1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thiên Sư, Giảm Giá Không? - Phi Dực

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chris_Luu

      Chris_Luu Well-Known Member

      Bài viết:
      390
      Được thích:
      541
      Lâu lắm mới thấy nàng xuất , được hẳn 2 chương luôn <3 thanks nàng
      LC ko phải lại gặp ma nữ nữa chứ :)

    2. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      ối giồi ôi :)))) chạy trời khỏi nắng rồi

    3. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 87​

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      ấy quá xinh đẹp, nhưng cũng nổi sùng lên mắng Lục Cảnh lái xe có mắt, ngược lại còn tự mình bò dậy, nở nụ cười với Lục Cảnh.

      “Tiểu thư, sao chứ?” Lục Chinh lo gần chết.

      Lần đầu tiên gặp được bé tên là Trần Hi, bé ấy đường này có quỷ.

      Vất vả lắm con quỷ kia mới bị Trần Hi và trai mình liên thủ bắt lại, giờ suýt chút nữa lại xảy ra tai nạn xe cộ.

      Mặc dù Lục Cảnh mang theo gánh nặng hình tượng người, nhưng chàng vẫn lo đâm người khác bị thương, thấy kia hình như sao, có điều xuất phát từ trách nhiệm, Lục Cảnh vẫn quan tâm hỏi, “Có cần tôi đưa đến bệnh viện ?”

      chàng cảm thấy này nhìn bên ngoài bị thương, nhưng con ai cũng quý giá cả, nếu có chuyện làm sao đây? Hơi do dự, Lục Cảnh vẫn với , “Cái đó…Để tôi đưa bệnh viện . Tôi là người tốt, đừng lo.” chàng thấy nhìn mình đầy kỳ lạ, nên càng thể mình là người cực kỳ tốt.

      Chuyện dám lên xe của người đàn ông lạ cũng là việc thường tình.

      “Tôi muốn tới bệnh viện. có thể đưa tôi về nhà ?” váy đỏ giọng hỏi.

      Mặc dù quá xinh, nhưng chỉ mặc cái váy đỏ mỏng manh đứng ở đây, trông cũng có phần đáng thương.

      Lục Cảnh nhíu mày.

      Đưa con về nhà gì đấy…Sợ là ngày mai mình có mặt đầu báo mất…

      yên tâm, tôi cũng xấu. Tôi biết là thần tượng, nên tôi làm chuyện gì kỳ lạ với đâu.” cười cong cong đôi mắt.

      Có lẽ nụ cười ấy quá thành , trong sáng tới mức Lục Cảnh cảm thấy mình cứ chần chừ mới là xấu xa, hiểu sao chàng có hơi hoảng hốt, đối diện với đôi mắt lại chẳng thể nảy lên suy nghĩ chối từ, ngửa đầu nhìn sắc trời, thấy trời tối đen, mà này chỉ mặc cái váy đỏ mỏng manh, để lộ ra đôi chân và cánh tay trắng nõn…Nếu gặp phải kẻ xấu nguy.

      chàng thở dài trong lòng, cảm thấy có ngày mình bị lương thiện của bản thân hại chết, cuối cùng vẫn gật đầu : “Tôi đưa về nhà.” chàng thấy tầm hơn hai mươi vui vẻ gật đầu lên xe mình, ngẫm nghĩ rồi quyết định mở camera trong xe lên.

      Nếu này dám dùng sắc tống tiền* khiến chàng lên đầu báo, ít nhất Lục nhị thiếu vẫn còn đường để cãi.

      *bản gốc là tiên nhân khiêu: loại thủ đoạn lừa đảo, bên nữ lừa nạn nhân vào phòng, dùng sắc dụ dỗ, bên nam chạy tới bắt quả tang, sau đó bắt ép đưa tiền nếu nạn nhân muốn chuyện xấu của bị lộ.

      Thấy camera trong xe mở, Lục Cảnh lúc này mới cười với bên cạnh mang vẻ mặt mờ mịt, hiển nhiên là phát tâm lý phòng bị với con của Lục thiếu, chàng vừa lái xe vừa hỏi: “Nhà ở đâu?”

      Nếu này dám tới đường Hòe An như người nào đó từng , vậy nhất định Lục thiếu lật mặt ngay.

      Nhưng mà hiển nhiên này muốn mạng người như Trần Hi, nơi khu chung cư cao tầng rất bình thường, còn chỉ hướng Lục Cảnh lái xe về nhà của ấy. Dọc đường cực kỳ yên tĩnh, giống mấy vừa thấy minh tinh là hú hét vui mừng, chỉ ngồi im, mắt nhìn thẳng, lúc nào cần chuyển đường mới hai câu đơn giản.

      Sắc mặc Lục Cảnh thả lỏng hơn rất nhiều.

      Có vẻ này thực có ý gì xấu.

      “Tới rồi.” Xe đua màu đỏ lao như điện chớp nên tới nơi rất nhanh, đột nhiên, nhìn về phía tòa nhà cao tầng rực rỡ ánh đèn phía trước, với Lục Cảnh.

      Chỗ này cách nơi Lục Cảnh vừa đụng phải ra cũng xa lắm, chàng ngỡ ngàng, gật đầu theo.

      ra chàng lái xe đưa này về dường như chạy đường vòng, nếu này lúc nãy có thể tự , chỉ cần qua góc phố họ vừa gặp, thêm đoạn nữa là tới chung cư này.

      chàng vừa mới dừng xe lại, liền thấy nơi bóng đêm xa xa kia đôi vợ chồng tóc mai bạc trắng, trong tay cầm rất nhiều đồ, chậm rãi đỡ nhau về. Trong tay họ cầm chậu than, hình như vừa đốt gì đó, đôi mắt còn hoe đỏ, như vừa khóc xong.

      Mặc dù bước chân tập tễnh, nhưng gương mặt lại mang vẻ thoải mái. Lục Cảnh quay sang nhìn ngồi bên cạnh dõi mắt nhìn đôi vợ chồng già kia, khỏi khụ tiếng hỏi, “ biết à?” chàng có nên nhắc nhở này tới nơi rồi , nếu về nhà, trông cũng bị thương gì, chắc giờ nên xuống xe bỏ mới phải chứ?

      Chẳng lẽ còn lưu luyến với idol ưu tú như mình đây?

      “Con của bọn họ vừa mất cách đây lâu.” Thấy Lục Cảnh kinh ngạc nhìn mình, váy đỏ quay sang nở nụ cười, nhàng , “Bọn họ vẫn luôn rất buồn bã. Nhưng hôm nay chắc hẳn bọn họ rất vui. Hung thủ đâm chết con bọn họ nhận hình phạt. xảy ra tai nạn xe cộ, liệt nửa người , sau này chỉ có thể nằm giường đau khổ sống đến hết đời. Tòa án còn phán quyết bồi thường cho bọn họ 400 vạn, đủ để bọn họ an dưỡng tuổi già. Mặc dù còn con , nhưng mà ra bọn họ có thể nhận nuôi đứa trẻ tốt, có thể hầu hạ dưới gối bọn họ.”

      Đôi mắt hơi đỏ lên, cười với Lục Cảnh cái.

      “Vậy cũng khá tốt.” Sao Lục Cảnh lại thấy câu chuyện xưa quen tai thế nhỉ?

      “Tôi phải về nhà. Cảm ơn đồng ý ngồi nghe tôi kể câu chuyện xưa ngắn ngủi.” hình như thực có ý tưởng nào an phận với Lục Cảnh, thấy chàng thở dài nhõm hơi, nhàng bước xuống xe.

      Lúc muốn đóng cửa xe, sau khi thấy đôi vợ chồng già chậm rãi bước lên lầu, quay lại nhìn Lục Cảnh, nở nụ cười ướt lệ, giọng : “Tôi biết tên là Lục Cảnh, là thần tượng rất tài giỏi. ra là người rất tốt, nếu tôi biết sớm chút, ngưỡng mộ tốt rồi.”

      Dáng vẻ lúc cười rộ lên ngờ lại đẹp hơn, Lục Cảnh ôn hòa , “Sau này có thể thích mà.”

      cười cong cong đôi mắt.

      “Lục Cảnh.”

      “Chuyện gì vậy?”

      “Xin lỗi .” khom lưng trước Lục Cảnh, nhàng , “Trước đó còn muốn làm tổn thương , đều là do tôi sai. Xin hãy gửi lời cảm ơn tới hai người bạn của . Còn nữa…” yên lặng nhìn Lục Cảnh lúc, cười rồi từ tốn , “Lúc ấy làm tổn thương đúng là may mắn. Nếu lúc đó người đụng phải tôi là , có lẽ…” (ý là nếu Lục Cảnh đụng phải ấy phải chết oan ức, tức tưởi như vậy)

      lắc đầu, thêm gì nữa, chỉ quay người vẫy tay với Lục Cảnh.

      Chiếc váy màu đỏ uốn lượn theo vòng cung xinh đẹp nơi đôi chân trắng trẻo, ấy vội vàng về nhà.

      kỳ lạ. Còn nữa, bạn mình là ai cơ.” Lục Cảnh “chậc” tiếng, xoa xoa mái đầu được tạo mẫu hoàn mỹ hôm nay của mình, để khúc nhạc đệm này vào lòng, trực tiếp về nhà.

      Vào nhà thấy Trần Hi ngồi sofa làm bài tập.

      Phòng khách Lục Gia giờ bị Trần Hi chiếm mất, chiếm cái sofa lớn, còn kê thêm cái bàn bên cạnh ghế để làm bài tập, nhưng mà hiển nhiên dạo gần đây Trần Hi lười , để bài tập đùi, còn mình cuộn thành cục ghế, bàn bên cạnh là bánh ngọt ngon mềm, còn chuẩn bị thêm trà sữa thơm ngọt.

      cảm thấy cuộc sống thế này khác hẳn trước kia, nhưng bên nào cũng có chỗ tốt, mặc dù nhà mình trước kia giàu có gì, nhưng có ông ngoại ở đó, Trần Hi cảm thấy rất tuyệt. Giờ điều kiện đầy đủ, còn có thêm Lục Chinh cùng mình làm bài tập.

      Lục tổng xem mấy tài liệu của công ty, thấy Lục Cảnh trở về, lạnh nhạt nhìn rồi thu lại ánh mắt.

      Lục nhị thiếu đối với hời hợt của Lục Chinh chỉ đành giận mà dám .

      “Lục Cảnh, về rồi ạ?” Trần Hi thấy Lục Cảnh về nhà, vội vàng thò đầu từ lưng sofa ra quan tâm hỏi han, “Tiệc hôm nay thuận lợi ?”

      “Thuận lợi. À, còn có hình ký tặng của Hà Phương này, đợi tý để đưa cho em.” Mặt Lục Cảnh lập tức tươi rói.

      So với thằng lãnh khốc ác quỷ kia, Trần Hi quan tâm hỏi han thanh niên đẹp trai về nhà muộn mới đúng là thiên sứ!

      “Hà Phương á? Lục Cảnh, ngờ vẫn còn nhớ, cảm ơn nhé.” Trần Hi vừa nghĩ tới việc ngày mai có thể đưa tấm hình ký tặng của Hà Phương cho Khương Noãn, lập tức sáng hết cả mắt.

      Nhưng mà khi Lục Cảnh mở áo khoác định đưa hình cho Trần Hi, lại nhận tấm hình ký tặng cực kỳ quan trọng với kia, ngược lại còn nhàng nắm lấy cổ tay Lục Cảnh, thò lại gần hít hít mũi …Cái bộ dạng như bà vợ ở nhà nghi ngờ chồng mình ngoại tình làm Lục Cảnh sợ hết cả hồn, thấy Lục Chinh lạnh mặt bỏ tài liệu trong tay xuống nhìn mình, đầu Lục Cảnh lập tức đổ mồ hôi rào rào.

      “Trần Hi, ra ngoài lêu lổng đâu.” chàng hiểu sao mình lại thấy chột dạ, tự nhiên lại trả lời theo phong cách độc đáo thế này.

      Đúng ra phải bình tĩnh thẳng thắn hỏi “Em ngửi gì đấy?” mới phải chứ?

      “Sao người lại có quỷ khí? Lại gặp quỷ à?” Cái từ “lại” này của Trần Hi mang hàm nghĩa sâu sắc lắm đấy.

      “Gặp quỷ? Đâu có đâu?” Lục Cảnh theo bản năng sờ thử năm lá bùa bình an, năm lá bùa đuổi quỷ trong túi áo khoác, cảm nhận được lá bùa có cảm giác gì lạ, hiển nhiên bị kích hoạt, lúc này mới hoang mang hỏi: “Hôm nay phải nguy hiểm nào cả.”

      chàng chắc nịch như vậy, nhưng quanh người lại phủ đầy quỷ khí, hơn nữa trong quỷ khí này đậm hung ác lẫn oán khí, lạnh lẽo đến đáng sợ, Trần Hi ngẩng đầu, nghiêm túc : “Chắc chắn sai. chỉ gặp quỷ, mà còn đụng phải lệ quỷ.”

      “Lệ quỷ?” Nhị thiếu đột nhiên cảm thấy chân mình có hơi nhũn.

      “Mùi quỷ khí này có hơi quen.” Trần Hi lại ngửi tiếp.

      “…Em còn ngửi được mùi hương của lệ quỷ?” Lục Cảnh nơm nớp lo sợ hỏi.

      Trần Hi trâu bò .

      Ngửi mùi mà còn ngửi được quỷ này có quen hay .

      Sao ngẫm kỹ lại, càng nghĩ càng khiến người khác thấy kinh khủng vậy trời?

      “Em biết nhiều quỷ lắm à?” Lục nhị thiếu nhịn được hỏi tiếp.

      Trần Hi suy nghĩ, bấm ngón tay tính xem mình biết được bao nhiêu lệ quỷ, mười ngón tay bấm xong rồi, lại do dự nhòm ngó ngón tay Lục Cảnh.

      Lục Cảnh cảm nhận sâu sắc nỗi sợ hãi nhờ ánh mắt của này rồi.

      chàng còn nghe tiếng hai hàm răng va lạch cạch vào nhau, đúng lúc này, Trần Hi chợt nghĩ ra mùi quỷ khí này là của ai, vỗ tay với Lục Chinh, “Là lệ quỷ bị tai nạn giao thông nơi đầu phố. Cực kỳ hung, mặc váy đỏ ấy…”

      “Váy đỏ?” Lục nhị thiếu lặng lẽ vịn vào ghế sofa, nghĩ tới hôm nay mình tông phải.

      Trước đó ấy gì nhờ?

      Nếu lúc đó người tông phải tôi là

      ra cũng tính là váy đỏ, ấy bị tai nạn nên chảy rất nhiều máu, váy bị máu nhuộm thành màu đỏ…Ấy, Lục Cảnh? Lục Cảnh!”



    4. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 88

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Lục nhị thiếu bị lần gặp gỡ này dọa sợ hết hồn.

      chàng trốn trong nhà tận hai ngày, rúc trong cái kết giới bằng chăn, dám thò chân đâu, tới khi Lục Chinh chịu nổi nữa, khi đạo diễn liên tục thúc giục uy hiếp rằng còn tới đổi người và sau khi Trần Hi vẽ cho chàng cái bùa bình an bự nhất trong lịch sử, chàng ta mới ôm chân Trần Hi khóc lóc cáo biệt, đeo ba lô giấu tấm bùa bình an to bự kia, bước từng bước lưu luyến tới đoàn phim.

      Sau khi Lục Cảnh rồi Trần Hi mới phát , biệt thự Lục gia xa hoa này, ngoại trừ mấy người làm, chỉ còn lại mình với Lục Chinh. Nhưng mà cái này đối với Trần Hi đáng quan tâm, thuận lợi thi xong kỳ thi tháng, hơn nữa còn đứng đầu khối, khi giáo viên chủ nhiệm thông báo thời gian họp phụ huynh, Trần Hi liền gọi điện thoại cho Lục Chinh.

      như vậy là vào chiều thứ sáu. Đúng ?” Lúc giữa trưa, Lục Chinh cùng uống cà phê với Khương tổng múp míp hay cười tủm tỉm, hai người cùng bàn luận về chuyện Triệu phó tổng Triệu Viễn Đông nằm viện kia, nghe chân bị gãy xương nghiêm trọng, quanh năm đều phải chịu khổ ngồi xe lăn, Khương tổng và Lục tổng rất ăn ý dùng mắt ra hiệu nên kết thúc đề tài khiến người khác sung sướng này thôi.

      cùng trợ lý Trương về công ty, khi trợ lý mở cửa xe cho , chuẩn bị bước vào cửa công ty nhận được điện thoại của Trần Hi.

      tới được ?”

      “Được.” Lục Chinh dừng chút, với Trần Hi, “Thứ sáu có lịch.”

      Trợ lý Trương mang khuôn mặt lạnh lùng lôi ra lịch trình, chuyển toàn bộ lịch hẹn của ngày thứ sáu sang ngày khác.

      lão sếp bốc đồng khiến cho người trợ lý nhanh chóng phát triển kĩ năng về mặt công việc.

      làm chậm công việc của là tốt rồi. Lục Chinh, nếu như có việc bận cần họp phụ huynh cho em đâu.” thanh mềm mại tinh tế của Trần Hi xuyên qua điện thoại truyền tới đây, Lục Chinh khẽ cong khóe miệng trong ánh mắt sợ hãi của đám nhân viên Lục thị, bình tĩnh , “ bận.”

      vị tổng tài, việc Lục Chinh phải làm là ra quyết sách, chứ phải bận rộn. Nếu ra lương cao mời nhiều nhân viên tài giỏi vậy làm gì?

      Coi Lục tổng đây là nhà từ thiện chắc?

      vừa về phía thang máy, vừa hơi nán lại sung sướng hỏi thăm: “Lần này em thi thế nào?”

      “Vẫn đứng đầu khối ạ.” Trần Hi có phần ngại ngùng đáp lại.

      “Thành tích tệ. Tối nay chúng ta ra ngoài ăn cơm.”

      “Vậy ở nhà sao?”

      Lục Chinh đột nhiên cảm thấy mình rất thích cách Trần Hi dùng giọng điệu tự nhiên để về biệt thự Lục gia.

      “nhà”.

      gọi điện thoại bảo người ở nhà cần nấu cơm. Còn nữa, em thích quà gì? tặng cho em.” Giọng mang theo vui vẻ, Trần Hi hơi ngỡ ngàng, ngón tay cầm điện thoại khẽ co lại, giọng đáp, “Chỉ là kỳ thi tháng thôi, cần tặng quà đâu ạ.”

      Mặc dù thấy thi tháng quan trọng, nhưng khi nghe Lục Chinh muốn tặng quà cho mình, con ai nghe cũng thấy vui thôi. Giọng của cũng lẫn thêm mừng rỡ trong đó, Lục Chinh biết ngay bé này miệng cứng lòng mềm, cười tiếng , “Trong lòng biết rồi.”

      muốn cổ vũ bé nhà mình thi tốt lắm, đột nhiên nghe thấy thanh giày cao gót lanh lảnh vội vã phía sau lưng.

      “Lục Chinh, Lục Chinh!” thanh phụ nữ chói tai truyền tới, Lục Chinh nhíu mày, chuyển điện thoại sang chỗ khác với Trần Hi, “Em cứ học trước , tối về với em chuyện sau.”

      “Vâng ạ.” Trần Hi nghe thấy bên kia truyền tới thanh ồn ào, cảm thấy vừa chói tai lại vừa quen quen, nhưng chỉ trong chớp mắt cúp điện thoại quay lại lớp.

      Lục Chinh đợi Trần Hi cúp máy mới cất điện thoại của mình, lạnh lùng quay đầu, thấy ngay chỗ cửa quay công ty có người đẹp sang chảnh mang vẻ mặt tức giận nhanh chóng tới đây.

      Mặt ta tức đến đỏ bừng, nhận được bản mặt vô cảm của Lục Chinh vẫn hùng hổ bước tới, thấy Lục Chinh nhìn mình lạnh lùng, ta gần như hét lên: “Sao lại muốn làm như vậy! có biết rốt cuộc làm gì !”

      Lục Chinh vẫn lạnh lùng nhìn ta.

      cao nhìn xuống, ánh mắt hờ hững lạnh nhạt, giống như chưa bao giờ để ta vào mắt.

      ta có đẹp đến đâu, người mang khí chất thành công của nhân tài kinh doanh, đều thể thay đổi ánh mắt lạnh nhạt ấy.

      “Triệu tiểu thư, mong bình tĩnh chút.” Lúc này trợ lý Trương phải gọi bảo vệ, vì số lương trăm vạn năm mà tiếp tục cố gắng, đứng chắn cho Lục Chinh, lạnh lùng , “Nơi này là Lục thị, xin chú ý hình tượng của mình.”

      tránh ra!” Triệu Nguyệt khinh thường kẻ làm công cấp cao, trợ lý Trương nếu phải là trợ lý Lục Chinh, đến liếc cái ta cũng chả thèm, lúc này thấy trợ lý Trương còn dám ngăn cho mình chuyện với Lục Chinh, ta càng tức hơn, dùng sức muốn đẩy trợ lý Trương ra.

      Nhưng dù ta có tức giận đến mấy cũng chỉ là phụ nữ, muốn đẩy ngã trợ lý Trương đúng là mơ tưởng. Trợ lý Trương cứ lù lù bất động, mắt kính mạ vàng phản chiếu ánh sáng lạnh lùng.

      Thấy mình lại bị tên trợ lý nhoi ngăn cản, Triệu Nguyệt thể làm gì, nhưng ánh mắt lại càng ngày càng điên cuồng hơn.

      “Lục Chinh, vì sao lại công kích cổ phiếu Triệu thị, vì sao muốn cướp hợp đồng của Triệu thị?” ta thể tin được khi biết chuyện này, cho nên màng tất cả, muốn đến tìm Lục Chinh để hỏi cho ra nhẽ.

      Hỏi vì sao lại đối xử với mình như vậy.

      Lục Chinh cướp hợp đồng của mấy công ty con dưới quyền Triệu thị, đều là công ty do ta quản lý, vỗn dĩ thành tích rất tốt, giúp cho ta có thể kiêu ngạo ở Triệu thị, thậm chí đến bố ta, Triệu lão gia tử cũng đồng ý sau này mấy công ty đó thuộc về ta, mà phải để hết cho người trai nắm quyền thừa kế kia.

      ta coi mấy công ty này là tâm huyết của bản thân, dùng hết sức lực lẫn tinh thần để làm việc, đây là thẻ bài quan trọng nhất của ta để có được chỗ đứng trong tập đoàn. Nhưng chỉ trong tuần, hiệu quả hoạt động của công ty ta giảm mạnh, hợp đồng thành công càng ngày càng ít, khi ta nhận ra chạy tới hỏi, người ta cũng buồn lừa ta.

      Hợp đồng và khách hàng đều bị Lục thị cướp sạch.

      chỉ vậy, bởi vì Triệu Viễn Đông đột nhiên ngã gãy chân, phía bên bất động sản Triệu thị xảy ra tranh chấp nội bộ gay gắt.

      Ban quản trị cũ cầu từ bỏ phát triển bất động sản, quay về cách kinh doanh ban đầu, đồng thời giữ nguyên chiến lược kinh doanh thông thường của Triệu gia, bởi vì đây là số dự án họ quen thuộc nhất và sinh lời nhiều nhất.

      Tuy nhiên những nhân tài trẻ tuổi mang dã tâm mở rộng ra bên ngoài vừa được Triệu Viễn Đông đề bạt lại cảm thấy cách quản lý cũ quá bảo thủ, sớm lỗi thời trong phát triển ngừng của thời đại, nên họ đồng ý việc dừng kinh doanh bất động sản, thậm chí còn hào hứng tiếp tục khám phá mấy mảnh đất lớn đường Hòe An.

      Bởi vì Triệu Viễn Đông nằm viện, quản lý cũ chiếm thế thượng phong, khi tập đoàn còn khắc khẩu, ai ngờ cổ phiếu gần đây lại giảm mạnh.

      Đợi đến khi có người thấy cổ phiếu dao động bất thường, xem xét lại mới thấy hóa ra có người giờ trò sau lưng.

      …Còn là Lục thị.

      Dù Triệu Nguyệt có thích Lục Chinh đến mức nào, cũng phải tức giận hỏi câu.

      Vì sao luôn là ?!

      Vì sao đột nhiên chèn ép Triệu thị?

      quái vật khổng lồ như Triệu thị, dù cổ phiếu sụt giảm cũng gây tổn thương gân cốt, nhưng việc này rất buồn nôn đấy biết ?

      “Lục Chinh, sao có thể làm như vậy? biết em thích , sao lại có thể tổn thương trái tim em như vậy?”

      “Đau cũng là tim .” Lục Chinh hờ hững đáp lời.

      Nước mắt Triệu Nguyệt vừa mới chảy xuống, nghe tới đó sợ ngớ người, cảm thấy tai mình hình như có vấn đề.

      “Tôi , kết cục bây giờ của Triệu thị đều là do . Bởi vì có ở đó, nên tôi muốn cho Triệu thị học được bài học.” Giọng điệu Lục Chinh lạnh lùng, nhìn người phụ nữ xinh đẹp che miệng, nhìn mình với vẻ tin được, tiếp, “ hỏi tôi vì sao làm vậy à? đúng ra phải hỏi mình chứ. Triệu thị có ngày hôm nay đều là vì khiến tôi thấy mắc ói.”

      cái gì?!” Giọng điệu Triệu Nguyệt chói tai, đau đớn, hoàn toàn quên mất mình là đại tiểu thư tập đoàn lớn.

      ta vùng vẫy trước mặt mình như vậy đúng là cực kỳ nực cười, Lục Chinh thấy bộ dạng ta như muốn nhào sang đây cào cho mình mấy phát, liền cười lạnh tiếng, thuận tay đẩy trợ lý Trương sang bên rồi tiến lên, bàn tay to bỗng nhiên nâng lên, phát xách cổ áo vest của Triệu Nguyệt nữ sĩ, dùng sức túm người phụ nữ sợ hãi đến hét lên tới trước mặt mình, nhìn ta đột nhiên sợ hãi, lạnh mặt , “Tôi từng với rồi, đừng động đến em ấy. để lời của tôi vào tai này ra tai kia à? cho là tôi bao giờ dám làm gì đúng ?”

      “Lục, Lục Chinh…”

      “Mỗi việc làm đều khiến tôi thấy ghê tởm. Triệu Nguyệt, từ ngày đầu tiên tôi biết , tôi vô cùng căm ghét .”

      Thấy nước mắt Triệu Nguyệt rơi xuống, Lục Chinh lập tức ném ta ra sàn, nhìn ta trầy trật nằm nền đá cẩm thạch bóng loáng, chậm rãi bước tới trước mặt người phụ nữ yếu ớt quỳ rạp đất đứng dậy nổi, cúi đầu từ tốn : “Mau bảo những người phái điều tra em ấy quay về! còn dám động tới em ấy thêm lần nữa, Triệu thị đơn giản là bị lấy mất mấy công ty đâu.”

      cúi đầu, ghét bỏ nhìn bàn tay thon dài của mình, cười nhạo tiếng, xoay người muốn .

      “Lục Chinh, muốn tuyệt tình đến thế à? Chỉ vì con nhóc?” Triệu Nguyệt lúc này mới hiểu tại sao Lục Chinh lại làm vậy với mình, nước mắt lưng tròng cũng chịu bò dậy, chật vật túm được ống quần Lục Chinh, nghẹn ngào hỏi, “Nó rốt cuộc là ai? ta là gì của ?! Vì sao lại bảo vệ ta như vậy!”

      Lục Chinh làm tất cả việc này chỉ vì bé học cùng trường với Triệu Thiến, bọn họ trông thân thiết đến vậy, bé kia rốt cuộc là gì của Lục Chinh?

      Triệu Nguyệt hiểu vì sao Lục Chinh lại vì đứa con mà trở nên đáng sợ như vậy.

      , ràng nên lạnh nhạt, vĩnh viễn thờ ơ với con , mãi để bất cứ người phụ nữ nào đến gần mình.

      Nhưng cớ sao lại vì kia mà đối xử lạnh lẽo với người thích nhiều năm như ta chứ?

      Triệu Nguyệt cảm thấy trái tim mình như vỡ nát.

      ta khóc lóc sướt mướt, lớp trang điểm cũng bị trôi mất, thậm chí còn thể nghĩ tới việc ban đầu mình tức giận tìm Lục Chinh chuyện, đối xử với mình như vậy.

      “Liên quan gì đến .”

      Câu đáp trả lạnh lùng vang lên bên tai Triệu Nguyệt, lòng ta hóa sương lạnh.
      A fang, Tiểu Ly 1111Chris_Luu thích bài này.

    5. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 89

      Editor: tiểu mao

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      “Lục Chinh, quay lại, quay lại!”

      Câu vô tình ấy đúng là đòn giáng mạnh vào người con đắm chìm trong tình say đắm.

      Đặc biệt khi thấy người đàn ông cao lớn ấy thẳng vào thang máy mà lần ngoái đầu nhìn lại, gần như vứt bỏ mình trong chán ghét, ánh mắt Triệu Nguyệt lên hận thù.

      “Triệu tiểu thư, xin đừng làm nhân viên chúng tôi khó xử.” Đại tiểu thư Triệu gia tạo ra vở kịch ầm ĩ thế này, đúng là… Trợ lý Trương ra hiệu tiếng với mấy người đứng gần đấy, mấy bảo vệ nhanh chóng chạy tới.

      Đón nhận ánh mắt hung dữ từ Triệu Nguyệt chậm rãi bò dậy, là người luôn chạy theo sau lau mông cho Lục tổng, trợ lý Trương đẩy mắt kính, với Triệu Nguyệt khóc đến nghiến răng nghiến lợi: “Xin rời khỏi đây, đừng mang tới phiền phức cho chúng tôi.” Trông ta rất bình tĩnh, cứ như chuyện boss nhà mình vứt người con xinh như hoa tựa ngọc xuống đất là việc quá ư bình thường.

      ra chuyện này rất bất lịch , xin những người con trai bình thường đừng bao giờ học theo, nếu dẫn tới hậu quả vô cùng đáng sợ.

      Trợ lý Trương thầm chửi Lục tổng trong lòng.

      Cái kiếp sống độc thân ba mươi mấy năm là do Lục tổng nhà mình ế bằng thực lực.

      “Con nhóc kia là ai?” Triệu Nguyệt biết hỏi vấn đề như vậy đúng là muốn chết nhắm mắt.

      “So với việc muốn biết chuyện này, Triệu tiểu thư, tốt hơn nên quản lý cho tốt công ty của mình . Công ty sắp bị Lục thị cướp lại chỉ nghĩ đến chuyện trai , đúng là vô trách nhiệm với công ty của mình.” Trợ lý Trương lạnh nhạt tiếp, “Hơn nữa cứ luôn đuổi theo Lục tổng của chúng tôi, cái này thực rất phiền.”

      Việc Triệu Nguyệt theo đuổi Lục Chinh, cả thế giới đều biết, đây ra là chuyện vô cùng dũng cảm, phải thiên kim tiểu thư nào cũng vứt bỏ bản thân để đuổi theo người đàn ông mà oán hận.

      Đương nhiên nếu đổi lại là người đàn ông khác bị tình cảm sâu đậm này làm rung động từ lâu, người có tình cuối cùng về với nhau.

      Đáng tiếc người Triệu Nguyệt gặp phải lại là người đàn ông có ý chí sắt đá nhất thế gian.

      Để Lục tổng rung động…Trợ lý Trương cảm thấy Triệu Nguyệt có lẽ còn thiếu chút đặc biệt.

      Ít nhất phải biết bắt quỷ, biết truyền bá mê tin dị đoan, đúng ?

      cho là tôi tìm được?” Triệu Nguyệt cười lạnh nhìn trợ lý Trương.

      Lục Chinh và trợ lý Trương có phải hơi coi thường ta rồi ?

      có thể thử.” Trợ lý Trương cảm thấy Triệu Nguyệt đúng là điên rồi.

      Lục Chinh vừa mới cảnh cáo ta xong, nếu giờ ta còn dám điều tra Trần Hi, trợ lý Trương xin gọi ta tiếng “ hùng”.

      “Chó cậy gần chủ.” Triệu Nguyệt ghét nhất chính là kẻ tiểu nhân như trợ lý Trương, vốn chẳng phải con trai nhà giàu gì, thế mà sau khi theo Lục Chinh liền hách dịch hẳn lên.

      Đáy mắt ta thể khinh bỉ, nhìn trợ lý Trương cười nhạo: “ chỉ là con chó bên người Lục Chinh! Còn dám giả ngu trước mắt tôi, là cái thá gì!” Hôm nay ta bị Lục Chinh làm tổn thương như vậy, suýt phát điên, đương nhiên dùng ngôn từ thô bạo đáng sợ nhất để tấn công người khác, nhưng trợ lý Trương cảm thấy chẳng đáng gì, gắng chịu nhục, từ tốn , “Triệu tiểu thư khỏi cần hâm mộ. Tôi biết rất muốn làm chó bên người Lục tổng, chỉ tiếc Lục tổng rất có mắt nhìn.”

      Mặt mày ta vô cảm, giọng điệu bình tĩnh, nhưng ý nghĩa trong câu khiến người khác phát rồ.

      tôi bằng con chó?!” Trợ lý Trương có phải muốn làm việc ở đây nữa ?!

      “Tôi , tâm lý bằng tôi. Nhưng mà Triệu tiểu thư thấy mình bằng cái gì, vậy bằng cái đó vậy.” Trợ lý Trương lười phải nhảm với Triệu Nguyệt, tám nhảm với đại tiểu thư Triệu thị cũng đâu có được tăng lương.

      ta còn rất nhiều việc phải hoàn thành, quan trọng nhất là việc tiếp tục ngắm bắn và nuốt chửng công ty của Triệu thị. Đương nhiên, việc này đâu thể đề cập trước mặt Triệu tiểu thư được, nếu lỡ ta bùng nổ cho mình ăn ngay vả chết, tai nạn lao động này có lẽ Lục tổng trả tiền thuốc men đâu.

      Trợ lý Trương cực ghét mấy công việc bên ngoài mà được trả lương, mặt vô cảm vẫy tay.

      Hai người bảo vệ cao lớn liền tới.

      “Triệu tiểu thư, mời rời khỏi Lục thị.”

      “Hai tên bảo vệ mà cũng muốn đuổi tôi ?! Mấy người cứ thử xem! Tôi tôi , hai người ai dám vào động vào tôi!” Triệu Nguyệt lập tức cười lạnh, lạnh lùng khiêu khích thanh niên tuấn tú im lặng trước mặt, thấy trợ lý Trương gật đầu, gì, ngược lại còn lôi điện thoại ra như muốn gọi cho ai đó, ta lập tức cười nhạo, “ muốn báo cảnh sát? Đúng là buồn cười. Dù có báo cảnh sát, cũng ai dám đụng tới đầu ngón tay của tôi!”

      Mấy tên cảnh sát đó là thá gì? ta chính là đại tiểu thư Triệu thị, lúc bố ta ăn cơm với cục trưởng, trợ lý Trương còn biết

      “Tôi báo cảnh sát. Lãng phí lực lượng cảnh sát là chuyện công dân tốt nên làm.” Giọng điệu bình tĩnh của trợ lý Trương vang lên, dưới ánh mắt kinh ngạc của Triệu Nguyệt, lạnh nhạt đáp, “Tôi chỉ gọi cho báo lá cải. Triệu tiểu thư à, mấy báo lá cải rất thích tin tức người giàu có nổi tiếng bị bảo vệ Lục thị lôi ra ngoài. Dẫu sao, người nổi tiếng mà mặt dày lì lợm luôn rất được quan tâm đấy. Dựa vào mối quen biết của hai ta, tôi đưa hẳn lên đầu báo.”

      Mặt ta đơ như gỗ, trông có vẻ chán nản với Triệu Nguyệt, nhưng ta lại như thấy ma quỷ, thét chói tai, “ được làm như vậy!”

      Sau khi trợ lý Trương gọi điện, liền cầm điện thoại quay lại Triệu Nguyệt.

      “Triệu tiểu thư, nếu đồng ý bị lôi ra ngoài cách thảm hại, tôi rất cảm ơn .” Bởi vì có thể nhận được khoản phí tin tức từ báo lá cải, trợ lý Trương lập tức cảm thấy Triệu tiểu thư này bỗng hóa thiên sứ.

      So với cái tên nhị thiếu rác rưởi chỉ biết sai bảo mà biết trả lương kia tuyệt hơn nhiều.

      Triệu Nguyệt đứng giày cao gót, vô thức lùi hai bước, nhìn điện thoại trong tay trợ lý Trương lại nhìn hai tên bảo vệ đô con mặt mày hầm hừ đứng bên cạnh.

      đợi đấy, Triệu thị bỏ qua cho đâu!” ta nhìn Lục Chinh vào thang máy riêng từ lâu, hốc mắt đỏ lên, xoay người thất tha thất thểu bỏ .

      Cho dù gặp phải kẻ kỳ lạ như Lục tổng và trợ lý Trương , nhưng Triệu đại tiểu thư vẫn kiêu ngạo ngẩng cao đầu, quyết tâm để mình có chút nhếch nhác nào! ta bước đôi giày cao gót, rời rất có khí thế, nhưng mà trợ lý Trương lại nghĩ, vẫn nên nhắc nhở cái bà chị nhà giàu này rằng lớp trang điểm mặt ta giờ như cái vỉ pha màu, mặt đấy mà ra ngoài chắc dọa chết người ta.

      Nhưng mà, ta vừa mắng mình, nên trợ lý Trương để ta mất mặt luôn.

      Hừ tiếng, trợ lý Trương bình tĩnh cất điện thoại, quay người đuổi theo Lục Chinh lên lầu.

      Lúc ta bước vào văn phòng Lục Chinh, tựa ghế, tay gõ máy tính, hình như xem gì đó.

      Thấy trợ lý Trương vào, Lục Chinh lạnh nhạt đóng máy tính, để ta nhìn thấy mình xem cái gì.

      Trợ lý Trương cũng chả thèm nhìn.

      “Nhanh chóng thâu tóm mấy công ty kia của Triệu thị.” Lục Chinh lạnh lùng ra lệnh cho trợ lý Trương, “Còn nữa, gần đây phải để ý Triệu Nguyệt, nếu ta còn biết tốt xấu…”

      Đáy mắt Lục Chinh hóa băng lạnh, trợ lý Trương lại rất lý trí đẩy mắt kính, chậm rãi đáp: “Tôi nghĩ lần này ta biết sợ.” ta với Lục Chinh: “Triệu gia bây giờ ổn định, mặc dù Triệu Viễn Đông nằm viện, nhưng ông ta đề bạt ít người trẻ tuổi nên dạo này tạo thêm cho Triệu lão gia ít phiền phức.” Người mới đều mong mình có thể tạo ra được thành tích, sau đó bước lên địa vị cao.

      Bọn họ đương nhiên trở thành đối thủ cạnh tranh với đám tay chân của Triệu lão gia.

      Bảo vệ ích lợi của Triệu Viễn Đông cũng chính là bảo vệ lợi ích của bọn họ, thậm chí bởi vì dính tình cảm cha con với Triệu lão gia nên bọn họ càng hung hãn, chứ nhường nhịn giống Triệu Viễn Đông.

      “Trong tay Triệu Viễn Đông có ít cổ phần của Triệu thị, lão già kia tuy là chủ tịch, nhưng giờ đúng là rất phiền phức. Thôi, nếu Triệu thị quản lý được nhiều công ty như vậy, Lục thị giúp ông ta. tóm thêm mấy công ty của Triệu thị nữa .”

      Hiển nhiên là Lục Chinh cảm thấy việc cháy nhà hôi của này đúng là phẩm chất tốt đẹp của người xưa thương trường, thấy trợ lý Trương đẩy mắt kính gật đầu, dừng chút rồi mới làm như vô tình hỏi, “ cảm thấy con thích món quà như thế nào?” Câu hỏi vu vơ này của khiến cho trợ lý Trương còn độc thân bỗng thấy có phần chua xót.

      “Tôi tìm hiểu ngay.”

      “Trước giờ cậu chưa từng quen bạn ?” Lục Chinh bất mãn hỏi, “Cũng chưa từng tặng quà cho bạn ?”

      Cái ánh mắt lạnh lùng ấy cứ như thể trợ lý Trương là tên khốn keo kiệt bủn xỉn vậy.

      Trợ lý Trương càng thêm trầm mặc.

      “…Nhờ phúc của ngài, chưa lần nào tôi hẹn hò mà có thể tới giai đoạn tặng quà.” Hầu hết bạn của ta đa phần quen được vài ngày phải đau khổ chia tay, được hai ba người lâu hơn chút, muốn thử ở chung với nhau để tăng thêm tình cảm lúc ở chung chỉ biết mua với mua, trợ lý Trương cảm thấy cái kia được tính là quà nên bảo đối phương thích gì cứ mua. (thông cảm, đoạn này hiểu nên dịch sát với nguyên tác đâu)

      ta nhìn thẳng Lục Chinh, Lục Chinh cũng nhìn ta, mãi lúc sau, Lục Chinh mới chịu thu hồi ánh mắt, bình tĩnh , “Rất tốt, độc thân rất tốt, có thể tiết kiệm tiền.”

      Trợ lý Trương chỉ mong mình đừng phạm tội giết người.

      “Lục tổng rất đúng?”

      có gợi ý gì ?”

      Hóa ra làm trợ lý còn phải đưa ra gợi ý về quà tặng nữa à? Trợ lý Trương cố gắng suy nghĩ, “ có thể mua cho ấy mấy bộ đồ đẹp. Váy công chúa nhất định rất đẹp.”

      ta để ý thấy Trần Hi ra là xuề xòa, quan tâm đến hình tượng bản thân, dù giờ có tiền vẫn mặc đồng phục chạy khắp nơi, đúng là lãng phí cái mặt tiền đẹp đẽ ấy, trợ lý Trương thể nhìn nổi, nhưng nghĩ tới chuyện Trần Hi là người vô cùng đơn giản, cho nên mua quần áo vẫn cần tới Lục tổng, ta đưa ra gợi ý, Lục Chinh cảm thấy gợi ý này tệ.

      “Ý kiến này của tồi.”

      “Nếu muốn cho Trần Hi ngạc nhiên, có thể mua rồi sau đó tặng cho ấy.”

      Lục Chinh gật gù đồng ý.

      “Nhưng mà cái này cần phải có kích cỡ quần áo của Trần Hi. Lục tổng, biết size đồ của Trần Hi ?” câu này của trợ lý Trương làm Lục tổng tắt điện ngay lập tức.

      nhớ tới bé tóc đen suốt ngày vui vẻ chui trong bộ đồng phục thùng thình, nhưng ra lại có dáng người bé tí, rồi lại nghĩ tới chuyện mua nhiều đồ ngủ như vậy, hình như Trần Hi chỉ mặc được vài cỡ trong đó.

      Trợ lý Trương che giấu ánh mắt khinh thường nhìn về phía lão sếp tuấn rũ mắt im lặng.

      Lừa con nhà người ta về nhà được cả tuần trời, thế mà còn biết cỡ quần áo của người ta.

      Tổng tài này quá kém.

      Toàn dân khinh bỉ.
      A fangTiểu Ly 1111 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :