1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiên kim sủng: Tà y hoàng hậu - Thiên Mai (Q2 c5.3)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 4 (tiếp)

      Ra khỏi “Hương Tuyết Hải” Mộ Dung Cẩm cố nhịn ghê tởm trong lòng, mũi chân điểm cái phi thân rời , nhưng nơi nàng phải là hoàng cung mà là thiên lao!

      Trong thiên lao, Đông Phương Trạch ngồi đối diện với Mộ Dung Chinh, giữa bọn họ cách nhau song sắt, hai người đem bày bàn cờ ra, lấy tất cả để làm bàn cờ, người cầm trong tay cờ trắng, người cầm trong tay cờ đen, cách phòng giam đánh cờ. bàn cờ của Đông Phương Trạch đều là cờ trắng, mà bàn cờ bên Mộ Dung Chinh đều là cờ đen, nếu ghép hai bên cờ lại, đó chính là bộ cờ chân chính!

      “Hình như thái tử vội vàng chút nào!” Mộ Dung Chinh thế, nhưng trong mắt vẫn là nhịn được có vẻ tán thưởng, dù sao rơi vào tình cảnh như thế còn có thể duy trì bình thản, hiển nhiên là tầm thường.

      Đông Phương Trạch mỉm cười đặt quân cờ xuống: “ phải Mộ Dung tướng quân cũng vội hay sao?”

      Bị hỏi ngược lại, Mộ Dung Chinh cũng nhịn được nở nụ cười: “Mặc dù cảm thấy có chút hoang đường, nhưng trực giác cho cựu thần biết, cự thần rất nhanh ra khỏi nơi này!”

      “Hả? Vậy bổn điện hạ đành mượn ánh sáng của Tướng quân, có thể thoát khỏi tai ương lao ngục này hay !”

      “Có thể trở thành thái tử, nhất định có chư thần che chở, nhất định thái tử có thể gặp dữ hóa lành!”

      ra Mộ Dung Tướng quân cũng tin cái này, bổn điện hạ còn tưởng rằng Tướng quân giống Mộ Dung tiểu thư, tin tưởng người khác nhất định thăng thiên?”

      Nghe vậy, Mộ Dung Chinh khẽ sững người, ngay sau đó lo lắng thở dài: “Nghe hoàng thượng phái Khâm sai lùng bắt đám người Cẩm nhi, biết tại bọn họ như thế nào rồi!”

      Đông Phương Trạch cầm quân cờ lên, cười khẽ: “Tướng quân yên tâm , tạm thời phụ hoàng tổn thương nàng, chỉ là có thể phải để bọn họ chịu khổ chút rồi!”

      Mộ Dung Chinh lại thở dài, thêm gì nữa, ngược lại Đông Phương Trạch dừng tay lại, ngước mắt nhìn vạt áo được che giấu nơi góc đường, nụ cười lại càng sâu hơn, giơ tay lên thả cờ!

      Mộ Dung Cẩm gặp Mộ Dung Chinh mà phi thân rời khỏi thiên lao, trực tiếp đến hoàng cung. Mộ Dung Cẩm biết mình mình khó có thể tra được cái gì trong hoàng cung, cho nên nàng cần đồng minh lớn mạnh, mà đương nhiên chính là Hoàng hậu rồi! Bà ngồi yên ổn ở ngôi vị Hoàng hậu nhiều năm, hiển nhiên là có thế lực trong cung, mà sau lưng bà là Tần Quốc công đứng hàng tam công, phải dễ dàng để cho người ta khinh thường, chuyện triều đình cũng ai hơn so với bà.

      Cơ Hoàng hậu tự vào giường êm, vẻ mặt có chút tiều tụy, dĩ nhiên vẻ mặt này chỉ vào lúc người mới có thể lộ ra, vào thời điểm khác, bà vẫn là Hoàng hậu cao quý của nước. Thái tử bị giam hơn tháng, vây cánh của Thái tử cũng bị cắt bỏ gần hết, nếu cứu Thái tử ra, sợ rằng tội danh làm phản này phải gánh , đến lúc đó bà phải giở thủ đoạn!

      “Nương nương, ngày người ăn cái gì, như vậy thân thể chịu nổi!” Ma Ma thân cận bưng chén cháo tổ yến lo lắng khuyên nhủ.

      Cơ Hoàng hậu vô lực phất tay cái: “Ngươi cứ để đấy, để Bổn cung mình yên lặng chút!”

      Ma ma bất đắc dĩ lắc đầu, tháng này Hoàng hậu nương nương cũng ăn cái gì, tại ngày càng gầy gò hơn, cứ tiếp tục như thế, thân thể sao có thể chịu được! Nhưng bà khuyên cũng được, sợ rằng chỉ có Thái tử ra ngoài, Hoàng hậu nương nương mới có thể tốt hơn được! Đặt cháo tổ yến xuống, kéo màn ra ngoài.

      Thìa khẽ khuấy động cháo trong bát, Cơ Hoàng hậu cho là ma ma quay lại: “Bổn cung bảo ngươi ra ngoài!”

      “Nếu như tại nương nương mệt mỏi suy sụp thân thể của mình, làm sao có thể nghĩ ra đối sách để cứu Thái tử ra?”

      Nghe vậy, Cơ Hoàng hậu sững người, ngay sau đó ngẩng đầu lên: “Ngươi là ai?”

      Mộ Dung Cẩm trả lời, đưa cháo tổ yến trong tay tới: “Thế lực Thái tử dựa vào ở triều có hạn, rất nhiều chuyện còn cần dựa vào Hoàng hậu nương nương lo liệu, mưu nghịch là tội lớn, tại chính là thời khác sống còn của Thái tử, nếu như nương nương ngã xuống, ai còn có thể lo lắng cho Thái tử?”

      Cơ Hoàng hậu chần chờ chút rồi đỡ bát cháo, nhưng vẫn nghi ngờ Mộ Dung Cẩm như cũ: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

      Mộ Dung Cẩm thở dài, vẫn là lật mũ che mặt của mình ra: “Nhìn Hoàng hậu nương nương chính là do Cẩm Hoa mạo phạm!”

      “Lại là ngươi?” Nhìn thấy là Mộ Dung Cẩm, đầu tiên Cơ Hoàng hậu kinh hãi, sau đó mới yên tâm, rồi lại nghi hoặc: “Bổn cung nhớ là Hoàng thượng phái Khâm sai lùng bắt ngươi, làm sao ngươi lại trở lại? Hôm nay ngươi mình xuất tại nơi này chính là đào phạm?’

      “Điều này nương nương cần phải lo lắng, nếu có thể giải quyết thế cục này, dĩ nhiên là tồn tại đào phạm rồi!” Mộ Dung Cẩm tự tin .

      “Chẳng lẽ ngươi còn có biện pháp hay sao?” Cơ Hoàng hậu hỏi xong cũng tự cười: “Bổn cung hồ đồ!”

      Mộ Dung Cẩm ngồi xuống: “Cẩm Hoa biết tại nương nương nóng vội chuyện Thái tử, nhưng nếu như Hoàng hậu đồng ý tin tưởng Cẩm Hoa, quá nửa tháng Thái tử ra khỏi lao tù!”

      Giọng chắc chắn như vậy, cuối cùng Cơ Hoàng hậu có chút tin tưởng, nhưng: “Vì sao ngươi lại về phe Thái tử đến trình độ như vậy?”

      Mộ Dung Cẩm cười khẽ, giọng lại lộ ra lạnh bạc: “Chẳng lẽ nương nương quên, phụ thân ta cũng ở trong lao, nhà Mộ Dung ta từ xuống dưới nghìn vạn đầu người tại đều bị treo dưới đao đấy!”

      Nghe vậy, Cơ Hoàng hậu hoàn toàn tin tưởng, ngập ngừng: “ ngươi có thể cứu Thái tử?”

      “Vậy còn phải xem nương nương và Tần Quốc công có đồng ý phối hợp hay !”

      Cơ Hoàng hậu do dự chút, nhát bắt được tay Mộ Dung Cẩm: “Ta tin, ngươi muốn ta làm gì?”

      Ánh mắt Mộ Dung Cẩm lạnh lùng: “Nương nương chỉ cần phối hợp với ta là được rồi…”

      Chờ khi Mộ Dung Cẩm xong, Cơ Hoàng hậu trợn to hai mắt, kinh hãi ra lời, hồi lâu mới tìm lại được giọng của mình: “Chuyện này… Chuyện này…”

      Mộ Dung Cẩm nhìn nàng: “Hoàng hậu nương nương, ta cho Thái tử hai con đường để chọn, là nhượng bộ lớn nhất của ta rồi!”

      “Nhưng… Nhưng đó là đại nghịch bất đạo?”

      “Nhưng Cẩm Hoa cũng bức bách nương nương? Cho nên cho người con đường thứ hai, tại chuyện Thái tử mưu phản sắp thành đại cục, ngay cả sau này Hoàng thượng tra ra Thái tử oan uổng, nhưng phe cánh Thái tử bị trừ sạch. Thế lực mất, đến lúc đó cũng chỉ là cái thùng rỗng, tại đường sống duy nhất chính là tìm đường sống trong cõi chết! Chỉ xem nương nương có dám theo Cẩm Hoa đánh cuộc hay mà thôi!”

      “Mộ Dung Cẩm!” Lần đầu tiên Cơ Hoàng hậu kêu đầy đủ tên Mộ Dung Cẩm, còn là từ ái và dịu dàng như trước, mà là loại phòng bị kỹ càng: “Ngươi có biết ngươi ? Ngươi có biết tại ngươi nghị luận chuyện lớn của Hoàng thất đất nước Thiên Khải hay ? Ngươi có biết nếu bước này mà thua, chỉ nàh Mộ Dung ngươi, cả gia tộc Cơ thị ta cũng đều xong !”

      Mộ Dung Cẩm lạnh lùng: “Nương nương động tâm với đề nghị thứ nhất, nhưng lại muốn mạo hiểm, nương nương có biết cá và tay gấu thể có cùng đạo lý hay ?”

      “Ngươi…” Cơ Hoàng hậu còn lời nào để , tại bà bị giam lỏng trong hậu cung này, thực quyền Hoàng hậu cũng sa sút, nếu như Thái tử rơi đài, ngôi vị Hoàng hậu của nàng cũng chỉ có chịu tội theo. Về phần Đông Phương Khải, giữa hai người căn bản cũng có tình phu thê, nàng chút quyến luyến. Cho nên khi Mộ Dung Cẩm phụ giúp Thái tử bình định lặp lạo trật tự, đúng là bà có động lòng. Nhưng từ xưa Thái tử làm phản, có mấy ai có kết quả tốt? Đến lúc đó Cơ gia mới xong rồi!

      “Nếu như nương nương do dự thêm khắc, tình cảnh Thái tử nguy hiểm thêm phần. Nếu Hoàng thượng định tội Thái tử, ngay cả Tần Quốc công và nương nương có năng lực lớn hơn nữa, chỉ sợ cũng thể cứu vãn.

      “Nhưng… Ngươi có thể đảm bảo cứu Thái tử ?” Cơ Hoàng hậu vẫn vượt qua được vướng bận trong lòng, cuối cùng lựa chọn con đường thứ hai.

      Mộ Dung Cẩm nghe vậy cười lạnh: “Tần Quốc công có quyền thế lớn như vậy đều có thể tồn tại chu toàn, nương nương lại muốn ta bảo đảm, có phải là quá để mắt đến ta?”

      “Lớn mật, Mộ Dung Cẩm, ngươi biết là ngươi chuyện với ai ?” Cuối cùng Cơ Hoàng hậu phục hồi tinh thần lại, vừa rồi bà lại bị Mộ Dung Cẩm áp chế, hơn nữa vẫn bị nàng dắt , đây chính là chuyện chưa từng có.

      “Nếu nương nương cố ý muốn chuyện với Cẩm Hoa như vậy, như vậy Cẩm Hoa rời , nương nương hãy coi như Cẩm Hoa chưa từng tới bao giờ!” Dứt lời, nàng trực tiếp xoay người rời , chút lưu luyến.

      “Ngươi đứng lại!” Cuối cùng Cơ Hoàng hậu vẫn thể giả bộ nữa: “Ngươi muốn Bổn cung làm gì?”

      “Hơn tháng qua nương nương chưa thăm Thái tử, là mẫu thân, có phải là nên nhớ chút?”

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 5 (1)

      Bóng đêm phủ xuống, Mộ Dung Cẩm tựa vào bên cửa sổ của khách điếm, mất hồn nhìn trời đầy sao ở bên ngoài. Nàng biết tại còn rất nhiều chuyện cần nàng làm, nhưng, đột nhiên nàng có cảm giác uể oải, khiến cho đến cả đầu ngón tay nàng cũng muốn động!

      “Vút!” ngọn phi tiêu bay thẳng tới, cắm lên cây cột bên cạnh Mộ Dung Cẩm. Mộ Dung Cẩm mắt cũng nháy, giơ tay rút phi tiêu ra, tháo lá thư bên xuống, còn có miếng ngọc bội đung đưa. Ngọc bội hình rồng nạm vàng, nhìn cái cũng biết là đồ của hoàng gia, mà phía sau còn khắc ký hiệu của nước Sở, hiển nhiên chính là đồ của Sở Dạ!

      Để ngọc bội ở bên, nhàng lấy thư ra, nhìn thấy nội dung phía , Mộ Dung Cẩm ngây ngẩn cả người:

      Nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất bồ đề! Nếu mệt mỏi cứ tới nước Sở, vương chờ nàng!

      Hồi lâu, Mộ Dung Cẩm nhàn nhạt cười, cất ngọc bội và thư , đứng dậy đội nón rồi ra ngoài, giải quyết chuyện trước mắt, dạo đến nước Sở, dường như… cũng tồi!

      Ngõ hẻm yên tĩnh, bước chân đơn độc, Mộ Dung Cẩm dừng bước lại: “ ra !”

      Tiếng biến mất ở trong bong tối, chốc lát, Hàn Tĩnh Ngọc mặc bộ đồ trắng ra, vẫn vẻ mặt lãnh nhược băng sương như cũ, thế nhưng trong mắt lại có chút phức tạp: “Quả nhiên là ngươi!”

      Mộ Dung Cẩm xoay người, nhìn về phía trước: “Ngươi biến mất lâu như vậy, lão bà kia chưa tìm tới ngươi?”

      Hàn Tĩnh Ngọc bật cười, cũng chỉ có nàng mới dám gọi chủ mẫu kính hoa thủy vực là lão bà: “Nếu nghe được, chừng là giết ngươi rồi!”

      “Ba năm trước giết được ta, ngươi cho là tại có thể sao?”

      Hàn Tĩnh Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu cái, ngay sau đó nhớ tới chuyện trước đó, có chút tức giận: “Ngươi còn dám tới chuyện ba năm trước đây, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đấy?”

      Mộ Dung Cẩm xoay người, cách màn che nhìn Hàn Tĩnh Ngọc: “ tại ngươi biết thân phận của ta rồi, chuyện ba năm trước còn cần thiết biết hay sao?”

      Hàn Tĩnh Ngọc cắn răng: “Đương nhiên là muốn biết rồi, khi đó ngươi…” gương mặt băng sương của Hàn Tĩnh Ngọc nhuộm chút đỏ ửng, nhất thời được.

      Mộ Dung Cẩm im lặng, nhìn thân thể chút mà thôi… Còn có cẩn thận sờ soạng chút mà thôi, đều là nữ nhân, có cái gì mà xấu hổ? Nếu Hàn Tĩnh Ngọc nghe được lời trong lòng nàng, khẳng định xông thẳng lên giết nàng, chỉ là xem chút mà thôi? Người nào trực tiếp lôi nàng từ trong bồn tắm ra, hơn còn nhìn thấy sót gì? Sờ soạng mà thôi? Nàng trần truồng bị nàng ta ôm lấy, hơn nữa còn là tư thế xấu hổ như vậy, hơn nữa khi đó nàng ta vẫn mặc trang phục nam nhân, đeo mặt nạ quỷ, mặc dù nàng ta vì tránh né truy binh, nhưng… Nhưng cũng thể đối với nàng như vậy chứ…

      Có lẽ bởi vì là chột dạ, Mộ Dung Cẩm chuyện dịu dàng hơn chút: “ tại ngươi tới tìm ta, phải là chỉ vì chút chuyện này thôi chứ?”

      Hàn Tĩnh Ngọc vất vả mới ổn định lại được tâm tình kích động, nhớ tới mục đích mình tìm đến nàng ta: “Chuyện của phụ thân ngươi, có thể có liên quan đến Tôn Phỉ Phỉ, Triệu Quốc công từng tìm tới cha ta, nhưng mà cha ta đồng ý, cũng ngăn cản. Hơn nữa chuyện này dã nổ ra, chắc chẳn bọn họ chuẩn bị từ lâu, ngươi…” Phải cẩn thận chút! Câu sau cùng làm sao nàng cũng thể ra được.

      Nghe vậy, Mộ Dung Cẩm thản nhiên cười tiếng, lòng : “Cám ơn!” Mặc kệ nàng ta nhắc nhở nàng vì mục gì, nhưng ý tốt của nàng ta nàng cảm nhận được.

      Mắt thấy Mộ Dung Cẩm xoay người muốn , Hàn Tĩnh Ngọc gấp gáp, hề suy nghĩ bật thốt lên câu: “Nếu như có gì cần, có thể tìm đến ta giúp tay!”

      Bước chân Mộ Dung Cẩm ngừng lại chút, bỗng nhiên quay đầu: “?”

      Hàn Tĩnh Ngọc: … Sao miệng nàng lại tùy tiện rồi?

      Bất đắc dĩ gật đầu cái, sau đó lập tức bị Mộ Dung Cẩm kéo . Hàn Tĩnh Ngọc im lặng nhìn trời, nàng phải là tìm đến nàng ta để tính sổ hay sao?

      Tuân theo quy tắc cần uổng phí, cho nên Mộ Dung Cẩm an bài cho Hàn Tĩnh Ngọc công việc vô cùng quan trọng_ chân chạy, mặc dù đề là thủ hạ của Hàn Tĩnh Ngọc chạy!

      Hôm sau, Mộ Dung Cẩm mở mắt, có chút tức cười nhìn Hàn Tĩnh Ngọc chút hình tượng nằm ở bên cạnh mình, ra mặc dù nàng thích Hàn Tĩnh Ngọc, nhưng cũng ghét, chỉ là nhớ tới lần gặp mặt kia của hai người vẫn còn có chút buồn cười!

      Cái người ở Ma Vực kia muốn nàng đoạt chính là chí bảo của kính hoa thủy vực Băng tinh thủy liên, kính hoa thủy vực dựa vào Băng tinh thủy liên này, nữ tử kính hoa thủy vực tu luyện Băng hàn chi công đều phải dựa vào Băng tinh thủy liên để thay đổi thể chất, nếu bị lạnh độc mà chết. Mà người kia nhất quyết muốn nàng hái toàn bộ Băng tinh thủy liên mang về, mà nàng đánh giá thấp công lực vực chủ thủy vực, cuối cùng bị thương, bị truy đuổi, sau đó vọt vào gian phòng của nàng ta, lại là ở lúc nàng ta tắm.

      người bình thường khi tắm nên dùng nước ấm? Nhưng nàng ta lại tắm với nước bốc khói trắng, cũng phải là khí nóng, đó chính là Hàn băng chi khí. Khi đó nàng nghiên cứu y thuật, cho nên vô cùng hiếu kỳ, vì vậy khụ khụ… Cũng cẩn thận coi càng ta như hàng mẫu nhìn qua mấy lần, nhưng nàng bảo đảm chút khinh nhờn…

      Sau đó truy binh lại tới, nàng bất đắc dĩ thả nàng ta vào trong nước, sau đó mình cũng nhảy vào, bởi vì thực quá lạnh, lại dám dùng nội lực làm nóng lên, cho nên chỉ có thể ôm nàng ta, sau đó…

      nên nhìn Hàn Tĩnh Ngọc lúc nào cũng bộ băng sơn mỹ nhân, nhưng ra trong nội tâm nàng ta chính là khối thuốc nổ, lúc nàng trốn ra được khỏi chỗ nàng ta, sau đó bị nàng ta truy sát năm, bộ hăng hái giết được nàng quyết bỏ qua, khiến cho nàng thể bội phục. Cũng bởi vì nàng náo như vậy, cũng khiến cho tên tuổi Tà Y mặt quỷ của nàng càng thêm vang dội!

      Thở dài dưới đáy lòng, Mộ Dung Cẩm vẫn đánh thức nàng ta tỉnh: “Này! Hôm này còn có màn kịch hay!”

      Hàn Tĩnh Ngọc mơ mơ màng màng ở mắt, đợi đến khi nhìn thấy Mộ Dung Cẩm, hai tay ôm ngực, giống như phòng bị sắc lang. Mộ Dung Cẩm im lặng: “Ta là nữ!”

      Dường như lúc này Hàn Tĩnh Ngọc mới kịp phản ứng, thở ra, sau đó làm chuyện mà nàng ta vô cùng muốn làm, đột nhiên nhào qua bóp cổ Mộ Dung Cẩm: “Ngươi là tên khốn kiếp, ban đầu sao lại đối với ta như vậy? Chờ đến khi ta vất vả tìm được ngươi, tại sao ngươi lại biến thành nữ nhân?”

      Mộ Dung Cẩm cảm thấy khó chịu, bỗng dưng lại nghe được câu cuối cùng của nàng ta, thiếu chút nước sặc nước miếng của mình, mặt xạm lại nhìn nàng ta, ra nàng ta quan tâm là nàng phải là nam nhân…

      “Hô!” lúc Hàn Tĩnh Ngọc mới thả Mộ Dung Cẩm ra, mặc dù có chút tức giận bừng bừng, nhưng chỉ bóp hơi chặt, làm Mộ Dung Cẩm khó chịu, nhưng đả thương nàng. Sau khi bóp xong, tức giận biến mất, ngược lại có chút kỳ cục: “Ngươi cho ta ngươi là nữ nhân sớm chút, ta đuổi giết ngươi rồi!”

      “Khụ khụ!” Rốt cuộc cổ họng của Mộ Dung Cẩm khó chịu nữa, nghe vậy im lặng, cũng lười phải giải thích với nàng ta: “Được rồi, cũng phát giận xong, hôm này còn có chính !”

      Hàn Tĩnh Ngọc theo bản năng gật đầu, ngay sau đó lại lắc dầu: “Màn kịch kia chính là ngươi xem ! Ta mới cần , hình ảnh buồn nôn như vậy, ta xem nổi!”

      Mộ Dung Cẩm cũng cảm thấy khó chịu, nhưng cũng khẳng định, mình ghê tởm sao được, phải kéo người theo. Vì vậy Mộ Dung Cẩm rất có lương tâm kéo Hàn Tĩnh Ngọc lên thuyền giặc, lúc ra cửa đội lên cho nàng ta cái mũ che, tránh cho đến khi đó bị người ngoài đường đuổi theo. cần hoài nghi, Hàn Tĩnh Ngọc cũng vô cùng được hoan nghênh ở giới quý tộc, nếu bởi vì tính tình nàng lãnh nhược băng sơn, sợ rằng cửa chính phủ Hàn Quốc công cũng đều bị đạp đổ rồi!

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 5 (2)
      Editor: nhuandong

      Trầm Hương Lâu, quán rượu vô cùng lịch tao nhã, chưa tính là lớn nhất, nhưng mà bởi vì vị trí vắng vẻ lại lịch tao nhã, cho nên vô cùng được dám văn nhân nhã si kia hoan nghênh, ngay cả rất nhiều quý tộc trong kinh cũng thích tới nơi này uống cốc.

      Tôn Phỉ Phỉ đeo khăn che mặt, thuận theo thị nữ đỡ xuống xe ngựa, tùy ý bước vào của Trầm Hương Lâu, tới chốc lát, chiếc xe ngựa bình thường cũng theo vào, Triệu Quốc công thân đơn giản tự mình xuống, biết còn tưởng rằng ông ta thanh liêm mộc mạc cỡ nào nữa?

      Tầng hai Trầm Hương Lâu là các gian phòng riêng, bên trong sắp đặt bàn trà, bàn cơm còn có kỷ trà, bàn ghế đều làm bằng gỗ trầm hương thượng hạng, nhìn mộc mạc nhưng cũng thiếu phần thưởng thức, đây mới là nguyên nhân mọi người thích đến!

      Triệu Qốc công mở cửa ra thấy Tôn Phỉ Phỉ ngồi ngay ngắn ở chỗ, tay phất đuổi thị nữ của nàng ta ra, thân thể lập tức tới gần, mặt ý dâm sáng long lánh: “Phỉ nhi…”

      Tôn Phỉ Phỉ trẻ đẹp, hơn nữa được bao nuôi cực tốt, da thịt trông còn non hơn với trứng gà, chủ yếu nhất là công phu giường của ả ta, cái đó gọi là dâm đãng mất hồn, mặc dù biết ả ti tiện, nhưng lão ta muốn ngừng mà thể ngừng lại được. Ngay cả giờ phút này Tôn Phỉ Phỉ ngồi giống như thục nữ, nhưng ở dưới ánh mắt của lão ta quả hấp dẫn đến mức muốn lập tức xé rách y phục ả ra, sau đó hung hăng giày xéo. Thân là Quốc công, dạng nữ tử gì mà chưa từng trải qua, nhưng những thứ kia phải là quá bảo thủ chính là đủ vị, cũng chỉ có Tôn Phỉ Phỉ mới có thể khợi gợi dục vọng của lão ta được. Nhất là ả từng là nữ nhân của Đông Phương Trạch, vừa nghĩ như thế, ngay lập tức lão ta có loại cảm giác vô cùng kiêu ngạo, nữ nhân của Thái tử cũng muốn bò lên giường của lão, tại sao lão ta thể kiêu ngạo được chứ?

      Tôn Phỉ Phỉ chán ghét trong lòng, nhưng khi ngẩng đầu lên vẫn là gương mặt cười duyên, muốn nghênh còn cự: “Quốc công tới rồi! Mời ngồi!”

      Triệu Quốc công ngồi xuống, thân thể dán chặt vào Tôn Phỉ Phỉ, bỉ ổi hít hít mùi vị người ả, lập tức cả người có cách nào tự kiềm chế được, tay ôm lên eo ả, tay đưa vào giày xéo trước ngực ả. Tôn Phỉ Phỉ muốn giãy giụa, rồi lại cố tình lộ bộ dáng tránh được khiến cho lão ta càng thêm hưng phấn, xuống tay cũng mạnh hơn!

      “Đừng… Nơi này là bên ngoài!” Tôn Phỉ Phỉ giãy giụa, mặc dù bồi mấy lần, nhưng đối với loại người này ả vẫn nhịn được ghê tởm.

      “Ha ha, tại Đông Phương Trạch bị lão phu tống vào trong ngục giam, bao lâu nữa chính là ngày chết của ta, ha ha, đến lúc đó nàng chính là nữ nhân của ta rồi!” Triệu Quốc công hả hể .

      “Đông Phương Trạch sắp chết?” Tôn Phỉ Phỉ có chút ngây ngẩn.

      “Hừ! Mưu triều soán vị là tội chắc? mình chết là ít, cả tộc Cơ thị, dù là nhà Mộ Dung cũng phải chôn theo!” Vẻ mặt Triệu Quốc công hưng phấn khác thường, sắc mặt lóng lánh ánh sáng đỏ: “Lý Nghiêu ta chính là muốn cho bọn họ biết, ai mới là người đứng đầu tam công, Cơ gia, phải chỉ là ỷ vào mấy đời hoàng hậu hay sao? Hừ, lần này ta nhổ tận gốc Cơ gia bọn họ, về sau Triệu gia ta duy nhất nhà, ha ha!”

      Tôn Phỉ Phỉ trợn to hai mắt, sau đó phát thân thể mình có chút thể khống chế, ả ta nghe thấy giọng mình hỏi: “Vậy nhà Mộ Dung sao? Làm sao Quốc công có thể lôi nhà Mộ Dung vào được?”

      Triệu Quốc công hừ lạnh: “Lão thất phu Mộ Dung Chinh kia ta sớm vừa mắt, cậy chính mình có chút binh quyền cho nên diễu võ dương oai, thậm chí còn giữ vững thái độ trung lập, hừ, giả bộ thanh cao! Cho nên ta liền động chút tay chân ở Trường thành phía Bắc, nhưng đáng tiếc là thể lấy mạng của lão thất phu kia, cho nên ta chuẩn bị sắp xếp người trong quân, ngờ đến Mộ Dung Cẩm tiểu tiện nhân cuối cùng của nàh Mộ Dung đó, làm hại ta thất bại trong gang tấc. Nhưng tại sao? Ha ha, xem bọn họ làm thế nào nhảy ra khỏi lòng bàn tay ta?”

      Tôn Phỉ Phỉ kinh ngạc nhìn lão ta, ngu hơn nữa ả cũng hiểu, mình bị lão ta đùa giỡn. ràng lão ta chuẩn bị để đối phó với nhà Mộ Dung rồi, lại còn khiến ả phải dâng mình cho lão!

      Triệu Quốc công xong mới phát có chút đúng, nhưng mà lại tìm ra được, đúng lúc này, cửa chính “Oanh” cái đổ xuống, Triệu Quốc công sững sờ, ngay sau đó giận dữ: “Khốn kiếp, ai dám giương oai ở chỗ này?”

      Yên lặng, hoàn toàn yên lặng, cuối cùng, bóng dáng màu vàng vào, mặt lạnh như sương: “Trẫm!”

      Triệu Quốc công bị dọa đến mức lăn xuống từ tháp, đến quần cũng kíp kéo trực tiếp nằm mặt đất: “Hoàng thượng tha mạng! Hoàng thượng!”

      Tôn Phỉ Phỉ cả kinh thành lời, thấy người bên ngoài, ngay lập tức mặt xám như tro, vẫn là nha hoàn của ả cầm áo choàng đắp lên thân thể ả!

      Đông Phương Khải giận quá thành cười: “Tốt! Rất tốt! Triệu Quốc công phải còn muốn , ngươi cũng đùa giỡn khiến Hoàng thượng Trẫm phải xoay quanh rồi chứ? Ngay cả triều đình cũng nắm trong tay của mình, thậm chí ngay cả Hoàng thượng Trẫm đây cũng bị ngươi nắm chặt trong tay?”

      Người bên ngoài bị kinh động lập tức hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống: “Ngô hoàng vạn tuế!”

      “Hoàng thượng tha mạng! Cựu thần, cựu thần là bị mê sảng, thể tin…” Triệu Quốc công bị dọa đến mức còn thần trí, dù thế nào lão ta cũng thể ngờ tới ngày hôm nay ở chỗ này gặp Đông Phương Khải!

      tại Đông Phương Khải trong cơn thịnh nộ, coi như có thể khắc chế được mình, nhưng cũng thể tỉnh táo lại được: “Người tới, giam Lý Nghiêu vào Thiên lao, lột bỏ phong tước, chờ đợi phán xét!”

      “Dạ!”

      “Mặc Tuyền!”

      “Có!”

      “Lập tức mang binh, khám xét toàn bộ Lý gia, toàn bộ giam vào Thiên lao!”

      “Dạ!”

      cần!” Hoàng thượng, cựu thần lòng trung thành, vừa rồi đều là mê sảng!” Rốt cục Lý Nghiêu cũng biết sợ, vừa rồi còn tràn ngập mê sảng, thế nhưng tại giống như con chó sắp bị ném bỏ vậy!

      Đông Phương Khải tức giận hừ tiếng, xoay người rời , căn bản hề để ý đến lão ta cầu xin tha thứ, xoay người vào trong nhã gian khác, nhìn thấy Hoàng hậu khóc thành tiếng, trong lòng Đông Phương Khải có chút áy náy: “Đừng khóc, lần này là trẫm tin lời tấu bậy, trở về nhất định Trẫm bồi thường cho nàng tốt!”

      Cơ Hoàng hậu khóc đến mức dừng lại được, lập tức quỳ mặt đất, ôm lấy chân Đông Phương Khải: “Hoàng thượng… Nô tì, nô tì rất uất ức a!”

      “Được rồi được rồi!” Đông Phương Khải đỡ vai của bà ai ủi.

      Đợi đến khi đoàn người Đông Phương Khải rời , rốt cuộc cả Trầm Hương lâu mới nổ oanh: “Trời ạ, đó chính là Triệu Quốc công ư?”

      “Đúng vậy! Lão ta lại tằng tịu với người ở chỗ này, hơn nữa còn bị Hoàng thượng bắt tại chỗ!”

      “Ông trời, lão ta là xui xẻo!”

      đúng, hình như ta nghe được, dường như có nhắc tới Thái tử và Mộ Dung Tướng quân, hơn nữa Hoàng thượng còn vô cùng tức giận, chẳng lẽ vụ lần này Thái tử có oan tình?”

      “Thái tử luôn luôn đối đãi với người khoan hậu, hơn nữa luôn thanh chính liêm minh, làm sao có thể mưu phản!”

      Mộ Dung Tướng quân cũng vô chính trực, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy?”

      “Nghe bọn họ chính là bị Triệu Quốc công bắt , còn có bằng chứng định tội nữa?”

      “Chẳng lẽ Triệu Quốc công vu cáo hãm hại bọn họ? ra chính lão ta mới là đầu sỏ gây nên?”

      “Đúng, nhất định là như vậy! Ngươi nghe thấy Hoàng thượng muốn khám xét Lý gia hay sao? Khẳng định chính là do lão làm rồi!”

      Đột nhiên, có giọng yếu ớt xen vào: “Chẳng lẽ các người phát ra, dường như nữ tử kia là Thái tử phi hay sao?”

      Yên lặng… Chỉ chốc lát sau tiếng ồn lớn hơn, tất cả mọi người vọt tới gian phòng kia, lại thấy nữ tử kia bị người mang , vì vậy đống người buôn chuyện lại bắt đầu đuổi xuống phía dưới.

      Từ đầu đến cuối cũng có người nào phát ta, gian phòng bên cạnh gian phòng kia, vẫn mở cửa!

      Hàn Tĩnh Ngọc bội phục nhìn Mộ Dung Cẩm: “Đoán chừng khắp thiên hạ cũng tìm được mấy người có thể làm được như ngươi, hạ độc cũng hề biến sắc, hơn nữa còn hoàn toàn đạt được tất cả kết quả dự tính!”

      Mộ Dung Cẩm , nâng chung trà lên uống ngụm, chốc sau mới : “Lần này, nhà Mộ Dung an toàn!”

      Hàn Tĩnh Ngọc chán ghét cau mày: “Chúng ta cũng thôi, nơi này ghê tởm như vậy, khắc ta cũng muốn ở đây nữa!”

      Mộ Dung Cẩm đặt ly xuống: “ thôi!”

      ra trong lòng Hàn Tĩnh Ngọc vẫn chó chút nghi ngờ: “Chẳng lẽ ngươi bảo Hoàng hậu nương nương đưa Hoàng thượng tới đây?”

      phải!”

      “Vậy là sao?”

      Mộ Dung Cẩm trầm ngâm, chậm rãi : “Nêu Hoàng hậu cố ý đưa Hoàng thượng tới, ngay cả khi Hoàng thượng nghe được tất cả, chuyện sau đó, cũng nghi ngờ, biện pháp duy nhất chính là để Hoàng thượng tự mình đến!”

      “Để cho ông ta tự mình đến?” Hàn Tĩnh Ngọc càng hiếu kỳ thêm.

      Mộ Dung Cẩm muốn giải thích, nhưng Hàn Tĩnh Ngọc cũng chịu bỏ qua cho nàng, nhát bắt được: “Ngươi ta buông tay, mau ! nửa lưu nửa kiểu này, là ngươi cố ý hành hạ ta!”

      Mộ Dung Cẩm nhìn nàng ta cái, mới : “Đây là thói quen của Hoàng thượng, cách hai tháng lại tới Trầm Hương lâu ngồi lát, ăn chút điểm tâm. Hôm trước Hoàng hậu cầu Hoàng thượng cho gặp Thái tử, Hoàng thượng đồng ý, Hoàng hậu khóc thiếu chút nữa đứt ruột đứt gan, cuối cùng còn giao ra Phượng ấn, thậm chí thiếu chút nữa muốn chết , lúc này mới lấy được cơ hội gặp Thái tử!”

      “Vốn dĩ Hoàng thượng muốn xuất cung, lại muốn Hoàng hậu và Thái tử có mưu đồ bí mật gì, nên mới cùng bà đến Thiên lao, sau khi trở về ngang qua đây, chắc chắn vào ngồi chút. Tất cả đều là ý chỉ của bản thân Hoàng thượng, căn bản có người táy máy vào, cho nên nhất định ông ta tin nghi ngờ gì!” Nhưng, đoán chừng từ nay về sau Đông Phương Khải tới Trầm Hương lâu nữa rồi!

      Mộ Dung Cẩm xong, Hàn Tĩnh Ngọc hoàn toàn ngốc lăng, mặc dù Mộ Dung Cẩm rất đơn giản, nhưng… Phải làm như thế quả còn khó hơn so với lên trời, lại còn có thể khuyên Hoàng hậu buông tha Phượng ấn, thậm chí lấy sinh mạng bức bạch, đây cũng phải là làm giả chút mà có thể giấu giếm được Hoàng thượng. Hoàng hậu cần bỏ ra bao nhiêu tin tưởng mới dám làm chuyện như vậy?

      Rồi sau đó cũng cần phải nắm vững hành tung của Hoàng thượng, còn phải để cho trong lòng Đông Phương Khải tin tưởng những gì mình nhìn thấy, mà nghĩ là mình bị người dẫn nhìn thấy. Chủ động và bị động, tất nhiên chủ động mới có thể cho ông ta hoàn toàn tiếp nhận.

      Nàng cứ như vậy nhàng tính toán Hoàng thượng đương triều, hơn nữa còn làm cho lão nhân gia người tin tưởng chút nghi ngờ! Đột nhiên Hàn Tĩnh Ngọc cảm thấy người này đáng sợ, nhưng… lại làm cho nàng rất bội phục!

      Chương 5 (3)

      Ngày đó Đông Phương Trạch và Mộ Dung Chinh đều được thả ra, khôi phục quan chức như cũ, mà linh phòng ngữ bên ngoài của Cơ gia và nhà Mộ Dung cũng rút lui, có nghĩa là nguy cơ của hai nhà được giải trừ!

      Trong vòng năm ngày, lấy tốc độ như sét đánh tìm được tất cả các chứng cớ, chuyện xấu Lý gia làm, còn có những quan viên dính líu tới Lý gia. Cả nhà Lý gia bị chém hết, tịch thu tài sản, mà những quan viên kia nên giết bị giết, nên lưu đày bị lưu đày, triều đình được rửa sạch triệt để. Mà Hồng Thân vương Đông Phương Hồng cũng bị dính líu, hoàng tử tranh giành đoạt vị sau này, mất tư cách!

      Trong khách điếm, Hàn Tĩnh Ngọc kỳ quái nhìn người như ma ngồi bên cạnh: “Thái tử được thả ra, oan khuất của cha ngươi cũng được rửa, sao ngươi gặp bọn họ, lại ngồi ở chỗ này?”

      Mộ Dung Cẩm , tiếp tục ngồi im!

      Hàn Tĩnh Ngọc cảm thấy tò mò, tò mò giống như em bé tiến tới, giật y phục của Mộ Dung Cẩm: “Này! Ngươi làm sao vậy hả? phải là làm chuyện xấu dám trở về gặp phụ thân đấy chứ?”

      Mộ Dung Cẩm lời nào, tiếp tục trầm mặc.

      Hàn Tĩnh Ngọc cho là mình đoán trúng, lập tức cười vui mừng: “Ta còn cho là ngươi lợi hại, có gì khiến ngươi sợ chứ! Ha ha, ra ngươi cũng rất sợ phụ thân ngươi!”

      Cười nửa ngày mới phát Mộ Dung Cẩm vẫn chuyện, Hàn Tĩnh Ngọc nghi ngờ: “Chẳng lẽ ta sai? Rốt cuộc ngươi bị sao?”

      lúc lâu sau Mộ Dung Cẩm mới ngẩng đầu, thản nhiên mà lại mang theo u oán nhìn nàng, im lặng, im lặng, im lặng… Trong khi Hàn Tĩnh Ngọc sắp chịu được, lại nghe được tiếng cực kỳ của Mộ Dung Cẩm : “Quỳ thủy của ta đến rồi!”

      “Hả?” Ban đầu Hàn Tĩnh Ngọc sững sờ, ngay sau đó cười lớn: “Ngươi có lầm hay , phải chỉ là quỳ thủy thôi sao? Vấn đề này khiến cho ngươi ngốc nửa ngày ở đây sao?”

      Mộ Dung Cẩm đen mặt, hơi lúng túng: “Ta biết nên làm cái gì!”

      Hàn Tĩnh Ngọc kinh ngạc: “Đây là lần đầu tiên?”

      Mộ Dung Cẩm gian nan gật đầu, mà Hàn Tĩnh Ngọc giống như phát được vùng đất mới, nhưng nhìn nàng như có chút khổ sở, cũng dám cười nàng: “Rất đau đúng ? Lần đầu tiên của ta cũng rất đau!”

      Dứt lời, lập tức đứng dậy: “Ngươi chờ chút, ta lấy vải giúp ngươi!”

      Chỉ chốc lát sau, Mộ Dung Cẩm tựa vào giường, uống bát chè, cả người cảm giác như là chết sống lại. Mặc dù nàng luôn cho rằng nữ nhân phải có chuyện này, nhưng nàng có kinh nghiệm. Nàng cũng là nữ nhân, nhưng thân là sát thủ, những thứ này sóm bị loại bỏ, nàng cũng chưa từng trải qua, cho nên tại nàng mới có thể lúng túng như vậy!

      Hàn Tĩnh Ngọc nằm ở bàn, bộ muốn cười lại sống chết nén lại, chọc cho Mộ Dung Cẩm cho cái liếc mắt: “Tự ngươi nhìn bộ dáng tại của ngươi , ra ngoài đoán chừng có người tin ngươi là Hàn Tĩnh Ngọc nữa đâu!”

      Hàn Tĩnh Ngọc phất tay cái: “Điều này ta sớm biết, chúng ta là người tu luyện băng hàn công, khiến cho người khác có cảm giác chính là tòa băng sơn, đó phải là vấn đề về thái độ, mà là bản thân cơ thể có vấn đề. Kể cả ta cười đến vô cùng dịu dàng, nhưng vẫn cho người khác cảm giác gió lạnh rét run, cho nên còn bằng là cười.”

      Mộ Dung Cẩm biết nàng , cũng cùng nàng rối rắm cái vấn đề này, đổi áo khoác khác, sảng khoái ra cửa, nhưng nàng vẫn đội mũ che lên, nơi đến phải là phủ Mộ Dung mà là ngoài thành.

      Đoàn người áp tải đội ngũ ‘Mộ Dung Cẩm’, Văn Tử Khiêm và người có liên quan đến, ngay từ ngày hôm trước nhận được tin tức, cho nên có người dám bắt tù bọn họ, mà cung kính giống như lão tổ tông vậy!

      Mộ Dung Cẩm chuyển tin khiến người nọ ra ngoài, mình đổi y phục với nàng, sau đó trở về đội ngũ. Sắc mặt Đường Trúc che giấu được vui mừng, Văn Tử Khiêm cũng phát Mộ Dung Cẩm khác biệt, mừng rỡ vây lại: “Cẩm nhi, là con ra tay đúng ?”

      Mộ Dung Cẩm lắc đầu cái: “Nghĩa phụ, phải con với người cùng đường tới sao?”

      Văn Tử Khiêm tỏ ra hiểu , hiển nhiên Mộ Dung Cẩm hi vọng Mộ Dung Chinh biết nàng tham dự vào chuyện này: “Ta biết phải như thế nào!”

      “Vâng!” Xe ngựa đường thẳng vào thành, khi trở lại nhà Mộ Dung, đám đông đợi ở đó, Mộ Dung Cẩm vẻ mặt thản nhiên tới, nhìn Mộ Dung Chinh: “Phụ thân!”

      Mộ Dung Chinh nhìn Mộ Dung Cẩm, trầm ngâm trong chốc lát, ngay sau đó cười tiếng: “Trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi!”

      “Ô ô ô, tiểu thư, người trở lại rồi, Mộc Hương cho là người cần em nữa!” Mộc Hương lao ra, tay ôm lấy Mộ Dung Cẩm, khóc đến mức kinh thiên động địa!
      \
      Đường Trúc tay ngăn nàng, mặt chút thay đổi: “Tiểu thư xe mệt nhọc, còn mau chóng chuẩn bị nước tắm?”

      Mộc Hương ô ô nửa ngày, bất đắc dĩ vào.

      Mộ Dung Chinh vỗ vỗ vai Văn Tử Khiêm và mấy Phó tướng: “ thôi! Trước vào trong phủ tẩy trần !”

      Mọi người xoay người vào nhà, ngay lúc này lại có người gọi: “Cẩm Hoa Quận chúa, xin dừng bước!”

      Mộ Dung Cẩm sững sờ, ngay sau đó xoay người: “Ngươi là?”

      Người đến là thái giám mặc cẩm y màu xanh dương, cúi người hành lễ: “Nô tài phụng mệnh Hoàng hậu nương nương, truyền gọi Cẩm Hoa Quận chúa vào cung chuyến!”

      Nhìn qua ánh mắt lo lắng của Mộ Dung Chinh, Mộ Dung Cẩm thản nhiên cười tiếng: “Phụ thân cần phải lo lắng, ta chút trở lại ngay!”

      Mộ Dung Chinh gật đầu cái: “Con cẩn thận chút!”

      “Vâng!”

      “Quận chúa, xin mời!”

      Lên xe ngựa, Mộ Dung Cẩm mới phát Đông Phương Trạch lại ngồi ở trong xe ngựa, hơi sững sờ, sau đó bình tĩnh ngồi xuống.

      Đông Phương Trạch chau mày: “Thấy ta liền có gì để ?”

      Mộ Dung Cẩm cụp mắt: “ phải là ngươi
      [​IMG]

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :