1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thiên Sư, Giảm Giá Không? - Phi Dực

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 99

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Thấy Trần Hi hơi co rúm người, Lục Chinh dần buông tay.

      đành cùng Khương tổng đứng đợi ở cổng, lặng lẽ chờ Trần Hi vào trong thi.

      Thái độ im lặng này, có vẻ là thiếu kiên nhẫn, đến cả Khương tổng cũng im theo.

      “Tôi thấy Lục Chinh đối xử với Trần Hi…” Sau khi Khương tổng chở Khương Noãn từ trường thi về, lập tức thầm với vợ, “Rất kiên nhẫn phải?”

      Hai ngày thi đại học, Lục Chinh luôn cùng Trần Hi, rất quan tâm đến , mỗi khi Trần Hi ra từ phòng thi đều là người đầu tiên đón , điều này khiến Khương tổng là bố ruột mà còn chả hỏi han Khương Noãn được ân cần như thế. Ông nhớ tới lần đầu tiên Lục Chinh gặp Trần Hi và thái độ sau này, đột nhiên cái bụng béo tròn cũng vì hít vào mà thít chặt lại, dám tin nhìn người vợ có vẻ bất lực hỏi, “Chẳng lẽ…”

      “Có lẽ là vậy.” Khương phu nhân nhớ tới biết bao đại tiểu thư ưu tú đáng trong giới kinh doanh, lòng bỗng có chút thổn thức.

      Ai mà ngờ Lục tổng lại thích ngây thơ như Trần Hi chứ?

      “Hay là mình nghĩ sai rồi?” Khương tổng vẫn vội vã hỏi lại.

      “Sao có thể!”

      “Nhưng cậu ta quen Trần Hi lâu như vậy, còn đưa con bé vào ở trong nhà. Tôi này, tới giờ mà cậu ta còn chưa ra tay, bà thấy lạ à?”

      Là người đàn ông bình thường, người con mình thích lại ở ngay cạnh, còn chờ gì nữa? biết ăn xong chùi mép à?

      Để ý dáng vẻ ở chung của Trần Hi với Lục Chinh là biết, hai người còn trong hơn nước…Khương tổng nhớ tới bộ dạng hết lòng tin tưởng Lục Chinh của Trần Hi, liền đè thấp giọng, mong Khương Noãn ngồi ghế sau nghe thấy, thần thần bí bí với Khương phu nhân: “Chả lẽ Lục Chinh được?”

      “Cái này gọi có trách nhiệm với tương lai của Trần Hi. Trước khi thi mà gì đó với con bé phải là làm ảnh hưởng tới việc thi đại học của con bé hay sao? Chuyện thi đại học liên quan đến việc cả đời người. Hơn nữa giờ Trần Hi còn , chưa hiểu chuyện, chưa phân được chuyện tình cảm.”

      Khương phu nhân nhìn kẻ dám phỉ báng Lục tổng này, muốn tố tội mà, thấy Khương Noãn ngồi đằng sau híp mắt nhìn mình, ánh mắt vô cùng sắc bén, liền ho khan tiếng ý bảo Khương tổng thôi về chuyện này. Nhưng Khương Noãn nghe thấy hết, cho nên mấy ngày sau, khi ước lượng điểm và điền nguyện vọng, Khương Noãn giả vờ lơ đãng hỏi, “Cậu với Lục Chinh thế nào rồi?”

      “Vẫn như trước thôi, sao à?” Trần Hi ngây thơ hỏi.

      “Trần Hi, cậu…” Khương Noãn thoáng do dự, nhìn vào đôi mắt Trần Hi, nghiêm túc hỏi, “Có phải cậu thích Lục Chinh ?”

      Thấy Trần Hi trợn tròn cả mắt, đáy mắt lên vẻ hoang mang hốt hoảng, còn có vẻ khó hiểu, trong lòng chị đại Khương rất rối rắm, mãi lâu sau mới cắn răng với Trần Hi: “Dù cho cậu có thích , nhưng được để dễ dàng thắng được. Đàn ông ấy, có được là biết quý trọng nữa. Đặc biệt là kiểu đàn ông già cả như Lục Chinh, cậu biết chưa?”

      Mỗi chữ nàng Trần Hi đều hiểu, nhưng ghép lại với nhau lại khiến có phần bối rối.

      bỗng thấy khó thở, lắc đầu : “Tớ với Lục Chinh như cậu nghĩ đâu.”

      “Này!”

      “Tớ đương.” Trần Hi mím môi, cúi đầu giọng , “Cũng đương với kẻ có tiền.”

      muốn giống mẹ mình, cùng mấy kẻ có tiền chuyện phong hoa tuyết nguyệt (ý chỉ chuyện đương) hồi, thậm chí cho đó là hồi ức tình trong sáng tốt đẹp, rồi mang theo nỗi đau xót sống cả đời.

      Tương lai kết hôn với ai đó, nhưng mong phần tình cảm kia là dịu dàng, cần quá sôi nổi hay kích thích, có máu chó, chỉ cần hai người nhàng ở chung cũng đủ ấm áp rồi, chẳng cần gả cho người giàu có quyền lực, sống cuộc sống hào nhoáng nhưng lại quá đỗi phức tạp.

      nghe cuộc sống của người giàu rất khủng khiếp.

      lừa tôi gạt, và cả nụ cười giấu đao.

      Có lẽ đương với người có tiền rất vui sướng, nhưng khi hoàn toàn hòa nhập vào cuộc sống của họ, chưa chắc còn nhiều hạnh phúc như xưa.

      Đến khi tình cảm hao mòn hết, biết làm sao đây?

      “Khương Noãn, cậu cảm thấy bây giờ tớ rất thân thiết với Lục Chinh à?” Trần Hi cẩn thận hỏi.

      “…Cũng hẳn là thân thiết quá.” Nhìn bộ dạng nghiêm túc nhìn mình của Trần Hi, hiểu sao lòng Khương Noãn bỗng kêu lộp bộp tiếng, nàng giật giật khóe miệng, từ tốn với Trần Hi: “Lục Chinh đối xử với cậu tệ, nhưng đối xử cũng tệ với người quanh mình. Cậu thấy người trợ lý thân cận của chứ, trợ lý Trương đúng ? Mặc dù nhìn qua thấy đối xử với trợ lý Trương rất khắc nghiệt, nhưng cậu phải biết rằng, trợ lý Trương có năng lực tồi, nếu ông chủ kém tài, trợ lý Trương ở lại làm việc bên cạnh . Lương bao nhiêu cũng vậy.”

      nàng nhàng, nhưng Trần Hi vẫn ngẫm nghĩ.

      “Nhưng trợ lý Trương đâu ở trong nhà ấy.”

      “Nhiệm vụ hai người khác nhau. Cậu phải là thiên sư riêng của à. Thiên sư ở nhà , đợi đến lúc gặp chuyện, cậu chạy tới chết từ lâu rồi.”

      Khương Noãn trợn trắng mắt, sờ đầu Trần Hi : “Hơn nữa gần đây cậu gặp phiền phức. Có phải đại sư kia còn chưa tìm được đúng ? Con mình rất nguy hiểm, Lục Chinh…là người lương thiện nhiệt tình vì lợi ích chung, đương nhiên thể đứng nhìn cậu gặp nguy hiểm. Cậu ở lại nhà phải chuyện xấu. Còn nữa, lúc nãy là tớ sai. Tớ phải thi đại học nữa nên rảnh rỗi lung tung thôi.”

      nàng cười cười rồi quay sang đưa tờ đơn điền nguyện vọng đại học cho chủ nhiệm.

      Trần Hi cũng đưa tờ điền nguyện vọng cho giáo, còn trò chuyện với người giáo viên già thêm lúc, rất có lòng tin với điểm số của mình, lúc này mới cùng Khương Noãn ra về.

      “Khương Noãn, ra tớ có chút tham lam. Lục Chinh đối xử với tớ quá tốt, tớ chẳng thể nào từ chối lòng tốt ấy. Khi sống mình đường Hòe An, ra tớ thấy rất đơn, rất sợ yên tĩnh. Thỉnh thoảng lầu vang lên tiếng bước chân của chị hàng xóm, tớ luôn thấy có chút vui vẻ, bởi vì ít nhất còn có thanh.”

      Trần Hi và Khương Noãn cùng tới sân thể dục, nhìn những cậu chàng đẹp trai đắm mình trong ánh nắng, tranh thủ kỳ nghỉ sau thi đại học để chơi bóng rổ, dựa đầu vào vai Khương Noãn cọ cọ như làm nũng.

      “Dù thâm tâm tớ biết điều đó là sai. Tớ có tư cách gì hưởng thụ quan tâm của Lục Chinh cơ chứ? ấy đối xử với tớ tốt quá, tớ cảm thấy thời gian này hạnh phúc, nhưng tớ chẳng thể lừa mình dối người mãi được. Hưởng thụ tử tế của ấy, sau đó mang bộ dạng thản nhiên ấy lừa ấy, giả bộ như cảm thấy gì, giả ngu với ấy.”

      lo lắng mím môi, đôi tay nắm chặt váy, giọng : “Tớ cũng xem qua phim truyền hình, đọc qua truyện tình cảm. Lục Chinh đối xử với tớ quá tốt, tớ sợ phải trả nợ cho ấy, thế nên tớ phải cách xa ấy ấy chút.”

      “Trần Hi, tớ chỉ lung tung thôi.” Khương Noãn thấy xong rồi.

      Trần Hi để ý đến mấy tiết tấu vụn vặt.

      Nếu Lục Chinh mà biết mình vạch trần mọi thứ sau lưng , còn lột da mình à?

      Dù chị đại Khương chả sợ tổng tài bá đạo gì đó, nhưng trong lòng vẫn thấy hơi chột dạ…

      phải vì lời cậu . Mà là tớ nghĩ, tớ nên đối xử với Lục Chinh như vậy. Tỏ vẻ cái gì cũng hiểu, tớ đáng ghét.” Trần Hi gãi gãi đầu mình, thầm, “Tớ được hưởng thụ dịu dàng của ấy rồi. Nhưng dịu dàng này nên dành cho tớ. Có lẽ tớ nên trả lại rồi.”

      sợ những kẻ có tiền như Lục Chinh, nhưng trong khoảng thời gian này thực quá hạnh phúc, dù biết thái độ của Lục Chinh với mình có hơi lệch lạc, nhưng Trần Hi vẫn cố gắng coi như biết. quá đơn khi sống mình, nên hy vọng có người làm bạn.

      Nhưng người này nên là Lục Chinh.

      có tư cách gì bắt Lục Chinh hy sinh hay thỏa hiệp vì mình.

      Khương Noãn hoàn toàn tuyệt vọng.

      Ai cũng sau khi thi tốt nghiệp chính là lúc tình tan vỡ, nhưng mà cái đó…

      Góc tường này đào phát là đổ, Lục Chinh đúng là ăn hại mà.

      “Cậu thích là được.” Khương Noãn khô cằn , “Nếu cậu thấy ở mình quá đơn, có thể chuyển tới nhà tớ.”

      nàng quay đầu, lỗ tai có chút đỏ, mắt Trần Hi dần mở to, ngoan ngoãn cọ cọ bả vai nàng, ngây thơ , “Khương Noãn, tớ biết cậu tốt nhất mà.”

      rụt rè ủi ủi người bên cạnh, chị đại Khương tuyệt vọng phát mình chẳng có cơ hội để né tránh Trần Hi xui xẻo này rồi, đành kiên cường chịu đựng cọ tới cọ lui vai mình, muốn mấy câu kháng cự, thấy xa xa kia, Lục Chinh với đôi chân dài khí thế vào từ cổng trường.

      Khương Noãn nhìn Trần Hi vai mình, rồi lại nhìn ánh mắt sắc như dao của Lục Chinh, khóe miệng run rẩy.

      nàng chỉ cuốc cái thôi.

      Đúng cái.

      “Điền xong nguyện vọng rồi à?” Lục Chinh có lịch họp nào hôm nay, cho nên đón Trần Hi về nhà trước. đẹp trai mạnh mẽ, giờ đứng ngược nắng đối diện với , khiến thấy cao lớn đáng tin cậy.

      ngồi cạnh Khương Noãn ngơ ngác nhìn , chớp chớp mắt, ngay lúc hơi buông lỏng, Khương Noãn vội vứt bé hư nhà mình mà bỏ chạy.

      nàng chỉ hận Khương tổng sao sinh cho mình tám cái chân, vụt chạy như dẫm lên Phong Hỏa Luân, thấy bộ dạng nàng như có tật giật mình, Lục Chinh híp mắt nhìn, rồi lại quan tâm nữa, vươn bàn tay to thon dài với Trần Hi ngồi dưới đất.

      “Về nhà với nào.” nhàng .

      Trần Hi chỉ ngẩng đầu nhìn , nắm tay , mãi lâu sau mới tự mình bò dậy.

      Lục Chinh đột nhiên nhíu mày.

      “Có chuyện gì à?” Thấy Trần Hi im lặng như vậy, Lục Chinh cảm thấy bé hư hôm nay sao là lạ.

      Lục Chinh.” Đúng lúc này cúi đầu giọng gọi .

      “Sao vậy?” Lục Chinh nhướng mày hỏi.

      Trần Hi ngước mắt lên, giống như tích đủ dũng khí, nhìn nghiêm túc : “ Lục Chinh, đừng thích em. Em đương với đâu.”

      cố gắng lần nữa từ chối như từ chối những bạn nam khác. Lại thấy người đàn ông cao lớn tuấn, khí thế toàn thân đầy mạnh mẽ kia đột nhiên chậm rãi cúi mặt xuống, dùng đôi mắt sắc bén nhìn mình, khi cho rằng Lục Chinh vì tức giận mà quay người , dù sao cũng có tổng tài tiên sinh nào cứ luôn mãi chịu đựng lời từ chối thẳng thừng biết tốt xấu như này, bỗng nghe thấy Lục Chinh thấp giọng hỏi với giọng điệu khó tin.

      “Ai thích em?”

      “Nhưng…”

      “Nếu em thi xong đại học rồi, vậy mau tới làm việc cho . Nuôi em lâu như vậy rồi, đến lúc em nên bán mạng làm việc cho rồi.”

      Giọng điệu lạnh lùng của Lục Chinh truyền đến, Trần Hi trước đó còn bối rối vì nhận quá nhiều chăm sóc của Lục Chinh bỗng sợ ngây người.

      Ông ngoại, ông ngoại lừa .

      Có nhận phải có trả.

      Ăn những thứ tốt từ chỗ Lục tổng, được nuôi béo, phải làm đầy tớ cho người ta.

      trời rớt đâu ra bánh nhân thịt được.

      bé lọ lem đâu?
      Tiểu Ly 1111, Alice Huynh, Chris_Luu2 others thích bài này.

    2. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 100

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Hôm nay, Lục thị có thêm nhân viên mới.

      Trợ lý Trương nghiêm mặt đằng trước dưới ánh mắt kinh ngạc của bao tinh , bé tóc đen cố gắng tỏ ra tài giỏi ngay sau trợ lý Trương.

      Bọn họ trực tiếp bước vào văn phòng của tổng tài.

      Mọi người đều thấy trợ lý Trương rất giỏi.

      Trợ lý tiên sinh hình như còn được thêm trợ lý .

      Hay là trợ lý Trương tới tình tiết lên bậc trong lòng Lục tổng? (ăn ở thế nào bị thiên hạ đồn chơi gay)

      Sợ trợ lý Trương mệt mỏi nên cho ta bé làm chân chạy vặt, quan tâm này đúng là khiến đất trời cảm động mà.

      Trợ lý Trương đương nhiên biết bản thân trong lòng mọi người thành chân ái của Lục tổng…Nếu phải chân ái của Lục tổng sao có thể cho trợ lý chứ?

      ta mang gương mặt lạnh dẫn Trần Hi tới văn phòng Lục tổng, chỉ cái góc vừa được đặc biệt tạo ra, : “Đây là chỗ ngồi của thư ký. Sau này ngồi ở đây, Lục tổng có cầu gì tùy lúc thực .” ta dừng chút, nhìn chiếc váy xinh đẹp người Trần Hi, cõi lòng chua xót, dẫu sao cũng là do trợ lý Trương mua, thế mà được mặc lên người bạn ở nơi nao chưa , lại được mặc người thư ký mới tuyển của Lục tổng.

      Đau lòng quá.

      Trợ lý Trương cảm thấy lương trăm vạn năm cũng chả thể bù đắp nỗi đau trong tim này.

      “Cảm ơn , trợ lý Trương.” Trần Hi bị Lục tổng tàn ác bắt làm việc, hơi ủ rũ cụp đuôi, rồi lại thấy mình nghỉ hè lâu như vậy, làm để học thêm kiến thức cũng rất tốt, ít nhất kiếm được tiền, nghiêm túc hỏi: “Thế em nên làm gì ạ?”

      “Nghe theo Lục tổng.” Trợ lý Trương chậm rãi đáp.

      ta đem tài liệu tay để xuống bàn Lục tổng, thấy Trần Hi nhanh chóng lấy từ cái cặp sách to ra miếng giẻ lau, muốn dọn dẹp sạch văn phòng Lục Chinh từ xuống dưới, lập tức nghi ngờ dụng tâm hiểm ác của Lục tổng…Lão sếp khốn nạn chẳng lẽ muốn nô dịch nhà người ta, cho nên mới đối xử tốt với người ta đấy chứ?

      Thấy Trần Hi bắt đầu bận rộn, trợ lý Trương mở miệng : “Ngày nào cũng có nhân viên vệ sinh tới dọn. cần làm mấy việc này đâu.”

      Đương nhiên, nhân viên vệ sinh được bước vào văn phòng Lục tổng, nên trước nay đều là trợ lý Trương tự mình làm công việc dọn dẹp.

      Trần Hi quay lại nhìn trợ lý Trương cái, cong mắt nở nụ cười.

      Lục Chinh để người khác vào đâu.”

      “Sao lại hiểu ngài ấy vậy?”

      “Trong văn phòng ấy đều là tài liệu, tất cả đều là những thứ quan trọng đối với công ty, em cảm thấy Lục Chinh phải kiểu người tiện tay để mấy thứ này ở văn phòng mà còn gọi người tới dọn.”

      Trần Hi vừa vừa làm việc. Từ có thói quen làm việc, cho nên lúc làm rất gọn gàng, lau đồ cũng rất sạch , còn rất chăm chỉ. Trợ lý Trương đẩy cặp kính viền vàng, theo bản năng nhìn về phía cửa, chợt thấy Lục Chinh vừa họp xong cuộc họp với mấy bộ phận giờ đứng ở cửa, đôi mắt đen trầm lặng lẽ nhìn Trần Hi.

      Trợ lý Trương cảm thấy ánh mắt kia như muốn ăn thịt người, nhưng trong chớp mắt, ánh sáng đen tối kia bỗng tiêu tan, Lục tổng vẫn là Lục tổng.

      “Thế nào rồi?” tới cạnh trợ lý Trương hỏi han.

      Trợ lý Trương chả biết hai con người chơi trò tình thú gì, sao mới đó gọi Trần Hi làm việc, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: “Rất chăm chỉ. Nhưng vẫn cần hướng dẫn thêm.”

      Trần Hi làm việc rất cẩn thận, nhưng trong tập đoàn lớn đâu chỉ làm mỗi việc dọn dẹp, rất nhiều thư phải làm công việc ghi chép, sắp xếp lịch trình, nếu lấy lương cao như trợ lý Trương phải tham gia các kiểu dự án kế hoạch, nhưng trợ lý Trương nghe , lão sếp kẹt xỉn chỉ cho Trần Hi tháng đúng 3000 tệ…Đồng ý cầm 3000 tới làm thư ký của Lục tổng, trợ lý Trương cảm thấy đây đúng là tình đích thực.

      Hết đường thoát.

      “Vậy cậu quản lý việc hướng dẫn em ấy .”

      “Vâng.” Trợ lý Trương lập tức nghĩ tới mấy công ty của Triệu thị mà Lục Chinh cướp về cho Trần Hi, lập tức xót hết cả lòng.

      Mấy công ty ấy cộng lại…Lục tổng đối với Trần Hi cũng rất lòng đấy.

      ta thấy mình như chịu nỗi đau xuyên tim, hơi chần chừ rồi với Lục Chinh: “Hay là để tôi bảo ấy nghiên cứu mấy tài liệu liên quan đến những công ty kia, nếu ấy thấy có vấn đề gì, có thể tới chỗ ngài để hỏi.”

      Lục tổng ngồi đối diện Trần Hi, đương nhiên rất tiện, ngẫm tới đây, Lục Chinh liền nhàng gật đầu, bảo trợ lý Trương ra ngoài, lúc này mới thấy Trần Hi bàn làm việc lớn, lau bàn cho mình. Đôi mắt sáng lấp lánh, trong ánh mắt đều là vui sướng, giống như làm việc cũng mang lại niềm vui.

      Thấy như vậy, Lục Chinh khẽ hừ tiếng, qua sờ đầu Trần Hi.

      “Được rồi.”

      Lục Chinh, muốn uống cà phê ?” Trần Hi ngoan ngoãn hỏi.

      Lục Chinh thấy đứng cách mình xa, đôi mắt phượng long lanh tựa sao trời, liền vô thức gật đầu.

      vội pha cho ly cà phê.

      “Được rồi, em xem tài liệu của công ty .” Lục Chinh thầm cong cong khóe môi, thấy Trần Hi đồng ý rồi ngồi ở đằng sau cái bàn mình mới đặt cách đó xa, tập trung cắn môi đọc tài liệu, ánh mắt có cách nào rời khỏi người .

      Chưa bao giờ cảm thấy thời gian làm ở văn phòng lại vui sướng đến vậy, dù cầm tay tài liệu của tập đoàn, nhưng vẫn nhịn được mà thường xuyên ngẩng đầu nhìn Trần Hi cái.

      Cảm giác khiến lòng bỗng thấy xa lạ, nhưng lại thấy ghét.

      “Em là thư ký bán thời gian của , sau này nếu muốn xin nghỉ cứ .” Chất giọng trầm thấp của Lục Chinh truyền đến.

      “Em có việc gì cần xin nghỉ.”

      phải trước đó em hẹn cùng Lục Cảnh tới đoàn phim à?” Thấy Trần Hi gật đầu, Lục Chinh nâng hàm dưới bình tĩnh , “Em có thể mấy ngày. Trần Hi, sau khi thi đại học em có thể thử làm nhiều thứ, coi như thả lỏng bản thân.”

      bé này vẫn lòng với ngành kỹ thuật máy tính, nhưng Lục Chinh nghe ngành này khá hot, cho nên muốn cản . Thấy Trần Hi ngơ ngác nhìn mình, chậm rãi : “Làm trợ lý cho có thể nâng cao tầm nhìn của em, nhưng muốn em suốt ngày ngồi ngẩn trong văn phòng.”

      “Vậy lúc cần người làm việc làm sao?” Trần Hi thấy mình rất quan trọng.

      gọi cho em.” Lục Chinh nhìn bầu trời bên ngoài, thấy mới chớp mắt tới giữa trưa, liền đưa Trần Hi cùng xuống lầu ăn trưa.

      Bọn họ ăn cơm ở nhà hàng gần công ty, đấy vốn là chuyện bình thường, nhưng lại khiến nhân viên tập đoàn thấy rất bất thường.

      Lục tổng luôn chê phụ nữ phiền muốn chết lại ôm vai bé ra vào tập đoàn.

      bé này còn ăn cơm với Lục tổng.

      là thư ký của Lục tổng, xử đẹp trợ lý Trương, mạnh mẽ vào ngồi trong văn phòng Lục tổng…Đến trợ lý Trương lương trăm vạn năm còn chả có chỗ ngồi trong văn phòng Lục tổng.

      Mặc dù văn phòng trợ lý Trương cũng rất lớn, rất đẹp, nhưng ràng trong lòng Lục tổng, bé xinh đẹp vẫn khiến người ta thích hơn trợ lý Trương nhiều.

      Đặc biệt là buổi chiều, Lục Chinh cùng đưa trợ lý Trương và Trần Hi họp, mấy lãnh đạo tập đoàn ngồi giao lưu ánh mắt với nhau, thầm chuyển tầm mắt lên trợ lý Trương mặt mày bình tĩnh và Trần Hi ngồi chỗ cúi đầu viết biên bản cuộc họp.

      Trông còn rất trẻ, xinh đẹp thơ ngây, trông như chưa vào đời, giống như học sinh ngoan. Dáng vẻ cũng giống kiểu người mạnh mẽ trong công việc, ngược lại còn rất thu mình, phải người hiếu kỳ, thậm chí khi gặp những lãnh đạo cấp cao cũng thể vẻ tò mò.

      Chẳng qua, điều khiến mọi người kinh ngạc là, cái tốc độ gõ máy tính viết biên bản nhanh phết.

      Đôi tay mảnh khảnh trắng như tuyết chạy lướt bàn phím, trông có vẻ rất thành thạo.

      Đến trợ lý Trương cũng sợ ngây người.

      Động tác ghi lại nội dung cuộc họp của Trần Hi rất nhanh, hơn nữa bé này dù theo kịp tốc độ thảo luận ồn ào lộn xộn của bao nhiêu lãnh đạo cấp cao, nhưng lại nhớ ai cái gì…

      Trợ lý Trương cảm thấy trợ lý lương 3000 này đúng là đáng đồng tiền bát gạo, cái đầu này giỏi vậy.

      Chả lẽ giữa học sinh giỏi và học sinh siêu giỏi lại chênh lệch lớn đến thế?

      “Ổn chứ?” trợ lý Trương thấy cuộc họp kết thúc, đám lãnh đạo cấp cao mà Lục Chinh thập phần nể trọng vẫn xoay qua xoay lại trong phòng chịu , dường như rất tò mò với dáng vẻ của Trần Hi, thấy Trần Hi vừa gật đầu vừa tiếp tục gõ phím, đến bút ghi cũng chẳng cần, tất cả nội dung chuyện đều ghi rất chính xác.

      ta yên lặng tắt bút ghi trong tay , bấy giờ mới đè thấp giọng với Trần Hi: “Trước kia từng học tốc ký rồi à?”

      thể nào, nhà Trần Hi nghèo tới nỗi…Chuột chạy vào còn phải khóc lóc chạy ra, chắc chắn mua nổi máy tính.

      “Trong trường học em có. Đặc biệt cấp cho học sinh xuất sắc năm dùng máy tính miễn phí, nên em từng học qua.” Trần Hi cười cong mắt với trợ lý Trương, ngại ngùng , “Em cứ nghĩ có thể kiếm thêm chút tiền nhờ cái này.”

      Đôi mắt sáng lấp lánh, trong mắt toàn là tiền, trợ lý Trương tự ngẫm lại tôn nghiêm của học bá trong chính bản thân mình, gật đầu, cầm bản ghi chép của Trần Hi để xem thử, mặc dù ta có trí nhớ khủng bố như Trần Hi, có thể nhớ nội dung chuyện của nhiều người chỉ trong thoáng chốc sau đó gõ ra, nhưng với hướng của cuộc họp vẫn hiểu đôi chút.

      Thấy Trần Hi ghi sai, trợ lý lại đẩy đẩy mắt kính.

      “Sau này công việc ghi chép trong cuộc họp giao lại cho .” ta với Trần Hi.

      “Vâng ạ.” Trần Hi thấy trợ lý Trương đẩy thêm việc cho mình, còn ngoan ngoãn vâng dạ.

      Trợ lý Trương muốn lại thôi.

      hiểu tại sao Lục tổng phải tự mình trông coi mới yên tâm, nếu bé ngoan ngoãn như này mà ra ngoài làm việc, lại chả bị người ta bắt nạt chết à?

      “Trần Hi, em qua đây.” Thấy Trần Hi và trợ lý Trương thầm to , nguyên đám lãnh đạo mắt sáng hơn đèn pha, Lục Chinh hạ mắt, gọi Trần Hi đến bên cạnh, trong ánh mắt tò mò hóng hớt của mọi người, chỉ vào Trần Hi, với các lãnh đạo mặc vest giày da và các người đẹp chuyên nghiệp kia cách bình tĩnh: “Đây là Trần Hi, thư ký của tôi. Sau này mong mọi người có thể giúp ấy cùng tiến bộ.”

      Lục Chinh dừng lại chút, thấy Trần Hi trịnh trọng khom lưng chào mọi người, sau đó ngón tay thon dài thoải mái gõ gõ bàn họp.

      “Còn nữa, bùa đuổi quỷ, bùa bình an, bùa đào hoa…Mọi người muốn mua loại nào?”
      Tiểu Ly 1111Chris_Luu thích bài này.

    3. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 101

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Các tinh : …

      Trần Hi cũng câm lặng.

      Trợ lý Trương vừa sửa lại tài liệu máy tính, vừa thấy bất ngờ lắm.

      mua à?” Bộ dạng Lục tổng trông cực kỳ khinh thường, nhìn những tổng giám đốc, giám đốc trước mặt mình như nhìn những con quỷ nghèo.

      “Bao nhiêu tiền?” Trong đó có người trẻ tuổi chống cằm hỏi.

      Dường như thấy dáng vẻ này rất đẹp trai.

      “Mười vạn tấm.”

      “Cho mười tấm.” Thanh niên thở dài nhõm hơi, cảm thấy Lục tổng này chặt chém quá, vẫy vẫy tay với Trần Hi, “Tôi biết Michelle và Lục Cảnh, bùa bình an của tệ, nhà tôi nhiều người nên mua nhiều.”

      thấy đôi mắt xinh đẹp của Trần Hi mở to, trông rất trẻ con, nhìn là ngơ ngác, khỏi bật cười, lúc này mới ghi nhớ số tài khoản Lục Chinh gửi cho mình để về chuyển khoản cho Trần Hi, thấy sờ sờ trong túi váy, lôi được ba tấm bùa, cười tủm tỉm , “ sao, vội. cứ từ từ mà vẽ, sau này tôi tới tìm để lấy.”

      “Vậy gửi ba tấm trước.”

      “Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” Thanh niên vừa nhận bùa bình an, vừa như vô tình hỏi.

      Lục Chinh lập tức sa sầm mặt mày.

      “18 tuổi ạ.”

      “Học sinh cấp ba?”

      “Dạ, năm nay học đại học rồi ạ.” Trần Hi cảm thấy thanh niên này lạ quá , mua bùa còn muốn hỏi thăm thông tin của mình, nhưng đây là khách hàng lớn, thoắt cái bỏ ra 100 vạn, trong vòng 1 giây dùng tốc độ tên lửa của mình đập chết trợ lý Trương, kiếm được số tiền bằng lương năm của ta.

      Dưới ánh mắt cực kỳ phức tạp của trợ lý Trương, quy củ trả lời: “Bùa bình an nếu gặp phải nguy hiểm có thể dùng rất lâu. mua nhiều vậy chắc cũng đủ dùng rồi.” Mười vạn lá bùa bình an, dù mấy người giàu này cảm giác chả tốn bao nhiêu, nhưng Trần Hi lại thấy mình nên khuyên bọn họ đừng mua nhiều vậy cả lãng phí tiền.

      Bùa bình an thể chồng lại mà dùng, mua mười lá cũng chả thể tạo ra bùa bình an bản plus đâu.

      thà như vậy làm thanh niên dại ra mất lúc, sau đó hai mắt nhìn lại càng sáng hơn.

      “Em tên là Trần Hi à? Sau này có thể tìm em trò chuyện ?” dừng chút rồi với Trần Hi, “Bên cạnh hay xảy ra vài chuyện lạ, nên mong em hiểu.”

      dùng mọi cách phóng điện với Trần Hi, mặt giật như rút gân, chị đẹp sang chảnh cười với Trần Hi, “Tôi cũng lấy mười cái.” Thấy Trần Hi cần đưa tiền trước, khi nào giao tiền giao bùa, ấy từ tốn thò người lại gần, dưới ánh mắt lạnh lùng của Lục Chinh, ấy bắt lấy bàn tay trắng trẻo của Trần Hi rồi sờ soạng, với : “Trần Hi, chị có thể gọi em là Hi Hi ?”

      “Cuộc họp kết thúc.” Khi Lục tổng sắp hủy diệt trời đất tới nơi, trợ lý Trương bước ra, dùng giọng điệu lạnh lùng nhắc nhở nhóm CEO, tổng giám đốc, giám đốc lượn nhanh còn kịp.

      Thanh niên kia nhìn trợ lý Trương, nhướng mày, đứng dậy ra ngoài, lúc ngang qua Trần Hi còn lén bỏ vào tay tấm danh thiếp.

      Thiết kế đậm chất người thành công.

      Khi Trần Hi ra khỏi phòng họp, chợt nhận ra mình được đặt lịch nhiều ghê, còn có thêm tấm danh thiếp nữa này.

      nghiêng đầu, nhìn sang người bên cạnh, Lục Chinh mang bộ mặt người sống chớ gần, hằn chữ “Muốn chết à!”.

      Lục Chinh ơi, Lục thị toàn là người tốt thôi.” cảm thấy mỹ mãn, nhìn tiền trong tay như tăng lên, đôi mắt sáng bừng, trợ lý Trương im ru đằng sau, cảm thấy đây là lần đầu tiên Lục tổng hối hận về chuyện…Biết thế mang bé ra ngoài ánh sáng có tốt hơn .

      ta giật giật khóe miệng, nhớ tới bộ dạng rung rinh với Trần Hi của thanh niên kia, rồi lại ngẫm tới gia thế của thanh niên, suy tới gương mặt đẹp trai của thanh niên, cuối cùng ngẫm lại thanh niên mới có tuổi hơn hai mươi đầy non trẻ, lại nhìn thoáng qua quả dưa chuột già Lục tổng, lòng thở dài hơi.

      Lục tổng …đáng thương quá.

      Cực kỳ thiếu sức cạnh tranh.

      “Cứ từ từ mà làm, đừng gấp.”

      “Em về nhà vẽ bùa luôn.”

      “Làm ở văn phòng cũng được.” Lục Chinh quyết định tí nữa đẩy thanh niên kia đày công trường…Gì cơ? Cổ đông lớn ư? Dù có là cổ đông lớn cũng phải dốc sức vì tập đoàn, trả giá bằng mồ hôi và máu.

      Lòng tàn nhẫn ra quyết định, thấy Trần Hi vẫn ngoan ngoãn lơ ngơ cạnh mình, giống như chưa phát điều gì, ngẫm nghĩ rồi với Trần Hi: “Người lúc nãy chuyện với em chính là hồ bằng cẩu hữu của Lục Cảnh, trong nhà nắm giữ bốn tập đoàn lớn, rất có tiền, là con nhà giàu.” Lời này của ngập tràn ý xấu, sau khi Trần Hi phát biểu đương kết hôn với người có tiền, rất hay đề cập tới vấn đề gia thế khiến bao người con mắt sáng trưng.

      “À.” Trần Hi chỉ gật đầu chứ để trong lòng.

      “Hết rồi?” Lục Chinh quay sang nhìn hỏi.

      ta với em đâu có quan hệ gì, gia thế ra sao cũng là chuyện của ta.”

      Câu trả lời của Trần Hi lập tức khiến khóe miệng Lục Chinh cong lên.

      …Nếu là vậy, chưa cần xuống công trường, tạm hoãn chút, xem biểu của thằng nhóc kia.

      Nếu thằng nhóc này dám đào tường…Dám có ý đồ xấu xa với , Lục tổng nhốt vào tầng ba căn nhà số 15 đường Hòe An.

      Nghĩ tới đây, Lục Chinh khựng chân lại, dẫn Trần Hi từ phòng họp về văn phòng của mình, thấy Trần Hi nhàng lấy từ cặp sách to ra mấy tài liệu liên quan đến mê tín dị đoan, ngồi bên cạnh Trần Hi nhìn vẽ bùa, nhàn nhạt , “Số 15 đường Hòe sắp bị dỡ bỏ, bạn của em,” dừng chút, mới bình tĩnh hỏi, “Em có muốn báo tiếng ?”

      Đừng để đến lúc máy múc tới phá đổ nhà số 15 đấy con lệ quỷ chạy ra trả thù xã hội.

      Lời Lục Chinh khiến Trần Hi im lặng chút, lắc đầu , “ cần đâu. Cậu ấy nhanh chóng biến mất thôi.”

      “Biến mất?”

      “Cậu ấy là lệ quỷ, tâm nguyện duy nhất là ở lỳ trong nhà. Nếu nhà chẳng còn, ấy cũng tan biến theo biến mất của chấp niệm. Giống như lệ quỷ vụ tại nạn xe kia, phải khi biết cuộc sống người trong nhà mai sau ra sao biến mất à?”

      Trần Hi dịu dàng , “Đối với cậu ấy đây là chuyện tốt. Quỷ lưu lại nơi người sống ở, ra đối với bọn họ cũng tàn khốc kém. Hiếm ai thấy được bọn họ, ai để ý tới bọn họ. Hầu hết bọn họ bị nhốt rồi canh giữ ở nơi, chuyện này cũng là trói buộc với họ. Bụi về với bụi, đất về với đất, bọn họ nên tới nơi mình nên , đây đương nhiên là chuyện tốt.”

      cảm thấy cái này nên gọi là thăng thiên.

      Có lẽ là đầu thai, cũng có lẽ là tạm trú nơi đám quỷ tụ tập, chung đều tốt hơn ở lại thế giới của người sống.

      nhìn Lục Chinh cười cái, giọng với : “ Lục Chinh, cảm ơn nhắc nhở em chuyện này.”

      thu lại ánh mắt của mình, yên lặng tựa vào bàn vẽ bùa, vô cùng nghiêm túc, Lục Chinh ngồi bên cạnh cũng yên tĩnh đọc tài liệu, khi trợ lý Trương gõ cửa bước vào, thấy hai cái sofa dài trong phòng làm việc ai ngồi, lại cố tình chen chúc đằng sau cái bàn làm việc vừa của Trần Hi, ta mặt vô cảm đẩy kính, tới cạnh Lục Chinh thầm, “Lục tổng, Triệu thị mở lại dự án thu mua đường Hòe An rồi.”

      Lục Chinh ngẩng đầu, nhìn trợ lý Trương.

      “Triệu Viễn Đông gãy chân rồi mà còn dám mua đất đường Hòe An?”

      “Đây là tin mà Khương thị đưa tới. Nghe Khương tổng tức điên lên, ầm ĩ với Triệu thị đòi cắt đứt quan hệ.”

      ràng Triệu lão gia với Khương tổng đặt chân vào ngành bất động sản, dù Khương tổng thấy lão già này thương trường là kẻ từ thủ đoạn, nhưng vì danh dự tệ nên cũng tin, gần đây hòa hoãn với Triệu thị ít nhiều, lúc ra cửa còn cùng Triệu lão gia cười cười mấy câu, vậy mà chớp mắt, Triệu Viễn Đông lại bắt đầu thu mua lần nữa, hợp tác với nhà mẹ đẻ của Triệu phu nhân, dùng tài sản kếch xù tiến vào…Trái tim mập mạp của Khương tổng đau quá .

      Nghe Khương tổng còn gọi thẳng cho Triệu Viễn Đông, biết cái gì mà nổi trận lôi đình.

      Cái này đúng là hiếm có nha, bởi vì Khương tổng luôn tự xưng mình là người đàn ông lành như thỏ.

      Vô hại, lương thiện, thích ăn cỏ…

      “Vì thế?” Lục Chinh thấy Trần Hi dừng vẽ bùa, quay sang thấy bộ dạng trợ lý Trương đầy nghiêm túc, hơi nhướn mày.

      “Khương tổng muốn mời ngài ăn bữa cơm.” Khương tổng như thấy mình bị trúng kế hoãn bình của Triệu thị, may mà mình phải loại người hai mặt, sau khi tạo quan hệ tốt với Triệu thị quay ra phản bội Lục tổng, nếu bây giờ chẳng phải là cảnh trong ngoài đều phải là người à?

      Nhưng mà chắc chắn Khương tổng bị lửa giận nướng chín, ông quyết định hợp tác với Lục tổng diệt chết Triệu thị, cho bọn họ biết mình tuy là thỏ, nhưng là con thỏ bá vương. Dù Khương tổng mơ hơi đẹp, Lục Chinh lại hừ tiếng, bình tĩnh đáp: “Kéo dài 2 ngày.”

      Lục tổng đây là người gọi là tới đuổi là chắc?

      Muốn tới là tới, muốn , có phải khách sạn đâu?

      “Tôi biết.” Về thời gian cụ thể, trợ lý Trương suy xét cho đúng mực, nhất định đảm bảo trước khi Khương tổng tiến hóa thành thỏ răng thép biết phun lửa có thể ăn cùng Lục tổng bữa cơm.

      “Em đừng lo. Triệu Viễn Đông dù muốn giành mảnh đất kia đều tính. quyết định.” Triệu Viễn Đông tức chết chút đấy, tất cả tài sản đều đặt hết lên bất động sản Khương thị, muốn đối đầu với tập đoàn lớn như Lục thị, e là trước đó phải tu luyện tới thành tích tuổi già như Triệu lão gia.

      trầm thấp hừ tiếng, xoa đầu Trần Hi, ngẩng đầu cọ cọ vào lòng bàn tay , gật đầu , “Em tin mà.” do dự chút mới tiếp với Lục Chinh, “ Lục Chinh, đừng vì mảnh đất kia mà làm ảnh hưởng đến lợi ích của mình.”

      “Khai phá miếng đất kia có lợi cho Lục thị.” Lục Chinh bình tĩnh .

      Thấy có vẻ là miễn cưỡng, Trần Hi bấy giờ mới thấy yên lòng, mím môi lầm bầm: “Ông ta ngã gãy chân rồi, sao vẫn còn muốn mảnh đất kia?”

      Triệu Viễn Đông này đúng là sợ chết, biết đất ở đường Hòe An có vấn đề, thế mà vẫn muốn cho được. vui khi Triệu Viễn Đông la liếm cách lì lợm như thế, chớp chớp mắt, nhưng mà Lục Chinh lại chẳng để Triệu Viễn Đông trong lòng, bình tĩnh : “Chút tâm tư xấu xa trong lòng nghĩ tới rồi. Động tâm địa gian xảo đây mà.”

      Cảm thấy ở với vợ bảy năm ngứa ngáy, cho nên mới nhớ thương mối tình đầu ngây thơ của mình.

      sợ vợ biết, quay sang chặt đứt luôn cái chân thứ ba à.

      Nhưng mà nghĩ tới Triệu Viễn Đông, Lục Chinh liền nheo mắt, nhìn về Trần Hi ngoan ngoãn đáng bên mình.

      biết nếu hành chết Triệu Viễn Đông, được tính là kẻ thù giết cha, hay là người tốt để lấy thân báo đáp.

      Tất cả do Triệu Viễn Đông!
      Tiểu Ly 1111Chris_Luu thích bài này.

    4. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 102

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Lục Chinh, nhìn em có chuyện gì à?” Trần Hi hiểu vì sao Lục Chinh lại dùng ánh mắt trầm đó nhìn mình.

      có gì.” Lục Chinh chậm rãi thu lại ánh mắt.

      cùng vẽ bùa.

      Hiển nhiên 10 vạn lá bùa bình an mang lại cho Trần Hi động lực rất lớn, múa bút thành văn, lấy khí thế liều mạng như lúc thi đại học, chỉ trong buổi chiều vẽ xong đống bùa bình an, hạnh phúc nâng tay.

      Lục Chinh gọi trợ lý Trương vào, đưa bùa bình an cho nhóm lãnh đạo tập đoàn.

      “Đừng quên đưa thông tin chuyển khoản. cho nợ, đưa tiền khỏi bán.” trầm giọng dặn dò.

      Giờ lại thêm vị tổ tông, trợ lý Trương mặt vô cảm đẩy mắt kính, cảm thấy nếu năm sau lương mà tăng lên 200 vạn, ta dễ tới Cục lao động khiếu nại lão sếp bóc lột nhân viên lắm.

      ta mang theo bùa bình an dậm mạnh chân rời , Trần Hi thấy bóng trợ lý Trương biến mất, lúc này mới tò mò hỏi, “Sao để em tự vậy ạ?”

      cảm thấy mình còn có thể vun đắp thêm tình cảm với khách hàng ấy chứ, thời buổi này chuyện kỳ lạ nhiều như vậy, biết đâu người có tiền gặp mấy lần, nếu có thể gặp được chuyện càng kỳ lạ hơn, có lẽ Trần Hi có thể kiếm thêm khoản. Mắt sáng lấp lánh muốn mở rộng khách hàng, Lục Chinh lại lạnh nhạt đáp, “Là đại sư có thân phận, tự người ta tới tìm mình, quan tâm giá trị. có được vĩnh viễn là tốt nhất, chủ động tới cửa, cũng là tốt nhất.”

      Những câu này của Lục tổng nghe rất tâm đắc, Trần Hi ngẫm nghĩ, thế mà bỗng cảm thấy rất có lý nhá.

      gật đầu nghe theo, vì vừa rồi trợ lý Trương có nhắc tới đường Hòe An, kéo ống tay áo Lục Chinh , “ Lục Chinh, em muốn về nhà chuyến. Trong nhà còn nhiều đồ chưa lấy.”

      Bởi vì giờ Trần Hi trở thành trợ lý riêng của Lục Chinh, cho nên tại vẫn ở nhà Lục Chinh, chẳng qua bây giờ hưởng đủ đãi ngộ tốt đẹp, tiền lương 3000 tháng của giờ thành tiền thuê nhà , còn muốn phụ trách việc làm bữa sáng cho Lục Chinh… cảm thấy như thế rất công bằng, hơn nữa Trần Hi cảm thấy tay nghề mình tệ đâu.

      Ít nhất sáng nay làm trứng trần thạch, Lục Chinh phát ăn hết hai quả.

      “Hôm nào tan tầm chúng ta trở về.” Lục Chinh giải thích cho Trần Hi, “Đại sư vụ Michelle kia còn chưa tìm ra em, em vẫn có thể gặp nguy hiểm.”

      chịu được việc Trần Hi gặp chút nguy hiểm nào, nhưng nhờ người điều tra vị đại sư kia, ta hình như chạy tới thành phố khác từ lâu. Kỳ nhân dị sĩ như vậy, muốn tìm người thông qua vé xe hoặc vé máy bay là thể. Ngày nào còn chưa tìm được người này ngày đó Lục Chinh còn chưa để Trần Hi quay về tòa nhà rách tả tơi kia. Cho dù có hàng xóm cũng được.

      lo mấy người hàng xóm kia gặp đại sư đó cũng phải quỳ.

      Trần Hi cũng vội về nhà, nghĩ ngấm rồi đồng ý.

      Lục Chinh và Trần Hi đến lúc tan tầm ra khỏi tập đoàn, cùng về nhà. Đợi đến khi Trần Hi ăn cơm tối, đột nhiên cảm thấy mình biết làm gì.

      Trước kia, ăn cơm xong cố gắng học bài làm bài, nhưng giờ thi đại học xong, cũng cần làm thêm, chợt phát mình còn gì để làm.

      Nhìn Trần Hi ôm gấu bự ngồi sofa ngẩn người, co người ghế, Lục Chinh lên lầu lấy laptop đưa cho , “Em có thể chơi game?”

      “Mất tiền ạ?” Trần Hi nghiêm túc hỏi.

      Lục Chinh nhìn bé thần giữ của này.

      này chiều nay cũng kiếm được ít nhất 500 vạn từ Lục thị, thế mà giờ còn keo kiệt muốn chơi game tốn tiền?

      “Em hỏi cái này làm gì?”

      “Tại trong trường em có bạn chơi game, chơi tốn nhiều tiền lắm, muốn mua trang bị phải nạp tiền, muốn mua điểm phải nạp tiền, muốn mua trang phục cũng phải nạp tiền…” Trần Hi bấm bấm ngón tay, lập tức thấy xót tiền, ủ rũ cúi đầu lầm bầm, “Chơi game vui lắm, nhưng mà tốn tiền quá, tốn ơi là tốn.”

      bất lực ôm laptop, chưa tốn tiền mà đau lòng đến nỗi co thành đống rồi, Lục Chinh cụp mắt, đột nhiên gọi điện thoại cho trợ lý Trương, mở miệng hỏi, “Giờ có game nào hoàn toàn miễn phí ?” Vấn đề hỏi có phần hơi quá tầm, đến cơm trợ lý Trương còn có thời gian ăn, sao biết mấy thứ liên quan đến game, câu hỏi khó quá, trả lời nổi.

      Nhưng tiên sinh trợ lý vẫn bên mặt thay đổi nhét cơm vào miệng, bên đáp lời Lục Chinnh, “ đương tốn tiền.”

      bậy!” đương tốn tiền nhất.

      “Khi có thể bảo con tiêu tiền. Nếu là Trần Hi, Lục tổng có thể tranh việc trả tiền. Đàn ông chủ động thanh toán được gọi là quý ông, là phẩm chất được các thích. Mấy nàng phải muốn chiếm hời, mà việc chủ động thanh toán chứng minh vị trí của các nàng trong lòng đàn ông.”

      Trợ lý Trương nghe thấy hô hấp của Lục Chinh đột nhiên dừng lại, hừ tiếng, trong lòng yên lặng cười lạnh, chỉ cảm thấy lão chủ suốt ngày ra vẻ đạo mạo, luôn mồm bảo có hứng thú với Trần Hi sắp bị vả mặt rồi, ta giả bộ như biết mà tiếp tục đợi chờ, sau khoảng thời gian dài im lặng, đối diện cúp điện thoại. Trợ lý Trương lại bị khoe khoang xuyên qua sóng điện thoại kích thích đến ăn ngon, ôm hộp cơm 100 tệ lặng lẽ rúc trong căn chung cư của mình.

      Lục tổng cũng có ngày này.

      ta thỏa mãn.

      Trần Hi thấy Lục Chinh mặt vô cảm cúp điện thoại.

      “Có trò gì tốn tiền ạ?” ngẩng đẩu ngây thơ hỏi.

      ngược ánh đèn, ánh sáng đèn chùm thủy tinh chiếu rọi gương mặt xinh đẹp ấy, Lục Chinh yên lặng nhìn thoáng, lạnh lùng : “ ta cũng biết.” Trợ lý Trương nhiều câu khó hiểu vậy, hiểu sao lòng Lục Chinh lại thấy bực bội, làn da cũng hơi nóng lên.

      bảo Trần Hi chơi dò mìn trước…Nhìn móng vuốt nhanh chóng hoạt động, gần như trong vài giây gỡ được quả mìn quy mô , Lục Chinh cảm thấy bé này chắc muốn lên trời rồi, thế là thừa dịp này uống ly nước đá. Khi Trần Hi còn im lặng dò mìn, lúc hào hứng điện thoại bên người đột nhiên reo lên.

      Tiếng điện thoại vang dội, khiến Trần Hi giật mình cái, vội cầm điện thoại lên nhận.

      Bên trong truyền tới thanh nơm nớp lo sợ của tiểu Khúc.

      “Trần, Trần Hi à?”

      “Tiểu Khúc?” Từ khi thi đại học xong, tiểu Khúc lập tức phóng thích bản thân, nghe bảo còn chuẩn bị cùng đám bạn du lịch nước ngoài, Trần Hi có tiền, cho nên báo danh, nên Trần Hi cho rằng tiểu Khúc gần đây có thời gian tìm mình chuyện.

      Nghe thấy giọng tiểu Khúc khiến Trần Hi thấy rất kinh ngạc, nhưng tiểu Khúc kịp hàn huyên, thanh run rẩy , “Cậu, cậu có thể tới Tưởng gia chuyến ?” Giọng bạn rất sợ hãi, như thầm, hình như sợ hãi điều gì đó, Trần Hi chần chờ chút rồi hỏi, “ xảy ra chuyện gì?”

      “Tưởng Dịch gặp chút chuyện. Trần Hi, tớ tin cậu.” Tiểu Khúc thấp giọng .

      Trần Hi nhớ tới cậu chàng đẹp trai thích đoàn tụ với tổ tiên nghiêng trời lệch đất lúc trước, lơ ngơ đáp lời.

      “Cậu ta bị làm sao?”

      “Lần này phải Tưởng Dịch chủ động. Trần Hi, cậu có nhớ từng có lần Tưởng Dịch từng với cậu, trước đó nó nhận được tin nhắn từ blogger kinh dị muốn lập nhóm cùng nhau tìm kích thích ?”

      Chuyện này Tưởng Dịch từng nhắc tới cho Trần Hi, nhưng cảm thấy chuyện này như muốn mồ nhanh xanh cỏ nên khuyên Tưởng Dịch, lúc đấy cậu chàng đẹp trai còn đồng ý với tuyệt đối , cho nên Trần Hi cũng để chuyện này trong lòng. nghĩ lâu như vậy mà tiểu Khúc còn nhắc tới chuyện này, Trần Hi hoang mang , “Tưởng Dịch mà.”

      “Nó đúng là , nhưng mà…” Giọng tiểu Khúc như nức nở, đúng lúc này hình như nghe thấy tiếng gõ cửa truyền tới từ điện thoại.

      Ba tiếng, rất lịch cũng rất khách sáo.

      Tiểu Khúc kêu ré lên.

      Trần Hi nghe thấy tiếng hét của tiểu Khúc truyền tới, lẫn trong tiếng thét còn có tiếng Khúc phu nhân, sau khoảng lặng lâu, tiểu Khúc khóc lóc tiếp tục điện thoại với Trần Hi: “Trần Hi, tớ với mẹ tớ là cậu có thể giải quyết. Mẹ tới hi vọng cậu có thể tới giúp…”

      bạn mới tới đây, chưa kịp nghe tiếng Trần Hi đáp lời chợt nghe bên kia truyền tới thanh lãnh khốc, lạnh lùng : “Chuyện tốt nhớ tới Trần Hi, sao chuyện này lại biết tìm Trần Hi thế. Mẹ kêu Trần Hi qua đúng ? Mẹ cho rằng mình là ai? Trước kia gì với Trần Hi, giờ quên sạch rồi à?”

      Trần Hi ngơ ngac nhìn Lục Chinh cướp điện thoại của mình, mặt mày lạnh tanh nghiêm khắc chuyện với tiểu Khúc, nhưng chỉ cảm thấy người đàn ông cao lớn đứng trước mặt mình khiến mình thấy an tâm.

      nhìn sườn mặt lạnh lùng của , bất giác sờ lên ngực mình.

      Nơi đó đập nhanh, nhanh đến tưởng.

      thích được người khác bảo vệ, làm chỗ dựa khi mình gặp bất công.

      “Lục tổng, mẹ tôi biết sai rồi.” tiểu Khúc biết Khúc phu nhân hối hận từ lâu, từ lúc biết Trần Hi thân thiết với Lục tổng như vậy hối hận rồi.

      Nhưng giờ bạn có khóc tới mức mắt đổ máu trước mặt Lục Chinh cũng biết Lục Chinh bao giờ mềm lòng rồi nhàng tha thứ cho Trần Hi.

      Giọng bạn bên kia điện thoại nghe cực kỳ đáng thương, Lục Chinh cười nhạo tiếng rồi tiếp: “Trong nhà gặp chuyện, bảo Trần Hi tới bán mạng cho nhà mấy người, thế mà nhà mấy người chỉ bảo nhóc gọi điện cho Trần Hi, đừng cho là tôi biết Tưởng gia nghĩ gì.”

      Chẳng qua thấy Trần Hi tuổi còn , để vào mắt, cho là chỉ cần cú điện thoại là có thể bảo Trần Hi đâm đầu vào chỗ chết.

      Vì tiểu Khúc là bạn Trần Hi nên tự cho mình là tài trí hơn người.

      Đúng là lạ kỳ.

      Kẻ cần cứu mạng chả lẽ phải độc đinh Tưởng gia à?

      “Ngài, ngài định thấy chết cứu sao?”

      “Tự mình tìm đường chết là Tưởng gia các người, liên quan gì đến tôi.” Lục Chinh lập tức cười nhạo.

      cảm thấy giờ Tưởng gia có bị làm sao cũng liên quan quái gì đến mình, cũng chả dính dáng gì tới Trần Hi.

      “Tưởng gia nhà lớn nghiệp lớn, vốn có thể tìm thiên sư rất mạnh mẽ, nhưng mấy người lại cố tình gọi điện cho Trần Hi. phải chuyện này khó giải quyết, mà là cảm thấy Trần Hi tiện hơn, dù em ấy làm được, đến lúc đó gọi người cũng chả sao.”

      Lục Chinh cầm điện thoại lạnh lùng : “Trần Hi mà tự đặt mình vào nguy hiểm, tôi che chở…Trợ lý của tôi, sao phải để cho sai khiến?” che chở như vậy, còn chưa nỡ để thường xuyên bắt ma với quỷ, Tưởng gia lại dám tiện tay kêu tới, nếu gặp phải lệ quỷ lớn mạnh, Trần Hi gặp nguy hiểm biết làm sao?

      Ai trả Trần Hi cho Lục Chinh đây?

      “Lục tồng, phải mẹ tôi mời đại sư, bởi vì nếu chuyện này truyền ra tốt cho Tưởng Dịch, chúng tôi mong…”

      “Bảo mẹ tự tới đây đón Trần Hi. Còn nữa, lần đuổi quỷ 50 vạn, bà ta trước tiên phải xin lỗi với Trần Hi, sau đó mới bàn tới chuyện công việc.”

    5. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      ôi k chỉ bé thích có ng để dựa vào đâu. chị cũng thích thấy bé có ng để dựa vào đó bé Hy ơiii

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :