1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiên kim sủng: Tà y hoàng hậu - Thiên Mai (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 35

      Sở Linh Nhi nhanh như mèo, xuyên qua trong đêm tối, tránh thoát gia đinh tuần tra ban đêm, từng chút từng chút tiến vào bên trong. Loại cảm giác kích thích này khiến cho nàng cười khép miệng, có thể so với việc cắt râu của những lão tử kia thú vị hơn nhiều, hắc hắc!

      Bất đồng với Sở Linh Nhi, tại Dương Hạo thân căng thẳng. cảm thấy có người mai phục ở chung quanh, nhưng có loại cảm giác bị người nhìn chăm chú, nhưng ở nơi này lại hề có người. Quay đầu nhìn Sở Linh Nhi lén lén lút lút chơi vui, trong lòng bất đắc dĩ tiếp tục gia tăng. dám tưởng tượng được, nếu như chủ tử biết đầu độc công chúa, hơn nữa còn lén lút theo công chúa trèo tường nhà người ta trừng phạt như thế nào!

      Mà người Dương Hạo lo lắng, giờ phút này ngồi ở trong lương đình của Mộ Dung phủ, Mộ Dung Gấm tự tay châm trà, vừa lòng gió thổi mát!

      Mộ Dung Gấm nhìn người kia tự đến: “Sở hoàng khuya khoắt tới Mộ Dung phủ, sợ rằng hợp lễ phép?”

      Sở Dạ tà mị mắt phượng nhảy lên: “Nàng , vương , ai biết được?”

      Mộ Dung Gấm bất đắc dĩ: “Ta với Sở hoàng sợ rằng còn quen thuộc đến mức nửa đêm leo tường!”

      Sở Dạ đặt cốc trà xuống, tâm tình tệ đề nghị: “Trước kai có, tại có là được!”

      Mộ Dung Gấm nặng nề đặt tách trà xuống, nàng cũng chỉ là muốn hóng gió chút, lẳng lặng tâm, làm sao lại triệu đại tôn thần này chứ: “Sở hoàng, trà cũng uống, lời cũng , thứ tiễn xa được!”

      Sở hoàng cũng đặt tách trà xuống, vuốt vuốt miệng cốc: “ vương giống như bị nàng ghét?”

      Mộ Dung Gấm quay đầu: “Sở hoàng là vua nước, cần gì phải so đo với tiểu nhân vật như ta!”

      “Nàng cũng phải là tiểu nhân vật!” Sở Dạ chẳng biết đứng dậy từ khi nào, thân hình cao lớn bao phủ Mộ Dung Gấm. Bàn tay nâng lên đặt lên gò má của Mộ Dung Gấm, sau đó vươn tay về phía sau tai, thanh từ tính trầm thấp mang theo đầu độc: “Khiến vương phải nhìn nàng!”

      Mộ Dung Gấm cũng bị Sở Dạ mê hoặc, đánh chưởng lên cánh tay của Sở Dạ, hơi thở người lạnh xuống, che giấu sát khí, thanh cũng lạnh lẽo như hàn băng: “Xin đừng tiến thêm!”

      “Haha!” Lồng ngực Sở Dạ khẽ chấn động cười, giống như cánh tay vỡ vụn kia phải là của : “Rốt cuộc cũng lộ ra tính tình chân chính của mình, đáng hơn nhiều so với tính tình nguội lạnh bình thường!”

      Đáng yeu? Mộ Dung Gấm khỏi tức giận, ngược lại ý lạnh người giảm , buông lỏng tay của ra. Mộ Dung Gấm xoay đầu : “Tốt nhất cần dùng cái này để uy hiếp ta!” Nếu nàng chắc chắn mình làm ra cái gì!

      Mày kiếm Sở Dạ nhíu lại, bàn tay đặt lên chiếc cằm thon của Mộ Dung Gấm, ngón tay mập mờ vuốt ve: “Làm giao dịch! vương đảm bảo về sau đề tài này nữa, cũng nhìn diện mạo của nàng, trừ phi bản thân nàng tình nguyện!”

      Có thể tự nguyện mới là chuyện lạ: “Điều kiện!”

      “Tạm thời chưa nghĩ ra, nhưng tuyệt đối hề khó khăn với nàng, chờ vương nghĩ xong cho nàng biết. Như thế nào?” Dứt lời, Sở Dạ buông cằm nàng ra, tong lòng có chút lưu luyến. ra càng muốn cúi người xuống hôi đôi môi của nàng, nghĩ lại muốn nếm tư vị đêm đó thêm lần nữa, nhưng xét thấy khí như thế này, nên nhịn hơn!

      Mộ Dung Gấm có chút giận, dù sao đây cũng là chuyện nàng muốn nghĩ tới nhất, nhưng người này cố tình còn uy hiếp mình, nhưng là…… Nàng nhịn, đứng dậy tránh xa c, nhưng là…… Nàng nhịn, đứng dậy tránh xa chút, khoảng cách này khiến nàng hít thở thông: “HI vọng Sở hoàng lời giữ lời!”

      Sở Dạ vẻ mặt lười biếng mang theo chút bất đắc dĩ: “Nhất định phải chuyện như thế với vương?”

      Mộ Dung Gấm giận cười, bị Sở Dạ ép, hôm nay nàng cố ý che giấu tính tình lạnh bạc của mình : “Sở hoàng cho là thế nào? Nếu như có ngày ta nắm đằng chuôi của ngươi, ngươi có thể dễ dàng chuyện với ta sao?”

      Bắp đùi thon dài tiến lên hai bước, thân thể cao lớn bao phủ cả người Mộ Dung Gấm. Mùi long tiên hương dễ ngửi trong nháy mắt chiếm cứ hô hấp của nàng. giơ tay vịn vai của nàng, báo đạo buông. Khuôn mặt tuấn mỹ phóng đại trước mắt Mộ Dung Gấm, ánh mắt sắc bén nhìn sâu vào mắt nàng, thanh vẫn bá đạo như trước, lại có chút bi thương: “ vương giống như đáng để tin tưởng?”

      Hơi thở nóng rực phun lên mặt nàng, khiến cho lòng của nàng cũng chặt theo, được tự nhiên ngẩng đầu, thanh lạnh lùng: “Sở hoàng xin tự trọng!”

      Ánh mắt sắc bén cơ trí thoáng qua hơi thở nguy hiểm, nữ nhân đáng chét này, đáng ghét như vậy sao? Đả thương người phải là nàng cự tuyệt mà là ôm nàng nàng lại thờ ơ, bàn tay tự chủ được siết chạt, cỗ tức giận cuồn cuộn trong lòng. Mộ Dung cảm thấy tâm tình của đúng, nghi ngờ quay đầu. Nhưng sau khắc, thân thể nàng chợt cứng đờ, mắt trừng to, …… Cư nhiên hôn nàng!

      Thay vì hôn, gặm đúng hơn. Sở Dạ phát tiết gặm đôi môi đỏ mọng mà muốn lâu. Kể từ sau đêm ở ôn tuyền đó, muốn lần nữa ôm nàng vào trong lòng. muốn vì dọa nàng mà nhẫn nại, nhưng nàng lại vô cùng lạnh nhạt đối với . Cao ngạo như , vẫn là lần đầu tiên nếm thử cảm giác bị người ghét bỏ. Cho nên dùng lực gặm cắn, muốn trừng phạt nàng nhưng càng đến cuối cũng chính cách nào kiềm chế, si mê tham niệm triền miên môi nàng. Môi lưỡi nóng bỏng trượt vào trong miệng nàng, thăm dò khát vọng lâu.

      Mộ Dung Gấm bắt đầu bị kinh sợ ngã, hồi hồn muốn đẩy ra. Nhưng sức lực của Sở Dạ lớn đến kinh người, nàng thể phản kháng lại được, mà nụ hôn bá đạo cuồng dã kia khiến nàng có cách nào cự tuyệt. Răng môi đụng nhau, nàng cảm thấy ý thức của mình dần mất , cho đến cuối cùng, nàng hoàn toàn trầm mê trong nụ hô của , mặc làm!

      Cảm thấy động tĩnh người trong ngực mình, tâm Sở Dạ vui mừng, động tác cuồng dã trở nên êm ái, thận trọng giống như bảo vệ trân bảo. Mộ Dung Gấm cũng bị đầu độc, tự chủ được giơ tay đẳ lên cánh tay có lực của , thân thể hai người dán chặt lại với nhau……

      Sở Linh Nhi và Dương Hạo lén lén lút lút tiến vào, nhìn thấy màn kích tình kia. Sở Linh Nhi thể tin được trợn to hai mắt: “Hoàng,…Hoàng huynh…Các ngươi…….”

      Động tác của Dương Hạo chậm bước, sau đó có chút khí tiết nào run rẩy, làm hỏng chuyện tốt của chủ tử, cái mạng của mất rồi……

      thanh của Sở Linh Nhi thức tỉnh hai người ôm hôn. Sở Dạ mở hai mắt ra, con ngươi màu đen tràn ngập tình dục, nhìn Sở Dạ hoàn toàn biết làm hỏng chuyện tốt của sau đó bất mãn: “Muội làm sao lại ở chỗ này?”

      “À? ……Cái đó, ta……Ta…Ta…..” Sở Linh Nhi “ta” nửa ngày cũng được ra ngoài, cuối cùng kiềm được xoay người dùng khinh công chạy: “Khụ khụ, hoàng huynh, các người tiếp tục, Ha hahaha!”

      tại trong lòng Sở Linh Nhi kích động đến sắp nổ tung, ha ha ha, hoàng huynh thích nữ nhân! Ha ha! Lần này trở về có thể tức chết những lão khốn kiếp kia. Ha ha, nàng có chị dâu! (Sung sướng vô cùng. o^-^o)

      --- ---------lời ngoài mặt---- ------

      Có nên ăn hay đây?????????... ...??????????
      Dion thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 36: Nhặt được, thưởng nàng!

      Sở Linh Nhi và Dương Hạo lén lén lút lút tiến vào, nhìn thấy màn kích tình kia. Sở Linh Nhi thể tin được trợn to hai mắt: “Hoàng,…Hoàng huynh…Các ngươi…….”

      Động tác của Dương Hạo chậm bước, sau đó có chút khí tiết nào run rẩy, làm hỏng chuyện tốt của chủ tử, cái mạng của mất rồi……

      thanh của Sở Linh Nhi thức tỉnh hai người ôm hôn. Sở Dạ mở hai mắt ra, con ngươi màu đen tràn ngập tình dục, nhìn Sở Dạ hoàn toàn biết làm hỏng chuyện tốt của sau đó bất mãn: “Muội làm sao lại ở chỗ này?”

      “À? ……Cái đó, ta……Ta…Ta…..” Sở Linh Nhi “ta” nửa ngày cũng được ra ngoài, cuối cùng kiềm được xoay người dùng khinh công chạy: “Khụ khụ, hoàng huynh, các người tiếp tục, Ha hahaha!”

      tại trong lòng Sở Linh Nhi kích động đến sắp nổ tung, ha ha ha, hoàng huynh thích nữ nhân! Ha ha! Lần này trở về có thể tức chết những lão khốn kiếp kia. Ha ha, nàng có chị dâu!ư

      Sở Dạ cũng lười phải quản nàng, đột nhiên bị người cắt đứt cho nên vô cùng vui. Chỉ là, cúi đầu nhìn phía Mộ Dung Gấm, nàng giờ phút này vẫn chưa trở lại bình thường, đôi mắt vì tình dục mà mờ mịt, đôi môi bị hôn sưng đỏ khẽ mở, trong nháy mắt kích thích dục vọng chưa tiêu trong cơ thể , mập mờ vuốt ve má nàng, thanh giọng thâm trầm: “Nếu nàng hồi hồi, vậy vương nên tiếp tục rồi!”

      Mộ Dung Gấm vất vả hồi hồi từ trong hỗn loạn, chợt bị lời này làm cho cả kinh, ngước mắt nhìn đôi mắt tràn ngập tình dục, đường cong cương nghị cũng biến thành nhu hòa, khóe môi băng lãnh khẽ câu, hoa đào nở rộ, cả người tản ra loại quyến rũ mê người. Đột nhiên tâm Mộ Dung Gấm hạ xuống, hơi thở chưa bình thường tiếp tục tăng lên, khiến cho nàng hoảng hốt. Nhanh chóng thoát khỏi ngực của Sở Dạ, lập tức nhảy ra xa,hơi mở miệng, chữ cũng ra được!

      Ở thế giới trước, cả người nàng giống như cỗ máy giết người. Ở trong thế giới của nàng chỉ có màu đen, chỉ có sinh và tử, những chuyện khác nàng hoàn toàn biết. Bởi vì quyết đấu nàng bị người giết chết, trọng sinh ở đời này. Nàng trở thành nữ nhi của Mộ Dung Chinh cho nên nàng mới bắt đầu là con người có cảm tình. Nhưng cho tới bây giờ nàng chưa từng trải qua chuyện này với nam nhân. Nàng biết hôn môi là gì, nàng biết giữa nam nhân và nữ nhân còn có thể làm nhiều chuyện, nhưng là, nàng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó xảy ra chính bản thân mình. Loại cảm giác khống chế được nhịp tim kia khiến cho nàng hoảng hốt, làm nàng cuống cuồng, nhưng nàng lại… ghét!

      Lần trước ở ôn tuyền, nàng bị hôn, lúc ấy nàng bị đồ trong người hành hạ, trừ tức giận ra căn bản có cảm giác nào khác. Nhưng lần này, nàng lại bị đánh cho tơi bời.

      Trong mắt Mộ Dung Gấm có nghi ngờ, có thể tin, có mờ mịt, biết xử trí như thế nào. Từng biếu ấy đều rơi vào trong mắt Sở Dạ, khiến cho đau lòng, nhưng cũng mừng rỡ, ít nhất nàng có cảm giác với ! Thận trọng tới, bàn tay rộng lớn lướt qua mặt nàng: “ vương về trước, sớm nghỉ ngơi !”

      Dứt lời, sải bước quay người . Nhưng tấm lưng kia lại như có cảm giác chạy trốn. Ra khỏi Mộ Dung phủ, Sở Dạ nhắm mắt lại, hít thở lâu đè xao động trong lòng xuống. vẫn luôn kiêu ngạo tự chủ nhưng lại chịu được kích từ nơi Mộ Dung Gấm. Mới vừa rồi nếu phải Sở Linh Nhi đột nhiên xuất , thậm chí cứ như vậy mà muốn Mộ Dung Gấm. nặng nề thở dài trong lòng, có lẽ bị cướp !

      đêm này, ngoài ý muốn, Mộ Dung Gấm mất ngủ. mình nhìn chằm chằm nóc giường cả đêm, trong đầu mảnh hỗn độn. Suy tư, nhưng biết nghĩ tới cái gì, cứ như vậy mở to mắt, khi hồi hồn là buổi sáng.

      Gọi Mộc Hương vào giúp nàng mặc quan phục, chuẩn bị tốt tất cả, tiếp tục thái y viện. Vẻ mặt nàng vô cùng tự nhiên, giống như chuyện đêm qua chỉ là giấc mộng. ra đêm qua Đường Trúc biết, cho nên nàng nhìn Mộ Dung Gấm muốn lại thôi. Mấy lần há miệng muốn , nhưng cuối cùng vẫn thể nào ra, đánh phải đem lời nuốt vào trong. Suy nghĩ của tiểu thư, nàng vẫn nên hỏi nhiều!

      ngày ở thái y viện yên bình. Bởi vì Mộ Dung Gấm bị phạt tội, cũng xuất chúng cho nên cũng có người đặc biệt chú ý tới nàng. Cũng bởi vì thân phận của nàng cho nên cũng ai dám làm khó nàng.

      Buổi trưa, Mộ Dung Gấm chuẩn bị xuất cung ăn cơm. Mới vừa bắt đầu ra khỏi thái y viện, liền nhìn thấy Đông Phương Nhuận nhanh chóng tới, nhìn xung quanh nhưng hề nhìn nàng. Bộ dạng kiêu ngạo kia khiến Mộ Dung Gấm nhịn được cười.

      “Tham kiễn vương gia.”

      “Miễn!” Đông Phương Nhuận cố làm vẻ thâm trầm phất tay với Mộ Dung Gấm, sau đó dùng khóe mắt liếc nàng mấy cái. Thấy nàng hề lời với mình, nhất thời có chút giận dữ, tay cầm chiếc hộp vẫn giấu đằng sau lưng ra, thanh ghét bỏ: “Đây là thứ mới nhặt được ở đường, thưởng cho nàng!”

      Tiểu thái giám: Vương gia, vật hoàng thượng ngự tứ, có thể tùy tiện nhặt được ở đường sao?

      Mộ Dung Gấm cầm lấy hộp gỗ, muốn cự tuyệt, nhưng Đông Phương Nhuận cũng xa, đôi chân kia bước nhanh giống như chạy trốn vậy!

      “Tiểu thư! Em xem là cái gì cho!” Mộc Hương lập tức ông tới mở ra xem, là cây sáo bằng bạch ngọc, ngọc này trắng như muốn tỏa sáng, vừa nhìn biết là ngọc thượng đẳng. Mộc Hương hâm mộ: “Hoàng cung quả nhiên là khác, đồ nhặt được cũng đắ giá như vậy!”

      Đường Trúc tay xách lấy cổ nàng, chịu nổi người ngu ngốc như vậy. Nhất định phải tìm cơ hội khiến tiểu thư tặng nàng ta , nếu nàng sợ rằng chính mình cân thận bóp chết nàng ta mất!

      Mộ Dung Gấm đối với lời Mộc Hương vô cùng im lặng, đậy nắp hộp lại, Đông Phương Nhuận có ý tứ gì đây? Cất hộp xong nàng : “ thôi! Nên xuất cung rồi!”

      ngang qua quảng trường trước cửa cung Mộ Dung Gấm nhìn thấy nơi đó có rất nhiều người dựng đài, đài cao có chút hình dáng, dưới đất cong có rất nhiều người nỗ lực khiêng cọc gỗ, khỏi nghi ngờ nhìn về phía An Dương dẫn đường: “Làm cái gì vậy?”

      “Quận chúa biết sao?” An Dương có chút ngoài ý muốn, ngay sau đó liền giải thích: “Đây là lôi đài dành cho cuộc so tài của các tài nữ. Ngày hôm trước hoàng hậu và mấy vị nương nương xin chỉ thị của hoàng thượng, muốn hoàng thượng chủ trì cuộc so tài của các tài nữ, tiểu thư mọi nhà đều phải tham gia. Đến lúc đó hoàng thượng và các chúng đại thần bình chọn ra đệ nhất tài nữ, người chiến thắng có thể lấy được cam kết của hoàng thượng!”

      “Đợi nào…!” Mộc Hương hiếm khi thông minh nghe được đầu mối: “Tiểu thư mọi nhà? Ý là tiểu thư nhà ta cũng phải tham gia?”

      An Dương gật đầu: “Quận chúa cũng phải tham gia, nô tài cho là quận chúa sớm biết!”

      Mọi người đưa mắt nhìn sang Mộ Dung Gấm. Mộ Dung Gấm cảm thấy có cái gì đúng. Khi săn bắn lần trước nàng đều phát ngũ đại tài nữ xuất dù chỉ người, cho nên nàng liền suy đoán có thể họ chuẩn bị cái gì đó, ngờ là tình này. Lạnh nhạt ngước mắt, cũng có kinh ngạc hay tức giận: “ thôi! về ăn cơm trước!”

      An Dương cẩn thận nhìn Mộ Dung Gấm cái, trong lòng bội phục tấm lòng và khí độ của nàng. Nếu là tiểu thư khác, phát mình biết hội này, chỉ sợ sớm giận đến giơ chân. ngờ nàng chút phản ứng cũng có, phần khí độ này đủ để cho người kính nể.
      DionHa mi thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 37: Sở Dạ tiến bước

      “Tiểu thư, người muốn tham gia sao?” đương trở về Mộc Hương chỉ hỏi lần tiểu thư nhà mình. ra trong lòng của nàng ta hoàn toàn cảm thấy thể tin được. Ở trong ấn tượng của nàng, hình như tiểu thư cái gì cũng biết, cầm thấy nàng đánh qua, cờ cũng chưa từng đụng, thư pháp sao? Nàng hiểu, tranh chữ tiểu thư cũng chưa từng vẽ qua, thi từ càng cần phải . Khiêu vũ? Nàng thể tưởng tượng ta được dáng vẻ tiểu thư nhà mình khiêu vũ…

      Mộ Dung Gấm nhàn nhạt nhìn nàng cái: “Nếu hoàng thượng có lệnh, dĩ nhiên phải tham dự. Chỉ là tham dự cái gì, đến lúc đó rồi hãy !”

      “Đến lúc đó mới ? Nhưng người ta bắt đầu chuẩn bị từ trước rồi, tiểu thư chuẩn bị chút sao?”

      “Ngươi thôi !” Xe ngựa dừng lại, Đường Trúc chút khách khí liền đẩy nàng ta xuống. Dám chất vấn tiểu thư, quả chính là tìm chết. Ở trong lòng của Đường Trúc, coi như Mộ Dung Gấm cái gì cũng biết, cũng tuyệt đối lợi hại hơn những tài nữ kia. Mặc dù có chút sung bái mù quáng, nhưng chính nàng nghĩ như vậy.

      Mộ Dung Gấm vừa xuống xe, lại nhìn thấy người chờ ở của nhà của nàng. giống như hôm qua chợt nhào tới, dáng vẻ muốn xin lỗi, tư thái biểu thị , hình như còn có chút xấu hổ: “Cái đó… Hoàng tẩu…”

      Sắc mặt Mộ Dung Gấm tối sầm lại: “Công chúa chớ có gọi như vậy, nếu như người khác nghe được, ta có mười đầu cũng đủ để chém!”

      “A! Như vậy a! Nếu muội gọi tỷ là Cẩm nhi tỷ tỷ !” Dứt lời, Sở Linh Nhi vui vẻ cười tiếng, chạy tới thân mật khoác tay Mộ Dung Gấm: “Cẩm nhi Tỷ Tỷ, chảng lẽ tỷ ghét Linh Nhi?” Ngày hôm qua muội chỉ là nghe được chuyện tình của tỷ và hoàng huynh, cho nên kích động chút. Tỷ cần tức giận muội nha!”

      xong còn lắc lắc tay Mộ Dung Gấm, đây chính là làm nũng hay sao? , Mộ Dung Gấm ghét Sở Linh Nhi, mặc dù hành động của nàng có chút tinh quái, nhưng tính tình thẳng thắn, khiến cho người ta thể chán ghét. Nhưng là: “Ta và Sở hoàng có chuyện gì, công chúa nên hiểu lầm!”

      Nghe vậy, Sở Linh Nhi che miệng cười trộm, cuối cùng nhịn được nở nụ cười ‘ha ha’, nước mắt cũng chảy ra. Thấy Mộ Dung Gấm hình như vui, liên tiếp khoát tay: “ xin lỗi, muội cười, cười!”

      Mộ Dung Gấm dĩ nhiên biết nàng cười cái gì, nhất thời vạn phần bất đắc dĩ, dứt khoát thêm gì, thẳng vào trong phủ. Mà Sở Linh Nhi lại ỷ vào Mộ Dung Gấm, cứ như vậy ôm tay của nàng, tung tăng tiến vào. Lần này Mộ Dung Gấm muốn đuổi cũng đuổi được!

      Bởi vì Mộ Dung Gấm để ý nàng, Sở Linh Nhi liền tự tìm người chơi. Đường Trúc lạnh lẽo, nàng thích, cho nên nàng chuyển mục tiêu sang Mộc Hương. Sau đó Đường Trúc kinh hãi phát , cư nhiên Mộc Hương và Sở Linh Nhi trở thành bằng hữu.

      Tất cả mọi người đều chuẩn bị cho chuyện thi đấu ở lôi đài, cho nên Mộ Dung Gấm vô cùng rảnh rỗi. Mỗi ngày lặng lẽ tới Thái y viện thời gian ngắn, sau đó lại yên lặng trở lại. Lúc mới đầu người của Thái y viện còn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng, nhưng lâu dần, lại cảm thấy vô vị tẻ nhạt.

      Nằm ở giường, Mộ Dung Gấm rất nhanh ngủ thiếp . Mặc dù ở trong nhà của mình, nhưng nàng vẫn có thói quen duy trì độ cảnh giác cao, cho nên trong nháy mắt có người khác xuất ở trong phòng của mình, nàng liền mở mắt ra. Nhưng sau khắc nàng lại đặt người xuống giường, nụ hôn triền miên bao phủ cảm xúc của nàng.

      Hơi thở quen thuộc, bá đạo quen thuộc, coi như nhìn thấy nàng cũng biết là ai. Muốn phản kháng, nhưng lại có chút muốn cự tuyệt. Sau hôm đó bọn họ chưa từng gặp lại, nàng thiếu chút nữa quên mất. Nhưng giờ phút này hơi thở quen thuộc này nhắc nhở nàng, căn bản nàng hề quên.

      nụ hôn sâu, hôn đến khi hai người hô hấp được mới thả ra. Trong khí tĩnh lặng có thể nghe được hô hấp có chút nặng nề của hai người. Sắc mặt Mộ Dung Gấm nóng lên, ở trong màn đêmmở mắt nhìn nam nhân nằm người nàng: “Sở hoàng sao lại có thể làm ra hành động hái hoa tặc này?”

      Dứt lời mới phát ra thanh của mình chưa bao giờ lại mềm mại đáng , nũng nịu đến thế, trong nháy mắt mặt còn nóng hơn.

      Qua ánh trăng Sở Dạ quan sát người phía dưới, gia hỏa khiến ngày nhớ đêm mong này. Ngay cả khi nàng mang theo lớp mặt nạ, có vẻ đẹp kinh thế phong hoa như hôm đó, nhưng gương mặt này vẫn có thể khiến mê mẩn như cũ. ra nàng cũng hấp dẫn người, còn có thể là có cảm giác tồn tại. Tuy nhiên, nó cố tình lại khiến thần hồn điên đảo. cảm thấy, trúng độc, trúng loại độc có tên là Mộ Dung Gấm.

      Mộ Dung Gấm giơ tay lên muốn đẩy ra, đột nhiên cứng đờ, bởi vì nàng phát ra nơi mình đẩy kia, lại có áo bào bao trùm. Cảm xúc bóng loáng, còn có trái tim tronglồng ngực ở dưới bàn tay đập từng nhịp từng nhịp. Mộ Dung Gấm tin tưởng, khắc kia mặt của nàng nhất định đỏ đến rỉ máu. Đây là lần đầu tiên nàng đụng chạm thân thể của nam nhâ, hơn nữa còn dưới tình huống như thế này…

      “Ha ha!” Sở Dạ nở nụ cười thấp, mang theo hơi thở tà mị mê người, sau đó tay chống đỡ, tay cầm tay của Mộ Dung Gấm/ Bàn tay kia rất dễ dàng bao lấy bàn tay bé của nàng, sau đó từng chút từng chút xẹt qua bộ ngực của , rồi dần dần xuống, sáu múi cơ bụng nổi lên, giờ phút này sờ lên rất có cảm giác. Trong khi Sở Dạ nắm tay nàng tiếp tục xuống dưới, cuối cùng Mộ Dung Gấm cũng hồi hồn từ trong ngượng ngùng, sau đó liền đẩy Sở Dạ ra, mắc cỡ dám nhìn . Nhất là hai bên tai kia, giờ phút này giống như bị bàn ủi ủi qua.

      Sở Dạ cũng tức, lần nữa lên, mập mờ cười : “Nàng sờ như thế có thỏa mãn ?”

      Mộ Dung Gấm thở phì phò trừng mắt nhìn . tại nàng chỉ có thể trừng , tìm được phương pháp khác để bày tỏ tâm tình của mình nữa. Nàng chưa từng có gặp qua người nào giống như , phúc hắc, tà ác như thế….. biết xấu hổ.

      Hai người cứ như vậy đối nghịch, sau lại biết người nào nhịn được ngủ trước, sau đó ngủ cả đêm!

      Chờ đến khi Mộ Dung Gấm rời giường, Sở Dạ còn ở đây. Chỉ có hơi ấm bên cạnh xác nhận đêm qua tới!
      Dion thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 38: Tài nữ tỷ thí bắt đầu

      Rốt cuộc ngày cuộc thi giữa các tài nữ cũng tới, văn võ bá quan đến đông đủ, bên ngoài đường phố dân chúng vây quanh trong ba tầng ngoài ba tầng, mà các lầu các lân cận cũng bị chen lấn đầy tràn.

      Ở chính giữa cổng thành là vị trí của hoàng thượng, vương gia cùng với hậu cung phi tần. Giờ phút này phía ngồi đông đủ, góc cẩm y hoa phục, nhìn qua hoa lệ vô cùng. Mà ở giữa khoảng sắc màu hoa lệ kia lại có màu đen cương nghị, màu sắc tối tăm như phân cách với những người khác, nhìn lần liền nhận ra được.

      Khi Mộ Dung Gấm tới thiếu chút nữa chen vào được, nàng có tới chỗ ngồi của công chúa ở phía tới nơi của nữ quyến tìm chỗ ngồi xuống. Ánh mắt của mọi người đều dồn lên phía đài cao, cho nên căn bản ai chú ý đến nàng.

      Mộ Dung Gấm ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy bóng dáng màu đen thích hợp kia. Mà Sở Dạ như đột nhiên có cảm giác nhìn sang, ánh mắt màu đen như phát ra điều thú vị, sau đó nhàng nhếch môi, biểu tâm tình tệ, nhất thời bộ dạng mị hoặc mê đảo mọi người. Tâm Mộ Dung Gấm thầm mắng tiếng “gieo họa”, mặt nóng ran lên rời chỗ khác.

      Ánh mắt chuyển sang những nữ quyến khác, trong lúc vô tình nhìn thấy Tô Diệp Ngâm ngồi bên cạnh Đông Phương Hiểu. Hôm nay nàng ta ngồi yên lặng, có si mê nhìn lên đài cao như những nương khác, chỉ lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, nghiễm nhiên tiêu chuẩn như đại gia khuê tú, nhưng vẻ mặt của nàng đượm ưu thương, mi mắt như có nỗi buồn thể tan.

      Ly rượu trong tay Mộ Dung Gấm dừng lại, chỉ liếc mắt cái liền dời chỗ khác, có lẽ như bây giờ là tốt nhất! Nhưng theo bản năng, nàng đưa mắt về phía những nơi khác, nhìn thấy ánh mắt tha thiết của Đông Phương Nhuận cao ngạo, cuối cùng rơi vào chỗ ngồi của các quan viên. Từ thừa tướng là trung niên phúc hậu, mặt mũi hiền lành. Nhưng có thể ngồi vào vị trí, thừa tướng, thể chỉ dựa vào tài năng, có chút mánh khóe thể!

      Ánh mắt xuống, Mộ Dung Gấm nhìn thấy mấy tiểu thư thiếu gia của Trương gia. Ngồi đầu chính là nam tử khoảng hai mươi bảy hai mươi tám, dáng dấp của xuất cũng nhưng cũng là mi thanh mục tú, khiến cho người nhìn cảm thấy cực kỳ thoải mái, chỉ tiếc là lại phải ngồi xe lăn. Mộ Dung Gấm nhìn hai chân của , nhớ tới chuyện tình của sáu năm trước. Đại công tử Trương gia vốn là người rất có tương lại, hơn nữa văn võ song toàn, đối với việc cưỡi ngựa bắn cung so với các hoàng tử vương gia còn tốt hơn. Nhưng trong cuộc săn thú vào mùa thu, cẩn thận ngã xuống vách núi, bị tảng đá đè gãy hai chân, từ đó ngồi ở xe lăn sống qua ngày, đời tài vì vậy mà xuống dốc.

      Mộ Dung Gấm nhìn sắc mặt của , chút chán chường, cũng có tức giận, giống như tựa lông hồng, có cảm giác tự sinh tự diệt.

      Mộ Dung Gấm dời chõ khác, rơi vàotrên người nam tử hoa y bên cạnh. Người nọ dáng dấp được tốt lắn, đôi mắt ti hí nhìn chằm chằm vào bộ ngực thị thiếp bên cạnh , miệng cũng tới rất gần. Hơn nữa cánh tay cũng đưa vào trong váy của thị thiếp đó, biết làm gì, Chọc cho sắc mặt của thị thiếp đỏ hồng, liên tiếp kêu , vừa phóng đãng lại ghê tởm! Nghĩ tới Tô Diệp Ngâm sắp phải gả cho người như vậy, chân mày của Mộ Dung Gấm nhịn được nhíu lại!

      Mộ Dung Gấm cảm thấy có ánh mắt đặt người mình, vừa nhìn liền thấy ánh mắt yên lặng kia, là của đại công tử Trương gia. Nhìn thấy Mộ Dung Gấm nhìn sang, Trương Dục khẽ gật đầu, khóe môi nâng lên đường cong, nhưng lại có nhiệt độ.

      Mộ Dung Gấm gật đầu cái, sau đó thu hồi ánh mắt. Cảm giác bên cạnh đột nhiên có người ngồi xuống, sau khắc liền gối lên đầu vai của nàng, cả người cúng đặt lên, vẻ mặt mệt mỏi: “Cẩm nhi tỷ tỷ, nhàm chán. Khi nào bắt đầu vậy?”

      quen Sở Linh Nhi thỉnh thoảng tới dây dưa, Mộ Dung Gấm cũng lười đẩy nàng ra, nghe vậy chỉ : “Chờ xem!.”

      “Aizzzzz!” Hiển nhiên tiểu nha đầu này có kiên nhẫn, chẳng bao lâu liền buồn ngủ, sau đó ngã xuống, vừa đúng ngã xuống đùi Mộ Dung Gấm, hô hấp đều đều, hiển nhiên là ngủ thiếp . Cũng may án kỷ cũng cao, vừa lúc che khuất thân thể của nàng, nếu cho người ta thấy đường đường là công chúa của nước lại có bộ dạng này, đoán chừng mặt mũi của Sở Dạ đều bị vứt sạch.

      Sở Linh Nhi ngủ rất say, hiển nhiên sáng sớm hôm nay bị dày vò mệt mỏi đến bây giờ. Khuôn mặt nhắn đáng trắng nộn như con nít, cái miệng nho phun bong bóng như đứa trẻ ba tuổi. Mộ Dung Gấm nhịn được cười tiếng, quả chỉ là đứa bé. Hình như ngủ được thoải mái, Sở Linh Nhi cọ cọ vào ngực Mộ Dung Gấm, muốn rời xa hông của nàng, sau đó ngủ tiếp.

      Mộ Dung Gấm im lặng, nhưng vẫn vươn tay ra chỉnh sửa lại y phục có chút rối loạn, sau đó vén mấy sợi tóc vương mặt Sở Linh Nhi, kêu Đường Trúc tìm tấm thảm mỏng đắp lên người nàng.

      Thấy Sở Linh Nhi ngủ, Mộc Hương cũng cảm thấy buồn ngủ theo. Nếu phải tiểu thư nhà nàng ở chỗ này, nàng sớm trở về ngủ rồi. ra nàng rất hâm mộ Sở Linh Nhi, có thể quang minh chính đại ngủ đùi tiểu thư, nàng còn chưa từng được ngủ qua nha! chịu được, gắng gượng được thêm, Mộc Hương ngồi xuống bên cạnh Mộ Dung Gấm, sau đó nằm ngủ án kỷ.

      Đường Trúc thấy vậy, nhất thời liền muốn hỏi, có người nào giống nha đầu này ? Cư nhiên chạy tới bên cạnh tiểu thư mà ngủ. Khi Đường Trúc muốn vươn tay, Mộ Dung Gấm liền giơ tay ngăn cản: “Thôi, em ấy cũng mệt mỏi, để cho em ấy ngủ !”

      Đối với lời của Mộ Dung Gấm, Đường Trúc chưa bao giờ phản bác. Cho nên mặc dù nàng hận xách Mộc Hương lên ném xuống kênh rạch, nhưng cuối cùng nàng vẫn nhịn được, thu tay về, sau đó đứng canh chừng. Trong mơ hồ Mộc Hương nhếch miệng cười: tiểu thư tốt! May mà có nàng phát được ra thiếu chương 37. Mình sửa lại và post bổ sung rồi nha. Cám ơn nhiều=D

      Từ giờ tuần ít nhất là 5c. Hứa danh dự luôn. Nhiều lần làm được nên thấy mình quá tội lỗi rồi

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 39: Tài nữ mọi nhà

      “Đông đông đông!” Mấy tiếng trống vang lên, mọi người biết cuộc thi sắp bắt đầu, nhất thời đưa mắt nhìn lên đài cao.

      Đông Phương Trạch là người đọc diễn văn mở màn thay thế cho hoàng thượng, khác chính là ra ngoài vài lời xã giao, sau đó xoay người rời . gã thái giám đảm nhiệm là người điều khiển chương trình.

      Lên trước chỉ là số thiên kim nhà quan viên nho , tài nghệ giống như nhau, nhiều nhất chính là đánh đàn. Bắt đầu hai người mọi người còn có cảm giác, nhưng càng về sau, phần lớn đều buồn ngủ hết với nhau. Mộ Dung Gấm để ly xuống, kéo Mộc Hương sắp rơi xuống đất trở lại bàn, tiếp theo đó ngồi nghe những bài hát tên!

      “Boong boong boong!” Đột nhiên tiếng tỳ bà vang lên, mọi người đều chấn động, ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy nương áo trắng ôm thanh sơn trà ngồi ở lôi đài. Tay áo nàng ta tung bay, khúc tỳ bà phiêu dật vang lên. Khúc ca lúc tình ý triền miên, lúc lại giống như chém giết sa trường hiển nhiên khiến cho tinh thần người nghe phấn chấn.

      khúc này kết thúc, nàng nhàng cúi đầu xuống. Nghe được lời của người bên cạnh, Mộ Dung Gấm mới biết người nọ là muội muội của đại tiểu thư Hàn gia, mặc dù có danh tiếng như tỷ tỷ, nhưng lại có tay đàn tỳ bà rất tốt!

      Tiếp sau đó chính là ra sân của ngũ đại tài nữ. Lâm Huệ Nhi giỏi về cờ, mang bàn cờ lên, tay trái cùng tay phải đánh cờ. Bốn bề có tám bàn cờ mô phỏng, có cung nhân lên nhìn đường cờ của nàng, sau đó mô phỏng lại nước cho mọi người cùng xem, khiến cho mọi người ai cũng ràng. Thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy thanh sợ hãi của mọi người, mà Mộ Dung Gấm buồn cười lắc đầu.

      Chơi cờ, đối với quý tộc nơi này, sợ rằng phần lớn đều coi rằng chơi cờ là loại nghệ thuật tu thân dưỡng tính, đồng thời cũng có thể điều chỉnh lại tâm tình. Từ xưa có câu ‘quân kỳ thức nhân’*, mà Lâm Huệ Nhi mặc dù kỳ nghẹ tệ, nhưng bước tiến của nàng ta quá hoa lệ, lại ít bén nhọn sắc sảo bàn cờ. Chẳng qua chỉ là lấy lòng mọi người mà thôi, nàng cười tiếng, chân chính có bao nhiêu lợi hại, chỉ sợ suông mà thôi!

      *quân kỳ thúc nhân: quan quân luôn thưởng thức phong cách của con người (???)
      Nhìn những người kia hai câu liên tiếp sợ hãi than, cũng biết bọn họ có hiểu hay , cau mày làm bộ rất có học vấn, nhìn rất tức cười.

      Rốt cuộc, quân cờ đặt xuống, bàn cờ hòa. Hoàng thượng vỗ tay tiếng, mọi người cũng phối hợp vỗ theo!

      Tiểu thư Thủy gia thi nữ công. ra rất kỳ lạ, từ xưa đến nay, trong những cuộc thi, chỉ có cầm kỳ thi hoạn, thi từ ca phú, chưa từng có ai đem nữ công làm môn thi, ngược lại khiến cho người ta có cảm giác mới mẻ.

      Thủy Tố Nguyệt cũng là đại mỹ nhân, thoạt nhìn rất văn tĩnh, hình như cũng có chút xấu hổ. Mấy cung nhân mang tấm vải dài ba thước rộng thước lên, do hai cung nhân dựng thẳng băng.

      Thủy Tố Nguyệt thi lễ, sau đó lập tức có người bưng lên năm loại chỉ màu được sỏ vào với mặc châm (kim). Thủy Tố Nguyệt dùng tay cầm ba cây châm lên, sau đó vung lên tấm vải. Những mặc châm kia giống như sống, như có người dẫn dắt những đường kim của mình, rất nhanh tấm vải có thêm nhiều màu sắc.

      “Oa……” Lần đầu tiên thấy tài nghệ kỳ lạ như vậy, tất cả mọi người mở to mắt, ngày cả Sở Linh Nhi và Mộc Hương ngủ cũng tỉnh lại, mở to hai mắt nhìn những hình ảnh sinh động kia.

      Thủy Tố Nguyệt ngừng chuyển động thân thể, tư thế như múa vũ điệu, từng cây từng cây may vào tấm vải, thân thể tuyệt đẹp như vẽ, mà từng mảng từng mảng long lân màu nâu cũng dần dần ra. Mọi người cũng bắt đầu hiểu màng muốn thêu cái gì, thế nhưng quả quá lớn mật, thể tưởng tượng nổi, chưa bao giờ biết nữ công cũng có thể thần kỳ như vậy.

      “Oa! Cẩm nhi tỷ tỷ, nàng lợi hại! Kim chỉ cũng có thể tự chuyển động nha?” Sở Linh Nhi hưng phấn lắc lắc cánh tay Mộ Dung Gấm, trong mắt đều là những điều mới lạ.

      Mộ Dung Gấm ngước mắt, nhìn động tác của Tủy Tố Nguyệt, hồi lâu mới nhả ra hai chữ: “Thái cực!”

      Là thái cực, nhưng phải là thái cực. Bởi vì nàng biết ở thế giới này có ai sáng chế ra võ công tuyệt diệu như Thái Cực được, nhưng bộ võ công này lại vô cùng giống thái cực.

      “Thái cực là cái gì?”

      loại võ công!” Mộ Dung Gấm cũng giải thích nhiều.

      “Ha ha! Hay! là hay!” Đông Phương Khải là người đầu tiên đứng lên, luôn miệng khen ngợi. Bộ dáng kia nếu phải ngại vẫn còn tranh tài ở phía sau, trực tiếp liền thưởng Thủy Tố Nguyệt luôn rồi.

      Sau canh giờ con cự long hoàn toàn xuất tấm vải trắng, hình thái vô cùng sống động. Mắt cự long giận mà uy, nếu như nhìn kỹ, cặp mắt kia phải là Đông Phương Khải hay sao? Đông Phương Khải cực kỳ vui mừng, giơ tay lên sai người mang tấm vải đến gần, càng nhìn kỹ càng khen dứt.

      Trương Quân ở bên bĩu môi, phải là thêu hoa sao? Khẳng định nàng ta lợi hại hơn nhiều!

      Kêu người chuẩn bị án kỷ và văn chương, Trương Quân lên phía tước, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người cư nhiên chấp bút. tay bút, hai bút cùng vẽ. Ngòi bút của nàng ta lưu loát vô cùng, hề dừng lại. Tất cả mọi người bắt đầu tò mò, đôi tay này có thể vẽ ra loại tranh gì?

      “Hai tay vẽ tranh?” Khuôn mặt nhắn đáng của Sở Linh Nhi nhíu lại, làm như rất bất mãn.

      Mộ Dung Gấm quay đầu: “Sao vậy?”

      Sở Linh Nhi giận dữ cắn cắn môi: “Ta cho rằng chỉ có hoàng huynh mới làm được như vậy? Ngược lại ta muốn nhìn nàng ta có thể vẽ ra cái gì!” Hiển nhiên là bất mãn.

      \
      Sở Dạ biết vẽ tranh? Mộ Dung Gấm tự chủ quay đầu nhìn lên đài cao, trùng hợp đúng lúc nhìn thấy ánh mắt cười như cười của Sở Dạ. Trong thoáng chốc Mộ Dung Gấm có chút thống hận thị lực của mình quá tốt, có việc gì sao nhìn ràng như vậy?

      Mộ Dung Gấm chuyển mắt, tự chủ bị vẻ mặt nhắn mệt mỏi hấp dẫn, chính là Đông Phương Nhuận. Hiển nhiên chỉ có chút mệt mỏi, tay bám lấy đầu, khuôn mặt nhăn nhó, thiếu chút nũa đụng xuống bàn. Mộ Dung Gấm nhịn được mỉm cười.

      Trương Quân vẽ chính là cự lòng đằng vân đồ, so với Thủy Tố Nguyệt càng thêm hung vĩ hoa lệ, cũng lấy được ủng hộ của mọi người.

      Tiếp, tiếng đàn cùng tiếng sáo đồng thời vang lên. Mọi người đồng thời chấn động, tìm kiếm khắp nơi. Rốt cuộc phía bên tường thành thấy được bóng dáng của các nàng. Hàn Tĩnh Ngọc vẫn như cũ toàn thân áo trắng, như huyễn như tiên. Bàn tay cầm sáo đứng, giống như Lãnh Ngạo tiên tử xuống phàm trần. Mà bên cạnh, thân sắc hồng thêu mẫu đơn, áo khoác cùng màu bằng lụa mỏng, y phục cùng lọn tóc gió mà bay, tiếng đàn bên tan, nghe được như kinh người. Hai người ra sân trong nháy mắt cũng đủ giết những người trước mặt, cũng chỉ có hai người này mới đảm đương nổi danh xưng tài nữ này.

      Tiếng đàn cùng tiếng sáo bắt đầu dù to, nhưng lại tương đối thong thả. Càng về sau, tiếng đàn càng thêm dồn dập, thanh boong boong như muốn đứt dây đàn. Mà tiếng đàn cũng càng thêm cao vút, hình như hai người muốn phân cao thấp. Hai loại sắc này mặc dù khác xa nhau, nhưng lại bị họ dung hợp cách kỳ dị, khiến cho người nghe nhiệt huyết sôi trào.

      Trong khi tất cả mọi người đều nghe màn hợp tấu tuyệt diệu của các nàng, Mộ Dung Gấm lại chuyển ánh mắt lên Hàn Tính Ngọc. Đôi mắt đen như mực như muốn nhìn thấu nàng ta, nàng luôn có cảm giác, thân phận của Hàn Tĩnh Ngọc này, tuyệt đối chỉ là tiểu thư của quốc công phủ mà thôi! Bởi vì ở trong tiếng sáo vừa rồi,nàng nghe được ràng ‘cái đó’. Mặc dù chỉ nghe qua lần, nhưng nàng nhớ vô cùng ràng.
      Dion thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :