1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thiên Sư, Giảm Giá Không? - Phi Dực

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 57

      Editor: tiểu mao
      Beta: Linh Phương

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      “Ai bảo vệ ai cơ?”

      Khương Noãn giật mình hỏi.

      “Tớ bảo vệ Lục Chinh.” Trần Hi đột nhiên muốn để Khương Noãn biết Lục Chinh là người sợ ma.

      Trong mắt người khác, Lục Chinh luôn giữ hình tượng mạnh mẽ, sao có thể vì nỗi sợ nho này mà mất hình tượng? mím môi, dưới ánh mắt tin nổi của Khương Noãn, miễn cưỡng , “Tớ là được Lục Chinh mời đến... để bảo vệ người nhà. Chính là Lục Cảnh ấy. Lục Cảnh có hơi nhát gan...Chính là như vậy.” Trần học bá ánh mắt lập lòe bôi đen Lục nhị thiếu phen. Khương Noãn ngẫm nghĩ, cảm thấy cái này hợp lý hơn chút, Lục Cảnh là tên gan , sợ hãi cái gì đó cũng chẳng có gì lạ.

      “Tiền lương bao nhiêu?”

      “Dù sao cũng rất nhiều?” Trần Hi cúi đầu hừ hừ tiếng.

      “Lần này thôi vậy. Nhưng mà Trần Hi, cậu cũng học năm cuối rồi, còn hai tháng nữa là thi đại học.” Khương Noãn thấy Trần Hi ngẩng đầu nhìn mình, bộ dáng rất nghiêm túc, nàng đành nhàng , “Thành tích của cậu vẫn luôn rất tốt. Đừng lẫn lộn đầu đuôi, dù cậu có muốn kiếm tiền cũng đợi sau khi thi xong đại học .”

      nàng biết Trần Hi muốn kiếm tiền để làm gì, nhưng cũng chính vì thế mà nàng muốn Trần Hi lơi lỏng vào thời gian cuối cùng này, sau đó lại tiếc nuối cho cuộc sống của mình. Nghĩ tới bộ dạng lúc nãy của Tưởng Dịch, Khương Noãn quyết định nhắc nhở Trần Hi chút, “Sau này đừng quá thân thiết với Tưởng Dịch.”

      “Em ấy làm chậm trễ việc học của tớ à?”

      “Mấy cậu ấm nhà giàu thích mấy bé ngây thơ như cậu.”

      Mặc dù Khương Noãn chưa từng xem Vườn sao băng, nhưng cũng lớn lên ở hào môn, chuyện như vậy thấy ít, nàng phủ nhận Tưởng Dịch có lẽ thích Trần Hi, bởi vì con trai ở tuổi này tình cảm vẫn chưa phức tạp, mỗi lần thích đều là đơn thuần ngây ngô ngọt ngào nhất.

      Nhưng cũng chính tình cảm như vậy lại thích hợp với Trần Hi chỉ có hai bàn tay trắng, nàng quay đầu nhìn tiểu Khúc nằm bẹp bàn mình rên rỉ, bèn ngoắc ngón tay bảo Trần Hi lại gần, lúc này mới bình tĩnh : “Cậu bé ấy hơi thích cậu rồi. Nhưng Trần Hi này, Tưởng gia quá rối loạn, gia thế của cậu chắc chắn khiến bọn họ chướng mắt. Dù có coi trọng cậu khi cậu gả vào đó cũng có ngày nào trôi qua êm đẹp.”

      Đôi mắt Trần Hi dần mở to.

      Trông câu của Khương Noãn vô cùng phũ phàng, cũng khiến Trần Hi cực kỳ xấu hổ, nhưng biết mỗi câu Khương Noãn đều là .

      “Cậu bé ấy thích tớ?”

      “Có chút.” Khương Noãn bình thản .

      “Nếu em ấy thực thích tớ, mà tớ phải tự mình đa tình, lần sau em ấy tới, tớ từ chối.”

      Trần Hi phải nữ sinh thích mập mờ, hy vọng chuyện tình cảm nên có thái độ ràng chút, nếu như Tưởng Dịch thích mình, vậy nên cùng Tưởng Dịch có tiếp xúc thân mật hay kỳ quái nào, khiến Tưởng Dịch hiểu lầm hoặc là thích mình thêm. Cho nên nghĩ sau này mình nên với Tưởng Dịch. đưa ra quyết định như vậy, Khương Noãn lại nghẹn lời thoáng rồi kinh ngạc hỏi, “Cậu rung động?”

      “Rung động?”

      “Tưởng Dịch đẹp trai như vậy, cậu thích cậu ta chút nào sao?”

      “Tớ cảm thấy cậu ấy đẹp trai cho lắm.” Trần Hi rất thẳng thắn ra.

      Khương Noãn cảm thấy mắt thẩm mỹ của Trần Hi...

      “Vậy cậu thấy ai đẹp trai?”

      “Lục Chinh đẹp trai.” Trần Hi nghĩ tới Lục Chinh trả lương cho mình, còn kể chuyện cổ tích cho mình nghe, đối diện với Khương Noãn cứng họng, cười cái rồi giọng , “Khương Noãn, tớ biết rồi. Tớ cũng tự biết mình là ai.”

      *tự tri chi minh: tự mình hiểu lấy, tự biết thân biết phận.

      biết Khương Noãn như vậy là muốn tốt cho mình, ví dụ như Tưởng Dịch là người thừa kế Tưởng gia, là con nhà giàu, người trong gia đình như vậy thường rất phức tạp, hoặc như tiểu Khúc từng , bố mẹ Tưởng Dịch có con riêng gì đó. Gia đình giàu có như vậy, nếu như muốn ở cùng với Tưởng Dịch chỉ là bi kịch.

      Trần Hi ngơ ngẩn lúc.

      bé lọ lem là câu chuyện mà nào cũng ao ước.

      Nhưng dù là thành hay bại, nào ai biết sau lưng Lọ Lem rơi biết bao nước mắt đây?

      “Tớ lấy người có tiền.” Trần Hi nghiêm túc với Khương Noãn.

      lặp lại bi kịch của quá khứ.

      Trong đôi mắt đẹp đẽ của Trần Hi tràn đầy nghiêm túc, Khương Noãn vốn nên thấy lòng, phải lo cho nữa, nhưng đôi mắt ấy lại như lên hơi nước óng ánh, nàng bỗng thấy lòng vô cùng khó chịu. nàng bối rối hừ tiếng, quay mặt rồi , “Dù cậu có lấy kẻ có tiền sao? Cậu lớn lên xinh đẹp, còn biết bắt ma, ra phải là những kẻ có tiền xứng với cậu mới đúng.” nàng còn định thêm gì, nhưng lại thấy Trần Hi nhìn mình cười, còn vươn tay nhàng lắc lắc tay nàng , “Khương Noãn, tớ buồn đâu.”

      “Tớ có quan tâm cậu đâu.”

      “Biết rồi.” Trần Hi nghe tiếng chuông vào học vang lên, giáo viên vào lớp, liền rụt lại. Tới tận lúc tan học buổi chiều, mới gãi gãi mái tóc dài, đem tất cả sách vở nhét vào cặp sách, đeo lên lưng, lúc này mới tung tăng ra cổng trường.

      biết tại sao, Lục Chinh chẳng qua chỉ đưa đón học mới được mấy ngày, nhưng cảm giác được người khác chờ đợi này rất tốt.

      Trước kia mỗi lần bước tới cổng trường đều chẳng có ai đợi, mặc dù lúc ấy cũng rất hâm mộ những bạn học được người trong trong nhà lái xe tới đưa đón, nhưng cũng có ông ngoại ở nhà chờ mình về, nên vẫn thấy rất vui, nhưng giờ chỉ còn thân mình, chuyện Lục Chinh chờ tan học khiến lòng mỗi ngày đều tràn ngập hạnh phúc.

      “Cậu chạy nhanh như vậy làm gì?” Khương Noãn ...Trần Hi này chạy trốn nhanh , chớp mắt chạy biến tới cổng trường.

      “Lục Chinh tới đón tớ.” Trần Hi vừa bị Khương Noãn túm cặp sách cho chạy vừa quay đầu lại vui vẻ .

      Khương Noãn cần cũng nhìn thấy rồi.

      Lúc này Lục Chinh dựa vào xe của mình, mặt mày lạnh tanh, khí chất xuất chúng, dù người biết thân phận cũng cảm thấy khí thế rất mạnh mẽ, là người dễ chọc.

      Lục tổng nghe điện thoại, trông có vẻ hơi bực mình rồi, đương nhiên người bực chỉ có mình Lục tổng, người đối diện vẫn cực kỳ kiên nhẫn khách khí, nhã nhặn : “Lục tổng, chuyện làm ăn đều là tôi cho chút, tôi cho ít. Cậu có đất ở đường Hòe An rồi, còn nhúng tay vào dự án đầu thấu đất dạo gần đây có vẻ ổn lắm nhỉ? bằng cậu chia cho mọi người ít, làm ăn mà, mọi người hòa khí sinh tài, ai cũng vui vẻ, cậu đúng ?” Giọng người này vui vẻ ung dung, có phần ôn hòa, nhưng giọng Lục Chinh đáp lại đầy mạnh mẽ, lạnh lùng : “Tôi đồng ý!”

      “Cái gì?”

      “Tôi tôi đồng ý. Chẳng ai lại ngại nhiều đất. Lục thị làm từ thiện, ai muốn cùng ông hòa khí sinh tài.” Lục Chinh cười lạnh tiếng rồi lạnh lùng tiếp, “Triệu phó tổng.”

      Hai chữ phó tổng này dày dặc ác ý, người đối diện ngưng thở chút, bỗng nghe thấy Lục Chinh tiếp, “Ông chưa đủ tư cách để khoa tay múa chân với Lục thị đâu. Ở nước ngoài lâu quá, ông coi mình là tinh tài chính*, có thể chỉ điểm giang sơn? soi lại gương , xem lại mặt ông thế nào.”

      *tinh tài chính (Financial Elite): financial là tài chính, elite là giới tinh hoa.

      vốn định lạnh lùng châm chọc vài câu, nhưng thấy Trần Hi bước ra từ cổng trường, thèm để ý đối phương trả lời thế nào, thẳng tay cúp luôn điện thoại, bước tới lấy cặp sách lưng Trần Hi xuống rồi cầm tay.

      “Lục tổng.” Đừng nhìn Khương Noãn có ý kiến rất lớn với Lục Chinh, ra nàng vẫn vô cùng khách sáo.

      Lục Chinh gật đầu, thấy Khương Noãn vẫn nhìn Trần Hi với vẻ quan tâm, bèn híp mắt mở miệng : “Vụ án của nữ thư ký Khương thị chắc sắp kết thúc rồi. Nhưng mà ngoài chuyện này, tôi muốn quay về nhắc nhở Khương tổng chút.”

      Thấy Khương Noãn nhìn mình thắc mắc, cụp mi, thờ ơ : “Người thương trường đều biết Khương tổng quan tâm gia đình, phải là người dễ bị lay động. cảm thấy nữ thư ký này có gì kỳ lạ sao?”

      Đột nhiên nhảy ra nữ thư ký muốn quyến rũ Khương tổng, càng muốn mạng hơn là ả thư ký này đúng là hồ ly tinh chuyển thế, nếu phải Khương tổng có ông trời phù hộ chắc rơi vào lưới từ lâu.

      Nhưng mà người thương trường cũng biết, Khương tổng và Khương phu nhân là đôi phu thê hoạn nạn có nhau, bởi vậy năm đó khi bất động sản Khương thị thành lập, Khương phu nhân nắm trong tay nửa cổ phần của Khương thị. khi Khương tổng vượt tường, Khương phu nhân tám phần trở mặt với Khương tổng, đến lúc đó Khương thị bị rơi vào cơn rung chuyển.

      Đây là chuyện vô cùng nguy hiểm, dự án trong lĩnh vực bất động sản nay cần vốn ít nhất cũng hàng trăm triệu USD, thực tế dây chuyền tài chính vô cùng chặt chẽ, khi gặp trục trặc xuất nguy cơ rất lớn.

      Cho nên Lục Chinh mơ hồ cảm thấy chuyện của Khương tổng có phần kỳ lạ.

      ... đời này tổng tài nhiều như vậy, độc thân cũng ít, ăn no rửng mỡ hay sao mà lại quyến rũ Khương tổng béo tròn?

      Mắt thư ký Lý bị mù à?

      “Có khi nào là do ta cơ duyên xảo hợp*?”

      “Sao tôi biết được.”

      *cơ duyên xảo hợp: cơ duyên là cơ hội và duyên phận, câu này tạm dịch là số phận đặc biệt, cuộc gặp gỡ tài tình, hay trùng hợp lạ kỳ

      Lục Chinh chẳng qua chỉ đưa ra giả thuyết để Khương tổng tròn trĩnh lưu ý thêm chút, đỡ cho sau này bị lật thuyền trong mương, còn về chuyện của Khương tổng có nội tình gì đằng sau , có liên quan gì đến .

      *lật thuyền trong mương: xảy ra sai lầm đáng có

      hừ lạnh tiếng.

      Thấy Khương gia đối xử với Trần Hi tệ, mới miễn cưỡng nhắc nhở chút, bất động sản Khương thị cũng phải là thay thế được, chẳng lẽ rảnh quá hóa rồ, nhất định phải lo chuyện gia đình họ Khương chắc?

      “...Cảm ơn .” Nhưng Lục tổng vẫn đáng ghét như trước, Khương Noãn nghiến răng, hừ tiếng trầm thấp, thấy Lục Chinh nhìn mình ngược lại còn muốn kéo Trần Hi rời , nàng nhịn được, vẫn phải đuổi theo Lục Chinh, trịnh trọng , “Nhưng cho dù là thế. Thân phận của tôi vĩnh viễn là bạn Trần Hi.”

      Ánh mắt của nàng có phần sắc bén, trông như nữ sinh rất mạnh mẽ, Lục Chinh lại hừ tiếng, đẩy tóc ngắn cao gầy lùi ra, xách Trần Hi cảm động tột cùng nhét vào xe, nhanh chóng lái , vứt lại Khương giáo bá bị khói xe bao phủ mà chửi ầm lên.

      Hôm nay đưa Trần Hi về biệt thự, ngẫm nghĩ rồi mang tới nhà hàng rất nổi tiếng để ăn tối.

      ăn cơm Tây.

      Cùng lúc đó, lầu 4 số 33 đường Hòe An, người đàn ông trung niên nhìn tấm danh thiếp cửa mất tiêu, gương mặt tuấn lên vui mừng.

      Danh thiếp bị người cầm , chứng tỏ căn nhà này có người ở!

      Ông vội vàng gõ cửa, nhưng lại nghe thấy tiếng đáp lại, nghĩ tới giờ vẫn chưa tới lúc tan tầm, ông thất vọng thở dài hơi, xoay người bước xuống lầu, nhưng mà trong nháy mắt khi đôi giày da đen bóng vừa bước xuống, ông cảm thấy chân như bị vướng cái gì đó, cả người kiềm chế được, lăn thẳng xuống dưới.

      Người đàn ông lăn lộn cầu thang hẹp lăn xuống chiếu nghỉ, cái trán nặng nề đập vào vách tường, chỉ thấy cả người đau đớn, lòng còn sợ hãi.

      Ông thiếu chút nữa ngã gãy cổ, chỉ thiếu chút nữa.

      Xương đùi đau buốt, muốn di chuyển chút nhưng có phản ứng, lòng ông giật thót cái, biết chắc là gãy xương rồi.

      Máu từ trán chảy xuôi xuống khóe mắt, trong ánh mắt mông lung, hình như ông mơ hồ nhìn thấy chỗ cầu thang lên lầu năm, có đoạn cẳng chân trắng nõn của phụ nữ, chợt vụt qua.

      “Cứu, cứu mạng.” Ông mang hơi thở thoi thóp kêu cứu.

      P/s: đoán ra đó là ai ?
      A fang, Cyder, Tiểu Ly 11116 others thích bài này.

    2. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      có khi nào là mẹ bé Hi k nhỉ heeee hay lệ quỷ bị oto đỏ đâm đc bé Hi giúp đỡ

    3. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 58

      Editor: tiểu mao
      Beta: Linh Phương
      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Nhưng đáp lại ông chỉ có tĩnh lặng.

      Cố mở to đôi mắt mờ nhòe, người đàn ông giãy dụa nhìn về phía trước.

      Lại thấy cẳng chân trắng nõn biến mất, sau đó vang lên tiếng giày cao gót lanh lảnh, hình như về nhà.

      ...Khi ở đây có người ngã gãy chân, mình về nhà...

      Ma quỷ đấy hả?

      Người đàn ông cố gắng suy nghĩ, nhớ tới người từng ở lầu năm là ai, vội vàng run rẩy cao giọng hỏi: “Là tiểu muội muội Đường gia phải ? Tôi, tôi là Triệu Viễn Đông!”

      Ông hít sâu hơi, cố gắng thử động cái chân bị gãy theo tư thế kỳ dị bậc thang, chân đau buốt kinh khủng, động chút đau tới mức mồ hôi đầy đầu, gần như đau chết ngất. Nhưng mà vẫn thấy tiếng đáp lại, ông nghĩ tới chuyện mình từng làm liền cắn chặt môi, cố gắng giãy giụa, kéo lê cẳng chân nghe theo ý mình, giờ lắc lư thành tư thế quái lạ, lết xuống bậc thang, run rẩy gọi điện thoại.

      Mở điện thoại, ông gọi nhưng lại chỉ nghe báo bận.

      cơn gió lạnh biết từ đâu thổi tới, thổi qua mặt Triệu Viễn Đông, ông đột nhiên rùng mình cái, nhưng lại thấy cổ mình bình thường, chiếc nhẫn ngọc trông vô cùng bình thường xuyên qua làn da, như truyền dòng nước ấm chảy xuôi người.

      Ông cụp mắt, hề bàng hoàng trước chuyện kỳ dị này, bởi vì nhiều năm qua, ông từng dựa vào nhẫn ngọc này mà tránh được nhiều vụ tai nạn kỳ quái, thậm chí có lần gặp phải vụ tai nạn vô cùng nghiêm trọng, khiến ông bị thương nặng. Nhưng mà cũng vì vụ tai nạn mạnh đó mà nhẫn ngọc mịn màng của ông xuất vết nứt , kể từ đó nhẫn ngọc lúc linh lúc .

      Nếu , lúc nãy khi ông bị ngã cầu thang, đáng ra phải bị làm sao mới đúng.

      Triệu Viễn Đông nhiều năm trải qua cảm giác đau đớn như này, lúc này thở dồn dập, tiện tay nhét điện thoại vào túi áo vest, lau máu chảy vào mắt, cả mặt đầy máu kéo đoạn chân gãy từng chút từng chút bò xuống dưới.

      Có vẻ số 33 này có nhiều nhà ở, ít nhất cả tòa nhà đều yên tĩnh, có tiếng người.

      Nhưng mà Triệu Viễn Đông vẫn tinh ý cảm nhận được, dọc theo đường khi ông bò từ lầu bốn xuống, ít nhất có hai ba tầm mắt nhìn chăm chăm mình, lấp sau những cánh cửa kia.

      Dường như bọn họ núp sau cánh cửa sắt, nở nụ cười keo kiệt nhìn người đàn ông bị gãy chân nhưng lại chịu bước ra đưa ông tới bệnh viện, thậm chí đối với chuyện ông kéo cái chân gãy xuống cầu thang cách đáng thương còn cho đó là chuyện rất thú vị.

      Phân biệt như vậy làm Triệu Viễn Đông sinh ra bực tức trong lòng, vốn định nặng nề gõ cửa nhà những người này, nhưng trời sinh tính nho nhã khiêm tốn, khiến ông quen dùng cách hùng hổ như vậy đối xử với người khác. Ông chỉ đành hít sâu hơi, tiếp tục cố gắng bò xuống cầu thang, muốn ra khỏi đây.

      Tòa nhà này cũ quá rồi, tín hiệu tốt, thậm chí muốn gọi điện thoại cũng thành hy vọng xa vời.

      Ít nhất cũng phải bò ra ngoài , để ông có thể gọi điện thoại cho bệnh viện tới cứu.

      bộ áo vest đầy vết bụi đất, Triệu Viễn Đông cũng mặc kệ, ông đau tới mức tầm mắt mờ nhòe, ông chỉ bò đất cách máy móc, thậm chí đếm được mình bò được bao nhiêu tầng, chỉ thấy khi mình cảm thấy sắp xuống dưới tầng trệt, lại nhìn thấy cái cầu thang xuống lầu dưới.

      Cái này làm ông có cảm giác cầu thang này kéo dài tới vô tận...

      Trong lòng ông giật thót, đột nhiên nhìn xung quanh, thấy nơi nơi đều tối mịt, chỉ có cầu thang trước mắt là ràng, nỗi sợ hãi chỉ có thể xuống dưới nhưng lại biết mình tới đâu khiến ông chợt run lên.

      Ông bỗng thấy bất ổn.

      Chẳng qua chỉ có bốn tầng... Ông phải bò lâu đến vậy sao?

      Mỗi cầu thang từng tầng đều rất quen thuộc, thậm chí những cánh cửa sắt đóng kín kia cũng khác gì nhau.

      Nhưng trái tim lại thấy kinh hoàng, ông nhớ tới rất nhiều chuyện kỳ dị mình từng gặp.

      Lúc này nhẫn ngọc đột nhiên nóng lên, ông nghe tiếng răng rắc giòn giã, mấy ánh mắt giấu sau cửa lập tức biến mất theo.

      Ông chỉ thấy cổ đau xót, ông run rẩy ngọ ngoạy kéo xuống xem, thấy nhẫn ngọc vỡ thành từng mảnh. Nhẫn ngọc này dường như thể nhận thêm được nữa, lúc này vỡ tan thành từng mảnh , lẳng lặng nằm bàn tay đầy máu của ông.

      Nháy mắt khi thấy nhẫn ngọc vỡ vụn, ánh mắt Triệu Viễn Đông hơi ngơ ngẩn, tầm mắt càng thêm mờ nhòa, giống như nước mắt khuất lấp tầm nhìn, hình như có người con nở nụ cười tươi đẹp đáng xuất trước mặt ông, đưa tay về trước, trong đó là nhẫn ngọc vốn được đeo cổ , nó đáng giá nhưng lại là món đồ trang sức duy nhất mà có, trịnh trọng đặt vào lòng bàn tay ông.

      “Viễn Đông!” Giọng qua bao năm vẫn thánh thót như xưa, cười tươi như nắng, “Đây là bùa hộ mệnh mà bố cho em. nhất định phải giữ bên mình đấy, được làm mất. là người của em, em bảo vệ . Cả đời.”

      Đôi mắt chứa chan tình dành cho ông, nắm chặt tay ông muốn ông thề vĩnh viễn vứt bỏ chiếc nhẫn ngọc, bởi vậy tới khi ông rời , ông cũng mang theo thứ duy nhất thuộc về . nhiều năm trôi qua, mưa gió bão bùng, dù xảy ra chuyện gì, ông đều cố gắng giữ gìn nhẫn ngọc này, thậm chí từ lúc đó ông mới bắt đầu hiểu được, rốt cuộc nhẫn ngọc này tượng trưng cho cái gì.

      Là tình dành cho ông.

      Giật giật khóe miệng, Triệu Viễn Đông chậm chạp, cố chấp nhặt từng mảnh vụn ngọc hóa màu ảm đạm như cẩm thạch trắng bình thường, bỏ vào trong túi áo vest.

      Ông vừa bị ngã vỡ đầu, máu chảy xuống, nhưng dù máu chảy vào mắt, ông vẫn miễn cưỡng nhìn đường. Lúc này ông mới phát , hóa ra biết từ khi nào, ông bò xuống chân cầu thang lầu . Cầu thang kéo dài vô tận lúc nãy giống như ảo giác vậy.

      Ông run rẩy, lúc này mới vất vả bò ra khỏi tòa nhà, quay đầu lại liếc nhìn tòa nhà yên tĩnh như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ ông mới biết chuyện gì vừa xảy ra, đáy mắt lên sợ hãi, cố gắng bò lên xe.

      Lúc này ông thuận lợi gọi điện thoại, gọi tới số xe cấp cứu, rồi lại gọi người tới lái xe mình về, bản thân được đưa tới bệnh viện.

      Trần Hi lại biết nhà mình xảy ra chuyện như vậy.

      Giờ cùng Lục Chinh ăn cơm ở nhà hàng Tây, nhìn Lục Chinh thuần thục chọn món, cũng dỏng tai lên nghe. Đúng là ngoài dự đoán của mọi người, Lục Chinh mặt mày lạnh lùng trông vô cùng lãnh khốc lại có thể xổ tràng tiếng vô cùng trôi chảy.

      chống cằm nhìn xung quanh, nhìn nhà hàng Tây xa hoa này, khách khứa lui tới ăn bận đều vô cùng đẹp đẽ, bất giác nhìn lại đồng phục của mình, nhân viên phục vụ thấy mình ăn mặc quê mùa cũng làm như thấy, giống như cảm thấy dị biệt, đợi ta khỏi, mới hỏi Lục Chinh: “Em mặc đồng phục như này cũng được ạ?”

      “Nhà hàng mở cửa để kinh doanh, chỉ cần em có tiền, ai quan tâm em mặc gì.” Lục Chinh lạnh nhạt trả lời.

      Thấy Trần Hi gật đầu rồi tiếp tục tò mò ngó quanh, nhướng mày hỏi, “Em thích ăn đồ Tây ? Biết dùng dao nĩa ?” Quỷ nghèo này đến bữa sáng cũng tiếc dám ăn, sao có thể ăn đồ Tây đắt đỏ chứ? Nếu vậy càng đừng đến dùng dao nĩa.

      Lục Chinh nhanh chóng nhếch miệng cười, chợt nghe thấy Trần Hi gật đầu trả lời: “Biết ạ.”

      “...Em biết?” Giọng Lục Chinh lạnh lùng hỏi lại.

      “Đúng vậy. TV thường chiếu cảnh người ta ăn đồ Tây, em nhìn thấy rồi học theo.” Trần Hi nào phải người thường, học bá lãnh học bổng toàn phần trường cấp ba tư nhân đấy, chẳng qua chỉ là ăn đồ Tây, sao lại biết dùng dao nĩa được?

      tự hào ngẩng đầu lên, giống như thấy mình rất ư là lợi hại, Lục Chinh híp mắt nhìn lúc, im lặng rồi mới thẳng thừng : “Lý luận suông mà thôi. Dao nĩa đâu dùng đơn giản như vậy.” có phần hài lòng với Trần Hi, khỏi mở to mắt nhìn thắc mắc.

      “Dao nĩa phải dùng như vậy sao?”

      “Sao có thể đơn giản như vậy.” Gương mặt tuấn của Lục Chinh trầm xuống, hừ lạnh tiếng. Thấy Trần Hi nhìn mình hoang mang, mới quay sang nhìn nhân viên phục vụ đằng xa, phục vụ liền tiến lên nhàng hỏi Lục Chinh có cầu gì, nghe thấy Lục Chinh ra tên bài piano nhàng.

      ta đối với khách hàng lớn như Lục Chinh của Lục thị luôn rất lễ phép, bất giác nhìn thoáng qua đầu tiên Lục tổng đưa ăn cơm...Cái này tính là phụ nữ, mà chỉ có thể bé xinh đẹp...Phục vụ nhanh chóng thu lại ánh nhìn, quay chân tới chỗ đàn piano, người chơi đàn nhận được tiền boa của Lục Chinh, chỉ chốc lát sau thay đổi bản nhạc.

      “Thích nghe ?” Lục Chinh thấy bản dương cầm này tệ, liền hỏi Trần Hi.

      “Khá là hay.” Trần Hi gật đầu hàm hồ.

      cảm thấy nghe khá hay, rồi lại thấy là lạ khi Lục Chinh bảo người đổi nhạc.

      “Sao lại muốn đổi sang bản dương cầm này?”

      Lục Chinh hừ lạnh tiếng.

      “Đây là quy tắc khác khi ăn đồ Tây.” Trần Hi quả nhiên trợn tròn mắt kinh ngạc, cảm thán kiến thức rộng rãi của , Lục Chinh mặt đổi sắc, chỉnh chỉnh cúc tay áo ngọc bích của mình, bình tĩnh , “Ăn đồ Tây phải chú ý rất nhiều, chỉ mình nhạc mà còn thói quen cầm dao nĩa, em nhất định biết. Bởi vì TV đều chiếu rất sơ sài.” Thấy Trần Hi nhìn mình thán phục, ánh sáng nơi đáy mắt ấy khiến vô thức nghiêng đầu tránh , Lục Chinh lại im lặng lúc rồi mới quay lại hỏi Trần Hi, “Em có muốn dạy cho ?”

      “Có phiền lắm ạ?” Trần Hi động lòng, nhưng vẫn phải hỏi cẩn thận.

      “Đương nhiên là phiền.” Lục Chinh dừng chút, thấy Trần Hi chuẩn bị lắc đầu, lúc này mới tiếp, “Nhưng mà ăn cơm với , chút phiền phức này vẫn nhịn được.”

      từ tốn đứng dậy, tới chỗ bên cạnh Trần Hi, đợi đến khi phục vụ bưng hết món lên, mới ghét bỏ nhìn lướt qua các món khác bàn ăn, bàn tay to nâng lên, cầm bộ dao đĩa sáng bóng màu bạc trước mặt Trần Hi, mặt mày lạnh tanh động tay.

      Lục Chinh cắt miếng bít tết trước mặt thành từng miếng , sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Trần Hi, mặt mày vô cảm đẩy đĩa thịt tới trước mặt .

      Mặt xanh mét, có chút bực bội khiến Trần Hi ngây người.

      “Ăn .”
      A fang, Cyder, Tiểu Ly 11114 others thích bài này.

    4. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 59

      Editor: tiểu mao
      Beta: Linh Phương
      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Đĩa được đẩy tới trước mặt Trần Hi, cúi đầu nhìn miếng bò bít tết được cắt đâu ra đấy.

      “Đây cũng là quy tắc khi ăn đồ Tây ạ?” tò mò hỏi.

      ... đọc ít sách, nhưng bỗng thấy kiến thức của mình hạn hẹp.

      “Đúng vậy.” Lục Chinh lạnh lùng dừng chút, rồi chậm rãi tiếp, “Sau này ăn đồ Tây, đều được tự mình cắt.” im lặng lát, dưới ánh mắt càng thêm kinh ngạc của Trần Hi mà bổ sung thêm chút uy hiếp, “Nếu tự mình cắt... Chứng tỏ bạn của em phải là người bạn chân chính. Bạn chân chính nên cắt bò bít tết cho em, hiểu chưa?” (thím cũng lươn lẹo lắm)

      Bộ dạng lạnh lùng như đá, Trần Hi hình như nghe hiểu, gật đầu theo bản năng: “Hiểu ạ.”

      Hóa ra ăn đồ Tây, con được động tay cắt bò bít tết.

      nhớ rồi.

      ra phim truyền hình toàn lừa !

      “Ngon ?” Thấy Trần Hi dùng nĩa xiên đồ ăn đưa vào miệng, ăn trông rất ngon, Lục Chinh cũng quay về ngồi đối diện mà vẫn ngồi cạnh từ tốn hỏi.

      “Ngon lắm.” Trần Hi cảm thấy món bò bít tết này ăn siêu ngon, gật đầu nhìn Lục Chinh .

      “Lục Chinh, ăn à?”

      Lục Chinh ăn, chỉ nhìn ăn uống thả cửa, làm Trần Hi thấy ngại ngùng.

      Người khác bỏ tiền mà mình lại ăn nhiều nhất, ăn nhiều tốt mà.

      đói.” Lục Chinh thuận miệng ăn hai miếng rồi đặt đồ ăn qua bên, chỉ lắc ly rượu vang đỏ. Sườn mặt dưới ánh đèn đẹp đến mức như phát sáng, Trần Hi ngơ ngẩn nhìn lúc, nghĩ tới chuyện Khương Noãn từng hỏi mình, cảm thấy chắc mình đúng rồi.

      Lục Chinh rất đẹp trai, còn đẹp trai hơn Tưởng Dịch nhiều.

      chớp chớp mắt, cúi đầu ăn món Tây trước mặt, đừng có nhìn bé này người gầy, nhưng mà khả năng ăn ... Chỉ chớp mắt ăn sạch bít tết đĩa, Lục Chinh lặng lẽ kéo cái đĩa bò bít tết mà mình mới chỉ ăn được bông súp lơ qua bên này, nghiêm túc cắt.

      “Lục tổng?” Đúng ngay lúc này, Trần Hi nghe thấy giọng vui mừng, vừa quay đầu thấy người đàn ông trung niên sắc mặt có hơi tối tăm, bên cạnh là hai mươi trẻ tuổi xinh đẹp nhanh chóng tới, ánh mắt ta vô cùng nhiệt tình, còn chưa bước tới trước mặt Lục Chinh cười ha ha , “ ngờ hôm nay lại gặp được ngài.”

      Khi ta tới, Lục Chinh chỉ hơi nghiêng mặt liếc nhìn tên kia cái, đáp lại, ngược lại còn dùng dao nĩa trong tay tiếp tục cắt bò bít tết, bình tĩnh đẩy đến trước mặt Trần Hi, xoa xoa đầu , “Ăn tiếp .”

      Biểu cảm rất lạnh lùng, nhưng mà có ai từng thấy Lục Chinh cắt bò bít tết cho người khác chưa?

      Người đàn ông trung niên kia nhìn Trần Hi mặc đồng phục, gương mặt ngây thơ, rồi rơi vào trầm tư.

      “Lục tổng, vị này là...”

      có thể khiến cho Lục tổng cắt bò bít tết đúng là lợi hại.

      “Bạn.” Lục Chinh nhíu mày, thêm gì, thấy Trần Hi vội liếc nhìn người đàn ông trung niên kia cái rồi thu hồi ánh mắt, rồi càng sát lại gần mình, liền trầm tư liếc nhìn ta cái, mời ta ngồi chung bàn, ngược lại càng lạnh lùng hơn.

      Hiển nhiên là vui khi có người tới quấy rầy mình, người đàn ông trung niên cũng rất có mắt nhìn, cười cái, cũng thấy xấu hổ, ôm lấy có chút thèm muốn Lục Chinh nhưng lại dám làm gì, hai người xoay người tới cái bàn gần đó ăn cơm. Tuy là cách khá xa, nhưng Trần Hi vẫn cảm thấy ánh mắt ta cứ đảo quanh người và Lục Chinh.

      Loại ánh mắt như này khiến Trần Hi thấy có phần khó chịu.

      “Em thích ?”

      “Ánh mắt ông ta tốt?” Tuy Lục Chinh đề cập tới thân phận của người đàn ông trung niên, nhưng có thể tới nhà hàng xa hoa như này để dùng bữa chứng tỏ đây cũng là người có thân phận. Có điều đôi mắt kia lại vô cùng vẩn đục, còn chất chứa dục vọng lẫn thứ thô tục kỳ lạ.

      Trần Hi thích ánh mắt kiểu này, nhưng cũng biết mình nên đánh giá người khác, chỉ giọng thầm bên tai Lục Chinh: “Em cảm thấy ông ta cứ nhìn hai chúng ta suốt thôi.” Cảm giác suy đoán lẫn kỳ lạ này khiến khó chịu nổi, Lục Chinh lại quay sang nhìn cái, cười lạnh tiếng.

      “Vậy mai khiến phá sản luôn?” nhướng mày hỏi.

      “Thôi ạ.” Trần Hi biết đây là câu đùa, rất có nề nếp , “Người liên quan đến mình, vẫn nên mặc kệ người ta .” ngốc như vậy, quả đúng là khiến người ta nhọc lòng hơn cả Lục Cảnh.

      Lục Chinh vươn tay nhàng xoa đầu , thấy cười với mình cái rồi cúi đầu ăn bò bít tết, giọng khàn khàn , “ chỉ muốn đưa em ăn đồ ngon thôi.” thầm, Trần Hi ngậm miếng thịt trong miệng, nhìn thắc mắc, người đàn ông tuấn lắc đầu, bình đạm , “Lần sau chúng ta tìm nhà hàng có phòng riêng.”

      phải biết mang Trần Hi ăn cơm bị người khác nhìn.

      Nhưng lại muốn thấy dáng vẻ hạnh phúc của khi được ăn ngon.

      cần vậy đâu.” Trần Hi lắc đầu .

      Tuy là thấy hơi thiếu tự nhiên, nhưng cũng cáu kỉnh đến độ cần gian riêng.

      Thấy Lục Chinh vẫn còn nhìn mình, chớp chớp mắt, ngẫm nghĩ rồi mang theo chút thần bí, lấy tay che miệng thầm bên tai Lục Chinh, “ đừng quá gần ông ta. người ông ta có nghiệt duyên.”

      Câu này rất kỳ quái, nhưng Lục Chinh thèm để ý, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên, thấy ta vội nở nụ cười thăm hỏi với mình, cái này làm thấy hơi phản cảm, chậm rãi thu lại ánh mắt, chuyển sang nhìn chăm chú vào Trần Hi hỏi; “Em thấy cái gì?” Nếu Trần Hi có nghiệt duyên, Lục Chinh tin tưởng tuyệt đối.

      Bảo vệ nhà mình có thể nhìn được rất nhiều thứ mà người thường thấy.

      “Em thấy linh.” Trần Hi im lặng lúc, ánh mắt rơi vào góc bàn của người đàn ông, giọng , “Vài đứa.”

      Vài bóng dáng nho quái dị vặn vẹo, lúc người đàn ông trung niên vừa vào cửa, chúng nó bám đầu vai ra sức cắn xé, nhưng khi người đàn ông này lại gần Lục Chinh, mấy cái bóng ấy lập tức trốn sang bên, run như cầy sấy.

      Bóng dáng nho vặn vẹo ấy trông có phần quái đản, nhưng Trần Hi lại thấy sợ, ngược lại còn thêm vài phần thương hại, cầm dao nĩa tay cả nửa ngày cũng động tiếp, lúc lâu sau mới giọng , “Chúng nó thực rất đáng thương.”

      Lục Chinh im lặng nhìn vẻ mất mát của Trần Hi.

      linh là gì?”

      “Là hồn ma do trẻ con hóa thành.” Trần Hi vất vả tìm từ ngữ hợp lý để giải thích chút cho Lục Chinh, thấy Lục Chinh khẽ gật đầu, mới tiếp, “Nếu là linh được sinh ra nhưng bị chết non nhanh chóng được đầu thai, bọn nó cũng rất dễ thương. Nhưng còn có loại linh nữa, chúng nó còn chưa lớn lên bị cướp cơ hội được sinh ra, linh này mang theo oán khí, giết chết người mà mình theo.” người đàn ông trung niên kia có vài linh, hơn nữa đều là màu đen tuyền, đó là hồn ma mang oán khí, xem ra người đàn ông này chẳng phải hạng tốt đẹp gì.

      nhìn ra mấy linh kia hình như còn vươn tay giữ chặt chân người đàn ông, giống như còn chút lưu luyến, dù lòng mang oán hận vẫn còn quyến luyến.

      Có lẽ mấy linh là con của ?

      Nhưng nếu là con mình, sao lại muốn làm tổn thương chúng?

      Trần Hi là đứa trẻ được mẹ dùng hết sức lực để sinh ra, cho nên biết đời này hóa ra lại có bậc cha mẹ nhẫn tâm đến vậy.

      giải thích ngắn gọn, hơi mơ hồ chút, Lục Chinh chỉ hừ tiếng.

      “Đừng để ý đến .”

      “Em chỉ thương xót cho mấy linh kia thôi. Nếu oán hận thể tan được, vậy thể đầu thai lần nữa, có được sinh mạng mới.”

      Trần Hi vừa vừa nhìn về phía người đàn ông trung niên, mấy linh dưới chân ta hình như cảm nhận được ánh mắt của , chúng quay đầu lại, dùng đôi mắt đen nhánh đáng sợ kia nhìn lát, thấy Trần Hi nghiêng đầu nhìn mình, chúng lần lượt nở nụ cười tuy méo mó nhưng lại rất đỗi ngây thơ.

      Chúng nó có vẻ rất thân thiện với Trần Hi, còn mang theo chút tò mò muốn lại gần, nhưng khi nhìn thấy Lục Chinh vẻ mặt bình tĩnh ngồi cạnh Trần Hi, chúng nó lại ôm đầu, rầm rì dựa lại gần nhau, trông vô cùng đáng thương.

      Trần Hi cong mắt cười.

      Lục Chinh thấy Trần Hi bỗng mỉm cười, híp mắt, nhìn theo ánh mắt nhưng lại chẳng thấy được gì.

      “Em cười gì vậy?”

      “Bọn nó sợ . Sợ vô cùng, xin cứu mạng đấy.” Trần Hi lộ tính trẻ con, cười rộ lên, có vẻ cảm thấy gặp được linh là chuyện rất thú vị. Nhưng Lục Chinh lại im lặng chút, bất lực bóp mặt Trần Hi phen, nhàng , “ được cho người khác rằng em cảm thấy gặp được ma là chuyện rất thú vị.”

      biết con người thường sợ hãi và bài xích những kẻ khác loại, nếu Trần Hi thể bản thân khác với người thường, bị mọi người xa lánh, hơn nữa còn là xa lánh vì sợ dính phiền phức, thậm chí còn cảm thấy Trần Hi là kẻ đáng sợ.

      mặt bị Lục Chinh mạnh mẽ giày vò phen, Trần Hi bất giác ôm lấy mặt.

      kêu đau, chỉ biết ngơ ngác nhìn Lục Chinh.

      “Em biết chứ.” cúi đầu lẩm bẩm, “Nhưng vì là Lục Chinh, cho nên em mới ra.”

      Nếu là người khác, .

      Bởi vì Lục Chinh nhắc nhở, dùng thời gian thơ ấu ảm đạm để chứng minh mọi người chán ghét, gạt bỏ những người khác biệt với bọn họ. Từ lúc còn bé bắt đầu hiểu ra, hóa ra mình thể trò chuyện với bạn hay chơi bóng cao su màu đỏ với mình trước mặt mọi người, bởi vì như vậy khiến trở nên rất quái lạ, bị người khác coi thành quái. cũng bắt đầu hiểu, mỗi lần tham dự lễ tang, lúc thấy có người đứng cạnh quan tài, đừng thể bộ dạng tò mò.

      Cho nên, dần dần trở thành người bình thường.

      Dù có thấy thứ gì khác lạ, cũng tuyệt đối được ra trước mặt người thường.

      Nhưng có gì phải giấu giếm Lục Chinh.

      “Bởi vì là ?” Giọng Lục Chinh trở nên trầm thấp, hạ người xuống, lại gần Trần Hi, cong môi hỏi, “Đơn giản là ?”

      “Em cảm thấy ở trước mặt , em cần phải che giấu điều gì.” Trần Hi cảm thấy ý nghĩ này của mình có phần là lạ, nghĩ cũng muốn giấu Lục Chinh, hơi do dự rồi giọng , “ giống những người kia.”
      A fang, Tiểu Ly 1111, mthuy5 others thích bài này.

    5. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 60

      Editor: tiểu mao
      Beta: Linh Phương

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      “Đúng .” Lục tổng bị câu này lấy lòng rồi.

      Nên như thế.

      Trong mắt Trần Hi, mình đương nhiên thể giống những kẻ khác được.

      Người như Lục tổng, dù sao cũng phải là tồn tại đặc biệt trong lòng Trần Hi, đúng ?

      gật gù, thuận tiện gọi phục vụ lấy thêm hai cái bánh kem tinh xảo cho Trần Hi, hơi nâng hàm lên, bình đạm : “Thưởng cho em.”

      Tuy Trần Hi biết vì sao Lục Chinh bỗng thưởng cho mình, nhưng bánh kem này trông rất ngon miệng, ngại ngùng di chuyển, giọng , “Có đắt ạ?” Đôi mắt dưới ánh đèn sáng lấp lánh rực rỡ, vừa rụt rè vừa mềm mại, khiến Lục Chinh cảm thấy muốn với rằng đừng lo lắng tiền nong như vậy, bèn hừ tiếng rồi , “ là người để ý chuyện tiền bạc à?”

      phải.” Trần Hi cúi đầu, vặn vặn ngón tay.

      lúc này mới câu cảm ơn, vui vẻ ăn bánh kem.

      đối với rất rất tốt luôn, hay sau này bảo vệ miễn phí nhỉ?

      đúng là khác với những người khác.

      Ăn hết cái rồi nhìn cái còn lại, ngại ngùng đẩy bánh kem tới trước mặt Lục Chinh, giọng , “Lục Chinh, ăn cái này .”

      Tuy là thấy ăn rất ngon, nhưng vẫn thấy mình thể ăn mình, Lục Chinh híp mắt liếc nhìn đỏ mặt nhưng vẫn nhìn mình chờ mong, cầm cái nĩa sạch bên cạnh múc miếng bánh, phần còn lại đẩy về cho Trần Hi. Hai người vì cái bánh kem mà đẩy qua đẩy lại, khiến cho người đàn ông trung niên núp đằng xa quan sát kia lập tức giật mình.

      Bỏ qua chuyện Lục Chinh chưa từng ăn bánh kem, có khi nào ngọt ngấy với con như thế.

      ngờ nha, ngờ nha, hóa ra Lục tổng Lục thị lại thích kiểu này.

      bé này trông nhút nhát, xinh, có vẻ rất ngây thơ.

      Đôi mắt ta xoay chuyển vòng.

      Cảm nhận được ánh mắt đấy, Trần Hi hơi nhíu mày nhìn ta cái, thấy người đàn ông trung niên nở nụ cười khiến thấy thích tí nào, hạ mi, thấy hơi ghét ánh mắt như này.

      Lục Chinh vốn nhìn , trông bộ dạng vui của Trần Hi, liền ngước mắt lạnh lùng nhìn theo, thấy tên đàn ông kia khom lưng cúi đầu với mình, lập tức cười lạnh tiếng hỏi Trần Hi, “Em cạnh ta có ma?” Bộ dạng rất dữ, mấy linh kia lặng lẽ nhảy hết lên đầu người đàn ông kia, Trần Hi gật đầu.

      nghe ta rất háo sắc, ngờ...” Lục Chinh lạnh lùng để câu còn lại biến mất nơi đầu môi.

      muốn để Trần Hi biết những chuyện dơ bẩn này.

      Những linh này với Lục Chinh mà , lai lịch cần hỏi cũng biết.

      Nhưng lại nghĩ tới loại đàn ông quản được nửa thân dưới, còn cố tình đẩy sinh mệnh bé đấy ra làm vật hi sinh, bỗng im lặng lúc, quyết định Lục thị sau này ký hợp đồng hợp tác với loại người người như này nữa.

      Dù sao kẻ đạo đức cá nhân chả ra làm sao, đạo đức những mặt khác cần cũng biết. Thấy Trần Hi ăn hết bánh, Lục Chinh liền gọi người tới tính tiền, đè thấp giọng, môi mỏng tiến gần bên tai Trần Hi , “ hợp tác với loại người này.” Người như vậy, tuy phạm pháp nhưng lại càng khiến người ta căm ghét hơn.

      Trần Hi mím môi, mắt sáng lấp lánh nhìn Lục Chinh.

      “Đạo bất đồng bất tương vi mưu*” Lục tổng tiếp tục lạnh lùng quăng thêm câu.

      * chung đường, khó bàn luận.

      Trần Hi bỗng cảm thấy người như Lục Chinh, chính trực đến độ đôi khi mình thấy hoài nghi loại sỉ nhục.

      “Được. Em tin .” cũng nghiêm túc chuyện với Lục Chinh, cùng chuẩn bị đứng lên về.

      Lúc Lục Chinh đứng lên, mấy bé linh kia nhanh chóng co thành đống, bộ dạng trông rất sợ hãi. Dáng vẻ này lại càng thêm đáng , Trần Hi nhịn được, cong cong mắt cười, lúc cười rộ lên cả người giống như minh châu tỏa sáng rực rỡ, đẹp đến nỗi dù có là người hay bắt bẻ nhất cũng tìm ra chỗ nào để . Người đàn ông trung niên kia thấy Trần Hi lộ ra gương mặt mỹ lệ từ bộ đồng phục cũ nát, đáy mắt bất giác lên tia tham lam.

      Nhưng Trần Hi cần phải lo lắng về loại người này.

      mím môi, nhìn Lục Chinh cạnh mình, hiểu sao, vô thức đưa tay tới, rụt rè nắm chặt góc áo của .

      Lục Chinh bỗng cúi đầu, thấy bên cạnh bộ vest của mình chợt lòi ra cái móng vuốt trắng xinh.

      Trần Hi nhìn đầy vô tội.

      Im lặng lúc, Lục tổng quyết định chịu đựng chút vô lễ của bé bảo vệ. Dẫu sao cũng làm chủ thuê, làm ông chủ, Lục tổng tự nhận mình luôn là cấp tốt, luôn dịu dàng quan tâm đến cấp dưới.

      Nếu đây là cầu của bé bảo vệ, vậy cũng bảo bỏ cái móng vuốt của ra. ngầm đồng ý động tác nắm góc áo kia, Trần Hi thấy lòng ấm áp, lon ton đằng sau , nhìn bóng dáng cao lớn đầy khí thế của , vừa thấy mình phải sợ gì cả, lại vừa cảm thấy...

      Lục Chinh nếu là người nhà của tốt.

      cong cong mắt cười, giống như trẻ theo người lớn trong nhà, cùng Lục Chinh ra khỏi nhà hàng, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía sau, giọng , “Gần đây có lẽ vận khí của ông ta được tốt lắm.”

      Thấy Lục Chinh vừa mở cửa xe bảo ngồi vào, vừa quay sang nhìn cái, cảm thấy mình có thể hết cho Lục Chinh, thế là tiếp tục câu chuyện: “ linh nho có cách khiến ông ta đền mạng, vô cùng yếu ớt, dù có chuyện gì kỳ lạ xảy ra, nhiều nhất cũng chỉ khiến người ta nghe thấy tiếng khóc trẻ con hay gì đó. Nhưng cạnh ông ta có quá nhiều linh... Em cảm thấy ông ta sớm gặp xui xẻo.”

      liên quan đến chúng ta.” Lục Chinh đáp lại đầy lạnh lùng.

      Trần Hi lại cảm thấy câu trả lời này vô cùng dịu dàng.

      gật đầu, hơi đắn đo rồi lại lo lắng nhìn Lục Chinh.

      “Người như vậy, dù có cho em trăm vạn, em cũng bán bùa bình an cho ông ta.” Suy nghĩ này của có phần ngây thơ non nớt, dù sao cũng đều là buôn bán, bán cho ai có gì khác nhau?

      Bùa bình an bán ra, ai quản người đối diện là người tốt hay kẻ xấu. Tuy Trần Hi quản được bùa bình an mình bán ra truyền tới tay ai, nhưng có thể kiểm soát được người đầu tiên tiếp nhận bùa bình an phải là người xấu. Ý nghĩ này vừa trẻ con vừa tùy hứng, cho nên vô cùng lo lắng nhìn Lục Chinh, muốn biết liệu có tán đồng với mình .

      Lục Chinh im lặng.

      Trần Hi lại càng lo ngay ngáy.

      Nếu Lục Chinh tán đồng nên làm thế nào bây giờ?

      Trần Hi chớp chớp mắt, hiểu sao hốc mắt lại nóng lên.

      muốn Lục Chinh chung ý nghĩ với mình đâu.

      triệu cũng được bán cho .”

      Lục Chinh làm Trần Hi thả lỏng động tác nín thở, trong lòng nảy ra vui mừng khó hiểu, khỏi ngẩng đầu nhìn người đàn ông lạnh lùng này, gật mạnh đầu: “Vâng!”

      chỉ cần câu vui vẻ đến vậy, Lục Chinh hiểu bây giờ mấy bé nghĩ gì trong đầu, nếu ba năm cách thế hệ, vậy giữa với kẻ lừa đảo này chẳng phải là ngàn mương vạn khe... Cái này thể... Lục tổng là ông chủ tốt, rất sát sao với ý tưởng của nhân viên, dù có ngàn mương vạn khe lấp đầy đám mương máng này là được.

      *tam niên nhất cá đại câu: ý chỉ những người cùng tuổi có cùng tư tưởng, cách nhau ba năm khiến đôi khi suy nghĩ và cách làm giống nhau.

      rên tiếng, lái xe đưa Trần Hi về nhà.

      Trần Hi thấy đưa thẳng về nhà, quay đầu tò mò hỏi Lục Chinh, “Hôm nay cần em bảo vệ à?”

      cảm thấy tiền lương mà kiếm được xứng với lương tâm lắm, bỗng nghe thấy Lục Chinh đột nhiên mở miệng hỏi, “Cuối tuần này em có bận ?”

      vừa lái xe vừa lấy túi đồ ăn vặt từ trong hòm giữ đồ bên cạnh, trong đó đều là chocolate, khoai lát, thạch trái cây với mấy đồ ăn vặt linh tinh mà con thích ăn, ném nó cho Trần Hi. Trần Hi tiếp nhận theo bản năng, cúi đầu ngẩn ngơ nhìn mấy món đồ ăn vặt đắt tiền bày bán trong siêu thị, giựt giựt khóe miệng.

      “Cuối tuần em bận rồi.” vừa ôm đồ ăn vặt, vừa nhàng .

      Lục Chinh lại hỏi rốt cuộc là bận chuyện gì.

      luôn tôn trọng riêng tư của Trần Hi, cũng đồng thời tôn trọng khoảng thời gian cá nhân của , dù sao cũng chỉ là thuê Trần Hi chứ phải mua đứt mạng sống của bé này.

      Ví dụ như trợ lý Trương từng hỏi có muốn tra thử hoàn cảnh gia đình của Trần Hi , Lục Chinh cũng từ chối, thà để mình biết gì cả, đợi sau khi Trần Hi thân thiết với mình hơn, dần dần chuyện của cho mình nghe, cũng muốn giống mấy kẻ nhà giàu quen thói điều tra bối cảnh, lai lịch của người ta.

      Tìm thám tử tư để điều tra là chuyện rất đơn giản, nhưng Lục Chinh lại thấy đây đúng là xúc phạm với Trần Hi, đương nhiên chờ đợi trong mơ màng cũng khiến Lục tổng biết được mấy sở thích của Trần Hi.

      “Em còn đủ tiền ?”

      “Dạ?”

      “Nếu cuối tuần phải ra ngoài, tiền người em có đủ tiêu ?” Lục Chinh thấy Trần Hi cúi đầu, ngón tay trắng trẻo sờ qua sờ lại mấy túi đồ ăn vặt, có vẻ chưa quyết định nên ăn cái nào trước, thấy đèn giao thông chuyển thành đèn đỏ, liền dừng xe lại, mặt vô cảm nghiêng người qua, xé hết đống đồ ăn vặt để đùi Trần Hi ra, lạnh lùng , “Em rắc rối.”

      Chỉ ăn đồ ăn vặt mà thôi, sao hạ được quyết tâm ăn cái nào? Đương nhiên là mỗi loại đều ăn ít, cái nào hợp khẩu vị ăn nhiều chút, hợp vị vứt.

      “Nhưng như thế lãng phí lắm.” Trần Hi vội vàng .

      đâu, thứ nào thích ăn để đó.”

      “Để đó phải cũng vẫn lãng phí à?”

      đâu.” Lục Chinh lạnh lùng lắc đầu.

      Thấy chắc chắn như vậy, Trần Hi biết nhớ tới cái gì, nhìn Lục Chinh cười, lần này vui vẻ cầm cái bánh quy nho có nhân lên cắn miếng.

      Đây là vị thơm ngọt mà rất ít ăn, ngoại trừ thỉnh thoảng Vương chủ nhiệm lớp đưa cho mình ít bánh quy mà người ta gửi tặng , Trần Hi bao giờ mua loại bánh quy đắt tiền này. cắn từng miếng bánh , chỉ cảm thấy bánh vào miệng là tan, hạnh phúc cười tít mắt. Lúc ăn cái gì cũng khiến người ta thấy vui vẻ lạ, Lục Chinh nhìn cái, rồi lại nhìn thêm cái nữa.

      lái xe, Trần Hi thấy có vẻ rất thèm, suy nghĩ rồi quen tay bẻ miếng, đút cho .

      Lục Chinh đột nhiên ho khan tiếng, quay đầu, mở cửa sổ xe.

      Rồi lại làm mặt lạnh quay đầu lại cắn miếng bánh quy kia.

      đúng, vị tệ.
      A fang, Cyder, Tiểu Ly 11114 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :