1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Thiên Sơn Mộ Tuyết - Phì Ngã Tử Tồn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Đoạn kết


      Cuối cùng tôi vẫn xuất ngoại theo chương trình trao đổi lưu học sinh năm như lịch trình định.

      Phía công an dừng việc điều tra giữa chừng, bản án trở thành tranh chấp dân , nhưng thực ra là dưới nỗ lực của luật sư đôi bên, phía cảnh sát đành mắt nhắm mắt mở cho qua vụ án này. luật sư họ Từ mà Duyệt Oánh tìm hộ tôi quả là cao tay, nhờ ta mà lý lịch của tôi trong sạch như mới. Phía nhà họ Mộ cũng gây khó dễ, họ hề đòi bồi thường kinh tế, đúng như những gì Mộ Chấn Phi từng . Bên văn phòng khoa chỉ cầu tôi viết bản tường trình giải thích việc qua, sau khi chứng minh tôi hoàn toàn vô can, trường lại tiếp tục giúp tôi hoàn thành thủ tục du học.

      Tình hình của Lâm Tư Nhàn dần ổn định nhưng vẫn trong tình trạng hôn mê. Bác sĩ , có lẽ nửa tháng sau ấy mới tỉnh lại, nhưng cũng có khả năng nằm thế mãi mãi. Bố mẹ Lâm Tư Nhàn ban đầu suy sụp nhưng về sau cũng quen dần, lúc tôi đến bệnh viện thăm Lâm Tư Nhàn, bác trai tâm với tôi:

      - Đành cố gắng vậy, khi thân già này còn quyết để ai tước hơi thở cuối cùng của con bé.

      Tôi viện phí ngày nằm trong ICU là bao nhiêu và gia đình Lâm Tư Nhàn có thể cầm cự được bao lâu. Lâm Tư Nhàn có gia cảnh khá tốt nên tôi nghĩ người làm cha làm mẹ nào lại muốn buông xuôi tia hy vọng cuối cùng này, dù tán gia bại sản cũng phải để con mình được sống tiếp. Tiêu Sơn cũng đứng ra đỡ đần nhiều việc, mọi thủ tục ở bệnh viện đều do tay sắp xếp, bố mẹ Lâm Tư Nhàn cùng :

      - Khổ thân thằng bé quá!

      Họ ngầm coi Tiêu Sơn như con cái trong nhà, đồng thời là chỗ dựa cuối cùng. Mẹ Lâm Tư Nhàn với tôi:

      - gở, Tiểu Nhàn chết cũng thấy mãn nguyện, bởi có Tiêu Sơn hết lòng vì nó.

      Bác ấy nhắc đến chữ “chết”, thậm chí câu chữ bình tĩnh đến ráo hoảnh.

      Tiêu Sơn cũng tỏ ra bình thản, :

      - Em cứ du học , nhà Lâm Tư Nhàn thế này, nghĩ kể cả và em có ở bên nhau lòng em cũng thấy thấp thỏm yên.

      Với cả năm nữa mới tốt nghiệp, biết đâu đến lúc đó, Lâm Tư Nhàn hồi tỉnh hoặc biết đâu chẳng bao giờ tỉnh lại.

      ở lại đây mới khiến chúng tôi thấy thanh thản trong lòng.

      Duyệt Oánh luôn miệng mắng tôi ngốc, rồi quay sang mắng Tiêu Sơn ngốc. ấy thở hồng hộc rồi cốc trán tôi:

      - Đấy, cậu là Thánh mẫu! Còn là Thánh nhân! Các người đúng là đôi Thánh với nhau!

      Thấy tôi cười hềnh hệch, ấy càng cay cú hơn:

      - Này! Tớ mắng cậu đấy!

      Tôi :

      - Tớ sắp xa cậu rồi, thời gian tới cậu còn cơ hội được mắng tớ, cốc trán tớ nữa.

      Nghe xong, Duyệt Oánh suýt rơi nước mắt, ấy thụi ngay cho tôi đấm:

      - Sao cậu đáng ghét thế biết!

      Các bạn cùng lớp cũng cùng Duyệt Oánh ra tận sân bay tiễn tôi. Duyệt Oánh phân công mấy bạn trai xách giúp đồ đạc. Lúc sắp xếp hành lý, Duyệt Oánh ngồi trước mặt tôi lải nhải đủ điều nên bây giờ, bên cạnh tôi là đống va li to :

      - Nhét thêm cái này vào, nhãn hiệu này ở Mỹ bán mà cậu lại quen dùng rồi! Cái này cũng mang theo, kẻo sang đó rồi lúc cần chẳng kiếm đâu ra…

      Tôi thấy mình đâu giống Mỹ, dễ chừng phải sang tận châu Phi. Ngoài việc chắc chắn hành lý quá tải, tôi còn xách theo va li tùy thân cỡ to nhất theo tiêu chuẩn cho phép, định xách lên khoang hành khách máy bay.

      Tiêu Sơn cũng ra sân bay tiễn tôi nhưng từ đầu tới cuối, hề riêng với tôi câu nào. Duyệt Oánh nháy mắt ra hiệu suốt nhưng tôi tự nhủ, giữa tôi và cần thiết phải trò chuyện nữa rồi. Tôi hiểu nghĩ gì và cũng hiểu những gì tôi nghĩ.

      Sắp đến giờ làm thủ tục kiểm tra an ninh, lúc này, ai nấy đều tỏ ra cởi mở, mọi người cùng tiến lên dành cho tôi những cái ôm tạm biệt. Đa số bạn bè trong lớp đều đùa tôi rằng sang Mỹ cố gắng học hành, tranh thủ kiếm học bổng học lên thạc sĩ, rồi mọi người đều chúc tôi lên đường may mắn. Tôi ôm từng người , kề cận biệt ly mới hay mình luyến tiếc biết chừng nào. Bấy lâu cứ mong bỏ được vùng đất này để tới nơi ai quen biết, cho đến ngày hôm nay, tôi mới biết, lòng mình nỡ biệt ly. Tôi ở thành phố này suốt ba năm đại học, nó dành cho tôi đâu phải chỉ có buồn đau, mà còn rất nhiều những chuyện nhặt khác nữa, cũng thầm nảy sinh nỗi buồn theo tháng năm.

      Tôi nghĩ, tôi vẫn nên quay về, mặc kệ tôi học thế nào, mặc kệ học vị ra sao, tôi tự nhủ, nhất định mình quay về.

      Đến lượt Duyệt Oánh ôm tôi, ấy thầm bên tai:

      - Cố mà kiếm gã bạn trai Bắc Âu, siêu đẹp trai đấy!

      Tôi chợt nhớ đến chàng Jack có đôi mắt màu lục, gặp lần mua sắm với ấy. Tôi nén dòng nước mắt nhoẻn miệng cười:

      - Giống Jack ấy à? Nếu có , nhất định tớ phần cậu .

      Duyệt Oánh cũng cười, đôi mắt trong suốt ngân ngấn nước:

      - I’m the king of the world!

      ấy siết chặt tay tôi, tôi cũng nắm chặt tay ấy.

      Đời này có Duyệt Oánh làm bạn quả thực là diễm phúc của tôi.

      Tiêu Sơn là người cuối cùng lời chia tay, với chất giọng trầm thấp, chỉ dành riêng cho hai người chúng tôi vừa đủ nghe:

      - mãi mãi đợi em.

      Tôi gồng mình, kìm nén những giọt nước mắt, bấy lâu nay cứ ngỡ, người con trai mà mình bằng cả tuổi trẻ chính là Tiêu Sơn của tôi. Nhưng vận mệnh cứ cướp hết lần này đến lần khác, cho đến tận ngày hôm nay, chỉ đành đợi tôi mãi mãi. Có lẽ chúng tôi có duyên nợ, nhưng ai biết được, có lẽ ở chỗ ngoặt tiếp theo của vận mệnh, chúng tôi lại tương phùng.

      Hành lý được ký gửi, hòa vào dòng người xếp hàng ở khu vực kiểm tra an ninh, tôi quay người, vẫy tay chào tất cả mọi người lần cuối cùng.

      Tôi hết nhìn Duyệt Oánh, Tiêu Sơn lại nhìn các bạn cùng lớp vẫy tay lần cuối với mình.

      Hẹn gặp lại, Duyệt Oánh.

      Hẹn gặp lại, Tiêu Sơn.

      Hẹn gặp lại, các bạn của tôi.

      Vì thời gian các chuyến bay hạ cánh nối tiếp nhau nên dòng người xếp hàng ở khu vực kiểm tra an ninh dài dằng dặc. Hơn nữa, bên an ninh làm việc rất cẩn thận, tôi nghĩ có thể do gần đây có hội nghị quan trọng diễn ra tại thành phố này. Mỗi lần thành phố triệu tập hội nghị quan trọng là an ninh ở sân bay lại nghiêm ngặt đến nỗi khiến người ta vô cùng bực bội. Đến lượt mình, tôi đặt chiếc va li xách tay lên băng chuyền, lấy máy tính và điện thoại ra, đặt vào giỏ đựng đồ đạc tùy thân.

      qua cửa an ninh, đột nhiên nghe thấy tiếng nhân viên phụ trách máy soi an ninh gọi giật lại:

      - Đây là va li của à? Phiền mở ngăn đáy ra.

      Tôi ngơ ngác nhìn ta:

      - Va li của tôi có ngăn đáy.

      - Mời phối hợp để chúng tôi kiểm tra.

      Chiếc va li này chính là chiếc mà Mạc Thiệu Khiêm mua cho tôi, tôi dùng bao lâu nay mà chẳng hề hay biết nó có ngăn đáy. Chiếc va li này gọn, lại cực kỳ chắc chắn, kích thước lại vừa vặn cho phép xách lên khoang hành khách máy bay nên tôi cũng xách nó theo. Tôi mở khóa số rồi lật hẳn nắp va li ra:

      - Đây, các tự xem , có ngăn đáy đâu.

      Nhân viên an ninh nhấc tí đồ đạc trong va li ra, tay lần mò dưới đáy, tôi biết ta ấn chỗ nào mà lại nghe “tách” tiếng rồi bung thêm ra nắp nữa, hóa ra bên trong có lớp đáy .

      Nhân viên an ninh cầm chiếc điện thoại lên, giọng điệu sặc mùi nghề nghiệp:

      - Theo quy định về an ninh, tất cả đồ đạc cá nhân như điện thoại, máy tính xách tay đều phải lấy ra để kiểm tra riêng, sao còn để trong ngăn đáy?

      Tôi sững sờ, hoàn toàn biết chiếc va li này có ngăn đáy, đương nhiên lại càng biết chiếc điện thoại này lại nằm trong ngăn đáy. Nhân viên an ninh đưa điện thoại qua bên máy soi kiểm tra, sau đó trả lại cho tôi, vẫn giữ giọng điệu nghiêm túc:

      - Lần sau đừng tái phạm nữa.

      Giờ tôi mới nhận ra đây là điện thoại của Mạc Thiệu Khiêm. Hồi trước, Mộ Vịnh Phi đòi tôi gặp , tôi gọi biết bao nhiêu cuộc vào số điện thoại riêng của nhưng tổng đài đều báo khóa máy. Tôi tưởng đổi số rồi, biết tại sao điện thoại của lại ở đây, sao lại xuất trong ngăn đáy va li? Lần trước biển cùng , tôi cũng dùng chiếc va li này.

      có lần tôi lén xem trộm nội dung trong chiếc điện thoại này, hơn nữa, lần vụng trộm ấy khiến tôi được phen tá hỏa.

      Chắc lần trở về từ bờ biển đó, cất điện thoại vào ngăn đáy va li, lúc ấy, chính tay sắp xếp hành lý và cũng chính tay ký gửi đồ đạc.

      Lòng tôi rối như tơ vò, ngón tay bất giác mò mẫm ấn nút nguồn, chẳng hiểu sao tôi làm vậy. Chẳng lẽ tôi còn mong mỏi tìm thấy thứ gì, còn gì đâu cơ chứ? Tôi và chấm dứt từ lâu rồi.

      Bật điện thoại lên, màn hình ra, vẫn dò được sóng. Tôi cúi đầu, định tìm hai bức ảnh, xem nó còn ở đó nhưng nhân viên an ninh tới thúc giục, bởi đằng sau còn khá nhiều người xếp hàng.

      tay tôi cầm hai chiếc điện thoại, tay kia đóng tạm va li lại rồi cắp laptop, nhường lối cho người phía sau.

      Đúng lúc ấy, điện thoại của tôi bất chợt đổ chuông báo có tin nhắn, tôi nghĩ chắc Duyệt Oánh nhắn tin hỏi tôi có qua cửa an ninh thuận lợi . Tay chân luống cuống, suýt đánh rơi laptop cắp nách. Tôi sải bước tiến về phía trước, tạt vào chỗ rộng rãi hơn, để va li dựa tạm vào tường rồi đẩy nắp trượt của điện thoại ra xem.

      Tin nhắn gửi đến từ số điện thoại riêng của Mạc Thiệu Khiêm. Tuy số riêng của bị tôi xóa từ lâu nhưng tôi luôn thuộc nằm lòng dãy số ấy.

      Vấn đề ở chỗ, tôi cầm tay chiếc điện thoại có số máy ấy. Từ trước đến nay, Mạc Thiệu Khiêm chưa từng nhắn tin cho tôi, cho rằng, gửi tin nhắn phí thời giờ nên cứ có việc là gọi thẳng luôn. Tôi thấp thỏm đặt laptop lên va li rồi mở máy của Mạc Thiệu Khiêm, lúc ấy mới nhận ra trong máy thiết lập sẵn chức năng, chỉ cần khởi động máy là nó tự động gửi đoạn tin nhắn soạn sẵn sang số tôi.

      Giả sử tôi dùng chiếc va li này nữa, giả sử tôi vứt chiếc va li này , có lẽ chiếc điện thoại vĩnh viễn nằm trong ngăn đáy, bao giờ được gặp lại ánh mặt trời.

      Sao phải làm chuyện khác người thế này chứ?

      Tay tôi run rẩy, mở tin nhắn trong điện thoại của mình.

      Tin nhắn vô cùng ngắn gọn, chỉ vỏn vẹn ba chữ.

      Ba chữ hiển thị ràng màn hình điện thoại, mở đầu, cũng đề tên, có bất kỳ lời lẽ dư thừa nào, y chang phong cách làm việc bấy lâu nay của , y chang thái độ trước nay dành cho tôi. Vậy mà mọi thứ trước mắt tôi như nhòa .

      Tôi cầm điện thoại của , ra sức ấn mở hết các phím chức năng, tôi biết bản thân mình tìm gì, cuối cùng tôi lần mò đến mục hình ảnh. Thư mục ấy có ba bức ảnh, hai bức kia tôi từng xem, bức ảnh có hình tôi ngủ, tên file là “Đồng Tuyết”, bức còn lạ chụp lúc tôi cười, tên file đặt là “Đồng Tuyết 2”. Và cuối cùng, lật sang bức ảnh thứ ba.

      Bức ảnh thứ ba cũng là hình chụp lúc tôi ngủ nhưng trong ảnh phải chỉ có mình tôi. Tôi được Mạc Thiệu Khiêm ôm trong lòng, cánh tay vươn ra xa lắm nên chỉ chụp được nửa non khuôn mặt , nhưng tôi lại lên hình rất nét, khuôn mặt tôi vô cùng bình yên, áp sát vào lồng ngực , khóe môi thấp thoáng nét cười. Xưa nay bao giờ biết mình còn cười ngay cả trong giấc ngủ, xưa nay bao giờ biết mình nép sát vào ngực đến vậy.

      Tên bức ảnh được đặt trùng với nội dung của đoạn tin nhắn soạn sẵn kia. Chúng cùng hiển thị ba chữ ngắn gọn.

      Tôi ngắm nhìn bức ảnh, ngắm nhìn cách ôm mình vào lòng, ngắm nhìn nụ cười nở bờ môi, ngắm nhìn nửa khuôn mặt . Nếu như tôi xách chiếc va li này theo, nếu như tôi dùng chiếc va li này nữa, nếu như tôi vứt chiếc va li này có lẽ tôi bao giờ biết được những việc từng làm. Trước kia, hề biết tôi xem trộm điện thoại, lúc bỏ chiếc điện thoại vào ngăn đáy va li, có lẽ lúc ấy nghĩ rằng, trọn đời này, mãi mãi đừng để tôi biết rốt cuộc làm những gì.

      Tôi ngắm nhìn ba chữ ngắn gọn hiển thị màn hình điện thoại, nó xa lạ vô cùng mà cũng quá đỗi thân thương, nó ngắn gọn nhưng thẳng thắn, tôi chưa từng nghĩ thổ lộ với tôi ba chữ ấy:

      em!”

      Ngay tại sân bay nườm nượp người qua lại, bỗng dưng tôi khóc nấc lên như đứa trẻ.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Ngoại truyện 1: Cảnh cũ năm xưa chẳng đổi dời


                  “Nếu đời người có thể làm lại từ đầu,


                  em vẫn chọn như lần đầu tiên.”


      Lúc ký tên, tôi ngừng lại chốc lát, đưa mắt nhìn về phía người đàn ông ngồi cách mình vài gang tay. Nhìn dáng vẻ ngồi ghế sofa rất thoải mái, ánh mắt dõi ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt lơ đễnh, con tim biết lơ lửng ở phương trời nào. Chẳng bù với luật sư của , ông ta vẫn luôn căng thẳng, thấy tôi ngừng lại, ông ta luống cuống nhìn tôi, ra chiều ngờ vực lẫn thúc giục.

      Chỉ cần tôi ký tên mình dưới bản thỏa thuận này, từ nay về sau, tôi và chẳng còn dính dáng gì đến nhau nữa. Mà cũng chưa hẳn, có lẽ những lúc có mặt tôi, đám phu nhân rảnh rang cùng đẳng cấp kia gọi tôi là “vợ cũ của ”. Nhưng chẳng kẻ nào to gán dám gọi thẳng thừng tôi như vậy.

      Vợ cũ ư?

      Hai chữ ấy mới nực cười làm sao.

      Xưa nay tôi bao giờ là vợ ? Trong lòng hiểu , và tôi cũng vậy.

      Mười năm, từ hai mươi tuổi thoắt cái ba mươi tuổi, thế là thời khắc đẹp đẽ nhất của cuộc đời vụt qua rồi.

      Khi cưới nhau, mới hai mươi ba tuổi, lúc đó vẫn còn là chàng trai nông nổi, ngang ngạnh, giờ đây, thời gian rèn giũa thành người đàn ông vững vàng, chín chắn. Năm tháng gần như để lại quá nhiều dấu vết người , ngoài khí chất ra, dường như toàn bộ con người hề thay đổi.

      Tôi ký tên xong, đẩy bản thỏa thuận sang bên, lại hạ bút ký thêm bản khác.

      Nét bút trôi chảy khác thường. Đêm tân hôn của mười năm trước, lần đầu tiên, nhắc đến hai chữ ly hôn, lúc đó tôi cãi trả bằng những lời lẽ chua ngoa, cay độc nhất, về sau xô cửa bỏ . bỏ để lại mình tôi trơ trọi, thổn thức nghẹn lời, tôi ngã vật xuống giường, bật khóc nức nở.

      Nỗi khát khao tình suốt mười năm đơn phương nung nấu thành độc tố, len lỏi ngấm sâu vào huyết mạch tôi. Cứ tưởng mình bám lấy trọn đời trọn kiếp, thà chết chứ chịu buông.

      ngờ cũng có ngày hôm nay.

      Trước kia, chưa từng chủ động gọi cho tôi, thậm chí muốn liên lạc cũng phải thông qua trợ lý. Tôi vẫn nhớ lúc thư ký của gọi cho tôi với giọng điệu kính cẩn, xa cách, sặc mùi công việc trước sau như :

      - Thưa Mộ tiểu thư, Mạc tiên sinh đồng ý chuyển nhượng bốn mươi chín phần trăm cổ phần của cảng cho nhà họ Mộ. Tình hình cụ thể thế nào mong tiểu thư xem xét, phái trợ lý của mình qua bên này bàn bạc kỹ càng hơn ạ.

      Mười năm, lần đầu tiên chịu cúi đầu khuất phục trước tôi, phải chăng vì đứa con kia?

      Đồng Tuyết à?

      Rốt cuộc vì sao lại ta đến vậy?

      Bấy lâu nay, cứ tưởng con người vững như bàn thạch, lòng dạ sánh ngang sắt thép, thậm chí có lúc, tôi còn nghĩ quẩn rằng, hay thích phụ nữ?

      Mãi sau này tôi mới biết tại sao.

      Báo đăng hình tay trong tay với đứa con , mười ngón đan sít vào nhau.

      Trước nay, chưa từng nắm tay tôi.

      Vợ chồng mười năm với nhau có tiếng mà có miếng, số lần tôi gặp riêng chỉ đếm đầu ngón tay. Những lần gia đình tổ chức họp mặt, tỏ ra thân thiết với Mộ Chấn Phi hơn cả tôi. Thế nên, khi bố tôi cử giám đốc điều hành đến công ty nhà họ Mạc, ông chọn Chấn Phi thay vì chọn tôi.

      Bố tôi thản nhiên :

      - Con thích hợp để đảm nhận chức vụ này.

      Tôi hiểu ý bố, thực ra, tôi thích hợp để làm vợ .

      Tôi biết mình hóa rồ mất rồi.

      Ả diễn viên kia làm gì mà được nắm tay?

      Tôi khiến cả đời ả đừng hòng được đóng phim nữa.

      Tôi đập tan tành tất cả những gì dám chắn ngang giữa tôi và .

      Chấn Phi từng khuyên tôi:

      - Chị à, bỏ qua .

      Bỏ qua thôi sao?

      Ba chữ ấy sao mà đơn giản đến thế? Mười năm tôi bằng cả con tim lại thành ra chuyện nực cười.

      Mười năm về trước, tôi từng thề nhất định phải lấy được .

      Bố tôi là Mộ Trường Hà, tôi là đứa con cưng đầy kiêu hãnh của nhà họ Mộ, tôi muốn gì, ắt giành bằng được thứ ấy.

      Lần đầu tiên cự tuyệt tôi là mười năm về trước, lúc đó tôi chẳng chẳng rằng, thầm sắp xếp mọi việc.

      Tôi xúi giục kẻ khác mua chuộc cấp dưới của bố , sai ông ta lấy trộm toàn bộ kế hoạch kinh doanh đưa cho đối thủ cạnh tranh với bố , mọi kế hoạch đều được vạch ra hết sức cẩn thận, tỉ mỉ, đánh bước nào, rào bước đó. Tôi tính nếu như bố lâm vào bước đường khốn khó, có lẽ đổi ý thôi. Tôi cần ngoại lực tác động để kéo xích lại gần mình.

      Nhưng tôi lường đến việc bố bất ngờ qua đời tại sân bay do bệnh tim tái phát, may mà tôi đạt được mục đích của mình.

      Mọi việc tôi làm đều là bí mật, tôi mừng vì bao giờ biết được những gì mình làm, chính tôi cũng phản ứng ra sao khi biết . Tôi biết đối xử với Đồng Tuyết thế nào, dù ta đến mấy bản thân vẫn bị gánh nặng tâm lý.

      thấy mình tội lỗi, cho rằng ta đồng nghĩa với việc phản bội lại chính bố mình.

      Ánh mắt tôi hằn học nhìn lướt qua những bức ảnh thám tử tư gửi về, trong đó có loạt ảnh chụp Đồng Tuyết cúi đầu rất nét, còn luôn theo sau ta, mấy lần cánh tay chực vươn ra, có lần đầu ngón tay gần như sắp chạm vào đuôi tóc của ta nhưng cuối cùng đành buông thõng xuống, lòng bàn tay co lại thành nắm đấm.

      Ánh mắt lúc đó buồn bã, lẻ loi biết bao, tiếc thay, ta chẳng bao giờ quay đầu ngoái nhìn.

      Thực ra, ta đối với dễ như bỡn mà cũng khó hơn lên trời.

      Tôi thấy vô cùng sảng khoái, tốt thôi, tất cả những gì tôi từng chịu đựng, giờ đến lượt nếm trải.

      ta đâu, cũng như chẳng quý gì tôi đấy thôi.

      Tôi nắm trong lòng bàn tay nhất cử nhất động của bọn họ. Nhiều lần tôi ngắm nghía kỹ càng khuôn mặt của Đồng Tuyết trong bức ảnh, tuy đường nét cũng cân đối xinh xắn, nhưng đàn bà đẹp hơn ta rất nhiều, chẳng hiểu Mạc Thiệu Khiêm ta ở điểm nào?

      Lâu dần tôi cứ có cảm giác thua thiệt, có thể ngay từ khi mới quen nhau, biết ta là con của ai. Hoặc biết đâu, chính bởi thứ tình cảm mang tính ép buộc này mà càng khó thoát khỏi ta. Thâm chí lúc mới quen biết, trong lòng chỉ có hiếu kỳ và suy nghĩ muốn báo thù, có lẽ ban đầu, chỉ muốn đùa bỡn ta mà thôi.

      Vậy mà về sau, kẻ sa đà lại chính là .

      Tôi buộc phải nghĩ cách chia rẽ bọn họ, dù ta chẳng .

      Nhưng trót ta quá sâu đậm mất rồi.

      Tình cảm sâu đậm đến nỗi phải lôi ả diễn viên ra để lấp liếm với tôi. Tình cảm sâu đậm đến nỗi thà đấu tranh với nó chứ quyết để ta biết chuyện năm xưa.

      Vì sao lại ta đến vậy?

      Mười năm về trước, tôi nằng nặc đòi lấy , :

      - Tôi nên cứ nghĩ kỹ .

      bộc bạch của khiến cõi lòng tôi tê tái.

      Lúc đó, tôi cứ tưởng mình có thể thay đổi được tất cả, mình giành được tình của , cũng giống như ta.

      Hóa ra mười năm ấy bỏ ra chỉ là công cốc.

      Hóa ra, chỉ mình tôi là người tưởng bở.

      giúp đỡ của nhà họ Mộ chỉ càng khiến thêm xa lánh tôi, cho rằng cuộc hôn nhân này chỉ là vụ làm ăn khiến chịu nhiều đau khổ.

      Tôi luôn tự hỏi, giá như có thể làm lại từ đầu, liệu tôi vẫn chọn con đường này chăng?

      Lúc tôi đau khổ dằn vặt Lâm Tư Nhàn báo cho tôi tin vô cùng tệ hại.

      Đồng Tuyết mang thai.

      Mười năm se duyên vợ chồng, Mạc Thiệu Khiêm chưa từng chạm vào tôi, trong khi tôi nhục nhã ê chề Đồng Tuyết lại có thai.

      Cuối cùng, tôi mới biết ra bọn họ chung sống với nhau như vợ chồng ba năm, từng ấy năm, Mạc Thiệu Khiêm khéo giấu giếm ta, nếu nhờ may mắn, có khi tôi cũng chẳng lần ra.

      luôn đề phòng tôi bởi biết tôi có thể làm gì. đơn biến dòng máu chảy trong con người tôi thành chất kịch độc, tôi bao giờ bỏ qua chuyện này.

      Trước kia, tôi chưa từng trực tiếp ra mặt, lần này có lẽ bởi mất trí rồi, còn kìm nén được nữa, tôi mới quyết gặp Đồng Tuyết.

      Tôi hận ả Đồng Tuyết ấy, ước gì ta chết quách .

      Tôi gặp Đồng Tuyết, tâm với ta vài chuyện nửa nửa giả.

      Tôi biết những gì tôi làm đến tai Mạc Thiệu Khiêm, nhưng tôi mặc kệ tất cả.

      Tôi thể mạo hiểm hơn nữa, mà bản thân cũng cạn nhẵn kiên nhẫn mất rồi.

      Tôi biết lòng mình rối bời, nhưng thà như thế còn hơn phải chống mắt nhìn ả đàn bà khác sinh con cho .

      Tuy tôi biết thừa mối quan hệ tồi tệ giữa và Đồng Tuyết, ta bao giờ giữ lại cái thai ấy.

      Nhưng tôi dám mạo hiểm.

      Bởi tôi muốn nhận phần thua về mình.

      cáo ốm, tới họp mặt gia đình như thường lệ, nghe bị bệnh. Bao lâu sau, công ty triệu tập họp đại hội đồng cổ đông, tôi mới thấy , nhìn gầy rộc, phong thái càng thêm phần lạnh lùng, xa cách. Những năm gần đây, phe cánh của lớn mạnh, bố tỏ ra vui vẻ, ôn hòa với như bình thường nhưng vẫn giữ kẽ với nhà họ Mộ. Mọi thứ diễn ra bình lặng như miệng giếng sâu.

      Kết thúc cuộc họp, tôi cố ý gọi lại rồi tươi cười hỏi chuyện.

      Nhìn vẻ mặt uể oải, tôi nghĩ bụng, chắc biết những gì mình làm. :

      - thấy hài lòng là được.

      Tôi đứng chôn chân ở đó nhìn quay gót bỏ .

      Bóng đổ dài dưới ánh đèn lẻ loi.

      chiếc bóng đơn côi.

      Trước kia, tôi hề biết ra điều hòa trong phòng họp lại lạnh thế này, lạnh như hầm băng.

      Hài lòng ư?

      Chỉ e trọn kiếp này chẳng bao giờ tôi hài lòng.

      Tôi hiểu rồi, đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi, bao gồm cả cái thai chưa thành hình mất kia.

      Thực ra, cả tôi và đều biết mười mươi, dù tôi làm gì Đồng Tuyết vẫn bỏ cái thai kia mà.

      Tôi hốt hoảng nghĩ, rốt cuộc mình lại đỡ đạn hộ kẻ thù.

      ràng ta chẳng , sao còn dành cho ta tử tế?

      Tôi quyết tâm phải khiến chống mắt ra mà xem, ta đâu, hề đâu.

      Tôi lại dày công sắp đặt mọi thứ như mười năm về trước.

      nâng niu nhất thứ gì tôi khiến mất thứ đó.

      Đồng Tuyết ư? Tôi cho biết, xưa nay ta chưa hề .

      coi trọng nghiệp ư? Tôi cho biết, ngay cả sản nghiệp của bố ruột để lại, cũng giữ nổi.

      Nếu chỉ còn lại hai bàn tay trắng, liệu có trở về tôi ?

      , đương nhiên là .

      chỉ càng căm hận tôi hơn mà thôi.

      Tôi cười thầm trong bóng tối, giờ đây, tôi thể nào kiềm chế nổi độc tố chảy trong huyết quản của mình.

      Nếu phải hủy diệt tất cả, vậy hãy để tôi và được chết chung với nhau.

      Tôi hoàn tất việc ký tên, luật sư chuyển toàn bộ giấy tờ sang cho Mạc Thiệu Khiêm ký.

      Mạc Thiệu Khiêm ký xong, giao lại bản cho luật sư bên tôi.

      Tôi nhận giấy tờ từ tay người luật sư.

      tập giấy tờ nặng trịch, tượng trưng cho mười năm vợ chồng danh nghĩa, rạch ròi đến từng điều khoản thỏa thuận tài sản bằng giấy trắng mực đen.

      trao thứ từng trân trọng nhất để đổi lấy bình yên cho đứa con .

      Bỗng nhiên đôi mắt rưng rưng, nước mắt tôi cứ chực trào ra.

      Xưa nay, chưa từng dành cho tôi những tình cảm như thế, luôn hận tôi, sau khi Đồng Tuyết gặp chuyện, chỉ với tôi duy nhất câu:

      - Rốt cuộc muốn thế nào đây?

      Tôi chỉ muốn tình của .

      Mười năm, tôi bằng cả con tim, tôi bằng tất cả sức lực, hóa ra tất cả chỉ là “ngắm hoa trong gương, mơ trăng dưới nước”.

      Khuôn mặt tôi bị biến dạng, tuy trải qua nhiều lần phẫu thuật chỉnh hình ở Nhật nhưng vẫn khôi phục được diện mạo ban đầu. May mà để lại sẹo, có điều, nhìn mình trong gương, tôi vẫn khó tránh khỏi bỡ ngỡ.

      Chấn Phi luôn an ủi tôi:

      - Chị à, trông chị thế này vẫn đẹp rạng rỡ.

      Thực ra, tôi biết mình có thay đổi thế nào chăng nữa, đối với , điều đó cũng chẳng có ý nghĩa gì.

      Mặc kệ tôi xấu đẹp ra sao, tình của vẫn dành cho tôi.

      Tôi ngẩng đầu, nhoẻn miệng cười.

      Mọi lần ánh mắt thường lảng tránh nét mặt tươi cười của tôi, lần này cũng ngoại lệ. Bởi từ xưa đến nay trong mắt chưa từng có tôi. Đợi mọi thủ tục pháp lý hoàn tất xong xuôi, tôi mới với :

      - Em có lời này muốn với .

      Tôi khăng khăng đòi tất cả mọi người ra ngoài, luật sư phía tỏ thái độ cảnh giác, nhưng vẫn giữ vẻ hờ hững và xa cách:

      - Cứ để ta .

      Cả gian rộng lớn chỉ lại hai người là tôi và , từ trước đến nay, chưa bao giờ thế giới lại yên tĩnh đến vậy.

      Có lẽ đây là lần cuối cùng tôi được ngồi riêng với ở nơi này, thành phố ngoài ô cửa sổ kia đầy phồn hoa tấp nập mà cõi lòng tôi ngập tràn liêu.

      Ánh mắt tôi đăm đắm nhìn người đàn ông mình tha thiết mười năm, cho đến tận lúc này, chưa từng ngó ngàng đến tôi dù chỉ lần.

      Có lẽ giờ đây, bản thân cũng hề nhận ra, khuôn mặt tôi khác trước ra sao, bởi lẽ trong trái tim chưa từng ghi lại dấu ấn của tôi. Nhưng tất cả đều do mình chọn lựa, tôi hối hận bởi những việc làm.

      - Thiệu Khiêm…

      khóe môi dần nở nụ cười, nếu đây là lần cuối cùng, vậy tôi muốn mình phải cười rạng rỡ trước mặt .

      - Nếu đời người có thể làm lại từ đầu, em vẫn chọn như lần đầu tiên.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Ngoại truyện 2: Ám ảnh


      Thời tiết vẫn dễ chịu như lúc em còn ở bên.

      Hoa hồng trong nhà kính vừa hé nụ, Đáng Ghét lại gặm sạch đám lá non mới nhú, Hương Tú dẫn nó khám thú y, bác sĩ bảo nó thiếu vitamin. Rất lâu về trước, khi chúng ta vừa quen nhau, em cũng thiếu vitamin, lúc đó, tóc em màu hung hung, đuôi tóc bị chẻ ngọn, nhìn y chang đứa nhóc con. Tôi đưa em ăn cơm, thấy em ăn gì cũng ngon lành, đuôi mày khóe mắt cong cong nụ cười, làm người khác nhìn vào cũng thấy ngon miệng. Vậy mà nhiều năm sau, em chỉ nhấp từng thìa bé xíu món tổ yến nhà bếp hầm riêng cho em, dường như cố nuốt trôi vị thuốc đắng.

      Tôi đối với em tốt, tôi biết chứ!

      Tôi từng lảng tránh em trong khoảng thời gian khá dài bởi sợ mình khống chế nổi tình cảm của bản thân. Nhưng chẳng được bao lâu, lòng dậy cảm giác buồn rầu, lo âu. Tôi thấy mình đủ kiên nhẫn làm bất cứ việc gì, chỉ có trợ lý riêng là hiểu nhất, cậu ta thường khuyên: “Hay về nhà xem thế nào.”

      Cậu ta bảo về nhà, tức là nơi có em đó sao?

      Nhưng xưa nay, em chưa từng coi nơi đó là nhà mình.

      Cũng rất lâu về trước, có đêm, biết em mơ gì mà đột nhiên òa khóc rồi giật mình choàng tỉnh. Tôi ôm lấy em, định an ủi em lại hoảng hốt, toan vùng ra lúc nhìn thấy tôi. Cả đời này, tôi thể nào quên được ánh mắt ấy của em, tôi thấy lòng mình bức bối, kể từ đó trở , tôi cho em ngủ lại phòng mình nữa. Tôi chê em phiền phức, chê em ồn ào, chê em ngủ hay giãy đạp, tôi đẩy em ra khỏi phòng.

      Nhưng lại thể đẩy em ra khỏi trái tim mình.

      hôm, có người bạn tổ chức tiệc ở KTV, chàng Diệp đại công tử say khướt, ôm hai bé xinh xắn, cầm mic vừa hát vừa hét bài Ám ảnh.

      “Có người hỏi , em có điểm nào tốt đẹp

      Bao năm rồi sao quên được em

      Gió xuân bì sao được với nụ cười em

      Người chưa từng gặp em đâu có hiểu.”

      Bài hát xưa như trái đất, vậy mà cậu ta nhá lời đầy thảm thiết, đám con cười nghiêng ngả, mọi người vỗ tay hò reo ầm ĩ, chỉ mình tôi thấy trong mắt cậu ta thấp thoáng ánh lệ.

      Tôi hôm ấy, cậu ta say rũ người.

      Kể từ đó trở , tôi cũng dè chừng hơn, tôi sợ lúc uống say, mình cũng lộ liễu như thế.

      Em là nỗi ám ảnh của đời tôi, chỉ mình tôi biết.

      Lần em quay về, tôi buông thả mình trong cơn say. Bởi lẽ, tôi chẳng biết phải đối diện với em thế nào. Biết đâu say rồi có lý do để đối xử tốt hơn với em, hoặc ngược lại.

      Tôi ghét con cún em mua, và cả em nữa.

      Nhớ lần đưa em xem phim ở Hồng Kông, em từng khen chiếc nhẫn rất đẹp. Bên nhau bấy lâu, chưa bao giờ thấy em khen thứ gì trước mặt tôi. Nhân chuyến công tác ở Bỉ, tôi chọn viên kim cương rồi nhờ cửa hàng kim hoàn chạm khắc theo nguyên tác của chiếc nhẫn phim. Khi tặng nó cho em, vẻ mặt em lúc bấy giờ với tôi rằng, ra em cũng chẳng thích lắm.

      Sau này tôi cứ tự hỏi, mình trở nên đáng thương như này từ lúc nào?

      Muốn đem lại nụ cười cho em, đối với tôi lại xa xỉ đến thế ư?

      Tôi luôn nghĩ, nếu mình có thể ly hôn, nếu hai ta làm điều gì đáng hổ thẹn về mặt đạo đức, liệu em cảm thấy thoải mái hơn?

      Nhưng em chẳng bao giờ lấy tôi.

      Bởi lẽ em nào từng tôi.

      Nhớ lần đầu tiên gặp nhau, em vẫn là bé con, thế mà cũng guốc cao, đánh phấn son già dặn, bưng khay đựng băng khánh thành. Chiếc kéo chẳng may chọc vào tay em nhưng em hé răng kêu lấy nửa lời. Sau đó, tôi xuống hậu đài tìm em thấy vẻ mặt em bướng bỉnh chẳng khác nào đứa nhóc con.

      Em hơn tôi hẳn giáp, tôi ba mươi, em chừng mười tám, năm tôi hai mươi ba em mới mười .

      Những chuyện xưa kia, thực ra em đâu có biết.

      Tôi quan tâm đến em vì hiếu kỳ, bằng thái độ bông lơn như mèo vờn chuột.

      Tôi viện cho mình cái cớ, chỉ là chơi bời thôi mà. Nhưng lòng tôi hơn ai hết, đứng trước nụ cười tươi tắn với hai má lúm đồng tiền trông như búp bê ấy, tôi lại dằn được nỗi khát khao muốn có em. Tôi chưa từng có búp bê bởi tôi là con trai, và bố cũng cấm tôi chơi bời lêu lổng từ thuở . Giây phút ấy, tôi nhận ra đời mình bỏ được em. Tôi đành chọn cách dở tệ này, cứ hận tôi , có thế mới khiến tôi thấy thanh thản hơn đôi chút.

      Tôi thể kiềm chế nổi thái độ của mình với em, nếu em tử tế với tôi, tôi mình hóa thành thứ gì. Thà rằng em hận tôi, có thế may ra tôi mới cảm thấy thanh thản hơn.

      Chính tôi xô mình ngã vào hố lửa.

      Trọn kiếp này, đành sống vậy thôi.

      Nếu em căm hận tôi, biết đâu tình tôi dành cho em vơi chút ít…

      Tôi đối với em tốt, tôi biết chứ!

      Bởi tôi thể tử tế hơn. Tử tế với em gợi tôi nhớ tới bố mình. Chỉ cần tử tế với em chút thôi, em lại cười với tôi. Trái tim tôi như tan chảy trước nụ cười của em. Tôi sợ cái cảm giác ấy, nó đại diện cho mất mát trống rỗng, đại diện cho yếu đuối nhu nhược. Thà tôi cứ tệ bạc với em, có lẽ làm vậy cũng khiến em tệ bạc với tôi.

      Ngày nhập viện, lòng tôi chán nản cùng cực.

      Giá như tôi đừng cố chấp chen chân vào cuộc đời em, biết đâu đôi ta khó xử như ngày hôm nay. Chi bằng dừng lại ở đây, hãy để mọi chuyện kết thúc như chưa từng bắt đầu.

      Vậy mà em vẫn trở về.

      Em mang hợp đồng tới, tôi kìm nén được cơn giận giữ bộc phát, những câu khó nghe với em. Tưởng thế là xong, ai ngờ em vừa quay gót bỏ , tôi liền thấy hối hận ngay tức . Tôi nỡ để em khúm núm, dè dặt trước mặt kẻ khác. Nhưng tử tế em dành cho tôi chỉ càng khiến tôi thêm tội nghiệp chính mình.

      Tôi muốn tiếp diễn những chuyện này thêm nữa, biết rằng sau bản hợp đồng ắt có cạm bẫy, vậy mà tôi vẫn hạ quyết tâm, quyết tâm phải chấm dứt tất cả.

      Tôi cho phép mình sống thoải mái, phóng túng suốt quãng thời gian có em bên bờ biển, bởi số mệnh an bài, đây là cơ hội cuối cùng trong đời tôi.

      Giống như tạo hóa run rủi cho tôi được gặp em. Nhưng số kiếp cho chúng ta được ở bên nhau, định mệnh để tôi được có em trong đời.

      Tôi đối với em tốt, tôi biết chứ!

      Bởi tôi kiểm soát được cảm xúc của mình nhưng từ giờ trở thế nữa.

      Thế này có lẽ lại hay.

      Tôi luôn có cảm giác như vậy tốt hơn.

      Hãy để tôi đưa em vào quên lãng, quên bóng hình em, quên nụ cười duyên. Quên người từng gặp, quên người từng có.

      Hãy quên , và như thế tốt biết bao.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Ngoại truyện 3: Cuộc sống ngọt ngào của tôi và cầm thú (1)


      1. Hôm nay là ngày thử việc thứ chín, tôi vừa làm mất điện thoại. Tôi bị mời lên văn phòng nghe mắng trận xối xả vì tôi dám phớt lờ điện thoại của giám đốc, :

      - gặp nhiều sinh viên mới ra trường rồi, nhưng người vụng về như em hiếm! Hôm nay làm mất điện thoại, có phải ngày mai làm mất luôn cả tài liệu của công ty hả?

      Blah blah blah, hơn nửa tiếng đồng hồ.

      Vừa ngồi vào chỗ của mình, đồng nghiệp Tiểu Chiêu liền tỏ vẻ thông cảm với tôi.

      Tôi thấy cách xử của đúng là chuyện bé xé ra to. Nhưng biết làm sao, trong đám sinh viên mới vào công ty đợt này, tôi là đứa yếu kém nhất.

      Chỉ lát sau, thư ký của gọi điện bảo tôi lên văn phòng giám đốc.

      Nghĩ bụng chắc mắng chửi nhiều thành nghiện rồi nên vừa bước chân vào phòng, tôi tự nhủ: mà chửi nữa, mình nhất định đập bàn vùng dậy. Vẫn trong thời gian thử việc, cùng lắm là bỏ, làm nữa.

      Vậy mà hề mắng mỏ, trái lại còn đưa tôi chiếc điện thoại mới toanh.

      Mặt mũi xầm xì như đeo đá, hằm hè :

      - Cứ thử đánh mất điện thoại lần nữa xem, sa thải em ngay lập tức.

      Mất điện thoại liên quan gì đến sa thải chứ?

      đúng là chuyện bé xé ra to.

      2. Tôi tìm được điện thoại, ra nó lọt xuống khe sau ghế sofa tự lúc nào chẳng hay. Tôi hí hửng cầm điện thoại, chạy xộc vào nhà tắm, cứ tưởng ra tin tức nóng sốt này được khen thưởng, ngờ đâu chẳng thèm khen câu.

      thèm ngước mắt nhìn tôi cái:

      - Có mình em đâu quên đấy, đẹp mặt quá nhỉ!

      Tôi bực rồi đấy!

      Tôi hùng hổ tuyên bố, tối nay mà ngủ ở thư phòng.

      Biết ngay là giận, ngủ ở đó.

      mừng thầm từ tốn thêm câu:

      - sang phòng dành cho khách.

      3. Mạc Thiệu Khiêm là đồ đểu! Đồ đại đểu!

      bảo tối ngủ ở phòng khách, chứ có bảo tôi cũng phải sang đó ngủ với đâu.

      Nhưng lại : “ , chẳng nhẽ em tự biết à? Hồi mới cưới em hứa với những gì? ngủ đâu, em ngủ đấy.”

      Tôi hứa cái gì?

      Sao chẳng nhớ gì thế này?

      4. Buổi trưa ăn cơm, Tiểu Chiêu ngồi buôn chuyện với tôi, ấy cứ nghe giám đốc lấy vợ. Tiểu Chiêu tỏ vẻ hâm mộ, :

      - biết tiên nữ ấy thế nào mà lại trị được giám đốc nhà mình nhỉ?

      Tôi , trăm phần trăm phải tiên nữ đâu.

      Tiểu Chiêu lườm tôi rồi bảo, thế cũng phải loại Trư Bát Giới nhà cậu.

      Từ hồi về nước, cứ ngồi vào bàn ăn là tôi lại quen thói hạ gục nhanh, tiêu diệt gọn. Duyệt Oánh thường trêu:

      - Trông cậu chẳng giống từ Mỹ về gì cả, có mà từ châu Phi về có.

      Còn Tiểu Chiêu ngày nào cũng ăn với tôi bảo, cứ đụng đến đồ ăn là tôi chẳng khác nào Trư Bát Giới.

      Tiểu Chiêu lại hỏi:

      - Theo cậu, phu nhân giám đốc thường gọi giám đốc thế nào nhỉ? Gọi là Thiệu Khiêm à? Hay Khiêm Khiêm nhỉ? Thử tưởng tượng mà xem, ngọt ngào quá mất! Gọi như thế mới thân mật làm sao.

      Ngọt ngào ấy à?

      Hằng ngay, tôi toàn quen miệng gọi là cầm thú thôi.

      5. Giám đốc công tác, còn dẫn theo người phụ trách chính của chúng tôi, thế là mọi người được dịp lười biếng. Tôi và Tiểu Chiêu hí hửng chơi trộm rau Kaixin [1] , bất ngờ điện thoại đổ chuông.

      [1] Kaixin: trong những trang mạng xã hội phổ biến ở Trung Quốc.

      - Lại chơi trộm rau đấy à?

      - Đâu ạ!

      - Còn chối nữa, avatar của em Kaixin sáng đây này.

      Tôi thót tim, vừa log out vừa bảo Tiểu Chiêu giải tán khẩn trương.

      Sau đó, Tiểu Chiêu mới hỏi tôi, ai phát ra bọn mình thế?

      Tôi buột miệng là chồng mình.

      Tiểu Chiêu , sợ gì chứ, chẳng nhẽ chồng cậu còn lo cậu làm biếng ở công ty cơ à?

      Nghĩ cũng đúng, thế là tôi lại nghênh ngang trồng nhân sâm.

      6. Tiểu Chiêu hỏi tôi, mới tốt nghiệp đại học mà tôi vội lấy chồng, có phải chồng tôi tuyệt vời lắm ?

      Tôi làm bài tổng kết tỉ mỉ:

      Tính tình tệ hại, động tí là cau có, cứ như tôi là trẻ con lên ba bằng, thèm tôn trọng tôi. Hẹp hòi kinh người, thỉnh thoảng mấy đứa con trai học cùng lớp gọi điện cho tôi, thể nào cũng bóng gió. Trước giờ chưa từng đưa tôi dạo phố, cuối tháng ký hóa đơn là lại chê bai tôi biết lo liệu việc nhà. Còn tôi ngố, cho tôi học thạc sĩ ở nước ngoài. Ở nhà mới là người có quyền quyết định, mà từ trước tới nay, cho phép tôi nhận mình là vợ trước mặt đồng nghiệp công ty .

      Tiểu Chiêu sợ tái mặt, ấy hỏi tôi thích loại đàn ông JP [2] này ở điểm nào?

      [2]. JP: Viết tắt của từ …. (jipin) theo nghĩa tiêu cực tức là: người tệ hại ai chịu nổi.

      Tôi nghĩ mãi rồi đành làm ra nhiều tiền nên tôi mới .

      7. Tiểu Chiêu đúng là người thích buôn chuyện, đồng nghiệp trong công ty ai biết chồng tôi đích thị là gã JP, về sau, tin đồn tới tai nhân vật chính. Báo hại tôi hôm sau bật dậy làm được, tiền chuyên cần cũng bị cắt vì tội làm muộn.

      Tiểu Chiêu an ủi tôi:

      - Đừng buồn, hôm nay giám đốc cũng làm muộn đấy.

      Khổ nỗi có ai chấm điểm chuyên cần của đâu!

      8. Tôi hớn hở cầm tháng lương đầu tiên lượn phố với Tiểu Chiêu. Lượn lờ cả buổi mới sắm được chiếc cà vạt, đắt kinh khủng, vừa tròn tháng lương của tôi.

      Hôm sau, Tiểu Chiêu ngất ngây khoe, giám đốc là người đàn ông có gu thẩm mỹ tuyệt vời nhất mà ấy từng gặp. Sau đó khen tôi tinh tường, mua cho chồng mình chiếc cà vạt giống y chang với chiếc cà vạt hôm nay giám đốc đeo.

      Tiểu Chiêu lại :

      - Hôm nay, mặt mày sếp rạng rỡ, chắc tâm trạng phấn chấn lắm đây, lúc ra khỏi thang máy còn cười nữa chứ, ngàn năm mới bắt gặp sếp cười lần, bọn tôi vừa mừng vừa lo kia kìa.

      Tôi cười như mếu, cả tháng lương mới mua được nụ cười của , quá bằng nụ cười đáng giá ngàn vàng.

      9. Phòng tôi tụ tập hát karaoke, được phép kèm “người nhà”. Ai đó “người nhà” đều dắt theo cả, trừ tôi, Tiểu Chiêu hoài nghi tôi cãi nhau với “người nhà”, tôi liền chồng tôi phải tăng ca.

      Giữa chừng cuộc vui, tôi nhận được điện thoại của :

      - đến đón em hay là tài xế đến đón em đây?

      Tuy mừng thầm nhưng vẫn cạnh khóe, để tôi tự gọi xe về, nguyên nhân tự hiểu. Tôi và Tiểu Chiêu định bắt chung taxi về nhà, Tiểu Chiêu chợt chỉ vào gương chiếu hậu, reo lên đầy kinh ngạc:

      - Mau nhìn kìa! Xe giám đốc kìa!

      Tiểu Chiêu , đó là buổi tối hạnh phúc nhất trong đời ấy, bởi có giám đốc về cùng đường với chúng tôi.

      10. Chị Tôn mang thai nên ai cũng dành cho chị chăm sóc đặc biệt. Tôi photo giấy tờ, tình cờ gặp giám đốc tự cầm tài liệu photo. Tôi tranh thủ giở trò a dua nịnh bợ, nhân tiện liệt kê đủ các thể loại phiền phức của việc mang thai. cả buổi mà vẫn im thin thít, photo xong đống giấy tờ tay tôi, mới lên tiếng:

      - Em cứ ba hoa chích chòe , muộn nhất là sang năm, chúng mình nhất định phải có con.

      Chết tiệt ! Gì thế này?

      Thấy người khác sinh con mà cũng đói con mắt ư?

      11. Hôm sinh nhật, đồng nghiệp hùn tiền, mua bánh kem tặng tôi, kèm hoa và thú bông. Tôi hớn hở ôm hoa và thú bông về nhà. Có người chẳng tặng gì cả. Đúng là cái đồ keo kiệt, thù vặt quen thói.

      Chẳng phải lần trước sinh nhật , tôi tặng tá “cái kia” rồi sao?

      12. vẫn tặng quà sinh nhật cho tôi.

      Vừa xem xong món quà đó, tôi bật khóc nức nở, chẳng màng tới sĩ diện. tặng tôi cuốn băng ghi hình giám sát ở sân bay. Trong cuộn băng có thu cảnh tôi cầm chiếc điện thoại, khóc nấc lên, trông thảm hại vô cùng. Mà đứng ngay đằng sau cửa kính chỗ lối . Bấy lâu nay, tôi hề biết, lúc đó cũng khóc.

                  Ngoại truyện 4: Cuộc sống ngọt ngào của tôi và cầm thú (2)


      1. hôm, tôi vừa hâm mộ vừa căm hận vừa ghen tỵ kể cho ai đó nghe chuyện “có này, vào hôm sinh nhật ấy, bạn trai mua hết những gì đó lưu trong giỏ hàng ở Taobao để làm quà sinh nhật”. Đương nhiên có mục đích tôi mới kể chuyện này, bởi lẽ trong giỏ hàng của tôi ở Taobao trữ rất nhiều mấy thứ linh tinh đáng , kể xong, tôi liền hớn hở mong chờ đến ngày sinh nhật để nhận quà. Nhưng hôm đó, tôi ngóng dài cổ, từ sáng sớm đến tối muộn, vậy mà vẫn thấy chuyển phát nhanh gửi tới. Tôi giận dỗi, hộc tốc lên Taobao xem giỏ hàng trống trơn còn cái, góc màn hình còn dán tờ giấy nhớ, viết: “Hãy quý trọng cuộc sống bằng cách tránh xa Taobao”, nét chữ rồng bay phượng múa này y chang chữ ký dưới mỗi văn kiện của .

      Hu hu… Giỏ hàng tôi vất vả cực nhọc góp nhặt suốt ba tháng trời… Mạc Thiệu Khiêm kia, cứ đợi đấy!

      2. Tiểu Chiêu an ủi tôi:

      - Nhiều lúc đàn ông cũng như trẻ con ấy mà, cậu chấp mấy đứa con nít chùi mũi chưa sạch ấy làm gì. Dù sao lão cũng tặng quà sinh nhật rồi còn gì? Tuy lão tặng cổ phiếu của Alibaba [1] cũng hơi phô trương nhưng bây giờ, tính ra cậu cũng là cổ đông của Taobao [2] rồi, việc gì phải so đo chuyện giỏ hàng nữa?

      [1]. Alibaba Group là tập đoàn thương mại điện tử lớn nhất Trung Quốc, sở hữu công ty Alibaba.com và đồng thời sở hữu Taobao, Alipay, China Yahoo…

      [2]. Taobao là trong bốn hệ thống mua bán trực tuyến lớn nhất tại Trung Quốc.

      Nhắc đến chuyện đó, tôi liền nín bặt, bởi lẽ trong chuyện này, tôi thấy mình hơi đuối lý. Vào phút ngẫu hứng muốn học đầu cơ cổ phiếu mà thể lay chuyển được tôi, đành bảo nhân viên tư vấn tài chính của mình sang giúp đỡ tôi, nhưng dưới chỉ đạo của giới chuyên gia, tôi vẫn thua lỗ thảm hại. Gì mà đầu cơ cổ phiếu để trở thành cổ đông chứ? Cuối cùng vẫn phải ra tay giúp tôi gỡ gạc, chút vốn còn sót lại bị đổi thành cổ phiếu của Alibaba.

      Kiểu quà sinh nhật gì biết nữa? mỉa mai tôi có!

      3. Tôi bán toàn bộ số cổ phiếu của Alibaba có trong tay, hùn thêm vốn riêng của mình rồi dồn tiền mua cổ phiếu của Tencent [3] .

      [3]. Tencent: công ty cung cấp dịch vụ tin nhắn QQ cùng nhiều dịch vụ trực tuyến khác, rất phổ biến tại Trung Quốc.

      Nhân viên tư vấn tài chính hỏi:

      - Thưa Mạc phu nhân, sao lại thế ạ?

      Tôi nguýt ta, hiểu đấy à?

      Đương nhiên là vì Mã Hóa Đằng [4] đẹp trai hơn Mã Vân [5] rồi! Tôi đắm đuối , ngày nào đó, khi tôi là đại cổ đông của Tencent, tôi có cơ hội gặp Mã mỗi lần công ty triệu tập họp Đại hội đồng cổ đông.

      [4]. Mã Hóa Đằng: chủ tịch kiêm tổng giám đốc điều hành Tencent.

      [5]. Mã Vân: Người sáng lập và là tổng giám đốc tập đoàn Thương mại điện tử khổng lồ Alibaba.

      Sang tháng Mười, Mạc Thiệu Khiêm chuyển nhượng đống cổ phiếu sang tên tôi, ban đầu tôi còn khá vui vẻ, chẳng ai lại chê tiền cả!

      Bước vào tháng Mười hai tôi thể cười nổi. Tôi là cổ đông quan trọng, là thành viên thuộc hội đồng quản trị nhưng nằm trong ban giám đốc và ban điều hành công ty, bắt buộc phải Hồng Kông họp Đại hội đồng cổ đông. Mấy kiểu họp hành này vô cùng chán, hơn nữa, về nhà phải nhìn Mạc Thiệu Khiêm đành lẽ, giờ lại thêm tám tiếng đồng hồ bị nhốt trong phòng họp với nữa… Tôi cười như mếu.

      Được ba ngày, chịu đựng của tôi rốt cuộc cũng lên tới đỉnh điểm, tôi đành tuyên bố dõng dạc, thà chết chứ quyết tham gia cuộc họp ngày mai, đánh chết cũng .

      nguýt tôi rồi :

      - đẹp trai hơn hẳn Tiểu Mã đây này, sao em lại ?

      4. Duyệt Oánh cũng ghét mấy vụ họp hành kiểu này nhưng nguyên do là bởi chồng ấy quá giỏi. Bây giờ, câu cửa miệng của ấy là:

      - Biết bi thảm nhất là gì ? Bi thảm nhất chính là lấy phải gã quá thông minh. Tự nhiên mình làm gì cũng thành sai.

      Nghe chồng ấy là thần đồng, còn trẻ mà là quản lý chuyên môn hàng đầu. ta điều hành công ty có gì để chê, bao gồm cả chuyện nhà cửa.

      Duyệt Oánh :

      - Loại người này đáng sợ lắm, tớ tìm thấy quần áo của mình liền hỏi lão, thể nào lão cũng biết. Toàn bộ số quần áo mua về, lão đều sai trợ lý phụ trách việc vặt lập hồ sơ, nhập vào máy tính, mỗi sáng tớ chỉ cần hỏi mặc gì, lão lập tức lấy iPad ra, lật ra trang nào đó rồi đưa tớ xem. màn hình chỉ có hình ảnh của quần áo, còn có giày, dép, túi kèm, lại còn có chú thích ở tủ nào, giá nào nữa.

      Duyệt Oánh tức giận :

      - Lão quản lý tớ y như quản lý công ty ấy!

      Tôi tỏ vẻ hiên ngang, vỗ vai ấy:

      - Chúng mình dạt nhà !

      Duyệt Oánh khảng khái đáp:

      - Được! Dạt nhà bụi thôi! Cho mấy lão xấu xa ấy lo chết thôi!

      5. Kế hoạch dạt nhà của hai đứa chỉ kéo dài được tiếng đồng hồ. Giông bão bất thình lình tại Bắc Kinh làm đổ bể hết kế hoạch. Mắc kẹt tuyến tàu điện ngầm số hai, hai đứa ngẩn ngơ đứng nhìn cơn mưa như thác đổ.

      Về sau chúng tôi đành cắn răng, xông ra màn mưa, chui vào quán McDonald’s trú chân, bấy giờ, cả hai đều ướt như chuột lột. Điện thoại vừa reo, Duyệt Oánh liền ôm khư khư cái máy, khóc lóc, kể lể. Đúng là người phụ nữ yếu đuối. Chậc! Vừa nãy còn bảo bỏ nhà theo tôi, giờ lã chã nước mắt, gọi chồng đến cứu.

      Chỉ tầm mười phút sau, chồng Duyệt Oánh lái chiếc xe việt dã, đạp bằng sóng gió mưa bão, đến “cứu giá” tức . Duyệt Oánh kéo tôi lên xe nhưng tôi dỗi thèm lên. Mưa bão thế này mà Mạc Thiệu Khiêm cũng chẳng thèm gọi cho tôi cuộc điện thoại, sợ tôi bỏ nhà bụi sao?

      Về sau, lúc nhận được điện thoại của , tôi liền đến là tôi bỏ nhà theo trai. , cứ bỏ , rồi dập điện thoại.

      Tôi ức đến phát khóc, dù mới ăn phần McDonald’s nhưng ức quá lại muốn gọi thêm suất khoai chiên nữa, lúc quay ra với bịch khoai thấy chú tài xế cầm sẵn ô, đứng đợi tôi ngoài cửa.

      Chú tài xế :

      - Chuyến bay của Mạc tiên sinh phải hạ cánh khẩn cấp ở Thiên Tân do trời mưa bão. Cậu ấy sai tôi đến đón .

      Bấy giờ tôi mừng quá, quên hỏi sao lại biết tôi ở đây.

      6. Sau đó, tôi hỏi Mạc Thiệu Khiêm:

      - Sao lúc đó lại biết em ở đâu?

      thủng thẳng :

      - Chồng của Duyệt Oánh gọi điện cho .

      Tôi thấy thất vọng tràn trề! Tôi còn tưởng bắt chước mấy nam nhân vật chính trong tiểu thuyết diễm tình, thầm cài định vị GPS vào máy vợ, hóa ra mình bị người ta bán đứng.

      Hừ! Bọn đàn ông ở đời này đúng là cá mè lứa với nhau. Nhưng phải công nhận, chơi khá thân với chồng Duyệt Oánh, tuy hai lão cùng thuộc loại kiệm lời, nhưng hễ bàn đến kinh doanh là liến thoắng ngừng, hơn nữa cả hai đều có chung sở thích về bóng bánh và bơi lội, nên thường xuyên rủ rê nhau, còn bàn bạc dự án hợp tác, họp hành suốt ngày.

      Ban đầu chưa sao nhưng sau đó, tôi tò mò hỏi Duyệt Oánh:

      - Chắc hai lão nhà mình định rủ nhau dạt nhà đấy chứ?

      Sẵn máu đam mỹ trong người, nàng sững sờ giây lát, rồi khảng khái :

      - Có giỏi bỏ nhà luôn ! Tớ tình nguyện làm bia đỡ đạn để tác thành cho tình của bọn họ.

      7. Buổi tối lên giường ngủ, tôi buột miệng hỏi Mạc Thiệu Khiêm:

      - người khác đấy chứ? bỏ nhà theo người ta đấy chứ?

      lật người, nằm xoay lưng về phía tôi, chẳng thèm đoái hoài mà chỉ câu:

      - Phụ nữ rách việc, hơi đâu mà hầu thêm nữa.

      Thôi xong… “Hơi đâu mà hầu thêm nữa” cơ đấy, lẽ nào có hứng thú với đàn ông sao?


    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :