1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thiên Sư, Giảm Giá Không? - Phi Dực

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 90

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Bởi vì trợ lý Trương tận tâm đề nghị nên Lục tổng quyết định ngồi im, chạy tới hỏi Trần Hi size quần áo của .

      chỉ mời Trần Hi ăn bữa cơm.

      Đây là quán ăn do trợ lý Trương nhiệt tình đề cử, mặt tiền cửa hàng rất sạch , mặc dù phải là khách sạn hạng sao cao cấp sang trọng, nhưng ông chủ trông rất nhiệt tình, nghe hôm nào cũng bán tới tối khuya, trợ lý Trương rất thích tới đây ăn.

      Bởi vậy có thể thấy cuộc sống của trợ lý lương trăm vạn năm khổ sở cỡ nào, lão chủ thối tha mỗi lần lên cơn nô dịch là bắt trợ lý làm tới rạng sáng…Lục Chinh biết đề nghị thân thiện này của trợ lý Trương còn mang theo chút khoái cảm trả thù, ra cảm thấy quán ăn này tệ, đặc biệt là thịt kho tàu, nấu rất ngon.

      béo lắm nhưng ăn rất ngon.

      Nhìn Trần Hi vui vẻ ôm bát ăn cơm, Lục Chinh cong cong khóe miệng.

      hi vọng người làm trong nhà nhanh chóng học được món thịt kho tàu mà Trần Hi thích.

      “Hạng nhất của khối được thưởng gì?”

      “Được học bổng ạ, tiền thưởng là 5000 tệ.” Trần Hi vừa ăn cơm vừa vui vẻ đáp lời.

      Học bổng cũng ít, nhưng Thừa Đức nhận nhiều con nhà giàu vào học như vậy, thu biết bao tiền “xây dựng trường”, nào thiếu tiền được, nhưng mà Lục Chinh lại ngồi ngẫm nghĩ, rồi từ tốn hỏi: “Có muốn mời chủ nhiệm lớp em ăn bữa cơm , để ấy quan tâm tới em chút?”

      nghe chủ nhiệm là giáo viên rất quan trọng, nếu đối xử với học sinh tốt mang lại ảnh hưởng rất lớn cho học sinh đó.

      Trần Hi nghe như vậy, lắc đầu : “ Vương đối xử với em rất tốt, ấy vẫn luôn quan tâm chăm sóc cho em.”

      nhà giáo lâu năm cao quý như vậy bao giờ cố tình xu nịnh con nhà giàu, rồi quay lại bắt nạt những học sinh có tiền quyền.

      Đương nhiên, ấy cũng căm ghét người giàu, nhất định phải đối đầu với những học sinh giàu có, nhất quyết khiến người khác thoải mái.

      ấy đối xử bình đẳng với từng học sinh.

      Tốt là tốt, tốt tốt. Thành tích tụt dốc phê bình, thành tích tiến bộ khích lệ, trong mắt của bà, mọi học sinh đều như nhau.

      Trần Hi tôn trọng nhà giáo như vậy, nên muốn dùng thứ như “mời cơm” để khiến ấy khó xử.

      cần chuẩn bị gì ? Em đứng đầu khối, có cần phát biểu gì ?” Ví dụ như chút về “ bé hàng xóm” nhà mình học tập thế nào, mình giáo dục ra sao? Lúc Lục Chinh làm mặt lạnh đặt câu hỏi, Trần Hi nhìn lúc, để bát cơm lên bàn rồi , “ Lục Chinh, cần căng thẳng thế đâu.”

      căng thẳng.”

      “Nhưng hôm nay lại hỏi em rất nhiều.” Trần Hi cười cong cong đôi mắt, trẻ con : “ ra chỉ cần đến là em vui lắm rồi. À đúng rồi, em ngồi chung bàn với Khương Noãn, cậu ấy lúc họp phụ huynh bác Khương tới dự, hai người có thể ngồi cùng nhau.”

      cảm thấy đến lúc ấy Lục Chinh có Khương tổng làm bạn, thấy đơn, bộ dạng trông rất vui mừng. Lục Chinh nghĩ ngay tới vị tổng tài béo tròn hay cười tủm tỉm kia, liền hừ lạnh tiếng gì. Mặc dù kỳ thi tháng của Trần Hi kết thúc, nhưng đối với Trần Hi mà , việc học thể ngắt quãng, sau khi bọn họ ăn xong về nhà.

      Về đến nhà, Lục tổng chủ động giúp Trần Hi thay quần áo.

      cảm thấy Lục tổng hôm nay có phần là lạ.

      Lục Chinh lại hạ mắt nhìn bộ đồng phục thùng thình nhìn ra kích cỡ trong tay mình, nhíu mày, cảm thấy cỡ này chắc chắn phải, do dự chút lại nhìn bộ quần áo kia của Trần Hi. xoay người bỏ chạy vào phòng tắm trước ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Lục Chinh.

      Lục Chinh bị hành động này nhắc nhở, nhớ ra Trần Hi mặc đồ ngủ cũng khá vừa người, thế là chần chừ hỏi mượn người làm cái thước dây, dưới ánh mắt sợ hãi của người làm, cầm thước dây vào phòng Trần Hi, lấy ra bộ đồ ngủ hình dâu tây mà thích nhất, cầm lấy thước dây, mặt mày lạnh lùng bắt đầu đo các phần.

      Đúng ngay lúc này, Lục Cảnh gọi điện thoại tới.

      .” thanh mệt mỏi của Lục Cảnh được truyền qua điện thoại đầy ràng.

      Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, giọng Lục Chinh có phần lãnh nhạt, nhưng hiểu sao lại chứa bực bội lẫn trong đó, cứ thấy tay mình ngứa ngáy sao đấy, chỉ muốn…. (vả cho thằng em phát?)

      “Tiếng gì thế? tắm à?” Lục Cảnh nghe thấp thoáng tiếng nước chảy, tò mò hỏi.

      “Trần Hi tắm.” Lục Chinh lạnh giọng đáp lời.

      Lục Cảnh ngờ gọi điện thoại lại gặp được chuyện kích thích thế này, sợ hãi hỏi: “ ở phòng em ấy, em ấy tắm? Thế làm cái gì?!”

      đo áo ngủ của em ấy.” Lục Chinh cảm thấy mình cần làm nhanh hơn, lỡ đâu Trần Hi tắm xong ra thấy làm gì đó, vậy phải Lục tổng bị lộ tẩy rồi à? còn phải mua váy công chúa làm quà cho Trần Hi, sao có thể để biết được.

      Lục Chinh nghiêng đầu kẹp động, động tác trong tay dừng, dùng bộ óc thiên tài để nhớ kỹ kích cỡ các phần, lúc này mới thiếu kiên nhẫn hỏi tiếp, “Em gọi điện thoại làm gì?” Nghe có vẻ vui lắm, Lục Cảnh rơi vào vòng xoáy hoang mang, mãi sau thấy đáp lại, khó khăn lắm mới tìm được giọng , “Mấy ngày nay gặp nên mới hỏi thăm mấy câu.”

      nhớ chú.” Lục Chinh lạnh lùng đáp trả.

      Lục nhị thiếu suýt bị cái tên đàn ông vô tình vô nghĩa này làm tức phát khóc.

      “Là Triệu Nguyệt. Em muốn hỏi làm gì với Triệu Nguyệt thế?” Lục Cảnh bấy giờ mới chịu , hình như chàng nơi rất yên tĩnh, yên tâm , “ ta có phải điên rồi ?! Hôm nay chạy tới tận chỗ em, vừa khóc vừa làm loạn…, em lo quá.”

      chàng là ( trong những) idol nổi tiếng nhất nước, hơn nữa đoàn phim này có đạo diễn nổi tiếng, có thêm ông chú đẹp trai, nên mức độ được chú ý rất cao. Phóng viên săn tin ngày nào cũng ngồi canh đấy biết ? Triệu đại tiểu thư chạy tới khóc lóc thôi , còn túm lấy mình vặn hỏi “ ta là ai!”

      Lục Cảnh đúng là bị Triệu Nguyệt làm cho cáu điên.

      chàng biết, chắc chắn là do Lục Chinh kích thích Triệu Nguyệt, ta dám trút giận lên Lục Chinh, chỉ đành chọn quả hồng mềm, thế là chạy tới tìm chàng.

      ta tìm người điều tra Trần Hi, thế là cướp mấy công ty của ta.” Lục Chinh rất bình tĩnh, chứ Lục Cảnh muốn ói ra máu rồi.

      “Cảm tạ trai giúp em được lên tin đầu của báo lá cải.” Lần này Tình cảm giữa idol ưu tú và tiểu thư nhà giàu xuất trục trặc, tiểu thư nhà giàu tới đoàn phim làm loạn, tra hỏi “ ta là ai!” Đây là tình tiết ngoại tình của thần tượng chứ đâu.

      Lục Cảnh chợt phát nhờ ông mà hình tượng của mình lại gặp phải cú đánh mang tính hủy diệt, thở dài : “, người phụ nữ điên kia xin hãy tự mình giải quyết. Ai lại lừa tới chỗ thằng em mình, xem còn miếng lương tâm nào ?” Tròng mắt xoay chuyển, Lục Chinh hừ tiếng, “Sau này làm cho em bộ phim, em làm nam chính.”

      Lục Cảnh cảm thấy mỹ mãn, quyết định giờ mình làm hiệp sĩ đội nồi.

      *Hiệp sĩ đội nồi hiểu là gánh tiếng oan đấy.

      Mấy scandal tầm phào này, nhị thiếu gặp nhiều rồi, so với vai nam chính chẳng đáng gì.

      Lục Chinh lại vô cùng khó chịu.

      cực kỳ ghét phụ nữ cứ bám riết lấy mình.

      lạnh lùng tắt điện thoại, thấy Trần Hi đứng sau lưng mình.

      bé mặt mày đẹp đẽ, mái tóc đen dài còn nước, hơi nước vấn vít quanh người, đôi mắt cũng sáng trong long lanh. mặc bộ đồ ngủ sạch , nhìn bộ đồ ngủ trong tay Lục Chinh, rồi lại nhìn sang cái thước dây trong tay .

      khác mà gặp cảnh này là báo cảnh sát ngay.

      Nhưng mà Trần Hi quyết định tin tưởng Lục Chinh lần này, cho cơ hội giải thích.

      “Nhanh vậy?” Lục Chinh làm mặt lạnh hỏi.

      “…Xin lỗi. Nhưng mà làm gì vậy?” Trần Hi chớp chớp mắt hỏi.

      “Đo kích cỡ để sau này mua cho em đồ ngủ vừa người chút.” Lục Chinh mặt vô cảm, đáp lấy lệ, Trần Hi dù có hơi ngố nhưng vẫn cảm thấy cái này có gì đó đúng.

      chỉ “à” tiếng, cảm thấy Lục Chinh hôm nay cứ là lạ, nhưng vẫn với : “ Lục Chinh, cần mua thêm đồ ngủ cho em đâu, em thấy đủ rồi.” Trong tủ quần áo của phòng công chúa có rất nhiều đồ ngủ, Trần Hi cảm thấy cả đời này mình có lẽ mặc hết đống đồ ngủ ấy, vừa tới cạnh Lục Chinh để dọn quần áo trong tay , vừa tò mò hỏi, “Lúc nãy là Lục Cảnh ạ? ấy vẫn khỏe chứ?”

      “Vẫn khỏe.” Lục Chinh bảo Trần Hi ngồi xuống mép giường, mình cầm khăn lông to rộng, ném thẳng lên đầu .

      “Chưa lau khô mà chạy ra ngoài, lỡ ốm sao?” lạnh mặt , “Em sắp thi đại học, bản thân phải chú ý chút chứ.”

      “Em vốn muốn lau khô mà.” Trần Hi chỉ cảm thấy khăn lông đầu mình di chuyển, đôi tay to rộng cầm khăn lông lau tóc cho mình, lập tức có phần lo lắng.

      Từ tự lau đầu, dù ông ngoại thương , nhưng lại quá nuông chiều, cho nên chưa từng làm như thế này. bị Lục Chinh giữ cho ngồi ở mép giường, muốn đứng lên nhưng đầu lại bị giữ, thế là chỉ đành ngoan ngoãn ngồi im cho Lục Chinh lau. Cái cảm giác này thực rất kỳ lạ, hiểu sao lại khiến thấy hồi hộp.

      Nhiệt độ cơ thể Lục Chinh truyền tới từ bên cạnh, được nhàng lau tóc, trong lòng dâng lên cảm giác được chiều chuộng giải thích được.

      Như cưng chiều cẩn thận dịu dàng.

      Lục Chinh.” giọng gọi.

      “Chuyện gì?” Lục tổng bận làm khô tóc cho , lạnh lùng hỏi.

      “Em cảm thấy lau tóc cho em làm em thấy rất vui.” Trần Hi thào đầy thẳng thắn.

      Bàn tay to đè lên đầu hồi lâu nhúc nhích.

      Lục Chinh hừ lạnh tiếng.

      “Em cứ thấy mình là lạ sao ấy.” Trong khoảng khắc ấy, tim như có dòng điện chạy qua, khẽ run rẩy, khiến Trần Hi cảm thấy khó thở lạ kỳ.

      cúi đầu, đè thấp giọng nên những lời này bị Lục Chinh nghe thấy.

      Lục Chinh lại cúi đầu hỏi, “Em mới gì cơ?”

      có gì ạ.” Trần Hi qua tấm khăn nhìn thấy cúi người lại gần, đột nhiên cảm thấy càng thêm tự nhiên, hơi co người lại, nghiêm túc , “ gì hết.”

      Có khoảng khắc, đột nhiên hi vọng lần nào mình cũng để tóc ướt rồi nhờ Lục Chinh lau tóc cho. Nhưng ở đây làm phiền tới ấy rồi, công việc ấy bận rộn như thế, mình có lý do gì, cũng có đạo lý gì bắt người ta cứ làm chuyện ấy cho mình. Bả vai mỏng manh run run, Trần Hi mím chặt môi.

      cảm thấy mình bắt đầu trở nên tham lam.

    2. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 91

      muốn để Lục Chinh biết được mình có lòng tham này.

      Nếu biết, có lẽ ghét lắm.

      Sau khi im lặng lúc, Lục Chinh lặng lẽ lau tóc cho .

      ngủ sớm chút, đừng làm bài tập quá khuya.”

      Lục Chinh trước khi , còn thầm lấy mất đồ ngủ của Trần Hi mang .

      Trần Hi gật đầu, phát ra.

      Nhưng mà lại cảm thấy Lục Chinh hình như giấu mình cái gì đấy, cảm giác này khiến phải nghiêm túc chú ý Lục Chinh mất mấy ngày.

      Chẳng qua Lục tổng đây là người gặp chuyện lớn mặt đổi sắc, dù đối diện với ánh mắt nghi ngờ của vẫn bị lộ, mang theo vài phần thỏa mãn báo cỡ đồ của Trần Hi cho trợ lý Trương, để ta cung cấp số cho cửa hàng quần áo, chỉ việc dồn hết lòng ngồi đợi buổi họp phụ huynh vào thứ sáu tới.

      Họp phụ huynh chưa đợi được, Lục Chinh lại nhận được cú điện thoại, trong điện thoại truyền tới thanh hiền hòa.

      “Là A Chinh à? Ta là bác Triệu đây. Nếu cháu có thời gian, chúng ta cùng uống ly cà phê nhé?” thanh này cực kỳ hiền lành, nhưng Lục Chinh biết, ông lão bên kia lại chẳng phải kẻ thiện lành gì.

      Nếu như lương thiện hiền lành, Triệu thị mở rộng tới quy mô tập đoàn lớn như giờ. từ từ nheo mắt lại, lắng nghe giọng hòa ái của Triệu lão gia ở bên kia, cười lạnh tiếng, từ chối lời mời của Triệu thị, đứng dậy tới cuộc hẹn mình.

      Bọn họ hẹn nhau ở nhà hàng cao cấp.

      Lục Chinh sải bước vào thấy ông lão tóc trắng xóa.

      Ánh mắt ông ta nhìn Lục Chinh đầy vẻ tán thưởng lẫn hài lòng, nhưng Lục Chinh lại ngó lơ, ngồi xuống đối diện với ông lão, nhìn hai quả óc chó mà đẹp đẽ mà ông ta nghịch trong tay, bộ dạng như dưỡng lão, hạ mắt lạnh nhạt , “Tôi cứ nghĩ là Triệu thị tới muộn hơn chút, phải đợi tình thế sáng tỏ mới tới tìm tôi.”

      tỏ vẻ lạnh lùng nhưng Triệu lão gia lại cười, còn cười trung khí mười phần, sảng khoái : “A Nguyệt tài nghệ bằng người, Triệu thị xin bái phục chịu thua, sớm chút hay muộn chút có sao. A Chinh à, lần này là do A Nguyệt sai khiến cháu vui, lão già này xin nhận sai với cháu, cháu tha thứ cho con bé .”

      ta liên quan gì đến tôi, chuyện có tha thứ hay cũng quan trọng. Nhưng mà tôi mong ra đừng có làm phiền cuộc sống của bất kỳ người nào bên cạnh tôi.” Lục Chinh bình thản tiếp, “thêm nữa là, tôi cũng mong ta tôn trọng những người ở bên cạnh tôi.”

      Trợ lý Trương tố cáo với , nhưng vẫn biết Triệu Nguyệt sỉ nhục trợ lý Trương, ta chỉ híp mắt từ tốn : “ ta chẳng qua được đầu thai vào chỗ tốt, nếu có Triệu thị, ta chả là cái thá gì. Loại phụ nữ tôn trọng người khác, cũng là tôn trọng mình, đúng là khiến người khác ngứa mắt.”

      Triệu lão gia cười ha hả.

      cười được.

      cười làm sao che giấu khó chịu trong lòng.

      “A Nguyệt bị bác chiều hư, nhưng nó cũng rất thích cháu. A Chinh à, tuổi A Nguyệt cũng còn , con bằng tuổi nó giờ đều là mẹ của hai đứa con rồi. Nhưng nó lại vì cháu…”

      ta kết hôn liên quan gì đến tôi.” Lục Chinh lại tiếp tục phủi sạch quan hệ.

      Khóe miệng Triệu lão gia có hơi hạ xuống, đảo mắt lại nở nụ cười.

      “Là con bé hiểu chuyện, nhưng tính nó cố chấp, khi thích ai đó là chuyện cả đời.”

      Thấy Lục Chinh bật cười tiếng, hoàn toàn để câu này trong lòng, Triệu lão gia liền gọi người dâng trà nước, lúc này mới tiếp tục trò chuyện cùng Lục Chinh, “Đàn ông thường thích những trẻ tuổi ngây thơ, đây là chuyện dễ hiểu. Lục Chinh, cháu quen nhìn cảnh tôi lừa gạt thương trường, cho nên mới thích kiểu con thuần khiết, ngây thơ, bác rất hiểu. Nhưng như vậy chỉ có thể khiến cháu rung động nhất thời, thể sống cùng cháu cả đời. Cháu phải suy nghĩ chút, như vậy cái gì cũng biết, thương trường đâu thể giúp cho cháu, biết chuyện kinh doanh, biết giao lưu với các vị phu nhân tiểu thư khác…”

      “Tại sao tôi lại để người mình thương phải phiền não chuyện kinh doanh.” Lục Chinh ngạo mạn nâng cằm, lạnh lùng đáp, “ ấy cần phải giao lưu với phu nhân hay tiểu thư nào cả. Người phụ nữ của tôi phải được người khác nịnh nọt, chỉ có chuyện người khác muốn bắt chuyện với ấy, muốn biết ấy nghe cái gì, muốn cái gì hay thích gì, ấy cần phải suy đoán tâm tình của bất kỳ ai, cũng phải suy xét quá nhiều thứ. ấy có thể sống cả đời ngây thơ đơn thuần, để khiến khác chào đón ấy chứ phải ngược lại.”

      thích cách của Triệu lão gia, thậm chí khi nghĩ đến chuyện ông ta làm, lòng tránh khỏi bực tức.

      Năm đó Triệu Viễn Đông bỏ trốn cùng mẹ Trần Hi, Triệu lão gia vận dụng hết thủ đoạn để chèn ép bọn họ, khiến Triệu Viễn Đông phải chịu khuất phục mà quay về, đối với Lục Chinh mà , Triệu lão gia chỉ khởi đầu, có gì đáng trách.

      Triệu Viễn Đông bỏ chạy mình mới là điều khiến người khác thấy buồn nôn nhất.

      Nhưng điều khiến Lục Chinh thích là, Triệu Viễn Đông về Triệu gia, nhưng Triệu gia vẫn tha cho mẹ Trần Hi.

      Nếu như đó phải là người phụ nữ kiên cường, tiếp tục tìm đường sống, mẹ Trần Hi bị ép chết cả đời, nghĩ tới là thấy bực bội thay.

      nhìn ông lão mặt mũi hiền lành nhưng trước nay làm việc chưa bao giờ chừa đường sống, có lẽ chính vì cách làm diệt sạch này mà Triệu thị mới trổ hết tài năng trong quá trình cạnh tranh với các công ty khác, đạt tới quy mô như nay.

      Nhưng vì cách làm triệt để này mang tới tổn thương thực cho mẹ con Trần Hi.

      “Cháu đúng.” Triệu lão gia thầm nhíu mày, nhưng vẫn ôn hòa đáp.

      Ông ta ngờ Lục Chinh lại cứng rắn như vậy.

      Ông ta nghe Triệu Nguyệt chạy về nhà khóc lóc kể lể, ràng Triệu Nguyệt , đây chẳng qua chỉ là con nhóc học cấp ba bình thường có phần xinh đẹp thôi.

      có gia thế bối cảnh, cũng có thành tích ấn tượng, có lẽ là Lục Chinh cảm thấy mới mẻ cho nên mới chưa từ bỏ.

      Nhưng giờ nhìn thái độ của Lục Chinh, Triệu lão gia đột nhiên có chút nghi ngờ lời của Triệu Nguyệt.

      Triệu Nguyệt đó là tiểu hồ ly.

      Nhưng hồ ly tinh bình thường sao có thể mê hoặc trái tim của Lục Chinh.

      Triệu lão gia luôn rất coi trọng Lục Chinh, trong đám con của ông ta, Triệu Viễn Đông quá ngây thơ nhu nhược, dù tạo được ít thành tích, nhưng lại có tính cách bướng bính chịu nổi, tính cách này để làm phụ tá được, còn nếu để Triệu Viễn Đông làm chủ cơ nghiệp khổng lồ như Triệu thị chỉ sợ có người phục.

      Ngoài ra, Triệ Viễn Đông quá cấp tiến, muốn để người trẻ trong tay mình thay thế các người quản lý cũ càng sớm càng tốt, điều này khơi dậy bất mãn trong nhóm quản lý. Lần này vào viện, rất nhiều giám đốc bộ phận trong ban quản lý thể thăm hỏi, còn thuyết phục lão già này tiếp tục cầm lái chứ đừng về hưu, ông ta biết bọn họ vẫn chưa chấp nhận tin tưởng Triệu Viễn Đông.

      Về phần Triệu Nguyệt…kiêu ngạo bất cần, có đầu óc.

      Ông nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy nếu Lục Chinh chịu làm con rể mình quá tốt.

      Ông đồng ý đưa phần Triệu thị cho Lục Chinh để đổi lấy nâng đỡ của với Triệu thị.

      Có Lục Chinh ở đây, Triệu Viễn Đông có thể nhận được hỗ trợ giúp đỡ, Triệu Nguyệt cũng có được người chồng mình muốn.

      Ông ta vẫn luôn nghĩ như vậy.

      Nhưng lại nghĩ tới rắc rối phát sinh.

      bé đó là người như thế nào?”

      Triệu lão gia cũng từng hỏi Triệu Thiến, mình quen, bởi vì chị kia học lớp 12, bé chỉ là đàn em học lớp 11, người ta để ý tới mình.

      Chẳng qua Triệu lão gia là người già thành tinh, liếc mắt là biết cháu dối. bé biết rất kia là ai, nhưng lại chịu hé răng. Đương nhiên là do Triệu Thiến mềm lòng, Triệu lão gia cũng ngầm đồng ý cho mềm lòng này, dù vậy lòng ông ta vẫn thấy hiếu kỳ, bởi vì dù Triệu Thiến lương thiện, nhưng cái dáng vẻ cố gắng giữ gìn bí mật cho người đúng là hiếm thấy.

      Ông ta nhìn Lục Chinh, lại cảm thấy ông ta hôm nay đúng là cực kỳ vô lý.

      Tất cả mọi vấn đề đều cực kỳ vô lý.

      Triệu thị từ xuống dưới đều cho rằng có quan hệ với Trần Hi?

      Đây là tin đồn vô căn cứ!

      Trần Hi mới mười tám tuổi, vừa mới trưởng thành, Lục Chinh đâu phải cầm thú, sao có thể ra tay với tuổi như vậy.

      chẳng qua…gặp chuyện bất bình, là công dân tốt nên đành lòng nhìn bé bị thế lực tà ác áp bức thôi, bởi vậy mới ra tay bảo vệ chút…

      Mặt Lục Chinh lạnh tanh, nhìn về Triệu lão gia ở đối diện, lười mở miệng đáp.

      đúng là ngờ, Triệu Nguyệt vô dụng làm gì được, nên học người ta mách lẻo với người lớn, thuyết phục Triệu lão gia tới đàm phán với .

      Nhưng dù Triệu lão gia là trưởng bối có tuổi nữa, thương trường đâu phân chia lớn , giọng Lục Chinh lạnh lùng, mắt cúi xuống nhìn đồng hồ đắt tiền tay trái, lúc này mới từ tốn với ông lão mặc đường trang trông rất nhàn nhã, khí định thần nhàn kia rằng: “Tôi và ấy phải mối quan hệ như Triệu Nguyệt nghĩ. Tôi cũng mong Triệu Nguyệt dừng ngay cái suy nghĩ nhàm chán ấy lại. Điều này với bé ấy là xúc phạm.”

      Triệu lão gia đột nhiên ngừng cười.

      “Đối với bé kia là xúc phạm, còn cậu sao?”

      Lục Chinh tức giận với Triệu Nguyệt là vì việc có quan hệ với tổng giám đốc của công ty lớn là hạ nhục bé ấy?

      coi trọng này đúng là khiến người ta phải chú ý.

      “Còn nữa, chúng ta ngồi đây chuyện chắc phải vì việc riêng của tôi đâu nhỉ.”

      “Cháu đúng. A Chinh, phải thế nào cháu mới dừng việc công kích cổ phiếu Triệu thị, còn nữa, mấy công ty con của Triệu thị, có phải cháu nên thả lỏng tay chút, đừng lấy nữa?” Đây mới là nguyên nhân khiến Triệu lão gia ra tay.

      Khoảng thời gian trước, Lục Chinh để Lục thị ngắm bắn cổ phiếu Triệu thị, khiến cổ phiếu Triệu thị giảm mạnh, đây coi như là việc , ông ta xử lý được. Nhưng Lục Chinh lại đoạt rất nhiều mối làm ăn của Triệu thị, khiến nội bộ Triệu thị càng loạn thêm, lúc này Triệu lão gia mới bắt đầu thấy lo.

      Triệu Viễn Đông vốn thể tiếp nhận vị trí của ông ta, giờ lại ồn ào thế này, chỉ sợ Triệu thị xảy ra vấn đề.

      muốn tôi lấy, cái này thành vấn đề.” Lục Chinh thấy ông lão trước mặt nở nụ cười đắc ý, hơi giơ tay, từ trong túi công văn lôi ra mấy tập hồ sơ, ném tới trước mặt Triệu lão gia.

      “Chuyển nhượng mấy công ty này cho tôi. Còn nữa, bảo Triệu Viễn Đông mau cút xéo khỏi đường Hòe An! Nếu lần sau tôi còn trông thấy lão ta ở đường Hòe An, tôi đánh gãy nốt cái chân kia của lão ta.”
      A fang, Tiểu Ly 1111Chris_Luu thích bài này.

    3. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 92

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Triệu lão gia dù nhìn quen sóng gió, nhưng đối mặt với cái cứng đầu của Lục Chinh vẫn rất bất lực.

      Dầu muối ăn, mềm cứng được, Lục Chinh khó tính như vậy, bố mẹ cậu ta có biết ?

      Mãi lâu sau, ông ra thở dài tiếng, cầm túi hồ sơ trước mặt Lục Chinh lên đọc.

      Đây đều là những công ty con của Triệu thị, hoạt động rất tốt, mặc dù phải công ty cốt lõi của Triệu thị nhưng lợi nhuận rất khả quan, được đánh giá cao. Lục Chinh há mồm muốn đớp, Triệu lão gia vẫn thấy đau lòng, nhưng cuối cùng vẫn ký tên mình lên đó.

      Có điều ông ta lại thấy ngạc nhiên khi tài liệu vẫn còn chỗ chưa ký tên.

      Nếu Lục Chinh muốn lấy mấy công ty này, sao lại ký tên vào đó.

      “Được rồi.” Lục Chinh lạnh lùng nhận lại giấy tờ, nhìn phần ký tên rồi cất , đứng lên muốn về.

      “A Chinh, vậy cậu tha thứ cho Triệu Nguyệt rồi đúng ?” Triệu lão gia mang theo mong đợi hỏi lại.

      mất máu rồi, nên tha cho nhau chứ?

      Thêm nữa, tuy Triệu Nguyệt lần này có phần xúc động, nhưng nguyên nhân có thể hiểu được.

      phải là vì quá thích Lục Chinh, sợ mất hay sao?

      Đàn ông mà, dễ tha thứ vì mấy lý do như vậy đúng ?

      Nhưng mà hiển nhiên người ta ông ta gặp đâu phải đàn ông bình thường, Lục Chinh nhíu mày, quay đầu nhìn ông ta cái, lạnh lùng đáp: “Giấy tờ này liên quan đến Triệu Nguyệt. Dù ông mấy công ty này sớm muộn cũng về tay tôi. Thứ như Triệu Nguyệt khiến người khác cực kỳ căm ghét, tôi bao giờ muốn thấy ta nữa. Nếu ta còn dám xuất trước mắt tôi và bạn của tôi, kết cục giống Triệu Viễn Đông đấy.”

      chỉnh lại bộ đồ vest, thấy Triệu lão gia nghẹn họng nhìn mình mà chẳng cãi được câu nào, lạnh nhạt tiếp: “Còn nữa, sau này nếu có người nào của Triệu gia tới làm phiền tôi, tôi đều tính hết lên đầu Triệu thị. muốn tập đoàn phá sản tránh xa tôi ra chút.”

      Dù rằng quy mô của Lục thị và Triệu thị cũng gần ngang nhau, nhưng Lục tổng khiến người ta phá sản mà chẳng có chút chột dạ nào.

      Chính tàn nhẫn độc đoán này mới là điều khiến Triệu lão gia tán thưởng ở Lục Chinh.

      Chỉ tiếc Lục Chinh thích Triệu Nguyệt… Nếu Lục Chinh có thể liên hôn với Triệu gia, nếu có người con nào của Triệu gia khiến Lục Chinh động lòng, vậy tốt rồi.

      Trong lòng có phần tiếc nuối, Triệu lão gia tuy tiếc mấy công ty con kia, nhưng lại càng thêm coi trọng Lục Chinh, thậm chí còn tạm dừng mấy hạng mục khai phá đất đai mà Triệu Viễn Đông tạm thời thể làm lúc này.

      Cũng nhờ thái độ này mà bất động sản Khương thị cũng nhàng với Triệu thị hơn rất nhiều, cuối cùng Khương tổng cũng rảnh rỗi, có tâm trạng họp phụ huynh cho con nhà mình. Nghe lần thi tháng này chị đại Khương tăng lên ba bậc, khiến Khương tổng vui ghê…Ông nghe cái này đều là nhờ Trần Hi giúp Khương Noãn, nên ông đặc biệt mời Trần Hi tới nhà ăn cơm.

      Trần Hi tới rồi.

      đằng sau là Lục tổng mặt đơ.

      Nụ cười mặt Khương tổng rất đặc sắc luôn.

      Ông thử nhìn Trần Hi, bắt gặp đôi mắt đen vô tội, ông lại nhìn Khương Noãn…ánh mắt Khương giáo bá cực kỳ dữ tợn.

      Nếu phải thấy Trần Hi có gì thay đổi, nàng phi lên đánh Lục tổng từ lâu rồi. Nhưng mà Lục tổng thèm nhìn chị đại Khương luôn, dẫn Trần Hi tới trước mặt vợ chồng Khương gia, bình tĩnh : “Làm phiền rồi.” Cái bộ dạng mời mà đến này trông đúng lý hợp tình, Khương tổng ưỡn cái bụng mập mạp, ghen tị nhìn dáng người cao gầy của Lục Chinh, lén kéo đồ vest người, mong có thể che bớt cái bụng.

      Khương phu nhân nhìn mà chỉ muốn thở dài.

      so dáng với người đẹp trai ngời ngời như Lục tổng, phải lại muốn ăn rau đấy chứ?

      Bởi vì có Lục Chinh đối lập hoàn toàn, Khương phu nhân lại lần nữa để đĩa rau luộc trước mặt Khương tổng.

      Khương tổng nhìn Trần Hi hạnh phúc sung sướng gặm đùi gà, mình chỉ đành im lặng ăn rau, thấy Lục Chinh mặt mày bình tĩnh lần lượt gắp đồ ăn cho Trần Hi, cũng rất tự nhiên nhận đồ ăn của , ông ngẫm nghĩ, cảm thấy hình như gần đây mình nghe rằng có chuyển tới ở trong biệt thự của Lục tổng…

      Chuyện này vốn khó giấu, đặc biệt Lục tổng còn hay tới đón đưa, nghe đồn còn đánh nhau với đại tiểu thư Triệu thị, Khương tổng còn thấy kỳ lạ biết là ai, bây giờ nhìn lại Trần Hi, thế mà Khương tổng lại có cảm giác “quả đúng là ấy”.

      Nhưng vì quan tâm tới Trần Hi nên Khương tổng vẫn phải hỏi thêm.

      “Hi Hi à, cháu có vẻ thân với Lục tổng nhỉ?” Khương tổng vừa ăn rau, tưởng tượng mình là chú thỏ béo, vừa dùng gương mặt hiền từ, nở nụ cười giả tạo hỏi.

      “Giờ cháu ở nhờ nhà Lục Chinh.” Trần Hi kể hết đầu đuôi câu chuyện cho Khương tổng trông phúc hậu vô hại nghe, thấy Khương tổng ôm mặt tỏ vẻ lo lắng, liền vội vàng an ủi, “Bác Khương ơi, bác đừng lo. Cháu ở Lục gia được Lục Chinh quan tâm chăm sóc kĩ lắm. Hơn nữa giờ cháu còn là thiên sư riêng của Lục gia, cháu giỏi lắm đấy nhé.”

      chỉ bảo vệ cho Lục Chinh, còn bảo vệ Lục Cảnh, công việc tất bật, thấy Khương tổng gật đầu, còn dùng ánh mắt tin tưởng nhìn mình, quan tâm hỏi han: “Bác Khương, dạo gần đây bác còn gặp ma quỷ gì ?”

      Dạo này giàu hẳn lên, đúng là phải cảm ơn những ảnh đế ảnh hậu giới giải trí, nhờ họ mà bé nghèo đói trong đêm phất lên thành tiểu phú bà, đúng là những người cực kỳ tốt mà.

      Cho nên, có thể bắt ma miễn phí cho bác Khương rồi nhỉ?

      Khương tổng gắng giữ nụ cười.

      Câu thăm hỏi này đúng là khiến lòng này sợ hãi mà.

      Cái chuyện xui xẻo như kiểu ngày nào cũng gặp ma chắc chỉ có trong chuyện xa xưa thôi chứ?

      có. Đúng rồi Hi Hi, cảm ơn bùa bình an của cháu. Ngày nào bác cũng mang theo, lòng thấy yên tâm hơn hẳn.” Khương tổng cảm thấy giờ mình phải sợ gì cả, đều là nhờ bùa bình an của Trần Hi.

      Thấy cười ngại ngùng, Khương tổng muốn tiếp, chợt cảm giác chân mình ở dưới bàn bị ai dẫm cho phát, vừa ngẩng đầu thấy chị đại Khương nghiến răng trừng mắt nhìn, lập tức nhớ ra chuyện mà Khương Noãn nhờ, ngay với Trần Hi: “Bác cảm ơn cháu quan tâm. Đúng rồi, Hi Hi à, trước khi thi đại học, hay là cháu chuyển tới nhà bác ở ? Cháu ở chung phòng với Khương Noãn…”

      được!” Lục Chinh lạnh lùng ngắt lời.

      “Lục tổng, đối với việc chăm sóc con cái, chúng tôi vẫn có kinh nghiệm hơn.” Khương tổng dùng ưu thế của người kết hôn sinh con để đập thẳng vạn điểm công kích lên người đàn ông độc thân vạn năm kia.

      “Có kinh nghiệm? Mà lại nuôi ra được người thứ nhất đếm từ dưới lên?”

      bậy! ràng là thứ mười từ dưới lên!” Khương tổng cảm thấy hình tượng Khương Noãn nhà mình bị xúc phạm, lập tức nổi giận phản bác.

      Lục Chinh bình tĩnh nhìn Khương tổng lòng đầy sục sôi.

      Khương phu nhân và Khương Noãn vùi đầu ăn cơm, muốn nhìn hai tên ngốc này nữa.

      Chuyện tranh chấp vị trí thứ nhất từ dưới hay thứ mười từ dưới đếm lên mà có thể lấy thái độ lạnh lùng nghiêm túc như đàm phán chuyện kinh doanh ….

      Hài lắm đấy biết ?

      “Dù có là thứ mười đếm ngược, Trần Hi nhà tôi là người đứng thứ nhất của khối, là số dương.” Lục Chinh cười nhạo tiếng, dùng tư thế của kẻ cơ nhìn Khương tổng mang tâm trạng phập phồng, chuẩn bị nhe răng thỏ, lạnh lùng nâng cằm, từ tốn , “Tôi vẫn hiểu cách chăm sóc em ấy hơn.”

      Lại dám bảo Khương Noãn và Trần Hi ở cùng phòng, sao lên trời luôn ?

      Lục tổng đây còn chưa mở lời muốn ở cùng phòng với Trần Hi, vậy mà Khương gia đáng ghét mặt dày này…Lục tổng chìm trong cơn bão phẫn nộ, nếu như phải Lục thị và Khương thị còn hợp tác, mai ra lệnh cho bất động sản Khương thị phá sản rồi!

      “…Chuyện Trần Hi đứng đầu khối có liên quan gì đến cậu đâu?” Thành tích Trần Hi lúc nào cũng tốt mà.

      “Trước khi Trần Hi thi tháng đều ở nhà tôi. Nên thành tích thi tháng đương nhiên liên quan đến tôi.” Lục Chinh bình tĩnh đáp, còn thuận tiện dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Khương Noãn bên cạnh lạnh lùng nhìn mình, từ tốn tiếp, “Học dốt dễ lây. Lỡ thành tích Trần Hi bị ảnh hưởng làm sao đây.”

      ta còn dám khinh bỉ mình kìa, Khương Noãn cảm thấy nhịn được nữa rồi, muốn đứng dậy lật bàn, cho Lục Chinh biết thế nào là lợi hại, chợt nghe Khương phu nhân cười : “ ra Hi Hi ở đâu cũng tốt cả, chỉ cần có môi trường sống ổn định, có thêm người thân sẵn lòng chăm sóc tới lúc thi đại học, dù sống ở nhà ai cũng sao.”

      “Chưa kể giờ Hi Hi ở Lục gia, nếu dọn qua dọn lại ảnh hưởng đến con bé.”

      phải…” bảo Trần Hi chuyển đến nhà họ Khương cơ mà?

      “Con quên rồi à? Nhà chúng ta cũng có căn biệt thự cách nhà họ Lục xa đấy thôi? Trước khi thi đại học, hay con dọn tới đó ?” Khương phu nhân mỉm cười .

      Lục tổng phát hôm nay tới Khương gia ăn cơm đúng là ăn phải Hồng Môn Yến rồi.

      có quản rộng tới đâu cũng thể quản được chuyện nhà họ Khương chuyển nhà, đành hít sâu hơi, hừ lạnh mà chẳng thêm được gì.

      Khương Noãn cười đểu cái, liếc mắt nhìn Lục tổng.

      Ánh mắt đầy vẻ gây hấn, còn có chút kích động.

      Khương phu nhân thấy ánh mắt này gợi đánh làm sao, ra cửa dễ bị trùm bao tải lắm này, phải mỉm cười bảo Khương Noãn được nhìn người ta như vậy, rồi quay sang quan tâm chuyện ăn uống của Trần Hi.

      Trần Hi nghe chả hiểu gì, lỗ tai toàn là ở nhà này chuyển nhà nọ, đợi đến khi biết được Khương Noãn sắp dọn tới khu biệt thự gần nhà họ Lục, lập tức vui hẳn lên. cảm thấy sau này mình có thể cùng Khương Noãn học rồi cùng tan trường hạnh phúc biết bao nhiêu, đúng lúc này Khương phu nhân mỉm cười với Trần Hi, “Đến lúc đó, bác để lại phòng trong biệt thự cho cháu nhé. Nếu cháu thích, cứ tới nhà chơi, ở lại đó luôn cũng được.”

      “Cháu cảm ơn bác.” Trần Hi nghiêm túc lời cảm ơn.

      Ở trường luôn có Khương Noãn bảo vệ , Khương phu nhân lại đối xử dịu dàng với , khiến lòng Trần Hi thấy ấm áp, cũng thấy lưu luyến.

      Nếu được, muốn Khương phu nhân thấy thất vọng về mình.

      Khương phu nhân dịu dàng nhìn bé tóc đen ngoan ngoãn này, ánh mắt chậm rãi chuyển sang Lục Chinh im lặng nãy giờ, hạ mắt gắp xương cá rồi bỏ miếng thịt cá kia vào bát Trần Hi.

      Mặc dù Lục tổng lớn tuổi, trông đẹp trai khí chất có thừa, nhưng lại thiếu trẻ trung của thanh niên, cũng chẳng có lãng mạn, nhưng mà…

      Sẵn lòng bỏ xương cá cho , chắc hẳn là người biết nâng niu ấy rồi?

      Nghĩ tới đây, bà lại thấy Trần Hi vẻ mặt bình thường, chút bất ngờ, hẳn là quen, ràng đây đâu phải lần đầu Lục Chinh gặp thịt cá cho bé, Khương phu nhân lặng lẽ mỉm cười.
      A fang, Tiểu Ly 1111Chris_Luu thích bài này.

    4. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 93

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Lục Chinh cảm nhận được nụ cười của Khương phu nhân, nhanh chóng liếc nhìn bà.

      Nhưng vì thấy Khương phu nhân gì, nên Lục tổng cũng quyết định giữ im lặng.

      Chuyện đàm phán kinh doanh vốn vậy, địch động ta bất động.

      “Nhưng mà lần này ít nhiều cũng nhờ Hi Hi, thành tích Khương Noãn mới tiến bộ.” Khương tổng ăn xong, dùng giọng điệu cảm động .

      Khóe mắt chị đại Khương đột nhiên nhảy lên.

      “Khương Noãn vẫn có chỗ cần cải thiện.” Trần Hi dùng biểu cảm nghiêm túc tiếp, “Nếu cậu ấy chăm chỉ luyện đề từ giờ, nhất định có thể tiến bộ hơn nữa.”

      Biết đâu sau này vượt qua tên của vài người nữa? Trần Hi ngập tràn lòng tin với Khương Noãn, chứ chị đại Khương chỉ thấy đời là bể khổ. nàng muốn bàn luận bất kỳ vấn đề gì liên quan đến học hành với bọn họ, chỉ đành trầm mặt im lặng, bỗng nghe thấy Khương phu nhân hỏi, “Hi Hi, cháu định mời ai tới họp?”

      Nhà Trần Hi chẳng còn ai, Khương phu nhân nghĩ nếu Trần Hi muốn, bà có thể thay thế người thân của Trần Hi dự.

      Cảm giác họp phụ huynh cho đứa học dở hay quậy phá với họp phụ huynh cho đứa học giỏi ngoan ngoãn khác nhau lắm đấy.

      Khương phu nhân tưởng tượng cảnh mình được đắm chìm trong muôn vàn ánh mắt ngưỡng mộ là lòng lại thấy lâng lâng.

      “Dạ có Lục Chinh. ấy họp cho cháu rồi ạ.” Trần Hi .

      Khương phu nhân sửng sốt, ánh mắt kinh ngạc liếc về Lục Chinh.

      Chẳng lẽ bà nhìn nhầm về Lục tổng?

      Tất cả dịu dàng chu đáo trước đây, đều chỉ vì muốn được làm bố Trần Hi?

      “…Lục tổng, hôm đó cậu rảnh ?” Lần đầu tiên Khương phu nhân cảm thấy mình nhìn sai, dưới ánh mắt kinh ngạc nghi ngờ này, Lục Chinh cảm thấy mình bị coi thường cách nghiêm trọng, chỉ hừ tiếng, lạnh lùng gật đầu , “Tôi rảnh. Thứ sáu tôi bận gì.”

      Chất giọng lạnh tanh, dáng vẻ vui, Khương phu nhân lại quá thân với nên dám hỏi nhiều, ngược lại trong lòng nhìn bằng ánh mắt khác. Khóe miệng bà mang theo nụ cười dịu dàng, ngồi trò chuyện với Trần Hi, hỏi thành tích và cuộc sống dạo gần đây của , bộ dạng vô cùng thương .

      Trần Hi ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bà, khiến Khương phu nhân càng thêm thích.

      Bà thoáng do dự, nhìn Khương Noãn, đối diện với ánh mắt mong chờ của nàng, nhưng vẫn thêm điều gì.

      Khương Noãn mím môi.

      Bà nhìn Lục Chinh, ngay lúc định gì đó, chợt nghe tiếng điện thoại Trần Hi vang lên.

      Trần Hi phải kiểu người có nhiều bạn, bà tò mò lắng nghe, bên trong truyền tới giọng cực kỳ thần bí pha lẫn chút lo lắng của Lục Cảnh, với Trần Hi: “Trần Hi, em xem tin tức giải trí hôm nay chưa?” Giọng Lục Cảnh có phần sợ hãi, nhưng trong đó lại đa phần là đắc ý, Trần Hi hỏi nghi ngờ hỏi lại: “Làm sao ạ?”

      phải người thích đọc tin giải trí, Lục Cảnh cũng nhiều, nhanh chóng gửi tới mấy tấm ảnh.

      Trần Hi lập tức hiểu ra vì sao Lục Cảnh lại gọi cho mình.

      Bạn trai của của Michelle, cái tên tung ảnh nóng của ấy, cái tên đốn mạt ra rất nhiều chuyện thân mật riêng tư giữa hai người cho mấy cuộc phỏng vấn vô đạo đức, lại lần nữa được lên bản tin giải trí. Nhưng giờ ta còn vẻ vui sướng hớn hở, mà là do bị chụp được những tấm ảnh cực kỳ đáng sợ.

      Có lẽ do độ này tin về Michelle hot, nên sau lưng tên khốn này luôn có rất nhiều phóng viên giải trí theo sát, hi vọng đào được từ miệng thêm nhiều chuyện về Michelle, nhưng đúng hôm ấy, lúc tên đàn ông đắc ý dào dạt, mặc bộ quần áo hợp mốt đường, bỗng đứng vững, ngã lăn từ cầu thang của quán bar.

      Bậc thang rất thấp, bên cạnh lúc đó cũng chẳng có ai, nên ràng đây chỉ là cú ngã bình thường.

      Nhưng điều mà tên khốn này ngờ tới là ban đêm, trước cửa quán bar có mấy mảnh thủy tinh vỡ nát bị mấy tên say rượu vứt lung tung đất.

      Lúc ngã, mặt hướng xuống đất, đối diện ngay với đáy bình rượu nứt toát sắc nhọn, nơi ấy còn có mấy mảnh vỡ sắc lạnh.

      Đáy bình đâm thẳng vào miệng , mấy mảnh vỡ sắc bén bên cạnh đâm thủng gương mặt tuấn khiến Michelle lưu luyến cả mười năm kia, máu thịt lẫn lộn, thậm chí đáy bình rượu kia còn đâm xuyên qua lưỡi .

      Trần Hi nhìn thấy mấy phóng viên báo giải trí, những kẻ này vội gọi xe cứu thương, mà là tranh thủ chụp từng tấm hình của người đàn ông đau đớn đến lăn lộn đất, cố dùng sức ôm lấy vết thương mặt, khiến trở thành người lạ chuyện lạ mặt báo.

      Kẻ này từng dùng chuyện riêng tư của Michelle để lấy được chú ý của mọi người, nhưng giờ đây lại dùng cách khác để trở thành trung tâm chú ý, lúc này đây, bộ dạng vặn vẹo của trở thành tâm điểm. Trần Hi nhìn mấy tấm hình được lát Lục Cảnh gọi lại.

      “Trần Hi, em cái này liệu có phải…liệu có phải là do ma quỷ làm ?”

      “Đại sư kia lỗ vốn, vừa mất 50 vạn, con quỷ mình nuôi vừa bị thương, đương nhiên muốn kiếm kẻ trút giận. Hơn nữa…” Trần Hi ngẫm nghĩ, , “Có lẽ là làm cho chúng ta thấy.”

      “Làm cho chúng ta thấy?”

      “Quỷ chú của ông ta bị chúng ta phá, đương nhiên là sợ chúng ta trả thù. Cho nên mới ra tay trước để dạy dỗ tên đàn ông này, để chúng ta thấy được thành ý, như vậy tới làm phiền ông ta nữa.”

      Trần Hi cảm thấy vị đại sư này đúng là nhát gan…Nhưng mà nếu ngẫm lại, con quỷ mà mình mất bao tâm huyết nuôi dưỡng bị làm cho tổn thương nguyên khí cũng đều thấy sợ thôi, dù mấy người xem tin giải trí nhìn ra, nhưng lại thấy , vết thương đáng sợ mặt tên đàn ông kia thực chất là cách tấn công khác của quỷ, vết thương này rất khó lành.

      Mặt tên khốn này coi như hỏng rồi.

      “Sau khi hỏng mặt, còn có thể ở bên mấy quý bà giàu có ?” Trần Hi tò mò hỏi.

      nghĩ, liệu đời còn tình đích thực ?

      “Sao có thể. Người ta nhìn trúng gương mặt này của đấy.” Lục Cảnh hừ tiếng, hơi dừng rồi nghiến răng nghiến lợi tiếp, “Cái tên khốn kiếp này, cuỗm mất bao nhiêu tiền tiết kiệm của Michelle… phải tìm cách để nôn ra.”

      chàng hầm hừ, lần đầu tiên nghe thấy quỷ mà sợ, bộ dạng còn rất hùng hổ. Trần Hi nhàng ừ tiếng, lúc này mới dừng cuộc điện thoại với Lục Cảnh. Thấy và Lục Cảnh có vẻ rất thân, Khương Noãn chợt nhớ tới ảnh ký tên của Hà Phương, bèn khẽ với Trần Hi, “Lục Cảnh có thể xin thêm mấy tên ảnh có chữ ký của Hà Phương ?”

      “Cậu đủ dùng à?” Trần Hi cho Khương Noãn ba tấm ảnh có chữ ký của ông chú đẹp trai Hà Phương.

      Dù có dán đầu giường cũng đủ rồi chứ?

      “Cậu ngốc thế, cậu có biết ảnh có chữ ký của Hà Phương đắt cỡ nào ? 5000 tệ vẫn có người mua. Tranh thủ trước lúc tốt nghiệp kiếm thêm ít tiền chứ, cậu có biết cách buôn bán vậy?”

      Khương Noãn thầm , thấy Trần Hi mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn mình, nàng rất đắc ý liếc nhìn Lục Chinh. Tiếc là Lục tổng giờ đảm nhiệm chức vụ CEO trong công ty đứng tên Trần Hi lại chẳng thèm để ý tới ánh mắt ấy, chỉ cúi đầu chỉnh cổ tay áo vest, bình tĩnh với Trần Hi: “Lúc về bảo Lục Cảnh lấy cho em.”

      câu này của đủ chiến thắng thiên quân vạn mã, chị đại Khương bại trận ngay lập tức.

      Trần Hi ngoan ngoãn gật đầu, rất tin tưởng các kiểu thủ đoạn kiếm tiền của Lục Chinh.

      Bọn họ ăn cơm xong còn ở lại trong sân biệt thự chơi thêm lúc, bấy giờ mới đành lưu luyến lời tạm biệt với Khương phu nhân.

      Trong tay Trần Hi ôm bó hoa to đẹp mà và Khương phu nhân vừa cùng nhau cắt trong sân, ôm bó hoa trong lòng, đôi mắt sáng lấp lánh.

      Lục Chinh lái xe ra, lấy từ cốp xe cái hộp to đẹp, đưa tới trước mặt Trần Hi.

      “Đây là gì vậy ạ?” Cái hộp lớn này vẫn được buộc bằng những dải ruy băng tinh xảo, trông rất bắt mắt, Trần Hi vội để bó hoa sang bên, ôm cái hộp vừa to vừa nặng này, tò mò hỏi.

      rồi, thành tích thi tháng của em rất tốt. Đây là phần thưởng.” Lục Chinh rất thản nhiên, ánh mắt lại lia về phía ôm mặt ngơ ngác nhìn mình, bình tĩnh , “Em có thể mở nó ra.”

      Trông có vẻ rất bình thường, giống như tặng quà cho người khác thành quen, Trần Hi nghe xong liền gật đầu, mang theo kích động lẫn vui sướng, nhàng rút ra nơ bướm, khi dải băng trơn mượt lướt qua bàn tay, xúc cảm ấy kỳ lạ, lòng bàn tay hơi ngứa, rồi mở cái hộp lớn và nhìn vào trong.

      “Đây là váy?” lấy ra cái váy công chúa màu hồng xinh đẹp, nhìn lại hộp, thấy bên dưới vẫn còn váy.

      “Cái này cũng cho em ạ?” Trần Hi từng thấy nhiều mặc váy công chúa trông rất đẹp, đương nhiên, kiểu váy này mặc mà cẩn thận rất xấu, có cảm giác như điệu đà, nhưng phải thừa nhận trong lòng mỗi người con đều có giấc mơ được mặc váy công chúa.

      Dù giờ có tiền, nhưng trước giờ Trần Hi chưa bao giờ nghĩa đến việc mua những bộ váy công chúa được cắt may tinh xảo, đẹp đẽ trong cửa hàng. chậm rãi giơ váy lên, chỉ thấy trái tim vui mừng đến nỗi muốn nhảy ra ngoài, quay đầu nhìn Lục Chinh bằng đôi mắt sáng ngời.

      “Mặc thử .” Biểu cảm Lục Chinh càng bình thường hơn.

      Váy công chúa có tất cả là ba cái, cái nào cũng rất đẹp nhưng lại có mác váy.

      Trần Hi vuốt ve chất liệu đẹp đẽ ấy, khóe miệng động động, đột nhiên giọng : “Mặc dù là phần thưởng…”

      “Nếu em muốn trả tiền, vứt váy .” Lục Chinh đột nhiên mở miệng : “Em bảo vệ biết bao ngày. Mạng đắt hơn mấy cái váy này.”

      Trong ánh mắt chứa lạnh nhạt, nhưng Trần Hi dường như lại hiểu tất cả. nắm chặt bộ váy công chúa, cúi đầu xuống, : “Cảm ơn , Lục Chinh.” cảm thấy mình hiểu hết, nhưng vì biết lòng tốt của Lục Chinh dành cho mình, nên mới suốt ngày lúng túng trước mặt .

      Sao lại đối tốt với đến thế?

      “Mỗi đều cần có chiếc váy công chúa trong tủ quần áo của mình.” Lục Chinh nhìn cái, hừ lạnh đáp lời.

      Câu này ra là câu slogan của cửa hàng váy, Lục tổng thản nhiên bê nguyên câu cú sang.

      Trần Hi ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn lúc.

      “Lục Chinh, cho em nhiều quá.” cho rất nhiều thứ mà nghĩ mình chẳng bao giờ có được.

      biết cái cảm giác ngập đầy trong lòng rốt cuộc là cái gì.

      “Im miệng. Đừng làm phiền lái xe. Em phiền.” Giọng Lục Chinh lạnh lùng đáp trả.

      này trước kia toàn lời sát phong cảnh.

      Lần này, Lục tổng sát phong cảnh cho xem!

    5. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 94

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Xuất phát từ suy nghĩ vi diệu này của Lục tổng, bọn họ về nhà.

      Đêm đó, Trần Hi ôm bộ váy công chúa xinh đẹp chìm sâu vào giấc ngủ.

      cũng thân thiết với Lục Chinh hơn, hai người sống chung càng ngày càng hòa hợp, rất nhanh tới thứ sáu.

      Sáng Lục tổng mở cuộc họp ở công ty, tới giữa trưa liền thẳng tới cấp ba Thừa Đức.

      Hôm nay trước cổng trường Thừa Đức có biết bao xe sang lại, cứ như mở hội nghị triển lãm xe, Lục tổng tới sớm, có thể chạy tới gần cổng trường, lúc xuống xe, quay lại nhìn mấy người phụ huynh tới họp mà đỗ xe lung tung cách vô trách nhiệm, liền hừ tiếng, chỉnh trang quần áo rồi tới lớp năm ba.

      Khoảng khắc Lục tổng xuất gây xôn xao trận, những bậc cha mẹ biết mặt Lục Chinh gần như điên luôn, thậm chí còn dám tin…Nghe Lục Chinh họp cho Trần Hi, đó là con bé học sinh giỏi sống nhờ học bổng của trường, lần trước tới họp phải là ông lão mặc quần áo rách rưới à, sao chớp mắt chuyển thành Lục tổng rồi?

      Gương mặt của Lục Chinh trong giới kinh doanh khá nổi tiếng đấy.

      Dù sao cũng là người đàn ông thường xuyên xuất các tạp chí tài chính mà.

      Khi thấy lạnh nhạt ngồi xuống, còn lật xem sách của Trần Hi, những người phụ huynh giàu có từng cảm thấy vì mình có tiền mà khinh thường bé học giỏi kia đều nín lặng.

      Hóa ra Trần Hi là người thâm tàng bất lộ.

      học sinh nghèo khó ba năm liền, thế mà chỉ trong chớp mắt lại có vị đại thần mình sau lưng.

      Nếu sớm…

      Nếu họ biết người thân của Trần Hi là Lục tổng, bọn họ nhất định chiều chuộng Trần Hi tới tận trời!

      Thậm chí mấy vị phụ huynh của các nữ sinh vừa giảng hòa dạo gần đây với Trần Hi còn thấy mình có phần may mắn, trước đó biết mấy đứa con của mình lên cơn điên gì, ngày nào cũng mang bữa sáng cho bé này, có người còn cảm thấy Trần Hi hơi quá đáng.

      Nhưng giờ ngẫm lại, có thể mang bữa sáng cho Trần Hi của Lục gia…Cái này đúng là khiến người ta thấy vinh hạnh mà. Nhờ có Lục Chinh xuất , mà khung cảnh khi Khương tổng mỉm cười lên sàn cũng bị lu mờ . Khương tổng vốn tưởng mình có thể xuất cách chói lòa, ai ngờ lại hóa thành phông nền, chỉ đành thở dài tới ngồi cạnh Lục Chinh.

      Trần Hi và Khương Noãn ngồi cùng bàn, hai xinh đẹp ngồi chung chỗ đúng là cảnh đẹp ý vui.

      Nhưng bây giờ ngồi ở đó lại là Lục tổng cao lớn tuấn, bên cạnh là Khương tổng mũm mĩm…

      Khương tổng chỉ cảm thấy con tim mình sao đau quá.

      Đặc biệt là khi giáo viên chủ nhiệm mang theo danh sách và thành tích xếp hạng vào, tập trung khen ngợi Trần Hi lại đứng nhất trong lần thi này, hơn nữa lúc mời phụ huynh đứng dậy để nhận được hâm mộ của mọi người, người đàn ông mặc đồ vest giày da, đẹp trai chững trạc, mặt mày lạnh lùng đứng lên, cái khí thế lúc ấy…khiến Vương cũng phải giật mình.

      Bà vốn tưởng Trần Hi tìm được ai tới họp cho mình, nhưng vì Trần Hi hứa lên hứa xuống rằng có người thân tới dự nên bà mới gọi người đứng dậy. Ai ngờ lại là người đàn ông có vẻ thành đạt thế này. Người này trông có phần lạnh lùng, nhưng hình như khóe miệng hơi cong lên, có vẻ rất hài lòng với việc học của Trần Hi.

      mặt Vương liền lên nụ cười.

      Là phụ huynh, ai cũng tự hào vì điểm số của con mình.

      Bà thậm chí còn muốn đưa ra vài đề nghị với người đàn ông này, ví dụ chuyên ngành mà muốn chọn sau khi thi đại học…

      “Mời phụ huynh em Trần Hi ngồi xuống.” Người giáo viên già biết Lục tổng nên đương nhiên lòng xao động. Chẳng qua xưng hô này vừa ra khỏi miệng, Lục Chinh hề phản bác, lập tức khiến mấy người phu nhân giàu có ngồi họp kia lần lượt vang lên hít khí.

      Bọn họ mặc kệ thành tích con mình là gì, lập tức gọi ngay điện thoại cho chồng mình, mong muốn hỏi chút tình huống tại, gặp phải Lục tổng nên làm gì đây? Cứ vậy mà thời gian họp phụ huynh nhanh chóng trôi qua, người giáo viên già lễ phép trước, Lục tổng lập tức bị bao vây.

      ngờ Lục tổng lại là phụ huynh của Trần Hi. Trần Hi học rất giỏi, năm nào cũng đứng thứ nhất, chúng tôi hâm mộ từ lâu.”

      Lục tổng nghe thấy Trần Hi được khen, hơi mỉm cười.

      Thấy nghiêng đầu nhìn mình, vị phu nhân kia ngây ra, mặt mày hoang mang.

      “Tiếp tục.” Lục Chinh lạnh nhạt .

      Tiếp tục cái gì cơ?

      “Tiếp tục khen. Trần Hi nhà tôi còn có ưu điểm gì?” Lục tổng ra đề văn, ai mà khen chứ, lập tức Khương tổng bị nhóm phu nhân vây lại, vẻ mặt đau khổ ngồi cùng Lục Chinh, lại hóa thành phông nền thêm lần nữa.

      Nghe mấy lời khen mắc ói đó, dưới tiếng cười chói tai của mấy vị phu nhân, Trần Hi bỗng trở thành thiên thần từ trời rơi xuống, người chỉ đẹp mà học còn giỏi, thiếu mỗi đôi cánh nữa là lên trời ở được rồi. Mấy câu này buồn nôn tới nỗi Khương tổng khỏi rơi da gà đầy đất.

      Thế mà Lục Chinh còn cong khóe miệng, vô cùng vui sướng.

      Trần Hi nhà mình ưu tú như vậy đấy, nhìn mấy người này khen Trần Hi .

      rất thích nghe.

      “… bé Trần Hi này còn rất ngoan.” Dù có am hiểu việc khen ngợi nhưng cứ mãi dừng thế này, Lục Chinh thấy vẫn còn chỗ để khen tiếp được, chứ mấy phu nhân kia chịu nổi nữa rồi.

      Bọn họ vừa cố gắng nâng đỡ cho nhau để tránh thiếu oxy mà ngất xỉu, vừa miễn cưỡng tiếp: “Chắc đây là do được dạy dỗ tốt. Lục tổng nuôi dạy cần hoài nghi rồi. Hơn nữa bé này luôn rất giản dị, ba nằm toàn luôn mặc đồng phục, bao giờ trang điểm, đúng là đứa bé chăm học.” Bọn họ khen nữa khen mãi, vừa khen vừa lùi dần ra sau, lâu sau khoác tay nhau lảo đảo bỏ chạy.

      Lúc này Khương tổng mới nhô được đầu từ trong đám người kia, nhìn mấy bà vợ dũng kia, thở hơi dài.

      Đúng là ngờ, phụ nữ khen người phóng đại tới…”

      “Bọn họ rất hay, rất chân . Trần Hi đúng là con bé tốt.” Lục Chinh thản nhiên ngồi tỏng phòng học vắng người, cầm lấy bài thi của Trần Hi, nhìn nét chữ xinh đẹp đó, như có thể nhìn thấy bộ dạng chăm chú làm đề cách nghiêm túc quy củ.

      cong cong khóe miệng, con số đỏ tươi phía gần như chạm điểm tuyệt đối, lại quay sang nhìn bài thi trước mặt Khương tổng…Khương tổng lặng lẽ giấu bài thi vào trong bộ áo vest, giả bộ như có gì xảy ra.

      Nhưng Lục Chinh vẫn rất sung sướng, chân dài vắt chéo, bình tĩnh , “Bọn họ rất có mắt nhìn, khen sai người.” (bên Trung quy chuẩn hệ điểm 10 hay hệ 4 như bên mình mà theo thang điểm 150)

      Khương tổng nở nụ cười đôn hậu

      “Trần Hi đáng được nhận lời khen như vậy.” Lục Chinh xếp lại bài thi chuẩn bị mang , đứng dậy lại thấy Khương tổng vẫn ngồi đó nhúc nhích.

      “Lục tổng, nghe hôm nay cấp ba Thừa Đức mở cuộc họp phụ huynh toàn trường. Cậu nghĩ Triệu Viễn Đông có tới ?” Triệu thị luôn được mọi người chú ý, tiểu công chúa Triệu thị vào học năm hai trường cấp ba Thừa Đức, trong giới kinh doanh đây chẳng phải bí mật gì, người muốn lợi dụng công chúa ít. Trước khi Triệu thị đưa ra ý kiến kén rể, Triệu Thiến luôn được nhóm học sinh nhà giàu trong trường hoan nghênh rồi.

      Nhưng như bây giờ cũng rất tốt, mặc dù Triệu thị mong chồng Triệu Thiến tới ở rể nên khiến số người rút lui, nhưng vẫn có vài người muốn thử phen.

      Khương tổng cũng biết con Triệu Viễn Đông học năm hai, xúi dại đứa con đầu gấu nhà mình phi tới bắt nạt người ta là may lắm rồi.

      Triệu Viễn Đông đoạt hạng mục bất động sản của ông, ông giận chó đánh mèo lên con , đây là tình cảm cao thượng xiết bao.

      tới được.” Lục Chinh lạnh lùng đáp.

      “Vì sao?”

      “Gãy giò kiểu gì.”

      cũng phải.” Khương tổng dừng chút rồi cười , “Tôi muốn thấy Triệu Viễn Đông, nếu với người nóng tính như tôi …”

      Ông đón nhận ánh mắt khinh thường của Lục Chinh, đứng lên cử động chút dáng người tròn trĩnh, lúc này mới vừa cười với Lục Chinh vừa cùng ra cửa lớp, chợt thấy Lục Chinh dừng chân, thẳng tới văn phòng giáo viên chủ nhiệm của Trần Hi. Lục tổng thấy mình là phụ huynh, nhất định phải biết về Trần Hi, mặc dù rất trẻ tuổi, nhưng người giáo viên già vẫn đáp lại đầy ôn hòa.

      Lục Chinh đứng trước người giáo viên này cũng rất nhàng, có chút vẻ ngạo mạn kênh kiệu nào.

      bình thản nghe giáo viên cuộc sống trường học đơn giản dạo gần đây của Trần Hi, mãi sau mới đứng dậy, vươn tay với người giáo viên kia.

      “Cảm ơn ba năm nay luôn chăm sóc Trần Hi.” bình tĩnh .

      nghiêm túc như vậy làm người giáo viên kia khỏi mỉm cười, cùng bắt tay.

      “Đây là điều nên làm.”

      Làm nhà giáo, phải đối xử bình đẳng với người học, bảo vệ học sinh trong học tập và cuộc sống, giúp đỡ người học khắc phục khó khăn, đây thực điều giáo viên nên làm.

      Bà cũng nghĩ mình làm điều gì đáng để được cảm ơn cách long trọng như vậy. Nhưng người trông kiêu ngạo, thậm chí lúc họp lớp còn trở thành trung tâm chú ý của phụ huynh, chắc chắn có địa vị tầm thường, ngờ lại vì Trần Hi mà lời cảm ơn với mình, giúp lòng người giáo viên kia thêm phần yên tâm, bà nhàng : “Trần Hi vốn là bé ngoan. Dù em ấy sắp tốt nghiệp rồi, nhưng tôi vẫn muốn , em ấy là học sinh đáng để tôi tự hào.”

      Đáy mắt Lục Chinh tăng thêm chút kiêu ngạo.

      “Em ấy đương nhiên là tốt nhất.” nắm tay người giáo viên già, lại lấy tấm danh thiếp từ trong túi đưa cho bà.

      “Tôi là Lục Chinh của Lục thị, nếu sau này có gì cần giúp, có thể liên lạc với tôi.” Vì giáo này luôn chăm sóc học sinh nghèo như Trần Hi suốt ba năm, nên Lục Chinh nguyện lòng hỗ trợ nếu mai sau này người giáo viên này có cầu gì cần giúp.

      Thấy giáo viên cười nhận lấy tấm danh thiếp, mới khẽ gật đầu, xoay người ra khỏi văn phòng, ra về cùng Khương tổng. và Khương tổng đều là người cực kỳ nổi tiếng trong giới kinh doanh, nhất cử nhất động đương nhiên cũng được mọi người quan sát, đấy là chưa kể con của Khương tổng ở cấp ba Thừa Đức.

      Chuyện Lục Chinh xuất ở cuộc họp phụ huynh khiến mọi người thấy quái lạ.

      Có người cùng họp phụ huynh chung lớp với Lục Chinh truyền tin Lục Chinh họp ra ngoài.

      Nếu Lục Chinh đến đương nhiên sợ chuyện này truyền ra.

      Nhưng ở Triệu thị, khi Triệu lão gia nghe thấy tin này liền vô thức nhíu mày.

      Họp phụ huynh?

      Chẳng lẽ Lục Chinh có con riêng?

      Cho nên lúc Triệu Nguyệt muốn điều tra bé kia, Lục Chinh mới tức giận như vậy?

      (Nhìn lại cái nết tránh hơn tránh tà của , mang tiếng chồng tương lai mà đâu người ta cũng tưởng là bố của vợ mình)

      Mình giao hẹn với chị Hằng là tới chương 110 dừng, vì mình làm bận quá có thời gian để ngồi edit truyện, thêm nữa là do bộ truyện quá dài, bò nổi. Nên nếu ai có hứng hãy liên hệ với mình, mình cung cấp bản raw, bản covert và hỗ trợ trong khoản beta truyện.
      Last edited: 26/4/22
      A fang, levuong, Tiểu Ly 11113 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :