1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thiên Sư, Giảm Giá Không? - Phi Dực

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 7

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Nhìn ba trăm kia lại nhìn tấm hình ký tên, Trần Hi suy nghĩ chốc, ra khỏi lớp tới phòng máy.

      Vào giờ nghỉ, phòng máy cho phép số học sinh ưu tú được lên mạng miễn phí. Bình thường Trần Hi đến phòng máy cũng chả có máy ở nhà, nên chân tay vụng về khởi động máy tính, mở trang web duy nhất mình biết dùng - bách khoa toàn thư Baidu, tìm kiếm tin tức quanh đây, xem thử con đường hôm qua ngồi có xảy ra tai họa gì . Đối mấy vấn đề linh tinh này, bách khoa Baidu rất tích cực trả lời. Trần Hi thử tìm kiếm trong cả đống tin tức, mở ra bài viết rồi ngâm cứu.

      Đây là vụ tai nạn xảy ra cách đây lâu.

      Nửa đêm, hai mươi tuổi sau khi ăn cơm với khách hàng chuẩn bị về nhà bất ngờ gặp tai nạn ngay đầu đường.

      chiếc xe thể thao màu đỏ phóng nhanh đâm chết .

      Lúc ấy, vụ tai nạn con đường này gây chấn động lớn, chiếc xe thể thao kia cũng thèm dừng lại, cứ thế nghênh ngang mà , quay lại nữa, mặc kệ sống chết của bị chiếc xe nghiền nát kia. Tuy là có video giám sát, nhưng cuối cùng vẫn có kết quả gì, sau khi báo án, ai tìm được chiếc xe thể thao kia.

      Bài viết máy tính có chụp lại đầu đường còn loang lổ vết máu, còn thấy người nhà của kia quỳ sụp nơi đầu đường khóc rống, xin người hảo tâm có thể cung cấp tin tức của chiếc xe kia, trong lòng bỗng thấy hụt hẫng.

      nhìn cảnh tượng ghê người kia, lòng có chút bất lực, đột nhiên hiểu ra tại sao nữ quỷ áo đỏ kia nhất định phải hóa thành lệ quỷ tới báo thù. Xảy ra tai nạn xe cộ chết người, có camera, thậm chí còn có người nhìn thấy hình dáng chiếc xe ấy từ xa, nhưng cuối cùng lại chẳng có kết quả, giống như chuyện này đột ngột im bặt, chưa từng tồn tại.

      Trong lòng Trần Hi cảm thấy nữ quỷ áo đỏ kia cũng có phần đáng thương.

      ấy vốn ở tuổi tươi đẹp nhất, lại ngay lúc đêm khuya điêu tàn kết thúc sinh mệnh.

      Nhưng dù đáng thương cũng đâu phải lý do để làm hại người vô tội?

      Oan có đầu nợ có chủ, liên lụy người vô tội, mạng của những người vô tội chẳng nhẽ là mạng sao?

      Trần Hi cảm thấy Lục Cảnh phải là kẻ đâm chết người kia.

      phải chỉ vì Lục Cảnh đối xử với người khác rất hòa nhã.

      Mà bởi vì...Ai lại lái cái xe gây tội suốt ngày lượn tung tăng ngoài đường chứ?

      sợ phải ngồi tù à.

      ghi tạc chuyện này vào lòng, chuẩn bị tối nay tới đầu đường chuyện với nữ quỷ kia, hy vọng ít nhất dù ta có báo thù cũng đừng hại người vô tội. Lúc này mới tắt máy tính , quay lại tiếp tục học.

      rất quý trọng thời gian còn ở trường, học xong tiết buổi chiều, tới lúc tối tan học, Trần Hi thu dọn xong sách vở, lại thấy Khương Noãn vẫn chưa tính về. Khương Noãn vốn ghét trường học thích chạy chơi, vậy mà lại ngoan ngoãn ở lại trường, bộ dạng giống như rất lưu luyến. Trần Hi do dự chút mới giọng hỏi, “Khương Noãn, cậu về à?”

      “Tôi muốn đọc sách.” Khương Noãn hừ tiếng.

      nàng còn lâu mới cho Trần Hi mình muốn làm cái gì.

      Ánh mắt Trần Hi nhìn sắc trời còn chút ánh sáng le lói, hơi do dự.

      “Trời sắp tối rồi, nên về nhà thôi.” nhấp nhấp khóe miệng, khẩn trương vò vò đồng phục của mình, giọng dặn dò Khương Noãn: “Tối khuya đừng nên ở lại trường.” Thấy Khương Noãn khịt mũi coi thường, bĩu môi nhìn mình, nghiêm túc tiếp, “Tớ tặng cậu bùa bình an, cậu nhớ phải mang đấy.” Giọng mềm mại, lại vô cùng nghiêm túc, Khương Noãn coi như phục quả trứng ngốc này rồi, xua tay , “Biết rồi.”

      nàng rất thiếu kiên nhẫn, Trần Hi cũng để tâm tới lạnh lùng của nàng, gật đầu rồi vội vàng rời khỏi trường.

      Sau khi tan học liền tới tiệm bánh ngọt làm nhân viên phục vụ, tới khoảng tám giờ, tiệm bánh ngọt đóng cửa, lúc này mới tới vỉa hè, ngồi dưới đèn đường bán bùa bình an.

      Tuy là kiếm được nhiều tiền, nhưng cũng kiếm được ba trăm.

      Công việc này có triển vọng!

      bé mặc đồng phục vui vẻ tới quầy hàng thường ngày của mình, trong lòng lại nghĩ tới vị thần tượng ra tay hào phóng đưa ba trăm kia. Chỉ là vị thần tượng kia hôm nay được tốt lắm.

      Giờ phút này vác theo bộ dạng tinh tẫn thân vong lung lay sắp đổ, đứng trước cửa biệt thư xa hoa đậm chất thổ hào nhà mình, kêu rên với ông trai lạnh lùng vô tình của mình: “! Em xem kịch bản mà! ra ngoài lêu lổng!”

      gương mặt vị thần tượng đẹp trai kia đều là vẻ oan uổng, cảm thấy mình còn oan hơn Đậu Nga nữa, ràng đọc kịch bản cả đêm, vậy mà đại ca cứ nhất quyết mình ra ngoài phóng túng.

      Phóng túng... Cho dù muốn phóng cũng phóng nổi?

      Cái kịch bản trời đánh hôm nay... Quá khó nhớ!

      thần tượng đạt chất lượng cao về diễn xuất, học thoại nhất định phải vừa nhanh vừa tốt, kỹ thuật diễn phải thể thâm tình chân thành, như vậy mới là danh xứng với thực?

      “Kịch bản?” Người đàn ông đẹp trai phía đối diện, mặc tây trang giày da, tóc đen mắt đen phát ra tiếng cười khẩy lạnh lùng.

      ta có gương mặt lạnh lùng nam tính, ánh mắt kiêu ngạo, bờ môi mỏng lên vài phần lạnh nhạt xen cứng rắn.

      Dù ngồi ở chỗ kia nhìn em trai đứng trước mặt, nhưng vẫn sinh ra khí thế uy nghiêm của kẻ từ cao nhìn xuống.

      “Cậu với nó.” ta với người đàn ông trẻ tuổi có gương mặt khôn khéo, vô cùng văn nhã bên cạnh mình.

      “Vâng, thưa Lục tổng.” Người đàn ông trẻ tuổi vô cùng mặt người dạ thú kia đẩy cặp kính gọng vàng của mình lên, đối diện với Lục Cảnh dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn mình, mở tập tin lên, bình tĩnh : “Nhị thiếu, thông qua thông tin sáng nay tôi tìm hiểu cũng những gì tôi biết, tối hôm qua cậu ra khỏi đài truyền hình là lúc 9 giờ 15 phút 20 giây...” Nghe thấy Lục Cảnh kêu rên tiếng, thờ ơ tiếp tục , “Dựa theo lộ trình và tốc độ của cậu, thời điểm về nhà nên là 10 giờ 30 phút 50 giây.”

      Lục Cảnh mềm oặt quỳ đất, lát sau thoáng run rẩy chút.

      Người trẻ tuổi văn nhã thanh tú kia lưu loát lôi điện thoại trong túi ra, mở camera lên.

      “Tôi thấy dạo gần đây cậu giảm nhiệt phải, cứ lăn tiếp , tôi đưa cậu lên đầu bài luôn.”

      Lục Cảnh im lặng bò dậy, phô ra gương mặt đẹp trai nhất của mình.

      Lỡ có bài viết thần tượng lăn lộn la lối khóc lóc là mất fans như chơi.

      được tăng lương, trợ lý Trương.” u oán nhìn tên mặt người dạ thú tiếp tay cho giặc kia.

      “Cảm ơn ngài.” Trợ lý Trương thuận tay đẩy mắt kính, dùng đôi mắt sắc bén xuyên qua cặp kính độ, giọng : “Như vậy, Nhị thiếu, ngài có phải nên giải thích chút, cậu về nhà đúng thời gian quy định, lúc về nhà là hơn 11 giờ là thế nào ?”

      cảm thấy nhất định phải canh phòng nghiêm ngặt vị Nhị thiếu này, nhớ trước đây khi vừa xuất đạo gây ra biết bao tai tiếng, làm Lục tổng yên tâm. Sợ là bị mấy mỹ nữ ngoài kia ăn thịt, nhưng đó cũng chẳng phải chuyện chấp nhận được. Cái sợ phải là bị mỹ nữ mà là sợ mấy ả lừa chết tên Nhị thiếu ngốc này. Bởi vậy, ánh mắt càng thêm sắc bén, Lục Cảnh lại tiếp tục trầm mặc.

      nửa tiếng tôi làm được cái gì.” giọng hỏi.

      Trợ lý Trương yên lặng nhìn ...

      Lục Cảnh cảm thấy mình bị xem thường.

      “Ít nhất cũng phải tiếng!”

      “Tôi phân phó đầu bếp hầm cho Nhị thiếu canh bồi bổ.” Trợ lý Trương rất có dáng vẻ săn sóc của người vợ hiền, quay sang giọng với Lục tổng nheo mắt đáng giá thằng em nhà mình, “Lục tổng, còn chuyện nữa. Tôi thử tìm xe, phát cái này...”

      Giữa ngón tay sợi tóc đen dài, khuôn mặt chuyển sang nghiêm túc, rất có tinh thần Sherlock Holmes. Lục Cảnh sợ ngây người, thấy ông trai lạnh lùng thiết huyết phóng ánh mắt lạnh băng về đây, vội ôm đầu kêu oan, “Em làm chuyện xấu mà!”

      nhào qua ôm lấy chân mình, kêu rên, “Em chỉ đưa bé về nhà thôi.”

      bé?” Ánh mắt Lục tổng ngưng trọng.

      người trai chính nghĩa, vô cùng dân, biết mình có nên đánh chết thằng em này .

      “Thành niên, thành niên rồi!” Lục Cảnh khóc lóc thảm thiết, đúng là chưa thấy tên vương bát đản nào còn muốn vì đại nghĩa diệt thân hơn ông .

      Nghe tiếng Lục tổng lạnh lùng cười lạnh, vừa ôm riết chân ông để bị lôi ngồi ở cục cảnh sát, vừa kể hết từ đấu chí cuối chuyện phát sinh ngày hôm qua. Lúc đến chuyện mãi ra khỏi con đường kia, Lục tổng cho cái cười lạnh đầy khinh thường, đợi đến lúc đến bé ngoan ngoãn đáng kia, Lục tổng dùng ánh mắt nhìn người chết mà nhìn .

      Thấy chàng trai soái khí đẹp trai ngửa đầu đáng thương nhìn mình, Lục tổng từ tốn hỏi, “Cậu cảm thấy tin à?”

      “Là mà!”

      “Mười ngày trước cậu cũng như thế.” Lục tổng lạnh lùng .

      Khi đó ta tin.

      Ngay hôm sau, rộ tin đồn Lục nhị thiếu và người mẫu nổi danh nào đó vào khách sạn, tin tức bị xào bay ngút trời.

      đấy, Michelle là bạn của em, em chỉ ở khách sạn thăm hỏi ấy thôi. ấy thất tình, ... hiểu đâu.” mình chưa từng chuyện đương, là người đàn ông độc thân thiết huyết, đương nhiên hiểu nỗi đau thất tình hay ngọt ngào của tình rồi.

      Lục Cảnh thở ngắn than dài, bi thiết với trai mình: “Em ngủ lung tung với người ta.” quá đáng thương mà, chắc là do lang sói quá, Lục tổng căn bản tin . Cố gắng ngồi lê đất, ấm ức cả lúc, buông ra cầm lấy bàn tay thon dài của ông , nghẹn ngào : “Hay là chúng ta tìm tiều đồng học kia hỏi hơn ? Hôm qua hơn mười giờ, mình đường trong đêm, sao em có thể yên tâm được? Thế là em đưa bé ấy đến cửa nhà.”

      “Cửa nhà?”

      “Em nhớ địa chỉ, là khu dân cư cũ đường Hòe An...tầng ba số 15.”

      Lục Cảnh liền thở phào nhõm.

      Nếu Lục tổng mà hỏi bé kia chuyện này, phải là lưu lại vết đen trong lịch sử thần tượng của mình à.

      “Chỗ nào?” Lục tổng vốn hơi hòa hoãn, gương mặt lại bất chợt trở nên lạnh băng.

      “Tòa nhà số 15 đường Hòe An.” Lục Cảnh thấy mặt ông ngày càng lạnh , hình như còn lộ vài phần sát khí, lập tức khẩn trương, nắm chặt cái áo da .

      Chiều nay...lạnh buốt thế ta.

      “Tòa 15 đường Hòe An?” Lục tổng cười lạnh, gương mặt lạnh lùng nam tính chậm rãi lên độ cung đầy châm chọc, giơ tay lên, sấp tài liệu được trợ lý Trương im hơi lặng tiếng đặt vào tay.

      ta mở ra, nhìn thoáng qua, mở hẳn tập tài liệu ra, ném về thằng em trai xui xẻo ngơ ngác lại dám lừa gạt ông thuần lương, cúi người, bàn tay mang theo vết chai mỏng lạnh lùng chỉ: “Cậu tự xem !”

      “Nhị thiếu, số 15 đường Hòe An là khu đất chúng tôi vừa thu mua, chuẩn bị khai phá thành khu chung cư. Chúng tôi xác nhận qua, toàn bộ dân cư ở đây sớm nhận được tiền, chuyển hết rồi, giờ đó chỉ là nơi người ở.” Trợ lý Trương dừng chút, giọng : “Lần sau cậu có dối nên chọn chỗ tập đoàn mua.”

      Soạn lời dối mà cũng đần như vậy.

      Nhị thiếu sớm muộn gì cũng toi.
      Last edited: 4/4/20
      Alice Huynh, A fang, minhminhanhngoc18 others thích bài này.

    2. Cá bơi ngửa

      Cá bơi ngửa New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      17
      Thanks ad vs tui hóng hố này lắm nhé
      :yoyo51:
      Jasmine Thanh Thảo thích bài này.

    3. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Em hồn rồi đây, đăng ba chương nên cứ kéo xuống nhé.
      Chương 8

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      “Cái, cái gì cơ? thể nào!”

      Tuy là Lục Cảnh hứng thú với việc làm ăn của gia tộc, chỉ tập trung vào nghiệp thần tượng của mình, nhưng mà bản kế hoạch này vẫn có thể đọc hiểu.

      khiếp sợ nhìn vào đoạn văn bản viết địa chỉ.

      “Chắc có lẽ...Nhị thiếu nhớ nhầm rồi?”

      Căn cứ theo tiền lương Lục gia phát cho, trợ lý Trương đành phải kéo lại chút đạo đức nghề nghiệp, từ tốn hỏi.

      “Chuyện này là thể nào. Tôi chưa từng qua đường Hòe An, đương nhiên cần phải có người chỉ đường, là bé đó chỉ tôi!” Lục Cảnh cảm thấy chân tay như nhũn ra, đột nhiên nghĩ tới ánh đèn đường mờ tối lập lòe đêm qua.

      rùng mình cái, lại e sợ mình có lẽ gặp phải cái gì đó, liền quay ra nắm chặt tảng băng nhà mình... À , là tay ông trai đáng tin cậy, hi vọng có thể truyền cho mình chút năng lượng, dùng đôi mắt trông mong nhìn trai, “, tin em ! bé đó ở lầu ba mà, em ấy còn vẫy tay với em nữa!”

      vẫn nhớ ánh đèn và hình bóng phản chiếu tầng đêm qua, sao có thể là ảo giác được?

      Nghĩ tới đây, Lục Cảnh nhàng thở phào hơi.

      “Tất cả các khu dân cư đường Hòe An nhận được tiền bồi thường, hơn nữa tuy bị cắt điện nhưng cũng cúp nước rồi. Mấy hôm trước, chúng tôi còn phái công nhân tới dỡ bỏ mấy tòa nhà, tồn tại dấu vết có người ở. Nhị thiếu, cậu nên biết, trước khi di dời và dỡ bỏ, chúng tôi nhất định phải đảm bảo rằng mọi người chuyển .” Lỡ như làm ai bị thương trong quá trình dỡ bỏ, phải là tăng thêm phiền toái cho mình à?

      Trợ lý Trương kiên nhẫn giải thích, hy vọng Nhị thiếu từ bỏ ý tưởng ngu ngốc muốn lừa dối kia, mau mau ra, thắng thắn mới được nhận khoan hồng. Thế mà lại thấy Nhị thiếu tuấn soái khí quay lại nhìn mình đầy hoảng sợ, biết là nghĩ tới cái gì, bộ dạng cứ như thở được.

      Nhìn qua trông sợ hãi cực kỳ, cái loại hoảng sợ còn mang theo sợ hãi này làm trợ lý Trương theo bản năng lùi lại bước.

      “Em nhớ ra rồi.” Lục Cảnh lẩm bẩm, chỉ thấy trong lòng gió lạnh từng đợt, hai chân nhũn ra, lập tức nhào lên đùi Lục tổng, “Đại đại đại, đại ca, em em em, đêm qua em thấy bóng người... thấy mặt của bé ấy!”

      Ánh sáng lờ mờ phản chiếu qua cửa sổ, chỉ thấy bóng đen vẫy tay tạm biệt với mình, khi đó Lục Cảnh cảm thấy mỹ mãn, cứ ngây thơ mà quay , nhưng giờ ngẫm lại... Dù có mờ nhạt ảm đảm, bé đó đứng bên cửa sổ, sao lại thể nhìn thấy bộ dạng?

      Từ đầu chí cuối, lầu ba chỉ có cái bóng màu đen...

      “Nhị thiếu, nhị thiếu!” Thấy Lục Cảnh trợn trắng mắt, trông như bị rút máu, cứ lảo đa lảo đảo, trợ lý Trương vội tới đỡ .

      Trợ lý toàn năng chính là như thế, phải biết thời khắc mấu chốt mà giang cánh cho ông chủ tựa chim nép vào lòng...

      , lần này em dối.” Lục Cảnh nghẹn ngào, thuận tiện tỏ vẻ ghét bỏ đẩy trợ lý Trương sang bên.

      phải mỹ nữ đừng có sớ rớ ông đây.

      Gây ra tai tiếng lại mất fans bây giờ.

      Trợ lý Trương mặt biểu cảm đẩy đẩy mắt kính, nhìn số tiền lương năm trăm vạn đầu, cố nín nhịn tên Nhị thiếu rác rưởi này.

      “Còn nữa, cái này đúng...” Trong lòng Lục Cảnh bắt đầu sinh ra vài phần nghi ngờ với Trần Hi, lập tức liền thấy chỗ nào đó thích hợp, tuy là cả người bị dọa nhũn ra, nhưng đầu óc nhạy bén thêm mồm miệng lanh lợi vẫn còn, vội vàng nắm chặt tay ông lạnh lùng, nhanh: “Ngày hôm qua em mãi chẳng thể ra khỏi con phố đó..., có phải em gặp trúng quỷ đả tường ?”

      bé xinh đẹp đến tưởng kia, lai lịch có chút vấn đề, Lục Cảnh hận thể ôm đầu khóc thét, đúng là ngờ người lương thiện như mình có ngày lại gặp chuyện đáng sợ như thế. Thế mà lại nghe Lục tổng cười lạnh tiếng.

      ta sút thằng em trai qua bên, từ từ đứng dậy.

      “Quỷ đả tường? Chỉ là mê tín dị đoan mà thôi.”

      Trước nay ta tin mấy thứ quỷ quái đấy.

      Huống chi, dù có quỷ... Đến người sống ta còn sợ, càng đừng tới quỷ.

      Thấy thằng em vẫn còn quỳ rạp sàn, ngửa đầu vô cùng đáng thương nhìn mình, người đàn ông cao lớn tuấn sửa lại cổ áo vest, bình tĩnh cúi đầu xuống, lạnh lùng : “Nhìn qua lần này em dối.”

      Bị dọa thành như vậy, nếu là diễn kịch, vậy thằng em ngốc lấy được ảnh đế từ lâu rồi, làm gì như bây giờ, giải thưởng cũng chả có, diễn mà thấy xấu hổ à?

      dám, dám.” Nhị thiếu run rẩy , nhân tiện cảm thấy mình dạo gần đây nên đêm hơn.

      Lỡ đêm nhiều, lại gặp lại bé quỷ dị kia làm sao bây giờ?

      “Đưa chìa khóa cho .” Lục tổng chìa tay ra trước mặt Lục Cảnh, lạnh lùng .

      Trợ lý Trương chần chừ chút, rồi cũng thêm gì.

      rất có lòng tin với ông chủ mình.

      “Chìa khóa?” Lục Cảnh hoang mang, ngẩng đầu nhìn theo cái quần tây dài, lại thấy trai nhìn mình lạnh tanh, môi mỏng hơi hé, lạnh nhạt , “Chìa khóa xe. đánh quỷ đả tường.”

      Lúc Lục tổng ba chữ cuối kia, hơi thở tràn ngập khinh thường. Lục Cảnh khiếp sợ nhìn ông trước giờ vẫn luôn to gan, tính từ chối, nhưng thấy cái nhìn lạnh như băng kia, nhanh chóng thay đổi, run rẩy nâng tay đưa chìa khóa xe lái hôm qua vào tay mình, hơi bất an , “, nhất định phải cẩn thận. Hay là đừng nữa.”

      “Ồ... đường Hòe An, dám gây chuyện địa bàn của tôi.” Lục tổng cười càng lạnh lẽo.

      Mặc kệ có lai lịch gì, liên quan đến đất của ta, còn dám tạo ra mấy truyện kinh dị chốn thành thị, Lục tổng quyết tha cho ta!

      Mảnh đất đó chính là nơi chuẩn bị xây dựng khu chung cư, biết chui ra từ đâu, lợi dụng chút thủ đoạn bịp bợm giang hồ hòng làm hỏng danh tiếng mảnh đất này, đúng là mơ giữa ban ngày.

      khi có tiếng gió khu dân cư có quỷ quấy phá truyền ra ngoài, vậy ai còn dám mua nhà ở khu này?

      Trong lòng Lục tổng vừa tính toán mấy đối thủ thương trường, vừa nhấc đôi chân thon dài bước qua thằng em nhát gan còn vô dụng, lúc ngang qua người trợ lý Trương, dừng chút, lạnh nhạt , “Đưa Lục Cảnh về phòng nghỉ ngơi, nhìn nó... ở trong phòng nó trông đêm.”

      ta thèm để ý tới tiếng kêu rên của thằng em ngốc ở đằng sau “Sao phải là chị xinh đẹp cùng phòng với em”, vẫn rất tin tưởng trợ lý Trương, bước ra khỏi biệt thự, tới gara lái chiếc xe Lục Cảnh hôm qua, hướng tới con đường mà nhắc tới.

      gương mặt tuấn ngập sát khí, trong mắt Lục tổng chỉ toàn lạnh giá.

      ta mang theo Lục gia, ở thường trường dốc sức nhiều năm như vậy, có thủ đoạn gì mà chưa gặp qua.

      Lục Cảnh thấy đáng sợ, nhưng trong mắt Lục tổng đó chả là cái thá gì.

      Chặn đường tài lộ của người khác, giống như giết cha mẹ người ta. Khóe miệng ra nhếch lên, chiếc xe thể thao biến thành xe đua trong tức khắc.

      Tiếng xe rít gào giữa đêm, chỉ chớp mắt chạy tới con đường Lục Cảnh mãi chẳng ra, theo bản năng nhìn thoáng qua đèn đường, thấy cái gì. Lục tổng nheo mắt lại, định lái xe chạy thẳng từ đường này về nhà, lại thấy bên đường đột ngột nhảy ra bóng người nho .

      chặn ngay chiếc xe thể thao kia lại, Lục tổng phanh gấp, tiếng phanh xe chói tai vang lên đường phố yên tĩnh, nhưng dường như mấy ngôi nhà hai bên đường lại phản ứng gì.

      bỗng dừng xe, cười lạnh tiếng.

      Kẻ lừa đảo này còn dám xuất cơ đấy.

      Mở cửa xuống xe, người đàn ông cao lớn tuấn được vài bước, bỗng dừng lại.

      Dưới ánh đèn xe sáng chói, bé mặc đồng phục đẹp đến tưởng co rúm nhìn .

      Ánh trăng chiếu rọi gương mặt đẹp đẽ nhưng hiểu sao lại khiến người ta đau lòng, ngây thơ lại rụt rè, yếu đuối đến đáng thương.

      , là ai?” Trần Hi thấy người đàn ông xa lạ bước xuống xe, cao lớn cường tráng, lúc bước tới đây, áp lực và cường thế làm mình khắp nơi đều thấy khó thở, gần như thở nổi, nhút nhát sợ sệt lui về sau bước. nhìn chiếc xe kia, lại nhìn người đàn ông mặc tây trang từ từ nheo mắt lại, ánh mắt lạnh như băng của người đàn ông kia khiến rụt cổ lui về sau thêm chút, lầm bầm, “Hôm qua, hôm qua phải lái xe này.”

      Hôm nay cuối cùng cũng hiểu tại sao nữ quỷ áo đỏ lại xem Lục Cảnh thành kẻ thù.

      phải do Lục Cảnh, mà là vì xe.

      Là chiếc xe thể thao đỏ trong truyền thuyết...

      Nhưng hôm qua lúc ngồi chiếc xe này cũng cảm nhận thử, bên có oán khí quanh quẩn, đây phải là chiếc xe đâm chết người đó.

      Giật giật khóe miệng, Trần Hi có chút bất an.

      giỏi trong việc chuyện với con trai, càng đừng tới người đàn ông cao lớn trưởng thành mạnh mẽ trước mặt này.

      Thấy đôi mắt đen nhánh của ta cứ lạnh lùng nhìn mình, Trần Hi lại càng bất an, cảm thấy may mà mình chặn kịp, bất chấp việc mình vẫn sợ hãi, vẫn nhanh với người đàn ông nhìn chằm chặp mình, “Xin lỗi, em tưởng là 300...tưởng là Lục Cảnh. Xin gần đây đừng qua con đường này, bởi vì, bởi vì gặp nguy hiểm.”

      Tuy năng lực có hạn, nhưng vẫn hi vọng trước khi giải quyết nữ quỷ áo đỏ kia, những người vô tội bị thương.

      Thấy người đàn ông kia gần như nhập làm với bóng tối, chả buồn hé răng, Trần Hi theo bản năng nhìn về đầu phố xa xa kia, thoáng kinh ngạc.

      Hôm nay hình như thấy bóng dáng nữ quỷ kia phải?

      lệ quỷ chỉ vì chút oán hận trong lòng mà lúc nào cũng muốn làm hại người khác lòi đâu ra ngày nghỉ.

      Thế mà hôm nay, góc đường lại yên tĩnh, giống như ngày thường.

      “Em dối đâu, hôm qua Lục Cảnh ở góc đường này gặp phải chuyện tốt. Có quỷ... Tiên sinh...” Thấy người đàn ông kia cứ lạnh lùng nhìn mình, chẳng câu nào, ràng là tin những gì mình . Trần Hi gục đầu , giọng cũng càng ngày càng bé.

      bỗng nhiên nghĩ tới lúc mình từng gặp qua mấy cái người tự xưng là đại sư, ánh mắt sáng lên, hơi chột dạ thầm với người đàn ông trước mặt, “Tiên sinh, tôi thấy ngài hai mắt thâm đen, ấn đường tối sạm, sợ là sắp có họa đổ máu. Con đường này xung khắc với ngài, ngài nên , theo về đường cũ đảm bảo bình an.”

      trắc trở xong những lời này, thấy người đàn ông trước mặt động đậy.

      ta như suy tư gì đó rồi tới trước mặt , cúi xuống nhìn.

      rất cao lớn, bả vai rộng, dáng người cường tráng giấu trong bộ vest, vì dựa quá gần, làm Trần Hi cảm thấy áp lực nghẹt thở.

      lại theo bản năng lùi tiếp hai bước, ngửa đầu lên, đôi mắt hơi đỏ nhìn .

      Lục tổng nhìn bé nhút nhát sợ sệt trước mặt, bé mặc bộ đồng phục bị giặt đến phai màu, tỏa ra mùi thơm của bột giặt, nhìn ngơ ngác nhìn mình, đôi mắt ngập sương mù, y như đứa bé bị bắt nạt, bé chẳng chút up hiếp nào. ta từ tốn đút tay vào túi quần.

      “Có quỷ?” ta hơi dừng, cố gắng kéo ra biểu cảm hoảng sợ như Lục Cảnh, nhưng thất bại, ta đành khô khan, bình thản , “Đáng sợ quá.” (O_O)
      Alice Huynh, A fang, minhminhanhngoc21 others thích bài này.

    4. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 9

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      ...

      Nếu giờ có chàng đẹp trai, chín chắn, cường tráng đứng trước mặt bạn, thản nhiên đáng sợ quá, nên làm thế nào?

      Chẳng nhẽ lại dùng cánh tay èo ọt này, cho ta dựa vào tìm an ủi, để ta tìm được chút cảm giác an toàn trong tâm hồn?

      Học bá Trần Hi quét qua biết bao nhiêu loại học tra trong trường, giữ vững oai phong cõi, giờ lại ngơ ngác nhìn giai trước mặt đây, cảm thấy cái đề này giải nổi.

      Sợ hãi... Sợ hãi mà nửa đêm còn xách mông chạy ra đây làm giề?

      vừa khẩn trương vừa bối rối, chỉ biết nắm chặt dây quai cặp, suy ngẫm, dưới ánh mắt chăm chú của Lục Chinh, chậm lừ đừ lôi ra khỏi túi áo hai tấm bùa bình an, mở bàn tay trắng nõn ra, ngẩng đầu nhìn .

      “Đại ca... Mua bùa ?”

      “Hả?” Những người mê tín dị đoan đều muốn mua bùa bình an, Lục tổng nheo mắt nhìn bé nhút nhát sợ sệt nhưng vẫn cố nhìn vào mình kia.

      thó, đơn thuần mềm mại, có đôi mắt chưa trải đời, xinh đẹp đáng như thế, ngờ lại vào đêm hôm khuya khoắt, xuất phố vắng người, lỡ như gặp phải cái gì...

      Có phải bé này cho là trị an xã hội bây giờ rất tốt ? Chắc là lâu rồi đọc mấy bài báo về an ninh rồi?

      Trong lòng Lục tổng hiểu sao lại sinh ra chút tức giận, thấy vẫn dùng đôi mắt đơn thuần kia nhìn mình, đôi mắt sáng lấp lánh còn mang theo vài phần chờ mong, trầm lặng chút, nhíu mày hỏi: “Em ở ngoài đường muộn như vậy, người nhà em cũng yên tâm sao?”

      trăm tệ ...Dạ?” Trần Hi nghĩ tới chuyện lại hỏi thăm người nhà của mình, thế nên trong khoảng thời gian ngắn biết gì mới tốt.

      thói quen hoàn cảnh nhà mình cho người xa lạ, huống chi trong mắt , giai đẹp trai trước mặt đây đơn giản chỉ là người xa lạ, nhìn qua còn là đáng sợ.

      dừng chút, gật đầu bừa, giọng : “ sao đâu ạ. Người nhà, người nhà em có cách liên hệ với em mà.” vẫn kịp nhanh trí, tiếp tục ngẩng đầu đưa tặng bùa bình an cho trai trước mặt, nghiêm túc , “Mua bùa của em, phải lo sợ nữa.” Bộ dạng thần bí này của như kiểu bùa chú là linh đan diệu dược, Lục tổng lại lần nữa cảm nhận được khí chất lửa đảo bịp bợm của giang hồ người bé này.

      Trước kia, “cao nhân” giang hồ đều chém gió như thế cả.

      Tin đúng là não tàn!

      Lục tổng hừ lạnh tiếng, mang theo vài phần linh hoạt nhìn thấu toàn bộ. Lạnh lùng nhìn tấm bùa bình an tiện tay vẽ kia, vói tay vào trong túi áo vest, giọng lạnh tanh: “Cho tôi mười tấm.”

      “Mười tấm?”

      Thổ hào!

      Trần Hi trợn tròn cả mắt, dõi mắt trông mong giai soái khí tuấn cường tráng chuẩn bị bỏ tiền kia, đây đúng là giai hào sảng nhất thế giới này mà. thấy trái tim như muốn bùng nổ luôn.

      Con phố dài này chẳng nhẽ là nơi phong thủy bảo địa?

      Hôm qua được ba trăm, Trần Hi cảm thấy hạnh phúc gần chết.

      Hôm nay lại tới thêm ông thổ hào, mua bùa bình an, là mười cái, tận mười cái đấy.

      “Em, em giảm giá cho ...”

      cần, tôi thích dùng đồ giảm giá.” Lục tổng lại tiếp tục hừ lạnh, mở bóp da, rồi im lặng.

      tổng tài tập đoàn, ra cửa chỉ mang thẻ, mang tiền...

      Đúng là xấu hổ mà.

      Đặc biệt là sau khi vừa thể xong.

      Lục tổng im lặng lâu, từ tốn lấy ra khỏi bóp cái thẻ đen, đưa cho bé có đôi mắt sáng lấp lánh làm người ta nỡ từ chối kia, lạnh lùng , “ mang tiền. Cái thẻ này cho em.”

      Vẻ mặt lạnh như tiền, Trần Hi nhìn cái thẻ đen, lại nhìn khóe miệng hơi mím chặt có phần vui của Lục tổng, suy nghĩ, ngại ngùng cúi đầu, : “Bùa của em đáng nhiều tiền như thế.” cũng đâu phải người có lòng tham, hứng thú với chuyện lấy tiền đúng khả năng của mình, theo bản năng nhìn về góc đường nơi xa. Trần Hi do dự chút, vẫn lấy ra tấm bùa bình an.

      “Tặng cho đấy. mất tiền đâu.”

      Thua lỗ, thua lỗ mà, nếu phải do hôm qua gặp được Lục Cảnh, hôm nay Trần Hi chắc chắn tiếc việc phải tặng tấm bùa bình an thế này.

      chỉ là hy vọng vị đại ca vừa có lòng tốt mua bùa giúp đây (tuy là lòng tốt chưa thực được), lát nữa lỡ gặp phải nữ quỷ áo đỏ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

      “Miễn phí?” Giọng Lục tổng hơi trầm, ở trong gió đêm lạnh lẽo, tự dưng khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh.

      Trần Hi gật đầu, giọng : “Có thể bảo vệ bình an.”

      Gương mặt trắng sáng của , dưới ánh đèn xe chói mắt dần đỏ lên, giống như quen vậy với người khác. Lục tổng hạ mắt nhìn về lòng bàn tay mở ra, cái bùa bình an lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay .

      cười hừ tiếng, đưa tay lấy bùa bình an nắm trong tay, đầu ngón tay mang theo vết chai mỏng, có chút thô ráp, nhàng xẹt qua lòng bàn tay của bé trắng nõn đơn thuần lại có chút ngốc nghếch. Thấy thờ ơ, híp mắt nhìn qua mà còn ngơ ngác chớp chớp mắt.

      Lục tổng: ...

      Tốt.

      Ngốc nghếch thế này chắc phải kẻ lừa đảo đâu.

      Cái này đúng là làm Lục tổng chú ý tới thêm.

      “Lục Chinh.” thu lại cái thẻ đen, nhét bùa bình an vào túi áo, lại từ bên trong lôi ra tấm danh thiếp, lạnh nhạt với Trần Hi, “Đây là danh thiếp của tôi.”

      phải lúc nào cũng thích đưa danh thiếp cho người lạ, nhưng khi nhìn bé này dù nhút nhát sợ sệt vẫn cố cười với mình này, tự chủ được đưa danh thiếp cho .

      Mặc dù cái danh thiếp làm cảnh thôi, nhưng Trần Hi là bé ngoan ngoãn, hơi khom lưng, nhận lấy tấm danh thiếp từ ngón tay người đàn ông, nhận xong liền nhét vào túi tiền trong cặp, lúc này mới với Lục Chinh: “Tiên sinh, gần đây tốt nhất vẫn nên con đường này.”

      “Lên xe, tôi đưa em về nhà.” Câu kiểu này nghe đến mức tai cũng sắp đóng kén rồi, hất hàm lên, lạnh lùng .

      , giờ em chưa muốn về.” còn chưa tìm nữ quỷ kia để hỏi nữa mà.

      Nghĩ tới mùi máu tươi người nữ quỷ kia, đáy mắt Trần Hi sinh ra mấy phần ngưng trọng.

      Đây tuyệt đối là lệ quỷ.

      biết mình đây là tọc mạch, vốn nên nhúng tay vào chuyện ân oán giữa lệ quỷ và người sống, nếu như nữ quỷ kia oan có đầu nợ có chủ mà báo thù, nhúng tay vào.

      Nhưng nếu ta muốn làm hại người vô tội, như thế là giận chó đánh mèo, thể ngồi yên quan tâm. Thấy trai tuấn trước mặt vẫn lạnh mặt nhìn mình, hơi do dự, thấp giọng , “Nếu được, có thể chở em tới đầu đường ?”

      Tuy chỉ cách vài bước, nhưng vẫn muốn đưa Lục tiên sinh bình an ra khỏi đầu phố này.

      Đợi rồi, xuống xe chỗ đầu đường.

      Lục Chinh nhìn đầu phố xa xa, chút động tĩnh cũng chả có, đến hơi người cũng , rồi lại nhìn về Trần Hi.

      cảm thấy chắc chắn có liên quan gì đấy, nhưng mình lại chẳng nghĩ được ra.

      thôi.” Ạnh tỏ ý kiến gì, mở cửa xe, gọi Trần Hi lên xe.

      Trần Hi vội ngồi lên chiếc xe hôm qua mình ngồi, thấy người đàn ông mặc tây trang giày da tới bên khác, cảm thấy cả người khẩn trương hết cả lên.

      Đúng là kỳ lạ.

      Ngày hôm qua, người ngồi cạnh là Lục Cảnh, đâu có cảm giác cả người đều căng thẳng khẩn trương như thế này.

      “Lục...” Ánh mắt sáng lên, quay sang nhìn giai mặt cảm xúc khởi động xe, chỉ cảm thấy sườn mặt lạnh lùng nam tính, hoàn toàn khác biệt với Lục Cảnh tinh xảo soái khí, nhưng vẫn tò mò hỏi: “Lục Cảnh mà hôm qua em gặp là người nhà ạ?”

      Giọng ôn hòa mềm mại, vang lên bên cạnh, Lục Chỉnh đảo mắt qua bé ngây thơ kia, rồi mới nghĩ tới quan hệ của mình và Lục Cảnh, hừ tiếng , “ của nó.” lạnh lùng khởi động xe, chiếc xe thể thao phát ra tiếng nổ vang, gần như trong chớp mắt vọt tới đầu phố.

      Trần Hi yên lặng nắm ba tấm bùa đuổi quỷ trong tay, ngưng thở, cả người đều khẩn trương đề phòng.

      Đề phòng.

      Phải đề phòng...

      Nhưng lại nghẹn họng trân trối, nhìn cái xe thể thao chút cản trở nào, phi ra khỏi con phố dài.

      , đúng...

      Nữ quỷ đâu?

      Hơi thở chỗ đầu phố thậm chí còn có chút u ám của oán khí hay máu tươi, nếu phải đêm qua Trần Hi tận mắt nhìn thấy, nhất định nghĩ tới hôm qua có lệ quỷ áo đỏ xuất ở đây.

      liều mạng quay cái đầu lại nhìn đầu phố kia, nhưng thấy đầu phố vẫn im ắng như cũ, thế ngày hôm qua... Nữ quỷ áo đỏ hận thể đuổi theo xe thể thao thêm ba dặm đường, cố chấp bám vào cửa xe, còn hung ác ngang ngược gì kia...

      Chẳng lẽ sợ rồi?

      Trần Hi khiếp sợ phát , trong đêm, mình hình như mạnh mẽ lên rất nhiều, đến lệ quỷ nhìn thấy cũng phải sợ.

      “Làm sao vậy?”

      Lục Chinh thấy bé xinh đẹp bên cạnh lên vẻ vừa khiếp sợ vừa kinh ngạc, cái đầu còn gắng sức nhìn về sau, nên phải liếc mắt nhìn cái.

      “Em nên xuống xe rồi.” Trần Hi cảm thấy yên tâm, vẫn muốn về chỗ đầu phố nhìn cái.

      “Xuống xe làm cái gì? Nhà em ở đâu? đưa em về.” Là vị nhân sĩ, hàng ngày chèn ép biết bao tập đoàn đối thủ thương trường phải phá sản, còn thuận tay thu mua luôn công ty của người ra, cho mọi người có công ăn việc làm ổn định. Lục tổng nheo mắt, quyết định hiến chút tình cho bé lạc giữa đêm khuya con phố dài, dù sao cũng rảnh rỗi.

      Thấy cắn đôi môi hồng, hé răng, trầm ngâm chút, hỏi lại: “Em muốn quay lại?” thấy mắt Trần Hi trợn tròn dần, quay đầu xe lại, về đầu phố, sau khi thấy bé kia càng thêm khiếp sợ, trong lòng liền hiểu ra.

      Cái để ý chính là đầu phố này, thậm chí còn muốn chạy vòng qua vòng lại.

      Bộ dạng Trần Hi kiểu thể tin được, Lục tổng mang mặt lạnh, lái em xe quý mấy trăm vạn vừa mới mua của thằng em, lượn vòng vòng quanh đầu phố.

      “Được rồi, hôm nay chắc có chuyện gì đâu.”

      Trân Hi thấy xe thể thao này vòng quanh lâu như vậy, liền biết nữ quỷ áo đỏ bởi vì nguyên nhân nào đó, hôm nay chắc chắn thể xuất .

      Trong lòng có chút nghi hoặc.

      Chưa bao giờ nghe lệ quỷ cũng cần ngày nghỉ.

      “Tôi đưa em về nhà.” Lục Chinh lấy từ túi áo vest ra hộp thuốc, thấy Trần Hi liếc mắt nhìn mình, lại ném hộp thuốc vào góc xe.

      “Em sao đâu.” Tuy là Trần Hi cảm thấy hút thuốc tốt, nhưng cũng cảm thấy mình nên xen vào việc của người ra.

      “Nhà em ở đâu?” Lục Chinh đáp lại, chỉ hỏi bình đạm.

      nghiêng đầu, thấy đồ gà mờ hẳn là mới xuất đạo vào giang hồ kia, mở to mắt nhìn , còn nở nụ cười biết ơn: “Số 15 đường Hòe An. Cảm ơn Lục tiên sinh.”
      Alice Huynh, A fang, minhminhanhngoc18 others thích bài này.

    5. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 10

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Lục tổng im lặng nhìn kẻ lừa đảo còn dám khai số 15 đường Hòe An với mình.

      lúc lâu sau mới thu hồi ánh mắt, lái xe.

      Lúc này đây xe thể thao phóng thẳng đường, quay đầu lại.

      Đường xóc nảy cũng đừng quan tâm, dẫu sao cũng phải xe của Lục tổng, Lục tổng quá xót thương. vẫn cứ lái xe phóng vèo vèo, nhưng mà hình như thấy bé bên cạnh có vẻ chịu được tốc độ cao này, chỉ yên lặng cúi đầu hé răng. Gương mặt đẹp trai của từ từ lên chút lạnh lùng, giảm tốc độ xe lại.

      quan tâm này, Trần Hi cảm nhận được, tròn mắt kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn thoáng qua người đàn ông chuyên tâm lái xe, khóe miệng mím chặt, nhưng cái gì cũng .

      Chỉ là bèo nước gặp nhau, Trần Hi vốn cũng muốn thêm cái gì.

      Xe chạy thẳng đường tới số 15 đường Hòe An, Lục Chinh dừng xe, nhìn sang Trần Hi bên cạnh.

      “Nhà nào là nhà em?”

      trầm giọng hỏi.

      bé mặc bộ đồng phục vừa dài vừa cũ, nhưng vẫn sạch , đưa ngón tay trắng nõn chỉ về phía lầu ba.

      còn vẫy vẫy tay.

      bé xinh đẹp đáng ngồi chờ. Nhưng lầu ba lại sáng đèn.

      “Em, nhà em chắc ngủ hết rồi.” Thấy lầu ba sáng đèn, Trần Hi có chút kinh ngạc, vẫn quay ra nở nụ cười vô cùng thành khẩn.

      Bộ dạng kiểu “Em ngoan lắm, dối đâu”, Lục tổng lại hừ thêm tiếng nữa, lạnh lùng hỏi: “Trong nhà có con đêm hôm khuya khoắt chưa về nhà, nhà em cũng ngủ được à?”

      Đột nhiên nhìn bộ đồng phục cũ người Trần Hi, im lặng lúc lâu. Nhìn bé vì lừa chút tiền mà đêm khuya ngồi ở góc đường người qua lại, trong lòng Lục tổng bỗng thấy vô cùng vui.

      bé như vậy, phải vốn nên được bảo vệ chăm sóc tốt hay sao?

      Tại sao lại chăm sóc tốt cho ?

      phải, người nhà em đứng chỗ cửa sổ nhìn em mà.” Trần Hi lại căng da đầu tiếp.

      “Thế rốt cuộc là ngủ rồi hay nhìn em.” Lục tổng nheo mắt lại.

      Khí thế người quá dọa người, tuy là Trần Hi hiểu cái chuyện nhà mình có ngủ hay liên quan quái gì đến cái bùa bình an của vị Lục tiên sinh này, nhưng vẫn thấy sợ , co rúm lại trong bộ đồng phục rộng thùng thình, khẩn trương mím môi, từ trong xe thử thò đầu thêm cái tay, ra sức vẫy về phía cửa sổ. chưa bao giờ hy vọng ánh đèn lầu ba mau sáng lên như bây giờ. vẫy tay cả nửa ngày, lầu ba vẫn tĩnh lặng như cũ, làm ngồi trong xe càng thêm xấu hổ.

      Lục Chinh quay sang nhìn bé vẫn ngơ ngác kia, dám tin ngồi về lại vị trí, nhướng mày hỏi: “Hay là để đưa em lên lầu.”

      cần!” bé lắc đầu y cái trống bỏi, vội vàng , “Chỉ là bèo nước gặp nhau, , cần phiền thế đâu ạ.”

      vô cùng chột dạ, lại e sợ Lục Chinh nhìn ra cái gì, luống cuống xuống xe.

      “Quần áo của em rộng quá, trông đẹp.” Lục Chinh thấy mở cửa xe, té lộn nhào, lăn ra khỏi xe, lo lắng nhìn mình, hơi nhướn mày, giọng mang theo vài phần lạnh lẽo.

      Trần Hi trợn mắt nhìn cái người đột nhiên tới vấn đề trang phục của mình.

      Nếu như là Khương Noãn, kiêng nể mà mở miệng thẳng, chỉ muốn hỏi liên quan cái rắm gì đến .

      Nhưng luôn được ông dạy được lời xấu xa, bởi vậy chỉ đành gật đầu bừa, “Em thích mặc đồ rộng chút.”

      đúng là thích đồ dài rộng chút, bởi vì đồng phục của trường cao trung quý tộc này rất tốt, mỗi năm phát thêm bộ mới. Đối với Trần Hi mà , đồng phục này có thể mặc được cả năm. chọn dài rộng chút, tới khi thời tiết rét lạnh, có thể mặc áo len áo bông trong đồng phục, kiểu dáng áo đồng phục khoác ngoài ra rất đẹp.

      Bởi vì thực thích đồng phục rộng nên cũng rất thành khẩn.

      Lục tổng nhìn ánh trăng, lại nhìn mở to mắt nhìn mình đầy chân thành.

      ... bé này có phải hơi ngốc nhỉ?

      hừ tiếng, thấy Trần Hi vẫn dõi mắt nhìn tòa nhà tối đen như mực, yên tĩnh tiếng động tới cực điểm kia. Dường như tòa nhà tối om đó còn tỏa ra khí lạnh.

      khẽ dừng chút, rồi gật đầu, gì thêm, quay đầu xe rời .

      Thấy còn chạy theo mình, muốn xen vào việc người khác, cứ hỏi chuyện nhà mình suốt nữa. Trong lòng Trần Hi vội thở dài nhõm hơi, đứng tại chỗ, nhắm mắt làm ngơ căn phòng ở lầu ba chịu mở đèn lên giúp , chỉ đứng dưới tòa nhà tối om vẫy tay với chiếc xe quay đầu kia.

      Sau khi chiếc xe biến mất khỏi chỗ rẽ cả lúc lâu, mới ngẩng đầu uất ức nhìn lên lầu ba, hừ tiếng, xoay người chuẩn bị về nhà. Hình như là thấy Trần Hi vui, sau khi xe thể thao biến mất, cửa sổ lầu ba vốn u ám lại đột nhiên sáng đèn.

      Nó chớp động vài lần, thấy Trần Hi quyết quay đầu, cứ bướng bỉnh thẳng, lập tức chuyển sang tức giận, đèn lập lòe nhanh chóng như thể trút giận.

      Chỉ là cả nó và Trần Hi đều phát , chỗ ngã rẽ xe thể thao khuất kia, có bóng dáng cao lớn bước ra từ trong bóng tối.

      Lục Chinh nhìn ánh đèn chớp động đầy vui sướng kia, lại nhìn Trần Hi nghênh ngang biến mất chỗ con đường tối mù, dần dần lên nét suy tư.

      Lục Chinh chẳng qua chỉ muốn dừng xe quay lại theo dõi chút, xem thử kẻ lừa đảo Trần Hi này rốt cuộc đâu, ngờ đúng là lầu ba số 15 đường Hòe An này thực có ánh đèn. Nếu vẫn còn hộ gia đình ở lại tòa nhà bỏ hoang này, mà tập đoàn chút tiếng gió cũng biết, vậy chứng minh đây là thất trách lớn nhất của tập đoàn Lục thị.

      Nếu để vậy rất dễ xảy ra cố, cuối cùng khi Lục thị vào tiến hành dỡ bỏ, vài người mà chết, khi liên quan đến mạng người, Lục thị bị rơi vào thế bị động.

      Nhìn về ánh đèn mờ tối vẫn lập lòe phía xa xa, Lục tổng nheo mắt lại.

      cửa sổ, xuất bóng dáng mơ hồ, dán vào cửa sổ giương nanh múa vuốt, xem kĩ phương hướng, chắc là vẫy về hướng bé kia vừa rời .

      nhìn thấy toàn bộ, lại lười tới xách cái người dám to gan lớn mật, ở địa bàn của chịu trả tiền thuê kia.

      Làm tổng tài, ngày trăm công nghìn việc, ai mà lại cất công cưỡng chế di dời đúng nhà chứ.

      Để về gọi trợ lý Trương tới.

      Vỗ vỗ góc áo, Lục Chinh mới quay lại xe, rồi lại nhìn thoáng qua hướng bé kia rời , mới lái xe về.

      Hôm nay thu hoạch tồi.

      kẻ lừa đảo lừa dối người khác như vậy, hôm nay còn phải chịu thua lỗ, đưa tấm “bùa hộ mệnh”.

      Có thể thấy sức hút nhân cách của Lục tổng ảnh hưởng tới .

      Trần Hi đương nhiên biết thế giới này có loại đàn ông giảo hoạt, còn lần lại. Giờ bực mình, sờ sờ đống hạt dưa trong cặp, đây là đặc biệt mua cho, nhưng giờ quyết định ăn mình, chia sẻ cho cái tên gia hỏa số 15 nghĩa khí kia nữa. đường nổi giận đùng đùng về thẳng tiểu khu nhà mình.

      Tiểu khu giờ này yên tĩnh, quả nhiên nhìn thấy bà Lý vẫn như trước, ngồi đợi mình về. Trong lòng thấy ấm áp, vội vàng chạy chậm qua, nâng bà Lý dựa tường, gật gù sắp ngã dậy, : “Lại khiến bà lo lắng rồi.”

      sao đâu.” Bà lão già nua run rẩy đứng dậy, thấy Trần Hi ngại ngùng, liền lên vài phần từ ái lẫn lo lắng, “Hi Hi à, dạo này cháu về càng ngày càng muộn. Cháu là con , nên về muộn như thế. Tiểu khu chúng ta phải mới xây, cháu nhìn này, đến đèn đường còn chán như vậy.”

      Bà vừa quan tâm dặn dò, vừa giọng với Trần Hi, “Còn nữa, cháu học năm cuối rồi, cần vội kiếm tiền như thế... Nên đọc nhiều sách, thi đậu đại học tốt mới là con đường của con .”

      “Vâng ạ.” Trần Hi ngoan ngoãn vâng lời.

      đỡ bà cụ Lý vào nhà, giọng : “Cháu học tập tốt.”

      “Từ cháu học giỏi, lại ngoan ngoãn, nghe lời.” Bà cụ Lý thấy Trần Hi cong cong đôi mắt cười với mình, gương mặt già nua cũng trở nên dịu hiền, “Nếu như có gì khó khăn, cứ tìm chị Châu Châu. Lúc con bé cũng thân với cháu lắm.”

      Bà giờ tay sờ gương mặt Trần Hi, thấy ngoan ngoãn gật đầu, bà lắc đầu , “Cũng đừng phá thân thể quá, cháu sắp thi đại học rồi, nhất định phải chú ý sức khỏe. Chị Châu Châu lúc trước thi đại học...” Bà lải nhải, mang theo quan tâm và lải nhải đặc trưng của người già, nếu là khác, e là thấy phiền, nhưng trong lòng Trần Hi lại thấy khá thú vị.

      Từ sau khi ông qua đời, ít khi nghe được lời quan tâm của người khác như vậy.

      Mỗi câu quan tâm cũng làm cảm thấy quý giá.

      “Bà Lý, tạm biệt.” Thấy bà Lý có chút mệt rồi, Trần Hi lễ phép khom lưng cúi chào rồi lên lầu, trở về nhà mình.

      lấy ra cái màn thầu hôm qua để giành cho bữa tối, ăn xong, quay sang làm bài tập.

      Gió đêm thổi qua cửa sổ mở, Trần Hi vô cùng chăm chú làm bài tập, rồi lại ôn bài cũ. nghĩ tới đêm nay thấy nữ quỷ áo đỏ, lại trăn trọc giường, cảm thấy yên tâm lắm.

      Lệ quỷ sao có khả năng thu tay lại.

      Tối nay có động tĩnh, còn mai sao? Ngày sau nữa?

      cảm thấy mai nên thêm lần nữa, cho dù thế nào cũng phải truy cho ra tung tích nữ quỷ kia, nghĩ hồi cũng nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

      Hôm sau vẫn tỉnh lại từ rất sớm, sinh hoạt mỗi ngày đều lặp lại cách đơn điệu. Trần Hi đeo cặp phát báo, vẫn đúng giờ tới lớp. khí năm cuối có chút áp lực, ngoại trừ mấy vị bạn học phú nhị đại quan tâm đến tương lai sau này, học sinh cao trung đều giống với Trần Hi, vùi đầu vào đọc sách.

      Lúc vào lớp, liền cảm thấy lớp học hình như thiếu chút ồn ào, hơi tò mò nhìn về phía mấy nữ sinh hay tự tập chỗ cười cười, nhưng giờ lại cúi gằm mặt, hé răng. Trần Hi tò mò nữa, về chỗ ngồi lấy sách vở và bài tập ra.

      vừa mới cầm bút làm bài, liền cảm thấy Khương Noãn ngồi xuống cạnh.

      cái bình giữ ấm được ném qua, nàng hư hỏng lúc nào cũng ra vẻ đanh đá, vậy mà giờ đây giọng lại nhợt nhạt yếu ớt, có tí sức nào: “Ăn .”

      nàng còn mấy câu ghét bỏ, cũng chẳng tỏ vẻ hùng hổ. Trần Hi sửng sốt, quay sang nhìn sắc mặt tái nhợt, đôi mắt thâm đen, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

      lập tức bắt lấy cổ tay Khương Noãn.

      đầu ngón tay, cổ tay Khương Noãn lên chút quỷ khí mà mắt thường thấy được.

      “Bùa bình an tớ đưa cho cậu đâu rồi?”
      Alice Huynh, A fang, minhminhanhngoc23 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :