1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiên sư tướng công hồ ly thê - Vi Tiểu Ngư(c21)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Ngoại truyện 1 – Chân tướng tại lí diện [ Chân tướng bên trong ].

      Edit: Ngược Ái.



      Truy đuổi, dây dưa.

      Tới đời đời kiếp kiếp.

      Chỉ mong được cùng người sống tới bách niên giai lão, bạc đầu răng long…

      Dù cho vạn kiếp bất phục, nghịch thiên ý, đảo càn khôn, ta cũng cam tâm tình nguyện.

      **

      luồng hắc khí từ dưới chân triền dần đến eo, dần dần bay lên , ngừng dịch chuyển.

      Diễm hỏa của có tác dụng với hắc khí đó, gấp đến độ ứa ra mồ hôi, chỉ có thể vô lực giãy dụa, thống khổ chịu đựng.

      – A!

      tiếng thét dài chấn động toàn bộ Phù Tang cung.

      Thủ vệ, tiên đồng cũng chỉ theo thói quen tuần tra xung quanh, bên trái đổi sang phía bên phải, đầu gục bên, mơ mơ hồ hồ ngủ mất.

      phải là bọn họ vô tâm, mà do chủ tử kia quá khó hầu hạ, lại , bọn họ nghe thanh kia nhiều lần.

      Lần đầu nghe, thấy sợ.

      Nghe nhiều, cũng trở nên quen thuộc.

      Ánh đèn lồng leo lắt trong đêm bão tuyết, ám minh châu phát ra hào quang mờ nhạt, tỏa khắp Phù Tang cung.

      Sa mạn màu trắng theo gió tung bay, tùy tiện lấy tay lau cái trán, mặt đầy mồ hôi, bạc môi trắng bệch, thần trí hỗn loạn.

      Cố gắng tĩnh tâm chút, lần nữa nằm lại giường, trừng mắt nhìn trướng đỉnh, rốt cuộc thể chìm vào giấc mộng được nữa.

      Đây đều là giấc mộng mỗi đêm phải trải qua, ngừng vây quanh thần trí của .

      Đầu chuyển hướng nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt thấy hình hoa mẫu đơn khắc bên cánh cửa, tâm khỏi suy tư.

      Đối diện với minh nguyệt lạnh lùng nhưng trong trẻo kia, từ nơi này, giống như có thể nhìn thấy nguyệt cung và chủ nhân của nó.

      – Nàng cũng chỉ là người độc ở đằng kia!

      Mỗi khi nghĩ đến đây, tâm ngăn được có chút đau đớn.

      Nhưng cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm, giúp được gì nàng.

      Dù là ai, đều giúp được.

      Mây đen từ từ kéo tới, che khuất minh nguyệt giữa trung.

      Bầu trời trở nên đen nhánh, màn đêm tưởng chừng như kéo dài vô tận.

      Khi tất cả mọi người ngủ say, cũng là lúc bắt đầu việc làm hằng ngày.

      cần hạ nhân giúp mặc y phục, mỗi ngày, đều tự mặc y phục cho mình.

      cẩn thận sửa lại đai lưng, chỉnh lại vạt áo, phản chiếu trong chiếc gương đồng là hình dáng nam nhân cao lớn, phong lưu tiêu sái, khí độ xuất trần .

      Kiểm tra hồi, thấy lộ chút sơ hở nào, lúc này mới ra khỏi Phù Tang cung.

      Khoảnh khắc ra khỏi cung, vẻ buồn bực mặt lúc trước hoàn toàn biến mất, dung nhan tuấn mỹ lộ ra vẻ uy nghiêm, cương nghị.

      Lúc này, chỉ trông như vị tiên nhân bình thường, chứ phải đông quân Thái Nhất – kẻ mang đến ánh sáng cho cả tam giới.

      Thiên mã im lặng vỗ cánh, chiến xa thái dương tỏa ra vạn đạo kim quang, uy chấn phương.

      có ai trong tam giới có thể tới gần chiếc xe này, ngoại trừ .

      Chỉ có mới có thể khống chế nó.

      Đây là số mệnh, cũng là lời nguyền rủa theo đời đời kiếp kiếp.

      Phất áo lên xe, cầm lên dây cương màu vàng, trong miệng hô lên tiếng, thiên mã liền vỗ cánh bay , dọc theo vân lộ, từ Phù Tang cung hướng phía chân trời xa xa.

      Rốt cuộc cũng tới được chỗ cao nhất, kìm dây cương lại, nhảy xuống xe, vén đám mây trắng lên, khoanh chân ngồi ở phía .

      Mỗi ngày, đều phải dừng lại ở đây tới bốn canh giờ, mới có thể chọn con đường khác trở về cung.

      Ngày qua ngày, năm lại năm, mỗi ngày đều buồn tẻ như vậy, khiến người ta mới nghĩ muốn nổi điên.

      Nhưng ai cũng có thể nổi điên, chỉ có thể.

      Thân là trưởng tử của Ngọc Đế, chi thần quang minh duy nhất trong tam giới, phải luôn giữ tâm trí thanh tĩnh, thể phạm sai lầm.

      Mà cho dù phát điên, Ngọc Đế cũng buông tha cho .

      Biết ý nghĩ trong đầu thực ảo tưởng, khẽ mỉm cười, tay xé mở tầng mây mù, trước mắt liền ra phong cảnh dưới hạ giới bao la, rộng lớn.

      Sông như dải lụa, núi non trùng điệp tô điểm cho cả vùng đất.

      Thấy mọi người dưới hạ giới mặt đều là vui vẻ, buồn bực trong lòng nhất thời trở nên an tĩnh.

      Vì giờ khắc này, cho dù là buồn tẻ cũng đáng giá.

      – Thái Nhất!

      tiếng hét to đánh gãy suy nghĩ của .

      Lặng lẽ thở dài, tâm tình vừa mới chuyển biến tốt đẹp, vậy mà phiền nhiễu tới tìm. Phủi phủi ống tay áo, đứng dậy, đối mặt với nam nhân nổi giận lôi đình kia.

      Khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt hẹp dài, mũi thẳng, bạc môi mỏng. Khóe miệng hơi cong lên, phối hợp với đôi mắt hẹp dài của , dù cười cũng giống như cười.

      Chỉ là tại, chủ nhân gương mặt cá tình này đầy tức giận.

      – Hậu Nghệ, làm cái gì vậy? Có chuyện tốt gì hãy .

      Thái Nhất đối với Hậu Nghệ tức giận kia từ chối cho ý kiến, dựa người vào chiến xa, giọng điệu hề có chút để ý nào.

      Hậu Nghệ tức giận tới phát run cả người, ngón tay chỉ vào mặt Thái Nhất:

      – Ngày đó, ngươi vì sao lại ngăn cản ta gặp Hằng Nga? Cho dù ngươi có là ca ca của nàng, cũng đừng gia trưởng như vậy!

      Thái Nhất cười lạnh, :

      – Hậu Nghệ, đến việc này, ta cũng muốn hỏi ngươi. Là ai khiến cho Hằng Nga thương tâm chạy về Nguyệt cung? Là ai khiến cho nàng dám ra khỏi Nguyệt cung nửa bước? Hậu Nghệ, vì sao ngươi đặt tay lên ngực tự hỏi, ngươi có sai hay !

      Hậu Nghệ đáp lời, khuôn mặt tuấn tú nổi lên gân xanh, tức giận quay người .

      Nhưng Thái Nhất thể ngờ tới, vì lời ngày hôm nay, vô tình rước họa sát thân, phải trầm luân vào vòng luân hồi, rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

      Dĩ nhiên, đấy là chuyện sau này.

      Việc Hậu Nghệ xuất cũng phá hư tâm tình tốt đẹp của , tay lại vén mây mù lên, quan sát hạ giới.

      Quan sát phàm nhân, là việc mỗi ngày bắt buộc phải làm trong cuộc sống nhàm chán này.

      Đứng xa xa nhìn những người đó, nhìn bọn họ mặt trời mọc mà làm, mặt trời lặn nghỉ, nam thanh nữ tú, phu xướng phụ tùy, cuộc sống đa màu đa sắc này khiến nhìn cả trăm lần thấy chán.

      Dù cho là sinh lão bệnh tử, cũng coi đấy là việc thú vị.

      Bởi vì vốn dĩ rất ít bằng hữu, ngay cả việc chuyện với các vị thần tiên khác cũng có, Ngọc Đế cũng từng vì thế mà trách cứ , nhưng đều xem là gió thoảng bên tai, làm theo ý mình.

      Sau Ngọc Đế cũng làm gì được, chỉ mặc theo ý .

      hâm mộ cuộc sống của phàm trần, cho dù chỉ có thể sống thời gian rất ít, cũng cam tâm.

      Đáng tiếc, ý nghĩ như vậy chỉ là suy tâm vọng tưởng.

      Ảm đạm cúi đầu, muốn đem mây mù trở lại như cũ, mặt đất bỗng phát sinh chuyện hấp dẫn chú ý của .

      Thiên Trụ Phong, danh như nghĩa, là Bản Cổ chi thần trong nhân gian, đáng tiếc thời gian quá lâu, dần dần, việc chống đỡ thiên giới có an bài khác, thay thế nó bằng Kình Thiên Trụ.

      tại ở đó, có mấy người cầm dây thừng cùng cung tên, ở trong bụi cỏ ngừng tìm kiếm.

      Qua lúc lâu, tên cầm đầu đám người kia oán hận :

      – Phi, chó má , khí vận tới tay rồi còn để chạy mất! – vừa dứt lời, liền dẫn người xuống núi.

      Qua lúc lâu sau, có động tĩnh gì.

      Bỗng có tiếng thét chói tai phá vỡ trường

      Bùm!

      vật màu trắng từ trời rơi xuống, rơi xuống cây sam, lăn xuống gốc cây. Thân nó vừa chạm đất ngừng lăn lộn, miệng ngừng kêu lên:

      – Bỏng chết ta, bỏng chết ta!

      Thái Nhất buồn cười nhìn vật này.

      Nếu phải hảo ý cứu giúp, chỉ sợ nó bị thợ săn bắt .

      Lúc đầu, ôm nó vào trong ngực, vẫn còn coi là tử tế. Trừ bỏ lúc đầu mấy lần nó giãy dụa, về sau hoàn toàn im lặng. nghĩ tới đám thợ săn lúc trước vừa , nó bắt đầu liều mạng nhảy xuống từ người .

      Lăn mấy cái, vất vả mới dập tắt cái nóng ở thân mình, vật kia thân thể hướng mặt đất nằm úp sấp, đầu lưỡi lè ra, thở nặng nhọc.

      Thái Nhất thấy nó đáng thương, muốn mang nước cho nó uống, ngờ vật này thấy Thái Nhất nhích lại gần vô cùng cảnh giác, thân mình bé cuống quít lui về phía sau, sống chết cũng chịu nhích tới gần.

      Thái Nhất nhìn nó chăm chú, ngừng suy nghĩ, :

      – Chó này, cũng kỳ quái.

      Lỗ tai dựng thẳng lên, cái đầu bé mạnh mẽ chuyển hướng nhìn Thái Nhất, nhe lên chiếc răng sắc nhọn.

      – Con mắt ngươi thế nào nhìn ta giống cẩu! là buồn cười!

      Thái Nhất ngồi xổm người xuống, trong đôi mắt lóe lên tia bướng bỉnh, cười :

      ra ngươi phải là chó, vậy ngươi là cái gì? Hồ Ly ta cảm thấy giống.

      Xoạt.

      đám lông mềm như nhung, giống như cái bình phong ra trước mắt Thái Nhất, vật lấy móng chỉ chỉ:

      , hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín. Thấy ? Ta chính là Cửu Vĩ Hồ, hơn nữa phải là Cửu Vĩ Hồ bình thường nha! Ta chính là đại danh đỉnh đỉnh Đồ Sơn Tộc. Hừ, hừ, ngươi hãy nghe cho !

      Nháy mắt mấy cái, gương mặt Thái Nhất toát lên ý cười.

      – Nhưng theo ta được biết, Đồ Sơn Cửu Vĩ Hồ, người người pháp lực cao cường. Nam tuấn, nữ phong tình, giống hồ ly như ngươi vậy.

      Hai cái tiểu trảo gãi khuôn mặt nhắn, giận đến phát run cả người:

      – Nếu như ở Đồ Sơn, ta nhất định phải cho ngươi lĩnh giáo! Được, ngươi muốn nhìn hình dáng của ta, ta liền cho ngươi xem!

      Lời vừa dứt, chỉ trong chớp mắt, trước mặt Thái Nhất đại mỹ nhân.

      Mặt tựa như phù dung, lông mày lá liễu, sóng mặt tựa như nước thiên trì chảy róc rách, đôi môi non mềm, hơi điểm ý cười. Má bên phải của nàng có lúm đồng tiền nho , xinh đẹp tuyệt trần, gì sánh được. Nàng tiến gần tới hai bước:

      – Lúc này sao phản đối ? Hừ, cho ngươi hết xem thường Đồ Sơn Tộc chúng ta.

      – Ngươi tên là gì?

      **

      đường hồi cung, Thái Nhất ngừng cười ra tiếng. Bất quá, cái tên kia, khi tiểu hồ ly ra thấy cười ngừng náo loạn, khuôn mặt nhắn đỏ bừng lên.

      Bất quá, khi nhớ tới cái tên của nàng, nếu đổi lại là , chỉ sợ cũng nguyện ra.

      Hồ Tứ, nhớ kĩ.

      đêm này, ác mộng luôn quanh quẩn bên lại hề xuất .

      **

      Thời gian dĩ vãng nhàm chán trước đây, giờ trở nên vô cùng phong phú. cùng Hồ Tứ ngừng trò chuyện, trong cái đầu của nàng chứa đầy ý tưởng cổ quái, khiến phải ngạc nhiên.

      Điều này khiến Thái Nhất thể biết là tư vị gì, chỉ biết, ghét cảm giác này chút nào.

      Dần dần, phát , bắt đầu thích bốn canh giờ mỗi ngày này.

      Nhưng thể chạm vào nàng, mỗi lần Thái Nhất muốn chạm vào tay Hồ Tứ, cũng khiến nàng bị bỏng, nên nàng né tránh .

      Khi đó, lần đầu tiên cảm thấy chán ghét linh lực của bản thân mình.

      Khát vọng muốn chạm tới khuôn mặt nhắn, muốn nắm chặt đôi bàn tay bé của nàng, muốn ôm lấy thân thể mềm mại của nàng luôn ám ảnh trong giấc mộng hằng đêm.

      Ý nghĩ này, lúc nào là giày vò Thái Nhất.

      Nhưng được chạm vào nàng, thậm chí thể tới quá gần. Linh lực của vô cùng cường đại, chỉ cần tới gần, có thể khiến nàng bị chết cháy.

      chịu nối, thương tâm vẫn kéo dài cho đến tận ngày đó.

      Trong thư các của thiên đình, Thái Nhất từ trong thiên thư tra được biện pháp, có thể đem nhiệt độ của thân mình giảm xuống.

      Điều này khiến cho hưng phấn ngừng, hề nghĩ tới hậu quả biện pháp này mang tới.

      Lần đầu tiên Thái Nhất ôm lấy Hồ Tứ, nàng kinh ngạc phát , nhiệt độ khó có thể chịu được trước đây biến thành nhiệt độ bình thường.

      Ấm áp kia bao quanh nàng, trấn an nàng.

      Nàng hỏi Thái Nhất, mới biết sử dụng phân thân đại pháp – pháp chú thời thượng cổ cấm lưu truyền.

      – Chàng có việc gì chứ? – Hồ Tứ lo lắng hỏi.

      – Ta có việc gì, yên tâm. Ta chỉ đem nguyên thần chia làm chín, mà bản thể của ta bởi do nguyên thần phân tán, nhiệt độ ắt giảm xuống.

      – Ta biết có nên…

      vuốt dọc chóp mũi của nàng, Thái Nhất cười sủng nịnh, :

      – Đây chính là điều tốt. Ta có thể có thời gian ở bên nàng, nha đầu ngốc của ta.

      Hồ Tứ cười khanh khách, :

      – Vậy chúng ta xây gian phòng ở đây , được ? Gian phòng chỉ thuộc về hai chúng ta thôi.

      – Được, theo ý của nàng, Tứ Nhi.

      Giơ đoản đảo trong tay lên, Thái Nhất thành thục gọt cây trúc, giống như là lần đầu mới làm vậy.

      bây giờ, vận dụng tốt những công cụ của phàm trần.

      Lấy tay lau mồ hôi, nhìn trời chiều, rốt cuộc cũng hiểu được lạc thú của nhân gian.

      Bao ngày nhìn ngắm hạ giới, tâm nguyện của nay cũng thành thực.

      Bất quá, khi quay đầu lại thấy gian phòng trống trơn, ánh mắt liền trở nên ảm đạm.

      vì sao mỗi khi tới lúc mặt trời lặn, Hồ Tứ đều phải vội vã trở về nhà. Mỗi lần hỏi, nàng đều lảng tránh , cũng tới điểm chính.

      Điều này khiến cho Thái Nhất có chút mờ mịt.

      Nàng , lần này trở về, bao giờ rời xa nữa, cùng vĩnh kết lương duyên.

      Điều này khiến cho Thái Nhất khỏi tràn đầy mong chờ vào cuộc sống tương lai phía trước.

      biết Ngọc Đế kì vọng vào rất lớn, nhưng ngôi vị đế quân quan trọng với bằng Hồ Tứ.

      Ngày sau có thể khiến phụ mẫu thương tâm, nhưng có lòng tin thuyết phục bọn họ đồng ý với quyết định của .

      Lăn qua lộn lại suy nghĩ lâu, rốt cuộc cũng chìm vào giấc mộng mông lung.

      Ngủ tới nửa đêm, Thái Nhất từ trong mộng bừng tỉnh.

      Ở trong mộng, nhìn thấy người toàn là máu, Hồ Tứ đối với cười, với , nàng trở lại, bao giờ rời nữa.

      Vỗ về trái tim ngừng đập cuồng loạn, suy nghĩ lại, Thái Nhất quyết định tới núi Đồ Sơn.

      Tới Đồ Sơn tộc, thấy Hồ Tứ trốn trong sơn động , giọng khóc, khuôn mặt nhắn tràn đầy nước mắt khiến cho đau lòng kịch liệt.

      khắc kia, cái gì Ngọc Đế, cái gì chức trách của Đông Quân, đều quên tất cả.

      Lúc này, chỉ thầm nghĩ muốn nàng trở thành thê tử của .

      Đáng tiếc, vị hôn phu của Hồ Tứ – vua của Đồ Sơn tộc: Huyền Ly, cũng cho bọn họ rời dễ dàng như vậy.

      Kim nhãn thần ưng của quả đúng là lợi hại, nhưng mà Thái Nhất để trong mắt, cho dù là chi vương của Đồ Sơn tộc, cũng sợ, quyết tâm phải đưa nàng rời .

      Phải đến khi Ngọc Đế phái người xuống, mới ngăn cản bọn họ xảy ra trận huyết chiến.

      Ngọc Đế sai người bắt lại, giam trong thiên lao.

      Tư niệm về Hồ Tứ khiến đứng ngồi yên, tâm trí luôn nghĩ tới nàng. Vốn sợ Hồ Tứ gặp chuyện may, cho nên phái cận vệ theo sát nàng.

      Ngày bị giải tới Thiên Lao, cận vệ của mang tới tin tức chẳng lành.

      Hồ Tứ biến mất thấy, truy lùng trong tam giới cũng thấy bóng dáng nàng.

      Sau cận vệ của thấy sắc mặt chủ tử ngày tái nhợt, nhịn được thay Thái Nhất đau khổ cầu khẩn, chỉ có thể khiến thủ vệ đồng ý lén thả Thái Nhất ra khỏi thiên lao.

      Đêm thứ nhất, Thái Nhất ở trong gian phòng trúc ngừng qua lại, nhìn chằm chằm trướng đỉnh, đêm ngủ.

      Ngày thứ hai, mọi người dưới hạ giới kinh hoàng phát , bầu trời lại xuất tới mười mặt trời.

      Đó là do Thái Nhất để tất cả nguyên thần của ra, giúp truy tìm tung tích của Hồ Tứ.

      vốn là tâm địa thiện lương, vậy mà bây giờ đối với tử thi phàm nhân cùng với tiếng cầu khẩn ở dưới mặt đất, mắt điếc tai ngơ, làm như thấy.

      điên cuồng chỉ muốn tìm thấy Hồ Tứ, tìm thấy bóng dáng nữ nhân ngày đêm nhớ tới.

      Cho đến khi mũi tên đen dài bắn rơi nguyên thần, mới khiến cho cảnh giác.

      Hạ giới, Hậu Nghệ mặc trường bào màu đỏ, trong lòng bàn tay cầm cây cung màu đỏ, đó có mũi tên màu lam. Nụ cười của lạnh như băng, mũi tên bắn ra đều bắn trúng hồng tâm của mặt trời, :

      – Nếu phải Huyền Ly cho ta, ta còn biết ra tất cả là do chính ngươi chia rẽ ta với Hằng Nga! Thái Nhất, cho ngươi nếm thử tư vị cầu cũng được, thống khổ như thế nào!

      Lời vừa dứt, mũi tên vô tình phá trường

      Đây là lời cuối cùng Thái Nhất nghe được trước khi hôn mê.

      **

      – Ngọc Đế, vì sao phải đối xử với ta như vậy? Thái Nhất là hài tử độc nhất của ta, nếu như nó có tốt xấu gì, hãy để ta thay chịu tội ngàn năm vạn năm!

      Mẫu thân của Thái Nhất cùng Thiên đế tranh cãi, thanh của bà vang vọng khắp đại điện. Thái Nhất vô lực giơ tay lên, :

      – Mẫu thân!

      Bà bắt lấy tay , kích động :

      – Thái Nhất, nương nhất định cứu con, nhất định cứu con!

      Lưu luyến bàn tay ấm áp của mẫu thân, :

      – Nương, tay của người ấm lắm, có thể nắm chặt thêm chút nữa, được ? Đây là lần đầu tiên người đối đãi với ta như vậy, ta cao hứng!

      Người người kính sợ đông quân dương thần Thái Nhất, nhưng chẳng ai biết, thứ tham luyến lại là tia ấm áp từ mẫu thân. Thấy nương khóc thất thanh, Thái Nhất an ủi bà:

      – Nương, nên khổ sở, ta chết, chỉ hơi mệt chút. Ta chỉ nghỉ ngơi chút…

      Nhắm mắt lại, gương mặt Hồ Tứ cười mị hoặc lên trong tâm trí, hy vọng khi tỉnh lại, có thể thấy khuôn mặt tươi cười của nàng.

      – Có thể gặp lại sao? – bất an hỏi, bởi vì nàng rời mà lo lắng.

      – Có thể, ta gặp lại chàng!

      Ở trong ngực của , câu trả lời của nàng khẳng định và hữu lực.

      **

      Đế Tân chán nản nhìn cảnh sắc ngoài cửa.

      Nữ tử với khuôn mặt phong hoa tuyệt đại ngừng tấu nhạc, cất tiếng hát, nhưng cũng thể khiến cảm thấy hứng thú.

      Hôm nay, nghe đồn mỹ nhân nổi danh tiến cung. Vì nàng, Ký Châu hầu tô hộ thiếu chút nữa xé rách mặt của .

      Dung nhan tuấn mĩ lộ ra ý cười tà tứ, mỹ nhân thấy được nhiều, thêm nàng người cũng nhiều, mà bớt nàng người cũng ít.

      chỉ là tò mò mà thôi. Lần này tuyên triệu, bất quá là thoả mãn tính cổ quái hiếu kì của .

      Mỹ nhân kiều đứng giữa đại điện, hương khí thoang thoảng, kiều hô lớn hai chữ “đại vương”.

      điện nửa quân thần nhìn chớp mắt, Đế Tân thấy vậy liền cười lạnh, đúng là đám quan lại háo sắc!

      Đợi mỹ nhân kia ngẩng đầu lộ ra dung nhan, Đế Tân đột nhiên sửng sốt, vén rèm che lên, đối diện với đôi mắt trong sáng kia, vội vàng hỏi:

      – Ngươi tên là gì?

      Nháy mắt mấy cái, chủ nhân đôi mắt trong sáng kia lộ ra nụ cười nghịch ngợm:

      – Tiểu nữ tên Đắc Kỷ.

      **

      Bỏ cánh tay khoát bên lưng ra, phủ thêm lụa mỏng, nàng dạo bước đến trong đình viện.

      Đứng ở hành lang, nàng ngửa đầu nhìn minh nguyệt chiếu sáng thương thiên (bầu trời).

      Đắc kỷ?

      Ha ha, cái tên này so với cái tên của nàng dễ nghe hơn nhiều lắm.

      Bỗng bên hông đột nhiên có cánh tay hữu lực ôm lấy nàng, đôi môi khẽ ấn xuống, đầu lưỡi như mật đường ngừng quanh quẩn trong khoang miệng, nhiệt khí thổi tới vành tai nhạy cảm, khiến khuôn mặt nàng trở nên đỏ ứng.

      Nàng vòng hai cánh tay lên cổ , nhìn gương mặt vừa xa lạ, vừa thân thuộc ở trước mặt, đưa lên đôi môi đỏ mọng mềm mại.

      – Ngươi là ai? – Cúi đầu rỉ tai, tiếng nam nhân trầm thấp đột nhiên vang lên.

      Nàng nghe vậy liền ngẩn ra, ôn nhu :

      – Ta là Đắc Kỷ.

      Đầu ngón tay mềm , vỗ về lưng của nàng.

      – Ta từng thấy Đắc Kỷ thực.

      Lúc này nàng ngẩn người, thích thú nhìn bộ dạng nàng biết làm thế nào, hôn nhanh lên đôi môi đỏ mọng của nàng:

      – Ta mặc kệ nàng là ai, ta chỉ muốn biết tên của nàng.

      Đêm đó, nàng rất nhiều, kể cả cái tên buồn cười của mình, nhưng trong mắt hề có bỡn cợt hay khinh thường, chỉ có ôn nhu.

      Đêm đó, triền miên hôn nàng, cho tới tận hửng đông.

      ngày kia, lão thần Vân Trung đem kiếm gỗ đào đả thương nàng, phải do thần uy của cây kiếm, mà là nàng nhịn được sợ hoài nghi.

      Nàng ôm ngực, sắc mặt tái nhợt, nhìn từng bước từng bước tới trước giường. Nàng cho là chất vấn, ai ngờ chỉ ôn nhu ôm lấy nàng, :

      – Mặc kệ nàng là người hay là , người ta chính là nàng!

      Lệ của nàng rơi ướt đẫm áo bào của .

      – Tân, tin tưởng ta, ta có ác ý.

      Tân, ta chỉ muốn bảo hộ chàng.

      Kiếp trước khiến chàng bị thương, kiếp này, ta bảo hộ chàng.

      **

      Hồ Tứ sắc mặt trong trẻo, lạnh lùng đứng đại điện. Cho dù phải đối mặt với Nữ Oa, nàng cũng đổi sắc.

      – Ngươi nhìn qua Phong Thần Bảng? Nếu nhìn qua, ngươi biết tên đó, như vậy, ngươi vẫn muốn khư khư cố chấp?

      Nữ Oa tò mò nhìn tiểu hồ ly.

      ngại, sợ, chưa từng có tiểu nào dũng cảm như vậy, hề có nửa điểm sợ hãi hay hối hận nào.

      Có lẽ, cũng chỉ có nữ tử như vậy, mới đáng giá khiến Đông quân chi thần khuynh tâm động lòng.

      Thở dài tiếng, Nữ Oa cũng đành thành toàn cho đôi uyên ương trước mặt này.

      Thái Nhất chuyển thế thành Đế Tân, là chủ ý do nương của đề ra.

      Nữ nhân kia kể từ thời khắc Thái Nhất biến mất, liền phong bế trong Vô Lượng động, cho dù là Ngọc Đế cũng thể gặp mặt.

      Cho đến ngày ấy, nàng lại xuất trước mặt cầu xin, khiến Nữ Oa giật mình.

      Nữ Oa trong lòng đăm chiêu suy nghĩ, cho rằng như vậy nghịch với thiên ý.

      Bí mật này quá lớn, biết nó cũng chỉ có vài lão tiên gia, thấy nàng khổ sở cầu xin, ngày đêm kiên trì ngoài đại điện, mọi người đành thầm toại nguyện cho nàng, để Nữ Oa ở Phong Thần Bảng viết tên lên đó.

      – Biết bí mật kia, phải trả giá đại giới. Ngươi hãy suy nghĩ cẩn thận.

      Hồ Tứ chút do dự, gật đầu:

      – Cho dù phải lấy mạng của ta, ta cũng từ chối.

      Cố nén đau nhức trong thân thể, nàng chặt đứt đuôi của mình, căn nguyên của nàng trong tay Nữ Oa từ từ dung hợp làm thể với chân khí của Thái Nhất.

      Hồ Tứ vui mừng nở nụ cười, nàng cam tâm tình nguyện vì làm vậy, cam tâm vì mà nếm trải đau đớn tới khoét da lóc thịt này.

      Đem chân khí hai người hợp lại, có chân nguyên bảo vệ, trải qua cửu thế luân hồi, chàng nhất định có thể lần nữa ngưng tụ nguyên thần, trở lại làm Đông Quân chi thần trong tam giới.

      Đêm đó, nàng vuốt ve khuôn mặt Đế Tân, nghe hơi thở đều đều từ , thở ra:

      – Tất cả đều đáng giá.

      **

      Đại điện bị đốt cháy, hỏa diễm vây quanh, cơ hồ cháy lên cả vạt áo Đế Tân.

      lần cuối ôm lấy Hồ Tứ, hôn lên môi nàng:

      – Kiếp này cùng nàng bầu bạn, ta có gì hối tiếc.

      Ôm chặt thắt lưng của , Hồ Tứ đôi mắt rưng rưng, cười với :

      – Ta cũng vậy.

      Nhìn tan biến trong hỏa diễm, Hồ Tứ hận thể chính mình táng thân vào biển lửa.

      lúc nàng muốn nhảy vào hỏa diễm, Huyền Ly bỗng xuất , giữ nàng lại:

      – Ta rốt cuộc cũng tìm được ngươi!

      Tuyệt vọng bao phủ nàng, Hồ Tứ lui về sau hai bước, tựa vào cổng thành, sầu thảm cười tiếng:

      – Huyền Ly, bất kể ta thiếu ngươi cái gì, hay những gì ngươi nợ ta, kiếp sau trả lại!

      Phảng phất ở trong gió phiêu diêu, trừ bóng tối, chỉ có bóng tối.

      Nhưng nàng sợ, bởi vì nàng vẫn còn có chân nguyên của .

      Cho dù nàng nhất thời nhớ ra, cũng cần gấp gáp, chỉ cần nàng cố gắng theo đuổi, nhất định tìm thấy lần nữa.

      **

      – Ngươi tên là gì?

      – Hồ Tứ.

      Đông quân Thái Nhất cũng vậy, Thiên tử Đế Tân cũng thế.

      Nàng chính là linh hồn thiện lương kia, bất kể luân hồi bao kiếp, thương hải tang điền, nàng cũng tìm được .

      Linh hồn của ngươi có ta.

      Linh hồn của ta có ngươi.

      Chàng và ta vĩnh viễn thể phân ly biệt.

      Cho tới khi trời tàn đất tận.

      Cho tới khi minh nguyệt chiếu thanh ba.

      [Đôi lời của editor:

      Mình xin giải thích chút.

      Lúc Hồ Tứ biến mất, là do bị Huyền Ly bắt .

      Lúc Thái Nhất chết, được mẹ đưa vào Vô lượng động, sau đó mẹ của Thái Nhất đưa linh hồn của tới chỗ Nữ Oa, cầu xin Nữ Oa giúp luân hồi chuyển thế, ghi tên vào Phong Thần bảng.

      Sau này Hồ Tứ lén xem Phong Thần bảng, cầu xin Nữ Oa dung hợp chân nguyên 2 người làm 1 (tạm hiểu như linh lực), để nàng xuống nhân gian bảo vệ , giúp luân hồi qua 9 kiếp để trở lại thành tiên.

      Sau Đế Tân bị người khác ám toán, Hồ Tứ thể chết theo, bởi nếu nàng chết, linh lực của Thái Nhất cũng tiêu tan. Và sau đó nàng bị Huyền Ly bắt được, tạo ra trí nhớ giả và giam trong Đồ Sơn Tộc.

      Về sau Hồ Tứ trốn ra và gặp lại Phan Ngọc – tức Thái Nhất chuyển thế lần thứ 3.

      Còn về việc Huyền Ly khống chế Hồ Tứ tấn công Phan Ngọc mình thấy tác giả nhắc tới, còn vì sao Hồ Tứ thiêu chết được Huyền Ly là do trong người nàng có căn nguyên của Phan Ngọc, cộng hưởng cùng với Cửu châu của nên mới phát ra uy lực kinh người tới vậy.]

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Ngoại truyện 2:


      – Hôm nay là ngày mấy?

      – Này, chàng nghe ta đó?

      – Này!!!!!!!!!!!!

      Phan Ngọc nằm mơ, trong mộng nhìn thấy món bảo bối to, ánh vàng rực rỡ, đại bảo bối chói lòa nha!

      hưng phấn khoa chân múa tay, nước miếng chảy ròng ròng.

      Chân bước , liều mạng chạy về phía đại bảo bối, ngón tay cố gắng vươn ra.

      Ai ai, chỉ còn kém chút thôi, chút thôi!

      Hắc hắc hắc, khi đầu ngón tay chỉ còn cách đại bảo bối thước, ….. đột nhiên dừng lại, vô luận như nào đều với tới được.

      sức mạnh to lớn phía sau níu giữ , cho tới gần đại bảo bối.

      Đột nhiên bên tai vang lên tiếng “rầm” kinh thiên động địa, Phan Ngọc bật dậy, đầu óc có chút nặng nề, còn biết chuyện gì, vạt áo bị túm lấy, khuôn mặt nhắn phẫn nộ ra trước mặt:

      – Phan Ngọc chàng rốt cuộc nghe thấy lời của ta hay ?

      A, Phan Ngọc tỉnh táo lại, gạt nước miếng khóe miệng, lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười:

      – Chuyện gì?

      Hồ Tứ tức giận trừng mắt với , mắt to nhanh chóng trợn tròn:

      – Chàng nhớ ? chút đều nhớ ?

      Nhìn cặp mắt to kia, Phan Ngọc có chút khó hiểu, nghĩ lát mới ra:

      – À, vụ diệt cho Trương gia hả? đúng, ta nhớ nàng cùng hiệp kia thỏa thuận xong, nàng liền đáp ứng bỏ của chạy lấy người mà.

      Sắc mặt Hồ Tứ càng thêm khó coi, Phan Ngọc nghĩ lại:

      – Bằng là lão bản bán bánh nướng, nếu nữa là Giang lão bản bán son. A, cần đánh ta, ta nghĩ. Để ta nghĩ lại, đúng, mọi chuyện ta đều nhớ theo trình tự mà, chẳng lẽ ta quên người nào, sót người nào sao?

      Phải biết rằng bỏ qua người chính là mất món tiền đó.

      Nếu có người hỏi Phan Ngọc, đời chuyện gì là thống khổ nhất, chính là: “ Người có, kiếm được tiền”.

      Mà chuyện làm cho Phan Ngọc còn thống khổ hơn chính là “Người còn đây, mà tiền lại kiếm được”.

      Đây chính là điểm yếu chí mạng của Phan Ngọc.

      lập tức nhảy dựng lên, nhảy bổ về phía bàn, nhìn, nhìn xem lịch, liền bị Hồ Tứ kéo qua:

      – Trong đầu chàng trừ bỏ tiền, tiền, còn chuyện gì khác hả?

      Chỉ cần đề cập tới tiền, đầu Phan Ngọc lập tức thông suốt.

      Nhìn thẳng Hồ Tứ, nhìn quanh nàng vòng vo hai lần, ánh mắt cao thấp dò xét, đến lúc toàn thân tóc gáy Hồ Tứ dựng thẳng, nhếch miệng cười:

      – Chẳng lẽ có chuyện khác sao?

      Cạch.

      Hồ Tứ choáng váng ngã xuống đất, khóe môi run rẩy, miệng sùi bọt mép, toàn thân run rẩy như phải gió:

      – Chàng, chàng, chàng….

      Chẳng lẽ phải?

      Ý nghĩ Phan Ngọc đột nhiên thay đổi, nhìn đến Hồ Tứ hôm nay ăn mặc rất khác.

      Váy phấn hồng thêu hoa nhàng, quần lụa mỏng, dây lưng tinh tế thắt lấy cái eo thon , màu hoa đào tinh xảo, vạt áo phiêu phiêu, mái tóc đen nhánh mềm mượt, cây trâm cài đầu thanh tú, gò má phớt hồng như hoa đào, người tỏa ra hương hoa thản nhiên, làm cho người ta say.

      Phan Ngọc cảm thấy lâng lâng, vui sướng là đương nhiên, nhưng có chút khó hiểu.

      Cau mày, lắc lắc mặt, ôm Hồ Tứ, động tay định cởi quần áo người nàng.

      Ai ai, Hồ Tứ kinh hãi, cho dù bọn họ là phu thê, cho dù nàng cũng quen thuộc loại tình này.

      Nhưng mà nhưng mà… bây giờ là ban ngày ban mặt ở trong phòng.

      Hồ Tứ gấp phát sốt, trong đầu ngừng tưởng tượng linh tinh, sốt ruột ấn y phục người, muốn cởi ra.

      Vì thế, những người qua, ngang qua, qua, tất cả đều kéo đến, ghé tai vào tường nghe, đám người biểu tình hưng phấn.

      Có người :

      – Các ngươi đoán, lúc này thiếu gia thắng, hay vẫn là thiếu phu nhân thắng?

      Nha hoàn trả lời:

      – Hừ, đương nhiên là thiếu phu nhân rồi! Thế nào thiếu phu nhân lại thắng chứ? Ta cược thiếu phu nhân.

      Cảnh vệ :

      – Hắc, ai bảo thế, ta cược thiếu gia! Mấy lần trước đều thua, nhưng lần này chắc. Ta vẫn tin là thiếu gia, đây là khẩu khí nam nhân.

      Nữ đầu bếp khẳng định:

      – Hừ, biết xấu hổ, nghe trộm người ta, đám có phép tắc. Hừ, để thiếu phu nhân biết, các ngươi cứ chờ chết .

      Ba.

      thỏi bạc ném xuống, trước mặt mọi người:

      – Ta cược thiếu phu nhân.

      Oành, mọi người ngã tập thể xuống đất.

      Trở lại trong phòng, y phục phân tán rơi mặt đất, quần lụa mỏng ném ra, sa trướng buông xuống.

      được!

      Thanh thanh thúy vang lên, phải Hồ Tứ là ai?

      – Ngoan.

      Thanh Phan Ngọc cực kì ôn nhu, nhưng làm cho người ta cảm giác như cáo nham hiểm.

      được!

      Hồ Tứ vẫn kiên trì.

      – Ngoan nào, lập tức được rồi!

      Phan Ngọc càng ôn nhu.

      được, được, người ta cần!

      Hồ Tứ kêu to.

      Lời vừa ra, những người bên ngoài vểnh tai lắng nghe, hơi giật mình, nếu bọn họ nhìn được tình hình trong trướng, chắc ngã ngửa mất thôi.

      – Được rồi mà, cần đùa giỡn nữa, lại đây thay y phục nào!

      Phan Ngọc nhìn thấy Hồ Tứ biến lại nguyên hình, tận tình khuyên bảo.

      Lông mao toàn thân Hồ Tứ dựng hết lên, cong đuôi, móng vuốt phen đẩy Phan Ngọc ra:

      cần, người ta cần thay y phục, hừ, chàng muốn ta đổi, ta thà rằng để như này ra ngoài.

      Gân xanh trán Phan Ngọc nổi lên, cơ hồ sắp nổi trận lôi đình, nhưng đối với ánh mắt quật cường của Hồ Tứ, chỉ có thể tiếp tục ăn nhàng, ai làm cho đuối lý trước đây nha!

      – Bộ dạng này thích hợp với nàng, nhìn xem bộ này thích hợp với nàng hơn.

      xong, Phan Ngọc run rẩy đưa cho nàng bộ váy màu vàng nhạt, nhìn ánh mắt Hồ Tứ, mắt to lóe lóe, trong lòng nàng đấu tranh tâm lý kịch liệt.

      Nhưng nhớ tới hành vi ác liệt của Phan Ngọc, nàng ương ngạnh quay đầu, “hừ” tiếng, thèm để ý tới .

      Phan Ngọc nổi giận, lấy ra đống trang sức:

      – Nhìn này, vòng cổ lớn như vậy, khuyên tai bảo thạch tinh mỹ, còn có ngọc bội này, chính là ngọc bội tốt nhất, đều là vạn kim khó cầu đó, đây đều cho nàng, so với bộ kia xinh đẹp hơn.

      Hồ Tứ có chút hoa mắt, nhịn được xem xét, chọn chọn lại, ánh mắt Phan Ngọc cũng ôn nhu hơn rất nhiều.

      Y phục này nàng vừa nhìn thích. Tuy biết Phan Ngọc mất hứng, nhưng nàng vẫn thích bộ cũ hơn.

      phen đẩy y phục cùng trang sức ra, Hồ Tứ nhảy lên la trướng, ở thời điểm Phan Ngọc chưa hồi phục tinh thần, vẫy đuôi kêu lên:

      – Trừ bỏ bộ kia, ta thích bộ nào khác hết! Hừ, chàng cho ta mặc, ta tìm nương phân xử!

      Chính vào lúc này, cửa phòng mở ra, Hồ Tứ đụng vào người kia.

      Nàng ôm cái mũi đau, nước mắt lưng tròng, khổ sở, thân mình di chuyển, được người mới tới ôm lấy.

      Hai mắt Hồ Tứ đẫm lệ, “oa” tiếng khóc:

      – Nương, Phan Ngọc bắt nạt con.

      – Ngoan nào, đừng khóc, khóc !

      Mẫu thân Phan Ngọc thấy hết nhưng thể trách Hồ Tứ, cước đá cửa phòng, nhéo nhéo tai Phan Ngọc:

      – Ngọc nhi, còn xin lỗi Tứ nhi .

      Phan Ngọc chịu đựng đau, cười rất khó coi:

      – Nương, tay chút, tai con đau.

      Mắt phượng Phan phu nhân mang ý cười:

      – Xú tiểu tử, còn muốn xin nương tay sao? Có cần ta làm thêm lần nữa hả?

      cần, cần!

      Phan Ngọc nhếch miệng cười khổ, xoa xoa lỗ tai ửng đỏ, kinh ngạc phát Phan phu nhân cũng xinh đẹp:

      – Nương, người ra ngoài sao?

      Phan phu nhân cười cực kì đắc ý:

      – Hừ, hôm nay là ngày mấy, khó trách Tứ nhi khổ sở như vậy. Tốt lắm, tốt! Ha ha, ta quấy rầy các con, hôm nay cha con cũng hẹn ta, ha ha!

      xong quay người ra ngoài.

      – Có hẹn?

      Phan Ngọc đảo mắt, mạnh mẽ trở lại, hét lớn với mấy người ở ngoài:

      – Mấy người kia, các ngươi còn muốn nghe trộm bao lâu nữa hả?

      tiếng hét to đùng, mọi người đều giật mình rời , còn lại:

      – Thế nào, rốt cuộc thiếu gia vẫn được đấy thôi, thiếu phu nhân lợi hại nhất.

      ta cũng muốn thiếu phu nhân lợi hại….

      lôi thôi dài dòng, đưa tiền đây.

      Phan Ngọc vuốt vuốt lỗ tai, tức giận quay vào, thấy Hồ Tứ biến lại hình người, vẫn mặc y phục kia.

      Thở dài, nhịn được thầm hận người bán y phục kia, , nghĩ đến tinh đáng giận kia.

      Lúc này chắc chắn Hồ Tứ bụm miệng mắng , mắng phẩm vị đây.

      Ai, tiểu hồ ly rắc rối này.

      nghiến răng nghiến lợi, thanh Hồ Tứ vang đến:

      – Chàng có biết rốt cuộc hôm nay là ngày mấy ?

      Phan Ngọc quay đầu, cười đến sáng lạn:

      – Đương nhiên, nương tử.

      Hôm nay là ngày mấy, Phan Ngọc tự nhiên chắc chắn quên.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :