1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thiên sứ của chiến binh - Maya Banks

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 20




      Bình minh dần lan tỏa khắp bầu trời, mang theo niềm tiếc nuối màn đêm lùi xa. Keeley nằm ngủ trong lòng chàng, đầu gối lên cánh tay chàng.

      Tay nàng quàng qua bụng chàng và ngực nàng áp sát vào bên hông người chàng.

      Alaric chậm rãi lướt các ngón tay lên xuống tấm thân trần của nàng, ngửi mùi tóc nàng, mái tóc cách mũi chàng là bao. Chàng thích vuốt ve nàng. mùi hương của nàng. cảm giác có nàng cận kề sát bên. Đó là cảm giác chàng muốn tận hưởng mỗi sớm mai thức dậy trong suốt quãng đời còn lại.

      Thế mà chàng phải chờ đợi người phụ nữ khác giường mình. người có vị ngọt ngào hay ngọn lửa nhiệt tình của Keeley. có cái tính bướng bỉnh dễ khiến người khác điên tiết của nàng mà chàng vô cùng thích thú.

      Chàng vùi mặt vào tóc Keeley. Nàng khẽ duỗi người, ưỡn lưng khiến thân hình căng lên sát bên chàng.

      Chàng nhích ra nhìn xuống nàng, há miệng ngáp dài và hàng mi lay động khi mắt hé mở. Thoạt tiên cặp mắt đầy vẻ ngái ngủ nhưng rồi trở nên tinh tường ấm áp khi nàng ngước lên mỉm cười với chàng.

      thể cưỡng lại, Alaric đưa tay vuốt ve má nàng. Ngón tay ấy dừng lại môi nàng, Keeley vừa hôn những đầu ngón tay ấy vừa đắm đuối nhìn chàng.

      “Chào buổi sáng,” chàng thầm.

      Nàng xích lại gần chàng. “Ghét , trời sáng mất rồi.”

      “Ừ, ta cũng ghét điều đó. Nhưng phải mau chóng đưa nàng trở về phòng trước khi có người phát nàng ở đây.”

      Nàng thở dài, chống khuỷu tay ngồi dậy, mái tóc xõa qua vai, che phủ bộ ngực đầy đặn. Bất thình lình chàng chộp lấy thắt lưng nàng và lăn nàng lên người mình.

      Chàng rướn lên bắt lấy môi nàng, bờ môi đầy đặn và ngọt ngào. Mềm mại như tơ lụa thượng hạng. Chàng hôn nàng như chưa từng được hôn người phụ nữ nào để toàn bộ uy lực của ham muốn mãnh liệt và nỗi tiếc nuối đầy ắp tràn lấp.

      Khi nàng rời ra, đôi mắt tối lại với tất cả những điều chàng cũng chất chứa trong lòng, chàng vuốt tay lên má nàng rồi lùa các ngón tay vào lớp tóc dày. “Nàng hơn hẳn những người khác, Keeley. Ta muốn nàng biết điều đó.”

      Nàng mỉm cười và cúi xuống trao chàng nụ hôn cuối. “Chàng cũng hơn hẳn những người khác, chiến binh của em.”

      Chàng thở dài. đến lúc. Nàng phải trở về phòng ngay trước khi các hoạt động của ngày mới bắt đầu diễn ra trong tháp chính và đại sảnh đầy ắp những người hầu hạ lãnh chúa và phu nhân.

      “Mặc đồ nhanh ,” chàng giục. “Ta ra lệnh cho Gannon.”

      Khi nàng gấp rút mặc đồ, Alaric đến mở hé cửa. Chỉ có mỗi Gannon ở ngoài hành lang tối mịt. cửa sổ hay ngọn đuốc nào soi sáng lối .

      “Gannon,” Alaric thầm.

      được huấn luyện cảnh giác với cả những tiếng động nhất nên Gannon bừng tỉnh và đứng bật dậy chỉ trong chớp mắt.

      “Có chuyện gì ổn à?” Gannon gặng hỏi.

      , ta cần nhờ chút chuyện.”

      Gannon chờ lệnh.

      “Đem bồn tắm từ phòng này sang phòng Keeley. Mang nước nóng lên. Phải đảm bảo là ai biết đêm qua ấy ngủ ở đâu. Trong khi xuống dưới lầu, ta đưa ấy về phòng.”

      Gannon gật đầu, Alaric ngó lại để chắc chắn Keeley phục trang chỉnh tề. Chàng muốn nàng ngại ngùng trước có mặt của Gannon nên sải bước qua che chắn nàng khỏi tầm nhìn bằng thân hình to lớn của mình trong khi Gannon tìm cách kéo bồn tắm .

      Keeley áp má vào ngực chàng, còn chàng tựa cằm đỉnh đầu nàng. Khi cửa phòng đóng lại sau lưng Gannon, Alaric nhích ra siết chặt vai nàng.

      nào. Ta đưa nàng về phòng. Nàng nên nằm giường khi nước được mang lên để có vẻ như nàng vừa tỉnh giấc.”

      Nàng cắn môi dưới rồi gật đầu. Trước khi bị đánh bại bởi cám dỗ giữ lấy nàng lâu thêm chút nữa, chàng đưa nàng ra cửa và bước vào hành lang tối om.

      Họ lẻn nhanh vào phòng nàng đúng lúc Gannon cất bước thực nhiệm vụ. Alaric giơ ngón tay với ta ra hiệu đứng đợi trươc khi giục Keeley đến bên giường.

      Nàng chui vào dưới lớp chăn còn Alaric ngồi mép giường, nhìn nàng lúc lâu. Sau đó chàng cúi xuống đặt môi lên trán nàng.

      “Ta mãi mãi trân trọng những giây phút đêm qua.”

      “Em cũng thế,” nàng thầm. “ , Alaric. Do dự chỉ càng khiến việc rời xa khó khăn hơn thôi.”

      Chàng nuốt nước bọt và đứng bật dậy. Nàng đúng. Càng nấn ná lâu, chàng càng muốn bất chấp tất thảy.

      ngoái lại, chàng rời căn phòng. Gannon đợi và Alaric đưa ra chỉ dẫn cách kiệm lời.






      “Canh chừng ấy tắm. để ai làm phiền. Chuyển lời rằng ấy mệt mỏi, cảm thấy khỏe và ở trong phòng suốt cả ngày. Hôm nay ấy cần phải làm gì cả.”

      “Vâng,” Gannon gật đầu.

      Alaric nhìn ta rồi bước về phòng mình. Chàng đóng cửa lại rồi tựa hẳn vào đó, trái tim rơi thịch như nhát rìu chém vào thân cây.

      Ở cùng Keeley là những thời khắc vui sướng, ngọt ngào tột bậc, nhưng cả hai lại thể đến với nhau là nỗi đau mà bất kỳ vết thương da thịt nào cũng sánh bằng.

      Keeley thụp người xuống làn nước trở nên ấm, gác cằm lên đầu gối. Hơi nóng xoa dịu những đau nhức trong cơ thể, nhưng gì có thể làm tan biến nỗi đau vẫn ngự trị trong trái tim nàng.

      Nàng lắc đầu. Đêm qua là đêm tuyệt vời nhất trong cuộc đời nàng. Những khoảnh khắc thương đó mãi được nâng niu cất giữ trong lòng. Nàng dành cả đời để hồi tưởng từng cái vuốt ve âu yếm của chàng.

      Giờ phải lúc để buồn.

      Vậy mà, nàng vẫn thể rũ bỏ cảm giác nặng trĩu ở ngực mình.

      Tiếng gõ cửa vang lên, Keeley nhắm mắt, bó gối chặt hơn. Nếu nàng làm lơ, chắc người ngoài cửa bỏ thôi.

      Đột nhiên, cánh cửa bật mở khiến nàng kinh hãi. Trong lúc nàng cuống cuồng tìm cách che chắn thân thể Maddie thò đầu vào.

      Keeley ngả người trở ra thành bồn tắm bằng gỗ. “Ồ, là chị à. Làm em suýt rớt tim ra ngoài đấy.”

      “Nghe em bị ốm. Chị muốn đến thăm xem có thể giúp gì được .”

      Keeley mỉm cười, đúng hơn là gượng cười. Kết quả là mắt nàng lại cay xè và ứa lệ. Nàng sụt sịt nhưng ngay khi giọt lệ đầu tiên lăn dài xuống má, nàng òa khóc.

      Maddie hoảng hốt rồi sau đó nét mặt nhăn lại ra chiều cảm thông. “Nào nào , có chuyện gì thế? Để chị đỡ em ra khỏi bồn tắm. ổn thôi mà.”

      Maddie cuộn Keeley trong tấm khăn khô, đẩy nàng ngồi trước lò sưởi để hong khô và chải tóc cho nàng.

      “Giờ kể chị nghe chuyện gì khiến em sầu muộn vậy,” Maddie dịu dàng.

      “Ôi Maddie. Em sợ mình phạm phải sai lầm to lớn, nhưng em hối tiếc giây phút nào trong chuyện đó cả.”

      “Chuyện có liên quan đến Alaric McCabe ?”

      Keeley quay ánh mắt đẫm nước sang Maddie. “Dễ thấy đến vậy sao? Tất cả mọi người đều biết nỗi hổ thẹn của em ư?”

      Maddie vòng tay ôm . “Suỵt. có đâu.” Chị lắc lư vỗ về, dỗ dành Keeley bằng thanh như tiếng mẹ ru.

      “Em trao thân cho ấy,” Keeley thầm. “ ấy sắp cưới người khác mà em vẫn lao vào. Em thể cưỡng lại được.”

      “Em cậu ấy.”

      “Phải. Em ấy.”

      Maddie ậm ừ đầy vẻ đồng cảm. “ có gì hổ thẹn khi đến với người đàn ông em . Nhưng chị phải biết, cậu ta có lợi dụng em ?”

      Giọng của Maddie có pha chút giận dữ và Keeley liền giằng ra khỏi vòng tay Maddie.

      ! ấy cũng đau đớn như em. ấy biết nhất định phải kết hôn với Rionna. Cả hai chúng em đều cố gắng kìm nén tình cảm của mình. Chính em là người tìm đến ấy đêm qua.”

      Maddie đưa tay vuốt tóc Keeley an ủi. “ khó khăn khi phải chối bỏ tình cảm trong tim. Chị biết gì để xoa dịu nỗi đau của em. Ước gì chị có thể giúp em vơi bớt khổ sở. Nhưng em là tốt, Keeley à. Em được để những chuyện buồn trong quá khứ ảnh hưởng đến em lúc này đây. Em phải điếm. Em có trái tim nhân hậu và trung thành. Gia tộc McCabe may mắn khi có em.”

      Keeley lao vào vòng tay Maddie và ôm siết chặt. “Cảm ơn chị, Maddie. Quả em chưa bao giờ có những người bạn nào thân thiết hơn chị và những chị em trong pháo đài. Em bao giờ quên lòng tốt của chị, thấu hiểu của chị.”

      Maddie vuốt tóc Keeley và ôm lấy. “Gannon với mọi người rằng em mệt và bị ốm. Tất cả đều biết rằng em tiêu hao quá nhiều sức lực trong thời gian ở đây. Chị xuống hỏi Gertie để mang lên món gì đó cho em ăn. Chị ngồi cùng nếu em muốn, nhưng em nên nằm nghỉ ngơi nhiều vào.”

      Keeley gật đầu và từ từ buông Maddie ra. “Em muốn thế. là em mệt mỏi và đau buồn lắm. Hôm nay. Em đủ sức để nở nụ cười và giả vờ là có chuyện gì.”

      Maddie vỗ vè tay nàng. “Lên giường và để chị lo những thứ còn lại. Bí mật của em được giữ kín. Chị thậm chí kể với phu nhân McCabe. Em muốn chia sẻ với ai khác tùy em.”

      “Cảm ơn chị,” Keeley lần nữa rất cảm kích.

      Maddie nhổm dậy và ra hiệu về phía giường. “Nào, leo lên giường nằm thoải mái . Sau đêm đương, chị hình dung em ăn nhiều ghê gớm.”

      Keeley đỏ mặt rồi bật cười. “Vâng, chắc rồi.”

      Maddie mỉm cười rời phòng rồi đóng cửa lại. Keeley mặc váy ngủ rồi rúc vào trong chăn. ngày giá rét và căn phòng của nàng lạnh lẽo mặc dù Gannon chu đáo thêm củi vào lò sưởi.

      Trong lúc chờ Maddie, nàng nhìn đăm đăm lên trần nhà, cảm thấy được an ủi khi phải mình chịu đựng ngày dài trôi qua. Trái tim nàng đủ đau đớn rồi, cần thêm gánh nặng của đơn nữa. Đôi khi điều tuyệt vời nhất là được chia sẻ với người bạn. Nàng lại nhớ tới tình bạn khăng khiét thời giữa mình và Rionna.

      Keeley sống những chuỗi ngày dài quạnh, nhưng giờ đây nàng tìm thấy tình bạn, thân thiết như chị em với những người phụ nữ khác. Ý nghĩ phải quay trở lại mái nhà tranh im lìm quá sức chịu đựng.

      Nàng muốn trở thành phần của gia tộc McCabe. rất đau đớn khi thấy Alaric gần kề nhưng bao giờ thuộc về mình. Nhưng nàng chịu trở thành kẻ hèn nhát trốn chạy để hờn dỗi và gặm nhấm vết thương trong cảnh đơn. Nàng quá mệt mỏi vì cứ phải lủi thủi mình.

      Nàng muốn mình thuộc về nơi nào đó.

      Lát sau, Maddie trở lại, cùng là Mairin và cả Christina. Cả nhóm phụ nữ xông vào phòng Keeley, nụ cười ấm áp, tiếng cười ngân vang.

      Christina rực lên vẻ sung sướng khi thuật lại chi tiết lời cầu hôn của Cormac. Maddie liếc sang Keeley rồi siết lấy tay nàng. Keeley nắm chặt bàn tay đó rồi mỉm cười trìu mến với Christina.

      Cả nhóm vui mừng khôn xiết, Keeley để hạnh phúc đó thấm đẫm tâm hồn mình. Đó là giải pháp để được thoải mái mà nàng vô cùng cần đến. Nàng kéo chăn lên ngực, nhìn Maddie thêm củi vào lò sưởi. Đồ ăn thức uống được mang tới, chẳng mấy chốc tiếng cười của những người phụ nữ vang vọng khắp hành lang và xa hơn nữa.

      Tại cửa phòng mình, Alaric dừng lại lắng nghe thanh ngọt ngào từ tiếng cười vui thích của Keeley. Chàng nhắm mắt, tay chà chà sống mũi. Sau đó chàng quay lưng, sải bước nhanh hành lang hướng đến cầu thang, phớt lờ cảm giác khó chịu dâng lên bên mạng sườn.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 21




      Keeley! Keeley!”

      Keeley quay lại thấy Crispen lao qua đại sảnh hướng về phía mình. Nàng chuẩn bị tinh thần vì quen với cách “chào” của Crispen.

      Cậu bé ào thẳng vào nàng, suýt chút làm hai cháu cùng ngã lăn ra sàn, nhưng do có chuẩn bị nên Keeley giữ cả hai đứng vững.

      Nàng cười và kéo cậu bé ra. “Cháu muốn gì nào, Crispen?”

      ra ngoài chơi tuyết với bọn cháu được ? mà, Keeley. Mẹ được. Cha cho mẹ ra ngoài. Mẹ vui, nhưng Maddie bảo như thế là tốt vì giờ mẹ lóng ngóng, tròn căng như quả bí ngô và có thể bị ngã băng.”

      Keeley lưỡng lự, suýt bật cười trước tràng phát biểu của cậu bé.

      “Hết bão rồi, và có nắng. ngày đẹp trời quá chừng. Cha cháu tập trận từ bình minh rồi. Chúng ta có thể chơi đồi và chú Gannon với chú Cormac có thể cùng.”

      “Từ từ nào,” nàng tủm tỉm cười. “Thực tình cũng muốn hít thở chút khí trong lành.”

      Mặt Crispen sáng lên. “Vậy là hả ? ?” Cậu bé vuột ra khỏi tay nàng và hí hửng nhảy nhót khắp đại sảnh.

      “Nếu cháu để mặc đồ ấm, rất vui cùng cháu ra ngoài, nhưng với điều kiện là lãnh chúa cho phép.”

      Crispen gật đầu háo hức. “Cháu xin phép cha ngay đây.”

      “Ngoan lắm. Vài phút nữa cháu mình gặp nhau dưới chân cầu thang nhé.”

      Nhìn Crispen phóng hết tốc lực ra khỏi đại sảnh, nàng trìu mến lắc đầu rồi lấy thêm đồ cho hợp với cái thời tiết khắc nghiệt ngoài kia.

      Khi nàng quay lại, cả Cormac cùng Gannon đều đừng ở đại sảnh trong vòng vây của Crispen và vài đứa trẻ. Hai chàng nhìn nàng tiến đến với thái độ mệt mỏi.

      Cười rạng rỡ, Keeley nồng nhiệt chào đón từng đứa trẻ rồi hỏi chúng sẵn sàng lên đường chưa. Được bao quanh bởi tiếng cười rộn rã của bọn trẻ, nàng bước ra ngoài trời và rùng mình ớn lạnh.

      “Hôm nay lạnh quá!” nàng kêu lên.

      “Phải,” Cormac càu nhàu. “Quá lạnh để có thể đứng im canh chừng lũ trẻ.”

      Keeley liếc về phía Cormac với nụ cười tinh quái. “Có thể Christina nhập bọn với chúng ta đấy.”

      chàng rạng rỡ hẳn lên, sau đó liếc nhanh về phía Gannon rồi khoác lên vẻ mặt điềm đạm hơn.

      nào!” Crispen thúc giục. Cậu bé giật tay Keeley đến khi nàng chịu và cả nhóm vội vã lên đồi, đến khu vực bọn trẻ vui chơi.

      Trẻ con nhanh chóng chia phe và Keeley rên rỉ khi biết trò chơi là dùng hết sức lực để ném quả bóng tuyết vào người khác.

      May mắn cho Keeley, Gretchen thuộc về đội của nàng và bé khá giỏi trong việc nhắm trúng mục tiêu. Bọn con trai hò hét phẫn nộ mỗi khi Gretchen ném thẳng đống tuyết vào mặt đứa trong nhóm.

      Thở ra hơi sau suốt giờ chơi trò chơi chiến đấu kiểu đó, tất cả tạm nghỉ và tay chống hông, đứng thở hổn hển.

      Crispen cùng Gretchen hạ giọng thầm rồi cứ quay sang nhìn chằm chằm Cormac và Gannon.

      “Cậu ,” Crispen lẩm bẩm.

      “Thôi, cậu ,” Gretchen cầu. “Họ là binh lính của cha cậu. Nhiều khả năng họ làm điều đó cho cậu hơn.”

      Crispen trề môi. “Cậu là con . Thực tế là con luôn có được những gì mình muốn.”

      Gretchen đải mắt rồi đấm mạnh vào cánh tay cậu bé.

      “Ối!”

      Crispen trừng mắt nhìn, xoa xoa cánh tay của mình. “Chúng ta cùng hỏi.”

      Gretchen mỉm cười đồng ý và cả hai chạy về phía Gannon. Keeley thích thú theo dõi khi hai chiến binh lùi bước thấy . Sau đó họ bắt đầu lắc đầu nguầy nguậy và làm điệu bộ từ chối. Họ hết cau mày rồi quắc mắt còn hai đứa trẻ ngừng thuyết phục.

      Mãi đến khi nét mặt Gretchen chuyển từ cực kỳ quyết tâm sang buồn bã đáng thương hai người chiến binh kia bắt đầu nao núng. Đôi mắt to của bé ngân ngấn nước và cằm run lên.

      “Ôi trời. Họ có cơ hội rồi.”

      Keeley quay lại thấy Christina tiến đến và mắt nàng lấp lánh vẻ thích thú.

      “Gretchen từ mấy mánh khóe gây mủi lòng để đạt được mục đích. Trước giờ em chưa gặp bé nào thông minh hơn thế,” Christina bằng giọng não nề. “Nếu thể đánh bại điều kiện của người khác trưng ra đôi mắt trông đáng thương.”

      “Chị cực kỳ muốn biết bọn trẻ xin xỏ gì,” Keeley lên tiếng.

      “Bất kể là chuyện gì bọn trẻ có vẻ thành công rồi đấy.”

      Cormac ngước lên, mắt sáng rỡ khi thấy Christina. Gannon quay về phía pháo đài trong khi Crispen và Gretchen theo Cormac bước đến chỗ hai đứng.

      “Gannon lấy khiên của chú ấy!” Crispen hớn hở.

      “Khiên của chú ấy ư?” Keeley thắc mắc.

      “Dạ phải,” Gretchen cất lời. “Để trượt xuống đồi.”

      “Như vậy là phạm tội dùng khiên sai quy định đấy,” Cormac lẩm bẩm.

      “Ngồi lên khiên mà trượt xuống đồi vui phải biết,” giọng Crispen lảnh lót.

      Gannon xuất phía xa, ánh mặt trời phản chiếu tấm khiên lớn ta vác lên đồi. Bọn trẻ hò reo phấn khởi khi nhận được món đồ ấy.

      Ý tưởng trượt xuống đồi tấm khiên của chiến binh hấp dẫn Keeley. Nàng cúi gần hơn để xem xét vật đó. Nó chắc chắn đủ lớn để chứa đứa trẻ hoặc thậm chí người lớn có vóc dáng nhắn.

      “Làm sao đây?”

      “Để xuống như vậy,” Gannon đặt mặt ngoài của tấm khiên xuống lớp tuyết. “Sau đó, người trèo lên và người khác đẩy xuống đồi.”

      Keeley mở to mắt. “Có an toàn ?”

      Gannon thở dài. “, nếu bọn trẻ lỡ trượt xuống hồ hoặc vào trong sân, nơi các chiến binh tập trận. Lãnh chúa nổi giận đùng đùng.”

      “Vậy chúng ta phải hướng khác,” Keeley chỉ tay về phía cách xa pháo đài và bức tường đá.

      Cormac nhìn qua ngọn đồi kế bên, đường dốc hướng ngược lên từ đỉnh đồi thoai thoải họ đứng. “ ấy đúng đấy. Chúng ta cần phải qua đỉnh đồi kế bên để tránh xa hiểm họa.”

      “Tuyệt! Sườn đồi đó dốc hơn nhiều để trượt xuống,” Crispen reo hò khi cả nhóm cuốc bộ trong tuyết để leo lên con dốc.

      “Tớ trước!” Robbie kêu to ngay khi tất cả tới nơi và nhìn xuống thung lũng bên dưới.

      , đây là ý tưởng của tớ và tớ hỏi xin mà,” Gretchen phản đối. “Tớ đầu tiên mới công bằng.”

      “Để cậu ấy đầu tiên ,” Crispen lẩm bẩm. “Cậu ấy gặp chuyện nếu trò này an toàn.”

      Robbie cười toe toét. “Kế hoạch hay đấy. Được rồi, Gretchen. Tớ đồng ý. Cậu đầu tiên.”

      Gretchen ngờ vực ngó cả hai cậu bạn nhưng vẫn vui vẻ vào vị trí tấm khiên Gannon đặt xuống tuyết.

      “Giờ giữ chặt váy và đừng buông tay khỏi tấm khiên nhé,” Christina lo lắng.

      “Xong chưa?” Cormac hỏi.

      “Dạ rồi, đẩy cháu ,” mắt Gretchen mở to đầy phấn khích.

      Gannon chỉ đẩy nhưng bề mặt bằng sắt bóng loáng của tấm khiên trơn nhẵn nên Gretchen nhanh chóng tăng tốc. Chẳng mấy chốc lao băng băng như bay tuyết.

      Có lúc bé nghiêng sang bên, tạo ra tiếng rít khẽ, rồi tự điều chỉnh ngay lại bằng cách sử dụng trọng lượng cơ thể.

      “Thông minh đấy,” Gannon cũng phải công nhận. “Dám chắc đến ngày con bé lãnh đạo đội quân của riêng mình.”

      Christina và Keeley nhìn nhau đắc ý. Gretchen đáp xuống chân đồi, phanh lại cách gốc cổ thụ chắn lối vào rừng chỉ trong gang tấc. bé vẫy tay hào hứng để thông báo với mọi người rằng tất cả đều ổn. ai cũng thấy được điều đó từ nụ cười rạng rỡ đến tận mang tai mặt Gretchen.

      Kéo lê tấm khiên phía sau, bé ra sức leo ngược lên sườn đồi cho đến khi Gannon đến phụ giúp.

      Tiếp theo đến lượt Crispen và cậu bé hò reo suốt cả đoạn đường trượt, tiếng cười như làm rung chuyển cả tuyết. Cậu bé xoay tít nhiều vòng ở dưới chân dốc trước khi kết thúc trò chơi trong đống tuyết dày.

      Tới phiên Robbie, cậu chàng này gào thét bực tức khi giữa đường bị lật khỏi tấm khiên và lăn như quả cầu tuyết suốt quãng đường còn lại.

      Cho rằng trò đó có vẻ thú vị, Crispen và Gretchen cũng lao mình vào tuyết rồi lăn xuống đồi theo Robbie.

      có muốn thử , Keeley?” Gannon chỉ vào tấm khiên lịch và hỏi.

      Theo bản năng, nàng định nhất mực chối từ, nhưng nàng quả quyết nhìn thấy thách thức trong ánh mắt người chiến binh kia. Nàng nheo mắt rồi ném cho ta cái nhìn trừng trừng. “ nghĩ tôi hèn nhát dám thử chứ gì.”

      Gannon nhún vai. “Trò này có vẻ khá đáng sợ đối với thiếu nữ mỏng mảnh như .”

      Christina sặc cười và khỏa lấp bằng tràng ho.

      “Nghe ràng là lời thách thức, chiến binh à, nhưng tôi cũng đề ra thách thức đây. Nếu tôi trượt xuống đồi mà lộn nhào khỏi tấm khiên, và Cormac cũng phải thử đấy.”

      Cormac cau mày. “Chiến binh mà chơi trò trẻ con này khó coi.”

      “À, nếu sợ,” nàng tỏ vẻ ngây thơ.

      nghi ngờ lòng dũng cảm của chúng tôi ư?” Gannon hoài nghi.

      “Phải, tôi nghi ngờ đấy. Vậy các làm gì nào?”

      Gannon ném tấm khiên xuống tuyết và chỉ tay vào nó. “Trèo lên rồi hãy huênh hoang nhé.”

      Keeley đảo mắt và yên vị lớp kim loại lạnh cóng. “Giống hệt như kiểu trèo cao ngã đau vậy.”

      Trước khi nàng kịp thêm gì nữa, Gannon đẩy mạnh cho tấm khiên phóng xuống đồi. Nàng chao đảo và cố nắm chặt cứng mép khiên, khi tấm kim loại trơn láng bay vèo vèo địa hình phủ tuyết.

      Ôi trời, làm thực khó hơn đứng ngó rất nhiều. Nàng cần vận dụng tất cả trí thông minh để hoàn thành chặng đường mà bị té văng ra cú đau điếng.

      Dưới chân đồi, đám trẻ hô vang tên nàng và cổ vũ nhiệt liệt khi nàng gần đến nơi. Vấn đề là nàng phóng thẳng vào chúng và đâm sầm vào mấy thân cây phía xa.

      Nàng nhắm nghiền mắt rồi vòng tay ôm lấy đầu trong lúc lướt êm giữa tung. Nàng hạ cánh với cú nảy văng vào đống tuyết và ngậm miệng đầy tuyết.

      Tạ ơn trời là nàng lao tới ôm thân cây.

      “Keeley! Keeley!”

      khó nhận biết ai là người kêu vang tên nàng. thanh pha trộn giữa giọng lũ trẻ với tiếng hét toáng của Gannon và Cormac.

      Nàng ngước lên đúng lúc nhìn thấy lũ trẻ nhanh chóng tụ lại trong khi Gannon và Cormac - sau khi chỉ thị cho Chrisitina ở nguyên tại chỗ - đâm bổ xuống đồi.

      Cảm giác nhói buốt khó chịu chạy dọc sau gáy Keeley. Mũi nàng phừng phừng và cảm nhận được... Nàng quay phắt lại ngay khi vài tên lính túa ra từ các hàng cây, xông thẳng về phía nàng và bọn trẻ.

      “Tấn công!” nàng hét lên. “Chúng ta bị tấn công!”

      Thấy Gannon lấy tấm khiên cũ từ đống binh khí áo giáp cần sửa chữa, Alaric tò mò bèn theo khi người lính lê bước lên ngọn đồi bọn trẻ thường chơi đùa. Chỉ là có ai ở đó. Chàng biết Keeley đưa bọn trẻ chơi khi Ewan đồng ý với Crispen rằng nàng được phép làm thế.

      Chàng rảo bước nhanh hơn để bám sát Gannon. Lúc lên tới đỉnh đồi che khuất bóng Gannon, chàng thấy Keeley, Christina, Cormac và bọn trẻ ở ngọn đồi kế bên. Chàng nhanh chóng nhận ra mục đích sử dụng của tấm khiên khi Gretchen ngồi phịch lên nó và bay xuống phía bên kia.

      Mỉm cười vui vẻ, chàng bắt đầu thả bộ đoạn đường dài sang chỗ mọi người đùa vui. Lâu lắm rồi chàng chơi trò trượt xuống đồi tấm khiên. Nhưng xem ra nó vẫn là trò thú vị.

      Loạng choạng lên đỉnh đồi, chàng choáng váng khi thấy Keeley ngồi lên khiên để Gannon đẩy phát mạnh. Việc này quá sức đối với thiếu nữ như nàng. Nàng bổ nhào xuống đồi, mất kiểm soát và ràng đâm đầu vào rắc rối.

      Keeley biến mất giữa những rặng cây ngay khi Gannon cùng Cormac quay lại và thấy Alaric đứng đó.

      Hai người lính bước thấp bước cao chạy xuống đồi. Bọn trẻ mất hút vào rừng cây theo nàng khi Alaric nối gót Gannon và Cormac tới nơi.

      Ba người đàn ông chết lặng khi nghe Keeley gào lên, “Tấn công! Chúng ta bị tấn công!”

      lãng phí giây phút nào, cả ba cùng rút gươm ra. Cormac quay về phía pháo đài hét to với hy vọng các binh lính khác nghe thấy, sau đó quát Christina chạy cầu cứu.

      Ngay khi ba người đến được chỗ những rặng cây gặp Robbie và Gretchen ngã nhào tới, nước mắt đầm đìa. Hai đứa trẻ lắp bắp rời rạc khi Gannon ôm lấy chúng.

      “Bọn chúng bắt Keeley và Crispen rồi,” Gretchen mếu máo. “Nhanh lên. Bọn chúng có ngựa.”

      “Quỷ tha ma bắt!” Alaric nguyền rủa. “ bộ đời nào bắt kịp chúng địa hình này.”

      Sử dụng thanh gươm làm đòn bẩy, họ đâm vào tuyết, theo dấu vó ngựa sâu vào rừng.

      Cảm giác giận dữ và sợ hãi đập thình thịch trong ngực Alaric. Trước đây, chàng suýt mất Crispen. Họ tưởng thằng bé chết. Và bây giờ Alaric phải đối mặt với việc chỉ đánh mất cậu bé được toàn bộ gia tộc mến mà còn mất cả người phụ nữ chàng thương hơn bất cứ ai đời.

      Khi họ vòng qua khúc quanh cách xa khu vực cây cối rậm rạp, con đường rộng lớn phủ tuyết ra. Trước ngạc nhiên cực độ của Alaric, Crispen nhảy ra từ sau thân cây và lao vào vòng tay của Alaric.

      “Chú Alaric, chú phải nhanh lên. Bọn chúng bắt Keeley vì tưởng đó là mẹ cháu. Chúng giết ấy mất khi biết được !”

      “Làm thế nào mà cháu thoát được?” Alaric gặng hỏi. Vì nếu Cameron tưởng bắt giữ được vợ con của Ewan quả thực có trong tay tất cả những gì Ewan quý trọng nhất đời. Chàng thể hình dung nổi vì sao bọn chúng lại chịu buông tha cho Crispen.

      Keeley đá vào hạ bộ của hai tên và bảo cháu chạy . ấy cũng cố gắng bỏ chạy nhưng tên thứ ba, cái tên phải chịu cảnh lăn lộn tuyết, túm tóc ấy kéo giật lại. ấy hét lên và bảo cháu hãy chạy ấy bao giờ để cháu ném thêm quả bóng tuyết nào khác trong đời nếu chịu nghe theo lời ấy.”

      “Keeley cứu mạng cậu bé,” Cormac thầm.

      Alaric gật đầu. “Phải, có vẻ như ấy có thói quen cứu mạng người nhà McCabe.”

      Chàng giữ chặt lấy Crispen. “Cháu có bị thương ở đâu ? Chú cần cháu quay về pháo đài rồi kể với cha cháu những gì xảy ra tại đây. với cha cháu bọn chú cần ngựa và binh lính. Phải đảm bảo rằng cha cháu để lại số lượng binh lính đủ sức trấn giữ pháo đài và mẹ Mairin của cháu được bảo vệ an toàn.”

      “Dạ,” Crispen hô to, quyết đoán nét mặt cậu bé. Lúc này trông cậu còn như trẻ con nữa. Cậu tỏ ra cực kỳ căm phẫn.

      nào,” chàng ra lệnh cho Gannon và Cormac. “Chúng ta tiếp tục bộ đuổi theo đến khi quân tiếp viện cưỡi ngựa bắt kịp. Nhất định phải theo dấu bọn chúng.”

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 22




      lúc sau, Ewan phóng ngựa ầm ầm như vũ bão, dẫn theo chiến mã cho Alaric. Theo sau là ùn ùn binh lính trang bị áo giáp, lăm lăm vũ khí sẵn sàng chiến đấu.

      Alaric nhảy lên lưng ngựa, phớt lờ kêu gào phản đối của mạng sườn vào lần đầu tiên chàng cưỡi ngựa lại kể từ khi bị thương. Cormac và Gannon phía sau cũng lên ngựa trong lúc sáu binh lính khác tạo thành vòng vây bảo vệ đưa bọn trẻ về pháo đài.

      đợi lệnh của Ewan, Alaric thúc ngựa thẳng tiến. Thoạt đầu con vật di chuyển khó khăn mặt đường phủ tuyết nhưng rồi giữ được thăng bằng và lao băng băng.

      Chàng bám theo dấu chân ngựa với em trai cùng những binh lính luôn kề vai sát cánh.

      “Hãy cẩn trọng hơn, Alaric,” Ewan kêu lên. “Có thể có phục kích.”

      Alaric cong môi quay ra sau liếc nhìn mình. “Bọn chúng tưởng bắt cóc được Mairin. Nghĩ thử xem có kêu em cẩn trọng hơn nếu chính chị ấy mới là người gặp nguy hiểm ?”

      Ewan nhăn mặt nhưng rơi vào im lặng.

      “Bọn chúng nghĩ bắt cóc thành công trong thời tiết này. Đây là vụ làm liều,” Alaric vừa lẩm bẩm vừa nghiên cứu địa hình.

      “Đúng vậy. Chúng liều mạng và hy vọng có thể tấn công khi ta ít ngờ đến nhất.”

      Caelen thúc ngựa qua hố tuyết đặc biệt sâu. “Chúng ta nên để pháo đài rơi vào cảnh ai giám sát. Chị Mairin và đứa trẻ trong bụng chị ấy cực kỳ quan trọng.”

      Lúc đó, nếu Alaric ở khoảng cách đủ gần cho Caelen trận. Có thể , chàng cố gắng hết sức mới lao trở lại để lôi em mình xuống khỏi lưng ngựa. Chàng trút cơn giận chỉ vì biết rằng mỗi thời khắc mất , Keeley càng cách xa mình.






      “Đủ rồi,” Ewan quát. “Keeley quan trọng đối với sức khỏe của Mairin và đứa bé. Chúng ta cần tìm ấy. Pháo đài được canh gác cẩn trọng. Chỉ có kẻ ngốc mới tổ chức tấn công trong tiết trời rét căm căm thế này.”

      “Cameron chứng tỏ là kẻ ngốc gấp mười lần,” Alaric chỉ ra. “Hãy tìm ấy trước khi quá muộn.”

      Thốt ra những lời đó, nỗi khiếp đảm ngập tràn trong tim Alaric. Chàng biết rằng ngay khi bọn chúng phát Keeley phải là Mairin, sống của người chàng bị tước đoạt. Nàng bị loại bỏ vì còn giá trị lợi dụng. Cameron rất tàn nhẫn khi theo đuổi mục tiêu và cho phép ai cản đường .

      Chàng giục ngựa phi nhanh đến mức kiệt sức. Nếu nhanh hơn, họ thu hẹp được khoảng cách.

      ra ngoài này điên rồ,” Caelen càu nhàu. “Tình trạng của thích hợp để cưỡi ngựa hoặc chiến đấu.”

      Alaric trừng mắt nhìn em trai cách gay gắt, cơn giận sôi sục như vạc dầu nóng. “Nếu chiến đấu vì ấy ai làm?”

      “Em để ấy rơi vào tay Cameron,” Caelen đáp. “Em hiểu niềm say mê của đối với ta, nhưng em bỏ mặc ta chẳng biết sống chết ra sao. nên trở về pháo đài .”

      Alaric phớt lờ em trai và tiếp tục thúc ngựa, vó ngựa to lớn hất tung lớp tuyết. Càng đuổi theo, tinh thần chàng càng sa sút. Phải cả tiếng đồng hồ rồi. Cũng có thể lâu hơn. Chàng còn đoán được thời gian nữa. Mặt trời chìm thấp, và chẳng mấy chốc hoàng hôn buông xuống. Mọi cơ hội theo dấu tiêu tan, phải chờ đuốc được đưa đến mới có thể tiếp tục cuộc tìm kiếm.

      Cả nhóm cưỡi ngựa trong im lặng, dõi mắt nhìn về phía chân trời tìm bất kỳ dấu hiệu nào của bọn tấn công.

      Họ suýt cưỡi ngựa lướt qua Keeley.

      Caelen chính là người đầu tiên phát có vật gì đó lùm lùm trong tuyết. giật mạnh dây cương khiến con ngựa lồng lên, rồi xuống ngựa, lội qua tuyết trước khi Alaric kịp hiểu ra chuyện gì.

      “Alaric, là ấy!”

      Ewan và Alaric cùng xuống ngựa. Chợt đầu gối Alaric khuỵu xuống bởi cơn đau buốt bất ngờ ùa qua mạng sườn. Chàng thở hổn hển, chống tay vào người và xua đuổi mọi thứ, trừ ý nghĩ về Keeley, ra khỏi tâm trí.

      Caelen quỳ xuống, ngừng phủi tuyết khỏi người nàng. Alaric lao đến quỳ cạnh và cùng Caelen phủi sạch phần tuyết còn lại bám trang phục của nàng. Sau đó, chàng nâng nàng lên, ôm vào lòng.

      “Keeley,” chàng khẽ gọi. “Keeley!”, giọng chàng to hơn khi nàng phản ứng.

      Nàng lạnh cóng. Làn da như băng tuyết. Áp tai lên mũi miệng của nàng, nhõm suýt đè bẹp Alaric khi chàng cảm nhận được làn hơi yếu ớt của nàng.

      Vòng tay chàng chỉ chịu để nàng ra xa khi kiểm tra nàng có bị thương .

      “Đầu ấy chảy máu kìa,” Caelen dứt khoát khi lướt ngón tay qua mái tóc nàng. “Hoặc chảy máu. Trời quá lạnh và máu ngừng chảy.”

      “Chúng ta phải nhanh lên,” Ewan giục. “Những kẻ tấn công ấy có thể vẫn quanh quẩn đâu đó và trời dần lạnh hơn.”

      Khi Alaric định nhổm dậy, nàng cử động và nhăn mặt lộ vẻ đau đớn.

      “Keeley?”

      Mi mắt nàng lay động hé mở rồi sững sờ nhìn chằm chằm vào chàng.

      “Alaric?”

      “Phải, ta đây. Tạ ơn Chúa là nàng sao. Nàng làm ta sợ điếng hồn, chắc ta già cả mười tuổi rồi.”

      “Chiến binh như thế được nhận đâu nhé,” nàng trêu đùa. “Nếu vậy chàng chỉ còn vài năm ra trận thôi.”

      căng thẳng phần nào được vơi khiến Alaric nhõm hơn. Chàng siết chặt nàng vào lòng và nhanh chóng trở về phía chiến mã.

      “Giờ phải là lúc để chuyện. Chúng ta phải khẩn trương trở về pháo đài,” Alaric cất tiếng.

      Caelen im lặng đỡ Keeley từ tay trai và chờ Alaric cẩn thận lên ngựa rồi mới trao nàng cho chàng. Alaric càng thêm ngạc nhiên khi Caelen đưa tấm chăn của mình cho Keeley ủ ấm.

      “Cảm ơn , Caelen,” nàng thều thào.

      Caelen gật đầu cộc lốc rồi nhảy lên, thúc ngựa phi . Alaric rơi lại phía sau Caelen còn Ewan cuối cùng.

      Lúc cưỡi ngựa qua đỉnh đồi tiếp theo, họ gặp nhóm binh sĩ McCabe. Lính tráng nhanh chóng bao quanh ba em lãnh chúa và hộ tống họ trở về pháo đài.

      Ngay khi vào sân, Caelen nhảy xuống ngựa, giơ hai tay định bế Keeley.

      “Tôi có thể được,” nàng từ chối.

      Caelen gì nhưng cũng bỏ cuộc. cau mày khi Alaric trượt xuống rồi đưa tay đỡ Keeley.

      trước . Tình trạng của bế được ấy đâu. làm vết thương chết tiệt kia toác ra khi nó sắp lành đấy.”

      muốn tranh luận khi Keeley rùng mình vì lạnh, Alaric nhanh chóng vào trong, để Ewan ở lại ra lệnh cho binh lính.

      Caelen lớn tiếng đưa ra loạt mệnh lệnh và binh lính túa ra mọi phía để thực nhiệm vụ. Rồi đưa Keeley vào phòng nàng trong lúc vài hầu lăng xăng xung quanh nhóm lửa và để thêm lông thú vào giường cho ấm.

      Khi đặt Keeley nằm xuống giường, toàn thân nàng run rẩy. Alaric đẩy Caelen sang bên, leo lên giường ôm lấy Keeley rồi bảo em trai trùm tấm lông thú lên cả hai.

      “L...l...lạnh,” răng nàng đập lập cập. “L...lạnh...quá.”

      Alaric đặt môi lên đầu nàng. “Ta biết, tình . Ôm chặt ta . Chúng ta ấm áp rất nhanh thôi.”

      “Crispen,” giọng nàng hốt hoảng. “Cậu bé an toàn ? Chàng tìm thấy nó chưa? Còn những đứa trẻ khác?”

      “Rồi, mọi chuyện ổn hết cả. Crispen bình an. ta nghe, sao nàng thoát được?”

      Chàng ngạc nhiên thấy nụ cười của nàng dù hàm răng vẫn lập cập. “Bọn chúng tưởng em là Mairin và ngay khi biết bị nhầm, chúng cố giết em.”

      Alaric buông lời chửi thề. Đúng như chàng nghĩ.

      Caelen nheo mắt. “Thế nhưng vẫn sống sót. Chúng thể ra tay à?”

      may cho là đúng thế,” giọng nàng lạnh tanh. “Tôi biết thể nào cũng thất vọng tràn trề. Nhưng tôi khiến bọn chúng tin rằng tôi là phù thủy và tôi ngàn đời nguyền rủa chúng cùng toàn bộ họ hàng thân thích nếu chúng giết tôi.”

      Caelen cau mày. “Tôi hề mong chết, Keeley. Nghĩ thế được đâu.”

      Nàng nhướng mày.

      Alaric sốt ruột cắt ngang. “Phù thủy ư? Và bọn chúng tin điều vô lý đó sao?”

      “Phải, à, em làm chúng đau đớn ít. Em chống trả để Crispen chạy thoát. Tên khốn quăng em lên lưng ngựa bị em cắn cho phát. nửa tin nửa ngờ em chính là ác quỷ từ địa ngục khi em đe dọa nguyền rủa .”

      Caelen cười thành tiếng. “ túc trí đa mưu. Có thể mau lẹ nghĩ ra được kế đó trong tình huống cấp bách quả là tài tình. Bọn chúng chắc chạy bán sống bán chết.”

      Nàng rúc sâu hơn vào vòng tay Alaric, mắt khép lại.

      , nàng buộc phải tỉnh táo,” Alaric cảnh báo, ngừng đưa mắt nhìn Caelen. “Tranh luận với ấy . Trêu đùa hoặc chọc tức ấy cũng được. Keeley thể ngủ đến khi chúng ta ủ ẩm và xử lý xong vết thương cho ấy.”

      Lo âu phủ mờ đôi mắt Caelen. Cậu ngả người về phía Keeley nép mình trong vòng tay Alaric. “ ra tôi lấy làm tiếc cư xử tử tế với , Keeley à. Tôi mới tỏ ra tốt bụng chút thôi mà trở nên yếu đuối rồi. Vậy mà tôi cứ tưởng phải ghê gớm hơn nhiều chứ.”

      Nàng hé mở mắt và ném ánh nhìn nguy hiểm về phía ta. “Tôi định chết đâu, Caelen, vì vậy hãy giữ lại những lời lăng mạ của . ra tôi thích cáu kỉnh hơn đấy, vì tôi quen người đàn ông ở trước mặt mình. Chắc đây là bằng chứng để xem tôi chết chưa và có còn khả năng nhận biết điều đó hay .”

      Caelen ngửa đầu cười ha hả. “Phải, quá xấu tính nên chưa chết được đâu. Tôi thấy chúng ta có nhiều điểm chung đấy chứ.”

      “Chúa giúp con,” Alaric lẩm bẩm. “Ôi, con cần có những hai Caelen đâu.”

      “Giờ có kế hoạch đối xử tử tế hơn với tôi ?” Keeley thầm giọng ngái ngủ.

      “Chỉ khi tỉnh táo và còn khiến tôi bận tâm nữa,” ta đáp trả. “Alaric trông cứ như bà mẹ lo âu khắc khoải ấy.”

      “Đừng tốt với tôi. Nó làm tôi nghĩ mình sắp chết.”

      Giọng của nàng uể oải hơn làm Alaric thấy bất an. Mấy người hầu với nước nóng đâu cả rồi? Xúp nóng đâu? Thêm nhiều chăn và trang phục khô ráo đâu rồi?

      Caelen và Alaric trao nhau ánh mắt âu lo. Rồi Caelen đột ngột đứng dậy, sải bước ra cửa, gầm rống vang rền khắp cả hành lang, làm Keeley giật mình trong vòng tay Alaric.

      lúc sau, Maddie vội vã xuất cùng Christina, Bertha và Mairin nối sát gót.

      “Chị Mairin,” Alaric trách móc. “Chị nên rời giường lại khắp nơi như vậy. Việc chăm sóc Keeley cứ để bọn em lo.”

      Mairin vặc lại. “Im nào, Alaric McCabe. Keeley là bạn chị, ấy còn cứu cả con trai của chị nữa. Chị chăm sóc ấy đến khi hài lòng tất cả đều ổn.”

      Người hầu mang bồn tắm vào phòng rồi chẳng mấy chốc đổ đầy nước vào đó. Và nhóm phụ nữ bắt đầu xua đàn ông khỏi.

      Alaric miễn cưỡng đứng dậy. Chàng muốn rời khỏi nàng, nhưng diện của chàng chỉ làm dấy lên hoài nghi và những điều phiền phức cho Keeley.

      Tuy nhiên, chàng ở ngay bên ngoài, chịu đâu khi Keeley được chăm sóc. Caelen nán lại với chàng và Ewan cũng nhanh chóng gia nhập cùng hai người em trai.

      cho rằng vợ ở trong đó,” Ewan bằng giọng cam chịu.

      “Vâng, họ làm ấm Keeley trong bồn tắm,” Alaric .

      “Tăng cường canh phòng gấp đôi và cấm bọn trẻ ra khỏi bức tường thành thứ nhất. phụ nữ nào được rời pháo đài mà có người hộ tống.”

      Caelen gật đầu đồng ý. “Mùa xuân đến càng sớm và khi mối liên minh được thiết lập, chúng ta càng sớm có thể hướng đến việc tiêu diệt Cameron. còn sống ngày nào gia tộc của chúng ta bao giờ biết đến hòa bình ngày đó.”

      Alaric nuốt khan và dựa đầu vào tường. Phải, chàng biết cuộc hôn nhân của mình và Rionna McDonald cần cấp bách tiến hàng càng sớm càng tốt. Nhưng trong lòng chàng vô cùng lo sợ việc Rionna đến đây. Chàng cầu nguyện cho mùa đông khắc nghiệt và tuyết rơi ngớt. Hay bất cứ điều gì có thể giữ chân người McDonald trong pháo đài của họ.

      Cửa phòng Keeley mở, rồi Mairin bước ra. Cánh tay Ewan lập tức quấn quanh và Mairin ngả đầu lên vai . Nhưng Alaric mới là người hướng mắt đến khi cất lời.

      “Keeley ổn rồi. Bọn chị làm ấy ấm lên và đưa ấy vào giường nghỉ ngơi. Đầu ấy có vết thương nhưng nghiêm trọng lắm. Thậm chí cũng cần khâu lại.”

      Ngực Alaric vỡ òa cảm giác nhõm. Chàng nhìn những người phụ nữ lần lượt qua và phớt lờ ánh mắt dò xét của Maddie hướng về mình. Ngay khi tất cả rời , chàng bèn quay vào phòng.

      Đến cửa, chàng dừng bước và ngó lại hai người em của mình. “Đừng để bọn em bị làm phiền.”

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 23




      Khi Keeley mở mắt, thấy Alaric đứng bên giường với vẻ mặt ủ ê xen lẫn tò mò.

      “Nàng cảm thấy thế nào?” chàng hỏi.

      “Ấm. Cuối cùng cũng ấm rồi.”

      Nhưng cùng lúc, cơn rùng mình tràn qua cơ thể làm nàng run rẩy.

      Chàng lẩm bẩm nguyền rủa rồi leo lên giường, nằm xuống ôm lấy nàng.

      Chàng như chốn thiên đường. Như hòn đá ấm áp trong lò. Nàng đẩy sát mọi phần cơ thể của mình vào chàng để hút trọn hơi ấm vào tận xương tủy. Cảm giác ấy dễ chịu đến mức nàng phải rên lên.

      “Nàng đau à?” chàng hỏi ngay.

      . Cảm giác tuyệt quá. Chàng ấm áp vô cùng. Em muốn nhúc nhích người nữa.”

      Chàng hôn lên vầng trán và đưa tay vuốt ve khuôn mặt nàng.

      “Nếu ta được lựa chọn nàng bao giờ phải đâu hết.”

      “Giờ em ngủ được chưa? Maddie vết thương đầu em nghiêm trọng. Em thấy mình thể mở mắt nổi nữa.”

      “Ừ, Keeley, ngủ nào. Ta ở bên để canh chừng nàng.”

      Lời hứa của chàng làm trái tim nàng vui sướng, đưa hơi ấm lan tỏa đến những phần thân thể còn tê cóng. Dù biết lẽ ra chàng nên ở đây nhưng nàng có sức mạnh hay đúng hơn là mong muốn đẩy chàng rời xa.

      Nàng cọ má lên vòm ngực rộng lớn của chàng và thở ra mãn nguyện. Đêm nay là của nàng và nàng bỏ ra giây phút nào để than vãn về những gì chẳng thể thay đổi. Thay vào đó, nàng muốn tận hưởng bất cứ điều gì có thể và cần biết đến ngày mai.

      Cả đêm, Alaric ngủ yên bởi Keeley cứ trở mình liên tục. Trong ánh sáng lờ mờ, chàng nhìn nàng vặn vẹo khó chịu bên cạnh mình. Nỗi sợ hãi quặn lên, chàng khum tay đặt lên trán nàng.

      Chàng nguyền rủa khi nhận thấy nàng nóng hầm hập.

      “Lạnh quá,” nàng khẽ kêu lên. “Em thấy ấm. Lửa, em cần lửa, làm ơn .”

      Những cơn run rẩy tàn phá cơ thể Keeley và dường như ngoài da nàng nóng bao nhiêu bên trong cơ thể lại lạnh bấy nhiêu.

      “Suỵt, nàng dấu. Ta sưởi ấm cho nàng.”

      Vừa chàng vừa nhớ ra rằng ủ ấm chỉ càng làm sốt cao. Có phải chàng nên bỏ hết mấy tấm chăn lông thú ra, cởi quần áo của nàng và ngâm vào trong nước mát, hay ít nhất là lau trán cho nàng bằng cái khăn lạnh?

      Cảm giác bất lực bóp nghẹt tim Alaric bởi chàng biết cách chăm sóc người bị sốt. Chiến đấu, tấn công và phòng thủ mới là sở trường của chàng. Còn chữa các vết thương, chàng có kinh nghiệm.

      Chàng nhàng đưa nàng ra khỏi lớp lông thú ấm áp và cảm thấy hài lòng vì khí se lạnh trong phòng có ích khi Keeley sốt cao thế này.

      Chàng cúi xuống lướt môi qua vầng trán nóng bừng kia. “Ta trở lại ngay. Ta hứa đấy.”

      Tiếng rên khẽ của nàng làm ngực Alaric quặn thắt, nhưng chàng vẫn quay lưng vội vã rời phòng. Hành lang tối om và yên tĩnh. Mọi người chắc chìm trong giấc ngủ. Chàng muốn đến phòng Ewan.

      Alaric gõ cửa, biết Ewan ngủ sâu, nhưng chàng bước vào, sợ xen ngang giây phút riêng tư giữa mình và vợ.

      Chỉ khi nghe thấy tiếng đáp lại cộc cằn, chàng mới hé cửa ló đầu vào.

      “Em đây,” Alaric thầm.

      Ewan ngồi dậy, cẩn thận giữ lớp chăn phủ kín người Mairin.

      “Alaric à?” giọng Mairin ngái ngủ vang lên. “Có chuyện gì ổn vậy? Keeley bị sao ư?”

      “Ngủ tiếp ,” Ewan nhàng. “Nàng cần nghỉ ngơi. Ta lo chuyện này.”

      có chuyện gì cả,” Alaric trấn an. “Em cần chuyện với Ewan thôi.”

      Ewan vội vã khoác áo và ra hành lang với Alaric.

      “Có chuyện gì vậy?” Ewan hỏi.

      “Em muốn chuyện trước mặt Mairin vì sợ chị ấy mất ngủ. Keeley bị sốt nhưng em biết cách giúp ấy thuyên giảm.”

      “Để ta đến xem sao,” Ewan .

      Hai người quay lại phòng của Keeley. Bước vào, Alaric thấy Keeley đá tung tất cả chăn khỏi giường và nàng xoay trở ngừng, khẽ rên rỉ bộc lộ đau nhức khó chịu.

      Ewan cau mày đến bên giường, cúi xuống đặt tay lên trán và hai bên má .

      ấy sốt rất cao.”

      Nỗi sợ hãi thắt lấy cổ họng của Alaric. “Sao lại thế này? ấy bị thương gì nặng. Chỉ có vết sưng đầu. Nó thậm chí cần phải khâu mà.”

      ấy nằm trong tuyết đến vài giờ,” Ewan chỉ ra. “Đến chiến binh khỏe mạnh nhất cũng có thể ngã bệnh vì điều đó.”

      “Vậy là bệnh này chỉ thường thôi phải ?”

      Ewan thở dài. “Ta giả vờ cam đoan để cố làm em yên lòng, Alaric à. Ta biết tình trạng ấy giờ thế nào. Chỉ có thời gian mới trả lời được. Bây giờ chúng ta cần cố gắng làm mát cho Keeley bất kể ấy cảm thấy lạnh ra sao. Ta mang chậu nước và vài chiếc khăn đến để chườm trán cho ấy. Có thể em cần ngâm Keeley vào bể nước. Cha của chúng ta tin tưởng phương pháp này có thể giúp hạ sốt, dù nghe có vẻ rất lạ. Ta còn nhớ có lần cha ra lệnh bỏ tuyết vào bồn cho chiến binh bị sốt cao liên tiếp bốn ngày để ngâm mình. Quá trình đó hề dễ chịu, nhưng nó cứu người lính. Và ta còn sống đến ngày nay.”

      “Em làm bất cứ điều gì để cứu ấy.”

      Ewan gật đầu. “Ta biết. Ở lại với ấy . Ta xuống dưới kia lo liệu các thứ cần thiết. đêm dài đấy, Alaric. Có thể còn kéo dài trong nhiều ngày nữa.”

      “Keeley chăm sóc khi em trong cơn nguy kịch,” Alaric khẽ . “Em cũng hết lòng lo lắng cho ấy. Keeley đâu còn ai thân thích. Giờ chúng ta chính là người thân của ấy. Nhiệm vụ của chúng ta là đáp ứng mọi thứ ấy cần hệt như chúng ta làm cho thành viên của gia tộc.”

      Ewan chỉ do dự trong chớp mắt rồi gật đầu lần nữa. “Ta nợ ấy rất nhiều, lần là mạng sống của em và bây giờ là mạng sống của con trai ta. Món nợ của ta càng tăng lên nếu Keeley giúp Mairin mẹ tròn con vuông. Ta cũng hết lòng đáp ứng mọi nhu cầu của ấy.”

      nhõm chảy trong máu Alaric. Chàng hề muốn xung đột với em của mình chút nào. Còn Keeley quan trọng đối với chàng. Cho dù chuyện của cả hai có tương lai, chàng vẫn làm tất cả mọi thứ trong khả năng để chăm sóc cho nàng.

      Khi Ewan rời , Alaric quay trở lại với Keeley yếu ớt nằm yên giường.

      Chàng nhàng đến bên cạnh, lướt tay người nàng. Làn da nàng khô ráp, nóng ran. Đến đôi môi áp vào lòng bàn tay chàng cũng nóng hỏi và nứt nẻ.

      Nàng rúc người vào Alaric, quấn chặt chân mình lên chân chàng như để tìm kiếm từng chút thân nhiệt của chàng.

      “Lạnh,” nàng thào. “Lạnh quá.”

      Tay chàng đỡ lấy gáy Keeley và hôn lên thái dương nàng. “Ta biết. Ta biết nàng lạnh lắm. Ta chăm sóc cho nàng, ta thề đấy. Ngay cả khi nàng nguyền rủa ra theo từng hơi thở, ta cũng nao núng.”

      Làn hơi hài của nàng phả lên da thịt Alaric làm cơn rùng mình xuất chạy dọc sống lưng chàng. Sau đó, nàng hôn chàng, đôi môi nóng bỏng, gợi tình áp lên mạch đập của chàng. Toàn bộ cơ thể Alaric căng cứng khi những chuyển động của nàng ngừng khiêu khích chàng.

      Đùi nàng cọ vào giữa hai chân chàng và nơi ấy thức tỉnh hưởng ứng cùng với tiếng rên khẽ từ chàng.

      “Em thích hương vị của chàng,” đôi môi áp sát cổ chàng buông lời thầm.

      Như để kiểm tra tính xách thực của lời , lưỡi nàng liếm mạch đập phập phồng và nó càng đập mạnh hơn khi khuôn miệng ẩm ướt, nóng bỏng của nàng ngậm lấy phần da thịt cổ chàng.

      Cuồng nhiệt và tha thiết. Những nụ hôn nóng rẫy, quyện sâu phá tan tất cả phòng tuyến kiểm soát của chàng. Chắc hẳn lúc này Chúa thử thách Alaric. Chàng có thể cảm thấy lửa địa ngục liếm mắt cá chân mình khi thoáng nảy ra ý định trượt vào giữa hai chân nàng và thỏa mãn điều cả hai cùng cực kỳ khao khát.

      chỉ bởi Ewan sớm trở lại, mà chàng cũng cho phép bản thân lợi dụng Keeley trong lúc nàng còn sốt mê man.

      Khi Keeley sắp trườn lên người Alaric và ngừng hôn chàng Ewan trở lại với hai thùng nước cùng vài chiếc khăn.

      “Em cần cởi hết quần áo cho ấy và chỉ đắp lên người ấy tấm chăn mỏng thôi. được có thứ gì giữ nhiệt hoặc làm tăng nhiệt độ cơ thể.”

      Alaric cau mày.

      quay đây,” Ewan lẩm bẩm. “Em quên là người hết lòng với vợ sao. có ham muốn nhìn thấy thân hình người đàn bà nào khác đâu.”

      Ngay khi Ewan bắt đầu chúi mũi vào việc thấm ướt các chiếc khăn trong chậu nước ở bên kia căn phòng, Alaric bắt tay vào việc cởi áo cho Keeley - hành động nàng hề hài lòng và kiên quyết chống trả.

      ,” nàng hét lên.

      Giọng nàng khàn, nay lại chứa đầy nước mắt nên nghe càng khản đặc hơn.

      “Xin đừng, điều này phải phép. Ngài nên làm vậy. Thế này là sai!”

      Tay nàng quơ quào, trúng vào gò má làm Alaric đau nhói. Cũng may, nàng yếu ớt như chú mèo con và cú đấm kia có nhiều lực lắm.

      “Suỵt, ta làm nàng đau đâu. Ta thề. Yên nào. Alaric đây, chiến binh của nàng đây.”

      Khi chàng tiếp tục tuột chiếc váy xuống vai, Keeley bắt đầu khóc. Những giọt nước mắt lặng lẽ tuôn ngừng má. Nàng tỏ ra cam chịu như thể tự bỏ cuộc trong trận chiến với con quỷ dữ nào đó.

      “Đây là nhà tôi,” giọng nàng đứt quãng. “Các người thể đuổi tôi ra khỏi đó. Tôi làm gì hết.”

      Cơn thịnh nộ của Alaric bùng lên ngút trời. Giờ chàng nhận ra nàng nhớ lại lúc bị tên lãnh chúa gia tộc McDonald xâm hại rồi bị trục xuất khỏi gia tộc.

      Chàng muốn đưa quân tràn qua tiêu diệt những kẻ tàn tệ đó.

      “Chúa ơi, ấy bị sao vậy?” Ewan khẽ hỏi.

      ấy bị quá nhiều bất công đè nặng lên mình,” Alaric bằng giọng kìm nén. “Nếu việc này tùy thuộc vào em em trả món nợ cho ấy.”

      “Alaric...” Ewan bỏ lửng câu và nhìn chằm chằm em trai trong khi vắt mớ khăn. dừng tay, để chiếc khăn cuối cùng lên thành thùng nước. “Đừng khiến Keeley phải lòng em. Như thế tàn nhẫn. ấy có cảm tình với em. Bất kỳ kẻ ngốc nào cũng có thể thấy điều đó. Đừng khuyến khích ấy dấn sâu vào chuyện xuẩn ngốc này nữa. Nó chỉ khiến ấy tổn thương khi em kết hôn với người khác. Nếu thực quan tâm tới Keeley, đừng để ấy cảm thấy suy sụp và bẽ bàng.”

      cầu điều thể, Ewan. Em thể... Em thể từ bỏ ấy vì đó là điều phải làm. Tất nhiên đó là điều phải làm. Em muốn làm tổn thương cả hai ngay cả khi em chưa hề quen biết Rionna McDonald. Em để người nào phải chịu xấu hổ.”

      “Chuyện này chẳng thể có được kết cục tốt,” Ewan điềm đạm. “Cho em, Rionna hay Keeley. có người phải đau khổ, trừ khi em kết thúc nó ngay lúc này.”

      có thể rời bỏ chị Mairin được ? Nếu ngày mai đức vua đến chỗ rồi rằng chị ấy phải kết hôn với người khác để đảm bảo liên minh với vương quốc Scotland, chỉ đơn giản tuân mệnh và chấp nhận rằng bao giờ có được chị ấy nữa ư?”

      so sánh buồn cười.”

      “Em chối bỏ nghĩa vụ. Em chỉ biết rằng khi còn có ấy, em giả vờ rằng mình chẳng hề ngập tràn hạnh phúc ngay khi nhìn thấy bóng dáng ấy. Em lãng phí giây phút nào, để đến khi chia xa, bọn em có những kỷ niệm thể lãng quên để gìn giữ cả đời.”

      “Ngu ngốc,” Ewan buột miệng. “Tránh xa ấy ra. Hãy dứt khoát cắt đứt trước khi em lún quá sâu. Đó là cách tốt nhất.”

      Alaric cười buồn. “ quá muộn để bảo em dừng lại.”

      “Vậy hãy thận trọng. Chúng ta thể chọc giận Gregor McDonald. thể, ông ta phải là đồng minh mạnh nhất, nhưng là đối tượng then chốt trong công cuộc tìm kiếm liên minh với những gia tộc lân cận.”

      “Chính Gregor mới là người đừng nên chọc giận em,” Alaric rít lên. “ có rất nhiều thứ phải trả giá trước lúc lâm chung. Em muốn mau đến lúc đền tội vì những điều đối xử với Keeley.”






      Keeley lại bắt đầu rên rỉ và xoay trở, miệng lẩm bẩm những lời vô nghĩa, rời rạc. Ewan ném cho Alaric chiếc khăn ướt để chàng đắp nó lên trán nàng.

      Keeley yên ổn được lúc, nhưng khi Alaric đắp chiếc khăn thứ hai lên cổ nàng, nàng bắt đầu run rẩy dữ dội.

      “L...l...lạnh, Alaric. Xin chàng. Em muốn bị lạnh.”

      “Suỵt, nàng dấu ta đây,” giọng chàng ngân nga khe khẽ.

      “Em có muốn ở lại ?” Ewan cất lời.

      Alaric lắc đầu. “, chị Mairin thắc mắc tại sao lên đây. Nếu cần nước hoặc tuyết để cho vào bồn, em nhờ Gannon và Cormac.”

      Ewan siết vai em trai rồi ra khỏi phòng. Alaric quay lại với việc hạ nhiệt cho Keeley.

      Mỗi lần chiếc khăn ướt chạm vào da, gai ốc nổi lên khắp người Keeley khiến nàng run bần bật và rên khẽ.

      Cuối cùng Alaric thấy nàng mát hơn nhiều và chàng biết nếu làm quá mức, nàng có thể chết vì nhiễm lạnh.

      Để nàng khỏa thân, chàng lên giường ôm nàng vào lòng. Cơ thể nàng rất lạnh, đôi tay lóng ngóng sờ soạng ngực chàng mong tìm hơi ấm.

      Cuối cùng hai bàn tay ấy rúc vào dưới áo, chạm đến da Alaric. Nàng thở dài mãn nguyện khi nép đầu lên khuỷu tay chàng.

      Từ từ cơn run rẩy chấm dứt và thân người áp sát vào chàng trở nên mềm rũ. Chàng với tay kéo tấm lông thú đắp cho cả hai, cẩn thận để tấm chăn trùm kín giữ nhiệt.

      Chàng hôn vầng trán vẫn còn ấm của nàng rồi thầm, “Ngủ nào, tình của ta. Ta ở đây trông chừng nàng.”

      “Chiến binh của em,” nàng thầm.

      Và chàng mỉm cười. Đúng vậy, cũng giống như nàng là thiên sứ của chàng.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 24




      Keeley tỉnh dậy với cảm giác như bị kẹt dưới tảng đá. Thậm chí thở cũng đau đớn. Đầu nặng trịch nhấc lên nổi và nàng thấy khó chịu khi cố gắng hít thở.

      Nàng mở miệng, nhưng đôi môi nứt nẻ và lưỡi khô rát như nuốt phải cát.

      Sau đó, nàng còn phạm sai lầm khi cố gắng cử động.

      Keeley thút thít và nước mắt trào ra. Sao nàng lại ra nông nỗi khốn khổ thế này? Chuyện gì xảy ra? Nàng chưa bao giờ bị bệnh và luôn tự hào mình khỏe lắm cơ mà.

      “Keeley, đừng khóc.”

      Giọng dỗ dành mang sắc trầm ấm quen thuộc của Alaric vang lên. Tầm nhìn bị nhòe bởi nước mắt, nàng chỉ có thể nhận thấy những đường nét khuôn mặt chàng khi chàng nhìn sát vào mình.

      “Bệnh rồi,” nàng cất giọng thảm não.

      “Ừ, ta biết nàng khỏe.”

      “Em chưa hề bị bệnh bao giờ.”

      Chàng cúi sát hơn rồi mỉm cười. “ bây giờ bị.”

      “Chàng Maddie cho em thuốc mỡ thoa ngực . Nó giảm bớt cảm giác khó chịu và thở khò khè.”

      Alaric vuốt má nàng, áp lên khuôn mặt nóng bừng kia là làn da chàng mát lạnh đến mức Keeley cứ muốn rúc vào và cọ mặt qua lại.

      “Đừng lo. Trong buổi sáng nay thôi mà Maddie đến đây ba lần rồi. Chị ta tất tả như gà mái mẹ ấy. Còn Mairin bị hạn chế lại nên cứ trút hết bực tức của mình lên bất cứ ai ở gần.”

      Keeley cố gượng cười, nhưng nàng rất đau đớn.

      “Đói quá,” nàng than thở.

      “Gertie mang xúp đến cho nàng.”

      Nàng chớp mắt để cố nhìn hơn khuôn mặt của Alaric, nhưng những đường nét vẫn lờ mờ. Có điều nàng thấy được đôi mắt của chàng. Đôi mắt xanh lục trong suốt đẹp tuyệt.

      Nàng thở dài. “Em đôi mắt của chàng.”

      Alaric cười toe toét làm nàng chớp mắt ngạc nhiên.

      “Em lớn lắm sao?”

      “Phải, nàng to điều đó,” giọng chàng đầy thích thú.

      “Em vẫn còn bị sốt ư? Đó là lý do em thể điều khiển được cái lưỡi bướng bỉnh của mình.”

      “Phải, cơn sốt vẫn hoành hành trong người nàng.”

      Nàng nhíu mày. “Nhưng em còn lạnh nữa. Dấu hiệu của cơn sốt là cảm giác ớn lạnh cơ mà. Em thấy nóng lắm.”

      “Người nàng vẫn nóng bừng và mắt bị mờ. Tuy nàng còn ớn lạnh nữa nhưng vẫn còn bệnh đấy.”

      “Em thích bị bệnh chút nào.”

      Biết mình cư xử như đứa trẻ nóng nảy, nhưng nàng thể kiềm chế cơn giận dỗi. Nàng chỉ quen chăm sóc người bệnh chứ phải trở thành người bệnh thế này.

      Tươi cười, Alaric kéo nàng vào lòng.

      “Tại sao chàng chăm sóc em?” câu hỏi nàng bị nghẹt lại trước vòm ngực chàng. “ hợp lẽ chút nào.”

      “Vậy chúng ta là cặp rất hợp lẽ,” chàng thầm.

      Nàng mỉm cười nhưng rồi nghiêm giọng. “Mọi người nghĩ gì? gì?”

      “Nếu họ quý trọng bản thân dám hó hé gì đâu. Mà họ thích nghĩ gì nghĩ. Chúng ta đâu thể kiểm soát chuyện đấy.”

      Keeley nhíu mày. Chàng đúng. Nàng biết điều đó. Nhưng nàng cũng biết rằng những ngờ vực dẫn đến tin đồn, tin đồn dẫn đến cáo buộc và kế tiếp là động thái.

      Chàng hôn lên đỉnh đầu Keeley và nàng nhắm mắt lại, đắm chìm trong vòng tay ngọt ngào của chàng.

      Ewan muốn biết chuyện xảy ra. Nàng thấy khỏe hơn để trả lời những câu hỏi của ấy chưa?”

      Nàng thà đối mặt với đám đông giận dữ ném đá hơn là phải nhớ lại các kiện với cái đầu nhức bưng bưng và cổ họng đau rát thế này. Nhưng nàng cũng hiểu lãnh chúa cần phải biết tất cả mọi điều nàng còn nhớ. ta có vợ con cần che chở và cả gia tộc cần bảo vệ.

      “Em uống chút nước mới có thể chuyện với lãnh chúa được.”

      “Ta đảm bảo ấy giữ nàng lâu đâu,” Alaric trấn an.

      Ngay sau đó cánh cửa bật mở và Maddie ló đầu vào. Cho dù, người phụ nữ này biết tình cảm Keeley dành cho Alaric nhưng nàng vẫn cứng người, cố rời khỏi chàng.

      Alaric giữ nàng lại, rồi thoải mái ngồi giường đợi Maddie bước đến.

      “Chị có xúp nóng và nước. Xúp làm dịu cơn đau họng cho em. Còn nước chị hy vọng giúp em hạ sốt. Quan trọng là em cần uống đủ nước.”

      Alaric thận trọng đưa đĩa xúp nghi ngút khói đến môi Keeley. “Ăn nào. Nóng đấy.”

      Dựa vào cánh tay chàng nâng đỡ, nàng cẩn thận hớp từng chút xúp . Nàng cảm thấy mình yếu ớt và chắc ngã phịch ra nếu có Alaric đỡ.

      Chàng vô cùng kiên nhẫn nghiêng đĩa xúp cho nàng. Lúc đầu xúp trôi xuống làm cổ họng nàng đau đớn như có cả ngàn vết cào xước phần thịt sưng phồng.

      ăn thêm được nữa, nàng ngả ra vòng tay Alaric và nhắm mắt lại.

      “Lát nữa chị trở lại nhé,” Maddie . “Nếu em cần gì trước lúc đó, cứ gọi chị. Chị đến ngay.”

      Keeley chỉ có thể gật đầu vì dùng đến toàn bộ sức lực. Và nàng còn phải chuyện với lãnh chúa nữa.

      Nàng nhắm mắt, tập trung hơi thở để giữ căn phòng quay cuồng trước mắt. Alaric áp chặt môi lên thái dương Keeley và ghì nàng sát hơn vào bên hông người mình.

      Hơi ấm từ chàng thấm vào tận xương tủy khiến nàng thở dài mãn nguyện. Đây là cảm giác tuyệt diệu nhất nàng có được từ lúc tỉnh dậy đến giờ.

      Nàng rên rỉ khi nghe tiếng gõ cửa. Lời mời vào của Alaric nghe xa xôi cứ như chàng ở dưới mặt nước. ràng phải là trong hai người.

      Nàng tỉnh ra khi nghe thấy giọng lãnh chúa, rồi cau mày lại khi nghe thấy Alaric tranh cãi với trai mình. Chàng muốn Ewan để nàng yên và hỏi chuyện sau.

      , được rồi,” nàng lên tiếng. Cổ họng lại đau rát và nàng đặt ray lên xoa cổ để xua cơn khó chịu.

      Ewan ngồi xuống giường ngay cạnh chân Alaric, Keeley nghĩ thế hơi có chút ổn, nhưng ta là lãnh chúa và có thể làm bất cứ điều gì tùy ý.

      Ewan cười. “ Đúng vậy, đó là đặc quyền khi là lãnh chúa. Ta thực thích làm gì làm đấy.”

      “Tôi định ra như thế,” nàng lẩm bẩm.

      thấy đủ khỏe để cho ta biết những gì xảy ra trong rừng ? Ta chuyện với Crispen và mấy đứa trẻ, nhưng mỗi đứa lại kể kiểu.”

      Nàng mỉm cười rồi rên rỉ khi bị đau. “ hiểu sao, tôi lại cảm thấy rất tệ.”

      Ewan nghiêm nét mặt lại rồi cúi về trước.

      “Ta mãi mang ơn người cứu mạng con trai ta. Quả thằng bé dường như đến đâu chỗ đó nảy sinh rắc rối. Nó kể với ta chiến đấu vì nó. Ta nợ món nợ bao giờ có thể trả hết được.”

      Nàng uể oải lắc đầu. “. Ngài trả rồi mà.”

      nhíu mày bối rối. “ sao?”

      “Gia tộc của ngài,” giọng nàng khàn vỡ. “Ngài cho tôi trở thành thành viên trong gia tộc của ngài. Như thế đủ đền đáp.”

      Vòng tay Alaric siết chặt quanh vai nàng, những ngón tay chàng vuốt ve dỗ dành nàng.

      Nét mặt Ewan dịu lại. “ mái nhà ở đây chừng nào còn muốn. Ta hứa.”

      Nàng liếm đôi môi khô nứt nẻ và vùi sâu hơn vào người Alaric. Cơn ớn lạnh kéo về và xương khớp nàng lại đau nhức.

      “Tôi sợ giúp gì được cho ngài. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Tôi chỉ biết chúng tưởng tôi là lãnh chúa phu nhân và hết sức hăm hở bắt tôi . Chúng bảo ngài là kẻ ngốc khi để phu nhân McCabe mình ai canh chừng như vậy.”

      Ewan cau mày trước lời đó, nét mặt tối sầm như đám mây dông.

      “Chúng reo mừng đắc thắng vì bắt được cả vợ và con trai của ngài.”

      Ewan chồm tới, ánh mắt dữ dội. “Chúng còn gì nữa ? Chúng có nêu danh tính ? có nhận ra gia huy của chúng ?”

      Nàng chầm chậm lắc đầu, mày nhăn lại tập trung cao độ. “Chúng còn bảo Cameron ban thưởng rất hậu hĩnh. Tôi chỉ nhớ có bấy nhiêu thôi. Khi phát tôi mang thai, chúng định giết tôi vì nhận ra bắt nhầm người.”

      “Lính đánh thuê,” Alaric làu bàu. “Cameron treo thưởng cho việc bắt được chị Mairin.”

      Ewan tuôn ra tràng chửi bới khiến Keeley co rúm. “Có khối kẻ xu dính túi và có gì để mất tìm mọi cách bắt cóc Mairin và con ta.”

      “Nếu là lính đánh thuê, chúng có gia tộc hay pháo đài nào để gọi đó là nhà,” Alaric lên tiếng. “Có khả năng chúng vẫn còn quanh đây.”

      Ewan cắn môi và phập phồng cánh mũi. “Đúng vậy. Đến lúc săn lùng rồi.”

      “Em chuẩn bị sẵn sàng để cùng .”

      Ewan khựng lại rồi lắc đầu. nhìn chằm chằm xuống Keeley và ngước lên em trai. “. cần em ở đây. muốn em canh chừng Mairin. ấy có thể bận rộn chăm sóc Keeley. Caelen cùng .”

      Đứng lên, lại nhìn xuống Keeley, rồi nghiêng đầu tỏ thái độ tôn trọng. “ lần nữa, ta cảm ơn cứu sống con trai ta. Hy vọng sớm khỏe lại.”

      Keeley lầm bầm gì đó đáp lại và cố nén thêm cái ngáp dài khi Ewan rời căn phòng. Nàng lại lạnh cóng và cần thêm tấm lông thú. Tại sao Alaric lại gỡ chăn ra khỏi người nàng?

      Alaric thụp sâu hơn xuống giường, ôm ấp nàng. “Chưa bao giờ ta sợ đến vậy,” chàng thú . “Khi ta nghe được chuyện xảy ra và sau đó thể tìm thấy nàng. Cảm giác đó ta bao giờ muốn trải qua lần nào nữa.”

      “Em biết chàng đến mà.”

      “Niềm tin của chàng khiến ta thấy mình bé.”

      Những ngón tay nàng vuốt ve ngực chàng. ngày nào đó... ngày nào đó chàng dành bảo vệ này cho Rionna. Và con của họ. Keeley còn có thể mong đợi chàng chăm sóc lúc đau yếu hay tranh đấu vì nàng nữa. Sau khoảng thời gian quá dài tự mình bươn trải, tuyệt vời khi được người đàn ông như Alaric bảo bọc.

      “Nàng nên nghỉ ngơi, Keeley. Ta có thể cảm thấy cơn sốt thiêu đốt nàng.”

      Nàng lơ mơ đắm chìm vào hơi ấm của chàng.

      ***

      Alaric lại tới lui trong đại sảnh tối om. Ewan đưa đội binh mã lùng theo dấu vết bọn lính đánh thuê tấn công Crispen và Keeley. Trời dần sáng. Họ nhiều giờ liền và mỗi phút trôi qua, Alaric càng mất kiên nhẫn.

      Chàng bực tức khi phải ở lại pháo đài trong khi rất muốn tham gia chiến đấu. Chàng muốn trút phần nào cơn thịnh nộ ỉ bên trong.

      Lẽ ra chàng nên lên xem tình hình của Keeley, nhưng Maddie nhận nhiệm vụ ở bên nàng khi Alaric ở dưới sảnh để quản lý việc phòng thủ.

      Ngọn lửa trong lò lụi tàn nhưng thay vì kêu người bỏ thêm củi vào, chàng tự làm, chẳng mấy chốc ngọn lửa liếm lên củi khô và cháy bừng trở lại.

      tiếng kêu lớn vang lên ngoài sân khiến Alaric ngẩng đầu lên. Chàng vội vã ra cửa, bước xuống bậc tam cấp, hòa mình vào khí trong lành ban đêm.

      Ewan cùng Caelen dẫn đoàn quân vào sân và Alaric thầm để ý. Quân số đầy đủ, nghĩa là họ thành công trong việc săn đuổi hoặc bị tổn thất trong cuộc chiến đấu.

      Thấy Ewan xuống ngựa và lơ đãng quẹt tay lên áo, để lại vết máu, Alaric sải bước tiến đến.

      bị thương à?”

      Ewan nhìn xuống và lắc đầu. “. Bọn ta bị thương.”

      “Chúng chết rồi sao?”

      “Phải,” Caelen bằng giọng hằn học. “Chúng thể làm phiền ta nữa.”

      Alaric gật đầu. “Tốt.”

      “Chúng chịu ta cũng kiên nhẫn với việc tra hỏi,” Ewan cất lời. “Chúng chính là những kẻ bắt Crispen và Keeley. Keeley chúng nhắc đến Cameron, thế là đủ bằng chứng với ta rồi.”

      “Chúng ta phải chờ đợi bao lâu nữa?” Alaric hỏi.

      Quanh họ, binh lính cũng trở nên im phăng phắc. Tất cả đổ dồn về phía Ewan, câu hỏi rực lên trong mắt. Họ muốn chiến đấu. Họ sẵn sàng cho cuộc chiến. Ai nấy đều khinh bỉ Cameron và những gì gây cho gia tộc McCabe. người McCabe nào thanh thản khi Cameron và bè lũ của còn chưa bị xóa sổ.

      “Sớm thôi,” Ewan đáp ngắn gọn. “Chúng ta phải kiên nhẫn. Sau khi con ta chào đời, chúng ta tuyên bố Neamh Álainn thuộc quyền sở hữu của mình. Chúng ta hợp nhất toàn bộ vùng cao nguyên thông qua cuộc hôn nhân giữa Alaric và Rionna McDonald. Sau đó lưỡi gươm của chúng ta đâm xuyên tên Duncan Cameron.”

      Khắp sân dậy tiếng hô vang. Đuốc và gươm chỉ thẳng lên trời khi tiếng hò hét vang lên từ chiến binh này sang chiến binh khác. Gươm chạm vào khiên kêu chát chúa, ngựa nhảy chồm, những nắm đấm giơ cao khi ầm ĩ tăng lên.

      Alaric bắt gặp ánh mắt của em mình trong ánh sáng của những ngọn đuốc xung quanh. Đôi mắt Ewan rực sáng quyết tâm, lần đầu tiên, Alaric cảm thấy xấu hổ về nỗi thất vọng của mình đối với cuộc hôn nhân sắp tới.

      Ewan hy sinh tất cả cho gia tộc. nhịn ăn để tất cả phụ nữ trẻ con được no bụng. luôn đặt binh lính lên bản thân mình. Bây giờ họ sẵn sàng trở thành gia tộc hùng mạnh nhất xứ Scotland.

      Nếu Alaric chỉ có thể làm mỗi điều này cho gia tộc của mình - cho em mình, cho người chị Mairin cứu gia tộc khỏi bờ vực diệt vong - chàng nên làm cách vui vẻ và tự hào mới phải.

      Chàng vươn cánh tay, bàn tay xòe rộng để Ewan nắm lấy rồi hai cánh tay đan vào nhau. Mồ hôi và máu ánh da Ewan. Cơ bắp cuộn lên khi họ giữ chặt lấy tay nhau.

      thấu hiểu được truyền qua ánh mắt rời giữa họ.

      Caelen tra gươm vào vỏ rồi ra lệnh cho binh lính xuống ngựa, lui về nghỉ ngơi. Sau đó quay sang hai người của mình. “Có ai muốn bơi vài vòng trong hồ ?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :