1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiên sư tướng công hồ ly thê - Vi Tiểu Ngư(c21)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 48: Băng hỏa lưỡng trọng thiên

      Editor: Ngược Ái, An Hiên.

      Beta: Ngược Ái.





      Ba!

      nền tuyết trắng xuất màu máu đỏ tươi, thân mình nảy lên cái, liền ngã xuống đất.

      Hạ Lan Hiên phủi tay, mắt thèm nhìn mỹ nữ dưới đất.

      - Thực là phế vật! Cho ngươi cơ hội tốt như vậy, lại thể làm cho mắc mưu.

      Ngón tay tinh tế gạt sợi tóc, lộ ra khuôn mặt phù dung.

      Từ khóe môi chảy ra máu tươi, đối với tức giận của Hạ Lan Hiên, nàng thèm để ý, cười khanh khách:

      - Tuy rằng được việc, nhưng ta vẫn coi như tiếp cận được ! Ha ha, so với lời đồn càng tuấn hơn, ngay cả ta cũng động tâm!

      Khuôn mặt Hạ Lan Hiên u ám, vuốt mái tóc dài:

      - Ngươi đúng là tiện nhân!

      Mỹ nữ ngửa mặt, cười :

      - Ngươi ghen tị sao? Ai nha.

      Ngón tay vuốt khuôn mặt béo phì của Hạ Lan Hiên:

      - tay thôi, muốn người ta đau sao?

      - Ta xem ngươi bị họ Phan kia đánh vui vẻ, phải sao?

      Mỹ nữ cười duyên ngồi lên đùi Hạ Lan Hiên, nhàng :

      - Ngươi đánh ta, ta càng vui vẻ! Ha ha, ngày xưa phong lưu tuấn vô song, giờ thành cái dạng này, ngươi hận lắm nhỉ?

      tới sao, nhắc tới việc này, sắc mặt Hạ Lan Hiên kịch biến:

      - Nếu phải , ta biến thành bộ dạng này! Bất quá, cũng hơn đâu. Bên suối là hoa Ngọc Lan, người bình thường thể kháng cự, ha ha, chỉ sợ tại hối hận vì để ngươi rồi.

      Mỹ nữ cười quyến rũ :

      - Nam nhân các ngươi, đều phải tốt, à…..

      Câu kế tiếp bị chặn ở miệng, rốt cục nên lời.

      Cái gì gọi là kiến bò chảo nóng, hồi trước Phan Ngọc đùa dai, cho mấy con kiến bò chảo nóng, rồi cười nhạo bọn nó.

      Bây giờ chính trở thành con kiến đó, cả người đều nóng hừng hực.

      Bất quá, cũng hối hận vì đuổi mỹ nữ kia .

      Nếu cùng nữ, Phan Ngọc chắc chắn thể tha thứ cho chính bản thân.

      Sơn đạo vốn xa lắm, mà bây giờ cũng gian nan.

      mở hết hai vạt áo, gió đêm trong trẻo nhưng lạnh lẽo thổi tới ngực , cũng giảm bớt được nhiệt độ trong người.

      cũng có xuống núi, mà hướng ngọn núi .

      Ngoài suối ra, nơi này còn có chỗ người biết, đến đó, giải được độc trong người.

      bộ, chưa bao giờ thấy khó khăn như này, trong đầu xuất hình ảnh làm mặt đỏ tim đập, quyết tâm vỗ mặt:

      - Phan Ngọc được nghĩ đến nữa, nhất định phải kiên trì.

      Đột nhiên, chân trượt cái, thầm kêu ổn, nhưng cả người đều lung lay.

      Nếu là trước đây sao, nhưng bây giờ cước bộ phù phiếm, thân thế vô lực.

      Điều duy nhất có thể làm bây giờ là ôm lấy đầu, co người lại, giảm bớt chút tổn thương.

      Nước chảy róc rách, vừa nghe được tiếng nước

      Bùm!

      liền chìm vào trong nước, cũng may nước sâu, hơn phân nửa thân mình Phan Ngọc đều ở trong nước.

      Nhanh chóng đứng dậy, hóa ra là con suối.

      Nước lạnh giảm bớt nhiệt độ trong người , cảm thấy cảnh vật đều xoay tròn, mắt mờ , đầu nặng trịch, Phan Ngọc ngất .

      Bộp!

      Có cái gì đập vào đầu :

      - Mau đứng lên!

      Phan Ngọc bất mãn lẩm bẩm, xoay người hầm hồ :

      - cần, để yên ta ngủ.

      - Phan Ngọc chết tiệt, ngươi tính ngủ trong này sao? Còn mau đứng lên!

      Đỉnh đầu đau nhức, Phan Ngọc mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn nửa ngày mới ra người đứng trước mắt, nhe răng cười, ôm lấy nàng vào lòng:

      - Tứ nhi, ra là ngươi.

      Toàn thân nổi da gà, nhếch miệng thè lưỡi, tay đặt đầu Phan Ngọc, hơi tức giận:

      - phải ta còn ai? Ngươi cho là đại mỹ nữ kia sao?

      Tức giận vừa nãy của Phan Ngọc biết biến mất lúc nào, ôm Hồ Tứ, tựa cằm lên đầu nàng, hơi:

      - Thơm quá!

      Da gà da vịt gì rốt cuộc rụng hết rồi, Hồ Tứ phát ói, dùng sức đẩy Phan Ngọc ra:

      - Ngươi cái gì đấy, đầu óc hồ đồ sao?

      Vừa ra, Hồ Tứ mới để ý khuôn mặt Phan Ngọc hồng nhuận dị thường. Mắt híp lại, khóe môi nở nụ cười ngọt ngào, bộ dáng tức giận tan biến.

      Tay sờ trán , rất nóng, nàng liền hoảng sợ:

      - Ngươi lại sốt rồi, bệnh khó lường! Xem ra về phải uống thuốc, ai, ta bảo ngươi phải uống hết thuốc rồi, nhìn ngươi, bệnh mà còn chạy lung tung, tốt lắm!

      Phan ngọc nắm tay đặt trán , nhàng vuốt ve:

      - Tứ nhi, ta hết bệnh rồi, cần uống thuốc.

      - ?

      Hồ Tứ tin, nhìn cầm tay mình, nhớ tới chuyện vừa rồi, sắc mặt trầm xuống, rút tay ra:

      - Ngươi phải ghét ta nhất sao? Còn động vào ta làm gì? Nếu bệnh, liền trở về ! Hừ, lần sau ngươi đừng mong nhìn thấy ta!

      Phan Ngọc nổi giận, lại lần nữa ôm chặt Hồ Tứ, hai tay ôm eo của nàng, giọng :

      - Ai ta chán ghét ngươi, ha ha, đó là lừa gạt ngươi, thấy ngươi, ta có chút luyến tiếc, ôi!

      chưa xong, bả vai đau nhức, Phan Ngọc buông Hồ Tứ ra, vẻ mặt ủy khuất:

      - Tứ nhi, sao lại cắn ta?

      Hồ Tứ chống nạnh, chỉ vào Phan Ngọc kêu:

      - Đại hỗn đản, ngươi nghĩ rằng ta với ngươi là gì? Muốn mắng cứ mắng, muốn đánh cứ tự nhiên, muốn ở lại là phải ở lại, ngươi cho ta là gì hả? Ta còn phụ mẫu, đại ca, ngươi làm tốn thời gian của ta!

      Nếu là bình thường, Hồ Tứ mắng như thế, chỉ sợ Phan Ngọc sớm tức giận, nhưng tại lại khác, cười hì hì:

      - Ta nỡ mắng ngươi, đánh ngươi đâu, Tứ nhi, ta kỳ thực rất thích ngươi. Chỉ vì ngươi là , ta là thiên sư, ta làm sao có thể thích chứ?

      Vừa vừa đem Hồ Tứ kéo vào trong lòng, khẽ cởi dây cột, mái tóc dài như mây của Hồ Tứ buông xuống vai. Phan Ngọc cúi đầu:

      - Nhưng ngươi hoạt bát, đáng , là người thiện lương, lại có ý nghĩ lợi dụng ta, ta thích, thích.

      Đôi môi nóng bỏng nhàng dừng mặt Hồ Tứ, da thịt non mềm như tơ lụa, làm cho nhịn được hôn sâu thêm, tay bắt đầu di chuyển, áp lực dồn nén lâu như phát tiết.

      Cả người Hồ Tứ phát run, Phan Ngọc động thân chút, nàng liền run rẩy.

      Chú ý tới khác thường của nàng, Phan Ngọc an ủi :

      - phải sợ, Tứ nhi, ta thương tổn nàng.

      Vỗ về tóc dài của nàng, tay kia bắt đầu cởi vạt áo, vào tai Hồ Tứ, giọng:

      - Yên tâm, ta thực ôn nhu.

      Hồ Tứ thể kiềm chế được, thoát ra ôm ấp của Phan Ngọc, vừa chạy vừa kêu lên:

      - Lão thiên gia, lão thiên gia, sao lại biến thành như vậy? Phan Ngọc đừng sợ, ta chữa khỏi cho ngươi!

      Thống khổ vừa được giảm bớt vì Hồ Tứ rời lại tăng thêm, Phan Ngọc chạy theo Hồ Tứ, mong nàng có thể dừng lại:

      - Tứ nhi, dừng lại, ta có bệnh.

      Lời chưa dứt, Hồ Tứ lại kêu lên:

      - Phan Ngọc, ta hiểu được, ta hiểu được! Yên tâm, trong chốc lát ngươi khó chịu nữa.

      Phan Ngọc muốn kéo Hồ Tứ trở về, khí lực của nàng quả nhiên , hành động nhanh chóng, căn bản cho cơ hội.

      bao lâu, hai người đến cái sơn động, Hồ Tứ mệt mỏi, ngồi xổm xuống thở vù vù:

      - Mệt, mệt.

      Cửa động lớn, nhưng cao tầm trượng, từ trong phát ra hàn khí nhè , càng tới gần, hàn khí càng nặng, quanh cửa động bị hàn băng bao trùm, ngọn cỏ.

      Phan Ngọc chưa kịp hiểu gì, bị Hồ Tứ kéo vào động, lực hơi lớn, khiến đứng vững, lảo đảo, đồng thời ngã đất.

      Xương cốt toàn thân Hồ Tứ rã rời, lại bị Phan Ngọc đè lên, nàng đẩy ra, nặng nhọc :

      - Mau đứng lên, nặng quá.

      Cổ tay kịp động, chờ Hồ Tứ hiểu được, mặt nóng lên, hôn tới tấp, cuối cùng dừng lại môi nàng, đầu tiên khẽ liếm:

      - Tứ nhi, để ta dạy nàng thế nào là hôn!

      Nếu là người khác, chắc chắn kinh ngạc vì kĩ thuật hôn cao siêu của , nhưng đối tượng lại ai khác, mà là Hồ Tứ.

      Hồ Tứ những bị hôn đến hoa mắt thần mê, mà ngược lại càng ngày càng hoảng sợ, nàng thừa nhận loại cảm giác này tồi.

      Phan Ngọc hôn cũng làm cho nàng ghê tởm, gian quanh quẩn mùi bạc hà, nàng thậm chí còn có điểm hưởng thụ.

      Cơ thể nóng bỏng làm cho Hồ Tứ có điểm sợ hãi, nghĩ đến khuôn mặt đỏ hồng, da thịt nóng cháy của , Hồ Tứ trong lòng căng thẳng, liều mạng đẩy Phan Ngọc ra.

      Nhưng Phan Ngọc đại lực kinh người, mãi nàng mới nhích ra được chút.

      - Tứ nhi, ta rất khó chịu, van cầu nàng đừng rời khỏi ta! Ta đối nàng tốt.

      Phan Ngọc cơ hồ là đau khổ cầu xin, nhẫn nại lâu lắm rồi, thân thể như muốn nổ tung, Hồ Tứ luôn ở thời khắc đánh tan lí trí .

      Nếu là người khác, Phan Ngọc cần, trong mắt chỉ có người, cho dù là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, cũng bằng tiểu hồ ly của .

      - Ta biết ngươi thoải mái

      Vách tường u lam, tản ra băng khí lạnh lạnh.

      Nước suối ồ ồ chảy vào trong cái ao, ao xanh lam trong suốt như khối thủy tinh xanh biếc lớn.

      - Tứ nhi, lạnh quá, dừng lại !

      Phan Ngọc kéo Hồ Tứ vào lòng, cúi đầu định hôn cái môi làm thần hồn điên đảo, nhưng Hồ Tứ ngẩng đầu cười, giả mặt quỷ:

      - Xin lỗi ngươi!

      Lời còn chưa dứt, người biến mất, Phan Ngọc nghi hoặc, sau lưng bị người đẩy mạnh, bên tai truyền tới tiếng Hồ Tứ:

      - Vào thôi.

      Lạnh lẽo xâm nhập vào cốt tủy, huyết mạch đều bị đông lại, nhiệt độ thân thể bởi vậy giảm bớt.

      Lãnh nhiệt xung khắc, trời đất xoay chuyển, đột nhiên nhớ tới từ: băng hỏa lưỡng trọng thiên (*).

      Trước khi hôn mê, vẻ mặt lo lắng của Hồ Tứ là trí nhớ cuối cùng của .

      [Chú thích:

      Băng hỏa lưỡng trọng thiên: là cụm từ dùng để chỉ về công pháp, nó cũng có nghĩa là công pháp mà hàm chứa cả hai thuộc tính băng và hỏa đó.]

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 49: Hạ Lan Hiên đích mưu [ mưu của Hạ Lan Hiên ].

      Editor: Ngược Ái, Trang Nhi.

      Beta: Ngược Ái.





      Chiêm chiếp, chiêm chiếp.

      Tiếng chim hót thanh thúy cứ mãi quanh quẩn bên tai, Phan Ngọc xoa xoa lỗ tai, trách tiểu điểu nhi hót kia.

      Bất quá, chú chim kia càng hót lớn, càng hót càng trong trẻo.

      Sau đó, lại có chú chim từ đâu bay tới, bắt đầu hót đối, nhưng lại chọc giận Phan Ngọc, lập tức ngồi dậy, hét lớn:

      - Con chim chết tiệt, kêu la cái gì! Còn cho người ngủ sao!

      - Ngươi cuối cùng cũng tỉnh!

      muốn nằm xuống, vạt áo phen bị người nhéo.

      Thân mình trận đau đớn, Phan Ngọc choáng váng, khó khăn chịu đựng, trợn mắt hét lớn:

      - Ngươi véo cái gì, còn véo nữa, ta đánh ngươi!

      Hồ Tứ vừa mừng vừa sợ, ôm cổ Phan Ngọc, khóc :

      - Phan Ngọc, ngươi rốt cục cũng khôi phục lại bình thường! Tối hôm qua làm ta sợ muốn chết!
      Tối hôm qua?

      Phan Ngọc gãi gãi đầu, đem Hồ Tứ đẩy sang bên:

      - Tối hôm qua gặp cái quỷ quái gì?

      - So với quỷ quái còn đáng sợ hơn đó! Phan Ngọc, ngươi vẫn là cái dạng này mới tốt, tối hôm qua, ngươi, chút cũng giống ngươi! Đúng là hù chết ta! Thực sợ ngươi biến trở lại, đa tạ trời đất, ngươi cuối cùng khôi phục! Xem ra biện pháp kia đúng là dùng được.

      Khôi phục?

      Phan Ngọc sờ sờ đầu, động động cánh tay, có gì khác thường:

      - Khôi phục cái gì? Ta phải uống dược sao? Đầu cũng nóng.

      - Di, ngươi, ngươi, ngươi nhớ sao?

      Hồ Tứ giọng the thé , giọng điệu lo sợ nghi hoặc.

      Phan Ngọc bị hỏi hồ đồ, cố gắng suy tư, nhưng chỉ nhớ tới sau khi uống xong dược, là rất mệt, vừa cảm giác tỉnh lại liền đến bây giờ, lắc đầu:

      - Ta uống dược xong liền ngủ, vẫn ngủ thẳng đến lúc bị ngươi đánh thức.

      Vạt áo căng thẳng, còn chưa chờ Phan Ngọc kịp phản ứng, Hồ Tứ làm nhiều việc cùng lúc, giáng xuống mặt hai cái bạt tai, khuôn mặt trắng trẻo nhất thời lên hai dấu tay hồng hồng.

      Hồ Tứ còn muốn đánh tiếp, cổ tay bị bắt được, Phan Ngọc giận dữ hét:

      - Mới sáng sớm, ngươi phát điên cái gì? Tại sao đánh ta!

      Hồ Tứ toàn thân phát run:

      - Ta, ta chỉ là muốn cho ngươi nhớ tới, có ý tứ khác.

      - Nhớ tới cái gì? Làm vậy là giúp người ta nhớ sao? Ngươi đánh ta cái, ta liền đánh ngươi mười, ngươi thử xem!

      Đối mặt với hung thần ác sát Phan Ngọc, nếu là trước kia, Hồ Tứ tất nhiên khóc lớn, nhưng tại làm cho Phan Ngọc dự đoán được là Hồ Tứ chẳng những khóc, ngược lại vui mừng quá đỗi.

      Khuôn mặt nhắn cười như xuân hoa nở rộ:

      - Ngươi cuối cùng hiểu được! có việc gì, nghĩ ra cũng sao, quan trọng là ngươi cuối cùng cũng khôi phục bình thường.

      - Khôi phục bình thường, có ý tứ gì?

      Lời Hồ Tứ làm cho Phan Ngọc nghĩ ra được.

      - Chuyện tối hôm qua, ngươi chút cũng nhớ?

      - Ta phải nằm ở giường sao? Chẳng lẽ…

      Phan Ngọc nhớ tới chuyện:

      - Chẳng lẽ ta mộng du?

      Hồ Tứ khuôn mặt nhắn nghiêm túc, nghiêm mặt :

      - Ai, Phan Ngọc, ta thực nghĩ cho ngươi biết. Bất quá, xem ngươi hoàn toàn có ấn tượng chuyện tối qua, ta . Kỳ , tình đêm qua là như thế này…

      Trong viện có loại hòe thụ cao lớn, có con chim đứng ở cây khoái hoạt chải vuốt sợi lông chim, bỗng nghe trong phòng phát ra tiếng nổ, nó sợ tới mức vội vàng phất cánh bay mất.

      Rầm!

      Cửa phòng mở lớn, người từ trong phòng ra.

      Rầm!

      cái chậu từ trong phòng bay ra, ở người người nọ

      - Ôi, đầu của ta má ơi!

      Hồ Tứ quát to tiếng, nghĩ tới Phan Ngọc tính tình lại như thế.

      Chẳng lẽ bị lời của nàng kích thích đến tính tình đại biến?

      Bất quá, Hồ Tứ nhớ tới đêm qua Phan Ngọc thâm tình chân thành, bộ dáng ôn nhu vạn phần, nhịn được tủm tỉm cười trộm.

      Tuy rằng tại tính tình tốt, nhưng so với đêm qua, là tốt hơn nhiều lắm.

      Nhảy lên cây, Hồ Tứ từ trong cành lá rậm rạp ngó xuống phía dưới xem. Phan Ngọc đứng dưới tàng cây, vẻ mặt tức giận đến đỏ bừng, chỉ vào Hồ Tứ:

      - Ngươi xuống dưới!

      Hồ Tứ bĩu môi:

      - Xuống dưới làm cái gì, cho ngươi đánh sao? Thiên tài mắc mưu! Hừ, ta cho Phan Ngọc ngươi biết, ngươi dám đụng đến ngón tay của ta lần nữa, ta liền ra ngoài, đem bộ dáng đêm qua của ngươi cho người trong thiên hạ nghe! Đến lúc đó, xem ai đẹp mặt!

      Rắc rắc.

      Phan Ngọc bẻ nhánh cây, hai tay bóp nát, nhánh cây biến thành tro bụi :

      - Ngươi bậy! Đều là ngươi dối! Ngươi dám ra ngoài lung tung, ta cho ngươi cùng nhánh cây này chung kết cục!

      Hồ Tứ vẫn chưa bị dọa, bẻ nhánh cây, cười đến dị thường vui vẻ:

      - Tiểu Phan Ngọc nha, tiểu Phan Ngọc, đường đường thiên sư tróc , lại cởi sạch y phục nhảy nhót! Ha ha, ngươi xem ta có dám hay !

      Phan Ngọc tức tới nghiến răng nghiến lợi.

      Nếu có cảm giác vừa tỉnh lại cả người vô lực, sớm đem Hồ Tứ từ cây bắt xuống, thế nào còn để nàng hưu vượn.

      Tuy rằng tại khí lực hồi phục chút ít, nhưng muốn lên cây, lại phải mất chút công phu.

      Nhìn thấu Phan Ngọc chỉ là con hổ giấy, Hồ Tứ thêm cao hứng, dựa lưng vào thân cây, nhếch chân lên vắt chéo, miệng ca tiểu khúc:

      - Ta chỉ là tiểu hồ ly, tiểu hồ ly chỉ khoái hoạt.

      Ta muốn nhìn mỹ nam mỹ nữ, lạp lạp lạp!

      tại Hồ Tứ quả thực là rất vui, đáng tiếc, lão thiên gia nhất định quen nhìn hình dáng cao hứng của nàng.

      Răng rắc – nhánh cây gãy.

      Rầm! Bịch!

      Hồ Tứ cao hứng nhất thời từ cây rớt xuống.

      nghĩ tới đau đớn, Hồ Tứ dè dặt mở mắt ra, cách trong gang tấc, đôi con ngươi bảo quang lưu động sáng ngời, mặt đó có hai bóng người nho .

      Hồ Tứ cẩn thận quan sát , bóng người trong con ngươi phải nàng là ai!

      Chủ nhân của ánh mắt càng tới gần hơn, gần đến mức Hồ Tứ có thể cảm thấy nhiệt khí của , đôi môi hồng nhuận đột nhiên làm cho nàng nhớ tới đêm qua hôn, mặt bất chợt đỏ lên.

      Lúc ấy rất sợ hãi, đến nỗi hoàn toàn cảm giác.

      tại nhớ lại, liền trở thành cảm giác khó quên nhất ra trong đầu của nàng, có muốn quên thế nào cũng đều được.

      - Haha, có biết ta đối với ngươi như thế nào ?

      Phan Ngọc cười tủm tỉm cực kì hiền lành, Hồ Tứ bị tươi cười của biến thành tiểu hồ đồ, ngây ngốc lắc đầu:

      - biết!

      Phan Ngọc càng cười đến vui vẻ:

      - Ngươi nhất định thể tưởng tượng được.

      Bịch.

      Mông bị ném mạnh xuống đất, lát sau, Hồ Tứ thất thanh kêu to.

      Nhìn nàng nhếch miệng nhe răng thống khổ kêu, Phan Ngọc cất tiếng cười to, vỗ vỗ đầu Hồ Tứ.

      - Tiểu Tứ, cùng ta đấu, ngươi còn kém xa lắm.

      Chính thời điểm đó, nha hoàn tiến vào viện, Hạ Lan Hiên thỉnh Phan Ngọc dùng đồ điểm tâm.

      Phan Ngọc đáp ứng rồi cho người lui xuống dưới, trước khi sờ sờ đầu Hồ Tứ, lấy khăn tay xoa xoa khuôn mặt nhắn của Hồ Tứ:

      - Ngoan ngoãn chờ ta. Chúng ta lập tức có thể rời khỏi người này, được chạy loạn, nếu , ta cũng thể nào cứu được ngươi.

      Phan Ngọc tới đại sảnh, Hạ Lan Hiên chờ ở đó từ lâu, dùng xong đồ điểm tâm.

      phân phó đồng tử dâng trà xanh, Phan Ngọc cầm ly trà lên, mùi thơm ngát phác mũi, có chút nồng, nhàng thổi, :

      - Hạ huynh, quấy rầy mấy ngày, ta còn có việc trong người, tiện ở lâu, ta…

      Hạ Lan Hiên đánh gãy lời của :

      - Phan huynh phải , chẳng lẽ do tiểu đệ chiêu đãi chu toàn, chọc giận khiến ngươi vui?

      - Nào có, Hạ huynh đối ta vô cùng tốt, tiểu đệ khắc sâu trong lòng, chỉ là…

      - Chỉ là vô luận ta lưu ngươi như thế nào, ngươi đều phải , đúng ?

      Thấy Phan Ngọc gật đầu, Hạ Lan Hiên nhàng cười, thân mình ngả về sau, biểu tình kỳ quái.

      - Chúng ta bao nhiêu lâu gặp?

      Phan Ngọc giật mình, ý niệm trong đầu thay đổi nhanh, biết vì sao cầu, đáp:

      - Ba năm.

      - ra lại nhanh như vậy, đảo mắt qua ba năm. Chắc ngươi còn nhớ ba năm trước đây có chuyện gì giữa đêm mùa hạ chứ?

      Giữa đêm mùa hạ?

      Từ này giống đạo thiên lôi xoẹt qua trong đầu, Phan Ngọc đương nhiên nhớ đêm đó.

      Đêm đó, luôn muốn nhớ lại.

      - Nhớ lời . Ngươi hẳn là quên lời ngươi với ta!

      Hạ Lan Hiên ý vị thâm trường cười cười, xem Phan Ngọc đáp lại như thế nào.

      ra là vậy, Phan Ngọc hít sâu hơi, :

      - Lời của ta đương nhiên có nghĩa.

      - Được! Quân tử nhất ngôn cửu đỉnh. Phan huynh, ta quả nhiên có nhìn lầm ngươi, tiểu đệ lúc này có chuyện phải cầu ngươi.

      Nghe xong Hạ Lan Hiên , mặt Phan Ngọc liền trở nên tối sầm.

      - Ngươi lại muốn ta làm loại tình này?

      - Như thế nào, rất khó xử sao? Ta biết ngươi nhiều quy củ, thu bạc cũng nhiều, bất quá, ta hẳn là ngoại lệ .

      - Ta làm chuyện trái đạo trời!

      - Điều này sao kêu trái ý trời được? Trảm trừ ma, phải là thiên chức của chúng ta sao? Huống hồ, ta biến thành bộ dáng như thế, ngươi cũng phải chịu trách nhiệm, phải sao?

      Xiết chặt cái chén trong tay, khớp xương đều biến trắng, Phan Ngọc tức giận tới căng thẳng.

      Nhưng vào lúc này, tiểu đồng đường cúi đầu tiến vào, trong tay cầm theo hồ lô, đổ vào trong ấm trà lục chút nước, sau đó đứng ở bên cạnh Hạ Lan Hiên.

      Trầm ngâm lâu, sau đó Phan Ngọc lạnh lùng cười:

      - Ngươi làm như vậy, làm bị trời khiển trách.

      - Trời phạt?

      Hạ Lan Hiên ngạo nghễ cười lớn:

      - Nhìn xem bộ dáng ta tại, ta sợ gì trời phạt!

      Tay kéo vạt áo, thân mình ra ở trước mặt Phan Ngọc, Phan Ngọc cả kinh hít hơi khí lạnh, sao vẫn là thân thể người?

      Hạ Lan Hiên dường như có việc gì, che áo lại, lần nữa ngồi trở lại:

      - Ta như vậy giằng co suốt ba năm, tại còn chuyển biến xấu. Phan huynh, ta cũng muốn bức ngươi, làm hay làm, phải xem ý tứ của ngươi. Hắc hắc, nhân sinh trăm năm, ta bất quá là sớm chết vài năm, này cũng có gì. ngươi muốn làm hay , là tự do của ngươi, ta có quyền can thiệp. Bất quá, đại danh Phan Ngọc nếu giữ lời, chỉ sợ ngươi… hắc hắc.

      Cười lạnh mấy tiếng, cúi đầu uống trà.

      đến phía trước cửa sổ, cây hoa nhài bắt đầu nở hoa.

      Đóa hoa trắng noãn tản mát ra hương khí ngọt ngào, ngón tay ngọc khẽ ôn nhu mềm mại chạm vào đóa hoa, cúi đầu thưởng thức.

      - Hạ huynh, thú vui của ngươi cũng đặc biệt.

      - Thú vui? Là ý gì?

      Thời điểm Phan Ngọc sờ đóa hoa , Hạ Lan Hiên thực mất hứng.

      Chỉ là tận lực khắc chế, vất vả mới có phát hỏa, chính là thanh còn bình tĩnh, mang theo chút run run.

      - Người xưa có câu: thứ của ngươi, liền nhất định là của ngươi, phải của ngươi, cưỡng cầu cũng được.

      Hạ Lan Hiên cười cười :

      - Phan huynh lời là có lí.

      - Hạ huynh thích hoa cỏ, điều này có gì đáng trách. Chỉ là trăm hoa ngàn hương, tựa hồ có chút thiên vị.

      - Cái gì thiên vị? Ta .

      - Khuôn viên muôn hồng nghìn tía, Hạ huynh chớp mắt nhìn bông hoa , chẳng lẽ bông hoa này có vấn đề sao?

      Phan Ngọc tươi cười, trông có ý tốt:

      - Chỉ sợ là có vấn đề.

      Vừa , vừa cầm trà nóng trong tay đặt bên bông hoa .

      Nghe thấy tiếng nữ tử thét chói tai, Hạ Lan Hiên ánh mắt nhíu lại, tâm kêu tốt.

      Chớp mắt, trong phòng chỉ còn lại gian yên tĩnh.

      Phan Ngọc thấy bóng người, xa xa truyền đến tiếng:

      - Hạ huynh, tiểu đệ đáp ứng rồi, ha ha ha ha!

      Hạ Lan Hiên ngón tay run run nâng lên đóa hoa biến hình, giọng căm hận :

      - Phan Ngọc, chờ việc này xong, ta nhất định phải tìm ngươi báo mối thù hôm nay!

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 50 – Tử đằng hạ đích quý công tử [ Quý công tử dưới cây tử đằng ].

      Editor: Ngược Ái, Trang Nhi.

      Beta: Ngược Ái.



      Hồ Tứ nằm dưới tàng cây, miệng nhai nhai ít lá cây, ăn ăn, mặt nhăn nhíu, phun ra, sờ sờ bụng, thầm mắng Hạ Lan Hiên cùng Phan Ngọc.

      Có cơm cũng cho nàng ăn, tuy rằng trong núi trái cây ít, muốn ăn cũng phải có biện pháp, nhưng mà có thức ăn ngon vẫn tốt hơn nha.

      Chính thời điểm phát sầu, thoáng nhìn bóng dáng nhoáng lên ở cửa cái, Phan Ngọc trở lại.

      Cũng đứng dậy, Hồ Tứ ngẩng đầu nhìn trời.

      - Ai, đời này công bằng nha. Có người ăn uống no say, có người lại đói bụng sắp chịu nổi.

      Phan Ngọc nhìn bộ dáng Hồ Tứ, nằm mềm mại cỏ, hơi nghiêng đầu, mùi lá cỏ thơm ngát, tâm tình có chút lo lắng.

      bầu trời xanh lam, mấy đám mây mềm trắng lững lờ trôi, ánh sáng mặt trời chiếu vào cây, loang lổ bóng lá.

      - Chuyện đời, khó có thể đoán trước. Nếu ai cũng được như ước nguyện, ngươi muốn tìm kiếm công bằng, chỉ sợ vĩnh viễn cũng có được.

      Ánh sáng bị che khuất, bỗng xuất khuôn mặt cười tươi như hoa của Phan Ngọc, Hồ Tứ giận dữ :

      - Chẳng lẽ ngươi cho ta ăn cái gì sao? Việc này ta trước đó cũng đoán được! Ngươi tâm địa như thế nào lại độc ác như vậy!

      Phan Ngọc vẫn chưa tức giận, lạnh nhạt :

      - Tứ Nhi, ngươi chừng nào mới có thể trưởng thành?

      - Có ý tứ gì?

      Hồ Tứ có điểm mơ hồ.

      Nhắm mắt lại, Phan Ngọc chỉ cảm thấy vô lực.

      - Ta mệt rồi, Tứ Nhi, , ta mệt tới chết mất!

      Hồ Tứ chân tay luống cuống, sờ trán , run giọng :

      - Ngươi còn nóng phải ?

      Ngón tay bé mềm mại khẽ chạm vào , cảm giác hiểu từ đáy lòng dâng lên.

      đời này trừ bỏ cha mẹ và sư phụ, còn có người nào thiệt tình đối với như vậy.

      Trừng mắt, Phan Ngọc mỉm cười:

      - , ta tốt hơn nhiều rồi.

      Phan Ngọc cười tươi như dòng nước thu, Hồ Tứ tự chủ được cười rộ lên.

      - Thân thể tốt, tâm tình tốt, ta vốn là cho rằng như vậy.

      Đột nhiên, bụng phát ra thanh , Phan Ngọc cười lớn kéo vẻ mặt đỏ bừng của Hồ Tứ.

      - Hôm nay thời tiết tốt, ta mang ngươi ăn thứ tốt.

      chút nghi hoặc, Hồ Tứ hưng phấn nhảy dựng lên, giữ chặt tay Phan Ngọc, đường luôn miệng thúc giục nhanh xuống núi.

      Ánh nắng tươi sáng, người đường đông vui, Hồ Tứ tò mò xem trái xem phải, tay cũng nhàn rỗi, hồi sau ôm bao giấy to trong lòng, ngay cả Phan Ngọc cũng vài lời.

      Hôm nay tính tình Phan Ngọc thần kỳ tốt, Hồ Tứ cầu gì mực đáp ứng.

      - Mặt trời xuống phía tây rồi, bằng chính là ánh trăng từ phía đông lên, tóm lại, hôm nay nhất định phải cẩn thận.

      Phong độ giống như công tử khuynh thành cười, làm cho Hồ Tứ bắt đầu sợ hãi.

      Nếu chỉ là Hồ Tứ trước đây vui vẻ khi nhìn thấy nhân gian, nàng cũng để ý đến bất thường của Phan Ngọc ở trong đầu, trong lòng nghi ngờ cũng có biểu mặt, trước sau như , nàng chỉ cao hứng mà thôi.

      nửa ngày, Hồ Tứ khát nước, đột nhiên thấy chiêu bài phía trước, nàng lập tức hưng phấn, đối Phan Ngọc :

      - Chúng ta vào trong đó ngồi.

      cần nhiều, liền lôi kéo Phan Ngọc .

      Hỉ Lạc cư, Phan Ngọc trong lòng mặc niệm.

      Tường trắng ngói đen, giản dị tự nhiên.

      giống như tửu quán bình thường, mà giống như nơi ở của sĩ.

      Bên trong bố trí lại càng thanh nhã, bức họa phong thủy treo vách tường, phong cách cổ dạt dào, làm cho Phan Ngọc có loại ảo giác, giống như ở trong này uống rượu phải dân chúng bình thường, mà là các bậc vương giả, thánh hiền mới ở tại nơi này.

      Hồ Tứ lại biết chạy nơi nào, Phan Ngọc cười khổ tiếng,

      Chẳng lẽ nhất định phải theo tiểu hồ này chạy loạn khắp nơi?

      - Oa, Phan Ngọc, ngươi mau nhìn, ta lấy được cái gì?

      Hồ Tứ tươi cười, cầm trong tay bầu rượu, đắc ý chạy nhanh tới bên bàn.

      Phan Ngọc buồn cười :

      - Tưởng là cái gì, bất quá chỉ là bầu rượu, cũng đáng cho ngươi cao hứng như thế.

      - Chỉ là bầu rượu sao?

      Hồ Tứ bĩu môi.

      - Còn tưởng rằng kiến thức ngươi rộng rãi, nhưng cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Này làm sao là rượu bình thường, là ta cố ý tìm lão bản nương đem tới.

      Phan Ngọc có điểm tò mò.

      - Ngươi biết lão bản nương nơi này? Sao thấy ra?

      Nhớ tới lần trước uống rượu, Hồ Tứ đáng tiếc.

      - Vốn khi ta xuống núi bốc thuốc cho ngươi lại vào tửu quán mua cho ngươi rượu, bất quá, ngươi có lộc ăn, đến uống được, thực đáng tiếc.

      Trong lòng vừa động, Phan Ngọc hỏi:

      - Ngươi mua rượu cho ta?

      - Đúng, ta cảm thấy ngươi sinh bệnh rất đáng thương, cho nên mua rượu cho ngươi, cho ngươi cao hứng.

      Phan Ngọc có chút buồn bực.

      - Ta thể uống, lại sau, ta cũng phải quỷ rượu.

      Vỗ vỗ bả vai Phan Ngọc, Hồ Tứ cười :

      - Bệnh nhân có bộ dáng người bệnh, cũng phải rượu bình thường, là rượu đối với thân thể có ích lợi tốt.

      Đột nhiên nhớ tới cái gì đó vội vàng :

      - Lại , ngươi gọi món ăn, ta tìm người.

      đợi Phan Ngọc trả lời, lắc mình chạy .

      Dịch rượu trong suốt, trong giống như nước suối, Phan Ngọc cũng vội uống, suy nghĩ sâu xa.

      Trong điếm, khách nhân ít, lại lớn tiếng ồn ào.

      Mọi người đều là thấp giọng giỡn, đột nhiên truyền đến hai thanh tiếng cười.

      lâu sau, Hồ Tứ chạy về, khuôn mặt nhắn đỏ bừng, hưng phấn dị thường, kéo tay Phan Ngọc, sau đó liền về chạy về phía sau viện, vừa chạy vừa quay đầu cười :

      - Hôm nay ra ngoài thực đúng gặp may mắn nha, Đoán xem ta nhìn thấy ai? Ha ha, ngươi cũng đoán được đâu, mau!

      Phan Ngọc cũng có để ý Hồ Tứ cao hứng, cười khổ tiếng, thanh thấp thể nghe thấy.

      - Có lẽ ta đoán được đấy.

      Ánh sáng màu đỏ, lục quang tràn ngập, lục cùng đỏ , quang ảnh lần lượt thay đổi.

      Giống như ở tiên cảnh, người đứng ở dưới tàng cây hoa tử đằng, tươi cười ôn nhu.

      Quả nhiên là công tử tuyệt thế, nhìn thấy Hồ Tứ cùng Phan Ngọc, ôm quyền cười :

      - Huynh đài, là có duyên, chúng ta lại tái kiến.

      Phan Ngọc hoàn lễ:

      - ra huynh đài là lão bản nơi này. Thất kính, thất kính!

      Phân chủ khách ngồi xuống, giới thiệu tôn tính đại danh, Phan Ngọc nhìn quét chung quanh lượt, ánh mắt chợt lóe, cười :

      - Tiêu huynh, những loài hoa nơi này xinh đẹp.

      đợi Tiêu Mộ Vũ mở miệng, Hồ Tứ tiếp lời :

      - Đúng vậy, ta còn tưởng rằng là tiên cảnh, nếu làm sao có nhiều loại hoa xinh đẹp như vậy.

      - Tiêu huynh, chắc hẳn mất rất nhiều công phu.

      Tiêu Mộ Vũ khẽ cười, :

      - Nương tử ta thích hoa, ta liền trồng nhiều hơn, cũng có mất cái gì.

      Trong lúc , cước bộ , tố y nữ từ sau bụi hoa ra.

      theo phía sau là tiểu nha hoàn, trong tay bưng bầu rượu cùng điểm tâm.

      Tiêu Mộ Vũ đứng dậy, đỡ đồ người mang tới, hướng Phan Ngọc cùng Hồ Tứ giới thiệu:

      - Vị này là nương tử của ta.

      - Nguyên lai là đại tẩu, Phan Ngọc hữu lễ.

      - Phan công tử hữu lễ.

      Hồ Tứ tiến lên, vô cùng thân thiết vỗ cánh tay Đỗ Quyên:

      - Đỗ tỷ tỷ, vài ngày thấy, ta rất nhớ người.

      Đỗ Quyên hé miệng cười:

      - Nhớ ta, chỉ sợ là muốn ta làm thức ăn ngon cho ngươi!

      Hồ Tứ kêu lên:

      - Ta nào có, ta muốn thấy tỷ tỷ! Lại còn dẫn theo bằng hữu của ta nữa nha.

      Nàng đối Phan Ngọc, :

      - Đỗ tỷ tỷ là người tốt lắm! Lần trước chính nàng tặng ta rượu ngon, còn có đồ điểm tâm này, nhớ tới nó ta liền chảy nước miếng nha.

      Vỗ Hồ Tứ, Đỗ Quyên bưng chén bạch điệp lên, màu bánh phỉ thúy, hương khí bay lên, Hồ Tứ liếm liếm môi, cầm lấy khối:

      - Vậy ta khách khí.

      Đỗ Quyên lôi kéo Hồ Tứ, đối Tiêu Mộ Vũ :

      - Chúng ta phía sau ngồi, các ngươi chậm rãi hàn huyên.

      Phan Ngọc cầm khối bánh lên, đưa tới miệng ăn, mày nhíu mặt nhăn:

      - ngọt, như thế nào nữ nhân lại thích ăn loại này?

      - Nếu như giống nam nhân chúng ta, thế giới này chẳng phải còn thú vị sao?

      - Lời này hữu lý, chỉ là, ngươi xây dựng tất cả điều này, đến tột cùng có đáng giá hay ?

      Tiêu Mộ Vũ ngón tay thon dài, móng tay oánh nhuận màu phấn hồng, vững vàng cầm bầu rượu.

      Châm hai ly rượu, hương rượu tỏa ra bốn phía.

      - Thỉnh nếm thử rượu ta ủ.

      Chén bạch ngọc, dịch rượu trong suốt đỏ sẫm, hương thơm nồng đậm. Tiêu Mộ Vũ uống hơi cạn sạch, lộ ra đáy chén, :

      - Ta uống trước, kính ngươi.

      Thấy Phan Ngọc chậm chạp chưa uống, cười :

      - Như thế nào, sợ ta hạ độc sao?

      Phan Ngọc nhíu mi.

      - Chê cười rồi, ta sợ cái gì!

      Bưng ly rượu lên ngụm uống cạn, ngửi mùi hương của rượu.

      là kì lạ, loại rượu kì quái này làm cho Phan Ngọc nuốt cũng được, nuốt cũng được.

      Tiêu Mộ Vũ bộ dáng xem kịch vui làm cho Phan Ngọc có điểm tức giận, bất quá đây là canh bạc rượu, cắn răng nuốt xuống.

      nghĩ vừa nuốt xuống, hương vị trong miệng chưa tản , cỗ cảm giác thơm ngon từ trong hầu dâng lên, chẳng những diệt hết suy tư, dư vị ngân nga, khiến người ta tâm tình thống khoái.

      - Rượu này, quả kỳ lạ.

      Cũng từng uống qua vô số rượu ngon, nhưng rượu quái dị như thế này vẫn là lần đầu uống đến, cho dù là Phan Ngọc, cũng cầm lòng mà kinh ngạc.

      Được khen ngợi, Tiêu Mộ Vũ có chút đắc ý:

      - Đây là rượu ta gần đây ủ được, lấy tên là ‘ lưu ly túy’.

      Tay khéo léo cầm ly rượu, Phan Ngọc than .

      - Lưu ly túy, tên rất hay, rượu ngon xứng mĩ khí, mỹ danh vang thiên hạ.

      - Đây là thú vui của ta.

      - Thú vui?

      Phan Ngọc cho là đúng.

      - Thú vui của ngươi chỉ sợ chỉ là loại này.

      - Vậy giống cái gì?

      - Giống như tự mình chuốc lấy cực khổ, tự tìm phiền não.

      Tiêu Mộ Vũ nhìn cây tử đằng trong viện, thần sắc suy tư.

      - Ngươi có phải cho rằng, ta hao khí công lực, duy trì cái dạng này đáng giá, phải ?

      - Nếu như vĩnh viễn thực được, liền viên mãn như cây tử đằng này!

      Tựa hồ muốn tiếp tục đề tài này, hoặc là có chuyện khác, Phan Ngọc cũng có duy trì phong độ hoàn mỹ.

      Vung tay lên, cây hoa tử đằng biến mất trong giây lát, sân này cũng khôi phục bộ mặt vốn có.

      - Vì cái gì cho nàng biết chân tướng, vì cái gì?

      Tiêu Mộ Vũ vẫn chưa tức giận, lạnh nhạt :

      - Ta biết ý đồ của ngươi, từ lần đầu tiên gặp ngươi, ta nghĩ tới ngày này.

      - Ngươi biết?

      Phan Ngọc có chút giật mình.

      Con ngươi đen của Tiêu Mộ Vũ trở nên sâu thẳm.

      - Đương nhiên. Ngươi cùng Hạ Lan Hiên, cái các ngươi muốn , đơn giản là mạng của ta.

      Hai người giống như ngầm giao tranh, gió thổi qua.

      mảnh lá bám vào cành cây, từ từ bay xuống gần bọn họ.

      Đột nhiên, lá cây dừng lại, như hơi nước bốc hơi, biến mất vô hình.

      Phan Ngọc đột nhiên đứng dậy, lui về phía sau vài bước, miễn cưỡng ổn định thân hình.

      Lau miệng, tia đỏ tươi chiếu vào mu bàn tay, cười lạnh :

      - Mạng của ngươi? Ha ha, ngươi liên tưởng thực sâu xa. Bất quá, cuối cùng cũng động thủ ! Cũng tốt, đỡ phải để ta lời vô nghĩa!

      Bàn tay ánh sáng thoáng , thanh trường kiếm trong suốt nắm trong tay, mũi kiếm chỉ vào Tiêu Mộ Vũ.

      - hình !

      Tóc dài màu lục, tóc thẳng mềm nhẵn, khẽ rơi xuống sau lưng.

      Dung nhan tuấn tú, ánh mắt như ánh mặt trời trong ngày xuân chiếu mặt hồ, gió thổi bay tóc của phát, ra dấu mi tâm.

      Sáu đạo hỏa diễm khởi sắc, dưới ánh mặt trời tỏa hào quang.

      Cuồng phong nổi lên, vạt áo Phan Ngọc bị thổi bay phấp phới, thanh Tiêu Mộ Vũ trước sau như , bình tĩnh:

      - Ta chỉ muốn cùng Quyên nhi có cuộc sống yên tĩnh, nhưng các ngươi khinh người quá đáng! Cho dù là ngươi, ha ha, đại danh “Ngọc diện Tu La”, ta tuyệt cho phép việc các ngươi muốn phá hư cuộc sống của ta.









    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 51: Ngộ hội đại quá thiên.

      Editor: Ngược Ái, Trang Nhi.

      Beta: Ngược Ái.



      Trường kiếm dừng lại, Phan Ngọc tươi cười như trước.

      - Còn tưởng rằng ngươi nguyên hình, bất quá cũng tốt, ai, kỳ ngươi hiểu lầm, ta nghĩ lấy mạng của ngươi, ta chỉ muốn ngọc lưu ly của ngươi.

      Tiêu Mộ Vũ :

      - Nếu muốn mạng của ta, ta còn tha thứ, nếu muốn ngọc, thứ cho Tiêu mỗ muôn vàn thể tòng mệnh.

      - Vì chuỗi hạt kia, cùng ta đối địch, đáng giá sao? Ta chỉ muốn mượn dùng chút, dùng xong trả, ngươi keo kiệt.

      Tiêu Mộ Vũ :

      - Dùng xong trả? Đừng cho ta là hài đồng ba tuổi, tin tưởng ngươi sao?

      Phan Ngọc nghiêm mặt :

      - Ta tuy phải chính nhân quân tử, nhưng là lời đáng giá ngàn vàng! Đạo lý này vẫn là nên biết, chuyện ta đáp ứng với người khác, nhất định làm được. Người như vậy, cùng giống nhau.

      - Là Hạ Lan Hiên cho ngươi đến lấy?

      - Hạ Lan Hiên muốn mạng của ngươi, ta cũng nghĩ thế. Tuy rằng ngươi là , ta là thiên sư, nhưng ta cũng có nguyên tắc của ta, ngươi có làm việc trái ý trời, ta thu ngươi. Mà , ta nợ , cho nên, ta muốn ngươi cho mượn ngọc lưu ly tới cứu mạng của , chỉ là đơn giản như vậy.

      Tiêu Mộ Vũ trầm ngâm, ánh mắt thâm trầm sâu thẳm, sau lúc lâu mới :

      - Ngươi ?

      Phan Ngọc nhíu mày.

      Câu hỏi vừa rồi tuy rằng làm vui, nhưng cách nào thể ra. Nếu hơi có ngăn cản, đem kiếm củi ba năm thiêu giờ[1]! Mặt giãn ra, cười :

      - Ta cũng hề láo.

      - cũng tốt, lời dối cũng thế, vô luận như thế nào, ngươi hôm nay đừng mơ tưởng từ ta lấy được ngọc lưu ly.

      - Vì sao ngươi cố chấp như thế? Cho dù đó là chi bảo, đối với ngươi chỉ là mượn nhất thời, chẳng lẽ này cũng được?

      Khuôn mặt bình tĩnh nổi lên gợn sóng.

      - Ngươi tới, có lẽ hạt ngọc kia cũng quý giá, nhưng đối với ta, là vô giá chi trân[2].

      - thể ngờ được, Phan Ngọc ta thích báu vật, ngươi lại càng sâu hơn ta. Nếu ta dùng vật này đổi lại?

      Tiêu Mộ Vũ :

      - Cho dù là bảo vật sở hữu cả thiên hạ ở trước mặt ta, cũng bằng hạt châu này, ngươi nên tỉnh mộng !

      Lúc sau, hai người rút kiếm giao tranh, đại chiến hết sức căng thẳng.

      Đột nhiên, Phan Ngọc cười vô cùng sáng lạn, thu hồi kiếm, đến bên cạnh bàn, cầm bầu rượu lên.

      - Bất quá là câu vui đùa, ngươi lại còn làm thực.

      Tiêu Mộ Vũ chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, ra vừa rồi ra thân mồ hôi lạnh.

      nghĩ tới, nhìn Phan Ngọc cà lơ phất phơ, nhưng lại giống như đại hãn lực lưỡng, cho dù là , cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản.

      ra là người sao?”

      Trong đầu đột nhiên nảy ra ý niệm này, lập tức phủ quyết, điều này sao có thể?

      Nghe danh thấy thiên hạ thiên sư, đường đường huyền môn đệ tử, lại như thế nào phải là người?

      vì ý tưởng cổ quái mà cảm thấy buồn cười.

      Dáng người tuấn dật như thanh tùng thúy trúc, Phan Ngọc xoay người, tươi cười nhu hòa, giống như dương quang ấm áp [3].

      Tiêu Mộ Vũ trầm tĩnh lại, ngay tại lúc lơi lỏng, bóng dáng người trước mắt thấy nữa.

      Cùng lúc đó, sườn thắt lưng, bả vai đồng thời trúng đòn nghiêm trọng, thân mình tê dại, quỳ rạp xuống đất, cổ lạnh như băng.

      Phan Ngọc chuyển tới trước người , ngồi xổm xuống thân.

      - Hừ, muốn cùng ta đấu, cũng xem lại phân lượng của chính mình.

      Khí lực đều mất, Tiêu Mộ Vũ chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ ngã xuống đất.

      - Ngươi muốn như thế nào?

      bàn tay nâng cằm lên, hai mắt Phan Ngọc lóe sáng, miệng tiến đến bên tai Tiêu Mộ Vũ, giọng mấy câu.

      Cạch, Cạch.

      Choang!

      Hai người cả kinh, đồng thời quay đầu.

      Chỉ thấy Hồ Tứ mở lớn miệng, trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người, khay tay rơi xuống mặt đất.

      Khay điểm tâm bị hỏng , ý thức được mọi người đều nhìn nàng, Hồ Tứ cười gượng hai tiếng:

      - Ngươi, các ngươi tiếp tục, tiếp tục nha!

      xong, quay đầu chạy ra sân.

      Hồ Tứ nhảy tường, thở hổn hển trận.

      Trường hợp vừa rồi đối với nàng mà rất quỷ dị.

      Phan Ngọc cùng Tiêu Mộ Vũ gần nhau như vậy, hơn nữa biểu tình hai người lại rất quái lạ.

      Ý niệm trong đầu thay đổi nhanh, Hồ Tứ lắc lắc đầu, điều này đáng sợ nha.

      Trước kia nàng nghĩ Phan Ngọc thích nữ nhân, mà biểu cũng là như vậy, nghĩ tới, vừa thấy Tiêu Mộ Vũ lại có thể biến thành như vậy.

      Nhớ tới lúc bọn họ mới gặp, bộ dáng Phan Ngọc sững sờ, Hồ Tứ chỉ cảm thấy lạnh tóc gáy, há mồm thè lưỡi vì suy nghĩ của mình, đầu vai bị người nào đó vỗ, Hồ Tứ giật mình, nhảy lên ra xa mấy trượng.

      Phan Ngọc nhíu mày vui :

      - Làm sao vậy? Bộ dáng giống như gặp quỷ, ta có đáng sợ như vậy sao?

      Gặp quỷ?

      Vừa rồi là có điểm kỳ lạ, nhưng thấy Phan Ngọc buồn bực, Hồ Tứ ngẩng cao đầu quan sát.

      ăn phải cái gì vậy? Như thế nào trong chốc lát thấy, liền thay đổi?”

      Hồ Tứ cẩn thận quan sát, lại ra kết luận.

      “Chẳng lẽ, cùng Tiêu Mộ Vũ trong lúc đó…. có khả năng! Người ta có phu nhân, có khả năng, tuyệt đối có khả năng!”

      Hồ Tứ đem hình ảnh thuần khiết trong đầu nhanh chóng xóa .

      Phu thê tiêu thị tốt như vậy, nàng như thế nào có thể nghĩ như thế?

      bàn tay tiến tới, bắt lấy cổ tay của Hồ Tứ.

      - Tứ Nhi, ngươi làm cái gì đánh chính mình?

      Bên tai nghe truyền đến thanh Phan Ngọc thầm.

      Phan Ngọc rất nhiệt tình, cũng giống nhiệt tình đêm đó.

      Mỗi khi nhớ lại, đêm đó hình dung Phan Ngọc cơ hồ bị “thiêu đốt”, nghĩ vậy, Hồ Tứ cảm thấy mặt có chút nóng, dùng sức vùng thoát khỏi.

      - Ta đánh ta, cùng ngươi có quan hệ gì đâu?

      Phan Ngọc có điểm tức giận.

      - Như thế nào quan hệ? Xem ngươi , giống như ta là thể quan tâm đến ngươi!

      - Đúng vậy, ngươi cùng ta là quan hệ gì? Hừ,vừa rồi ngươi làm cái gì?

      Sờ sờ đầu, Phan Ngọc khó hiểu :

      - Vừa rồi chúng ta vui vẻ cùng nhau uống rượu, sau đó ngươi liền chạy đến, ta tự nhiên hề muốn ở lại nữa, cho nên cũng cùng ra.

      Hồ Tứ lè lưỡi.

      - dối mặt cũng đỏ. Thời điểm xuống núi ngươi mất hứng, tại lại thành cao hứng như vậy, xem ra, hắc!

      Phan Ngọc có điểm :

      - ràng, cần chỉ nửa câu. xem ra cái gì, ta làm sao vậy?

      Mặt Hồ Tứ ửng đỏ, mếu máo:

      - Ta muốn cái gì, chỉ là muốn nhắc nhở ngươi câu, người ta có phu nhân, ngươi cũng đừng quá phi tâm.

      Phan Ngọc nghĩ đến Hồ Tứ biết chuyện của :

      - Yên tâm, ta chỉ là cùng mấy câu, ai, đến, ta là có điểm luyến tiếc.

      Lắc đầu thở dài, Tiêu Mộ Vũ tuy rằng là , cũng là nam nhân hữu tình hữu nghĩa, cũng được so với nam tử hán đại trượng phu, huống hồ người cũng phong nhã, Phan Ngọc cũng muốn cùng kết giao.

      Hồ Tứ nôn nóng:

      - Luyến tiếc cũng được, Đỗ tỷ tỷ là người tốt, ngươi làm như vậy thực làm chuyện có lỗi với phu thê người ta.

      - có lý. Tuy rằng ta là thiên sư, cũng phải thị phi trắng đen chẳng phân biệt được. Ta có chừng mực, yên tâm . Tứ Nhi, lại tiếp, ngươi bắt đầu suy nghĩ cho ta, là có tiến bộ.

      Phan Ngọc rất cao hứng, vuốt tóc đen của Hồ Tứ, trong mắt tràn đầy khen ngợi.

      Hồ Tứ cười gượng hai tiếng, cũng may Phan Ngọc hiểu chuyện, bất quá, tật xấu này của cũng quá lớn, nếu bị người khác biết, chỉ sợ bị cười nhạo báng.

      Đột nhiên, nàng nghĩ tới nơi, định có thể giải quyết vấn đề này, kéo tay Phan Ngọc, Hồ Tứ cười :

      - Hôm nay ra ngoài, chúng ta còn muốn nhiều thứ tốt.

      Phan Ngọc thấy Hồ Tứ đột nhiên cao hứng phấn chấn, nghĩ lại cũng sao, gật gật đầu :

      - Được rồi.

      Đèn rực rỡ mới lên, buổi tối ngã tư đường so với ban ngày càng thêm ồn ào náo động.

      Người chen chúc người, khiến Hồ Tứ thiếu chút nữa bị đám người làm ngã, may mắn Phan Ngọc ở bên bảo vệ, mới tránh khỏi nguy hiểm.

      Hồ Tứ giữ chặt người hỏi vì sao đêm nay nhiều người như vậy, mới biết ra trong thành mấy đại kỹ viện đêm nay cử hành chọn hoa khôi, người nào chen chúc tới.

      Hoa khôi?

      Hồ Tứ trong đầu nhất thời lên khuôn mặt Ngọc Tỳ Bà, nhưng ngẫm lại, cũng có khả năng nhìn thấy nàng lần nữa.

      Bất quá, mắt ngọc chuyển động, Hồ Tứ nhìn trộm xem xét Phan Ngọc ở bên hưng trí bừng bừng, ý niệm trong đầu có dịp thể .

      - Tứ Nhi, kéo ta tới nơi này làm cái gì? Sắc trời tối, chúng ta vẫn là nên trở về .

      Phan Ngọc bị Hồ Tứ kéo , miễn cưỡng dừng bước, khó hiểu nguyên nhân nhìn nàng chằm chằm.

      - Uy, nếu ra, vui đủ như thế nào có thể trở về? Huống hồ, ta nghe phía trước có sân khấu kịch, chúng ta xem nha, thôi, thôi!

      chịu nổi Hồ Tứ năn nỉ, Phan Ngọc đành phải đáp ứng.

      phát , chính mình càng ngày càng khó cự tuyệt cầu của Hồ Tứ.

      Chỗ nhiều người nhất, khó có thể chen vào, Hồ Tứ có chút sốt ruột.

      Xem trái xem phải, mắt sáng ngời, lôi kéo Phan Ngọc thẳng đến dưới gốc cây đại thụ, nhảy lên, quả nhiên đó là ý kiến hay.

      cây lại có tầm nhìn tốt, Hồ Tứ dào dạt đắc ý nhìn Phan Ngọc lên.

      - Chủ ý này sai , hắc hắc, cũng chỉ có ta mới có thể nghĩ ra được.

      - Tiểu thông minh. – Phan Ngọc hừ tiếng.

      Cây rất lớn, nhánh cây mọc lan tràn, tại chỗ đứng có chỗ hơi bằng phẳng, vừa lúc hạ người, Hồ Tứ liền hướng ra phía ngoài dò xét để thấy hơn, Phan Ngọc thấy vậy vội bắt lấy cánh tay của nàng.

      - Cẩn thận.

      - biết, ta để ý.

      Hồ Tứ cho là đúng, khoát tay, hết sức chăm chú nhìn về nơi chỗ đài cao sắc màu rực rỡ kia.

      Cổ nhạc ti trúc hợp tấu, nhóm cơ vũ nhàng chuyển động, lụa mỏng tung bay, như chim yến nhảy múa.

      Trong đó nữ tử mặc đồ trắng giống người thường, vòng eo lá liễu múa xuất động, người vận luật, băng phi vũ, như cửu thiên tiên nữ hạ phàm.

      Da thịt trắng như tuyết, mi tâm chút son ấn, lông mày lá liễu, môi đào đỏ bừng như.

      Mọi người bên dưới ngừng hò hét, thậm chí có người hướng lên đài, mỹ nhân cười nhưng , lụa mỏng lướt qua, làn gió thơm đưa hương thoang thoảng.

      Phan Ngọc chỉ nhìn thoáng qua, đột nhiên lắc đầu, quay đầu kêu lên:

      - Hồ Tứ, đừng quá phận!

      Hồ Tứ cười hì hì để ý.

      - Ngươi như thế nào xem, trước kia ngươi phải thích nhất xem cái này đó sao?

      Tựa người thân cây, Phan Ngọc lười biếng :

      - Trước kia là trước kia, tại là tại, tại ta thích xem.

      Hồ Tứ trong lòng càng thêm sợ hãi, cười cười :

      - Mỹ nữ trong kia có xinh đẹp hay ?

      - Có thể.

      - Có thể? thể nào! Ngươi nhìn lại kỹ xem, ngươi xem ánh mắt của nàng sáng ngời, giống như sao, ngươi xem môi của nàng, giống tiểu đào, đúng, so với đào còn , xem làn da của nàng, trắng mịn, giống trứng chim lột xác, ngươi xem… Ưm…

      Bàn tay to che miệng của nàng, Phan Ngọc hung tợn :

      - Ngươi có để yên hay ? Như thế nào nhiều như vậy!

      Hồ Tứ suýt nghẹn, liều mạng bỏ tay ra, lè lưỡi, :

      - Nghẹn chết ta. Ngươi đây là mưu sát, mưu sát! Ta là muốn tốt cho ngươi, mang ngươi xem mỹ nữ, ngươi còn hề cảm kích ta!

      Xem mỹ nữ?

      Phan Ngọc vẫn là , gãi gãi đầu.

      - Ngươi làm cái quỷ gì? Vì sao muốn xem mỹ nữ?

      Hồ Tứ muốn phát cuồng, bình thường Phan Ngọc đều nhìn là thấu ngay, hôm nay lại hoàn toàn hiểu lời của nàng.

      Xem ra, bệnh cũng .

      - Ngươi, ngươi xem y phục đỏ bên kia, xem được ?

      Phan Ngọc xa nhìn, gật đầu :

      - Bình thường , miễn cưỡng tính là xinh đẹp.

      Này còn bình thường, miễn cưỡng?

      Hồ Tứ rất sợ ý nghĩ của chính mình trở thành , tiếp tục ra sức đề cử:

      - Cái người cầm cây quạt trong tay, hẳn là xấu?

      Phan Ngọc tính nhẫn nại:

      - phải xem diễn sao, như thế nào đều là nhảy múa? Buồn đến chết, vẫn là nên trở về !

      - Nhiều mỹ nữ như vậy quanh ngươi hầu hạ, ngươi như thế nào còn cảm thấy buồn? Bất quá đừng lo, ta nhất định nghĩ biện pháp.

      Phan Ngọc tà tà liếc Hồ Tứ cái, khó hiểu :

      - Biện pháp? Biện pháp gì? Vừa rồi ngươi vẫn thần thần bí bí, hôm nay kì quái. Rốt cuộc làm sao vậy? Nếu ràng, đừng mơ tưởng ta buông tha ngươi!

      Hồ Tứ tâm nhất thời hoảng hốt, cũng chết, cũng chết.

      Nếu là về sau người khác nhắc tới, nhất định cho rằng Hồ Tứ nàng chết cũng đáng giá.

      Hít sâu hơi, Hồ Tứ cố lấy dũng khí lớn nhất từ lúc chào đời tới nay, ngẩng đầu đối mặt ánh mắt Phan Ngọc.

      Vì thế, tại nơi kia, buổi tối kia, Hồ Tứ ra ý nghĩ trong lòng.

      Bốn tưởng rằng Phan Ngọc tức giận, nàng cũng chuẩn bị tốt lắm, nghĩ tới Phan Ngọc mày nhíu chặt, mặt đen thui như bầu trời đêm, mắt sang quắc phát ra ánh sáng kinh tâm động phách, đôi môi hồng nhuận mím chặt, cực tới độ cong hoàn mỹ.

      Hồ Tứ rốt cục cũng thấy được lúc Phan Ngọc đẹp nhất, cũng tối dụ hoặc lòng người.

      [Chú thích:

      (1) Kiếm củi ba năm, thiêu giờ: Ý công sức cố gắng bao nhiêu lâu trong phút lầm lỡ có thể bị hủy hoại.

      (2) Vô giá chi bảo: Bảo vật vô giá]

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 52: Loạn sai trắc đích hậu quả thị nghiêm trọng đích [ Loạn đoán hậu quả là nghiêm trọng ].

      Editor: Ngược Ái, Trang Nhi.

      Beta: Ngược Ái.



      - Ta sai rồi!

      Thanh khóc nức nở từ dưới núi truyền đến, Phan Ngọc ngoáy ngoáy lỗ tai, hướng về phía dưới :

      - lớn lên!

      - Ta nên hoài nghi ngươi, ta mười phần sai ! Ô ô ô!

      Gió đêm thổi qua, từ dưới vách núi đen phát ra thanh ô ô quái dị, khiến người khác dựng tóc gáy, thanh Hồ Tứ run lên:

      - Mau đưa ta lên !

      - Ngươi đem loại ý tưởng kia loại bỏ hoàn toàn trong đầu ngay! Nếu , ta quyết đem ngươi kéo lên!

      - Ngươi là người tốt, là ta hồ đồ, là ta hiểu sai, ngươi cùng Tiêu Mộ Vũ là trong sáng minh bạch, là ta, là lỗi sai của ta, van cầu ngươi, mau kéo ta lên !

      - Nếu lại có loại ý nghĩ này sao?

      Phan Ngọc truy hỏi câu.

      - Nếu ta có nửa điểm ý tưởng đó, ta, ta, ta là người!

      Phì!

      Phan Ngọc bật cười.

      - Tứ Nhi, ngươi vốn là người, lời này rất có thành ý!

      - Vậy để cho ta bị thiên lôi đánh chết!

      Lời này vừa ra khỏi miệng, phía chân trời truyền đến tiếng sấm rền, Hồ Tứ hét lên tiếng, Phan Ngọc cười :

      - Xem ra Tứ Nhi của ta cũng bắt đầu học được dối rồi , ai, ngươi tiểu dối này, lúc này ông trời cũng giúp ngươi!

      - Ta như thế nào ngươi mới vừa lòng?

      Nghe được tiếng sét, Hồ Tứ tâm nhất thời rối loạn, tay chân run run.

      Rắc rắc.

      Tảng đá bị vỡ thành khối , mảnh vụn lăn xuống phía dưới.

      - Được, Tứ Nhi, ngươi nghe cho , Phan Ngọc ta cho tới bây giờ cũng thích nam nhân! Nhớ kỹ chưa?

      Hồ Tứ liều mạng gật đầu, ngẩng mặt lên:

      - Ta nhớ kỹ, ngươi trước kia hay tại, tương lai đều thích nam nhân, mau đỡ ta lên !

      Hai chân đặt mặt đất, Hồ Tứ lập tức liền quỳ rạp xuống, cái gì cũng đứng dậy.

      Nằm mơ cũng thể tưởng tượng được, khắc Phan Ngọc ôn nhu đến cực điểm kia làm ra hành động điên cuồng như thế, hai tay run rẩy.

      - Nhìn ngươi như bình thường mới là điều đáng sợ nhất, lời này chút cũng giả, là đáng sợ!

      Bả vai trầm xuống, tay Phan Ngọc ôn nhu khoát lên vai Hồ Tứ, Hồ Tứ cả kinh, tóc gáy dựng thẳng.

      - Chớ sợ, Tứ Nhi, ta chỉ là muốn cho ngươi bí mật.

      Phan Ngọc vẫn ôn nhu như cũ, thanh như nước, Hồ Tứ nghe thấy giống như ma quỷ rống giận.

      Hồ Tứ vốn có lòng hiếu kỳ rất lớn, nhưng đối với người như Phan Ngọc, ngay cả lòng hiếu kỳ cũng biến mất.

      - Bí mật, ta muốn nghe bí mật gì cả, buông tha ta !

      - vậy ?

      Ngón tay đặt ở môi Hồ Tứ, nhàng chà sát.

      - Ha ha, Tứ Nhi, ngươi ngoan, chẳng lẽ, ngươi còn muốn xuống nơi mát mẻ đó nữa sao?

      Hồ Tứ lập tức ngẩng lên, mắt to chớp chớp.

      - , ta muốn !

      - Vậy là tốt rồi, ngươi muốn nghe cái bí mật kia ?

      Hồ Tứ gật đầu lia lịa, cười khổ :

      - Ngươi , ta nghe!

      Tiến đến bên tai Hồ Tứ, thanh Phan Ngọc ép tới cực thấp, khẩu khí ôn nhuyễn thổi tới Hồ Tứ bên tai, ấm áp , có điểm nóng.

      Nàng muốn cười, tưởng tượng đến thủ đoạn của Phan Ngọc lại nghẹn trở về, thấy bộ dáng Hồ Tứ muốn lại thôi, Phan Ngọc cười, giọng :

      - Bí mật chính là bí mật nha!

      Trong núi yên tĩnh, gió lớn thổi, Hồ Tứ gắt gao túm vạt áo, đỉnh đầu đột nhiên phác qua đạo bóng đen, bay nhanh mạnh mẽ quất gió, bay qua như cuốn cả Hồ Tứ theo.

      Móng vuốt đen sắc nhọn sát lướt qua da đầu, nhưng vẫn chưa đụng thương đến nàng, cho dù là như thế, Hồ Tứ cũng sợ tới mức mặt còn chút máu, sợ tới phát run.

      Phan Ngọc thấy nàng sợ hãi, trong lòng thương tiếc, nhàng an ủi :

      - Đừng sợ, chỉ là con cú đêm, làm bị thương đến sao?

      Hồ Tứ lắc đầu, miệng run run , như thế nào cũng nên lời.

      Nàng sợ phải cú đêm, mà là cặp mắt lợi hại tản mát ra hàn ý thấu xương, nơi đó giống như phải chém nàng thành ngàn vạn mảnh mới hả hận.

      Trong đầu quay cuồng, thiên địa đều xoay tròn, mắt vừa nhắm, Hồ Tứ ngã vào trong lòng Phan Ngọc, mất tri giác.

      **

      nền tuyết trắng thạch nhũ có bồn bạch ngọc .

      giọt, giọt ngọc lộ trong suốt ở trong bồn, tuyết trắng cùng ngọc minh châu mã não bốn vách tường, ánh sáng nhu hòa, Hồ Tứ mờ mịt mở mắt, nhìn trang sức trong động, nghi ngờ chính mình đến thiên cung.

      giường êm dày như da lông, sờ lên, ôn hương mềm mại, nhưng ở trong hương có cỗ thiên khí thản nhiên, tinh tế ngửi thấy, lại ngửi thấy.

      Ý thức quen thuộc vây đánh úp lại, thầm nghĩ nằm giường, ngủ giấc tốt nha.

      Đột nhiên, từ xa xa truyền đến tiếng người, Hồ Tứ cả kinh, còn chưa chờ nàng ngủ lại, người mạnh mẽ đem tên còn lại kéo vào động, phủi ném tới giường, thanh lạnh lùng :

      - Nhìn ngươi tốt quá nhỉ, mặt của ta đều bị ngươi làm cho mất hết rồi!

      Người giường thẳng người dậy, ngẩng mặt, đầu tóc đen tán loạn, vài sợi tóc đen còn bám mặt, ngón tay bạch ngọc thon dài mềm mại giống như bạch y người nàng, cơ hồ phân là tay.

      Áo trắng như tuyết, mùi xạ hương tiến vào trong mũi Hồ Tứ, nhịn được hít vào hơi lớn.

      Thơm quá, mùi rất quen thuộc.

      Hai người kia tựa hồ nhìn thấy Hồ Tứ, mà Hồ Tứ cũng thèm để ý, ở trong này, có loại cảm giác, tuy rằng cảm giác này có chút trầm trọng.

      - Ta cái gì cũng chưa làm, ta cũng làm ngươi thất vọng!

      Nữ nhân ương ngạnh đối đáp, thèm để ý lửa giận của nam nhân.

      Nam nhân khó khăn mới áp chế cơn tức lại bị những lời này lần nữa dấy lên, nắm cằm nữ nhân, tay liền giật sa y người nàng.

      - Cái gì cũng chưa làm? Vậy ngươi cùng mặt mày đưa tình, coi ta là người chết sao? Đừng quên, ta mới là phu quân tương lai của ngươi, mà , cái gì cũng phải!

      - Là bởi vì ta có quên, ta vẫn theo ngươi, ngươi như thế nào đối với ta? Trước mặt nhiều người như vậy, khiến ta khó xử, đả thương ta, chính là ngươi!

      Nữ nhân kêu lớn, liều mạng thoát khỏi kiềm chế của nam nhân.

      Ba!

      cái tát vang dội mặt nam nhân, cũng ngăn trở hành động điên cuồng của .

      Độ ấm bên trong đột nhiên biến mất, Hồ Tứ sợ run cả người, thấy hoa mắt, cảnh tượng chuyển hoán.

      Gió núi vù vù, mây trắng lượn lờ, sương mù bốc hơi tán mãn trong sơn cốc.

      Nữ nhân ngồi ở tảng đá khóc nức nở, người nam nhân ở bên an ủi, tuy rằng cách khá xa, Hồ Tứ vẫn có thể cảm thấy nam nhân tản mát ra ôn nhu cùng săn sóc.

      - Ta rốt cuộc chịu nổi , dẫn ta !

      - Đừng khóc, đánh ngươi sao?

      Nam nhân tiếng nhu hòa, thuần mỹ như rượu.

      Nữ nhân lắc đầu, hai tay vây quanh lấy thắt lưng nam nhân, đem mặt dán tai .

      - Chỉ cần có thể cùng ngươi ở chỗ, cho dù là địa ngục, ta cũng sợ.

      - Được, chúng ta cùng nhau , rời nơi này!

      Hồ Tứ đột nhiên vô cùng hy vọng bọn họ có thể rời , ai ngờ trời cho lòng người toại nguyện, vị hôn phu của nữ nhân đến đây.

      - Ngươi, ngươi nhưng lại đối với ta như vậy!

      Kim quang tay chợt động, đạo diệu kim quang thẳng hướng hai người bay tới.

      Hồ Tứ chỉ cảm thấy trước mắt kim quang đại thịnh, nhịn được hô to tiếng.

      - A!

      Hồ Tứ lập tức ngồi xuống, trước mắt mơ hồ, thanh Phan Ngọc ở bên vang lên:

      - Ngươi làm sao vậy, gặp ác mộng?

      Lộ ra quan tâm thản nhiên, Hồ Tứ nghe lời của Phan Ngọc lúc này, giống như thanh của trời.

      Sợ hãi trong mộng chưa tản , dưới ánh trăng, khuôn mặt Phan Ngọc lộ lo lắng cùng sầu lo.

      lo lắng cho ta sao?”

      Hồ Tứ nghĩ ra ý niệm này trong đầu, đột nhiên, bóng dáng người trong mộng lại lên trong đầu, nàng nhìn thấy mặt người trong mộng, chỉ là nữ nhân kia ai oán cùng nam nhân ôn nhu làm người ta khắc cốt minh tâm, cố xóa cũng xong.

      Tay ôm lấy thắt lưng Phan Ngọc, đầu dán ngực , Hồ Tứ thấp giọng :

      - Ta vừa gặp ác mộng, thực đáng sợ!

      Phan Ngọc vỗ vỗ đầu của nàng, an ủi :

      - Có thể là bị đêm đó dọa, lại , Tứ Nhi, lá gan của ngươi quá . Ha ha, bất quá chỉ là con chim , cũng phải ánh mắt chim ưng, ngươi sợ cái gì?

      Ánh mắt chim ưng!

      Hồ Tứ sợ run cả người, vùi đầu càng sâu, Phan Ngọc thấy Hồ Tứ trầm mặc, cảm thấy kỳ quái, ngực có điểm nóng lên lại ẩm ướt, vội vàng đẩy Hồ Tứ ra, khuôn mặt nhắn tái nhợt tràn đầy nước mắt.

      Trước ngực cảm thấy mất mát, cảm thấy hoảng hốt, Hồ Tứ như vậy cùng trước kia quá khác nhau.

      Trong mắt toát ra bi ai, Hồ Tứ che mặt, lắc đầu :

      - Ta vừa rồi trong mộng nhìn thấy ánh mắt ưng sáng quắc, Phan Ngọc, ta có phải hay sắp chết?

      - Phi phi phi, cái gì mà chết với sống? Bớt nhảm .

      Phan Ngọc vội vàng giải thích, ánh mắt vừa động.

      - A, đúng rồi, ngươi có từng nghe những lời này chưa?

      - cái gì?

      Hồ Tứ ánh mắt tò mò nhìn Phan Ngọc, khó hiểu hỏi.

      - Người tốt sống lâu, tai họa trải qua ngàn năm! Ngươi nhất định sống được dài lâu, ôi, đừng đánh ta nha! Ta này cũng là vì tốt cho ngươi!

      Phan Ngọc ôm đầu bỏ chạy, Hồ Tứ ở phía sau đuổi theo, vừa đuổi vừa kêu:

      - Ai là tai họa? Có người như vậy sao? Ta đánh ngươi đánh ai!

      Đuổi theo sau, Hồ Tứ còn tiếp tục đánh, Phan Ngọc quay lại bắt được hai tay của nàng, cười :

      - Cảm thấy khá hơn chút nào ?

      Hồ Tứ sửng sốt, phiền muộn vừa mới tràn ngập trong lòng tan thành mây khói.

      Minh nguyệt phản chiếu dưới bóng nước, Phan Ngọc tươi cười chiếu sáng tâm Hồ Tứ, lo lắng trong lòng còn.

      Dùng sức gật gật đầu, Hồ Tứ làm mặt quỷ, nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng noãn:

      - Ta sao.

      **

      Hạ Lan Hiên ngồi ở trong đình viện, trước mặt bãi phóng đại đỉnh, đỉnh hạ xuống thiêu đốt, qua ba canh giờ, đỉnh vẫn lạnh như băng, thấy có chút nóng nào.

      Bất quá mặt Hạ Lan Hiên nhìn ra lo lắng, tay cầm quạt nan, cực kỳ nhàn nhã, đến khi nhìn thấy Phan Ngọc, gương mặt béo phì mới ra vẻ tươi cười.

      - Phan huynh, làm cho ta chờ lâu.

      Cao thấp đánh giá phen, gật đầu thở dài:

      - Cũng chỉ có ngươi, mới có thể ở trước thủ hạ của toàn thân trở ra, xem ra, ta muốn ngươi tìm gì đó, ngươi cũng lấy đến?

      Phan Ngọc gật đầu, từ trong áo lấy ra chuỗi hạt ngọc:

      - Ta nghĩ muốn thứ gì, trong thiên hạ còn có cái lấy được.

      Hạ Lan Hiên vốn tâm trạng cực bình tĩnh, giờ lại nhìn thấy chuỗi hạt kia liền toát mồ hôi, thanh đều run lên:

      - Phan huynh, lại gần chút, ta thấy lắm.

      Hồ Tứ ở phía sau lặng lẽ kéo tay áo Phan Ngọc.

      Nàng cảm thấy Hạ Lan Hiên thích hợp, Phan Ngọc vươn tay trái ra đằng sau lưng, khua khua, lên phía trước, đưa tới trước mặt Hạ Lan Hiên.

      - Hạ huynh, hãy nhìn cẩn thận, là ngọc ngươi cần phải ?

      Bạch quang chiếu sáng, Phan Ngọc nhanh chóng lui về phía sau, tay trái đặt tại cổ tay phải.

      Hồ Tứ kinh hãi, máu tươi từ cổ tay chảy ra, tựa như đóa hoa màu đỏ, Phan Ngọc thần sắc như thường, đối với cổ tay bị thương thèm để ý đến, nhưng ra Hồ Tứ có chút kích động, kéo vạt áo xuống lau vết thương cho .

      Phan Ngọc cự tuyệt ý tốt của Hồ Tứ, ngẩng đầu nhìn thẳng Hạ Lan Hiên, lạnh nhạt :

      - Hảo kiên nhẫn, đợi cho lúc này mới động thủ, bội phục!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :