Thiên Niên Lệ - Nam Cung Dao (Hoàn) (Sưu tầm)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 9 : CHẤP ( HẠ)



      Thất tịch

      Tình nhân tiết

      ngày mà hầu như tất cả mọi người đều mong đợi, nhất là những công tử tiểu thư chưa có người trong lòng, như vậy ngày lễ này quả nhiên là dịp vô cùng tốt thúc đẩy nam thanh nữ tú gặp nhau, có lẽ giữa phố xá đông đúc trăm ngàn người qua lại, biết đâu có thể tìm được cho mình người trong lòng sao?

      Khác với khí phồn hoa tấp nập của đế đô, hoàng cung lại dị thường yên lặng, chẳng khác gì mọi ngày, bóng đêm phủ trùm lên tất cả, cao muôn vàn vì tinh tú lấp lánh tuyệt đẹp, dải ngân hà huyền bí như xa như gần khiến cho bầu trời đêm kia thêm ba phần mê hoặc thế nhân

      Vầng trăng tròn tỏa sáng, dịu dàng mỹ lệ như viên dạ minh châu khổng lồ phát sáng

      Ô kìa, nhìn xem, nóc cung điện, như có như xuất hai bóng người, nam nữ chăng?

      Vầng trăng cao kia hôm nay có vẻ phá lệ sáng, phản chiếu lên dung nhan của hai người, nam nhân bạch y trong đêm có vẻ nổi bậc, khuôn mặt tuyệt đẹp, tựa trích tiên lạc hạ phàm trần, ngồi bên cạnh, nữ nhân thân hồng y thanh lãnh, suối tóc dài đen bóng rủ xuống qua bờ vai gầy, đôi thủy mâu câu hồn nhân, hàng mi dàng thùy hạ , yên lặng dựa vào nam nhân bên cạnh, lời , tiếng động nhưng khí lại dịu êm và ấm áp vô cùng

      “ Thành nhi! Nàng mệt sao?” Tiêu Dạ Thần khàn khàn lên tiếng, lo lắng nhìn nữ tử bên cạnh, mấy ngày nay Thành nhi của y vì cổ độc của đại vương gia mà mấy đêm ngủ, tìm được biện pháp vẹn toàn nhất, chỉ có mấy ngày mà nàng gầy hẳn, công sức bồi bổ của y mấy năm nay coi như hoàn toàn như mây bay

      “ Thần! ta cảm thấy con người sao quá yếu ớt!” Vũ Khuynh Thành than , thanh như nỉ như non, thầm , chứa khôn cùng bất lực cùng nhè đau lòng

      Tiêu Dạ Thần thấy ái nhân của mình như vậy, lòng thổn thức thôi, y an ủi : “ Thành nhi, nàng cố hết sức rồi.”

      Vũ Khuynh Thành khẽ nhắm mắt, lên tiếng, Tiêu Dạ Thần cũng tiếp, y dịu dàng phủ thêm áo choàng cho nàng, tay chầm chậm vỗ lấy lưng của nàng, ôn nhu cười : “ tiểu Vũ, có lẽ đau khổ, bất lực, mệt mỏi…nhưng mà ta nghĩ, người đến mức nào đó, dẫu có chịu đựng mọi đớn đau khắc nghiệt nhất nhân gian này, hài tử ấy vẫn gắng gượng được thôi”



      “ Thiên Vũ, ngươi dẫn ta đâu vậy?” Diễm Thiên Vân tò mò vấn. Diễm Thiên Vũ cười cười, lên tiếng, tay y nắm lấy tay của Diễm Thiên Vân, tay bịt mắt người này

      “ Huynh được mở mắt đâu đấy!” Diễm Thiên Vũ , đỡ Diễm Thiên Vân ngồi xuống, y tiếp tục : “ bây giờ đoán xem, đây là đâu a??”

      Diễm Thiên Vân đạm cười, người này tự dưng sao lại trẻ con vậy biết? nhưng mà trong lòng nhè mong chờ phải là có. Diễm Thiên Vân trầm ngâm lát, sau đó lên tiếng : “ ngự hoa viên, ngay gốc dạ lan hương??”

      “ Huynh đoán trùng rồi!” Diễm Thiên Vũ bĩu môi, người này sao lại đoán chính xác như vậy chứ.

      Diễm Thân Vân buồn cười, sau đó có chút ngẩn ngơ nhìn thấy chiếc bàn đá thanh lịch bày biện những món ăn đơn sơ nhưng cũng khá hấp dẫn, bao lâu rồi y với mới lại ăn những món ăn thôn quê này, cũng lâu a

      Diễm Thiên Vũ đưa đũa, gắp ít thức ăn cho Diễm Thiên Vân, lên tiếng : “ ăn nhiều chút”

      Diễm Thiên Vân ăn ngụm, bỗng chốc gương mặt từ xanh chuyển sang trắng, từ trắng chuyển sang hồng, hết sức khó coi. Diễm Thiên Vũ hồi hộp nhìn Diễm Thiên Vân, lên tiếng : “ sao rồi, có được ?”

      Diễm Thiên Vân cố gắng nuốt xuống, khàn khàn lên tiếng : “ cái này… là ai làm vậy?” đây là thứ khó ăn nhất y từng ăn a, vừa mặng vừa chát. Đầu bếp hoàng gia từ khi nào lại xuống cấp đến thế?

      “ Là ta..” Diễm Thiên Vũ thấy Diễm Thiên Vân mặt mày nhăn nhó, có chút thất vọng cúi đầu, buồn bực lên tiếng

      “ Khụ,.. khụ…” Diễm Thiên Vân ho lên từng đợt, Diễm Thiên Vũ giật mình đưa cho y tách trà, tay vuốt lên lưng của y

      “ Hảo ăn..” Diễm Thiên Vân nở nụ cười, đôi con người diễm liễm, ôn nhuận như nước, đưa tay gắp từng ngụm từng ngụm ăn, động tác tao nhã như hưởng mĩ thực hiếm có của nhân gian

      “ Đừng ăn…” Diễm Thiên Vũ đưa tay cản lại, khàn khàn lên tiếng, thanh trầm thấp : “ khó ăn như vậy, đừng ráng!”

      đâu… rất dễ ăn..” Diễm Thiên Vân lắc đầu, y ôn nhu cười : “ đường đường là đế vương lại xuống bếp tự tay nấu ăn cho ta như thế này…. dù là hoàng qua ăn vào cũng như là cam lộ…”

      “ Nếu huynh thích, hằng năm giờ này ta làm cho huynh được ? cố gắng luyện tốt, năm sau ăn ngon hơn nhiều…” Diễm Thiên Vũ cười khẽ

      “ Ân… tốt…” Diễm Thiên Vân gật đầu, chén súp lại vào trong bụng, lát sau y khe khẽ cười : “… như vậy tốt…,” tay cầm đũa bất giác run run…

      Diễm Thiên Vũ cười khổ, đáy mắt dấu nỗi đau xót, đồ ngốc này, tưởng là cúi đầu ta thấy được khóe mắt của huynh nhập nhòa lệ ngân sao chứ?

      Còn nhớ năm xưa y từng gằn từng tiếng mà với phụ hoàng, rằng nhất định khiến cho người y bao giờ rơi lệ, ấy vậy mà đến cuối cùng huynh ấy lại biết bao lần lệ vương nơi khóe mắt. Đến tận cùng , dẫu có là đế vương cao cao tại thượng, có thể quyết định sinh tử của cả vạn người trong thiên hạ nhưng lại thể giữ được người mình trọn đời bên cạnh, này là số kiếp của y hay là ông trời trêu đùa y đây?

      “ Thiên vũ, ta quên ngươi….” Diễm Thiên Vân bất giác ngẩng đầu ôn nhu cười nhìn nam nhân đối diện cùng mình, lại ngập ngừng lên tiếng : “ dù là… quên nhưng nhất định nhớ lại thôi…” bởi lẽ, cổ độc này dù có mạnh mẽ đến đâu nhưng ta tin tưởng chất độc ngấm trong người của ta, trong trí óc cùng con tim của ta đều mạnh mẽ hơn tất cả, ấy là độc tình mà cả đời ta hề muốn giải

      Diễm Thiên Vũ nghe y vậy, lòng từng đợt gợn sóng, y cười khổ, cười còn khó coi hơn cả khóc, thanh khàn khàn tràn : “ ta vẫn hi vọng… huynh đừng bao giờ nhớ lại!” thà rằng y ích kỉ để cho sống, còn có thể từ xa nhìn thấy còn hơn vĩnh biệt mãi mãi, người ở hoàng tuyền, người nơi bích lạc, như vậy y điên mất, chịu nổi đâu

      Diễm Thiên Vân trầm mặc, có lẽ biết gì mà cũng có lẽ muốn lên tiếng, cả hai nhìn nhau, đáy mắt sâu nhìn lấy đối phương, tưởng chừng đem dung mạo kia khắc trong từng nét kí ức….. cứ như vậy, khí bất giác quỷ dị nhưng lại ấm áp đến kì lạ, nhu tình dịu dàng len lõi…



      Ngày mai là ngày thứ mười, cũng là ngày độc của y được giải, nhưng tâm trạng của cả hai đều nặng nề đến chán chường, dẫu cố tỏ ra vui vẻ cho đối phương bớt sầu lo nhưng dấu được sao khi mà nhãn thần mãn nhãn tang thương cùng mỏi mệt, cái liếc mắt cũng có thể nhìn ra

      Vẫn như thường ngày, Diễm Thiên Vũ chăm chỉ với việc thượng triều, dù rằng hôm nay quan lại chẳng có ai dám tấu chương lên cùng y, có lẽ bọn họ sợ vì ánh mắt của vị thiếu niên vương tử kia quá thâm trầm, cũng có lẽ bọn họ biết rằng hôm nay thôi là ngày cuối cùng bệ hạ cùng đại vương gia còn ở bên cạnh nhau. Bọn họ cũng biết việc này nên đáng chúc mừng hay là u sầu nửa. Nhẽ ra đường đường là đế vương lại có đoạn cảm tình cấm kị này bọn họ phải hết sức ngăn cản nhưng mà thấy cảm tình của bệ hạ cùng thân vương, bọn họ cũng biết phải lên tiếng như thế nào cho đúng, tình từ muôn đời vẫn khiến cho người ta vấn vương âu sầu cả thế, haizz!!

      Cũng như mọi ngày, kết thúc công việc thượng triều, y cùng dùng điểm tâm, sau đó y ở ngự thư phòng phê tấu chương còn ngồi bên cạnh viết thư pháp hoặc họa tranh. khí im lặng mà ấp áp như thường ngày, hai người bọn họ thái độ cũng bình tĩnh như thường ngày, hề có tình trạng khẩn trương hay gấp gáp gì cả

      Đặt quyển tấu chương cuối cùng xuống bàn, Diễm Thiên Vũ đứng dậy tiến lại gần Diễm Thiên Vân, vòng hai tây ôm trọn lấy thắt lưng của y, người này… lúc nào cũng gầy như vậy

      “ Vân, tranh của huynh càng ngày càng đẹp…” Diễm Thiên Vũ cười yếu ớt, ngắm nhìn bức họa thủy mặc của người trong lòng vẻ, nam nhân này cầm kì thư họa đều tinh thông, trong đó họa của y đặc biệt nổi danh, thiên hạ thứ nhất họa thánh Vân Ly chính là dạnh hiệu của y, ai biết được, danh họa vang danh thiên hạ này lại là đại thân vương của Dạ Vũ quốc

      “ Vân, huynh có thể họa cho ta bức được ?” Diễm Thiên Vũ bất chợt đề nghị. Diễm Thiên Vân ngẩng đầu nhìn y, sau đó giọng : “ ngươi muốn họa gì?” Diễm Thiên Vũ cười, tay đưa lên nhàng vuốt ve gương mặt tuấn mỹ của y, giọng nỉ non : “ thanh y nam tử, nhất tiếu khuynh quốc nhị cố khuynh thành”. Diễm Thiên Vân nghe vậy, chợt cười : “ nam nhân cũng khuynh quốc khuynh thành sao?”

      “ Ân…. Với ta… huynh là đẹp nhất”

      “ Ngươi… từ khi nào lại ăn ngọt ngào như vậy?” Diễm Thiên Vân bối rối. Người này học ai cái cách như vậy a, khiến cho tim của y cứ liên tục đập thình thịch, là mất mặt, lớn như thế này rồi mà chỉ cần câu trêu đùa hay nụ cười ôn nhu của y luôn khiến cho tâm loạn nhịp như vậy

      “ Ta là ….” Diễm Thiên Vũ nhợt nhạt cười. Tuy nam nhân xinh đẹp là đúng lắm, nhưng mà y cũng biết dùng từ nào hình dung được dung mạo của người trong lòng mình, có lẽ là tình nhân hóa Tây Thi , mà theo y nghĩ Tây Thi chắc gì bằng với thanh y nam tử trong vòng tay mình lúc này?



      Hết chương 9

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 10 : NHÂN TRONG HỌA ( THƯỢNG )



      Diễm Thiên Vân đặt bút, bút pháp tinh tế, lại nhanh nhưng cũng uyển chuyển, vài nét phác thảo sơ qua mặt giấy trắng tinh như như hình dáng của nam nhân. Diễm Thiên Vân chăm chú họa, còn Diễm Thiên Vũ yên lặng ngắm nhìn. Tờ giấy trắng tinh bây giờ có nhiều hình ảnh dần dần

      Gốc dạ lan hương thanh lãnh dịu dàng, bên cạnh trưởng bào nam tử, mặt mày ung dung tôn quý, mày kiếm mắt ưng, khí phách hơn người nhưng đôi con ngươi lại nhàn nhạt ôn nhu, khóe môi cong cong nét cười tuyệt mĩ nhìn nam nhân bên cạnh, thanh y nam tử, chỉ để lộ bán khuôn mặt, sóng mũi cao, môi cong cong tiếu dung đạm mạc, sóng mắt ôn nhuận lưu chuyển ý cười….

      Chỉ hơn khắc, bức tranh hoàn tất, thần vận, dung mạo của cảnh của người trong tranh đều ….

      Diễm Thiên Vân vốn định hỏi ‘ như thế nào, ta họa cũng tồi ?’ nhưng thanh chưa cất bị Diễm Thiên Vũ ôm chặt lấy, đầu của y vùi vào cổ của Diễm Thiên Vân, hơi thở nóng rực ấm áp quen thuộc phả vào cổ y, Diễm Thiên Vân thoáng thất thần

      “ Sao… vậy?” y lên tiếng hỏi

      “ Đừng nhúc nhích.. để ta ôm huynh chút, như thế này… cứ như thế này chút thôi….” thanh trầm thấp khàn khàn

      “ Thiên vũ…. ta, có hối hận ?” Diễm Thiên Vân hỏi, đôi con ngươi u buồn, nếu biết duyên phận ngắn ngủi như vậy, cảm tình đớn đau như vậy… liệu ngươi có hối hận ?

      “ Hối hận…” Diễm Thiên Vũ ngẩng đầu lên nhìn Diễm Thiên Vân đáp lại. Diễm Thiên Vân chưa kịp lên tiếng Diễm Thiên Vũ lại tiếp : “ ta hối hận… nếu biết ta thích huynh nhiều đến như vậy ngay từ đầu ta bỏ lỡ nhiều thời gian đến như vậy, nếu ta biết cảm tình ta dành cho huynh lớn đến như thế ta ngồi ngôi vị đế vương này cứ dắt tay huynh cùng nhau cao bay xa chạy, ta hối hận… để cho huynh lấy nữ nhân đáng ghét kia, hối hận là huynh tổn thương… hối hận…. hối hận rất nhiều điều chỉ có thứ duy nhất ta chưa từng hối hận đó là… ta huynh!”

      Diễm Thiên Vân há miệng thở dốc, khó khăn thể thốt thành tiếng. Người này xưa nay vốn lãnh tâm vô tình, y cứ nghĩ dẫu có được y nhưng ngữ, ba từ ‘ta ngươi’ ấy chắc chắn y chẳng bao giờ nghe được, vậy mà hôm nay y lại nghe được ba từ ấy, tâm cơ hồ ngừng đập, cảm giác sung sướng, ngọt ngào, đắng chát cứ giao hòa trong lòng y, giờ khắc này đây y cũng chẳng biết gì, biết làm gì cho phải

      “Đồ ngốc! khóc cái gì….” Diễm Thiên Vũ thấy ái nhân của mình rơi lệ, lòng bùi ngùi đau xót, đưa tay ôn nhu gạt lệ còn vấn vương nơi khóe mắt, dịu dàng lau lệ bờ má, cứ như vậy từng chút từng chút

      Diễm Thiên Vân cười cười, y cũng mình tại sao rơi lệ, ràng lòng rất vui sướng, ràng y cười nhưng hai hàng nước mắt cứ lăn dài má, sao ngăn cản được, nước mắt của y từ khi nào lại nhiều đến như vậy?

      Diễm Thiên Vũ than , cúi xuống hôn lên gương mặt tuyệt đẹp đầy lệ ấy, hôn từng chút từng chút, ôn nhu, dịu dàng, mùi vị nước mắt đắng chát đến khó chịu, y hôn lên vầng tráng của , lên đôi gò má trắng nõn xinh đẹp, vương vấn nơi chóp mũi xinh, nhợt nhạt hôn lên đôi môi hồng nhạt, rất tự nhiên, nụ hôn ôn nhu như gió phả vào lòng người, gây từng lớp sóng rung động dịu dàng, mạnh mẽ nhưng lại có sức xoắn sâu vào trong óc. Đôi môi ấm nóng lưu luyến khắp gương mặt của , xúc cảm ấm áp ôn nhuận như dòng nước ấp chảy qua tâm , cho đến khi môi chạm môi, Diễm Thiên Vân nhàng hé miệng, như là ngầm đồng ý bước tiếp theo của y

      Diễm Thiên Vân hai tay nhợt nhạt cấm lấy vạc áo trước ngực của Diễm Thiên Vũ, môi đối môi, hai người ngọt ngào dây dưa, mới đầu là ôn nhu từ từ sau lát dần dần kịch liệt, nụ hôn của thiếu niên vương tử từ dịu dàng như nước trở nên bá đạo xâm chiếm từng ngóc ngách trong miệng của y, đầu lưỡi cuốn lấy đùa giỡn cùng y, nụ hôn khi kịch liệt đòi lến, khi ôn nhu chậm rãi khiến cho y cảm thấy cả người như bị rút hết sức lực, cả người mềm nhũn dựa vào lồng ngực của Diễm Thiên Vũ. Nụ hôn dài dòng như cả thế kỉ cuối cùng cũng ngừng lại, Diễm Thiên Vũ đôi con ngươi thâm trầm nhìn nam nhân dựa vào lồng ngực của mình, đôi môi bị y hôn quá mức trở nên đỏ âu diễm lệ hơn bao giờ hết, nụ hôn dài dòng khiến cho thiếu khí nay đôi gò má vốn trắng nõn lại trở nên hồng hào, vừa mới rơi lệ cho nên khóe mắt con ướt át, Diễm Thiên Vân lúc này đây bỏ ba phần thanh nhã lại tăng vào vào phần mị nhân

      Tay vô thức đưa lên chạm vào môi của y, đầu ngón tay nhàng ma sát bờ môi đỏ hồng, rất mềm mại….

      Chưa bao giờ y lại khao khát người đến như vậy, khát khao đến cháy bỏng….

      , nam nhân này cùng y nhau nhiều năm như vậy, cùng đồng sàn cộng chẩm, nắm tay đối phương, hôn môi đối phương… nhưng da thịt chi thân, chu công chi lễ y cùng lại chưa từng

      Dục vọng của nam nhân, sao lại có, đồng sàng cộng chẩm cùng đối phương hơn ba năm, khát khao ôm lấy đối phương, tiến vào trong cơ thể đối phương, da thịt gắt gao tướng thiếp hòa làm ấy…. ngày càng lớn dần lớn dần trong y

      Nhưng y lại luyến tiếc, luyến tiếc người này bị thương, luyến tiếc người này ủy khuất, luyến tiếc người này….. nhiều lắm, cho nên y chần chờ… như giờ khắc này đây, y cảm thấy khó có thể khống chế mình thêm được nữa, y rất muốn…. ôm lấy y…

      “ Vân, có thể chứ?” Y khàn khàn lên tiếng, thanh ấm trầm thấp hoặc nhân….

      Diễm Thiên Vân thoáng kinh ngạc, nhìn sâu đối phương lát, khẽ nhắm mắt… ngầm đồng ý. Người này nhẫn lâu rồi, hơn thế nữa có gì mà y thể cho , tất cả con người y điều là của , tâm của y, lòng của y, ngay cả con người này… cũng là của , người, cái cảm giác này đáng sợ, ngay cả bản thân mình cũng cam nguyện giao cho đối phương….

      Được đồng ý của Diễm Thiên Vân, Diễm Thiên Vũ lòng xốn xang xúc động, rất nhanh ôm y lên long sàn, nhàng đặt y xuống giường…

      “ Vân, cuối cùng huynh cũng là của ta..” chỉ hoàn toàn thuộc về ta, cả tâm hồn lẫn thể xác…. Lời vừa dứt, nụ hôn nhanh chóng phủ xuống môi y, cả thân thể của đè lên người y, tay bận rộn cởi thắt lưng, thanh y nhanh chóng bị thốn xuống để lộ xuân quang vô hạn…..

      Màn theo chưởng lực nhàng buông xuống, che cảnh xuân tươi đẹp

      Bên trong tiếng than nhàng rên rĩ, thanh nỉ non thầm khiến cho người ta khỏi mặt đỏ tim đập….





      “ Tỷ tỷ! y sao rồi…” Diễm Thiên Vũ nhìn thấy hồng y nữ tử từ bên trong bước ra, vội vàng hỏi thăm

      “ Cổ độc được áp chế, vài canh giờ sau y tỉnh lại, Thiên Vũ tranh thủ thời gian còn lại…” đến đây, Vũ Khuynh Thành than nhìn Diễm Thiên Vân lên tiếng nữa, vỗ vai của , sau đó xoay người bước , để lại Diễm Thiên Vũ mình đứng đó, ngẩn ngơ

      Diễm Thiên Vũ hít hơi sâu, lấy hết can đảm bước vào căn phòng hoa quý quen thuộc

      Nhìn người nằm giường, thanh thản dung nhan, y biết là nên cười hay nên khóc nữa

      Đưa tay chạm vào người ấy, ngón tay ôn nhu họa từng đường nét gương mặt thanh nhã bất phàm ấy, Diễm Thiên Vũ bất giác cảm thấy khóe mắt sao mà nặng trĩu

      cứng rắn, tàn khốc, lãnh nhẫn của y trong chốc lát bỗng hóa thành bụi, tan vỡ, hốt nhiên sức lực cạn kiệt chỉ còn biết ngây ra như phỗng nhìn chăm chăm nam tử giường

      Y còn nhớ hôm qua, nam tử này vẫn còn trong lòng y, ôn nhu mỉm cười nhìn y, đôi con ngươi tràn đầy tình ý cùng ý cười ấy vậy mà hôm nay thôi, lát nữa thôi người này tỉnh dậy nhìn y với ánh mắt của người xa lạ… đủ thảm khốc

      Hàn Dã…!! Tây Liễu Nguyệt, bảo trẫm làm khó dễ các ngươi, trẫm thể đáp ứng , nhưng mà bảo trẫm tha thứ cho các ngươi, bảo trẫm sao mà làm được đây??

      Than ôi! Đế vương quyền khuynh thiên hạ, nắm trong tay quyền sinh tử của hàng vạn nhân mạng đại lục, tưởng chừng muốn gió được gió muốn mưa được mưa ấy vậy mà nguyện vọng nhoi chỉ mong có người có thể cùng sóng vai mà đứng, có thể bên cạnh làm bạn sao mà khó đến vậy. Có chăng người ở ngai vị đế vương ấy nhất định phải gắn liền với hai chữ độc thế sao?

      Lời nguyền rủa của số phận, hay đơn thuần chỉ là thử thách?!!

      Mệt mỏi thay, chán chường thay…!!



      Ngoại ô cách ba trăm dặm về phía tây có tòa Vân sơn thanh tĩnh, núi cao xanh tươi, hoa tươi cỏ đẹp, linh khí tụ tập, có thể nó chẳng khác nào chốn thế ngoại đào viên nhưng là hiểu vì cớ gì cách đây ba năm hoàng đế bỗng dưng ra lệnh cho phép bất cứ ai đến gần tòa vân sơn này, phạm lệnh ngay tạ chỗ trảm lập quyết cho nên Vân sơn dù cảnh có đẹp đến đâu cũng chẳng ai dám lại gần

      ai biết đỉnh Vân sơn cao chót vót này có tòa sơn trang thanh nhã, tuy đồ sộ nhưng cũng đủ lớn, đủ thanh lịch, mang phong cách rất đặc biệt, ba phần Giang nam cùng tứ phần hoa quý của Đế đô

      Sơn trang lớn lớn, cũng , tổng cộng cũng chỉ hơn hai mươi người. Trang chủ ít ai thấy mặt, mọi chuyện đa số đều có vị trung niên quản gia lo liệu

      Có thể đó chỉ là tòa sơn trang bình thường, nhưng nếu có cao thủ võ lâm thấy nơi đây chắc chắn là ngọa hổ tàng long, bởi lẽ nữ tỳ mang trà bình thường cũng có thân võ công nhị lưu giang hồ. Xung quanh đó còn nấp ít nhất trăm ám vệ, ai nấy đều thuộc nhất lưu cao thủ giang hồ, cái này cũng đủ biết nhân vật trong trang có biết bao nhiêu quan trọng?



      Mùa thu bắt đầu đến, khí se lãnh

      Gió mang theo hương vị cây cỏ phủ khắp nơi, khiến cho người ta cảm thấy thanh thản vô cùng

      Như như trong đám hoa cỏ trong vườn, thanh y nam tử

      đầu tóc đen tùy ý dùng sợ hồng thằng buộc cao, dung mạo ôn nhuận như mỹ ngọc, ràng nam tử tựa mộc xuân phong nhưng vì cớ gì mi gian ưu sầu kia khiến cho người khác bất giác thấy nhói lòng?

      “ Công tử, ngài làm gì vậy, trời chuyển lạnh nên ở bên ngoài nhiều….” trung niên hán tử thở dài, lấy chiếc áo lông khoác lên người thanh y nam tử

      “ Lam thúc! Ta sao…” thanh y nam tử cười , sau đó ngẩng đầu nhìn vị trung niên hán tử, nhíu mày : “ Lam thúc… ta cảm thấy vườn hoa này thiếu thiếu gì đó…”

      “ Thiếu gì a?” vị trung niên hán tử tên gọi Lam thúc hỏi lại, này vườn hoa chính là cái ngự hoa viên thứ hai nha, trong này hoa thảo gì mà có kia chứ? Nghĩ nghĩ vậy nhưng cũng dám nhiều

      “ Ta cũng , ta chỉ là cảm thấy còn thiếu thứ gì đó thôi…” thanh y nam tử thào, có chút vô thố. cũng đây là làm sao vậy, dạo này cảm thấy tâm thường xuyên đập nhanh, trong giấc mơ lúc nào cũng như như bóng người, chỉ là y chưa kịp nhìn kĩ người đó lúc nào cũng tan biến, mỗi lần tỉnh mộng lại lần thất vọng cùng hư

      “ Công tử, là người nghĩ nhiều thôi, đến giờ dùng cơm rồi, người cũng nên dùng bữa…” Lam thúc giúp đỡ thanh y nam tử bước vào trong

      Thanh y nam tử thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn góc hoa viên, y cảm thấy nơi đó thiếu cái gì đó, thứ gì đó tinh khiết mà trắng muốt, lãnh hương thấm đượm vào lòng người, mang theo chút gì đó ôn tình tha thiết…

      Rốt cuộc là gì….???



      “ Bệ hạ, người hai ngày rồi ngủ, cứ như vậy ngọc thể của ngài nguy mất?” gã thái giám bên cạnh nơm nớp lo sợ, đầy lo lắng

      “ Tiểu hỉ, ngươi đừng lo, trẫm yếu ớt như vậy!” Diễm Thiên Vũ buồn cười, cũng nâng đầu lên liếc gã thái giám cái, đăm đăm xử lí đống tấu chương bàn

      “ Nhưng mà…” gã thái giám liên tục cố gắng, nhưng bị Diễm Thiên Vũ nhíu mày, lên tiếng : “ tiểu Hỉ, ngươi ra ngoài, khi nào có việc trẫm gọi”

      “ Là…” thấy đế vương kiên nhẫn, gã thái giám cũng dám cãi lời, ngoan ngoãn lui về phía sau

      Ngự thư phòng lớn, chỉ còn thanh tách tách của những ngọn nến cháy trong phòng, gió đêm mang theo hơi lãnh khiến cho Diễm Thiên Vân thoáng rùng mình

      Y thở dài, buông quyển tấu chương lên bàn, đưa tay xoa thái dương, đôi mày kiếm khẽ chau

      Ánh mắt tràn đầy tơ máu cùng mỏi mệt, cho thấy vài đêm y cũng chưa chợp mắt. ba năm rồi từ ngày người đó , y cũng chưa bao giờ có lúc nào ngon giấc, nỗi nhớ mong tương tư khốn khổ khiến cho y đớn đau đến chết lặng, chỉ còn biết điên cuồng làm việc như vậy nguôi ngoai bớt, chỉ là vì cớ gì càng làm càng cảm thấy nhớ huynh đâu? Thiên Vân… ta rất nhớ huynh a!

      Thói quen là điều đáng sợ trong cuộc sống của con người, cứ ngỡ thói quen y bên cạnh nhất định rất nhanh y thích ứng được thôi, ấy vậy mà… ba năm nay lòng vẫn cùng trống trải, mệt….!!

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      CHƯƠNG 10 : NHÂN TRONG HỌA ( HẠ )



      “ Ngươi là ai….??” Y giọng lên tiếng cũng dám tiến lại gần, chỉ sợ người đó như những lần trước bỗng chốc hóa thành hư ảo trôi mất chỉ để lại trong y mảnh hoang vắng khó có thể diễn tả thành lời

      “ Ngươi rốt cuộc là ai..??” thấy người kia lên tiếng, y hô hấp trở nên khó khăn, tay ôm lấy ngực, tay vươn ra run rẫy chạm vào, những đốt tay trắng bệt cho thấy khẩn trương của chủ nhân nó

      “ Đừng lại gần…” người kia bỗng dưng lên tiếng, thanh khàn khàn trầm thấp, mang theo ba phần lạnh lùng bốn phần ôn nhu cùng những xúc cảm khó thành lời. nghe vậy, y khựng lại dám tiến đến gần, đôi con ngươi tham lam nhìn chặt nhân ảnh trước mặt, cố sức rướn người về phía trước, chỉ mong có thể nhìn kĩ dung mạo của người này

      Hốt nhiên đám sương khói ập đến, mờ mịt hư ảo, y kinh hoàng tránh , dơ tay như muốn bám chặt người trước mặt, tưởng chừng có thể chạm được người đó chỉ thấy phía trước trống rỗng nào còn ai

      Mờ mịt, thống khổ, bàng hoàng tất cả hóa thành chết lặng…

      Y ngẩn ngơn nhìn gốc cây vươn mình trong góc vườn

      Lá cây xanh mơn mởn, gốc cây khô cằn nhưng đóa hoa trắng muốt tinh khiết thấm đượm lãnh hương thanh lãnh tràn đầy sức sống nở rộ trước mặt y

      Dạ lan hương…

      Dạ lan hương….

      “ a…” y choàng tỉnh, hai mắt đột nhiên mở lớn, thống khổ ôm đầu, há miệng từng ngụm từng ngụm thở dốc, trán lấm tấm mồ hôi, con ngươi rụt lại, ám trầm tràn đầy thống khổ

      “ Mệt mỏi quá, rốt cuộc là chuyện gì vậy?” sao y có cảm giác quên cái gì quên ai đó rất quan trọng trong cuộc sống của y??

      Ánh trăng khuyết mờ mờ ảo ảo phản chiếu nửa gương mặt của y, tái nhợt đến thê lương, đôi vai gầy bỗng dưng trở nên hư ảo tịch hơn bao giờ hết

      Y lại nằm xuống, nhắm mắt cố gắng chìm vào giấc ngủ, dù mỗi lần thức dậy mệt chết được nhưng y vẫn luốn muốn ngủ, bởi lẽ… chỉ khi nằm mơ mới có thể xuất bóng dáng ấy, khi ấy lòng mới có thể lấp đầy….

      Mây đen phủ lên ánh trăng, hắc ám hòa cùng thiên địa lúc này đây, trong phòng hơi thở lại đều đều

      Cánh cửa lần nhàng mở ra, bóng người từ từ tiến vào

      Nam nhân thân hắc y lạnh lẽo, mang cảm giác áp bách uy nghiêm vô thượng khiến cho người ta chỉ nhìn thôi cũng đủ kính sợ

      Ánh nến lần nữa thắp sáng, hắc y nhân khẽ bước đến giường, động tác cẩn thận tựa như dùng hết ôn nhu vốn có của y

      Tham lam nhìn chằm chằm dung mạo của thanh y nam tử giường, đôi con ngươi vốn lạnh như băng lại trở nên nhu tình tựa hài, nồng đậm tưởng niệm, si mê cùng quyến luyến

      Dang hai tay ôm chặt lấy người giường vào lòng, vùi đầu vào cổ y, tham luyến hít hơi thở người y, bỗng dưng hắc y nhân nở nụ cười thỏa mãn tựa như người lạc trong sa mạc nhiều ngày được bình nước vậy, nụ cười rạng rỡ đầy sức sống., nếu để cho người khác nhìn thấy nhất định hét lên kinh ngạc

      Đế vương từ ba năm trước bình thường đạm mạc lạnh lùng lại càng thêm lạnh như băng độ ấm, nụ cười môi tắt hẳn, vốn ít ỏi từ ba năm trước còn ấy vậy mà giờ khắc này đây lại rạng rỡ đến như vậy? nhưng dù có rực rở như ánh mặt trời nhưng hốt nhiên vẫn nặng trĩu đơn, khiến cho người ta vừa thấy vui vừa thấy xót lòng

      Người trong lòng thoáng nhăn mi, tựa như muốn tỉnh, hắc y nhân giật mình điểm huyệt nam tử. Đưa tay ôn nhu vuốt mái tóc đen mượt, mười ngón tay tương khấu chặt chẽ, ôm lấy nam tử chặt tưởng chừng muốn đem nam tử này nhu tận vào trong cốt huyết của bản thân vậy

      “ Vân…” hắc y nam tử thầm, thanh như nỉ như non, bảy phần tình cảm, ba phần u uất tang thương. Chỉ cái tên ấy thôi, thanh ngắn ngủn ấy thôi lại hàm chứa biết bao nhiêu tình cảm, tình này sâu đậm cuồng đến mức nào rồi?



      “ Bệ hạ…” trung niên hán tử cúi đầu cung kính

      Lam thúc đừng đa lễ hắc y nam tử thở dài, đở Lam thúc đứng dậy

      … dạo gần đây có khỏe ?” Hắc y nam tử – Diễm Thiên Vũ nhàn nhạt vấn

      “ Bệ hạ, vương gia vẫn tốt….” Lam thúc đáp

      “ Vậy tốt, Lam thúc nhất định phải chăm sóc tốt cho huynh ấy” Thanh mang theo mệnh lệnh, mang theo uy hiếp, là mang theo hưởng nhờ vả, là thỉnh cầu. Lam thúc cả kinh, liên tục dám’. Diễm Thiên Vũ cũng nhiều, xoay người dùng khinh công xuống núi

      Nhìn bóng lưng thiên tử khuất dần trong đêm, trung niên hán tử thở dài thườn thược. , bệ hạ vương gia đến như vậy sao lại để cho ngài ấy ở bên cạnh chứ. Ba năm trước vương gia được đưa đến đây, hầu như cách hai ngày thiên tử lúc nào cũng đêm đến, ở trong phòng vương gia cả đêm, gần sáng mới bước

      Y là mãng phu, đọc nhiều chữ cũng chả hiểu nhiều sách, lí lẽ y cũng chả cần, y chỉ biết cứ mỗi lần nhìn thấy bệ hạ mệt mỏi đến nơi đây, chỉ cần nhìn thấy vương gia tinh thần sáng rọi, vương gia dù nhớ mọi chuyện nhưng lúc nào cũng ngẩn người chỗ, vọng nhớ đến ai? Hán tử hiểu chuyện phong hoa tuyết nguyệt là gì như y cũng khỏi cảm thấy bùi ngùi đau đớn thay cho hai người



      “ Lam thúc”

      “ Công tử, có chuyện gì sao?”

      “ Ta muốn vài gốc dạ lan hương”

      “ Công tử…sao lại muốn cái này?” Lam thúc kinh ngạc vấn, công tử lại cần những thứ này làm chi a, lẽ…

      Diễm Thiên Vân cúi đầu, khẽ nhíu mày, y buồn bực : “ ta cũng , chỉ là muốn thôi…”

      “ Để nô tài sai người đem lên cho ngài, công tử đến giờ uống thuốc rồi, ngài uống chớ để nguội”

      “ Lam thúc, ta rốt cuộc bị bệnh gì mà ngày nào cũng uống thuốc vậy?” thanh y nam tử bên nhận chén thuốc, mực hỏi, y ràng rất khỏe mạnh a! Lam thúc nghe vậy, lắc đầu cười khổ : “ công tử, thuốc này là bổ, tốt cho ngài”. Diễm Thiên Vân thấy lam thúc có vẻ khó xử cũng lại hỏi nhiều, mực uống xuống, hương vị đắng chát khiến cho y có chút chết lặng. khối mứt quả đem đến trước mặng y, đưa tay nhận lấy cho vào miệng, hương vị ngọt ngào thay thế cảm giác chua xót, y thỏa lòng híp mắt hưởng thụ



      “ Thiên Vũ, ta mới uống thuốc đâu..” thanh trĩ nộn, hài tử chừng năm sáu tuổi chui vào trong chăn trốn tránh khổ hình thuốc đắng

      “ Ngoan, Vân.. huynh uống hết ta cho huynh thứ….” Tiểu hài tử ngồi bên cạnh bưng chén dược ra sức dụ hống

      “ Cái gì a?” tiểu hài tử từ trong chăn chui ra, tò mò nhìn hài tử bên cạnh

      Tiểu hài tử thấy con mồi mắc câu, môi cong lên nét cười đắc ý, : “ chỉ cần huynh uống, ta đưa cho huynh”. Tiểu hài tử tuy chán ghét uống thuốc nhưng vì tò mò cho nên nhận lấy chén thuốc, tay bóp mũi tay bưng lên chén thuốc nuốt xuống

      Hương vị chua xót đáng ghét khiến cho nó muốn phun, nhanh như cắt miếng mứt đưa vào trong miệng, hương vị ngọt lạnh ngay lập tức xua mùi vị cay đắng của thuốc. Tiểu hài tử kinh ngạc tròn mắt nhìn hài tử bên cạnh mình, lên tiếng : “ cái này là gì vậy, hảo ngon!”

      “ Là kẹo hồ lô a, ở bên ngoài cung ta nhờ thị vệ mua cho huynh”, đoạn đưa cho tiểu hài tử xâu kẹo đỏ mọng, thơm ngọt. Tiểu hài tử hoan hô nhận lấy, cười híp mắt : “ Vũ! Ngươi là tốt nhất”, sau đó ‘bẹp’ hôn chút hài tử, vui vẻ cầm xâu kẹo lên ăn

      Hài tử bên cạnh, đôi con ngươi nhàn nhạt ý cười, tràn đầy dung túng



      Diễm Thiên Vân cảm thấy đầu đau dục liệt, những hình ảnh mờ mờ ảo ảo như có như cắt ngang qua trong óc của y… hài tử đó là ai???

      “ Công tử.. công tử, ngài sao vậy…” thấy thanh y nam tử cả người đơ ra, Lam thúc lo lắng vấn. Bị thanh lớn tiếng của Lam thúc kêu gọi, Diễm Thiên Vân giật mình, sau đó mỉm cười : “ Lam thúc, ta có gì, chỉ hơi mệt thôi”

      “ Vậy ngài nên vào nhà nghỉ nha!” Lam thúc thúc giục

      cần, ta muốn ngồi ngoài đây chút, Lam thúc… người lui ra ”. Thấy Diễm Thiên Vân sao, Lam thúc thoáng thả tâm, thở dài bước ra ngoài



      “ Công tử, ngài mau dùng cơm nha!..” Lam thúc thúc giục, vương gia rốt cuộc là làm sao vậy, dạo này cứ hay thất thần

      “ Ân…” Diễm Thiên Vân sực tỉnh, cúi đầu dùng cơm, hôm nay là đêm thất tịch, y văng vẳng nghe đâu đây tiếng náo nhiệt của người dân, nhưng tại sao thất tịch mỗi năm lòng của y lại cảm thấy trống trãi vô cùng, vì cớ gì… y luôn cảm thấy ngày này nhất định phải có người bồi cùng y mới đúng. Trong loáng thoáng, Diễm Thiên Vân như cảm thấy nam tử trường bào cao quý ngồi đối diện cùng mình, tự tay gắp thức ăn đưa lên trong bát của mình, ôn nhu cười nhìn mình….

      Diễm Thiên Vân chợt mỉm cười, bật thốt : “ Thiên Vũ! Đừng gắp nhiều như vậy, ta ăn hết….”

      Lam thúc gắp thức ăn cho y, nghe vậy, tay thoáng run rẫy, đôi con ngươi kinh hoàng nhìn về Diễm Thiên Vân, kinh ngạc vấn : “ công.. công tử! ngài gọi ta là gì?”

      Diễm Thiên Vân vừa lên tiếng cũng cảm thấy sững người, Thiên Vũ? Người này là ai? Tâm đau nhói, y gắng gượng cười : “ có gì, ta lầm”. Thấy Diễm Thiên Vân sắc mặt như thường, Lam thúc như đỡ được gánh nặng ngàn cân, thở phào nhõm, nhưng mà trong lòng từng đợt dậy sóng, biết chuyện này có nên cho bệ hạ ? Vương gia dù nhớ gì nhưng trong vô thức lại xưng hô tên của bệ hạ, hai người này…. haizzz!!

      Từng ngụm từng ngụm thức ăn nuốt vào bụng, Diễm Thiên Vân khe khẽ cau mày, nhìn Lam thúc, lại vấn : “ Lam thúc, thức ăn này…. hình như phải Trương thúc nấu?” mùi vị này phải, nhưng lại hề xa lạ, đúng rồi.. dường như hàng năm cứ đến thất tịch y lại dùng những hương vị này…

      Lam thúc nghe câu hỏi của Diễm Thiên Vân, lòng chột dạ, đương nhiên phải a, vương gia! Cái này là đích thân hoàng đế bệ hạ xuống bếp vì ngài à nha, trong thiên hạ này ngài là người duy nhất đó. Nghĩ nghĩ vậy chứ cũng dám ra, y cũng tại sao bệ hạ cứ khăng khăng mực ngày này dù có quốc bận rộn đến đâu, cũng đến đây ở trong phòng bếp ngày làm xong bữa cơm mới chịu bước , y to gan vấn hoàng đế, hoàng đế cũng chỉ cười rồi : “ đây là lời hứa giữa trẫm và huynh ấy!”

      “ Công tử…. thất tịch thường thường trong phủ ai nấy đều nghĩ, hạ nhân xuống phố mua cho ngài thức ăn a, có lẽ cùng mua tửu lâu …” Lam thúc qua loa giải thích. Diễm Thiên Vân nghe vậy, nghiêng đầu nghi hoặc : “ vậy sao?” Lam thúc nhanh chóng gật đầu, mồ hôi hột ướt đẫm, vương gia hình như ngày càng khó đối phó qua loa cho xong chuyện rồi. Ô… ô.. bệ hạ à, thần mệt nhọc a…

      Diễm Thiên Vân lắc lắc đầu, y cảm thấy Lam thúc dường như dấu y điều gì đó, chén súp đưa tới trước mặt y, Diễm Thiên Vân đưa tay nhận lấy, uống hớp, hương vị ngọt lành thấm đượm cả khoang cổ, kích thích vị giác của y, quả tửu lâu này đồ ăn rất suất sắc. .. phải! cái này phải là của tửu lâu…. Phải là của … của ai? Y cũng



      Vân! Nếu huynh thích… hàng năm ngày này ta nấu cho huynh được ? Ta cố gắng luyện, rồi ngon….



      Là ai đáng ? thanh này….. là ai.. vậy???



      Diễm Thiên Vân cảm thấy đầu óc như đảo lộn, tâm từng đợt nhói liên hồi, co rút lại, đồng tử mở to, màu đỏ như bao lấy khí xung quanh, đầu y như có ai đó đập mạnh vào từng đợt liên hồi, như búa bổ… rồi tất cả như im lặng chỉ còn màu đen bao trùm lên tất cả

      “ Công… công tử..?” Lam thúc kinh hoàng khi nhìn thấy Diễm Thiên Vân phun ngụm máu tươi, cả người nhoài xuống mặt đất, nhanh như cắt đưa tay đỡ lấy, lớn tiếng quát : “ người! mau mời hoàng thượng, gọi thái y đến mau…”

      Bỗng chốc sơn trang loạn thành đoàn!!



      Hết chương 10

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      VĨ THANH



      “ Tỷ tỷ, chẳng phải cổ độc được áp chế rồi sao… sao.. sao y lại..??” Diễm Thiên Vũ run run vấn, cả người y từng đợt trừu đau, cố gắng áp chế trong lòng sợ hãi, nắm chặt lấy tay hồng y nữ tử bên cạnh vấn

      “ Tiểu Vũ, ta dường như xem cảm tình của Thiên Vân dành cho đệ rồi..” Vũ Khuynh Thành lắc đầu cười khổ, nàng cứ tưởng chỉ cần Diễm Thiên Vân đến nơi có Thiên Vũ, chỉ cần Thiên Vân nhìn thấy Thiên Vũ, có hoàn cảnh tương tự tác động đến trí nhớ của y, ấy vậy mà chính y lại có thể tự động kháng cự cổ độc, phá tan áp chế, tự động nhớ lại

      vậy là…” Diễm Thiên Vũ khó có thể tin, trợn mắt kinh hoàng nhìn Vũ Khuynh Thành, nào còn bộ dáng lạnh lùng từng ngày, giờ khắc này y chỉ hi vọng tỷ tỷ của mình ra ba từ : “ nhớ lại” y vui mừng biết mấy. Nhưng tàn khốc tay, câu trả lời lại là : “ Tiểu Vũ! Thiên Vân dần dần khôi phục trí nhớ, đến khi nhớ lại tất cả, đồng thời….” lời chưa hết, Diễm Thiên Vũ hầu như cầu xin lắc đầu, run rẫy thành tiếng : “ tỷ tỷ… còn cách nào cả sao?”

      Vũ Khuynh Thành than , ôn nhu vỗ vỗ vai y, cười khổ : “ dù có là thần tiên tái thế cũng còn cách nào đâu, Thiên Vũ! xin lỗi lần này tỷ thể giúp đệ được nữa rồi…”

      Diễm Thiên Vũ chua xót cười : “ tỷ tỷ đừng vậy, người giúp đệ rất nhiều rồi, tỷ tỷ người thôi, đệ muốn mình cùng huynh ấy”



      “ Đồ ngốc này, ta bảo huynh vĩnh viễn đừng nhớ lại mà, sao lại ngốc đến như vậy, tại sao mới có ba năm, mới có ba năm mà huynh lại hồi phục nhanh thế hả, huynh bảo ta phải làm sao bây giờ”

      có huynh, huynh bảo ta biết làm sao bây giờ…” Diễm Thiên Vũ thở dốc, nắm lấy tay Diễm Thiên Vân, run run ….

      “ Cầu huynh, cầu huynh tha thứ cho ta ích kỉ, cứ như vậy quên ta , được ??” Diễm Thiên Vũ như là cầu xin , thanh trầm thấp trần đầy thê lương nhìn người giường

      Diễm Thiên Vân mơ giấc mộng, mấy năm nay luôn quấn quanh tâm trí, mỗi ngày càng hơn, mỗi ngày khi ngủ y chỉ mong có thể gặp được người trong mộng, y cười khổ, bản thân mình nhiều khi y cũng sống hay nằm mơ nữa

      Y biết , trong mộng nam tử kia đối với y có biết bao nhiêu quan trọng, nếu tại sao chỉ cần có thể nhìn thấy bóng lưng của người ấy, y lại cảm thấy lồng ngực đau nhói, tâm thắt chặt từng đợt liên hồi đớn đau, nhưng chỉ cần y muốn lại gần, người kia lại biến mất, khiến cho y mơ hồ phát điên

      Lần này đây lại mơ, lại mộng… cũng có thể nhìn thấy người đó ? Dẫu cả trăm lần thất vọng nhưng cũng dập tắt được mong chờ khi gặp, cái cảm giác này…. quá điên khùng rồi!!

      Thấp thoáng y nghe thanh trầm thấp của người đó, thanh khác bình thường lạnh lùng ôn nhu mà là đầy đớn đau mang theo cầu xin khóc than, y vì có gì người kia lại đau đớn như vậy, nhưng mà nghe thanh ấm đó lòng y cũng từng đợt đau liên hồi

      ‘ Cầu huynh… cầu huynh đừng nhớ lại….’ thanh văng vẳng như xa như gần u ám quanh quẩn tâm trí y, Diễm Thiên Vân nhăn mi, buột chặt người lại thống khổ rên từng tiếng, mồ hôi tẩm thấp cả vạc áo

      “ Đừng mà…” y khàn khàn lên tiếng, vô lực, mệt mỏi…. “ đừng mà,.. cầu ngươi đừng … ta đau…”

      Diễm Thiên Vũ thấy y cả người run rẫy mệt mỏi, lòng đau như cắt, khống chết được mình ôm y vào lòng, nhè vỗ về lưng y, giọng nỉ non : “ Vân, ngoan… đau… ngủ lát mọi chuyện tốt thôi, tốt thôi… tốt cả mà, ta cam đoan…”

      Diễm Thiên Vũ nhợt nhạt cười, khẽ hôn lên vầng trán y cái. Ngươi mệt mỏi như vậy, ta sao lại đành lòng khiến ngươi kéo dài đớn đau đó chứ? Chung quy là luyến tiếc ngươi mà…

      Ta ngốc, ta ích kỉ nghĩ đến cảm nhân của ngươi, Vân… đừng tự ép buộc mình nữa, muốn nhớ cứ nhớ , dù có chuyện gì ta cũng cùng ngươi

      Dù là thiên nam thủy bắc ta cũng cùng ngươi tướng tùy….

      Người trong lòng thoáng chốc an tĩnh lại, Diễm Thiên Vũ than , ôm chặt y vào lòng, tràn đầy kiên định, y trốn tránh nữa…! thà rằng để mình y gánh chịu mọi đớn đau cả đời còn hơn nhìn người kia thống khổ dù chút. Diễm Thiên Vân, đời này huynh thiếu ta nhiều lắm, kiếp sau ta nhất định đến phiền huynh vậy!



      “ Đệ suy nghĩ kĩ rồi sao?” Vũ Khuynh Thành hớp ngụm trà, từ tốn hỏi

      “ Ân… tỷ tỷ, đệ suy nghĩ kĩ rồi” Diễm Thiên Vũ đạm cười, dù là mệt mỏi nhưng cũng có gì đó giải thoát, kiên định. Vũ Khuynh Thành khẽ nhắm mắt, muốn nhìn vào mắt của nam tử trước mặt, hài tử này sao lại khổ đến như vậy chứ??

      “ Tỷ tỷ, đừng đau lòng… đệ nhất định gắng gượng được mà…” Diễm Thiên Vũ cười , bóng lưng bỗng dưng trở nên kiên cường hơn bao giờ hết

      “ Tiểu Vũ, thế gian này đây là hài tử kiên cường nhất mà ta gặp…” Vũ Khuynh Thành : “ lão thiên gia thiếu nợ đệ nhiều lắm, nhất định bồi thường cho đệ, nếu tỷ nhất định buông tha cho ông ta…”

      “ Tỷ tỷ…” Diễm Thiên Vũ buồn cười : “ vậy , tỷ tỷ nhất định thay đệ tìm lão thiên gia đòi lại công bằng cho đệ nha”



      Bóng đêm sâu, yên ả , hắc ám bao trùm cả thế gian, màu đen huyền bí huyễn hoặc bao bọc cả hồng trần

      Con người thường thích bóng tối, ánh mặt trời rạng rỡ bình minh luôn là điều người khác hướng đến nhưng mà có ai hiểu, khi bóng đêm ập xuống ngày mai mới bắt đầu, có bóng tối hắc ám mới có thể thấy được quang minh ấm áp đâu?

      Gió, lãnh

      Người ta thường trời thu lanh lãnh dịu dàng, nhưng cũng giống như nữ tử, thoắt đó ôn nhu như nước thoắt lại lãnh lùng tựa băng, thay đổi cách thất thường, có lẽ vậy mà đêm nay trời cao thoáng đãng chi chít các vì tinh tú lấp lánh, ánh trăng mờ mờ ảo ảo xinh đẹp vậy mà thoáng chút mây đen lập tức bao phủ, u ám cả chân trời

      Gió mang theo hơi nước ve vãn khắp nơi, từng đợt gió quần quật thổi mạnh, những gốc cây nghiêng ngã theo hướng gió thổi, thanh xì xầm như khúc nhạc đồng quê về đem

      Bỗng, luồng ánh sáng chớp nhoáng bầu trời, ánh vàng sáng rọi cả chân trời, theo sau đó là tiếng đùng đùng, sấm chớp ầm ĩ, cắt ngang khí yên tĩnh vốn có của ban đêm

      Trong phòng, giường mạn theo gió đẩy vào đong đưa theo làn điệu của gió, tung bay hé lộ dung nhan của người nằm giường

      Ba ngàn thanh ti tùy ý buông thả, sợi tóc mai nghịch ngợm phủ gò má tái nhợt, đôi môi có huyết sắc, hàng mi dài nhắm nghiền, dung nhan để lộ vẻ suy yếu tái nhợt của người bệnh nguy kịch, dù là vậy cũng che được ngũ quan tinh xảo bất tỳ vết, đẹp tựa tranh của nam tử giường

      Đôi chân mày khẽ nhíu, cho thấy nam tử yên giấc

      Nam tử ngồi bên cạnh đầu giường thấy nam tử kia nhíu mày, đôi con ngươi tràn đầy u sầu cùng mỏi mệt nhưng đáy mắt ôn nhu vẫn che giấu được, nhàng đưa tay thong thả vuốt lên hai hàng chân mày ưu sầu đó, bất giác khóe môi cong lên nét cười tuyệt đẹp

      Diễm Thiên Vũ nắm lấy tay của nam tử giường, rồi lại ôn nhu vuốt ve, thoáng thích khó buông tay, đôi tay của người này trắng nõn tỳ vết, thon dài tuyệt đẹp, ràng phải là tay của nữ nhân nhưng lại khiến cho người ta cảm giác đôi tay này ôn nhu? Diễm Thiên Vũ cẩn thận nhìn từng ngón tay của Diễm Thiên Vân, cúi đầu xuống khẽ hôn chút lên bàn tay thanh mãnh đó, dịu dàng, vì y chăm chú vào đôi bàn tay trắng nõn ấy cho nên phác giác chủ nhân của đôi bàn tay ấy tỉnh từ lúc nào

      Diễm Thiên Vân đôi con ngươi mảnh trong suốt, đăm đăm nhìn nam tử ngồi bên cạnh mình, người này từ lúc nào lại tiêu điều, xơ xác như vậy? ba năm…. Vậy là ba năm y quên mất người này, ba năm…. Hơn ngàn ngày, người này biết cách chăm sóc bản thân mình sao, như vậy bảo sao y có thể an tâm mà ra ?

      Thiên Vũ, chung quy vẫn là ta ích kỉ nha, biết người còn lại mình thế gian này rất khó khăn ấy vậy mà lại bỏ ngươi trước

      “ Thiên…Vũ..!” y khàn khàn lên tiếng, thanh vẫn ôn nhuận như ngày nào. Diễm Thiên Vũ nghe vậy, thoáng ngẩn ngơ, bao lâu mình mới được nghe thanh này gọi mình từ chính nam nhân này ra?

      “ Vân, huynh tỉnh rồi sao?..” Diễm Thiên Vũ cười , cuối cùng y cũng tỉnh lại, cũng nhớ lại tất cả rồi sao?

      “ Ta….làm sao có thể quên ngươi..lâu như vậy..?” Diễm Thiên Vũ cười yếu ớt, đáy mắt khó nén nổi xót xa, tuyệt vọng, cố đưa tay lên chạm vào người này nhưng sức lực của y hầu như bị ai đó phong bế, giờ khắc này đây cái nhấc tay cũng khó, Diễm Thiên Vân cười khổ, ngờ có ngày mình lại rơi vào tình trạng này

      Diễm Thiên Vũ bắt lấy tay của Diễm Thiên Vân, áp vào mặt mình, dịu dàng cười : “ ta vẫn hi vọng… ngươi có thể quên ta lâu chút”. Thanh nặng trĩu, bất lực, khốn cùng. Nam tử tôn quý nhất thiên hạ này, tưởng chừng làm được ấy vậy mà…..

      xin lỗi…khụ..!! khụ..” Diễm Thiên Vân khó khăn lên tiếng, thanh đứt quãng, tâm như có gì đó liên tục đục khoét, là cổ độc phát tác , hàng huyết đỏ sẫm chảy ra từ khóe miệng, diễm lệ đến chói mắt. Diễm Thiên Vũ nắm chặt lấy tay, khống chế run rẫy cùng sợ hãi, ôn nhu lau vết máu miệng y, khàn khàn lên tiếng : “ đừng …ta điều hiểu, ta điều biết”

      Ta sao lại biết, ba năm nay huynh luôn đấu tranh tâm trí của mình, mặt muốn quên ta, mặt lại luyến tiếc… cho nên cổ độc mới dễ dàng trở lại như vậy? người, muốn quên quá đỗi khó khăn…. Cái cảm xúc này… sao ta lại hiểu? tâm của ta và huynh…chung nhịp đập mà!

      “ Thiên Vũ… ta có nhiều chuyện muốn làm…” Diễm Thiên Vân khe khẽ cười, đôi con ngươi rũ xuống, thanh lãng đãng phiêu hốt như từ cõi u linh vọng về. Diễm Thiên Vân ôm lấy y vào lòng, im lặng nghe y

      “ Ta vẫn cứ tưởng…. sau khi ngươi thoái vị, ta cùng ngươi… ngao du khắp chân trời góc biển, ngắm tất cả mỹ cảnh thế gian, cùng ăn mỹ thực nhân gian… sau đó.. mệt mỏi rồi… dừng chân tại chốn thế ngoại đào viên, căn nhà gỗ … hai bên hàng rào là những gốc dạ lan hương….. cứ vậy, ta cùng ngươi bên cạnh nhau đến già… cho đến khi còn bước nổi nữa, cùng tựa vai nhau xem bình minh…..ta vẫn luôn mong ước có ngày như vậy….” y đứt quãng lên tiếng, đầu tựa vào lồng ngực của Diễm Thiên Vũ, giọng ra ước nguyện của mình

      “ Thiên Vũ…” y ngẩng đầu nhìn đối phương, giọng nỉ non : “ rất tiếc thể cùng ngươi nắm tay cho đến lão… có trách ta?” Diễm Thiên Vũ tay ôm lấy y, tay vuốt ve mái tóc của y, đôi con ngươi nhìn y lâu, sóng mắt lưu chuyển tình ý thâm trầm như hải, y lên tiếng : “ sao lại trách, sao lại oán? Chúng ta còn nhiều chuyện chưa làm như vậy, ngươi lại bỏ ta mình trước, hỏi làm sao oán trách đây?”

      “ Nhưng là dù vậy…. ta vẫn muốn ngươi thay ta làm tất cả những chuyện đó được ?…” Diễm Thiên Vân ngưng mắt nhìn y, ra nguyện vọng của mình : “ ngươi thay ta….thực …. đổi lại ở dưới bến bờ mạn châu hoa , đường hoàng tuyền, ta ở dưới chờ ngươi, được ?”

      Y cảm thấy mệt, rất mệt, hảo buồn ngủ, muốn nhắm mắt lại nhưng lại cố chấp trợn mắt nhìn Diễm Thiên Vũ, đợi đáp án của .

      ta… có mệt mỏi ?” Diễm Thiên Vũ đáp mà lại nhàng cười, vân đạm phong khinh

      Thanh y nam tử ôn nhu cười, đôi con ngươi nặng trĩu muốn buông xuống nhưng lại cố rướn lên, nhìn kĩ nam nhân ôm mình vào lòng, cánh tay gầy yếu đưa lên, sờ gương mặt tuấn mỹ của Diễm Thiên Vũ, y khẽ nhếch môi cong lên nụ cười tuyệt diễm tựa đóa thanh liên nở rộ trong hàn tuyết ngàn năm, tiếu dung mê hoặc nhân thế khiến cho Dạ Vũ đế rung động tâm can, nụ cười khuynh thành khuynh quốc khiến cho vị thiên cổ nhất đế nhớ nhung hơn sáu mươi năm….

      Y giọng nỉ non : “ mệt mỏi… ngươi rất mệt mỏi… nhưng là… ta..cam tâm tình nguyện…”

      Diễm Thiên Vân đưa tay của Diễm Thiên Vũ lại gần miệng mình, dường như dùng hết sức lại còn lại của bản thân, cắn cái mạnh, cánh tay bị y dùng tất cả khí lực cắn ấy, máu bắt đầu ứa ra, nhưng là Diễm Thiên Vũ hề nhíu mày dù là chút, Diễm Thiên Vân khẽ nhấp nháy môi, thanh vô cùng, nếu phải Diễm Thiên Vũ võ công cao cường cũng khó nghe thấy

      “ Tuy rằng ích kỉ…. nhưng mà…Thiên Vũ…đừng quên… ta…..”

      Lời vừa dứt, cánh tay buông xuống, mí mắt khẽ nhắm lại, nặng trĩu… dù là vậy môi vẫn còn vương vấn đâu đây nét cười còn xót lại. Y hiểu, nam tử mình tận xương này nhất định làm mình thất vọng phải sao?

      Thiên Vũ, bên cầu nại hà… dù là bao nhiêu lâu ta vẫn đợi ngươi

      Diễm Thiên Vũ chợt cười, phải là cười lạnh, cười giễu, phải tiếu dung lạnh như băng độ ấm như thường ngày mà cười lòng, nụ cười rực rỡ tựa ánh dương quang, như là hài tử nhận được quà…. Rất đẹp, rất rạng ngời…

      Mệt mỏi nhưng vẫn cam tâm tình nguyện sao? vậy kiếp lai sinh ta lại đến tìm huynh, huynh có phiền lòng ?

      Y ôm chặt lấy người trong lòng, bờ vai thoáng run rẫy, mặt của y áp chặt vào cổ của Diễm Thiên Vân, khẽ nức nở…. là y khóc sao?

      mười năm rồi, mười năm kể từ ngày y tự hứa với lòng mình tuyệt đối bao giờ rơi lệ ấy vậy mà đến cuối cùng cũng ngăn được nước mắt của mình, y cười giễu. Diễm Thiên Vân, huynh giỏi lắm, chung quy khiến cho ta cười, ta khóc, bi hoan mệt mỏi đời là huynh, tất cả chỉ vì huynh….!!

      Khẽ đặt nụ hôn trán thanh y nam tử, y thào lên tiếng : “ ta hứa với huynh, đợi cho đến khi ta tìm người thừa kế thích hợp, thoái vị cùng huynh ngao du sơn thủy, cùng huynh hưởng mỹ thực nhân gian, cùng huynh xem mặt trời mọc, xem hoàng hôn buông xuống….. cho nên huynh phải nhớ, chốn bỉ ngạn nở rộ tuyệt luân ấy, phải chờ ta…phải chờ ta…”

      Bên ngoài, trời mừa, thanh sấm chớp nở rộ, ồn ào…

      Bên trong, ánh nến lay lắt phản chiếu hai bóng người, người ôm chặt người còn lại vào lòng….

      Dịu dàng như nước, ấm áp tựa ánh dương quang nhưng u uẩn tang thương hà cớ chi lại quấn quanh hai nam tử ấy

      Nam tử kia đời binh nhung chiến mã, mười tuổi bắt đầu chiến trường chém giết, lãnh lùng, tàn khốc, mọi hắc ám thế gian từng nếm qua

      người, thanh nhã như bạch liên, đôi con ngươi trong suốt sạch tường chừng chưa lần bị hắc ám cắn nuốt

      Hai con người, ràng là thuộc về hai thế giới khác nhau, hai thái cực khác nhau, cớ sao lại có thể quyến luyến ràng buộc sâu đến như vậy?

      ? từ đơn giản nhưng nhân thế này có ai giải nghĩ đươc cái từ đơn giản nhưng ý vị sâu xa ấy?

      Diễm Thiên Vũ, có chăng sống trong hắc ám bị hắc ám ăn mòn, mà nam tử kia quá đổi sạch , phần có trong y, khiến cho y tham luyến, cho y cố chấp, cho y chấp niệm? vì vậy mà dùng tâm sủng, dù kia là đoạn cảm tình hậu thế bất dung, có thể khiến cho y để lại tiếng xấu muôn đời nhưng là y nguyện ý phải sao? kiếp người, có thể có được chân tình, dù là ngắn ngủi nhưng cũng đủ cho người ta ôm ấp cả đời

      Nhiều năm trước, y vấn : ‘ ta có hối hận ?’ trả lời : ‘ hối hận’. Bây giờ vấn lại y : ‘ ta có mệt mỏi ?’ Y lại ôn nhu cười đáp lại : ‘ mệt mỏi… nhưng là ta cam tâm tình nguyện!’

      Đoạn cảm tình này, dẫu có đớn đau khôn cùng, dẫu khiến cho người ta tái tê, bất lực mệt mỏi nhưng là cả hai…. Điều mỉm cười chấp nhận, tình như vậy! đến như thế, nhân sinh còn gì để hối tiếc đây?

      Cho nên đế vương lạnh lùng cao ngạo kia, nam tử lãnh khốc kia…. Rơi lệ… vì người kia, đây là biểu yếu đuối hay là tình quá đậm tình quá sâu?

      , biết… tất cả theo cái buông mi nặng trĩu của thanh y nam tử điều chấm dứt, thế gian bỗng trở nên vô vị….



      Vừa lời li biệt đến thu, chỉ chớp mắt hoa rơi

      Bên cửa có bóng người ngồi độc, đêm khuya càng thêm tĩnh mịch

      đoạn đường chia thành đôi ngã, tình rồi phân li

      Cơn gió đông vô tình qua, đem bao kỉ niệm trôi lại như ngày hôm qua

      Tình tan vỡ chỉ có nước mắt ngươi rơi

      Mà còn thế giới trở nên thừa thải

      Gió cười ngạo nghễ

      Hát vang bài ca li biệt

      Ta vẫn thể nghe thấy

      Nước mắt của ngàn năm trước chỉ trong mộng mới có thể thấy được

      Ta mong được gặp lại ngươi dù chỉ lần

      quyến luyện của kiếp trước tan ra trong máu ta

      Chìm trong giấc ngủ triền miên khi tỉnh lại ảo ảnh biến mất

      Ánh trăng dần ướt nhòa kéo theo bao kỉ niệm

      Ngươi mong thấy chân trời tươi sáng còn ta muốn nhìn ngắm khuôn mặt ngươi

      Ghi nhớ hình ảnh cuả ngươi để đến kiếp này tìm thấy của ngươi

      Tình tan vỡ chỉ có nước mắt ngươi rơi mà còn thế giớ trở nên thừa thãi

      Gió cười ngạo nghễ hát vang bài ca li biệt, ta vẫn nghe thấy

      Nước mắt của ngàn năm trước chỉ trong mộng mới có thể thấy được

      Ta muốn gặp lại ngươi, dù chỉ lần

      quyến luyện của kiếp trước tan ra trong máu ta

      Chìm trong giấc ngủ triền miên khi tỉnh lại ảo ảnh biến mất

      Tình tan vỡ, chỉ ngươi rơi lệ

      Gió đông cười nhạo hát vang bài ca li biệt

      Bất kể phải chờ đợi bao nhiêu năm nữa…..

      Ta muốn gặp lại ngươi, dù chỉ lần…

      (Thiên Niên Lệ)

      Rất nhiều năm sau, Ân Thiên Lễ y vẫn hiểu rốt cuộc tình tự có y nghĩa như thế nào mà khiến cho nam nhân đứng đầu thiên hạ kia, cam nguyện vứt bỏ hậu cung ba ngàn giai nhân, vứt bỏ cả giang sơn họa đồ tươi đẹp chỉ vì ước nguyện của người kia?

      Ân Thiên Lễ, y là thừa tướng, quyền khuynh hoàng triều dưới người vạn người, y tài trí giảo hoạt, có lẽ y chưa từng cho nên y , tình của đế vương với vương gia nhiều như thế nào, sâu như thế nào

      Lại nhiều năm về sau, y bất chợt gặp được đôi mắt ấy, đôi con ngươi đầy kiên cường cùng bất tuân ấy……..

      Lại nhiều năm sau nữa, khi y trở thành đế sư, đứng hoàng thành nhìn hoàng hôn buông xuống, bên cạnh bạch y nữ nhân đầu nhàng tựa vào ngực y…… Ân Thiên Lễ rốt cuộc hiểu, nhược thủy ba ngàn chỉ nguyện thủ nhất biểu là như thế nào, y cũng hiểu được giang sơn tươi đẹp so ra thua nụ cười ôn nhu của ái nhân….là cái cảm giác ra sao?

      Đế vương vì chữ ái, bỏ xuống tất cả… nhiều người oán y, nhiều người khâm phục y, nhiều người ai thán, nhưng là có mấy ai hiểu…… chữ tình cũng có thể điên đảo thiên hạ?



      Vân sơn

      căn nhà gỗ thanh mộc nằm ngay đỉnh Vân sơn, hai bên hàng rào đầy rẫy những bụi hoa dạ lan hương

      Căn nhà thanh mộc, tao nhã, tĩnh lặng như vậy có ai nghĩ đó là nơi mà vị đế vương ở đâu

      Sáu mươi năm trước, từ ngày Diễm Thiên Vân ra , Diễm Thiên Vũ dùng mười năm chọn người rồi đào tạo nên minh quân kế nhiệm mình. Lại dùng thêm bốn mươi năm khắp cả đại lục, mỹ cảnh nào mà y chưa từng nhìn qua, món ăn nào mà y chưa nếm thử

      Y dùng mắt của mình, thay người kia chiêm ngưỡng mỹ lệ nhân gian, dùng vị giác của mình thay người kia nếm mọi hương vị mỹ thực

      Đến lúc mệt mỏi rồi, được nữa, y lại dừng chân ngay đỉnh vân sơn, dựng căn nhà gỗ, đợi người ấy đến tìm y, lần đợi là thêm mười năm nữa

      Diễm Thiên Vũ có đôi khi cảm thấy buồn cười, tuổi thọ của y sao lại dài đến như vậy? nhiều người mong trường sinh bất lão y lại cảm thấy nếu như mình nhanh lão chút lại càng tốt

      Nam nhân tuấn mỹ vô trù ngày nào, thời gian qua , thay đầu ô phát là ba ngàn sợi tóc trắng muốt, khuôn mặt phong sương, đôi con ngươi vẫn sắc bén lãnh đạm như ngày ngào, sáng rỡ như thấu hết mọi chuyện thế gian, mọi vui sướng trần thế

      Y già rồi, đợi hơn sáu mươi năm cuối cùng cũng lão

      Cho nên… Vân! Huynh có còn đợi ta ở nơi đó sao??



      Bầu trời đêm dịu dàng, hàng ngàn vì tinh tú lấp lánh

      Đêm nay có trăng, thiếu ánh trăng huyễn hoặc nhân thế kia

      Hai bụi Dạ lan hương nở rộ, đóa hoa trắng muốt thánh khiết tỏa lãnh hương thanh lãnh ngọt ngào…. Như là mùi hương của người kia…

      Y ngồi bên cạnh gốc Dạ lan hương lớn nhất, gốc này là gốc cây năm xưa ở góc ngự hoa viên, y cho người mang đến đây, gốc cây này lúc nào cũng tỏa sức sống mãnh liệt như vậy, hoa của cây này cũng đặc biệt đẹp hơn những gốc khác

      Diễm Thiên Vũ ôn nhu cười, đầu tựa vào gốc cây, đôi con ngươi khẽ nheo lại, gió thanh lãnh, mát…. Y cảm thấy buồn ngủ

      đầu tóc bạc về đêm phá lệ bắt mắt, từng sợi tóc vũ lên cùng gió, tạo nên những đường cong duyên dáng

      Trong mơ màng, Diễm Thiên Vũ cảm thấy đôi con ngươi quen thuộc tràn đầy ôn nhu nhìn mình

      Thanh y nam tử, mi mục như họa, đẹp tuyệt trần, khóe môi cong cong tiếu dung ôn nhuận như nước

      ‘Thiên Vũ… ta giữ đúng lời hứa, vẫn chờ ngươi….’ Thanh y nam tử mỉm cười dịu dàng

      ‘Vân…. Ta điều biết… huynh nhất định giữ lời….’ y nheo mắt, nhếch môi cười khẽ, vươn tay ôm chặt lấy thanh y nam tử vào lòng

      Ta chờ huynh, vẫn chờ huynh…. Sáu mươi năm…..rốt cuộc cũng tương phùng….

      —Hoàn—

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :