1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thiên Sư, Giảm Giá Không? - Phi Dực

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Thứ tư lỡ hẹn nên hôm nay bù 2 chương.
      Chương 50

      Editor: tiểu mao
      Beta: Linh Phương

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Ánh mắt khiếp sợ của nhân viên chiếu thẳng vào làm phải xoa xoa mi tâm.

      Hình tượng tổng tài bá đạo nhiều tiền có lẽ sụp đổ ngay giây phút này rồi.

      lạnh mặt, vẫn giữ khí thế mạnh mẽ như trước, gì.

      “Tiểu thư, muốn kiểu di động như thế nào?” Nhân viên cửa hàng nhìn người đàn ông đẹp trai trông rất giàu kia, rồi hỏi lại thêm lần nữa.

      phải đồ vest này là thuê đấy chứ?

      ấy muốn mua cái điện thoại rẻ nhất. Mau lấy ra, nhanh lên!” Nghĩ tới chuyện Trần Hi muốn tự bỏ tiền mua điện thoại, Lục Chinh cảm thấy vẫn nên bảo bé lấy cái điện thoại đắt tiền làm gì.

      Trước kia mua điện thoại cũng dám ăn sáng, giờ mua cái điện thoại, thứ đắt tiền như vậy*, phải nghèo đến mức ngày nào cũng phải cạp đất mà ăn à? quyết định để Trần Hi mua cái quá đắt, thế là dùng cái bản mặt lạnh như tiền bảo nhân viên chạy lấy cái nào rẻ nhất, nhân viên hoang mang nhìn hai vị này, căn cứ tinh thần phục vụ khách hàng, liền ra sau lấy cái điện thoại cũ.

      *bản gốc là đại gia dụng đồ điện, nhưng điện thoại được xếp vào thiết bị viễn thông chứ phải đồ điện gia dụng nên mình bỏ luôn ý của tác giả.

      “Tiểu thư, giá của chiếc điện thoại này là 600 tệ. Cảm ứng nhạy, độ sắc nét cao, hàng trong nước, đánh giá rất được.”

      “Sao đắt thế!” Sắc mặt Lục tổng hơi đổi.

      Cái này là gần bằng ngày lương của Trần Hi rồi.

      Nhân viên kiên cường mỉm cười, tay run rẩy, nâng di động nhìn Trần Hi, kiên quyết nhìn tên đàn ông keo kiệt bủn xỉn này nữa.

      Đàn ông dù có giàu có đến đâu mà bủn xỉn cũng khiến người khác khinh thường.

      “Đúng là hơi đắt.” Trần Hi sờ sờ ví tiền, ra đủ tiền nhưng lại tiếc phải bỏ ra 600 tệ mua cái điện thoại chỉ để gọi điện. Nhưng nghĩ tới chuyện Lục Chinh cần liên hệ với mình, mà bản thân cũng cần cái điện thoại để liên lạc khi lên đại học, nghĩ nghĩ lại vẫn gật đầu , “Lấy cái này .”

      Điện thoại này trông có vẻ hơi nặng, cũng đẹp tinh tế, nhưng lại lợi ở chỗ giá thành rẻ, còn là điện thoại thông minh. Đặc biệt mấy ký tự đó khá to và , Trần Hi nhìn nhân viên trông mong nhìn mình, liền gật đầu tỏ vẻ mua, nhân viên liền cười tủm tỉm nhận tiền của rồi hỏi, “Tiểu thư, có muốn cài thêm mấy ứng dụng vào ?”

      “Ứng dụng gì?”

      “Ví dụ như Taobao, Jingdong, Alibaba gì đấy...”

      “Em có nhu cầu.” Trần Hi lắc đầu thẳng.

      Nhân viên cửa hàng im lặng mấy giây, tiếp tục khó khăn nở nụ cười, “Vậy mấy app chơi game sao? Ví dụ như Ngôi sao thời trang, Vân Thường Vũ Y....”

      “Em chơi game.” Trần Hi vươn tay cầm lấy điện thoại, khách sáo , “Em biết mấy cái đấy khá tốt, nhưng em chỉ cần gọi điện thoại là được.”

      *Mấy ứng dụng mình đề cập là tự nghĩ vì mình hiểu bản gốc, mò baidu chỉ được hai ứng dụng đầu, cái game là search thấy ra hình game kiểu ngôi sao thời trang.

      Bởi vì có vị giỏi về đám phán là Lục tổng ở đây, cho nên Lục tổng nhàng dụ Trần Hi nạp cái card điện thoại 100 tệ vào tài khoản, cúi đầu nạp tiền trước ánh mắt co giựt mãnh liệt của nhân viên, rồi lấy mấy cái danh thiếp từ trong cặp, lần lượt nhập số vào danh bạ.

      Lục Chinh ở bên cạnh trông như quan tâm, nhưng lại lén nhìn xuống, thấy số điện thoại của mình được gõ vào màn hình, cong cong khóe miệng, vươn tay nhấn gọi sang máy mình.

      Lúc điện thoại trong túi vang lên, lấy chiếc điện thoại đắt tiền đặt theo cầu của mình ra, nhấn tắt cuộc gọi rồi lưu số của Trần Hi vào danh bạ.

      Nhìn cái điện thoại đắt tiền của , rồi lại nhìn cái điện thoại cũ 600 tệ của Trần Hi, nhân viên đứng cạnh mà chết đứng.

      “Bác sĩ Thẩm là ai?” Lục Chinh đột nhiên hỏi.

      Trần Hi cúi đầu, ngón tay vẫn chuyển động màn hình, nghe tới đó hoang mang ngẩng đầu lên.

      “Bác sĩ Thẩm là bác sĩ Thẩm, ấy là người tốt.” Trần Hi ngước mặt lên, thấy Lục Chinh híp mắt nhìn mình, thà khai báo, “Trước kia ông ngoại em bị bệnh nằm viện, bác sĩ Thẩm chính là bác sĩ phụ trách. ấy giúp em rất nhiều.”

      mới câu, Lục Chinh ngạc nhiên hỏi lại, “Ông ngoại em nằm viện?”

      hình như hiểu ra tại sao nhà Trần Hi luôn tối đen, sao bé này phải vội chạy kiếm tiền. Hóa ra là trong nhà có người bệnh nằm viện. Nghĩ tới ông ngoại của Trần Hi, Lục tổng đây cũng là... người khá tôn trọng người khác, thế là hỏi thử: “ có thể giúp gì ?”

      “Giúp em?”

      “Ông ngoại em có cần đổi phòng bệnh ? Nằm ở bệnh viện nào? có thể chuyển ông tới phòng đơn.” Giọng Lục Chinh dịu hơn rất nhiều.

      Bộ dáng “Tên đàn ông này là ai!” vừa nãy của giờ chuyển sang ôn hòa hơn rất nhiều, Trần Hi ngẩn người lát.

      cần đâu.” hơi dừng, có phần khó xử, nhưng lại muốn lừa Lục Chinh, cho nên đành phải thành , “Ông ngoại em mất rồi.” cố gắng nở nụ cười, nhưng Lục Chinh lại thấy giật mình, chỉ cảm thấy đôi mắt như dâng lên hơi nước.

      Ánh mắt mênh mang ấy làm Trần Hi trông có vẻ đáng thương, Lục Chinh bỗng im lặng, lúc lâu sau mới gật đầu, thêm gì nữa, đưa Trần Hi ra khỏi tiệm điện thoại, bảo ngồi lên xe, trong gian chật hẹp của chiếc xe đột nhiên yên tĩnh lạ.

      Trần Hi thấy hơi ngại ngùng.

      “Lục Chinh, làm sao thế?”

      “Xin lỗi.” Lục Chinh đột nhiên mở miệng .

      Trần Hi quay sang, kinh ngạc nhìn góc mặt tuấn lạnh lùng nam tính của .

      đẹp trai lại mạnh mẽ như vậy, luôn dùng biểu cảm lạnh nhạt nhìn xuống mọi thứ, nhưng Trần Hi ngờ, Lục Chinh cũng xin lỗi người khác.

      “Sao lại muốn xin lỗi?” khựng lại, đột nhiên khẩn trương hẳn, dưới ánh mắt tĩnh lặng của Lục Chinh, bất giác ôm lấy cái cặp to, cảnh giác nhìn , “Dù, dù như vậy, em, em cũng hoàn tiền đâu!”

      Hay phát mình là bảo vệ vô dụng, cho nên muốn thu lại tiền thuê trước đó? Trần Hi sợ hú hồn, cảm thấy giây phút này Lục Chinh đáng sợ, nhưng Lục Chinh chỉ nhìn hơi ngạc nhiên, gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng sắt đá hiếm khi lên chút bất lực, giơ tay xoa đầu .

      đâu.”

      gì cơ?”

      đuổi việc em đâu.”

      Những lời này làm Trần Hi nhàng thở phào nhõm, lúc này mới tò mò hỏi, “Vậy xin lỗi là chỉ cái gì?”

      nên nhắc tới chuyện buồn của em.” Thấy Trần Hi nhìn mình mà , Lục Chinh đè bàn tay lên vô lăng, cố gắng khiến gương mặt cứng ngắc của mình trở nên mềm mại hơn, giọng với Trần Hi, “Trần Hi, muốn làm em buồn.”

      Dù biểu cảm trở nên dịu hơn mặt vẫn còn vẻ lãnh đạm lạnh lùng, nhưng mắt Trần Hi lại dần mở to, có chút bối rối , “ trách , cũng đâu biết.” thấy Lục Chinh cần xin lỗi mình, cũng đâu làm gì tổn thương , vội tiếp, “ xin lỗi với em làm em thấy rất kỳ quái.”

      thản nhiên thừa nhận chuyện mình thích Lục Chinh xin lỗi với mình.

      Vì sao biết, nhưng quen Lục Chinh thỏa hiệp như vậy.

      ràng là người kiêu ngạo như vậy.

      Sao phải xin lỗi khi nguyên do ở chỗ ?

      cần phải xin lỗi đâu, đấy.” cúi đầu, có phần tủi tủi.

      Lục Chinh nhìn bộ dạng ỉu xìu này của , đột nhiên cong cong khóe miệng.

      “Nếu em muốn suốt ngày xin lỗi với em nên hết mọi chuyện cho biết, để phải vào ngày nào đó lỡ miệng nhắc tới chuyện buồn của em, làm cảm thấy mình làm em tổn thương.”

      Thấy Trần Hi ngẩng đầu bối rối nhìn mình, Lục tổng lên bộ dạng đàm phán kinh doanh đồng thời dùng trí thông minh nhằm lừa gạt đối thủ, nhìn ánh mắt hoang mang của , hiển nhiên là bị mình cho rối não, tiếp, “Huống chi chúng ta là bạn bè. Làm bạn bè nên chia sẻ mọi thứ cho nhau, em đúng ?” dừng chút rồi từ tốn , “Trần Hi, trước mặt em, có bí mật. Nhưng bản thân em lại giấu rất nhiều bí mật, như vậy là công bằng với .”

      Trần Hi đầu choáng não trướng, cứ ngơ ra nhìn người đàn ông trước mắt này.

      công bằng?”

      “Đúng. công bằng với .” Lục Chinh bình tĩnh .

      rất thất vọng.” tiếp tục với Trần Hi.

      Trần Hi sững cả người, cắn môi nhìn Lục Chinh.

      “Bạn bè đều như thế ạ?” Bạn của nhiều lắm, nhưng nhóm tiểu Khúc với Trần Mỹ Mỹ đâu cần biết hết về đâu.

      “Đương nhiên, bạn bè phải thẳng thắn với nhau.” Lục Chinh bình tĩnh gật đầu, thấy Trần Hi hơi đắn đo, liền nheo mắt, từ tốn , “Ví dụ như người nhà của em, hoặc em gặp phải rắc rối gì , đều phải cho , giải quyết giúp em.”

      Ngôn từ tuôn ra đầy vẻ chính nghĩa, Trần Hi đắn đo trong chốc lát, nhìn chăm chú vào gương mặt tuấn của Lục tổng, mãi lâu sau mới gãi gương mặt trắng trẻo của mình rồi nhàng , “ ra cũng có gì hay để . Người nhà của em đều, đều mất. Cho nên cũng gặp rắc rối gì. Cũng có chuyện gì quá phiền phức.”

      cúi đầu chọc chọc ngón tay, nên nhìn thấy con ngươi của co rụt lại.

      “Đều mất rồi?” giọng hỏi.

      Lúc này, từng hình ảnh từ lúc bắt đầu gặp bé này cho tới bây giờ đều nhanh chóng lướt qua trước mắt .

      sợ hãi, thậm chí dám địa chỉ nhà mình cho người lạ.

      có quần áo mới để mặc, mỗi ngày đều mặc bộ đồng phục cũ mèm.

      liều mạng làm việc, thậm chí sáng sớm phải dậy phát báo, nhưng ai nấu cơm cho , còn rất nhiều rất nhiều chuyện nữa... hâm mộ ngồi trong biệt thự Khương gia, ôm con gấu bự buông tay, phải vì con thích mấy thứ đó mà có lẽ do ... có. hâm mộ tình cảm nhà họ Khương, dùng ánh mắt khát vọng nhìn Khương gia trao đổi tình cảm với nhau, nở nụ cười nhàng, được Khương phu nhân sờ đầu cái cũng thấy vô cùng hạnh phúc.

      đeo cái cặp sách cũ nát nhất, mỗi cây bút đều được dán băng dính.

      ham tiền như vậy, keo kiệt bủn xỉn, nhưng giờ khi Lục Chinh ngẫm lại bỗng thấy đau lòng.

      Sao lại có bé như vậy?

      muốn gì đó nhưng bỗng lên lời.

      “Trong nhà em còn ai nữa sao?” Giọng có chút khàn khàn hỏi.

      “Em 18 tuổi rồi, là người lớn. cần lo đâu.” Trần Hi thấy ánh mắt Lục Chinh nhìn mình, vội an ủi , “Hơn nữa giờ em cũng quen rồi. đấy, giờ em sao, dù sao có chỗ để ở, có thể kiếm tiền ăn cơm, còn được thi đại học, em cần ai thương xót.”

      Mấy chữ cuối của ngập đầy nghiêm túc, cho dù có là lúc này cũng muốn người khác đồng cảm hay thương hại.

      Lục Chinh rũ mắt, ánh mắt tập trung nên đôi tay trắng nõn mềm mại của , hồi lâu sau mới ngẩng đầu, giơ tay lên, búng lên trán cái.

      thương xót em.” Mặt quay về vẻ vô cảm, lật mặt y như Hoàng Thế Nhân, lạnh lùng , “Điện thoại mua rồi, giờ em phải bắt đầu làm việc. Cảnh giác chút! Nếu đuổi việc em!”

      *Hoàng Thế Nhân này là nhân vật phản diện trong vở kịch Bạch Mao Nữ, ý tác giả thế nào em chịu. Mọi người có thể đọc bài này để hiểu hơn
      https://tinhhoa.net/su-that-ve-bach-mao-nu-nhieu-the-he-trung-quoc-da-bi-lua.html
      A fang, Cyder, Dung Nguyễn 19957 others thích bài này.

    2. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 51

      Editor: tiểu mao
      Beta: Linh Phương

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      “Đừng đuổi việc em!” Trần Hi sợ hãi nhìn Lục tổng lãnh khốc vô tình.

      , nghe được hoàn cảnh đáng thương của , thế mà thông cảm chút nào, còn muốn đuổi việc...

      rưng rưng nước mắt nhìn Lục tổng.

      Mặc dù công việc khác cũng kiếm được tiền, nhưng ràng Lục tổng mới là đùi vàng!

      “Sau này phải nghe , nếu đuổi việc em, để em lưu lạc đầu đường.” Lục tổng chợt nhớ tới sáng nay khi Trần Hi gặp đại tiểu thư Triệu gia, hình như có chút bài xích lẫn kháng cự, khựng lại nhưng rồi cũng hỏi sao lại thích Triệu thị...Ghét Triệu thị còn cần lý do chắc? ╮(﹀_﹀)╭

      Lục tổng vốn cảm thấy Triệu thị vô cùng khó ưa, ghét đến độ hận thể khiến Triệu thị phá sản ngay trong ngày mai! cảm thấy mình với Trần Hi đúng là tâm ý tương thông, nên tâm trạng rất vui vẻ, lái thẳng về biệt thự Lục gia. Lúc này, biệt thự chìm trong ánh hoàng hôn, nhuộm vầng hào quang mờ ảo, vẻ đẹp tĩnh lặng đẹp đẽ.

      Trần Hi vừa bước vào cửa thấy trợ lý Trương vô cảm bưng đồ ăn ra.

      vội thả cặp sách xuống, chạy theo trợ lý Trương, cùng phụ tay.

      Trợ lý Trương lén liếc Lục Chinh cái, thấy người đàn ông cao lớn tuấn khoanh tay đứng tựa vào cửa phòng ăn, ánh mắt tập trung người bận rộn bê đồ kia, có ý định mở miệng ngăn cản, coi đó là chuyện bình thường.

      “Đúng rồi, Lục Cảnh đâu?” Trần Hi tò mò nhìn quanh rồi hỏi.

      “Nhị thiếu hôm nay có thông báo, chắc tối mới về được.” Sao trợ lý Trương cứ muốn tăng lương, là vì ta nắm lịch trình của Lục nhị thiếu như lòng bàn tay, nhận được khoản lương ngang với quản lý đúng là được mà.

      ta bình tĩnh xong, thấy Trần Hi gật đầu, mới quay sang với Lục Chinh, “Lục tổng, phía bên phim điện ảnh kia bắt đầu chuẩn bị. Ngày mốt Hà Phương gia nhập đoàn phim. Nhị thiếu có phải cũng nên chuẩn bị chút ?” Bộ dạng ta là việc công xử theo phép công, còn Lục Chinh lại nhấc bước vào phòng ăn ngồi cạnh Trần Hi, thấy cũng tò mò nhìn mình, đột nhiên hỏi, “Em muốn tới đoàn phim xem thử ?”

      “Hà Phương cũng tham gia phim này ạ?” Trần Hi vừa nghe qua cái tên này từ miệng Khương Noãn, giờ lại nghe thấy làm hai mắt bỗng sáng lên.

      Lục tổng im lặng.

      Trợ lý Trương cũng im lặng.

      ta lo ông chú đẹp trai kia bị Lục tổng trùm bao tải.

      “Trần Hi, em thần tượng Hà Phương ở điểm nào thế? Đúng là ngờ đấy,” trợ lý Trương bình tĩnh đẩy mắt kính, thấy Trần Hi nhìn mình, vẫn mặt đổi sắc , “Tuổi ta cũng lớn rồi, hơn ba mươi...” Trợ lý Trương thấy ánh mắt lạnh băng của Lục tổng tỉa trúng mình lập tức ngậm miệng, nhớ tới ông chủ nhà mình cũng độc thân hơn ba mươi năm rồi, mãi lúc sau mới tiếp, “Nhưng mà đàn ông tuổi ba mươi là nhành hoa, tuổi này là lúc đàn ông đẹp trai nhất, ánh mắt em tệ.”

      ta lại đón nhận ánh mắt lạnh băng của Lục tổng, trong lòng chửi thầm tiếng, kiếm lương năm trăm vạn sao mà vất vả thế.

      khó hầu hạ.

      Rốt cuộc muốn trợ lý tôi đây phải làm thế nào?!

      “Tôi biết người này là ai? Nhưng Khương Noãn thích chắc hẳn là người rất tuyệt.” Trần Hi biết Hà Phương là thần tượng hay nam minh tinh gì, nhưng nghe thấy trợ lý Trương khen ngợi liền gật đầu , “Em cũng thấy ánh mắt Khương Noãn tệ.” (cái này gọi là ai cả đường này)

      nhàng xong, nhiệt độ bàn ăn lập tức ấm lại, trợ lý Trương cũng thở phào nhõm, cảm thấy lúc này Trần Hi giống như nàng thiên sứ vậy. gương mặt vô cảm đậm chất tinh cũng bất giác nở nụ cười, thấy Lục Chinh cúi đầu gắp đồ ăn cho Trần Hi, ta lại thấy hơi là lạ.

      Thái độ của Lục Chinh với Trần Hi khác biệt cách kỳ lạ.

      So với trước kia hình như tăng thêm chút hương vị hòa nhã.

      Kỳ quái.

      Bộ dạng cẩn thận nhưng lại giấu dịu dàng trong đó làm trợ lý Trương tí nữa tưởng Lục tổng bị hỏng đầu.

      để phần cơm cho Lục Cảnh ạ?” Thấy Lục Chinh gắp hết đồ ăn ngon vào bát mình, Trần Hi vừa ăn trong vui vẻ lại vừa lo Lục Cảnh về bị đói bụng. lo lắng cho Lục Cảnh như vậy, Lục Chinh cười hờ tiếng, thờ ơ , “Nó phải qua bữa tối mới về.”

      tiện tay cầm quyển tạp chí tài chính và giải trí bên cạnh, thấy bìa tạp chí kinh tế đều khuôn mặt mình, từ tốn để trước mặt Trần Hi, rồi mới nhìn qua quyển tạp chí giải trí kia.

      Đối với vị đại boss quản lý nguyên cái tập đoàn lồ loại tạp chí tầm phào như này đối với đều là rác rưởi.

      Nhưng Lục Cảnh trở thành minh tinh, mỗi ngày Lục tổng đều rất miệt mài lật xem mấy cái tuần san này.

      Lục nhị thiếu thường xuyên dính tin đồn, tâm trạng của Lục Chinh cũng dần lạnh .

      Chỉ là tuần san này hiển nhiên đào quá sâu gì về Lục nhị thiếu, ngược lại bùng nổ về bạn Lục Cảnh, là người mẫu trước đây có gút mắc tình cảm với chàng.

      Lục Chinh nhíu mày nhìn tạp chí, bạn trai cũ của người mẫu này tự ý xuất , tuôn ra rất nhiều bí mật đời tư của người mẫu này, nhìn mà nhíu mày ghét bỏ. rất ghét mấy tên đàn ông sau khi chia tay, lấy ít bí mật cá nhân của bạn cũ để lăng xê bản thân, chỉ thấy nhân phẩm mấy tên đó tồi đến tận cùng, nhưng mà nghĩ ra Lục Cảnh cũng bị vướng vào đó, Lục Chinh liền thuận tay ném tập báo này cho trợ lý Trương ngồi đối diện.

      “Bảo tiểu tử này im miệng.” Nếu tên Lục Cảnh mà phun ra từ miệng tên tiểu tử này hình tượng Lục Cảnh hoàn toàn xong rồi. (chắc đây là lạn đào hoa mà Trần Hi nhắc)

      Trước kia bảo mình đối phó với đủ loại phụ nữ, giờ còn bắt mình giải quyết đàn ông.

      “Tôi hiểu rồi.”

      “Đó là gì thế?” Trần Hi tò mò nhìn mấy tấm hình rực rỡ sắc màu, trong đó có mấy tấm chụp vô cùng xinh đẹp nhưng ăn mặc kiệm vải. mới liếc thoáng qua, Lục Chinh đè tay che mắt , “Đừng nhìn.”

      Đó là mấy tấm hình riêng tư mà bạn trai của Michelle tuồn ra...Có số đương lòng, có vẻ như chụp ảnh, quay video với người mình thích khi cách để thể tình cảm, khiến bạn trai vui, mà họ cũng thấy vui.

      Nhưng Lục Chinh cảm thấy họ lạ .

      Khi bạn muốn mà vẫn cố ép phải chụp hình, quay video, loại đàn ông này sao cứ nhất định phải ở cùng làm gì?

      Lỡ như xảy ra biến cố, đàn ông có lương tâm sao, còn gặp trúng tên nào khốn nạn, nhưng bức ảnh, video này có thể dễ dàng hủy cuộc đời của .

      cụp mắt, từ tốn với Trần Hi, “Em đừng tùy tiện chụp hình kiểu này.”

      “Em đương nhiên chụp.” Trần Hi còn nghĩ tới chuyện đương nữa mà.

      bỏ bàn tay to của Lục Chinh che mắt mình ra, cảm thấy đúng là lạ ghê, đành nghiêm túc , “Em thích ảnh kiểu này.” hình như hiểu được ý của Lục Chinh, hơi tiếc nuối nhìn đại mỹ nữ trong hình, lẩm bẩm, “Em nghĩ so với việc ảnh bị người ta nhìn rồi bàn luận làm ấy tổn thương, điều khiến ấy đau lòng nhất có lẽ là phát hóa ra người đàn ông mình từng cũng chỉ đến mức ấy.” thấy buồn thay cho người con trong ảnh, bởi vì người rất dễ mềm lòng. Lục Chinh rót cho ly nước trái cây, bảo uống, đừng nghĩ tới chuyện khiến bản thân buồn nữa.

      “Lục Chinh, có thể khiến người phơi bày mấy tấm hình này im lặng ?” Trần Hi đột nhiên hỏi.

      “Được.” Lục Chinh chỉ chữ đơn giản.

      Trần Hi lập tức thấy lòng.

      “Lục Chinh, người rất rất tốt.” nhìn Lục Chinh .

      Lục Chinh hừ lạnh tiếng.

      Trần Hi là người tốt, lời này nên cho mấy người từng bị Lục thị ép phá sản và thu mua trong mấy năm nay nghe mới đúng.

      Trợ lý Trương nhìn Trần Hi dùng ánh mắt sáng lấp lánh hướng về phía Lục Chinh, giống như Lục tổng đây chính là đại hùng, ta chỉ hạ mắt , trở tay lật thêm tờ báo, để mình đối diện với mấy tấm hình quá hở hang ấy.

      ta luôn rất tôn trọng phụ nữ, cũng khinh thường những vì được người thương cầu mà chụp những tấm hình như vậy, lại càng vừa cười đáng khinh vừa lật xem... Có thời gian sao tự xách mông sang Mỹ tìm người ? Cứ phải nhìn thân thể con người ta rồi chảy nước miếng mới thấy vui à?

      ta suy nghĩ, hiểu ra tại sao dạo gần đây Lục Cảnh hay liên lạc điện thoại với người mẫu kia.

      nào gặp phải chuyện như vậy cũng suy sụp tinh thần cả thôi.

      Bởi vậy trợ lý Trương cảm thấy dạo này mình nên lương thiện chút, miễn cưỡng mắt nhắm mắt mở cho Lục Cảnh lén an ủi người mẫu này.

      ta vừa nghĩ gần đây mình nên chú ý tới chuyện của Lục Cảnh chút, bên này, Trần Hi đảm bảo xong với Lục Chinh, cúi đầu ăn tiếp.

      cảm thấy đồ ăn ở Lục gia đúng là hợp khẩu vị của mình, phải mấy món sơn hào hải vị gì, nhưng dù là món rau sào nhà làm cũng vô cùng ngon. Hôm nay món chính là món bánh bò được làm vô cùng bắt mắt, trắng trắng tròn tròn, Trần Hi ăn ngừng miệng, tới khi bụng no căng, lúc này mới thấy thỏa mãn dừng đũa.

      Thuận tiện uống ly nước sơn tra Lục Chinh rót cho để cho dễ tiêu.

      Thấy thích món này, Lục Chinh vừa cúi đầu lau dầu mỡ dính bên khóe miệng vừa .

      “Nếu em thích ăn bánh bò mai bảo nhà bếp làm tiếp.”

      Đôi mắt xinh đẹp của Trần Hi sáng lên.

      Bàn tay to của khẽ dừng bên khóe miệng , rồi mới tiếp tục lau.

      “Thích ăn đến thế à?”

      “Thích ạ.” Trần Hi che giấu việc mình thích cái gì, nghe thấy Lục Chinh mở miệng hỏi liền nghiêm túc gật đầu, rất có nề nếp, cứ như học sinh trả lời câu hỏi của giáo viên vậy.

      “Tốt lắm. Sau này cũng phải thành như vậy.” Thấy Trần Hi gật đầu đáp ứng, Lục Chinh mới nhướng mày cười hừ tiếng. giữ Trần Hi ngồi lại làm bài tập, còn mình rót ly cà phê rồi ngồi lật xem mấy dự án hợp tác gần đây của công ty.

      Hai người ngồi trong phòng khách, ràng rất yên tĩnh, nhưng khi trợ lý Trương ra khỏi phòng ăn lại thấy ấm áp đến lạ. ta khựng lại lúc, im lặng rời quấy rầy đến Trần Hi và Lục Chinh, lát sau, Trần Hi nhìn đồng hồ trong biệt thự, lúc này quay sang với Lục Chinh, “Lục Chinh, em phải về rồi.”

      đứng dậy, nhưng người làm bên cạnh lại có phần khó xử , “Trần tiểu thư, bên ngoài mưa rất lớn, sao về được?”

      biết mưa to hơn từ khi nào, mưa to tầm tã, nước bắn tung tóe khắp nơi, có vẻ rất khó để về.

      Trần Hi ngơ ngác nhìn cơn mưa lớn này, rồi lại bối rối nhìn cái cặp to của mình.

      Khóe miệng Lục Chinh nhanh chóng nhếch lên, cảm thấy trời mưa rất tốt!

      “Mưa to như vậy đường dễ , có lái xe cũng nhìn đường.” Lục Chinh trực tiếp với mím môi kia, “Em ở lại . Đương nhiên...” ngạo mạn hất cằm, rất lạnh lùng tiếp, “Em ở phòng cho khách.”

      P/s: Vâng, chúng ta vừa có cái bánh tráng nhân dưa bở (Lục bánh tráng thích tưởng bở)
      A fang, Cyder, Dung Nguyễn 19958 others thích bài này.

    3. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      Ha. Lục ngoài lạnh trong nóng. Lục bánh tráng lật mặt. Lục mong manh chỉ cần ánh mắt Hi là mềm mại ngây. Lục tranh thủ.

    4. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Xin lỗi mọi người vì lỡ hẹn
      Chương 52

      Editor: tiểu mao
      Beta: Linh Phương

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Trần Hi đón nhận ánh mắt lạnh lùng của Lục Chinh, cẩn thận nhìn lúc.

      Biểu cảm Lục Chinh vẫn như cũ, vô cùng lạnh nhạt.

      Trần Hi liền cúi đầu, nghiêm túc suy ngẫm.

      “Vậy làm phiền rồi.”

      Biểu của Lục Chinh trong thời gian này khiến Trần Hi tin tưởng hơn, huống chi bên ngoài mưa to như vậy, mình thể về nhà. Còn nếu nhờ Lục Chinh lái xe đưa mình về, sau đó vòng về biệt thự lại quá đáng quá. đành lời cảm ơn với Lục Chinh, rồi tò mò hỏi: “Chỗ này có cả phòng cho khách ạ?” thấy biệt thự này rất lớn, nhưng trông có vẻ chỉ có mỗi Lục Chinh và Lục Cảnh ở đây, cộng thêm người làm, nếu Lục Chinh nhiệt tình với khách chắc chắn chẳng chừa mấy cái phòng khách đâu, vậy Trần Hi phải ngủ chỗ nào giờ?

      Lục Chinh gật đầu, bảo lên lầu cùng mình.

      Trần Hi ngoan ngoãn theo, tới trước căn phòng ở lầu hai, Lục Chinh xoay người , “Em mở cửa .”

      Đáy mắt có vẻ tăng thêm chút ấm áp, Trần Hi vô thức đẩy cánh cửa trước mắt ra.

      giống gam màu lạnh của biệt thự, căn phòng này khiến Trần Hi bỗng thấy giật mình.

      Phòng này , Trần Hi nhìn bên trong đa phần là cửa sổ sát đất, còn có cái ban công xinh đẹp, vào đêm mưa lại càng khiến người ta thích, nhưng điều khiến Trần Hi kinh ngạc chính là, tông màu chủ đạo của căn phòng này là màu lam nhạt ấm áp, màu xanh mênh mang đẹp đẽ như màu trời xuất trước mắt Trần Hi.

      *màu lam nhạt ra là tone lạnh đấy.

      Trong phòng bày trí bộ nội thất mà mấy bé thường thích, còn có cái giường công chúa siêu to, đó cũng trải ga giường màu xanh nhạt, mềm mại, hoa mỹ mà ấm áp. bất giác khắp nơi nhìn ngắm, thấy rất nhiều đồ trang trí đẹp mắt, còn có chuỗi chuông gió treo chỗ cửa sổ sát đất.

      ghế sofa mềm mại là vài chú gấu bông lông xù xù, khiến Trần Hi cảm thấy được ngồi chiếc ghế kia nhất định rất thoải mái.

      Còn có cái bàn đọc sách khá to, bàn để vài cuốn truyện, Trần Hi bước tới lật xem thử, thấy đều là...

      “Truyện cổ tích Grimm?” kinh ngạc hỏi.

      “Thích ? Mua cho em đấy.” Lục Chinh bước vào, tiện tay bật ngọn đèn sàn trong phòng lên, ánh sáng dịu chiếu tới chân Trần Hi.

      Trần Hi đáp lời, mãi lâu sau mới bối rối ngước nhìn người đàn ông cao lớn tuấn, đứng trong căn phòng yên tĩnh làm thấy hơi áp lực, “Cái này...Em còn là con nít nữa.”

      Đại ca này rốt cuộc nghĩ gì thế, sao có thể cảm thấy mình còn thích truyện cổ tích Grimm? phải coi mình là con nít đấy chứ? Trần Hi nghiêng nghiêng đầu hoang mang nhìn Lục Chinh cầm quyển truyện cổ tích phiên bản trẻ em, nhìn trang truyện còn mới kia mà thấy lòng rối rắm kinh, cảm thấy chắc là do Lục tổng độc thân lâu quá...Nên tình thương của cha có chỗ nào để trút?

      Chẳng lẽ muốn gọi tiếng bố ơi?

      phải con đều thích truyện cổ tích ư?” Lục Chinh nhíu mày hỏi.

      “Hồi thích lắm, sau này mới biết, cổ tích cũng chỉ là cổ tích mà thôi.” Trần Hi cong mắt cười rộ lên, Lục Chinh hơi sửng sốt, còn lại hoài niệm, “Hơn nữa ông ngoại cũng kể cho em những câu chuyện xưa ấy rồi. Nhưng mà vẫn cảm ơn .”

      cảm thấy nếu rảnh bằng luyện thêm mấy cái đề nữa, chỉ vuốt ve tấm bìa tinh xảo của cuốn truyện nhưng lòng lại thấy thỏa mãn lạ kỳ. Thủa cũng từng mơ có cuốn truyện cổ tích thuộc về mình, nhưng chưa bao giờ mở miệng đòi ông ngoại. Giờ cuốn truyện ấy được để trước mặt , dù nó phải của nhưng chỉ nhìn thôi cũng thấy hạnh phúc rồi.

      “Ông ngoại em kể với kể giống nhau.” Lục Chinh sầm mặt, từ tốn .

      giống chỗ nào?”

      “Em nghe đọc lần là biết.” Lục Chinh thấy Trần Hi dù sao cũng làm xong bài tập, thế là bảo dọn dẹp chút rồi lên giường ngủ.

      Bởi vì Trần Hi nhìn cái giường đẹp đẽ kia có chút đắn đo, tiện tay mở bên tủ quần áo, bên trong đều là mấy bộ đồ ngủ hoạt hình đáng .

      Hình in áo ngủ toàn là hình nhân vật trong phim hoạt hình làm Trần Hi lại tặng ánh nhìn thâm sâu cho Lục tổng - người bùng nổ tình cha, nhưng vẫn ngoan ngoãn vào nhà vệ sinh thay bộ pyjama thêu những quả dâu tây màu hồng xinh xắn, đôi dép bằng lông nhung trèo lên giường. lập tức chìm vào chiếc giường lớn mềm mại này, mái tóc dài lộ ra khỏi chiếc chăn màu lam nhạt, đôi mắt cũng lộ ra cùng.

      Lục Chinh xoay người ngồi bên mép giường, tay cầm cuốn truyện cổ tích, mặt vô cảm liếc nhìn chớp chớp mắt nhìn mình dưới ánh đèn sàn.

      “Lục Chinh, muốn làm gì?” Trần Hi nhàng kéo chăn ra, thấy người đàn ông cao lớn ngồi bên mép giường mình liền tò mò hỏi.

      Lục Chinh mặt lạnh lấy con gấu bông mềm mềm nhét vào ổ chăn, nghe vậy liền khựng lại, dựa vào đầu giường , “Kể chuyện trước khi ngủ.”

      Trông có phần lạnh nhạt, có chút bộ dạng xấu xa nào, Trần Hi thương xót cho cái trạng thái độc thân lâu ngày của Lục tổng, tuy hơi đắn đo nhưng nhớ tới Lục Chinh từng giúp mình rất nhiều, mình cũng nên cố gắng báo đáp Lục tổng chút, nếu vị kia mong được thể tình cha mình cứ cố làm theo là được. ngơ ngác trốn trong chăn, thấy bàn tay to còn mang theo vết chai mỏng của Lục Chinh hướng về đây, xoa xoa tóc . Vâng, truyện cổ tích Grimm phiên bản lạnh lùng của Lục Chinh được ra lò.

      Giọng bình lặng, chút gợn sóng, ra kể cũng chẳng hay gì.

      Nhưng Trần Hi lại cảm thấy đây là giọng kể hay nhất đời.

      Truyện xưa cũng là câu truyện tuyệt vời nhất.

      Hôm nay kể cho nghe chuyện cổ tích về công chúa Bạch Tuyết, vừa kể vừa nhíu mày, sau đó lại nhanh chóng giải phóng trí tưởng tượng của bản thân.

      Cho nên vị Trần học bá trí nhớ siêu tốt kia, từng nghe thấy bản gốc công chúa Bạch Tuyết, giờ bỗng được nghe phiên bản tưởng, phiên bản bị bóp méo hoàn toàn. Cái gì mà mẹ công chúa Bạch Tuyết chết nên quốc vương được phép lấy thêm hoàng hậu mới? Nếu có người thừa kế, cố mà mang theo hoài niệm với vợ cũ mà nuôi dưỡng con tốt !

      Bởi vậy câu chuyện này là quốc vương rất đau khổ mà độc thân nhiều năm, toàn tâm toàn ý, ngậm đắng nuốt cay, vừa làm cha vừa làm mẹ nuôi lớn khuê nữ bảo bối nhà mình.

      Khi mụ phù thủy kia muốn mê hoặc quốc vương, còn muốn hãm hại nàng công chúa Bạch Tuyết đẹp hơn mình gấp trăm lần kia, quốc vương...quốc vương sao có thể hoàn toàn biết gì, thế là ngài gọi thợ săn tới đưa con mình .

      Lục tổng tức sùi bọt mép, cảm thấy truyện cổ tích đúng là thứ tà giáo!

      “Lúc mụ phù thủy muốn đưa cho công chúa Bạch Tuyết quả táo độc, nhà vua ra lệnh cho bà ta hãy ăn quả táo đó. Rồi hai cha con cùng sống hạnh phúc trong vương quốc. ngày nọ có chàng hoàng tử tới cầu hôn, quốc vương vui vẻ gả đứa con xinh đẹp và hạnh phúc nhất của mình cho chàng, còn dặn chàng hãy mãi mãi bảo vệ con của ngài.” (hay quên bản gốc luôn)

      Lục Chinh cảm thấy truyện cổ tích này tẩy bay tam quan của mình luôn rồi, Trần Hi cũng cảm thấy cái truyện cổ tích Lục Chinh vừa sáng tác này cũng đẩy bay tam quan luôn, buồn ngủ nữa, biết vì sao, ràng biết Lục Chinh chém bừa nhưng khóe miệng luôn treo nụ cười, tràn đầy tinh thần nằm nghe chuyện xưa qua xào nấu này.

      “Lục Chinh, truyện cổ tích nghe hay.”

      Nêu đời có người cha như vậy, công chúa Bạch Tuyết nhất định là nàng công chúa hạnh phúc nhất.

      Trần Hi cọ cọ con gấu bông trong lòng, chỉ nghe thấy Lục Chinh hừ lạnh tiếng, nghiêm túc , “Đây là câu chuyện cổ tích hay nhất em từng nghe.”

      Đôi mắt dưới ánh đèn sáng bỗng sáng đến khó tin, bên ngoài là tiếng mưa rơi ào ào, Lục Chinh cúi đầu nhìn trốn ở trong chăn bông nhưng vẫn đặt lòng tin vào mình, im lặng lúc rồi hạ tay để lên trán , nhàng , “Ngủ , mai còn phải dậy sớm học.”

      Thấy Trần Hi ngoan ngoãn gật đầu, hạ mắt dịu dàng : “ ở bên em.”

      thấy Trần Hi yên tâm nhắm mắt lại, còn mình yên lặng ngồi bên giường nhìn dáng vẻ ngủ say của .

      Lúc ngủ vẫn rất ngoan, quy củ ôm gấu bông trong lòng, ngoan tới mức khiến người ta đau lòng.

      Cái giường này lớn như thế, có thể thoải mái lăn mấy vòng.

      Nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của , Lục Chinh biết ngủ rồi, lúc này mới đứng dậy tắt đèn sàn, nhàng đóng cửa phòng khách.

      hành lang yên tĩnh của biệt thự, đẩy cách cửa cách phòng xa, bên kia cánh cửa là căn phòng lớn hơn, vẫn là gam màu lạnh, trông có vẻ lạnh lẽo nhưng lại khiến Lục Chinh rất thoải mái.

      vốn chẳng phải người nhiệt tình, thậm chí đến giờ vẫn hiểu tại sao mình lại biến căn phòng ấy trở nên thơ mộng, thơ mộng tới mức Lục Chinh cũng tin căn phòng công chúa ấy là do mình bảo làm. cũng hiểu sao khi thấy gương mặt vui vẻ của Trần Hi, lại cảm thấy làm như vậy có gì là đúng.

      Tiện tay cởi áo sơ mi đen ném lên giường, đột nhiên nhíu mày rồi lấy điện thoại ra gọi cú.

      Điện thoại vang lên hồi rồi được kết nối, chất giọng tùy ý của Lục Cảnh truyền tới: “.”

      ở đâu?”

      lái về, mưa to quá, đường hơi khó nhìn.” Lục Cảnh hôm nay vừa mới tham gia xong cái thông báo, chuẩn bị về nhà, khéo là trời bỗng đổ mưa to, đúng là về có hơi chậm.

      chàng ăn cơm chung với mấy nhân viên công tác, cho nên giờ rất có tinh thần, nghe thấy giọng Lục Chinh còn cảm thấy quanh mình có thêm ít hơi người, bằng trời mưa to thế này, người đường thưa dã man. Nghe đầu kia điện thoại truyền tới tiếng sàn sạt, chàng tò mò hỏi, “, sao lại gọi cho em?”

      Hôm nay chàng có thông báo nên có khả năng về muộn, cũng với Lục Chinh rồi.

      “Trần Hi hôm nay ở lại biệt thự, tí nữa về nhớ tiếng chút.” Lục Chinh lạnh lùng .

      Lục Cảnh câm lặng.

      Mãi lúc lâu sau, chàng khó khăn hỏi lại, “, cố ý gọi cho em, là bảo em lúc về nhà đừng đánh thức Trần Hi hể?”

      Người này là ma quỷ đấy à?

      Rốt cuộc ai mới là em thế?

      Lục nhị thiếu cảm thấy mình như dao đâm xuyên tim, nghĩ tới từ trước tới nay mình làm gì quan tâm mình như thế, nhất thời cảm thấy vô cùng ghen tị với bỗng chốc được Lục Chinh đặc biệt quan tâm...Nhưng khiến Lục Cảnh chợt giật mình hơn là, “ gì cơ?! , giữ bé ấy ở lại?!” Tổn thọ mà, mình cuối cùng vẫn nhịn được, xuống tay với bé ngây thơ đáng ấy rồi, Lục nhị thiếu quyết định vì đại nghĩa diệt thân, báo cảnh sát trước.

      “Em ấy ở phòng cho khách.” Lục Chinh nghe thấy cái hưng phấn trong giọng Lục Cảnh, lạnh lùng đáp lời.

      “Ồ,” Lục Cảnh chợt dừng, vừa lái xe, vừa hướng ánh mắt về nơi gần đó, chợt ngạc nhiên.

      “Em cúp trước đây, hình như có người gặp phiền phức rồi.”

      Dưới trời mưa to, chỗ đó có ai qua, xa xa hình như có người con đôi giày cao gót màu đỏ, bóng dáng có chút mong manh, dù cũng có, cứ thế trong cơn mưa nặng hạt.

      Lục Cảnh chớp chớp mắt.
      P/s: Chương tiếp theo đăng tối muộn đêm trung thu cho nó kích thích.
      A fang, Cyder, Chris_Luu6 others thích bài này.

    5. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chương 53

      Editor: tiểu mao
      Beta: Linh Phương

      Nguồn: Cung Quảng Hằng

      Ngay lập tức, chàng nhận ra điều thích hợp.

      Trời mưa lớn như thế, sao mình lại có thể thấy bóng kia?

      Mưa to tầm tã, đến đường còn nhìn , sao có thể nhìn được dáng vẻ của đó?

      Bời vì từng tình cờ bị Trần Hi lừa lần, nỗi ám ảnh của Lục nhị thiếu với số 15 đường Hòe An kia quá lớn, Lục Cảnh lập tức nâng cao cảnh giác, dù có là idol ưu tú thích giúp đỡ mọi người giờ có ưu tú đến mấy chàng cũng dám tới.

      chàng coi như phát ra, trực tiếp lái qua, nhưng mà chiếc xe thể thao tốc độ nhanh như thế mà bóng dáng kia vẫn xuất cùng khoảng cách ấy, cái khác , đôi giày cao gót đỏ kia vô cùng chói mắt, Lục Cảnh lập tức thấy sợ hãi trong lòng, vội vàng nhấn mạnh chân ga lao .

      Đột nhiên, xe đứng bất động giữa đường.

      Lục Cảnh liều mạnh dẫm chân ga, hy vọng động cơ thêm lực, nhưng lát sau khóc thành tiếng.

      Cái công ty đáng chém ngàn đao này, bán cho mình cái xe đắt như vậy, gặp chuyện gấp game over luôn!

      thấy có lỗi với mấy trăm vạn kia của tôi à?!

      Lục nhị thiếu căm phẫn gần chết, hận thể gọi ngay cho 315 (1) khiếu nại tính năng với giá trị của xe này, chàng loáng thoáng ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt trong khí, liền vô thức ngẩng đầu lên, bỗng thấy vốn lặng lẽ cách xa xe mình giờ quay người lại, bước giày cao gót, bước phiêu phiêu, chớp mắt cái tới gần.

      Lúc ta cách xa nhìn mặt, giờ chậm rãi lại gần, Lục Cảnh thấy , giấu dưới mái tóc cuộn sóng kia là gương mặt trắng bợt, gương mặt đó đều là vết nứt, giống như bị người ta khâu vội khâu vàng, đôi mắt như cái hố đen, đen vô tận.

      “...” Dù có ngu mấy cũng biết đây phải là người.

      Lục Cảnh biết vận khí mình thế nào.

      Vì sao lúc nào người bị thương cùng là mình?

      chàng co ro trong chiếc xe thể thao, vội vàng muốn mở cửa xe chạy trốn nhưng cánh cửa cứ đóng chặt, giống như chỉ trong thời gian ngắn, cái xe này hoàn toàn nghe sai khiến, nhốt lại bên trong.

      Khi Lục Cảnh liều mạng đấu tranh với cái cửa, thanh lanh lảnh của giày cao gót chợt vang lên, kia bước từ từ tới trước đầu xe, leo lên nắp xe, dưới ánh mắt hoảng sợ của Lục Cảnh, gương mặt đó đáng lẽ phải vô cùng xinh đẹp, nhưng giờ mặt lại lên nụ cười dữ tợn đầy quỷ dị, khắp người ta là máu tươi, từng giọt từng giọt xuống nắp xe, bị nước mưa cuốn trôi, cánh tay thối rữa hướng về phía kính chắn gió.

      Lục Cảnh cảm thấy mình chắc chắn đời nhà ma rồi.

      chàng nhắm mắt chờ chết.

      Nhưng trong nháy mắt, khi nữ quỷ chạm tay vào cửa sổ xe, Lục Cảnh nghe thấy tiếng hét chói tai khiến người ta sợ hú tim.

      chàng đột nhiên mở mắt, chỉ cảm thấy trước ngực mình như có gì đó nóng lên, vô thức sờ soạng rồi lấy ra, lập tức lấy được tấm bùa màu sắc rực rỡ.

      Đây là lúc trước chàng lấy ở chỗ Trần Hi, đương nhiên là phải tốn tiền, nghe đây là bùa đuổi quỷ hay bùa bình an gì đấy, ngoại trừ có bùa đào hoa, còn lại tốn tiền mua mấy loại kia. Dì gì chàng cũng hứa với Trần Hi giúp giới thiệu bùa mỹ nhan, đương nhiên cũng được hưởng chút lợi. Lúc này tấm bùa bình an nóng muốn phỏng tay, còn nữ quỷ kia bị đánh tới mức lăn xuống khỏi xe.

      Lục Cảnh kinh ngạc nhìn tấm bùa trong tay.

      Ngay khi nhị thiếu cho là Trần Hi truyền bá tư tưởng mê tín dị đoan đột nhiên biết Trần Hi thực có tài*!

      *chân tài thực liệu: ý chỉ đồ đó thực tốt, phải đồ giả mạo.

      chàng bất chấp tất cả, vội nắm chặt mấy tấm bùa còn lại trong tay, khi nhìn xuống chợt thấy hai tấm bùa màu đen trông có hơi quỷ dị dần cháy. Rồi nhanh chóng hóa thành tro tay chàng, sau đó tro tàn ấy biến mất cách kỳ lạ.

      Còn nữ quỷ ở ngoài xe kêu gào càng chói tai, lăn lộn đất. Đôi giày cao gót nhanh chóng tuột khỏi chân, lúc sau có luồng khí đen vờn quanh đôi giày đỏ ấy, rất nhanh, đôi giày cao gót cũng bốc cháy, cuối cùng chẳng còn lại gì.

      Chỉ còn bóng người phụ nữ còn cử động nằm đất, trong đêm mưa.

      Lục Cảnh nhắm tịt mắt, vừa niệm tên mình và Trần Hi nhằm xua đuổi tà ma, vừa nơm nớp lo sợ gọi điện thoại cho Lục Chinh.

      Tay chân chàng rã rời, muốn khỏi đây cũng động đậy được, nhưng đúng lúc này kia to ra rất nhiều, rồi xẹp xuống. Bộ dạng khủng bố đó làm Lục Cảnh sợ rớt tim. Xe chàng vẫn mở máy được, chỉ đành cầu Lục Chinh tới cứu mạng, thuận tay gọi cho trợ lý Trương...Lúc trợ lý Trương nhận được điện thoại muốn phát điên.

      ta tránh được ông chủ ác độc nhưng lại tránh được tên nhị thiếu rác rưởi kia hạ độc thủ!

      “Nhị thiếu, tôi biết rồi, tôi lập tức tới đó ngay.” Trợ lý Trương lạnh mặt cúp điện thoại của Lục Cảnh rồi lặng lẽ . Khi Lục Chinh nhận được điện thoại của Lục Cảnh lo gần chết, vội vàng mặc áo sơ mi, cầm áo vest chuẩn bị mở cửa ra ngoài.

      vừa mới bước ra khỏi cửa phòng thấy Trần Hi xoa xoa đôi mắt nhập nhèm đứng ở cửa, vẫn mặc bộ đồ ngủ dâu tây mới tinh kia, mơ màng nhìn hỏi: “Lục Chinh, muốn đâu thế?” Có vẻ vẫn chưa tỉnh ngủ, Lục Chinh bình tĩnh bước tới đẩy về phòng, nhàng , “ đón Lục Cảnh.”

      “Lục Cảnh vẫn chưa về ạ?” Trần Hi ra bên ngoài ngó thử, thấy sắc trời tối đen, chỉ còn tiếng mưa to, hơi chần chờ rồi với Lục Chinh, “Tốt nhất nên về nhà trước nửa đêm.”

      Nửa đêm là lúc khí nặng nhất, trong khoảng thời gian này quần ma loạn vũ , Trần Hi còn cảm thấy dạo gần đây ấn đường Lục Cảnh tối đen...Tuy biết xem tướng, nhưng thấy có vẻ Lục Cảnh khá xui xẻo, nếu sao có thể bị nữ quỷ trong vụ tai nạn kia tí nữa giết chết. nghiêm túc dặn dò, Lục Chinh cũng chuyên tâm, nghe xong rồi gật đầu , “ biết rồi.”

      “Nhưng sao phải đón ấy?”

      “Nó gặp chút chuyện.”

      Trần Hi đột nhiên tỉnh hẳn, hỏi thử, “Là gặp ma ạ?”

      Vấn đề này hỏi rất hay, Lục Chinh nhíu mày .

      “Vậy em cũng .” Trần Hi khéo hiểu lòng người .

      *thiện giải nhân ý: khéo hiểu lòng người

      cần. sợ...” bỗng im bặt, nhìn được mình thuê để bảo vệ mình khỏi ma quỷ, chợt chìm sâu vào tĩnh lặng.

      cảm thấy mình đối mặt với vấn đề khó mà lựa chọn, còn cau mày nhìn Trần Hi thấy cười với mình, rồi xoay người chạy lạch bạch về phòng khách, nhanh chóng thay sang bộ đồng phục, ngẩng đầu nhìn cười, “Em chung với . rồi, em phải bảo vệ .”

      vươn ngón út nhắn trắng trẻo ra ngéo tay với bàn tay to của .

      Lục Chinh vô thức buông mi xuống, nhìn bàn tay xinh trắng như tuyết cuốn lấy tay mình.

      thôi.” thêm nữa, vươn tay, ôm lấy bả vai Trần Hi, ra khỏi biệt thự, lái xe thẳng tớ địa điểm Lục Cảnh .

      Xe lái rất nhanh, Trần Hi quay sang nhìn gương mặt lạnh như tiền của Lục Chinh, nhưng biết trong lòng nhất định vô cùng lo cho Lục Cảnh, muốn an ủi nên nhàng : “ đừng lo. Trong tay Lục Cảnh có bùa bình an với bùa đuổi quỷ mà em đưa, có chuyện gì đâu.” an ủi như thế có trẻ con mới tin, nhưng sắc mặt Lục Chinh vẫn dịu lại, nghiêng đầu “Ừ” tiếng, tập trung lái xe.

      Bọn họ nhanh chóng nhìn thấy chiếc xe thể thao đỏ dừng đường.

      Còn có người phụ nữ kỳ lạ nằm trước chiếc xe thể thao đó. (hai xe ngược hướng nhé)

      Lúc xe vừa dừng, Trần Hi vội mở cửa xe, Lục Chinh mở cây dù to, bảo Trần Hi cạnh mình.

      “Đây là...da người à?” Trần Hi thấy Lục Cảnh ở trong xe chỉ bị kinh sợ quá độ, lúc này mới yên lòng xem xét người phụ nữ quái lạ kia, nhanh chóng cẩn thận nhìn thoáng qua, lập tức ngẩn cả người.

      Cái này là bóng người gầy yếu, nhưng mà ngâm trong nước mưa nên bị trương phồng lên, da cũng bị thối rữa, mặt lúc bị rạch cũng làm cẩn thận, chỗ nào cũng là dấu vết chắp vá, dù là vậy vẫn giữ được chút vẻ đẹp ban đầu.

      Lục Chinh nhìn theo ánh mắt của Trần Hi, nheo nheo mắt, lấy di động, gọi cảnh sát.

      Mặt người phụ nữ này chính là mặt của nữ thư ký Khương thị kia.

      Mặc dù biết tại sao ả chỉ còn mỗi bộ da người, còn xuất ở chỗ này, nhưng nghe đồn bất động sản Khương thị vì cái chết của ta mà xảy ra rung chuyển, giờ thấy ta chết trước mặt mình thêm lần nữa, Lục Chinh đương nhiên ngại đóng vai người dân tốt đẹp rồi.

      hừ tiếng, quyết định sau này phải với Khương tổng, rằng ông thiếu mình món nợ ân tình.

      Điện thoại trực tiếp gọi tới Cục cảnh sát thành phố, rất nhanh con đường dài vang lên tiếng còi xe xảnh sát kêu chói tai, tuốt đằng trước chính là Đường Tống mà Trần Hi quen.

      Biểu cảm của Đường Tống vô cùng nghiêm túc, lúc thấy tấm da người sắc mặt có chút lúng túng, Trần Hi biết nhiều hơn Lục Chinh chút, Khương Noãn từng , trong vụ án mạng ấy, da của vị thư ký cánh mà bay, dù nghe được lời giải thích của Lục Cảnh nhưng biết làm sao để giải thích ràng cho Đường Tống hiểu.

      Chẳng lẽ bảo thứ đáng nghi nhất là đôi giày cao gót đỏ kia.

      loại oán linh rất thích gửi hồn trong đồ vật để hại người, tình huống của đôi giày cao gót này chắc cũng như vậy.

      giày cao gót có tồn tại của oán linh, người nào nó vào bị oán linh giết người đoạt mạng, thậm chí còn mất sắc đẹp và làn da của bản thân, sau đó oán linh nương tựa vào da người, lựa lúc đêm khuya tiếp tục hại người.

      Nhưng chắc oán linh ngờ gặp phải Lục Cảnh, người chàng có đống bùa bình an và bùa đuổi quỷ, bởi vậy nên ngay lập tức bị đánh cho hồn phi phách tán.

      “Tổ trường Đường.” Trợ lý Trương chịu thương chịu khó lái xe tới, thấy đất là da người của vị mỹ nữ mình từng gặp lần, trợ lý Trương mặt vô cảm đẩy cặp kính gọng vàng, quả bị cái bản lĩnh gây họa của Lục nhị thiếu dọa sợ ngu người...Chuyện tà dị nào cậu ta cũng gặp được...

      vị minh tinh quốc dân vô tình gặp được vụ án mạng ly kỳ, liệu có được nổi tiếng khắp nước? Cái này đúng là dùng mạng để được lên đầu đề, dù nổi bằng scandal đó cũng là kiểu nổi đặc trưng.

      Ôi trái tim trợ lý Trương thấy mệt mỏi, nhưng khi đối diện với bộ dạng vô cùng đáng thương của Lục Cảnh, ta đột nhiên nheo mắt lại.

      Gặp cảnh nhị thiếu cần trợ giúp lúc cấp bách, có mình được, thân là trợ lý phải làm sao?

      “Nhị thiếu, công việc này có tính phí đấy!”

      Đương nhiên là nhân lúc cháy nhà hôi của!

      (1) 315 là trang khiếu nại trực tuyến của Trung Quốc, hotline là 12315, đây là trang khiếu nại trực tuyến cho người tiêu dùng. Nếu hàng kém chất lượng hoặc dịch vụ đạt cầu, người dùng có thể gửi đơn hoặc trực tiếp gọi vào đường dây nóng để khiếu nại nhãn hàng đó.
      Last edited: 5/10/20
      A fang, Cyder, Chris_Luu7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :