CHƯƠNG 5 : HỒI ỨC “ Tham kiến vương gia!” “ Hạ tướng quân, Trần các lão, Nguyên thái sư…. Các ngài…đây là có chuyện gì a?” Diễm Thiên Vân giật mình đứng dậy cúi xuống nâng các vị đại thần đứng dậy. Những người này điều là quan lại lâu năm trong triều, lòng vì dân vì nước, là thụ cột của Dạ Vũ . “ Vương gia, lão thần đên đây là có chuyện muốn nhờ…” trong các vị khai quốc công thần, Hạ Sơ Lạc – hộ quốc đại tướng quân cung kính . “ Là chuyện lập phi của.. bệ hạ sao?” Diễm Thiên Vân cười khổ, áp chế trong lòng tư vị xót xa. Rồi chuyện gì đến cũng phải đến a, chuyện này từ nhiều năm trước đây y nghĩ đến nhưng luôn lãng tránh, kéo dài thời gian, được lúc nào hay lúc đó nhưng mà …. “ Đúng vậy, vương gia… bệ hạ đối ai cũng có thể nghe.. ngoại trừ ngài a..” ba vị nguyên lão trong triều than thở. Ai cũng biết ba người bệ hạ coi trọng nhất thiên hạ chính là bạch y như tiên Tiêu đại công tử, hồng y khuynh thành Vũ nương cùng vị huynh trưởng như ngọc đại vương gia này, có thể là ân sủng ngừng a, cho nên bọn họ thiết nghĩ, dù vương gia có khiến hoàng thượng tức giận nhưng trách tội, hơn thế nữa dường như bọn họ cũng chưa từng bao giờ thấy bệ hạ nổi nóng với vương gia à nha! “ Ta .. bệ hạ nghe sao?” Diễm Thiên Vân cười khổ, dù y có tôn trọng cùng thương mình đến đâu nhưng ý định của y chưa ai có thể ngăn cản, y là vậy, rất kiên định cũng lãnh tình a, y phải vô tình mà là rất chuyên tình thôi, là nhân của y, rất hạnh phúc, nhưng là thần tử của y… lại… “ Vương gia, thử biết…” Trần các lão vuốt râu ôn hòa mỉm cười “ Hơn thế nữa, có bao giờ.. bệ hạ từ chối thỉnh cầu của vương gia đâu?…” Nguyên thái sư Diễm Thiên Vân khe khẽ cười, nhưng hốt nhiên ba vị lão thần cảm thấy nụ cười của vị vương gia tao nhã như ngọc này của bọn họ sao mà chua xót, mà đắng cay quá, thê lương khó có thể hình dung, ba người bỗng dưng thất thần, bọn họ… nhìn lầm sao? Diễm Thiên Vân gắng gượng cười nhưng có ai biết lòng y lấy máu, có ai đau đắng khi có người đứng trước mặt với y thỉnh cầu mong y có thể đưa ái nhân của mình vào vòng tay của nữ nhân khác… nếu có thể y rất muốn lớn tiếng , ‘ là của ta a’..nhưng y có tư cách sao? “ Ba vị nguyên lão, hoàng thượng là minh quân nhất định có câu trả lời đúng mực cho mọi người…” Diễm Thiên Vân giọng . Tha thứ cho y ích kỉ , dù đớn đau dù biết ai chấp nhận nhưng y buông tay được, phải muốn buông mà là buông được nha, y cố gắng quên người ấy biết bao nhiêu lần nhưng…lần nào cũng thất bại đến ê chề, càng muốn quên lại càng nhớ đậm sâu “ Vương gia! Tuy bệ hạ minh , dù tam quốc nhất thống, đại lục an bình nhưng có ai biết vài năm sau lại chuyện gì xảy ra? Trong có vài vị vương gia lúc nào cũng ngấp nghé, ngoài nhiều bộ tộc lúc nào cũng quấy phá biên cương, nếu trong triều ổn định, quan lại dựa vào con nối dòng mà gây bất ổn định trong triều đình, như vậy Dạ Vũ quốc… chí nguy chí nguy a…” Hạ tướng quân than “ Đất bước mới thành lập hơn năm năm, mọi việc còn chưa ổn định tuyệt đối, căn cơ quốc gia có thể dao động bất cứ lúc nào, dựng nước khó giữ nước lại càng khó hơn..” Trần nguyên lão lắc đầu lo lắng “ Lão thần chỉ hi vọng vương gia đôi lời khuyên giải hoàng thượng, vương gia hi vọng người giúp đỡ…” Nguyên thái sư cúi đầu cùng kính, hai vị còn lại điều nhất nhất quỳ xuống. Diễm Thiên Vân trầm mặc thở dài, nâng dậy ba vị nguyên lão, khẽ : “ ta suy nghĩ, ba vị nguyên lão…cứ về phủ ”. Nghe vậy ba vị lão thần vui mừng, nhanh chóng quay về phủ Diễm Thiên Vân thấy ba người họ khuất dần, sức lực hầu như còn, ngã khụy ghế “ Khụ…khụ..!!” Diễm Thiên Vân đưa tay che miệng, hàng máu đỏ tươi đến chói mắt theo lòng bàn tay chảy xuống, uốn lượng thành đường cong tuyệt đẹp. Bỗng dưng trước mắt chỉ còn màu đen, hắc ám bao trùm… tất cả chìm trong bóng tối “ Vân nhi, lại đây xem tiểu đệ đệ có đáng …” ôn nhu thanh , nữ tử chừng đôi mươi, dung mạo diễm lệ tuyệt luân, ánh mắt ôn nhu từ ái nhìn hai hài tử của mình “ Mẫu phi… là tiểu đệ đệ sao?” tiểu hài tử ba tuổi, tròn tròn khuôn mặt nhắn, tròn tròn đôi mắt, tròn tròn cánh tay bé rất đáng , đôi con ngươi trẻ thơ tinh thuần tạp chất, hé miệng cười, đưa tay ôn nhu vuốt tiểu hài tử khuôn mặt “ Đệ đệ hảo đáng nha…” tiểu hài tử mỉm cười, xoay quanh đưa trẻ sơ sinh vừa mới sinh ra “ Vân nhi có muốn ôm tiểu đệ đệ ?” Nữ tử ôn nhu cười, giọng “ Muốn a! mẫu phi tiểu Vân muốn ôm tiểu đệ đệ…” tiểu hài tử làm nũng, bán chặt lấy vạc áo của nữ nhân xinh đẹp. Nữ tử khe khẽ cười, trao đứa trẻ mới sinh cho tiểu hài tử, tiểu hài tử cần thận nhận lấy, ôm vào trong lồng ngực. Trẻ con mới sinh ra, yếu ớt, đoàn mềm nhũn, thơm thơm mùi nãi hương, tiểu hài tử vui sướng ôm vào trong lòng, bất giác cảm giác lạ lẫm xen vào trong lòng, vui sướng khôn tả “ Ngoan, tiểu đệ đệ ta là ca ca nha, ca ca nhất định thương ngươi cả đời…” tiểu hài tử thầm dỗ dành trẻ sơ sinh, ôn nhu nỉ non. Đứa trẻ nha nha cười, ánh mắt mở ra, đôi con ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử của tiểu hài tử… cứ như vậy…vận mệnh từ đây cứ bám chặt lấy hai người… “ Tiểu vũ, xem huynh đem gì đến cho đệ nè…” Diễm Thiên Vân bảy tuổi lật đật chạy đến, cầm tay con diều. Diễm Thiên Vũ nhanh chóng chạy ra, mở vòng tay ôm y vào lòng, nhíu mi : “ ca ca, làm gì chạy vội như vậy, xém chút nữa là té rồi.” Diễm Thiên Vân ngây ngô cười, đưa ra con diều khoe ra trước mặt Diễm Thiên Vũ “ Ca ca lại chơi mấy cái trò con nít ấy sao?” Diễm Thiên Vũ bĩu môi ( Nam Cung Dao : Vũ bảo bảo à… ngươi cũng chỉ mới bốn tuổi nha! ) Diễm Thiên Vân nghe vậy cúi đầu xuống, bộ dáng như là bị người ta khi dễ vậy. Diễm Thiên Vũ thấy thế giơ hai tay đầu hàng : “ được.. được rồi! ta cùng huynh” “ Da! Tiểu Vũ là tốt nhất…” Diễm Thiên Vân hoan hô, hôn Diễm Thiên Vũ ngụm, lôi lấy tay của Diễm Thiên Vũ kéo ra ngoài. Diễm Thiên Vũ theo sau, bất đắc dĩ cười, đáy mắt nhàn nhạt ôn nhu…cùng sủng nịnh “ Phụ hoàng, việc này phải lỗi của ngũ đệ, là do nhị đệ cùng tam đệ có lỗi trước..” Diễm Thiên Vân bẩm báo, đôi con ngươi ửng đỏ để lộ quật cường cùng bất tuân “ Thái tử, ngươi cho trẫm nghe là chuyện gì xảy ra…” Chu đế nhàn nhạt, mặn lạt “ Phụ hoàng, nhi thần thấy nhị đệ cùng tam đệ bắt nạt lục đệ cho nên ra tay ngăn cản.. vô tình bị..thương, ngũ đệ tức giận cho nên mới ra tay đánh nhị đệ cùng tam đệ…” Diễm Thiên Vân cắn môi “ Ngũ hoàng tử, có là như vậy..” Chu đế trầm giọng vấn “ Ân..” Diễm Thiên Vũ ứng phó “ Dù là vậy nhưng thể tùy tiện ra tay đánh người, huynh đệ trong nhà lại ra tay ẩu lẫn nhau, còn thể thống gì? Tam hoàng tử cùng nhị hoàng tử về nhà đóng cửa nửa tháng được bước ra khỏi phòng, còn ngũ hoàng tử phạt quỳ gối tại trường lạc cung ba ngày….” “ Phụ hoàng…nhi thần tuân mệnh” tam hoàng tử cùng nhị hoàng tử phục nhưng cũng dám gì, cúi đầu cung kính bước ra ngoài Diễm Thiên Vũ ngẩng đầu, nhìn Chu đế lát, sau đó nắm tay lấy Diễm Thiên Vân bước ra ngoài, để lại Chu đế dõi theo bóng dáng nho hài tử, lòng nhàn nhạt thở dài “ Ai?” Diễm Thiên Vũ quát “ Là ta..” Diễm Thiên Vân từ từ bước ra, trong tay còn mang theo bọc “ Huynh đến đây làm gì?” Diễm Thiên Vũ buồn bực, người này bao giờ ngồi yên chỗ cho y bớt lo lắng a “ Ta đem đồ ăn đến nha, tiểu Vũ có phải là rất đói bụng?” Diễm Thiên Vân nhanh chóng mở ra bọc lấy ra hai cái bánh bao cho Diễm Thiên Vũ “ Huynh trộm lấy…” Diễm Thiên Vũ khe khẽ cười nhìn hai cái bánh bao móp méo nhưng còn rất ấm “ .. phải!” Diễm Thiên Vân ngượng ngùng. Lắc đầu… là y lấy ở chỗ mẫu phi nha. Diễm Thiên Vũ buồn cười, người này.. đáng mà! “ Đúng rồi, vết thương còn đau ?” Diễm Thiên Vũ cắn ngụm bánh bao, sau đó nhíu mày vấn. tam hoàng tử cùng nhị hoàng tử đó đúng là đáng chết, còn chưa từng làm người kia đổ máu dù chỉ chút ấy vậy mà hai cái tên biết sống chết đó lại làm bị thương “ sao..” Diễm Thiên Vân lắc lắc đầu, chỉ là vết thương a, a hoàng tỷ tỷ băng vết thương cho y tốt lắm “ Mệt sao?” Diễm Thiên Vũ nhìn Diễm Thiên Vân hai mắt gấu mèo, nhè đau lòng vấn. Diễm Thiên Vân gật gật đầu, hai mắt tinh tinh lượng lượng nhìn Diễm Thiên Vũ khiến cho cảm thấy buồn cười khôi thôi. Diễm Thiên Vũ đưa tay, Diễm Thiên Vân vui mừng nắm lấy tay y sau đó nằm xuống bên cạnh, đầu dựa đầu gối của Diễm Thiên Vũ. Diễm Thiên Vũ cởi áo ngoài choàng lên người y, tay vuốt mái tóc của y.. rất nhanh y liền chìm vào giấc ngủ, rất an tường… “ Ngươi… ngươi gì….” Diễm Thiên Vân sắc mặt tái ngắt nhìn tiểu thái giám, khó khăn lên tiếng “ Vương gia… nghe ngũ hoàng tử bị hoàng hậu hạ thủ…. Thi cốt vô tồn a…” tiểu thái giám vừa xong, Diễm Thiên Vân ngất xỉu, bóng tối bao trùm lấy, thân hình run run, đạm bạc đến thê lương, làm sao có thể? Đệ đệ của y mới có..bảy tuổi a… cứ như vậy mà sao… làm sao có thể…??? “ Tiểu vũ… ta làm chuyện gì khiến cho đệ giận sao???” Diễm Thiên Vân mếu máo nhìn Diễm Thiên Vũ, Thiên Vũ về cung được hơn tháng nhưng chưa đến tìm y, y tìm đến lại đóng cửa thèm nhìn… rốt cuộc là y làm gì khiến cho hài tử lại chán nghét y như vậy “ Hoàng huynh nghĩ nhiều…” Diễm Thiên Vũ nhàn nhạt sau đó xoay ngước bước vô phòng để lại Diễm Thiên Vân mình đứng đó, thê lương tịch “ Lúc trước phải như thế nha…” Diễm Thiên Vân lầm bầm, xưng hô y là hoàng huynh mà là ca ca hoặc Vân, y buồn bực dỗ dành y, có ai bắt nạt y đánh kẻ đó.. tiểu Vũ như vậy.. của y đâu nha…y đưa tay dụi mắt, vành mắt ửng đỏ rất chọc người thương, xoay ngước bước ra khỏi cung điện của ngũ hoàng tử, y biết y vừa xoay người bước , cánh cửa lại mở, Diễm Thiên Vũ đứng đó nhìn bóng lưng của y khuất dần… lâu lâu…. Xin lỗi ca ca! phải là ta muốn gặp huynh mà là… ta biết đối diện cùng huynh thế nào thôi…!!! Thục phi bị nhốt vào lãnh cung, thái tử bị phế…. Thục phi tâm tình bất ổn định sau đó dùng hạc đỉnh hồng tự vẫn.. tin tức nhanh chóng lan truyền khắp hoàng cung. Diễm Thiên Vân khi chạy đến Thục Nguyệt cung thấy mẫu phi của mình an tường nằm giường, khóe miệng tiếu dung nhàn nhạt xinh đẹp, bất giác nước mắt tiếng động lặng lẽ rơi Nữ nhân nằm giường bao giờ tỉnh dậy, bao giờ ôn nhu mỉm cười nhìn y càng bao giờ…xoa đầu y và : “ Vân nhi! Hài tử của ta….” Ngay cả lần gặp mặt cuối cùng.. y cũng chưa gặp được nha.. y đúng là bất hiếu mà “ Mẫu..mẫu phi..” khó khăn nức nở thành tiếng, bàn tay run run nắm lấy bàn tay xương gầy của mẫu thân, lạnh quá nào còn ấm áp như thường ngày… mẫu thân nha! Hài tử vẫn chưa lời cảm ơn sinh thành với người kia mà, sao.. người cứ như vậy tiếng động lặng lẽ ra … Thanh y thiếu niên run run khóc, tay nắm lấy tay của Thục phi, cứ như vậy… ngày rồi ngủ thiếp lúc nào hay. Thục Nguyệt cung từ trước phồn hoa cao quý ấy vậy mà nữ chủ nhân vừa ra lại trống vắng đến kì lạ. lát sau, cánh cửa lại mở ra, hắc y tiểu thiếu niên chậm chạp bước vào, nhìn thấy thanh y thiếu niên … tiếng thở dài lãng đãng khắp căn phòng, y nhàng đưa tay lau khóe mắt của người ấy, cứ như vậy ôn nhu vuốt ve gương mặt ấy… rất lâu… bỗng dưng y cúi mình xuống, ôm lấy thiếu niên vào trong lòng, bước ra Thục Nguyệt cung… “ Đại hoàng huynh a, ngờ lại bị phế thái tử, tiểu đệ đau lòng dùm huynh nha…” nhị hoàng tử trào phúng cười. “ Đúng a, đại hoàng huynh nghe Thục phi nương nương cấu kết nam nhân cho nên mới bị phụ hoàng ban cho hạc đỉnh hồng a…” tam hoàng tử tủm tỉm cười, đáy mắt tràn đầy chế nhạo “ được xấu mẫu phi..” Diễm Thiên Vân gằn từng tiếng, đôi con người hừng hực lửa giận nhìn tam hoàng tử “ Ôi chao! Đại hoàng huynh tức giận, chuyện hiếm có nha..” tam hoàng tử như phát kì tích mới, khoa trương . Diễm Thiên Vân tức giận vung tay đấm cho y phát, vì nghĩ Diễm Thiên Vân ra tay cho nên tam hoàng tử kịp tránh, nhanh chóng bị ngã xuống, năm ngón tay in mặt, đỏ chói “ Đại hoàng huynh..” nhị hoàng tử tức giận giằng co, Diễm Thiên Vân chống cự, nhưng văn nhược thư sinh như Diễm Thiên Vân làm sao địch lại tập võ nhiều năm nhị hoàng tử, Diễm Thiên Vân thất thế ngã ra sau, tưởng chừng bị đập đầu xuống đất lại ngã vào ấm áp hoài ôm, quen thuộc nhưng cũng rất đỗi xa lạ…. “ Thiên… vũ…” Diễm Thiên Vân hốt hoảng nhìn tiểu thiếu niên ôm lấy thắt lưng của mình, bao lâu hai người mới kề cận như vậy?? “ Nhị hoàng huynh, tam hoàng huynh nếu như lần sao còn để ta bắt gặp chuyện như vầy xảy ra lúc đó đừng trách tiểu đệ vô tình” Diễm Thiên Vũ lạnh lùng , đôi con ngươi sáng quắc lãnh khốc nhìn hai người khiến cho hai vị hoàng tử đứng im dám nhúc nhích, đợi cho Diễm Thiên Vũ mang Diễm Thiên Vân xa mới phát mồ hôi lạnh chảy ròng ròng… Hết chương 5
CHƯƠNG 6 : BỊ LỘ Cảm tình là như vậy, dẫu biết đớn đau nhưng vẫn cố chấp nắm lấy, dẫu biết bị thế gian mắng chửi, làm tổn thương người khác nhưng lại thể buông xuống, bởi vì…ba chữ ‘ta ngươi’ ấy thôi! Con người chính là vĩnh viễn ích kỉ như vậy phải sao?? “ Mẫu..phi…” giường, thiếu niên chừng mười ba tuổi, mi mục thanh tú như họa, ngũ quan ôn nhuận như ngọc, vài năm sau biết dung mạo này xuất sắc như thế nào nửa. Chỉ là mình đơn giường, thanh nỉ non thầm , độc đến đáng thương Diễm Thiên Vũ than , tay nắm lấy tay của y còn tay kia ôn dịu dàng xoa bờ vai của y, cứ như thế động tác liên tục, thiếu niên giường dường như thoát khỏi cơn ác mộng, im lặng tiếp tục ngủ, thanh thản Khi Diễm Thiên Vân tỉnh dậy, điều đầu tiên nhìn thấy chính là khuôn mặt tuấn tú ngay sát bên cạnh, thời gian tưởng chừng như ngừng lại, nhớ trước đây, lúc cũng tình cảnh như vậy, hai người thường ngủ chung, thiên vũ lúc nào cũng ôm lấy y, mỗi sáng thức dậy là có thể thấy ngay khuôn mặt quen thuộc đó, ấy vậy mà biết từ lúc nào cảm tình giữa hai huynh đệ cứ ngày xa…là do y hay là vì ?? Đưa tay nhàng mơn trớn ngũ quan của Diễm Thiên Vũ, mày kiếm khí, hàng mi tiêm tế, sống mũi cao, bạc thần tà mị…. tiểu hài tử ngày nào nhanh như vậy bắt đầu trưởng thành rồi, Diễm Thiên Vân hốt nhiên thoáng mê mang… “ Tỉnh rồi sao?” Diễm Thiên Vũ mở mắt, thấy Diễm Thiên Vân ngơ ngác nhìn mình, có chút buồn cười, lên tiếng hỏi. Người này trưởng thành như thế ấy vậy mà lúc nào cũng có thể dễ dàng thất thần ngơ ngác Diễm Thiên Vân bị thanh trĩ nộn khàn khàn của Diễm Thiên Vũ cắt ngang suy nghĩ, y giật mình đưa tay rụt trở về, nhưng nhanh như cắt Diễm Thiên Vũ nắm lấy. Người này từ khi nào lại gầy như vậy nha. Bàn tay thon , những ngón tay tiêm tế trắng nõn, ràng phải bàn tay của nữ nhân nhưng lại khiến cho người ta cảm giác đôi tay này ôn nhu. Là vì người này lúc nào cũng ôn nhuận như mỹ ngọc cho nên toàn thân bất giác lúc nào cũng ôn nhu như mộc xuân phong khiến cho người ta bất giác thả lỏng khi bên cạnh? Diễm Thiên Vũ tinh tế ngắm nhìn bàn tay ấy, khác với đôi tay thanh mãnh của Diễm Thiên Vân, tay của Diễm Thiên Vũ to hơn đồng thời cũng ấm áp hơn, vì nhiều năm luyện kiếm, bàn tay cứng cáp với những vết chai sần nhưng lại gây cho người ta cảm giác tin cậy vô cùng, Diễm Thiên Vũ cứ như vậy nắm chặt lấy bàn tay của y, tiếng động, hai người cứ như vậy nằm im lặng, ai lên tiếng, khí có chút xấu hổ nhưng lạ thay lại mang theo gì đó ôn noãn như nắng mùa thu nhè bao phủ lấy lòng người Nghe này, dù có chuyện gì xảy ra ta vẫn mãi bên cạnh huynh, chăm sóc cho huynh đời, huynh muốn gì, mong ước gì dù cho khuynh tẫn thiên hạ này ta nhất định cũng làm cho huynh Diễm Thiên Vân, huynh biết thế gian này người khiến ta kính đời là tỷ tỷ nhưng khiến cho ta vấn vương bi hoan cả thế lại là huynh Thiên Vân! Đứng trước thiên hạ ta là đế vương, là thần của bọn họ nhưng đứng trước mặt huynh nên nhớ rằng ta mãi mãi là Diễm Thiên Vũ….là nam nhân của huynh Vân! Đoạn cảm tình này của hai chúng ta dù là nghịch thiên nhưng ta chứ từng hối hận cho nên huynh cũng tuyệt đối được hối hận cho dù huynh có hối hận ta cũng vĩnh viễn đem huynh cột vào người vĩnh viễn li khí…. “ Tại sao giờ này đại vương gia còn chưa tỉnh, thái y toàn lũ vô dụng cả sao…” Diễm Thiên Vũ tức giận vấn. Y phê duyệt tấu chương nghe người của vương phủ thông báo đại vương gia ho ra máu té xỉu, lật đật chạy đến đây, ngày trời nhưng người này vẫn chưa tỉnh. Diễm Thiên Vũ nổi giận ầm ầm “ Bệ.. bệ hạ, đại vương gia là vì lo nghĩ quá nhiều hơn thế nữa trường kì căng thẳng mệt mỏi cho nên sức khỏe suy giảm a…” lão thái y thở dài, tiếp tục : “ bệnh này nặng nặng, , chỉ cần đại vương gia đừng suy nghĩ nhiều chuyên tâm nghỉ ngơi cùng uống thuốc điều dưỡng tháng khỏe thôi, còn giả như vương gia cứ kéo dài tình trạng như thế này …” lão thái y đến đây sắc mặt có chút trắng bệch “ sao?” Diễm Thiên Vũ đen mặt Lão thái y giọng : “ có câu u uất cũng có thể khiến người chết nha! Hoàng thượng… người có thể hiểu ý lão thần?” Diễm Thiên Vũ nghiến răng nghiến lợi : “ vậy lão thái y mau ra phương thuốc điều dưỡng . Người đâu tuyên chỉ Hạ tướng quân, Trần các lão cùng Nguyên thái sư vất vả vì nước nhiều năm, trẫm chuẩn cho bọn họ cáo lão hồi hương”. Hừ, hừ! bọn người này đúng là coi lời của y ra gì, dám đến đại vương phủ mấy câu xằng bậy với y đúng là muốn chết, nếu như phải nể tình bọn họ trung tâm nhất nhất cùng lập nhiều chiến công hiển hách chỉ bấy nhiêu thôi cũng khiến cho bọn họ xử trảm lúc tam vị đại thần bị hoàng đến chuẩn cáo lão hồi hương, ngay lập tức triều đình khiếp sợ, toàn dân kinh ngạc, đế vương sát phạt quyết đoán là …. từ đó ái dám đến chuyện phi tần lập hậu ! Với tình trạng như vậy, vị thừa tướng hồ li Ân Thiên Lễ chỉ còn biết lắc đầu thở dài, chắc chắn điều y suy nghĩ chính là . Việc minh bệ hạ của bọn họ lại khuynh tình đối với đại vương gia, những việc nam nam là đoạn cảm tình cấm kị lại là huynh đệ loạn luân, trời ạ! Nếu chuyện này khi công khai.. đại lục tất loạn a… “ Huynh.. ngốc quá! Có chuyện gì có thể với ta nhưng tại sao huynh lúc nào cũng giữ trong lòng rồi tự đày đọa mình như thế này hả… nếu như..” Diễm Thiên Vũ buồn bực nhìn người giường, giọng nỉ non Bàn tay y họa từng đường nét lên khuôn mặt nam nhân nằm giường, đôi con ngươi tràn đầy nhu tình cùng quyến luyến. Nếu để cho người khác nhìn thấy khuôn mặt giờ khắc này đây của Diễm Thiên Vũ chắc chắn hét lên kinh ngạc. Vì sao a? thiếu niên thiên tử bình thường uy nghi lãnh khốc ấy vậy mà giờ khắc này đây dủ bỏ lớp mặt nạ lạnh như băng chỉ còn lại ôn nhu như nước cùng thâm tình quyến luyến khó buông, có thể khiến cho vị hoàng đế lãnh tình này biểu ôn nhu nịch nhân đến như vậy thiên hạ này còn có ai? Diễm Thiên Vũ cũng từ bao giờ hình bóng người này cứ như thế gieo giống nảy mầm trong lòng mình đậm sâu đến như vậy, là lúc thực lời hứa với mẫu phi chăm sóc cho huynh ấy hay là còn lâu hơn lúc trước, y cũng . Cảm tình này bắt đầu phải là , chỉ là thân tình, nhưng từ lúc nào lại biến chất đến như vậy? Y hiểu cũng muốn hiểu, có lẽ vì người này lúc nào cũng ôn nhu bên cạnh y, ôn hòa cứ như vậy từng chút từng chút ăn sâu vào trong y? hay là vì y quá ôn nhuận quá thiện lương, quá ngây ngốc bất giác khiến cho y mở lòng mình ôm y vào trong ngực mà bảo hộ. Đối với kẻ máu lạnh, đời giết chóc như có chăng người như y mới khiến cho y cảm thấy ấm áp mà dùng tình đối y. Diễm Thiên Vũ mơ hồ cười, có chút than … “ Sao huynh còn chưa tỉnh…?” Diễm Thiên Vũ thở dài : “ nếu huynh tỉnh, ta nha…” Diễm Thiên Vũ đứng dậy như muốn . Bỗng dưng bị níu chặt lấy, y quay đầu nhìn lại, thanh y nam tử mở mắt sâu nhìn y, bàn tay níu chặt lấy tay y, hai người cứ như vậy, lặng yên lúc… “ Ta cứ tưởng.. huynh muốn tỉnh dậy?” Diễm Thiên Vũ cười khổ, cúi đầu , tay vuốt mái tóc y, cả khuôn mặt tuấn mỹ của kề sát mặt của Diễm Thiên Vân , mũi đối mũi, mắt đối mắt, môi cũng kề sát môi của y, hơi thở quấn quýt lấy nhau, vương vấn nơi chóp mũi… “ Ta…chỉ là muốn ngủ chút thôi! Như vậy mà ngươi kiên nhẫn rồi sao?” Diễm Thiên Vân cười khổ, giọng nỉ non “ Ân…huynh biết , ta đối ai cũng có thể kiên nhẫn chỉ riêng huynh là được” Diễm Thiên Vũ nhàn nhạt thở dài. Là vì quá quan tâm, quá để ý cho nên mới khó có thể giữ thái độ bình tĩnh, khó có thể kiên trì… Diễm Thiên Vân nghe vậy, thùy hạ mi mắt, hàng mi dài cong vút che đôi con ngươi ôn nhuận của y, Diễm Thiên Vũ khe khẽ cười, môi hôn từng chút từng chút mặt y, đầu tiên là vầng trán, rồi hai má đến đôi môi xinh đẹp kia, nụ hôn chút tình dục chỉ tràn đầy thương cùng quyến luyến, này hôn nhàn nhạt ôn nhu cùng ấm áp khiến cho Diễm Thiên Vân cái mũi bất giác lên men “ Nếu ta biết huynh mệt mỏi thế này…” Diễm Thiên Vũ đau lòng . Lời chưa dứt bị phiến mềm mại chặn lấy, Diễm Thiên Vân vòng hai tay lên cổ y, nhướn mình ngồi dậy, môi chạm môi, cứ như vậy lát, Diễm Thiên Vũ sửng người, thất thần nhìn thanh y nam nhân trước mặt mình. Dường như… đây là lần đầu tiên y chủ động hôn môi mình. Cho đến khi y sực tỉnh đôi môi mềm mại kia rời khỏi, Diễm Thiên Vũ tà mị cười : “ Vân! Đây là lần đầu tiên huynh chủ động hôn ta nha” Diễm Thiên Vân khẽ mím môi, y buồn bực lên tiếng : “ là vì ngươi.. nhiều”. Diễm Thiên Vũ nghe y vậy cười khổ thôi. Lần đầu tiên có người dám y nhiều nếu là kẻ khác chắc chắn giờ này mồ xanh cỏ rồi, Diễm Thiên Vân xoay người nằm nghiêng bên, nhắm mắt lại, muốn lên tiếng, lại như hạ lệnh đuổi khách. Diễm Thiên Vũ thấy vậy, dang hai tay ôm chặt lấy y, vùi đầu mình vào cổ y, dường như cả thân hình của bao bọc lấy thanh y nam tử vậy, hốt nhiên nếu có thể dung nhập người này vào tận sâu cốt huyết bên trong cơ thể, như thế chẳng phải lo sợ chẳng phải bất an tốt biết mấy? Diễm Thiên Vũ y nghĩ như vậy đấy Hai người bên trong cứ như vậy ôm chặt lẫn nhau, còn bên ngoài nữ nhân hoa dung thất sắc, kinh hoàng nhìn bên trong hai người, đôi con ngươi chỉ còn phẫn nộ, khó có thể tin cùng… ghê tởm. Đúng vậy! nữ nhân bên ngoài ai khác chính là đương kim chính phi của đại thân vương, Hàn dã công chúa Tây Liễu Nguyệt. Nàng đem thuốc vào cho trượng phu của mình ấy vậy mà nàng nhìn thấy được tình cảnh gì đây? Trượng phu của nàng lại chủ động hôn đương kim thiên tử, còn vị thiếu niên thiên tử kia ánh mắt nhu tình say đắm cứ như vậy lẳng lặng ôm chặt lấy trượng phu của nàng, hình ảnh kia chói mắt khiến cho lòng nàng từng đợt trừu đau ra ba năm nay động vào nàng là vì người khác, phải nữ nhân trong hoàng cung mà là nam nhân đứng đầu thiên hạ kia ra, mỗi ngày vào cung chính là để gặp người kia… hai người bọn họ, kẻ là trượng phu của nàng, kẻ là thúc đệ của nàng, ấy vậy mà…. cấu kết với nhau. Bọn họ rốt cuộc coi nàng là gì?? Tây Liễu Nguyệt kiềm chế trong lòng phẫn nộ, hờn ghen xoay người bước , thân hình run rẫy khó có thể kiềm chê phẫn uất trong lòng. Ba năm, cứ tưởng chỉ cần nàng cố gắng bên cạnh , cứ tưởng rồi có ngày nàng, ấy vậy mà.. Tây Liễu Nguyệt ơi là Tây Liễu Nguyệt, nam nhân của ngươi lại kẻ khác, mà kẻ ấy lại là nam nhân, chỉ cấm đoạn chi luyến mà còn loạn luân, loạn luân nha…. bọn họ rốt cuộc có suy nghĩ đến vấn đề này ?? Việc Tây Liễu Nguyệt đứng bên ngoài, Diễm Thiên Vũ y phải biết mà là muốn che dấu thôi. Y là thiên tử nhưng cũng là nam nhân thường tình, có tâm cũng biết hờn ghen, tuy y biết người này cùng vương phi của mình chưa từng có da thịt chi thân nhưng y vẫn ăn dấm chua, dẫu sao nữ nhân kia là vương phi danh chính ngôn thuận a. Nghĩ đến đây Diễm Thiên Vũ cảm thấy muốn đánh bản thân mình trận, nếu phải y cũng có mối quan hệ phức tạp này, y chỉ hi vọng nữ nhân kia biết khó mà lui như vậy tốt hơn, y bảo đảm cho nàng ta thế vinh hoa phú quý, hưởng tận phồn hoa nhân gian, bằng …. Nghĩ đến đây đôi con ngươi bình thường lãnh đạm lại lóe lên từng đợt sát khí, thâm trầm tựa hải “ Vương gia, uống thuốc ….” Tây Liễu Nguyệt dịu dàng cười, bưng bát thuốc đen sì đến đưa cho Diễm Thiên Vân, đôi con ngươi tràn đầy phức tạp nhìn nam nhân tao nhã như ngọc này “ Cảm ơn công chúa…” Diễm Thiên Vân cầm lấy chén thuốc đạm cười. Tây Liễu Nguyệt lòng chua xót, lúc nào cũng cười ôn nhu như vậy nhưng đáy mắt lúc nào cũng khoảng xa cách, đối với bất cứ ai cũng thế ngoại trừ với vị đế vương kia y mới nở nụ cười lòng ấm áp, Diễm Thiên Vân! ngươi biết ta ngươi nhiều biết bao nhiêu, có thể vì ngươi mà chết nhưng mà đổi lại rốt cuộc là gì đây? “ Vương gia.. chúng ta có thể chuyện lát được ?” Tây Liễu Nguyệt như có như vấn, Diễm Thiên Vân gật đầu, hôm nay công chúa có vẻ là lạ, lắc đầu áp chế trong lòng cảm xúc bất thường “ Vương gia có phải là người.. có người trong lòng?” Tây Liễu Nguyệt ôn thanh cười. Diễm Thiên Vân giật mình, thoáng kinh ngạc, giương mi nhìn Tây Liễu Nguyệt, cười khổ : “ sao công chúa lại vậy?” chả lẽ nàng biết chuyện gì rồi sao? Tây Liễu Nguyệt thấy sắc mặt vẫn đạm nhiên của Diễm Thiên Vân, tiếp tục “ chỉ là đoán thôi… Liễu Nguyệt cảm thấy ba năm này người đối ta tốt lắm.. nếu ngài có nương nào ưng ý cứ cưới vào phủ…như vậy tốt hơn” Diễm Thiên Vân thoáng thở phào nhõm, ứng phó cười : “ công chúa nghĩ nhiều, ta có nữ tử nào thích cả” Tây Liễu Nguyệt giả bộ vui mừng, Diễm Thiên Vân nghe vậy cũng nghĩ nhiều, có lẽ là suy nghĩ quá nhiều mà thôi “ Vương gia, ngươi nghĩ gì về việc nam nhân lại có tình cảm với nam nhân” Tây Liễu Nguyệt ung dung cười, ngữ khí nhàn nhạt như chuyện thiên hạ, liên quan đến bản thân mình vậy “ Công chúa, nàng vậy là có ý gì?” Diễm Thiên Vân thoáng nhăn mi, nữ tử này ngày càng khó đối phó. Tây Liễu Nguyệt thấy thế, khe khẽ cười, ôn nhuận như gió mùa xuân : “ vương gia, chỉ là nghe đồn bên ngoài có nam nhân vì nam nhân khác khí vợ bỏ con, cũng có chút cảm khái cho nên muốn chia sẻ với vương gia mà thôi”. đến đây, Tây Liễu Nguyệt thoáng âu sầu : “ nam tử với nam tử cũng có thể mến nhau sao?” Diễm Thiên Vân khẽ nhắm mắt, áp chế trong lòng cảm giác áy náy, nữ tử ngồi trước mặt y quả là người khiến cho y cảm thấy có lỗi nhiều nhất, y ôn nhu cười : “ công chúa! Vậy nàng nghĩ sao về việc này?” “ ràng là trái thiên luân, nghịch thiên mà , thiên hạ thóa mạ vạn dân mắng chửi nha…..” Tây Liễu Nguyệt nhàn nhạt bâng quơ tiếp : “ vương gia, xưa nay quy luật đất trời dương hòa hợp mà lại có những chuyện như vậy ngài cảm thấy ghê tởm sao?” đến đây ánh mắt thoáng liếc ngang bên Diễm Thiên Vân, thăm dò. Diễm Thiên Vân bình tĩnh, chút dao động, y ôn hòa cười mang theo ba phần kiên định cùng bảy phần tự tại, y như vầy : “ nhau vốn là chuyện của hai người, chỉ cần thương thiên hại lí thiên hạ có quyền gì can thiệp?!” đúng vậy! dù là cấm kị chi luyến nhưng cảm tình chỉ vì đôi lời của người thiên hạ mà dễ dàng từ bỏ đó vốn phải là cảm tình chân chính ! “ Vương gia… suy nghĩ của ngài thoáng ….. Liễu Nguyệt là tiểu nữ nhân đương nhiên bằng…” Tây Liễu Nguyệt nhàn nhạt cười, lại : “ nhưng mà nếu như cảm tình giữa hai người nọ khiến cho những người bên cạnh đau đớn cảm tình như thế có đáng ? Thê nhi của nam nhân kia ra sao, rồi người thân phụ mẫu của hai người nghĩ như thế nào? Vì cảm tình của cả hai rồi khiến cho nhiều người bị thương đến như vậy, đáng sao?” Tây Liễu Nguyệt đôi con ngươi sáng rực nhìn vào ánh mắt của Diễm Thiên Vân, như hỏi, như chất vấn… “ Cảm tình là như vậy, dẫu biết đớn đau nhưng vẫn cố chấp nắm lấy, dẫu biết bị thế gian mắng chửi, làm tổn thương người khác nhưng lại thể buông xuống, bởi vì…ba chữ ‘ta ngươi’ ấy thôi! Con người chính là vĩnh viễn ích kỉ như vậy phải sao??” Diễm Thiên Vân giọng nỉ non, đôi con ngươi nhàn nhạt u sầu nhìn Tây Liễu Nguyệt, thở dài : “ công chúa!..người có lẽ biết …” Hết chương 6
CHƯƠNG 7 : TRÚNG ĐỘC đợi Tây Liễu Nguyệt lên tiếng, Diễm Thiên Vân tiếp tục lên tiếng, thanh khàn khàn tràn đầy mỏi mệt : “ công chúa! Người ta luôn cảm thấy có lỗi nhất chính là nàng, nếu như nàng có cầu gì chỉ cần có thể làm được ta nhất định thỏa mãn” Tây Liễu Nguyệt cười nhạt, sau đó lớn tiếng cười, thanh tràn đầy đớn đau cùng gì đó điên cuồng : “ cầu…ngươi có thể làm được sao? vậy ngươi có thể ta, ta chỉ cần như vậy, cần như vậy nha!!” Tây Liễu Nguyệt hai tay bấu chặt lấy vạc áo của Diễm Thiên Vân, hỏi : “ ta rốt cuộc có chỗ nào tốt, chỉ cần ngươi ta nhất định sửa… ngươi có thể liếc mắt đến ta nhiều hơn dù chỉ chút, có thể ôn nhu cười cách lòng với ta, Diễm Thiên Vân …có thể sao??” “ Công chúa, cảm tình vốn thể miễn cưỡng hơn ai hết nàng nhất định hiểu mà, đúng ?” Diễm Thiên Vân cười khổ “ ! Ta hiểu cũng muốn hiểu, Diễm Thiên Vân ngươi có biết cảm tình của ngươi khi để người khác biết được những ngươi sống yên ổn mà ngay cả hoàng thượng cũng khó có thể yên dân phục chúng??” “ Buông tay tốt sao? ngươi là ngươi còn hoàng thượng mãi mãi là cửu ngũ chí tôn, chúng ta cứ như vậy bên nhau, ta tin có ngày ngươi quên hoàng thượng thôi, Thiên Vân… buông tay …” Tây Liễu Nguyệt hầu như cầu xin “ Công chúa! Từ lúc ba tuổi… ta thích …” Diễm Thiên Vân ôn nhu cười : “ nhìn thấy xíu mềm mềm nằm trong lòng ta từ khoảnh khắc đó ta tự hứa bản thân thương hiêu đệ đệ của mình đời ngờ lại trở thành thực, tâm của ta lòng của ta, trí óc, mạch máu… từng chút con người ta gì khắc sâu hình ảnh của ” . Buông được sao?? ta buông được…. nhiều năm như vậy cảm tình tựa như mạch nước ngầm ngày ngày tháng tháng năm năm ĩ trong lòng ta, dẫu chết, có bước qua cầu nại hà, uống chén mạnh mà thang… cũng quên được đâu! Tây Liễu Nguyệt sững người nhìn nam nhân của mình như vậy, ánh mắt là như vậy ôn nhu cùng quyến luyến khó buông, là kiên định chấp nhất đến điên cuồng, nàng lạnh lùng cười, khó có thể lãnh tỉnh giải quyết mọi chuyện, Tây Liễu Nguyệt lúc này đây để tình cảm điều khiển bản thân, hầu như có chút điên loạn : “ Diễm Thiên Vân, ngươi có biết nam nhân mà ngươi chỉ là đế vương, là đệ đệ của mình mà còn là kẻ thù sát mẫu…” nếu chiếm được thà rằng hủy, nếu nàng đau đớn vậy tất cả cùng kéo nhau xuống địa ngục , Tây Liễu Nguyệt nàng ôn nhu như vẻ bề ngoài cũng ích kỉ như nhau cả thôi… Thấy Diễm Thiên Vân sắc mặt tái nhợt, áp chế trong lòng khoái cảm, Tây Liễu Nguyệt cười lớn :” ngươi biết, hay là muốn biết, ra kẻ ngươi nhiều năm như vậy lại giết hại mẹ ruột của mình. Diễm Thiên Vân… kẻ thù.. ngươi cũng đủ bao dung” “ Đủ rồi…” Diễm Thiên Vân gằn từng tiếng : “ đừng nữa” “ Ngươi sợ… ha hả..ngươi cũng biết sợ sao??” Tây Liễu Nguyệt diên cuồng cười lớn “ Công chúa, từ đâu mà nàng biết được chuyện này?” Diễm Thiên Vân ngưng mắt nhìn Tây Liễu Nguyệt “ Ngươi cần quan tâm từ đâu ta biết chuyện này…” Tây Liễu Nguyệt lớn tiếng quát, ta muốn ngươi trả lời ta “ Công chúa! Nàng mệt rồi… nên về phòng nghỉ ngơi …” Diễm Thiên Vân nhàn nhạt phân phó. Tây Liễu Nguyệt khó có thể tin ngẩng đầu nhìn Diễm Thiên Vân, bàn tay run rẫy chỉ vào y : “ ngươi… ngươi biết.. biết sát mẫu nhưng vẫn cố chấp … là ngươi điều biết…” Diễm Thiên Vân bỗng dưng cười , đẹp mỹ lệ, giống như đóa tuyết liên nở rộ trong cái nền tuyết đông rét lạnh làm cho lòng người chùn lại nhưng cũng quá thê lương, độc, tịch mịch, thống khổ cùng bất đắc dĩ, nụ cười là mang bao nhiêu hàm nghĩa, bao nhiêu tang thương đớn đau trong nhiều năm qua thoáng chốc nở rộ, hốt nhiên Tây Liễu Nguyệt sững người chỉ còn biết ngây ngốc ngắm nhìn Nếu như tình kia ngọt này đắng cay, đớn đau cùng nỗi dằn vặt thống khổ lại gấp mười lần, ấy vậy mà vẫn cố gắng chống đỡ, bởi lẽ tình quá sâu khó buông rồi chăng? Tây Liễu Nguyệt này khắc nước mắt rơi như hai hàng thanh lệ cứ liên tục lăn dài má như những giọt pha lê trong suốt tuyệt đẹp, nước mắt liên lục chảy như là muốn cuốn trôi mọi đớn đau, mọi bi thương vậy, Tây Liễu Nguyệt khóc, khóc liên tục, nàng cũng giờ khắc này nàng vì ai mà khóc nữa? là khóc cho chính bản thân nàng hay khóc cho nam nhân tao nhã như ngọc này Tại sao y lại biết được, mẫu phi của mình lại bị chính tay người mình nhiều năm như vậy sát hại nhưng mà có thể trách được sao? là do mẫu phi năm lần bảy lượt sát hại đệ ấy, cũng là mẫu phi sát hại mẹ đẻ của đệ ấy….. rằng y hận người ấy đúng hơn người ấy nên hận y mới đúng! Mẫu phi, nữ tử ôn nhu như nước lúc nào cũng mỉm cười dịu dàng nhìn y, dẫu nàng ấy có biết bao ác độc sát hại biết bao nhiêu người nhưng chung quy lại đối y mảnh tâm, thương y lòng… y kính người đó, người sát hại mẫu phi nếu là ai y dù liều mạng cũng ra tay báo thù nhưng trời đất chê cười, người khiến cho mẫu phi ra lại là đệ ấy, y cười cũng được mà khóc cũng xong Lắm lần muốn từ bỏ, lắm lần muốn ra tay nhưng lại chưa bao giờ làm được, chỉ còn biết buông xuôi mặc cho cảm tình này đến cuối, dù là còn đường lối thoát, nỗi thống khổ dày vò dằn dẵng nhiều năm khiến y cơ hồ cạn kiệt sức lực, hai tiếng thương đúng hơn là điên cuồng, là si niệm … đến mức hết thuốc chữa rồi.. “ Công chúa, nàng đừng khóc…” Diễm Thiên Vân hai tay lau nước mắt của Tây Liễu Nguyệt, bỗng nhiên y cảm thấy luồng khí nóng từ dưới cơ thể bốc lên, lấy tốc độ chóng mặt lan khắp toàn thân, cả người lạnh thấu xương, băng đến tận cốt, cảnh vật trước mặt mờ dần, nhạt nhòa, chỉ còn màu đỏ như máu, đỏ đến chói mắt, điều cuối cùng còn lại trong ý thức là tiếng khóc nức nở của Tây Liễu Nguyệt “ Thiên Vân.. Thiên Vân,. Huynh sao vậy??” Tây Liễu Nguyệt khóc hô, tay cứ liên tục lay cả thân hình Diễm Thiên Vân. Còn Diễm Thiên Vân im lặng nằm đất, máu từ miệng, từ tay, cứ liên tục chảy ra, tưởng chừng chỉ vài phút nam nhân tao nhã tuyệt trần này đổ hết máu mà chết vậy? “ Ô..ô.. ta phải cố ý… hoàng huynh .. thuốc này chỉ khiến cho huynh quên hết.. chuyện trước kia mà thôi.. sao lại.. sao lại như vậy nha..” Tây Liễu Nguyệt hoảng sợ nhìn Diễm Thiên Vân, nức nở khóc Đợi cho đến khi Diễm Thiên Vũ đến là tình cảnh người mình nằm vũng máu còn nữ tử bên cạnh tóc tai bù xù cố chấp ôm chặt lấy người này.. Diễm Thiên Vũ cảm thấy đầu óc choáng vác, cả cơ thể như bị ai đó rút hết sức lực, bước bước cũng sao quá đớn đau, quá khó khăn? Diễm Thiên Vũ bàn tay run bần bật ôm lấy Diễm Thiên Vân, đôi con ngươi tràn đầy sát khí nhìn Tây Liễu Nguyệt, gằn từng tiếng : “ Tây Liễu Nguyệt.. ngươi làm gì …” Tây Liễu Nguyệt nghe thấy thanh của Diễm Thiên Vũ, điên cuồng cười lớn, chỉ vào Diễm Thiên Vũ, quát lớn : “ là do ngươi.. là vì ngươi… ngươi này tên cẩu hoàng đế lại câu dẫn ca ca của mình, loạn luân… Diễm Thiên Vũ ta nguyền rủa ngươi đời thế vĩnh viễn độc…” sau đó rút ra đoản đao vẫn mang theo mình đâm vào tâm, máu liên tục chảy ra, Tây Liễu Nguyệt ánh mắt oán hận nhìn Diễm Thiên Vũ, thở dốc : “ ..ta..chết…có cùng ta.. ngươi vĩnh viễn.. có .. vĩnh viễn độc…” Diễm Thiên Vũ cười lạnh, ôm lấy Diễm Thiên Vân đặt lên giường nhanh chóng cho gọi thái y, sau đó gọi người đem xác của Tây Liễu Nguyệt xuống, Diễm Thiên Vũ lạnh lùng cười : “ ngươi tưởng ngươi chết là có thể giải quyết hết mọi chuyện sao? nếu như Thiên Vân có chuyện gì xảy ra, Hàn Dã bộ tộc trẫm khiến cho mọi người chết theo chôn cùng” “ Bệ hạ… thứ lỗi cho hạ thần ngu dốt, này độc là thuộc hạ lần đầu tiên nhìn thấy!” lão thái y lắc đầu thở dài nhìn vị hoàng đế mặt mày trầm sát khí, lãnh khí tỏa khắp căn phòng hoa quý, áp thấp trong phòng giảm xuống cách đột ngột a. Các vị thái y vây quanh bên Diễm Thiên Vân lòng ai nẫy điều run cầm cập, khó có thể giữ được bình tĩnh “ Lão thái y, ngay đến cả ngài cũng biết là độc gì sao?” Diễm Thiên Vũ kinh ngạc vấn, lão thái y xưa nay là đệ nhất y sư trong cung, ấy vậy mà lại giải được? vậy thiên hạ này… có ai có thể chữa khỏi đây, hốt nhiên Diễm Thiên Vũ cảm thấy đầu óc tối xầm lại, thanh bên tai cứ xoắn xít, ồ ồ… y cũng còn nghe thanh lúc này là gì nữa “ Bệ hạ.. bệ hạ…” lão thái y khẽ gọi “ Ân…” Diễm Thiên Vũ trầm mặc đáp, cả người thâm trầm chút dao động như là hình ảnh điên cuồng lúc nãy vốn chưa tồn tại vậy! “ Thần nghe đồn có thần y vân du tứ hải, cách đây vài hôm mở y quán tại đế đô, hoàng thượng có thể thử…” lão thái y đưa ra đề nghị, lòng thầm thở phào nhõm, bệ hạ tuy cả người tràn đầy sát khí nhưng chưa đe doạn muốn chém đầu bọn họ xem ra đến nỗi nguy nan tính mạng nha, haiz! Chức nghiệp thái y là khó kiếm sống mà Diễm Thiên Vũ nghe vậy, đôi con ngươi ảm đạm giây lát lóe sáng, ngay lập tức y gọi người cho mời vị thái y này đồng thời viết bức thư thả bồ câu bay về phía Giang Nam Dạ vũ quốc từ lúc khai quốc đến nay hơn năm năm, đế vương giảm thuế cần cù xử lí triều chính, khiến cho đất nước ngày phát triển, người dân cơm no áo ấm, nơi nơi phồn hoa tấp nập… có thể cuộc sống yên bình rất ít khi gợn sóng ấy vậy mà dạo gần đây có tin đồn với tốc độ mạnh mẽ nhanh chóng lan vào dân chúng, khắp Đế đô rồi bắt đầu truyền khắp đại lục, khiến cho mọi người sôi trào bàn tán, người lo lắng bất an, kẻ run sợ khó có thể tin, mỗi người cảm xúc gây nên từng đợt sóng bất an trong lòng dân chúng Việc đế vương hai mươi hai tuổi mà hậu cung có vị phi tần nào, ra hoàng đế lại thương huynh ruột của mình, đại thân vương… hai người lưỡng tình tương duyệt… chuyện như vậy khó có thể gây chấn động mạnh trong lòng dân chúng. Người cho rằng đó là tin đồn nhảm, người thở dài, người mắng chửi, người chê bai …., cũng có người khen ngợi.. chung là mọi thái độ Kim loan điện Đế vương ngồi cao, khí thế bức người, chỉ cần ngồi đó, câu , cử động nhưng chí chất quân lâm thiên hạ kia ai dám xâm phạm “ Bệ hạ… thiên hạ lời đồn đãi tuy phải là nhưng cũng gây ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của bệ hạ cùng hoàng tộc cho nên bệ hạ xin ngài hãy lập hậu để khẳng định lời đồn đãi kia là sai lệch….” “ Trẫm cũng chưa lời đồn đãi kia là sai..” Diễm Thiên Vũ đạm cười, câu khiến cho quan lại lặng ngắt, chỉ còn biết trân trối đứng nhìn vị đế vương cao cao tại thượng kia, khí kim loan điện lúc này im lặng đến kì lạ, ai nấy điều lặng ngắt dám rục rịch. Diễm Thiên Vũ liếc mắt khắp quan lại, rồi dừng lại nơi vị thừa tướng hồ li Ân Thiên Lễ, thoáng hài lòng. Người này dường như biết lâu rồi nhưng lại cố ý biết. “ Các ái khanh…. Có gì muốn ?” Diễm Thiên Vũ khuyến khích, y cười , vân đạm phong khinh khiến cho người ta như cảm thấy y cùng bá quan chẳng qua chuyện tầm phào, lắm nghiêm trọng vậy “ Bệ hạ.. chuyện này… là sai lầm.. sai lầm nha..!!” lão thần lớn tiếng khuyên ngăn : “ bệ hạ, người từ quyết đoán hơn người, thần luôn tin người làm gì điều có lí do của người cho nên dù bệ hạ làm bất cứ chuyện gì thần điều ủng hộ riêng chuyện này…. bệ hạ kính xin người hãy nghĩ lại…” “ Ái khanh…sai lầm sao? vậy sai chỗ nào?” Diễm Thiên Vũ như có như vấn “ Bệ hạ…cái này..từ xưa nam nữ vốn định là chỗ, nam nam.. là trái với lẽ thường lẽ nào phải là sai lầm…” lão thần lắc đầu than thở Diễm Thiên Vũ nghe vậy, cũng tức giận, y lặng yên lúc, ngưng mắt nhìn các quan lại dưới điện rồi đứng dậy, ôn hòa nhưng cũng tràn đầy quyết tuyệt, y như vầy : “ trẫm xưa nay khi nhận định dù lối thoát cũng cố chấp đến cuối cùng. Cảm tình giữa trẫm và huynh ấy…. trẫm chưa từng giây hối hận!” Giọng trầm thấp khàn khàn, quá lớn tiếng, ôn hòa như chuyện phiếm nhưng khí thế bá đạo, đế vương sát phạt quyết đoán là hai là hai khiến cho bá quan dù nhiều lắm lới muốn nhưng khó có thể lên tiếng, gì đây? bệ hạ tuyệt hối hận bọn còn gì để mà lại lấy tư cách gì để ?! Hết chương 7
CHƯƠNG 8 : SI NIỆM “ Ngươi… lại lần nửa…?” Diễm Thiên Vũ trân trối nhìn vị thần y, hai tay dấu dưới ống tay áo dài rộng khống chế được run rẫy, cố sức bấu chặt lấy, lòng bàn tay in hằng những vết đỏ, máu từ tử rĩ ra, đau…đến triệt phế tâm can, lòng của y như bị ai đó bóp nghẹn vậy “ Bệ hạ…thứ lỗi thảo dân vô dụng, cổ độc của vương gia… giải được…” thần y thở dài, khuôn mặt tràn đầy mệt mỏi, vương phi cũng quá thâm độc , lại dùng băng cổ này, thế gian này vốn có thuốc giải a “ .. thể nào như vậy được!..” Diễm Thiên Vũ hốt hoảng, ánh mắt tràn đầy lửa giận, đôi con ngươi thị huyết, bỗng chốc khí thế vương giả tràn ra, khiến cho căn phòng hoa quý tụ tập nhiều vị thái y này thôi nơm nớp lo sợ, giỡn! bệ hạ của bọn họ tuy bình thường ôn hòa dễ dãi nhưng khi mặt rồng giận dữ tai họa ập đầu a, bọn thái y tố khổ… thống hận vị công chúa Hàn Dã này vô cùng, khi lại đầu độc vương gia, đầu độc thôi nhưng cũng kiếm thứ độc nào có thuốc giải chứ, làm liên lụy bọn họ a… “ Nghe cho đây…bằng mọi cách phải trị được bệnh cho vương gia, nếu như vương gia có gì bất trắc các ngươi cũng đừng mong sống xót….” Diễm Thiên Vũ tức giận quát lớn. Bá quan câm lặng, lần đầu tiên bọn họ thấy đế vương của mình kiềm chế được cảm xúc đến như vậy. Thiếu niên vương tử hơn mười tuổi bắt đầu cầm quân đánh giặc, học quá quen thuộc khuôn mặt dả dối bộc lộ cảm xúc vậy rồi, thế mà đến ngày hôm nay….. “ Thần..tuân chỉ..” tất cả các quan thái y đổ mồ hôi cung kính nhận mệnh, xem ra phen này bọn họ khó sống à nha… “ Khụ..khụ…!!” tiếng ho từ bên trong vọng ra, kiềm nén được lửa giận trong lòng của Diễm Thiên Vũ đồng thời cũng khiến cho bọn thái y thở phào nhõm. Diễm Thiên Vũ nhanh chóng bước lại gần, nắm lấy tay của Diễm Thiên Vân, sóng mắt ôn nhuận ấm áp khác hẳn bộ dáng tula lúc nãy, y giọng vấn : “ Thiên Vân! Huynh sao rồi…?” Diễm Thiên Vân sắc mặt tái nhợt những cũng giảm hết dung nhan tuyệt đẹp của mình, dung mạo của nam nhân là đẹp hợp nhưng mà đối với thanh y nam tử này, khuynh thành khuynh quốc cũng diễn tả hết vẻ đẹp của y. Y than : “ Thiên Vũ!…ta.. sao..khụ..!!” Diễm Thiên Vũ thấy y như vậy lòng đau như cắt, đưa y dựa vào lòng mình, thổn thức : “ xin lỗi…!!! là ta vô dụng, bảo vệ được huynh…” “ Ngốc quá!… phải lỗi của ngươi… cũng đừng giận cá chém thớt…ta.. thực .. sao..?” Diễm Thiên Vân yếu ớt cười, đưa tay xoa mi gian lo lắng của Diễm Thiên Vũ, yên lặng nằm trong vòng tay của y. Thiên Vũ! biết ..dù nhiều nhưng có thể nằm trong lòng của người thế này, ta cũng thỏa mãn… Quan lại thái y biết lui ra ngoài từ khi nào, lòng ai nấy điều nặng trĩu, có lẽ nhìn thấy bậc quân vương cùng thân vương của bọn họ có đoạn cảm tình nghịch thiên này nhất định cảm thấy sợ hãi cùng lo lắng, nhưng mà nhìn thấy hai người này như vậy, bọn họ cũng biết gì cho phải…, cảm tình như thế… nhau đến như vậy muốn thốt nên lời chê trách cũng quá khó khăn…. “ Thừa tướng tìm trẫm là có chuyện gì?” Diễm Thiên Vũ lên tiếng, thanh tràn đầy mỏi mệt, hai ngày rồi y dám ngủ, chỉ sợ chợp mắt người trong lòng thấy, cứ như vậy y yên lặng ở bên cạnh Diễm Thiên Vân, tay nắm chặt tay người ấy, mắt cứ dán của khuôn mặt người ấy… dám rời dù là khoảng khắc, chỉ sau vài hôm, cả đuôi lông mày khóe mắt của đế vương điều tràn ngập ưu sầu cùng tang thương u uẩn, thừa tướng Ân Thiên Lễ nhàn nhạt thở dài… “ Bệ hạ…người cũng nên nghĩ ngơi…” Ân Thiên Lễ khuyên nhủ “ cần! thừa tướng nếu như trẫm có chuyện gì xảy ra…thiên hạ này…. khanh xem, ai có thể thay trẫm chống đỡ..” Diễm Thiên Vũ như có như vấn, thanh nhàn nhạt như chuyện hết sức tầm thường. Thừa tướng Ân Thiên Lễ nghe vậy cũng hốt hoảng, dường như ngài cũng đoán được phần nào ý nghĩ của Diễm Thiên Vũ, hổ là ‘hồ ly’ trong đám quan lại của Dạ Vũ, Ân Thiên Lễ cười khổ : “ bệ hạ! thần tin tưởng, nếu như ngày người còn chưa sắp xếp xong chuyện thiên hạ này, người nhất định bỏ lại tất cả mà …” Diễm Thiên Vũ nghe vậy, cười : “ thừa tướng!..khanh từ đâu lại cho rằng trẫm lại bỏ lại tất cả” . Đừng quên rằng bản thân y cũng ham muốn cái ngôi vị đế vương này, cũng mong cái danh gọi là thiên cổ nhất đế ấy, y lên ngôi chẳng qua là hồi trò chơi lời hứa hẹn mà thôi. Diễm Thiên Vũ nhợt nhạt cười, thiên hạ có hàng vạn người muốn ngồi lên cái ghế đế vương này, còn y…. y lại cảm thấy nó mệt mỏi, dù hưởng tận phồn hoa thế gian, nhưng..cái giá phải trả là hề ….cái giá ấy… lớn! “ Chỉ riêng cảm tình của bệ hạ đối với thân vương điện hạ cũng đủ để cho người cam nguyện gánh vác giang sơn này cả đời…” Ân Thiên Lễ nhanh chậm : “ Hơn ai hết đại vương gia luôn có lỗi với lê dân bách tính, lòng của ngài ấy còn vướng bận nhiều lắm….nếu như bệ hạ cứ như vậy ra cùng đại vương gia, ngài ấy an tâm…hơn thế nửa, vương gia ngài ấy..nhất định để cho ngài ra dễ dàng như vậy…” “ Thừa tướng, khanh rất hiểu tâm tính của huynh ấy….” Diễm Thiên Vũ cười . Y biết chứ! Làm sao mà y biết cho được, nam nhân ấy….lúc nào cũng chỉ vì người khác mà sống, thiện lương đến ngu ngốc. Nhưng mà như vậy phải là huynh đúng ? Ta thích huynh ôn nhu cười, thích cái cách huynh vì người khác mà suy nghĩ, thích huynh thiện lương, ngốc nghếch…nhưng mà nếu như, huynh ích kỉ chút, huynh vì bản thân mình chút…. có lẽ huynh hạnh phúc hơn bây giờ nhiều lắm… Thiên Vân, huynh kiếp này, luôn ngây ngốc như thế khiến cho lòng ta lắm vướng bận, nghĩ suy…. huynh biết từ khi nào chiếm hết tâm trí của ta, trong lòng ta, từ khi nào huynh cứ yên lặng, như gốc cổ thụ ngàn năm cắm rễ trong lòng ta, muốn hủy…. trừ phi thần hồn câu diệt…. “ Bệ hạ, tuy thần y cổ độc có thuốc giải nhưng thế gian này mọi vật sinh ra điều có tương xưng tương khắc, thần cho rằng…chỉ cần còn sống là còn hi vọng…bệ hạ nếu người cứ như vậy ăn ngủ đại vương gia chưa khỏe người cũng khó chống đỡ nổi…” Ân Thiên Lễ tiếp tục khuyên can “ Thừa tướng! ta điều biết, khanh cần lo lắng, lui …” Diễm Thiên Vũ gật đầu đáp ứng. Ân Thiên Lễ thấy vậy thở phào nhõm, khom người cáo lui…. Diễm Thiên Vũ yên lặng ngồi bên cạnh y, long sàng Diễm Thiên Vân yên tĩnh nằm đó, dường như cả đất trời đọng lại thân hình bé ấy. Tham lam ngắm nhìn, cách chăm chú, chưa bao giờ lại nhìn kỹ y như thế này, dung mạo quen thuộc trong từng nét kí ức, từ lúc y còn cho đến khi lớn dần từng ngày, khi y làm nũng, y nghịch ngợm, y ôn nhu, y u sầu… tất cả điều đọng sâu trong lòng y, cứ tưởng quên ấy vậy mà hôm nay ngồi đây, nhìn y tất cả những kí ức ấu thơ chợt ùa về, như thác nước, xoáy sâu vào trí óc, sao ngăn cản được “ Nếu có thể…ta hi vọng bỏ lại tất cả, cứ như vậy mà ôm huynh ngủ ngàn năm… tốt biết mấy…” y giọng cười, cả thân hình của y kề sát vào thanh y nam tử giường, mười ngón tay tương khấu, vùi mặt mình vào cổ người ấy, tư thế khắn khít như thể cả hai dung nhập vào nhau Đoạn cảm tình này, sao mà đớn đau quá… nhưng dẫu biết là vậy cả cùng y vẫn muốn buông xuôi, càng muốn dũ bỏ, này tình dù đắng chát nhưng cái ngọt ngào, dịu dàng cùng say đắm ấy…tuy ít ỏi nhưng lại đủ sức dụ hoặc khiến cả hai cam tâm tình nguyện rơi vào, ấy cũng có thể coi là đoạn duyến, là si a…. hai người bọn họ rốt cuộc… si nhân, si nhân..a.. “ Tiểu Vũ, đệ gầy quá…” hồng y nữ tử đau lòng vuốt ve gương mặt của thiếu niên thiên tử, nhàn nhạt thở dài, đứa này trưởng thành rồi. “ Tỷ tỷ…” Diễm Thiên Vũ nhợt nhạt cười, đôi con ngươi sâu mỏi mệt cùng sầu lo “ Đưa này…trưởng thành rồi nhưng lại biết chăm sóc cho bản thân mình nha!” Vũ Khuynh Thành lắc đầu trách móc “ Tỷ tỷ, …” Diễm Thiên Vũ khàn khàn lên tiếng, ba ngày ba đêm lần chợp mắt, chỉ uống nước chứ chưa ăn gì, ba ngày hầu như khiến cho vị niên thiếu này trông bơ phờ rất nhiều “ Ta biết, ta cố gắng hết sức….” hồng y nữ tử ai khác chính là Vũ Khuynh Thành, nhận được thư của Thiên Vũ nàng cùng dạ thần ở giang nam, nhanh chóng giục ngựa về đây, câu chuyện giữa hai người thiên hạ điều đồn cả lên, câu của Thiên Vũ trước Kim Loan điện quả nhiên có sức công phá rất lớn khiến cho toàn dân kinh hoàng, người khâm phục, người chê bai,… đủ loại, haizz!! Khổng Vân cung Long sàng hoa quý, đó thanh y nam tử nằm yên , lặng giấc dường như tiếng động của thế giới này liên quan đến y vậy Bạch y nam tử, đẹp tựa trích tiên, dơ tay nhấc chân tràn đầy tao nhã cùng khí thế hơn người, y ngồi giường, đưa tay bắt mạch cho thanh y nam tử giường, hàng mi lúc giãn ra khi nhăn lại, bộ dáng thập phần khó hiểu, vâng! Bạch y công tử phiêu diêu tựa trích tiên này ai khác chính là nổi danh xa gần tuyệt đại công tử Tiêu Dạ Thần của chúng ta “ Thần! thấy gì sao?” Vũ Khuynh Thành buồn cười vấn, theo y thánh học y, mới có năm nhưng thành tựu cũng , nam nhân này đúng là thiên thượng ban cho rất nhiều thiên phú “ Thành nhi! Đến rồi sao?” bạch y nam tử nghe thấy thanh của Vũ Khuynh Thành, ngẩng đầu lên ôn nhu cười, liếc mắt bên cạnh vị thiên tử, ôn hòa : “ tiểu Vũ! Có khỏe ?” “ Thần ca ca, đệ sao” Diễm Thiên Vũ cười khổ, đến nỗi yếu ớt dễ vỡ như vậy a “ Huynh ấy… bị gì vậy..” Diễm Thiên Vũ sốt ruột vấn, này tất cả hi vọng y điều đặt cược vào hai người mà mình kính nhất đời này, nếu như bọn họ có cách thiên hạ này… cũng chẳng còn ai có thể cứu được huynh ấy! “ Ta cảm thấy mạch đập của thân vương rất lạ, nhiều khi còn cảm thấy mạch đập đó tồn tại nửa..” Tiêu Dạ Thần khó hiểu nhìn Vũ Khuynh Thành, sau đó nghiêng đầu với Diễm Thiên Vũ : “ người này phải trúng độc!” Vũ Khuynh Thành tiến lại gần, cầm lấy tay của Diễm Thiên Vân, đôi con ngươi bình thường ôn nhuận như nước, đạm mạc ấy thế mà lại nổi lên từng đợt gợn sóng cùng khó có thể tin được “ Băng tằm di cổ…” Vũ Khuynh Thành kinh ngạc lên tiếng. Này cổ độc hình như biến mất đại lục gần trăm năm nay lại xuất “ Tỷ tỷ, giải được sao?” Diễm Thiên Vũ vui mừng vấn, có thể đoán được tên cổ độc có khả năng giải được a ( Dao Dao : tiểu Vũ à! Từ đâu ngươi có những suy nghĩ này vậy a ) “ Băng tằm di cổ được luyện từ ba ngàn bảy trăm hai mươi tằm độc, luyện trong bảy bảy bốn mươi chín ngày trong hàn băng, người trúng cổ lúc nào cũng như ở trong hàn động, lạnh thấu xương….độc này của Thiên Vân ngấm vào lục phũ ngũ tạng….” Vũ Khuynh Thành cau mày, giọng cười khổ : “ xem ra người hạ cổ rất hận đệ ?” Hận sao? có lẽ nhưng mà nữ nhân đó sao lại có thể đối với y như vậy? chẳng phải rất y còn gì, đây chẳng lẽ là nhiều hận sâu cho nên mới nhẫn tâm như thế? Diễm Thiên Vũ cười lạnh, cái tình ấy hóa ra cũng chỉ như thế thôi sao? có được đạp đổ khiến cho tất cả cùng rơi vào địa ngục vậy đó là hay là độc chiếm dục, uổng thay huynh ấy lúc nào cũng áy náy với nữ nhân đó, cái gì tốt điều cho nàng ta, vậy mà…. “ Thiên Vũ, độc này phải là thể giải…nhưng cái giá phải trả là đâu?” Vũ Khuynh Thành lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của Diễm Thiên Vũ “ Chỉ cần có thể giải được, dù có khuynh tẫn tất cả sở hữu, đệ cũng cam tâm tình nguyện…” Diễm Thiên Vũ nghe vậy bèn lên tiếng. Chỉ cần người ấy có thể còn sống y đánh đổi tất cả, Diễm Thiên Vũ y hiểu giang sơn như họa này, quyền lực chí cao vô thượng, phú quý vinh hoa… tất cả cũng so ra kém nụ cười ôn nhu của y “ Thiên Vũ… phải là thiên hạ này..mà là chính đệ…” Vũ Khuynh Thành nhìn Diễm Thiên Vũ sâu, ôn thanh “ Băng tằm di độc khi được giải, người trúng cổ quên hết tất cả, sống vô tâm lãnh tình, cảm xúc như con rối …như thế…đệ chịu được sao? người mình quên bản thân mình, mắt lạnh nhìn mình…như thế cả đời, đệ chịu nỗi sao, đau lắm…thế gian này, có từ ngữ nào diễn tả hết nỗi niềm đó đâu? Đệ..có chịu được ? Mỗi ngày nhìn thấy người ấy nhưng chỉ có thể đứng xa xa ngắm nhìn, thể đụng được đến người ấy, thể ôm lấy người ấy…gần nhau trong khoảnh khắc nhưng lại xa cách đến tận chân trời, như vậy…thế gian này mấy ai có thể chịu được” Diễm Thiên Vũ cảm thấy bống dưng trời đất bỗng như đảo lộn, thế giới trước mắt y tất cả như ảm đạm màu, bên tai chỉ nghe tiếng gió thổi vù vù…giống như mọi cơ quan trong cơ thể y đình chỉ hoạt động Đau quá! Tâm của y nhói từng đợt liên hồi, lòng của y như có vạn con trùng cắn xé, từng tất da vùng thịt như bị ai đó dùng kim đâm vào, đớn đau rồi chuyển sang chết lặng Diễm Thiên Vũ cố hết sức mới có thể đứng vững, nhưng mà đôi bàn tay từng đợt run rẫy, ngay cả đôi môi cũng run bần bật, thốt thành tiếng đớn đau đó có thể giấu được ai? Mỗi ngày nhìn thấy nhưng lại thể chạm vào thể ôm lấy cũng được để cho người đó biết tồn tại của mình, cảm tình vô vọng, tuyệt vọng chỉ còn sâu nỗi nhớ nhung, thống khổ… ôn nhu của y, nụ cười của y và cả đôi con ngươi ấm áp đó… cũng được gặp nữa… nghĩ đến đây thôi cũng khiến cho y khó có thể thở nổi. Ấy vậy mà vị thiên tử ấy còn thốt nên những lời như vầy : “ Được mà….chỉ cần có thể nhìn thấy huynh ấy còn sống…đệ điều chấp nhận…” Chỉ cần có thể được nhìn thấy huynh ấy mạnh khỏe còn sống…là đủ rồi… Vũ Khuynh Thành thấy đệ đệ mà mình thương đau khổ như vậy, sau đau lòng, nhưng cũng biết gì để an ủi, giờ khắc này đây, lời nào cũng chỉ là dư thừa mà thôi. Nàng ra hiệu cho Tiêu Dạ Thần cùng nhau bước ra ngoài. Cũng cần cho đệ ấy thời gian để cho nghĩ suy kĩ Khi mà cả hai người cùng bước ra ngoài, đóng cửa lại, Diễm Thiên Vũ mới sực tỉnh, y từng bước từng bước tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh Diễm Thiên Vân, lát sau mói ô iếc lên tiếng : “ huynh… quên ta sao??” đoạn khẽ nhắm mắt đầu tựa vào bờ vai của người ấy… tiếng thở dài thườn thược vang khắp căn phòng. Y nhắm mắt cho nên thấy, thanh y nam tử hàng mi mắt khẽ nhấp nháy, hàng thanh lệ lặng lẽ chảy dài má,… lâu lâu… Hết chương 8
CHƯƠNG 9 : CHẤP ( THƯỢNG) Đêm Mọi cảnh vật về đêm yên tĩnh đến kì lạ, bỗng dưng đạo sấm chớp xoẹt ngang chân trời, góc chân trời bừng sáng tựa như ai đó đốt ngọn lửa to nhuộm cháy cả góc trời Gió, lanh lãnh rồi mạnh hơn, quần quật từng cơn mang theo hơi nước lan tỏa khắp gian hạt, hai hạt.. rồi ba bốn….hạt rơi điều đều xuống, thanh của tiếng nước va chạm khắp nơi mặt đất, mái nhà, từng cành cây kẻ lá, thanh mưa về đêm rì rầm, như khúc nhạc êm đềm nhưng cũng quá đổi hoang vu trong cái trời đêm tỉnh lặng lúc này đây Mưa, dần nặng hạt, rồi lớn dần, sấm chớp liên tục kèm theo… ba đêm yên tĩnh hầu như bị phá vỡ, ồn ào… Ánh sáng của cây nến nhè hiu hắt lan tỏa trong căn phòng đơn giản thanh nhã, bóng người in cánh cửa, Vũ Khuynh Thành giật mình ra mở cửa, thấy người trước mắt, thoáng kinh ngạc nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, ôn nhu cười : “ Ngươi.. sao lại đến đây??” Người đứng bên ngoài bước vào, thoáng trầm mặc nhưng rất nhanh đạm cười vấn : “ gọi người là tỷ tỷ,.. ta cũng có thể gọi như vậy sao?” “ Ân…” Vũ Khuynh Thành gật đầu, rót chén trà nóng đưa cho y, nắm lấy tay y cần thận bắt mạch, hàng mi thanh tú khẽ chau, luồn khói trắng từ tay của Vũ Khuynh Thành chuyển sang cổ tay của người ngồi bên cạnh. lát sau, nàng mới khẽ trách : “ bệnh thành như vậy còn đến đây, ngươi sợ đệ ấy lo lắng sao?” Người đến ai khác chính là Diễm Thiên Vân, nghe thấy Vũ Khuynh Thành trách móc, khe khẽ cười, y : “ … ngủ rồi!” sau đó lại vấn : “Tỷ tỷ… có thể nhờ người việc ?” “ Là việc giải độc sao?” Vũ Khuynh Thành hớp tách trà, cười khổ vấn “ Là” thanh y nam tử vuốt cằm, gật đầu Vũ Khuynh Thành nhàn nhạt thở dài, sau đói hỏi : “ Đệ.. muốn giải sao??” “ phải” y lắc đầu, y muốn để cho khó xử càng muốn để mình đơn trong thế gian này, cho nên y nhất định phải chữa khỏi dù cho cái giá đắt đến mấy y cũng chấp nhận “ Có thể cho đệ mười ngày thời gian, mạnh khỏe ?” Diễm Thiên Vân đôi con ngươi để lộ mong chờ cùng khát vọng. Vũ Khuynh Thành thấy vậy nỡ chối từ, bèn : “ Ta.,. cố hết sức” “ Cảm ơn người.. tỷ tỷ..” Diễm Thiên Vân chân thành cười, dung nhan tái nhợt nhưng tiếu dung khuynh quốc khuynh thành quả đủ diễm lệ khiến cho dung nhan như ngọc của y tăng thêm phần mê hoặc nhân thế. Vũ Khuynh Thành ôn nhu cười, nam tử tao nhã như khối thiên thành tuyệt phẩm mỹ ngọc này thế gian vấn đâu có người thứ hai? Cho nên tiểu Vũ thâm tình như vậy cũng có thể lí giải a Tiễn bước diễm thiên vân ra khỏi cửa, Vũ Khuynh Thành cười khẽ lắc đầu, nhìn bên khung cửa sổ, lên tiếng : “ còn chịu ra” Nam tử long bào hoa quý, uy nghiêm vô thượng nhưng dung nhan tuấn mỹ giờ khắc này đây nhàn nhạt ửng đỏ, ngượng ngùng lên tiếng : “ tỷ tỷ..” “ Sao vậy, lo lắng tỷ tỷ sẻ ăn tiểu tình nhân của đệ sao?” Vũ Khuynh Thành thấy y như vậy, có chút buồn cười, khẽ trêu chọc. Diễm Thiên Vũ nghe vậy, bỗng chốc từ đâu bay đến đám quạ đen nhảy nhót quanh đầu, nếu như có chuyện đó Thần ca ca nhất định diệt sạch Dạ Vũ cho hả giận a. Vũ Khuynh Thành thấy khuôn mặt của đệ đệ mình từ hồng chuyển sang trắng, trắng chuyển sang xanh, thầm buồn bực “ Tỷ tỷ…. Thiên Vân, huynh ấy…” đến đây Diễm Thiên Vũ trở nên nghiêm túc, thần tình cũng nhiều hơn vài phần sầu lo, Vũ Khuynh Thành lắc đầu, nhàn nhạt thở dài, thu lại thái độ nghịch ngợm lúc nãy, hết sức lo lắng : “ ta cho hai đệ mười ngày thời gian, khi ấy giải hay giải còn tùy thuộc vào hai người, chỉ có mười ngày thôi, ta chắc chắn Băng tằm di cổ ấy có thể bộc phát lúc nào đâu?” “ Đệ hiểu…” Diễm Thiên Vũ gật đầu “ Mười ngày này… gác hết quốc , toàn tâm toàn ý bên cạnh , còn bốn ngày nữa là thất tịch…. Hai người nên có kỉ niệm đáng nhớ a..” Vũ Khuynh Thành nỉ non thầm “ Thiên Vũ, nên suy nghĩ cho kĩ… khi độc được giải, Thiên Vân… hai người… mãi mãi chỉ là người xa lạ…bởi lẽ, khi đệ ấy nhớ lại tất cả kí ức, lúc đó băng tằm phát tán trở lại, khi ấy dù có là thần tiên cũng giúp được đâu?” Vũ Khuynh Thành than . Băng tằm di thiên cổ quả ko có giải dược, dùng huyết của nàng cùng nhiều loại dược vật mới khống chể cổ độc, nếu như Diễm Thiên Vân vĩnh viễn quên sống cho đến già, còn … nhớ lại … độc phát, người cũng hủy “ Đệ.. biết..” Diễm Thiên Vũ thê lương cười, xa lạ… vĩnh viễn là người xa lạ… hai từ xa lạ tưởng chừng tựa lông hồng ấy lại khiến y chết lặng, con người khi chịu quá nhiều nỗi đau dù có là triệt phế tâm can có chăng cũng cảm giác được nửa? Nam nhân này, số mệnh cả thế độc đời bi thương… khiến cho người ta thể mủi lòng, haizz.. Ngự hoa viên Trời sắp chuyển đông, khí nhàn nhạt se lạnh, hoa nở còn nhiều, thay đó lại là phen phong vị khác Lúc này đây, từ xa có hai bóng người tiếng lại gần, nam nhân trường bào ung dung tôn quý, dung mạo dương cương tuấn mỹ, mày kiếm tràn đầy khí phách, đôi ưng mâu sắc bén ngông cuồng, cái mũi thẳng tắp, bạc môi tà mị. Bên cạnh sóng vai mà , thanh y nam tử, thân hình tiêm tế thiên gầy, khuôn mặt ôn nhuận tựa mỹ ngọc, đôi con ngươi ôn hòa nhàn nhạt noãn ý. Hai người chầm chập sóng vai bên nhau, giống như là tản bộ, hoặc cũng có thể mạn vô mục đích, có lẽ với bọn họ giờ khắc này đây, nơi nào cũng được, chỉ là có thể có đối phương bên cạnh, lòng tràn trề thỏa mãn Diễm Thiên Vũ bỗng dưng dừng lại, y quay sang nhìn người bên cạnh, nhàn nhạt cười : “ Thiên Vân! Huynh có còn nhớ gốc cây kia ?” đoạn, đưa tay chỉ về gốc Dạ Lan hương cách đó xa. Diễm Thiên Vân chăm chú nhìn lát, sau đó bỗng dưng nhớ được gì, y khe khẽ cười, bước lại gần gốc Dạ Lan hương, đưa tay ôn nhu vuốt ve gốc hoa Dạ Lan hương, gốc cây này đây, khi đó y và người này lén phụ hoàng trốn học để trồng, là y làm nũng bắt đệ ấy trồng cho y, trẻ con nào biết chăm sóc cây cối, chỉ là ham vui mới mẻ, được vài ba ngày rồi vứt bỏ thôi, cũng lâu y cũng còn nhớ góc hẻo lánh ngự hoa viên này tồn tại gốc Dạ lan hương, ngờ mười mấy năm nay nó vẫn thầm lặng lẽ sống xót lại phát triển nhiều đến như vậy, tuy mơn mởn sặc sỡ như những gốc cây khác, nhưng sức sống của nó quả mãnh liệt bàn tay đưa lên áp chặt lấy bàn tay thanh mảnh của Diễm Thiên Vân, Diễm Thiên Vũ đặt cằm của mình lên bờ vai gầy của Diễm Thiên Vân, tay còn lại vòng lấy, ôm chặt lấy eo của y, Diễm Thiên Vũ lên tiếng : “ gốc Dạ lan hương này ban đêm hoa nở đặt biệt đẹp, mùi hương thanh nhã thoang thoảng bao phủ góc ngự hoa viên, mỗi khi mệt mỏi ta thường đến nơi này….” “ Khi rảnh bắt sâu, tưới cây cũng đều là do ta làm, huynh thấy… gốc Dạ lan hương này cũng khá tốt số đúng ?” “ Đường đường cửu ngũ chí tôn lại làm vườn… nếu để cho quan lại biết được chắc chắn há hốc mồm kinh ngạc mất thôi…” Diễm Thiên Vân nhàn nhạt cười. Diễm Thiên Vũ lên tiếng, hai tay của y siết chặt, ôm lấy thanh y nam tử tao nhã đạm mạc này, bất giác khí giữa hai người trở nên yên lặng lạ thường. Mãi chặp sau, Diễm Thiên Vũ với khàn khàn lên tiếng, thanh đến nỗi dường như chỉ có mình y nghe được, y như vầy : “ gốc cây này …. Rất đặc biệt”. Là khoảng thời gian bé thơ vô ư vô lự của bọn họ, là thời gian êm đềm ngọt ngào của hai người, bất cứ ai, bất cứ việc gì xen vào…. Là khoảng thời gian trân trọng đáng quý nhất của đời y. Gốc Dạ lan hương này giống như mốc thời gian, nhân chứng thời bé con của y cùng … cho nên với y, nó đặc biệt “ Rất đặc biệt sao??” Diễm Thiên Vân ôn nhu cười, sóng mắt bất giác cay cay, cái mũi cũng có chút lên men. Người này.. dễ dàng khiến cho y trở nên yếu đuối a? thu lại phút bối rối của mình, Diễm Thiên Vân đạm cười, đáy mắt ôn nhu như nước, Diễm Thiên Vũ đôi con ngươi bất giác trở nên thâm thúy hơn bao giờ hết, cứ như vậy lặng yên nhìn y, khiến cho thanh y nam nhân bất giác đỏ mặt, bối rối tránh ánh nhìn kia, lại gần đình gần đó, ngồi xuống, Diễm Thiên Vũ cười khẽ, bước theo sau “ Thiên Vân, cùng ta hạ bàn kì !” Diễm Thiên Vũ lên tiếng “ Ân” Hai người yên lặng hạ kì, gió nhè lả lướt ôn nhu vuốt ve lấy hai người, vạc áo nhàng bay bay, bên ngoài ngự hoa viên hoa đua sắc, bên trong hai nam nhân tuấn mỹ hơn người đánh cờ, vẽ nên bức họa mỹ nam đồ tuyệt đẹp “ Thiên Vũ, có chuyện mà ta vẫn thắc mắc lâu?” Diễm Thiên Vân đặt quân cờ xuống, sau đó ngẩng đầu cùng người đối diện mình “ Chuyện gì?” Diễm Thiên Vũ nghi hoặc “ Ngươi có còn nhớ lúc , khi lục đệ bị nhị ca cùng tam ca ăn hiếp, ta ra tay bị bọn họ vô tình đả thương?” Diễm Thiên Vân cười , ánh mắt thoáng tưởng niệm xa xăm Diễm Thiên Vũ nghe vậy, nhợt nhạt cười, làm sao lại quên cho được? khi ấy y bị phụ hoàng bắt quỳ phạt ở bài vị tổ tông suốt ba ngày, là người này đêm nào cũng đến cùng y, đơn giản là sợ y đơn! “ Ta vẫn … khi ấy biết phụ hoàng sủng ngươi… ấy vậy mà lạ ra tay đả thương cùng lúc hai vị hoàng tử, khi ấy… ngươi có thể ra lệnh cho thị vệ nha…” Diễm Thiên Vân tự thuật Nghe vậy, Diễm Thiên Vũ nhếch môi, cong lên nét cười tuyệt mĩ, khiến cho dung nhan tôn quý lạnh lùng kia nhu hòa xuống nhiều lắm, y đưa tay hạ cờ, . Diễm Thiên Vân buồn bực nhìn y nhưng cũng lên tiếng vấn lại lần thứ hai khí quay lại như lúc ban đầu, yên ả, ôn hòa.. cùng ấm áp Bước cờ lúc khó, thanh y nam tử thoáng nhăn mi, suy nghĩ bước tiếp theo, khi ấy nam tử bên cạnh ôn hòa cười, đôi con ngươi thâm trầm tựa hải nhìn về thanh y nam tử, thoáng ôn noãn, lưu chuyển nhu tình như nước, khiến cho người ta tưởng chừng nhìn vào đó trầm nịch trong đó, khó có thể thoát ra ngoài Lúc còn , nào biết cảm tình ra sao? chỉ là làm theo bản năng mà thôi, thấy y bị hai kẻ kia vô tình bị thương, khó có thể khống chế xúc cảm mà xông vào đấm đá người ta thôi. Trưởng thành mới hiểu, chẳng qua là khát khao, là khát vọng từ đáy lòng đó thôi… Bởi lẽ ta hi vọng là người duy nhất bảo vệ huynh!!!