1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

thiên sơn vạn thủy - mèo dũng cảm ( hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      chương 11

      Lần thứ hai đến khám phụ khoa. Haiz. ngờ lần này lại là ngồi khám bệnh! phân vân muốn rời . Nhưng quay đầu nhìn thấy , lúng túng đưa tay chào. Sau đó làm việc theo thông lệ.

      - Kỳ kinh nguyệt lần trước là khi nào?

      - Ơ, ngày mười lăm mười sáu? Đại khái là hai ngày đó.

      - Đại khái? Lượng mỗi lần thế nào?

      - Bình thường.

      - lần mấy ngày?

      - Bốn năm sáu bảy ngày. nhất định.

      Mặt Thái Thái có thể ra máu.

      Đoàn Vũ Xuyên nheo mắt nhìn :

      - Lần nào thời gian cũng cố định?

      - Ừ, có lúc sớm mười mấy ngày, có lúc trễ mười mấy ngày.

      - Màu sắc thế nào?

      - Rất đen.

      - Có máu cục?

      - Ừ.

      Mặt người nào đó sắp thành gan heo rồi.

      - Mỗi lần đến kỳ có đau ?

      - Đau.

      - Đau nhiều ít?

      - Như muốn chết vậy.

      - Lần trước kiểm tra có vấn đề gì ?

      Thái Thái hơi buồn bã:

      - Bác sĩ vấn đề gì cả. Nhưng, tại sao kinh nguyệt của mình luôn bình thường?

      Đoàn Vũ Xuyên nhìn :

      - Điều này rằng cậu có nguyên nhân về mặt bệnh lý.

      Thái Thái thỏ thẻ hỏi:

      - Nhưng tại sao kinh nguyệt của mình vẫn bình thường?

      - Cậu có quan hệ tình dục ?

      - Hả?

      Thái Thái nghẹn, rốt cuộc phải trả lời ra sao đây? Trả lời là bị cười chết mất, biết vẫn là xử nữ! Nhưng có mà! Khó chịu quá, lúng túng quá!

      - Mình có thể trả lời ?

      Mặt đổi sắc:

      - thể. Trả lời mới xác định được nên làm kiểm tra gì cho cậu.

      - Ờ. có.

      Mợ nó. Cậu cười cười cười .

      cười:

      - Vậy chỉ có thể kiểm tra huyết trắng (1) thôi.

      (1) Huyết trắng: dịch tiết từ đường sinh dục phụ nữ gặp ở những giai đoạn khác nhau như tuổi dậy , lúc rụng trứng, sắp tới kỳ kinh, tuổi mãn kinh.

      - Mình từ chối!

      mới cần để kiểm tra huyết trắng cho đâu! muốn bị nhìn hết ráo, dù là bác sĩ cũng được! Trước khi là bác sĩ là bạn học của ! còn cần mặt mũi.

      - Từ chối?

      nhướng mi nhìn , rất tốt, mặt đỏ rần rồi.

      Thái Thái vội vã trả lời:

      - Đúng, mình muốn kiểm tra. Lần trước kiểm tra rồi, có vấn đề.

      khép bệnh án của lại:
      - Cậu có thể rồi.

      -???

      Thái Thái bật đứng dậy, cầm bệnh án hùng hùng hổ hổ ra ngoài, xấu hổ chết được!

      Mặt vẫn đổi sắc:

      - Đợi ! Lần sau vào ngày đầu tiên hết kinh nguyệt, nhớ đến bệnh viện kiểm tra hormone xem có rối loạn nội tiết hay .

      - Ừ.

      quay lại, ngồi xuống.

      hơi nghi hoặc:

      - Còn vấn đề gì à?

      lo lắng:

      - Ơ ờ ờm……có phải mình bị rất nghiêm trọng ?

      Mặt biểu cảm:

      - Kiểm tra xong mới biết.

      hơi lo lắng:

      - Sau này mình có mang thai được ?

      nhìn với ánh mắt phức tạp:

      - chắc chắn, y học có tuyệt đối. Sao hả, cậu muốn sinh con rồi à?

      - Mình chỉ muốn mất cơ hội làm mẹ thôi. Mình đây, cám ơn cậu. À phải, nếu là bạn cũ, lần sau mình có thể khỏi đăng ký mà trực tiếp tìm cậu tư vấn ? Đăng ký phiền phức quá.

      - Mình khám bệnh ngoài giờ.

      - Ờ.

      Khốn!

      - Nhưng mà, là bạn cũ, mình có thể giải đáp thắc mắc miễn phí cho cậu.

      - Ừ, với mình tuy cậu là bác sĩ nhưng trước đó là bạn học, còn là bạn học nam nữa. Mình thể bận tâm để cậu kiểm tra thân thể.

      vẫn ra suy nghĩ trong lòng, phải biết khó khăn cỡ nào khi miêu tả tình trạng bệnh của mình với .

      - Nhưng với mình, cậu chỉ là bệnh nhân, kế đó mới là bạn học nữ.

      - Có lẽ cấp bậc của chúng ta chênh lệch quá nhiều, tạm biệt.

      kéo cửa ra.

      - Đợi !

      Đoàn Vũ Xuyên chợt gọi lại.

      - Sao vậy?

      - Mình có thầy giáo là bác sĩ đông y, nghỉ hưu, mở phòng khám tại nhà, để mình liên hệ giúp cậu, cậu đến chỗ thầy ấy khám thử xem, chuyện kinh nguyệt đều tây y khám ra, đông y có thể giúp cậu điều trị. Mình liên lạc cậu sau nhé.

      - ư? Mình cũng từng khám đông y nhưng vô dụng.

      - Đó là lang băm, có thể khám được gì chứ.

      Giọng điệu chế giễu của Đoàn Vũ Xuyên quá ràng.

      - Cậu cũng đâu khám ra được gì, chẳng lẽ cậu cũng là lang băm?

      Thái Thái châm biếm cũng rất ràng.

      lườm :

      - Thế cậu để mình kiểm tra huyết trắng cho cậu nhé?

      Thái Thái bỏ chạy:

      - ! Cậu là thần y là thần y là thần y!

      - Cậu , liên hệ với thầy xong mình báo cậu biết.

      gọi người tiếp theo.

      - Ừ, cám ơn cậu.

      - có gì.

      Kỳ thực biết, mỗi lần khám bệnh cho , trái tim đều treo cao, những câu hỏi ấy cũng phải chuẩn bị tâm lý cho vững rồi mới hỏi ra miệng. Haiz, mệt quá, lần sau đừng tới bệnh viện gặp phải nữa. Cứ vứt cho thầy . Có điều, vẫn là xử nữ, thông tin này khiến rất vui, rằng vẫn giữ mình như ngọc. Rất tốt!
      Phong nguyetChris thích bài này.

    2. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      chương 12

      Chưa được mấy ngày, Đoàn Vũ Xuyên gọi cho , bảo buổi chiều khám, vì thầy y thuật cao siêu, người đến khám đông vô số kể, nhưng mỗi ngày thầy chỉ giới hạn khám trong mười người. Bảo được đến muộn. đồng ý, thấy buổi chiều ở trường có việc gì liền đón xe . Chỗ của thầy đúng là vắng vẻ. thấy bảng hiệu “Bác sĩ Ngụy đông y” cười phúc hậu rồi bước vào. Phòng khám rất lớn, có nhiều y tá. trò chuyện với y tá, y tá bảo chờ bên ngoài, trước còn vài người khám nữa. lâu sau đến lượt . bước vào, người đầu tiên nhìn thấy phải ông lão tóc bạc như tiên mà là chàng trai trẻ tuổi. giật mình, đây phải đồng nghiệp của ở trường sao?

      - Vạn Thái Thái? Sao cậu lại ở đây?

      Đồng nghiệp nam cười hỏi.

      khó hiểu:

      - Ngụy Hiền? Sao cậu lại ở đây? Chẳng lẽ cậu là bác sĩ đông y?

      - Ha ha ha ha, mình phải bác sĩ đông y, cha mình mới phải, ông ấy vệ sinh rồi, hôm nay rảnh nên mình tới thăm ông ấy mà thôi.

      Ngụy Hiền giải thích.

      - Ra vậy. trùng hợp.

      hiểu tại sao khám bệnh cứ luôn gặp người quen.

      - Phải đó, ở đây cũng có thể gặp cậu. Cậu bệnh à?

      - Ừ, có chút vấn đề , khám xem có thể trị được .

      - Vấn đề gì? Người tìm cha mình khám bệnh đều là bệnh phụ khoa, kinh nguyệt cậu đều à?

      - Sao cậu đoán mình mắc bệnh phụ khoa?

      Thái Thái đùa , đồng nghiệp này trước giờ chuyện nhiều.

      - Ha ha ha ha ha. Cậu còn trẻ như thế, cần khám, cho nên chắc chắn là kinh nguyệt đều.

      - ……

      Thái Thái quẫn.

      - Hi hi, cậu đừng để bụng, mình đùa thôi.

      - A.

      cười nhạt.

      Bác sĩ đông y bước vào, Ngụy Hiền kêu lên:

      - Cha, đây là đồng nghiệp của con.

      Thái Thái lễ phép:

      - Dạ cháu chào bác sĩ.

      Bác sĩ đông y hỏi:

      - Ừ, cháu là bạn học……nữ của Đoàn Vũ Xuyên?

      Thái Thái thành :

      - Dạ, là cậu ấy bảo cháu đến tìm ông.

      - Cháu ngồi , ông xem mạch cho.

      Bác sĩ Ngụy ngồi xuống.

      - Dạ.

      Thái Thái cũng ngồi xuống, đưa tay ra.

      Sau đó là loạt các câu hỏi thông thường của đông y. Mỗi lần trả lời đều len lén liếc Ngụy Hiền, sao cậu ấy vẫn chưa ra ngoài?

      - Ngụy Hiền, con ngồi đây làm gì, rảnh rỗi về nhà .

      Ngụy Hiền cười :

      - Con đợi đưa đồng nghiệp về luôn.

      Thái Thái cười lấy lòng:

      - cần cần cần, cậu có việc cứ trước .

      - Vậy con ở đây làm gì, đến phòng thuốc xem thuốc nấu xong chưa?

      Bác sĩ ra lệnh, thằng con trai này của ông học vật lý kỹ thuật mà đầu óc sao chậm chạp thế, thấy con người ta ngượng à. Hèn gì chưa có bạn .

      - Dạ, được.

      Ngụy Hiền nhìn Thái Thái rồi rời .

      - Cháu đừng căng thẳng, ông đuổi nó rồi.

      - Cám ơn bác sĩ, ngại quá.

      Có mấy vấn đề tiện ra khỏi miệng trước mặt nam đồng nghiệp.

      - Cháu và con trai ông là đồng nghiệp?

      - Dạ.

      Ở trường họ trò chuyện nhiều, bình thường rất lãnh đạm.
      - Ừ.

      Bác sĩ xoạt xoạt xoạt viết đơn thuốc.

      - Bác sĩ, bệnh của cháu nặng ?

      Bác sĩ từ tốn :

      - Huyết khí hư nhược, khả năng miễn dịch kém, cung hàn, hàn khí trong người rất nặng, dẫn đến kinh nguyệt đều.

      - Nghiêm trọng lắm ư?

      - Thế nào mới gọi là nghiêm trọng? Người trẻ tuổi phải biết quý thân thể của mình!

      Ôi thanh niên bây giờ.

      - Vậy cháu có thể mang thai ?

      Đây là vấn đề Vạn Thái Thái lo nhất, phải ham kết hôn sinh con, chỉ là cảm thấy muốn sinh con hay có thể sinh con hay khác nhau về tính chất, muốn bị tước mất quyền làm mẹ.

      - Cháu kết hôn rồi?

      - Chưa chưa chưa, cháu chỉ hỏi thôi, sợ mình mang thai được.

      Thái Thái vội lắc đầu.

      - Uống mấy liều thuốc ông kê đúng giờ có vấn đề gì.

      Hèn gì Đoàn Vũ Xuyên giới thiệu qua đây.

      - Bác sĩ ông đừng dọa cháu.

      - quý sức khỏe mình, thứ nên ăn đừng ăn, chú ý nghỉ ngơi, buông lỏng áp lực, bằng hối hận kịp.

      Ông gặp quá nhiều trường hợp như vậy rồi.

      - Dạ dạ dạ, ông đúng. Cháu chắc chắn quý sức khỏe mình!

      - bé rất thú vị, đến phòng thuốc lấy thuốc . Lát nữa sắc thuốc xong, cháu cầm về, ngày hai túi, sau khi ăn nhớ uống thuốc đúng giờ.

      - Dạ, cám ơn bác sĩ.

      - Cháu , Đoàn Vũ Xuyên cũng xem như học trò đắc ý của ông.

      - Nhưng Đoàn Vũ Xuyên học tây y mà?

      - Nó cũng có học đông y, cháu biết à?

      - Dạ , cậu ấy , vậy tại sao cậu ấy khám cho cháu?

      - Cháu cảm thấy tay nghề của thầy giỏi hay tay nghề của trò giỏi?

      - Chắc chắn là tay nghề của thầy giỏi rồi! Ha ha.

      Lúc này nịnh nọt lúc nào nịnh nọt?

      - Đoàn Vũ Xuyên chủ trị tây y, nên mới bảo cháu đến tìm ông.

      - Cậu ấy với ông ạ?

      - Tự ông đoán.

      - Hi hi, ông đoán hay quá. Vậy cháu đến phòng thuốc đây ạ.

      - Ừ. Có thể phải đợi hai tiếng nữa mới có thuốc. Cháu cứ ở ngoài đợi nhé.

      - Dạ, cám ơn bác sĩ.

      - có gì, cháu .

      ngồi băng ghế dài chờ thuốc. Ngụy Hiền ngồi xuống bên cạnh.

      - ngờ nhà cậu là phòng khám đông y, sao cậu kế thừa nghiệp cha?

      - Ai con nhất định phải kế thừa nghiệp cha, mình còn thằng em trai, để nó kế thừa là được, mình muốn làm việc mình thích.

      - Thực phóng khoáng.

      - Hi hi, nhưng đông y ấy mà, mưa dầm thấm đất, mình cũng biết chút chút.

      - Mình tin được y thuật của người học công trình xây dựng, mình đâu phải máy móc.

      - Ha ha ha. cần đả kích mình như vậy mà.

      - Đùa thôi đùa thôi.

      - Trước đây phát , cậu cười rất xinh đấy.

      - Biết bản thân có mắt tròng rồi chứ?

      - Ha ha ha, mình đúng là có mắt thấy được vàng.

      - Quá khen quá khen.

      Cuối cùng Ngụy Hiền đưa Thái Thái về nhà. Buổi tối, sau khi nghĩ tới nghĩ lui, Thái Thái vẫn nhắn tin cho Đoàn Vũ Xuyên, cám ơn . lâu sau mới nhắn trở lại. Lâu đến mức Thái Thái ngủ mất rồi.
      Phong nguyetChris thích bài này.

    3. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      chương 13

      Thái Thái bệnh, nằm ở nhà cả ngày, với bất kỳ ai, nếu Ngụy Hiền gọi cho , có lẽ có thể chết luôn trong nhà.

      Ngụy Hiền hưng phấn:

      - Vạn Thái Thái, tối cậu rảnh ?

      mệt mỏi trả lời:

      - ….Mình…. rảnh.

      hơi lo lắng:

      - Cậu sao thế?

      vẫn mệt mỏi:

      - Cảm thôi, sao.

      - Nghe có vẻ rất nghiêm trọng! Mình tới ngay!

      lập tức lái xe .

      lâu sau đến, Thái Thái cố sức đứng dậy mở cửa cho .

      - Sao sốt dữ vầy trời! được, đến bệnh viện ngay!

      bế lên xe, sốt đến mơ mơ màng màng. Lúc đến bệnh viện, Ngụy Hiền đăng ký, lấy thuốc. Thái Thái nằm truyền nước, cả người uể oải, cảm giác có người quan tâm như vậy tốt. Ngủ giấc tỉnh dậy trời soáng choang, Ngụy Hiền nhoài người ngủ bên cạnh. hoảng hốt nhớ được tối qua là đưa đến bệnh viện. hơi cảm kích, trong lòng cũng mơ hồ lo lắng. Thấy nước biển truyền xong, rút nó ra. vừa động đậy, liền tỉnh.

      lập tức ngồi dậy, thân thiết hỏi:

      - Cậu thấy thế nào rồi?

      - Ừ, đỡ nhiều rồi.

      cảm thấy khỏe hơn nhiều.

      - Hôm qua cậu dọa mình chết khiếp, viêm phổi cấp tính. May mà đưa đến bệnh viện kịp.

      Ngụy Hiền nhớ lại tối qua mà lòng còn sợ hãi, nếu phải nhất thời hưng phấn gọi điện hẹn có lẽ chết ở trong nhà mất. Phụ nữ độc thân đúng là rất nguy hiểm.

      - Cám ơn cậu, đấy, ơn cứu mạng.

      Thái Thái biết ơn.

      - Còn đùa được chứng tỏ sao rồi. Mình gọi bác sĩ.

      Ngụy Hiền đứng dậy ra ngoài.

      Thái Thái khẽ :

      - Ừ. Cám ơn.

      Bác sĩ quan sát thêm ngày, sao có thể xuất viện. Ngụy Hiền phải làm, xin nghỉ phép giúp Thái Thái. quá buồn chán, bèn xuống giường dạo. Lúc dạo gặp phải Đoàn Vũ Xuyên, đây là lần thứ tư gặp . Có điều lần này trông hơi chật vật.

      - Sao cậu lại ở đây?

      Vẻ mặt Đoàn Vũ Xuyên nghi hoặc, biết bị làm sao.

      - Mình bệnh.

      Thái Thái hơi ngượng.

      Đoàn Vũ Xuyên cau mày:

      - Xảy ra chuyện gì?

      Thái Thái trả lời:

      - Chạng vạng tối qua được đưa đến khẩn cấp. Bị viêm phổi cấp tính, giờ sao rồi, nhưng vẫn phải quan sát thêm ngày.

      hơi tức giận:

      - Tại sao cậu với mình?

      Vẻ mặt Thái Thái khó hiểu:

      - Mình bệnh mà, sao với cậu được.

      - Chẳng lẽ cậu có số điện thoại của mình?

      Đoàn Vũ Xuyên tức . gọi cho biết gọi cho à. Lần nào nhắn tin cho cũng toàn cám ơn khách sáo. muốn mặc kệ nhưng lại nỡ. Thế nên lần nào cũng xoắn xuýt xem có nên trả lời hay , lâu mới hồi .

      - Có, nhưng bệnh nhân sao báo cho bác sĩ biết mình bệnh chứ.

      Thái Thái cảm thấy kỳ lạ, lẽ nào sắp chết còn có thể gọi 120 à? Nếu có thể gọi gọi 120 chứ gọi làm gì?

      - Vậy bây giờ tại sao cậu báo cho mình?

      Đoàn Vũ Xuyên sợ mình đánh người.- Bây giờ phải cậu biết rồi à?!

      Mình liên quan gì tới cậu, sao phải báo cho cậu biết? Đương nhiên Thái Thái mấy lời đó ra khỏi miệng.

      Đoàn Vũ Xuyên hỏi thẳng:

      - Nếu mình tình cờ gặp cậu có phải cậu định với mình ?

      - Mình sao chắc là . Cậu là bác sĩ khoa phụ sản, với cậu có ích gì?

      Thái Thái hỏi, cảm giác được giận, nhưng lại nghĩ giận cái quái gì chứ?

      - Cậu! Theo lời cậu cậu đến bệnh viện thế nào?

      Đoàn Vũ Xuyên mới nhớ tới vấn đề này.

      - Đồng nghiệp gọi điện thoại cho mình, sau đó đến nhà mình kéo mình . Bằng là mình chết ở nhà rồi. Phụ nữ độc thân đáng thương. Đúng rồi, cậu ấy là con trai của bác sĩ Ngụy đấy. Trùng hợp ?

      Thái Thái cười.

      - Ngụy Hiền?

      biết Ngụy Hiền, đó chính là thằng con trời đánh đại nghịch bất đạo, kế thừa gia nghiệp lại học máy móc công trình trong lời bác sĩ Ngụy.

      Thái Thái giật mình:

      - Cậu biết cậu ấy?

      Giọng Đoàn Vũ Xuyên tốt lắm:

      - Có nghe .

      - Ha, cũng phải, cậu là học trò đắc ý của bác sĩ Ngụy mà. Ông ấy thế.

      Nhớ đến đánh giá của bác sĩ Ngụy, Thái Thái bật cười.

      - Vậy à, dám nhận.

      - Chắc ông ấy chỉ khách sáo thôi, nghe chơi là được.

      - Xem ra bệnh nặng nhỉ, còn đùa được đấy.

      - khỏe rồi mà. Cậu làm việc à?

      Sao cậu rảnh rỗi ở đây tán gẫu, khám bệnh?

      - sao. bận.

      - Ờ, mình về phòng bệnh nhé?

      - Mình đưa cậu .

      - Ừ, được.

      - Người nhà cậu biết cậu bệnh ?

      - , mình với ai hết. Sợ họ lo lắng.

      Thái Thái trước giờ đều như vậy, đôi khi độc lập đến đáng sợ.

      Đoàn Vũ Xuyên cười giễu:

      - Cậu kiên cường.

      - Thường thôi thường thôi, tốt khoe xấu che. cũng đâu ích lợi gì, chỉ khiến họ lo lắng thêm, đâu cần phải vậy.

      Thái Thái vờ hiểu câu châm chọc của cậu.

      - Cậu đúng là hiếu thảo.

      - Thường thôi thường thôi, nhưng quả mình phải cảm ơn Ngụy Hiền, có cậu ấy mình chết ở trong nhà cũng ai hay biết.

      - Đến rồi.

      Hiển nhiên muốn trò chuyện về Ngụy Hiền.

      - Ừ, bye bye.

      - Tạm biệt, đợi mình tan làm tới thăm cậu.

      - cần, mình sao rồi, cần phiền cậu.

      - Đều là bạn cũ, việc nên làm mà.

      Sau đó áo blouse trắng của phất phơ rời , thái độ lúc vẫn tốt được bao nhiêu. Ngược lại tâm trạng Thái Thái rất tốt. Ít nhất, giận nghĩa là quan tâm.

      Editor: Bị viêm phổi mà kêu alo cho bác sĩ phụ sản, ha ha, Xuyên hài quá.
      Phong nguyetChris thích bài này.

    4. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      chương 14

      Vạn Thái Thái xuất viện là do Đoàn Vũ Xuyên làm thủ tục. Vẻ mặt còn tệ như hồi sáng nữa. Nhìn chạy tới chạy lui, chợt thấy ấm áp, cảm giác giống với khi Ngụy Hiền giúp . Cụ thể giống chỗ nào, được, có lẽ với người là cảm kích, còn với người khác là hạnh phúc. Vạn Thái Thái chưa từng đương, trừ hồi cấp ba thầm mến Dương Thuấn ra, cũng thích người là cảm giác thế nào. Khi Đoàn Vũ Xuyên rời , rất tức giận rất buồn bã, nhưng thời gian trôi qua, cũng rất ít nhớ đến . Mỗi khi nhớ đến , trong lòng vừa oán trách vừa khó chịu, bởi thế càng dám nhớ.

      Mười mấy năm gặp, trong quãng thời gian xa cách ấy, kỳ thực Vạn Thái Thái còn nhớ dáng hình , ngờ vừa gặp mặt liền nhận ra . Hóa ra, dấu ấn của chưa bao giờ phai nhạt trong lòng , chỉ là tưởng nó phai nhạt mà thôi. biết mấy năm nay trải qua chuyện gì, biết từng rung động chưa, từng đương với ai chưa. Đương nhiên Đoàn Vũ Xuyên cũng về .

      Vạn Thái Thái ngây người, Đoàn Vũ Xuyên quơ quơ tay trước mắt . Cái này, vẫn thích ngẩn người như vậy, lúc nào cũng suy nghĩ vẩn vơ như vào cõi thần tiên. Trước kia cũng vậy, giảng bài cho mà hồn cứ trôi tận đẩu tận đâu. biết bây giờ nghĩ gì, nhớ đến ai. Vạn Thái Thái hoàn hồn mới nhận ra mình ngẩn người hồi lâu. cười xấu hổ:

      - Xong rồi à? được rồi?

      Đoàn Vũ Xuyên gật đầu.

      Vạn Thái Thái đứng dậy khỏi giường, ra ngoài. nhìn bóng lưng , nhớ đến của năm xưa quá khác của bây giờ. Năm xưa rất khỏe mạnh mà giờ đây lại yếu ớt thế này. Mấy năm nay, trong thế giới mà nhìn thấy, có lẽ trải qua rất nhiều chuyện. Trong lòng là cảm giác gì.

      Dĩ vãng, chỉ là cảm thấy thú vị, vừa ngốc nghếch vừa nỗ lực, bối rối với môn toán mà chẳng biết làm gì. Đoàn Vũ Xuyên mấy năm đó còn là con cưng của trời, được trăm theo ngàn thuận, được nâng niu cưng chiều, tự tin gần như tự phụ. Nhưng chỉ có mới biết bản thân đơn cỡ nào, thế rồi trước mắt xuất người thú vị, tự ti, và cũng đơn giống . Điểm khác nhau giữa họ là, Đoàn Vũ Xuyên đơn vì kiêu ngạo, còn Vạn Thái Thái đơn vì tự ti. Đoàn Vũ Xuyên vốn phải kiểu người thích giúp đỡ người khác, với chuyện gì cũng lãnh đạm gần như vô tâm, giúp Vạn Thái Thái là ngoại lệ của . Chính cũng tại sao năm xưa mình lại giúp . Vì cái nhíu mày của ? Vì đôi mắt chưa từng rực sáng của ? Vì vẻ mặt cẩn thận dè dặt của ? Hay vì vẻ mừng rỡ như điên của sau khi được vô tình giúp đỡ? Tóm lại giúp, hơn nữa còn rất mừng vì khi ấy mình giúp, nhờ thế mới phát nội tâm chân của , nó đơn giản, thuần khiết và khát khao được quan tâm nhường ấy. Trước nay Đoàn Vũ Xuyên gặp rất nhiều rất nhiều , nhưng ai giống , vừa dè dặt vừa vui vẻ gọi : A Xuyên. Khi thành tích tiến bộ, nhìn cười với ánh mắt long lanh, cảm giác cả thế giới như bừng sáng ấy chưa từng cảm nhận được.

      Ánh mắt bây giờ còn đơn nữa, thay vào đó là tự tin, lãnh đạm, thậm chí kiêu ngạo, ánh mắt xưa kia mất như thế nào? Đoàn Vũ Xuyên biết, điều này khiến có cảm giác thất bại.

      đưa Vạn Thái Thái về nhà, dọc đường nhận điện thoại của Ngụy Hiền, lúc đó mới nhận ra mình quên với Ngụy Hiền. liên tục xin lỗi, giải thích là có người bạn biết nằm viện tới đón rồi. Ngụy Hiền cười tự nhiên sao, cậu về rồi tốt. Ngày mai gặp ở trường. Vạn Thái Thái liên tục cảm ơn, Đoàn Vũ Xuyên gì, cả quãng đường đều im lặng đưa đến cổng chung cư, rồi lại đưa đến cửa nhà.

      chú ý đến thông tin nhà bên cạnh cho thuê, trong lòng thầm tính toán. Vạn Thái Thái biết tại sao đột nhiên dừng lại, bèn gọi :

      - Vào , ngây người ở đó làm gì?

      Đoàn Vũ Xuyên bước vào.

      - Cậu muốn uống gì? Nhà mình chỉ có nước lọc.

      Vì phải uống thuốc đông y nên lâu uống gì khác ngoài nước lọc.

      Đoàn Vũ Xuyên hỏi vặn lại:

      - Vậy cậu còn hỏi làm gì?

      - Ha ha, khách sáo mà. Nước lọc nhá.

      Vạn Thái Thái hơi ngượng.

      Lúc vào bếp lấy nước, Đoàn Vũ Xuyên chú ý đến túi thuốc đông y lớn bàn, phía in hàng chữ “Bác sĩ Ngụy đông y”. nhớ lần trước thầy Ngụy với : thân thể con bé rất kém, thể hàn nghiêm trọng, cung hàn, khí huyết hư nhược nặng, về sau e rất khó mang thai, em phải đốc thúc con bé điều dưỡng cho tốt. Còn nữa, hình như con bé rất để ý chuyện mang thai, em đừng với con bé chuyện khó mang thai nhé.

      Đoàn Vũ Xuyên biết chăm sóc thân thể yếu ớt của mình ra sao. Chuyện mang thai được biết có đả kích lớn với hay , hình như rất để ý chuyện này. chợt hạ quyết tâm. Vạn Thái Thái bưng nước ra, thấy ngây người nhìn thuốc đông y của hơi xấu hổ:
      - Thuốc đó của bác sĩ Ngụy kê, mình vẫn chưa uống xong.

      Đoàn Vũ Xuyên ừ rồi :

      - Nhớ uống thuốc đúng giờ, uống hết khám tiếp.

      Vạn Thái Thái gật đầu :

      - Chắc chắn rồi. Nếu có thể khiến dì cả mình bình thường trở lại còn gì tốt hơn.

      Kinh nguyệt của đều từ hồi nghỉ hè thi đại học, lúc đó làm thêm, trong điều kiện làm việc nhiều dinh dưỡng ít khiến thân thể bỗng chốc gầy thấy . Sau đó học đại học, tập huấn quân , lúc dì cả đến vẫn kiên trì tập luyện làm tổn thương nặng đến thân thể, nhiều lần kỳ kinh nguyệt kéo dài liên tiếp mười mấy ngày khiến sức khỏe bị ảnh hưởng nghiêm trọng, cộng thêm sau đó chú ý điều dưỡng, biết quý thân thể, dẫn đến kinh nguyệt của ngày càng bất ổn. Cho nên mới , con phải biết quý dì cả. Vạn Thái Thái tại hối hận kịp.

      thấy có ý định rời sắp đến giờ ăn tối bèn đuổi khách:

      - Ờm, hôm nay cám ơn cậu, muộn rồi, cậu cũng phải ăn tối chứ nhỉ?

      Đoàn Vũ Xuyên nheo mắt nhìn :

      - Phải ăn chứ, mình đói nãy giờ rồi, còn tưởng cậu đói. Hiếm khi có dịp, cậu cần khách sáo, mời mình ăn ở nhà luôn .

      Đoàn Vũ Xuyên nhàn nhã làm chủ. Vạn Thái Thái im lặng, thể nhận giúp đỡ của người ta rồi đuổi người ta , chuyện như vậy, xấu hổ làm được.

      - Được thôi, mình xem trong tủ lạnh còn gì ăn .

      Vạn Thái Thái lâu siêu thị mua đồ, vừa lười vừa chỉ ở mình nên bình thường toàn mua lần dùng cho cả nửa tháng cũng ra ngoài. Nhưng bây giờ qua nửa tháng mất rồi. Mở tủ lạnh, may còn mấy trứng gà, miếng thịt bò và mấy củ khoai tây, thuận miệng kêu lên:

      - A Xuyên, tối nay ăn khoai tây hầm thịt bò với canh trứng gà nhé?

      vừa vừa lấy nguyên liệu ra, chú ý lời mình vừa khiến Đoàn Vũ Xuyên nơi phòng khách chấn động thế nào, ngẩn người. Vạn Thái Thái thấy phản ứng bèn lặp lại lần nữa:

      - Cậu có nghe đấy, ăn khoai tây hầm thịt bò nhé?

      Đoàn Vũ Xuyên phục hồi lại tinh thần:

      - Ừ, sao cũng được.

      chợt thấy mặt mình hơi ửng đỏ. Nhìn bận rộn nơi phòng bếp, trái tim rung động.

      Rung động ra rất đơn giản, chỉ việc là có thể rung động với người rồi.
      Phong nguyetChris thích bài này.

    5. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      chương 15

      Ngày thứ ba sau khi Vạn Thái Thái xuất viện, đồng nghiệp trong trường liên hoan cuối kỳ, trái ly, phải ly, thế là say rượu. Tửu lượng của vốn tốt, chỉ ly Rio cũng có thể khiến đỏ mặt đến mang tai, cười ngây ngô nửa ngày, uống nhiều ly liên tục như vậy, có thể tưởng tượng được trạng thái say rượu của lúc này. Mà càng uống càng thích uống, càng say càng nhiều trong khi bình thường vốn là người ít , Ngụy Hiền bị shock bởi dáng vẻ ấy của , thường ngày nhã nhặn điềm tĩnh là vậy giờ đây cứ lảm nhảm ngớt. cứ lôi kéo lải nhải suốt, cảm thấy thú vị bèn tiếp lời , vui vẻ hài hòa.

      Sau đó, các đồng nghiệp lại chuyển sang KTV, Ngụy Hiền thấy dáng vẻ hoạt bát quá mức của Vạn Thái Thái muốn đưa về. Nhưng cứ ầm ĩ đòi , đành chịu, uống quá nhiều. Trong KTV, micro hầu như đều bị chiếm mất, vừa múa vừa nhảy vừa hát, đâu còn dáng vẻ ngày thường. Các đồng nghiệp được mở rộng tầm mắt, hóa ra Vạn Thái Thái là người như vậy. Quả nhiên biết người biết mặt biết lòng. Cuối cùng vẫn là Ngụy Hiền nhìn nổi nữa, kéo xuống. Sau đó, mệt mỏi ngủ thiếp . Ngụy Hiền nhìn ngả vào lòng say ngủ, còn khe khẽ ngáy nữa, khiến chợt cảm thấy có nơi nào đó trong trái tim mềm lại.

      đưa các đồng nghiệp về xong, cuối cùng mới đưa Vạn Thái Thái về. bế lên nhà, ngờ lại gặp người đàn ông ở cửa nhà , ràng người đó đợi rất lâu rồi. ta thấy Vạn Thái Thái say bí tỉ và bế dáng vẻ như muốn ăn thịt người vậy. biết ta.

      Ngụy Hiền hỏi:

      - tìm ai?

      Đoàn Vũ Xuyên hừ lạnh, đóng cửa nhà bên cạnh cái rầm. Ngụy Hiền hiểu sao cả, đúng là gã hàng xóm kỳ quặc. đánh thức Vạn Thái Thái, hỏi chìa khóa ở đâu, mơ mơ màng màng móc chìa khóa trong túi ra, rồi lại ngủ thiếp . Ngụy Hiền mở cửa, đặt lên giường. Sau đó vào phòng bếp đun nước nóng đặt cạnh giường cho . định rời nhưng lại sợ nửa đêm nôn mửa người chăm sóc, lỡ xảy ra chuyện gì nguy hiểm, thế là dám , ngồi bên giường nhìn dung nhan an tĩnh lúc ngủ của . Quả nhiên, Vạn Thái Thái nửa đêm nôn thốc nôn tháo, Ngụy Hiền tay chân luống cuống giúp xử lý, cuối cùng lúc ngủ trở lại, thầm thấy may mắn vì mình rời , sau này tuyệt đối để uống nhiều như vậy nữa, suốt đêm đều canh giữ bên cạnh .

      Hôm sau, Vạn Thái Thái tỉnh lại, đầu đau như muốn nứt, thấy Ngụy Hiền nằm nhoài người bên giường hết hồn.

      - Cậu cậu cậu….sao cậu lại ở đây?

      Phản ứng đầu tiên của chính là kiểm tra xem áo quần mình có đầy đủ .

      - Chị hai à, chị say rượu, em chăm sóc chị cả đêm đấy, cám ơn thôi còn nghi ngờ em là ý gì?

      Ngụy Hiền bị động tác của chọc cười, vờ như rất tủi thân hỏi ngược lại.

      Vạn Thái Thái lúng túng:

      - Vậy sao cậu chưa ?

      - Mình định rồi nhưng nửa đêm con ma men nào đấy nôn thốc nôn tháo ai chăm sóc?

      Ngụy Hiền cử động cánh tay.

      - ngại quá…..

      Vạn Thái Thái thấy càng thêm xấu hổ, hiểu lầm người tốt. Nhìn dáng vẻ tiều tụy và quần áo xốc xếch của Ngụy Hiền, rất áy náy. hạ quyết tâm, về sau có chết cũng uống rượu nữa.

      - Đau đầu ? Trong nhà có mật ong ? Mình pha nước mật ong cho cậu giải rượu. ngờ cậu uống giỏi , quậy lúc say rượu cũng ai bằng.

      Ngụy Hiền giễu . Vạn Thái Thái đỏ mặt:
      - Hôm qua mình….a a a, mình muốn chết! Mất mặt chết được! Làm sao đây? Mình làm sao gặp người đây?

      Ngụy Hiền thấy gãi gãi lung tung cười:

      - Bây giờ mới sợ mất mặt à, muộn rồi. Cậu uống nước mật ong rồi tắm rửa nhé. Mình mua bữa sáng.

      Ngụy Hiền quay mặt về phía toilet rồi cầm chìa khóa xe ra ngoài. Lúc ra ngoài, tình cờ gặp hàng xóm của , hàng xóm ràng giật mình khi nhìn thấy , sau đó vẻ mặt u ám bỏ . Ngụy Hiền cảm thấy người này có bệnh à? Về sau phải nhắc nhở Vạn Thái Thái chú ý hàng xóm mới được.

      mua bữa sáng quay về Vạn Thái Thái cũng tắm rửa xong. giống như trẻ mắc lỗi, vùi đầu húp cháo. Ngụy Hiền kiềm được bật cười, trước đây sao phát đáng thế này nhỉ. nhắc nhở chuyện hàng xóm, bảo chú ý nhiều vào. Hàng xóm? Vạn Thái Thái nghi hoặc, nhà bên cạnh bỏ lâu rồi mà. Lẽ nào mới có người dọn tới? gật đầu. Dù sao biết người biết mặt biết lòng.

      Tâm trạng Vạn Thái Thái rất bị ảnh hưởng, siêu thị về nhà, thấy cửa nhà hàng xóm mở len lén nhìn vào. Sau đó giật mình, đồ tay rớt xuống. Đoàn Vũ Xuyên bước tới đóng sầm cửa lại, Vạn Thái Thái hết hồn, cơn giận bỗng chốc bùng lên, cái người gì thế, quỷ à?! ấn mạnh chuông cửa, ấn ấn ấn, Đoàn Vũ Xuyên chường bản mặt thối ra mở cửa:

      - Có lời mau , có rắm mau thả!

      Vạn Thái Thái hoàn toàn bị chọc giận:

      - Vừa nãy cậu có ý gì?

      Nhìn thấy rồi đóng mạnh cửa như vậy là ý gì? Ở cửa vờ quen biết là ý gì?!

      Đoàn Vũ Xuyên trừng :

      - Hừ, mình đóng cửa mắc mớ gì tới cậu?

      Vạn Thái Thái chống nạnh:

      - Như vậy là mất lịch , biết hả?

      - Ha, mình mất lịch liên quan cái khỉ mốc với cậu!

      Sau đó cậu lại đóng mạnh cửa. Vạn Thái Thái hung hăng đá cửa, mở cửa nhà mình rồi cũng đóng sầm lại, trong lòng mắng: có bệnh! Có bệnh! Bệnh thần kinh! Đồ quái gở! uống liên tục mấy ly nước mới áp chế được cơn giận trong lòng mình. Sau đó lại nghĩ, sao cậu ấy lại dọn tới đây? Lên cơn điên à?

      Vạn Thái Thái ngờ giận uống rượu rồi cùng người đàn ông khác ở chung suốt đêm.

      Sóng gió qua , Vạn Thái Thái hễ nhìn thấy Đoàn Vũ Xuyên là trực tiếp phớt lờ, đương nhiên Đoàn Vũ Xuyên cũng vậy. Đúng là hai người ấu trĩ. Chủ yếu là gì cả, đâu có chọc đến , dựa vào cái gì mà cáu với ?! Cho nên, thèm làm hòa! Còn cảm thấy này sức khỏe kém mà còn uống nhiều như thế, nửa đêm nửa hôm để đàn ông ngủ lại, chút ý thức an toàn cũng có sao? Hay là họ phát sinh cái gì rồi?! Thế là lửa giận của tiêu tan được. Nhìn dáng vẻ ta cái gì cũng biết, thể làm hòa!

      Ôi, đúng là khó chịu mà.
      Phong nguyetChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :