng chính là nữ tử trong truyền thuyết diệt cả Mặc gia? Ngoại trừ nàng còn có ai có thể có nhiều Huyền thú như vậy?

      “Ngăn cản tất cả mọi người lại cho ta, cho phép ai quấy rầy ta.”

      xong lời này, Dạ Nhược Ly xuất ra lò luyện đan trước mặt mọi người, lúc lò luyện đan ra tất cả mọi người đều tỏ vẻ nghi hoặc.

      “Nàng muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn luyện đan?”

      “Làm sao có thể? Nàng chỉ mới 20 tuổi a? Cho dù là Luyện đan sư lâu năm cũng khó có thể luyện ra được đan dược để xoay chuyển cục diện, chỉ bằng nàng cũng có khả năng sao? Ha ha…”

      cũng đúng.”

      Đối với thái độ khinh thường của mọi người, Dạ Nhược Ly vẫn thay đổi sắc mặt, ánh mắt nàng đều tập trung vào lò luyện đan trước mặt…

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :