1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thiên Sư, Giảm Giá Không? - Phi Dực

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hazjk

      hazjk New Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      3

    2. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 95

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Triệu lão gia suy tư, nhưng Triệu Viễn Đông ở đối diện hết sạch nhẫn nại.

      “Bố, sao bố lại hủy bỏ tất cả hạng mục bất động sản?!”

      Triệu lão gia chẳng muốn để ý đến .

      Nhưng Triệu Viễn Đông là con trai duy nhất của ông ta, nhìn con mình ngồi xe lăn, đau đến nỗi mặt mày trắng bệch, Triệu lão gia lạnh lùng hỏi: “Bài học nhận được còn chưa đủ?”

      Triệu Viễn Đông tới số 33 đường Hòe An, dù 20 năm trôi qua, nhưng Triệu lão gia vẫn nhớ như in. Bởi vì năm đó con mình bỏ nhà ra cùng nghèo, ông ta tới nơi đó biết bao lần để tìm con trai mình.

      Nhìn Triệu Viễn Đông tới tuổi trung niên, gương mặt trở nên nho nhã ôn hòa, Triệu lão gia liền cười lạnh.

      Trông chững chạc hơn rất nhiều, nhưng vẫn làm ông ta yên tâm khi giao lại tập đoàn cho .

      “Con muốn mua miếng đất này, vì lý do gì, ta hiểu rất . Nhưng giờ ta muốn hỏi con, rốt cuộc con có thực để tâm tới cuộc hôn nhân tại ? Con vứt Thiến Thiến và mẹ của con bé đâu?!”

      Ông ta cho phép cuộc hôn nhân của Triệu Viễn Đông sai hướng.

      Bởi vì đây là liên hôn thương mại giữa hai công ty, liên quan lớn đến nhiều mối hợp tác.

      Nếu giờ Triệu Viễn Đông gây ra chuyện gì, theo tính kiêu ngạo của vợ , chắc chắn làm loạn đến long trời lở đất.

      Đến lúc đó cuộc hôn nhân thương mại này sợ được hòa thuận.

      “Con…” Triệu Viễn Đông ngờ bố mình lại toạc chuyện này ra, nhưng khi nhìn gương mặt già nua kia, lòng chợt lên chút hận thù, cắn răng ngoan cố : “Con muốn mua mảnh đất kia, chẳng lẽ được? Mảnh đất đó đại diện cho mối tình trong sạch nhất của con, có bất kỳ lợi dụng hay thời gian vụ lợi nào! Bố, con , mất em ấy, chẳng lẽ thể để con mua lại căn phòng kia, dù, dù cho con muốn giữ lại chút kỷ niệm? Con chưa từng phản bội cuộc hôn nhân này, nhiều năm như vậy, con chưa từng có lỗi với vợ, chưa từng làm con thất vọng, nhưng bố ơi, trái tim con sao?”

      ngồi xe lăn, cảm nhận nỗi đau đùi, nước mắt rơi xuống.

      Những năm tháng đó đối với tốt đẹp biết bao.

      Tuổi trẻ tươi đẹp, trao trọn tình cho người con tốt nhất, thanh xuân của bọn họ được ăn cả ngã về , điên cuồng và dũng khí mà họ dành cho tình .

      Giờ vào tuổi trung niên, sau khi bất lực với thực tại, nó trở thành đoạn hồi ức tốt đẹp nhất.

      Ký ức đó khiến vừa áy náy vừa hổ thẹn, dám nhớ đến, nhưng tháng năm chảy trôi, nó lại càng thêm lộng lẫy, giống như châu ngọc, tạo nên thứ ánh sáng chói lọi khiến mãi chẳng thể quên.

      nhớ nhung miền ký ức tốt đẹp kia, tinh thần phấn khởi chẳng màng năm tháng, nhưng trong lòng cũng hiểu , năm tháng đó chẳng thể nào quay lại. Thế nên, muốn quay về căn phòng đó, mua lại đoạn ký ức kia, thậm chí…Nếu có thể gặp lại người con xinh đẹp ấy tốt biết mấy?

      từng vì chịu nổi gánh nặng cuộc sống mà vứt bỏ ấy.

      Nhưng giờ lại muốn bồi thường.

      liên quan đến tình chỉ muốn bù đắp cho những thua thiệt mà đó phải chịu.

      Cái này tính là phản bội hôn nhân, so với những kẻ có tiền có biết bao tình nhân ngoài kia, cũng xem như người trung thành. Triệu Viễn Đông càng thêm tự tin nhìn về phía bố mình.

      “Trái tim con? Người lúc trước khiến con vứt bỏ kia cũng đâu phải là ta.”

      “Nhưng chính bố ép con…”

      “Đó là do tự con chọn. Nếu con có thể kiên trì quay đầu lại, ta cũng đâu thể làm gì được con.” Triệu lão gia lạnh lùng , “Con chịu được ngày tháng như vậy. Viễn Đông, bao năm trôi qua rồi, con dường như chưa từng lớn lên. Vợ con đối xử với con hết lòng, con nên trung thành với hôn nhân, còn nhớ về trước kia làm gì?”

      Ông hiểu, sao thằng con xui xẻo này cứ phải con đường gập ghềnh bốc đồng này.

      Nếu có vợ con, chuyện cũng qua mười mấy năm, sao còn nhớ thương quá khứ làm gì?

      Tưởng rằng người phụ nữ dù chỉ có hai bàn tay trắng nhưng vẫn thẳng lưng quay kia đồng ý làm vợ bé của nó chắc?

      Triệu lão gia thà để Triệu Viễn Đông nuôi cả trăm người tình cũng muốn quay lại nhớ tới tình qua kia.

      “Bố, con chỉ là, chỉ là…” Triệu Viễn Đông suy sụp nhìn người bố hiểu mình, mãi lâu sau, hai tay yên lặng đè lên chân mình.

      Lúc đề cập đến chuyện tình cảm rất lý trí, mãi sau mới bình tĩnh : “ Khu đất chỗ đường Hòe An gần với dự án phát triển của Lục thị. Nếu chúng ta hợp tác với Lục thị để cùng phát triển khu vực đó, dễ dàng có được báo đáp vang dội.”

      hơi dừng, thấy Triệu lão gia thèm đáp lại mình, lúc này mới tiếp: “Hơn nữa phương hướng phát triển của Triệu thị tới điểm nút, muốn đột phá rất khó khăn. Mặc dù bất động sản cản trở bước tiến của công ty chúng ta nhưng tài chính của chúng ta sung túc, dễ lấy được thứ mình muốn.”

      “Dù có tới điểm nút, nhưng quy mô Triệu thị cũng . Ta chưa bao giờ muốn đầu tư vào bất động sản, để cho mọi người biết đạo lý.” Triệu lão gia chậm rãi tiếp, “Lục thị thể lưới bắt hết các ngành. Làm người nên chừa đường lui, mình ăn thịt chừa người miếng canh. Lĩnh vực kinh doanh mà Triệu thị góp mặt ít, con lại lấn sang bất động sản, tốt quá hóa dở.”

      Ông có phần lo lắng sốt ruột, bởi vì ông ta thấy cổ phiếu bất động sản Khương thị phục hồi, do đó mới thấy Triệu Viễn Đông liều lĩnh vô cùng.

      Nhưng Triệu Viễn Đông lại cho là đúng.

      “Con đâu nuốt trọn hết nhà, con chỉ muốn tiến vào thị trường để lấy ít thị phần. Khương thị lại quá keo kiệt.” Cạnh tranh kinh doanh ở nước ngoài cũng rất khốc liệt, đồng ý với thái độ bảo thủ của Triệu lão gia.

      Thấy Triệu lão gia nhìn mình gì thêm, lòng Triệu Viễn Đông liền lặng xuống.

      “Trong tay con có 30% cổ phần tập đoàn, cũng là cổ đông lớn của tập đoàn, có nghĩa là bố ngăn được con đâu.” lạnh lùng tiếp, “Con biết bố muốn gả Triệu Nguyệt cho Lục Chinh, để Lục Chinh bước vào Triệu thị. Nhưng…”

      luôn nho nhã, lời ác, nhưng cứ nghĩ tới những lời và hành động vô cùng thô lỗ của Lục Chinh là là thấy máu nóng dồn lên, chậm rãi : “Lục Chinh dù thế nào vẫn là người ngoài. Chuyện của Triệu thị nên để nhúng tay vào.” Hôm nay vừa xuất viện, bởi vì khí trong đó khiến thấy có phần bất ổn.

      biết có phải ảo giác hay , luôn cảm thấy lúc mình ở bệnh viện, ràng trong phòng bệnh xa hoa chỉ có mỗi mình , nhưng lại cảm thấy như có thêm người khác ở đó.

      Đó là ánh mắt rùng rợn thể giải thích nổi, cảm giác đầy lạnh lẽo u ám.

      Giống như có cái gì đó đứng bên , hoặc có thể đứng ngay trước mặt nhưng lại thấy được.

      Cảm giác này rất kỳ lạ, nhưng tự nhiên lại biến mất cách đây vài ngày.

      Sau khi ánh nhìn chằm chằm ấy biến mất, Triệu Viễn Đông cảm thấy nỗi đau nhức người cũng biến mất theo, thậm chí lúc ở bệnh viện còn thấy vài phần nhàng. Nhưng cảm giác ấy quá quái lạ, thấy mình nên ở lại bệnh viện thành phố nữa, bởi vì có việc phải làm, muốn chấn hưng Triệu thị, muốn tập đoàn phát triển rực rỡ chói lọi cần phải thực thi ý tưởng.

      ở nước ngoài mười mấy năm, thể về nước, cuối cùng quay về quê cũ, đến lúc thể thế mạnh của mình.

      Nghĩ đến đây, hạ mắt, trong lòng vang lên tiếng thở dài khó tả.

      muốn tìm lại mối tình đầu từng bị mình bỏ rơi.

      Người con xinh đẹp dũng cảm ấy, ngày đó khi tìm được , nghe câu từ chối vứt bỏ, ấy rơi nước mắt dứt khoát quay lưng , lúc ấy chẳng để tâm.

      Nhưng mấy năm nay khuya về nằm mộng, khi mơ màng nhớ về từng cảnh trong quá khứ, đôi mắt đầy tâm như muốn lại thôi ấy khiến Triệu Viễn Đông trằn trọc.

      Lúc ấy muốn với điều gì?

      Còn nữa, vì sao ấy nhận được danh thiếp nhưng vẫn chịu gọi cho ?

      Chẳng nhẽ lòng vẫn còn oán hận?

      Năm đó hèn nhát yếu đuối, thậm chí thể phản kháng, nhưng giờ là người điều khiển tương lai nhà họ Triệu, cuối cùng có thể bảo vệ rồi.

      Triệu Viễn Đông vô thức đưa tay lau mắt, nhàng lau giọt nước mắt.

      thừa nhận lúc đó nhu nhược vô dụng, nhưng cũng phải đồng ý rằng cuộc hôn nhân thương mại rất hoàn hảo, vợ cũng hết lòng với hôn nhân. ấy xinh đẹp lương thiện, là tiểu thư nhà giàu môn đăng hộ đối, rất , mấy năm nay ở bên , chu toàn mọi việc mà người vợ phải làm, còn sinh cho con đáng nhất đời.

      Chính vì tất cả điều này, mà quyết giấu sâu trong lòng để vợ mình biết.

      Hoàn hảo đến thế lại chẳng thể bằng căn phòng chật chội ba mươi mét vuông kia.

      Sợ Triệu lão gia nhìn ra điều gì, Triệu Viễn Đông nhịn đau, xoay người đẩy xe lăn nhanh chóng rời .

      quyết định phải nhanh chóng làm việc, sau đó mở lại hạng mục đất đai, hơn nữa còn phải cố gắng thuyết phục Lục Chinh đừng tranh giành mảnh đất này với mình, tránh cho đôi bên đều thiệt thòi.

      Lục tổng biết bên Triệu thị sớm tìm gặp mình, mang tâm trạng vui tươi cầm bài thi điểm cao của Trần Hi về nhà, thấy về, cuộn sofa nhàn nhã làm bài tập.

      Hôm nay mặc bộ váy công chúa, lần đầu mặc nên có phần hơi ngại, lúc Lục Chinh vào, liền đứng lên, sửa lại cái váy người, có chút hồi hộp tới trước mặt , ngẩng đầu rồi dùng đôi mắt long lanh sáng ngời nhìn chờ mòn hỏi: “ Lục Chinh, họp phụ huynh thế nào?”

      “Bình thường. Em mặc bộ này rất đẹp.”

      “Em cứ thấy kỳ kỳ.” Màu hồng phấn, có hơi mơ màng, Trần Hi cứ thấy như mơ, cũng có phần ngại ngùng.

      đâu, rất đẹp.” Hợp với gu thẩm mỹ của Lục Chinh, đương nhiên váy công chúa hồng phấn gì gì đó…Ánh mắt Lục Chinh bỗng lóe lên, nhìn trước mắt nghiêng đầu nghi ngờ, cố gắng thể biểu cảm chân thành.

      “Mặc ở nhà là đẹp nhất.”

      Sao lại đẹp thế này.

      Mặc ra ngoài phải hớp hồn hết trai đường à?

      Cảm thấy đào hoa của Trần Hi chưa đủ nhiều đúng ?

      A….

      Là trợ lý Trương đưa ra ý kiến ngu ngốc này, quay về phải trừ lương ngay.!

      Lời tác giả:

      Trợ lý Trương: Lão chủ rác rưởi, có ngày báo ứng nguyền rủa đập vào mặt.
      Tiểu Ly 1111, Chris_LuuA fang thích bài này.

    3. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 96

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Vì chút tâm tư của Lục tổng mà trợ lý Trương chạy muốn què giò.

      Tối đó, trợ lý Trương tay xách nách mang mấy túi quần áo tới cửa cho Trần Hi.

      Vì để lão sếp máu lạnh có cơ hội trừ lương, đúng là rất liều mạng.

      “Đây là quà Lục tổng tặng.” Lương trăm vạn ôi sao khó kiếm, khi trợ lý Trương cho rằng cuối cùng nhị thiếu cũng cuốn xéo tới đoàn phim, là lúc đời mình gánh Lục tổng lại quăng vào mặt cú sốc khác.

      Quân tư bản coi trợ lý như siêu nhân, ép cho cạn giá trị trị cuối cùng đúng là đau lòng cho đống lương trả. ta cứ nghĩ tới cảnh mình chọn mấy bộ đồ xinh đẹp đáng của thiếu nữ dưới ánh nhìn kỳ lạ của biết bao nhân viên bán hàng là bỗng thấy lòng chết lặng.

      ta đành phải giải thích là mua cho em , chả biết mấy nhân viên liệu có tin.

      “Đây là váy ạ?” Trần Hi tò mò mở ra xem thử, thấy trong đó có mấy cái váy đẹp nhưng đơn giản hơn so với váy công chúa kia, thế là ngẩng lên nhìn trợ lý Trương.

      Trợ lý Trương vì hợp đồng lao động năm sau, bình tĩnh gật đầu.

      “Cảm ơn .”

      nên cảm ơn Lục tổng.” Trợ lý Trương chẳng muốn tỏa sáng ở mặt này, dưới ánh mắt lạnh lùng của Lục Chinh, ra phải nhắc nhở ai là đầu sỏ…nhầm, người tốt.

      Trần Hi cười tít mắt, ôm váy : “Em cảm ơn Lục Chinh nữa. ấy cho em rất nhiều, đối xử tốt với em, cho nên em dám cảm ơn.”

      rất khó hiểu, lẫn trong đó là ngây thơ của thiếu nữ tuổi này, nhưng trợ lý Trương lại ăn thẳng mười vạn điểm tổn thương từ bé trước mặt. ta chả muốn nhìn mặt Lục Chinh, đành vội vàng gật đầu , “ thích là được.” Đối mặt với bé này, trợ lý Trương đành che trái tim đớn đau của người đàn ông độc thân bơ vơ.

      khoe tình cảm trước mặt mình, Lục tổng là đồ tàn ác.

      Mình độc thân là do ai?! Hả?!

      ta quay lưng đầy dứt khoát, đầu ngoảnh lại.

      Trần Hi tiễn trợ lý Trương mặt lạnh ra cửa, quay người vào biệt thự, trầm lặng nhìn mấy bộ váy trước mặt.

      “Từ mai em nên mặc váy . Con mà, nên mặc váy đẹp nhiều vào.” Lục Chinh cầm điện thoại chụp ảnh cho Trần Hi, thấy mắt sáng lấp lánh, lúng túng chỉnh lại váy công chúa, ngại ngùng nhìn mình, nghĩ ngấm rồi mang con gấu to sofa cho Trần Hi ôm.

      biết bắt đầu từ lúc nào, biệt thự lạnh lẽo của Lục gia lại có thêm nhiều thứ mềm mại.

      Ví dụ như đĩa bánh kem, ít gấu bông, những món đồ trang trí mà con thích, ngay cả gối tựa sofa cũng chuyển sang loại lông xù.

      Mấy cái này giúp cho biệt thự Lục gia đỡ vắng lạnh, thiếu hơi người.

      Điển hình như bây giờ.

      Lục Chinh cầm điện thoại, giữa màn hình có mấy gối dựa lông xù, mặc bộ váy công chúa xinh đẹp ngồi ở đó, trong ngực ôm con gấu to, gấu bự lông xù che mất nửa mặt , mặt tựa vào bụng gấu, đôi mắt cong lên đẹp tới mức khó tả.

      biết nghĩ gì, chỉ cần nhìn nụ cười của là biết rất hạnh phúc vui vẻ. Nhớ tới trước kia Trần Hi vừa nhút nhát vừa cứng ngắc, luôn bó mình vào khuôn, bộ dạng đề phòng, giờ Lục Chinh nhìn vui vẻ thoải mái, khóe miệng lạnh lùng cũng kìm được mà hơi nhếch.

      chụp mấy tấm liên tiếp, nhìn xinh đẹp đến khó tin, xem tấm nào cũng thấy vui theo , thoáng chần chừ rồi chọn tấm đẹp nhất của cài làm hình nền điện thoại.

      …Lục Cảnh hay điện thoại đơn điệu, giờ phức tạp cho Lục Cảnh xem!

      Lục tổng tạo ra lý do chính đáng thành công, lúc này mới gọi Trần Hi lại gần, chỉnh váy công chúa cho . váy tỏa ánh sáng trong suốt sáng rọi đẹp mơ màng, Trần Hi dù ngoài mặt ngại ngùng nhưng vẫn khá thành , rất cẩn thận nhấc váy lên, sợ mình lỡ để váy dính bụi.

      Nhưng Lục Chinh lại cho là đúng, thấy ngồi sofa ăn bánh đầy cẩn thận, rất sợ vụn bánh rơi xuống váy, Lục Chinh liền hừ tiếng, bước qua lấy đĩa bánh đặt lên váy .

      Trần Hi ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Lục Chinh.

      bẩn mất.” Làm bẩn váy tội lỗi lắm.

      “Bẩn mua cái khác.” Lục Chinh hơi dừng, xót xa giơ tay sờ đầu Trần Hi, bình tĩnh , “ bẩn cũng vẫn mua.”

      cảm thấy váy công chúa rất hợp với Trần Hi, thoát khỏi bộ đồng phục khoác lên chiếc váy công chúa giống như trở thành nàng công chúa ngây thơ . Thấy Trần Hi mím môi để đĩa bánh sang bên cạnh sofa, tỏ vẻ vô cùng trân trọng cái váy này, đáy mắt Lục Chinh hơi mờ mịt, nhớ tới dáng vẻ kiêu ngạo của Triệu Nguyệt trong những buổi tiệc rượu của Triệu thị, quần áo rực rỡ.

      Đáng ra Trần Hi cũng nên có dáng vẻ như thế, nên có cuộc sống hạnh phúc viên mãn.

      Nhưng Triệu gia…

      Lục Chinh muốn thêm cho Trần Hi biết.

      Đây phải mối quan hệ tốt với Trần Hi, muốn để nghe thấy những điều tổn thương đó.

      làm khó nữa, bèn ngồi bên cạnh , nhìn nằm lên người chú gấu, dựa vào bụng nó, ăn bánh nữa mà cầm quyển bài tập Toán nghiêm túc đọc.

      ho tiếng nhưng lại chẳng được Trần Hi chú ý tới, Lục Chinh nhìn con gấu kia lâu, cảm thấy ra dựa vào mình sướng hơn dựa con gấu kia nhiều, thế mà bé này thà dựa gấu chứ chịu dựa vào Lục tổng…Lục tổng tuyết định trao cơ hội cho có mắt nhìn này nữa, bỗng nhiên đứng dậy mang theo bóng lưng lạnh lùng lên thư phòng ở lầu 2, lát sau lại cầm theo tài liệu xuống ngồi lại chỗ cũ đọc tài liệu.

      “Em chắc chắn muốn đưa công ty của em cho quản lý chứ?”

      “Công ty của em?” Trần Hi hơi hoang mang, đầu nảy số nhớ ra Lục Chinh từng với mình về công ty, có chút ngại ngùng đáp lời, “ Lục Chinh, ra mấy công ty đó đều là của mà? Em đâu có làm gì, sao có thể lấy mấy công ty đó?”

      cảm thấy mấy công ty đó nên thuộc về Lục Chinh, nhưng lại xua tay , ánh mắt sắc bén nhìn hỏi: “ hỏi em, em tin tưởng đến vậy à.” Đôi mắt đen trầm bình tĩnh, trong mắt dường như chứa gợn sóng, Trần Hi vô thức rời mắt , bỗng nhiên thấy luống cuống chân tay.

      “Em tin .” Đôi tay mảnh khảnh của bất giác nắm mạnh sách bài tập thành nếp uốn.

      Ánh mắt của Lục Chinh cũng dừng tay Trần Hi.

      “Em lo lắng cái gì?” đột nhiên mở miệng hỏi.

      Trần Hi đột nhiên lắc đầu mạnh, bỏ tay mình khỏi sách bài tập, sách lập tức rơi xuống đất.

      Thấy đột nhiên vô cùng căng thẳng, Lục Chinh dần nheo mắt lại.

      nhìn bỗng nhiên trở nên lo lắng sợ hãi, hỏi lại: “Em lo lắng cái gì?”

      “Em, em cũng biết.” Trần Hi hiểu tại sao mình lại khẩn trương như vậy, thậm chí còn dám thở. Cái này chắc chắn do váy công chúa, quá chật nên thấy khó thở.

      nhìn vòng eo thon thả lạ thường sau khi mặc váy, lập tức tìm ngay được lý do, chỉ vòng eo mảnh mai giọng : “Chật quá.” thấy đôi mắt đen trầm của Lục Chinh chuyển tới eo mình, lại thấy càng thêm khó thở, vội bật dậy từ sofa, ngay khi Lục Chinh còn suy tư, vội : “Em muốn thay quần áo.”

      quay đầu, thẳng về phòng mình mặc lại đồng phục, rúc trong bộ đồng phục rộng thùng thình, thở phào nhõm hơi.

      Đúng là thấy dễ thở hơn rồi.

      Hóa ra mặc váy công chúa làm mình khó thở. (Má hồi hộp vì giai mắc gì đổ lỗi cho váy)

      thở ra hơi, xuống lầu, thấy Lục Chinh vẫn đọc tài liệu, ngẩng đầu nhìn cái, thấy lại thay về đồng phục, Lục Chinh dần nheo mắt lại.

      “Trần Hi, có phải em…”

      Trần Hi nhìn thắc mắc.

      “Béo lên?” Lục Chinh chậm chạp ra.

      “Có lẽ là vậy.” Trần Hi cảm thấy suy đoán của Lục Chinh cũng có lý, thế là suy tư rồi gật gù.

      Xem ra Trần Hi được mình nuôi đến béo tốt, Lục Chinh cảm thấy cực kỳ hài lòng, tưởng tượng đến việc bé từng bé gầy gò kia được mình nuôi béo, đây đúng việc rất có cảm giác thành tựu.

      Thấy Trần Hi chỉnh lại tâm trạng rồi ngồi cạnh mình, tập trung nhìn sách bài tập lúc nãy, Lục Chinh vừa xem tài liệu vừa lơ đãng nhớ lại thực đơn gần đây của Trần Hi, quyết định tí nữa nhờ chuyên gia dinh dưỡng cải thiện lại chút, cố gắng nuôi Trần Hi thành béo tròn.

      nghĩ tới hè năm nay mình nhận được béo mũm mĩm, khỏi lộ ra chút vẻ vừa lòng.

      Gầy xấu, béo mới đẹp.

      Lục Chinh tự lập kế hoặc trong đầu, thuận tiện nhắn cho trợ lý Trương tin, bảo mai mua cái cân sức khỏe điện tử, sau này ngày nào cũng cân cho Trần Hi, nếu có thể béo lên bảy tám cân, vậy đúng là quá tốt.

      nghĩ gì đương nhiên phải làm ngay, mấy ngày sau, khi Trần Hi mặc váy công chúa màu hồng ngồi trong nhà, chợt phát mặc dù vẫn mặc được nhưng eo lại có hơi chật, Lục Chinh ở bên cạnh cong cong khóe miệng tới, giơ tay trước ánh mắt kinh ngạc của , đôi bàn tay to nhàng bao trùm vòng eo vẫn mảnh mai mềm mại của Trần Hi.

      Độ ấm của bàn tay nóng rực ấy xuyên qua lớp vải mỏng truyền vào trong, khiến mặt Trần Hi khỏi đỏ lựng lên, ngẩng đầu bắt gặp gương mặt từ từ cúi xuống.

      Lục Chinh?”

      “Em béo rồi, rất tốt.” Lục Chinh cong cong khóe miệng, trong mắt lên tia u ám…

      hai, Trần Hi, em về rồi! Có nhớ em ?!”

      Cửa lớn của biệt thự bị đẩy ra, thanh niên có khuôn mặt đẹp trai rực rỡ sáng chói như mặt trời tươi cười đẩy cửa, tới cửa biệt thự nụ cười hóa đá.

      chàng gặp ngay ánh mắt lạnh lùng đẫm máu của Lục tổng.

      đôi mắt đến từ địa ngục!

      P/s: thằng tán , thằng em lỡ phá ngang bị lườm tóe lửa
      Tiểu Ly 1111, Chris_LuuA fang thích bài này.

    4. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 97

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Ánh mắt Lục nhị thiếu cứng đờ rơi người Trần Hi.

      Lục Chinh thu tay lại, đứng dậy lạnh lùng nhìn chàng.

      “Em về làm gì?” lạnh nhạt hỏi.

      Nghe mà xem, đây mà lời con người nên à?

      Thằng em ruột từ phim trường về, thế mà lại hỏi sao lại về?

      Lục Cảnh giận mà dám gì, sợ ông ruột đạp xuống địa ngục cho đầu thai lần nữa, đành cười mỉa bước tới, nhanh chóng liếc nhìn Trần Hi, sau đó mới cười làm lành : “Đạo diễn cho em nghỉ ngày, phải em muốn về thăm mọi người sao.”

      Bộ dạng chàng trông có chút đáng thương, Trần Hi chớp chớp mắt, trong ánh mắt hãi hùng khiếp vía của Lục Cảnh, sờ sờ mũi mới lời an ủi chàng: “ có quỷ khí, gần đây rất an toàn.” vậy lập tức khiến Lục Cảnh yên tâm hơn hẳn, Lục nhị thiếu cảm động xong ánh mắt mới chuyển sang váy công chúa người Trần Hi.

      “Em mặc váy rất đẹp đấy.” Hai mắt Lục Cảnh sáng lên.

      Cho dù nhìn quen đại mỹ nữ tiểu mỹ nhân trong showbiz, nhưng khi thấy Trần Hi khoác lên mình bộ váy xinh đẹp, vẻ đẹp này vẫn khiến Lục Cảnh kinh ngạc cảm thán.

      chàng thể thừa nhận, Trần Hi là bé rất xinh đẹp, giờ còn trẻ, cũng thích tô son điểm phấn lên mặt, thế nên trông lại càng dịu dàng xinh xắn.

      “Cảm ơn lời khen của .” Trần Hi lễ phép lời cảm ơn, lui về sau hai bước rồi chớp mắt, cảm thấy cảm giác hoảng loạn khi đối diện mình Lục Chinh giờ biến mất, thế là vội vào bếp rót cho Lục Cảnh ly nước đá.

      Thấy bận rộn, quen đường lại trong Lục gia, Lục Cảnh cười ha ha hai tiếng rồi quay sang giọng hỏi Lục Chinh hạ mắt nhìn mình: “ hai, em quầy rầy hai người à?” Cái nụ cười đê tiện này, Lục Chinh nhìn mà ngứa tay, cười nhạo đáp lời, “Đầu toàn rác! Thù lao đóng phim của em cắt nửa làm phí tổn thất cho Trần Hi.”

      “Hả?!” Lục Cảnh sợ bay màu.

      “Em ấy mới 18 tuổi, thế mà em còn biết xấu hổ đặt điều em ấy. Lục Cảnh, em học mấy cái này trong showbiz hả?” Lục Chinh cảm thấy Lục Cảnh suy đồi hơi nhanh đấy, tình bạn thuần khiết thế này mà dám nghĩ tới mấy cái linh tinh, đúng là khiến Lục Chinh khó nhẫn nhịn.

      Dù giới giải trí loạn xà ngầu, nhưng Lục Cảnh ràng phải đóa sen trắng gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

      chàng ở giới giải trí như cá gặp nước.

      Lục Chinh lạnh lùng , Trần Hi mang ly nước đá từ bếp ra. Trong ly nước còn pha thêm thêm mật ong, bên trong còn có hai viên đá chanh dây bạc hà trôi nổi, bên ngoài ly nước còn phủ màng hơi nước mỏng, Lục Cảnh hai mắt sáng lên vội chạy tới nhận, còn cười với Trần Hi cái.

      “Trần Hi, cảm ơn em.”

      có gì đâu.” Trần Hi thoáng chần chừ rồi tò mò hỏi, “Thù lao đóng phim gì vậy ?”

      với hai đùa ấy mà.” Lục Cảnh khẽ đắn đo, dưới ánh mắt tò mò của Trần Hi, cười tủm tỉm , “Đúng rồi Trần Hi, sau khi thi đại học xong em có muốn đâu chơi ? Có muốn tới trường quay xem thử ? Thú vị lắm.”

      chàng vừa phóng điện với Trần Hi vừa uống ngụm nước đá mát lạnh, cảm thấy hơi nóng bên ngoài như bị xua tan, trong lòng thoải mái, thêm lần nữa cảm nhận tự tận đáy lòng đúng là Trần Hi đáng hơn ông mình vạn lần. Thấy cắn môi như có chút dao động, Lục Cảnh vội thêm, “Có rất nhiều ngôi sao lớn. Đến đó em có bảo kê, em muốn dạo chỗ nào cũng được, xem thử người ta quay phim thế nào.”

      được ạ?”Trần Hi thấy mình thực hứng thú rồi.

      Mấy nhân vật trong phim đều trông rất đẹp, hơn nữa diễn xuất cũng tốt, nhưng nghe hậu trường khác, dù bị nhiều người đứng nhìn nhưng vẫn có thể nghiêm túc diễn, Trần Hi cảm thất lợi hại.

      “Đương nhiên là được. là nam phụ mà!” Lục Cảnh đột nhiên run run.

      “Nam phụ có tiếng lắm ạ?” Trần Hi hỏi ngay câu sắc nhọn.

      Khóe miệng Lục Cảnh hơi run rẩy, nhìn bé thẳng thắn này.

      còn có nhà đầu tư là Lục tổng đây.” Lục nhị thiếu muốn nhắc tới chuyện này với Trần Hi, nhưng thấy thoáng cái nhõm, cứ như có Lục Chinh ở đó việc vào phim trường dễ như trở bàn tay, Lục nhị thiếu bỗng thấy có hơi tổn thương.

      chàng hự tiếng, tiếp tục cho Trần Hi: “Mặc dù làm ngôi sao rất vất vả, nhưng lại rất có cảm giác thành tựu. Nhận được nhiều ủng hộ thích từ fans, chú ý của truyền thông, hơn nữa còn kiếm được rất nhiều tiền.” chàng tự nhận mình phải là nhị thiếu ăn hại chỉ biết ăn no chờ chết, cho nên vẫn muốn khoe khoang chút trước mặt Trần Hi.

      “Kiếm được nhiều tiền ạ?” Trần Hi cảm thấy mình cần phải biết thêm chút về thù lao đóng phim của giới giải trí.

      Có thế mai sau khi vào showbiz bán bùa mới chung nhịp thở.

      “Đương nhiên. Thù lao đóng bộ phim của là mười triệu tệ này.” Lục Cảnh đắc ý dào dạt .

      Mười triệu!!!

      còn chưa nghe qua nhiều tiền như thế bao giờ, bị Lục Cảnh làm cho sốc đứng hình.

      bộ, bộ phim là có thể kiếm được mười triệu ạ?” ngỡ ngàng hỏi lại.

      “500 vạn.” Lục Chinh thấy bộ dạng bàng hoàng của Trần Hi, lạnh lùng , “Mười triệu là giá dự định, cho giá trị con người của nó tăng lên.” Lục Cảnh chém gió mạnh nhỉ…Nếu mười triệu , ai lại tìm nó làm nam phụ, phải đùa nhau à?

      Lục Chinh thấy Trần Hi hoang mang nhìn mình, cười nhạo tiếp: “Thông báo khoác lác đấy, nó sợ giá trị nó thấp quá bị fans bỏ. hợp đồng chỉ ghi 500 vạn. Người ngoài đâu thấy hợp đồng nên nó muốn khoác thế nào cũng được.” Lục Cảnh có chém đến 50 triệu cũng chả sao, lòng lớn bao nhiêu giá trị con người cao bấy nhiêu.

      Mặt bình tĩnh nhưng Lục Cảnh lập tức bỏ cuộc, cảnh cáo Lục Chinh: “ này, thể cứ làm lộ bí mật kinh doanh của em được.”

      Đối với lời này, Lục Chinh đáp lại bằng cái cười lạnh đầy khinh thường.

      “Nhưng mà 500 vạn cũng đâu thấp đâu.” Trần Hi cực kỳ hâm mộ luôn.

      Khi cho rằng mình thổ hào , Lục Cảnh đúng là giáng cho mình đòn cảnh cáo.

      “Em cố gắng!” lo lắng nắm lấy gấu váy.

      “Cố gắng gì cơ?” Lục Cảnh tò mò hỏi.

      “Cố gắng bắt ma. Lục Cảnh đừng lo, dù sau này có gặp ma, em cũng lấy tiền của đâu.” Trần Hi cảm thấy mình là bé nghiêm túc có trách nhiệm, vừa cố gắng kiếm tiền vừa có lương tâm lấy tiền bạn bè.

      Lục Cảnh nghe tới đó sắc mặt có chút cứng đờ, im lặng nhìn lâu, thấy có ý đùa, khóe miệng run rẩy : “Vậy cảm ơn em nhá.” Trần Hi này đúng là tốt, miễn giảm tiền bắt ma cho Lục nhị thiếu, Lục Cảnh cảm thấy câu này còn đáng sợ hơn nguyền rủa cả vạn lần. ( khoe giàu con bé rủa mai sau gặp nhiều ma, đứa nào vui nổi)

      có gì, chúng ta là bạn bè mà.” Trần Hi ngốc nghếch đáp lời.

      Lục Cảnh: …

      chàng nở nụ cười cứng ngắc, vô cùng hối hận sao hôm nay lại về nhà.

      Vừa vào cửa thấy cảnh hai người kia làm gì gì đó, sau bị trừ tiền đóng phim, sau nữa mình phải đợi cảnh “gặp ma”.

      Lục Cảnh thấy hôm nay chân mình hơi mềm, sau khi chúc phúc mấy câu cho Trần Hi sắp thi đại học lấy được thành tích tốt liền nhanh chân rời khỏi nhà.

      Trần Hi cảm thấy chuyến này Lục Cảnh về nhà hình như hơi phí công, nhưng lại thấy khóe miệng Lục Chinh khẽ cong lên, ắt hẳn ghét bỏ Lục Cảnh như ngoài miệng, Trần Hi cảm thấy hình như Lục Chinh có chút miệng cứng lòng mềm.

      đương nhiên là người tốt trong nóng ngoài lạnh, Trần Hi cảm thấy mình biết hết, ví dụ như với Trần Hi, Lục Chinh luôn rất kiên nhẫn, sau này khi sắp thi đại học, Lục Chinh thậm chí còn giữ khoảng cách nhất định với .

      Nghe là để ảnh hưởng đến việc thi cử của .

      Trần Hi cảm thấy việc giữ khoảng cách với việc thi thố nó liên quan với nhau lắm, nhưng bằng mắt thường cũng có thể thấy Lục Chinh bận rộn hơn.

      vẫn đưa đón học mỗi ngày, cùng ăn cơm với , trò chuyện cùng , còn ngồi bên khi học bài, nhưng lại tùy tiện vào phòng như trước.

      Kiểu thái độ này cứ khiến Trần Hi thấy là lạ, nhưng sắp phải thi đại học rồi, có thời gian nghĩ nhiều, liền quẳng thẳng mấy điểm khác biệt này ra sau đầu, nghiêm túc ôn thi.

      Sau kỳ thi tháng, bằng mắt thường có thể thấy toàn bộ cấp ba Thừa Đức trở nên căng thẳng hơn, mỗi học sinh dựa vào thành tích để thi được vào trường cấp ba này đều căng thẳng thần kinh, cố gắng ngày nào cũng ôn tập bài vở.

      Giáo viên trong trường giảng bài nữa mà ngày nào cũng ngồi trong văn phòng đợi học sinh tới hỏi mình chút vấn đề liên quan đến đề thi, sau đó ghi lại số câu hỏi mà học sinh còn chưa , chỉnh lại thành bộ tài liệu để phát cho từng học sinh. khí căng thẳng này cũng khiến cho nhóm người Khương Noãn trở nên im lặng hơn.

      Ngày nào Khương Noãn cũng kéo theo mấy đồng bọn luyện đề dưới giám sát của Trần Hi, giải đến độ muốn ói luôn.

      Nhưng khi nàng nhìn thấy Trần Hi mặc bộ đồng phục sạch nhưng có chút cũ kỹ hằng ngày nằm bàn học bài, nàng lại muốn bạn thấy bộ dạng mặc kệ đời của mình.

      “Tớ này, sao Trần Hi vẫn còn mặc đồng phục thế?” Trần Mỹ Mỹ nhìn từng đống từng đống bài phân tích ngữ văn thấy tuyệt vọng, ngẩng đầu nhìn bóng lưng lẻ loi của Trần Hi, tò mò hỏi, “Hôm đó phải Lục tổng tới họp phụ huynh cho Trần Hi à? Sao nhà cậu ấy có tiền mà vẫn để cậu ấy mặc đồng phục cũ vậy?”

      bạn nhìn quần áo của Trần Hi, Lục Chinh giàu như vậy, sao vẫn còn giả làm con quỷ nghèo, ngày nào cũng thân đồng phục trông yếu đuối đáng thương, ra là muốn lừa gạt tình cảm người khác có đúng ? Huống hồ bạn còn nghe mẹ , Lục Chinh rất coi trọng Trần Hi, nghe còn cực kỳ thích người khác khen Trần Hi…

      Này đâu phải con cháu bình thường.

      “Tớ nghe mẹ tới , Trần Hi là em họ gì đó của Lục tổng…” Tiểu Khúc giọng .

      Trước đó, chính miệng Lục Chinh từng thừa nhận trước mặt Khúc phu nhân rằng Trần Hi chính là em mình.

      Khương Noãn biết chân tướng nên cố nhịn, gì thêm, kiên nhẫn : “Mày quan tâm cậu ấy mặc cái gì làm gì! Sắp thi đại học rồi, mặc váy đẹp làm gì. Váy đẹp có thể khiến mày ngồi lên hạng 1 à?!”

      nàng cảm thấy Trần Hi mặc mấy bộ váy xinh đẹp mà Lục Chinh mua cũng tệ, dù sao lúc này muốn đỏm dáng cũng phải tốn sức. Thấy Trần Mỹ Mỹ và tiểu Khúc dám hé răng, nàng mới mặt mày u ám ra: “Còn nữa, đừng có suốt ngày nhắc tới Lục Chinh. ta là ta, Trần Hi là Trần Hi.”

      nàng vốn cảm thấy Lục Chinh bụng dạ khó lường, tên đàn ông này che được đuôi sói, khổ nỗi mẹ nàng nàng đừng xen vào.

      cái gì mà Lục Chinh phải người biết chừng mực…

      nàng cảm thấy Lục Chinh chính là con sói, con sói đói bụng ba mươi năm, gầm gừ muốn ăn mềm mại.

      Sớm muộn cũng phải băm nát cái đuôi sói của tên này!
      Tiểu Ly 1111, Chris_LuuA fang thích bài này.

    5. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 98

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      “Đại tỷ, sao hôm nay chị nóng tính thế.”

      Trần Mỹ Mỹ bỗng khựng lại, thấy bóng dáng chăm chỉ học tập của Trần Hi, lập tức thở dài hơi.

      Từ lúc lên chung thuyền với Trần Hi, bạn liền rơi vào biển học vô biên thể tự giải thoát.

      Đối mặt với đứa học giỏi, dù là người có tính cách thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng học tra vẫn luôn thấy rất xót xa.

      tay bạn còn cầm tuyển tập đề mà Trần Hi bảo Khương Noãn mua.

      Mặc dù Trần Mỹ Mỹ cho là đúng, cảm thấy cái này vô dụng, nhưng xét thấy Trần Hi là bạn bè của mình, hơn nữa còn lòng suy nghĩ vì mình, lần đầu tiên bạn vứt sách bài tập vào thùng rác, mà cầm tay đọc mỗi ngày.

      Phải biết rằng bạn với gia đình, dù sao cũng đậu được đại học, thà rằng ra nước ngoài giả cái văn bằng, sau này về nước, nghe tới bằng cấp cao cấp cũng có thể đem khè mấy người nhỉ? Nhưng tại Trần Mỹ Mỹ cảm thấy mình hình như thiếu vài thứ sao với trước kia, bạn chớp chớp mắt, thấy mấy bạn cùng lớp vẫn vây quanh Trần Hi hỏi bài.

      “Có phải bọn họ làm phiền Trần Hi học bài ?” Thấy Trần Hi chê phiền phức mà giải bài cho người ta, Trần Mỹ Mỹ có phần lo lắng Trần Hi bị ảnh hưởng tới tiến độ ôn tập.

      “Cậu ta là ngốc, mày biết à?” Khương Noãn hừ tiếng.

      Trong đó có bạn học muốn học bài, có người muốn lấy lòng Trần Hi, thậm chí còn có mấy kẻ cố ý cho Trần Hi yên tĩnh học bài, cũng chỉ có kẻ ngốc như Trần Hi mới có thể nghiêm túc giảng bài cho tất cả bọn họ.

      Khương Noãn ngẫm nghĩ, cong cong khóe miệng.

      Có lẽ chính vì Trần Hi ngốc nghếch như thế này, nên ngày xưa nàng mới tình nguyện vươn tay ra, bảo vệ dưới đôi cánh của mình.

      “Quên .” nàng thu mắt lại tiếp tục đọc sách.

      Thời tiết càng ngày càng nóng, khí trong lớp cũng ngày càng náo nhiệt, Trần Hi lại cảm giác được, chỉ thấy cuộc sống vẫn như trước. Tới tận khi trường quyết định cho nghỉ ba ngày trước kỳ thi đại học, hơn nữa còn phát giấy báo dự thi cho học sinh, Trần Hi thấy mình và Khương Noãn cùng thi chung chỗ, liền cười với Khương Noãn cái.

      Hầu như học sinh cấp ba Thừa Đức đều thi chung chỗ, dù phải cùng trường nhưng Trần Hi thấy vẫn ổn. vừa cùng Khương Noãn thu dọn tất cả sách vở về nhà vừa hỏi nàng: “Khương Noãn, đến lúc đó bác Khương và dì cùng cậu à?”

      “Còn cậu?”

      Lục Chinh đưa tớ thi.” Trần Hi cong mắt .

      Khương Noãn lại rơi vào trầm tư, cảm thấy mình bị biểu cảm Trần Hi làm lóa mắt rồi.

      tệ, tới lúc đó chúng ta cùng chung.” Hai ngày trước Khương gia vừa dọn đến cạnh biệt thự Lục gia, đương nhiên Khương phu nhân định để nhà mình sống bên cạnh biệt thự lâu dài, chẳng qua giờ để tiện quan tâm Khương Noãn sẵn tiện quan tâm Trần Hi chút, cho nên biệt thự Khương gia vẫn trống . Nhưng đây là điều vô cùng hạnh phúc đối với Trần Hi khi có người bạn có thể học cùng mình. Mỗi ngày được Lục Chinh đưa đến trường, buổi tối khi tan học lại được cùng Khương Noãn về nhà chiếc xe của Khương gia.

      Hôm nay cũng được Khương Noãn đưa về, thấy Lục Chinh ngồi trong nhà như đợi rất lâu.

      Nhìn Trần Hi đem tất cả sách vở gói vào túi lớn mang về đây, Lục Chinh liền qua mang lên phòng giúp , bấy giờ mới nhìn Trần Hi nhíu mày hỏi: “Trường em cho nghỉ à?”

      vừa bảo Trần Hi xuống lầu uống sữa vừa nhìn đưa giấy báo dự thi cho mình, thấy Trần Hi dùng ánh mắt xinh đẹp nhìn mình, ngẫm nghĩ rồi vươn tay sờ đầu : “Đừng lo về cuộc thi. Dù có thi tốt cũng sao.” ra sợ hãi với kỳ thi đại học như Trần Hi, nhưng lo lắng Trần Hi vì kỳ thi mà hồi hộp, Lục Chinh mặt vô cảm , “Nếu điểm thi hơi thấp, chúng ta ra nước ngoài học đại học.”

      “Em thi tốt.”

      “Em định thi vào trường nào?”

      “Là đại học S.” Đại học S là trước tốt nhất trong nước, quan trọng là trường nằm ở thành phố này, Trần Hi muốn rời khỏi đây, cũng muốn rời xa Lục Chinh, Lục Cảnh và cả Thẩm Dung, những người mang cho mình biết bao hạnh phúc, nhưng đại học S lấy điểm rất cao, dù Trần Hi tin mình vượt qua được các kỳ thi tháng và thi thử, nhưng ai biết liệu thi đại học có xảy ra vấn đề gì ?

      Ban đầu thấy có phần hồi hộp, thấy Lục Chinh nhàng gật đầu, Trần Hi vốn muốn điều gì nhưng cuối cùng vẫn nín lặng.

      Trong ba ngày nghỉ đọc sách mà điều chỉnh lại cơ thể mình, để bản thân có thể mang trạng thái khỏe mạnh thoải mái nhất tham gia thi đại học.

      Tới ngày thi đầu tiên, Trần Hi đeo cặp xuống lầu, thấy Lục Chinh và Lục Cảnh đều ngồi trong biệt thự, trợn tròn cả mắt.

      xin đạo diễn nghỉ, hôm nay quay cảnh của Hà Phương trước.” Lần đầu tiên Lục Cảnh thấy ông chú đẹp trai Hà Phương kia là người tệ, vì vốn phần diễn của Hà Phương phải là ngày hôm nay, có thể nghỉ ngơi ngày.

      Nhưng vì Lục Cảnh xin nghỉ, đoàn làm phim đành xếp lại, cho nên đạo diễn mới hỏi ý của Hà Phương, ông chú đẹp trai từng khiến Lục Cảnh ghen ghét này những trách móc mà còn đáp ứng ngay, còn tỏ ý với Lục Cảnh nếu như chuyện quá vội xin nghỉ thêm mấy ngày cũng được. Lục Cảnh lập tức bị Hà Phương làm cho cảm động, thấy Trần Hi nhìn mình cười, chàng cười tủm tỉm nháy mắt, cảm thấy mình đúng là đẹp trai ngời ngợi.

      “Trần Hi à, hôm nay em thi đại học, chuyện quan trọng như vậy sao lại thiếu được cơ chứ?”

      “Hôm nay em ngồi trong xe, đừng thò đầu ra.” Lục Cảnh mà xe đứng đợi ngoài phòng thi, đứa học sinh nào thi nổi?

      thành vấn đề. Em để cổ vũ Trần Hi mà.” Lục Cảnh chạm phải ánh mắt bất thiện của Lục Chinh, thấy Trần Hi nhìn điện thoại liền quan tâm hỏi: “Em nhắn tin với ai thế?”

      “Chị Dung muốn tới cổ vũ em nhưng em bảo cần. Em có Lục Chinh và rồi. Chị Dung bảo đợi em thi xong dẫn em ăn cơm.”

      Đêm qua Thẩm Dung gọi điện thoại cho Trần Hi, vốn muốn đưa Trần Hi thi, ai ngờ Trần Hi bị Lục Chinh cướp trước. Vị bác sĩ Thẩm Dung đây phải người có năng lực tranh giành tình cảm , tính cách cũng rộng lượng cho nên để ý, sáng khoái đồng ý việc tới. Trần Hi cảm ơn việc Thẩm Dung luôn nghĩ cho mình, thế là vừa nhìn điện thoại vừa , “Khi nào về em ghé bệnh viên của chị Dung để xem thử.”

      trả hết nợ cho Thẩm Dung, giờ cảm thấy lòng, mong rằng mình có thể tới bệnh viện để xem Thẩm Dung có gặp chuyện ma quỷ quái lạ nào .

      Bệnh viện nhiều khí, mong Thẩm Dung chịu ảnh hưởng.

      “Bệnh viện?” Lục Cảnh ngạc nhiên.

      “Khi ông ngoại em ấy nằm viện gặp được bác sĩ Thẩm Dung trong bệnh viện tư của Thẩm thị.” Lục Chinh bình tĩnh xong, bình tĩnh tới trước mặt Trần Hi hỏi: “Giấy báo dự thi, chứng minh thư, bút đen, thước kẻ, tẩy…”

      Mặt vô cảm nhắc lại những món đồ mà Trần Hi cần mang, kiểm tra lại mấy thứ đó trước mặt lần, khẽ dừng rồi với Lục Chinh, “ Lục Chinh, phải hồi hộp.” Lục Chinh cứ luôn mồm bảo đừng căng thẳng, nhưng lại thấy còn căng thẳng hơn cả , thậm chí vẻ mặt cũng trở nên căng cứng.

      “Chỉ là kỳ thi đại học bé, căng thẳng làm gì.” Lục Chinh cười nhạo tiếng, khinh thường nhìn lại.

      Sắc mặt Lục Cảnh cứng đơ nhìn Trần Hi.

      “Em biết Thẩm Dung? Đại tiểu thư Thẩm thị Thẩm Dung?”

      “Vâng ạ, sao à ?” Trần Hi vừa theo Lục Chinh ra ngoài vừa thấy Lục Cảnh mặt bỗng chốc trắng bệch, cực kỳ ảm đạm, tò mò hỏi, “ biết chị Dung ạ?”

      cảm thấy Thẩm Dung là người tốt, nhưng ràng hai chữ người tốt trong mắt người khác lại mang hàm ý khác, idol ưu tú đẹp trai lai láng lặng lẽ kẹp chặt hai chân, khô khan đáp: “Cũng quen lắm. Từng là bạn học cấp ba.” chàng cố nở nụ cười, nhưng nụ cười này lại miễn cưỡng làm sao, khiến Trần Hi có phần thắc mắc.

      và chị Dung quan hệ tốt à?”

      , giữa hai người bọn có quan hệ gì cả.” Lục Cảnh quả quyết đáp lại.

      “Vậy …”

      “Em đừng quan tâm, phải là chuyện gì lớn đâu.” Lục Cảnh trở lại nụ cười tủm tỉm với Trần Hi.

      Làm sao chàng diễn tả được cảm giác kinh khủng năm đó, khi nhìn đại tiểu thư Thẩm gia dùng con dao phẫu thuật mỏng bạc cắt quả chuối trong chớp mắt khiến quần chàng chợt lạnh theo đây?

      Đặc biệt là quả chuối thảm như vậy rồi nhưng đại tiểu thư Thẩm gia vẫn chịu tha cho nó, nhất định còn phải xe chỉ luồn kim khâu vào…Nó rốt cuộc làm sai cái gì? Nó chỉ muốn lặng lẽ sống đời quả chuối, vì sao lại phải chịu nỗi đau này? Cứ nhớ tới biểu cảm mặt đại tiểu thư Thẩm gia khi làm chuyện này, Lục Cảnh khỏi muốn che bộ phận hài hòa lắm của mình.

      Cứ mỗi lần nhớ tới cảnh ấy đều thấy đau đớn hoảng loạn, chân mềm như bún.

      “Dạ vâng.” Trần Hi phải người tò mò bí mật của người khác, thấy Lục Cảnh thôi. hẹn Khương Noãn ở trước cửa, bọn họ lên xe ô tô của nhà rồi cùng tới trường thi, vừa xuống xe bị trường thi đông nghịt phụ huynh dọa cho ngớ người.

      Đây có lẽ là tình hình chung của cả nước. Cứ mỗi lần tới mùa thi đại học là luôn có rất nhiều phụ huynh đồng hành, Trần Hi được Lục Chinh nắm tay dắt tới cổng trường, đằng sau là Khương tổng mũm mĩm và Khương phu nhân cao sang bình tĩnh, trước mặt bọn họ là chị đại Khương mang bộ mặt u ám như sắp lên pháp trường.

      Dù phụ huynh trong cấp ba Thừa Đức biết Lục Chinh và Trần Hi có quan hệ từ lâu, nhưng khi thấy cảnh Lục Chinh tới Lục thị làm việc, ngược lại còn nắm tay Trần Hi cùng thi đại học, ánh mắt lập tức dại ra.

      Bị khí thế mạnh mẽ của Lục tổng dọa, trước cửa trường thi xuất khoảng trống lớn, Khương tổng sau Lục tổng cũng được khoảng trống để thở, lập tức thất rất hài lòng.

      Ông cười ha hả đưa Khương Noãn đến phòng thi, khác hẳn vẻ bi tráng trong câu ‘gió thổi hiu hắt, nước sông Dịch lạnh” như chị đại Khương. (1)

      Trần Hi dừng chân, buông lỏng bàn tay to của Lục Chinh, chỉnh lại cặp mình.

      Lục Chinh, chúng ta vào thôi.”

      sửa lại cặp sách, cười với Lục Chinh rồi quay người muốn vào phòng thi, ai ngờ Lục Chinh lại đột nhiên cầm tay .

      “Trần Hi, em đừng hồi hộp.” bình tĩnh .

      Trần Hi quay đầu lại, nhìn Lục tổng đầy bất lực.

      hồi hộp mà.

      Lục Chinh nắm tay chặt như vậy, tay đau.

      (1)
      *Câu thơ trích từ bài thơ Dịch thủy hàn, thuộc Sử ký của Tư Mã Thiên – phần Kinh Kha truyện

      Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn,

      Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn.

      Dịch nghĩa

      Gió thổi hiu hắt, nước sông Dịch lạnh,

      Tráng sĩ khi ra , trở về nữa.
      Tiểu Ly 1111, Chris_LuuA fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :