1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thiên sứ của chiến binh - Maya Banks

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4




      Thiên sứ biến thành ác quỷ mới nhanh làm sao. Khi cơn sốt hoành hành suốt ngày hôm sau, chàng chiến binh hết nguyền rủa Keeley là đầy tớ của ma quỷ được cử đến kéo ta xuống địa ngục rồi lại ngợi ca nàng là thiên sứ ngọt ngào nhất.

      Nàng kiệt sức rồi và từng khoảnh khắc trôi qua, nàng còn biết chắc ta cố hôn nàng cách điên rồ hay cố đẩy nàng ra xa hết mức có thể nữa. Cũng may, ta quá yếu do vết thương và lên cơn sốt nên thể làm được gì hơn ngoài việc quật cánh tay về phía nàng.

      Keeley cảm thương cho chàng chiến binh. Thực lòng là thế. Nàng dỗ dành, lau vầng trán đẩm mồ hôi rồi thầm ngớt, vuốt tóc và thậm chí còn hôn lên trán ta nữa. ta thích những nụ hôn của nàng.

      Có lúc ta rướn lên để bắt lấy môi nàng trong nụ hôn nóng rẫy, cuồng nhiệt, đánh cắp hết hoàn toàn hơi thở của nàng. Người đàn ông này chắc chắn đầy khát khao đương vì khi nguyền rủa nàng, ta chỉ làm mỗi việc là hôn nàng đắm đuối.

      Nàng thấy thẹn thùng vì hề có ý ngăn cản hành động ấy. cho cùng ta ốm liệt giường cơ mà. Vin vào cớ đó, nàng đón nhận âu yếm của chàng chiến binh.

      Đến trưa, nàng múc chút nước súp từ nồi nai hầm chuẩn bị sẵn. Nàng vô cùng vui sướng khi có người để lại nửa con nai trước cửa nhà để tỏ lòng biết ơn chữa trị của nàng. Những ngày tới nàng cần lo về thức ăn và được no nê.

      Đựng nước súp trong chiếc cốc nứt nẻ. Nàng quỳ bên cạnh chàng chiến binh và bắt tay vào nhiệm vụ gay go giúp ta húp được vài ngụm súp ấm nóng.

      Rất may, lúc này ta rơi vào tâm trạng hiếu chiến và nghĩ nàng là thiên sứ ngọt ngào nhất. ta nhấm nháp tất cả những gì nàng mang đến cứ như đó là cao lương, mỹ vị thần thánh ban tặng. Và có lẽ tâm trí bị cơn sốt hành hạ của nghĩ thế .

      Bỗng tiếng gõ cửa vang lên, làm nàng suýt đỗ hết súp lên cằm chàng chiến binh. Nàng sợ hãi, vội vàng nhìn xung quanh tìm cách che giấu ta. Giấu sao đây? ta nằm choán hết cả sàn nhà rồi.

      Keeley đặt chiếc cốc sang bên và đưa tay nhàng vuốt trán chàng chiến binh, hy vọng ta chọn ngay lúc này để bắt đầu lẩm bẩm những tràng phỉ báng. Sau đó, nàng đứng dậy, vội vã ra cửa.

      Nàng chỉ mở hé cửa và ngó ra ngoài. Hoàng hôn sắp buông xuống. Mặt trời gần khuất bóng sau đỉnh núi phía xa. Keeley rùng mình trước cơn gió rét buốt thốc vào người.

      Nàng thấy dễ thở hơn chút khi thấy vị khách là người chủ trang trại lân cận. Lúc đó, nàng mới nhớ ra ban nãy con ngựa to lớn của người chiến binh còn yên vị bên hông nhà.

      Nàng bước hẳn ra ngoài, mỉm cười và liếc nhìn quanh quất, rồi cau mày lại khi thấy con ngựa đâu. Người chiến binh chắc vui nếu mất chiến mã tốt như vậy. Lẽ nào con ngựa bị đánh cắp? Nàng toàn tâm toàn ý chăm sóc người chiến binh, còn canh chừng con vật khó bảo đâu phải nhiệm vụ của nàng.

      “Xin lỗi làm phiền trong ngày lạnh lẽo thế này. Keeley,” Jane McNab mở lời.

      Keeley hướng chú ý về lại Jane và gắng nở nụ cười. “ hề gì, Tôi chỉ xin chị giữ khoảng cách. Tôi được khỏe nên muốn lây bệnh cho chị.”

      Người phụ nữ trố mắt, vội vàng lùi lại. Ít ra bây giờ ấy mong Keeley mời vào nhà.

      “Có thể phiền cho tôi xin ít thuốc mỡ để Angus thoa ngực ? ấy ho dữ quá. Cứ trở trời là lại bị thế.”

      “Tất nhiên rồi,” Keeley sốt sắng. “Tôi vừa làm đợt thuốc mới, cách đây hai ngày. Đợi ở đây nhé, tôi vào lấy cho chị.”

      Nàng vội vã vào lục lọi trong góc cất giữ thuốc men. Nàng làm thêm thoại thuốc mỡ sệt Angus sử dụng vì có nhiều người bị chứng bệnh tương tự. Lấy chiếc cốc nứt nẻ, nàng đổ vào đó lượng thuốc đủ dùng tuần rồi mang ra cho Jane co ro trong giá lạnh.

      “Cảm ơn Keeley. Tôi cầu nguyện cho sớm được phục hồi quyền lợi,” Jane . ta đặt đồng xu vào lòng bàn tay Keeley và trước khi nàng kịp phản đối, ta quay lưng, vội vã bỏ .

      Nhún vai, Keeley trở vào trong, cất đồng xu vào mảnh vải lanh thắt gút, nơi nàng giữ kỹ khoản tiền ít ỏi của mình. Mùa đông sắp tới, nàng có thể cần đến mọi đồng xu lục lọi được khi nguồn thực phẩm dự trữ vơi cạn.

      Chiến binh của nàng im lặng và dường như ngủ chập chờn. ta co giật, cựa quậy trong giấc ngủ nhưng còn gây huyên náo. Keeley thở phào nhõm vì chẳng cần phải giả vờ mệt mỏi để thuyết phục Jane rằng nàng đau ốm nữa. Nàng cũng kiệt sức rồi. Nàng mệt muốn đứt hơi và sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để được đêm ngon giấc.

      Keeley quỳ xuống bên người chiến binh, áp tay sờ trán ta rồi cau mày lại khi thấy da ta khô ráp và nóng ran. ta thoáng rùng mình, cơ bắp căng cứng như cố tránh né cái lạnh. Nàng nhìn lò sưởi và biết phải liều mình ra ngoài lần nữa để lấy thêm củi cho ban đêm. Gió gào rú bên cửa sổ, lay động tấm lông thú che bít cửa.

      Muốn làm cho xong để cả đêm được ấm áp trong nhà, nàng kéo khăn choàng quấn chặt quanh người và băng ra ngoài lấy thêm ôm củi đầy.

      đường trở vào nhà, khăn choàng bị tuột ra, bay trong gió, chỉ còn góc được giữ lại. Nàng ào vào trong, đổ đống củi ra sàn cạnh lò sưởi, rồi bắt tay vào cời lửa cho đến khi lửa bùng cháy.

      Nàng đói rã người nhưng mệt mỏi đến mức chẳng thiết ăn uống. Tất cả những gì nàng muốn là nằm xuống và nhắm mắt lại. Nàng quan sát người chiến binh thiêm thiếp, cân nhắc khả năng cho ta liều thuốc ngủ.

      Cựa quậy tốt cho vết thương và cả hai đều chẳng thể nghỉ ngơi đầy đủ cho lại sức khi ta cứ khổ sở vật lộn với cơn ảo tưởng mà chỉ có Chúa mới biết ta thấy gì.

      Tự hỏi biết đêm nay có thể được chợp mắt được chút nào , nàng pha thuốc rồi quỳ xuống, luồn tay qua sau gáy người chiến binh. Nàng nâng ta dậy hết mức có thể và đưa cốc đến môi ta.

      “Uống nào,” giọng nàng dịu dàng. “Nó giúp yên ổn đêm nay. cần giấc ngủ sâu, êm ái.”

      Và tôi cũng thế.

      Chàng chiến binh ngoan ngoãn uống cạn, chỉ nhăn nhó khi ngụm cuối cùng trôi xuống cổ họng. Nàng thở phào, đỡ chàng nằm xuống, đấp tấm lông thú lên người ta để giữ ấm, rồi nàng ngã lưng sang bên cạnh, gối đầu lên khuỷu tay ta.

      Nằm ngủ kiểu này có vẻ hay cho lắm. Nếu có người thấy, họ chướng tai gai mắt và nàng lại bị coi là hư hỏng. Nhưng ở đây làm gì có ai phán xét nàng và nàng cũng cho phép điều đó xảy ra dưới mái nhà của chính mình đâu. Nàng nhường cho ta chiếc giường ấm áp rồi, chí ít ta cũng phải chia sẻ cho nàng chút hơi ấm chứ.

      Cơn run rẩy dịu phần nào khi nàng áp sát vào chàng chiến binh. ta thậm chí còn thở ra mãn nguyện và xoay mình quờ quạng, cánh tay trượt xuống eo nàng. Bàn tay ta lướt ngược lên lưng nàng cho đến khi lòng bàn tay xòe rộng nằm giữa bả vai nàng. Rồi ta kéo nàng vào lòng để đầu nàng tựa vào hõm cổ ta.

      Như được bao bọc bởi ngọn lửa rực cháy, hơi ấm thấm vào da thịt cho đến khi các cơ của nàng thả lỏng trong đó. Keeley cẩn thận chạm vào mạng sườn chàng chiến binh, dù lúc này nàng cực kỳ muốn vòng tay chiếm hữu lấy thân thể ấy. Thay vào đó, nàng mãn nguyện rúc bàn tay vào giữa ngực cả hai, cảm nhận nhịp đập tim ta trong lòng bàn tay mình.

      ta là người đàn ông tuyệt đẹp,” nàng thầm. “Tôi biết từ đâu tới, là bạn hay thù, nhưng là người đàn ông đẹp nhất tôi từng gặp.”

      Khi nàng bồng bềnh trôi vào giấc ngủ ngon vào hơi ấm vây quanh như tấm chăn, người chiến binh mỉm cười trong bóng tối.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5




      Cảm giác đau nhói khó chịu vừa sượt da khiến Keeley vụt mở mắt. Nàng thở hổn hển và định hét lên nhưng bàn tay to bè bịt lấy miệng nàng.

      Nàng kinh hoàng khi thấy các chiến binh bao quanh nơi nàng và chàng bị thương nằm. Trông họ hề vui vẻ chút nào.

      Tất cả đều cau có, hung tợn và nàng lờ mờ nhận thấy hai người trong số họ có nét rất giống với người chiến binh nàng chăm sóc.

      Keeley chưa kịp nghĩ ngợi thêm về điều đó bị lôi dậy bởi gã cầm thanh gươm có thể dễ dàng chẻ nàng thành hai mảnh.

      Nàng định hỏi họ là ai chiến binh trừng mắt vô cùng dữ dằn khiến nàng vội vàng nuốt khan và ngậm câm như hến.

      Có vẻ người chiến binh kia cũng có những câu hỏi của riêng mình. ‘ là ai và làm gì ấy?” cậu ta vừa vừa chỉ vào chàng chiến binh nằm sàn nhà.

      Nàng phẫn nộ. “Làm gì ư? Tôi chẳng làm gì cả, thưa ngài. À, ngoại trừ việc cứu mạng ta, nhưng tôi cho rằng việc đó chẳng đáng chút nào.”

      Ánh mắt người kia nheo lại, ta tiến lại gần hơn, túm chặt tay nàng đến mức nàng phải khẽ rên lên vì đau.

      “Dừng tay, Caelen,” tiếng quát phát ra từ người có vẻ là thủ lĩnh.

      Caelen quắc mắt lại nhưng vẫn nới tay đẩy nàng ra xa gần nửa thước khiến nàng va mạnh vào ngực gã khác. Nàng quay lại, toan bỏ , nhưng ta thay Caelen túm lấy tay nàng, dù nương hơn nhiều.

      Người thủ lĩnh quỳ xuống cạnh chàng chiến binh say ngủ, vẻ mặt tối sầm vì lo âu. Lòng bàn tay ta đặt lên vầng trán nóng hổi của chàng chiến binh rồi sờ xuống ngực, xuống vai như muốn tìm kiếm nguyên nhân gây đau yếu.

      “Alaric,” tiếng gọi vang to đến mức có thể đánh thức cả người chết.

      Alaric? Cái tên xứng với chiến binh. Nhưng Alaric hề phản ứng gì. Người thủ lĩnh hướng ánh mắt lo lắng sang Keeley, và rồi, đôi mắt xanh giống hệt Alaric đó trở nên lạnh lẽo và dữ dội.

      “Chuyện gì xảy ra? Tại sao cậu ấy tỉnh dậy.”

      Nàng nhìn thẳng vào mắt người chiến binh nắm giữ tay mình rồi ngó xuống chỗ tay ta kẹp chặt da thịt nàng cho đến khi ta hiểu ngụ ý và buông nàng ra. Nàng vội đến chỗ Alaric nằm và nhận định rằng bất kể người đàn ông kia là ai, ta cũng làm hại Alaric mê man trong cơn sốt.

      ấy bị sốt,” giọng nàng khàn khàn, cố né tránh nỗi sợ hãi vây lấy nàng hệt như những người đàn ông kia.

      “Điều đó ta cũng có thể đoán được.” Người thủ lĩnh gầm gừ. “Chuyện gì xảy ra?”

      Keeley với tay gạt những mảnh vải rách trang phục của Alaric sang bên, để lộ vết thương của chàng. Những tiếng hít hơi gấp gáp, hốt hoảng vang lên, rồi Caelen tiến đến đứng bên Alaric và nhìn vào những vết thương được nàng khâu lại.

      “Tôi biết xảy ra chuyện gì,” nàng thành thực đáp. “Con ngựa đưa ấy đến đây và ấy ngã xuống ngay ngoài cửa nhà tôi. Xoay xở đủ cách tôi mới mang được ấy vào trong này để chăm sóc vết thương. ấy bị nhát chém sâu vào mạng sườn. Tôi khâu vết thương kỹ càng, chăm sóc chu đáo và giữ ấm cho ấy từ lúc đó tới giờ.”

      ấy khâu vết thương ổn đấy,” Caelen miễn cưỡng thừa nhận.

      Keeley nổi giận nhưng cố kìm nén. Nàng muốn đá vào mông chàng đó. Chỗ tay bị túm lấy khi nãy giờ vẫn còn đau nhức.

      “Phải, ấy làm rất tốt,” người thủ lĩnh dịu giọng. “Giá mà ta biết được chuyện gì gây ra thương tích trầm trọng đến vậy.” ta hướng ánh mắt dò xét về phía Keeley như thăm dò xem liệu nàng có thành thực .

      “Nếu biết tôi với ngài rồi,” nàng càu nhàu. “ kinh khủng. Ắt hẳn có kẻ phục kích và đánh lén ấy. Trông ấy dư sức tự xoay xở trong trận đánh.”

      Đôi mắt người thủ lĩnh sáng lên trong giây lát và nàng thề rằng thấy ta mỉm cười.

      “Ta là thủ lĩnh gia tộc McCabe và Alaric là em trai ta.”

      Keeley hướng mắt nhìn xuống, lúng túng nhún gối chào. ta phải lãnh chúa của nàng, nhưng dù sao, địa vị ta xứng đáng nhận được tôn trọng, như lãnh chúa của nàng, kẻ chẳng đáng nhận được gì.

      “Ta chuyện với ai đây?” lãnh chúa gia tộc McCabe nóng lòng muốn biết.

      “Keeley,” nàng lắp bắp. “Keeley… chỉ là Keeley.”

      Gia tộc McDonald đâu còn xem là thân bằng quyến thuộc nữa.

      “À, thưa Chỉ-là-Keeley, có vẻ ta nợ về mạng sống của em trai ta.”

      Gò má nàng căng ra vì ngượng ngùng, bối rối bởi quen được tán dương như thế.

      Lãnh chúa McCabe bắt đầu ra lệnh cho binh lính tìm cách đưa Alaric trở về lãnh địa của họ. Nàng biết họ muốn đưa Alaric trở về nhà, nhưng nỗi buồn ập đến khi nàng hình dung còn chàng chiến binh kề cận.

      “Con ngựa ngu ngốc của ấy bỏ ,” nàng buột miệng, sợ bị đổ lỗi chăm sóc tốt cho con chiến mã. “Tôi làm hết những gì có thể rồi.”

      lần nữa, dường như nụ cười phảng phất nét mặt lãnh chúa McCabe. “Chính con ngựa ngu ngốc đó báo cho ta biết Alaric gặp chuyện chẳng lành đấy,” giọng ta khô khốc.

      Keeley nghe loáng thoáng họ lên kế hoạch khởi hành ngay lập tức và cứ nghĩ họ đề cập gì đến nàng. Thế nhưng họ lại có nhắc đến. Thậm chí nhắc đến cách ràng.

      Nàng quay phắt lại, nhìn chằm chằm Caelen, người rành rành là em nhà McCabe. Cậu ta gần giống hệt Alaric, mặc dù thành thực mà , Alaric trông vừa mắt hơn nhiều. ta cau có gay gắt đến mức nàng thể tưởng tượng nỗi có phụ nữ nào muốn đến gần chàng này.

      “Tôi với đâu,” nàng quả quyết, chắc rằng mình nghe lầm.

      Caelen đáp lại cũng chẳng phản ứng với quá khích của nàng. Cậu ta chỉ nhấc bổng nàng lên, ném nàng qua vai và cất bước rời khỏi ngôi nhà.

      Keeley sững sờ trong giây lát vì phẫn nộ. Bất động và thốt được nên lời. Đến khi Caelen đến chỗ chiến mã của mình, nàng mới hiểu mục đích của cậu ta và bắt đầu vùng vẫy, quẫy đạp.

      Thay vì cố đặt nàng lên lưng ngựa, cậu ta lại nhanh chóng quẳng nàng xuống đất, đứng sừng sững ở đó rồi liếc xuống nàng với ánh mắt vô cùng khó chịu.






      Nàng luồn tay xoa chỗ bầm tím phía sau lưng và trừng mắt nhìn người chiến binh. “Đau quá!”

      Caelen trừng mắt lại. “ có hai lựa chọn. Tự mình đứng lên và cư xử cho tử tế. Hoặc là tôi trói lại, tốt hơn bịt luôn miệng rồi ném lên yên ngựa.”

      “Tôi thể được! Tại cái quái quỷ gì mà muốn tôi thế? Tôi có làm gì của đâu. Tôi cứu mạng ta đấy. Lòng biết ơn của biến đâu rồi? Ở đây có những người cần đến bàn tay chữa trị của tôi.”

      “Pháo đài McCabe cần kíp lang y,” Caelen từ tốn giải thích. “ khâu vết thương cho tôi rất tốt và giữ mạng sống của ấy. tiếp tục làm điều đó ở lãnh địa McCabe.”

      Keeley ngước lên rồi ném cho cậu ta cái nhìn khiêu khích. “Tôi với .” Nàng bướng bỉnh, khoanh tay trước ngực để tỏ quyết tâm.

      “Được thôi.”

      Cậu ta nhấc bổng nàng khỏi mặt đất và sải bước về phía người lính lên ngựa. hề được báo trước, nàng bị ném lên cho người chiến binh kia chụp lấy, là bị ném lên theo đúng nghĩa đen.

      Caelen nhìn chằm chằm nàng. “Vui rồi chứ? với Gannon.”

      chàng Gannon trông chẳng lấy làm thích thú gì với nhiệm vụ được giao. Nàng quắc mắt tức tối rồi quyết định để cho Cealen biết những gì mình nghĩ về ta.

      “Tôi ưa chút nào. gã thô lỗ.”

      Caelen nhún vai, ràng hề quan tâm việc nàng có thích mình hay , nhưng nàng thề là nàng nghe thấy cậu ta làu bàu từ “tốt thôi” khi quay lưng, hiên ngang bỏ xem cáng khiêng Alaric được chuẩn bị đến đâu.

      “Cẩn thận đừng để vết khâu của ấy toạc ra đấy,” nàng với theo.

      Keeley rướn người tới trước và Gannon thận trọng quàng tay quanh eo nàng để giữ nàng lộn nhào xuống đất.

      “Tốt hơn hết hãy ngồi yên ,” ta lên tiếng. “Chặng đường khá xa đối với như đấy.”

      “Tôi hề muốn !” nàng phản kháng.

      Gannon nhún vai. “Lãnh chúa quyết định giữ lại. Tốt hơn hết nên chấp nhận với thái độ lịch thiệp. McCabe là gia tộc tử tế. Và chúng tôi cần lang y vì lang y của chúng tôi vừa qua đời vài tuần trước.”

      Nàng nheo mắt, định la lối rằng bọn họ nên loanh quanh bắt người như thế, những lời của người lính khiến im bặt.

      ta có vẻ bớt căng thẳng, nàng thấy ta thở phào nhõm.

      gia tộc. vị trí trong gia tộc. Thực đơn giản thế thôi sao? Keeley nhíu mày. Nàng có địa vị trong gia tộc McCabe hay trở thành tù nhân được hưởng đặc quyền gì hơn kẻ bị giam cầm? Nàng được đối đãi tử tế khi Alaric hồi phục và sau đó bị tống chăng?

      Vậy nếu chàng hồi phục sao? Nàng gánh vác tất cả trách nhiệm à?

      Run rẩy trước ý nghĩ đó, theo bản năng nàng nép sát hơn vào người lính để tìm chút hơi ấm. Gió lạnh tê tái, còn nàng mặc đủ ấm để chống chọi với giá rét.

      . Nàng cho phép Alaric chết. Nàng nhất định thế kể từ lần đầu tiên gặp chàng chiến binh khôi ngô ấy rồi.

      Phía sau nàng, Gannon càu nhàu.

      “Lấy gì cho nàng này ủ ấm ,” ta to. “ ta chết cóng trước khi chúng ta về đất McCabe mất.”

      người lính ném cho tấm chăn và Gannon cẩn thận choàng quanh người Keeley. Nàng nắm chặt mép chăn lại và áp sát vào ngực Gannon, bất chấp việc ta là kẻ bắt giữ còn nàng là “tù binh”.

      phải. ta bắt giữ nàng. ta cũng chẳng vui vẻ gì với việc này. Có trách trách Caelen và lãnh chúa mới phải.

      Keeley hướng cái nhìn giận giữ về phía hai con người đáng trách kia để họ biết nàng phật ý thế nào trước mạo muội của họ. Thế nhưng cả hai đều chẳng buồn để ý, họ chỉ liêc nhanh qua nàng trong lúc đưa con mắt xem xét cái cáng tạm của Alaric.

      “Hãy cảnh giác,” lãnh chúa ra lệnh khi bính lính sẵn sàng xuất phát. “Chúng ta biết điều gì xảy ra trong hành trình của Alaric, còn ai sống sót ngoại trừ cậu ấy cả. Chúng ta phải nhanh chóng trở về pháo đài McCabe.”

      Keeley rùng mình trước điềm chẳng lành trong lời của vị lãnh chúa. Thực có kẻ rắp tâm tiêu diệt chàng chiến binh của nàng. Và chỉ có chàng là người sống sót duy nhất.

      “Ổn rồi, . Chúng tôi để gặp nguy hiểm đâu,” Gannon lên tiếng, hiểu lầm về cái rùng mình của nàng.

      hiểu sao. Keeley lại tin lời ta. buồn cười khi đặt niềm tin vào những người bắt cóc nàng tại chính ngôi nhà của mình, nhưng vì lẽ nào đó, nàng vẫn tin mình bị tổn hại gì khi cùng bọn họ.

      Với ý nghĩ đó, nàng thả lỏng hơn trong vòng tay Gannon và ngả đầu khi chiến mã chậm rãi tiến về phía trước. Những đêm ngủ để chăm sóc Alaric gõ nhịp đều trong đầu. Nàng mệt mỏi, lạnh cóng, đói rã và hoàn toàn thể làm gì để đỡ hơn. Vì vậy, nàng làm điều duy nhất nên làm.

      Nàng chìm vào giấc ngủ.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6




      “Ít ra cũng nên tìm nào dễ tính hơn chút để bắt giữ chứ,” Caelen càu nhàu với trai Ewan.

      Ewan mỉm cười và nhìn sang phía binh lính giữ cáng của Alaric. Dù Alaric chưa tỉnh lại lần nào có phần làm lo lắng, nhưng ràng nàng nóng tính, bé kia chăm sóc tốt cho em trai mình. nàng có vẻ giỏi giang đúng như những gì hình dung.

      ấy chữa trị mát tay và đó là điều quan trọng nhất,” Ewan lên tiếng, muốn Caelen lại bắt đầu tuôn lời công kích phụ nữ.

      Vừa , vừa nhìn sang con ngựa chở Gannon và Keeley. nàng lún sâu vào ngực Gannon, nhờ đó người lính mới giữ được thân hình mềm rũ phía trước ta ở yên lưng ngựa. nàng còn trông như sắp chảy nước dãi bên khóe miệng trong giấc ngủ say.

      “Xem ra ta tận tình chăm sóc Alaric mà hề đề phòng cậu ấy,” Ewan thầm. “Chúng ta cần hết lòng đó. Thời điểm Mairin sinh nở gần kề, có trong tay bà đỡ thạo việc khiến an tâm hơn. đánh liều với an toàn của vợ con mình.”

      Caelen cau mày nhưng vẫn gật đầu đồng tình.

      Gannon cho ngựa chạy chậm lại khi Keeley nghiêng ngả và suýt rơi khỏi yên. Gannon chộp được vào nàng vào ngay phút chót, nàng choàng mở mắt khi lấy lại được thăng bằng.

      Cái nhìn đầy bất mãn của nàng làm Ewan thấy buồn cười. nàng bé , đỏng đảnh. Và hề vui mừng với đặc ân ban cho. hiểu nổi tại sao nàng lại muốn tiếp tục sống mình trong chốn nghèo khổ kia trong khi mời đến với địa vị đáng kính trong gia tộc mình.

      từng đỡ đẻ chưa, ?” cất tiếng hỏi.

      ta nheo mắt, ném cho vẻ mặt khó chịu. “Có, hai lần gì đó rồi.”

      thành thạo việc đó chứ?” vẫn kiên trì.

      “À, đứa trẻ nào mất mạng cả nếu đó là ý ngài muốn hỏi,” Keeley lạnh nhạt đáp.

      Ewan kéo dây cương, giơ nắm tay ra hiệu cho Gannon cũng dừng lại rồi ghim trọn vào nàng toàn bộ uy lực của ánh mắt nghiêm nghị.

      “Nghe này, nàng hay gây hấn. Có hai người đối với ta còn quan trọng hơn cả tính mạng cần đến tài nghệ của . Em trai ta bị trọng thương và vợ ta cận kề ngày sinh nở. Ta cần tay nghề chữa trị của chứ phải thái độ xấc xược kia. Khi đất của ta, trú ngự trong pháo đài của ta lời của ta chính là mệnh lệnh. Ta ban hành ra luật lệ. xem ta là thủ lĩnh của hoặc ta thề rằng phải chống chọi với mùa đông giá rét trong cảnh nhà cửa, thức ăn đấy.”

      Keeley cắn chặt môi, gật đầu cộc lốc.

      “Khôn hồn đừng có chọc tức thủ lĩnh, ạ,” Gannon thầm bên tai nàng. “Ngài ấy rất căng thẳng với việc phu nhân sắp hạ sinh. Toàn bộ gia tộc chúng tôi đều trông cậy vào việc đứa trẻ chào đời khỏe mạnh.”

      Keeley nuốt khan, ân hận bởi khiếm nhã của mình. Tuy nhiên, nàng cũng thấy mình quá ư tội lỗi. Nàng bị bắt khỏi nhà mình và phải đến sống với gia tộc McCabe. Nàng chẳng hề được lựa chọn hay hỏi ý kiến gì cả. Tại sao cơ chứ? Giá mà vị lãnh chúa kia ra hoàn cảnh khó khăn của ta, nàng có thể nhận lời đến pháo đài. Có quá nhiều thứ vượt khỏi tầm kiểm soát của nàng và cũng lâu lắm rồi nàng được lựa chọn cho số phận của mình nữa.

      “Thưa lãnh chúa, tôi đỡ cho hơn hai mươi bé chào đời an toàn,” nàng miễn cưỡng . “Tôi chưa từng để đứa trẻ nào phải chết. Tôi cố gắng hết sức giúp đỡ phu nhân và để em trai ngài mất mạng. Tôi nhất quyết rằng ấy phải sống, ngài thấy tôi phải là người dễ bỏ cuộc.”

      “Nhìn xem, nhìn xem. cứng đầu,” Caelen lẩm bẩm. “ ấy và chị Mairin hợp nhau phải biết.”

      Keeley nghiêng đầu, “Mairin?”

      “Phu nhân của lãnh chúa,” Gannon cho biết.

      Keeley thích thú quan sát vị lãnh chúa vì ràng ta . Em trai và người vợ có ý nghĩa vô cùng to lớn đối với ta. Nàng có thể thấy nỗi lo lắng hằn sâu khuôn mật ta, trái tim đa cảm của nàng lấn át hết lý trí.

      Ngọt ngào biết bao khi lãnh chúa bắt cóc lang y mang về chỉ để vợ ta có người chăm sóc vào lúc khai hoa nở nhụy.

      Keeley muốn rên rỉ. Ca ngợi lãng mạn của vị lãnh chúa như vậy mới buồn cười làm sao! ta bắt cóc nàng, vì tình cao cả. Lẽ ra nàng nên vui vẻ hát vang cả núi rừng chứ đâu phải băn khoăn nghĩ về tình cảm lộ mồn khuôn mặt ta dành cho vợ mình.

      “Khờ quá,” nàng lẩm bẩm.

      “Hả? cái gì?” Gannon nghe như bị sỉ nhục ghê gớm.

      phải . Tôi chính mình thôi.”

      dám chắc nhưng dường như nàng nghe ta lầm bầm về chuyện phụ nữ ngớ ngẩn phải.

      “Hành trình về đến pháo đài mất bao lâu, thưa lãnh chúa?” nàng cất tiếng hỏi.

      Lãnh chúa quay về phía nàng. “Chỉ khoảng ngày, nhưng với cáng khiêng Alaric, có thể phải mất nhiều thời gian hơn. Chúng ta cố được càng xa càng tốt và hạ trại gần vùng đất McCabe nhất có thể.”

      “Vậy sau khi chăm sóc cho em trai ngài hồi phục và giúp phu nhân sinh nở an toàn, tôi có thể về nhà chứ?”

      Đôi mắt lãnh chúa nheo lại. Còn Caelen trông như cực kỳ muốn hét lên rằng “đúng vậy”.

      “Ta xem xét. Nhưng ta hứa đâu. Gia tộc của ta cần lang y giỏi.”

      Nàng nhăn nhó, nhưng cho rằng như thế vẫn tốt hơn so với lời từ chối thẳng thừng.

      Chán nản và sốt ruột trước tốc độ chậm rãi của các chiến binh, nàng dựa lưng vào ngực Gannon, chẳng buồn để tâm xem việc đó có hợp lẽ hay . Đâu phải nàng muốn bị bắt cóc, và chắc chắn càng muốn bị ném từ người này sang người kia như túi rác bốc mùi.

      Nàng để tâm vào phong cảnh, cố gắng dồn mọi hứng thú để nhìn ngắm những thứ nằm ngoài phạm vi nơi nàng sinh ra và lớn lên. Thực ra cũng chẳng khác biệt gì mấy. Cảnh quan gồ ghề với sỏi đá rải rác khắp mặt đất. Họ băng qua những khu rừng rậm rạp, đến những thung lũng xanh mướt tạo thành lối giữa các đỉnh núi lởm chởm.

      Phong cảnh cũng đẹp đấy, nhưng khác biệt như nàng luôn hình dung.

      Khi họ đến gần dòng suối nối thông hai hồ nước, lãnh chúa McCabe ra lệnh dừng lại và cử người canh phòng vòng ngoài khu vực hạ trại.

      Như được rèn giũa thuần thục, tất cả binh lính xắn tay vào mỗi người việc, chẳng mấy chốc lều căng xong, lửa được nhóm và lính gác vào vị trí.

      Ngay khi Alaric được đặt yên ổn nằm gần kề ngọn lửa ấm áp, nàng vội đến bên sờ lên vầng trán và áp tai lên ngực ta để nghe hơi thở.

      Nàng vô cùng bất an trước tình trạng mê man kéo dài của ta. Suốt chặng đường Alaric hề tỉnh lại lấy lần. Nàng căng thẳng, cố hết sức lắng nghe nhịp thở. Hơi thở đứt quãng và ngực ta phập phồng khó nhọc.

      Trán ta nóng hổi, đôi môi khô nứt nẻ. Nàng quay phắt về phía em nhà McCabe vì biết rằng họ chăm chú quan sát.

      “Tôi cần nước và cần trong hai người giúp tôi cho ấy uống.”

      Caelen đích thân lấy nước còn Ewan quỳ phía bên kia và luồn tay dưới cổ Alaric. Ewan nâng em mình trong khi Caelen trao bình nước cho Keeley.

      Nàng cẩn thận đặt nó lên môi Alaric, nhưng dòng nước chảy đến miệng ta đều tràn ra ngoài.

      “Đừng ương bướng nữa, chàng chiến binh,” nàng mắng. “Uống , để đêm nay tất cả còn được ngủ nữa chứ. Tôi thức vì đủ lâu rồi đấy.”

      “Quỷ dữ,” Alaric lẩm bẩm.

      Môi Ewan mấp máy còn Keeley trừng mắt bảo Alaric.

      “Uống rồi thích gọi tôi sao cũng được.”

      “Ngươi làm gì thiên sứ của ta,” Alaric líu nhíu.

      Nàng tận dụng lúc miệng ta hé mở, nghiêng cái bình để nước tràn qua môi ta. Alaric ho sặc sụa nhưng uống được kha khá.

      “Ừ, thế mới được chứ. Giờ uống thêm chút nữa nào. thấy đỡ hơn đấy,” Keeley vừa khẽ dỗ dành, vừa trút thêm nước vào miệng chàng.

      Alaric ngoan ngoãn nuốt xuống. Khi thấy ta uống đủ, Keeley ra hiệu cho Ewan đỡ Alaric nằm xuống.

      Nàng xé mảnh váy rách của mình, nhúng vào phần nước còn lại rồi lau lên trán Alaric, làm dịu những nếp nhăn hằn đó.

      “Nghỉ ngơi thoải mái nhé, chiến binh,” nàng thầm.

      “Thiên sứ,” ta khẽ kêu. “Nàng quay về rồi. Ta cứ lo quỷ dữ làm hại nàng.”

      Keeley thở dài. “Giờ lại thành thiên sứ rồi đấy.”

      “Ở cạnh ta .”

      Keeley liếc qua vai thấy Caelen cau mày, trong khi mắt Ewan lại ánh lên vẻ thích thú. Nàng nheo mắt nhìn cả hai. Họ đều muốn người em của mình nhanh chóng hồi phục. Trong đó bao gồm cả việc giữ ta bình tĩnh và gây chuyện nữa. Nếu điều đó có nghĩa là ngủ cạnh bên ta nàng cứ làm thế thôi.

      Ewan bước về phía trước. ‘Ta lấy chăn cho cả hai được thoải mái. Ta rất cảm kích trước việc kề cận em trai ta khi cậu ấy ốm như vậy.”

      Ngay lúc đó, Keeley quyết định rằng vị lãnh chúa cũng quá tệ. Còn Caelen nàng đánh giá sau. Vị lãnh chúa biết nàng lúng túng, ta làm nàng thoải mái hơn và cho nàng cái cớ để ở cạnh Alaric.

      Tuy nhiên, nàng vẫn liếc nhanh xung quanh xem các binh lính có hay biết gì về chỗ nàng sắp ngả lưng .

      Nhưng có vẻ chẳng ai bận tâm đến điều đó, thực tế họ bắt đầu ổn định vị trí thành vòng tròn bảo vệ sít sao quanh Alaric.

      Hai người lính mang mấy tấm chăn đến, cuộn tấm thành gối.

      “Nền đất cứng lắm, dùng cái này để gối đầu giúp dễ ngủ hơn đấy,” chiến binh giải thích.

      Cảm động trước chu đáo ấy, nàng mỉm cười nhận lấy tấm chăn. “Tên là gì thế?’

      ta đáp lại nụ cười của nàng. “Cormac, thưa .”

      “Cám ơn , Cormac. Quả mấy đêm rồi tôi toàn nằm nền đất cứng còng, rất vui vì có “chiếc gối” này của .”

      Keeley sắp xếp lại mấy tấm chăn rồi nhanh chóng yên vị cạnh Alaric, cẩn thận giữ khoảng cách với ta. Gối đầu lên tấm chăn được quấn lại, nằm lớp lông thú ngăn cách thân mình với mặt đất, nàng thấy hết sức thoải mái.

      Mặc dù chợp mắt trong suốt chuyến nhưng nàng ngáp dài ngay khi đắp chăn cho mình và Alaric. Giữ ấm cho ta là điều quan trọng. Nàng có thể cảm nhận được ta rùng mình ớn lạnh.

      lúc lâu nằm trong bóng tối, nàng quan sát và lắng nghe tình hình của Alaric. Lửa cháy leo lét và được giữ ỉ suốt đêm nhờ những binh lính canh gác. Cuối cùng, mắt nàng cũng díp lại.

      Lơ mơ trôi vào giấc ngủ, nàng nhận ra ngày mai bắt đầu chương hoàn toàn mới trong cuộc đời mình. Và nàng hề biết mọi chuyện ra sao.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7




      Khi tỉnh dậy, Keeley chỉ có thể nhìn thấy vòm ngực rộng lớn của người đàn ông. Bao quanh nàng là hơi ấm và hai vòng thép mà nàng nhận ra đó là vòng tay. Nàng buộc ra tiếng kêu bực tức. phí công nàng giữ khoảng cách với Alaric McCabe. Cả đêm ta kéo nàng sát vào người đến mức còn chút kẽ hở nào.

      Nàng ngọ nguậy đưa tay lên sờ trán ta, sau đó nhíu mày, mím môi lại vì lo lắng. ta vẫn còn nóng ran làm nàng thấy lo lắng, bất an.

      Keeley cựa quậy và ngước nhìn lên bầu trời. Nơi ấy chỉ vừa sáng lên những ánh bình minh đầu tiên. Quanh nàng, mọi người lục đục thức giấc, lặng lẽ lại tới lui chuẩn bị ngựa và thu dọn đồ đạc.

      Thoáng thấy bóng lãnh chúa McCabe, nàng khẽ cất tiếng gọi. ta dừng lại và sau đó bước tới chỗ Alaric.

      “Chúng ta phải nhanh lên,” nàng . “ ấy cần căn phòng ấm áp. khí ẩm thấp, lạnh lẽo này làm ấy khá hơn được. Sáng nay cơn sốt vẫn chưa thuyên giảm.”

      “Được, chúng ta ngay lập tức. Vùng đất McCabe còn xa nữa. Khoảng gần trưa là về tới pháo đài rồi.”

      Khi Ewan bỏ , Keeley thả mình tựa vào chàng chiến binh để hơi ấm của ta thấm và da thịt mình. Nằm trong vòng tay ta dễ chịu làm sao! Nàng thở dài, đặt tay lên ngực Alaric.

      “Khỏe lên , chiến binh à,” nàng thầm. “Tôi mà làm khỏe lại được yên với em nhà đâu. Tôi chịu đủ rắc rối rồi đấy. Từ giờ tôi chỉ mong được sống yên ổn thôi.”

      “Thưa , đến lúc lên đường,” giọng Cormac vang lên.

      Nàng quay lại, ngước nhìn người lính. sốt ruột của ta khiến nàng khó chịu. Làm như, nàng chỉ muốn nằm đây cả ngày vậy.

      Ánh mắt nàng chỉa thẳng xuống vòng tay Alaric bao quanh người mình rồi lại nhìn Cormac.

      Chẳng mấy chốc Cormac, với hỗ trợ của Caelen, nhàng đưa Alaric lên chiếc cáng hôm qua. Keeley chỉ vừa kịp đứng dậy bị ném ngay cho chàng Gannon yên vị lưng ngựa.

      Nàng cáu kỉnh, bật người đập vào ngực người lính. ‘Tôi mong các đừng ném tôi tới lui như phóng lau nữa. Tôi dư sức tự cưỡi ngựa mình.”

      Gannon phì cười. “ thế này nhanh hơn nhiều, à. Chúng tôi đặt ở đâu hãy cứ ở yên đó, như thế có rắc rối gì cả.”

      Nàng ném cho ta cái nhìn phẫn nộ trước khi chịu ngồi yên lưng ngựa cho cuộc hành trình ngắn sắp tới.

      Gió nổi lên và Keeley dám thề rằng tuyết sắp rơi. Bầu trời xám xịt, giăng đầy những cụm mây căng mọng, sẵn sàng trút nước xuống bất cứ lúc nào.






      Nàng rùng mình khi đoàn người, ngựa đều đều tiến về phía trước. Gannon tay kéo chặt tấm chăn quanh người nàng, còn tay kia điều khiển ngựa. Đầy vẻ biết ơn, nàng nắm chặt lấy mép chăn và ngã ra dựa vào ta mong tìm thêm chút hơi ấm.

      Cạnh bên, lãnh chúa McCabe dừng ngựa và ra lệnh cho Cormac trước để báo tin trở về cho pháo đài. Tiếng reo hò của binh lính dậy vang quanh nàng. Họ đặt chân vào lãnh địa của gia tộc McCabe.

      “Hãy đảm bảo rằng vợ ta có mặt trong pháo đài ở đúng nơi dành cho ấy,” lãnh chúa căn dặn Cormac.

      Cormac thở dài chán nản và các chiến binh khác nhìn ta cưỡi ngựa với ánh mắt thương hại.

      Gannon cười thành tiếng khiến Keeley quay lại nhìn với vẻ tò mò.

      Gannon lắc đầu. “Lãnh chúa giao cho Cormac nhiệm vụ bất khả thi, ta biết điều đó.”

      “Phu nhân McCabe tuân thủ ý muốn của lãnh chúa sao?”

      Xung quanh họ rộ lên nhiều tiếng cười. Ngay đến Caelen cũng lộ vẻ buồn cười trước câu hỏi của nàng.

      là bất trung nếu tôi trả lời câu hỏi của ,” Gannon trang nghiêm đáp.

      Keeley nhún vai. Kinh nghiệm cho nàng biết khi phụ nữ mang thai, họ thường trở nên cứng đầu hơn. Quanh quẩn mãi trong mấy bức tường của pháo đài có thể khiến bất kỳ thai phụ nào nổi điên. Vậy nên, nàng có thể thông cảm với việc lãnh chúa phu nhân thỉnh thoảng muốn có chút tự do.

      giờ sau, họ tới đỉnh dốc, Keeley nhìn xuống hồ nước đen ngòm trải ngang thung lũng, chảy dài đến những ngọn đồi sừng sững. Nép mình trong khúc quanh là pháo đài trùng tu dang dở, đúng hơn là đổ nát, tuy có vẻ những người lính cực lực dựng lại các bức tường thành.

      Gia tộc McCabe dường như trong thời kỳ khó khăn. Dù bản thân thể gọi là giàu có gì nhưng nàng luôn sống tự túc và chưa từng bị đói.

      Như đọc được suy nghĩ của nàng, lãnh chúa bắn cho nàng cái nhìn đanh thép.

      được no đủ đất McCabe. Miễn là hoàn thành nhiệm vụ được giao, được đền đáp hậu hĩnh bằng nơi ở và thực phẩm.”

      Nàng suýt khịt mũi. Lời lẽ văn hoa, cứ như họ mời mọc nàng về đây. Nhưng lôi nàng ra khỏi chăn ấm vào lúc tờ mờ sáng khó có thể coi đó là lời mời được.

      “Mọi người làm việc trong cả mùa đông ư, thưa lãnh chúa? “ Nàng cất tiếng hỏi khi họ thả dốc, hướng đến cây cầu bắt qua mặt hồ, dẫn vào sân trong của pháo đài.

      Ewan trả lời. ta dồn toàn bộ chú ý về phía trước, đôi mắt sắc bén xem xét từng chi tiết. Dường như ta tìm kiếm ai đó.

      Khi vượt qua cầu, Keeley có thể thấy quang cảnh sau bức tường đá. Các chiến binh đều tập hợp với vẻ lo âu khắc sâu nét mặt. Phía sau họ, phụ nữ và trẻ em cũng có mặt, im lặng và chờ đợi.

      Lúc cả đoàn tiến vào sân, Ewan cau mày, buộc ra tiếng thở dài não nề. Nhìn theo ánh mắt của ta, Keeley thấy phụ nữ bụng bầu vượt mặt, hấp tấp len qua các chiến binh đứng nghiêm trang. Bám sát gót ta là chàng trông rất bơ phờ.

      “Ewan!” người phụ nữ ấy kêu toáng cả lên. “Alaric gặp chuyện gì?”

      Ewan xuống ngựa đúng lúc ta đến bên chiếc cáng.

      “Mairin, bảo nàng phải ở trong tháp chính mà. Ngoài này vừa lạnh vừa an toàn.”

      Mairin ngước lên trao cho Ewan ánh nhìn dữ dội kém. ‘Chàng phải đưa cậu ấy vào trong để tiện bề chăm sóc. Cậu ấy trông khỏe chút nào.”

      “Ta có đưa về đây người chăm nom cho cậu ấy,” Ewan dịu giọng.

      Mairin quay phắt lại nhìn những người chiến binh từ từ xuống ngựa. Và khi ánh mắt nhìn lại nơi Keeley, Mairin nhướn mày ngạc nhiên. nheo mắt, khuôn mặt đầy vẻ đăm chiêu hơn.

      ta đủ khả năng chăm sóc vết thương cho Alaric ?”

      Vừa nghe đứt câu ấy, Keeley nhồm lên vùng thoát khỏi vòng tay Gannon. ta thả nàng xuống và ngay khi chân chạm đất, Keeley phẫn nộ đối mặt với Mairin.

      “Xin thưa với là thường xuyên có người tìm đến tôi vì tài chữa bệnh của tôi đấy. Hơn nữa, tôi hề muốn cùng lãnh chúa McCabe. Tôi được lựa chọn! Tôi có đủ khả năng ư? Tất nhiên là đủ rồi. Nhưng đáng ra nên hỏi là tôi có bằng lòng chăm sóc vết thương cho Alaric .”

      Mairin chớp mắt kinh ngạc, rồi nhíu mày bối rối rồi quay ngay sang chồng mình trừng mắt nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống Keeley.

      “Ewan? Điều đó là ư? Chàng bắt cóc này à?”

      Ewan bặm môi, hằm hè. chỉ thẳng vào Keeley và ra hiệu cho nàng bước tới. Keeley khép chặt hai chân để đầu gối run lẩy bẩy. Nàng để lộ sợ hãi ngay cả khi chết khiếp.

      phải ăn lễ phép với phu nhân McCabe. có hai lựa chọn. Chấp nhận số phận hoặc là chết, và nếu còn thể thái độ bất kính với vợ ta cách trắng trợn như vậy nữa, phải ân hận đấy. Ta có thời gian cho cái thói ưa hờn giận đâu. Tính mạng của em ta ngàn cân treo sợi tóc. chăm sóc cậu ấy và được bực dọc với trách nhiệm của mình. chưa?”

      Keeley ngậm miệng, mím chặt môi để thốt ra những điều mình thực muốn . Nàng chỉ gật đầu cộc lốc.

      Mairin đưa mắt qua lại giữa Keeley và chồng mình, ràng hiểu gì cả. “Ewan, chàng thể bắt cóc người con này. Nhà ta sao? Gia đình của ta nữa? Chắc chắn phải có cách khác chứ?”

      Ewan nhàng đặt tay lên vai vợ mình, cử chỉ đó lọt khỏi mắt Keeley. Nét mặt ta thậm chí trở nên dịu dàng. ta rất ấy.

      Keeley muốn thở dài nhưng cố kìm lại.

      “Trong khi chúng ta cứ mãi đứng đây tranh cãi tình trạng của Alaric càng tệ thêm . Nào, nhanh lên. Phòng của cậu ấy được chuẩn bị xong nên binh lính có thể khiêng cậu ấy vào đó. Keeley cần có các vật dụng. Hãy đảm bảo rằng cánh phụ nữ mang đến những gì ấy cần để chăm sóc Alaric. ấy cũng cần có căn phòng. Sắp xếp cho ấy ở ngay cạnh phòng Alaric để tiện bề chăm sóc.”

      Giọng ta gắt gỏng nhưng vẻ mặt hoàn toàn trái ngược.

      Mairin nhìn về phía Keeley với đôi mắt đầy vẻ hối tiết. Keeley dám chắc ánh mắt ấy ngầm chứa lời xin lỗi. Sau đó, Mairin vội vã quay trở lại pháo đài, cất giọng to gọi Maddie.

      Ngay khi vợ mình vừa khuất, Ewan quay lại phía Keeley, nét mặt đáng sợ.

      phải mực tuân lệnh ta, làm tất cả mọi thứ trong khả năng để giúp Alaric và vợ ta khi ấy vượt cạn.”

      Keeley nuốt khan và gật đầu.

      Ewan thô bạo quay phắt và ra hiệu cho binh lính khiêng Alaric vào trong tháp chính. Trong giây lát, Keeley đứng ngây người ở đó, biết phải làm gì.

      Gannon huých vào khuỷu tay nàng, ra hiệu cho nàng theo nhóm lính. ta theo sát phía sau, chỉ cách nàng bước chân trong suốt đường lên cầu thang quanh co, chật hẹp. ta kéo nàng đứng lại bên ngoài cửa phòng cho đến khi binh lính khiêng Alaric trở ra hết, rồi mới dẫn nàng vào.

      Mairin và người phụ nữ lớn tuổi hơn đứng cạnh lò sưởi rực sáng ánh lửa. Căn phòng vẫn còn rất lạnh vì lửa chỉ vừa được nhóm. Ewan đứng cạnh giường của Alaric và sốt ruột ra hiệu cho Keeley.

      với Maddie những thứ cần. Hãy xem vết thương của cậu ấy và đảm bảo mũi khâu nào bị toạc ra đấy.”

      Nàng lại ngậm chặt miệng để dập dắt ham muốn quát lại Ewan rằng nàng biết phải làm gì, cần ta chỉ bảo. Keeley chỉ gật đầu cách dứt khoát và chen qua ta, đến chỗ Alaric nằm.

      Nàng đặt tay lên trán Alaric, phấn khởi bởi ta còn nóng hổi như trước. Phơi mình ngoài giá rét suốt chặng đường dài có lẽ góp phần làm ta hạ nhiệt, nhưng bây giờ ở trong bốn bức tường ấm áp, nàng ắt phải bận tâm đến việc ta có thể sốt cao trở lại.

      “Cậu ấy khỏe lại chứ?” Mairin lo lắng hỏi.

      Keeley quay sang lãnh chúa phu nhân. “Vâng. Tôi để tình hình xấu .”

      Người phụ nữ bên cạnh Mairin nhướn mày. “ còn trẻ mà ngạo mạn đấy, .”

      “Ngạo mạn ư?” Keeley thực ngạc nhiên trước nhận xét đó. “Tôi chưa bao giờ thấy mình ngạo mạn cả. Nhất là khi mạng sống của người khác phụ thuộc vào tôi. Tôi thấy những gì mình làm rất khiêm nhường. Lúc nào tôi cũng e sợ thể chăm sóc cho người bệnh. Tôi có cứng đầu , chứ phải ngạo mạn. Tôi để ai phải chịu tổn hại nếu tôi đủ sức ngăn chặn điều đó.”

      Mairin mỉm cười, thu hẹp khoảng cách giữa cả hai, rồi siết chặt tay Keeley. “Ngạo mạn hay tự tin, tôi quan tâm. Tôi thấy được trong mắt quyết tâm và tôi biết để Alaric chết. Tôi rất cám ơn vì điều đó, thưa . Nếu giúp Alaric khỏe lại, tôi nguyện suốt đời ghi lòng tạc dạ.”

      Má Keeley nóng bừng lên trước lời ngợi khen. “Xin cứ gọi em là Keeley.”

      “Vậy phải gọi chị là Mairin nhé.”

      Keeley lắc đầu. “Ồ, được đâu ạ, thưa phu nhân. Lãnh chúa thích việc ấy.”

      Mairin cười khúc khích. “Ewan khẩu xà tâm phật đấy. ấy có vẻ thô lỗ, cộc cằn, nhưng đích thực là người chính trực.”

      Keeley nhướn mắt cách tinh quái.

      Mairin đỏ mặt. “Những gì ấy làm đáng trách. Chị thể tưởng tượng được ấy nghĩ gì nữa. Có lẽ tình thương ấy dành cho Alaric làm lu mờ mọi thứ.”

      “Em cho rằng chính tình thương dành cho chị mới khiến lãnh chúa mù quáng,” Keeley thẳng thừng.

      “Chị ư?”

      Keeley đưa mắt nhìn xuống bụng bầu của Mairin. “Lãnh chúa định giữ em lại để đỡ đẻ cho chị.”

      “Ôi trời,” Mairin thảng thốt. “Chồng chị rối trí mất rồi. ấy thể bắt cóc người khác vì lo ngại cho an toàn của chị được. điên lên mất thôi.”

      Keeley mỉm cười. ‘ người chồng tốt đấy chứ, hết lòng lo cho vợ mình. Sau khi được gặp chị, em muốn ở lại đây trong mùa đông để đón đứa bé chào đời bình an vô .”

      tốt bụng, Keeley ạ,” Maddie xen vào. “Chúng tôi cần lang y mát tay. Lorna qua đời cách đây vài tuần còn lãnh chúa chỉ giỏi việc khâu vết thương nhưng rành về thảo dược, thuốc thang, cũng có kinh nghiệm đỡ đẻ.”

      Keeley lại nhướn mắt. “Lãnh chúa từng làm lang y cho gia tộc sao?”

      “Ewan khâu vết thương bị tên bắn cho chị,” Mairin . “ ấy làm rất tốt đấy.”

      “Cho chúng tôi biết cần gì nào,” Maddie thúc giục. “Tôi đảm bảo nhận được sớm nhất có thể.”

      Keeley suy nghĩ trong giây lát rồi quan sát người chiến binh ngủ. Nàng cần loạt các loại thảo mộc và rễ cây, nhưng muốn tự tay tìm kiếm. Nàng nghĩ người khác có thể nhận biết được những thứ thảo mộc nàng sử dụng.

      Nàng chỉ nhờ Maddie mang đến nước, băng gạc và xúp để Alaric có chút chất bổ vào người. Duy trì sức khỏe cho ta là điều quan trọng. Người yếu đuối thể đẩy lùi bệnh tật như chiến binh mạnh mẽ, cường tráng được.

      Nàng chỉ dẫn Maddie những điều cần làm cho Alaric trong lúc nàng vắng mặt.

      “Nhưng em đâu?” Mairin nhíu mày thắc mắc.

      “Em phải hái các loại rễ cây và thảo mộc cần thiết để bào chế thuốc. Nếu ngay bây giờ phải đợi đến ngày mai và e rằng như thế muộn mất.”

      “Ewan thích vậy đâu,” Mairin khẽ. “ ấy rất cứng rắn về việc ra khỏi các bức tường thành của pháo đài.”

      “Nếu lãnh chúa muốn em trai mình sống sót đừng có làm ầm lên.”

      Maddie cười toe toét. “Dường như lãnh chúa của chúng ta tìm thấy địch thủ xứng tầm rồi đấy, Keeley à.”

      “Vậy có người cùng tốt hơn,” Mairin . “Chị với em nhé – chị muốn được thả bộ, hít thở khí trong lành biết chừng nào – nhưng Ewan ngừng rầy rà về việc đó.”

      “Kể cả bước chân ra khỏi pháo đài chị cũng được phép à?” Keeley hoài nghi.

      Mairin thở dài. “ như em nghĩ đâu. phải Ewan độc đoán mà chỉ là lo lắng chính đáng thôi. Gia tộc McCabe có rất nhiều kẻ thù, và chị còn là mục tiêu của bọn chúng cho đến khi hạ sinh đứa bé này bình an vô .”

      Khi Keeley vẫn thôi trố mắt nhìn với vẻ hoang mang, Mairin buột ra tiếng thở dài. “Chuyện dài lắm. Có thể đêm nay chị kể hết cho em nghe khi chúng ta trông chừng Alaric.”

      “Ồ . Thức canh Alaric phải nhiệm vụ của chị. ấy ổn với chăm sóc của em. Phụ nữ có thai cần nghĩ ngơi nhiều.”

      “Vậy chị ngồi với em chốc lát để giết thời gian. Dù sao chị cũng ngủ được vì lo cho Alaric.”

      Keeley mỉm cười. ‘Vậy tốt. Bây giờ xin phép chị, em phải ngay trước khi trời tối.”

      “Maddie, lo liệu các vật dụng cần thiết và làm như Keeley chỉ dẫn nhé. Tôi với ấy xuống sân và cầu Gannon cùng Cormac hộ tống ấy đường hái thuốc. Ewan cho phép có gì sơ suất, tôi chắc chắn thế.”

      Maddie tủm tỉm. “Phu nhân hiểu lãnh chúa.”

      Sau đó, Maddie quay lưng, vội vã ra khỏi phòng. Keeley sờ trán Alaric lần nữa trước khi theo Mairin rời .

      Như Keeley đoán trước, lãnh chúa chỉ bị thuyết phục khi nàng rằng nếu có đủ những thứ cần thiết làm ảnh hưởng đến quá trình hồi phục của Alaric. Lãnh chúa miễn cưỡng cử ba người lính cùng nàng, cả ba đều hề vui vẻ trước công việc vặt vãnh này.






      “Họ bao giờ thích trông chừng phụ nữ,” Mairin thầm bên cạnh Keeley. “Chị là ngọn nguồn gây đau khổ của họ vì họ thường xuyên bị giao nhiệm vụ bảo vệ chị.”

      Keeley cười toe toét. “Em nghe nhiều về chị trong suốt cuộc hành trình.”

      Mairin quắc mắt. “ sau lưng chị như thế bất trung.”

      “Họ chỉ bóng gió thôi,” Keeley chữa lại. “Và Gannon từ chối trả lời câu hỏi thẳng thừng của em. ta làm vậy là bất trung.”

      Mairin bật cười khiến đám binh lính cau mày khó hiểu.

      nào, thưa ,” giọng Gannon đầy cam chịu. “Vào rừng nhanh nhanh để chúng tôi còn mau chóng quay về.”

      “Đâu cần hành động như thể thực thi bản án tử hình thế,” Keeley lẩm bẩm.

      Mairin khẽ cười. ‘Chị chờ em trong phòng Alaric nhé, Keeley. Trong lúc đó chị đảm bảo cho cậu ấy thoải mái và những chỉ dẫn của em được thực đầy đủ.”

      Keeley gật đầu rồi nối gót phía sau nhóm chiến binh được lệnh bảo vệ nàng. Mặc dù, ban đầu phát cáu với ý nghĩ thể mình ra khỏi pháo đài nhưng nàng hơi xúc động trước việc mình được xem trọng đến mức có tới ba chiến binh thuần thục theo hộ tống.

      Nàng chưa bao giờ cảm thấy an toàn hơn lúc này với ba người đàn ông vạm vỡ bao quanh khi tất cả cùng vượt qua bức tường đá, hướng tới mảng rừng xa xa.

      Biết đâu đến pháo đài McCabe phải điều phiền phức như nàng vẫn nghĩ. Lãnh chúa phu nhân cũng hề như nàng tưởng và bất kể tình huống gì mang Keeley đến đây là nàng được đối đãi tử tế.

      Nàng hoàn toàn có thể dần dà mến cuộc sống tại đây. Xét cho cùng nàng cũng đâu có gia tộc nào để mà quay về nữa.

      Keeley mím môi lắc đầu. Làm gì có chuyện ngược đời như vậy. Nàng toàn mơ mộng hão huyền những điều tốt đẹp cho bản thân. Lãnh chúa đưa nàng đến đây vì lòng tốt. ta cũng mong mang lại cho nàng cảm giác nơi đây là nhà hay nàng là thành viên quan trọng trong gia tộc của mình. Thứ lãnh chúa muốn là tài nghệ chữa bệnh của nàng. hơn kém. Nàng phải ghi nhớ như vậy. Khi nàng còn đáp ứng mục đích đó có thể bị tống .

      Cuộc đời dạy nàng bài học rằng gia đình là khái niệm hay thay đổi. Cũng chẳng có lòng trung thành nào hết. thể trông đợi điều đó từ gia tộc của mình làm sao có thể mong chờ vào những người hoàn toàn xa lạ được.

      Nàng gật đầu dứt khoát với bản thân. Đúng vậy, nàng cần kéo bản thân về với thực tại và nhìn nhận nhiệm vụ của mình cách khách quan hơn.

      Nàng là tù nhân. Chỉ thế thôi. Quên điều đó khiến nàng gách chịu thêm nhiều nỗi thất vọng ê chề mà thôi.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8




      Lúc Keeley trở về pháo đài, ánh dương lùi xuống đường chân trời và cái lạnh thấm vào tận da thịt. Nàng mệt lữ, đau nhức do phải cúi người và quỳ gối nhưng thành công vượt ngoài mong đợi. Gia tộc McCabe có nguồn dược liệu thiên thiên tuyệt vời. Giờ đây khi lê bước về phía cánh cửa, váy nàng chứa đầy các loại rễ cây và thảo dược.

      Nàng rùng mình, nắm chặt hơn mép váy để dược liệu rơi rớt. Tay nàng tê cứng vì lạnh còn hàm răng nãy giờ va lập cập vào nhau nổi nữa. Nàng chỉ còn cảm nhận được phần cằm của mình.

      Nàng bị vấp khi lên cầu thang và Cormac chụp được khuỷu tay giúp nàng đứng vững. Keeley thầm lời cảm ơn rồi tiếp tục , mừng rỡ đón khí ấm áp bên trong.

      “Trời lạnh hơn rồi đấy,” Gannon lên tiếng. “Chắc đêm nay tuyết rơi thôi.”

      “Có vẻ hai ngày nữa mới có tuyết,” Cormac nhắc lại.

      ta đúng đấy. Trời đổ tuyết trước sáng mai,” Keeley cất lời khi leo lên những bậc thang dẫn đến phòng của Alaric.

      “Tạ ơn Chúa là kho dự trữ của chúng ta vẫn còn đầy,” Gannon . “Mùa đông chắc kéo dài. tốt khi phải ăn bữa hôm lo bữa mai.”

      Keeley dừng bước giữa cầu thang và quay ra sau nhìn Gannon. “Nơi này xảy ra chuyện gì? Pháo đài xuống cấp còn lại đến thời kỳ khó khăn.”

      Gannon nhăn nhó. “Tôi linh tinh thôi. Đó phải chuyện tôi nên bô lô ba la. Lãnh chúa hài lòng khi tôi biết giữ mồm giữ miệng.”

      Keeley nhún vai. “Có phải tôi hỏi bí mật quân đâu nào. Tôi nghĩ mình được quyền biết bản thân rơi vào cảnh ra sao chứ.”

      “Việc đó chẳng thành vấn đề nữa,” Cormac với lên từ phía sau Gannon. “Mọi thứ giờ ổn, lãnh chúa sánh duyên với phu nhân McCabe. Gia tộc của chúng ta hùng mạnh trở lại. Chúng ta may mắn khi có ấy.”

      Keeley mỉm cười trước cảm tình lộ trong giọng của ta. Mairin McCabe là người phụ nữ may mắn nhất vì ấy chỉ được người chồng thương mà còn được gia tộc quý trọng.

      “Lý do gì khiến cứ rề rà tại cầu thang trong khi tôi rất cần được chăm sóc thế?” Caelen đứng bên cắt ngang cuộc chuyện.

      Nàng quay lại ném về phía ta cái nhìn thù hằn. “Vậy lí do gì khiến luôn cáu kỉnh? Suốt mấy giờ qua tôi vào rừng kiếm tất cả các loại thảo mộc. Tôi mệt mỏi và đói rã rời. Tôi ngủ nhiều ngày nay. Thế mà tôi vẫn cư xử phải phép hơn đấy. Nghĩ xem tôi có gì sai ?”

      Caelen chớp mắt rồi cau mày nổi giận, khác nàng dự kiến là bao. ta mở miệng định gì đó nhưng lại nhanh chóng ngậm tăm. khôn ngoan. ta đe dọa nàng, nhưng nàng bỏ qua thô lỗ của ta đâu. Đúng vậy. Nàng kiệt sức rồi. Điều cuối cùng nàng cần là ta đừng cứ lởn vởn quanh đây và chỉ trích nàng từng ly từng tí.

      Nàng hích vào người Caelen khi lên đến cầu thang và trưng ra khuôn mặt cau có kém cạnh ta. Nàng bước vào phòng Alaric rồi đóng chặt cửa lại.

      “Keeley, em về!” Mairin ngồi bên giường Alaric reo lên.

      Keeley thấy Mairin cẩn thận chườm mát trán cho Alaric trong khi Maddie đứng bên cạnh. Ngọn lửa rực cháy và củi được thêm vào, Keeley ngay lập tức đứng bên lò sưởi đế được ấm áp hơn.

      “Nào, , hãy đưa tôi những thảo dược hái được. có chỉ dẫn gì hay tôi có thể để chúng chung với nhau?” Maddie vừa hỏi vừa bước đến giúp Keeley.

      Keeley nhìn xuống mớ thảo dược trong váy. “Vâng, cứ để tất cả chung chỗ. Tôi phân loại ngay sau khi tay tôi có lại cảm giác. Tôi chỉ cần hai cái bát và thứ để nghiền lá với rễ cây.”

      nghe rồi đấy,” Maddie với Gannon đứng ngoài cửa. “ lấy cho ấy mấy cái bát, chày và cối giã.”

      Gannon trông bất mãn ra mặt khi bị phụ nữ sai khiến, nhưng ta vẫn quay thực công việc được giao.

      Mairin nhíu mày nhìn vế phía Keeley. “Keeley, em có chắc thức nổi đêm nay để chăm sóc Alaric ? Trông em kiệt sức và run lên vì lạnh đấy.”

      Keeley cười yếu ớt. “Em ấm lại ngay thôi. Nếu có sẵn thức ăn, em hết sức biết ơn khi có gì đó bỏ bụng.”

      “Tôi lấy vài món ở chỗ Gertie,” Maddie .

      Rời căn phòng, Maddie gặp Gannon quay lại với những thứ Keeley cầu. Keeley cẩn thận cho thảo mộc vào cái bát rồi vuốt thẳng lại váy. Giờ đôi tay tự do, nàng quay lại chìa tay hơ ấm ngọn lửa và nhăn mặt khi chúng bắt đầu có cảm giác lại.

      cần trang phục phù hợp hơn nếu ở lại đây,” Gannon cộc lốc. “Tôi chuyện ấy với lãnh chúa ngay.”

      “Ồ, đúng rồi,” giọng Mairin đầy vẻ ân hận. “Lẽ ra chị phải nghĩ đến việc đó rồi chứ. Em khó lòng chuẩn bị hành trang cho chuyến được khi đột ngột bị chồng chị lôi ra khỏi nhà như vậy. Chị chuyện với cánh phụ nữ ngay. Giữa phụ nữ với nhau, chúng ta chắc chắn giải quyết được vấn đề này.”

      Keeley bối rối trước những ánh mắt chăm chú nhìn mình. “Mọi người chu đáo. Em rất cảm kích.”

      còn cần gì nữa ?” Gannon hỏi.

      Keeley . “. Cám ơn giúp đỡ của . Tôi có đủ những thứ mình cần rồi.”

      Gannon gật đầu nhận lời cảm ơn rồi quay lưng rời .

      nhõm khi căn phòng vắng hẳn bóng người, Keeley mệt mỏi ngồi thụp xuống chiếc ghế đặt cạnh giường Alaric. Mairin quanh quẩn gần đó, ngó Keeley cẩn thận xem xét mạng sườn của Alaric.

      Mày Keeley nhăn lại khi chạm vào vết cắt dài sưng đỏ. Nàng nhắm mắt và khẽ buột miệng nguyền rủa.

      “Sao vậy, Keeley?” Mairin gằng hỏi. “Cậu ấy bị nặng hơn à?”

      Keeley mở mắt ra nhìn chằm chằm vào vết thương bị nhiễm trùng. thở dài. “Em phải rạch đường chỉ ra để khử độc, lau rửa sạch vết thương rồi mới khâu lại. Việc này hề dễ dàng nhưng buộc phải làm thế chị ạ.”

      “Chị ở lại giúp em nhé?”

      Nhìn người phụ nữ mảnh mai với cái bụng bầu to tướng, Keeley lắc đầu. “Em muốn chị gặp chuyện hay nếu lỡ Alaric trở nên khó chịu. Tốt hơn người em của ấy có mặt phòng khi cần giữ chặt ấy lại.”

      Mairin ưu tư nhìn Alaric. “Nếu cậu ấy cố kháng cự người đủ đâu. Chị nên gọi cả Ewan và Caelen hơn.”

      Keeley mím môi chán nản. Mairin cười , “Caelen là người tốt. Chị từng nguyền rủa cả ngày những người chỉ biết cau có, khó chịu. Nhưng cậu ấy quá tệ khi em quen dần với cách cư xử của cậu ấy.”

      “Cách cư xử ư? Quá lỗ mãng,” Keeley lẩm bẩm.

      Mắt Mairin lấp lánh niềm thích thú. “Chị thích em, Keeley…” Rồi nhíu mày. “Họ của em là gì nhỉ?”

      Keeley chết điếng, lãng tránh ánh mắt của Mairin. Nàng có thể cảm thấy ánh mắt kia đánh giá, dò xét mình. Nàng cúi đầu, vặn xoắn đôi tay vạt áo.

      “McDonald,” nàng thầm. “Nhưng giờ phải nữa. Cứ gọi em là Keeley thôi.”

      “McDonald ư?” Mairin lặp lại. “Ôi trời ơi. Chị tự hỏi Ewan có biết ấy bắt lang y của gia tộc mà Alaric sắp trở thành lãnh chúa ?”

      Đầu Keeley chộp lấy ngay thông tin ấy. “Lãnh chúa ư? Nhưng gia tộc McDonal có lãnh chúa rồi mà.” Nàng phải biết chứ. Lão khốn đó chịu trách nhiệm về việc trục xuất nàng. Nếu tên sâu bọ ấy gặp chuyện gì sao nàng lại nên biết? Chẳng lẽ nàng cam chịu sống xa rời gia đình mình? bao giờ được tổ ấm và người thân mở rộng vòng tay đón về nữa ư?

      Nước mắt dâng đầy mi nhưng nàng muốn để rơi giọt nào. Rất nhiều người có thể chết, kể cả Gregor McDonald. Nhất là Gregor McDonald.

      “Đó là câu chuyện dài,” Mairin thở dài. “Cuộc hôn nhân giữa Alaric và Rionna McDonald được sắp đặt từ trước. Cậu ấy đường đến gia tộc McDonald để hợp thức hóa nó bằng việc chính thức cầu hôn Rionna. Lãnh chúa McDonald có con trai nối dõi và ông ấy muốn phu quân của Rionna tiếp quản quyền lãnh đạo.”

      Kết hôn với Rionna ư? Người bạn thời thơ ấu của nàng. Người bạn duy nhất của nàng. Nhưng ấy, như tất cả mọi người, quay lưng lại với Keeley. Lẽ ra nên đau lòng về chuyện đó nữa nhưng nàng vẫn thể gạt bỏ được cảm xúc này. Keeley rất mến người bạn thân như chị em đó của mình. Nàng vẫn dành vị trí đặc biệt trong tim cho ấy và nhớ ấy da diết.

      Nàng liếc nhìn người chiến binh say ngủ. Người chiến binh của nàng. . ta thuộc về Rionna. Trớ trêu làm sao, nàng dệt mộng uyên ương với người đàn ông mà mình thể chạm đến. Nếu bất kỳ ai trong gia tộc McDonald biết Keeley cho Alaric trú ngự trong nhà nàng, những lời đàm tiếu buộc tội dấy lên đầy rẫy.

      “Chị gì sai ư?” Mairin hỏi khẽ.

      Keeley lắc đầu. “Vậy là ấy sắp kết hôn với Rionna.”

      “Ừ. Khi mùa xuân đến. Thực ra chị ghét ý nghĩ Alaric rời xa vùng đất này, nhưng đó là cơ hội tốt để cậu ấy có được những thứ thuộc về riêng mình. Lãnh đạo gia tộc. Sở hữu đất đai. Trao quyền thừa kế cho con cái.”

      ngớ ngẩn nhưng ràng nỗi buồn man mác len lỏi trong lòng Keeley. Nàng có những mộng tưởng hoang đường về việc chiến binh mạnh mẽ, vạm vỡ bước vào đời mình và mang nàng .

      “Chị nên cho Ewan biết ấy làm gì,” Mairin lo lắng . “ ấy nhất định phải dàn xếp ổn thỏa việc này.”

      !” Keeley vừa vừa đứng bật dậy. “Gia tộc McDonald còn xem em là người của họ nữa. đấy. ai còn nhớ đến em đâu. ra em có khả năng chữa bệnh và vài người trong gia tộc thường xuyên tìm đến em, nhưng em sống cùng họ. Em tự do nơi đâu mình thích.”

      Mairin tò mò nhìn nàng. “Nếu em có tài như vậy mà họ giữ em lại là ngu ngốc. Tại sao em còn mang họ McDonal nữa?”

      “Đó phải là lựa chọn của em,” Keeley hạ giọng. “Em quay lưng với gia tộc của mình mà là họ quay lưng lại với em.”

      Cuộc trò chuyện bị gián đoạn khi Maddie nhanh chân bước vào phòng cùng mâm thức ăn. Chị ta đặt nó lên chiếc bàn chỉ cách nơi Keeley đứng bước chân.

      “Đây, ăn nào, . phải giữ sức khỏe nếu muốn thức cả đêm chăm sóc Alaric.”

      Dù đói ngấu nhưng Keeley còn thấy ngon miệng sau khi biết chuyện Alaric sắp kết hôn. Tuy nhiên, nàng vẫn buộc mình phải ăn và nhận thấy món ăn thơm phức và bánh mì nướng mới ra lò là món ăn ngon nhất mà nàng có được kể từ lâu lắm rồi.

      “Chị gọi Ewan và Caelen,” Mairin lên tiếng. “ nào, Maddie. Hãy để Keeley thoải mái ăn uống. ấy còn có nhiệm vụ khó khăn trước mắt.”

      Hai người phụ nữ ra cửa, để lại Keeley mình với Alaric. Ánh mắt Keeley lướt qua những đường nét góc cạnh rắn rỏi của người chiến binh thiêm thiếp.

      “Sao thuộc về người khác?” nàng thầm . “Tôi vẫn coi Rionna là chị em cho dù ấy phản bội tôi. Tôi biết mình nên buồn vì việc có hôn ước nhưng tôi vẫn cảm thấy vô cùng thất vọng. biết sao nhưng nhanh chóng chiếm vị trí trong tim tôi rồi.”

      Alaric cựa quậy và mở mắt, đôi mắt xanh lục khiến giật mình. lúc lâu, ta nhìn trân trân như biết nàng là ai hay mình ở đâu.

      Và rồi đôi môi mấp máy, ta thào khẽ đến mức nàng suýt nghe ra. “Thiên sứ. Thiên sứ của ta.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :