1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thiên kim sủng: Tà y hoàng hậu - Thiên Mai (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10 – Người trong triều tới

      Dưới ngầm cho phép của Mộ Dung Cẩm và Sở Dạ, hai quân bắt đầu ngưng chiến, người bị thương nghỉ ngơi dưỡng sức, vật liệu cũng có thể bổ sung lại, chẳng qua cũng có ý định lại khai chiến; mấy ngày này Mộ Dung Cẩm vẫn luôn sớm về trễ, ngoài Đường Trúc ra ai biết nàng đâu cả!

      Mà tin tức của trận chiến đó truyền ra ngoài, bốn bề khiếp sợ, các quốc gia khác cũng nhịn được phái mật thám , muốn tìm hiểu về đội quân đặc biệt này! Mà Đông Phương Khải lại càng thêm long nhan vui vẻ, sau khi ban thưởng rất nhiều thứ cho quân Mộ Dung, còn phái Tôn Cường tướng quân trước xem xét thăm hỏi.

      Sau lần quyết liệt trước đó giữa Tôn gia và Thái tử, Tôn gia trở thành thần tử trung thành của Hoàng thượng, hôm nay Đông Phương Khải phái người tới, chẳng qua là muốn cài tai mắt vào trong quân ngũ mà thôi, nghĩ đến đội quân thiếu niên đáng kinh ngạc kia liền khiến cho Đông Phương Khải động tâm rồi; thử hỏi, đội quân hùng mạnh đoàn kết như thế, có vị hoàng đế nào muốn nắm nó chặt trong tay?

      Lúc nghe được tin tức Mộ Dung Cẩm dựa vào ngực Sở Dạ nhìn những đám mây trôi bầu trời, nơi này cách xa chiến trường đẫm máu kia, chỉ có mùi hương thanh thanh của cỏ, cùng với làn gió thanh mát, nhìn về phía chân trời mênh mông, Mộ Dung Cẩm đột nhiên hỏi: “Chàng có từng nghĩ tới thống nhất thiên hạ ?”

      Sở Dạ chơi đùa với sợi tóc mềm mại của nàng, nghe vậy, trong đôi mắt xanh đen thâm thúy có luồng sáng thoáng qua: “Chỉ cần là vị hoàng đế có dã tâm, ai muốn thống nhất thiên hạ, tuy nhiên……”

      “Tuy nhiên thế nào?”

      “Tuy nhiên nếu như Cẩm Nhi đồng ý gả cho vương, vương , vương tình nguyện mỗi ngày ở bên nàng, trang điểm vẽ mày cho nàng!” Tuy giọng điệu nửa đùa nửa , nhưng Sở Dạ lại ra cực kì nghiêm túc.

      Mộ Dung Cẩm cười mắng: “Vậy ta đây chẳng phải chính là hồng nhan họa thủy, nữ hại nước à?!”

      “Sai!” Sở Dạ vuốt lên mũi của nàng, cúi đầu hôn cái: “Nàng phải là nữ, nàng là tinh giày vò người ta, mà Vương chính là bạo quân ngu ngốc, ha ha!”

      Mộ Dung Cẩm gì, nhưng sắc mặt hơi nóng lên, xoay người nhìn về hướng khác để ý tới ! Đột nhiên thân thể của nàng bị người ôm lấy, nàng cẩn thận ngồi vững, tiếp đó đùi lại có thêm cái đầu; cái đầu đó còn an phận ở trong lòng nàng cọ cọ, thỏa mãn : “Quả nhiên như thế này thoải mái!”

      Mộ Dung Cẩm im lặng, do dự lúc rồi đặt tay lên tóc , học dáng vẻ của dùng ngón tay nhàng vuốt ra, thoáng chốc liền thấy Sở Dạ thoải mái nheo mắt lại, bộ dáng đó khiến Mộ Dung Cẩm nhịn được mỉm cười.

      “Tiểu thư!” Đường Trúc xuất cách đó xa, đối với động tác của hai người vờ như thấy: “Tôn Cường tướng quân ngày mai đến quân doanh, có cần chuẩn bị tiếp đón ạ?”

      Mộ Dung Cẩm vẫn tỉ mỉ vuốt tóc cho Sở Dạ: “Có Vương gia Đông Phương Triệt ở đây, để ngênh đón tướng quân , cần phải để ý!”

      “Dạ!”


      Đường Trúc lui ra, Sở Dạ giơ tay nắm lấy tay của Mộ Dung Cẩm: “ ta đến là vì đội quân thiếu niên của nàng?”

      “Hẳn là vậy!”

      Sở Dạ xoay người ngửa mặt lên: “ ra Vương cũng rất tò mò về đội quân thiếu niên của nàng, ngại chút chứ?”

      Mộ Dung Cẩm cười khẽ: “Đó là cơ mật của quân ta, cho chàng rồi, vậy ta chẳng phải trở thành kẻ tư thông với địch bán nước sao?”

      Nghe vậy, Sở Dạ tà tứ cười tiếng, đột nhiên mạnh mẽ đè Mộ Dung Cẩm xuống, đôi môi đáp lên môi nàng, trong mắt nhuốm lên màn khí mù mịt: “Nàng sớm tư thông với địch bán nước rồi, cả người của nàng cũng đều là của ta!”

      Mộ Dung Cẩm nằm đó, mặc cho dựa vào người, tại nàng quen với đụng chạm của , càng ngày càng muốn đẩy ra: “Đội quân thiếu niên là lá bài chủ chốt của ta, thông thường mà ta muốn họ bại lộ, nhưng gặp phải Thiết Kỵ của chàng, ta biết chắc chắn phải dùng đến rồi, bởi vì trận chiến đầu tiên ta nhất định phải thắng!”

      Sở Dạ muốn hỏi nhiều, ngược lại cúi đầu xuống gặm cổ của nàng, dùng sức vừa đủ mạnh làm cho Mộ Dung Cẩm khó chịu: “Đừng, nhột lắm!”

      Nghe thế, Sở Dạ những ngừng, ngược lại càng thêm càn rỡ, cứ thế gặm cắn dọc theo cổ, đầu vai, xương quai xanh đường hướng xuống, mắt thấy sắp đến chỗ nào đó lại bị Mộ Dung Cẩm ngăn lại: “ được!”

      Sở Dạ ngẩng lên, đôi mắt bị tình dục che lấp, còn có hơi thở vô tội cùng với uất ức, nhìn Mộ Dung Cẩm gì, nhưng mà: “Được rồi! Ta về trước đây!”

      Sở Dạ giam lấy nàng trong vòng tay, vô cùng bá đạo: “Ta cho!”

      Ngay sau đó cúi người thấp xuống, giọng đầy mê hoặc: “Cẩm Nhi, đêm nay ở lại có được ! vương chịu nổi rồi!”

      Mộ Dung Cẩm rung động trong lòng, thiếu chút nữa bị mê hoặc mất rồi, dùng khinh từ bên người trượt ra, đứng xa xa: “Đột nhiên ta nhớ ra còn chút việc, muốn cáo từ!”

      “Haiz……” Sở Dạ bất đắc dĩ nhìn theo bóng lưng của nàng, cúi đầu nhìn xuống ‘huynh đệ’ của mình, lại bất đắc dĩ nằm đất, chờ đợt nóng ẩm này từ từ rút .

      Mộ Dung Cẩm thực muốn thừa nhận rằng mình chạy trốn, nhưng mà Sở Dạ quả thực là quá nghiệt rồi, lần nào cũng bị mê hoặc đến tim đập rộn lên, nàng cũng nghi ngờ trái tim này rốt cuộc có phải là của mình hay đây.

      Làn gió mát thổi lên mặt khiến cho nàng bình tĩnh lại, rung động ở trước ngực cũng dần dần bình lặng trở lại, Mộ Dung Cẩm đứng cành cây, nhìn về phía quân doanh xa xa, biết vì sao, trong lòng dâng lên dự cảm xấu, lẽ nào bởi vì Tôn Cường đến đây?

      Sắc mặt Mộ Dung Cẩm mất độ ấm, từ cây nhảy xuống, chậm rãi về phía trại lính.

      Đông Phương Triệt ra từ doanh trướng của mình, có đoạn thời gian này để nghỉ ngơi nên vết thương của tốt lên nhiều, chỉ còn thiếu giai đoạn cuối cùng chờ khép lại thôi; mà mấy ngày này cũng chân chính cảm nhận được tin tưởng mà Mộ Dung Cẩm là gì rồi; nếu như trước trận đại chiến này người trong quân đội đối với là kính sợ, vậy sau trận đại chiến họ đối với chính là kính nể, còn có thêm phần thân thiết; có số binh sĩ lớn tuổi chủ động giúp xử lí mọi chuyện, ngay cả phần thức ăn cũng cực kì tỉ mỉ mà nấu cháo thuốc, mà những phó tướng tùy tiện vụng về kia sau trận chiến này dường như thừa nhận , lúc hội họp gặp cũng thân thiết đùa chút, mỗi lần có người ngang qua , cũng mỉm cười kêu tiếng ‘Vương gia’; đây chính là thu hoạch của !









      Thấy Mộ Dung Cẩm từ xa tới, đứng tại chỗ, đợi nàng đến trước mặt mình: “Tốt hơn chút nào chưa?”

      Đông Phương Triệt giơ giơ hai tay: “Cũng sắp khỏi hẳn rồi!”

      Mộ Dung Cẩm đưa cho bình sứ nho : “Đây là thuốc trị nội thương, mỗi ngày viên!”

      Đông Phương Triệt cầm lấy, lòng cười tiếng: “Cám ơn!”

      Mộ Dung Cẩm nhìn sắc mặt của , chợt hiểu ra, cười khẽ: “Xem ra người hiểu lời ta rồi!”

      Đông Phương Triệt gật đầu, nhìn binh sĩ tới lui: “Qua mấy ngày này bổn vương hiểu rồi, người lãnh đạo thực phải chỉ dựa vào địa vị và mưu kế có thể chỉ huy, mà còn phải được binh sĩ kính nể , tin tưởng , như vậy tướng lĩnh cùng với binh sĩ mới thực là quân đoàn bất bại!”

      Hôm sau

      Vừa sáng sớm Tôn Cường đến nơi, đeo đại đao ngồi lưng ngựa, sắc mặt đổi giơ thánh chỉ lên: “Khánh Vương, Cẩm Hoa quận chúa tiếp chỉ!”

      Đây là thánh chỉ khen ngợi, nhưng phần lớn là cho Khánh Vương, Mộ Dung Cẩm cũng chẳng thèm để ý, nàng xưa nay đều cần người khác ban thưởng!


      Tôn Cường chắp tay với Đông Phương Triệt: “Tham kiến Vương gia!”

      Đông Phương Triệt giơ tay đáp lễ: “Tôn tướng quân cần khách sáo, mời!”

      Tôn Cường gật đầu, lại nhìn về phía Mộ Dung Cẩm: “Quận chúa, Hoàng thượng lệnh cho thần nhất định phải xem doanh trại thiếu niên, xin Quận chúa dẫn đường!”

      Ánh mắt Mộ Dung Cẩm lạnh lẽo, nhưng khóe môi lại mỉm cười: “Tướng quân dọc đường mệt mỏi, hay là cứ nghỉ ngơi trước ?”

      Tôn Cường nhìn Mộ Dung Cẩm, hề khách sáo mà cự tuyệt: “Ở đây là quân doanh, ta cũng phải đến đây làm khách, lệnh vua như núi, bổn tướng dám chậm trễ, kính xin quận chúa dẫn đường!”

      Vừa đến liền ra oai phủ đầu, Mộ Dung Cẩm cười lạnh trong lòng, mỉm cười giơ tay: “Nếu như vậy, xin mời tướng quân!”

      “Làm phiền Quận chúa rồi!” Tuy là những lời khách sáo, nhưng nét mặt kia cũng chẳng khách sáo được bao nhiêu, dường như Mộ Dung Cẩm dẫn đường cho ông ta là chuyện hiển nhiên vậy.

      Mộ Dung Cẩm xoay người lên ngựa, giục ngựa về phía sau của doanh trại, bởi vì phải sắp xếp cho người bị thương, nên Mộ Dung Cẩm để cho quân đội thiếu niên chuyển ra sau núi, ở đó tương đối yên tĩnh, hơn nữa cũng rất bí , vừa đúng có thể làm sân huấn luyện.

      Lúc hai người đến doanh trại thiếu niên, Mộ Dung Cẩm vẫn mỉm cười như cũ, mà sắc mặt của Tôn Cường đen lại rồi, ở khoảng đất trống trước mặt ông ta, ngoại trừ số ít binh sĩ tập trung lại thành đội quân đội hình vuông vức huấn luyện, còn lại đều phân tán rời rạc, căn bản nhìn ra có kỷ luật gì cả, hơn nữa có số thậm chí còn dùng khinh công chơi trò đuổi bắt ở cây, mấy đứa nhóc choai choai, những thiếu niên non nớt đó, nhìn thế nào cũng giống đội quân có thể đánh bại Thiết Kỵ của quân Sở.
      Last edited: 10/5/16
      tú cầu thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10 (2)

      “Quận chúa, người đây là có ý gì? Bổn tướng muốn đến xem đội quân thần kỳ đánh bại Thiết Kỵ kia kìa!”

      Mộ Dung Cẩm nhìn về phía trước: “Tôn tướng quân nghĩ rằng đội quân thần kỳ đó nên có dáng vẻ như thế nào?”

      “Ngươi……” Tôn Cường tức giận: “Mặc kệ là dáng vẻ như thế nào, cho dù thế nào cũng phải như bây giờ, thế này thành ra dạng gì đây?”

      “Khiến Tôn tướng quân thất vọng rồi, chính là bọn họ!”

      Tôn Cường tức giận: “Mộ Dung phó tướng, Hoàng thượng giao cho ngươi đội binh thần kỳ, ngươi lại thắt chặt huấn luyện, còn để cho bọn họ lười nhác thế này, sao ngươi có thể xứng đáng với hoàng thượng!”

      Mộ Dung Cẩm nhịn được cười lạnh, dùng Phó tướng để xưng hô với nàng, đây là nhắc nhở thân phận của nàng sao? Lại còn là Hoàng thượng giao cho nàng? Sợ rằng trước trận chiến này Đông Phương Khải hoàn toàn hề biết đến nhà Mộ Dung có đội quân như vậy đâu! Nhưng nàng cũng thể đó là quân đội của nhà Mộ Dung, chừng đến lúc đó bị gài cho tội danh tự mình chiêu binh ý đồ mưu phản!

      “Là do mạt tướng đúng, nhưng mà đội quân này vẫn luôn huấn luyện như thế, nếu như Tôn tướng quân có cao kiến, mạt tướng nhất định xin rửa tai lắng nghe!”

      Tôn Cường nhìn nàng, hừ lạnh tiếng, giục ngựa trực tiếp chạy vào sân huấn luyện: “Bổn tướng chính là Tôn Cường tướng quân - đặc sứ do Hoàng thượng phái tới, tại, toàn bộ tập họp cho ta!”

      Những người vốn huấn luyện nghe thấy giọng của ông ta sửng sốt, nhưng cũng có động tác gì, chỉ là có người nhìn thấy tồn tại của Mộ Dung Cẩm, thoáng chốc bỏ lại những thứ tay rồi nhích lại gần.

      Tôn Cường nhìn đội quân lười nhác đó, liền tức giận: “Các ngươi thế này giống cái gì? Như thế coi như là quân đội sao? Lười nhác rời rạc, có kỷ luật gì cả!”

      Mọi người gì, bọn họ cũng biết triều đình phái quan viên tới, ngờ vừa đến liền quát nạt bọn họ.

      “Tất cả đều đứng ngay ngắn cho ta!”

      Các thiếu niên, hề cử động, chỉ nhìn về phía Mộ Dung Cẩm, ánh mắt có chút tha thiết.

      Tôn Cường thấy bọn họ để ông ta vào trong mắt, tức đến độ thiếu chút nữa bốc khói, quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Cẩm, sắc mặt trầm: “Mộ Dung phó tướng, đây thực là đội binh thần kì kia sao? phải ngươi giấu đội quân ấy , dùng cái này để qua mặt Hoàng thượng chứ? Ngươi có mưu đồ gì đây?”

      “Ông cái gì? Dựa vào cái gì mà tiểu của bọn ta!”

      “Đúng vậy, tiểu của bọn ta là người mà ông có thể chất vấn à?”

      Đội quân thiếu niên vốn yên tĩnh đột nhiên yên tĩnh nữa, bọn họ chịu tội chẳng sao cả, nhưng tuyệt đối để tiểu chịu tội.

      Mộ Dung Cẩm ngẩng đầu, mọi người bỗng chốc yên lặng, vẫn mỉm cười nhìn về phía Tôn Cường như trước: “Mạt tướng với tướng quân, đây chính là đội quân đó, nhưng Tôn tướng quân lại tin, nếu như Tôn tướng quân muốn vu oan cho mạt tướng, mạt tướng còn gì để !”

      “Ngươi…… Ngươi sợ bổn tướng báo cáo với hoàng thượng, vạch tội khi quân của ngươi sao?” Tôn Cường tức tối nhìn Mộ Dung Cẩm, đôi mắt kia đều sắp phun lửa tới nơi rồi.









      Mộ Dung Cẩm nâng mắt, vẫn mỉm cười như cũ: “Nếu tướng quân nhất định muốn xem bản lĩnh của bọn họ, vậy mạt tướng liền cho tướng quân xem vậy!”

      Giơ tay vung lên: “Mỗi trại phân ra 100 người, mang theo binh khí, lập tức tập hợp!”

      Nghe thế, tất cả thiếu niên đột nhiên tỉnh táo hẳn lên: “Dạ, tiểu !”

      Nhìn thấy bọn họ nghe lời chấn chỉnh kỷ luật như thế, Tôn Cường liền tức giận, đường đường là tướng quân, vậy mà mệnh lệnh của còn bằng con nhóc? “Hừ, trong quân doanh sao lại xuất danh xưng ‘tiểu ’ như thế? Ở đây cần phó tướng, chứ phải bà vú nuôi!”

      Tay cầm dây cương của Mộ Dung Cẩm nắm chặt lại, dễ dàng mới nhịn xuống ra tay giết , quả nàng nhịn rất giỏi, nhưng có nghĩa là người khác có thể làm ngơ quát nạt nàng hết lần này đến lần khác, huống chi kẻ trước mặt này còn ra những lời sỉ nhục như vậy!

      “Báo cáo tướng quân, tổng cộng có bảy trại đặc biệt, 700 binh sĩ, bảy doanh trưởng, tập hợp xong!”

      Thoáng chốc Tôn Cường nghĩ rằng bọn họ rốt cuộc cũng biết được lợi hại của ông ta, vung tay lên: “Lui xuống chuẩn bị, bắt đầu diễn tập!”

      Mộ Dung Cẩm nâng mắt ra hiệu cái, đội ngũ 700 người liền xếp thành hàng xuất ở chỗ cách 100 mét phía trước.

      Bảy trại, chia ra gồm có đao khiên, kiếm khiên, trường thương, cung tên, trường giáo, xích sắt, móc câu!

      Đao và kiếm tổng cộng có 200 người, bọn họ cầm lấy cái khiên, rất nhanh hợp thành biến hóa trận, gần như là hoàn thành trong nháy mắt; mà trường thương với trường giáo hỗ trợ xen kẽ, binh khí dài ngoằng kia ở trong tay bọn họ chỉ giống như cây gậy nho ; xích sắt và móc câu phối hợp sử dụng, móc câu có thể xuyên qua tường thành cực dày, dưới tình huống có thang leo, xích sắt và móc câu hợp lại, có thể tạo thành cái thang bằng xích sắt!

      Cuối cùng là cung tên, Mộ Dung Cẩm nhìn trăm người cầm cung tên, phải tất cả bọn họ đều đứng, mà là người so với người thấp hơn chút, cuối cùng nhìn lại giống như sợi dây nghiêng về phía; nhìn nơi mà mũi tên bọn họ hướng tới, Mộ Dung Cẩm cười lên, nhưng lại hề ngăn cản!

      “Bắn!”

      ‘Vút vút vút’, hai mũi tên phát ra cùng lúc, tổng cộng 200 mũi tên bay nhanh về phía Mộ Dung Cẩm và Tôn Cường, đội quân theo phía sau đột nhiên bước chân rối loạn, nhanh chóng lui lại, mà Tôn Cường càng thêm tức giận chịu được: “Khốn kiếp, sao lại bắn về hướng này hả?”

      Dứt lời, mũi tên đến, chân mày Mộ Dung Cẩm cũng chưa hề nhúc nhích, tất cả các mũi tên đều rơi xuống bên cạnh nàng, mũi tên cắm đất tạo thành hình dáng của bông hoa, mà Mộ Dung Cẩm vừa đúng được bao quanh trong đó; các thiếu niên ngay tức hô to: “Oa! Tiểu !”

      “Khốn kiếp! Khốn kiếp!” Tôn Cường cực kỳ tức giận hét lên: “Người đâu, lôi bọn chúng ra chém!”

      Quân doanh đột nhiên yên tĩnh, tất cả đều nhìn Mộ Dung Cẩm, những thiếu niên lúc nãy bắn tên cũng chột dạ, vừa rồi bọn họ chẳng qua là trong lòng nổi lên ý đùa giỡn, muốn ra oai phủ đầu với Tôn Cường, hơn nữa còn muốn để cho tiểu nhìn xem kỹ thuật bắn tên của bọn họ mà thôi, nhưng mà……

      Mộ Dung Cẩm nhìn người mà Tôn Cường đem đến chuẩn bị xuống ngựa, tức sắc mặt lạnh xuống: “Tôn tướng quân, ở đây là quân doanh của nhà Mộ Dung ta, những binh sĩ này là binh sĩ của nhà Mộ Dung ta, muốn chém muốn giết e rằng còn chưa đến lượt ông ra lệnh đâu!”

      “Ngươi…… Mộ Dung Cẩm, ngươi muốn tạo phản phải ?”

      Mộ Dung Cẩm ngước mắt: “Chẳng qua ta chỉ chống đối ông câu, lẽ nào ông là Hoàng thượng? Chống đối ông là tạo phản?”

      Tôn Cường quýnh lên: “Ngươi bậy, bổn tướng, bổn tướng do Hoàng thượng phái tới, đại diện cho Hoàng thượng, ngươi lại dám nghe lệnh của bổn tướng à?”

      Mộ Dung Cẩm hừ lạnh: “Tôn tướng quân, kính trọng ông lớn hơn ta, ta mới gọi ông tiếng tướng quân, tuy nhiên nếu ông ỷ vào mệnh lệnh của hoàng thượng liền muốn ở trong quân doanh khoa tay múa chân, nghĩ cũng đừng nghĩ; nếu ông muốn giết bọn họ, ta cho ông cơ hội; mười mấy vạn Thiết Kỵ của nước Sở ở bên ngoài thôi!”

      “Nếu như ông có thể đánh bại bọn họ, đầu của Mộ Dung Cẩm ta cũng đưa đến trước mặt ông!”

      “Ngươi ngụy biện! Ta phụng mệnh đến thị sát quân đội, cũng phải tới để đánh giặc, ngươi có đội quân này lại đánh nước Sở, lẽ nào chỉ có thể dùng để chơi thôi sao?”

      Mộ Dung Cẩm thu lại tức giận, cười khẽ: “Nếu như thế, hôm nay ta liền viết phong tấu chương đưa về kinh thành, hỏi Hoàng thượng xem có phải cho ông quyền lực tùy ý chém giết binh sĩ quân đội thiếu niên !”

      “Ngươi dám!” Lần này đến lượt Tôn Cường nóng nảy rồi, nếu như Mộ Dung Cẩm hỏi như thế, chỉ sợ cho dù Hoàng thượng muốn bảo vệ ông ta nhưng cũng vì thể diện của nhà Mộ Dung mà trừng phạt ông ta!

      Mộ Dung Cẩm xoay người: “Mạt tướng sai người chuẩn bị tiệc nghênh đón tướng quân, xin mời tướng quân!”

      Tôn Cường tức giận, nhưng lúc này lại thể phát tác được, ‘hừ’ tiếng giục ngựa đem theo người của ông ta : “Mộ Dung Cẩm, ngươi chờ đó cho ta!”

      Mộ Dung Cẩm cười lạnh: “Vẫn luôn chờ đó chứ!”

      Mà những thiếu niên ở bên cạnh sớm sôi trào: “Tiểu oai quá, tiểu oai quá!”

      Mộ Dung Cẩm trợn mắt nhìn bọn họ: “Được rồi, bớt rước thêm chuyện cho ta, huấn luyện !”

      “Dạ!”

      Nhìn dáng vẻ phấn khích của mỗi người, Mộ Dung Cẩm khe khẽ cười lên, bất kể Đông Phương Khải muốn làm gì, đội quân thiếu niên này nàng tuyệt đối giao ra.
      Last edited: 10/5/16
      tú cầu thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 11 - mưu của Đông Phương Khải

      bữa tiệc đón tiếp, uống đến mức khí nặng nề, tất cả là vì Tôn Cường kia oán khí dày đặc hề che giấu, khí vốn náo nhiệt cũng vui vẻ lên được.

      Mộ Dung Cẩm ngược lại cũng để ý, bưng bình rượu lên tự rót tự uống, gã Tôn Cường này tâm cao khí ngạo, trong để ai vào mắt, hơn nữa rất ràng là muốn chung đụng tốt với nàng, thế hà cớ gì nàng phải làm ông ta vui lòng chứ? Vậy phải là tự làm mình mất mặt sao?

      Đông Phương Triệt nắm lấy bình rượu của Mộ Dung Cẩm, có chút lo lắng: “Ngươi là con , đừng uống nhiều quá!”

      Mộ Dung Cẩm cười khẽ: “Lẽ nào ngươi phát loại rượu này có khác biệt sao?”

      Điều này Đông Phương Triệt cũng phát , loại rượu này uống vào những khiến ngươi ta say, ngược lại còn có luồng khí là gì tản mát trong cơ thể, vô cùng thoải mái: “Đây là rượu gì vậy?”

      Mộ Dung Cẩm lắc lắc dung dịch có màu vàng kim trong tay: “Mỗi vò rượu ở đây lúc đưa tới đều mở nắp ra rồi bỏ vào bao thuốc sau đó mới niêm phong lại lần nữa, loại thuốc đó được đặc biệt điều chế, có thể làm thay đổi mùi vị của rượu, nhưng lại có thể khiến cho người uống bị khó chịu, hơn nữa còn có tác dụng làm cho thân thể khỏe mạnh, nên ta mới để cho bọn nhóc đó uống tùy ý, nếu dựa theo tửu lượng của bọn , cả đám uống say như chết cũng chừng!”

      Nghe vậy, Đông Phương Triệt buông tay nàng ra: “ ra là như vậy, chắn hẳn cũng là biện pháp ngươi nghĩ ra cho bọn họ rồi!” Trong lời đều là khẳng định, mấy ngày nay mọi người trong quân Mộ Dung tiếp nhận vị Vương gia này rồi, cũng cho biết ít chuyện, ví dụ như Mộ Dung Cẩm biết y thuật, hơn nữa còn rất lợi hại!

      Mộ Dung Cẩm cười nhạt , lại uống chung, nhìn Đông Phương Triệt, nửa đùa cợt : “Nếu có ngày quân Mộ Dung bị buộc phải phân tán, để ngươi đến thống lĩnh, được ?!”

      Đông Phương Triệt sửng sốt, cũng trịnh trọng gật đầu: “Được!”

      Mộ Dung Cẩm dựa nửa người lên bàn, nhìn lên trời: “Ta biết các ngươi đều muốn vị trí tối cao trong cung đình kia, ta cũng biết ai mới là người thắng tốt nhất, nhưng ta biết ngươi tướng lĩnh tốt, cũng giống như ta tin tưởng Đông Phương Trạch Thái tử tốt vậy!”

      Nàng bảo vệ được Mộ Dung Chinh, nhưng lại thể nào bảo vệ đội quân này cả đời, chỉ cần có chiến tranh, chuyện sống chết vẫn thường xảy ra, nàng thể dẫn dắt bọn họ mãi, nhưng nàng lại có thể cho bọn họ tướng quân tốt!

      Đông Phương Triệt nghe thế đỡ Mộ Dung Cẩm dậy: “Ngươi say rồi! Ta dìu ngươi về!”

      Mộ Dung Cẩm cũng từ chối, quả thực tại nàng muốn uống nữa!

      Hai ngươi vai kề vai dìu nhau rời , màn này lọt vào mắt của Tôn Cường, nụ cười hiểm nhếch lên: Mộ Dung Cẩm, đây là ngươi tự chuốc lấy đấy nhé!

      Về đến doanh trướng, trước hết Tôn Cường liền viết tấu chương, tất cả đều rằng Mộ Dung Cẩm trị quân kỷ luật phân tán, hơn nữa mờ ám với Khánh Vương, Khánh Vương bị nàng mê hoặc, lo quốc , ngày ngày uống rượu mua vui, đặt mệnh lệnh của Hoàng thượng vào mắt! Hài lòng nhìn tấu chương của chính mình, lúc này mới lặng lẽ kêu người đưa tấu chương .

      Ngay trong lúc Tôn Cường thầm cười trộm, tấu chương đó lại trở về trước mặt Mộ Dung Cẩm, xem xong liền ném vào trong lò than bên cạnh đốt mất: “Mới đến có ngày chịu sống yên rồi!”

      “Tiểu thư, người này bụng dạ khó lường, nếu giữ ông ta lại, e ràng sớm muộn cũng có chuyện!” Đường Trúc lo lắng .

      Mộ Dung Cẩm cầm lấy cuốn sách ở bên cạnh: “Ta đương nhiên biết lòng dạ yên của ông ta, nhưng ông ta là ngươi Hoàng thượng phái tới, danh chính ngôn thuận đến tuần tra, lẽ nào ta còn có thể đuổi ông ta sao, bây giờ điều duy nhất có thể làm chính là gặp chiêu phá chiêu, xem ông ta có thể giở trò gì!”

      Liên tục mười ngày, gần như mỗi ngày Tôn Cường đều viết phong tấu chương, bên trong tới ngoài những lời buộc tội Mộ Dung Cẩm, nàng tác phong bất chính, thậm chí dâm loạn tam quân cũng luôn, mà Khánh Vương cũng xui xẻo bị kéo xuống nước, nhưng những tấu chương đó đều trở về bên Mộ Dung Cẩm, rất nhanh liền biến thành đống tro!

      Tấu chương càng viết càng nhiều, Tôn Cường vẫn luôn cảm thấy có gì đó đúng, nhưng lại ra được, thế rồi tự mình viết tiếp!

      Viết xong tấu chương, ông ta quyết định ra ngoài dạo, vậy nên lần này kêu người nữa, mà tự mình đích thân đem đưa cho người ở bên ngoài kia; đưa mật tấu qua rồi, ông ta liền xoay ngươi chuẩn bị cưỡi ngựa, nhưng đột nhiên phát đúng rồi, người kia cầm mật tấu đáng lẽ phải về hướng dịch trạm, vậy phải chung hướng với ông mới phải? Nhưng sao y lại về hướng ngược lại chứ?

      Tôn Cường trong lòng cả kinh, cảm giác phải đuổi theo, vừa lúc nhìn thấy bóng đen vào quân doanh……

      “Mộ Dung Cẩm!” Tôn Cường vô cùng tức giận xông vào doanh trướng của Mộ Dung Cẩm, đúng lúc nhìn thấy tấu chương bị đốt cháy, bỗng chốc tức giận lên: “Mộ Dung Cẩm, ngươi to gan đấy, lại dám cướp tấu chương của bổn tướng, lại còn thiêu hủy nó nữa!”

      “Ngươi hẳn phải biết tự ý hủy tấu chương, bổn tướng có thể xử quyết ngươi tại chỗ!”

      Mộ Dung Cẩm ngẩng đầu, sắc mặt biểu cảm : “Tôn tướng quân chắc là biết ở đây là đâu chứ?”

      “Bớt nhảm , bổn tướng mặc kệ đây là đâu, hôm nay bổn tướng chính là muốn xử lí ngươi!” Dứt lời liền hét lên: “Người đâu!”

      khắc sau, cây kiếm lạnh băng gác lên cổ của , Tôn Cường giận dữ: “Mộ Dung Cẩm, ngươi muốn làm gì?”

      muốn làm gì cả, chỉ là muốn Tôn tướng quân hiểu , ở đây là đâu mà thôi!”

      “Mộ Dung Cẩm, bổn tướng là người Hoàng thượng đích thân phái đến đấy!”

      “Điều này mạt tướng đương nhiên biết rồi!” Mộ Dung Cẩm cười cười về hướng bàn sách ở bên cạnh, trải phần tấu chương ra, nhấc cây bút lông sói lên: “Tôn tướng quân xem mạt tướng nên viết như thế nào đây? Xem ra Tôn tướng quân có vẻ thích Hoàng thượng khen thưởng nhỉ, bằng như vậy !”

      “Liền Tôn tướng quân vì nước tận tâm tận lực, vì muốn đả kích quân Sở, đích thân lãnh binh xuất trận, Tôn tướng quân dũng giết địch, nhưng tiếc rằng Thiết Kỵ quân Sở rất mạnh, cuối cùng cẩn thận bị tên bắn trọng thương, trong lúc đó bị bắn trúng chỗ trọng yếu, thể cứu được, vậy nên Tôn tướng quân dũng hi sinh vì đất nước, viết như thế, chắc chắn Hoàng thượng khen thưởng ông đó!”

      Nghe vậy, Tôn Cường thực bị dọa: “Mộ Dung Cẩm, ngươi muốn mưu sát mệnh quan triều đình à!”

      “Tôn tướng quân đùa, ông ràng là hi sinh vì nước, sao lại là ta mưu sát chứ?”

      “Ngươi……” Tôn Cường bị dáng vẻ quyết tâm của Mộ Dung Cẩm dọa rồi, khỏi mềm mỏng lại: “Cẩm Hoa quận chúa, xem như bổn tướng sai rồi, bổn tướng viết tấu chương tố cáo ngươi nữa!”

      Thấy Mộ Dung Cẩm nhúc nhích gì, tiếp tục : “ như thế nào bổn tướng cũng là người Hoàng thượng phái tới, nếu thực chết ở đây, khẳng định là Hoàng thượng truy cứu, ngộ nhỡ tra ra ngươi dối, sợ rằng ngươi cũng khó giao phó; bổ tướng đảm bảo viết tấu chương nữa đâu, như vậy được rồi chứ?”

      Mộ Dung Cẩm nhìn những tấu chương bị đốt đến hầu như còn nữa: “Những thứ này?”

      Tôn Cường vội vàng lắc đầu: “Đó đều là giấy vụn, giấy vụn mà thôi!”

      Mộ Dung Cẩm phất tay, Đường Trúc lập tức lấy kiếm ra, Tôn Cường sờ sờ cần cổ, xác định vẫn còn đó, thế mới thở phào hơi, vừa muốn mở miệng lại bị Mộ Dung Cẩm cắt đứt: “Tôn tướng quân vẫn là quay về , tối nay mạt tướng có gặp qua tướng quân!”

      Tôn Cường gật đầu: “Phải, có gặp!” Dứt lời nhanh chóng xoay người rời khỏi.
      Last edited: 10/5/16
      tú cầu thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 11 (2)

      “Tiểu thư, cứ bỏ qua cho ông ta như thế sao?” Đường Trúc dường như có chút cam lòng.

      Mộ Dung Cẩm lắc đầu, thở dài: “Giết ông ta mới là phiền phức, muội tìm mấy người để trông chừng ông ta, đừng để ông giở ra trò gì nữa!”

      biết!”

      Hôm sau, Tôn Cường lần nữa xuất trước mặt Mộ Dung Cẩm, nhưng phải chuyện tối qua, mà vô cùng ‘vui vẻ hòa nhã’ đưa cho Mộ Dung Cẩm phần mật chỉ: “Đây là mệnh lệnh Hoàng thượng vừa truyền tới!”

      Khi Mộ Dung Cẩm xem phần mật chỉ kia, chỉ hận thể phát bóp nát nó, trước khen ngợi đội quân thiếu niên, vô số lời văn vẻ, cuối cùng dĩ nhiên lại muốn nàng dùng đội quân thiếu niên phá hủy Thiết Kỵ của Sở Dạ, hơn nữa còn là ngại trả giá, chết là ngại trả giá, cái người chỉ biết ra mệnh lệnh kia, gặp quỷ ngại trả giá!

      “Lần trước đại chiến đội quân thiếu niên bị trọng thương, thể tiến hành trận chiến quy mô lớn được nữa!”

      Tôn Cường mặc kệ: “Đây là mệnh lệnh của Hoàng thượng, là thánh chỉ, bổn tướng tin tưởng Mộ Dung phó tướng biết nên làm thế nào! Hơn nữa Hoàng thượng còn đặc biệt lệnh cho bổn tướng làm giám quân chiến dịch lần này, đôn đốc toàn bộ hành trình trong trận chiến này!”

      “Bổn tướng tin tưởng Mộ Dung phó tướng dẫn dắt đội quân thần kỳ này nhất định đánh đâu thắng đó, bổn tướng ở đây chờ tin chiến thắng của các người!”

      được!” Mộ Dung Cẩm lạnh lùng quát: “Quân số của đội quân thiếu niên nhiều nhất bảy vạn, mà nay lại phải đối mặt với mười vạn Thiết Kỵ tinh nhuệ của nước Sở, sao có thể đánh bại?”

      Tôn Cường thấy vậy thoáng chốc liền sảng khoái, xem ả còn dám phách lối : “Mộ Dung phó tướng đừng quên, đây là thánh chỉ, lẽ nào ngươi muốn kháng chỉ hay sao?”

      Đông Phương Triệt cầm lấy mật chỉ, xem xong cũng nhịn được nhíu mày, sao Hoàng thượng lại ra thánh chỉ như vậy, chỉ là: “Cho dù được, nhưng thánh chỉ thể trái!” Ngay cả là Vương gia, cũng thể kháng chỉ theo.

      Mộ Dung Cẩm ngồi sau bàn sách, sắc mặt chưa bao giờ thâm trầm như thế, nếu như nàng cứng rắn chống chọi với Sở Dạ, kết quả của quân thiếu niên chính là toàn quân bị diệt; nếu như nàng viết thư bảo Sở Dạ rút quân, cũng được, thậm chí còn bị người ta nắm được cán, đến lúc đó tội danh tư thông với địch phản quốc liền định chắc rồi, bây giờ chỉ có cách duy nhất, đó chính là tìm ra Đông Phương Hiểu!

      Chỉ cần chứng minh Đông Phương Hiểu còn sống, vậy trận chiến này có thể kết thúc rồi, tất cả mọi chuyện cũng có thể kết thúc rồi.

      Mộ Dung Cẩm đứng lên liền muốn ra ngoài, lại bị Tôn Cường cản lại: “Ngươi quyết định ra quân rồi?”

      Mộ Dung Cẩm lạnh lùng quay qua: “Tránh ra!”

      được, trước khi ngươi chưa ra lệnh xuất binh, bổn tướng cho ngươi đâu cả!”

      “Vậy đừng trách ta khách sáo!”

      “Ngươi cũng đừng quên, bổn tướng là phụng lệnh Hoàng thượng, giờ ngươi kháng chỉ bất tuân, bổn tướng lập tức có thể giết ngươi!” Ngay tức Tôn Cường oai phong hẳn lên.

      Mộ Dung Cẩm siết chặt nắm đấm: “Cho ta tháng, ta đích thân giải thích với Hoàng thượng!”

      Tôn Cường cười lạnh: “Mộ Dung Cẩm, ngươi muốn kéo dài thời gian sao, hoặc là ngươi với nước Sở có bí mật gì ra được, khiến cho ngươi tình nguyện tấn công nước Sở như thế?”

      Mộ Dung Cẩm tức giận: “ hùng mạnh của Thiết Kỵ ai ai cũng biết, ta thể trơ mắt nhìn bảy vạn quân thiếu niên chịu chết!”

      “Ngươi đây là trách Hoàng thượng cố ý để cho đội quân thiếu niên chịu chết sao? Hoàng thượng hồ đồ phải ?”

      “Tôn Cường, ông tốt nhất tránh ra , đừng ép ta ra tay!” Đây là giới hạn cuối cùng của Mộ Dung Cẩm rồi.


      Tôn Cường nhìn Đông Phương Triệt: “Vương gia, người nhìn thấy rồi đó, là Mộ Dung Cẩm kháng chỉ, hơn nữa còn có ý đồ mưu sát mệnh quan triều đình!”

      Đông Phương Triệt khó xử nhíu mày, liếc nhìn Mộ Dung Cẩm nổi giận đùng đùng, lại liếc sang Tôn Cường, : “Tôn tướng quân, liền cho nàng ấy thời gian tháng , nếu như xảy ra chuyện, Bổn Vương chịu trách nhiệm!”

      “Lời này Vương gia sai rồi, hôm nay các người xuất binh cũng phải xuất binh!” Tôn Cường ngẩng đầu .

      Mộ Dung Cẩm nhìn dáng vẻ tính trước của ông ta, thoáng chốc trong lòng run lên: “Ông có ý gì?”

      Tôn Cường khinh miệt nhìn về phía Mộ Dung Cẩm: “ cho ngươi biết, canh giờ trước, bổn tướng phái người mời Mộ Dung Chinh rồi, bây giờ hẳn là đường về đế đô, nếu như ngươi xuất binh, vậy đừng trách bổn tướng ra tay vô tình!”

      “Khốn kiếp, ông dĩ nhiên lại dùng cha ta uy hiếp ta!” Mộ Dung Cẩm siết chặt nắm đấm, trong lòng lạnh hẳn, cha ơi!

      Tôn Cường đắc ý : “Phải biết rằng đó là ám vệ tốt nhất của Tôn gia ta, chỉ cần ngươi dám kháng chỉ bất tuân, cho dù ngươi giết ta, cũng cứu được cha của ngươi!”

      Trong lòng Mộ Dung Cẩm ngày càng lạnh, cuối cùng bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại, lần nữa mở mắt ra chỉ có sắc bén và quyết liệt: “ xuống dặn dò, lập tức chấn chỉnh quân đội, hai canh giờ sau, tấn công doanh trại quân Sở!”

      Nghe thế, Đông Phương Triệt mặt đầy lo lắng, mà Tôn Cường cười hả hê, mà ngay trong lúc này trận động đất núi rung xuất , người cũng đứng vững được.

      tốt rồi tốt rồi! Thần núi nổi giận rồi!”

      “Cứu mạng! Đá lăn xuống kia kìa!”

      “Ui da!”

      Kéo dài đến khắc sau, chấn động mới dừng lại, Mộ Dung Cẩm dùng Thiên Cân Trụy* kéo lấy Đông Phương Triệt và Đường Trúc, thế mới duy trì đong đưa, mà Tôn Cường nhếch nhác lăn vài vòng đất. (*: nằm trong 72 huyền công của Thiếu Lâm – Thiên cân trụy: Trụ tấn nâng vật nặng. Luyện từ thế Trung bình tấn, hai tay nâng vật nặng lên trời giống như nâng tạ bằng các ngón tay. Môn này luyện thủ trảo (ngón tay) là chính gồm 3 ngón tay: ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa.)

      Chấn động ngừng rồi, Mộ Dung Cẩm lập tức vén màn cửa ra ngoài, bởi vì quân doanh vốn ở chỗ bằng phẳng, nên cũng bị tổn hại mấy, nhìn những người hốt hoảng, Mộ Dung Cẩm kết hợp với nội lực quát lên: “Toàn bộ dừng lại!”

      Tất cả mọi người nghe tiếng liền dừng lại, Mộ Dung Cẩm mới : “Đây chẳng qua chỉ là động đất thôi, cần hoảng hốt, trước tiên các người xem xem bên cạnh có ai bị thương , đỡ bọn họ qua đây, tất cả mọi người đều đứng ở chỗ trống trải !”

      “Dạ!”

      Trong nháy mắt, những người mới vừa rồi còn hoang mang chạy tứ tung đột nhiên bắt đầu làm việc theo thứ tự phân công, khiến cho người ta thể bội phục sức lãnh đạo của Mộ Dung Cẩm!

      canh giờ sau, kẻ áo đen bay vào, hạ xuống chỗ cách Tôn Cường xa: “Chủ tử, xảy ra chuyện rồi, xe ngựa của Mộ Dung tướng quân rớt xuống vách núi, đá núi lăn xuống dưới, thuộc hạ xem qua, xương cốt còn!”

      “Cái gì?” Tôn Cường cả kinh, sao lại như thế; mà Mộ Dung Cẩm nghe đến câu đó, cả người mất khống chế bắt lấy cổ của tên ám vệ đó: “, ngươi vừa cha ta thế nào rồi?”

      Tên ám vệ thiếu chút nữa bị bóp đến mất cả hơi thở, cảm nhận được sát khí dày đặc của Mộ Dung Cẩm, khó khăn khạc ra mấy chữ: “Mộ Dung…… Mộ Dung tướng quân lăn xuống vách núi, xương cốt còn……”
      Last edited: 10/5/16
      tú cầu thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 12 - Cánh hoa thứ tư của ma liên

      “Mộ Dung tướng quân rớt xuống vách núi, xương cốt còn!”

      Trong đầu của Mộ Dung Cẩm chỉ vang vọng câu như thế, cả người đột nhiên ngã xuống đất, Đông Phương Triệt lo lắng nắm lấy vai của nàng: “Chúng ta xem trước , tất cả vẫn chưa xác định được!”

      Đúng, vẫn còn chưa xác định, mắt thấy là , Mộ Dung Cẩm bắt lấy cổ của tên ám vệ: “, đưa ta xem!”

      Tên ám vệ lấy lại hô hấp, sống sót sau kiếp nạn dĩ nhiên dám chậm trễ, dẫn theo đám người nhanh chóng bay về hướng đường trở về; nửa canh giờ sau, Mộ Dung Cẩm nhìn thấy chiếc xe ngựa vỡ nát kia, còn có vết máu tươi đầm đìa, vết máu đó nhuộm đỏ cả tảng đá lớn, cho dù bị đè chết, cũng chảy máu mà chết!

      Hai gối mềm nhũn, Mộ Dung Cẩm quỳ mặt đất, ngừng lắc đầu: “ thể nào, cha ta thể nào chết được!”

      ai gì cả, trường thảm khốc kia chứng minh tất cả, Đông Phương Triệt đỡ lấy vai nàng, trong mắt cũng là đau thương: “Nén bi thương , quân Mộ Dung vẫn cần có ngươi!”

      Mộ Dung Cẩm lắc đầu, nếu như Mộ Dung Chinh còn, nàng cần quân Mộ Dung để làm gì chứ? Nàng cần những binh khí đó để làm gì đây?

      , nàng tin cha chết, nàng muốn xem cho : “Người đâu, người đâu! Đào lên cho ta, đào thi thể lên cho ta!”

      Đông Phương Triệt lay mạnh bả vai của nàng: “Mộ Dung Cẩm, ngươi tỉnh táo chút , dưới này là vách núi, ông ấy rớt xuống rồi, ngươi tìm được đâu!”

      , thể nào!” Mộ Dung Cẩm tin, chỗ này chẳng qua chỉ là sườn dốc thôi mà, thể nào đâu.

      “Mộ Dung Cẩm!” Đông Phương Triệt quát lớn: “Ngươi tỉnh táo chút có được !”

      Mộ Dung Cẩm ngẩng đầu nhìn , trong mắt cũng là yếu ớt chưa từng thấy qua: “Đông Phương Triệt, ngươi biết , ông ấy là ngươi thân duy nhất của ta thế giới này, duy nhất đó, sao ông ấy có thể chết như vậy chứ? Sao ông ấy có thể như vậy chứ?”

      Đông Phương Triệt ôm nàng vào lòng, tuy rằng cũng từng tưởng tượng qua cảnh tượng kiều diễm thế này, nhưng lúc này chỉ có đau lòng man mác: “Ngươi khóc , khóc ra được tốt hơn rồi!”

      Mộ Dung Cẩm lắc đầu nàng khóc, nàng cần phải khóc, nàng chỉ cần đáp án, phất tay cho người xuống dưới: “Đào cho ta, cho đù là thịt vụn cũng phải đào lên cho ta!”

      “Dạ!” Những người này đều là người của quân Mộ Dung, dĩ nhiên muốn tướng quân của mình bỏ mạng, nén đau thương trèo xuống sườn dốc bên dưới vách núi, lật tung những tảng đá tìm từng chút .

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, từng mảnh thịt vụn thân thể được nhặt lên, còn có phần y phục bị tàn phá, còn có thanh dao găm cổ xưa đen nhánh; Mộ Dung Cẩm nhắm mắt lại, trong lòng tuyệt vọng đến chết, đó là dao găm của Mộ Dung Chinh, bình thường đều rời khỏi người……

      Tôn Cường vẫn luôn đứng ở bên cạnh, Mộ Dung Chinh xảy ra chuyện như vậy trong lòng ông ta cũng dễ chịu gì, tuy rằng ông ta vẫn luôn hi vọng Mộ Dung Chinh chết, nhưng lại nghĩ tới ông ấy chết tay mình! Nhìn Mộ Dung Cẩm từng bước từng bước về phía mình, Tôn Cường bỗng chốc sợ hãi: “Mộ Dung Cẩm, cái này thể trách ta, là thiên tai, ta chưa từng nghĩ tới muốn giết Mộ Dung tướng quân đâu!”

      Mộ Dung Cẩm ngẩng đầu, gương mặt nhợt nhạt chỉ có cười lạnh, con ngươi kia phảng phất như bị ác ma xâm chiếm, dần dần biến thành màu tím đáng sợ, tay nàng nhanh chóng bóp lấy cổ của Tôn Cường, sát khí trong mắt hề che giấu: “Nếu như phải ông muốn dùng cha ta để uy hiếp ta, sao ông ấy lại chết được chứ?”

      Tôn Cường bị siết đến sắp thở được, cả khuôn mặt đều phồng lên như màu gan heo: “Ta…… Ta là mệnh quan triều đình…… Hoàng thượng……”

      “Đừng nhắc ông ta với ta! Phần của ông ta dĩ nhiên ta tính với ông ta, còn ông…… chết !” Dứt lời, Mộ Dung Cẩm trực tiếp dùng lực siết chặt, ngay trong khắc đó, vô số sợi dây leo màu tím từ tay nàng lan ra, giống như lưới cá bao quanh Tôn Cường, gần như là trong nháy mắt, chỉ nghe thấy Tôn Cường đau đớn thê thảm gào lên tiếng, khắc sau ông ta liền biến thành đống nát vụn đầy đất……

      Tất cả mọi ngươi kinh ngạc nhìn Mộ Dung Cẩm, tựa như nhìn ác ma vậy, thử hỏi có người nào võ công cao đến mức chỉ dùng tay có thể siết người thành mảnh vụn sao?

      Những ám vệ kia hoảng sợ muốn chạy, nhưng Mộ Dung Cẩm sao có thể để cho bọn họ rời ? Dây leo màu tím giống như có sức sống nhanh chóng trói bọn họ lại, trong nháy mắt biến thành đống máu thịt mơ hồ mặt đất, đây mới thực là xương cốt còn!

      Đông Phương Triệt chấn động nhìn Mộ Dung Cẩm, xác vụn đầy đất làm cho ghê tởm muốn ói, nhưng thứ càng làm cho kinh hãi, vẫn là cách giết người như ma quỷ của Mộ Dung Cẩm kia: “Ngươi……”

      Mộ Dung Cẩm hoàn hồn liếc nhìn Đông Phương Triệt: “Trở về với Đông Phương Khải, đầu của ông ta, ta dùng để tế cha ta! Để ông ta chờ !”

      Đông Phương Triệt kinh hãi nên lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mộ Dung Cẩm trực tiếp từ sườn dốc bay xuống, sau đó trực tiếp nhảy vào vực sâu vạn trượng: “……”

      Đường Trúc dắt theo Văn Tử Khiêm, trông thấy đầy đất toàn là máu tanh, còn có Đông Phương Triệt tuyệt vọng quỳ mặt đất, Đường Trúc kinh hoảng: “Vương gia, tiểu thư nhà ta đâu?”

      Đông Phương Triệt chỉ xuống dưới, nước mắt ướt cả vạt áo: “Nàng ấy nhảy xuống rồi!”

      !” Đường Trúc đau lòng liền muốn nhảy xuống, Đông Phương Triệt lại sống chết ôm lấy nàng, giọng nghẹn ngào trầm khàn: “Cầu xin ngươi, đừng nhảy xuống, đừng mà! Ta thể trơ mắt nhìn các ngươi từng người chết trước mặt ta!”

      Đường Trúc giận dữ: “Ngươi buông ta ra, buông ra!”

      Mặc cho Đường Trúc ra tay thế nào, Đông Phương Triệt chết cũng buông: “Cầu xin ngươi, xin ngươi đừng mà!” Đường Trúc bị tiếng van xin đau thương của làm cho khiếp sợ, đây vẫn còn là vị Vương gia phong thái hăng hái kia sao?

      Văn Tử Khiêm đứng tại chỗ, hai hàng nước mắt tiếng động chảy xuống, đôi mắt trống rỗng nhìn vách đá: “Mộ Dung, ta cuối cũng vẫn là đến trễ rồi……”

      Lúc Sở Dạ nhận được tin tức, Mộ Dung Cẩm sớm còn bóng dáng, phái lính xuống vách đá tìm, ngoại trừ máu tanh và thịt vụn, cái gì cũng có, Sở Dạ ở vách ngồi ngày, biểu lộ ra điều gì, cũng gì, nhưng ai cũng cảm nhận được hơi thở tuyệt vọng dày đặc người .

      Ba ngày sau, Sở Dạ đích thân dẫn binh công thành, hung hăng cùng với quyết liệt kia lại lần nữa được thể ; Đông Phương Triệt có tâm trạng tác chiến, quân Mộ Dung chịu đả kích quá lớn, cuối cùng cửa thành bị phá, Đông Phương Triệt thể lui binh, mà Sở Dạ hề có ý dừng lại, ngày đêm liên tiếp luân phiên công kích, vẫn luôn ép Đông Phương Triệt liên tục thất bại rút lui!

      Mà chuyện khiến người ta kinh ngạc chính là, đội quân thiếu niên thần kỳ kia, giống như bị người ta hấp cho bốc hơi vậy, cùng với quân sư Văn Tử Khiêm của bọn họ, biến mất bóng dáng.

      “Hoàng thượng!” Tất cả tướng quân đều lo lắng nhìn Sở Dạ, liên tục hơn tháng điên cuồng tấn công, cho dù là người sắt cũng chịu nổi nữa, Thiết Kỵ có thể thay đổi luân phiên ra trận, nhưng Sở Dạ chỉ có , trong tháng mấy nay bọn họ chưa từng thấy nghỉ ngơi, cứ như thế thân thể của mệt mỏi suy sụp mất!

      Sở Dạ lắc đầu, đôi mắt đầy tơ máu tiếp tục quan sát bản đồ địa hình: “Chỗ này quân Thiên Khải dễ thủ, nhưng vì có chỗ giáp với khe núi, đối với Thiết Kỵ của chúng ra mà có trở ngại, chỗ này Thiết Kỵ ở phía sau, bộ binh trước, Thiết Kỵ vòng sang trấn Cửu Hòa, phải tấn công hạ được chỗ đó, sau đó trở về hỗ trợ!”

      “Tuân lệnh!”

      Tướng sĩ từng người nhận lệnh rời khỏi, Sở Dạ cầm lấy vò rượu, uống mạnh vài hớp, nhưng chút buồn ngủ cũng có, mặc dù vô cùng mệt mỏi.

      Nhìn cửa lớn trống trải, đôi mắt của có chút thất thần, có chút đau thương: “Nàng còn chưa đáp ứng làm Hoàng hậu của Vương, sao có thể rời như thế?”

      Triển Phong và Triển Hạo liếc nhìn nhau, cũng có bước lên khuyên Sở Dạ, bởi vì họ biết có khuyên cũng vô dụng thôi; chủ tử thích Mộ Dung tiểu thư như thế, nàng ấy đột nhiên còn nữa, chủ tử nhất định đau lòng, bọn họ tin chắc, qua thời gian nữa tốt thôi, nhất định tốt thôi!
      Last edited: 10/5/16
      tú cầu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :