1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thiên Sư, Giảm Giá Không? - Phi Dực

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 70

      Editor: tiểu mao
      Beta: Linh Phương
      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Nhìn thấy ánh mắt cuối cùng của Tưởng Dịch, Lục Chinh hừ tiếng.

      Tiểu tử này vẫn chưa chết tâm.

      Có vẻ vẫn nuôi tham vọng ngóc đầu trở lại.

      là khó giải quyết.

      Bé lừa đảo ngốc như vậy, bị người khác lừa , Lục tổng chịu được.

      Đây là nhân viên của !

      “Chúng ta cũng thôi.” với Trần Hi.

      còn thuận tiện quay lại hỏi Trần Hi, rốt cuộc gì với Tưởng Dịch.

      … Hmm, ra quan tâm chút, lỡ như làm ảnh hưởng tới thành tích học tập của làm sao?

      “Hôm nay em tới thăm chị Dung.” Trần Hi vẫn quên sáng nay tới tìm ai, xin phép Lục Chinh cho nghỉ hôm nay, đương nhiên muốn ở chung với Thẩm Dung, Thẩm Dung lại cười cười với Trần Hi, “Em vẫn muốn về bệnh viện với chị à? Nhưng bệnh viện loạn lắm, chị còn phải khám bệnh nữa. Em cứ về nhà .”

      ấy muốn Trần Hi đến bệnh viện nhiều.

      bé này là người hướng nội, lúc tới bệnh viện luôn nhớ tới chuyện của ông ngoại, vì tránh cho tức cảnh sinh tình, Thẩm Dung cảm thấy vẫn nên để trở lại viện hơn. ấy cũng muốn chuyện tiếp với Khúc phu nhân, thấy Trần Hi do dự nhưng vẫn gật đầu, ấy mới thoải mái quay về bệnh viện.

      “Chị Dung, chị Dung!” Thấy Thẩm Dung sắp , Trần Hi vội vàng đuổi theo, đột nhiên mò túi áo, lấy ra tấm bùa nhắn tinh xảo.

      “Đây là bùa đào hoa, em tặng chị này.” Suýt quên tặng quà cho Thẩm Dung, trước kia mặc dù biết Thẩm Dung tìm được đối tượng nhưng cũng nghĩ gì, giờ Trần Hi đột nhiên ngẫm ra, tấm bùa đào hoa đối với tìm được người quan trọng cỡ nào.

      Mắt sáng lấp lánh đưa tấm bùa tới trước mặt Thẩm Dung, ánh mắt trông mong như hiến bảo vật, khóe miệng bác sĩ Thẩm run run, đành lòng từ chối ý tốt của , nhận lấy bùa đào hoa rồi để chung với bùa bình an, đau đầu hỏi, “Đến em cũng sợ chị gả được à?’

      ấy cũng thấy lạ, lớn lên xinh đẹp, nhà có điều kiện, sao mãi cũng tìm được người ?

      Mấy bác sĩ nam trong bệnh viện chẳng nhẽ có chút hứng thú gì với ấy?

      ấy cũng đâu phải là kiểu phụ nữ cổ quái khiến người khác sợ hãi đâu.

      Cái gì mà cầm dao mổ như dùng dao ăn, cái gì mà ăn cơm hộp trong phòng phẫu thuật, hay mấy cái sổ đen của nhiều bác sĩ cũng đâu có tên của ấy.

      ấy chỉ là người con bình thường, có sở thích bất lương, có mấy bệnh nghề nghiệp như nhìn thấy ai cũng muốn lôi người ấy chụp X quang, nhưng tới bây giờ vẫn còn lẻ bóng, chả biết mấy người đàn ông bây giờ rốt cuộc là bị làm sao.

      Suy nghĩ kỳ lạ này chợt lướt qua đầu Thẩm Dung, ấy vỗ vỗ túi áo đựng bùa bình an và bùa đào hoa, ánh mắt dịu dàng hẳn, xoa đầu Trần Hi, : “Em có quan hệ tốt với Lục tổng ra cũng là chuyện tốt. Lục tổng làm người tệ. Nhưng dù tệ Hi Hi, em phải nhớ, phải giữ khoảng cách với Lục tổng, đây là để bảo vệ em, hiểu chưa?”

      Trong nhà Trần Hi em. Nếu có, sao có thể tìm ấy vay tiền? Lục Chinh với Trần Hi chắc chỉ là bạn bè.

      Trần Hi quen thêm bạn, ấy thấy cũng có gì.

      ấy cũng tin tưởng vào chính trực của Lục Chinh.

      Bệnh viện Thẩm thị đón tiếp bao nhiêu là nữ minh tinh dưới trướng Lục thị, tin đồn nhiều kể xiết, nhưng Lục Chinh vĩnh viễn xuất danh sách chinh phục của những nữ minh tinh này.

      Đây là người đàn ông được công nhận là lạnh lùng, có ý chí sắt đá, máu nước mắt, vượt qua biết bao thử thách của các mỹ nữ.

      Nhưng dẫu vậy, ấy vẫn muốn nhắc nhở chút.

      Thấy Trần Hi ngoan ngoãn gật đầu, ấy hơi đắn đo, cuối cùng vẫn rút tiền ra đưa cho Trần Hi làm phí sinh hoạt, bởi vì Trần Hi chắc chắn nhận. Im lặng lát, Thẩm Dung cười tủm tỉm với Trần Hi: “Đợi thêm thời gian nữa, chị bớt bận tới chơi nhà em, được ? Đúng rồi, nhà em ở đâu nhỉ?”

      Trước kia, ấy cố nhớ kỹ địa chỉ nhà Trần Hi, Trần Hi khựng lại, nhìn Thẩm Dung rồi giọng , “Em ở số 33 đường Hòe An.” Lúc địa chỉ này, đầu tiên Thẩm Dung gật gật đầu, sau đó đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn Trần Hi.

      “Đường Hòe An… Là mảnh đất mà Triệu thị muốn mua?” hiểu sao ấy thấy có mối liên hệ ly kỳ đâu đây.

      Trần Hi gật đầu.

      “Em sắp phải thi đại học, lúc này chuyển nhà tốt lắm, quá rắc rối, cũng cực kỳ tốn sức.” Mảnh đất đường Hòe An quả hừng hực khí thế chuẩn bị bán đấu giá, ít tập đoàn lớn đợi cướp đoạt, trước mắt theo Thẩm Dung thấy, mấy nhà muốn mảnh đất này phải kẻ dễ đối phó, hơn nữa còn là lưỡi lê chưa thấy máu chưa dừng.

      Triệu Viễn Đông vì mảnh đất này mà ngã gãy chân, bất động sản Khương thị giằng co với Triệu thị, thề sống thề chết tiến vào trạng thái ngắm bắn Triệu thị, còn cả Lục thị nữa, nghe vài miêu tả mà Triệu phu nhân là biết, Lục Chinh chắc chắn nhường cho người khác. Nhưng đây đều là mấy thần tiên bên đánh nhau, Thẩm Dung lo lắng cho chuyện thi đại học của Trần Hi.

      Chỉ còn mấy tháng, nếu giờ nhà Trần Hi xuất biến động, mình tìm phòng đúng là vấn đề lớn, còn đống đồ gia dụng trong nhà muốn mang khi chuyển nhà hay xử lý luôn?

      Còn rất nhiều chuyện nữa, đều rất rắc rối, ảnh hưởng việc thi đại học làm sao?

      “Thế này, chị ở tiểu khu Thâm Hải vẫn còn căn nhà, để cũng uổng.” Thẩm Dung cảm thấy nên tìm chỗ cho Trần Hi trước, lỡ như nhà bị mua mất lại có chốn nào để về.

      Tiền lương ở bệnh viện của ấy ra vô cùng cao, hơn nữa cũng cần tiêu vào đâu, tiền tiêu vặt nhà đưa cũng ít, thế là mua mấy căn nhà vị trí đẹp trong thành phố, hoặc mình ở, hoặc để đấy đợi tăng giá. Thấy Trần Hi kinh ngạc nhìn mình, Thẩm Dung cười ôn hòa : “ trang trí đầy đủ nội thất, bên trong đầy đủ đồ gia dụng, em xách đồ vào ở là được. Nếu chuyển nhà, nhất định phải với chị.”

      “Vâng.” Trần Hi giọng đáp.

      định gì đó, nhưng nụ cười lẫn tâm lý ấm áp hạnh phúc trào ra trước.

      … Luôn gặp được những người rất tốt, thấy mình hạnh phúc.

      “Chị Dung, cảm ơn chị.” nhìn Thẩm Dung .

      “Bé ngốc, chị thu tiền thuê đấy nhá.” Thẩm Dung cười tủm tỉm sờ sờ đầu của Trần Hi, , “Nhưng chung cư có ai trông nom. Nên nếu em ở trong đấy, giúp chị quét tước nhà cửa, chị bớt được tiền thuê người dọn nhà, vậy có thể xem như tiền dọn dẹp của em là tiền thuê nhà.”

      ấy dùng cách tổn thương lòng tự trọng nhất với Trần Hi để khiến yên tâm, vừa ngẩng đầu, thấy Lục Chinh đứng gần đó hạ mắt, mặc kệ Khúc phu nhân lấy lòng mình thế nào, ấy liền cười cười với Trần Hi, “Những gì hôm nay chị Tưởng em, em đừng để trong lòng. Trần Hi, em rất tốt. Hơn nữa, dù có tiền, cũng phải là chuyện mất mặt hay phải tự ti.”

      “Em biết rồi.” Trần Hi chưa từng vì chuyện mình nghèo mà thấy mặc cảm.

      Đương nhiên, vẫn rất hâm mộ mấy người có tiền.

      “Vậy là tốt rồi. Hơn nữa bây giờ em làm rất đúng. lãng phí, cố ép mình sống cuộc sống vượt quá khả năng của bản thân, đều rất tốt.” Thẩm Dung lúc này mới cười lòng, vươn vai, nhân lúc Khúc phu nhân còn chưa tìm mình gây rắc rối, chân như bôi dầu, thoắt cái thấy đâu.

      ấy giày cao gót nhưng trốn siêu nhanh, Trần Hi nhịn được, cười cong mắt, lúc này mới tới cạnh Lục Chinh. Bấy giờ, Khúc phu nhân hoàn toàn bại trận, bó tay hết cách với Lục Chinh.

      Bà có hơi mệt mỏi vì lạnh nhạt của Lục Chinh, biết rằng Lục Chinh cố nhẫn nại, bởi biết quan hệ giữa người này và Trần Hi là như thế nào, nên cố ra chữ mà hay khi đứng trước mặt phụ nữ. “Xéo”

      thôi.” túm tay muốn .

      “Hi Hi, có phải cháu vẫn giận mấy câu ?” Khúc phu nhân nóng nảy, hỏi.

      đối với Tưởng Dịch rất tốt.” Trần Hi quay đầu lại, bình thản .

      Khúc phu nhân thấy Trần Hi đứng trước mặt mình bỗng thay đổi thái độ như muốn lấy lòng, dần mở to mắt.

      “Dù cháu thế nào, nhưng rất quan tâm Tưởng Dịch. Cậu ấy rất may mắn khi có bề bảo vệ cậu ấy như vậy. Đương nhiên, cháu thích mấy câu với cháu lúc nãy, cháu cũng thể thích .”

      Trần Hi nắm chặt tay Lục Chinh, giống như được tiếp thêm dũng khí, thấy viền mắt Khúc phu nhân ươn ướt, khóe mắt ửng đỏ: “Lập trường trước đó của là bảo vệ Tưởng Dịch, gạt bỏ cháu. Nhưng cháu cũng có lập trường thích trước ngạo mạn sau cung kính. Cháu chính là cháu, dù cháu quen biết ai, đều là Trần Hi đứng trước mặt . bảo vệ Tưởng Dịch nhiều năm như thế cũng vất vả cho rồi.”

      Khúc phu nhân đối xử với tốt, nên Trần Hi cũng thích bà.

      Nhưng Khúc phu nhân lòng thương Tưởng Dịch, Trần Hi từng nghe tiểu Khúc qua, vì để bảo vệ Tưởng Dịch, Khúc phu nhân ít lần nảy ra xung đột với bố của Tưởng Dịch.

      Đây cũng là loại thương, mặc dù Trần Hi ưa bà, nhưng cũng cảm thấy Khúc phu nhân phải người quá xấu xa. Bà dùng ánh mắt cao nhìn xuống, khinh thường những nghèo, chỉ cảm thấy những này đều mang mục đích khác nhau.

      Trần Hi muốn sửa lại suy nghĩ này, cũng muốn để ý đến bà. Thấy nụ cười giả dối mặt Khúc phu nhân biến mất, cười cười rồi gật đầu với bà, cùng lên xe với Lục Chinh, ổn định chỗ ngồi, lúc này mới tò mò hỏi: “Lục Chinh, sao lại ở đây thế?”

      làm.” Lục Chinh lạnh lùng đáp.

      “Thứ bảy vẫn phải làm á?” Trần Hi che miệng, có chút thương cảm.

      Ngay đến học sinh cấp ba bị mấy đề án thi cử của bộ giáo dục vùi dập tả tơi ít nhất vẫn còn có ngày cuối tuần để thở.

      Lục Chinh là kẻ cuồng việc, quanh năm suốt tháng chỉ có mười ngày nghỉ, nghe vậy chỉ hừ lạnh tiếng.

      Chút việc này có là gì, chính là người đàn ông làm việc liên tục ba ngày liền ngủ nghỉ đấy!

      “… Hết cách rồi, Lục Cảnh giúp được gì, dù có mệt vẫn phải cố.” Lục Chinh lạnh mặt từ tốn , thấy Trần Hi dùng đôi mắt thương xót nhìn mình, nghiêng đầu kéo cà vạt, hỏi, “Em tới bệnh viện làm gì thế?” dừng chút, đột nhiên nhớ ra Trần Hi từng với mình, “Trả lại tiền?” Nếu trả tiền, vậy Lục tổng gì được, nhưng lại thấy bé này hôm nay cực kỳ vui vẻ, dù lắm, nhưng Lục Chinh vẫn nhạy bén phát ra, nghiêng đầu hỏi, “Sao thế?”

      biết , Triệu phó tổng của Triệu thị nhập viện rồi.” Trần Hi vội vàng chia sẻ tin vỉa hè mình vừa hớt được.

      Lục Chinh biết trước, cười lạnh tiếng.

      “Đáng đời.”

      Lão già Triệu Viễn Đông biết xấu hổ kia lại dám chạy tới nhà Trần Hi quấy rầy , ngã gãy chân quả vừa lòng lắm.

      Mấy lão già có ý đồ với mấy bé ngây thơ đơn thuần, chết là đáng!

      P/s: Lục bánh tráng mồm gọi là bé lừa đảo, thế mà lại sợ bé bị người ta lừa , từ chối hiểu nhé. Thoát kiếp học ngày khỉ gì cũng phải làm việc hết.
      A fang, Hale205, Chris_Luu2 others thích bài này.

    2. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      nực cười người đàn ông lo sợ bé lừa đảo bị người khác lừa đảo

    3. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 71

      Editor: tiểu mao
      Beta: Linh Phương
      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      “Ông ta bị ngã gãy chân, có phải giành đất với nữa đúng ?” Trần Hi biết mấy suy nghĩ chạy trong não Lục Chinh, vẫn tiếp tục hỏi.

      “Khó lắm.” Lục Chinh lắc đầu.

      “Sao vậy ạ?”

      “Cố chấp với miếng đất này như vậy, trừ khi trong lòng có lý do nhất định phải làm được. Hơn nữa, mảnh đất này là dự án đầu tiên từ khi ông ta bắt đầu chủ trì bất động sản Triệu thị, nếu dự án thu mua này thất bại, tác động rất lớn đến danh tiếng của Triệu thị. Dù ở nước ngoài ông ta được thổi lên tận trời, nhưng đó là vì ông ta ở trong nước, nhóm cổ đông Triệu thị vẫn giữ lễ với ông ta.”

      Lục Chinh giải thích đơn giản, dừng lại chút rồi mở miệng hỏi, “Hình như em rất quan tâm đến ông ta.” Loại quan tâm này hơn hẳn những người Trần Hi để ý, nhưng lại ôm theo bất kỳ thích nào, mà là phiền chán, phiền não, ghét bỏ, là hi vọng Triệu Viễn Đông đừng bao giờ xuất trước mặt mình, làm loạn cuộc sống của mình, kiểu cảm xúc ghét đến cùng.

      Lục Chinh nghĩ ra, quan hệ giữa Trần Hi và Triệu Viễn Đông là như thế nào.

      Mấy năm nay, Triệu Viễn Đông vẫn luôn ở nước ngoài, chưa bao giờ về nước, lại thêm, hẳn là Trần Hi liên quan gì đến ông ta mới phải.

      Đừng với mấy cái như ngưỡng mộ đại danh lâu.

      Trần Hi cúi đầu, cắn cắn môi.

      Lục Chinh hỏi .

      Nếu là người khác, có lẽ Trần Hi .

      Nhưng Lục Chinh lại là bạn , là người mà hết lòng tin tưởng, tín nhiệm, bí mật gì cũng đồng ý ngỏ cùng .

      muốn giấu giếm hay lừa dối , nhớ tới Lục Chinh từng với bạn bè nên thế nào, thấy rất đúng.

      Nếu Lục Chinh hỏi, chủ động đề cập. Nhưng Lục Chinh chủ động hỏi tới, mà chuyện cũng nhất định phải giấu giếm. Nếu trước kia muốn kể khổ khiến Lục Chinh biết mình còn người thân, vậy chuyện Triệu Viễn Đông tính là kể khổ, mà đúng ra là chuyện tránh còn kịp.

      “Ông ta là bố mặt sinh học của em.” Trần Hi đột nhiên mở miệng .

      Chiếc xe tư nhân màu đen đột ngột dừng lại ven đường.

      Lục Chinh dẫm chân phanh, quay sang nhíu mày nhìn Trần Hi.

      “Bố mặt sinh học.”

      “Bởi vì ông ta chưa từng nuôi nấng em, mà em hoàn toàn cảm thấy đó là bố mình.” Trần Hi rất bình tĩnh, giống như chuyện của Triệu Viễn Đông chẳng quan trọng gì với , quay sang nhìn Lục Chinh im lặng, cười cái, “ phải buồn cho em đâu, ra em cũng đau lòng gì. Bởi vì trong lòng em, ông ta chỉ là người đáng nhắc tới.”

      Mặc dù vậy, nhưng Trần Hi lại thấy Lục Chinh lặng lẽ vươn tay xoa đầu , khiến khỏi nghiêng đầu hỏi, “ tin lời em ư?”

      Câu chuyện xưa tưởng như hư ảo mà Lục Chinh cũng tin sao?

      cảm thấy Lục Chinh đối xử với mình tốt.

      Nếu đổi là người khác, liệu có cảm thấy dối, muốn bắt quàng làm họ với Triệu gia, mạo nhận là con riêng của Triệu gia, hòng chiếm hời?

      “Lục thị có tiền hơn Triệu thị. Nếu em là người lòng dạ khó lường, so với Triệu Viễn Đông, là bố em còn lợi hơn.” Lục Chinh cười nhạo tiếng, thấy Trần Hi cong cong mắt cười, lúc này mới từ tốn , “ như vậy, ông ta và mẹ em từng đương.”

      lập tức nhớ tới tấm ảnh bị xé mất người trong nhà Trần Hi, nghĩ tới xinh đẹp trong tấm ảnh cười vô cùng hạnh phúc, lại nhìn Trần Hi nở nụ cười thuần khiết, chút oán hận, lòng bỗng thấy nhoi nhói, thò người sang nới lỏng đai an toàn cho , hỏi, “Chuyện là thế nào?”

      “Chính là… Chàng công tử nhà giàu gặp bé lọ lem, trong nhà đồng ý.” Trần Hi vô thức cọ cọ lòng bàn tay Lục Chinh, nhớ tới tất cả những gì ông ngoại từng với mình, ràng thờ ơ với Triệu Viễn Đông, nhưng đáy mắt lại long lanh ánh nước, giọng , “Ông ta dắt tay mẹ em bỏ trốn, hai người trốn trong cái phòng trọ, mẹ em vì chuyện này mà bị Triệu thị đóng băng, bọn họ tìm được việc. ra biết ? Mẹ em là sinh viên xuất sắc khoa tiếng Trung, vừa mới phỏng vấn tòa soạn khá tốt, nhưng vì bị Triệu thị đóng băng, cuối cùng việc cũng tìm được.”

      Dù mất việc, cuộc sống quá mức khó khăn, ở trong căn phòng thuê chật hẹp, nhưng tình tiếp thêm dũng khí khiến người con trẻ chút đắn đo.

      “Bà ấy cho rằng bà có thể vì tình mà trả giá mọi thứ, dù đời này có tiền, chỉ cần có ông ta ở bên là đủ rồi. Nhưng bà ngờ ông ta hối hận.”

      Giọng Trần Hi trong nháy mắt chuyển sang nghẹn ngào, là vì đau lòng cho mẹ mình, mỗi khi nghĩ tới là lại khóc, cố gắng kìm lại dòng lệ, tiếp tục , “Ông ta quen nổi cuộc sống chỉ có hai bàn tay trắng, căn phòng 30 mét vuông còn bằng cái nhà vệ sinh của ông ta. Vốn ông ta là kẻ có tiền, quen được là lẽ đương nhiên. Đột nhiên có ngày ông ta biến mất thấy tăm hơi, mẹ em chỉ thấy bức thư trong phòng do ông ta để lại, với bà lời xin lỗi.”

      Có lẽ cái này cũng tính là gì.

      Có ai cả đời này chưa từng gặp kẻ phụ tình?

      Nhưng Trần Hi lại biết phải thế nào, khó lòng mở miệng.

      “Ông ta… Sau khi bỏ , mẹ em tìm ông ta.” Ông ta đứng giữa rất nhiều người, lại về làm kẻ có tiền. Ông ta “suy nghĩ cẩn thận”. Mẹ em khi đó mang thai. Bà…”

      Trần Hi chậm rãi ôm lấy mặt mình, giọng bỗng trở nên khó khăn, giọng , “Bà muốn cho ông ta biết chuyện mình mang thai, nhưng ông ta lại xin bà sau này đừng làm phiền ông ta nữa, bởi vì bà là minh chứng cho tất cả hèn nhát, ích kỷ, kham nổi của ông ta, nhìn thấy bà khiến ông ta nhớ tới mình từng vứt bỏ tình của bản thân, chút cố gắng. Câu em mang thai ấy thốt được thành lời.”

      “Nhưng bà ấy sinh ra em.”

      “Mẹ em là thiên thần của mẹ, liên quan gì tới Triệu Viễn Đông. Là bảo bối mà trời cao ban cho mẹ, chỉ thuộc về mình mẹ. Dù có bị người ta ra vào, nuôi em rất vất vả, thậm chí làm hộ khẩu cho em cũng rất phiền phức, nhưng mẹ vẫn muốn sinh em ra.”

      Trần Hi im lặng lúc mới nhàng tiếp: “Lục Chinh, có tin được ? Lúc ấy mẹ em cũng vừa tốt nghiệp đại học, tất cả tòa soạn ở đây vẫn tiếp tục đóng băng bà, bởi vì bà biết tự lượng sức mình mà đắc tội Triệu thị. Bà tự viết vài tiểu thuyết đăng lên báo, cái gì được nhiều tiền nhuận bút viết cái đó, mẹ dù như vậy cũng có thể nuôi em.”

      “Nhưng mẹ em lại chết. Vì sinh em mà chết.” Mẹ ngoài ý muốn chết bàn mổ, nhưng vẫn còn sống.

      Các bác sĩ đều Trần Hi là kỳ tích.

      “Bọn họ đều , vốn em chẳng sống được.” Trần Hi hít hơi sâu, mắt hoe đỏ, quay sang nhìn Lục Chinh rồi rơi lệ, , “Bởi vì lúc bọn họ lấy được em ra, em còn thở từ lâu. Nhưng đột nhiên em khỏe mạnh, còn mẹ em lại ngừng thở.”

      Giống như lấy mạng đổi mạng, lại giống như để kéo dài sinh mạng, trong nháy mắt khi Trần Hi phát ra tiếng khóc nỉ non rất , mẹ của bàn mổ đồng thời lịm . rất sợ phải hồi tưởng toàn bộ khung cảnh lúc ấy, bởi vì luôn cảm thấy, nếu , mẹ chết.

      “Mẹ đều là vì em.” Trần Hi nghẹn ngào .

      cuộn tròn người lại trong xe, ra cái gì cũng biết, chỉ dám chọc thủng chân tướng.

      Vì sao có thể nhìn thấu sinh tử, nhìn thấu giới hạn giữa người sống và ma quỷ.

      Vì sao ràng tắt thở nhưng cuối cùng lại khỏe mạnh sống sót.

      Ông ngoại của là thiên sư, mẹ ra phải hoàn toàn biết gì về mấy thứ đó.

      “Trần Hi.” Lục Chinh thấy Trần Hi cuộn người lại đầy đáng thương, dường như sau khi ra tất cả thể thản nhiên đối diện với bản thân, im lặng lúc mới , “Mẹ em chọn cho em sống, nghĩ, mẹ em vĩnh viễn chưa từng hối hận.”

      nghe ra chân tướng giấu trong câu của Trần Hi, cũng cảm động trước những gì mẹ Trần Hi làm, dùng bản thân để bảo vệ , để có thể sống tiếp, để được gặp . hơi nâng đầu ngón tay, chạm lên trán , Trần Hi nức nở hơi rụt đầu lại, giọng , “ ra em chả tốt đẹp gì. Em hại chết mẹ mình.”

      chỉ coi như mình biết gì cả.

      Nhưng biết hết.

      Là vì , mẹ mới chết.

      Cho nên rất xấu xa, thiện lương như mọi người nghĩ.

      liên quan đến em.” Lục Chinh hơi dừng, dịu dàng với Trần Hi, “Người mẹ nào cũng làm điều này vì con của mình.” Hiếm khi ôn hòa như vậy, lạnh lùng sắt đá nơi đáy mắt dường như biến mất ngay giây phút này.

      Thấy Trần Hi lắc đầu, khuyên tiếp, “Em là tiếp nối cuộc đời của bà ấy, em cảm thấy mình tội ác tày trời, thậm chí thể tha thứ cho bản thân, được quyền hưởng cuộc sống vui vẻ yên ổn, nghĩ như vậy mẹ em thấy đau lòng lắm, bởi vì em phụ sinh mạng của mẹ.” dần thò người tới, đem hơi sợ hãi kia ôm vào lòng, rũ mắt bình tĩnh , “ phải lỗi của em. Người phụ mẹ em là Triệu Viễn Đông, liên quan đến em.”

      “Nhưng có em tốt rồi.” Trần Hi xuyên qua màng nước mông lung, hai mắt đẫm lệ, nghẹn ngào .

      “Nếu có em, mẹ em rất đáng tiếc. Vì em là độc nhất vô nhị.” Lục Chinh giơ tay, nhàng vỗ về bả vai gầy yếu của Trần Hi, hết cách đành đè lên vai mình, “Nếu mẹ em vẫn luôn chờ mong ra đời của em, vậy chứng tỏ bà ấy rất thương em, chưa bao giờ cảm thấy rằng em nên tồn tại, mà càng hi vọng dùng sống của bà ấy để đổi lấy tồn tại này.”

      Đây là lần đầu tiên đau lòng cho người con , chỉ cảm thấy vừa vô tư vừa ngốc nghếch, nhưng lại yếu đuối đến ngờ.

      Loại cảm giác này đan xen người Trần Hi, khiến Lục Chinh trong lúc nhất thời muốn buông ra.

      cũng muốn để khóc.

      “Nhưng Triệu Viễn Đông…”

      “Cái loại mặt hàng như Triệu Viễn Đông ngờ lại có thể sinh ra được người con như em.” Lục Chinh cười nhạo tiếng.

      đúng là ngờ nổi trước đây Triệu Viễn Đông lại là tên phụ tình.

      Công tử nhà giàu chơi thử Kỳ nghỉ La Mã(1), mang theo xinh đẹp bỏ nhà ra , hoàn thành giấc mộng của mình, sau khi sướng xong vứt con nhà người ta ?

      Còn làm vẻ vô cùng coi trọng tình ?

      Sao lúc chia tay con người ta bồi thường phí tổn thất thanh xuân ?

      Mặt dày đến cỡ này, Lục Chinh xin bái phục.

      “Đây đều là lỗi của Triệu Viễn Đông, phải của em. Em cần phải lời xin lỗi với mẹ mình. Kẻ phải lời xin lỗi là Triệu Viễn Đông.”

      Lục Chinh như chém đinh chặt sắt.

      Tên vương bát đản Triệu Viễn Đông này dám làm Trần Hi khóc, Lục tổng ghim.

      Đợi đấy cho tôi.

      khiến ông ta phá sản, quen biết ai là Lục tổng!

      1. Kỳ nghỉ La Mã: Rome Holiday, cái này là tên bộ phim, kể về nàng công chúa bỏ trốn ra ngoài chơi, tình cờ gặp chàng phòng viên nọ, hai người có ngày chơi tuyệt vời, cũng rung động với nhau. Nhưng qua ngày mai, nàng công chúa chọn quay lại cuộc sống của mình, còn chàng phóng viên gửi lại tấm hình kỉ niệm, hai người đôi ngả. Gõ từ khóa “Rome Holiday” có nội dung phim, hiểu được ý của Lục bánh tráng là gì.

      P/s: Mắt dương đâu phải tự nhiên mà có, là mạng đổi mạng, là ngược ranh giới người sống kẻ chết, ra Trần Hi luôn mang trong mình bí mật nặng nề, gánh theo mặc cảm tội lỗi, cảm giác day dứt sống từng ngày.
      A fang, Tiểu Ly 1111, Hale2053 others thích bài này.

    4. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 72

      Editor: tiểu mao
      Beta: Linh Phương
      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      “Vâng.” Trần Hi khẽ đáp ứng.

      “Đừng khóc.” Lục Chinh lại an ủi thêm tiếng nữa.

      “Em khóc nữa.” Trần Hi cố lau sạch nước mắt còn vương mặt, nhìn Lục Chinh ở gần sát, hít hít mũi, nghiêm túc , “Em hứa với ông ngoại rồi, được đau lòng vì những chuyện này nữa. Cũng được khóc.”

      hiểu sao mình lại bật khóc trước mặt Lục Chinh.

      Trước đây trải qua biết bao ngày tháng nghèo khó, qua bao nhiêu con đường khó khăn, ngay cả trước mặt ông cũng chưa từng khóc lóc than thở. Bởi vì cảm thấy mình và ông ngoại phải sống những ngày tháng nghèo khổ như vậy là tủi khổ hay bất hạnh.

      Nhưng sao lại khóc trước mặt Lục Chinh? Trần Hi ngẩn người nhìn Lục Chinh ở đối diện trong giây lát, dần dần dời ánh mắt .

      Có lẽ nên khóc trước mặt Lục Chinh.

      Bởi vì như vậy rất giống thu hút cảm thông.

      “Em, em trước kia từng muốn nguyền rủa ông ta.” Trần Hi vội đẩy Lục Chinh xa ra chút, bỗng thấy mình như được thở lại, bèn đổi sang đề tài khác, đôi mắt vẫn còn mờ hơi nước, nhưng mang vẻ nghiêm túc nhàng với Lục Chinh, “Ông ta là tổn thương mẹ em, mặc dù ông ngoại , khoảng khắc khi ông ra bỏ , mẹ hết hi vọng với ông ta, thậm chí còn cảm thấy oán hận cũng dư thừa, nhưng em vẫn muốn nguyền rủa ông ta.”

      Tuy tuổi nhưng thiên phú rất cao, chỉ nhìn thấy ma quỷ, mà còn từng làm chuyện đáng sợ hơn thế. Nhưng ông ngoại lại nghiêm khắc ngăn lại, cho , bởi vì oán hận người mà kéo theo bản thân thành ác quỷ là sai trái. khi phá vỡ giới hạn của bản thân, cảm thấy những chuyện này chẳng đáng gì.

      Cho dù có là lý do gì, chỉ cần tay dính máu tươi, cuối cùng chẳng rửa sạch được.

      Ông ngoại mong sống trong sạch, làm người tốt.

      Những kẻ vì nắm giữ sức mạnh mà kiêng dè điều gì, ông ngoại kể cho nghe rất nhiều, nhưng lại ủng hộ chuyện như vậy.

      Ông kiềm chế , khi còn thơ dại, chưa phân đúng sai dẫn về đúng đường, để dần dần tránh xa việc bị những suy nghĩ xấu xa dẫn lối lên con đường đen tối, thậm chí còn cho học những nguyền rủa nguy hại đó, còn cả cấm thuật phong thủy, và còn rất nhiều kiến thức khiến xấu .

      Ông chỉ dạy vẽ bùa bình an, bùa đuổi quỷ, dạy cách bảo vệ mình. Thậm chí khi ông mất, ông lão lớn tuổi ấy vẫn nắm chặt, dặn dò nhất định được lầm đường.

      Trong cuộc sống mười tám năm ngắn ngủi, vẫn luôn nhớ lời ông dặn, sau đó tự nhủ hết lần này đến lần khác, mình phải làm người tốt.

      được gây phiền toái cho người khác.

      được cầu người khác thương hại hay đồng cảm cho mình.

      được làm chuyện xấu, ham muốn món đồ mà người khác quý tọng, nên tham lam, vẫn luôn rất nghe lời.

      “Nguyền rủa ai? Triệu Viễn Đông? Ý tưởng này tệ.” Điểm mấu chốt đạo đức của Lục Chinh hiển nhiên cao bằng ông lão, còn thấy rất hợp lý, đầu năm nay, có thù phải báo mới là con đường đúng đắn, tên vương bát đản Triệu Viễn Đông kia làm chuyện bội tình bạc nghĩa, nguyền rủa ông ta còn gì là thiên lý?

      chỉ tùy tiện câu đơn giản, đến giọng điệu cũng để ý, nhưng hiểu do đâu, vốn chung quan niệm với Trần Hi, nhưng lại nhịn được, cong cong đôi mắt cười lên, cảm thấy Lục Chinh với mình thân thiết, mũi sụt sịt cái rồi nở nụ cười rạng rỡ.

      “Nhưng em làm.” Lúc còn , có thể nhàng nguyền người khác, mặc dù chỉ nguyền rủa mấy người khinh thường mình có ba mẹ cho ngã xe đạp gì đó, nhưng sau khi bị ông ngoại nhìn thấy, bị ông ngoại quản chế.

      Thời gian qua lâu, quên mất cảm giác lúc mình thuận tiện là rủa được người khác, tới bây giờ, muốn rủa cũng rủa được. Cái này với Trần Hi cũng biết có được tính là tiếc nuối hay , nhưng vẫn xoa xoa đôi mắt nhức mỏi, lầm bầm, “Hơn nữa ông ta ở xa quá.”

      Triệu Viễn Đông cách xa thiên sơn vạn thủy, dù lúc ấy có muốn rủa cũng chẳng rủa tới nổi.

      Giờ ông ta quay về, nhưng vẫn làm.

      sao hết. Em cần nguyền rủa ông ta. có thể khiến ông ta sống yên.” Lục Chinh giơ tay xoa đầu Trần Hi, thấy quay mặt, gật đầu mạnh, nhìn mình đầy tin tưởng, đôi mắt luôn nhút nhát sợ sệt kia giờ đây sáng lấp lánh, im lặng lát rồi chậm rãi , “Trần Hi, ở trước mặt , em cần giống như ở trước mặt ông ngoại.”

      “Dạ?”

      “Em có thể thoải mái hơn, đừng tự đè nén bản thân, cũng cần căng thẳng như thế.” Thấy Trần Hi dần mở to mắt, Lục Chinh đem những lời nén trong lòng ra, nghiêng đầu, ánh mắt mang theo dò hỏi, nhàng với , “Em mới mười tám tuổi, cần hiểu chuyện như thế, cũng đừng lo lắng gây rắc rối cho người khác.”

      Kiểu dạy dỗ Trần Hi khiến Lục Chinh có phần hài lòng, luôn cố gắng sống tự lập, cố cho mình được tùy hứng, tùy tiện, mang lòng tham, đây đều là phẩm chất tốt đẹp, Lục Chinh chắc chắn phải thừa nhận ông ngoại dạy dỗ Trần Hi rất tốt.

      Nhưng bé đương tuổi xuân tươi đẹp, đáng ra cần phải hiểu chuyện như thế.

      Đúng ra nên bung xõa, tùy ý, giống như mấy bé học sinh cấp ba kia, biết làm nũng còn hay kiếm chuyện phiền hà cho nhà.

      Chứ phải như bây giờ, hiểu chuyện quá mức, cũng yên tĩnh quá đáng, mất vẻ đẹp tuổi xuân.

      “Trước mắt , em có thể tham lam hơn chút, cái này ảnh hưởng đến nguyên tắc sống của em.” Lục Chinh thấy Trần Hi cắn môi nhìn mình, liền nhướng mày, cười hừ tiếng, “Những bé sợ làm nũng, đều là người có thực lực. Trần Hi, giờ thuê em nhưng cũng mong thấy em lúc nào cũng phải căng thẳng thần kinh, đến bữa cơm cũng đắn đo xem mình có chiếm hời từ người ta . Bạn bè phải là vậy.” bình tĩnh nới cà vạt, thấy Trần Hi gì, chỉ cúi đầu, mới nhàn nhạt tiếp, “Nếu em coi là bạn, em nên lo sợ gây phiền phức cho .”

      “Nhưng em muốn gây rắc rối cho mà.” Trần Hi lầm bầm.

      “Cho nên rất giận.” Lục Chinh lạnh lùng .

      Giọng lạnh như đá, làm Trần Hi kinh ngạc mở to mắt.

      “Lục Chinh, em hiểu.” Nếu là bạn bè, phải nên cố gắng gây thêm rắc rối cho bạn mình mới đúng chứ?”

      Nhưng sao Lục Chinh ngược lại còn mong mình kiếm thêm chuyện cho , để phiền não?

      Trần Hi chớp chớp mắt, cảm thấy cực kỳ mù tịt, nhưng Lục Chinh lại rất bình tĩnh, vừa lái xe vè phía Lục thị, vừa cười lạnh tiếng hỏi: “Nếu em rước thêm phiền cho , vậy còn cần em làm gì? Mời Thánh Nữ về nhà làm cảnh à? muốn pho tượng hoàn mỹ chút khuyết điểm, mà là chính em, con người có máu có lệ.”

      Trần Hi giựt giựt khóe miệng, lên lời.

      “Ví dụ như bây giờ, rất vui khi thấy em khóc trước mặt , bày tỏ thân thế trước kia cho nghe.” Lục Chinh vừa lái xe vừa vứt những món đồ ăn vặt mà thấy Trần Hi thích ăn vào lòng , giọng điệu càng thêm lạnh lùng, “Cái này chỉ là đồng cảm, mà còn là an ủi bạn bè dành cho nhau. Trần Hi, nếu em thực hiểu chuyện nên hiểu phải là người ghét phiền phức.”

      Lục Chinh mấy câu vô sỉ như vậy, nên cho mấy người đáng thương từng bị cho là phiền phức mà từ chối giúp đỡ kia nghe chút, nhưng tiếc là Trần Hi chẳng biết Lục Chinh đây là kẻ lạnh lùng vô tình, hận nhất là người khác kiếm thêm chuyện cho mình.

      còn đắm chìm trong người tốt việc tốt của Lục tổng khi đại công vô tư giúp đỡ nữ quỷ bị tai nạn giao thông kia.

      “Bản tính? Bản tính của em là gì?” Trần Hi cảm thấy mình bị thuyết phục rồi, vừa ôm đồ ăn vặt, vừa ngơ ngác hỏi.

      “Bản tính của mấy bé đều là ăn chơi nhảy múa,” thấy Trần Hi lắc đầu, cái bộ dạng xót tiền cắt thịt.

      Lục Chinh nhìn ngồi ghế phụ, bấm đốt tay tính xem phải tốn hết bao nhiêu tiền, đau lòng đến độ miệng hít khí lạnh, đôi mắt trợn tròn, lúc này mới cong cong khóe miệng, từ tốn , “Đây mới là bộ dạng mà nên có.” Cái bộ dạng keo kiệt của Trần Hi đúng là diễn xuất bằng bản chất, Lục tổng thấy rất hài lòng, trông gương mặt trắng nõn của Trần Hi dần đỏ lên, Lục tổng cười hừ tiếng, đột nhiên mở miệng hỏi, “Giờ em vẫn muốn kiếm tiền à?”

      “Vâng ạ.” Trần Hi cảm thấy mình phải mau mau trả hết tiền cho Thẩm Dung mới đúng.

      thể Thẩm Dung là con nhà giàu, thiếu tiền nên cần trả cho Thẩm Dung, cứ yên tâm thoải mái nợ tiền mà được à?

      “Ngày mai Lục Cảnh mời mấy người bạn tới biệt thự ăn cơm.” Lục Chinh dừng chút, thích Trần Hi qua lại với mấy người trong giới giải trí, dù sao cái giới này quá là loạn, mặc dù giải trí Lục thị trong giới có hình tượng tệ, nhưng nếu , bình thường Lục Chinh cũng nghe người ta bàn tán về ít chuyện loạn thất bát tao gì đó.

      Trần Hi đơn thuần như vậy, trong mắt mấy người giới giải trí khác gì dê con, ăn sạch nhả xương. Nhưng khi thấy đôi mắt to sáng lấp lánh hãy còn ửng đỏ của nhìn sang, Lục Chinh chỉ hừ tiếng, “Lục Cảnh em có thể tham gia. Thuận tiến bán chút bùa bình an ba của em.”

      dừng chút, với Trần Hi, “Mười vạn tờ, được giảm giá.”

      Trần Hi càng trừng to mắt hơn.

      “Mười vạn tấm, được ạ?”

      Hóa ra đây mới đích là gian thương!

      , thích!

      “Đương nhiên là được. Em là của… bảo vệ của riêng , bùa bình an mà bán rẻ quá ảnh hưởng tới giá trị con người của .” Lục Chinh nhếch khóe miệng trong chớp nhoáng, thấy Trần Hi lại cúi đầu bấm ngón tay tính công trạng, hừ tiếng , “Nghề này của em đều là như vậy, nửa năm khai trương, vừa khai trương là đủ ăn nửa năm. cần chạy theo con đường hàng tốt giá rẻ. Đám nhà giàu chết tiệt chỉ chọn đắt chứ chọn hợp. Nếu em bán rẻ quá, bọn họ nghĩ bùa bình an của em chẳng có tác dụng gì, thậm chí nhìn cũng chả buồn nhìn.”

      khá sơ lược, Trần Hi vẫn do dự nhìn cái.

      ra muốn nhắc nhở Lục tổng, cũng nằm trong đám nhà giàu chết tiệt kia đấy, còn là loại xuất chúng trong những người này nữa.

      “Em nhớ rồi.” Trần Hi phát , mình hiểu nổi suy nghĩ của mấy kẻ dư tiền.

      Có lẽ trước kia bán rẻ cho Lục Cảnh mấy cái bùa mỹ nhan gì đó đều làm sai rồi.

      đúng ra nên bán bùa mỹ nhan mười vạn tấm.

      Đại minh tinh, chỉ dùng trăm mua được tấm bùa mỹ nhan ba …Liệu có xứng đáng với giá trị bản thân ?!
      Last edited: 26/12/20
      A fang, cỏ28, Hale2054 others thích bài này.

    5. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      gian thương chính hiệu là đây

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :