1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiên kim sủng: Tà y hoàng hậu - Thiên Mai (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 10

      Chợt tiếng sáo du dương, trong trẻo vang lên, phá vỡ khí cả yến hội, khiến cho mọi người nhịn được dừng lại động tác tay, lẳng lặng nghe thanh tuyệt diệu giống như ở chân trời truyền đến.

      Tiếng sáo kia, trong suốt như nước suối chảy trong khe suối Ngọc Thạch, phát ra thanh ‘leng keng’ thanh thúy, giống như Thanh Long bay qua, vén lên màn tơ màu xanh biếc, khẽ vuốt gương mặt người. thanh chuyển cái, giống như người mới gặp gỡ rồi động lòng, mang theo tình cảm đặc biệt của thiếu nữ, lại giống như lời tâm giữa hai con người đau khổ triền mien, khiến cho nguwoif ta muốn ngừng cũng ngừng được. Cuối cùng khi kết thúc, khiến cho người ta nhìn thấy đôi thần tiên quyến lữ cùng nhau giữa núi xanh biển biếc, tình thơ ý họa, tiêu dao tự tại!

      “Hảo!” Đông Phương Khải vỗ tay, cho nên mọi người mới thu hồi suy nghĩ chìm trong luật kia lại, vỗ tay theo.

      Lúc này, dáng người yểu điệu chậm rãi, nàng toàn thân áo trắng như tuyết, thanh nhã như nước, lại vẻ mặt nhàn nhạt đẹp gì sánh nổi, trong suốt như từ phía chân trời xa xôi mà đến. Giống như tiên tử rơi xuống phàm trần, mất đôi cánh, tuyệt vọng cùng tịch mịch.

      Nàng tiêu dao mà đến, đối với tán thưởng của mọi người cũng lộ ra buồn vui. mặt mảnh quan tâm hơn thua, tay nàng cầm sáo ngọc cúi người hành lễ: “Thần nữ Hàn Tĩnh Ngọc tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế.”

      ra là nữ nhi bảo bối của Hàn khanh gia a! trách được có cây sáo thổi tuyệt vời như vậy.” Đông Phương Khải miễn lễ Hàn Tĩnh Ngọc, cười .

      Hàn quốc công đứng dậy cười đáp lại, rồi lại tỏ vẻ hài lòng: “Hoàng thượng quá khen, tiểu nữ kém cỏi, có thể được hoàng thượng nghe, chính là phúc khí của nàng!”

      “Khanh gia chớ khiêm tốn, đây đúng là tiễn khúc tuyệt!” Nét mặt Đông Phương Khải giống như vẫn còn chưa trở về.

      Mà Cơ hoàng hậu ngồi bên thấy Hàn qus phi hả hê như thế, nhất thời tức giận, sắc mặt lại cười : “Hoàng thượng, cháu nô tì cũng đánh đàn rất hay, nếu để cho nàng dâng khúc?”

      Đông Phương Khải giơ tay lên đồng ý.

      Cầm án rất nhanh được bày lên, toàn thân trang phục màu tím thêu kim án hoa văn bách hợp lên. Nàng cũng rất đẹp, nhưng lại cung Hàn Tĩnh Ngọc như hai thái cực, Hàn Tĩnh Ngọc là thanh nhã xuất thần tựa như tiên, mà nàng lại xinh đẹp cao quý như mẫu đơn. Hai người mỗi người vẻ, ngược lại có chút cân xứng.

      mặt của nàng hàm chứa nụ cười đắc ý, động tác tay chân thể nàng là nương khuê tú được trải qua giáo dục tốt, trong mắt hàm chứa kiêu ngạo, tự đắc của quý tộc. Nàng cúi đầu đối với Đông Phương Khải: “Thần nữ Cơ Lam bêu xấu!”

      xong xoay người đến nơi đặt đàn, vung ống tay áo lên, lộ ra bàn tay trắng nõn, hồng hào, nhàng sờ dây đàn chút. Tiếng đàn của nàng thanh nhã bằng Hàn Tĩnh Ngọc, ngược lại mang theo cao quý và hoa lệ, khiến người ta trầm mê ở bên trong nhưng lại đặc biệt ý vị. Mặc dù người nghe rung động như trước nhưng lại thích hợp với nơi xa hoa này hơn!

      “Ba ba!” thanh cuối cùng chấm dứt, lập tức có tiếng vỗ tay vang lên.

      Cơ hoàng hậu hài lòng gật đầu: “ hổ danh đứng đầu ngũ đại tài nữ Vân Đô, tiếng đàn khiến cho người nghe thấy thoải mái!”

      Đông Phương Khải hiểu hỏi: “Theo lời hoàng hậu ngũ đại tài nữ là như thế nào?”

      Cơ hoàng hậu mi tâm co lại: “Hồi hoàng thượng, đây là cách gọi của dân chúng đối với những nữ tử có tài, dung mạo tuyệt đẹp, người đúng thư năm chính là tiểu thư Trương gia, nghe nàng am hiểu nhất là vẽ tranh tủy mặc, bộ “Mẫu đơn các”, càng khiến cho vô số tài nữ ưu ái!”

      “Ồ! có những tài nữ như thế?” Đông Phương Khải ngạc nhiên .

      Lần này người khác trả lời, người nọ ngồi ở dưới Đông Phương Thực, dáng dấp tính là xuất chúng nhưng lại nhìn cực kỳ thoải mái, chính là tam vương gia hồng thân vương Đông Phương Hồng, khẽ cười : “Phụ hoàng cũng biết, ở bên ngoài, ngũ đại tài nữ Vân Đô phong hoa vô hạn! Danh hiệu thứ tư chính là tiểu thư nhà thái sư, tính đến kì nghệ, thần Liên nhi cũng mặc cảm!”

      thế, Đông Phương Khải càng thêm tò mò:: “Vậy xếp thứ ba là ai?”

      Thủy thái phó đứng lên: “Hoàng thượng chê cười, xếp thứ ba là tiểu nữ Tố Nguyệt của thần, nha đầu kia cái gì cũng thích, chỉ thích nữ công, dựa vào tay thêu tuyệt kỹ lấy được thứ hạng này, hạ thần rất xấu hổ!”

      Hoàng tử thứ sáu Đông Phương Triệt chính là do Thủy đức phi của Thủy gia sinh ra. là người giống với thái tử Đông Phương Trạch nhất trong bảy người, chỉ có dáng vẻ bên ngoài mà còn có cả phong cách. khẽ mỉm cười: “Phụ hoàng người còn nhớ y phục màu trắng người thích nhất, người thêu văn án đồ kia chính là nàng.”

      Đông Phương Khải bừng tỉnh hiểu ra: “Cư nhiên là nữ nhi của ái khanh a! Này tú công, xứng đáng với danh tài nữ.”

      “đệ nhị tài nữ, hẳn chính là ái nữ của Hàn khanh?” Đông Phương Khải hiểu ra.

      Hàn quốc công đứng dậy: “Hoàng thượng chê cười, chính là tiểu nữ!”

      Hàn quý phi cười cam chịu rơi về phía sau: “Hoàng thượng, mặc dù là đệ nhất đệ nhị, nhưng ai phân biệt được cao thấp. Hai người đều am hiểu luật, nhưng dùng khác nhạc khí, sợ là ai có thể phân cao thấp!”

      Đông Phương Khải nghe vậy gật đầu tán đồng: “Ái phi đúng!”

      Mà lúc này Đông Phương Khải mới nhớ tới chuyện, quay đầu nhìn Mộ Dung Chinh: “Mộ Dung, nếu trẫm nhớ lầm, hôm nay nữ nhi cảu khanh cũng tới. Thế nào lại mang ra cho mọi người trông thấy?”

      Mộ Dung Chinh nghĩ thầm, còn là tránh được sao? Đứng dậy chắp tay : “Nữ nhi của thần chưa từng thấy qua yến hội lớn như thế này, chắc là kinh ngạc, kính xin hoàng thượng thứ tội!”

      Làm như nghe thấy lời cự tuyệt của Mộ Dung Chinh, giả vờ trêu ghẹo : “Hôm nay nếu ái khanh mang nữ nhi bảo bối đến, chẳng lẽ còn muốn che giấu?”

      Cơ hoàng hậu cũng phụ họa: “Nơi này toàn thế gia tiểu thư, lại cùng lứa với Mộ Dung tiểu thư, để cho nàng có thêm bằng hữu, về sau còn kinh hoảng!”

      Tần quốc công cũng : “Chẳng lẽ Mộ Dung tướng quân muốn cho nữ nhi gặp người?”

      “Khụ! phải.” Sắc mặt Mộ Dung Chinh có chút tốt, nhưng lại biết hôm nay cản được Mộ Dung Gấm xuất trước mặt mọi người rồi.

      Tất cả mọi người nhìn xung quanh, giống như là muoons đem tiểu thư thần bí duy nhất của nhà Mộ Dung ra ngoài. Mà ngồi ở phía sau, Tô Diệp Ngâm đụng tay Mộ Dung Gấm, nhìn chung quanh, thận trọng hỏi: “Nàng biết Mộ Dung tiểu thư sao?”

      Mộ Dung Gấm sắc mặt bất động: “Biết tìh thế nào? biết thế nào?”

      Tô Diệp Ngâm há miệng, phát mình được câu nào. Mỗi lần chuyện với Mộ Dung Gấm nàng đều có cảm giác mình quá đần. Đúng lúc này phía truyền đến tiếng hô của thái giám: “Tuyên Mộ Dung Gấm yết kiến!”

      Mọi người nhất thời đưa mắt nhìn sang cửa, giống như muốn nhìn rốt cuộc Mộ Dung Gấm có ba đầu sáu tay gì.

      Ngay cả Tô Diệp Ngâm cũng nhìn theo, để ý đến người ngồi bên cạnh mình đứng dậy rời . Trong chốc lát, thanh thanh thúy vang lên: “Thần nữ Mộ Dung Gấm, tham kiến hoàng thượng!”
      tú cầuDion thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 11

      “Thần nữ Mộ Dung Gấm, tham kiến hoàng thượng!”

      thanh trong sáng chứa tạp chất vang lên dưới đại điện, mọi người kinh ngạc quay đầu nhìn, nhìn thấy bóng dáng nho nỏ quỳ dưới đại điện. đặc biệt, cũng xuất sắc, nhưng lại khiến người ta thể bỏ qua.

      Đông Phương Trạch là người duy nhất nhìn thấy Mộ Dung Gấm đứng dậy tới, nhưng cũng biểu lộ gì, vẫn giữ nguyên nụ cười như cũ.

      “Dừng! phải chỉ là tiểu nha đầu thôi sao?” thanh non nớt giọng khinh thường vang lên. Mặc dù phía sau nghe được nhưng Mộ Dung Gấm lại nghe thấy ràng. Cho nên nàng ngẩng đầu lên nhìn người câu ấy, ánh mắt lạnh bắn tới.

      Người vừa chính là bát công chúa gương mặt giống như đúc cửu hoang tử Đông Phương Nhuận, nay được phong là Nhuận vương. mặt Đông Phương Hiểu mặc dù cũng là cao ngạo, nhưng lại mang cho người khác cảm giác coi thường, ngược lại có điểm giống đứa bé chưa hiểu chuyện. Bị Mộ Dung Gấm đảo qua như vậy, miệng của nàng như bị đông lại, thể lên tiếng! Chỉ có thể dùng ánh mắt trừng lại, che dấu chột dạ trong nháy mắt của mình!

      “Ha ha! Mộ Dung, đây chính là nữ nhi bảo bối của khanh a, cũng giống bát công chúa của trẫm, cũng là mỹ nhân đây!” Đông Phương Khải cười vang , sau đó giơ tay lên: “Đứng lên !”

      Mộ Dung Gấm đáp tiếng đứng lên, Mộ Dung Chinh miễn cưỡng cười tiếng: “Nàng làm sao có thể đánh đồng với công chúa được, hoàng thượng khiến thần xấu hổ rồi!”

      “Ngươi tên là gì?” Đông Phương Khải nhìn Mộ Dung Gấm cúi đầu hỏi.

      Ngươi phải sớm biết sao? Trong lòng mặc dù nghĩ vậy nhưng Mộ Dung Gấm làm bộ khéo léo trả lời: “Hồi hoàng thượng, thần nữ Mộ Dung Gấm!”

      “Mộ Dung Gấm, thêu gấm thêu hoa, ha ha! Tên rất hay!”

      Đông Phương Khải khen lớn, sau đó lại cho người mang thưởng cho Mộ Dung Gấm ít đồ vật. Mộ Dung Chinh lúc này mới kêu Mộ Dung Gấm ngồi xuống cạnh mình, sau đó ngừng nhận lấy những lời nịnh nọt khen tặng, nào là nữ nhi rất xinh đẹp…, Mộ Dung Gấm cũng thể ngồi yên bên, tiếp nhận mọi người mời rượu.

      Cảm thấy nhiều ánh mắt ở đối diện nhìn qua, Mộ Dung Gấm biết đây chính là ánh mắt ôn hòa của Đông Phương Trạch, mang theo hàn băng là của Đông Phương Thực, hai vị vương gia khác chỉ là thăm dò. Chỏ có Đông Phương Nhuận nhìn chằm chằm Mộ Dung Gấm, ánh mắt có chút kỳ cục và oán khí.

      Mộ Dung Gấm muốn quan tâm những thứ kia, tại nàng chỉ muốn làm cách nào để có người mời rượu nữa. Mà nàng cũng biết, kể từ hôm nay, những ngày tháng an nhàn của nàng chấm dứt!

      Trong khi tất cả mọi người đều nịnh bợ, người tâm tình cũng thấp xuống, đó chính là Tô Diệp Ngâm. Thời điểm nàng nghe thấy thanh của mộ dung gấm nàng cả kinh nên lời. Nàng vốn tưởng Mộ Dung Gấm cũng như nàng là tiểu thư con vợ , hoặc là thứ nữ được sủng ái, lại nghĩ rằng nàng ấy chính là Mộ Dung Gấm tiểu thư, thế nàng lại còn hỏi Mộ Dung Gấm đâu rồi, ra người ở trước mặt mình a!

      Vốn nàng còn tưởng mình kết giao được bằng hữu! Nàng ấy là người như vậy, sợ rằng muốn làm bằng hữu với nàng ! Nghĩ như vậy tự ti trong lòng nàng dâng lên, từng chút từng chút bao trùm lên cả người.

      Mà đổi lại bàn bên ngoài, Đông Phương Hiểu giận dữ nắm khăn trong tay mình, cắn môi oán hận : “Lại là nàng!”

      Liên phi ở bên cạnh nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ Hiểu nhi gặp qua Mộ Dung tiểu thư?”

      Đông Phương Hiểu sắc mặt tốt : “Hôm nay tìm nữ nhân kia gặp được. Chỉ là nàng báo tên cho con, chỉ mình là con vợ của kim hộ. Cư nhiên dám lừa con!”

      Liên phi nghe vậy, sắc mặt chìm xuống: “Hiểu nhi, mẫu phi cho con bao nhiêu lần rồi? Người kia là tiểu di của con, nếu như con cứ xưng hô với nàng như vậy, mẫu phi tức giận!”

      “Biết biết!” Đông Phương Hiểu mặt nhịn được , ngay sau đó chuyển sang chuyện khác: “Mẫu phi, người hôm nay con tạo quan hệ với Mộ Dung Gấm, có cần thiết phải như vậy ? phải chỉ là tiểu thư thôi sao? Sao con lại phải lấy lòng nàng?”

      “Hiểu nhi, con phải hiểu, nàng là người con phải đối đãi cho tốt!” Liên phi thở dài, nhìn đài cao xa xa, vẻ mặt khó lường .

      “Mẫu phi, cho con biết !” Đông Phương Hiểu năn nỉ , nàng cũng vô cùng hiếu kỳ.

      Liên phi suy nghĩ chút, cũng hỏi ngược lại: “Hiểu nhi! Con có biết đêm qua phụ hoàng con qua đêm ở đâu?”

      Đông Phương Hiểu trong lòng kỳ quái, nhưng vẫn hồi đáp: “Ở chỗ Lệ quý nhân!”

      “Đúng a! Trong hoàng cung này, phi tử được hoàng thượng sủng ái vĩnh viễn chỉ có . Khi hoàng thượng sủng ái con hoặc ta, những phi tử và công chúa khác thấy ta và con phải thối lui ba phần, nhưng nếu phụ hoàng con sủng ái người khác, chúng ta phải nhìn sắc mặt họ sống qua ngày!”

      Đông Phương Hiểu giận tái mặt, lộ ra bộ dạng nên thuộc về tuổi của nàng, lãnh : “vậy hãy để cho hoàng thượng thể đến chỗ người khác, con……”

      Đông Phương Hiểu còn muốn lại bị Liên phi cắt đứt, đành nghe nàng tiếp tục : “Ta chỉ phía, cưng chiều của đế vương cho dù là ở nơi hay nhiều nơi, mặc kệ tại vinh sủng được bao nhiêu, chung quy lại có ngày mát . Nhưng bất đồng với chúng ta, ở trong triều đình này, nhà mộ dung lại vĩnh viễn được hoàng thượng tin tưởng, sủng ái!”

      “Mộ Dung Chinh tay cầm trăm vạn đại quân, trấn thủ phương biên thùy, gần mười năm nay luôn cẩn trọng, khiến cho người ta thể tìm ra sai lầm. Mà hoàng thượng lại cực kỳ tin tưởng , mà tin tưởng này vẫn được tiếp tục. Bởi vì tin tưởng này, ba vị quốc công và hai đại công thần cũng phải thua Mộ Dung tướng quân ba phần, cũng có ai dám đắc tội với nhà Mộ Dung!”

      “Vì tranh đoạt vị trí kia, tại mấy gia tộc lớn đều muốn lôi kéo Mộ Dung Chinh. Nhưng Mộ Dung Chinh làm người quá chính trực, muốn lôi kéo cũng cực kỳ khó khăn. Cho nên tất cả mọi người đều hướng tới nữ nhi duy nhất của nhà Mộ Dung. Nếu như ai có thể tạo mối quan hệ cùng nàng, thể có được trợ giúp lớn nhất nhưng tới lúc cần có thể phát huy tác dụng. Nếu con muốn trải qua những ngày tháng kham khổ, liền theo lời của ta mà làm !”

      Liên phi xong liền trầm mặc nữa, nàng tin tưởng Đông Phương Hiểu hiểu ý của màng. Hôm nay ngũ vương tranh đấu, nàng có thế lực yếu nhất. Cho nên nàng nhất định phải lấy được trợ giúp của nàh Mộ Dung, có binh quyền trong tay, so với cái gì cũng quan trọng bằng.

      Đông Phương Hiểu tự nhiên hiểu lời Liên phi , nhưng ngay cả như thế, để cho nàng đường đường là công chúa lấy lòng tiểu thư thế gia nho kia, trong lòng nàng làm sao có thể bình tĩnh được?

      Nơi ai thấy, Đông Phương Hiểu rơi vào u, nhưng khi quay đầu vẫn là công chúa cao quý như cũ, giống như mới vừa rồi chỉ là ảo giác!

      bên thái tử phi nhìn mọi người vây quanh Mộ Dung Gấm, tay áo bị nắm nhăn lại, danh tiếng tài nữ của nàng bị đoạt rồi còn chưa , tại sao cái bộ dạng bình thường y hệt Mộ Dung Cẩm Đô kia lại được hoan nghênh hơn nàng? Nàng ta chỉ là tiểu thư của thế gia nho , còn mình là thái tử phi tôn quý!

      Trong nội tâm cam lòng, nụ cười mặt của Tôn Phỉ Phỉ cũng duy trì được. nàng đột nhiên nghĩ đến người có lẽ vui nhất là bát công chúa Đông Phương Hiểu, khỏi quay đầu lại. Quả nhiên sắc mặt nàng ta có chút khó coi. Nhất thời trong mắt léo lên tia tính toán, ngay sau đó đôi môi đỏ thẫm nâng lên, xem ra cần nàng ra tay!
      tú cầuDion thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 12: Sao nàng lại tới đây?

      Tất cả mọi người nhìn chằm chằm mình khiến cho Mộ Dung Gấm muốn bỏ chạy cũng được. Bất đắc dĩ chỉ có thể cùng với Mộ Dung Chinh uống rượu, cuối cùng mộ dung chinh lại là người say trước.

      Rốt cuộc thoát được nhóm người kia, ra khỏi hoàng cung phát là nửa đêm. Văn Tử Khiêm giúp đỡ nâng Mộ Dung Chinh lên xe, sau đó mới lo lắng hỏi Mộ Dung Gấm: “Cẩm nhi, thân thể có khó chịu ?”

      Mộ Dung Gấm lắc đầu cái: “Tất cả rượu đều được phụ thân đỡ giúp, con uống được bao nhiêu. Ngược lại sợ rằng tối nay phụ thân rất khó chịu!”

      Mộ Dung Gấm dối, nàng mới là người phải đỡ rượu thay Mộ Dung Chinh. Nếu tối nay sợ rằng Mộ Dung Chinh sớm uống đến phun ra. tại Mộ Dung Chinh phải là say quá mức, Mộ Dung Gấm thả số thứ vào rượu của . Như vậy mới khiến mơ hồ, dễ gạt những người kia!

      Văn Tử Khiêm đau lòng vỗ vỗ đầu vai nàng: “ thôi! Về phủ trước rồi .”

      Bánh xe ngựa lóc cóc di chuyển, bên trong xe ai cũng lên tiếng. Văn Tử Khiêm cũng bị mời rượu rất nhiều, tại cũng khá hơn. Mộ Dung Gấm đẩy được cái đầu của Mộc Hương gối lên vai nàng, lại thấy nha đầu kia ngủ say như chết. Đoán chừng tại có ném nàng ta xuống cũng biết, bất đắc dĩ lắc đầu. Mộ Dung Gấm lục lọi người hồi, lấy ra bình sứ . Mở nắp lấy viên thuốc đưa cho Văn Tử Khiêm: “Nghĩa phụ ăn viên , đây là thuốc giải rượu!”

      Văn Tử Khiêm liếc nhìn, cũng hỏi nhiều, cầm lấy trực tiếp nuốt vào. Nhất thời cảm giác mát lạnh từ cổ họng xuống, thư thái ít. Mộ Dung Gấm nuốt viên, suy nghĩ chút đút cho Mộ Dung Chinh hai viên, lúc này mới tựa vào vách xe nghỉ ngơi.

      Trở lại phủ tướng quân, Mộ Dung Gấm bảo người nấu trà giải rượu, lại phân phó người chăm sóc cho Mộ Dung Chinh. Lúc này mới trở về phòng của mình, cũng là rất mệt, vừa đặt lên giường liền ngủ thiếp !

      Đường Trúc đưa Mộc Hương ngủ như heo chết về phòng của nàng, trở lại thấy Mộ Dung Gấm của như vậy nằm chăn ngủ thiếp , đôi mắt lạnh lùng lóe lên tia đau lòng. Tiến lên nâng thân thể nho của Mộ Dung Gấm lên, rón rén cởi áo ngoài cho nàng, chỉ để lại áo lót, lúc này mới đặt nàng vào trong chăn, sau đó cởi bối tóc phức tạp đầu nàng. Cả quá trình nàng làm rất cẩn thận, cực kỳ nhàng, sợ mình cẩn thận khiến Mộ Dung Gấm thức giấc.

      Rốt cuộc làm xong tất cả, nàng đóng của ra ngoài, nhưng cũng ngủ mà ôm kiếm đứng tựa vào cột. Mặc dù phủ tướng quân có nguy hiểm gì nhưng chuyện thủ hộ này là thói quen của nàng.

      Nhìn đêm đen tối mịt, mặc dù có ánh trăng nhưng trong mắt của Đường Trúc lại rất đẹp, có thể tự do thực công việc của mình, có gì có thể tốt đẹp hơn!

      Ngày thứ hai, Mộ Dung Gấm bị thanh như Ma tước của Mộc Hương đánh thức: “Tiểu thư, mau dậy , xảy ra chuyện lớn!”

      Mộ Dung Gấm xoa xoa cảm giác đau đớn ở trán, mặc dù uống thuốc, nhưng ngày hôm qua uống rất nhiều: “Chuyện gì?”

      Mộc Hương nắm hai vai của Mộ Dung Gấm, kích động : “Tiểu thư, sáng sớm hôm nay hoàng thượng hạ thánh chỉ, phong người làm Cẩm Hoa quận chúa. Còn ban thưởng rất nhiều đồ, tướng quân nhận thánh chỉ, hôm nay cũng có rất nhiều người mang quà tặng tới, phòng khách cũng chất đầy!”

      Mộ Dung Gấm đứng dậy rửa mặt, tiếp theo là bị Mộc Hương lôi . Chưa vào đến phòng khách nghe thấy tiếng cười chúc mừng… Mà cha của nàng cũng ở trong đó hàn huyên. Bước vào quả nhiên như Mộc Hương . Quà tặng chất đống như núi, hơn nữa mọi thứ đều đắt tiền. Vòng qua đống đồ tới đứng bên cạnh Mộ Dung Chinh: “Phụ thân!”

      Nghe vậy, Mộ Dung Chinh xoay người lại, đau lòng : “Đêm qua uống nhiều như vậy nhất định con rất khó chịu! Mau trở về ngủ tiếp, nơi này có phụ thân!”

      “Đúng a! Nghe tướng quân , ta mới biết hôm qua con uống ít. Là ta sơ ý, ta kêu người nấu canh đưa qua cho con!” Văn Tử Khiêm lo lắng .

      Mộ Dung Gấm nhất thời thấy trong lòng ấm áp: “Phụ thân, nghĩa phụ, cần lo lắng. Con sao!”

      Hai người đồng ý nhìn nàng, còn muốn tiếp lại bị thanh bên ngoài cắt đứt: “Bát công chúa đến!”

      Ba người nhìn nhau, đành phải ra ngoài nghênh đón. Chỉ là bát công chúa cho dù có tôn quý nhưng cũng được phong hào, cho nên Mộ Dung Chinh và Văn Tử Khiêm chỉ chắp tay khom lưng, mà Mộ Dung Gấm khẽ hạ người: “Tham kiến bát công chúa!”

      Đông Phương Hiểu trang phục vẫn luôn là hoa lệ chói mắt, giơ tay lên : “Miễn lễ!”

      “Tạ công chúa!”

      Ba người vừa đứng thẳng người dây, Đông Phương Hiểu sai mấy cung nữ mang đồ lên. Nàng cười nhìn Mộ Dung Gấm : “Đây là chút tâm ý của mẫu phi ta, nàng hi vọng về sau ngươi thường đến hoàng cung chơi chút. Chúng ta cùng tuổi với nhau, có thể trở thành bằng hữu!”

      Mộ Dung Gấm nhận lấy quà tặng, nhìn tới Đông Phương Hiểu giả vờ tỏ vẻ hiền hòa: “Tạ công chúa nâng đỡ, nhưng thần nữ thân phận hèn mọn, làm sao có thể trở thành bằng hữu của công chúa được?”

      Đông Phương Hiểu trong lòng cười lạnh, ngươi biết là tốt rồi! Nhưng mặt nàng vẫn thân thiện như cũ, liều mạng kéo tay Mộ Dung Gấm làm nũng: “Mẫu phi ngươi lớn hơn ta chút xíu, cho nên coi như là tỷ tỷ của ta,sau này ta liền gọi ngươi là Cẩm Hoa tỷ tỷ nah! Còn có a, bao lâu nữa là đến sinh nhật mười năm tuổi của muội, đến lúc đó Cẩm Hoa tỷ tỷ nhất định phải tới đó!”

      Mộ Dung Gấm cười khẽ: “Công chúa thương , thần nữ dám từ chối. Đến lúc đó công chúa ghét bỏ quà tặng của thần nữ mộc mạc là tốt rồi!”

      có!” Đông Phương Hiểu thấy Mộ Dung Gấm dễ dụ, cũng lười suy nghĩ chuyện khác, lôi kéo nàng : “ bằng ngươi dẫn ta dạo thăm phủ tướng quân chút, có được hay ?”

      “Mời công chúa bên này!” Mộ Dung Gấm dẫn đường cho Đông Phương Hiểu.

      Mộ Dung Chinh và Văn Tử Khiêm nhìn đám người xa, nhịn được cảm thán: “Cẩm nhi vẫn luôn hiểu chuyện, nhưng cũng bởi vì quá hiểu chuyện nên khiến người ta nhìn thấy đau lòng!”

      Văn Tử Khiêm cũng than thở: “Cẩm nhi cũng là muốn làm khó ngươi. Mặc dù ngươi vẫn được hưởng ân sủng nhưng dù sao lòng quân cũng khó dò!”

      Hai người chuẩn bị xoay người, lúc này mới thấy vẫn còn có người đứng ở bên cạnh của. Chỉ là nàng lên tiếng, cảm giác tồn tại quá thấp nên mới có người chú ý đến nàng . Thấy hai người nhìn qua, nàng nhất thời đỏ bừng cả mặt, nỗ lực bình ổn hơi thở mới hành lễ: “Tiểu nữ Tô Diệp Ngâm gặp qua tướng quân, gặp qua Văn sư gia!”

      Mộ Dung Chinh sững sờ, biết người trước mặt. Ngược lại Văn Tử Khiêm giơ tay lên đáp lễ : “ ra là nhị tiểu thư Tô gia, ngươi cũng là đến tìm Cẩm nhi sao?”

      Tô Diệp Ngâm khẩn trương nhìn Mộ Dung Chinh chút, thấy lạnh lùng, nhất thời biết phải làm sao. Nghe được câu hỏi của Văn Tử Khiêm cả kinh, lời mạch lạc: “Phải…A……Ta!”

      Mộ Dung Chinh xoay người rời , Văn Tử Khiêm có ý tốt: “Nếu đúng như vậy ta sai người đưa tiểu thư đến hậu viện!”

      “À?......Vâng!” Tô Diệp Ngâm đồng ý. Ánh mắt liếc thấy bóng dáng cao lớn lạnh lùng của Mộ Dung Chinh, to lớn đồng thời lại mang theo đơn vô hạn. Mà màn này rơi vào mắt Văn Tử Khiêm, khiến cho cả kinh thiếu chút nữa bật cười. Nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, gọi người đưa Tô Diệp Ngâm ra hậu viện.

      Trong vườn hoa, Đông Phương Hiểu nhìn chung quanh. Vốn tưởng vườn hoa này như ngự hoa viên trăm hoa đua nở cũng là cảnh đẹp. Nhưng nghĩ chỉ toàn màu xanh, thỉnh thoảng có vài bông hoa dại biết tên. Nhìn như vậy nàng buồn bực hồi: “Vì sao trong vườn hoa này có mẫu đơn?”

      Mộ Dung Gấm : “Mẫu đơn dễ chết, cần tỉ mỉ chăm sóc. Phủ tướng quân thích hợp cho chúng sinh trưởng!”

      “Vậy cũng phải có những loại hoa khác chứ? Vì sao đóa cũng nhìn thấy?” Câu hỏi có phần kiên nhẫn.

      “Công chúa nhìn muôn hoa khoe sắc trong hoàng cung quen rồi, những loại hoa này dĩ nhiên lọt vào trong mắt người. Bằng mời công chúa dời qua phòng khách uống cốc trà?” Mộ Dung Gấm vẫn như cũ nhàng dễ chịu .

      Đông Phương Hiểu sắc mặt có chút khó coi. Mặc dù làm theo ý tứ của Liên phi muốn tạo quan hệ với Mộ Dung Gấm, nhưng lại bị Mộ Dung Gấm lạnh nhạt khiến nàng biết phải làm như thế nào. Nhìn cả vườn màu xanh, tâm tình nàng càng thêm phiền não. đợi Mộ Dung Gấm tìm người dâng trà viện cớ rời , Tô Diệp Ngâm theo nàng tới cũng bị nàng lãng quên.

      Rốt cuộc cũng tiễn được vị công chúa phiền toái kia , Mộ Dung Gấm hái bông hoa dại ngửi : “Muôn hoa đua thắm khoe hồng nhưng cũng chỉ có thời gian ngắn. Còn bằng hoa này, mình đẹp nhất phương, hương thơm tự do bay khắp hướng!”

      Nghe được tiếng bước chân nho , Mộ Dung Gấm quay đầu lại, nhìn thấy người tới liền sửng sốt: “Sao nàng lại tới đây?”
      tú cầuDion thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 13: Cưới mẹ kế?

      Mộ Dung Gấm kinh ngạc nhìn chậm rãi bước đến. Từ trong mắt nàng có thể thấy được đơn và bi thương, còn có chút tức giân, ngờ hỏi: “Sao nàng lại tới đây?”

      “Mộ Dung tiểu thư cảm thấy ta xứng tới đây sao?” Tô Diệp Ngâm lần đầu tiên chuyện cà lăm, tuy nhiên sặc vị giận dữ.

      Mộ Dung Gấm nghe thấy những lời này, mơ hồ ngửi thấy mùi thuốc súng, có chút nghi ngờ: “Nàng tức giận?”

      dám!” Tô Diệp Ngâm quật cường ,mang theo ý tức giận: “Mộ Dung tiểu thư là tiểu thư đứng đầu Vân Đô, hôm nay lại được phong làm quận chúa, ta làm sao dám tức giận với người?”

      Mộ Dung Gấm lần này hoàn toàn xác định, này tức giận với mình. Trong nháy mắt có chút mơ hồ hiểu, nhưng suy nghĩ chút liền thông suốt: “Chẳng lẽ nàng giận ta cho nàng biết tên?”

      Tô Diệp Ngâm , thế nhưng vẻ mặt cho thấy Mộ Dung Gấm đoán đúng.

      Mộ Dung Gấm im lặng. Mặc dù nàng nghĩ giải thích, nhưng nương này nàng cũng ghét. Huống chi nàng ta hình như rất ngưỡng mộ phụ thân mình. để cho nàng mất kiên nhẫn, : “Ta phải cố ý cho nàng biết, chỉ là ta muốn cho người khác biết thân phận của ta. Huống chi giữa bằng hữu tên và thân phận quan trọng như vậy sao?”

      Tô Diệp Ngâm nghe vậy chợt quay đầu, thể tin được nhìn Mộ Dung Gấm: “Bằng hữu? Nàng nó……Nàng chúng ta là bằng hữu?”

      Nàng có sao? Mộ Dung Gấm có chút kỳ quái tại sao mình lại ra lời này. Nhưng thấy ánh mắt trông đợi của nàng ta, vẫn gật đầu, nghĩ thầm: Thôi! Dù sao người này đơn thuần có tâm tư gì khác, làm bằng hữu cũng tồi!

      Nàng vừa mới gật đầu, sau khắc liền bị cầm tay, người vừa giận dỗi kia tươi cười, hưng phấn thôi: “Nàng coi ta là bằng hữu sao? Ta còn tưởng nàng ghét bỏ ta!”

      Sắc mặt nàng hơi bi thương: “Tô gia có người nào nguyện ý làm bằng hữu với ta, bọn họ ta đần. Ngay cả bát công chúa cũng ghét bỏ ta, nàng chíh là người bạn đầu tiên của ta!” xong, nàng ta lại vui mừng, giống như đứa bé!

      Mộ Dung Gấm im lặng,nhưng bài xích người đơn thuần này, cho nên cứ mặc cho nàng quấn mình. Cuối cùng, Mộ Dung Gấm mới phát nàng người này xấu hổ là sai lầm rồi. ràng hôm qua còn xấu hổ câu cũng hoàn chỉnh, ngờ kể từ khi nàng câu “bằng hữu” nàng liền thay đổi thành nhảm. Hơn nữa giống như cái đuôi phiền phức.

      vất vả đuổi nàng , lại nghe nàng trở lại. Mộ Dung Gấm thiếu chút nữa từ ghế trượt xuống: tha nàng !

      “Cẩm nhi!” Văn Tử Khiêm vào nhìn thấy Mộ Dung Gấm còn hơi sức nằm ở bàn, nhất thời cảm thấy buồn cười: “Là bị Tô tiểu thư quấn?”

      Mộ Dung Gấm ngẩng đầu, cằm đặt mặt bàn, bất đắc dĩ : “Nàng là người đơn thuần, ghét nổi!”

      “Cẩm nhi muốn thương tổn người ta!” Văn Tử Khiêm giống như nhìn tất cả, con ngươi lóe sáng, thần bí lại gần, giọng : “Cẩm nhi, mới vừa rồi ta nhìn thấy ánh mắt của Tô tiểu thư với cha con……”

      Văn Tử Khiêm còn chưa hết, Mộ Dung Gấm ‘vụt’ dậy. cả kinh : “Nghĩa phụ, người đừng tùy tiện ghép đôi, bọn họ làm sao thích hợp?”

      Văn Tử Khiêm nghe vậy ngược lại nghiêm túc ba phần: “Cẩm nhi, ta hiểu ý của con. Tô tiểu thư và cha co tuổi chênh lệch khá xa, nếu như gả tới thua thiệt. Nhưng con nghĩ qua, cha con độc thân nhiều năm như vậy, nên có người ở bên chăm sóc . Quá khứ ta thấy ai, hôm nay lại thấy ánh mắt Tô tiểu thư ràng là có ý với phụ thân con. Hơn nữa tính tình nàng lại đơn thuần, chắc hẳn dễ tiếp nhận. Nếu như nàng có thể gả, ta cảm thấy đây là chuyện tốt!”

      Mộ Dung Gấm trầm mặc, mặc dù nàng thể giải thích tình nam nữ, nhưng bị Văn Tử Khiêm nhắc nhở, nàng nghĩ mình nên tìm mẹ kế, nhưng……Nghĩ thế nào cũng rất kỳ cục, phất tay cái: “Nghĩa phụ, người để con suy nghĩ chút !”

      “Ha ha! Vậy con hãy suy nghĩ cho kỹ chút !” Văn Tử Khiêm cũng ép nàng, nhưng có thể khẳng định Mộ Dung Gấm cuối cùng đáp ứng. Dù sao a……Dưới đáy lòng thở dài hơi, dù sao Mộ Dung Gấm vẫn còn rất quan tâm tới phụ thân nàng. Nếu như suy nghĩ cho mộ dung chinh, nàng nhất định đồng ý!

      Cả buổi chiều, Mộ Dung Gấm có chút đần độn, hoàn toàn rối rắm biết mình có nên tìm mẹ kế, ngay cả cơm tối cũng vội vã ăn vài miếng liền bỏ đũa.

      Kêu Mộc Hương chuẩn bị nước tắm, Mộ Dung Gấm ngâm người trong thùng, từng chút từng chút xối nước vào người, suy nghĩ lại biết ở phương nào.

      Đường Trúc mang y phục sạch vào nhìn thấy Mộ Dung Gấm ngẩn người ở trong thùng, khỏi lên tiếng nhắc nhở: “Tiểu thư, ngâm nước lâu đối với thân thể tốt, dậy sớm chút !”

      Mộ Dung Gấm hồi hồn, nhận lấy khăn long Đường Trúc đưa tới nhàng lau chùi thân thể, sau đó cầm quần áo mặc từng cái vào.

      Mới vừa tắm xong, dĩ nhiên tinh thần rất sảng khoái. để cho Đường Trúc và Mộc Hương theo, Mộ Dung Gấm mình tản bộ. Khi nàng hồi hồn mới phát mình đứng trước thư phòng của Mộ Dung Chinh. Nhìn qua cửa sổ , nàng có thể nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Mộ Dung Chinh. hình như đọc sách, thỉnh thoảng nhíu mày, thỉnh thoảng lại hơi nhíu lên, so với dáng vẻ bình thường, bông lỏng hơn rất nhiều!

      Nhìn gò má của , Mộ Dung Gấm giống như thấy được đêm mưa ấy, người đàn ông này ôm chặt lấy mình vui mừng khóc ra tiếng, khóc đến mức có hình tượng chút nào. Giống như nàng chính là thế giới của , chỗ dựa duy nhất của . mà nàng cũng là lần đầu tiên hiểu thế nào là tình thân. Nàng cùng dòng máu với , mối liên hệ giữa hai người ai cũng thể cắt đứt.

      Nàng hpair là người tốt bụng. từng, nàng chút do dự cắt đứt sinh mạng của người, dù đối tượng chỉ là đứa trẻ vô tội. Nhưng bây giờ, hình như nàng làm được!

      Mộ Dung Gấm nhìn tay mình, từng, nàng chỉ biết tay mình duy nhất chỉ để lấy sinh mạng người. Nhưng sau khi sống lại, nàng học được nấu cơm, học được tay chỉ cầm chủy thủ hay sung lục đen ngòm, mà đôi tay này còn có thể cứu người! Ngẩng đầu nhìn về phía của sổ, Mộ Dung Gấm nhàn nhạt cười. Tất cả đều là người đàn ông này cho mình, khiến cho nàng tôn kính cùng thương ____phụ thân!

      Người khiến cho nàng chân chính thương ở thế giới này cũng chỉ có mà thôi. Mà những người khác, cũng vì quan tâm , cho nên nàng mới để ý, nàng có cũng được mà có cũng chẳng sao!

      Trong đầu hồi tưởng lại lời của Văn Tử Khiêm, Mộ Dung Gấm còn mê hoặc. Mặc kệ Tô Diệp Ngâm như thế nào, nàng để cho nàng trở thành mẹ kế của mình, ít nhất là tại tuyệt đối !
      tú cầuDion thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 14: Đồng ý lời mời du hồ

      Kể từ khi Mộ Dung Gấm được sắc phong, thiệp mời được đưa tới phủ Mộ Dung chất đầy bàn, phải là muốn tới bái kiền chính là mời thăm. Bất đắc dĩ Mộ Dung Gấm tùy tiện đáp ứng , dù sao chuyện sớm hay muộn, bằng dứt khoát chút.

      Mở cửa phủ ra, Mộ Dung Gấm liếc mắt nhìn thấy xe ngựa hoa lệ kia, tròng mắt cũng sắp rời ra. Nàng chỉ lung tung đáp ứng, trùng hợp như vậy chứ? Vừa định xoay người trở về phr, sau lưng lại có tiếng gọi nàng.

      “Mộ Dung tiểu thư, bổn điện đợi lâu.”

      Mộ Dung Gấm xoay người, biểu tình cứng ngắc, nhưng vẫn giữ vững nụ cười: “Thái tử điện hạ vì sao lại tới?”

      Đông Phương Trạch cười nhìn nàng: “Mộ Dung tiểu thư phải đồng ý hôm nay bồi bổn điện cùng du hồ sao? Cho nên bổn điện là đặc biệt tới đón Mộ Dung tiểu thư!”

      Mộ Dung Gấm nhìn về phía Mộc Hương, ý tứ hỏi: Ta nhận lời mời này sao?

      Mộc Hương mặt vẻ gì gật đầu, mơ hồ còn nhìn thấy nàng hả hê trong lòng.

      Mộ Dung Gấm thầm hận, nhưng vẫn là bước xuống: “Làm phiền thái tử điện hạ rồi!”

      Đông Phương Trạch vô cùng nho nhã đem rèm vén lên, làm dấu tay với Mộ Dung Gấm: “Xin mời!”

      Mộ Dung Gấm ngồi vào, Đông Phương Trạch cũng theo vào, hai người hai bên, trung gian có bàn trà, phía để ít điểm tâm, còn có bình trà xanh. Xe ngựa chậm rãi , Mộ Dung Gấm xuyên qua cửa sổ nhìn ra ngoài, tận lực bỏ rơi ánh mắt của người nào đó. Nhưng nàng bỏ rơi Đông Phương Trạch cũng cho nàng cơ hội trốn tránh, thanh có chút trêu ghẹo: “Bổn điện là thú dữ sao? Mộ Dung tiểu thư vì sao như là tránh kịp vậy?”

      Mộ Dung Gấm nhớ tới lời hôm dó , dời ánh mắt trở lại, chống lại ánh mắt của hăn: “Mục tiêu của thái tử điện hạ cũng là phủ tướng quân hay sao?”

      Thấy Mộ Dung Gấm rốt cuộc cũng nguyện ý quay lại đối mặt với mình, tâm tình Đông Phương Trạch rất tốt: “Làm sao thấy được?”

      Mộ Dung Gấm biết Đông Phương Trạch sợ rằng biết nàng biết nhiều chuyện, cho nên ngụy trang từ trước đến nay tự chủ mà biến mất, còn là kiểu giả vờ khen tặng, ngược lại cóthể là có chút lạnh nhạt: “Chẳng lẽ thái tử muốn trăm vạn đại quân nhà Mộ Dung?”

      Đông Phương Trạch lắc đầu: “Thái tử phi của bổn điện là nữ nhi của binh bộ thượng thư. Trong tay của binh bộ thượng thư cũng là trọng binh, nếu như bổn điện muốn lôi kéo Mộ Dung tướng quân, sợ rằng đến lúc đó cần những người nhìn chằm chằm vào ngôi vị kia, chỉ sợ phụ hoàng cũng diệt trừ bổn điện!”

      “Vậy ngươi làm nhiều việc như vậy là vì sao?”

      “Nếu như bổn điện nó chỉ bởi vì nàng sao?”

      Mộ Dung Gấm miện cưỡng nâng mắt lên, đáy mắt lướt qua: “ biết thần nữ có chỗ nào đáng giá để điện hạ phí sức như vậy?”

      “Mộ Dung tiểu thư dĩ nhiên là đáng giá để bổn điện phí tâm, nhưng y tiên vạn dân kính ngưỡng đáng!”

      Trong chớp nhoáng người Mộ Dung Gấm tỏa ra lãnh khí, mặt lộ ra vẻ lạnh lùng tương xứng: “Ý thái tử điện hạ là gì?”

      Đông Phương Trạch cảm thấy hơi thở người Mộ Dung Gấm, rốt cuộc nhịn được nhíu mày, vẫn mỉm cười như cũ: “Bổn điện chỉ là có chuyện muốn, cho nên mới điều tra. Mộ Dung tiểu thư cần phải đề phòng, bổn điện có ác ý!”

      Mộ Dung Gấm hơi giật mình vì hơi thở của mình, tróng nháy thu hồi. nhưng nàng biết người đối diện nhận ra, chỉ là nàng cũng muốn che giấu. Ít nhất cùng tiếp xúc với Đông Phương Trạch mấy lần, nàng cũng phải rất chán ghét người này. Xe ngựa dần dần chậm lại, Mộ Dung Gấm biết đến nơi, đứng dậy vén rèm lên, câu cũng liền bước xuống. Mà khóe vừa môi nâng lên nụ cười lạnh lùng tà mị, cũng theo đó biến mất, ai thấy được!

      Trước mặt Mộ Dung Gấm chính là hồ nước khổng lồ. Mặc dù nàng biết nhiều về Vân Đô lắm nhưng nàng vẫn biết đây là nơi du ngoạn nổi tiếng _ Thiên đăng hồ!

      Bởi vì có vào dịp lễ rất nhiều người thả hoa đăng hồ, khi đó nhìn như hàng vạn đóa đèn lập lờ hồ, Thiên đăng hồ cũng từ đó mà được đặt tên. Đây cũng chính là nơi quý tộc thích đến tiêu khiển nhất, thuê chiếc thuyền hoa, cùng mấy hảo hữu, ở nơi này du ngoạn, rất thú vị!

      chiếc thuyền hoa lệ dừng ở trước mặt, ngonn đèn dầu phía sáng ngời, tiếng cười ngừng, hiển nhiên là có rất nhiều người ở đó rồi. Đông Phương Trạch dùng tay làm dấu mời Mộ Dung Gấm, hai người cùng lên.

      Kéo bức rèm ra, Mộ Dung Gấm mới nhìn tối nay người tới cũng ít, hoàng thất quý tộc cơ hồ đều tụ tập hết rồi. Đông Phương Thực, Đông Phương Hồng, Đông Phương Triệt, Đông Phương Nhuận, còn có Đông Phương Hiểu, ngay cả thái tử phi Tôn Phỉ Phỉ cũng tới. Mà những người khác đều là công tử tiểu thư thế gia, Hàn Tĩnh Ngọc và Cơ Lam cũng có trong đó, bên cạnh còn có ba nữ tử tương đối đặc biệt, chắc hẳn là ba vị trong ngũ đại tài nữ rồi.

      Thấy Mộ Dung Gấm cùng thái tử vào, những người có địa vị thấp đều đứng dậy: “Tham kiến thái tử điện hại, tham kiến Cẩm Hoa quận chúa!”

      Đông Phương Trạch miễn lễ mọi người, thay Mộ Dung Gấm tiếng, ý bảo cùng bản thân tới đây. Mộ Dung Gấm lại khôi phục lời như trước, bộ dáng lo lắng, thuận theo Đông Phương Trạch, sau đó ngồi xuống, lập tức có người : “ sớm nghe đại danh của Cẩm Hoa quận chúa, hôm nay rốt cuộc cũng được thấy!”

      “Đúng a! Cẩm Hoa quận chúa có thể được hoàng thượng ban thưởng, chúng ta còn chưa chúc mừng!”

      Mộ Dung Gấm cầm ly rượu, vô cùng thân trọng, thanh như con muỗi: “Là hoàng thượng mến, Cẩm Hoa……”

      Phía sau nàng gì tất cả mọi người đều nghe , nhưng bộ dạng hèn nhát của nàng toàn bộ đều rơi vào mắt mọi người. Vốn những tiểu thư thế gia còn đối với nàng có chút căm thù, nhất thời liền từ địch biến thành khinh thường. Người hèn yếu như vậy, cho dù được thân phận này, cũng thể so với các nàng được. Cho nên mọi người chỉ tượng trưng hàn huyên với Mộ Dung Gấm đôi câu, sau đó tụ tập chơi với nhau, đem Mộ Dung Gấm ném ra bên.

      Đông Phương Trạch đem tất cả thu vào trong mắt, nhất thời cảm thấy buồn cười, hiểu móng vuốt mèo lợi hại. Lại nhìn bộ dạng khéo léo của nàng, cảm thấy đáng đến khác thường!

      Mấy người khác đối với Mộ Dung Gấm như vậy cũng chỉ có hứng thú nhàn nhạt, nếu như phải thân phận Mộ Dung Gấm đặc biệt, đoán chừng bọn họ cũng liếc nàng cái. Đông Phương Nhuận bĩu môi, mặc dù mẫu phi vẫn dặn dò , muốn lôi kéo Mộ Dung Gấm, nhưng nhìn bộ dáng của nàng như thế này có hứng thú. ghét nhất người hèn nhát.

      Chờ tất cả mọi người quên lãng mình, Mộ Dung Gấm mới chậm rãi lui ra ngoài, mình đến cạnh mui thuyền. Thiên đăng hồ đẹp nhất khi về đêm, mặt hồ có nhiều màu sắc khác nhau, thuyền hoa soi bóng tỏa sáng chói lọi. Bốn bề thiên đăng hồ cũng được hoa đăng dày đặc làm đẹp, bóng hoa đăng ở trong hồ chiếu thành từng dãy, liếc mắt nhìn qua rất đặc biệt. Hồ Thiên đăng này như tấm gương lớn, vây quanh chính là những viền nền xa hoa.

      Thoáng buông lỏng tâm, lại phát sau lưng có người đến gần. Mộ Dung Gấm đột nhiên xoay người, nhìn thấy người tới nhất thời dừng lại, sau đó cúi đầu hành lễ: “Cẩm Hoa tham kiến vương gia!”
      tú cầuDion thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :