1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thiên kim sủng: Tà y hoàng hậu - Thiên Mai (Q2 c5.3)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 3 (4)

      Sau nửa canh giờ, Tôn Phỉ Phỉ thân trang phục đỏ tươi vô cùng diễm ra ngoài, mặc áo choàng có mũ màu xám, che giấu thân hoa phục, ngồi xe ngựa rời khỏi từ cửa sau.

      “Hương Tuyết Hải” tên nghe rất lịch tao nhã, viện rất lịch tao nhã nhưng cũng phải là như thế, đây chỉ là bề ngoài của nó mà thôi. Ở phía sân sau nơi này, là nơi tiêu tiền lớn nhất Vân Đô, bên trong chút lịch tao nhã tĩnh mịch, chỉ có ngợp trong vàng son, thối nát sa đọa. Rượu ngon món ngon nơi này có thể địch với cống phẩm của hoàng cung, còn có vũ cơ khắp nơi đẹp hơn tú nữ tiến công, có bày biện kim lan ngọc khí xa hoa hơn hoàng cung, nơi này, chỉ có ngươi ngờ tới, chứ hề đoạt được nó!

      Nơi này là căn cứ tin tức lớn nhất, nơi quan viên lớn nhất sa đọa, thế giới hắc ám nhất, địa phương hắc ám nhất mà đến ngay cả Hoàng đế cũng cách nào dao động được, bởi vì chủ nhân nơi này nắm trong tay hai phần ba tiền tài quốc khố Thiên Khải, cho nên hoàng thượng cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở.

      Tôn Phỉ Phỉ biết chủ nhân của nơi này, vào năm năm trước, người nọ từng mang theo hậu lễ cầu hôn Tôn gia, nhưng khi dó ả ta lòng muốn làm thái tử phi, cho nên hung hăng cự tuyệt . Ả ta biết còn có tình cảm với ả, cho nên lần trước khi muốn giết Mộ Dung Cẩm là ra tay, đáng tiếc kết quả là như ý muốn!

      Khi ả ta muốn ra tay lần nữa, cho ả : “Tôn Phỉ Phỉ, mấy lần trước ta ra tay, cũng chỉ là nể tình tình cảm đối với nàng, nếu như nàng còn muốn ta ra tay nữa, nàng phải bỏ ra cái giá tương ứng, đúng sao?”

      “Ta có gì có thể cho ngươi!”

      , nàng còn thứ, đó chính là sắc đẹp của nàng, thân thể của nàng, đây là thứ duy nhất mà tại nàng có thể lấy để ra để bàn điều kiện với ta!”

      Tôn Phỉ Phỉ nắm chặt áo bên trong áo khoác, trong lòng giao chiến, có vào hay là ? vào, ả ta lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục, nếu vào, trong lòng ả lại rất cam lòng.

      Ả vì Sở Dạ mà biến thành bộ dáng này, đời này ả ta thể gả nữa, thái tử bỏ ai dám cưới nữa? Sau khi vào ả quay được đầu: nhưng nếu cứ buông tha như vậy, để mặc cho con tiện nhân Mộ Dung Cẩm kia như hình với bóng với Sở Dạ, ả vừa nghĩ đến cảm thấy đau giống như bị róc xương lóc thịt.

      Trong lúc Tôn Phỉ Phỉ cách nào lựa chọn, lão giả hơn năm mươi tuổi ra, ý vị liếc nhìn Tôn Phỉ Phỉ, ngay sau đó làm dấu tay xin mời: “Tôn tiểu thư, công tử nhà ta cho mời!”

      Tôn Phỉ Phỉ chần chừ chút, ngay sau đó cắn răng vào!

      xuyên qua hai viện thanh tĩnh, đẩy cánh cửa nữa ra, đập vào mắt chính là thế giới cực đoan, lụa mỏng màu đỏ bay múa, trụ ngọc sơn vàng khắc hoa, tranh Vân Tường thêu kim tuyến, sàn nhà bạch ngọc, điêu lan ngọc thế, càng vào trong càng hoa lệ đến kinh người.

      vào bên trong là cung điện dưới đất, sâu dưới mặt đất mười lăm thước, diễn tích ba mẫu có thừa, bên trong trang sức đỏ đến kiều diễm, trắng thanh lịch, vàng kim cao quý, bạc lạnh lùng, nới này chỉ có ngươi ngờ tới, nhìn xong, cho nên đồ dùng đều là kim ngọc mài dũa, mà nữ tử hầu rượu kia, mọi người đều là quốc sắc thiên hương, những vương công đại thần nghiêm túc chính trực trong triều đình kia giờ khắc này ở nơi này đều lộ tất cả những trò hề ra, có bao nhiêu ghê tởm có bây nhiêu!

      Gian phòng thanh tĩnh phía bên trái mặt đất, lấy mai lan trúc cúc, cầm kỳ thư họa bốn phía thay thế cho phong thủy bát quái của phòng, viện độc lập bốn phương, phòng ngủ độc lập, hoàn toàn bất đồng với phía dưới xa hoa lãng phí.

      Mà Mai viên chính là chỗ sâu tận cùng ở bên trong, bốn phía trồng đầy hoa mai, giờ phút này chính là mùa mai nở, chung quanh đều bay đầy hoa mai! nơi rất đẹp, thế nhưng lại là cấm địa phong bế, vì nơi này là chỗ ở của chủ nhân Mai Tử Hàn!

      “Công tử! Nàng ta đến rồi!”

      “Ừm! Ngươi lui ra !” giọng rất bình thản truyền đến, nhưng thanh lại mang theo loại ma lực người nào có thể cự tuyệt được, ngay cả khi bình thường cũng vẫn khiến người ta thể bỏ qua.

      Tôn Phỉ Phỉ vẫn chần chừ, mà lúc này cửa phòng bị mở ra, nam tử vóc người thon dài cân xứng ra, thân trường bào màu trắng bạc bao bọc , giữa eo treo hoa kết huệ tử, thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng ai có thể tưởng tượng được chính là chủ nhân nơi này?

      Dáng dấp cũng xuất chúng, ngũ quan xem ra cũng rất tinh xảo nhưng gương mặt này lại bình thường thể bình thường hơn, mà cặp mắt kia càng bình tĩnh mà xa xăm, dường như chuyện lớn xảy ra cũng kích dậy được cảm xúc trong ! cho người ta cảm giác mơ hồ, lạnh nhạt, cảm giác tồn tại cực thấp, nhưng như vậy lại càng khiến người ta thể bỏ qua.

      Mai Tử Hàn, nam tử toàn thân phảng phất hương mai, thần bí, lạnh nhạt, mơ hồ, ai cũng để vào mắt, ai cũng lọt nổi vào mắt xanh của , là tài phú cả thiên hạ, nhưng bản thân lại dụng, thu nạp người đẹp thiên hạ, nhưng lại nhúng chàm, là thương nhân, nặng nhất là lợi ích, lợi ích trước mắt, cho dù cha mẹ cũng đổi sắc.

      Có người hỏi, chẳng lẽ có tình cảm của mình hay sao? Có, đương nhiên có, nhưng chỉ có nửa khối ngọc bội vỡ, chỉ khi nắm chắc ngọc bội kia trong tay mới có chút ôn nhu, nếu ai dám đụng ngọc bội kia, tuyệt đối khiến máu tươi ba thước, người làm cho người ta tuyệt đối nhìn thấu được.


      Mai Tử Hàn thản nhiên liếc nhìn Tôn Phỉ Phỉ: “ theo ta!”

      Dứt lời, xoay người vào đình bên cạnh, mà đình dưới mặt đất đột nhiên bị mở ra, thềm đá xây bằng kim ngọc đường thông xuống dưới đất, Mai Tử Hàn cất bước bước vào, Tôn Phỉ Phỉ nắm ống tay áo vào theo!

      Phía dưới là gian phòng rộng rãi, giống như là cung điện hoàng cung, mười nữ tử mặc y phục cùng màu, nhìn thấy Mai Tử Hàn xuống, đồng loạt cúi đầu hành lễ: “Ra mắt công tử!”


      Mai Tử Hàn tới ghế ngồi chuyên dụng của , bên tay là bàn tính bằng ngọc thích vuốt nhất, khung bằng vàng, bàn tính ngọc, phía có màu của ánh sáng, nhìn cái cũng biết là thường xuyên được chơi đùa, cũng chỉ khi chơi đùa vật này mọi người mới tin tưởng thương nhân, mà phải là Mai Quân công tử mơ hồ.

      Mai Tử Hàn lạnh lẽo quét mắt qua Tôn Phỉ Phỉ, lập tức có người đến cởi áo choàng cho Tôn Phỉ Phỉ, lộ ra y phục cao quý, nhưng mà ở nơi cao quý như vậy, y phục của ả lại có vẻ tục khí, bởi vì nơi này ngay cả lục mỏng treo tường cũng là giao sa đắt giá, càng cần phải đến y phục người ở đây mặc!

      Mai Tử Hàn liếc nhìn Tôn Phỉ Phỉ, ngay sau đó cúi đầu tiếp tục sờ bàn tính trong tay, giọng hề phập phồng vang lên: “Nàng quyết định?”

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 3 (5)

      Mai Tử Hàn lạnh lẽo quét mắt qua Tôn Phỉ Phỉ, lập tức có người đến cởi áo choàng cho Tôn Phỉ Phỉ, lộ ra y phục cao quý, nhưng mà ở nơi cao quý như vậy, y phục của ả lại có vẻ tục khí, bởi vì nơi này ngay cả lục mỏng treo tường cũng là giao sa đắt giá, càng cần phải đến y phục người ở đây mặc!

      Mai Tử Hàn liếc nhìn Tôn Phỉ Phỉ, ngay sau đó cúi đầu tiếp tục sờ bàn tính trong tay, giọng hề phập phồng vang lên: “Nàng quyết định?”

      Lần đầu tiên Tôn Phỉ Phỉ nhìn thấy nơi cao quý như thế, cảm giác đứng ở nơi này, những nơi trước kia tính là gì, nếu như ả ta có thể trở thành nữ chủ nhân nơi này, nếu như ả ta có được tất cả….. Nghĩ như vậy, do dự vốn có của Tôn Phỉ Phỉ biến mất, thậm chí quên mất ước nguyện ban đầu khi mới bước vào.

      Ả ta nhìn Mai Tử Hàn, lần đầu tiền cảm thấy nam nhân ả ta từng coi trọng này cũng có chỗ thích hợp, nếu như tại ả ta theo , dù sao cũng hơn ở viện người nào hỏi thăm của Tôn gia: “Ta…Ta nguyện ý!”

      Mai Tử Hàn đứng lên: “Đây chính là do nàng ?”

      Tôn Phỉ Phỉ ngượng ngùng gật đầu, cho nên ả nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng và trào phúng của Mai Tử Hàn.

      Mai Tử Hàn phất tay: “Mang nàng ta tắm rửa thay quần áo.”

      “Dạ!” Đám thị nữ cong người đáp lại, sau đó ấn nút cơ quan, mặt của bức tường đột nhiên mở ra, lộ ra phòng tắm rộng lớn, hồ tắm này được xây bằng khối noãn ngọc lớn, nước ngừng chảy vào, sợ rằng hoàng cung cũng có mấy chỗ như thế!

      Tôn Phỉ Phỉ ngượng ngùng theo, ở nơi Mai Tử Hàn thấy, ả ta lập tức khôi phục ngạo khí khi còn là thái tử phi, đôi tay mở rộng, mặc cho bọn thị nữ cởi áo tắm rửa cho ả, hoàn toàn bộ dáng cao cao tại thượng.

      Tôn Phỉ Phỉ hồi hồn trong vui sướng, lúc này mới phát ra những nữ tử trước mặt mình đều xinh đẹp phải bình thường, nhất thời cảm thấy có loại nguy cơ, lông mày dương cao: “Các ngươi hầu hạ bên Mai Tử Hàn bao lâu?”

      Đám thị nữ lời, vẫn giúp ả ta tắm rửa như cũ.

      Tôn Phỉ Phỉ nổi giận: “Các ngươi câm?”

      Đám thị nữ vẫn lời nào như trước, tiếp tục chà xát chà xát, chuẩn bị y phục chuẩn bị y phục.

      Tôn Phỉ Phỉ hoàn toàn nổi giận: “Ta hỏi các ngươi? Các ngươi dám trả lời?”

      thị nữ vẻ mặt thản nhiên nhìn ả ta cái, giọng cứng ngắc: “Công tử chờ ở bên ngoài, xin tiểu thư nhanh tắm rửa xong rồi ra ngoài!”

      Tôn Phỉ Phỉ nghe thấy vậy, uất hận đè nén tức giận xuống, mắng trong lòng: “Chờ đến khi ta thành nữ chủ nhân của các ngươi, chuyện đầu tiên là diệt đám hồ ly mê hoặc người các ngươi!”

      Tắm rửa xông hương xong, Tôn Phỉ Phỉ mặc vào bộ hoa phục thượng đẳng màu trắng tuyết, đầu là kim chi ngọc hoàn, hoa lệ biết bao. Từ sau khi bị phế thái tử phi, Tôn Phỉ Phỉ chưa từng mặc y phục cao quý như vậy, tại mặc vào mới phát ra, hóa ra ả ta có thể xinh đẹp đến như vậy, tức khắc lòng tự tin tăng thêm nhiều.

      Cửa ngầm lần nữa mở ra, Tôn Phỉ Phỉ ra đầu tiên, sau lưng là đám thị nữ xách vạt áo cho ả, lập tức khôi phục cảm giác ưu việt khi làm thái tử phi, , hoặc là tăng lên, phải là _ hoàng hậu!

      Nhìn thấy Mai Tử Hàn nhìn qua, Tôn Phỉ Phỉ xấu hổi cười tiếng: “Ta đẹp ?”

      Mai Tử Hàn nhàng sở bàn tính tay, mặc dù mặt biểu lộ gì, nhưng trong lời vẫn có ý tán thưởng: “Quả nhiên hổ là người trở thành thái tử phi, xinh đẹp khéo léo, y phục này chỉ có nàng mới có thể mặc được!”

      Nghe vậy, Tôn Phỉ Phỉ cười đến rộng miệng, trong mắt là hài lòng che giấu được. Ả Tôn Phỉ Phỉ ả làm sao có thể trôi qua cuộc sống như thế được, sau ngày hôm nay, nhất định ả ta phải để cho những người kia rửa mắt mà nhìn, , là muốn giẫm toàn bộ những người này ở dưới lòng bàn chân!

      Mai Tử Hàn nhìn cũng chưa từng nhìn ả, vung tay lên: “Người tới, dẫn nàng ta đến phòng chữ Thiên!”

      Tôn Phỉ Phỉ sửng sốt: “Đến phòng chữ Thiên?”

      Mai Tử Hàn nhìn ả, ánh mắt thay đổi, nhưng lời nhổ ra là đánh ả ta xuống địa ngục: “ phải ngươi muốn báo thù hay sao? Như vậy dùng chính thân thể của ngươi trao đổi , khách ở chỗ ta đều có quyền thế, ngươi có thể dùng vẻ thùy mị mê hoặc bọn họ, khiến cho bọn họ cam tâm tình nguyện làm việc cho ngươi!”

      (chỗ này thay đổi thái độ nên mình đổi từ “nàng” thành “ngươi”!)

      Tôn Phỉ Phỉ thể tin được nhìn : “Mai Tử Hàn, tại sao có thể như vậy, phải ngươi muốn ta cho ngươi sao? Tại sao lại là những người khác?”

      Mai Tử Hàn ngước mắt: “Tử Hàn với cao được đại tiểu thư Tôn gia, thái tử phi nương nương tương lai!” Bình thản, nhưng lại châm chọc vô cùng.

      Rốt cục Tôn Phỉ Phỉ cũng phục hồi tinh thần lại, khàn khàn rống giận: “Mai Tử Hàn, ngươi lừa ta?” ra bắt đầu ta muốn nhục nhã ả!

      Đôi mắt Mai Tử Hàn rét lạnh: “Chính tự ngươi tới, ta có buộc ngươi, nếu như ngươi đáp ứng, tại sao lại ta ép buộc?”

      Tôn Phỉ Phỉ giận dữ, phen tháo kim sức đầu: “Ta làm, ta đồng ý, ta muốn rời khỏi đây…”

      Mấy thị nữ nhanh chóng lên kiềm chế ả lại, sức lực lớn đến nỗi ả động cũng động được, Tôn Phỉ Phỉ liều mạng giãy giụa: “Mai Tử Hàn, ngươi cần ép ta hận ngươi!”

      Lúc này Mai Tử Hàn mới đứng lên, từng bước tới: “Chẳng lẽ Tôn tiểu thư quên, năm năm trước ngươi đối với ta như thế nào, sợ rằng chỉ có hơn chứ kém, hôm nay Tử Hàn bỏ qua hiềm khích lúc trước để giúp ngươi, sao ngươi lại hận ta?”

      “Khốn kiếp, ngươi là muốn phá hủy ta… ta muốn rời khỏi!”

      “Vậy cũng phải là do ngươi sao, lúc đầu ta cho phép ngươi quyết định, kết quả là ngươi muốn ở trong tay ta, dẫn !”

      cần, ta chính là nữ nhi của Tôn đại tướng quân, ngươi làm như vậy cha ta bỏ qua cho ngươi!” Tôn Phỉ Phỉ giống như bắt được nắm rơm cuối cùng.

      thị nữ bên cạnh nhìn nổi nữa, đẩy rèm cửa ra, lập tức thu hết cảnh sắc dưới lầu vào mắt, chỉ nam nhân ôm hai nữ tử tộc Hồ: “Vị kia là Tôn tướng quân?”

      Đột nhiên Tôn Phỉ Phỉ muốn nhào qua hô lên, lại bị thị nữ kéo lại: “Khuyên ngươi đừng từ chối hơn, coi như Tôn tướng quân ở chỗ này cũng thể cứu ngươi được, ngươi cũng đừng quên đây là nơi nào!”

      Tôn Phỉ Phỉ chấn động toàn thân, hình như lúc này mới nhớ tới nơi này là nơi đen tối nhất đế đô, nơi này là nơi… cách nào trị, mà người trước mắt, đến hoàng thượng cũng nguyện chọc tới!

      Mai Tử Hàn tới trước cửa sổ, thản nhiên nhìn lướt qua phía dưới: “Chính ngươi tự suy nghĩ như thế nào đế lấy lòng ân khách đầu tiên của ngươi !”

      Đột nhiên Tôn Phỉ Phỉ giãy giụa: “Mai Tử Hàn, ta là thái tử phi, ta là phi tử của Đông Phương Trạch!”

      “Vậy như thế nào? phi tử bị phế mà thôi!” Dứt lời, Mai Tử Hàn trực tiếp phất tay, đám thị nữ lập tức kéo tay lôi Tôn Phỉ Phỉ !

      Mai Tử Hàn rét lạnh nhìn bọn họ rời , phất tay đóng cửa sổ lại, rồi mới lấy nửa miếng ngọc trong tay áo ra, vẻ mặt trở nên dịu dàng, tia ấm áp nhàn nhạt tản ra, dường như cả người cũng linh hoạt lên, mà ngọc bội kia khắc chữ, tuy chỉ có hơn nửa, nhưng vẫn có thể thấy được là chữ “Cẩm”!

      “Cẩm!”

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 4: Tư thông với địch phản quốc? (1)

      Nước Sở, khi Sở Dạ nhận được thư và kim sang dược của Mộ Dung Cẩm, cười vui đến mức đuôi lông mày cũng dính chặt vào nhau, thế nhưng khi nhìn thấy nội dung trong thư mà Mộ Dung Cẩm viết lập tức tối mặt lại: kim sang dược này là đặc chế của bổn môn, thoa lên tăng sức sống của da, vết thương nhanh khép lại, sau khi tróc vảy lưu lại sẹo!

      tay siết chặt giấy trong tay, Sở Dạ tức giận nhưng lại cười: “Mộ Dung Cẩm, cái người có lương tâm này!” Thế mà lại chữ cũng nhắc tới !

      Giơ tay lên muốn ném giấy ra ngoài, nhưng trong lòng vẫn nỡ bỏ , bất đắc dĩ kẹp nó vào trong quyển sách hay đọc, gấp lại cẩn thận mới đặt lại chỗ cũ!

      “Ra ngoài!”

      vừa dứt, Dương Phong ra từ trong góc tối: “Chủ tử!”

      “Mấy ngày nay có tin gì ?”

      “Vô Phong kiếm xuất thế, người trong giang hồ bắt đầu xôn xao, có vài nhóm nhân mã đến doanh trại Mộ Dung Cẩm gây chuyện, nhưng cuối cùng đều là toàn quân bị diệt. Bên cạnh Mộ Dung tiểu thư xuất người võ công cao cường, thuộc hạ tự mình xem qua chiến trường, có cánh hoa tường vi đỏ, người chết đều là bị hút khô máu cho đến chết, chắc chắn chính là Tần Phi Nguyệt của Nguyệt Lâu!?

      “Tại sao nàng lại chpjc phải Tần Phi Nguyệt?” Sở Dạ cau mày, lòng phục Mộ Dung Cẩm rồi, rốt cuộc nàng còn cho bao nhiêu ‘vui mừng’ nữa? Thậm chí Tu La hỉ nộ vô thường đó cũng nguyện ý giúp nàng!

      “Chủ tử, Vô Phong kiếm nên xử trí như thế nào?” ra mãi cho đến khi trở lại, Dương Phong cũng dám tin tưởng Mộ Dung Cẩm lại cứ như vậy mà đưa Vô Phong kiếm cho chủ tử nhà mình, mặc dù cũng có thể là tạm thời bảo quản, nhưng đây chính là thần kiếm Vô Phong được xưng là thiên hạ đệ nhất kiếm, cũng phải là cải trắng bí đỏ ven đường, sao lại tùy ý đưa ra? Hay là sức quyến rũ chủ tử nhà mình quá lớn, khiến Mộ Dung tiểu thư hoàn toàn tin tưởng?

      Sở Dạ nhướng mày: “ phải nàng đưa cho vương rồi sao? Vậy tại chính là đồ của vương, lập tức chiêu cáo thiên hạ, Vô Phong kiếm chính là ở chỗ vương, vương muốn xem, rốt cuộc ai có thể cướp kiếm này dưới tay vương!”

      Nghe vậy, Dương Phong nặng nề gật đầu, đây mới là chủ tử của , cuồng ngạo nhưng tự đại: “Thuộc hạ ngay!”

      “Đúng rồi!” Dương Phòng dừng thân thể chút: “Chủ tử, trong khoảng thời gian nay Đông Phương công chúa thường vào cung, nhưng lại tìm ngài cũng tìm công chúa, ngược lại luôn đến chỗ Thái hậu, mà hình như Thái hậu rất ưa thích nàng ta!”

      Sở Dạ cau mày: “ điều tra đến tột cùng nàng ta muốn làm cái gì!”

      “Tuân lệnh!”

      “Thái hậu!” Sở Dạ cau mày, trong mắt thoáng qua tia lạnh lẽo, nhưng tia lạnh này sau khi liếc thấy bình thuốc bàn lập tức tiêu tán , mặc dù có chút tức giận vì thư hồi của nàng, nhưng ít nhất là nàng có trả lời, đây chính là tượng tốt phải sao?

      Cùng với vui mừng, lập tức cử động múa bút, viết thư trả lại, suy nghĩ chút liền lấy khối ngọc bội người nhét vào, lúc này mới đưa cho Dương Hạo: “Lập tức đưa ra ngoài!”

      Dương Hạo: Chủ tử, chúng ta là ám vệ, phải là người đưa tin…

      Sở Dạ vẫn ở thư phòng xử lý chính vụ đến tối, cuối cùng Tổng quản thái giám Lý công công nhịn được vào thúc giục: “Hoàng thượng, bên Thái hậu tới thúc giục dưới mười lần rồi, nô tài ngăn được”

      Sở Dạ nhếch mày kiếm lên: “ có chuyện gì vậy?”

      lâu Thái hậu gặp Hoàng thượng, có chút nhớ nhung, gọi mấy vị Công chúa trong cung, còn mấy vị Vương gia Vương phi ngoài cung cùng nhau tụ họp, chỉ thiếu mình Hoàng thượng nữa thôi!”

      “Hả? Nha đầu Sở Linh kia chưa?”

      “Chưa! Hôm qua Linh Nhi công chúa ra khỏi cung, cũng biết nơi nào, khắp nơi đều tìm được người!” Nhưng mà chuyện Sở Linh Nhi thường mất tích bọn họ thành thói quen, nếu Sở Linh Nhi tháng mất tích đoạn thời gian bọn họ lại quen!

      Sở Dạ cũng ngoài ý muốn, bỏ lại quyển sách tay: “ thôi! vương xem chút!”

      Cung điện của Thái hậu tọa lạc ở nơi tốt nhất trong hậu cung, An Hiếu Cung!

      “Hoàng thượng giá lâm!”

      “Ngô hoàng vạn tuế!”

      Tỏng cung điện tất cả lớn hơn ba mươi người, những người này đều là người hoàng tộc, Sở Dạ nhìn cũng chưa từng nhìn bọn họ cái, trực tiếp về phía , chắp tay nhìn phụ nhân bộ dáng thướt tha hoa mỹ hơn bốn mươi tuổi nhưng trông như ba mươi tuổi đài cao: “Nhiều ngày thấy, Dì vẫn mạnh khỏe chứ?”

      Là dì. Mà phải mẫu hậu! xưng hô lập tức phân chia quan hệ của hai người! Sắc mặt Thái hậu cứng lại, nhưng vẫn lập tức nở nụ cười, giả vờ cả giận : “Hoàng thượng cũng biết nhiều ngày thấy à? Ai gia biết hoàng thượng ngày kiếm tỷ bạc, nhưng cũng đừng quên người thân nơi hậu cung chứ!”

      Sở Dạ , trực tiếp lên vị trí của mình, lúc này mới giơ tay lên: “Tất cả đứng lên!”

      “Tạ hoàng thượng!” Tất cả mọi người đều run rẩy, tuy đều là con cháu Hoàng thất, nhưng cũng ai giống như Sở Linh Nhi dám làm càn trước mắt Sở Dạ, phải biết rằng con cháu trực hệ Hoàng thất nước Sở có hơn trăm năm mươi người, nhưng bây giờ chỉ còn số ít này, những người khác đều là xử tử xử tử, đày đày, nguyên nhân cần cũng tự biết.

      Sở Dạ lạnh lùng vô tình, người lạ chớ gần, có mấy người dám đến gần ba bước, mà lần đó bọn họ khắc sâu dạy dỗ, nhìn thấy Sở Dạ đều là rất cung kính, chưa bao giờ dám có biện pháp vâng lời, dĩ nhiên trong những người này có ngoại trừ người, đó chính là xa xỉ dâm hoan, quần áo lụa là vô năng nổi danh_ Đông Húc Vương!

      “Hoàng huynh, nghe mấy ngày trước ngươi lại xuất cung, có nhìn thấy mỹ nhân nào hay ? Lần sau mang hai người về cho Thần đệ nha!”

      Đông Húc Vương có quyền thế lớn nhất trong đám Vương gia, nhưng lại người vô năng nhất, ban đầu Sở Dạ giết nhiều người như thế, lại duy nhất phóng túng mình tên bại hoại này, vẫn luôn khiến người ta suy nghĩ. Mà mặc dù phẩm đức Đông Húc Vương tốt, nhưng dáng dấp rất xuất sắc, tướng mạo có năm phần tương tự Sở Dạ, mặc dù tuấn mỹ như thần tiên như Sở Dạ, nhưng cũng là mỹ nam tử khó có được.

      Nghe vậy, Sở Dạ ngước mắt, trong mắt có ánh sáng lạnh lẽo, ngay sau đó nửa đùa mà : “ vương nhớ ngày tuyển tú nữ ba năm lần sắp tới, đến lúc đó vương hạ lệnh tập hợp mỹ nhân thiên hạ, tùy ngươi chọn, như thế nào?”

      Đông Húc Vương vô cùng vui sướng: “Đa tại hoàng huynh!”

      Mà Đông Phương Hiểu ở bên cạnh , sắc mặt sớm nén được giận, nhưng vì ngại mặt mũi, thể giữ đúng mực mỉm cười, mà nàng ta lại biết mỉm cười kia khó coi như thế nào!

      “Hoàng thượng, Húc vương hồ đồ, làm sao người cũng dung túng theo chứ!”Thái hậu lộ vẻ bất mãn: “Tổng tuyển tú nữ là chọn phi tử của hoàng thượng, tại sao có thể để Húc vương tùy tiện chọn chứ?”

      Sở Dạ cũng thèm nhìn tới bà, chỉ : “ phải cũng có từ tú nữ tuyển ra để làm Vương phi và Trắc phi hay sao? Nếu Húc vương thích, chọn người có làm sao?”

      “Đúng vậy, Thái hậu ngài quá so đo rồi, hoàng huynh cũng hào phóng như vậy rồi, ngài chớ với mỹ nhân của ta!” Đông Húc vương phóng đãng kiềm chế được hình tượng tay ăn chơi!

      Thái hậu cau mày, nhưng Sở Dạ như thế, bà cũng thể khuyên nữa, bà là muội muội ruột của tiên hoàng hậu, mặc dù thừa kế hậu vị, tại thành thái hậu, nhưng bà biết bởi vì năm đó tỷ tỷ chết ngoài ý muốn, đứa cháu trai này vô cùng thích bà, nhiều hơn sợ rằng hai người càng bế tắc hơn.

      Mặc dù là bữa tiệc, nhưng lại có mấy người chân chính mở miệng chuyện, chỉ có Sở Dạ và Đông Húc vương câu được câu trò chuyện, cuối cùng. Sở Dạ buông ly xuống: “ vương còn có nhiều chuyện chưa xử lý, nên rời trước!”

      Dứt lời, ngay cả lễ cáo lui với Thái hậu cũng có, trực tiếp chắp tay rời , thấy được Thái hậu nắm chặt tay, nhưng cái gì cũng được.

      “Hoàng thượng!” Đông Phương Hiểu thừa dịp ai chú ý tới vội vàng đuổi tới.

      Sở Dạ giống như nghe thấy, trực tiếp sải bước về phía trước, mà Đông Phương Hiểu lại nhanh chạy tới, phen ngăn trước mặt Sở Dạ, điềm đạm đáng nhìn : “Hoàng thượng, vì sao ngươi độc ác thế? Ta từ Thiên Khải xa xôi gả tới, vì sao ngươi lại phối cho ta người như Đông Húc vương?”

      Sở Dạ chán ghét cau mày: “Chuyễn định thành cục, Vương phi ngươi còn điều gì muốn ?”

      “Vương phi? Ta mới phải là Vương phi!” Đông Phương Hiểu gần như là hét lên, gào xong lập tức hạ khí thế, nước mắt theo gương mặt chảy xuống: “Hoàng thượng, Đông Húc vương xa hoa lãng phí dâm loạn, làm sao ngươi lại nhẫn tâm gả ta cho ? Ta lòng say mê đều ở người hoàng thượng, vì sao chút hoàng thượng cũng nhìn thấy!”

      Sở Dạ lạnh lùng liếc nàng ta cái, xoay người về hướng khác, Đông Phương Hiểu muốn kéo, nhưng Sở Dạ đẩy nhanh khoảng cách bước chân, mấy bước ngắn ngủi là xa trăm mét, rất nhanh biến mất thấy nữa.

      Đông Phương Hiểu khóc ngã xuống đất, rốt cuộc nàng ta làm sai điều gì? Nàng ta cũng chỉ là cuồng dại mà thôi, tại sao lại đối với nàng như vậy?

      “Chà chà! Công chúa, dáng vẻ này của ngươi khó nhìn!” Đường Tố thân áo choàng đen ra từ trong góc tối.

      Đông Phương Hiểu hung hăng trừng qua: “Ngươi câm miệng cho ta!”

      “Được, được, được, ta nữa, nhưng là công chúa, chính là như thế, chẳng lẽ ngươi muốn tự mình lừa mình?”

      “Ta tự có tính toán, cần ngươi phải lên tiếng!”

      “Được! Vậy ta mỏi mắt mong chờ!”

      “Hừ!”

      Dưới ánh trăng, Sở Dạ mình đứng nóc cung điện, ánh mắt nhìn về phía Thiên Khải, chỉ mới rời khỏi hơn tháng, làm sao thành tơ vương thành điên! Quả vẫn là vẫn nên bắt chặt người để cho động lòng lại, tốt nhất mỗi thời mỗi khắc đều nhìn mới được!

      Đột nhiên Dương Phong vội vàng bay lên: “Chủ tử, Thiên Khải có biến!”

      --- ----------tuyến phân cách---- ------ -----

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 4 (tiếp)

      “Cái gì? Tư thông với địch phản quốc?” Mộ Dung Cẩm thể tin được, lý do này khiến nàng giận đến mức muốn cười, quân Mộ Dung mới vừa đánh thắng trận, lại có người Mộ Dung Chinh tư thông với địch phản quốc, hơn nữa đối phương phải là ai khác mà chính là Man tộc vài ngày trước bị đánh lui.

      Mộ Dung muốn làm công trận, Tướng quân tiếc tự tay dâng việc cơ mật trong tay cho đối phương, khiến đối phương tấn công Thiên Khải, sau đó do quân Mộ Dung đánh dẹp chinh phạt bọn họ, dùng công trận này để được thưởng! Thậm chí còn tìm ra được rất nhiều phong thư của Mộ Dung Chinh và đối phương, bên trong có kế hoạch tác chiến và vùng bố trí quân , gần như hoàn toàn ăn khớp với chiến dịch! Điều khác biệt duy nhất chính là Mộ Dung chiếm được phong thưởng!

      Àm Mộ Dung Chinh bị thương cũng chỉ là dẫn chứng, bởi vì thương thế nhanh chóng tốt lên chính là chứng minh, mà lần này Mộ Dung Cẩm được Đông Phương Trạch đề cử thành Phó tướng lại bị là kết bè kéo cánh, Đông Phương Trạch muốn mở rộng lực lượng quân đôi, muốn hoàn toàn nắm giữ quân đội, thậm chí lên đến mức “mưu triều soán vị” rồi!

      Mà phương diện này chẳng những có phong thư, còn có nhân chứng của đối phương, thậm chí ngay cả tay chân liên lạc giữa Mộ Dung Chinh và bọn họ cũng đều ràng! Ngay cả ‘chứng cứ’ Đông Phương Trạch lật thuyền trong mương cũng bị người lôi ra đống lớn, chỉ còn thiếu long bào cửu trảo minh hoàng nữa thôi!

      “Triệu Quốc công!” Mộ Dung Cẩm nhìn tên tuổi người cầm đầu, có chút kỳ quái, nhưng lại cảm thấy kỳ quái, dù sao trận đánh này nếu coi như là thắng, vậy cũng coi như là đẹp.

      “Phì!” Tần Phi Nguyệt nhịn cười được: “Có thể nghĩ ra lý do như vậy, là cực phẩm, mà Hoàng đế tin lời này, cũng ngu ngốc đến vậy, bằng trực tiếp giết cho xong!” Dù thế nào nữa cũng giết hai Hoàng đế, thêm người cũng chẳng sao!

      “Tần công tử cũng nên như vậy, ngộ nhỡ bị người nghe được, sợ rằng nhà Mộ Dung lại bị chơi!” Vẻ mặt Văn Tử Khiêm nghiêm trọng!

      Tần Phi Nguyệt ngước mắt nhếch môi: “Mặc dù ta cũng rất muốn có người nghe, nhưng hình như có chút muộn rồi!” Sau giây, trong mắt lạnh lùng thoáng qua, tay thành công tung chưởng về phía ngoài cửa sổ, lập tức có người bị hút vào, sau đó bị hung hăng ném lên mặt đất.

      Văn Tử Khiêm nhìn người đất, kinh ngạc mở to miệng: “Đại Hổ, tại sao lại là ngươi?”

      Binh sĩ gọi Đại Hổ lúng túng nhìn người cả phòng, vội vàng cầu xin tha thứ: “Tiểu nhân có tội, phải tiểu nhân cố ý nghe lén, xin tiểu thứ tội, tiểu nhân đảm bảo tuyệt đối ra!”

      Mộ Dung Cẩm và Tần Phi Nguyệt nhìn nhau, đều nhìn thấy ý tứ ràng của đối phương, nhưng Mộ Dung Cẩm trách cứ, ngược lại phất tay để cho ra ngoài: “Ở bên ngoài canh chừng cho tốt, cho phép bất luận kẻ nào vào!”

      “Dạ dạ dạ, nhất định tiểu nhân canh chừng cẩn thận, tiểu yên tâm!” Hình như Đại Hổ cực kỳ sợ hãi, lúc cũng đụng phải cột chống lều, ‘ai ui’ tiếng mới ôm đầu ra ngoài!

      Đợi đến khi ra ngoài, Mộ Dung Cẩm lập tức hạ thấp giọng: “Đường Trúc, theo ta!”

      Đường Trúc ở bên lên tiếng trả lời rồi lắc mình , lúc này Văn Tử Khiêm mới phản ứng được: “Cẩm nhi, đây là?”

      ta có vấn đề!”

      “Nhưng Đại Hổ là thiếu niên trong doanh trại mà? Phải biết rằng vẫn luôn thà đàng hoàng, hơn nữa là do nhà Mộ Dung nuôi lớn, tại sao có thể là gián điệp?”

      Nhưng Mộ Dung Cẩm giải thích quá nhiều: “Tất cả chờ Đường Trúc trở lại !”

      Văn Tử Khiêm nghe vậy cũng rối rắm quá, lại trở lại vấn đề chính: “ tại Tướng quân bị nhốt, Thái tử cũng bị bắt giam, nhà Mộ Dung bị niêm phong,
      chắc hẳn quan binh tới bắt chúng ta đường , xem ra trong thời gian ngắn trốn được trận tai ương lao ngục này!”

      “Nghĩa phụ sợ sao?”

      “Ta sợ cái gì?” Văn Tử Khiêm cười khẽ: “Ta bó tuổi rồi, sóng gió gì mà chưa từng thấy qua? Mặc dù tại chứng cứ xác thực, nhưng chỉ cần chưa trực tiếp định tôi, chúng ta còn nhiều phen lật mình, tại cần tìm chứng cớ chứng minh Triệu Quốc công ngụy tạo chứng cớ!”

      “Nghĩa phụ cần phải lo lắng, ngay cả khi chúng ta động, cũng có người để nhà Mộ Dung chúng ta gặp chuyện may!”

      Trong đầu Văn Tử Khiêm đột nhiên lóe lên suy nghĩ: “Là nhà Tần Quốc công!”

      “Đúng! Quả chiêu hạ cờ này của Triệu Quốc công là chính xác, nhưng ông ta lại quên mất, thế lực phía sau của thái tử. Tần Quốc công có quyền thế nhất, bọn họ đều đặt ở người thái tử, làm sao có thể trơ mắt nhìn thái tử bị phế truất? Hơn nữa làm thái tử nhiều năm, nhất định trong triều định cũng có đầy đủ thế lực, đây cũng phải là Triệu Quốc công muốn động là có thể động được!”

      “Mà nhà Mộ Dung vừa vặn đứng ở phe cánh của thái tử, đây chính là lực lượng cường đại, nếu như Tần Quốc công ngoan độc, hoặc dã tâm Đông Phương Trạch khá lớn, nhà Mộ Dung ta giúp ngồi tội danh này, để cho trực tiếp leo lên ngôi vị Hoàng đế cũng phải thể, ngay cả khôi phải như vậy, nhất định Tần Quốc công cũng muốn mất cái lực lượng trợ giúp cường đại nhà Mộ Dung này, cho nên tư nhiên ông ta lo chu toàn!”

      “Bộp bộp!” Tần Phi Nguyệt nhịn được vỗ tay: “Khanh Khanh, nếu như nàng là nam tử, chắc hẳn bá chủ thiên hạ cũng phải thay đổi người rồi!”

      Mộ Dung Cẩm liếc cái: “Sao lại xem thường nữ tử?”

      “Nào dám?” Tần Phi Nguyệt giả bộ xin tha, chọc cho Văn Tử Khiêm liếc mắt, thấy vẻ mặt của hai người thầm lắc đầu, chừng đây chính là khoản nợ đào hoa!

      “Mặc dù Tần Quốc công ra tay, nhưng chẳng lẽ chúng ta cứ ngồi chờ như vậy sao?” Văn Tử Khiêm rất ít khi ở đế đô, ngay cả khi ông có đầy mưu lược, nhưng đối mặt với triều đình lục đục đấu đá ông vẫn có chút lực bất tòng tâm.

      “Dĩ nhiên thể ngồi đợi chờ chết!” Trong mắt Mộ Dung Cẩm thoáng qua tia lạnh, ngay sau đó nhìn về phía Tần Phi Nguyệt: “Người của ngươi có am hiểu về dịch dung và bắt chước theo ?”

      “Có! Nàng muốn mấy?”

      cần nhiều, là đủ!”

      “Cái này dễ rồi, ta lập tức tìm người đến cho nàng!” Tần Phi Nguyệt vỗ tay cái với bên ngoài, chỉ trong chốc lát người mang theo nữ tử xuất trước mặt Mộ Dung Cẩm.

      “Tham kiến chủ tử!”

      Tần Phi Nguyệt tùy ý phất tay cái: “Khanh Khanh, nàng muốn dùng nàng ta làm cái gì?”

      Mộ Dung Cẩm đứng dậy tới bên cạnh nàng ta, chiều cao hai người chênh lệch lớn, Mộ Dung Cẩm chỉ mình: “Kể từ hôm nay, ngươi chính là Mộ Dung Cẩm, biết chưa?”

      Nữ tử kia gật đầu cái, Mộ Dung Cẩm trực tiếp đưa mặt nạ dư thừa của mình cho nàng ta: “ tại ngươi lập tức bắt chước lời và động tác của ta, còn thiểu Đường Trúc ở bên cạnh ngươi dạy thêm!”

      Văn Tử Khiêm nhìn màn này, nhất thời ngạc nhiên: “Cẩm nhi, người này là?”

      “Nghĩa phụ, con trở về đế đô trước, người giao phó chuyện tình quân Mộ Dung xong, đến lúc đó trực tiếp trở về là được rồi, yên tậm, nhất định con cứu người ra!”

      Văn Tử Khiêm khẽ gật đầu: “Ta hiểu, con cẩn thận chút!”

      Văn Tử Khiêm ra ngoài an bài chuyện trong quân, lúc này Mộ Dung Cẩm mới nhìn về phía Tần Phi Nguyệt: “Ngươi sao?”

      Tần Phi Nguyệt xương tựa vào bàn, đôi môi mị hoặc đỏ mọng vểnh lên: “Khanh Khanh, đột nhiên cảm thấy ta đáng thương, bị nàng dùng xong rồi trực tiếp vứt bỏ, nàng vô tình!”

      Mộ Dung Cẩm bình tĩnh giật giật mí mắt: “Chẳng lẽ Nguyệt lâu quá rảnh rỗi?”

      “Quả là rất rảnh rỗi, nếu Khanh Khanh nàng trả thù lao ta trực tiếp giúp nàng giết tên Hoàng đế kia, giảm bớt rất nhiều chuyện nha.” Tần Phi Nguyệt ‘tốt bụng’ đề nghị.

      Mộ Dung Cẩm liếc cái, sau đó trực tiếp thèm nhìn nữa! Nếu đơn giản như vậy, triều đình còn cần ngươi tranh ta đoạt làm gì? Trực tiếp so xem ai có nắm đấm mạnh rồi làm Hoàng đế cho xong.

      lát sau, Đường Trúc trở lại: “Tiểu thư, quả nhiên có vấn đề, ta ra khỏi doanh trại gặp người áo đen, hai người chính là nội dung chúng ta vừa , em làm kinh động Đại Hổ, nhưng mà sau khi hai người đó tách ra lập tức giết người áo đen!”

      “Có nhận dạng ?”

      “Cái này!” Đường Trúc lấy tấm bài ra: “Đây là lệnh bài tử sĩ Lý gia Triệu Quốc công, khẳng định là sai!”

      Mộ Dung Cẩm liếc nhìn: “Phân phó người ra tất cả tư liệu của Đại Hổ!”

      “Dạ!”

      Ban đêm, mộ dung cẩm chuẩn bị cả đêm rời , lúc này Tần Phi Nguyệt lại phất tay cái: “Khanh Khanh, nàng đến đế đô trước , hôm nay ta nhận được vụ làm ăn rất thú vị, lâu hoạt động gân cốt, chuẩn bị chơi cho !”

      Mộ Dung Cẩm cũng giữ lại, trực tiếp đổi trang phục rời . Tần Phi Nguyệt nheo mắt lại nhìn nàng xa, ngay sau đó nâng bước hướng bầu trời đêm, mà phương hướng là – nước Sở!

      --- ----------tuyến phân cách---- ------ ----

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 4 (tiếp)

      tháng sau, ở đế đô, bộ thường phục mà xanh lam nổi bật thân thể có chút gầy gò nhiều thêm phần khí thế, đầu đội tầng lụa mỏng, làm cho người ta thấy được dung mạo của , chỉ có thể thấy được dường như là thiếu niên thanh tú khôi ngô.

      Thiếu niên kia, cũng chính là Mộ Dung Cẩm. Nàng tay gắp thức ăn ăn cơm, ánh mắt lại nhìn chằm chằm tờ giấy trắng kia, phía ghi lại đầy đủ lai lịch của Đại Hổ: năm cậu ta mười năm tuổi được nhận vào quân Mộ Dung, trước kia là nhi cha mẹ, trước mười năm tuổi đều làm ăn xin mà sống, sau khi tiến vào quân Mộ Dung cũng rất đàng hoàng, là người thà, thành khẩn, mặc dù có biểu xuất sắc, nhưng cũng là an phận thủ thường, là người trung hậu, theo lý thuyết cậu ta thể giống như là thám tử của Lý gia, nhưng thể biện minh, quả nhiên là người thể nhìn bề ngoài.

      Mộ Dung Cẩm thu tờ giấy vào trong tay áo, nhanh chóng cơm nước cho xong, để thỏi bạc xuống rồi rời .

      Hương Tuyết Hải.

      Mộ Dung Cẩm tung tung viên đá thuận tiện nhặt ở ven đường trong tay, nhìn viện tử lịch tao nhã này, cười giễu cợt tiếng, giậm chân tại chỗ rồi vào.

      Thuần thục nhảy qua được hai người , đẩy cửa chính bằng vàng kia ra, đợi thị nữ lên nghênh tiếp nàng trước bước, nhìn nơi xa hoa đầy mùi rượu này, bay thẳng đến nơi có mục đích của mình.

      “Công tử! Nơi này người thể vào!” Hai thị nữ ngăn ở cửa, nhìn tứ chi của các nàng liền có thể biết hai người này có tập võ, hơn nữa sợ rằng võ công còn thấp.

      Mộ Dung Cẩm xông vào, mà đưa viên đá trong tay tới: “Hỏi chủ tử của các ngươi, ta có viên đá, có thể mua những thứ gì?”

      Hai vị thị nữ kinh ngạc, dùng viên đá để mua đồ? người trong đó vừa muốn quát lớn, nhưng lại có ánh mắt vừa bình thản lại nặng nề rơi vào người các nàng, khiến cho các nàng dám quát lên.

      Ngay trong lúc này, cửa lớn mở ra, Mai Tử Hàn vẫn là thân hoa phục màu bạc như cũ, liếc viên đá trong tay thị nữ, nhìn về phía Mộ Dung Cẩm: “Công tử muốn dùng viên đá này mua cái gì của tại hạ?”

      Hai người thị nữ càng hiểu, chủ tử có nhiều tiền như vậy, tại sao còn hiếm lại viên đá? Huống chi nhìn cái liền biết đây chính là viên đá nhặt ở ven đường, có thể dùng để trao đổi?

      Mộ Dung Cẩm ngước mắt, qua màn che nhìn về phía Mai Tử Hàn: “ tin tức, như thế nào?”

      Mai Tử Hàn xoay người: “Người tới là khách, mời vào bên trong!”

      Mộ Dung Cẩm nhảy vào, hề nhìn những phòng ốc xa hoa đến tận cùng xung quanh, trực tiếp tới ngồi đối diện với Mai Tử Hàn, nâng tách trà Tuyết Cúc thượng hạng vừa mới được dâng lên, nhấp hớp rồi để xuống ngay sau đó. Ngước mắt liếc nhìn người đối diện rồi lập tức rời chỗ khác, trong mắt thoáng qua chút yên lặng!

      Mai Tử Hàn nhìn người đối diện, bình tĩnh trong đôi mắt lên chút tìm tòi nghiên cứu: “Các hạ là ai? Vì sao biết quy củ viên đá tương đương vàng bạc châu báu của Tử Hàn?”

      “Ta làm sao biết được quan trọng sao?”

      “Tử Hàn chỉ là có chút ngạc nhiên mà thôi!” Mặc dù gia tài bạc vạn, hơn nữa còn có cung điện dưới lòng đất hào hoa như thế, nhưng lại tham những thứ này, dùng vàng bạc châu báu cầu xin , đến nhìn cũng liếc mắt nhìn, cho nên định cho mình quy củ, đó chính là lấy viên đá thay vàng bạc châu báu, nhưng người biết điều bí mật này, trong thiên hạ tuyệt đối vượt quá mười người!

      Mộ Dung Cẩm chuyển động nắp tách trà, làm như tùy ý mở miệng: “Muốn biết cũng rất đơn giản, dùng tin tức ta muốn để trao đổi như thế nào?”

      Mai Tử Hàn nhàng vuốt bàn tính bên tay: “Vậy cũng phải xem các hạ muốn tin gì từ Tử Hàn mới được!”

      cách khách giao dịch được thành lập?”

      Mai Tử Hàn tức cười, xem ra là nàng quyết nắm chặt từng lời của , bàn tính bị dừng lại tiếp tục dao động: “Các hạ có thể ?”

      Mộ Dung Cẩm chăm chú nhìn: “Ta muốn biết tại sao Triệu Quốc công lại đột nhiên ra tay với nhà Mộ Dung, hơn!”

      Mai Tử Hàn sững sờ, ngay sau đó sáng tỏ: “ ra là Mộ Dung tiểu thư!”

      Đề tài đến lúc này, Mộ Dung Cẩm cũng che giấu nữa, trực tiếp cởi tầng lụa che mặt ra, lộ ra dung mạo của nàng, nhìn Mai Tử Hàn: “Có thể chưa?”

      Mai Tử Hàn cúi đầu sờ bàn tính của mình, khóe môi hiếm khi khẽ câu lên: “Nếu là Mộ Dung tiểu thư, ngược lại Tử Hàn lại cảm thấy giao dịch này có lời, bởi vì thứ Mộ Dung tiểu thư có thể tới để trao đổi tin tức, có thể còn hữu dụng hơn nhiều!”

      “Hả? Sao ta lại biết?”

      Mai Tử Hàn ngước mắt: “ ví dụ như, thần kiếm Vô Phong từng được chôn giấu ở mộ Vũ Nghĩa, tại sao lại xuất trong tay Mộ Dung tiểu thư!”

      Trong mắt Mộ Dung Cẩm ra tia sáng lạnh, bén nhọn mà lạnh lùng: “Xem ra ngươi hỏi lầm người?”

      Mai Tử Hàn cũng rối rắm, chăm chú sờ bàn tính trong tay: “Mộ Dung tiểu thư tính toán muốn Tử Hàn trả lời vấn đề trước sao?”

      Mộ Dung Cẩm thu hồi khí thế người, lấy cái mặt nạ bằng bạc từ trong tay áo ra, nhàng đặt bàn: “Như thế đủ chưa?”

      Mai Tử Hàn lập tức chăm chú nhìn, rất lâu chưa có thứ khợi gợi lên hứng thú của , nhưng hôm nay Mộ Dung Cẩm cho thấy. Thứ đặt bàn kia, càng khiến có lại được cảm giác lâu thấy: “Quả Mộ Dung tiểu thư có chuẩn bị mà đến!”

      “Ta muốn đáp án sao?” Mộ Dung Cẩm muốn nhiều lời với .

      Mai Tử Hàn đứng dậy, thu bàn tính lại: “Tử Hàn xin Mộ Dung tiểu thư xem màn kịch được ?”

      Mộ Dung Cẩm đáp, nhưng lại đứng dậy!

      Mai Tử Hàn ấn chốt mở cơ quan, phía sau vách tường lập tức lộ ra lối rộng khoảng mét, bên trong dùng dạ minh châu chiếu sáng, chiếu sáng cả lối !

      Mai Tử Hàn vào đầu tiên, Mộ Dung Cẩm theo sát phía sau, mới vừa bao lâu, Mộ Dung Cẩm liền phát nơi này quá huyền bí rồi. Trong thông đạo này tràn ngập thanh của rất nhiều người, có đùa giỡn, có dâm mỹ, có chuyện trời đất, có tiếng va chạm của chén vàng chén bạc, chỉ cần cẩn thận nghe, toàn bộ đều nghe được ràng. Sợ rằng nơi này chính là đường dây đánh cắp tin tức quan trọng.

      Mai Tử Hàn tiếng động về phía trước, nhưng nếu có người trước , lập tức phát ra ánh mắt của còn lạnh nhạt như lúc đầu, ánh mắt của khó lường, đặt tay nắm chặt nửa khối ngọc bội, trong lòng lẩm nhẩm: Cẩm! Mộ Dung Cẩm?

      Nửa giờ đồng hồ sau, Mai Tử Hàn dừng bước, giơ tay lên gõ mấy cái vách tường trơn bóng, vốn dĩ vách tường khe hở đột nhiên mở ra thông đạo, thông tới chỗ khác.

      Lại khoảng trăm mét, Mai Tử Hàn dừng bước lại, dời viên dạ minh châu vách tường , lập tức có cửa sổ lớn tầm quyển sách xuất , tiếng thở gấp dâm mỹ lập tức truyền đến. Mộ Dung Cẩm cau mày, nàng hiểu Mai Tử Hàn để cho nàng xem xuân cung sống, cho nên chịu đựng chán ghét trông vào, sau khắc lập tức nhăn mày lại.

      Bên trong căn phòng, chiếc giường lớn rèm lụa màu đỏ rực, nam nhân hơn năm mươi tuổi chống đẩy người nữ tử, nam nhân kia Mộ Dung Cẩm biết, chính là người tố cáo phụ thân nàng, Triệu Quốc công, nữ tử dưới người ông ta Mộ Dung Cẩm chir có thể nhìn thấy cặp chân dài, những thứ khác thấy .

      “Ưm!” Nữ tử nhịn được rên lên, vươn tay đặt lên thân thể nam tử, dính vào người phụ họa động tác của ông ta: “Ưm…”

      Triệu Quốc công tay đặt tuyết tròn trắng muốt, trong miệng khạc ra lời bỉ ổi: “Cái người lẳng lơ này, ha ha! Lão tử cũng phải nếm thử chút tư vị của thái tử phi, nếu để cho Đông Phương Trạch biết được, đoán chừng lập tức tức chết đến báo danh điện Diêm Vương!!!”

      Mộ Dung Cẩm lập tức ngây người, nàng thế nào cũng nghĩ đến nữ tử cùng Triệu Quốc công hô mưa gọi gió này lại chính là thái tử phi ngày xưa_ Tôn Phỉ Phỉ!

      Ở trong rèm lụa đỏ, trong mắt Tô Tây Phong lóe lên tia chán ghét và ác độc, nhưng khi ngẩng đầu lên lại là gương mặt kiều mỵ: “Tư thế oai hùng năm đó của Quốc công hề giảm , Phỉ Phỉ bội phục, nhanh quá!”

      Triệu Quốc công bỉ ổi cười tiếng: “Quả đủ nhanh!”

      “Vậy chuyện Quốc công đồng ý giúp Phỉ Phỉ sao rồi?” Tôn Phỉ Phỉ vẽ vài vòng người Triệu Quốc công rồi hỏi.

      Triệu Quốc công phát nắm được tay của ả ta: “ tại Mộ Dung Chinh và Đông Phương Trạch cùng ngồi trong thiên lao rồi, nàng cần phải lo!”

      Tôn Phỉ Phỉ nũng nịu: “Quả nhiên Quốc công lợi hại!”

      “Ha ha ha ……”

      Mộ Dung Cẩm muốn nghe tiếng cười bên trong phòng nữa, cũng muốn nhìn nữa, sắc mặt khó coi ra khỏi nơi đó!”

      Mai Tử Hàn ngồi lại vị trí của mình, vẫn vuốt vuốt bàn tính của : “Hài lòng với đáp án này ?”

      Bình phục ghê tởm trong lòng, lúc này Mộ Dung Cẩm mới mở mắt ra, lạnh lùng : “Ngay cả Tôn Phỉ Phỉ dùng thân thể mê hoặc Triệu Quốc công, nhưng còn chưa đủ để cho Triệu Quốc công làm ra loại chuyện tình rung chuyển triều đình này. Tôn Phỉ Phỉ cũng chỉ là ngòi nổ, là người hy sinh đáng thương mà thôi. , có lẽ nên dùng từ đáng thương, mà là đáng buồn!”

      “Xem ra Mộ Dung tiểu thư có được đáp án!”

      Mộ Dung Cẩm đội tầng lụa mỏng lên, vốn dĩ hôm nay nàng muốn có được chút tin tức trong triều đình, nhưng tại nàng có tâm tình, thay vì trao đổi với Mai Tử Hàn, bằng vòa trong cung tìm chút.

      “Lần sau nếu Mộ Dung tiểu thư còn muốn làm giao dịch, nhất định Tử Hàn xin đợi đại giá!”

      Mộ Dung Cẩm ngẩng đầu, qua tầng lụa nhìn Mai Tử Hàn, cười lạnh: “Chẳng lẽ Mai công tử quên lần trước ngươi phái sát thủ tới?”

      Mai Tử Hàn bất đắc dĩ buông tay: “Coi như là Tử Hàn thiếu Mộ Dung tiểu thư ân tình sao?”

      Mộ Dung Cẩm nhìn cái, lời xoay người rời .

      Mai Tử Hàn nhìn bóng lưng Mộ Dung Cẩm rời , ngón tay sờ bàn tính dừng lại, hồi lâu cũng buông xuống, cúi đầu biết nghĩ cái gì.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :