1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiên kim sủng: Tà y hoàng hậu - Thiên Mai (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 15: Bị đẩy xuống nước

      Thoáng buông lỏng tâm, lại phát sau lưng có người đến gần. Mộ Dung Gấm đột nhiên xoay người, nhìn thấy người tới nhất thời dừng lại, sau đó cúi đầu hành lễ: “Cẩm Hoa tham kiến vương gia!”

      Đông Phương Thực nhìn người trước mắt, ý tứ cười tiếng, giơ tay lên đỡ Mộ Dung Gấm: “Nơi này là bên ngoài, cần gì đa lễ.”

      Mộ Dung Gấm vừa định tạ ơn, nhưng nghĩ đến Đông Phương Thực cầm tay nàng buông, thậm chí còn càn rỡ nắm chặt. Vẫn cười như có tức giận, Mộ Dung Gấm đè nén, cúi đầu : “Xin vương gia buông Cẩm Hoa ra!”

      Đông Phương Thực buông tay Mộ Dung Gấm ra, lại càng thêm ghê tởm nắm lấy cằm nàng, khiến cho nàng phải ngẩng đầu lên. Thấy vẻ mặt xấu hổ của nàng, Đông Phương Thực : “Cầm Hoa giống như là chào đón bổn vương? Nhưng bổn vương vừa thấy Cẩm Hoa , nàng nên làm như thế nào?”

      “Vương gia xin tự trọng!” Mộ Dung Gấm muốn tránh thoát nhưng nghĩ đến Đông Phương Thực hành động càn rỡ hơn, cư nhiên ôm lấy hông nàng, cố gắng ôm lấy. ai chú ý tới hung ác lóe lên trong mắt Mộ Dung Gấm, nếu như Đông Phương Thực còn dám làm thêm động tác gì, nàng nhất định giết !

      “Nhị hoàng huynh, huynh làm gì ở đây?” Đột nhiên thanh mềm maijvang lên. Chuyện tốt bị cắt đứt, Đông Phương Thực tức giận nhưng vẫn buông Mộ Dung Gấm ra, xoay người : “Cũng chỉ là nhìn thấy Cẩm Hoa quận chúa mình đứng ở đây, muốn chuyện đôi câu với nàng thôi. Lục đệ sao cũng ra đây?”

      “Bên trong buồn bực, ra ngoài hóng mát chút! Nhị hoàng huynh, tam hoàng huynh tìm huynh đó.”

      Đông Phương Thực thể rời : “Ta biết rồi!”

      Chờ Đông Phương Thực rời , Đông Phương Triệt mới nhìn người vẫn luôn cúi đầu kia. Biết là những hành động kia chắc chắn hù đến nàng, tốt bụng nhắc nhở: “Cẩm Hoa quận chúa vẫn nên vào bên trong ! mình ở đây an toàn!”

      Mộ Dung Gấm giọng : “Tạ vương gia!”

      Chờ Đông Phương Triệt xoay người rời Mộ Dung Gấm mới chậm rãi ngẩng đầu. Nơi đó cũng có sợ hãi như Đông Phương Triệt nghĩ, ánh mắt mang theo sát ý. Nàng phải người thích giết choc, nhưng chọc phải ranh giới cuối cùng của nàng, nàng tuyệt bỏ qua. Vừa rồi Đông Phương Thực có ý đồ vô lễ với nàng, như vậy đủ để nàng giết rồi!

      Chậm rãi thu hồi cảm xúc lại, thay thế bằng bộ dạng hèn nhát, lúc này mới vào bên trong. Nhưng nàng chưa kịp tới, lại bị người ngăn chặn. Mộ Dung Gấm thể dừng bước hành lễ: “Cẩm Hoa bái kiến thái tử phi!”

      Thái tử phi Tôn Phỉ Phỉ hả hê gẩng đầu, ngay cả Mộ Dung Gấm được cưng chiều như thế nào vẫn phải hành lễ trước nàng: “Cẩm Hoa và thái tử hình như rất tốt?”

      Mộ Dung Gấm liền nghe ra địch ý trong lời của nàng, chắc là hiểu nàng và Đông Phương Trạch có cái gì rồi. Trong nọi tâm buồn cười nhưng mặt lộ ra vẻ gì, chỉ : “Thái tử thân phận tôn quý, Cẩm Hoa làm sao dám đánh đồng với thái tử?”

      Tôn Phỉ Phỉ trong lòng khinh thường hừ lạnh: “Nếu dám đánh đồng, vì sao ai hẹn ngươi cũng , cố tình đồng ý thái tử? Hơn nữa còn muốn chính thái tử đến đón? Rốt cuộc ngươi có rắp tâm gì?”

      Mộ Dung Gấm rất muốn đạp cho nàng ta cước, muốn gây cũng phải có giới hạn, cho rằng ai cũng mơ ước thái tử của ngươi!

      “Thái tử phi oan uổng Cẩm Hoa rồi, Cẩm Hoa làm sao dám suy nghĩ quá phận với thái tử?”

      Thấy Mộ Dung Gấm mềm yếu bị bức đến bộ dạng này, Tôn Phỉ Phỉ mới yên tâm. Nghĩ đến thái tử nhất đinh thích loại nữ nhân này, trong lòng hài lòng, độ lượng giơ tay lên: “Thôi! Ngươi ! Chỉ là nên nhớ lời của ngươi !”

      Mộ Dung Gấm trầm mặc chuẩn bị rời , mà lúc này trong mắt Tôn Phỉ Phỉ lóe lên tia hiểm. Sau khắc nàng ta đột nhiên giơ tay lên đêỷ Mộ Dung Gấm xuống hồ. Mộ Dung Gấm bị bất ngờ đề phòng bị đẩy xuống, cả người ngã nhào vào hồ nước.

      Tôn Phỉ Phỉ hả hê cười lạnh: “Cho ngươi chút dạy dỗ, hừ!”

      Ngay sau đó mặt liền biến sắc, hoang mang sợ hãi gào thét: “ xong! Người tới! Cẩm Hoa quận chúa ngã xuống hồ! Người đâu mau tới!”

      Nàng ta kêu thét nhất thời kéo tất cả mọi người chạy tới, mấy vương gia xông tới trước. Thái tử vốn luôn ôn hòa sắc mặt hơi nóng nảy: “Nhanh cứu người!”

      Đợi đến khi có mấy người nhảy xuống, mới nhìn về phía Tpp “Chuyện gì xảy ra?”

      Tôn Phỉ Phỉ vẻ mặt gấp gáp và kinh hoàng: “Nô tì biết, nô tì vừa mới ra ngoài này thấy Cẩm Hoa quận chúa nhảy xuống hồ. Nô tì mới nóng nảy hô lớn!”

      “Nàng làm sao vô duyên vô cớ nhảy hồ?” Thái tử tin nhìn nàng ta. Mà Tôn Phỉ Phỉ giả bộ vô tội, Đông Phương Trạch cũng nhìn ra đầu mối.

      Đông Phương Triệt nghe Mộ Dung Gấm nhảy hồ, theo bản năng nhìn về phía Đông Phương Thực. Mà Đông Phương Thực có chút khẩn trương, nếu nữ nhi của Mộ Dung tướng quân vì mà nhảy song tự vẫn, vậy tội của lớn lắm.

      “Thía tử điện hạ, tìm được người!” Người dưới nước lo lắng thông báo.

      Đông Phương Thực nóng này, để ý hình tượng úp sấp mép thuyền: “Làm sao có thể tìm được? Tìm cẩn thận chút! Nhanh lên!”

      “Dạ!”

      “Đáng chết!” Đông Phương Thực khẽ nguyền rủa, bây giờ hối hận kịp. Mà toàn bộ động tác của Đông Phương Thực đều rơi vào trong mắt Đông Phương Trạch, khiến hoài nghi. Nhưng ngại có nhiều người hề mở miệng.

      Đông Phương Nhuận cũng đứng ở mép thuyền,con ngươi đen như mực lưu chuyển, giống như muốn xem chút Mộ Dung Gấm ở đâu. Nhưng chỉ nhìn thấy nước hồ đen như mực, khỏi kỳ quái : “Tại sao nàng nghĩ muốn nhảy hồ? Chẳng lẽ muốn tìm cái chết?”

      Đông Phương Trạch thu hồi tâm: “Có thể mép thuyền quá trơn cẩn thận bị ngã! Cửu hoàng đệ nên vào, chớ để té xuống!”

      Nghe vậy, Đông Phương Nhuận liền lui về sau, sợ mình cũng té xuống.

      Lúc này, thị vệ ôm Mộ Dung Gấm hôn mê bất tỉnh lên: “Tìm được rồi!”

      “Mau! Mau đưa nàng lên!”

      Mọi người ba chân bốn cẳng đưa Mộ Dung Gấm lên, nhưng Mộ Dung Gấm hoàn toàn hôn mê. Đông Phương Trạch vội la lên: “Nhanh vào bờ, tìm đại phu!”

      Đông Phương Triệt tới: “Sợ rằng kịp tìm đại phu, để ta thử xem!”

      Mọi người lập tức tránh ra vị trí cho Đông Phương Triệt. Chỉ thấy Đông Phương Triệt đem đầu Mộ Dung Gấm hướng ra ngoài, sau đó tay ép ngực và bụng của nàng. Thấy vậy, có người bắt đầu xì xào. Đông Phương Trạch cũng cảm thấy ổn, nhưng giờ phút này tính mạng quan trọng, cố kỵ được nhiều như vậy!

      “Nôn!” Nước ở trong miệng phun ra, Mộ Dung Gấm mở mắt tỉnh lại, trong mắt như có tia lửa thoáng qua. Chỉ có Đông Phương Triệt gần nàng nhất thấy được. Đáng tiếc ánh mắt này chỉ trong chớp mắt, nháy mắt liền khôi phục lại như có gì. Đông Phương Triệt cũng hoài nghi có phải hay mình nhìn lầm.

      “Nhanh chuẩn bị y phục sạch và nước nóng!”

      cần!” Mộ Dung Gấm có chút yếu đuối giơ tay lên ngăn cản. Nhìn về phía Đông Phương Trạch : “Đưa ta về nhà!”

      Đông Phương Trạch nghi ngờ nhìn nàng cái, nhưng vẫn lập tức phân phó cho thuyền vào bờ, lại sai người lấy khăn khô và lò than.

      Sau khi lên bờ Mộ Dung Gấm lên xe ngựa Đường Trúc đợi, cự tuyệt tất cả mọi người rời . Để lại tất cả mọi người hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
      tú cầu, DionHa mi thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 16: Gặp lại tại ôn tuyền

      xe ngựa, Mộ Dung Gấm có chút run rẩy ngồi. Đường Trúc lo lắng ở bên cạnh dùng nội lực sưởi ấm cho nàng, thuận tiện làm khô y phục của nàng. Thu tay lại, nhanh chóng đỡ được Mộ Dung Gấm thiếu chút nữa ngã xuống, đau lòng : “Tiểu thư, hôm nay sơ thất, làm sao người lại quên!”

      Mộ Dung Gấm yếu đuối cười cười: “Ta ngờ rơi xuống nước!”

      Đường Trúc dùng thảm mềm gói kỹ lưỡng Mộ Dung Gấm lại. Xác nhận nàng sao, lúc này mới ra ngoài đánh xe. Chỉ là xe ngựa hướng về phủ Mộ Dung mà về phía ngoại thành Vân Đô.


      Ngoại thành xa có biệt viện hoàng gia, nhưng vì lúc ấy chết quá nhiều người, đạo sĩ nơi đó khí quá nặng cho nên vẫn bị bỏ hoang, bóng người cũng có. Nhưng nơi đó có ôn tuyền* tự nhiên, bốn mùa nhiệt độ thay đổi. Hơn nữa ôn tuyền được tạo nên từ bạch ngọc thượng hạng.

      *Ôn tuyền: Suối nước nóng

      Đường Trúc ôm ngang Mộ Dung Gấm trong ngực, để ý cảnh sắc xung quanh, nhanh chóng hướng về núi phía sau biệt viện. Sương khói bao quanh ôn tuyền, bước lên sàn bằng bạch ngọc, Đường Trúc cẩn thận đặt Mộ Dung Gấm thềm đá, bỏ thảm bọc ra, sau đó từng chút từng chút cởi y phục của nàng. Lộ ra thân thể tuyệt đẹp nhưng vẻ mặt Đường Trúc nghiêm túc, có nửa phần khinh nhờn. Cho tới khi cởi y phục xong giúp Mộ Dung Gấm, nàng mới lo lắng : “Tiểu thư, người có thể ?”

      Mộ Dung Gấm tự vào ngọc thạch, phất tay cái: “Ta còn được, em ra ngoài trông chừng giúp ta!”

      “Vâng!” Đường Trúc gật đầu cái, sau đó xoay người ra ngoài.

      Thân thể Mộ Dung Gấm vẫn suy yếu như cũ, biết nhiệt độ trong ôn tuyền như thế nào, chốc lát quanh thân nàng có tầng mồ hôi mỏng. Nàng nâng tay mình lên, loại hoa văn màu tím xuất từ đầu ngón tay, sau lát liền lan tràn dọc theo mu bàn tay, rồi hướng lên cổ tay. chân nàng cũng bắt đầu xuất loại hoa văn này,trong chốc lát bao trùm cả cơ thể xinh đẹp. Hoa văn màu tím đan xen với màu trắng của da thịt, như ma quỷ quấn quanh thiên sứ, rung động lòng người!

      Giờ phút này mặt Mộ Dung Gấm đều là nước, biết là mồ hôi hay sương mù. Nàng nhìn hoa văn màu tím kia kinh người kia, muốn cười lớn nhưng lài thể phát ra thanh. Nụ cười của nàng khiến người nghe có cảm giác đau lòng tột cùng.

      Hồi lâu, Mộ Dung Gấm cúi đầu, xua sương mù xung quanh, nhìn thấy bóng mình mặt nước. Sau đó nang giơ tay ra sau tai, nắm chặt, hung hăng xé ra, mặt nạ da người bị kéo xuống. Nàng chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra khuôn mắt trong nháy mắt hấp dẫn người. Gương mặt đó có sáu phần tương tự với khuôn mặt cũ của nàng, nhưng phải cái dáng vẻ dễ thương kia, mà là…… khiến người ta hít thở thông, đẹp khiến người ta mất hồn!

      Lông mày lá liễu tinh xảo, dưới đôi lông mi dài kia là đôi mắt phượng hếch lên. phải nhu mà hàm chứa vô hạn phong tình, trong suốt. Chỉ khẽ liếc mắt cái giống như hút sâu lòng người. Dưới cánh mũi mỏng như trong suốt chính là đôi môi đỏ mọng, càng thêm hấp dẫn như hoa túc, biết là độc dược nhưng lại khiến người ta nhịn được nếm thử.

      Giữa trán có bông hoa sen ba cánh màu tím khiến nàng càng xinh đẹp hơn. biết là được vẽ từ cái gì, lại tỏa sáng như bảo thạch.

      Sở Dạ từ trong suối ra, nhìn thấy màn dụ người này. thân thể xích lõa nửa người ngâm trong suối nước nóng, người nàng đầy hoa văn màu tím như ma quỷ, lại mê người khác thường. Trong nháy mắt khi nàng ngẩng đầu, lộ ra dung nhan xinh đẹp mà bất kỳ nào cũng muốn, khiến cho tâm trong nháy mắt bị quyến rũ. ít tóc bị dính nước dính mặt và tước ngực nàng, như có như hấp dẫn, giống như làn khói độc đánh vào đầu nổ tung. Đây phải là lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân trần truồng, có rất nhiều nữ nhân muốn quyến rũ trần truồng xuất trước mặt, nhưng căn bản có bất kỳ hứng thú gì. Nhưng vào giờ khắc này, lần đầu tiên bị “dục vọng” kích động!

      Mộ Dung Gấm nhìn nam nhân tuấn mỹ đột nhiên xuất , tại toàn thân nàng vô lực, còn hơi sức căm thù . Chỉ nhìn , rất kỳ quái vì sao nơi này lại xuất nam nhân như vậy. tuấn mỹ, so với tất cả nam nhân nàng từng gặp đều tuấn mỹ hơn, kể cả Đông Phương Trạch so với cũng kém nửa phần. khiến tất cả nam nhân khác đều mờ , ngũ quan hình dáng thâm thúy, giống như điêu khắc Hy Lạp. Con ngươi u ám lạnh băng, cuồng dã câu nệ, tà mị hấp dẫn. Môi mỏng vô tình, mái tóc ướt dính vào khuôn ngực to lớn, từng giọt từng giọt chảy xuống, dọc theo cơ bụng sáu múi chảy vào trong nước.

      từng bước từng bước về phía nàng, lửa nóng trong ánh mắt hề che dấu khiến linh hồn của Mộ Dung Gấm cũng có thể cảm nhận được. Mộ Dung Gấm kỳ quái nhìn hán vào, biết rốt cuộc muốn làm gì!

      Rốt cuộc, Sở Dạ cũng đến trước mặt Mộ Dung Gấm, ánh mắt kiêng kỵ nhìn bản lĩnh của Mộ Dung Gấm. Lửa nóng thiếu chút đả thương da thịt mềm mại của nàng. Cuối cùng dừng lại khuôn mặt rung động lòng người, chống lại ánh mắt của nàng. Ánh mắt vẫn nóng rực như cũ, sau đó rơi xuống đôi môi như túc của nàng. biết kế tiếp nên làm như thế nào, nhưng biết mình muốn ngậm lấy đôi môi kia. Vì vậy, tuân theo nội tâm của mình cúi xuống, đôi môi nóng bỏng ngậm vào bên môi kiều diễm, đầu lưỡi cũng hoạtđộng, dùng sức đẩy hàm răng khép chặt của nàng, vào trong miệng, hấp thu hương thơm của nàng.(Vừa xuất liền chiếm tiện nghi con nhà người ta rồi =.:)

      Nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, Mộ Dung Gấm trợn to hai mắt quên hô hấp, quên động tác kế tiếp. Hơi thở nóng rực tiến vào môi nàng, cuốn tất cả các giác quan. Đột nhiên thức tỉnh, muốn đẩy người ra, nhưng lúc này chút sức lực nàng đều có. Kể cả có chút, nhưng cũng bị hơi thở say mê kia rút cạn!

      Rốt cuộc Sở Dạ cũng buông môi Mộ Dung Gấm ra, tuy nhiên hề rời mà hôn dọc đường lên tai nàng, nhóm lên từng ngọn lửa ……

      Miệng Mộ Dung Gấm được thả, trong nháy mắt , nàng đột nhiên há mồm: “Đường Trúc vào !”

      Nghe tiếng, động tác của người bên cạnh cứng đờ. Trong chớp mắt, Đường Trúc vào. Khi nhìn thấy Mộ Dung Gấm bị người khinh nhờn, nhất thời tức giận lên đến cực điểm, chút do dự rút kiếm phi tới. Sở Dạ lạnh lùng ngước mắt, ngay cả trong khi vẫn tràn đây tình dục nhưng đôi mắt kia vẫn lạnh lùng bá đạo như cũ. Giơ hai ngón tay kẹp kiếm của Đường Trúc, chút khách khí hất nàng ra.

      Nhận thấy cơn tức giận của , Mộ Dung Gấm có chút kinh hãi. Thấy Đường Trúc lần nữa muốn nhào tới, nàng kinh thét lên: “Đường Trúc, dừng tay!”

      Đường Trúc tức giận, dùng tất cả lực, thể ngay lập tức thu hồi lại được. Huống chi căn bản nàng cũng muốn thu hồi. Nhưng sau khắc, kích toàn lực này của nàng bị Sở Dạ dễ dàng đánh trở lại. Mà cường lực kia khiến nàng thể tránh đươc bay ra ngoài.

      “Đường Trúc!” Mộ Dung Gấm cả kinh, chợt quay đầu: “Ngươi là ai?”

      Sở Dạ nhìn nữ nhân trong ngực mình, khuôn mặt nàng mang theo tức giận cùng lo lắng khiến cho nàng mang theo hơi thở của con người, chứ phải là cảm giác nắm bắt được kia. Bụng dưới căng cứng đau nhức nhắc nhở cần, nhưng giờ phút này muốn dọa sợ người trong ngực. Từ từ đè nén dục vọng xuống. thanh trầm thấp khan khan: “Sở Dạ!”

      Mộ Dung Gấm suy tư, nghĩ ra là ai, chỉ có thể dùng sức muốn tránh cánh tay của . Nhưng lại hề nhúc nhích, nàng ngẩng đầu nhìn về phía : “Buông tay!”

      Nghe vậy, Sở Dạ có chút đáng tiếc nhưng vẫn buông tay. Thấy nghe lời, Mộ Dung Gấm ngược lại có chút kinh ngạc, nhưng nàng vẫn lui lại mấy bước. người nam nhân này có hơi thở khiến cho nàng cảm thấy nguy hiểm. Mới vừa rồi nàng chẳng những bài xích đụng chạm, thiếu chút bị hôn mất thần trí. Nàng thích loại cảm giác mình thể nắm trong tay này.

      Mộ Dung Gấm khẽ cắn răng, đôi môi nhúc nhích, tiếng động biết nghĩ cái gì. Trong nháy mắt nàng giống như chịu đựng đau đớn rất lớn, chân mày nhíu chặt lại, từng giọt từng giọt mồ hôi rơi xuống. Sở Dạ nhìn thấy cảnh này, có chút đau lòng muốn tiến đến. Nhưng Mộ Dung Gấm hung hăng trừng , đành phải dừng bước. Mà theo đau đớn của nàng, hoa văn màu tím dần dần thối lui. Trong nháy mắt biến mất sạch .

      “Phốc!” Mạnh mẽ áp chế, Mộ Dung Gấm khạc ra búng máu, mà máu này màu tím.

      đợi Sở Dạ hồi thần, Mộ Dung Gấm phi thân lên,nhặt y phục nhanh chóng mặc lại, sau đó ôm lấy Đường Trúc nhanh biến mất.

      Đứng ở trong nước, Sở Dạ nhìn phương hướng Mộ Dung Gấm biến mất, khóe môi lần nữa nâng lên đường cong, bất đắc dĩ : “ vương giống như rất đáng sợ?”
      tú cầuDion thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 17: Trả giá cao để được sống

      Khi Mộ Dung Gấm trở về Mộ Dung phủ cũng kinh động bất kỳ người nào. Nàng đặt Đường Trúc lên giường, đút cho nàng ta hai viên thuốc. Lúc này mới tựa vào bên giường, ánh mắt trống rỗng nhìn màn đêm ở ngoài. Hồi lâu nàng thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn đôi tay mình. Giờ phút này, đôi tay thon dài trắng noãn. Những vừa nãy đây đầy những hoa văn kinh khủng kia.

      Mộ Dung Gấm nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy hoa văn này nàng hoảng sợ tự hủy da thịt mình. Tuy nhiên tác dụng, nó giống như là máu của nàng, trừ khi nàng chết nếu tuyệt đối thể biến mất.

      “Khụ khụ!” Lồng ngục khó chịu, nàng nhịn được ho thành tiếng, hai giọt máu màu tím rơi xuống. Mộ Dung Gấm nhìn cũng muốn nhìn, thân thể mềm tựa vào bên giường. Suy nghĩ bay xa.

      “Tiểu thư……” Đường Trúc bị thương nặng, chỉ bị đập đầu xuống nên hôn mê. Lúc này tỉnh lại nhìn thấy Mộ Dung Gấm như là sắp biến mất, nàng khẩn trương từ giường leo xuống, lạnh lùng mặt giờ chỉ còn chút nóng nảy và đau lòng. Ôm Mộ Dung Gấm vào ngực, như đứa bé tựa vào vai nàng: “Tiểu thư, Đường Trúc vô dụng, thể bảo vệ cho người!”

      Mộ Dung Gấm nhếch môi cười khẽ, nhàng chớp mắt: “Đứa ngốc, em tận lực, làm sao lại vô dụng?”

      “Ô ô!” Nghe vậy Đường Trúc giống như đứa trẻ khóc lên, tay siết chặt ôm lấy Mộ Dung Gấm: “ Tiểu thư! Trời cao tại sao lại hành hạ người như vậy!... ... Tại sao!”

      “Tại sao?” Mộ Dung Gấm lần nữa mở đôi mắt ra, ánh mắt lạnh lẽo nhìn lên cao, thanh trống rỗng: “Đây là trá giá cho sống, đối với ta mà , như thế này trời cao quá ưu đãi rồi!”

      Linh hồn sống lại, vốn là chuyện nghịch thiên. Nhưng nàng lại trọng sinh cơ thể thể sống lại. Cho nên nếu muốn soogns, phải bỏ ra cái giá cao. Mà cho cùng, cũng chỉ là ở bên trong, huống chi những đau đớn và sợ hãi kia nàng sớm quen!

      Đường Trúc ngẩng đầu, trong bóng đêm được dung nhan của Mộ Dung Gấm, đây phải lần đầu tiên nàng nhìn thấy nhưng mỗi lần nhìn thấy đều mất hồn, bị mê hoặc, đây chính là người nàng lựa chọn dùng tính mạng để bảo vệ. Nếu như là dùng tính mạng có thể chịu khổ sở thay tiểu thư, nàng nghĩ nàng tuyệt đối chút do dự! Nhưng cho dù nàng có chết cũng giúp được tiểu thư. Chỉ có thể đứng nhìn mỗi lần tiểu thư bị dày vò, vô năng đứng khóc thút thít! Mà trong những lúc ấy nàng hận mình, hận bất lực của mình, hận vì sao mình giúp được cho tiểu thư!

      Mộ Dung Gấm giơ tay lên, nhàng vuốt ve gò má của Đường Trúc. Nàng hiểu Đường Trúc luôn thương và lệ thuộc vào nàng, cũng bởi vì vậy nàng nguyện ý tin tưởng và giao phó chính mình cho Đường Trúc, để Đường Trúc thấy được mặt yếu đuối của nàng: “Được rồi! Ta phải sống rất tốt hay sao?”

      “Tiểu thư!” Đường Trúc đột nhiên hồi hồn, nhất thời có chút xấu hổ, nàng lại ở trước mặt tiểu thư khóc thút thít như đứa con nít rồi!

      “Ha ha!” Mộ Dung Gấm cười khẽ: “Được rồi! nghỉ ngơi ! Hôm này khuya rồi!”

      Kiểm tra hồi, thấy Mộ Dung Gấm có gì đáng ngại, Đường Trúc mới thu thập chút rồi ra. Tróng nháy mắt ra khỏi cửa, nét mặt của nàng lập tức thay đổi, chỉ còn lưu lại lạnh lùng. Vẻ mặt kia của nàng chỉ xuất trước mặt Mộ Dung Gấm.

      Chờ Đường Trúc ra ngoài, Mộ Dung Gấm mới chống đỡ thân thể đứng lên, có chút lảo đảo về phía bàn trang điểm của mình, cúi đầu mở ngăn bí mật, lấy ra hộp nho , lấy từ bên trong mặt nạ mỏng. nhàng thoa lên mặt mình, khi thực xong, nàng ngẩng đầu lên nhìn gương, gương mặt lại khôi phục dáng vẻ bình thường.

      Rơi vào tầm mắt là đôi môi hơi sưng, trước mắt đột nhiên xuất hình ảnh mỹ nam tử. Giống như có cái gì đánh vào đáy lòng nàng, kích thích cơn sóng lăn tăn. Đáng tiếc rung động quá , chính nàng cũng phát !

      “Sở Dạ…….Sở Dạ…….” Mộ Dung Gấm lẩm bẩm cái tên này. Nhưng hề nghĩ được đế đô có họ Sở. Chỉ là, nam tử kia có phong cách và bản lĩnh bình thường, chỉ sợ hẳn là nhà quý tộc nào đó.

      Đứng dậy đến cửa sổ,nằm ghế trúc, ánh mắt nhìn vào đêm đen. Mắt trở lên trống rỗng, trong đầu mảng hỗn độn. Khi lắng xuống, nàng mới phát ra mình quá mệt mỏi, mệt đến mức ngay cả cử động đầu ngón tay cũng muốn động. Mệt phải thân thể mệt mà là linh hồn của nàng. Cứ như thế mà sống, so cái gì cũng mệt mỏi hơn, nhưng nàng vẫn muốn sống…… Ít nhất, còn sống……

      Khi phía chân trời xuất những tia sáng đầu tiên, Mộ Dung Gấm mới sững sờ hồi hồn. Nhìn ra ngoài cửa sổ mới phát ra mình cư nhiên ngồi như vậy cả đêm. Tất cả đều lạnh lẽo, đầu ngón tay giống như từ hầm băng ra. Giật giật ngón tay cứng ngắc, Mộ Dung Gấm tự giễu cười cười, ngay sau đó khôi phục vẻ mặt bình thường.

      Đứng dậy tìm y phục thay, lúc này nàng mới mở cửa. Đường Trúc bưng chậu nước nóng đứng chờ, nhìn thấy lọn tóc của nàng ướt, Mộ Dung Gấm trong lòng than . Hiển nhiên Đường Trúc đứng canh trước phòng cả buổi tối.

      “Vào !”

      Đường Trúc bưng chậu nước vào, sau đó cẩn thận phục vụ Mộ Dung Gấm rửa mặt. Chải tóc giúp Mộ Dung Gấm, sau đó dùng trâm cài lên, lúc này mới lên tiếng : “Mới có tin từ trong cung truyền ra, hôm nay hoàng thượng nước Sở đến thăm. tướng quân và tiểu thư chuẩn bị chút, lát nữa vào cung!”

      “Nước Sở?” Mộ Dung Gấm khẽ suy tư, hỏi: “Hoàng đế nước sở tên gì?”

      “Sở Dạ!”

      “Lại là !” Mộ Dung Gấm cả kinh, ngờ người hôm qua nhìn thấy lại là hoàng đế nước Sở. Nhắm mắt lại, ngồi trở lại chỗ cũ: “Thả tóc của ta ra, với phụ thân ta tối hôm qua rơi xuống nước nhiễm phong hàn, thể vào cung gặp vua!”

      Đường Trúc biết vì sao Mộ Dung Gấm đột nhiên thế, nhưng nàng cũng hỏi nhiều. Hai ba động tác gỡ tóc ra cho Mộ Dung Gấm, sau đó đóng cửa ra ngoài.”

      bao lâu nghe thấy tiếng Mộ Dung Gấm cùng đại phu vào, nhìn Mộ Dung Gấm nằm giường đau lòng: “Cẩm nhi, đêm hôm qua con rơi xuống nước vì sao sớm cho ta? Cái đứa bé này, coi như để ý đến tâm tình của phụ thân cũng phải chú ý đến thân thể bản thân chứ!”

      Mộ Dung Gấm cười yếu ớt: “Phụ thân, con sao, chỉ là có chút thoải mái. Hôm nay con thể cùng phụ thân vào cung, biết có việc gì ?”

      “Thân thể thoải mái còn vào cung làm cái gì? Hoàng thượng để phụ thân . Con nghỉ ngơi , trước tiên dưỡng thân thể cho tốt!” mặt Mộ Dung Chinh là quan tâm chút che giấu.

      Mộ Dung Gấm trong lòng cảm thấy ấm áp, thu hồi tay mà đại phu vừa bắt mạch: “Phụ thân chuẩn bị ! Con sao!”

      Mộ Dung Chinh vẫn lo lắng, hỏi đại phu xác định có việc gì, cẩn thận dặn dò phen rồi mới rời . Trong ánh mắt tràn đầy nhu hòa, đây chính là phụ thân của nàng, nàng nguyện ý bảo vệ nơi này lý do!

      tự chủ nàng lại nghĩ đến Sở Dạ, người đó cho nàng có cảm giác là là kẻ nguy hiểm. Nàng bao giờ muốn gặp lại . Hôm nay nàng biết được than phận đế vương của , nàng lại càng muốn dính líu quan hệ với . Hy vọng nhanh chóng rời , tốt nhất về sau cần xuất trước mặt nàng!
      tú cầuDion thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 18: làm được.

      Nghe tiểu ngã bệnh, bọn tranh nhau chạy tới thăm nàng, từng đứa từng đứa dính ở bên giường nàng . Nếu có người ảnh hưởng tới bệnh tình của nàn, bọn chúng chắc chắc rời nửa bước.

      Chỉ là, những người kia nghe hiểu, nhưng có đứa khẳng định nghe hiểu. Vài ngày rồi nhìn thấy Mộ Dung Gấm, nhớ đến chết. tại dễ dàng gì mới dính được với nàng, làm sao chịu buông tay? Vì vậy, Mộ Dung Gấm dở khóc dở cười ôm tiểu tử ngủ.

      “Phì!” Nước miếng từ trong miệng Diệu Hi phun ra, Mộ Dung Gấm bất đắc dĩ cầm khăn giấy lau nước miếng miệng . Nhìn Diệu Hi ngủ mà khuôn mặt vẫn cười, Mộ Dung Gấm thấy lòng mình ấm áp hơn nhiều. Nàng vẫn cho rằng bởi vì Mộ Dung Chinh mới đối tốt với những người này,nhưng…… là như vậy sao?

      Trong phủ tướng quân này, có nhà cao cửa rộng, có bên trong lục đục đấu đá, u mưu hại. Bọn họ chân thành làm việc, chân thành đối đãi với nàng. Mà những đứa bé kia, hề giấu giếm cảm xúc trước mặt nàng. Nàng thờ ơ? Hiển nhiên, đây là thể nào. Chẳng qua nàng cảm thấy những thứ này quá tốt đẹp, khiến cho nàng nắm bắt được!

      Đường Trúc bưng chén thuốc vào, cũng hỏi Mộ Dung Gấm, trực tiếp đổ vào vườn hoa đằng sau. Mộ Dung Gấm chính là đại phu, huống chi thân thể nàng cũng có chuyện gì, dĩ nhiên là uống những thứ thuốc này.

      Đặt chén ở bên, muốn ôm Diệu Hi lên. Đáng tiếc tiểu tử này ngủ nhưng vẫn bám chặt lấy Mộ Dung Gấm, cầm tay nàng gắt gao thả. Đường Trúc khỏi mỉm cười: “ Xem tiểu tử Diệu Hi vô cùng thích tiểu thư!”

      Mộ Dung Gấm đem khăn nhét vào tay để cho nắm, lúc này mới rút ngón tay mình ra, nghe vậy cười : “Có chút dính, mau đưa về!”

      Chờ Đường Trúc ôm Diệu Hi , Mộ Dung Gấm lại tiếp tục nhìn chằm chằm nóc giường biết nghĩ gì. Nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, Mộ Dung Gấm cho là mộc hương vào, : “Rót cho ta ly nước!”

      Nghe vậy người nọ lập tức tới bên bàn rót nước, Mộ Dung Gấm quay đầu, ngờ nhìn người tới: “Tại sao là nàng?”

      Tô Diệp Ngâm xấu hổ cười tiếng: “Hôm này bọn họ cũng xem hoàng đế nước Sở, chờ lúc bát công chúa để ý ta chuồn ra ngoài. Nghe nàng ngã bệnh, liền tới thăm nàng chút!”

      xong đưa chén nước tới: “Nước lạnh, uống nhanh !”

      Mộ Dung Gấm nhận lấy uống hai ngụm, sau đó đưa chén trả nàng, ngồi dậy hỏi: “ mình nàng sao có thể ra?”

      “Là Văn quân sư đưa ta ra!” Tô Diệp Ngâm để chén xuống, dừng hồi lâu mới xoay người, sắc mặt có chút khó coi, giọng : “Tỷ tỷ chuẩn bị gả ta cho nhịn công tử con thừa tướng rồi. Có thể bao lâu nữa ta thành hôn!”

      Mộ Dung Gấm nghe vậy, trong lòng bất tri bất giác thở dài, cười : “Chúc mừng nàng!”

      Tô Diệp Ngâm nghe vậy, có chút bi thương nhìn Mộ Dung Gấm. Mộ Dung Gấm chỉ đành quay đầu , nàng phải tâm địa sắt , biết Tô Diệp Ngâm thích phụ thân của mình, nàng lại rắc muối vào miệng vết thương của nàng ta. Nhưng nàng thể tự tay tìm mẹ kế cho mình được, nàng muốn trong lòng phụ thân có người trọng yếu hơn nàng.

      Tô Diệp Ngâm ngồi lâu rồi rời . Trước khi ra cửa, Mộ Dung Gấm nghe tiếng khóc của nang, hiển nhiên là rất đau lòng! Mộ Dung Gấm nhắm mắt lại, cố gắng loại bỏ cảm xúc khác thường trong lòng , coi như nàng tâm địa sắt đá !

      Trước cửa lớn, Mộ Dung Gấm và Văn Tử Khiêm chuẩn bị vào nhà, đột nhiên có bóng dáng chạy như bay ra ngoài, trực tiếp va vào trong ngục Mộ Dung Chinh. Mộ Dung Chinh sửng sốt: “Nàng là?”

      Tô Diệp Ngâm kinh hoảng ngẩng đầu, vừa nhìn là Mộ Dung Chinh, ngượng ngùng và hơn nữa là tuyệt vọng, xoay người chạy . Nhưng nghĩ tới vướng chân Mộ Dung Chinh,lập tức té xuống trước mặt, nhất thời kinh hãi: “A!”

      Mộ Dung Chinh nhanh mắt tay lẹ tay nắm lấy hông của nàng kéo trở lại. Mà tư thế của họ liền thay đổi thành, Tô Diệp Ngâm mềm mại nằm ở trong ngực , tay nắm trọn eo nàng. Hai người gần như đồng thời phản ứng, buông tay ra, nhảy ra. Mộ Dung Chinh lần đầu tiên có vẻ lung túng: “Cái đó, …… Tô nương….. Nàng đến tìm Cẩm nhi sao?”

      Tô Diệp Ngâm mặt đỏ bừng, sống chết chịu ngẩng đầu, thanh như con muỗi: “Ta nhìn qua quận chúa rôi, chuẩn bị trở về!”

      Văn Tử Khiêm ở bên gật đầu liên tục, đối với phát triển này cực kỳ hài lòng, : “Mộ Dung, nương như nàng phải mình trở về hoàng cung. Đường xa như vậy, sợ rằng an toàn. bằng ngươi tiễn nàng !”

      “À?” Mộ Dung Chinh kịp phản ứng, hiểu Văn Tử Khiêm có ý gì. Thấy Tô Diệp Ngâm cười duyên đáng thương, nhất thời mềm lòng: “Được rồi! Nếu như Tô nương ngại, bản tướng tiễn nàng về!”

      “À?” Lần này là Tô Diệp Ngâm kinh ngạc, nàng ngờ Mộ Dung Chinh đáp ứng đưa nàng vè.

      Văn Tử Khiêm mập mờ nháy mắt với nàng, giọng : “Còn mau , nhớ nắm chặt cơ hội!”

      Rầm! thể nghi ngờ, mặt Tô Diệp Ngâm lập tức đỏ ửng, dọc theo đường chỉ cúi đầu, câu cũng dám .

      Khi Văn Tử Khiêm tới phòng của Mộ Dung Gấm, thấy nàng tựa giường ngẩn người nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, cười khẽ: “Cẩm nhi sao vậy? Ngoài cửa sổ có cái gì à?”

      Mộ Dung Gấm hồi hồn: “Cha nuôi, người về rồi! Phụ thân đâu?”

      Văn Tử Khiêm ngồi ở mép giường, cười thần bí với Mộ Dung Gấm: “Vừa rồi cha con đụng phải Tô nương, mặt hai người lập tức đỏ ửng. tái đưa Tô nương về, ta xem là có hy vọng rồi!”

      Mộ Dung Gấm im lặng, ngờ Văn Tử Khiêm chưa buông tha là bà mối: “Nàng ta vừa tỷ tỷ nàng đem nàng gả cho người rồi, tại sao còn đùa giỡn?”

      Nghe vậy, Văn Tử Khiêm cau mày: “Gả rồi hả? Cho người nào?”

      “Nghe là nhị công tử thừa tướng!”

      “Cái gì?” Văn Tử Khiêm đứng vụt lên, trừng mắt thể tin được: “Tại sao có thể gả cho người như vậy?”

      “Làm sao?” Mộ Dung Gấm rất ít khi nhìn thấy Văn Tử Khiêm luống cuống như thế này.

      “Nhị công tử Trương gia nổi tiếng con nhà giàu Vân Đô, ăn chơi trác tang, khi nam đoạt nữ, hoành hành ngang ngược. ở Vân Dô người nào nghe thấy tên của đều hận nghiến răng. Hơn nữa cưới rất nhiều thê thiếp, nghe chính thê vừa được cưới liền bị say rượu đánh chết. Chỉ là gia thế chính hê cao nên có người truy cứu.”

      “Tại sao có thể như vậy……” Sắc mặt Mộ Dung Gấm có chút khó coi.

      “Cẩm nhi, con sao vậy?”

      Mộ Dung Gấm cúi đầu: “Vừa rồi con chúc mừng với nàng……”

      trách được khi nàng ra hai mắt đều đỏ!” Văn Tử Khiêm trách Mộ Dung Gấm. Ngay cả khi Mộ Dung Gấm có lỗi, cũng là do vô tâm. Huống chi so với Tô Diệp Ngâm, thiên về Mộ Dung Gấm hơn.

      “Cẩm nhi, con muốn nàng gả cho phụ thân con sao?”

      Mộ Dung Gấm trầm mặc, nàng biết phải sao.

      Văn Tử Khiêm thở dài: “Cẩm nhi, ta hiểu con sợ phụ thân con có người mới và đứa bé lạnh nhạt với con. Nhưng con cũng nên suy nghĩ ở góc độ phụ thân con! nay chỉ hơn 40 tuổi, chánh trị tráng niên, bên cạnh có người phụ nào sao được?”

      “Huống chi nhàMộ Dung tại chỉ có mình con, có con nối dõi, làm sao có thể khai chi tán diệp? Đợi đến khi trăm tuổi, nhà Mộ Dung chẳng phải mất người hương hỏa?

      “Bất biến hữu tam. Vô hậu vi đại. Nếu như sinh đứa con, sau khi chết làm sao có thể gặp tổ tiên!”

      “Đủ rồi!” Mộ Dung Gấm quát lạnh: “Người ra ngoài! Tự con suy nghĩ chút!”

      Đầu tiên Văn Tử Khiêm bị tiếng kia của Mộ Dung Gấm làm chấn động, tiếp theo nhìn nét mặt lạnh lẽo của nàng. Trong ký ức của đây là lần đầu tiên nhìn thấy Mộ Dung Gấm lộ ra nét mặt mạnh mẽ như vậy. Xem ra chạm đến vết thương của nàng.

      “Con tốt nhất suy nghĩ chút !”

      nhìn bóng lưng của Văn Tử Khiêm, Mộ Dung Gấm nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt, chút nhẫn nại. Nàng buông tay, cũng thể buông tay. Phụ thân là đồ duy nhất ở thế giới này nàng muốn mất , cũng muốn chia sẻ với người khác! Nàng biết nếu như mình mất phần tình cảm này của phụ thân, nàng nên sống như thế nào……
      tú cầuDion thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 19: Bảo vệ

      Ban đêm khi người trong cung đến, Mộ Dung Gấm đứng dậy nghênh đón, cũng nhìn thấy người tới, có chút ngoài ý muốn nhưng vẫn cúi đầu hành lễ:”Cẩm Hoa tham kiến vương gia!”

      Người tới là khánh vương Đông Phương Triệt, nàng có qua lại với người này, ngờ lại đến tìm mình. Nhớ tới hôm qua cứu mình, liền cảm kích : “Đêm qua đa ta vương gia rat ay cứu giúp!”

      Đông Phương Triệt quan sát trước mắt, nàng vẫn như cũ giả bộ kiêu ngạo tự ti, tư thái bất ôn bất hỏa. Nhưng luôn cảm thấy có chút gì đó đúng. Nếu như đêm qua nàng bị Đông Phương Thực phi lễ mà nhayw hồ, hôm nay sao lại có vẻ mặt như thế này? Thu hồi nghi ngờ, khẽ giơ tay lên: “Đứng lên !”

      Vừa vừa đưa vật trong tay tới: “Đây là thuốc bổ thái tử kêu bổn vương mang cho ngươi, hôm nay Sở vương đột nhiên tới, thể phân thân, cho nên mới bảo bổn vương đưa.”

      “Cẩm Hoa cảm ơn thái tử điện hạ, làm phiền vương gia rồi!”

      Đông Phương Triệt nhìn Mộ Dung Gấm, thấy khí sắc nàng tệ: “Thân thể khá hơn chút rồi hả?”

      Mộ Dung Gấm khẽ ngẩng đầu, nàng có thể nghe ra đây là Đông Phương Triệt quan tâm mình: “Thân thể có gì đáng ngại, đại phu chỉ cần nghỉ ngới. Làm phiền vương quan tâm rồi!”

      như vậy, bổn vương cũng hoàn thành việc thái tử giao phó, ngươi nghi ngơi cho tốt! Bổn vương cáo từ!” Thiên Khải mặc dù có cấm kỵ nghiêm trọng giữa nam và nữ, nhưng nam tử ở lưu lại quá lâu trong phòng chung quy cũng phải chuyện tốt, cho nên Đông Phương Triệt xong những lời này liền .

      Mộ Dung Gấm đưa thuốc bổ cho Mộc Hương: “Những thứ này đều là cống phẩm triều đình, thể bán ra ngoài, để vào phòng kho của phủ !”

      Mộc Hương gật đầu cái nhận lấy, tùy tiện : “Tiểu thư, Khánh Vương quả nhiên là có tư thái nhân tài, trách người bên ngoài luôn so sánh cùng với thái tử!”

      Mộ Dung Gấm cười cười , so sánh cùng thái tử, thoạt nhìn là chuyện rất quang vinh, nhưng cũng chính là thanh kiếm kề bên. biết lúc nào đâm vào thân thể mình. Xuất sắc vào lúc này, cũng phải là chuyện tốt! Nghĩ đến Đông Phương Triệt cũng rất hiểu điểm này, cho nên những năm qua luôn muốn liên quan đến triều chính. Có thể lui lui, an tâm làm vương gia nhàn nhã. Nếu tại có bộ dáng này!

      Mộ Dung Chinh tiễn Tô Diệp Ngâm trở về, lúc trở lại cho Mộ Dung Gấm cái khăn tay, phía thêu hai đóa sen trắng tinh, cực kỳ đẹp mắt, hơn nữa khăn còn thêu chữ “gấm”. Tô Diệp Ngâm vốn là thêu cho Mộ Dung Gấm, nhưng lại bị Mộ Dung Gấm đả thương tâm cho nên quên mất. Cuối cùng nhờ Mộ Dung Chinh mang về.

      Mộ Dung Gấm cầm khăn tay, vuốt vuốt tranh khăn. khó để tưởng tượng Tô Diệp Ngâm có tâm tình gì khi thêu chiếc khăn này, nương đơn thuần……

      Mộ Dung Gấm nhắm mắt lại, trong đáy lòng thở dài: nàng làm sai sao?

      Tại thư phòng Mộ Dung phủ.

      Văn Tử Khiêm đẩy cửa phòng ra thấy Mộ Dung Chinh cầm quyển sách ngồi bên cửa sổ, nhưng ánh mắt rơi vào sách, biết là nghĩ cái gì. Nhận thấy được Văn Tử Khiêm đến, Mộ Dung Chinh quay đầu lại: “Tử Khiêm, sao ngươi lại tới đây?”

      Văn Tử Khiêm cười yếu ớt ngồi vào ghế đối diện : “Mộ Dung cảm thấy Tô tiểu thư như thế nào?”

      Mộ Dung Chinh cũng Văn Tử Khiêm quen nhiều năm như vậy làm sao lại hiểu ý của , cười : “Tử Khiêm, ngươi nên nghĩ làm bà mai cho ta, Tô tiểu thư mặc dù tệ nhưng nàng có duyên với ta!”

      “Ngươi có thể như vậy, xem ra ngươi cũng phải có ý. Huống chi ngươi có dám vừa rồi ngươi phải suy nghĩ đến Tô tiểu thư?” Văn Tử Khiêm chắc chắn. Măc dù bị Mộ Dung Chinh cự tuyệt, nhưng vẫn kiên trì ý kiến của mình. Hơn nữa ý kiến của rất khó bị dao động. Cùng đánh giặc nhiều năm cũng hiểu tính tình của .

      Mộ Dung Chinh cúi đầu khép lại quyển sách tay: “Khi trở lại, ta vô tình nghe thấy có người Liên phi chuẩn bị gả Tô tiểu thư cho nhị công tử của Trương gia. Ta mới vừa chỉ cảm thán, nương tốt như vậy bị người hại. Nhưng dù sao cũng là việc của Tô gia, ta cũng thể làm gì.”

      “Ngươi phải thể làm gì. Chẳng qua căn bản là ngươi muốn làm!” Hai người chung sống mười năm, ở trước mặt đối phương, những lời dối đều bị nhìn thấu. NHững lời của Mộ Dung Chinh làm sao có thể gạt được Văn Tử Khiêm.

      “Ta hiểu ngươi cố kỵ nha đầu Cẩm nhi. Nhưng ngươi có nghĩ tới hay , nhà Mộ Dung các ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi hy vọng trăm năm sau nàh Mộ Dung tuyệt hậu hay sao?”

      Mộ Dung Chinh muốn cùng Văn Tử Khiêm bàn luận vấn đề rối rắm này, cũng hỏi ngược lại: “Năm ấy, khi ta mất tất cả người nhà, người ta cơ hồ là hỏng mất. Quỳ gối trước cửa phủ tướng quân, chết lặng nhìn thi thể từng người bị mang . Khi đó, máu tươi nhiễm đỏ cả phủ tướng quân, ngay cả bên ngoài cách cửa lớn trăm mét cũng đều là máu, đều là máu người thân của ta!”

      “Bởi vì nhà Mộ Dung bị diệt cả nhà, những kẻ từng là kẻ thù của nhà Mộ Dung bắt đầu hành động, thậm chí muốn giết ta_người cuối cùng của nhà Mộ Dung, chân chính diệt tận gốc! Khi đám sát thủ kia đến, ta chán chường nghĩ, nếu như chết như vậy cũng ốt, ta có thể gặp người nhà! Nhưng những sát thủ kia cũng thể đến gần ta, bị bóng dáng nho chặn lại!”

      “Ngươi vĩnh viễn biết trong nháy mắt ta ngẩng đầu đó rung động như thế nào, cái người nho đó giơ thanh kiếm còn cao hơn cả người nàng, hung hăng nhìn chằm chằm đám sát thủ. Lạnh nhạt và bén nhọn vung trường kiếm trong tay, từng kiếm từng kiếm bức lui sát thủ. Trong mắt nàng chỉ có bảo vệ!”

      “Trong nháy mắt nàng quay đầu gọi ta, “phụ thân”. Nước mắt và tuyệt vọng nhẫn nhịn trong nhiều ngày trong khoảnh khắc đó bộc phát. Cuối cùng trời cũng quên ta, đem huyết mạch trân quý nhất trả lại ta. Trận chiến ấy ta bị trọng thương, còn nàng thiếu chút nữa mất mạng lần nữa. Từ ngày đó, ta liền thề, ta muốn dùng cả đời bảo vệ nàng. Thế nhưng sau nhiều năm ta vẫn luôn là người được nàng chăm sóc. Ta xứng là phụ thân!”

      Văn Tử Khiêm lần đầu tiên nghe Mộ Dung Chinh nhắc tới chuyện đó, lại nghĩ rằng cảm động như vậy.

      “Tử Khiêm, nếu như ta muốn vì nhà Mộ Dung khai chi tán diệp, khi ta ba mươi tuổi ta tái giá. Nhưng ta có, bởi vì trong lòng ta, chỉ muốn tìm người diệt nhà Mộ Dung ta, báo huyết hải thâm thù này. Sau đó dùng cả cuộc đời của ta bảo vệ nữ nhi bảo bối duy nhất. Như vậy khi ta chết có thể mỉm cười xuống cửu tuyền!”

      “Đúng như ngươi , Tô tiểu thư là nương tốt, nhưng nàng có tư cách để ta ra tay, càng thể nào cưới nàng. Bởi vì ta cho bất kỳ cơ hội nào, để cho nữ nhi của ta có chút uất ức nào cả. Đây chính là đáp án của ta!”

      Văn Tử Khiêm tiếp tục khuyên nữa, từ khi sinh ra đến giờ đây là lần đầu tiên bỏ qua kiên trì của mình. thể làm khó Cẩm nhi, càng muốn phá hủy tình cảm gắn bó sống chết này của cha con họ.

      Ngoài cửa, khi Mộ Dung Chinh dứt lời có bóng dáng đơn bạc trong nháy mắt xoay người rời ……
      tú cầu, DionHa mi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :