1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiên kim sủng: Tà y hoàng hậu - Thiên Mai (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 30


      Nước Sở, tất cả mọi người đều vây ở ngoài cửa của Phụng Hoa Cung, nhưng ai dám tiến vào, bởi vì bên trong có ác ma tản ra luồng khí lạnh lẽo canh giữ.

      Sở Linh Nhi chậm rãi đến bên cạnh thiên sư Bạch Vô Họa: “Bá bá, hoàng tẩu ngủ mấy ngày rồi, khi nào mới tỉnh lại ạ?” Nếu như hoàng tẩu cứ tiếp tục hôn mê như thế, chừng bọn họ đều bị đông thành băng hết mất.

      Bạch Vô Họa vuốt vuốt râu cười: “Hẳn là lúc nên tỉnh lại rồi, con bé tự tỉnh lại thôi!”

      Trong cung điện xa hoa, Mộ Dung Cẩm thân áo trắng yên tĩnh nằm giường lớn khắc hoa, vẻ mặt điềm tĩnh an yên, phảng phất như giấc mộng đẹp, hơn nữa có dấu hiệu tỉnh lại! Sắc mặt trắng hồng, mà đóa sen giữa trán lại biến thành chín cánh, mị đến mức khiến người ta dám nhìn thẳng.

      Sở Dạ yên tĩnh trông chừng bên giường, đôi mắt sâu thẳm vằn tia máu, nhưng lại muốn di nghỉ ngơi, sợ chỉ cái xoay người người giường liền biến mất, thể nào chịu đựng được mùi vị khi mất nàng lần nữa.

      Cuối cùng, khi ánh tà dương chiếu rọi cả đại điện, người giường rốt cuộc từ từ mở mắt ra, đôi mắt như ngọc lưu ly đen láy trống rỗng nhìn tấm rèm, môi đỏ hơi hé ra, như than lại như nỉ non: “Cửu Liên!”

      Cảm xúc kích động của Sở Dạ bị hắt chậu nước rồi tắt mất bởi hai chữ này, khẽ khàng ôm lấy Mộ Dung Cẩm nhắm mắt lại che giấu nỗi đau trong đó: “Cẩm Nhi, cuối cùng nàng cũng tỉnh lại rồi!”

      Mộ Dung Cẩm hơi thất thần được Sở Dạ ôm vào, cảm thấy trái tim trong lồng ngực của mình nhảy lên, cảm nhận vòng ôm của Sở Dạ, yên lòng như thế, ấm áp như thế: “Dạ?”

      Sở Dạ siết chặt hai tay, giọng run rẩy tiết lộ tâm tình của : “Cẩm Nhi, đừng rời xa ta nữa!”

      Mộ Dung Cẩm sửng sốt, đây là lần đầu tiên nàng nghe Sở Dạ dùng giọng điệu như thế để chuyện, bất lực như thế, xác định như thế…… Giơ tay vòng qua hông của , tựa đầu vào bờ vai của , cười nhạt: “ rời khỏi, nữa đâu!”

      Dứt lời, dường như là có được đáp án an tâm, Sở Dạ từ từ khép lại đôi mắt đầy tia máu, sau đó ngã xuống giường; Mộ Dung Cẩm nghe thấy tiếng thở đều đều bên tai, có chút dở khóc dở cười, nghiêng mặt nhìn sang gương mặt tuấn tiều tụy nhiều của Sở Dạ, trong lòng khẽ nhói lên, nhưng cũng rất ấm áp, đời này đúng là vẫn có người bỏ rơi nàng.

      Muốn động đậy thân thể, lại phát Sở Dạ sống chết ôm lấy nàng, như sợ nàng biến mất vậy; Mộ Dung Cẩm bất đắc dĩ cười khẽ, nghiêng người dựa vào lòng , nhàng in nụ hôn lên khóe môi của : “Thiếp vẫn luôn ở đây, ngủ !”

      Ngủ giấc hết ngày đêm, Sở Dạ vừa có ý thức liền hoảng hốt mở mắt ra, khi nhìn thấy Mộ Dung Cẩm nằm trong lòng nhìn cười, mới yên tâm trở lại, cúi đầu hôn lên môi nàng cái: “Cẩm Nhi, Vương ngủ rất lâu rồi phải ? Có đói chưa?”

      Mộ Dung Cẩm buồn cười : “Chàng ngủ ngày đêm rồi đấy, chàng có đói hả?”

      Sở Dạ chợt áy náy, lập tức phất tay cho người dâng cơm lên, sau đó tự tay thay y phục cho Mộ Dung Cẩm, bế nàng về phía phòng ăn.

      Mộ Dung Cẩm hết nổi: “Thiếp có chân có tay, chàng bế thiếp mãi làm gì?”

      Sở Dạ nghe thế lại ôm nàng càng thêm chặt, giọng điệu bá đạo: “ Vương cứ muốn bế vậy đấy!”

      Mộ Dung Cẩm lười tranh cãi với , dù sao thích tùy vậy, chỉ là Mộ Dung Cẩm để ý, nhưng đám người lại kinh hãi đến rớt cả cằm!

      “Này này này……” Sở Linh Nhi nhìn đến thiếu chút nữa rơi cả con mắt ra, hoàng huynh của nàng ta thế mà lại lộ ra ánh mắt dịu dàng ngọt ngào như thế, quả nhiên sức hút của hoàng tẩu quá mạnh mẽ. Mà biểu cảm của những người khác phần lớn đều như nhau, ai cảm thán.

      Mà càng khiến người ta kinh ngạc hơn là, hai người kia dường như hề trông thấy bọn họ, Sở Dạ bế Mộ Dung Cẩm đến bên bàn ăn, sau đó đặt Mộ Dung Cẩm lên đùi mình, lấy chén đũa tự tay gắp thức ăn đưa đến bên miệng Mộ Dung Cẩm, giọng dịu dàng đến ra nước: “Thân thể của nàng tốt, những món này đều bổ cho cơ thể đấy, nàng phải ăn nhiều chút nhé!”

      Mộ Dung Cẩm thấy xem mình như người mang bệnh nặng, thiếu chút nữa liền bật cười, nhưng ánh mắt ân cần mà đau lòng kia lại làm cho nàng cười nổi, gầy rất nhiều, gương mặt tuấn có chút xanh xao, trong mắt còn có tia máu chưa tan hết, nhìn đến trong lòng nàng bị cảm động, nghiêng người múc chén canh cá, đưa đến bên miệng : “Tự chàng trước !”

      Sở Dạ nhìn chén canh kia, còn chưa uống vào biết đó cực kì ngon miệng, cũng giơ tay nhận, trực tiếp uống chén canh ở tay nàng, uống xong còn liếm nước canhở khoé môi vào trong, mặt đầy thoả mãn.

      Mà những người bị coi như khí ở bên cạnh khoé mắt co giật tập thể, nhìn hai người coi ai ra gì kia, sau đó rất tự giác biến thành khí bay ra ngoài, để lại gian cho hai người.

      Ăn bữa cơm như ngập trong đường ngọt, tâm tình Sở Dạ hớn hở, Mộ Dung Cẩm cũng vui vẻ lên, khó có được giây hưởng thụ thế giới thuộc về hai người bọn họ; mà bọn họ cũng rất ăn ý nhắc đến cái tên “Cửu Liên!”

      Ăn cơm xong, dĩ nhiên là phải xử lí cơ thể, dáng vẻ của Sở Dạ tuy lôi thôi nhưng vẫn tuấn như trước, nhưng cũng thể như thế này mãi được! Mộ Dung Cẩm tự tay cạo râu cho , lau mặt cho , đợi đến lúc nàng vừa muốn xoay người, đột nhiên bị người ta kéo cái, sau đó bùm tiếng rơi vào trong nước!

      “Phụt!” Hơi chật vật nhổ ra ngụm nước, Mộ Dung Cẩm e thẹn tức tối nhìn kẻ đầu sỏ:” Chàng muốn hại chết thiếp hả?”

      Sở Dạ cười xấu xa, trong mắt Mộ Dung Cẩm ướt đẫm sớm tạo ra đợt sóng, ôm lấy nàng, giọng khản đặc chứa tình dục:”Cẩm Nhi, Vương nhớ nàng lắm!”

      Giọng đó khiến cho lòng Mộ Dung Cẩm run rẩy, thế mới phát tên vô lại này cởi hết y phục từ lúc nào rồi, mà bàn tay kia còn có quy tắc dạo chơi người nàng, cởi bỏ từng cái áo của nàng.

      Mộ Dung Cẩm lại giãy giụa, nàng có thể cảm thấy Sở Dạ động tình và cả nỗi bất an của , ngẫm lại hẳn là chuyện của Phệ Thiên làm cho yên lòng ! Giơ tay vòng qua gáy của , dâng lên đôi môi của mình:”Dạ! Thiếp cũng rất nhớ chàng!”

      Sở Dạ chợt kích động, tình dục chợt vỡ bờ, thể ngăn lại……

      Tình biết trỗi dậy từ khi nào, nhưng vẫn luôn sâu đậm như thế !

      Mộ Dung Cẩm cũng quên hai kẻ ngốc kia, Sở Dạ yên lòng để nàng mình, thế nên hai người bọn họ cùng !

      Biết Mộ Dung Cẩm còn sống, Lạc Ly bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng thân đầy vết thương và tuyệt vọng làm cho người ta càng thêm đau lòng, Mộ Dung Cẩm vào, từng bước từng bước đến trước mặt y, sâu sắc nhìn y:” Ly, đứng lên !”

      Lạc Ly nhìn Mộ Dung Cẩm, hơi thở đó, giọng đó cho biết, đây là Mộ Dung Cẩm sống động, trong lòng y kích động đến sắp bùng nổ, bởi vì nàng là chị dâu của y, là người thể nào chạm tới được.

      Mộ Dung Cẩm vươn tay ra, đôi mắt nhìn chằm chằm Lạc Ly; Lạc Ly sửng sốt, ánh mắt liếc qua Sở Dạ làm mặt lạnh, ngay sau đó mỉm cười, giơ tay đặt vào bàn tay của Mộ Dung Cẩm, cảm xúc mềm mại khién cho lòng y run lên!

      Đỡ Lạc Ly dậy, Mộ Dung Cẩm nhìn thẳng vào , ánh mắt trầm lạnh:”Người ta nhận định, nên chán nản như thế! Ta muốn ta tốn công phí sức cứu về lại chỉ là kẻ như cái xác biết !”
      Lạc Ly khép mắt che nét đau thương, khi mở mắt ra lần nữa, khôi phục lại vẻ tỉnh táo, y cầm lấy tay của Mộ Dung Cẩm, từ từ đặt vào tay Sở Dạ, che giấu nỗi đắng chát trong lòng, khó khăn kêu ra hai từ khiến đau đến muốn sống nữa:”Chị dâu!”

      Y kêu ra rồi, chỉ cầu bước được bước này, y nhất định có thể phấn chấn trở lại, y thầm trong lòng với chính mình.


      Sở Dạ nắm tay Mộ Dung Cẩm, nhìn Lạc Ly cái, cuối cùng lời nào liền rời !

      Lạc Lu đứng trong sân viện, chiếc bóng sau lưng dần dần mất, cuối cùng chỉ còn lại y lẻ loi mình.

      Bạch Vô Hoạ thở dài, lắc đầu:”Thằng nhóc khờ khạo!”

      Lạc Ly lại cười nhạt ,trong nháy mắt đó như khiến cho vạn cây hoa nở rộ, y nhìn theo hướng hai người rời :”Sư phụ, con muốn chu du bốn bể!”
      “Hy vọng con có thể sớm quên con bé đó !”

      ! Con quên nàng ấy!” Lạc Ly kiên định lắc đầu:”Dù cho con và nàng vĩnh viễn cũng có khả năng, nhưng…… từng nàng là chuyện cả đời con đều hối hận!”

      Bạch Vô Hoạ nhìn dáng vẻ hết thuốc chữa của y, thở dài xoay người rời !

      Mà Trần Phi Nguyệt vẫn bộ đồ đỏ như nghiệt như trước, điều duy nhất giống là hơi thở sát phạt người tăng lên nhiều, mà gương mắt đẹp đến khó tin kia có thêm vết sẹo hình đao rất nhạt, khiến nhìn qua bớt vẻ mềm mại nữ tính, mà thêm vào sắc bén của đàn ông!

      cầm lấy đao, nhìn Mộ Dung Cẩm câu nào, cuối cùng, cất đao vào, khắc sau quấn tà áo lại, cuốn cả Mộ Dung Cẩm vào trong lòng :”Khanh Khanh, huynh vẫn là nỡ rời xa muội!”

      Mộ Dung Cẩm đầu đầy vạch đen, mà khắc sau chưởng của Sở Dạ đánh tới, Tần Phi Nguyệt thể lui, trong nháy mắt khôi phục lại dáng vẻ cà lơ phất phơ:”Khanh Khanh, nếu như ngày nào đó ngán Sở Dạ rồi, vòng tay của huynh mãi mãi cũng mở rộng vì muội, lúc nào cũng hoan nghênh muội hết đó!”

      Sở Dạ ôm lấy Mộ Dung Cẩm, bá đạo tuyên bố quyền sở hữu của mình, mà con ngươi lạnh lẽo kia càng thêm hận thể trừng ra hai cái lỗ người Tần Phi Nguyệt!

      Cuối cùng, Tần Phi Nguyệt cũng rồi, nhưng trong ngày đại hôn của Sở Dạ và Mộ Dung Cẩm, cả bầu trời đế ddo đều rơi xuống vô số cánh hoa bay phất phới, có người bị doạ đến hoang mang lo sợ, nhưng chỉ có Mộ Dung Cẩm biết, đây là Tần Phi Nguyệt chúc phúc nàng, lần đầu tiên rải hoa nhưng phải để giết người!

      “Hoàng tẩu, tỷ xem đây là con trai hay con ?”

      Sở Linh Nhi mang thai sắp tám tháng, lớn bụng nhưng nàng ta vẫn như đứa trẻ, mỗi ngày nhìn chằm chằm bụng của mình, trong ánh mắt đều là vẻ mới lạ!

      Mộ Dung Cẩm cười khẽ:”Cái này phải sinh ra mới biết chứ, nhưng thường trai chua cay, muội ăn cái gì phải có thể tự đoán ra đại khái rồi sao?”

      “Nhưng muội ăn ngọt nhiều nhất nha, thế này là gì đây?”

      Mộ Dung Cẩm hết ý kiến, sao nàng biết được cơ chứ? “Được rồi được rồi, mặc kệ là trai hay , đều là con của muội, khẳng định là rất đáng rồi!”

      “Nếu như là con , muội hy vọng con bé giống hoàng tẩu vậy, như thế mới gọi là xinh đẹp!”

      “Con của muội giống ta, lớn chuyện đấy!” Mộ Dung Cẩm bất đắc dĩ:”Được rồi, Nam Cung Triệt đợi muội rất lâu rồi đấy, mau trở về , nếu chút nữa ta lại lo lắng!”

      “Cứ để cho lo lắng !” Lời rất hung hăng, nhưng mặt lại giấu được vẻ ngọt ngào, để nha hoàn đỡ dậy, cười tạm biệt Mộ Dung Cẩm rồi ra, bước chân kia, ràng là vô cùng muốn gặp rồi!

      Sở Dạ biết từ khi nào ra từ chỗ tối, ôm lấy Mộ Dung Cẩm từ phía sau, nhíu mày nhìn chằm chằm bụng của nàng:”Cẩm Nhi, sao cái bụng của nàng còn chưa có động tĩnh gì thế? Lẽ nào là do Vương còn chưa đủ cố gắng!”

      Mộ Dung Cẩm đầu đầy vạch đen, cố gắng? Vậy người ngày nào cũng giày vò nàng là ai? Nhưng, nàng chưa kịp kháng nghị, khắc sau nàng liền bị bế ngang lên, bóng người chớp cái rơi xuống giường lớn, rèm đỏ buông xuống, đêm xuân sắc………..
      Last edited by a moderator: 26/6/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 31 – Đông Phương Cẩm Tú

      Năm Thiên Khải thứ mười bảy, Đông Phương Khải chết bất đắc kì tử trong cung, Đông Phương Trạch lấy vị trí thái tử danh chính ngôn thuận lên ngôi, đổi quốc hiệu thành Thiên Trạch, niên hiệu là Cẩm Tú!

      Tân đế đăng cơ, tám phương kính chúc, hôm nay Vân Đô vô cùng náo nhiệt, xe ngựa tới lui đều cực kỳ xa hoa, phần lớn là quan lại quyền quý, hoàng thất và sứ thần các nước!

      đài cao, Đông Phương Trạch thân y phục màu vàng sáng tuấn mà tôn quý, trông ra phương hướng bên ngoài đế đô, trong mắt lại lóe lên tia mong đợi; Đông Phương Nhuận thân trang phục Vương gia chính thống, trải qua mấy năm tôi luyện, y trở nên trưởng thành hơn nhiều, vẻ non nớt mặt rút bớt, nhiều thêm phần trầm ổn, y đứng bên cạnh Đông Phương Trạch, nhìn theo phương hướng mà nhìn, cười khẽ: “Hoàng huynh, nàng ấy là hoàng hậu nước Sở rồi, đến đâu!”

      Đông Phương Trạch hề thất vọng, chỉ : “Ta phải chờ nàng ấy đến, ta xem thiên hạ của ta; thiên hạ mà nàng ấy từng cùng ta bảo vệ!”

      “Hôm nay Tần quốc công lại nhắc đến chuyện muốn hoàng huynh cưới Cơ Lam làm hoàng hậu, chẳng lẽ hoàng huynh cứ muốn kéo dài mãi sao?”

      Đông Phương Trạch tao nhã cười nhạt: “Cửu đệ, tại Thiên Trạch này, có hoàng hậu, chỉ có quý phi!”

      Như thế, Đông Phương Nhuận sao lại hiểu ý của chứ! Nghĩ đến người con đó, ngay cả y cũng thể thừa nhận, nếu như ai phải người con như vậy, cả đời này e rằng cũng thể được người con khác, nhưng cũng may, giữa bọn họ vẫn chưa đến mức đó.

      thôi hoàng huynh, hôm nay là ngày huynh cho mọi người trong thiên hạ biết, huynh chính là vua của Thiên Trạch chúng ta!”

      Đông Phương Trạch vỗ vỗ vai của Đông Phương Nhuận: “Cửu đệ, Thiên Trạch chỉ là của ta, là của chúng ta, của nhà Đông Phương chúng ta!”

      Đông Phương Nhuận mỉm cười , y biết lời hứa của vị hoàng đế Đông Phương Trạch này có thể kéo dài được bao lâu, nhưng ít nhất đến giờ phút này, y cảm thấy ai có thể đảm nhiệm vị trí hoàng đế hơn Đông Phương Trạch.

      Kim Loan điện xa hoa, bá quan chúc mừng: “Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

      Đông Phương Trạch bước lên đài cao trong tiếng hoan hô của mọi người, ở vị trí này có thể thu hết tất cả cảnh tượng dưới kia vào trong mắt,mà bên cạnh , lại kia người có thể sóng vai với ngắm thiên hạ.

      “Các khanh bình thân!” Đông Phương Trạch giơ tay, khí chất đế vương được thể người .

      “Tạ hoàng thượng!”

      Sau khi chúc lạy xong, chính là sứ giả của mỗi quốc gia dâng lễ vật, còn có mấy nước phụ thuộc Thiên Trạch lên tiến cống, từng người từng người lên tặng quà, từng người từng người lên tiến cống, mãi cho đến cuối cùng cũng có người thấy kì lạ: “Tại sao lần này nước Sở phái sứ giả đến nhỉ?”

      lẽ bị trì hoãn đường?”

      phải chứ!”

      “Đúng vậy, đây là quốc gia đại , sao có thể sơ suất như thế chứ?”

      Nghe vậy, Đông Phương Trạch cũng tức giận, ngược lại trong lòng nhiều thêm mong đợi được.

      Đột nhiên, thị vệ xông vào, toàn thân máu tươi be bét: “Báo! Hoàng thượng, Lâm An Vương dẫn binh xông vào cung, tại ép về hướng này!”

      Lại người chạy vào: “Báo! Lâm An Vương công phá cửa cung thứ hai!”

      “Này này này……. Lại dám ép vui thoái vị à?”

      “Hoàng thượng, phải làm như thế nào ạ?”

      Đông Phương Trạch lạnh lẽo liếc qua bọn họ, ngước mắt nhìn về phía xa, cười lạnh lùng, sớm muộn cũng phải dến, hôm nay liền giải quyết thể vậy!

      “Lý tướng quân, lập tức dẫn năm ngàn ngự lâm quân ngăn cản!”

      “Dạ!”

      “Cửu đệ, trẫm giao hai ngàn thị vệ thân cận cho đệ, đệ có thể nắm chắc xông ra bắt sống Đông Phương Chân ?”

      Đông Phương Nhuận khẽ thu ánh mắt lại: “Thần đệ nhất định phụ nhờ cậy của hoàng huynh!”

      !” Mắt thấy toàn bộ binh sĩ xung quanh bị phái , chúng đại thần có chút hoảng hốt: “Hoàng thượng, thị vệ thân cận thế này sao có thể điều được? Lỡ như bọn họ muốn ám sát hoàng thượng, thế nguy hiểm!”

      Đông Phương Trạch ngồi lên ghế rồng, vẻ mặt bình tĩnh, hề căng thẳng vì chuyện ngoài kia, nghe thế nhìn về phía đại thần kia: “Ai muốn ám sát, có thể tận lực đến thử xem sao!”

      Dứt lời, năm mươi ám vệ áo đen từ trời hạ xuống, trong tay cầm đao sáng choang, mọi người nhìn đến mức tim cũng bị treo lên!

      Thời gian qua từng phút từng giây, đối với tất cả mọi người mà đều là đau khổ, mà Hàn quốc công ngược lại rất tự nhiên, nhưng, lúc Đông Phương Chân bị áp giải vào, vẻ mặt tự nhiên của ông ta có chút cứng ngắc!

      “Hoàng thượng!” Trường kiếm của Đông Phương Nhuận đặt cổ của Đông Phương Chân, y phục của hai người đều lộn xộn, hiển nhiên là vừa mới trải qua trận đấu kịch liệt, mà tay của Đông Phương Chân vẫn chảy máu, ràng là bị chém bị thương rồi.

      Đông Phương Trạch nhìn ta, cười khẽ: “Lâm An Vương muốn đến chúc mừng lễ đăng cơ của trẫm, cũng cần phải bày trận lớn như vậy chứ?”

      Đông Phương Chân hung hăng xùy tiếng, cười lạnh: “Đông Phương Trạch, ta thua rồi, rơi vào tay ngươi muốn chém muốn giết tùy, nhưng ngôi vị hoàng đế của ngươi cũng đừng nghĩ có thể ngồi vững!”

      “Vậy Lâm An Vương phải nhìn cho kỹ nhé, ngôi vị hoàng đế của trẫm ngồi có vững hay !”

      “Hừ!” Đông Phương Chân quay đầu nhìn Đông Phương Nhuận, quát chói tai: “Còn ra tay?”

      Mặt Hàn quốc công trầm xuống, sau đó chợt vung tay, khắc sau, mấy chục áo trắng từ chỗ tối bay ra, tốc độ nhanh đến mức những ám vệ ban nãy còn kém xa, mà người mỗi người đều mang theo hơi thở lạnh băng, khí bị đông lại trong nháy mắt; trường kiếm của họ tuốt khỏi vỏ, bay nhanh treo lên cổ của đám đại thần, sau đó hề do dự chém xuống.

      Máu tươi tuôn như suối, phút chốc nhuộm đỏ cả Kim Loan điện; Hàn quốc công nhìn đến thiếu chút nữa ọc máu, những đại thần bọn họ giết đều là những người ủng hộ Đông Phương Chân, run rẩy chỉ vào bọn họ: “Các ngươi…các ngươi…”

      áo trắng nhàng xuống giữa đại điện, băng giá mà xinh đẹp, chính là Hàn Tĩnh Ngọc, tại là Ngọc La Y, nàng nhìn Hàn quốc công tức đến run rẩy, mặt cảm xúc : “Kính Hoa Thuỷ Vực ta phải thuộc hạ của Đông Phương Chân, chuyện triều soán ngôi, cho dù ta muốn giúp ông, e rằng cũng có người đồng ý!”

      “Hàn Tĩnh Ngọc!” Đông Phương Chân quát lớn: “Ngươi lại dám phản bội bổn vương?”

      Hàn Tĩnh Ngọc cười lạnh: “Ta xưa nay đều phải người của ngươi, sao lại là phản bội, Kính Hoa Thuỷ Vực ta là bang phái giang hồ, chưa từng liên quan đến chuyện triều chính, hôm nay ta đến đây, chỉ là vì thay bạn ta tặng phần lễ vật mà thôi!”

      Dứt lời ngẩng đầu nhìn về phía Đông Phương Trạch:” Ta sợ ngươi giết từng người quá phiền phức, giải quyết lần cho xong, còn lại là chuyện của ngươi!”

      xong, lại trực tiếp xoay người mang người rời , quả là phóng khoáng, chỉ là máu tanh đầy đất thực làm cho người ta sợ hãi!


      cần Đông Phương Trạch dặn dò, các ám vệ liền mang thi thể của các đại thần đều ném ra ngoài, mà Hàn quốc công cũng bị áp giải lên.


      Đông Phương Chân sắc mặt nặng nề: “Đông Phương Trạch, ngươi nghĩ như thế thắng rồi sao? thất cho ngươi biết, ta tập họp khoảng mười vạn đại quân ở ngoài thành, còn có năm mươi vạn đại quân tiếng công các thành lớn xung quanh Vân Đô, lúc ta tiếng cung bọn họ sớm bắt đầu công thành rồi, cả Vân Đô đều nằm trong tay ta, ngươi chờ chết !”


      Tay nắm chung rượu của Đông Phương Trạch siết chặt, tên đáng chết này lại có nhiều binh lực như thế, phải chỉ có năm vạn thôi sao?


      “Báo! Hoàng thượng, hoàng cung bị đại quân bao vây, mắt thấy có chừng ba mươi vạn!”


      “Cái gì?” Lần này chỉ các đại thần kinh ngạc, ngay cả Đông Phương Chận cũng lấy làm lạ, sao khi lại nhiều thêm hai mươi vạn rồi?

      “Nhưng mà…. nhưng mà….”

      mau!”

      “Nhưnng mà bọn họ tấn công, ngược lại xếp hàng ngay ngắn dừng lại rồi, còn tuyên bố muốn gặp hoàng thượng?”

      Tất cả mọi người đều bị làm cho mờ mịt, cuối cùng chỉ có thể theo Đông Phương Trạch ra ngoài cửa cung!

      Hai mươi vạn người, vừa nhìn thấy lấp đầy đường phố trong hoàng thành, ngay ngắn thẳng hàng, nhìn qua oai vệ mà hùng vĩ; bọn họ cẩn thận nghiêm túc đứng đó, nhìn qua oai vệ mà hùng vĩ; bọn họ cẩn thận nghiêm túc đứng đó, nhìn thấy đám người ra cũng có hành động gì.

      Đông Phương Chân nhìn những người bên dưới, lắc đầu mãnh liệt: “, sao có thể? Đây phải là lính của ta!”

      Đông Phương Nhuận vô cùng kích động: “Hoàng huynh, đó là Mộ Dung!”

      “Cộc cộc cộc”. Tiếng vó ngựa đáp lại rồi, Đông Phương Triệt thân áo giáp bạc nhàng thúc ngựa tới, áo giáp còn có máu tươi, hiển nhiên vừa mới chiến đấu kịch liệt dính vào; xoay ngươi xuống ngựa, quỳ chân đất: “Đông Phương Triệt tham kiến ngô hoàng vạn tuế!”

      Đông Phương Trạch đích thân lên trước đỡ dậy:” Đứng lên nào! phải đệ ở biên quan về sao?”

      Đông Phương Triệt bất đắc dĩ cười, ngước mắt nhìn về phía đầu kia của hàng lính: “Hoàng huynh, lễ vật của huynh ở bên kia kìa!”

      “Rầm rập!” Tất cả binh lính di chuyển ngay ngắn, trong nháy mắt con phố bị bịt kín lại bị lui ra con đường lớn rộng năm thước, hai hàng binh sĩ nghiêm cẩn đứng đợi, tựa như tiếp đón cái gì.

      chiếc xe liễn màu đn chậm rãi lái tới, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người dừng lại trước cửa cung.

      Màn xe vén lên, người đàn ông lạnh lùng tuấn như thần ra, Đông Phương Trạch dĩ nhiên nhận ra y chính là Sở Dạ, vậy người trong xe……Bất chợt bắt đầu kích động, so với lúc ngồi lên ngôi vị hoàng đế còn kích động hơn.

      Sở Dạ cúi đầu đưa tay vào trong xe, vẻ măt khó được lúc lộ ra vẻ dịu dàng: “Cẩn thận chút!”

      “Ừm!” Giọng nhàn nhạt truyền tới, bàn tay xinh đẹp đặt lên bàn tay lớn của , hai bàn tay nắm lấy nhau lại hoà hợp đến thế!

      Thân ảnh mặc áo màu tín nhạt xuất , dung mạo tuyệt đẹp kia thoáng chốc trở thành điểm sáng lộng lẫy nhất chiến trường nghiêm túc này, khiến cho người ta kinh diễm thôi; mà nàng đỡ bụng được Sở Dạ cẩn thận tỉ mỉ dìu xuống, ánh mắt của mọi người lúc này mới rơi lên bụng nàng, chỗ đó hơi nhô lên, hiển nhiên là mang thai mấy tháng rồi.

      Thân là hoàng đế, Đông Phương Trạch biết tại nên lên đón tiếp, nhưng biết vì sao, chân của lại bước cũng nổi!

      Sở Dạ cẩn thận đỡ Mộ Dung Cẩm qua, gật đầu với Đông Phương Trạch coi như chào hỏi, ngay sau đó lập tức quay đầu lại, sống chết sợ rằng Mộ Dung Cẩm bị tổn hại gì đó, bộ dáng cẩn thận tỉ mỉ đó khiến người xem líu cả lưỡi. Mà phía sau Đường Trúc dẫn theo mấy chục ôm lấy đống đồ tuỳ lúc có thể bảo vệ, chỉ thiếu đưa Mộ Dung Cẩm lên thờ cúng luôn thôi.

      “Ta ngờ hai người lại đích thân đến đây!” Có lẽ nhận định Mộ Dung Cẩm là bạn bè, ngay cả xưng hô của hoàng đế Đông Phương Trạch cũng tiết kiệm luôn.

      Mộ Dung Cẩm cười khẽ, nắm lấy tay của Sở Dạ xoay người, nhìn tất cả các binh lính, giọng lớn nhưng lại truyền khắp hoàng thành: “ cho ta biết, các ngươi là ai?”

      “Quân Mộ Dung!”
      “Nhà của các ngươi ở đâu?”

      “Thiên Khải”

      “Vậy ta là ai?”

      “Tiểu !”

      “Thế lời ta các ngươi có nghe ?”

      “Nghiêm cẩn nghe theo lời tiểu !”

      Mộ Dung Cẩm cười khẽ, trong ánh mắt bất mãn của Sở Dạ cầm lấy tay của Đông Phương Trạch, sau đó giơ qua đỉnh đầu: “Các ngươi nhìn đây, đây là tân đế của Thiên Khải, hoàng đế của Thiên Trạch, là hoàng đế Thiên Khải mà Mộ Dung Cẩm ta nhận định; từ hôm nay trở , là vua của các ngươi!”

      Trầm mặc trong chốc lát, tiếp theo là từng hàng từng hàng quỳ xuống: “Tham kiến hoàng thượng!”

      Tay của Đông Phương Trạch siết lấy tay của Mộ Dung Cẩm, cũng để ý đến tâm tư kiều diễm kia, mà là kích động: “Cẩm Nhi, nàng đây là?”

      Mộ Dung Cẩm buông tay ra, nhìn những binh sĩ quỳ: “Bọn họ tất cả đều là tướng sĩ trung thành nhất của nhà Mộ Dung ta, hôm nay ta giao tất cả bọn họ cho ngươi, hi vọng ngươi đừng phụ lòng hi sinh của bọn họ!”

      “Nhưng bọn họ đều là binh lính trung thành với nàng, sao nàng mang bọn họ đến nước Sở?”

      Mộ Dung Cẩm ngước mắt:”Bọn họ là người Thiên Khải, cội nguồn của bọn họ ở Thiên Khải, ta thể để bọn họ vì ta mà phản bội tổ quốc, ta hứa với bọn họ phải để cho quân Mộ Dung quanh minh chính đại xuất trước mặt người trong thiên hạ!”

      Đông Phương Trạch lần nữa bị Mộ Dung Cẩm chinh phục, cũng lần nữa sâu sắc hiểu được tại sao những binh sĩ kia nguyện sống chết theo nàng rồi.

      Xoay người đưa tay ra lại đưa về phía Sở Dạ, tay đặt ở sau lưng, tự tin nhếch môi, mà Sở Dạ hiểu ý của , đôi mắt loé lên, vưa tay ra, hai tay giao nhau nắm thành quyền giơ qua đỉnh đầu: ‘’Kể từ hôm nay, Thiên Trạch và Sở quốc vĩnh viễn kết làm bạn, hai nước liên minh, mãi nổi binh!”

      “Hoàng thượng vạn tuế! Sở hoàng vạn tuế! Tiểu vạn tuế!”

      ….Sao lại thế này…..Sao lại thế này!” Đông Phương Chân nhìn cảnh tượng hài hoà này, ràng sắp xếp đâu vào đấy rồi mà, sao lại biến thành kết cục như thế này.

      Mộ Dung Cẩm xoay người, dùng nội lực hút thanh đao, chỉ về phía cổ họng Đông Phương Chân, cười lạnh:”Lâm An Vương, ngươi có còn nhớ đêm hôm đó thuyền hoa của thái tử ?”

      Đông Phương Chân nhìn dáng vẻ xinh đẹp của Mộ Dung Cẩm, tại hối hận rằng khi đó trực tiếp biến nàng thành người phụ nữ của , nếu như vậy, có lẽ hôm nay chính là hoàng thượng ngai vàng kia rồi.

      “Mộ Dung Cẩm, ngươi muốn như thế nào?”

      Mộ Dung Cẩm kề đao sát cổ của , sắc mặt lạnh giá:‘’Đêm đó ta muốn giết ngươi rồi, để ngươi sống đến giờ lời cho ngươi lắm rồi!”

      Sở Dạ biết ngày đó xảy ra chuyện gì, nhưng lại giơ tay cầm lấy đao trong tay Mộ Dung Cẩm qua: ‘’Cẩm Nhi, thái y nàng thể tức giận, tên cặn bã như thế này đáng để cho nàng vì mà tổn hại thân thể, giao cho vương xử lý được ?”

      Mộ Dung Cẩm cũng muôn thấy máu, cũng tranh cãi nữa, mà Đông Phương Chân biết mình chạy khỏi cái chết rồi, ngược lại bắt đầu ra vẻ bình nứt sợ bể, cười dâm tà: “Mộ Dung Cẩm, sao ngươi với Sở Dạ đêm đó chúng ta xảy ra chuyện gì? xem ta vuốt ve ngươi chỗ nào? Hôn ngươi chỗ nào? Ha ha ha ha!”

      Sở Dạ vô cùng tức giận, chưởng đánh vào lồng ngực của , thoáng chốc khiến đau đớn nên lời! Mộ Dung Cẩm dùng ánh mắt châm chọc nhìn :” Ngươi nghĩ ngươi như thế có thể bôi nhọ ta à? Cả thiên hạ đều biết ta là Thiếu Cung Chủ của Ma Vực, ngươi cho rằng với võ công của ta, ngươi có thể làm gì ta?”

      Đông Phương Nhuận cũng có chút tức giận, trực tiếp đâm kiếm xuyên qua tim của Đông Phương Chân, bịt lại miệng của tất cả mọi người.

      Mộ Dung Cẩm ngẩng đầu, nhìn sang Đông Phướn Nhuận thay đổi rất nhiều. “Ta chuẩn bị cho ngươi phần quà trở về xem .”

      Đông Phương Nhuận bỗng chốc vui mừng, ánh mắt tiễn Mộ Dung Cẩm và mọi người vào, lại thể chờ được quay trở về phủ đệ của mình, nhưng khi nhìn thấy món quà kia, trong chốc lát lại biết phải gì mới tốt; dung mạo giống y đúc, phải chính là Đông Phương Hiểu vị tỷ tỷ sinh đôi của sao? Chỉ là dường như tỷ tỷ ấy điên rồi!
      Last edited by a moderator: 26/6/16

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 32


      Trong dạ tiệc, Sở Dạ và Đông Phương Trạch ngồi ở phía , Mộ Dung Cẩm ngồi cạnh Sở Dạ, ba người, cần phải làm gì cả, dung mạo xuất chúng kia làm cho nét hoa lệ của cả gian này đều chìm xuống.

      Mọi người làm gì có tâm tư xem ca múa nữa, đều hận thể sống chết nhình chắm chằm đài cao, đáng tiếc dung nhan đế hậu được nhìn thẳng vào, nên cũng chỉ có thể ngẫu nhiên lén lút liếc trộm cái; nhưng sau khi bị khí thế mạnh mẽ của Sở Dạ đè lại, lập tưc cắt hết tâm tư của mọi người, người trong thiên hạ đều biết Sở hoàng chỉ thương mình hoàng hậu Mộ Dung Cẩm, chiều đến mức hận thể ném cả giang sơn vào tay nàng cho nàng chơi đùa, nên như Sở hoàng vì bọn họ nhìn hoàng hậu mà nổi giận, cái mạng của bọn họ khó mà giữ được!

      Mộ Dung Cẩm thích bầu khí này, kéo kéo tay Sở Dạ: “Dạ, thiếp ra ngoài hóng mát chút! “

      Vương với nàng! “ rồi liền đứng lên, Mộ Dung Cẩm bất đắc dĩ kéo lại: “Được rồi, đây là quốc yến, đừng mất phong độ đế vương nước của chàng chứ, thiếp có Đường Trúc cùng là được rồi! “

      Chân mày Sở Dạ nhíu lại do dự rất lâu, cuối cùng cũng thả tay nàng dặn dò: “Cẩn thận chút, đừng xa quá, về sớm nhé! “

      Mộ Dung Cẩm mỉm cười: “Thiếp biết rồi! Ngẩng đầu lên gật đầu với Đông Phương Trạch coi như chào hỏi, rồi mới xoay người rời , Đường Trúc cẩn thận tỉ mỉ bảo vệ.

      Từ đây ra, là hành lang chín khúc, hai bên trồng đầy hoa cỏ, đoá hoa trong bóng đêm mang vẻ đep khác lạ. Quay đầu lại trông thấy dáng vẻ cảnh giác từng giây từng phút của Đường Trúc, tự chủ lắc đầu: “Chỉ là ra ngoài dạo thôi, cũng đâu phải đánh trận, muội nghiêm túc thế làm gì? “

      Đường Trúc kéo ra nụ cười nhàn nhạt: “Tiểu thư mang thai tiểu hoàng tử dĩ nhiên thể xảy ra sơ sót gì, vẫn là cảnh giác chút tốt hơn! “

      Mộ Dung Cẩm lắc đầu: “Bỏ , để các người phải lo lắng, vẫn là trở về thôi! “

      Bị người ta nhìn chằm chằm từng phút từng giây như thế, ai mà còn tâm trạng dạo nữa chứ?

      Xoay người trở về lại thấy Cơ hoàng hậu chậm rãi tới, nhìn Mộ Dung Cẩm mỉm cười: “Cẩm Hoa quận chúa, tại phải gọi ngươi là Sở hoàng hậu rồi! “

      Mộ Dung Cẩm cười đáp lại: “Thái hậu nương vẫn khoẻ chứ? “

      “Ai gia rất khoẻ! “Cơ hoàng hậu, bây giờ là Cơ thái hậu rồi, bà ta ngẩn đầu khẽ nắm lấy tay Mộ Dung Cẩm, hỏi thăm: “Ai gia có thể mời Sở hoàng hậu dạo với ai gia ? “

      Mộ Dung Cẩm gật đầu, từ chối bàn tay của bà ấy, hai người cùng nhau về phía bên của vườn hoa; Cơ thái hậu nhìn về phía xa cười khẽ: “Thực ra ai gia vẫn luôn nghĩ rằng ngươi là thái tử phi hoặc là hoàng hậu của Trạch Nhi, lại ngờ ngươi trở thành hoàng hậu của nước Sở rồi! “

      “Ta với có duyên phận, nên bọn ta thể cùng nhau được! “

      Cơ thái hậu vỗ vỗ tay Mộ Dung Cẩm, thở dài: “Ngươi biết , ngươi là thông minh nhất, trí tuệ nhất, dũng cảm nhất mà ai gia từng gặp, từ lần ngươi cứu Trạch Nhi ai gia mơ hồ cảm nhận được, quả nhiên, khi thân phận của ngươi được tuyên bố với thiên hạ, ai gia liền biết, phải các ngươi có duyên phận, mà là Trạch Nhi xứng với ngươi! “

      “Chuyện xảy ra trong cung hôm nay, ai gia đều biết hết, ai gia biết nên gì, chỉ có thể Trạch Nhi gặp được như ngươi là may mắn trong cuộc đời nó! “

      Mộ Dung Cẩm cúi đầu cười: “Thái hậu, đây là chuyện qua rồi đừng những chuyện này nữa! “

      “Được, ai gia nữa! “Cơ thái hậu cười khẽ, ngay sau đó ánh mắt rơi bụng của Mộ Dung Cẩm, giữa chân mày có chút áy náy “Cũng sắp năm tháng rồi , lúc này mà ngươi còn xa xôi ngàn dặm đến đây, là làm khó ngươi quá, chút nữa ai gia cho ngự thiện phòng hầm chút đồ bổ cho ngươi, bồi bổ cho tốt! “

      Cảm nhận được chân thành của bà, Mộ Dung Cẩm cười khẽ: “ uống nhiều lắm rồi, còn bổ nữa nhanh biến thành heo mất thôi! “

      “Heo gì chứ, đây là tiểu hoàng tử mập mạp đó nha! “

      “Ha ha! “

      Mộ Dung Cẩm đỡ bụng, trong mắt là tình thương dày đặc, cảnh tượng dịu dàng vô cùng khiến mọi người thể dời mắt được

      “Tiểu thư, chúng ta vẫn là mau chóng trở về thôi! Nếu chút hoàng thượng ngồi nổi nữa đâu! “Đường Trúc giọng nhắc nhở.

      Cơ thái hậu cũng biết Sở Dạ cưng chiều Mộ Dung Cẩm, nhị được trêu ghẹo: “Mau trở về thôi, nếu tìm đến đấy! “

      Mộ Dung Cẩm gật đầu: “Vậy ta cáo từ trước! “

      ! “

      Nhìn theo Mộ Dung Cẩm rời , vẻ mặt của Cơ thái hậu lại có chút mệt mỏi, ma ma ở bên cạnh đỡ lấy bà, nhìn dáng vẻ của bà nhịn được : “Nương nương, hoàng thượng có thể mình đảm đương rồi, người đừng lo lắng nữa, thái y cũng người phải nghỉ ngơi tốt đấy! “

      Cơ hoàng hậu mệt mỏi lắc đầu: “Ngươi hiểu! Ai gia phải lo lắng năng lưc của hoàng thượng, mà là lo lắng cho con tim của nó! “

      Con trai của minh bà còn hiểu sao? Nó Mộ Dung Cẩm sâu đậm đến mức thể tự dứt ra rồi, e rằng cả đời này cũng quên được! Nhưng cố tình lại là Mộ Dung Cẩm, này chỉ có thể nhìn duyên phận, ai miễn cưỡng cũng được!

      Bước chân của Mộ Dung Cẩm hơi chững lại, ngẩng đầu nhìn ngôi sao phía chân trời, sau đó cất bước về phía đại điện!

      “Bổn công chúa chính là muốn gả cho ! “

      Chân Mộ Dung Cẩm chưa đặt xuống sững lại, khoé môi nhếch lên nụ cười xem kịch hay, cất bước vào.

      Mà nàng trực tiếp vào, đứng sau cây cột, vừa đủ có thể che lại bóng người của nàng và Đường Trúc, lại có thể nhìn toàn bộ cảnh tượng đại điện.

      Chỉ thấy ở giữa đại điện có mặc trang phục nước khác đứng đó, nàng ta có gương mặt trái xoan, mày mắt cong cong, vô cùng xinh đẹp, đầu là chiếc mũ màu trắng làm từ hồ ly tuyết trân quý, hai bên rũ xuống sợi dây bằng ngọc châu, toàn thân y phục đỏ tươi lộng lẫy, quý tộc lại mất vẻ phóng khoáng, nghe nàng ta tự xưng, hẳn là công chúa của nước ở biên giới xung quanh rồi.

      Mà nàng ta ngẩng đầu, cằm hỏi hếch lên, trong mắt là nhất định phải có được; mà nơi ánh mắt nàng ta nhìn về là đài cao, đó ngoài hai vị đế vương chính là các vương gia và sứ giả, nhưng mọi người nương theo ngón tay của nàng ta nhìn sang, ràng là người lạnh lùng thâm trầm lại tuấn như thần ----------- Sở Dạ!

      Đông Phương Trạch tuy biết mình nên có tâm trạng như thế nào, nhưng thể phủ nhận, giờ vô cùng hả hê!

      “Trác Mã công chúa có biết đây là ai ? “

      “Bổn công chúa đương nhiên là biết, chính là hoàng đế của Sở quốc! “

      “Vậy ngươi còn dám như thế? “

      “Có gì mà dám? Bổn công chúa chính là muốn gả cho ! “

      Đông Phương Trạch cười thầm bĩu môi với Sở Dạ, ý nghĩa bên trong chỉ có bốn chữ-------- ngươi liệu mà làm!

      Sắc mặt Sở Dạ lạnh xuống, mỗi ánh mắt phảng phất đều như cây dao băng, nhưng ngay cả ánh mắt cũng khinh thường cho nàng ta, chỉ nhìn chằm chằm chung rượu trong tay, giọng bình thản gợn sóng, lại rất có khí phách: “ Vương có hoàng hậu! “

      Trác Mã công chúa để ý : “Ta có thể làm quý phi của chàng! “

      Vương nạp phi, hậu cung nước Sở chỉ có hoàng hậu! “

      Trác Mã có chút tức giận, nhưng nghĩ đến lời đồn bên ngoài, nàng ta nghĩ ra chính sách vòng vo: “Vậy chàng có thể làm phò mã của ta! Như thế hoàng hậu của chàng trách chàng đâu! “

      Lời này ra Mộ Dung Cẩm cũng muốn bật cười, biết cười công chúa này khờ dại, hay là ngây thơ ngốc nghếch nữa.

      Đông Phương Trạch uông ngụm rượu : “Công chúa cho rằng vì hoàng hậu trách nên mới nạp phi? “

      “Chẳng lẽ phải sao? “Trách Mã lộ vẻ phẫn nộ: “Thiên tử nước cửu ngũ chí tôn, vốn nên có hậu cung ba ngàn, mình ả ta chiếm vị trí hoàng hậu rồi còn cho hoàng thượng cưới người khác, người phụ nữ ích kỷ ghen tuông như thế theo luật của các ngươi, chẳng phải phạm vào bảy điều sơ suất sao? Nhất định là vì ả ta quá ngang ngược quá ác độc nên Sở hoàng mới dám cưới thêm người con khác! “

      Đông Phương Trạch khẽ hít luồng khí lạnh, cảm thán trong lòng: Ngươi còn dám ra à!

      Nhìn Sở Dạ cái, quả nhiên trông thấy sắc mặt của sắp đóng băng rồi, ngại ngùng thu lại ánh mắt, khụ khụ, liên quan đến , đây cũng đâu phải là hoa đào của !

      Trác Mã nhìn Sở Dạ: “Ta có thể gả cho chàng, có thể cần danh phận, chỉ cần theo chàng là tốt rồi, như vậy được rồi chứ? “

      “Đủ rồi! “Sở Dạ quát lạnh, sắc mặt trầm lạnh xuống, nhìn Trúc Mã, lại mang theo chút biểu cảm nào, chỉ có sát ý: “Cút! “

      “Chàng……..“Trước tiên Trác Mã bị doạ đến ngay sau đó là can tâm, còn muốn gì đó, lại thấy Sở Dạ vung tay, chưởng lực sắc bén chút lưu tình gào thét mà tới, thoáng chốc bị doạ đến quên mất né tránh.

      Ầm! “Ngay lúc chưởng kia sắp đánh tới nàng ta, chưởng khác từ bên bay ra, hoá giải chưởng lực kia; Mộ Dung Cẩm ra từ phía sau cây cột, mang theo chút chế nhạo: “Dạ, Trác Mã công chúa là người đẹp hiếm có đấy nhé, sao chàng lại có thể ra tay! “

      Sở Dạ trông thấy Mộ Dung Cẩm sắc mặt sững lại, trong nháy mắt núi băng dần dần tan ra, ôm nàng vào lòng, nghe câu của nàng lại có chút dở khóc dở cười: “Cẩm Nhi! “

      Nhìn thấy Mộ Dung Cẩm ra, Trác Mã mới hoàn hồn, sau đó nháy mắt bị kinh diềm, nàng ta luôn nghĩ rằng mình là xinh đẹp nhất thảo nguyên, nhưng hôm nay nhìn thấy này, nàng ta cũng thể thừa nhận mình thể sánh với nàng, nhìn dáng vẻ của hai người rất nhanh nàng ta liền hiểu thân phận của nàng: “Ngươi là Sở hoàng hậu? “

      Mộ Dung Cẩm nâng mắt nhìn nàng ta cái, nhưng lại với Đông Phương Trạch: “Đây hẳn là đến để hoà thân với ngươi ? “

      Đông Phương Trạch ho khan tiếng rồi mới đáp: “Nàng ta là công chúa của thuộc địa Tây Vực, mỗi lần tân đế lên ngôi bọn họ đều đưa đến công chúa để kết thân, thể ý nghĩa gắn bó trăm năm! “
      Mộ Dung Cẩm hiểu rồi, nhướn mày: “Vậy nàng ta coi như là phi tử chưa qua cửa của ngươi rồi, ngươi cứ nhìn nàng ta theo người khác trước mặt mọi người như thế à? “

      Đông Phương Trạch lần nữa lúng túng: “! Nhưng trẫm cũng thể ngăn cản phải ! “Điển hình là phủi sạch quan hệ.

      Bên trò chuyện thoải mái, nhưng sứ giả đưa người đến phía trước thiếu chút nữa bị doạ chết, run rẩy lăn lên phía trước: “Công chúa tuổi hiểu chuyện, kính mong hoàng thượng tha thứ cho sai lầm vô tâm của công chúa! “

      Trác Mã ương ngạnh đá văng bước chân của sứ thần: “Bổn công chúa chưa xong, cút xuống cho ta! “

      Mộ Dung Cẩm bưng chung rượu lên, nhìn động tĩnh bên dưới, mắt cũng chớp cái; chung rượu vừa đến bên miệng lại bị người ta đoạt , tiếp đó là giọng mê đắm như rượu của Sở Dạ: “Uống rượu it thôi, hại thân đấy! “

      Mộ Dung Cẩm cũng miễn cưỡng, thoải mái dựa vào vai của , ăn thức ăn đặc biệt chuẩn bị vì nàng; mà Trác Mã ở bên dưới dạy dỗ người xong ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt nhìn về phía Sở Dạ, quên mất nỗi sợ hãi mới vừa rồi, chỉ có ý muốn nhất định phải có được; ánh mắt quay qua Mộ Dung Cẩm, vô cùng kiêu ngạo: “Ta muốn làm quý phi của chàng, ngươi có đồng ý ? “

      Mộ Dung Cẩm nhướn mày, nhếch lên nụ cười có độ ấm: “Ồ, tại sao bổn cung phải đồng ý? “

      “Bởi vì…… “Trác Mã cứng họng, cái này còn phải vì sao à? “Bởi vì ta thích chàng, muốn gả cho chàng! “

      “Quả nhiên là con phương Bắc đều trực tiếp như thế! “Mộ Dung Cẩm đùa giỡn chọc chọc lồng ngưc của Sở Dạ: “Dạ, bằng chàng liền nạp quý phi này ? “
      Last edited by a moderator: 26/6/16

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 33


      Nghe thế mọi người đều kinh ngạc, dám tin nhìn về phía hia người.

      Sở Dạ bất đắc dĩ nhếch môi, bắt lấy tay Mộ Dung Cẩm đặt bên miệng hung hăng cắn cái: “ nhóc vô lương tâm này, cứ như vậy liền muốn tặng Vương cho người khác sao? “

      Mộ Dung Cẩm bị hành động trêu ghẹo của Sở Dạ làm cho có chút được tự nhiên, ho khan hai tiếng: “Thiếp chỉ là nghĩ cho chàng thôi mà, chàng thấy người ta si mê chàng thế nào sao? “

      Sở Dạ tà khí nhướn mày, ở dưới bàn bế Mộ Dung Cẩm qua đặt ngồi lên chân mình, mà bàn tay chết tiệt kia đặt dưới mông của nàng, hung hăng bóp cái, giọng mờ ám lại mang theo uy hiếp: “Cẩm Nhi, xem ra hai ngày nay Vương để nàng buồn chán quá rồi nhỉ! “

      Mộ Dung Cẩm sợ lại làm ra hành động đáng xấu hổ nào nữa, chỉ có thể mềm mỏng lại, giơ tay vòng qua cổ , mềm mại dựa vào ngực : “Được rồi, để chàng xử lý được rồi chứ! “

      Hai người ở trước mặt mọi người thân mật hề e dè chút nào, nhưng nhiều người lại nhìn đến đỏ mặt, mà mọi người cũng được chứng thực tin đồn bên ngoài, Sở hoàng quả nhiên là rất sủng ái hoàng hậu của .

      Bọn họ thân mật nhưng có người bất mãn rồi, ánh mắt của Trác Mã cũng sắp trợn đỏ lên: “Này, ngươi còn chưa trả lời ta đấy! “

      Mộ Dung Cẩm nhìn Sở Dạ, ý rất ràng: Đào hoa của chàng đấy tự mình giải quyết !

      Sở Dạ lười để ý ả kia, trực tiếp bế ngang Mộ Dung Cẩm lên, cho Đông Phương Trạch ánh mắt: “ Vương và hoàng hậu quấy rầy nửa ngày rồi, cáo từ! “

      Sau đó cũng cho Đông Phương Trạch thời gia chuyện, liền ôm Mộ Dung Cẩm trực tiếp khỏi đại điện, dáng vẻ đó để lại chút tình cảm thể diện nào cho Đông Phương Trạch cả! Đông Phương Trạch chỉ có thể cười khan, sau đó ảm đạm nhìn hai người rời khỏi.

      “Này, ta sao? “Trác Mã vội vàng muốn đuổi theo, nhưng lại bị Đường Trúc ngăn lại, liền nổi giận: “Cút ra! “

      Đương Trúc mặt cảm xúc: “Công chúa xin dừng bước! “

      Trác Mã quát lớn: “Ngươi là cái thá gì, lại dám cản đường bổn công chúa? “

      Đường Trúc cười lạnh: “Hi vọng công chúa cũng tự hiểu mình là cái thá gì, chẳng qua chỉ là công chúa nho của nước phiên bang thôi còn vọng tưởng muốn trở thành phi tử của hoàng thượng? Hậu cung của nước Sở bọn ta chỉ có hoàng hậu mà thôi, ai muốn làm phi tử cho dù tiểu thư đồng ý, ta cũng đồng ý! “

      “Ngươi…. ngươi dám bất kính với bổn công chúa à, ta là công chúa đấy! “

      “Cho dù ngươi là hoàng hậu, cũng vậy thôi! “Dứt lời, Đường Trúc trực tiếp xoay người rời , hề cho chút xíu mặt mũi nào.

      Tay cầm chung rượu của Đông Phương Triệt hơi sững lại, nhìn bóng lưng rời của Đường Trúc, cười khổ, uống cạn ly rượu, có chức trách của , nàng có nhiệm vụ của nàng, bọn họ cuối cùng vẫn là thể đến bên nhau được.

      Nước Sở, tháng sau

      Sở Dạ nhìn vị trí trống bên cạnh, chân mày nhịn được chau lại: “Mấy ngày nay hoàng hậu bận tới bận lui chuyện gì thế? “

      Triển Hạo lau mồ hôi trán: “Thuộc hạ biết ạ! “

      Sở Dạ lạnh lùng quét qua: “Dáng vẻ này của ngươi giống như biết sao? “

      Triển Hạo xấu hổ vô cùng, mồ hôi trán chảy xuống càng thêm dữ dội: “Thuộc hạ biết ạ! “

      “Hừ!” Sở Dạ nặng nề đặt cây bút trong tay xuống rồi đứng lên: “Ngươi , Vương tự tìm! “

      Triển Hạo sợ hãi vỗ vỗ lồng ngực mình: Hoàng hậu, thần thực , người tự cầu nhiều phúc !

      Phía sau hoa viên

      Mộ Dung Cẩm bên uống trà, bên nhìn trăm hoa đua nở dưới đất, kéo Đường Trúc đen mặt ngồi xuống: “Được rồi! Đây phải chuyện thái hậu giao sao? làm tốt sao được chứ? “

      Sắc mặt Đường Trúc khó coi: “Tiểu thư, bọn họ đều là phi tử tuyển chọn cho hoàng thượng đó, người tuyển vào à? “

      “Vậy ngươi phải làm sao? “

      “Giết

      Mộ Dung Cẩm nhức đầu, gì xoa xoa trán: “Được rồi, đừng hở ra là giết người, dù sao chúng ta cũng có việc gì làm cứ coi như giải trí phải được rồi sao, dù gì qua cũng phải dạo chút chứ? “

      Sắc mặt của Đường Trúc càng khó coi hơn, nhưng lúc quay về phía Mộ Dung Cẩm lại chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

      Lúc Sở Dạ đến ngự hoa viên liền thấy đống phụ nữ tụ tập ở đó, ai cũng ăn mặc trang điểm lộng lẫy, dọc theo đường đến hoa viên, Sở Dạ tóm lấy thái giám bên cạnh: “, thế này là làm gì? “

      “Bẩm……….. bẩm hoàng thượng, là do hoàng hậu nương nương gọi đến, nô tài cũng biết là gì! “

      Nhìn từng người phụ nữ ngang qua trước mặt mình, ai nấy mặt đều như bạch ngọc, kiều như rắn, sống trong hoàng cung biết bao nhiêu năm, sao biết đây là làm gì? Nghiến răng nghiến lợi trừng người phụ nữ ung dung nhàn nhã kia: “Mộ Dung Cẩm, rốt cuộc nàng muốn làm gì hả? “

      Kẻ bị điẻm danh nâng cằm, : “Hoàng thượng thấy sao? Tuyển tú đấy! Các mỹ nữ ở đây ai nấy đều là ngàn dặm mới tìm được đó nha, hoàng thượng xem rồi tuỳ tiện chọn hai người , hay là nhận hết toàn bộ? “

      Sở Dạ nổi giận vung tay lên, quát lạnh: “Người đâu, ném những người phụ nữ này ra ngoài cho ta! “

      Nghe thế tất cả các thị vệ đều ai dám chậm trễ, người tóm lấy tú nữ rồi bay ra ngoài, tốc độ kia nhanh đến líu cả lưỡi, hề thương hoa tiếc ngọc chút nào, những cung nữ khia nhìn thấy đều nhịn được sợ hãi.

      Tất cả các tú nữ trong nháy mắt thấy đâu nữa, ngay cat kêu cứu cũng kịp, nhìn vị thần mặt lạnh từng bước về phía mình, Mộ Dung Cẩm rốt cuộc cũng ý thức được hậu quả nghiêm trọng, lấy lòng cười : “Hoàng thượng! Có gì từ từ ! “

      Sở Dạ tà mị cười cái, khiêng người nào đó lên: “ Vương thích dùng hành động để chuyện! “
      “Cẩn thận con đó! “Mộ Dung Cẩm kinh hãi.

      Sở Dạ bế nàng trở vào lòng, nhưng tay lại dùng thêm chút sức, làm nàng bị thương cũng có thể để cho nàng bị đau chút, coi như là trừng phạt vì nàng nghe lời, giọng mờ ám: “Yên tâm, Vương rât cẩn thận! “

      Trong lòng Mộ Dung Cẩm kinh hãi, ngay sau đó ý thức được muốn làm gì, thoáng chốc mềm mỏng xuống: “Dạ, chàng tha cho thiếp , mà tha cho thiếp ! “

      Sở Dạ sao có thể thả nàng ra? Bế nàng trở về Phụng Hoa cung, đóng cửa cung lại, sau đó trực tiếp đặt nàng lên giường, cả người phủ lên ; Mộ Dung Cẩm nhìn dáng vẻ nôn nóng của tốt bụng nhắc nhở: “Dạ, thiếp còn có con, chàng thể như vậy được! “

      Sở Dạ dựa gần vào Mộ Dung Cẩm, bàn tay vuốt ve người nàng, giọng khản đặc mà đè nén: “Cẩm Nhi, nàng để Vương nhịn hết bốn tháng rồi đó! “

      Trong lòng Mộ Dung Cẩm vì giọng đó mà run rẩy, nhưng vẫn thể! “Dạ…. “

      Sở Dạ quyết tâm ăn nàng, sao có thể ngăn cản được? “Ngoan, Vương hỏi qua thái y rồi, ông ta cẩn thận chút……là được! “

      Trong đầu Mộ Dung Cẩm bùng nổ, khắc sau tay của Sở Dạ lướt qua tà váy trượt vào bên trong, bờ môi nóng bỏng che lại tất cả câu từ chối của nàng………

      Hai tháng sau

      Mộ Dung Cẩm nhìn người sống chết nhìn chằm chằm vào bụng mình, hoàn toàn hết lời để : “Dạ, chàng cần canh giữ thiếp như thế, chuyện triều chính còn cần phải xử lý đó! “
      Sở Dạ mặc kệ, chỉ nhìn vào bụng của nàng, căng thẳng đến mức quên cả hình tượng: “Cẩm Nhi, sao bụng của nàng lại to thế chứ? “Ước chừng gấp đôi so với Sở Linh Nhi sinh con nữa! “

      Mộ Dung Cẩm mím môi cười, tuy còn chưa thể xác định, nhưng nàng có cảm giác: “Hẳn là thai sinh đôi đấy! “

      “Hai đứa? “Sở Dạ kinh ngạc, chợt đau lòng: “Thế có phải càng thêm vất vả ? “

      đứa là sinh, hai đứa cũng là sinh, giống nhau thôi! “

      Đường Trúc bưng mâm đào vào, nhìn bụng của Mộ Dung Cẩm cũng nhịn được cười lên: “Tiểu thư sinh hai hoàng tử vậy hoàng cung của chúng ta náo nhiệt lên rổi! “

      Mộ Dung Cẩm cười khẽ, cầm lấy quả đào giòn chuẩn bị gặm, đột nhiên cảm giác dòng nước ấm chảy xuống ở giữa đùi, bỗng chốc trừng lớn mắt: “Đường Trúc, nhanh, phải sinh rồi! “


      “Hả?” Nghe thế, tất cả mọi người đều luống cuống tay chân, Sở Dạ lập tức bế Mộ Dung Cẩm lên vào phòng: “Mau gọi ma ma đỡ đẻ vào đây! “

      Bởi vì Mộ Dung Cẩm sắp sinh, ma ma đỡ đẻ sớm chuẩn bị xong rồi, mấy bà ma ma xông vào, bắt đầu chỉ huy đầu vào đấy; có người muốn bảo Sở Dạ ra ngoài, nhưng cuối cùng nhìn thấy gương mặt căng thẳng của Sở Dạ và bàn tay nắm lấy nhau của hai người cuối cùng cũng mở miêng!

      Mộ Dung Cẩm siết chặt tay Sở Dạ, giữa trán đầm đìa mồ hôi, nhưng nàng cũng kêu ra tiếng, quay đầu nhìn về phía Sở Dạ, lại thấy dường như còn đau đớn hơn mình: “ sao, sinh con đều như thế cả! “

      Hai tay Sở Dạ nâng tay của Mộ Dung Cẩm, nắm lại chặt: “Cẩm Nhi, Vương….. “

      Hai tay của Mộ Dung Cẩm ôm lấy tay : “Sở Dạ, thiếp nhớ hình như còn rất nhiều chuyện thiếp chưa với chàng, có muốn nghe ? “

      Sở Dạ lắc đầu: “Đợi nàng sinh con xong, đến lúc đó hãy từ từ ! “

      Mộ Dung Cẩm lắc lắc đầu: “Dạ, trước kia thiếp biết nên như thế nào với chàng bây giờ đột nhiên muốn , có lẽ sau này thiếp muốn với chàng đây! “

      “Cẩm Nhi, Vương để tâm chuyện quá khứ của nàng, cái Vương muốn là tại của nàng, tương lai của nàng, Vương chỉ cần biết nàng là hoàng hậu của Vương, hoàng hậu duy nhất, như vậy là đủ rồi, nàng biết ? “

      Mộ Dung Cẩm nắm chặt tay của Sở Dạ, cuối cùng thở dài hơi, từng đợt sóng đau đớn nơi riêng tư ập tới, tất cả lời đều thể nào ra được; siết chặt lấy tay của , móng tay cũng ghim sâu vào thịt của .

      “A! “Rốt cuộc cũng nhịn được kêu lên, lại đau thấu tâm can như thế.

      Máu tươi chảy dọc theo thân dưới, trong ánh mắt ngạc nhiên và kinh sợ của mọi người, từng sợi day leo màu xanh tràn ra từ lưng Mộ Dung Cẩm, rất nhanh liền nảy mầm, ra lá, đến chốc lát cả cung điện đều bị dây leo quấn đầy, sau đó từng đoá hoa sen màu tím nở ra cành cây, điểm xuyết cả cung điện còn như chốn phàm trần nữa.

      “Oa oa! “Hai tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang lên, mọi người hoàn hồn, lúc này mới trông thấy hai đứa bé biết từ lúc nào ra rồi, sau đó y y a a bò về phía Mộ Dung Cẩm. đám người vừa mới hoàn hồn nhìn đến trợn mắt há mồm, đây là con nít mới sinh sao?

      Mộ Dung Cẩm nhìn bọn chúng cười, cười đến dịu dàng như thế, đây là các con của nàng, từ nay về sau nàng phải mình nữa, nàng có người đàn ông nàng, còn có cặp con trai có quan hệ máu mủ với nàng nữa!

      Ôm các con vào lòng, Mộ Dung Cẩm quay đầu nhìn Sở Dạ, trong mắt đều là dịu dàng và thương: “Dạ, đây là con của chúng ta! “

      Sở Dạ cười khẽ gì, nhưng trong mắt ngập tràn niềm vui, con của và Cẩm Nhi!

      Mộ Dung Cẩm nhìn cả căn phong đầy hoa sen, sau đó giơ tay chậm rãi đưa lên trán mình, hai giọt máu từ cánh hoa ma liên chảy ra, sau đó đút vào miệng hai đứa bé mỗi đứa giọt; ma liên xung quanh thoáng chốc hoá thành cát bụi tiêu tan thấy đâu nữa!

      Trong đầm lầy Lam Ma xa xôi, Bạch Vô Hoạ thân áo trắng tà áo bay phất phới, nhìn ao ma liên màu tím nở rộ đến chói mắt kia, cười khẽ: “Ngươi đúng là vẫn còn chấp niệm quá sâu, sau đó tự mình huỷ hoại chính mình! “

      Ma liên màu tím khẽ lay động, dường như đáp lại lời của ông, lại tựa như chỉ là bị gió thổi mà thôi……..
      thienbinh2388 thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :